Ầm!
Thâm Lam Chỉ Lực của Ky Sĩ Vương Băng Lam lại bị luồng huyết khí như đao kia bẻ gãy, áo giáp trước ngực cũng bị huyết khí đâm thủng. Máu tươi từ miệng vết thương giống như bị loại lực lượng nào đó hút ra.
Hết chương 2266.
Chương 2267. Điên cuồng quất Bán Bộ Thân Hóa.Hàn Sâm đứng bên trên ngọn núi Liên Hoa, hả hê nhìn Huyết Kỳ Lân tàn sát khắp nơi. Có thể là do đã nuốt chửng Mặc Kỳ Lân mà tên nhóc này thăng cấp lên Bán Bộ Thần Hóa, hơn nữa giờ đang ở trong Bạch Cốt Đại Địa Ngục, lấy một đấu nhiều nhưng lại chém giết đến nỗi cả đám Edward và Ky Sĩ Vương Băng Lam cuống quít lùi về sau.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có hai vị Băng Lam Ky Sĩ cấp vương bị Huyết Kỳ Lân xé rách cơ thể. Đến cả Hàn Sâm cũng không nhịn được tán thưởng cái dáng vẻ thô bạo tung hoành ngang dọc kia của nó.
“Các ngươi vây lấy nó trước, ta đi bắt Hàn Sâm.” Edward hét lên, lao ra khỏi chiến trường rồi, xông tới phía Hàn Sâm đang đứng trên ngọn núi Liên Hoa để đánh giết.
Con Huyết Kỳ Lân kia nổi lên bản tính tàn sát, chẳng còn để tâm đến gì nữa. Nó vẫn điên cuồng chiến đấu với đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam.
Hàn Sâm chợt sầu não: “Chỉ số thông minh của con hàng này còn cần nâng cao nữa.”
Tuy rằng Edward bị Hồ Phi cuồng dại quất một trận khiến hắn bị thương không nhẹ nhưng tu vi Bán Bộ Thần Hóa lại chẳng phải là giả. Cơ thể hắn vừa lay động đã vọt tới trước mặt Hàn Sâm, khiến cho Hàn Sâm biết rõ muốn dùng tốc độ để bỏ chạy là không có khả năng.
“Bụp!” Hàn Sâm võ lên Huyết Hạt Ngọc Cổ treo bên hông, một làn sóng âm khủng bố lập tức vọt tới đâm vào đỉnh đầu của Edward như mũi kim độc.
Edward hừ lạnh một tiếng, cả người đều hóa thành màu hoàng kim, Huyết Hạt Độc Châm đâm vào cơ thể hoàng kim, lại không thể xuyên vào.
Gần như cùng lúc đó, màu hoàng kim kia giống như mặt trời chiếu rọi cả ngọn núi Liên Hoa. Hàn Sâm bất chợt cảm thấy cơ thể hắn chìm xuống như thể trên lưng cõng một ngọn núi, đè ép hắn không thể nhúc nhích.
Hàn Sâm biết đây không phải áp lực của năng lượng mà lĩnh vực lực lượng do loại Thần Quang Hoàng Kim kia tạo ra.
Sau khi thăng cấp từ Công Tước lên cấp Vương là có thể khiến cho thể thuộc tính tiến xa thêm một bước, hình thành quy tắc lĩnh vực. Đây chính là quy tắc phạm vi của Edward, có được lực lượng trấn áp cực mạnh, dù có thuộc tính khác biệt với Lĩnh Vực Thâm Lam của Ky Sĩ Vương Băng Lam nhưng dường như cũng có tác dụng tuyệt diệu tương tự nhau.
Edward không chút do dự, trực tiếp duõi tay tóm lấy Hàn Sâm đang bị đè ép.
Hàn Sâm cố sức vùng vãy nhưng lực lượng của lĩnh vực trấn áp cấp vương thật sự quá mãnh liệt, huống chi Edward còn là Bán Bộ Thần Hóa. Tuy thể thuộc tính của Hàn Sâm cũng rất mạnh nhưng vẫn không thể chống lại nó, hoàn toàn không phá được lực trấn áp.
Bàn tay của Edward gần tóm được cổ của Hàn Sâm, nhưng đột nhiên hắn trông thấy trong tay Hàn Sâm có thêm món đồ gì đó giống như cái tổ chim, mà trên bàn tay khác xuất hiện một thanh dao găm quân đội màu bạc cỡ lớn, đâm mạnh tới tim của Edward.
Trong lòng Edward bỗng hoảng hốt, dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến lĩnh vực vương giả của hắn lại không có hiệu quả đối với Hàn Sâm.
Khoảng cách quá gần nhưng Edward không chút do dự, hắn bất chấp dao bạc của Hàn Sâm đang đâm tới, bàn tay vẫn tiếp tục tóm lấy cổ Hàn Sâm.
Hàn Sâm chỉ là một Công Tước, cho dù vũ khí trong tay hắn có là cấp Thần Hóa thì cũng không phát huy được sức mạnh quá lớn. Nó sẽ không tạo ra nhiều sát thương đối với thân thể Bán Bộ Thần Hóa của Edward, chỉ cần bắt được Hàn Sâm thì việc chịu đòn tấn công này cũng đáng giá.
Gần như ngay thời khắc Edward túm lấy cổ Hàn Sâm, Định Phách Lôi Thần Kích cũng đâm trúng áo giáp của Edward.
Mũi nhọn của Định Phách Lôi Thần Kích đâm vào lớp áo giáp, nhưng chỉ đâm vào một mũi nhọn, không thể chọc thủng áo giáp.
Nhưng Lôi Điện màu bạc nổi lên trên Định Phách Lôi Thần Kích lại không nhìn phòng ngự của áp giáp, lập tức đã lan ra khắp cơ thể của Edward, khiến Edward trợn trắng mắt, cơ thể run bần bật như bị điện giật, sau đó bị bắn bay ra ngoài.
Bùm!
Hàn Sâm lại vỗ vào Huyết Hạt Ngọc Cổ, Edward vẫn còn trong trạng thái run rẩy khi bị điện giật, không kịp ngưng tụ sức mạnh để ngăn cản, làn sóng âm lập tức đâm thẳng vào đỉnh đầu của hắn.
“AI” Khi bị Huyết Hạt Ngọc Cổ đánh bất ngờ như vậy thì đến cả cường giả cấp Bán Bộ Thần Hóa cũng như bị đâm thẳng vào đầu óc, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hàn Sâm chụp cái tổ chim lên đầu mình, một tay vỗ trống, cơ thể cũng không rảnh rỗi, thuấn di đến trước mặt Edward, Định Phách Lôi Thần Kích trong tay lại điên cuồng đâm vào Edward lần nữa.
Edward không hổ là Bán Bộ Thần Hóa, trong cơn choáng váng và đau đớn như vậy mà vẫn ngưng tụ lực lượng, muốn ngăn cản đòn tấn công của Hàn Sâm.
Thế nhưng, sức phá hoại của bản thân Định Phách Lôi Thần Kích cũng không mạnh lắm, nhưng loại năng lượng lôi điện này lại có thể phớt lờ phòng ngự và truyền thẳng vào các tế bào bên trong cơ thể Edward, lập tức khiến Edward càng thêm run rẩy vì bị điện giật.
Tiếc là năng lượng của Hàn Sâm không đủ, sức mạnh của Định Phách Lôi Thần Kích chỉ được hắn kích thích ra một phần rất nhỏ, Edward cũng chỉ bị tê liệt tạm thời. Nếu là cường giả Bán Bộ Thần Hóa sử dụng Định Phách Lôi Thần Kích thì e rằng với một chút như vậy cũng đủ khiến Edward co giật cả buổi cũng không bò dậy nổi.
