Kengl
Kiếm khí tan vỡ, lưỡi kiếm của Quỷ Nha Đao chém thẳng vào tai Thạch Ngưu, cắt đứt một nửa tai của nó.
Không chút do dự, Hàn Sâm nhanh chóng lùi về phía sau, mới vừa lùi được mấy chục mét đã nghe thấy tiếng móng động vật. Sóng xung kích hóa đá dính vào người hắn, khiến cơ thể hắn hóa đá, cùng lúc đó trên người hắn cũng xuất hiện quang phù Ô Quy.
Hàn Sâm vội vàng giải trừ trạng thái thạch hóa và quang phù Ô Quy sau đó lách mình xông ra khỏi phạm vi của sóng xung kích hoá đá.
Thạch Ngưu muốn đuổi theo hắn nhưng cơ thể di chuyển quá chậm giống như con rùa đen bò nên chỉ có thể đứng yên phẫn nộ gào thét không ngừng.
“Dám cướp ta con mồi, hôm nay ngươi nhất định phải chết.” Hàn Sâm trở tay bắn thêm một phát lên người của Thạch Ngưu.
Thuật Ô Quy có giới hạn thời gian, thời gian càng dài hiệu lực càng kém. Để đề phòng vạn nhất, sau khi chạy ra khỏi phạm vi của sóng xung kích hoá đá Hàn Sâm lại bắn thêm mấy phát.
Nhìn thấy Thạch Ngưu gầm rú liên tục nhưng không thể bước nhanh lên được, Hàn Sâm mới an tâm, từ xa nhìn chằm chằm vào nó.
Vết thương bị cắt làm đôi ở lỗ tai của nó đang tỏa ra làn khói tím đen, từ từ lan theo vết thương ra phần còn lại của cơ thể.
Đáng tiếc trong cơ thể của Thạch Ngưu không có máu, không thể chảy máu đến chết, chỉ có thể dùng Lực Tuyệt Nha chậm rãi xé rách thân thể cứng rắn của nó.
Hàn Sâm thỉnh thoảng ở xa xa bắn thêm một phát làm cho Thạch Ngưu không thể chạy trốn, đợi đến lúc Lực Tuyệt Nha làm cho nó trọng thương.
Thạch Ngưu nhanh chóng phát hiện có chuyện không ổn, không thèm gầm rú về hướng Hàn Sâm bắn súng nữa, lết thân thể xoay người muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc tốc độ hiện tại của nó giống như rùa đen bò vậy, đi một lúc lâu mà chỉ được có mấy mét, muốn chạy thoát khỏi tâm mắt của Hàn Sâm là điều không thể.
Hàn Sâm cũng không vội, từ xa nổ súng, nhìn thấy Lực Tuyệt Nha không ngừng xé rách vết thương của nó, đang dần lan ra trên đầu nó.
Thân thể của Thạch Ngưu quá cứng rắn, Lực Tuyệt Nha vẫn chỉ ở cấp Bá Tước nên tốc độ lan ra hơi chậm. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, tối đa một hoặc hai ngày nữa là có thể lấy mạng nó.
Thạch Ngưu đang cố gắng chạy thoát, đáng tiếc đây là Thuật Ô Quy chứ không phải Thuật Định Thân nên không cách nào làm nó đứng im được, vẫn để nó chạy ra xa một quãng.
Thạch Ngưu vừa gầm vừa chạy, vừa sợ hãi vừa phẫn uất đến tột cùng.
Hàn Sâm không trêu chọc nó nữa, kẻo trước khi chết nó lại bị cắn ngược một nhát. Con vật này khá quái dị, không chừng nó còn có khả năng kì dị nào khác nữa nên Hàn Sâm quyết định ở xa nhìn nó bị Lực Tuyệt Nha giết chết, tuyệt đối không đi mạo hiểm.
Đáng tiếc là mọi chuyện không suôn sẻ như Hàn Sâm tưởng tượng. Sau khi Thạch Ngưu kêu một hồi lâu, hắn bỗng nghe thấy từ đằng xa có tiếng gót sắt lộc cộc khiến mặt đất chấn động không ngừng.
