Ầm!
Hai cỗ lực lượng dường như đồng thời đẩy lên đến cực hạn đã phá vỡ ranh giới nào đó, ý cảnh mà Mộng Cảnh Thú bố trí xuống lại không thể ngăn cản được khí thế của hai người. Hai cỗ khí thế tràn ra khiến rất nhiều đệ tử Trấn Thiên Cung đều cảm thấy đầu óc sắp nổ tung.
“Grào!” Cô Trúc thét lên một tiếng, hai tay nắm lấy Quỷ Nha đao, giơ thật cao qua đỉnh đầu, mang theo lực lượng đáng sợ đã xông phá cực hạn kia muốn chém về phía Hàn Sâm.
Một đám trưởng lão và Vân Trường Không đều âm thầm cười khổ, một đao này chém xuống nhất định sẽ có bi kịch xảy ra, không còn bất kì đường sống nào nữa.
Cung Chủ Trấn Thiên Cung cũng âm thầm thở dài một tiếng, từ trên ghế đứng lên đã chuẩn bị muốn ra tay can thiệp.
Ngọc Kiếm trong tay Hàn Sâm chỉ thẳng vào Cô Trúc giống như núi cao không thể dao động, ánh mắt trong veo không có một chút sợ hãi và lui bước nào.
Mà Cô Trúc vẻ mặt dữ tợn, người và đao dung hợp thành một thể, hung diễm giống như núi lửa phun trào xông thẳng tới chân trời.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Cô Trúc muốn chém xuống một đao này, Quỷ Nha đao lại dừng trên không trung chậm chạp không chém xuống. Đôi mắt của Cô Trúc nhìn chằm chằm Hàn Sâm, hoặc nói là nhìn chằm chằm Ngọc Kiếm trong tay Hàn Sâm, ẩn chứa cảm xúc phức tạp biến ảo bất định.
Trên đồng cỏ xanh mướt như trải thảm, một cô bé tám chín tuổi tết tóc hai bím tay cầm một thanh Ngọc Kiếm, vụng về mà loạng choạng luyện tập kiếm pháp, không cẩn thận để Ngọc Kiếm đập vào trán mình, nhất thời đặt mông ngồi trên mặt đất, ném Ngọc Kiếm đi dụi mắt.
“Sao Uyển Nhi lại khóc thế?” Một thiếu niên mỉm cười ngồi xổm ở trước mặt cô bé, duõi tay đặt lên đầu cô bé hỏi.
“Anh ơi, ta không luyện kiếm nữa, thanh kiếm thối này bắt nạt ta.” Uyển Nhi tức giận lau nước mắt nói.
“Sao kiếm lại có thể bắt nạt ngươi chứ? Nó là người bạn nhỏ trung thành nhất của ngươi, chỉ cần ngươi đối xử tốt với nó, nó sẽ nghe lời ngươi.” Thiếu niên nhặt Ngọc Kiếm lên nói.
Uyển Nhi bĩu môi nói: “Uyển Nhi đã đối xử với nó rất tốt rồi, mỗi ngày lau nó sạch sẽ, còn xức nước hoa cho nó nhưng mà nó cứ không nghe lời của Uyển Nhi, tức chết ta mất.”
Thiếu niên bật cười, cầm lấy Ngọc Kiếm đi đến một bên đồng cỏ, tiện †ay vung vẩy, thanh Ngọc Kiếm kia phiêu dật linh động nằm trong tay hắn giống như một con giao long bay lượn quẩn quanh.
“Uyển Nhi à, thật sự đối xử tốt với nó là phải hiểu rõ nó, không phải là xức nước hoa.” Thiếu niên thu lại khí thế, đưa thanh Ngọc Kiếm đến trước mặt thiếu nữ, xoa đầu nàng nói.
“Ta không quan tâm, dù sao nó đáng ghét nhất, không nghe lời của Uyển Nhi, chỉ nghe lời anh.” Uyển Nhi bĩu môi nhưng trong đôi mắt to lại mang theo ý cười.
Bên trong tiểu viện, thanh niên uể oải nằm rạp bên cạnh ao, không ngừng nôn mửa, dường như ngay cả dịch mật cũng sắp nôn ra ngoài.
“Anh ơi, sao anh lại uống thành như vậy chứ?” Một thiếu nữ tết tóc bím †ừ trong phòng đi ra, lo lắng chạy đến bên cạnh thanh niên, muốn đỡ thanh niên dậy.
“Không cần quan tâm đến ta, ta không sao.” Trong miệng thanh niên lẩm bẩm không rõ ràng.
“Anh, thất bại nhất thời không là gì hết, ta biết ngươi là người lợi hại nhất, ngươi nhất định có thể lại thắng lại, ngươi phải phấn chấn lên.” Thiếu nữ đỡ thanh niên, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng thanh niên đã ngã ở trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, không thể đỡ lên nổi.
Thiếu nữ kéo mấy lần, kéo mãi vẫn không kéo lên được, chỉ đành chạy vào trong phòng, lấy một chiếc chăn đắp lên trên người thanh niên, còn mình thì ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn những ngôi sao đầy trời thành kính khẩn cầu: “Nếu như thế giới này thật sự có Thần, Uyển Nhi khẩn cầu người hãy giúp đỡ anh của ta, để hắn phấn chấn lên lần nữa. Dù có bắt Uyển Nhi phải trả giá thế nào Uyển Nhi cũng bằng lòng.”
Dưới ánh trăng, thanh niên nằm rạp trên mặt đất, khoé mắt nhắm chặt trượt xuống một giọt nước mắt.
“Uyển Nhi…” Cô Trúc nhìn chằm chằm Ngọc Kiếm, đôi môi khẽ động, căn bản không phát ra tiếng, trong mắt lại có vô số cảm xúc phức tạp đang đan xen va chạm.
“Ta không thể ngã xuống… Tuyệt đối không thể ngã xuống ở đây… Cho dù chết… Cho dù chỉ còn lại một linh hồn dơ bẩn như bùn nhão… Ta cũng nhất định phải đi tiếp…” Hàm răng Cô Trúc run lên, ánh mắt lại ngày càng kiên nghị.
Đao diễm đáng sợ như ác quỷ ngưng tụ trong không trung không những không chém xuống, ngược lại còn dần dần thu liễm.
“Dường như Cô Trúc đã tỉnh táo hơn chút rồi!” Người phụ nữ bên cạnh Cung Chủ Trấn Thiên Cung thốt lên kinh ngạc.
Một đám trưởng lão và Vân Trường Không cũng đều vui vẻ ra mặt, nhưng chỉ là kinh ngạc vui mừng trong nháy mắt mà thôi.
‘Tâm ma đã trầm trọng như vậy, muốn hoàn toàn áp chế xuống, cho dù là tâm cảnh của Vương Giả cũng chưa chắc có thể làm được. Cô Trúc có thể có được một chút tỉnh táo trong lúc này đã là hiếm có rồi, làm sao có thể áp chế được tâm ma chứ.
Hàn Sâm nhìn Cô Trúc, trong mắt cũng loé lên sự kinh ngạc. Vậy mà Cô Trúc có thể khống chế được tâm ma sắp bạo phát hoàn toàn kia ở giây phút cuối cùng, vẫn không hoàn toàn trầm luân.