Sóng âm của Huyết Hạt Ngọc Cổ không ngừng đâm vào Edward, nhưng Edward lại cố nén sự tê dại do điện giật gây ra, hắn vẫn giữ vững lực lượng phòng vệ trên người, khiến sóng âm không thể đâm vào.
“Lực lượng của ta vẫn quá yếu. Nếu không dưới sức mạnh tê liệt do điện giật của Định Phách Lôi Thần Kích, Edward không thể tiếp tục ngưng tụ năng lượng phản kháng.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng nhưng tay hắn không dừng lại, Định Phách Lôi Thần Kích trong tay hắn cũng không tiếp tục đâm nữa mà trực tiếp biến thành cây gậy đập lên người Edward.
Từng đợt lôi điện đánh vào người Edward, đánh đến khi hắn lăn lộn đầy đất, cơ thể co giật liên tục giống như người thường bị dùi cui điện đánh trúng người.
Đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam đang dây dưa cùng Huyết Kỳ Lân cũng nhìn đến sừng sờ. Bán Bộ Thần Hóa như Edward lại bị tên Công Tước Hàn Sâm đánh đến lăn lội bết bát, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Đám bọn họ biết rất rõ thực lực của Edward, chỉ riêng lĩnh vực Thần Quang Hoàng Kim kia đã không phải thứ mà cấp Công Tước có thể chống đỡ.
Hàn Sâm lại chẳng coi lĩnh vực của hắn ra gì, cứ đánh từng gậy liên tiếp lên người Edward. Mà với thể chất và sức mạnh phòng ngự của Edward lại không ngăn cản nổi lực lượng lôi điện của cây gậy kia, bị đánh đến nỗi co giật, kêu la thảm thiết. Cảnh tượng này thật sự khiến người khác khiếp sợ.
“Hổ không ra oai, ngươi lại thật sự cho rằng ta là mèo bệnh.” Hàn Sâm vừa quất Edward vừa tính toán trong lòng xem nên xử lý Edward như nào.
Tuy lôi điện của Định Phách Lôi Thần Kích có thể coi nhẹ phòng ngự nhưng lôi điện này không thể giết được người, mà lực lượng của Hàn Sâm không đủ mạnh, đến cả áo giáp của Edward còn không phá nổi, muốn giết hắn thật sự quá khó.
“Huyết Kỳ Lân!” Tâm niệm Hàn Sâm vừa động, hắn hét to một tiếng với Huyết Kỳ Lân.
Huyết Kỳ Lân đang tàn sát khắp nơi, nhưng đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam không dám chiến đấu trực diện với Huyết Kỳ Lâm, chỉ dây dưa không dứt.
Chỉ số thông minh của Huyết Kỳ Lân không đủ xài, vẫn luôn bị bọn họ kéo qua kéo lại, không thể giết nổi một người trong đám bọn họ.
Nghe thấy Hàn Sâm gọi, Huyết Kỳ Lân lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Sâm. Nó trông thấy Hàn Sâm đang bị Edward đánh thì rốt cuộc mới phản ứng lại, đạp lên huyết khí phá không xông tới, cắn vào đầu Edward một ngụm, lại cắn áo giáp của Edward kêu răng rắc, đầu cũng bị nó cắn rơi ra.
Răng rắc! Răng rắc!
Máu thịt bị Huyết Kỳ Lân nhai bay tung tóe, nó nhai vài cái đã nuốt chứng cái đầu kia khiến cho đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam vừa sợ vừa tức.
Hết chương 2267.
Chương 2268. Là đối thủ, không phải hậu bối.Hàn Sâm xoay người ngồi trên lưng Huyết Kỳ Lân, Huyết Kỳ Lân rít gào một tiếng, phá không lao đến phía đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam để đánh giết.
“Đừng để ý đến những tên này, giết hắn trước đi.” Định Phách Lôi Thần Kích trong tay Hàn Sâm điên cuồng chém vào một tên Vương giả Băng Lam Ky Sĩ.
Huyết Kỳ Lân không nói hai lời, lập tức gầm gừ xông đến mục tiêu công kích của Hàn Sâm.
“Đi mau.” Cùng lúc đại kiếm trong tay Ky Sĩ Vương Băng Lam chém Huyết Kỳ Lân, hắn ra lệnh cho những Băng Lam Ky Sĩ còn lại.
Bọn họ vốn không phải đối thủ của Huyết Kỳ Lân, trước đó bởi vì chỉ số thông minh của Huyết Kỳ Lân không cao nên bọn họ còn có thể dây dưa một lúc, hiện tại Huyết Kỳ Lân nghe theo sự chỉ huy của Hàn Sâm khiến bọn họ chẳng còn cơ hội nào để dây dưa với nó nữa.
“Hàn Sâm, nếu tiếp tục tạo sát nghiệp, ngươi sẽ thật sự không thể
quay đầu lại được đâu.” Ky Sĩ Vương Băng Lam nhìn thấy một vị Băng Lam Ky Sĩ bị Huyết Kỳ Lân xé toạc, hắn hét lớn với Hàn Sâm.
“Nếu ta đã rời khỏi Băng Lam Ky Sĩ Đoàn thì sẽ không có dự tính quay lại, khi các ngươi ra tay với ta thì cũng nên có nhận thức rằng sẽ chết.” Hàn Sâm lạnh giọng nói.
Ky Sĩ Vương Băng Lam ảm đạm không nói nên lời, hắn vẫn luôn xem Hàn Sâm là đồ đệ của Isa, chỉ coi như một hậu bối chứ chưa từng coi Hàn Sâm như một đối thủ chân chính.
Cho dù Hàn Sâm đã rời khỏi Băng Lam Ky Sĩ Đoàn, hắn cũng chỉ ôm †âm lý dạy dỗ hậu bối, muốn bắt Hàn Sâm về, lấy lại thánh vật là được.
Mãi đến tận giờ phút này, Ky Sĩ Vương Băng Lam mới đột nhiên ý thức được ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi, từ đầu hắn đã không đặt Hàn Sâm vào vị trí ngang hàng, không coi trọng hắn như một đối thủ.
Nhưng Hàn Sâm không phải hậu bối dưới sự bảo hộ của hắn và cần phải hành động dựa theo lý niệm của hắn, mà là một cường giả chân chính, có thể chém giết trong thế giới tàn khốc này, giết ra một vùng trời dưới quy luật tự nhiên cá lớn nuốt cá bé này.
Ky Sĩ Vương Băng Lam hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc là đã hơi muộn rồi. Nếu coi Hàn Sâm như một đối thủ chân chính sớm hơn, hắn tuyệt đối sẽ không cho Hàn Sâm bất cứ cơ hội nào khi ở căn cứ, hắn sẽ dùng hết sức ra tay bắt Hàn Sâm trước tiên, càng sẽ không một mình xông ra đuổi bắt Hàn Sâm sau khi Hàn Sâm lao ra khỏi căn cứ.
Dưới sự truy sát của Huyết Kỳ Lân, cuối cùng chỉ còn lại Ky Sĩ Vương Băng Lam, Đoạn Tội và một Băng Lam Ky Sĩ trốn được về trước cửa Địa Ngục Khô Lâu, những Băng Lam Ky Sĩ khác đều bị Huyết Kỳ Lân và Hàn Sâm chém giết.
Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân cũng không dám đến quá gần cánh cửa Địa Ngục Khô Lâu, chỉ có thể bỏ cuộc và bay trở lại ngọn núi Liên Hoa, nơi ở của Huyết Kỳ Lân.
“Ta sai rồi, đáng lẽ phải đối đãi với hắn như đối thủ thực sự sớm hơn.” Ky Sĩ Vương Băng Lam chăm chú nhìn Hàn Sâm đang cưỡi Huyết Kỳ Lân bay xa, vẻ mặt cũng không có phẫn nộ hay bi thương.
Bắt đầu từ giờ phút này, Ky Sĩ Vương Băng Lam đã coi Hàn Sâm thành đối thủ thật sự, một đối thủ cực mạnh cần dốc hết sức đối mặt chứ không còn chỉ là một đệ tử của cố nhân.
Vẻ mặt của Đoạn Tội cũng rất nghiêm trọng: “Tên kia thật sự là đệ tử của Isa sao? Có lẽ hắn còn kinh khủng hơn Isa nữa, trước đó chúng ta đều quá coi thường hắn.”
“Chẳng trách chúng ta được, ai có thể nghĩ đến trước đó hắn chỉ là một tên Hầu Tước, vậy mà lại đáng sợ như vậy.” Băng Lam Ky Sĩ Harder nói.
Lúc này trong lòng Harder là rối rắm nhất, hắn có quan hệ thân thiết nhất với Edward, hắn biết Edward đáng sợ cỡ nào.
Tuy rằng Edward chỉ là tộc Hoàng Cực hỗn huyết, vũ lực cũng không được coi là rất mạnh trong Tộc Hoàng Cực nhưng chỉ số thông minh, sức quan sát và năng lực hành động của hắn đều là hạng nhất.
Khi Edward bị Hàn Sâm quật mà không có sức phản kháng, quả thực không có một từ ngữ nào đủ để hình dung nỗi khiếp sợ trong lòng Băng Lam Ky Sĩ.
Tuy hiện tại Hàn Sâm chỉ là một Công Tước nhưng không còn ai dám đối đãi với hắn như một hậu bối Công Tước nữa.
Isa nhìn thấy ba người Ky Sĩ Vương Băng Lam mang theo thương tích trở về, nàng cau mày nói: “Những người khác đâu?”
Ky Sĩ Vương Băng Lam nói hết sự việc đã xảy ra, không hề phóng đại sức mạnh của Huyết Kỳ Lân và Hàn Sâm, cũng không cố ý giấu diếm sự thất bại của bọn họ.
“Thú vị, thật thú vị, Huyết Kỳ Lân thăng cấp Bán Bộ Thần Hóa nhanh như vậy mà còn bị Hàn Sâm sử dụng để chiến đấu.” Hồ Phi híp mắt lại.
Không trừng phạt đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam, Hồ Phi dửng dưng nói: “Các ngươi ở lại đây để trợ giúp Bạch tiên sinh phá giải cấm chế đi, chờ cấm chế của ta được cởi ra hoàn toàn rồi thì đích thân ta đi xử lý hắn cũng không muộn.”
Về tới sơn cốc Huyết Kỳ Lân ở lại, Hàn Sâm thả mấy người Bảo Nhi ra ngoài hoạt động, thuận tiện thương lượng xem sau này nên làm gì.
Mặc dù dựa vào sức mạnh của Huyết Kỳ Lân có thể tạm thời đánh lùi đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam nhưng Hàn Sâm cho không nghĩ rằng hiện tại hắn đã an toàn, hơn nữa còn mơ hồ càng thêm lo lắng.
Đám người Edward có thể tìm được tòa cung điện này, hơn nữa còn mở ra cấm chế rồi xông vào, vậy chứng tỏ trong bọn họ nhất định có người thông thạo thuật cấm chế.
Hồ Phi chỉ giữ lại mỗi Bạch tiên sinh, rất có thể là vì Bạch tiên sinh thông thạo c thuật ấm chế, nếu hắn thật sự có thể phá bỏ cấm chế trên người Hồ Phi, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái cho Hàn Sâm.
Một cường giả cấp Thần Hóa không có ràng buộc, cho dù Hàn Sâm có sở hữu đủ loại vũ khí Thần Hóa thì cũng không phải đối thủ của nàng.
Nhưng hiện giờ hắn bị vây trong Bạch Cốt Đại Địa Ngục, chỉ có một lối ra ở cung điện bên kia. Trừ khi Hàn Sâm muốn trốn ở đây cả đời, nếu không chỉ có thể tìm cách lao ra từ phía cung điện bên kia.
“Đáng tiếc Huyết Kỳ Lân chỉ là Bán Bộ Thần Hóa, nếu nó có thể thăng cấp Thần Hóa, cưỡi nó chém giết thẳng ra ngoài thì có gì khó?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Mọi người bàn bạc hồi lâu cũng không bàn ra được kết quả gì. Hàn Sâm chỉ có thể dùng hết sức hấp thu Quỷ Cốt Chi Lực, hy vọng có thể mau chóng khiến tăng gen vật ngữ tăng lên cấp Công Tước, có thể nhiều thêm một phần sức chiến đấu thì sẽ nhiều thêm chút hy vọng sống sót.
“Cho dù Hồ Phi thật sự có thể thoát khỏi cấm chế, chỉ cần nàng không †ìm được thứ mình muốn thì nhất định sẽ không giết ta, vậy ta vẫn còn có cơ hội.” Trong lúc nghỉ ngơi, Hàn Sâm ngắm nghía miếng đá trong tay, rất nhiều ý nghĩ loé lên trong đầu.
Quan hệ của Huyết Kỳ Lân và Hàn Sâm đã xem như vô cùng hòa hợp, nhưng ngoại trừ Hàn Sâm thì không ai có thể tiếp cận nó. Sát khí trên người nó thật sự quá nặng, nhìn ai cũng giống như đang nhìn một khối thịt nướng, giống như giây tiếp theo nó sẽ nhào đến cắn một ngụm.
Hàn Sâm vẫn khổ tu gen vật ngữ, sau khoảng chừng một tháng, mặc dù gen vật ngữ tiến triển không tệ nhưng còn lâu mới thăng cấp lên cấp Công Tước được.
Đột nhiên, cả Bạch Cốt Đại Địa Ngục đều rung chuyển, sau đó Hàn Sâm chợt nghe thấy giọng nói của Hồ Phi truyền đến từ phía bên kia cánh cửa Địa Ngục Khô Lâu: “Em trai ngoan của ta, chị gái đến tìm ngươi đây.”
Trước cửa Địa Ngục Khô Lâu, ở trên cổ, cổ tay và cổ chân của Hồ Phi vẫn còn đeo vòng kim loại nhưng phần dây xích kim loại nối với những cái vòng kim loại này đã bị cắt đứt.
Bạch tiên sinh, Ky Sĩ Vương Băng Lam, Đoạn Tội và Băng Lam Ky Sĩ Harder đi theo phía sau Hồ Phi, y hệt như thần tử của nàng.
Thần thức của Hồ Phi đang mở ra trong Bạch Cốt Đại Địa Ngục, định †ìm kiếm tung tích của Hàn Sâm thì đột nhiên lại nhìn thấy hai bóng người đang đi về phía bên này, không ngờ lại là Hàn Sâm và con Huyết Kỳ Lân kia. Điều này khiến Hồ Phi ngẩn người, không ngờ Hàn Sâm lại không chạy trốn mà còn dám đến tìm nàng.
Hết chương 2268.