Không bao lâu, Hàn Sâm nhìn thấy một đám Ngọa Thạch Ngưu vọt sang phía bên này, ít nhất cũng phải có ba bốn mươi con.
Đám Ngọa Thạch Ngưu kia vọt tới bên cạnh Thạch Ngưu, vây nó vào giữa. Trong đó một con Ngọa Thạch Ngưu đầu cực to, kêu lên vài tiếng ọ ọ với con Thạch Ngưu kia, Thạch Ngưu cũng kêu lên vài tiếng đáp lại.
Lập tức một đám Ngoạ Thạch Ngưu phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía Hàn Sâm, bảo vệ con Thạch Ngưu phía sau.
“Ôi đệt, nó đã ăn thịt Ngoạ Thạch Ngưu mà sao đám Ngoạ Thạch Ngưu vẫn bảo vệ nó? Chúng nó phải là kẻ thù không đội trời chung mới đúng chứ.” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy buồn phiền, thế nhưng đám Ngoạ Thạch Ngưu kia đã ầm ầm lao về phía hắn.
Hàn Sâm đành phải tạm thời rút đi, thực lực của hắn bây giờ không mạnh đến mức có thể đối phó được một đám dị chủng cấp Hầu Tước.
Hắn thu lại súng bắn tỉa rồi nhanh chóng rút lui, có đám Ngoạ Thạch Ngưu này ở đây, hắn không có cơ hội giết con Thạch Ngưu quái dị kia.
May mà hắn bắn tỉa ở khoảng cách xa, khi đàn Ngoạ Thạch Ngưu đó chạy tới, hắn đã rút vào rừng rồi, chỉ còn nghe tiếng ầm ầm từ đàn bò bên kia truyền đến.
Những mảnh thiên thạch từ trên trời rơi xuống, giống như một trận mưa thiên thạch. Một đàn Ngoạ Thạch Ngưu cấp Hầu Tước đồng thời phát lực, xung quanh phạm vi trăm dặm giống như vừa trải qua ngày tận thế, có đủ loại đá rơi xuống khắp nơi.
Chờ Hàn Sâm lượn một vòng trở lại gần khu vực ban đầu thì không còn thấy con Thạch Ngưu kia nữa, chỉ có vài con Ngoạ Thạch Ngưu lang thang gần đó.
Hàn Sâm triển khai Động Huyền Khí Tràng, lại lẻn về gần khu vực cũ, phát hiện một ít dấu vết để lại, âm thầm truy lùng dọc theo hạt khí tức để lại trên vết thương của Thạch Ngưu
Hàn Sâm đi đến một sơn cốc, quả nhiên nhìn thấy đàn Ngoạ Thạch Ngưu kia ở đó nhưng lại không nhìn thấy con Thạch Ngưu quái dị kia đâu.
Xem xét xung quanh một lúc, Hàn Sâm nhíu mày: “Chắn chắn là nó ở ngay trong sơn cốc này, trên người còn trúng Lực Tuyệt Nha hẳn là không kiên trì được lâu mới đúng.”
Hàn Sâm dự định sẽ ở ngoài này canh giữ một hai ngày, chờ sau khi con Thạch Ngưu quái dị kia chết, hắn sẽ nghĩ cách vào cướp thi thể của nó.
Nhưng sau một đêm chờ đợi, Hàn Sâm không chờ được cái chết của Thạch Ngưu như suy đoán, mà là nhìn thấy nó sống sót xuất hiện ở †rong sơn cốc.
“Sao lại thế? Tại sao Lực Tuyệt Nha lại biến mất rồi? Không thể nào!” Hàn Sâm nhìn Thạch Ngưu từ xa qua ống ngắm của súng bắn tỉa, thấy vết thương trên tai của nó đã khép lại, không còn dấu vết của Lực Tuyệt Nha thì trong lòng rất ngạc nhiên.
Hết chương 2006.
Chương 2007. Hòn Đá NhỏThạch Ngưu đi trong sơn cốc, những con Ngoạ Thạch Ngưu bình thường đều né tránh, dường như rất sợ nó.
