Kengl
Kim tệ đập vào Huyết Hạt Ngọc Cổ phát ra âm thanh kim loại nhưng vẫn không thể làm Huyết Hạt Ngọc Cổ kêu lên
Kim tệ đính vào Huyết Hạt Ngọc Cổ nhưng lại không có tác dụng gì lớn. Huyết Hạt Ngọc Cổ không bị kim tệ đè nát, hơn nữa mục đích của Hàn Sâm cũng không phải là đè nát nó.
“Thuật Tồn Tiền gấp mười gần như sắp đạt đến giới hạn mà cơ thể ta có thể chịu đựng, dù vẫn tăng lên được nữa nhưng cũng không được bao nhiêu lần. Xem ra Huyết Hạt Ngọc Cổ ít nhất cũng là cấp Vương, với sức mạnh hiện giờ của ta, muốn dùng sức mạnh khiến nó kêu là không thể nào.” Hàn Sâm cũng chẳng thấy thất vọng, chỉ cần có thể mang Huyết Hạt Ngọc Cổ đi là được rồi, sau này có thời gian mới nghĩ cách thu phục nó.
Suy nghĩ một hồi, Hàn Sâm cắt rách ngón tay mình, hòa tan tinh huyết của mình, nhỏ một giọt máu lên bề mặt Huyết Hạt Ngọc Cổ.
Chỉ thấy giọt máu đó đang từ từ ngấm vào hoa văn bò cạp máu. Đợi một lúc lâu, giọt máu mới hoàn toàn thấm hết vào trong.
Nhưng mà cũng chỉ thấm vào mà thôi, nó vẫn chưa thể hòa tan vào trong hoa văn bò cạp máu đó, có thể thấy trên mặt lưng hoa văn bò cạp máu có một ít màu đỏ kỳ lạ, hoàn toàn không khớp với hoa văn bò cạp máu.
“Nếu máu có thể thấm vào thì tin rằng sớm muộn gì cũng có thể cảm nhiễm nó. Đến lúc đó muốn khiến nó kêu, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Hàn Sâm nghĩ trong lòng, rồi mang hai cái Ngọc Cổ ra khỏi sơn động, đi tìm Bảo Nhi và Hoàng Phủ Tĩnh.
Bây giờ Hàn Sâm đã được Bạch Ngọc Cổ chấp nhận, ba người đều mang trống của mình đi.
Gặp lại Hoàng Phủ Tĩnh và Bảo Nhi, ba người họ đi thẳng đến căn cứ do tộc Vạn Bảo thiết lập trên tinh cầu Ngọc Cổ, muốn mau chóng mang Ngọc Cổ rời khỏi nơi này.
Trong lòng Hàn Sâm biết rõ, một lần bọn họ đào được ba cái Ngọc Cổ chắc chắn sẽ gây ra chấn động, sợ là trên đường đi sẽ không được yên bình.
Đương nhiên, Hàn Sâm không sợ phiền phức, không thì hắn cũng sẽ không đến. Nhưng e rằng phiền phức lần này không nhỏ, ba cái Ngọc Cổ chắc chắn sẽ thu hút tầm ngắm của các vương công quý tộc tu luyện gen hệ Âm, phải nghĩ cách thoát khỏi bọn họ mới được.
Trong căn cứ ở tinh cầu Ngọc Cổ, một Vương Giả tộc Kana nửa thân trên là người nửa thân dưới là rắn đang cầm Hoàng Kim Cổ đăng ký.
Tuy mấy vương công quý tộc đang chờ đăng ký rất ghen ty với Hoàng Kim Cổ của Vương Giả tộc Kana nhưng bản thân Vương Giả Kana rõ ràng chẳng mấy hài lòng, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Mục tiêu của hắn là Ngọc Cổ nhưng đã qua mười ngày cũng chỉ tìm được một cái Hoàng Kim Cổ, khác xa với những gì hắn mong đợi.
“Steven, ngươi cũng là Hoàng Kim Cổ sao?” Một nam nhân trông rất thanh tú đẹp trai, có đôi cánh bươm bướm đến trước mặt Vương Giả tộc Kana, mỉm cười nói.