Chương 2269. Thánh Bia.“Em trai ngoan của ta, không lẽ ngươi ngây thơ tưởng rằng có thể chống lại ta dựa vào sức mạnh của Huyết Kỳ Lân sao?” Hồ Phi cười nói khanh khách khi nhìn thấy Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân đã đi tới trước núi.
“Chị nghĩ nhiều rồi, chúng ta là quan hệ gì chứ? Sao ta có thể ra tay với người chị gái như ngươi được? Chị đã thoát khỏi vòng vây, em cố ý mang theo Huyết Kỳ Lân đến chúc mừng chị thoát khỏi cấm chế” Hàn Sâm nói.
“Nếu tới chúc mừng chị đây thoát khỏi cấm chế, có lẽ sẽ mang theo lễ vật đến chứ nhỉ? Nếu không chị sẽ tức giận đấy.” Hồ Phi cười xinh đẹp rồi nói.
Hàn Sâm đương nhiên hiểu lễ vật mà Hồ Phi nói đến là gì, lập tức không chút do dự nào lấy ra một vật rồi dâng tới trước mặt Hồ Phi: “Đương nhiên, đây là ngày vui của chị, sao người làm em trai như ta đây lại không mang theo lễ vật đến chứ.”
Hồ Phi nhìn thứ trong tay Hàn Sâm rồi nhìn về phía đám người Bạch tiên sinh và hỏi: “Các ngươi thấy lễ vật em trai ta tặng thế nào?”
“Hồi bẩm đại nhân, chúng ta không biết. Chỉ có Edward biết đồ vật kia là gì, chúng ta không biết có phải vật này hay không.” Bạch tiên sinh hơi khó xử nói.
Hồ Phi vẫy tay, vật trong tay Hàn Sâm lập tức rơi vào tay Hồ Phi. Hồ Phi nhìn vật trong tay, chỉ thấy một viên tinh thể đá, nhìn một lúc cũng không nhìn ra đầu mối gì.
“Đây thật sự là thứ ngươi mang ra từ trong thành Quỷ Cốt sao?” Hồ Phi nhìn chằm chằm Hàn Sâm và hỏi.
“Không thể giả được.” Hàn Sâm khẳng định.
Hồ Phi giao miếng đá cho Bạch tiên sinh: “Bạch tiên sinh, ngươi nhìn xem vật này thế nào?”
Bạch tiên sinh trầm ngâm nói: “Không biết vật này đặc biệt ở chỗ nào, nhưng nó quả là một món đồ cổ, niên đại đã cực kỳ lâu đời, không phải là vật dễ dàng có được.”
Hiển nhiên lời này của Bạch tiên sinh là nói với Hồ Phi. Hắn cũng không biết đây có phải thánh vật bên trong thành Quỷ Cốt hay không, nhưng chắc hẳn là đồ cổ, không phải thứ có thể làm giả dễ dàng được.
Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng: “Đương nhiên là đồ cổ, đây chính là thứ mà ta đặc biệt trở về vũ trụ Liên Minh, lấy từ trong di tích rách nát của Tinh Tộc về.”
Hồ Phi mỉm cười, nhìn về phía Hàn Sâm nói: “Ngươi đã đối xử tốt với chị như thế, thì lại đi một chuyến cùng chị đi.”
“Chị cứ việc sai khiến.” Hàn Sâm cười nói.
Hồ Phi không tin Hàn Sâm lại dễ dàng đưa đồ vật cho nàng như vậy, nhưng hiện giờ nàng vẫn chưa phân biệt rõ được thật hay giả, chỉ có thể dẫn Hàn Sâm cùng đi đến trước Thánh Bia, đến lúc đó đương nhiên có thể kiểm chứng được vật này thật hay giả.
Hồ Phi vừa nghĩ đến, xích Trật Tự vô hình đã lập tức trói chặt Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân. Sau đó nàng vừa cười vừa nói: “Ngươi không nên trách chị, thật sự là em quá nghịch ngợm, không khiến chị bớt lo chút nào nên chị đây cũng đành buộc lòng phải ra hạ sách này.”
“Khiến chị phải lo lắng rồi” Hàn Sâm thản nhiên cười nói.
“Còn cái thứ giống như tổ chim của ngươi đâu?” Hồ Phi quan sát trên người Hàn Sâm nhưng không phát hiện ra cái tổ chim mà Hàn Sâm dùng trước đó.
Món đồ đó lại có thể làm tan rã xích Trật Tự của nàng, khiến nàng có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
“Giấu trong Bạch Cốt Đại Địa Ngục rồi, nếu chị gái có thể tìm được thì sẽ tặng cho ngươi.” Hàn Sâm cười nói.
Bây giờ Hồ Phi cũng chẳng có tâm trạng đi tìm, lục soát trên người Hàn Sâm một lần, không tìm ra tổ chim thì bỏ qua luôn, chỉ cần món đồ kia không ở trên người Hàn Sâm là được.
Giấu trong Bạch Cốt Đạo Địa Ngục cũng chẳng khác biệt so với đặt trong kho hàng của nàng, lúc trở về lại từ từ tìm kiếm cũng không muộn.
Dẫn đám người Hàn Sâm ra khỏi Bạch Cốt Đại Địa Ngục, sau đó khoá cửa Địa Ngục Khô Lâu lại, Hồ Phi trực tiếp xé rách cấm chế của cửa chính cung điện, mang bọn họ ra ngoài cung điện.
“Lâu rồi không cảm nhận được không khí trong lành như vậy.” Hồ Phi đứng dưới bầu trời đêm, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời đầy sao và nói.
Đám người Hàn Sâm và Bạch tiên sinh đứng cùng nhau, đều không nói gì, tình cảnh của Bạch tiên sinh và Ky Sĩ Vương Băng Lam cũng chẳng khá hơn Hàn Sâm chút nào.
Hồ Phi vui giận thất thường, chẳng ai biết khi nào nàng sẽ muốn giết người.
“Đi thôi, đi tới Thánh Bia thôi, để chúng ta cùng xem rốt cuộc Thánh Vực Chi Chủ để lại cái gì” Hồ Phi nhìn về phía Bạch tiên sinh nói.
“Đoạn Tội, ngươi đi trước dân đường đi.” Bạch tiên sinh nói. “Tiên sinh…” Đoạn Tội thay đổi sắc mặt.
“Chuyện đã tới nước này còn để ý nhiều như vậy làm gì nữa, bảo vệ tính mạng của chúng ta quan trọng hơn.” Bạch tiên sinh cười khổ nói.
“Bạch tiên sinh, quả nhiên ngươi là người thức thời. Các ngươi yên †âm, ta không người thích giết chóc, chỉ cần ta lấy được di vật của Thánh Vực Chi Chủ, các ngươi đều có thể còn sống trở về một cách bình yên vô sự.” Hồ Phi mỉm cười nói.
Đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam đều là hạng người có kiến thức sâu rộng, tất nhiên sẽ không tin vào lời hứa hẹn của Hồ Phi, nhưng đã tới †ình cảnh này, bọn họ mà không dẫn đường thì chỉ có đường chết. Trước hết bọn họ chỉ có thể làm theo lời nói của Hồ Phi.
Cho dù bọn họ không nói cho Hồ Phi nơi đặt Thánh Bia, chỉ cần Hồ Phi muốn tìm thì luôn có thể tìm ra, chỉ lãng phí thêm chút thời gian mà thôi.
Harder và Ky Sĩ Vương Băng Lam liếc mắt nhìn Bạch tiên sinh theo bản năng.