Con này kiêu ngạo phách lối, đấu đá bừa bãi trong sơn cốc. Có một con Ngoạ Thạch Ngưu phản ứng chậm hơn một chút, không kịp tránh ra, bị nó dùng đầu đụng ngã trên đất, trên thân còn bị sừng của nó quẹt ra một vết thương thật dài.
Ngoạ Thạch Ngưu cũng không dám phản kháng, kêu đau đớn vài tiếng rồi lui qua một bên.
Thạch Ngưu vênh váo hống hách đi dạo một vòng quanh sơn cốc, lúc này mới đi vào sâu trong sơn cốc.
Bị vách núi chặn tầm mắt, Hàn Sâm do dự một chút rồi đổi vị trí, cẩn thận bò tới vách đá bên cạnh sơn cốc, nhờ sự yểm hộ của dây leo tiếp tục dùng kính ngắm của súng bắn tỉa quan sát con Thạch Ngưu kia.
Sơn cốc này giống như quả hồ lô, bên ngoài là một sơn cốc lớn, ở giữa có một khe đá, sau khi đi qua khe đá, bên trong có một sơn cốc nhỏ hơn một chút.
Trong sơn cốc nhỏ không có Ngoạ Thạch Ngưu. Sau khi Thạch Ngưu đi vào đó thì nằm dưới một cây đại thụ, nhưng mà trông nó không giống như định nghỉ ngơi.
Thạch Ngưu nằm ở đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên đại thụ, giống như trên đó có thứ gì.
Hàn Sâm nhìn kỹ đại thụ kia nhưng không thấy có gì đặc biệt.
Thân cây to vài người ôm mới hết, cao từ hai mươi đến ba mươi mét, †án cây rậm rạp như một chiếc ô.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Hàn Sâm không thể cảm nhận được khí tức của gốc cây kia, chỉ nhìn bề ngoài thì không thấy có chỗ gì thần kì, phía trên đều là những chiếc lá xanh biếc.
“Kì lạ, hình như trong sơn cốc cũng không có thứ gì đặc biệt. Làm sao con Thạch Ngưu này có thể loại bỏ được Lực Tuyệt Nha trên vết thương chứ? Rõ ràng bản thân nó không có năng lực như vậy, nếu không hôm qua khi chiến đấu nó sẽ không tùy ý để Lực Tuyệt Nha xé rách vết thương như vậy.” Hàn Sâm âm thầm quan sát, hy vọng có thể †ìm ra câu trả lời.
Thạch Ngưu nằm ở đó một lúc thì không chịu được nữa, đứng dậy đi quanh đại thụ vài vòng, thỉnh thoảng nhìn lên tán cây.
“Gốc đại thụ kia chắc chắn có vấn đề nhưng mà vấn đề nằm ở đâu chứ?” Hàn Sâm nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn không nhìn ra được vấn đề.
Lại đợi một lúc nữa, hắn chợt thấy Thạch Ngưu lộ vẻ vui sướng, ngửa đầu nhìn lên đại thụ không chớp mắt.
Hàn Sâm vội vàng nhìn theo tâm mắt của con Thạch Ngưu kia, chỉ thấy giữa những lá cây có một cái hốc nhỏ như quả bóng rổ, lúc này có một con vật nhỏ chạy ra từ đó.
Hàn Sâm không thể nói được đó là thứ gì. Trông mặt nó hơi giống một con chuột nhưng lại đứng thẳng đi lại như người, mặc quần áo bằng lá cây và cầm trên tay một chiếc gậy nhỏ bằng gõ, trông rất quái dị khiến người khác nhìn vào có một cảm giác rất khó chịu.
Trông nó lấm la lấm lét, một đôi mắt tam giác nho nhỏ hiện ra sắc máu quỷ dị. Sau khi chui ra khỏi hốc cây, nó dùng gậy gỗ quật đứt một chiếc lá xanh, nhảy lên chiếc lá sau đó cuốn theo chiếc lá xanh ung dung rơi xuống đất.
Thạch Ngưu lập tức đi tới, cúi đầu xuống xích lại gân con vật giống như chuột tinh kia, gầm lên với nó vài tiếng.