Thân thể Cô Trúc run rẩy, dường như đang trải qua loại đau đớn khó diễn tả nào đó, cảm xúc tiêu cực và đao ý khủng bố kia đang từng chút thu liễm trở lại trong thân thể hắn.
Trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của mọi người, Cô Trúc mạnh mẽ trấn áp tâm ma giống như ác quỷ kia trở lại trong thân thể, mà thoạt nhìn cả người hắn còn khủng bố hơn ác quỷ.
Vương công quý tộc của Trấn Thiên Cung vừa mừng vừa sợ, không thể tưởng tượng được rốt cuộc Cô Trúc làm sao làm được.
Hàn Sâm cũng đã thu liễm lực lượng, buông Ngọc Kiếm xuống nhìn Cô Trúc, trong nhất thời tất cả khí tức trong võ đạo tràng đều biến mất tăm.
Cô Trúc ném Quỷ Nha đao về phía Hàn Sâm, thản nhiên nói: “Ta đã thăng cấp Hầu Tước, không nên tiếp tục tham chiến, trận chiến này ngươi đã thắng rồi.”
Hàn Sâm đón lấy Quỷ Nha đao, trả lại Ngọc Kiếm cho Cô Trúc.
Sau khi Cô Trúc đón lấy Ngọc Kiếm, nhẹ nhàng lau chùi, cẩn thận trân trọng thu trở lại trong vỏ kiếm, giống như thanh Ngọc Kiếm kia là trân bảo quý giá nhất thế gian.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cô Trúc, Hàn Sâm lẩm bẩm một mình: “Trong thân thể hắn đang phong ấn ác quỷ nhưng trong lòng lại có thiên sứ tồn tại, thật là một người đàn ông kì quái.”
Ai cũng không ngờ rằng, một trận chiến kinh tâm động phách như vậy lại kết thúc bằng cách thức này nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự hưng phấn trong lòng bọn họ chút nào.
Sau khi trận chiến này kết thúc đã lâu vẫn thường được người ta nhắc đến như cũ. Phàm là đệ tử Trấn Thiên Cung đã xem qua trận chiến này đều ghi nhớ hai bóng dáng ấy, có lẽ cả đời này đều khó mà quên được.
Hết chương 2001.
Chương 2002. Đảo Trân ThúSau trận chiến đó, đệ tử Trấn Thiên Cung đều đang nghị luận xem rốt cuộc Cô Trúc và Hàn Sâm ai mạnh hơn. Ai cũng có lí lẽ của riêng mình nhưng lại không có một đáp án chính xác.
Cô Trúc đã thăng cấp Hầu Tước, Hàn Sâm vẫn là Bá Tước, trong thời gian ngắn cũng không thể lại chiến đấu công bằng một trận. Nhưng biểu hiện của Hàn Sâm trong trận chiến với Cô Trúc đã nhận được sự tôn trọng của các đệ tử Trấn Thiên Cung.
Những phần thi tiếp theo hầu như không có bất kì hồi hộp gì nữa, Hàn Sâm lấy tư thái quét ngang đoạt được hạng nhất của kỳ thi cấp Bá Tước, như mong muốn nhận được slot tiến vào Lang Hoàn Các, lấy được đao pháp Thiên Chi Hạ.
Ngoài ra còn có một viên Phong Hầu Đan và một kiện dị bảo cấp Hầu Tước làm phần thưởng.
Hiện tại tên tuổi Hàn Sâm tựa như mặt trời ban trưa trong Trấn Thiên Cung nhưng Hàn Sâm chẳng hề coi trọng những thứ này, vẫn luôn ở trong nhà nghiên cứu đao pháp Thiên Chi Hạ.
Ngọc Kinh dương dương đắc ý đi đến trước mặt những công tử thiếu gia kia, hả hê nói: “Khế ước ta đã cầm đến rồi, chắc mấy vị cũng đã mang tiền cược đến rồi chứ?”
Một công tử trong đó mỉm cười, vung tay ra lệnh cho người hầu đưa một rương đồ cho Ngọc Kinh, cười nói: “Lần này bọn ta thua tâm phục khẩu phục, xem cũng rất thoải mái, thua cũng đáng, những thứ nên thuộc về ngươi đều ở đây, không thiếu một chút nào.”
“Vậy thì cảm ơn nhé.” Ngọc Kinh đắc ý nhận lấy cái rương, mở ra nhìn thử, cười còn tươi hơn hoa cúc.
Vân Tố Y đã rất nhiều ngày không đi gặp Hàn Sâm, mặc dù biết rõ có kết quả gì nhưng vẫn thường không nhịn được mà nghĩ đến bóng dáng kia, chẳng cách nào xua đi được.
Sau khi Hàn Sâm lấy được đao phổ Thiên Chỉ Hạ, rất nhanh đã bắt tay vào môn đao pháp này. Giống như hắn từng nghĩ, hắn có Dịch Thiên Thuật, Động Huyền Khí Tràng và ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung làm cơ sở, học môn đao pháp này là dễ dàng nhất, chỉ vẻn vẹn mấy ngày đã tiến bộ cực kì nhanh chóng.
“Hoá ra trong đao pháp này có chỗ thiếu sót, không phải là Vân Tố Y luyện không đúng.” Sau khi Hàn Sâm luyện đao pháp, rất nhanh đã phát hiện vấn đề thật sự.
Nhưng hắn có ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung, lại thêm cả Dịch Thiên Thuật và Động Huyền Kinh, trong tình huống không luyện “Vô Tự Thiên Thư” vẫn có thể dùng một cách khác bù đắp chỗ thiếu sót này, khiến cho đao pháp Thiên Chi Hạ ngày càng hướng tới hoàn mỹ.
“Có bộ đao pháp này, lại dùng thêm Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật thì người khác cũng chỉ cho rằng đó là đao pháp Thiên Chi Hạ. Chỉ cần cần thận một chút, có lẽ sẽ không bị Isa nghi ngờ ta chính là Kim Tệ.” Đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Sâm muốn môn đao pháp này như vậy.
Nếu không bình thường hắn không thể dùng Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật được, trình độ thực chiến sẽ giảm bớt đi nhiều khiến bản thân Hàn Sâm cũng có hơi không quen lắm.
Rất nhiều ngày không nhìn thấy Vân Tố Y, Hàn Sâm cũng không đi tìm nàng, hắn định lần sau khi gặp gỡ lại biểu diễn đao pháp “Thiên Chi Hạ” sau khi chỉnh sửa cho nàng xem thử
Trong lúc đó, hắn có đến bảy tầng Bạch Ngọc lâu một lần nhưng cũng không gặp được Vân Tố Y, Hàn Sâm chỉ hấp thu ngọc khí như mọi ngày, chờ đợi thuật Băng Cơ Ngọc Cốt thăng cấp.
“Người anh em, gần đây vẫn khỏe chứ?” Hàn Sâm đang ngồi trên ghế đá bên cạnh cây cổ thụ xem tài liệu, lại thấy Ngọc Kinh cưỡi toạ kị bay đến.
Hiện tại Ngọc Kinh là bộ dạng nhà giàu mới nổi, Ngọc Tiêu Hạc lúc trước không biết đã đi đâu, thay vào đó cưỡi một con Phi Long hai cánh da màu lục vô cùng uy phong.
Áo giáp trên người cũng đã đổi thành áo giáp dị bảo thu hút sự chú ý của người khác, trên người đeo rất nhiều dị bảo, thoạt nhìn cũng có phần khí thế.