Lúc này bọn họ mới biết Bạch tiên sinh đã biết vị trí của Thánh Bia.
Harder vừa đi vừa âm thầm suy nghĩ. Trong những người này, chỉ có hắn biết được Hàn Sâm đã lấy đi một phiến đá từ thành Quỷ Cốt mà không phải là viên tinh thể đá được lấy ra lúc nãy.
“Quả nhiên Hàn Sâm thật to gan, dám lấy thánh vật giả ra lừa gạt Hồ Phi. Nhưng giả chính là giả. Sau khi đến Thánh Bia, thật giả lập tức rõ ràng, rốt cuộc hắn còn có tính toán gì nữa đây? Chẳng lẽ hắn có cách chạy trốn sao?” Harder nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nếu Hàn Sâm có hành động quái lạ nào thì hắn cũng có thể nắm lấy cơ hội.
Hàn Sâm quả thật muốn chạy trốn, nhưng xích Trật Tự của Hồ Phi buộc chặt lấy hắn và Huyết Kỳ Lân, lại còn luôn chú ý đến hắn, căn bản không cho hắn cơ hội chạy thoát nào.
Dưới sự dẫn đường của Đoạn Tội, đoàn người nhanh chóng vượt núi, tiến vào trong một khu rừng rậm nguyên sinh rộng lớn. Rất nhiều dị chủng gặp trên đường đều bị Ky Sĩ Vương Băng Lam và Đoạn Tội tiện †ay chém chết, không gặp phải tồn tại nào quá mạnh.
“Là chỗ này. Đi ở bên trong khu rừng rậm nguyên sinh hơn bốn ngày, đột nhiên Bạch tiên sinh chỉ vào một nơi ở phía trước, nói.
Ánh mắt mọi người đều nhìn theo phương hướng của ngón tay Bạch tiên sinh, không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngay cả Hàn Sâm cũng có vẻ hoài nghi.
“Đó chính là Thánh Bia sao?” Hồ Phi nhìn đồ vật mà Bạch tiên sinh chỉ, cau mày nói.
Đồ vật mà Bạch tiên sinh chỉ vào lại là một gốc cây trông như cái cây héo, không chút thu hút nào. Cái cây kia to đến ba, bốn người mới ôm hết, nhưng nó đã chết khô từ lâu. Trên cây đến cả một cái lá cũng không có, phần lớn nhánh cây đã đứt gãy, đứng trơ trọi trong rừng rậm.
Ở trong rừng rậm nguyên sinh rộng lớn này, không có mười vạn thì cũng có tám vạn cái cây héo rũ như thế. Vậy mà Bạch tiên sinh lại nói nó là Thánh Bia, thật khiến người ta khó lòng tin được.
Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí Tràng quét thử, cũng không phát hiện ra cây khô kia có gì đặc biệt.
“Chỗ Thánh Vực Chi Chủ giấu bảo vật, đương nhiên sẽ không để cho người khác liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhưng các ngươi đến gần một chút rồi nhìn kỹ càng thì sẽ phát hiện ra chỗ huyền diệu của gốc cây khô kia.” Bạch tiên sinh lạnh nhạt nói.
Hết chương 2269.
Chương 2270. Cây ăn quả.Hồ Phi đi lại gần cẩn thận quan sát, bỗng nhíu mày: “Bên trong cái cây này có gì? Chẳng lẽ Thánh Bia ở bên trong cây này sao?”
Bạch tiên sinh vội vàng nói: “Nhất định không được đụng vào nó.” “Tại sao?” Hồ Phi và đám người Hàn Sâm nhìn về phía Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh nói: “Cái cây này đã trải qua xử lý đặc biệt, thân cây vô cùng cứng, hơn nữa có một loại từ trường vô hình kỳ lạ, sẽ khiến dị chủng tránh xa nó theo bản năng. Mà ở bên trong nó là Toái Không Tỉnh.”
“Toái Không Tinh?” Hồ Phi thay đổi sắc mặt. “Đúng vậy, chính là Toái Không Tinh.” Bạch tiên sinh gật đầu. Hàn Sâm hỏi: “Toái Không Tinh là gì?”
Harder giải thích: “Là một loại vật liệu để chế tạo thiết bị truyền tống không gian, thiết bị truyền tống không gian được chế tạo từ Toái Không Tỉnh có thể thực hiện truyền tống tinh không trong phạm vi lớn, là vật liệu thiết bị truyền tống tốt nhất được biết đến hiện nay.”
“Nói cách khác, bên trong cây này có một cánh cửa truyền tống, có thể truyền tống tới vị trí của Thánh Bia?” Hàn Sâm bỗng nhiên hiểu ra.
Bạch tiên sinh nói: “Có lẽ là như thế, nhưng phải mở được cái cây này ra mới có thể sử dụng thiết bị truyền tống bên trong được.”
“Với năng lực của chị, bóc tách lớp cây cối bên ngoài ra còn không phải là việc hết sức đơn giản sao?” Hàn Sâm ngờ vực nói.
Hồ Phi nói: “Không đơn giản như thế. Tuy rằng Toái Không Tỉnh là vật liệu truyền tống không gian tốt nhất nhưng nó lại vô cùng dễ vỡ. Sau khi trải qua xử lý đặc biệt, Toái Không Tinh ở bên trong và cái cây này đã kết hợp làm một thể, nếu cưỡng chế xé lớp cây cối bên ngoài ra thì ‘Toái Không Tinh ở bên trong sẽ vỡ tan, thiết bị truyền tống cũng sẽ bị phá hủy”
“May mà đại nhân ngài đã lấy được chiếc chìa khóa, chỉ cần dùng chìa khóa mở cánh cửa gõ này là được rồi.” Bạch tiên sinh nói.
Hàn Sâm lập tức thầm kêu không ổn, hóa ra phiến đá kia chính là chìa khóa mở ra cánh cửa thiết bị truyền tống này, hiện giờ trong tay Hồ Phi cầm là miếng gạch vụn hắn đưa, có thể mở được thiết bị truyền thống thì đúng là gặp quỷ rồi.
“Cái này phải dùng thế nào?” Hồ Phi cầm miếng gạch trong tay nhìn về phía Bạch tiên sinh.
“Theo lý thuyết thì chắc hẳn có một lỗ khóa để nhét nó vào mới đúng.” Bạch tiên sinh hơi do dự nói.
“Nhưng trên cây không hề có cái lỗ thủng nào lớn như vậy.” Hồ Phi nói xong thì liếc mắt nhìn về phía Hàn Sâm, hiển nhiên là nàng đã hoài nghỉ vật Hàn Sâm đưa cho nàng là đồ giả.
“Thứ này thật sự là thứ ta mang ra từ thành Quỷ Cốt, lại tìm tiếp xem, chắc hẳn là có tác được” Hàn Sâm giả vờ vô tội, nói xong còn nhìn về phía cái cây kia.
“Các ngươi nhìn chỗ đó đi.” Đột nhiên Hàn Sâm chỉ tay vào chỗ tán cây của cái cây héo rồi kêu lên, trên mặt tràn ngập kinh ngạc và vui sướng.
Đám người Hồ Phi đều nhìn theo ngón tay của Hàn Sâm, nhưng chẳng hề nhìn thấy chỗ nào khác lạ.
Đúng lúc này, Hàn Sâm nhảy lên lưng Huyết Kỳ Lân, trong tay thình lình có thêm một cái tổ chim, tổ chim chạm vào đâu, xích Trật Tự mà Hồ Phi trói bọn họ đứt ra lập tức ở đó.