“Âm Điệp Vương, không phải ngươi cũng chỉ tìm được Hoàng Kim Cổ giống ta sao?” Steven liếc nhìn Hoàng Kim Cổ trong tay Âm Điệp Vương, bĩu môi nói.
Âm Điệp Vương thở dài bất lực: “Tuy tinh cầu Ngọc Gổ luôn sản sinh ra Ngọc Cổ nhưng bởi vì khai thác quá mức, tốc độ Ngọc Cổ bị lấy đi luôn vượt qua tốc độ sinh ra Ngọc Cổ, bây giờ muốn tìm một cái Ngọc Cổ trên tinh cầu Ngọc Cổ thật sự là một chuyện khó.”
Hết chương 2201.
Chương 2202. Ba chiếc Ngọc CổSteven và Âm Điệp Vương vừa nói chuyện vừa tiến hành đăng ký, dù là Vương Giả như họ thì cũng phải tuân thủ quy định của Vạn Bảo.
Hiếm khi Vạn Bảo xảy ra chiến tranh với các chủng tộc khác, chỉ dựa vào thực lực của họ cũng đã đứng trong top mười, có người còn suy đoán thậm chí Vạn Bảo có cơ hội chen chân vào top năm ấy chứ.
Steven và Âm Điệp Vương đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên thấy một nam một nữ ôm một bé gái đi vào căn cứ, không khỏi nhíu mày.
Bọn họ không nhận ra Hàn Sâm, nhưng lại cảm nhận được khí tức Ngọc Cổ trên người Hoàng Phủ Tĩnh, cùng nhíu mày mày nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tĩnh.
Bởi vì yêu cầu phải đăng ký, có giấu giếm cũng vô ích, cho nên Hàn Sâm cũng không để Hoàng Phủ Tĩnh cố ý che dấu khí tức Ngọc Cổ.
Về phần Vạn Bảo bên kia, họ sẽ không giúp che giấu tin tức về Ngọc Cổ, bọn họ còn ước gì có thể loan tin cho cả vũ trụ biết rằng có người đã tìm thấy Ngọc Gổ trên tinh cầu Ngọc Gổ rồi, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại với việc buôn bán của họ.
Bởi vì lúc vào đã đăng ký danh tính nên không cần giấu giếm thân phận nữa. Mỗi khi một Ngọc Cổ xuất hiện Vạn Bảo sẽ làm một đợt tuyên truyền, thế nên Hàn Sâm mới có thể dẫn Hoàng Phủ Tĩnh đến thẳng căn cứ để tiến hành đăng ký.
Âm Điệp Vương và Steven nhìn Hàn Sâm với Hoàng Phủ Tĩnh đi tới trước bàn đăng ký, ánh mắt của bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào một cái bao bên hông của Hoàng Phủ Tĩnh, lờ mờ có thể cảm giác được khí tức Ngọc Cổ bên trong, chỉ là còn chưa chắc lắm.
Lúc Hoàng Phủ Tĩnh mang Ngọc Gổ từ trong bao ra thì ánh mắt của hai Vương Giả lập tức cứng lại.
“Ngọc Cổ… Ngọc Cổ xuất hiện rồi…” Mấy vương công quý tộc khác trong căn cứ thấy Ngọc Cổ trong tay Hoàng Phủ Tĩnh, tức khắc có người sợ hãi kêu ra tiếng.
“Đã gần một năm không có Ngọc Cổ xuất hiện rồi nhỉ?”
“Chậc chậc, nhìn khí tức trên thân nàng ta, tối đa cũng chỉ là cấp Hầu Tước, không ngờ lại có được vận may như thế, tìm được Ngọc Cổ trong truyền thuyết.”
“Hê hê, là vận may hay là tai hoạ còn rất khó nói mà, một Hầu Tước mà
có được Ngọc Cổ không chắc đã là chuyện tốt đâu.”
Một đám vương công quý tộc bàn luận xôn xao, nhân viên làm việc trong căn cứ thấy Ngọc Cổ cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn tiến hành đăng ký cho Hoàng Phủ Tĩnh theo thủ tục bình thường.
