Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 231 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

Đại kiếm chém xuống, Hoàng Phủ Tĩnh không tránh né mà giơ tay lên bắt lấy mũi kiếm. Lực chém xuống mạnh mẽ như vậy lại bị một bàn tay của Hoàng Phủ Tĩnh trực tiếp ngăn cản, không thể nào chém xuống được thêm chút nào cả.

Bàn tay tựa như đá Kim Tinh lóng láng rực rỡ ma sát thành tia lửa với mũi kiếm kia.

Hầu Tước tộc Terius thầm giật mình không dám tin một Bá Tước lại có thể đỡ được đại kiếm của hắn. Hắn chợt tức giận gầm lên, hai tay cầm lấy chuôi kiếm, dùng hết toàn lực ép xuống.

Mắt Hoàng Phủ Tính lóe ra dị quang, ánh vàng huy hoàng trên người càng lúc càng mạnh. Một tay còn lại ra như lưỡi dao điên cuồng chém về phía đại kiếm.

Phựt

Dây kiếm trong thanh đại kiếm bị Hoàng Phủ Tĩnh chặt đứt bằng một †ay, âm thanh chói tai bỗng nhiên dừng lại, thân thể Hoàng Phủ Tĩnh cũng bị ép quỳ một chân xuống đất

“Cho dù là không có lực Âm Thứ thì cũng đủ để giết chết một Bá Tước như ngươi rồi.” Hầu Tước tộc Terius tức giận gầm lên, lực lượng trên người càng trở nên cuồng bạo hơn, huyết ảnh cũng gầm thét theo, đại kiếm lại điên cuồng chém về phía Hoàng Phủ Tĩnh nửa quỳ dưới đất.

Mắt thấy đại kiếm với dáng vẻ cực kỳ khủng bố sắp chém xuống, ánh mắt Hoàng Phủ Tĩnh rất bình tĩnh, thân hình khẽ động, chẳng thèm ngó ngàng gì tới thanh đại kiếm kia mà tung nắm đấm mang theo kim mang về phía tên Hầu Tước tộc Terius.

“Đúng là tự tìm chết!” Hầu Tước tộc Terius hung hăng gầm lên nhưng hắn vẫn còn chút tham lam. Đại kiếm chếch đi, chỉ định chặt đứt một cánh tay của Hoàng Phủ Tĩnh chứ không có ý muốn giết nàng vì hắn còn muốn bắt nàng dẫn đi tìm Ngọc Cổ.

Mắt thấy đại kiếm sắp sửa chém xuống người Hoàng Phủ Tĩnh nhưng thân thể Hoàng Phủ Tĩnh đã biến mất chỉ trong nháy mắt, xuất hiện phía sau lưng tên Hầu Tước giống như dịch chuyển tức thời, nện một quyền vào ót hắn ta.

Bịch!

Nắm đấm phát ra ánh sáng huy hoàng nện lên ót tên Hầu Tước, trực tiếp đập vỡ huyết diễm hộ thân của hắn, làm rạn nứt cả mũ bảo hộ của hắn.

Hầu Tước tộc Terius vừa giận vừa sợ, xoay người quét kiếm về phía Hoàng Phủ Tĩnh sau lưng mình.

Nhưng thanh đại kiếm của hắn còn chưa đụng được đến Hoàng Phủ Tĩnh thì đã thấy bóng dáng huy hoàng kia xuất hiện ở phía bên tráu của hắn giống như dịch chuyển tức thời. Đôi chân thon dài xinh đẹp như chiến phủ giáng xuống mãnh liệt.

Rắc!

Đôi chân đẹp đế mang theo ánh sáng huy hoàng chém lên cổ hắn, nện vỡ cổ áo giáp của hắn, máu tươi điên cuồng phun ra chỉ trong nháy mắt.

Nhưng Hoàng Phủ Tĩnh không dừng lại, thân thể lúc ẩn lúc hiện xung quanh Hầu Tước tộc Terius. Cả thân thể nàng giống như là thứ binh khí giết người man rợ. Nắm đấm, ngón tay, cùi chỏ, chân, đầu gối, v.v điên cuồng tấn công, để lại những vết thương chồng chất trên người gã Hầu Tước, áo giáp trên người hắn không ngừng vỡ vụn.