“Vẫn rất tốt, tìm ta có chuyện gì?” Hàn Sâm buông tài liệu trong tay xuống, nhìn Ngọc Kinh hỏi.
“Người anh em à, lần trước chẳng phải ta đã cho ngươi một viên Phong Hầu Đan sao, khi thi cuối kỳ hình như ngươi chưa dùng đúng không?” Ngọc Kinh mỉm cười hỏi.
“Đó là bản thân ngươi nói tặng miễn phí cho ta đấy, lẽ nào còn muốn lấy lại sao?” Hàn Sâm mở miệng nói.
“Tất nhiên rồi, viên Phong Hầu Đan kia đã là của người anh em thì không còn liên quan gì đến ta nữa, sao ta lại có thể đòi lại chứ. Ý của †a là có người muốn tiêu tiền mua Phong Hầu Đan của ngươi. Sau khi ngươi giành hạng nhất, không phải lại được ban thưởng một viên sao, có muốn bán một viên đi không? Giá cả rất tốt đấy.” Ngọc Kinh vội vàng xua tay giải thích.
“Không bán.” Hàn Sâm nói xong một câu, tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu.
Ngọc Kinh chạy đến xem thử, phát hiện Hàn Sâm đang nghiên cứu dị chủng phân bố bên trong Trấn Thiên Cung, mỉm cười nói: “Người anh em, ngươi chuẩn bị đi săn giết dị chủng đúng không? Ta có một nơi tốt muốn giới thiệu, không biết ngươi có hứng thú hay không?”
“Ồ, ngươi nói thử xem.” Hàn Sâm nhìn về phía Ngọc Kinh.
Hắn đã nghiên cứu rất lâu cũng không tìm được nơi nào có thể săn giết được số lượng lớn dị chủng cấp Bá Tước trong thời gian ngắn.
Mỗi nơi đều có một số khuyết điểm, chẳng hạn như dị chủng của đảo Cổ Tiêu phân bố quá phân tán, rất khó tìm được một đàn dị chủng cấp Bá Tước. Mà dị chủng của Động Huyền Nguyên xuất thần nhập quỷ, bình thường đều chỉ có thể đợi bọn nó dâng đến cửa.
Những nơi khác cũng có những khuyết điểm riêng, không có lượng lớn dị chủng cấp Bá Tước tồn tại.
“Ngươi xem những tài liệu này đều là tài nguyên mà đệ tử Trấn Thiên Cung cùng hưởng, đồ tốt chắc chắn khá ít. Ta biết có một hòn đảo tư nhân, phía trên có rất nhiều dị chủng hi hữu hiếm thấy, hơn nữa đa phần đều là cấp Bá Tước.” Ngọc Kinh vội vàng nói.
“Nếu đã là nơi tư nhân thì làm sao ta có thể đi vào được chứ?” Hàn Sâm hỏi.
Ngọc Kinh cười hì hì: “Nếu như là trước kia thì chắc chắn là không thể tiến vào được. Nhưng mà hiện tại đã khác, ngươi là Hàn Sâm đấy, hiện †ại danh tiếng của người anh em đây, trong Trấn Thiên Cung ai mà không biết ai mà không hay chứ? Danh hiệu Đao Kiếm Song Tuyệt đó không phải là nói đùa đâu.”
“Ấy từ từ, ta có danh hiệu Đao Kiếm Song Tuyệt khi nào vậy?” Hàn Sâm cảm thấy danh hiệu này có hơi quê mùa.
“Không phải, ngươi không phải là Đao Kiếm Song Tuyệt.” Ngọc Kinh nói.
Hàn Sâm nhìn Ngọc Kinh không nói gì, biết tên này chắc chắn vẫn còn đoạn sau.
Ngọc Kinh thấy Hàn Sâm không tiếp lời hắn, chỉ đành ho khan một tiếng, tự mình nói tiếp: “Ngươi và Cô Trúc cùng nhau mới gọi là Đao Kiếm Song Tuyệt. Địa vị của Cô Trúc ở Trấn Thiên Cung ngươi cũng biết đấy, đệ tử Trấn Thiên Cung có thể đặt một ngoại tộc như ngươi ngang hàng với Cô Trúc là biết tiếng tăm hiện tại của ngươi cao cỡ nào
rồi. “Vậy ta là Đao Tuyệt hay là Kiếm Tuyệt?” Hàn Sâm cười nói.
“Đều không phải, đao kiếm không tách ra, ngươi và Cô Trúc chính là Đao Kiếm Song Tuyệt, không phân Đao Tuyệt hay là Kiếm Tuyệt gì cả.” Ngọc Kinh dứt lời chợt đổi giọng, nói: “Hòn đảo ta nói kia tên là đảo Trân Thú, là hòn đảo đứng tên Nhị Tịch trưởng lão, được hắn coi như trân bảo, ngay cả đệ tử môn hạ của hắn bình thường cũng không được phép tiến vào, chỉ có hậu duệ có quan hệ huyết thống mới có thể tiến vào trong đó săn giết dị chủng. Nhị Tịch trưởng lão có một cậu con trai tên là Thạch Bi Phong, vô cùng ngưỡng mộ ngươi, hi vọng có thể mời ngươi cùng đến Đảo Trân Thú săn giết dị chủng.”
“Còn có loại chuyện tốt này sao?” Hàn Sâm có hơi không tin nhìn Ngọc Kinh.
“Đương nhiên rồi, có một điều kiện nho nhỏ thôi, hắn muốn mời ngươi giúp hắn đi bắt một con dị chủng.” Cuối cùng Ngọc Kinh cũng nói ra mục đích của chuyến đi này.
Đảo Trân Thú là một nơi khá kì diệu trong Trấn Thiên Cung, nhìn như chỉ có một hòn đảo, nhưng những quý tộc tước vị khác nhau đi vào trong đó sẽ bị truyền tống đến những vị trí khác nhau, giống như căn bản không nằm trên cùng một hòn đảo.
Chỉ có quý tộc cùng cấp bậc tiến vào trong đó mới sẽ xuất hiện ở cùng một nơi.
Thạch Bi Phong có lòng muốn bắt một con dị chủng cấp Bá Tước làm vật cưỡi nhưng dị chủng cấp Bá Tước kia không giống bình thường, hắn đã tổ chức nhân thủ đi mấy lần đều không thể thuận lợi, cho nên mới nghĩ đến mời Hàn Sâm ra tay.
Hết chương 2002.
Chương 2003. Bích Tỉnh Kỳ LânBên ngoài Đảo Trân Thú, mười mấy đệ tử Trấn Thiên Cung đứng ở lối vào, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bên ngoài, dường như là đang chờ đợi gì đó.
Một đệ tử Thiên tộc dùng giọng điệu vô cùng chán ghét nói với Thạch Bi Phong: “Thạch sư huynh, Hàn Sâm cũng ngạo mạn quá rồi đấy? Không nhận lời mời dự tiệc của ngươi thì cũng thôi đi, còn để chúng ta đợi lâu như vậy, căn bản không coi Thạch sư huynh ra gì, hắn nghĩ mình là người nổi tiếng đấy à.”
Thạch Bi Phong lạnh lùng liếc nhìn người kia một cái: “Ngươi có thể chiến đấu với Cô Trúc sư huynh đến mức độ đó thì cũng có tư cách để †a đợi lâu thế này, nếu không thể thì ngậm mồm lại cho ta.”