Vật kia cũng kêu vài tiếng với Thạch Ngưu giống như đang cãi nhau với nó. Sau một hồi lâu, con vật kia mới duỗi móng vuốt, móc ra một cái gì đó giống cục đá ném cho Thạch Ngưu.
Thạch Ngưu há to miệng, đầu lưỡi duõi ra, hòn đá kia đã lập tức bị cuốn vào miệng nó, nó thậm chí còn không thèm nhai, nuốt luôn vào trong bụng.
Sau khi nuốt hòn đá nhỏ, thân thể Thạch Ngưu đột nhiên sáng lên một chút, nó trông có vẻ buồn ngủ, nằm tựa vào gốc cây bắt đầu ngáy o o.
Con vật mặt chuột kia hung tợn trừng Thạch Ngưu, sau đó nhảy lên đại thụ, rất nhanh đã biến mất trong hốc cây kia.
“Thật có chút tà môn, không biết con vật mặt chuột kia rốt cuộc là loại dị chủng gì, trông nó có vẻ rất thông minh. Còn có hòn đá nhỏ mà con Thạch Ngưu kia ăn là gì nhỉ, không lẽ là vì hòn đá nên Lực Tuyệt Nha mới bị loại bỏ?” Hàn Sâm suy tư.
Sau khi có phát hiện, Hàn Sâm có chút không nỡ từ bỏ, hắn muốn biết Thạch Ngưu với con dị chủng giống chuột kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên vẫn núp trong bóng tối quan sát.
Sau khi Thạch Ngưu tỉnh ngủ, tinh thần của nó rõ ràng tốt hơn rất nhiều, lại ra ngoài giày vò một trận. Những con Ngoạ Thạch Ngưu kia còn bắt Dị chủng cho nó, Thạch Ngưu cũng không khách khí, trực tiếp nuốt luôn con Dị chủng đó vào bụng.
Sau khi nó ăn xong thì chạy ra ngoài sơn cốc tản bộ, vì khoảng cách quá gần sơn cốc nên Hàn Sâm không ra tay với nó mà chỉ tiếp tục quan sát.
Mỗi ngày Thạch Ngưu đều sẽ nằm chờ dưới cây đại thụ. Nếu con dị chủng giống chuột tinh kia không xuất hiện cho nó hòn đá nhỏ, nó sẽ dùng đầu đâm vào đại thụ khiến cho đại thụ lay động không ngừng, gỗ vụn trên thân cây bay tán loạn, cho đến khi con chuột tinh từ hốc cây đi ra cho nó hòn đá nhỏ, nó mới chịu bỏ qua.
Rõ ràng chuột tinh cũng hơi sợ Thạch Ngưu, giận nó mà không dám nói gì, mỗi ngày đều phải cho Thạch Ngưu một hòn đá nhỏ.
“Những hòn đá nhỏ kia rốt cuộc là thứ gì? Chuột tinh lấy nó từ đâu ra?” Hàn Sâm rất muốn đi vào tìm hiểu thực hư, thế nhưng bên ngoài có một đàn Ngoạ Thạch Ngưu trấn giữ, Hàn Sâm vốn không có cơ hội xông vào.
Suy tư hồi lâu, cuối cùng Hàn Sâm cũng nghĩ ra được một cách.
Chờ con Thạch Ngưu kia ra khỏi sơn cốc tản bộ lần nữa, khi nó đi xa, Hàn Sâm sẽ tìm cơ hội thừa dịp nó không chú ý, trực tiếp cho nó một phát súng.
Đạn bắn trúng thân của Thạch Ngưu, một lá quang phù Ô Quy lập tức dính lên làm cho tốc độ của nó giảm đi.
Thạch Ngưu vừa sợ vừa giận, Hàn Sâm lại không để ý nhiều như vậy, trong bóng tối liên tục xả súng vào nó khiến cho tốc độ của Thạch Ngưu càng ngày càng chậm.
Giống như lần trước, Thạch Ngưu vừa chạy trốn về sơn cốc một cách chậm chạp, vừa kêu lên ọ ọ.