Hầu Tước tộc Terius tỏ vẻ kinh hoàng, giống như là con gấu lớn vụng về dù giấy dụa thế nào cũng không động được đến thân thể của Hoàng Phủ Tĩnh mà chính thân thể hắn lại gánh chịu công kích không ngừng.

Máu tươi trên người Hầu Tước tộc Terius phun ra không ngừng. Sự tức giận, sợ hãi và tuyệt vọng đan xen trên gương mặt hắn, cuối cùng hóa thành tiếng kêu gào thống khổ.

Bùm!

Dưới sự tấn công điên cuồng, áo giáp toàn thân của tên Hầu Tước tộc Terius đã vỡ tan thành. Đầu hắn bị một chân của Hoàng Phủ Tĩnh ở sau lưng chém đứt lìa, thân thể hùng tráng ầm ầm ngã xuống, máu tươi phun ra đầy đất.

Hoàng Phủ Tĩnh đáp xuống đất, sắc mặt không có chút biến hóa gì. Ánh sáng huy hoàng trên người dần dần biến mất, khôi phục về dáng vẻ ban đầu của nàng.

“Thể Siêu Thần Nữ Hoàng Sát Lục quả nhiên là danh xứng với thực. Chỉ riêng việc có thể sử dụng dịch chuyển tức thời liên tục không bị hạn chế cũng đủ để coi thường cả vũ trụ rồi” Hàn Sâm chạy tới đúng lúc nhìn thấy Hoàng Phủ Tĩnh biểu diễn màn giết chóc bằng thể Siêu Thần, không khỏi thở dài cảm thán.

Hết chương 2198.

Chương 2199. Đào Ngọc Cổ

Hàn Sâm cũng là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng thể Siêu Thần của Hoàng Phủ Tĩnh ở cự ly gần như vậy, dù đẳng cấp còn thấp nhưng khả năng dịch chuyển tức thời của nàng vẫn trên mức Phá Không Thiểm.

Phá Không Thiểm chỉ có thể dịch chuyển theo một hướng, trong khi dịch chuyển tức thời của Hoàng Phủ Tĩnh hoàn toàn không theo quy luật và có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào. Hơn nữa khi nàng sử dụng thuật gen tấn công, ngay cả sức mạnh mà nàng bộc phát cũng được dịch chuyển theo, đúng là có hơi khác thường.

Cũng may đẳng cấp của Hoàng Phủ Tĩnh vẫn còn thấp, phạm vi dịch chuyển không lớn, nếu không sẽ còn đáng sợ hơn nữa.

“Chỉ là một Hầu Tước của hạ tộc mà thôi.” Hoàng Phủ Tĩnh nhàn nhạt nói.

Nếu người khác nói như vậy có thể là giả vờ khiêm tốn, nhưng Hoàng Phủ Tĩnh thì không phải người như vậy, mấy lời nàng nói đều là suy nghĩ trong lòng.

Hàn Sâm nhún vai không nói gì, đúng như Hoàng Phủ Tĩnh nói, hắn chỉ là Hầu Tước của hạ tộc, không được coi là đối thủ thực sự.

Hoàng Phủ Tĩnh cũng chẳng nói mấy lời thừa thãi, trực tiếp đưa Hàn Sâm và Bảo Nhi đến mạch khoáng nơi nàng phát hiện ra Ngọc Cổ.

Vì sợ bị những cường giả khác trên tinh cầu Ngọc Cổ phát hiện, cho nên Hoàng Phủ Tĩnh không đem Ngọc Gổ ra ngoài, mà vẫn để lại trong mạch khoáng.

Sau khi đi theo Hoàng Phủ Tĩnh vào trong mạch khoáng, Hàn Sâm chợt nhìn thấy Cổ tộc trong truyền thuyết.

Nhưng đó không phải là Ngọc Cổ, chỉ là trống sắt được khảm trên đá, trống sắt dài chỉ một thước, toàn thân đen như mực, hình dáng hơi giống trống cơm.

Chỉ cần đào cái trống sắt ra khỏi đá rồi dùng sức võ mạnh vào mặt trống, nếu có thể khiến trống sắt phát ra âm thanh, chính là đã nhận được sự chấp nhận của nó, có thể mang nó cùng rời khỏi tinh cầu Ngọc Cổ.