Người kia nhìn thấy ánh mắt của Thạch Bi Phong chợt rùng mình một cái, vội vàng dời tầm mắt, cúi thấp đầu lùi hai bước không dám nói gì tiếp nữa.
Lại đợi gần nửa tiếng nữa mới nhìn thấy có một con Ngọc Tiêu Hạc không chân bay đến từ trong mây. Đợi đến khi Ngọc Tiêu Hạc bay tới, một người đàn ông mặc áo giáp màu trắng từ trên lưng hạc không chân hạ xuống, đến trước mặt đám người Thạch Bi Phong.
“Hàn huynh, lần này phải làm phiền ngươi rồi.” Thạch Bi Phong vẻ mặt tươi cười, đi lên trước hành lễ nói.
Những đệ tử Trấn Thiên Cung đi theo bên cạnh Thạch Bi Phong kia cũng đều bước lên trước tham kiến Hàn Sâm. Đệ tử rất khinh thường Hàn Sâm trước mặt Thạch Bi Phong vừa nấy, khi nhìn thấy bản thân Hàn Sâm cũng là vẻ mặt tràn đầy ý cười đi lên phía trước chào hỏi.
“Thạch huynh quá khách khí rồi, nhận tiền của người giúp người tiêu †ai, Thạch huynh là khách hàng của ta, ta ra sức bài ưu giải nạn cho ngươi là điều nên làm.” Hàn Sâm nói.
Thạch Bi Phong gật đầu: “Chúng ta tiến vào đảo Trân Thú trước đi, tình hình cụ thể trên đường đi ta sẽ nói rõ ràng tỉ mỉ cho ngươi.”
Thạch Bi Phong rất hài lòng với lời nói của Hàn Sâm. Hắn không sợ †iêu tiền nhưng lại cực kỳ chán ghét người đã cầm tiền còn không làm việc, Hàn Sâm rất đắt nhưng chỉ cần Hàn Sâm cầm tiền mà làm việc, có đắt hơn nữa hắn cũng cảm thấy đáng.
Hàn Sâm cùng với đám người Thạch Bi Phong tiến vào đảo Trân Thú, đồng thời Thạch Bi Phong cũng nói tình hình cụ thể một lượt cho Hàn Sâm.
Con dị chủng mà Thạch Bi Phong muốn bắt kia là dị chủng đột biến cấp Bá Tước, tên là Bích Tinh Kỳ Lân, là một loại dị chủng hệ Thuỷ ở hồ Bích Ba.
Bích Tinh Kỳ Lân có thể bay có thể chạy có thể bơi, ba đường biển bộ không nhạc nào cũng nhảy, hơn nữa tốc độ cực nhanh, vảy giáp trên thân thể lại vô cùng cứng rắn, Thạch Bi Phong sử dụng vũ khí cấp Vơng mới miễn cưỡng có thể xé rách vảy giáp của nó mà cũng chỉ tổn thương được đến da thịt thôi.
Hơn nữa tốc độ của Bích Tinh Kỳ Lân cực nhanh, một khi phát hiện có nguy hiểm sẽ nhanh chóng trốn đi, xông vào trong hồ Bích Ba, muốn săn giết Bích Tinh Kỳ Lân dưới nước lại càng thêm khó khăn hơn.
Thạch Bi Phong mấy lần mang người đến, đừng nói là bắt nó, còn bị nó làm bị thương không ít người, mãi chẳng thể bắt được nó.
Sau khi Hàn Sâm nghe xong trong lòng thầm nghĩ: “Dị chủng đột biến thì nên ăn thịt mới đúng chứ nhỉ, làm toạ kị quả thực là quá lãng phí.”
Nếu như để người khác biết Hàn Sâm có suy nghĩ như vậy, sợ rằng sẽ coi hắn thành đồ điên, dị chủng đột biến hiếm thấy bậc nào, giết để ăn thịt quả thực chính là phung phí của trời.
“Thạch huynh, ta lại xác định một lần nữa, ta giúp ngươi bắt Bích Tinh Kỳ Lân, ngươi cho ta thời gian săn giết dị chủng một tháng trong đảo Trân Thú, có lẽ không có vấn đề gì chứ?” Hàn Sâm nhìn Thạch Bi Phong hỏi.
Thạch Bi Phong đưa một miếng lệnh bài hình thú cho Hàn Sâm: “Đây là lệnh bài ra vào của đảo Trân Thú, ngươi cầm lấy nó thì sẽ có thể ra vào đảo Trân Thú bất cứ lúc nào, bất luận lần này thành công hay thất bại, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể đến.”
Hàn Sâm nhận lấy lệnh bài rồi thu lại: “Ý tốt của Thạch huynh ta xin ghi nhớ trong lòng. Sau khi bắt được Bích Tinh Kỳ Lân, trong vòng một tháng xin trả lại nguyên vật.”
Đảo Trân Thú không nhỏ hơn đảo Cổ Tiêu nhưng dị chủng cao cấp ở đây rõ ràng nhiều hơn đảo Cổ Tiêu rất nhiều. Trên đường đi, Hàn Sâm đã nhìn thấy rất nhiều dị chủng cấp Bá Tước.
Nhưng Thạch Bi Phong vội vã đi bắt Bích Tinh Kỳ Lân nên không trêu chọc những dị chủng kia.
Mặt hồ Bích Ba tám trăm dặm mênh mông dậy sóng, liếc mắt hầu như không nhìn thấy bờ. Trong hồ cực nhiều các loại dị thú, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có dị chủng giống như giao mãng ở trên mặt hồ bay vút lên chơi đùa.
“Quả nhiên vẫn là có một người cha tốt rất quan trọng mà, dị chủng nơi này đẳng cấp cao chủng loại tốt, số lượng lại nhiều, tốt hơn Động
Huyền Nguyên và đảo Cổ Tiêu quá nhiều.” Trong lòng Hàn Sâm tán thán.
Thạch Bi Phong cho người đóng quân ở trong rừng cây bên hồ, chờ đợi Bích Tinh Kỳ Lân xuất hiện.
“Bích Tinh Kỳ Lân bình thường đều ở đáy nước nhưng dị chủng trong hồ Bích Ba quá nhiều, còn có không ít dị chủng cấp Hầu Tước tồn tại. Hơn nữa chiến đấu dưới nước vô cùng bất lợi với chúng ta, cho nên phải đợi nó từ dưới nước ra ngoài mới có cơ hội. Mấy ngày này mỗi tháng, Bích Tinh Kỳ Lân sẽ từ dưới nước đi ra, lên bờ ăn hoa Bích La nhưng thời gian không cố định lắm, có lẽ chính là trong mấy ngày này.” Thạch Bi Phong chỉ một khóm hoa màu ngọc bích bên bờ nói.
“Vậy thì đợi đi.” Hàn Sâm gật đầu nói.
“Hàn huynh định bắt Bích Tinh Kỳ Lân thế nào, cần bọn ta phối hợp làm sao?” Thạch Bi Phong lại hỏi.
“Thạch huynh chuẩn bị tốt vật giam cầm Bích Tinh Kỳ Lân là được, còn lại cứ giao cho ta.” Hàn Sâm liếc nhìn xung quanh một chút, đứng dậy nói: “Thừa cơ Bích Tinh Kỳ Lân vẫn chưa ra ngoài, ta đi đến bên hồ đi dạo một chút trước, nhìn một chút địa hình xung quanh.”