Huyết Kỳ Lân gầm lên giận dữ, điên cuồng lao đến cái cây héo rũ.
Hồ Phi phản ứng lại đầu tiên, bàn tay vung lên, lập tức có vô số chuỗi xích Trật Tự cuốn về phía Hàn Sâm.
Tổ chim trong tay Hàn Sâm úp ngược, bỗng nhiên trở nên to lớn giống như một tấm lá chắn khổng lồ, ngăn chặn xích Trật Tự ở bên ngoài.
Huyết Kỳ Lân đã vọt tới trước cái cây héo, Hàn Sâm lấy phiến đá ra, trực tiếp nhét vào một cái khe hở hình trăng lưỡi liềm trên cây, vừa khít với phiến đá.
Răng rắc!
Đột nhiên phía trên cây khô héo nứt ra một cái hốc cây, chỉ thấy trong hốc cây tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thể có vô số thủy tinh chiếu sáng lóng lánh, chói lòa đến mức không mở nổi mắt.
Huyết Kỳ Lân cõng Hàn Sâm vọt thẳng vào bên trong hốc cây, lập tức một chuỗi không gian biến hoá, một người một thú biến mất bên trong hốc cây.
Sau đó Hồ Phi xông vào hốc cây, cũng rơi vào một không gian vặn vẹo rồi biến mất như đám người Hàn Sâm.
Ky Sĩ Vương Băng Lam nghiến răng xông vào theo. Bạch tiên sinh, Đoạn Tội và Harder đều nhảy vào, bọn họ không cam tâm buông bỏ di vật của Thánh Vực Chi Chủ như vậy.
Hàn Sâm đội tổ chim trên đầu xuất hiện trong một tòa cung điện, mà phiến đá kia lại trở về trong tay hắn khi truyền tống, kính Tử Điệp Thần Đồng trong mắt hắn nhanh chóng đảo qua, dò xét rõ ràng tình huống xung quanh.
Chỉ thấy nơi này là bên trong một tòa cung điện ngọc thạch, trong cung điện đặt rất nhiều tượng đá với dáng vẻ khác nhau, có các loại thú hung, chim dữ, cũng có một số tồn tại như thể thần quỷ.
Phía trên vách tường và trần nhà cũng điêu khắc những bức bích họa kỳ quái, nhìn qua không giống văn tự cũng không giống bức hoạ, tất cả đều được hình thành từ những hình thù kỳ quái đan xen vào nhau.
“Đi mau.” Hàn Sâm nhìn không gian của truyền tống trận sau lưng đang vặn vẹo giống như lại có người truyền tống đến đây, hắn vội vàng thúc giục Huyết Kỳ Lân phóng đến cửa chính của cung điện.
Cửa chính của cung điện đã mở, nhưng có một vấng sáng trắng giống như tấm chắn, tầm mắt không thể nhìn xuyên qua vầng sáng này nên không biết bên ngoài có cái gì.
Hiện tại Hàn Sâm chỉ muốn mau chóng thoát khỏi bàn tay của Hồ Phi nên chẳng để ý nhiều như thế, hắn để Huyết Kỳ Lân xông thẳng về phía ngoài.
Huyết Kỳ Lân cõng Hàn Sâm trực tiếp chạy ra khỏi cửa chính cung điện, cơ thể của họ xuyên qua vầng sáng, thế nhưng lại có cảm giác không gian vặn vẹo tương tự như cánh cửa truyền tống, chờ đến khi †âm mắt phục hồi, hắn phát hiện trước mắt vẫn là bên trong tòa cung điện, hắn vẫn đứng ở vị trí cánh cửa truyền tống.
Chẳng qua khác với cung điện vừa rồi, trong tòa cung điện này không có nhiều tượng đá và bích họa như thế, chỉ có một gốc cây ăn quả mọc ở vị trí trung tâm của cung điện.
Cây ăn quả kia không cao, nhiều nhất chỉ có hai mét, thân cây giống cây mai, uốn lượn như sắt đen, nhánh cây như những nhánh sắt vặn vẹo.
Lá trên cây có màu bạc, quả mọc ra như thỏi bạc ròng to cỡ quả trứng chim.
Hàn Sâm đếm sơ qua một chút, trên cây mọc ra tổng cộng tám thỏi bạc, kích cỡ đều giống nhau, toàn thân màu bạc trắng như tuyết, ở đáy của quả thỏi bạc còn có dấu ấn giống như hoa văn.
“Ngân Bảo.” Hàn Sâm nhìn kỹ, những hoa văn này lại là hai chữ cổ xưa.
“Cái cây này do con người tạo ra sao?” Hàn Sâm nhìn truyền tống trận phía sau, không phát hiện ra truyền tống trận có dấu hiệu khởi động, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Với tốc độ của Hồ Phi, đáng lẽ phải đuổi đến đây rồi, sao lại chậm trễ chưa truyền tống đến đây nhỉ?
“Chẳng lẽ lúc xuyên qua màn sáng của cửa chính cung điện sẽ bị truyền tống đến những nơi khác nhau sao?” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng. Ngoài điều này ra thì hắn không nghĩ ra vì sao Hồ Phi không đuổi kịp.
Tuy nhiên, cho dù vì nguyên do gì, Hàn Sâm cũng yên tâm hơn rất nhiều, tầm mắt lại dừng trên cây Ngân Bảo kia.
Do dự một chút, Hàn Sâm mặc áo giáp Tinh Hải Long Hà, đi tới phía trước cây Ngân Bảo rồi rút đao ra chém vào một quả trên cây Ngân Bảo.
Rắc!
Quỷ Nha Đao chém vào nhánh sắt nhưng không thể chặt đứt nhánh sắt mỏng kia, chỉ để lại một vết xước, từ vết xước ấy chảy ra nhựa cây có màu máu.
“Đây là một cái cây sống hả?” Trong lòng Hàn Sâm rất ngạc nhiên, nhựa cây rõ ràng tản ra sức sống tràn trề.
Hàn Sâm lấy kính Tử Điệp Thần Đồng ra nhìn cây ăn quả Ngân Bảo, lập tức hắn phát hiện ra đây là một cây ăn quả có sự sống. Nó đã trải qua vô số năm tháng mới có thể từ một mầm cây con từng bước trưởng thành đến như bây giờ.
Nhìn tốc độ hồi tưởng của kính Tử Điệp Thần Đồng và thời gian trưởng thành, có lẽ phải đến hàng tỉ năm rồi.
Hết chương 2270.
Chương 2271. Quả Ngân BảoCành cây kia cứng như sắt, Hàn Sâm chém một lúc lâu, cuối cùng mới chém một quả Ngân Bảo xuống được.
Nhánh cây bị chém đứt, quả Ngân Bảo lập tức từ trên cây rớt xuống dưới, Hàn Sâm vươn tay nắm chặt quả Ngân Bảo, thế nhưng ngay khi Ngân Bảo nhỏ như trái cây ấy dừng lại trong tay, vẻ mặt của Hàn Sâm lại thay đổi.
Sắc mặt của Hàn Sâm vặn vẹo, sức mạnh toàn thân bộc phát, huyết lao nhanh như sấm, máu thịt toàn thân đều biến thành màu băng ngọc. Gầm lên một tiếng đầy giận dữ, Hàn Sâm nắm chắc Ngân Bảo trong tay, dùng sức nhấc về phía trước, một bàn tay khác cũng cầm lấy cổ tay này cùng dùng sức.