Nhưng mà, một tấm vé chỉ cho phép một sinh vật mang theo một Cổ tộc ra ngoài. Cho nên, bất kể ngươi có được bao nhiêu Cổ tộc trên tinh cầu Ngọc Gổ này thì cũng chỉ có thể mang được một cái đi thôi.

Trống sắt rất phổ biến ở tinh cầu Ngọc Cổ, căn bản không cần phải tốn công tìm kiếm, cho nên cũng không phải là mục tiêu của mấy vương công quý tộc.

Hàn Sâm đi theo Hoàng Phủ Tĩnh xuống dưới, xuyên qua một mạch khoáng ngầm vô cùng phức tạp, phát hiện ở đây đều là trống sắt, ngay cả một cái trống đồng cũng không có, xem ra nơi này chắc là một mạch khoáng trống sắt vô cùng rộng lớn.

Thông thường mà nói, khả năng trống đồng và trống bạc xuất hiện †rong mạch khoáng trống sắt là rất thấp, chứ đừng nói trống vàng hay Ngọc Cổ, Hoàng Phủ Tĩnh có thể tìm được Ngọc Cổ ở những nơi như vậy thực sự cần rất nhiều may mắn.

Đi xuyên mạch khoáng rối rắm phức tạp suốt một ngày, cuối cùng cũng đến được nơi mà Hoàng Phủ Tĩnh đã nói.

Suốt chặng đường quả nhiên đều là trống sắt, thỉnh thoảng mới thấy được một cái trống đồng, nhìn thế nào cũng không giống một nơi có thể xuất hiện Ngọc Cổ.

Nhưng bây giờ lại có một cái Ngọc Cổ được khảm trên đá, toàn thân Ngọc Cổ giống như dương chi bạch ngọc, mặt trống óng ánh gần như trong suốt, trông rất đẹp đẽ.

Hoàng Phủ Tĩnh vươn tay võ lên mặt trống, đột nhiên vang lên tiếng trống rền, vào tai Hàn Sâm nghe như là tiếng sét giữa trời quang nổ tung trong đầu hắn.

Hoàng Phủ Tĩnh chỉ tiện tay vỗ một cái, nếu Ngọc Cổ này phát huy hết sức mạnh, một Công Tước bình thường cũng sẽ bị sóng âm chấn động của nó làm cho thất khiếu chảy máu.

Nếu tương lai có thể thăng cấp lên cấp Vương thì càng lợi hại hơn.

Nhưng muốn thăng cấp Ngọc Cổ lên cấp Vương cũng không phải dễ. Với sức mạnh hiện giờ của Hoàng Phủ Tĩnh, mang theo Ngọc Cổ ra ngoài lang bạt, đa phần vẫn phải dựa vào uy lực của Ngọc Cổ này.

“Sao không đào ra đi?” Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.

“Ta không đào ra được, tảng đá bên cạnh Ngọc Cổ quá cứng, đào mãi mà vẫn không đào ra hết được.” Hoàng Phủ Tĩnh nói.

Hàn Sâm nhìn thấy những tảng đá xung quanh Ngọc Cổ dường như bị sức mạnh của Ngọc Cổ bào mòn, biến thành một loại giống như ngọc đen. Hàn Sâm tập trung sức lực đào xuống, nhưng chỉ đào ra được một mảnh nhỏ, quả nhiên rất cứng.

Hàn Sâm rút Quỷ Nha đao ra, chỉ vài phút đã đào được Ngọc Cổ. Hắn †ự mình võ thử, phát hiện ra vỗ không kêu, thế là quăng trả về cho nữ hoàng.

Hàn Sâm vốn định rời tinh cầu Ngọc Cổ cùng với nữ hoàng nhưng đôi mắt to tròn của Bảo Nhi đảo quanh một lượt, sau đó nhảy khỏi vai Hàn Sâm, đi đến một nhánh của dãy núi, vừa đi vừa vẫy tay với Hàn Sâm: “Cha, chúng ta qua bên đó xem thử đi.”

“Bảo Nhi, ngươi phát hiện được gì rồi?” Hàn Sâm tò mò đi theo Bảo Nhi.

Hoàng Phủ Tĩnh cũng mang theo Ngọc Cổ đi vào bên trong cùng Hàn Sâm, Bảo Nhi đi ở phía trước dẫn đường, chui vào trong một khe hở của mạch khoáng.