Sau khi Hàn Sâm rời đi, một đệ tử Trấn Thiên Cung bên cạnh Thạch Bi Phong nói: “Thạch sư huynh, có phải là Hàn Sâm hơi chủ quan quá rồi không. Lấy trình độ hung hãn của Bích Tinh Kỳ Lân, lỡ như hắn thất thủ, chúng ta lại phải đợi tiếp một tháng sau.”
“Nếu như hắn đã nói như vậy, có lẽ là có phần nắm chắc, xem thử lại rồi tính tiếp.” Thạch Bi Phong suy nghĩ một chút nói.
Hàn Sâm đi dọc theo hồ Bích Ba mười mấy dặm, quả nhiên lại phát hiện một vài dị chủng cấp Bá Tước. Khác với đảo Cổ Tiêu, dị chủng nơi này phân bố rất đông đúc, hơn nữa rất nhiều chủng loại kì dị.
Đột nhiên, Hàn Sâm nghe thấy tiếng nước kịch liệt trong hồ Bích Ba truyền đến, quay đầu nhìn qua đó, chỉ thấy một con giao long màu trắng từ trong nước ngẩng đầu lên trời lộ ra nửa thân thể, phun nuốt mây mù dường như đang hấp thu khí Thiên Địa.
`.
“Lại là một con dị chủng cấp Hầu Tước hiếm thấy.” Hàn Sâm nhìn một lúc, sau đó lặng lẽ lui về chỗ đóng quân.
Thạch Bi Phong là người cực kì dễ nói chuyện, nói chuyện trên trời dưới đất với Hàn Sâm, thiên văn địa lí gần như không gì không biết, cái gì cũng đều có thể nói được một chút, hơn nữa còn rất có chủ kiến khiến người nghe cảm thấy mới lạ, không hề có cảm giác chờ đợi mệt mỏi.
Vận may của đám Hàn Sâm không tệ, chỉ đợi không đến một ngày đã thấy trong hồ Bích Ba dậy sóng, một con Kỳ Lân dáng người không khác con voi lớn là mấy, toàn thân khoác vảy giáp giống như phỉ thuý nổi lên từ trong hồ nước, một cặp sừng Kỳ Lân lấp lánh phát sáng, giống như ngôi sao ngưng tụ thành.
Bích Tinh Kỳ Lân đạp nước hồ mà đến, rất nhanh đã đến bên hồ, cúi thấp đầu nhai nuốt những bông hoa nhỏ màu ngọc bích kia.
Mọi người ở trong rừng cây đều đã nín thở, chỉ sợ kinh động đến Bích Tỉnh Kỳ Lân.
Hàn Sâm đã biết năng lực của Bích Tinh Kỳ Lân, sự đột biến của nó chủ yếu là cường hoá tốc độ và cường độ của vảy giáp. Loại cường hoá này đối với đồng cấp bình thường mà nói có lực sát thương vô cùng đáng sợ nhưng đối với Hàn Sâm lại là loại hình dễ đối phó nhất.
Giày Tuyệt Nha Thố xuất hiện ở dưới chân Hàn Sâm, thân hình Hàn Sâm chợt loé đã đến bên cạnh Bích Tinh Kỳ Lân. Bích Tinh Kỳ Lân kia chợt kinh ngạc, há miệng phun ra một ngụm thuỷ tức về phía Hàn Sâm, đồng thời thân hình bay về sau, muốn trốn trở lại hồ Bích Ba.
Hàn Sâm võ ra một chưởng, ngọc quang ngưng thành hình bàn tay trực tiếp võ lên lưng của Bích Tinh Kỳ Lân, nhất thời in lên ký hiệu giống như một con rùa đen trên lưng nó khiến tốc độ của Bích Tinh Kỳ Lân giảm xuống trên phạm vi lớn.
Bắt một cái ném một cái, Hàn Sâm đã ném Bích Tinh Kỳ Lân biến thành tốc độ rùa bò đến trước mặt đám Thạch Bi Phong.
Hết chương 2003.
Chương 2004. Thạch NgưuNhững người Thạch Bi Phong mang đến đều chưa kịp phản ứng, mọi người vẫn đang khiêng cái lồng vận chuyển đến, ngẩn người ra nhìn Bích Tinh Kỳ Lân ngã ngay trước mặt.
Bích Tinh Kỳ Lân từ trên mặt đất bò dậy, nhảy lên như muốn bay nhưng nhảy lên không cao bao nhiêu lại chật vật ngã xuống.
Hàn Sâm lại đập hai chưởng lên đầu Bích Tinh Kỳ Lân, đập Bích Tinh Kỳ Lân thành rùa đen luôn, chạy cũng không chạy được nữa.
Hàn Sâm tiện tay nắm lấy Bích Tinh Kỳ Lân ném vào trong lồng, thuận †ay đóng cửa lồng lại.
“Thạch huynh, nhiệm vụ đã kết thúc, tại hạ đi trước một bước đây, trong vòng một tháng nhất định sẽ xin trả lại lệnh bài nguyên vật.” Hàn Sâm nói xong cưỡi hạc không chân rời đi.
“Như vậy là xong rồi sao?” Lúc này những người Thạch Bi Phong mang đến mới như tỉnh ngủ nhìn Bích Tinh Kỳ Lân bị nhốt trong lồng, thần sắc trên mặt vô cùng phức tạp.
Có người khẽ thở dài nói: “Khi hắn chiến đấu một trận với Cô Trúc, bởi hệ quy chiếu là Cô Trúc nên miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng so với những Bá Tước bình thường thì đúng là khiến những Bá Tước bình thường chẳng sống nổi, ngay cả dị chủng đột biến cấp Hầu Tước bậc này cũng có thể tiện tay chế ngự, quả thật là đồng cấp không ai có thể địch lại được.”
Thạch Bi Phong lạnh lùng quét mắt liếc nhìn họ: “Cường giả có thể chiến đấu với Cô Trúc đến trình độ đó lại há là người các ngươi có thể suy đoán sao.”
Hàn Sâm cưỡi hạc không chân đi về phía khu vực khá bằng phẳng, dị chủng ở trong nước khá khó đối phó, địa hình dãy núi phức tạp, khu vực đồng bằng săn giết dị chủng tiện lợi nhất.
Nhưng chưa đợi Hàn Sâm cưỡi hạc không chân bay ra khỏi vùng núi đã nghe thấy không trung truyền đến một tiềng chim kêu, một con chim lớn màu đen hai cánh dang rộng dài khoảng mười mấy mét từ trong tầng mây xông xuống.
Hàn Sâm rút Quỷ Nha đao ra, một nhát đao khí nghịch thiên chém ra, trực tiếp xé nát thân thể của chim lớn trong không trung.
“Săn giết dị chủng cấp Bá Tước Hắc Vũ Nhạn, phát hiện gen dị chủng.”
Đảo Trân Thú đối với Hàn Sâm mà nói quả thực chính là một bảo địa, dị chủng cấp Bá Tước rất nhiều, Hàn Sâm giết cả đường đi, vẻn vẹn không đến một tuần đã bổ sung hết gen Bá Tước còn lại, đạt đến một trăm điểm.
Hạc cụt chân cũng đã ăn không ít máu thịt cấp Bá Tước, Phao Phao cũng được Hàn Sâm bổ sung không ít năng lượng xuất hiện tiến hóa lần một, đạt đến cấp Bá Tước.