Không lâu sau, đã thấy một đàn Ngoạ Thạch Ngưu lao tới, Hàn Sâm triệu hồi Huyết Sắc Tử Thần ra để nó hấp dẫn lực chú ý của mấy con Ngoạ Thạch Ngưu kia, dẫn dụ bọn nó chạy ra chỗ xa.
Còn Hàn Sâm thì chạy thật nhanh vào trong sơn cốc, hắn muốn xem thử rốt cuộc hốc cây kia có gì kì lạ.
Vừa chạy vào sơn cốc lớn, Hàn Sâm đã dùng kính ngắm thấy được con dị chủng giống chuột tinh kia, nó đang đứng trên một cành cây ở nơi cao của tán cây quan sát xung quanh.
Hàn Sâm cũng không khách khí, nhấc súng bắn tỉa lên, bắn một phát về hướng của nó.
Ban đầu Hàn Sâm chỉ muốn thử một chút để biết thực hư nhưng không ngờ một phát súng đã làm cho đầu và thân thể nó nổ tung ngay lập tức.
“Săn giết dị chủng cấp Bá Tước Chuột Thực Sinh, phát hiện dị chủng
„
gen:
“Ồ, chỉ là dị chủng cấp Bá Tước à?” Hàn Sâm có chút ngạc nhiên, ban đầu hắn thấy Chuột Thực Sinh thông minh như vậy, còn tưởng rằng cấp bậc của nó với Thạch Ngưu gần giống nhau, không ngờ nó chỉ là cấp Bá Tước.
Hết chương 2007.
Chương 2008. Tượng người đáHàn Sâm cũng không quan tâm nhiều như vậy, lao nhanh về phía sơn cốc, với tốc độ của giày Tuyệt Nha Thố, rất nhanh hắn đã tới dưới gốc đại thụ trong sơn cốc nhỏ.
Hàn Sâm phi thân nhảy lên tán cây, Động Huyền Khí Tràng dò xét vào trong hốc cây, phát hiện không gian trong hốc cây rất lớn, bên trong đại thụ phần lớn đều rỗng.
Không cảm nhận được có khí tức sinh mệnh hay phát hiện ra bảo vật gì tồn tại bên trong.
Nhưng Hàn Sâm không cam tâm từ bỏ như vậy, con chuột mỗi ngày đều cho Thạch Ngưu một viên đá nhỏ thì chắc chắn sẽ còn dư lại mới đúng.
Hàn Sâm rút Quỷ Nha Đao ra chém loạn vào hốc cây, mở rộng cái lỗ đến kích thước mà hắn có thể chui vào rồi đưa đầu vào trong quan sát.
Hắn phát hiện phần rỗng của đại thụ còn lớn hơn một so với tưởng tượng, hơn nữa còn thông xuống lòng đất, phía dưới liên thông với một hang động đá.
Không do dự, Hàn Sâm trực tiếp chui vào hốc cây, theo hốc cây bò xuống dưới, rất nhanh đã bò đến hang động phía dưới.
Hàn Sâm cẩn thận dọc theo hang động bò vào bên trong. Hang động này rất ngoằn ngoèo, bò không bao lâu, hốc đá trước mặt bỗng rộng hẳn ra, hắn phát hiện nơi này có một cái động tự nhiên, khoảng không gian không nhỏ hơn một hầm trú ẩn.
Hàn Sâm nhảy xuống hang, nhìn quanh không thấy vết tích của các sinh vật khác nhưng lại phát hiện ra khí tức của con chuột tinh kia lưu lại.
Bóng tối dường như không có ảnh hưởng gì đối với Hàn Sâm, sau khi khai triển Động Huyền Khí Tràng, Hàn Sâm bắt đầu cẩn thận tìm tòi toàn bộ hang động
Thoạt nhìn hang động cũng rất bình thường, không có chỗ nào khác lạ, nơi này chỉ có một thông đạo từ gốc cây bên kia đi vào, không có đường ra khác
Ngay trong hang động có một ao nước nhỏ, bên trên ao nước có một thạch nhũ lớn, từng giọt nước chậm rãi theo thạch nhũ nhỏ xuống ao.