Với thân hình nhỏ bé của Bảo Nhi cũng phải mất chút sức mới chui qua được cái khe hở đó. Hàn Sâm và nữ hoàng đành phải co cả người lại mới chen vào được, đi được một lúc thấy Bảo Nhi vui vẻ kêu lên, rồi nhào vào vách đá.

“Cha, đào ở chỗ này đi.” Bảo Nhi chỉ vào vách đá và nói.

Xung quanh cũng đều là một số loại trống sắt, trông không giống một nơi có đồ tốt nhưng Hàn Sâm vẫn rất có lòng tin với Bảo Nhi, nghe vậy bèn rút Quỷ Nha đao ra, bắt đầu đào bới vách đá màu than đen đó.

Dưới Quỷ Nha đao, vách đá cứng như sắt cũng bị Hàn Sâm đào bới lên giống như đậu phụ. Nhưng khi đào xuống dưới, tảng đá cũng trở nên cứng hơn, từ màu đen của gang chuyển sang màu ngọc óng ánh, sau đó lại giống như thủy tinh nâu, Hàn Sâm đào lên cũng rất mất sức, trên trán ướt sũng mồ hôi.

Sau khi đào sâu bảy tám mét, Hàn Sâm lại đào xuống thêm một đao nữa. Chỉ nghe thấy một tiếng keng, mũi đao dường như đâm trúng vật gì đó, không thể đào sâu thêm được nữa.

Hàn Sâm vội đào hết những tảng đá xung quanh lên, chợt thấy một cái Ngọc Cổ như dương chỉ bạch ngọc được khảm lên vách đá mà hắn vừa đào ra.

“Ngọc Cổ” Hàn Sâm mừng thầm trong lòng, vội vung Quỷ Nha đao lên, đào Ngọc Cổ từ trong vách đá ra.

Hàn Sâm ôm Ngọc Cổ lên, rồi hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi: “Bảo Nhi, con đúng là con gái ngoan của ta.”

Mang theo Ngọc Cổ bên người, sau này tu hành nói không chừng có thể thăng lên cấp Vương, tương đương với mang theo một thuộc hạ cấp Vương ở bên cạnh, còn gì sung sướng hơn nữa chứ.

Bảo Nhi chớp mắt, vẫn chăm chú nhìn vách đã được đào ra, suy nghĩ một hồi lại chỉ vào vách đá nói: “Cha ơi, cha đào xuống tiếp đi.”

“Bên trong vẫn còn Ngọc Cổ sao?” Hàn Sâm vừa ngạc nhiên vừa mừng rð, vội vàng đào tiếp theo lời Bảo Nhi nói.

Thông thường mà nói, cùng một mạch khoáng không thể có tới hai Ngọc Cổ, giống như đạo lý một núi không có hai hổ. Cho dù mạch khoáng này rất lớn nhưng bây giờ xuất hiện hai Ngọc Cổ, lại ở khoảng cách gần như thế, nhìn thế nào cũng không thể xuất hiện thêm cái Ngọc Cổ thứ ba.

Nhưng Bảo Nhi đã nói như vậy, chắc chắn có lý do của nó, thế là Hàn Sâm tiếp tục đào tiếp.

Tảng đá bên dưới còn cứng hơn trước, Hàn Sâm dùng toàn lực chém xuống một nhát, cũng chỉ đào ra được một lớp đá đen mỏng. Đào mất một lúc lâu, đột nhiên nhìn thấy trong tảng đá màu đen đó lộ ra một chút huyết quang.

Hàn Sâm vui mừng khôn xiết, chẳng màng mồ hôi đầy mình tiếp tục đào sâu xuống. Một lúc sau cuối cùng cũng đào được lớp đá màu đen bên ngoài ra, có thể nhìn thấy được một mặt trống.

Vậy mà vẫn còn một Ngọc Cổ nữa. Song không giống với Ngọc Cổ màu trắng khi nấy, tuy Ngọc Cổ này cũng do bạch ngọc đúc thành nhưng trên mặt trống có một hoa văn màu máu kỳ lạ, trắng và đỏ tạo thành một sự tương phản trực quan mạnh mẽ.

Hết chương 2199.

Chương 2200. Huyết Hạt Ngọc Cổ

Hàn Sâm chăm chú quan sát kỹ hoa văn huyết sắc trên mặt Ngọc Cổ, phát hiện hóa ra là hoa văn bọ cạp to cỡ lòng bàn tay, toàn thân đỏ óng như máu, giống như bề mặt trống bạch ngọc kia không có bất kỳ dấu vết chạm khắc nào, tựa như đính một con bọ cạp sống lên mặt trống.