Uy tín làm ăn của Vạn Bảo luôn rất đáng tin, ngay cả bảo vật cấp Thần Hóa bọn họ còn từng buôn bán, về cơ bản chưa từng xảy ra vụ tai tiếng gì cả, tất nhiên sẽ không vì một cái Ngọc Cổ mà động tay chân gì.
Theo thủ tục thông thường, Hoàng Phủ Tĩnh đưa vé vào cửa của nàng, sau đó đánh vang Ngọc Cổ, đăng ký xong thì bây giờ Ngọc Cổ mới được xem như thuộc về Hoàng Phủ Tĩnh thật sự.
“Cô bạn này, Ngọc Cổ của ngươi có bán không?” Steven kiềm chế không được, đi thẳng đến trước mặt Hoàng Phủ Tĩnh hỏi.
“Xin lỗi, ta chưa có ý định bán nó đi.” Hoàng Phủ Tĩnh đáp.
Bây giờ nàng chỉ là cấp Bá Tước, có một Ngọc Cổ cấp Công Tước có thể dùng thì khi đi ra ngoài độ an toàn sẽ cao hơn rất nhiều, hiệu suất chém giết dị chủng cũng sẽ được nâng cao, Hoàng Phủ Tĩnh đương nhiên không có ý định bán nó rồi.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không có cường giả cấp Vương nào có ý đồ với nàng.
Steven khẽ nhíu mày nhưng cũng không có ý định từ bỏ, tiếp tục nói: “Ngươi không cần vội từ chối, bổn vương là Steven tộc Kana, ngươi không ngại cứ ra giá đi, bổn vương tuyệt không trả giá.”
“Xin lỗi.” Vẻ mặt Hoàng Phủ Tĩnh không đổi, từ chối lần nữa.
Sắc mặt của Steven có chút khó coi, lúc này Âm Điệp Vương đi tới nói: “Cô bạn này, bảo vệ Ngọc Cổ cũng không phải là việc dễ dàng gì, bổn vương có thể dùng Bát Âm Điệp cấp Công Tước trao đổi với ngươi, hơn nữa bảo đảm sẽ đưa ngươi đến nơi an toàn, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Xin lỗi” Hoàng Phủ Tĩnh vẫn hờ hững nói.
“Bây giờ ngươi không bán, rời khỏi Tinh cầu Ngọc Cổ chỉ sợ sẽ phải hối
hận, khi đó muốn buôn bán chỉ sợ cũng không còn kịp đâu.” Sắc mặt của Âm Điệp Vương không thay đổi, vẫn cười mỉm nói.
Hoàng Phủ Tĩnh không tiếp tục để ý đến hắn nữa, yên lặng lui qua một bên.
Âm Điệp Vương còn muốn nhích tới gần Hoàng Phủ Tĩnh nói cái gì, lại bị Hàn Sâm ngăn cản: “Bạn ta đã nói không bán rồi, hay là các hạ đi chỗ khác xem thử đi.”
Ánh mắt Âm Điệp Vương lạnh lẽo: “Ngươi là cái thá gì, lại dám chen ngang lúc bổn vương nói chuyện với nàng?”
Hàn Sâm nhún vai, không nói gì nữa, đi tới trước bàn đăng ký lấy Bạch Ngọc Cổ của hắn ra.
“Lại một cái Ngọc CổI” Trong căn cứ lập tức vang lên một trận bàn tán xôn xao, chẳng ai ngờ rằng trong vòng một ngày lại có đến hai Ngọc Cổ xuất hiện.
Âm Điệp Vương hơi ngẩn ra, hắn không ngờ trên người Hàn cũng có một Bạch Ngọc Cổ.
Trong mắt nhân viên làm việc xuất hiện nét kinh ngạc, bắt đầu đăng ký thủ tục cho Hàn Sâm, làm cho Bạch Ngọc Cổ này thật sự thuộc về Hàn Sâm.
“Ngọc Cổ này của ngươi bán hay không? Lời hứa mới rồi của bổn vương với nàng giờ vẫn còn hiệu lực.” Âm Điệp Vương nhìn Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm không thèm để ý đến Âm Điệp Vương, Steven cũng nói theo: “Anh bạn, nếu như ngươi chịu bán Ngọc Cổ đi, bổn vương bằng lòng ra giá cao thu mua, hơn nữa bảo đảm bảo vệ các ngươi an toàn, ngươi có thể ra giá.”