Nhưng Phao Phao vẫn không có tác dụng quá lớn, chỉ có thể huyền hoá ra dáng vẻ của sinh vật bình thường nhưng lại không thật sự có được năng lực của những sinh vật đó.
“Thời gian một tháng vẫn còn rất dài, cứ vậy mà ra ngoài dường như hơi thiệt thòi quá, không bằng lợi dụng cơ hội này đi săn giết mấy con dị chủng Hầu Tước trước, sau này chắc chắn sẽ dùng đến, tránh cho sau khi thăng cấp Hầu Tước lại đi tìm kiếm khắp nơi.” Hàn Sâm cảm ơn những dị chủng Bá Tước đã săn giết, đi tìm kiếm tung tích của dị chủng cấp Hầu Tước.
Sau khi Động Huyền Kinh thăng cấp Bá Tước, sức mạnh của Hàn Sâm tăng vọt, không chỉ là sức mạnh của Chích Thủ Già Thiên càng thêm rõ ràng, quan trọng nhất là ở Động Huyền Kinh còn khiến Hàn Sâm có được năng lực tổ hợp xích Trật Tự.
Trước kia Hàn Sâm có thể lợi dụng Động Huyền Khí Tràng nhìn thấy xích Trật Tự tạo thành từ hạt cơ bản nhất của vật chất, dùng lực lượng của bản thân cắt đứt sự liên hệ giữa các hạt thì có thể khiến toàn bộ xích Trật Tự sụp đổ.
Nhưng tiền đề là lực lượng của bản thân Hàn Sâm nhất định phải đủ để cắt đứt xích Trật Tự mới được, nếu như lực lượng không để đạt đến mức độ đó thì lực lượng của Chích Thủ Già Thiên cũng sẽ không còn tác dụng nữa.
Hiện tại Động Huyền Khí Tràng đã có năng lực tổ hợp các hạt khác nhau khiến xích Trật Tự kết hợp, có thể dễ dàng kết hợp lực lượng của hai loại hoàn toàn khác nhau lại với nhau, giống như là Hàn Sâm có thể kết hợp kiếm lực và đao lực lại với nhau để sử dụng, khiến uy lực của nó tăng vọt trên nhiều hình thái.
Lấy thực lực hiện tại của Hàn Sâm, lại thêm cả tác dụng kì diệu của Động Huyền Khí Tràng, có lẽ muốn giết chết sinh vật cấp Hầu Tước bình thường sẽ không quá khó.
Nhưng không phải sau khi các hạt kết hợp lại với nhau thì uy lực của tất cả tổ hợp đều trở nên mạnh mẽ, cũng có tổ hợp sẽ sinh ra tác dụng phụ, hiện tại Hàn Sâm đang từ từ thử nghiệm, hi vọng có thể tìm ra tổ hợp mạnh nhất.
Mãi cho đến bây giờ, tổ hợp mạnh nhất mà Hàn Sâm phát hiện vẫn là sự kết hợp của Nha đao với kiếm pháp Cô Trúc đã sử dụng, sau khi kiếm pháp Song Phi của bản thân Hàn Sâm kết hợp với lực lượng của Nha đao lại xảy ra kết quả không tốt, hai loại lực lượng tỏ ra không ăn khớp với nhau, sau khi kết hợp lại trở thành tầm thường.
Có lẽ bởi vì đây là địa bàn của cấp Bá Tước, cho nên dị chủng cấp Hầu Tước khá ít. Hàn Sâm tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy một con dị chủng cấp Hầu Tước ở dưới một gốc đại thụ.
Dị chủng kia đang nằm rạp ở dưới đại thụ nghỉ ngơi, thân thể dài hơn ba mét, dáng vẻ giống con trâu nhưng trên lưng mọc gai xương, thoạt nhìn rất hung tàn.
Hàn Sâm lặng lẽ đến gần con dị chủng, không nói hai lời trực tiếp rút Quỷ Nha đao ra, một đao chém xuống đầu của dị chủng.
Tốc độ của giày Tuyệt Nha Thố bộc phát toàn bộ, trên Quỷ Nha đao ngưng tụ lực đao kiếm sau khi kết hợp nhưng không sử dụng lực lượng của Chích Thủ Già Thiên. Nếu như dùng lực lượng của Chích Thủ Già Thiên phá huỷ xích Trật Tự, toàn bộ thân thể của dị chủng đều sẽ tan vỡ, bao gồm gen dị chủng ở bên trong, không kiếm được chỗ tốt nào.
Rắc!
Tuy không sử dụng Chích Thủ Già Thiên nhưng chỉ là lực lượng kết hợp của lực đao kiếm đã khiến Hàn Sâm chém đứt đầu của dị chủng cấp Hầu Tước kia bằng một đao.
Chỉ thấy một chiếc đầu trâu to lớn lăn thật xa trên đất, máu tươi trong thân thể không đầu phun ra như suối ra.
“Săn giết dị chủng cấp Hầu Tước Ngoạ Thạch Ngưu, phát hiện gen dị chủng”
Trong lòng Hàn Sâm thật buồn bực, dường như phong thuỷ của đảo Trân Thú có hơi bất lợi với hắn. Hắn đã giết bao nhiêu dị chủng trong đảo Trân Thú vậy mà ngay cả một thú hồn cũng không nhận được.
Dùng Quỷ Nha đao mổ thi thể của Ngọa Thạch Ngưu ra, phát hiện một trái tim giống như hòn đá, chắc là gen dị chủng của nó rồi.
Hàn Sâm vừa mới lấy trái tim đá từ trong lồng ngực nó ra, đột nhiên cảm thấy là lạ, ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy ở trên đồng cỏ cách đó không xa có một con Thạch Ngưu toàn thân màu trắng xám đang dùng một đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm hắn.
Thoạt nhìn Thạch Ngưu kia không khác Ngoạ Thạch Ngưu bao nhiêu nhưng kích thước càng lớn hơn một chút, khí tức trên người cũng càng khủng bố hơn.
“Ò òI” Không đợi Hàn Sâm quan sát kĩ càng, con Thạch Ngưu kia đã giơ hai chân trước lên, giãm mạnh một cái trên mặt đất, sau đó lập tức nhìn thấy một luồng dao động kì lạ giống như gợn sóng của nước hồ, khuếch tán theo vòng tròn.
Hàn Sâm lập tức nắm lấy Quỷ Nha đao trong tay chém về phía dao động vòng tròn giống như sóng xung kích.
Đao khí mà Quỷ Nha đao ngưng thành trực tiếp xuyên qua dao động vòng tròn, giống như dao động kia chỉ là hư ảo. Nhưng sau khi dao động vòng tròn tiếp xúc đến ngón tay cầm đao của Hàn Sâm, Hàn Sâm kinh hãi phát hiện áo giáp Chú Ngữ bao phủ bàn tay đã hoá thành đá màu trắng xám.
Sắc mặt Hàn Sâm chợt thay đổi, thân hình nhanh chóng lui về sau nhưng tốc độ của hắn có nhanh thể nào đi chăng nữa cũng không nhanh bằng dao động vòng tròn, thân thể rất nhanh đã bị dao động vòng tròn đuổi kịp, toàn bộ thân thể cùng với áo giáp đều hoá đá.