Hoàng Phủ Tĩnh nhìn Huyết Hạt Ngọc Cổ, có chút ngạc nhiên nói: “Nghe nói Ngọc Cổ đã là đẳng cấp nhất trong họ trống, trên bề mặt Ngọc Cổ này lại có hoa văn huyết hạt giống như vật sống, biết đâu sẽ càng cao cấp hơn, là một Ngọc Cổ cấp Vương tự nhiên.”

Hàn Sâm khế gật đầu, trong lòng thầm vui mừng. Ngọc Cổ bình thường có cơ hội thăng lên cấp Vương, nếu thật sự là Ngọc Cổ cấp Vương tự nhiên, nói không chừng sau này có cơ hội thăng cấp lên Thần Hóa. Mà cho dù không thăng cấp lên Thần Hóa cũng có thể là Bán Thần Hóa, như vậy đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.

Trong vạn tộc cũng có không ít thượng tộc chỉ dựa vào một Bán Thần Hóa trấn áp khí vận mà vẫn nằm trong thượng tộc đó sao.

Hàn Sâm cũng không nhiều lời, hắn cầm chặt Quỷ Nha đao. Ban đầu hắn chỉ muốn giúp Hoàng Phủ Tĩnh nhưng không ngờ lại có được món hời như vậy.

“Quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp, sau này phải làm nhiều việc tốt như vậy mới được.” Hàn Sâm thì thầm trong lòng, dùng hết sức đào tảng đá lên.

Những tảng đá xung quanh quá cứng, Hàn Sâm đã dùng sức chín trâu hai hổ, hổ khẩu cũng rách toạc ra mới đào được Huyết Hạt Ngọc Gổ ra.

Huyết Hạt Ngọc Cổ nhỏ hơn hai cái Bạch Ngọc Cổ trước đó, chỉ to bằng hai nắm tay người lớn xếp chồng lên nhau, mỗi mặt trống có họa tiết hình bọ cạp máu, trông giống như khảm một con bò cạp máu sống lên đó.

Mặt bên của trống có vài đường hoa văn màu máu, trông hơi khác so với Bạch Ngọc Cổ.

Hàn Sâm nhìn ngắm nó một lúc, trong lòng mừng rỡ, dồn hết sức gõ mạnh vào Huyết Hạt Ngọc Cổ.

Bịch!

Âm thanh vang lên không phải là tiếng trống, mà là tiếng da thịt phát ra khi lòng bàn tay của Hàn Sâm võ lên mặt trống khiến Hàn Sâm đau đến mức nghiến răng.

“Quả nhiên không kêu!” Đương nhiên Hàn Sâm không muốn từ bỏ như vậy, hơn nữa muốn để Ngọc Cổ chấp nhận thì phải thể hiện sức mạnh của bản thân mới được.

Hàn Sâm cũng không nản lòng, lại ngưng tụ lực lượng Băng Cơ Ngọc Cốt, vỗ mạnh vào mặt trống Huyết Hạt Ngọc Cổ.

Bịch!

Lại một tiếng da thịt vang lên, Ngọc Cổ vẫn không có chút động tĩnh gì, cũng chẳng chịu phát ra một chút âm thanh nào.

Hàn Sâm đâu bằng lòng chịu thua, vận chuyển đủ loại sức mạnh vỗ vào mặt Ngọc Cổ đó, vừa khua vừa đánh, vừa vỗ vừa đập nhưng Huyết Hạt Ngọc Cổ giống như bị câm, mặc kệ Hàn Sâm có đánh đập thế nào cũng không chịu kêu.

Hàn Sâm có chút bực bội. Muốn đem Ngọc Cổ ra ngoài thì phải được nó chấp nhận mới được, nếu không ải Vạn Bảo này khó mà qua được.

Tùng!

Một tiếng trống giống như sấm sét giữa ban ngày ập vào tai Hàn Sâm, suýt chút nữa khiến Hàn Sâm loạng choạng ngã xuống đất, đảo mắt nhìn sang đã thấy Bảo Nhi đang ôm cái Ngọc Cổ trước đó đào lên được rồi võ vào mặt trống.