Hàn Sâm quan sát bên trong ao nước nhỏ, lập tức phát hiện những hòn đá nhỏ mà mỗi ngày chuột tinh đem đến cho Thạch Ngưu, mỗi viên chỉ lớn bằng móng tay phát ra ánh sáng xám trắng nằm dưới đáy ao.
Hàn Sâm ước chừng đại khái có hơn một trăm viên đá nhỏ ở đó nhưng vì nhìn qua ao nước nên cảm giác chúng không có gì đặc biệt.
Hàn Sâm để Chú Ngữ hóa thành hình dáng thiếu nữ, đi đến ao vớt thử một hòn đá nhỏ.
Kết quả không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, bàn tay của Chú Ngữ xuyên qua làn nước lấy lên một hòn đá nhỏ.
“Phát hiện Gen dị chủng.” Một âm thanh vang lên trong đầu Hàn Sâm.
“Ồ, những viên đá nhỏ này vậy mà lại là gen dị chủng.” Hàn Sâm cẩn thận nhận một viên đá, lòng bàn tay có cảm giác lành lạnh, giống như đá Vũ Hoa.
Bởi vì không có nhắc nhở cụ thể nên Hàn Sâm cũng không biết những hòn đá nhỏ này rốt cuộc là gen dị chủng gì, bất chấp tất cả hắn lấy hết đá nhỏ lên, cất vào trong túi.
Có tổng cộng một trăm hai mươi hòn đá nhỏ, Hàn Sâm lấy sạch không chừa lại viên nào.
Trước khi rời đi, Hàn Sâm cẩn thận tìm tòi trong ao một lần nữa, đột nhiên phát hiện trong ao có một khối đá, hình như không được bình thường.
Hàn Sâm đưa tay sờ thử nơi đó, kéo rêu xanh bám ở phía trên ra, phát hiện là một tượng người đá cao hơn một thước.
Tượng đá màu đen nhánh hơi pha xanh lục, không nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa, chỉ có thể nhìn thấy nó đang ngồi xếp bằng.
Giờ Hàn Sâm không có tâm tư cẩn thận nghiên cứu nó, tìm kĩ trong ao một lần nữa, xác nhận không còn bất kì thứ gì khác thì lập tức bò ra ngoài dọc theo đường cũ.
Khi Hàn Sâm leo ra khỏi hốc cây thì phát hiện Thạch Ngưu đã đứng canh giữ bên ngoài đang dùng đôi mắt giận dữ trừng hắn.
Ở sau lưng Thạch Ngưu còn có một đàn Ngoạ Thạch Ngưu.
Hàn Sâm biết mình đã trì hoãn thời gian ở phía dưới quá lâu nên bọn này đã tập hợp trở lại.
“Râm!” Thạch Ngưu tức giận giậm chân hai cái thật mạnh xuống đất, hai luồng sóng xung kích hóa đá phát ra, chạm nhau rồi phóng tới phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm từ trong hốc cây vọt ra, nếu như bị hóa đá ở trong hốc cây thì thật sự rất nguy hiểm.
Nhưng cho dù có xông ra khỏi hốc cây mà không chạy ra khỏi phạm vi của sóng xung kích hoá đá thì vẫn sẽ bị Thạch Ngưu hoá đá ở đó.
Những con Ngoạ Thạch Ngưu ở phía sau không bị hóa đá ảnh hưởng, cả đàn tập trung sức mạnh, hóa thành những tảng đá lớn nện về phía Hàn Sâm.
Sau khi Hàn Sâm giải trừ trạng thái thạch hóa, phía trên hai lỗ tai xuất hiện một đôi cánh Huyền Ngọc nhỏ, đôi cánh khẽ rung lên, Hàn Sâm bèn bay thẳng lên cao, bay ra khỏi sơn cốc nhìn như quả hồ lô này.
Thạch Ngưu nổi trận lôi đình, không chịu bỏ qua đuổi theo phía sau Hàn Sâm.
Hóa ra con này lại không biết bay, xem ra dù thân thể nó mạnh mẽ nhưng cũng không phải không có nhược điểm, dị chủng đỉnh cấp của cấp Hầu Tước mà lại không biết bay.