Thạch Ngưu gầm lên, cúi thấp đầu dùng một đôi sừng đá nhắm vào. Hàn Sâm giống như đầu xe lửa đâm tới. Dưới chân nó, mặt đất cũng rung động theo.
Hàn Sâm vận chuyển mấy loại lực lượng của bản thân nhưng lại không thể hoá giải trạng thái hoá đá trên người, trong lòng hơi sợ hãi, vội vàng vận chuyển lực lượng, Huyết Sắc Tử Thần xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thạch Ngưu, một đao chém xuống cổ Thạch Ngưu.
Hết chương 2004.
Chương 2005. Đen ăn đenLưỡi hái của Huyết Sắc Tử Thần chém lên cổ Thạch Ngưu lại chỉ chém ra một vết mờ, còn chẳng được coi là thương nhẹ.
Dù sao cả hai cách một cấp bậc lớn, cũng không trách Huyết Sắc Tử Thần không đủ mạnh được.
Nhưng Thạch Ngưu chịu một kích này đã bị chọc giận, quay người nhìn về phía Huyết Sắc Tử Thần, lại lần nữa giơ chân trước lên, giãm mạnh một cái lên mặt đất, sóng xung kích vòng tròn lại xuất hiện.
Thân thể của Huyết Sắc Tử Thần bỗng chốc bị hoá đá ở trong không trung, ngã xuống mặt đất, thân thể vỡ tan chia năm xẻ bảy giống như là tượng đá bình thường.
“Ôi đệt, thuật Thạch Hoá của con này thật lợi hại, ngay cả Huyết Sắc Tử Thần mà hơi khói ngưng tụ cũng có thể diệt trừ. May mà Huyết Sắc Tử Thần không phải là sinh vật thật sự, chỉ là thuật gen ngưng tụ thành thể năng lượng mà thôi.” Trong lòng Hàn Sâm thầm kinh ngạc.
Lực lượng trong thân thể Hàn Sâm lưu chuyển, lại ngưng tụ ra một Huyết Sắc Tử Thần xông về phía Thạch Ngưu, muốn tiếp tục kéo dài thêm một chút thời gian.
Lực lượng của Vật Ngữ Gen, Động Huyền Kinh, Băng Cơ Ngọc Cốt và Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh đều đã thử hết nhưng đều không thể giải trừ được thạch hoá.
“Lẽ nào phải dùng Thể Thần Linh Siêu Cấp sao?” Hàn Sâm thầm nhíu mày, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ, nghĩ đến mình cũng biết thuật Thạch Hoá nhưng có hơi khác với thuật Thạch Hoá của Thạch Ngưu là thuật Thạch Hoá của Hàn Sâm chỉ có thể hoá đá bản thân hắn mà biết đâu lại có tác dụng.
Tâm niệm chợt động, Hàn Sâm vận chuyển thuật Thạch Hoá, thân thể nhất thời hoá đá hoàn toàn, còn triệt để hơn thuật Thạch Hoá của Thạch Ngưu.
Sau khi Hàn Sâm thu hồi thuật Thạch Hoá, phát hiện hiệu quả hoá đá mà Thạch Ngưu phóng thích trên người hắn đã giải trừ.
“Không ngờ rằng thuật Thạch Hoá còn có chỗ tốt như vậy.” Trong lòng Hàn Sâm chợt vui mừng.
Một bên khác, Thạch Ngưu đã đụng nát Huyết Sắc Tử Thần, đang khí thế hừng hực xông về phía Hàn Sâm, chân của nó đạp lên mặt đất, nhất thời hình thành từng luồng sóng xung kích vòng tròn, liên tục không ngừng đánh thẳng đến.
Hàn Sâm lập tức rút Quỷ Nha đao ra chém về phía Thạch Ngưu, lực đao kiếm hợp thành một thể, từ trong lưỡi đao của Quỷ Nha đao chém ra gào thét cắn về phía Thạch Ngưu.
Thân thể Hàn Sâm bị hoá đá ngay tại chỗ, một luồng lực đao kiếm kia cũng va chạm với đầu Thạch Ngưu, chỉ nghe ầm một tiếng, Thạch Ngưu bị chém thân thể ngã ra sau, kéo ra một hố sâu thật dài ở trên mặt đất, lực đao kiếm bị sừng của Thạch Ngưu đụng vỡ.
Thạch Ngưu lắc đầu mấy cái, từ trên mặt đất bò lên, vậy mà không bị thương nặng, phẫn nộ gào thét rồi tiếp tục xông về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm vội vàng giải trừ trạng thái hoá đá, lại chém ra một đao về phía Thạch Ngưu, hiệu quả vẫn chẳng ra sao cả, chỉ chém bay Thạch Ngưu ra còn bản thân hắn lại bị hoá đá lần nữa.
Sóng xung kích vòng tròn của Thạch Ngưu công kích ở phạm vi không khác biệt, bất kể Hàn Sâm từ vị trí nào đánh về phía nó đều sẽ bị hoá đá như vậy.
Mắt thấy Thạch Ngưu lại xông đến lần nữa, lần này Hàn Sâm không dùng đao chém nó mà trực tiếp đánh ra thuật Ô Quy, khi Hàn Sâm bị hoá đá, thuật Ô Quy cũng in lên trên đầu Thạch Ngưu.
Một quang phù hình ô quy không ngừng lấp lóe ở trên đỉnh đầu Thạch Ngưu, Hàn Sâm nói thầm: “Bất kể ngươi có trâu bò thế nào, gặp phải thuật Ô Quy của ta cũng chỉ có thể biến thành ô quy.
Không đợi Hàn Sâm lại ra tay lần nữa, con Thạch Ngưu kia đã giãm mạnh một chân xuống, sóng xung kích vòng tròn lại đánh ra.
Nhưng so với vừa rồi, sóng xung kích lần này lại trở nên càng mạnh hơn. Sau khi Hàn Sâm bị hoá đá đã lập tức giải trừ hoá đá nhưng mà lại phát hiện tốc độ của mình trở nên chậm chạp hơn, trong lòng chợt sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống nhìn, vậy mà trên lồng ngực đã xuất hiện quang phù của thuật Ô Quy.
“Á đù, Thạch Ngưu còn có năng lực của thuật gen phản đạn sao?” Hàn Sâm ngạc nhiên, mắt thấy Thạch Ngưu sải vó xông đến, mỗi chân giãm lên trên mặt đất đều có một luồng sóng xung kích vòng tròn khuếch tán ra.
Hàn Sâm không ngừng bị hoá đá, mỗi một lần hoá đá, thân thể đều sẽ nhiều thêm một quang phù của thuật Ô Quy.
“Đù má con Thạch Ngưu này tà môn vãi!” Hàn Sâm giải trừ hoá đá và thuật Ô Quy trên người, sau khi chém một đao về phía Thạch Ngưu lập tức quay người chạy.
Trước khi hiểu rõ tên này rốt cuộc có năng lực gì, trừ phi sử dụng thể Thần Linh siêu cấp, bằng không rất khó giết được nó.
Thạch Ngưu ở đẳng sau gào thét xông đánh Hàn Sâm, trong lòng Hàn Sâm buồn bực, thầm hạ quyết tâm: “Ngươi có giỏi, có giỏi thì đợi ta thăng cấp Hầu Tước, xem ta có một đao làm thịt ngươi không, bắt nạt một Bá Tước nhỏ bé thì có bản lĩnh gì chứ.”