Tùng tùng! Tùng tùng! Tùng tùng! Tùng tùng!

Bảo Nhi đánh rất vui vẻ, trực tiếp đánh vang giai điệu “Tướng Quân Lệnh”.

Nàng đang vui vẻ chơi đùa nhưng Hàn Sâm và Hoàng Phủ Tĩnh lại bị chấn động đến mức suýt hộc máu. Hàn Sâm vội xách Bảo Nhi lên, lấy Bạch Ngọc Cổ trong tay nàng ra.

“Bảo Nhi, ngươi chơi cái này xem.” Hàn Sâm đưa Huyết Hạt Ngọc Cổ cho Bảo Nhi, bản thân hắn cầm Bạch Ngọc Cổ lên chuẩn bị thử lại.

“Có thể do cấp bậc của Huyết Hạt Ngọc Cổ quá cao, không dễ khống chế. Bạch Ngọc Cổ này cũng không tệ, ít nhất phải là cấp Công Tước, sau này cũng có thể thăng lên cấp Vương.” Hàn Sâm nghĩ Bảo Nhi đã võ được thì bản thân hắn cũng không có vấn đề gì.

Hắn tràn đầy tự tin gõ lên một cái, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói truyền tới.

Bịch!

Sau khi tiếng da thịt vang lên, Bạch Ngọc Cổ vẫn không có chút động Tĩnh gì. Hàn Sâm không chịu thua, tập trung sức mạnh bắt đầu đánh thật mạnh lên mặt trống.

Vừa đánh vừa đấm, Bạch Ngọc Cổ đó cũng rất có khí phách, nói không kêu là không kêu, có đánh chết cũng không chịu kêu.

Hàn Sâm cầm Bạch Ngọc ổ, trong lòng cảm thấy rất phiền muộn nhưng rồi lại nghĩ: “Vừa rồi hình như Bảo Nhi đã võ theo bài Tướng Quân Lệnh? Lẽ nào loại dị chủng hệ Âm như Ngọc Gổ này phải cần dùng âm nhạc mới có thể chinh phục được?”

Vừa nghĩ tới đây, Hàn Sâm lập tức lấy lại tinh thần, nhớ lại tiết tấu của Tướng Quân Lệnh, sau đó lấy quyền làm dùi, gõ lên mặt Bạch Ngọc Cổ theo tiết tấu.

Cạch cạch! Cạch cạch! Cạch cạchI

Tiết tấu mà Bảo Nhi đánh là Tướng Quân Lệnh, Hàn Sâm đánh là Đả Thiết Ca, hai bàn tay đều sưng đỏ lên nhưng Bạch Ngọc Cổ lại chẳng phát ra chút âm thanh nào, đều là tiếng xương kêu.

“Lẽ nào cảm nhạc của ta không ổn sao? Nếu không với vận may và nhân phẩm của ta sao lại không được chấp nhận cơ chứ? Nhất định là như thế, vậy thì ta đổi khúc nhạc sở trường thử xem sao.” Hàn Sâm lại đổi khúc nhạc khác, sau đó âm thầm vận công, dồn hết toàn bộ sức lực vào trong nắm đấm.

Keng keng! Keng keng!

Tiếng gõ vào sắt lại vang lên, mới gõ được thì Hàn Sâm đã cảm thấy không ổn, xương tay cũng sắp nứt ra, còn đánh nữa nói không chừng sẽ tàn phế luôn.

Tùng!

Hàn Sâm xoa xoa nắm đấm đứng sầu não ở đó, lại đột nhiên nghe được một tiếng trống, rồi cảm giác như có một thanh sắt to như cánh tay đâm thẳng vào đỉnh đầu, xuyên qua đại não thông đến tận cùng, suýt chút nữa cúc hoa cũng bị chọc ra luôn.

Phụt!

Hàn Sâm cắm đầu xuống đất, máu trào ra khỏi miệng, đầu óc ong ong, giống như bị máy trộn bê tông trộn qua trộn lại, ngũ tạng lục phủ lộn nhào cả lên. Với sức mạnh cơ thể hắn, ngay cả long tộc thuần chủng đỉnh cấp cũng không thể so bì với hắn, vậy mà lại không thể chịu nổi một tiếng trống.

Hoàng Phủ Tĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, nàng ngã nhào xuống đất, miệng đầy máu tươi.