Nhưng dù có bay được thì cũng vô dụng, so với Huyền Nguyên Giao Dực thì tốc độ của nó vẫn quá chậm.
Hàn Sâm dùng Chú Ngữ hóa thành súng bắn tỉa, bắn một phát vào đàn Ngọa Thạch Ngưu đang đuổi theo phía sau hắn, ngay lập tức có một con Ngọa Thạch Ngưu trúng quang phù Ô Quy, tốc độ rõ ràng đã chậm lại.
Hàn Sâm không bắn Thạch Ngưu mà chú tâm bắn những con Ngoạ Thạch Ngưu ở phía sau nó, chỉ trong chốc lát tốc độ của bầy Ngoạ Thạch Ngưu đã chậm lại, từng con từng con bị bỏ lại phía sau.
Có lẽ bởi vì Thạch Ngưu ngửi được mùi hương của những viên đá nhỏ trên người của Hàn Sâm nên nổi giận đuổi theo hắn, vốn không có ý định quay đầu nhìn lại.
Hàn Sâm không nhanh không chậm dẫn dụ Thạch Ngưu chạy ra xa, để nó thoát ly hoàn toàn khỏi bày Ngoạ Thạch Ngưu kia.
Có đàn Ngoạ Thạch Ngưu kia bảo vệ, Hàn Sâm không thể giết nó được, nhưng nếu chỉ có một mình nó, hắn chắc chắn có thể xử lý được.
Tuy Thạch Ngưu có năng lực mạnh nhưng cũng có khiếm khuyết trời sinh.
Những dị chủng gặp phải trên đường đi nghe thấy tiếng kêu của Thạch Ngưu đều nhanh chóng bỏ chạy, không có dị chủng nào dám cản đường đi của nó.
Hàn Sâm chạy ra xa hơn trăm dặm, con Thạch Ngưu kia như nổi điên đuổi theo, giống như có mối thù giết cha cướp vợ với hắn.
Nhưng dường như Thạch Ngưu cũng ý thức được bên cạnh đã không còn con Ngoạ Thạch Ngưu nào nữa, nó có chút do dự không biết nên tiếp tục đuổi theo Hàn Sâm nữa hay không, tốc độ thả chậm đi rất nhiều.
Hàn Sâm thấy thế lấy một viên đá nhỏ ra lắc lắc trước mặt nó, Thạch Ngưu gầm lên một tiếng quái dị rồi lại toàn lực đuổi theo hắn.
“Những viên đá nhỏ này rốt cuộc là loại gen dị chủng gì mà lại khiến cho Thạch Ngưu quan tâm đến vậy?” Hàn Sâm rất ngạc nhiên, hắn vốn định nếu cám dỗ không thành thì sẽ ra tay ngay chỗ này, giờ xem ra không cần nữa.
Thạch Ngưu đuổi theo Hàn Sâm hai ba trăm dặm, Hàn Sâm xác định những con Ngọa Thạch Ngưu kia đã bị bỏ lại phía sau, không thể đuổi tới ngay được, bèn trực tiếp bắn một phát súng vào người Thạch Ngưu làm cho tốc độ của nó giảm mạnh.
“Đuổi theo ta lâu như vậy, chúng ta tính món nợ này đi.” Hàn Sâm không chạy trốn nữa, cầm súng bắn tỉa bắn liền mấy phát về phía Thạch Ngưu
Tuy Thạch Ngưu có một cơ thể mạnh mẽ nhưng tốc độ thật chẳng ra sao cả, mà sức mạnh của nó lại khá kỳ lạ, sóng xung kích hóa đá cũng không thể ngăn cản đạn bắn vào người nó.
Một lúc sau, Thạch Ngưu lại lâm vào tình trạng khó khăn như trước, chạy chậm hơn cả rùa đen.
Hàn Sâm không nói hai lời, rút kiếm trong tay ra, với uy lực kinh người chém vào Thạch Ngưu.
Hết chương 2008.
Chương 2009. Thạch Ngưu Ma Hóa