Hàn Sâm chạy trốn cũng rất buồn bực, sóng xung kích hình vòng tròn của Thạch Ngưu không ngừng đánh đến, hết lần này đến lần khác hoá đá Hàn Sâm, còn may Hàn Sâm có thuật Thạch Hoá và giày Tuyệt Nha Thố, đổi lại thành người khác, cho dù là Hầu Tước chân chính sợ rằng cũng đã bị Thạch Ngưu giết chết không biết bao nhiêu lần, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Thật không dễ dàng trốn thoát khỏi sự đuổi giết của Thạch Ngưu, Hàn Sâm lau mồ hôi lạnh trên trán: “Con Thạch Ngưu kia sẽ không phải là dị chủng đột biến cấp Hầu Tước đấy chứ?”
Hàn Sâm không cam tâm cứ rút đi như vậy, biến Chú Ngữ thành hình dạng súng bắn tỉa, lợi dụng ống ngắm cự li siêu xa của nàng quan sát con Thạch Ngưu kia từ khoảng cách xa.
Vừa nhìn suýt nữa khiến Hàn Sâm tức điên, con Thạch Ngưu kia đang hưởng thụ ngon lành máu thịt của Ngoạ Thạch Ngưu, ngay cả trái tim gen dị chủng Hàn Sâm không kịp mang đi cũng đều nuốt xuống.
Vốn dĩ Hàn Sâm còn cho rằng mình đã giết thân thích của Thạch Ngưu, cho nên bị Thạch Ngưu đuổi giết cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai ngờ con này chính là một người chơi đen ăn đen thứ thiệt, chỉ muốn cướp thú săn đã đến tay của hắn.
“Đù mé con kia, chúng ta chờ xem, xem ai có thể cười đến cuối cùng.” Hàn Sâm âm thầm tính toán, phải làm sao mới có thể diệt trừ con Thạch Ngưu kia.
Thân thể của nó vô cùng cứng rắn, có lẽ trong cấp Hầu Tước cũng coi như là trình độ đỉnh cấp, nếu không thể liên tục chém trúng thân thể của nó ở cự li gần rất khó thật sự làm Thạch Ngưu trọng thương.
Nhưng bởi vì có sự tồn tại của sóng xung kích hóa đá, Hàn Sâm lại rất khó đến gần nó, mặc dù thuật Thạch Hoá của Hàn Sâm có thể giải trừ trạng thái hoá đá nhưng mà khuyết điểm cũng đã quá rõ ràng, khi bản thân Hàn Sâm sử dụng thuật Thạch Hoá không thể động đậy, khi không sử dụng thuật Thạch Hoá lại bị Thạch Ngưu hoá đá, đây quả thực chính là một đề khó không có lời giải.
Càng đáng sợ hơn là, Thạch Ngưu lại có thể bắn ngược lại thuật Ô Quy của hắn, chuyện này có hơi biến thái rồi.
“Không đúng, có lẽ không phải đơn giản là bắn ngược lại, trước đó quang phù của thuật Ô Quy vẫn còn in ở trên người nó, đợi khi lực lượng tiêu hao hết mới biến mất. Trong khoảng thời gian đó, tốc độ của nó quả thực đã giảm xuống, hơn nữa trong thời gian thuật Ô Quy †ồn tại, chỉ cần sóng xung kích của nó đánh trúng ta, mỗi một lần đều mang theo đặc tính của thuật Ô Quy, đây không chỉ đơn giản là bắn ngược…” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ.
Vì để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Hàn Sâm nhắm súng bắn tỉa vào Thạch Ngưu, sau khi ngắm chuẩn trực tiếp bóp cò súng.
Một viên đạn kèm theo thuật Ô Quy, từ xa bay về phía Thạch Ngưu.
Con kia đang ăn thi thể của Ngoạ Thạch Ngưu, trực tiếp bị viên đạn bắn trúng mông, nhất thời phía trên mông đã xuất hiện một quang phù giống như ô quy.
“Ùm bò!” Thạch Ngưu tức giận quay người, bốn chân giẫm lên mặt đất, từng luồng sóng xung kích vòng tròn dập dờn lan ra.
Nhưng Hàn Sâm phát hiện mình không hề bị hoá đá, cũng không bị phản đạn trúng thuật Ô Quy, hơn nữa quang phù của thuật Ô Quy cũng vẫn in ở trên mông Thạch Ngưu.
“Hoá ra là như vậy, quả nhiên không phải là bắn ngược lại, thuật Ô Quy vẫn có tác dụng với nó.” Trong lòng Hàn Sâm chợt vui mừng.
Hết chương 2005.
Chương 2006. Sơn Cốc Thạch Ngưu“Pằng! Pằng!”
Từng phát đạn từ cự ly cực xa bắn trúng người Thạch Ngưu khiến nó hơi giận dữ nhưng do thân thể liên tục bị trúng đạn nên tốc độ của Thạch Ngưu ngày càng chậm như ốc sên, muốn xông tới tính sổ với Hàn Sâm cũng được.
Huống chi Hàn Sâm còn ẩn nấp ở nơi cực xa, luôn ngắm bắn ở cự ly xa nhất của súng bắn tỉa, Thạch Ngưu vốn không thể nhìn thấy hắn, cho dù thấy được đi nữa thì cũng không đuổi kịp.
Dù Chú Ngữ cấp Bá Tước dùng hình thái súng bắn tỉa có lực xuyên thấu mạnh cũng không thể xuyên qua cơ thể của Thạch Ngưu.
Hàn Sâm cũng không trông cậy vào cây súng này có thể bắn chết được Thạch Ngưu, viên đạn được trang bị Thuật Ô Quy tiếp tục bắn vào người nó, trên người Thạch Ngưu không ngừng trúng quang phù Ô Quy làm cho tốc độ của nó càng ngày càng chậm.
Lúc đầu, Thạch Ngưu có thể dùng chân giẫm lên mặt đất để gây ra sóng xung kích hóa đá, nhưng sau nhiều lần giảm tốc độ, chuyển động của nó đã thay đổi như đang quay chậm, tần suất phát ra sóng xung kích hóa đá càng ngày càng thấp.
Hàn Sâm cẩn thận quan sát thấy phạm vi của sóng xung kích hóa đá là khoảng năm trăm mét. Sau năm trăm mét, cường độ đã giảm đi rất nhiều.
“Ở khoảng cách năm trăm mét với tần suất phát ra sóng xung kích hóa đá của Thạch Ngưu hiện tại, chỉ cần nhắm đúng thời cơ, trước khi nó phóng ra sóng xung kích hóa đá thì lao tới trước mặt trực tiếp cho nó một đao.” Hàn Sâm âm thầm tính toán.
Hắn vừa tiếp tục dùng súng bắn tỉa gắn quang phù Ô Quy lên người Thạch Ngưu vừa chậm rãi tiếp cận nó nhưng không tiến vào phạm vi của sóng xung kích hóa đá.
“Ngay lúc này!” Hàn Sâm nhanh chóng rút đao xông ra ngoài, thân hình như quỷ mị vọt về hướng Thạch Ngưu, trong nháy mắt đã đến bên cạnh nó.
Thừa dịp Thạch Ngưu chưa nhấc bốn cái móng của nó của lên, Quỷ Nha Đao mang theo luồng kiếm khí đáng sợ chém thật mạnh vào tai của nó.