Bảo Nhi bị dọa sợ, vội đặt Ngọc Cổ trong tay xuống, chạy đến bên cạnh Hàn Sâm ôm đầu hắn lên, lo lắng gọi cha. Cũng do nàng thấy buồn chán nên mới tiện tay vỗ nhẹ lên Huyết Hạt Ngọc Cổ vài cái, ai ngờ lại đáng sợ như thế.

“Bảo Nhi à, con muốn lấy cái mạng già của ta đó sao?” Hàn Sâm bò dậy từ dưới đất, cảm thấy đầu đau như búa bổ, sắp không thể suy nghĩ được gì rồi.

“Con xin lỗi mà cha, con chỉ tùy tiện võ nhẹ một chút.” Bảo Nhi hồn nhiên nói.

“Cũng may là ngươi chỉ tiện tay gõ một chút, chứ nếu dùng lực chắc cái mạng của bọn ta đã bay mất rồi.” Hàn Sâm đỡ Hoàng Phủ Tĩnh lên.

Cũng may hai người không ai bị thương nặng, vận chuyển thuật gen nghỉ ngơi một lúc thì khỏe lại rất nhiều, nhưng nhờ thế mà Hàn Sâm và Hoàng Phủ Tĩnh mới biết cái Huyết Hạt Ngọc Cổ này đáng sợ cỡ nào.

“Hừ, đưa các ngươi về trước rồi từ từ xử lý, ta không tin các ngươi không chịu kêu.” Hàn Sâm giơ tay chỉ vào Huyết Hạt Ngọc Cổ, tháp Thiên Mệnh bay ra từ trong hồn hải, bao phủ trên mặt Huyết Hạt Ngọc Cổ, muốn hút Huyết Hạt Ngọc Cổ vào trong, đưa về trước rồi từ từ nghiên cứu.

Bởi vì một người chỉ có thể mang theo một cái trống ra ngoài, Hoàng Phủ Tĩnh và Bảo Nhi mang một cái, Hàn Sâm thì không thể mang trống ra ngoài, chỉ có thể giấu ở đây rồi tính sau.

Nhưng khi nhìn thấy tháp Thiên Minh sắp phủ lên Huyết Hạt Ngọc Cổ lại đột nhiên phát hiện Huyết Hạt Ngọc Cổ không đánh tự kêu, phát ra một tiếng trống vang, hoa văn bò cạp sáng lên rực rỡ, hình thành một sóng âm mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bật ngược tháp Thiên Mệnh trở lại hồn hải.

“Ôi đệt, vậy mà lại không thu vào được?” Vẻ mặt Hàn Sâm hơi thay đổi, khóe miệng tràn ra chút máu, giật mình kinh ngạc nhìn Huyết Hạt Ngọc Cổ.

Hết chương 2200.

Chương 2201. Chứng nhận bạo lực

Hàn Sâm khế nhíu mày, định dùng tháp Thiên Mệnh để thu cái Bạch Ngọc Cổ khác, kết quả vẫn thu không được.

“Có chút phiền phức rồi đây, nếu ta không thể gõ Ngọc Cổ này kêu, há chẳng phải chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngọc Gổ lưu lại chỗ này sao?” Hàn Sâm đương nhiên không cam tâm nhưng thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa.

Bây giờ nữ hoàng chỉ còn lại không đến một ngày, nếu không thể đăng ký đúng thời hạn, cho dù có lấy được Ngọc Cổ cũng không thể mang ra khỏi tinh cầu Ngọc Cổ, cho nên Hàn Sâm phải lấy được sự chấp nhận của Ngọc Cổ trong thời hạn đã định.

“Bất luận là Ngọc Cổ nào, gõ kêu được rồi mới tính, quay về sẽ có thời gian từ từ huấn luyện.” Hàn Sâm nghĩ trong lòng, lấy một cái Bạch Ngọc Cổ cấp Công Tước ra, sau đó giao Bảo Nhi cho Hoàng Phủ Tĩnh rồi nói: “Ngươi đưa Bảo Nhi tránh xa ta một chút, ta phải dốc hết sức gõ lên cái Ngọc Cổ này, lỡ như nó kêu thì cũng không làm các ngươi bị thương.”

Hoàng Phủ Tĩnh khẽ gật đầu, ôm Bảo Nhi chạy về phía lối ra.