Sức mạnh toàn thân của Hàn Sâm bộc phát ra, gân xanh nổi đầy trên mặt, tóc đen bay múa đầy đầu.
Bùm!
Quả Ngân Bảo kia vẫn rơi xuống phía dưới, ép bàn tay của Hàn Sâm trên mặt đất, khiến Hàn Sâm không thể không nửa quỳ trên mặt đất.
“Đây là quả gì? Sao lại nặng như vậy? Nếu nuốt đồ vật này vào, chẳng phải là muốn dạ dày và ruột non đều cùng rơi nát hay sao?” Hàn Sâm sợ hãi trong lòng, muốn rút tay ra từ phía dưới quả Ngân Bảo, nhưng lại phát hiện bị đè ép quá chặt, không thể động đậy chút nào.
Rút đao chém trên quả Ngân Bảo, lại nghe một tiếng vang kim loại “keng”. Đến cả một chút vết thương đều không để lại, quả thực còn cứng rắn hơn sắt.
Hàn Sâm loé lên suy nghĩ, lại dùng đao khoét trên mặt đất, chém xuống một đao, tảng đá trên mặt đất kia cũng vô cùng cứng rắn, đao của Hàn Sâm chỉ để lại một dấu vết màu trắng bên trên đó.
Huyết Kỳ Lân tiến lên dùng móng vuốt cào tảng đá trong tay Hàn Sâm, để lại trên mặt đất một vài vết cào của móng vuốt, nhưng không đợi nó dùng sức lần thứ hai, vết cào này đã lại khôi phục như lúc ban đầu.
Huyết Kỳ Lân liên tục đào mấy lần, mặt đất đã khôi phục lại, tay của Hàn Sâm vẫn không thể rút ra từ phía dưới quả Ngân Bảo.
“Căn quả đó để di chuyển nó ra.” Thấy đào đất không có tác dụng gì, Hàn Sâm vội vàng nói với Huyết Kỳ Lân.
Huyết Kỳ Lân nghe xong lời nói của Hàn Sâm, dùng răng cắn quả Ngân Bảo, dùng hết sức lực muốn ngậm nó lên, nhưng Huyết Kỳ Lân dùng sức liên tục mà quả Ngân Bảo kia thế nào cũng không nhúc nhích.
“Đây… Đây rốt cuộc là đồ vật quỷ gì… Hàn Sâm giương mắt đờ đẫn, một trái cây mà thôi, thế nhưng đến cả Bán Bộ Thần Hóa đỉnh cao như Huyết Kỳ Lân cũng không thể dao động nó chút nào.
Điều kỳ quái là, tuy rằng bàn tay của Hàn Sâm bị đè ở phía dưới, không thể nhúc nhích được, nhưng lại không có cảm giác nặng đến không thể chịu nổi. Nếu thật sự nặng như vậy, bàn tay của hắn đã sớm bị đập vụn hoặc đè bẹp mới đúng.
Trên thực tế, tay của hắn bị đè nặng, nhưng không bị thương.
Hàn Sâm đang chuẩn bị dùng kính Tử Điệp Thần Đồng nhìn kỹ trái cây này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên nhìn thấy Truyện Tống Trận bên kia vặn vẹo một hồi, có người truyền tống lại đây.
Hàn Sâm đảo mắt nhìn qua đó, chỉ thấy Bạch tiên sinh và Đoạn Tội đã đi tới, không khỏi hơi nhíu mày.
Tuy rằng Đoạn Tội chỉ là một cấp Vương. Đến cả Bán Bộ Thần Hóa cũng không phải, nhưng Hàn Sâm đã từng thấy năng lực chiến đấu của hắn, không kém gì so với Bán Bộ Thần Hóa Edward kia.
Bạch tiên sinh càng thần bí, Hàn Sâm không nhìn rõ hắn chút nào.
“Hàn Sâm, ngươi đang làm gì vậy?” Bạch tiên sinh lại rất hứng thú, nhìn Hàn Sâm nói.
“Rống!” Huyết Kỳ Lân nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức nhào tới Bạch tiên sinh và Đoạn Tội, huyết khí ngưng tụ trên móng vuốt thành ánh đao, chém tới trước mặt Bạch tiên sinh trong nháy mắt.
Bạch tiên sinh bước ra từng bước, giống như xuyên qua không gian, lập tức đi tới bên cạnh Huyết Kỳ Lân, một bàn tay đặt trên đầu Huyết Kỳ Lân.
Chỉ thấy có một dấu hiệu loé lên trong tay Bạch tiên sinh, dấu hiệu đó từ trong lòng bàn tay Bạch tiên sinh ấn lên trán Huyết Kỳ Lân, ngay lập tức khắc trên vảy của Huyết Kỳ Lân.
Ầm ầm! Thân thể của Huyết Kỳ Lân chìm xuống, suýt nữa quỳ trên mặt đất.
Chỉ thấy một quang phù lóe lên trên trán nó, Huyết Kỳ Lân như bị thứ gì trấn áp, thân mình trở nên vô cùng nặng nề.
“Rống!” Huyết Kỳ Lân lại gào thét nhào về phía Bạch tiên sinh, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều, mà thân thể của Bạch tiên sinh biến ảo thất thường, mỗi một bước đều xuyên qua không gian, hơi giống với năng lực của Hoàng Phủ Tĩnh, nhưng vận dụng lại không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Huyết Kỳ Lân kia đuổi theo phía sau Bạch tiên sinh, gào thét liên tục, bị trêu đùa đến thở hổn hển, nhưng lại không thể làm tổn thương Bạch tiên sinh chút nào, bị Bạch tiên sinh dắt mũi một cách thoải mái.
“Chỉ số thông minh quả nhiên là khuyết điểm.” Hàn Sâm thở dài một tiếng. Huyết Kỳ Lân cái gì cũng tốt, nhưng chỉ số thông minh lại kém một chút.
Huyết Kỳ Lân phẫn nộ bị Bạch tiên sinh cố gắng dẫn đi trắc điện. Hàn Sâm muốn gọi cũng không gọi được, mà Đoạn Tội đã đi về phía Hàn Sâm đang bị đè nặng, tâm mắt đánh giá trên người Hàn Sâm, nói: “Trước giờ chúng ta trong không thù không oán, ngươi giao phiến đá kia cho ta, chúng ta liền rời khỏi nơi này, xem như chưa từng nhìn thấy ngươi.”
“Có bản lĩnh thì tự tới lấy đi” Hàn Sâm thản nhiên nói.
“Ngươi quả là rất mạnh, nhưng đáng tiếc hiện tại bị đè ở nơi này. Đến cả trốn cũng không trốn thoát nổi, sao có thể chống lại ta?” Đoạn Tội rút đao của chính mình ra.
Trước kia bọn họ đã thua thiệt vì xem thường Hàn Sâm, nhưng bây giờ hắn đã coi Hàn Sâm như một đối thủ ngang hàng, không bởi vì hắn chỉ là một Công Tước mà coi thường. Mặc dù hiện tại một bàn tay của Hàn Sâm bị đè nặng mà không trốn thoát được, nhưng Đoạn Tội dùng hết sức mình, còn rút đao ra.
Đao của Đoạn Tội rất kì lạ, toàn thân đao màu đen giống như gang, chiều dài của đao lại chỉ hơn một mét, còn không dài bằng chuôi đao, nhìn sơ qua như một thanh đao gãy.
Ở đoạn cuối chuôi đao còn có một sợi dây xích, xích sắt quấn từng vòng trên cánh tay cường tráng của Đoạn Tội.