“Xin lỗi, tạm thời ta không có ý định bán ra.” Hàn Sâm từ chối Steven.
Sắc mặt Âm Điệp Vương có chút khó coi, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn chợt mở to hai mắt nhìn qua, chỉ thấy Hàn Sâm lại lấy ra một chiếc Ngọc Cổ nữa.
Hơn nữa chiếc Ngọc Cổ này thoạt nhìn hơi kỳ dị, bên trên có rất nhiều hoa văn huyết sắc, trông có chút khác biệt với Ngọc Cổ bình thường.
“Ngọc Cổ… Lại là Ngọc Cổ… Việc này sao có thể…”
“Ôi trời, hình như bọn họ ở cùng một chỗ, liên tục lấy ra ba chiếc Ngọc Cổ, chẳng lẽ bọn họ phát hiện một cái mạch khoáng Ngọc Cổ hay sao?”
“Trúng số độc đắc hay gì, lại có thể lấy ra những ba chiếc Ngọc Cổ.” “Chiếc Ngọc Cổ này hình như hơi sai sai, thoạt nhìn có chút khác biệt so với Ngọc Cổ bình thường, không phải là Ngọc Cổ đột biến chứ?”
“Ngươi nói cũng có thể lắm, Ngọc Cổ bình thường trông không giống thế này, ta cũng chưa từng thấy Cổ tộc nào khác giống vậy, không chừng thật sự là Ngọc Cổ đột biến đấy.”
“Nếu thật là Ngọc Cổ đột biến thì đáng giá lắm, Ngọc Cổ bình thường thăng cấp lên cấp Vương là không thành vấn đề, có khi Ngọc Cổ đột biến còn có cơ hội tiến thêm một bước nữa ấy chứ”
“Đây là vận may lớn lao nhưng cũng là tai họa khủng khiếp, thoạt nhìn cấp bậc của bọn họ cũng không cao, thoáng cái lấy ra ba chiếc Ngọc Cổ, muốn không chết cũng khó.”
“Đây không phải là may mắn, mà là họa sát thân!”
Ngay lúc đám người nghị luận ầm ï, Steven và Âm Điệp Vương lại tham lam nhìn chằm chằm vào Huyết Hạt Ngọc Cổ không buồn chớp mắt. Ngọc Gổ biến dị chính là đồ tốt vạn năm khó cầu, có thể còn có cơ hội đột phá lên cấp Vương, ngay cả Vương Giả như họ cũng xem như bảo vật.
“Xin thứ lỗi thưa tiên sinh, dựa theo quy định của Vạn Bảo chúng ta,
mỗi sinh vật chỉ có thể mang đi một chiếc Ngọc Cổ, ngài đã đăng ký một chiếc rồi… Nhân viên công tác nói với Hàn Sâm.
“Ta biết, chiếc trống này không phải là của ta, là của con gái ta.” Hàn Sâm chỉ vào Bảo Nhi trong lòng mình, trực tiếp đưa Huyết Hạt Ngọc Cổ cho con bé.
“Vậy mời nàng ấy đánh vang Ngọc Cổ… ” Nhân viên công tác cảm thấy khó tin, nhìn về phía Bảo Nhi và Ngọc Cổ.
“Nhất định phải đánh Ngọc Cổ ở chỗ này sao?” Hàn Sâm nhìn nhân viên hỏi. “Đúng thế, đây là quy định.” Nhân viên gật đầu đáp chắc chắn.
Hết chương 2202.
Chương 2203. Tiếng trống uy phong“Con gái ta xuống tay không biết nặng nhẹ đâu, như vậy cũng có thể sao?” Hàn Sâm xác nhận lần nữa.
Nhân viên công tác tươi cười, chỉ vào căn cứ nói: “Căn cứ này có thiết bị chuyên hút âm, dù là cường giả cấp Vương đánh Ngọc Cổ thì đa phần sóng âm cũng sẽ bị hút vào, chỉ có một chút dư âm truyền ra ngoài. Về việc này ngài có thể yên tâm tuyệt đối, nếu như bởi vì hạng mục đăng ký có vấn đề, Vạn Giới Bảo Khố chúng ta sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
“Vậy thì tốt.” Hàn Sâm gật đầu, hắn muốn hỏi cho rõ ràng vì sợ gây ra chuyện gì không hay.