Sau khi thấy Hoàng Phủ Tĩnh chạy xa, Hàn Sâm triệu hồi kết giới Ma Trùng Vương ra, sau đó nhìn vào Bạch Ngọc Cổ, ngón giữa và ngón cái tay phải chồng lên nhau, ngưng tụ thành một điểm sáng trên đầu ngón †ay hắn.

Muốn dựa vào may mắn để lấy được sự chấp nhận của Ngọc Cổ là điều không thể, chỉ có thể dùng sức phá, hắn bảo Hoàng Phủ Tĩnh đưa Bảo Nhi đi, chủ yếu vẫn là không muốn bị người ta nhìn thấy hắn sử dụng Thuật Kim Tệ.

Trong tay Hàn Sâm ngưng tụ thành một miếng kim tệ, trên đó xuất hiện con số 1. Theo thời gian, con số bên trên bắt đầu tăng dần lên.

2..3…4…5…

Sức mạnh của Thuật Tồn Tiền tiếp tục phát huy tác dụng khiến con số trên kim tệ càng lúc càng lớn. Mỗi lần nhảy số, sức mạnh sẽ được tăng lên gấp đôi so với ban đầu.

Bạch Ngọc Gổ là cấp Công Tước, khi Hàn Sâm tăng sức mạnh kim tệ lên tới số mười thì lập tức đánh vào Bạch Ngọc Cổ. Nhất thời kim tệ giống như ánh sáng rực rỡ bay về phía Bạch Ngọc Gổ, xô vào mặt trống.

Tùng!

Sức mạnh to lớn va vào Bạch Ngọc Cổ kêu vang ầm trời, tiếng trống khủng khiếp ập tới giống như sóng thần, sau khi va đập vào kết giới Kim Ma Trùng, lại bị bật ngược trở về

Sóng âm trong kết giới chồng chéo lên nhau giống như gợn sóng, tiếng vang vọng mãi không dứt, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng.

Hàn Sâm ở trong sóng âm lại không chịu chút tổn thương nào. Tuy miễn cưỡng gõ kêu Bạch Ngọc Cổ nhưng cũng đã coi như có được sự chấp nhận của Ngọc Gổ, chỉ là phương pháp có hơi bạo lực một chút cho nên sức mạnh sóng âm của Bạch Ngọc Cổ vốn không làm hại được hắn.

Tuy nhiên thử nghiệm lần này lại khiến Hàn Sâm phải suy nghĩ, sóng âm trong kết giới Ma Trùng Vương trùng điệp nhiều lần càng thêm mạnh, đặc tính này càng khiến Hàn Sâm nhớ tới Thuật Hồi Âm của Bạch Chân.

Lúc trước hắn cũng đã từng nghĩ nếu có một cái chuông lớn bao lấy kẻ địch thì có thể sử dụng sóng âm không ngừng tăng cường của Thuật Hồi Âm. Tuy kết giới Ma Trùng Vương không phải là chuông nhưng cũng có thể bao vây kẻ địch ở bên trong, có thể lấy nó để sử dụng Thuật Hồi Âm.

“Trước đây chỉ muốn dùng kết giới Ma Trùng Vương phòng ngự nên quên mất điểm này. Xem ra ta phải đến Trấn Thiên Cung một chuyến, học tập Thuật Hồi Âm từ chỗ Bạch Chân, phối hợp Thuật Hồi Âm với Ngọc Cổ, nói không chừng sẽ có hiệu quả.” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

Bạch Ngọc Cổ đã được chứng nhận bạo lực. Hàn Sâm thử lại lần nữa, lần này thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không cần sử dụng quá nhiều sức lực, chỉ là tiện tay gõ nhẹ lên bề mặt, Bạch Ngọc Cổ lập tức phát ra một tiếng trống vang, sóng âm lại bật ra.

“Quả nhiên, đôi khi vũ lực còn có ích hơn nói đạo lý.” Hàn Sâm cất Bạch Ngọc Gổ vào, lại nhìn sang Huyết Hạt Ngọc Cổ kia.

“Thử xem có thể thu phục nó không.” Hàn Sâm suy nghĩ, rồi lại sử dụng Thuật Tồn Tiền, tập trung sức mạnh, khi sức mạnh kim tệ lên tới mười bèn bắn kim tệ lên mặt Huyết Hạt Ngọc Cổ.

Bình Luận (0)
Comment