Coong!
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy đầu ong lên một cái, cơ thể như bị đâm xuyên qua, sau đó đầu óc mơ hồ, thân thể không khống chế được mà ngã lăn ra đất không ngừng co giật như bị động kinh.
Miệng sùi bọt mép, phía dưới chất bài tiết chảy đầy đất, nhất thời trong cả đại sảnh vừa dơ vừa thối, còn đám vương công quý tộc lăn lộn nằm đầy đất.
Âm Điệp Vương và Steven ỷ mình là Vương Giả hệ âm, hơn nữa trong căn cứ lại có thiết bị hút âm, căn bản không xem lời Hàn Sâm nói là gì cả, cũng không phòng bị chút nào.
Bọn họ đâu biết rằng, Huyết Hạt Ngọc Cổ khác hoàn toàn so với Ngọc Cổ bình thường, tiếng trống vừa vang lên, chẳng thấy sóng âm đâu cả, một cây châm sóng âm đã xuất hiện đâm từ đỉnh đầu xuống, căn bản không cho bọn hắn có cơ hội phản ứng kịp thì đầu óc đã lờ đờ, mơ hồ rồi lảo đảo té lăn trên đất.
Mặc dù không chật vật như Công Tước và Hầu Tước nhưng bọn họ cũng cảm thấy đầu óc ong ong giống như sắp nổ tới nơi, nhất thời chẳng thể suy nghĩ được gì, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.
Hàn Sâm vốn cho rằng sẽ chết không ít người nhưng thoạt nhìn thì chẳng ai chết hết, chỉ có đầu óc bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau mà thôi, trong lúc nhất thời chắc cũng chưa tỉnh lại được đâu.
“Xem ra sức mạnh của Huyết Hạt Ngọc Cổ sẽ không trực tiếp giết người mà chỉ tạo thành ảnh hưởng cực mạnh với đại não thôi, hình như có hiệu quả gây choáng rất mạnh.” Trong lòng Hàn Sâm nghĩ
†hầm, mà chuyện này cũng chính hợp ý hắn.
Thừa dịp đám người kia đều bị tiếng trống làm cho choáng váng, hắn định mang theo Hoàng Phủ Tĩnh và Bảo Nhi chạy trốn.
“Các ngươi đã nói, xảy ra tình huống gì thì Vạn Giới Bảo Khố các ngươi sẽ chịu trách nhiệm, bây giờ có thể đăng ký rồi chứ?” Hàn Sâm gõ trên bàn mấy cái, đánh thức nhân viên công tác đang ngơ ngác đứng đó.
Sắc mặt nhân viên công tác cực kỳ đặc sắc, thấy vương công quý tộc lăn đầy trên mặt đất. Bình thường, một đám quý tộc khí chất xuất chúng, bây giờ trên cơ thể dính đầy những chất thải dơ bẩn, đâu còn sự oai phong ngày thường nữa.
Ngay cả hai vị Vương Giả Âm Điệp Vương và Steven chỉ có chút chóng mặt, ngã ngồi dưới đất không dậy nổi nhưng cũng bị dính phải thứ dơ bẩn do những quý tộc khác thải ra.
“Còn ngây ra đó làm gì, không mau đăng ký đi?” Hàn Sâm lườm hắn một cái.
Lúc này nhân viên công tác mới phản ứng kịp, như người mới tỉnh mộng đăng ký cho Huyết Hạt Ngọc Cổ.
Đăng ký xong, Hàn Sâm dẫn theo Bảo Nhi rời đi. Mặc dù Huyết Hạt Ngọc Gổ lợi hại thật nhưng vừa rồi cũng chỉ là thừa dịp đám người Âm Điệp Vương không phòng bị mới có thể một kích thành công, chờ họ phản ứng lại rồi sẽ không dễ dàng làm họ trọng thương bằng Huyết Hạt Ngọc Cổ nữa.
Ở Tinh cầu Ngọc Cổ lại không thể tùy tiện giết người, nếu không sẽ bị Vạn Giới Bảo Khố truy nã cũng không phải là chuyện tốt gì, Hàn Sâm chỉ có thể thừa dịp bọn hắn vẫn còn choáng váng cố gắng chạy xa một chút.
Hàn Sâm mang theo Bảo Nhi vừa rời xa Tỉnh cầu Ngọc Cổ vừa thầm nghĩ trong lòng: “Huyết Hạt Ngọc Cổ có khả năng gây choáng rất lợi hại, ngay cả cường giả cấp Vương không phòng bị đều trực tiếp trúng chiêu. Quay về nhất định phải nghĩ cách đạt được tự công nhận của nó, sau này mang theo Huyết Hạt Ngọc Cổ du hành vũ trụ, lỡ gặp phải kẻ thù thì thừa dịp hắn chưa chuẩn bị cho hắn một kích trước, đến lúc đó còn không phải là tùy ý ta xâu xé sao?”
Đám người Hàn Sâm rời Tinh cầu Ngọc Cổ được mười mấy phút đồng hồ, Âm Điệp Vương và Steven mới tỉnh táo lại đầu tiên nhưng trong đầu vẫn còn ong ong đau dữ dội.
Âm Điệp Vương cũng không quan tâm được nhiều như vậy, ôm đầu đứng lên, hỏi nhân viên công tác kia: “Bọn họ đi đâu rồi?”
“Mới vừa rời khỏi Tinh cầu Ngọc Cổ, không biết bọn họ đi hướng nào.” Nhân viên công tác đáp.