Hắn từng nghe tiếng trống Huyết Hạt Ngọc Cổ, nó khác hẳn so với âm thanh của Ngọc Cổ bình thường. Ngọc Cổ bình thường là sóng âm khuếch tán, phạm vi công kích sẽ không quá tập trung.
Nhưng Huyết Hạt Ngọc Cổ lại không như vậy, tiếng trống của nó giống như nọc đuôi bọ cạp. Một tiếng trống vang, âm thanh như hóa thành một cây châm độc đâm xuyên từ đỉnh đầu xuống, cảm giác kia thật không thể hình dung nổi.
Lúc đó Bảo Nhi chỉ tiện tay gõ một cái mà Hàn Sâm và Hoàng Phủ Tĩnh đã suýt đi đời, nếu Bảo Nhi lại đánh mạnh thêm chút nữa, nói không chừng thật sự sẽ chết người mất.
“Các vị bằng hữu, con gái ta xuống tay không biết nặng nhẹ, nếu như các vị không có chuyện gì thì xin hãy đi trước một bước, còn nếu có việc thì mời tránh đi chốc lát để khỏi bị ngộ thương.” Hàn Sâm liếc mắt nhìn qua đám vương công quý tộc trong đại sảnh, chủng tộc gì cũng có, lỡ đánh một trống mà giết chết hết cả thì không biết sẽ đắc tội bao nhiêu chủng tộc đây.
“Chỉ là một trống mà thôi, gõ thì gõ đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Phần lớn người tới được đây đều là cường giả tu luyện năng lực hệ âm, bọn họ đều đang chờ để nhìn xem rốt cuộc Huyết Hạt Ngọc Cổ có uy lực thế nào, ai lại chịu tránh đi chứ.
“Khụ khụ, nếu các vị không định rời đi thì nên làm một số công tác phòng ngự bảo vệ bản thân, lỡ có tổn thương gì cũng đừng đổ tội đầu cha con chúng ta đấy.” Hàn Sâm lại nói.
“Ai trách ngươi đâu? Có ngươi nói nhảm là nhiều, thế có gõ không nào? Muốn gõ thì gõ nhanh đi, không gõ được thì mau để Ngọc Cổ xuống rồi cút đi.” Đông đảo vương công quý tộc đều không nhịn nổi.
“Haiz, lời cần nói ta cũng nói rồi đó, các vị tự bảo trọng nhé.” Hàn Sâm nói xong bèn thả Bảo Nhi xuống, bản thân lui về phía sau hai bước, sau đó triệu hồi kết giới bao phủ mình, Hoàng Phủ Tĩnh, nhân viên công tác với cái bàn kia vào rồi nháy mắt với Bảo Nhi ngoài kết giới, nói: “Bảo Nhi, con gõ đi, đừng dùng lực quá mạnh nha.”
Hàn Sâm cũng bao phủ nhân viên công tác vào vì sợ họ sẽ bị tiếng trống của Huyết Hạt Ngọc Cổ làm bị thương, đến lúc đó ngay cả việc đăng ký cũng thể hoàn thành được.
Đám người thấy dáng vẻ Hàn Sâm nghiêm túc lạ lùng như vậy thì có chút xem thường.
Đúng như lời nhân viên công tác nói, nơi này có thiết bị hút âm đặc biệt được thiết kế dành riêng cho Cổ tộc, cho dù cường giả cấp Vương gõ vang Ngọc Cổ ở đây cũng sẽ không có tác dụng quá mạnh mẽ, Huyết Hạt Ngọc Cổ có là Ngọc Cổ đột biến thì để một đứa trẻ đánh cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả.
Đám người vừa nghĩ vậy đã thấy Bảo Nhi ôm lấy Ngọc Cổ, tay nhỏ vỗ lên mặt trống.
Tùng!
Bàn tay nhỏ bé đánh vào mặt trống, lập tức nghe được một tiếng trống vang nặng nề truyền ra, bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy như có một cây thép đâm thẳng từ đỉnh đầu mình xuống.