Âm Điệp Vương không dám ra tay với nhân viên của Vạn Giới Bảo Khố, đành phải chịu đựng cơn đau đầu chạy ra khỏi Tỉnh cầu Ngọc Cổ, hòng tìm kiếm ba người Hàn Sâm.
Nhưng đã mười mấy phút trôi qua rồi, sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng của đám Hàn Sâm nữa, ngay cả đi nào hướng cũng không biết.
Lúc Âm Điệp Vương bay ra khỏi Tinh cầu Ngọc Gổ, cơ thể vẫn hơi lung lay, cảm giác đầu đau dữ dội còn hơn cả say rượu.
Steven cũng vọt ra theo, tình huống cũng chẳng khác gì hắn, không phát hiện ra manh mối nào.
Bọn họ còn đỡ, dù sao cơ thể cấp Vương vẫn có thể chịu đựng được, chứ đám Công Tước và Hầu Tước kia thảm hơn nhiều, nghiêm trọng còn choáng váng chừng mấy ngày không gượng dậy nổi như say rượu, đầu óc đau như muốn nổ tung vậy, nhiều ngày cũng không hồi phục lại được.
Hết chương 2203.
Chương 2204. Bầy Ong độc Huyễn ẢnhHàn Sâm dẫn theo Hoàng Phủ Tĩnh quay trở về tinh cầu Nhật Thực. Hoàng Phủ Tĩnh vừa mới có được Ngọc Cổ, vì để tránh bị người rắp †âm tính toán, vẫn là về lại tinh cầu Nhật Thực thì tốt hơn, đợi sau khi chuyện này lắng lại rồi lại ra ngoài cũng không muộn.
Tuy sau đó Âm Điệp Vương đã nghe ngóng được lai lịch của Hàn Sâm nhưng không đuổi kịp bọn hắn cũng vô dụng, tìm người chặn đường trên đường cũng không phát hiện bóng dáng của đám Hàn Sâm, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Suy cho cùng bọn hắn cũng không thể đuổi đến Nguyệt Chi Hiệp đòi người, tộc Rebet cũng không phải bất cứ ai cũng có thể trêu chọc được.
Trên đường trở về, Hàn Sâm lại nhỏ vài giọt máu lên trên Huyết Hạt Ngọc Cổ, hy vọng có thể biến đổi Ngọc Cổ một cách vô tri vô giác để nhận được sự tán thành của nó.
Căn cứ ở tinh cầu Nhật Thực đang tổ chức luyện tập tập thể, đột nhiên bên ngoài có người báo lại, có một lượng lớn dị chủng đang bay về phía căn cứ.
Đám Hàn Mộng Nhị, Linh, Tiểu Thiên Sứ và Hàn Nghiên ra ngoài căn cứ nhìn thử, quả nhiên thấy có một đám mây đỏ bay ra từ dãy núi bên kia, tốc độ cực kì nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp vọt đến căn cứ bên này.
Đám mây đỏ kia là đàn ong bắp cày đỏ, mỗi con to chừng chó sẵn, khí tức trên người cực kì mạnh mẽ khiến Hàn Nghiên khẽ nhíu mày: “Từ lúc nào trên tinh cầu Nhật Thực có mấy dị chủng này vậy? Sao trước đây chưa từng thấy bao giờ hết?”
Cùng lúc đó, Dạ Hà Vương đang theo dõi căn cứ của tinh cầu Nhật Thực, ánh mắt lóe ra sự hung ác: “Ong chúa Huyễn Ảnh là dị chủng đặc sản của tinh cầu Phong Vương, mặc dù chỉ là cấp Công Tước nhưng lại có khả năng sinh sản mạnh mẽ. Chỉ cần có đủ thức ăn là máu thì Ong chúa Huyễn Ảnh có thể tạo ra Ong độc Huyễn Ảnh thấp hơn một cấp so với bản thể nó, mà con Ong chúa Huyễn Ảnh này lại là dị chủng đột biến cấp Công Tước, trừ việc tạo ra Ong độc Huyễn Ảnh cấp Hầu Tước ra, còn có một xác suất nhất định có thể tạo ra Ong độc Huyễn Ảnh cấp Công Tước, tuy rằng thời gian hơi ngắn, chỉ tạo ra được hai con Ong độc Huyễn Ảnh cấp Công Tước nhưng để đối phó mấy kẻ vô danh tiểu tốt này cũng đủ rồi.”
“Ong chúa Huyễn Ảnh ăn máu thịt của chúng, ấp trứng Ong độc Huyễn Ảnh mới trong cơ thể chúng. Đợi đến khi Hàn Sâm quay về nhìn thấy tất cả sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ, thật đáng chờ mong.” Dạ Hà Vương bất giác nghiến răng nghiến lợi.
Về phần hậu quả của chuyện này, Dạ Hà Vương không lo lắng một chút nào, bởi vì con Ong chúa Huyễn Ảnh này chính là một trong những dị chủng đã trốn thoát khỏi thuyền hàng, tất cả đều chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, không có bất kì liên quan nào tới Dạ Hà Vương.
Dù Hàn Sâm có nghi ngờ là do hắn làm cũng không thể làm gì được hắn, thậm chí Dạ Hà Vương còn mong ngóng kết quả ấy, hắn muốn
thấy biểu cảm căm hận cùng cực nhưng lại không có cách nào nắm thóp được hắn của Hàn Sâm.