Nhìn thấy Đoạn Tội đâm một đao về phía hắn, Hàn Sâm không nói hai lời, vỗ cái tổ chim đội trên đỉnh đầu, tổ chim kia lập tức phồng to ra, che phủ cả người Hàn Sâm ở bên trong,
Một đao Đoạn Tội chém lên tổ chim, giống như chém lên bông, đến cả chút âm thanh cũng không phát ra được, cũng không thể chém tan tổ chim.
Đoạn Tội hơi ngạc nhiên, ngưng tụ lực lượng chém liên tục vài đao, nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Hàn Sâm thật sự không lo lắng Đoạn Tội có thể phá vỡ tổ chim. Đến cả Hồ Phi cũng không tổn thương đến thứ này được, lại càng không phải nói đến Đoạn Tội .
Đáng tiếc tổ chim không có tính công kích gì, nhiều nhất chỉ dùng để bảo mệnh mà thôi. Hiện tại điều Hàn Sâm lo lắng nhất chính là, làm sao mới có thể rút tay ra từ phía dưới quả Ngân Bảo.
Hàn Sâm sử dụng nhiều loại lực lượng đều không có hiệu quả. Ngoài việc sử dụng thân thể Thần Linh siêu cấp, dường như không phương pháp nào tốt hơn.
“Hàn Sâm, lại tiếp tục giằng co như thế, không ai trong chúng ta chiếm được chỗ tốt, không bằng cùng nhau hợp tác thì thế nào?” Đột nhiên âm thanh của Bạch tiên sinh truyền đến từ bên ngoài.
“Hợp tác thế nào?” Hàn Sâm loé lên suy nghĩ, cao giọng hỏi.
“Ngươi làm cho Huyết Kỳ Lân này dừng lại trước, chúng ta chậm rãi nói chuyện.” Bạch tiên sinh nói.
“Được. Hàn Sâm quát bảo Huyết Kỳ Lân dừng lại, để nó trở lại bên cạnh mình, Bạch tiên sinh cũng thu hồi quang phù trên đỉnh đầu Huyết Kỳ Lân.
“Ta giúp ngươi thoát vây, ngươi cho ta phiến đá kia, thế nào?” Bạch tiên sinh nhìn Hàn Sâm nói.
Hết chương 2271.
Chương 2272. Thu quả Ngân Bảo“Không cần, ta tự có cách.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Bạch tiên sinh lắc đầu cười nói: “Quả Ngân Bảo kia không phải vật bình thường. Ngươi đã bị nó trấn áp, cho dù có được lực lượng của Huyết Kỳ Lân, cũng không có khả năng thoát khỏi.”
“Ngươi nhận ra vật này?” Hàn Sâm cau mày nói.
Bạch tiên sinh nhìn cây ăn quả ở một bên rồi nói: “Cây này tên là cây ăn quả Ngân Bảo, là một trong số cây ăn quả tam bảo, thực vật dị chủng cấp Thần Hóa. Trong truyền thuyết, cây ăn quả tam bảo vốn được trồng trong vườn hoa của Thánh Vực Chi Chủ, trong toàn bộ vũ trụ chỉ có ba cây đó mà thôi, không ngờ ở đây lại có một cây.”
Dừng một chút, Bạch tiên sinh lại nói tiếp: “Cây ăn quả tam bảo chia ra là cây ăn quả Đồng Bảo, cây ăn quả Ngân Bảo và cây ăn quả Kim Bảo, đều có tác dụng kỳ diệu khác nhau. Không nói đến hai loại khác, quả Ngân Bảo do cây ăn quả Ngân Bảo kết có tác dụng trấn hồn. Thật ra thứ nó trấn áp không phải thân thể của ngươi, mà là ý thức thần hồn của ngươi, hồn của ngươi bị nó cố định ở đó, lực lượng thân thể của ngươi có mạnh hơn cũng không tránh thoát được. Đừng nói là ngươi, cho dù cường giả Thần Hóa bị nó cố định, cũng không tránh thoát được giống như ngươi vậy.”
Nói đến đây, Bạch tiên sinh cười: “Đương nhiên, quả Ngân Bảo chỉ khi tiếp xúc thân thể mới có tác dụng. Cường giả Thần Hóa cũng sẽ không dễ dàng để quả Ngân Bảo dính vào thân thể.”
“Thứ này không thể ăn được?” Hàn Sâm hơi phiền muộn trong lòng, sớm biết như vậy, hắn sẽ không dùng tay để đón quả Ngân Bảo.
“Ăn?” Bạch tiên sinh dở khóc dở cười: “Trừ khi ngươi muốn trấn áp linh hồn của mình vĩnh cửu, nếu không tại sao phải ăn quả Ngân Bảo?”
Đoạn Tội cũng nở nụ cười: “Ngươi lại muốn ăn quả Ngân Bảo? Chỉ e ngươi là sinh vật đầu tiên trên đời này có loại suy nghĩ này.”
“Trái cây Đồng Bảo và trái cây Kim Bảo thì có ích lợi gì?” Hàn Sâm hỏi.
Hắn không hỏi vì hiếu kì, mà là vì đề phòng ngừa trường hợp nơi này có cây ăn quả Ngân Bảo, khó đảm bảo sẽ không có cây ăn quả Đồng Bảo và cây ăn quả Kim Bảo.
“Những thứ đó không quan trọng. Điều quan trọng là bây giờ ngươi bị quả Ngân Bảo trấn hồn, nếu không có sự trợ giúp của ta, thì chỉ có thể bị vây luôn ở chỗ này. Tất cả cung điện nơi này đều thông với nhau, Hồ Phi sớm muộn gì sẽ tìm tới nơi này, ngươi cảm thấy đến lúc đó nàng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Bạch tiên sinh cười nói: “Đưa phiến đã cho †a, chúng ta hợp tác, cùng thăm dò bảo tàng, ta chỉ muốn thêm một vật ngoài mức đã định, đồ vật còn lại thì chúng ta chia đều, thế nào?”
Thấy Bạch tiên sinh không muốn nói cho hắn trái cây Đồng Bảo và trái cây Kim Bảo có tác dụng gì, Hàn Sâm đành phải hỏi ngược lại: “Thứ ngươi muốn là gì?”
“Ta không thể nói cho ngươi điều này. Ta chỉ cần một quyền lựa chọn ngoài mức đã định. Trong số đồ vật chúng ta cùng có được, ta có quyền lợi lấy trước một vật, chuyện này không có tổn thất quá lớn đối với ngươi. Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc bị Hồ Phi tìm tới giết chết, không phải sao?” Bạch tiên sinh nói.
“Nếu ngươi chỉ muốn nói chút chuyện này, thì các ngươi có thể đi, chúng ta không cần thiết phải hợp tác.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Bạch tiên sinh hơi nhíu mày: “Ngươi thật sự cho rằng Hồ Phi sẽ không giết ngươi? Tộc Bách Biến Mị Hồ vui giận thất thường, có lẽ sẽ đối xử không tệ với ngươi trong chốc lát, nhưng đó tuyệt đối sẽ không trở thành lý do bọn họ không giết ngươi.”
“Ta đương nhiên biết, ta tự có cách của ta, không cần các ngươi lo lắng.” Hàn Sâm đã có dự tính trong lòng trước, nói.
Đoạn Tội muốn nói gì, lại bị Bạch tiên sinh khoát tay ngăn lại, Bạch tiên sinh nhìn Hàn Sâm cân nhắc nói: “Ta am hiểu thuật cấm chế và bói toán, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm ở đây, cũng có thể tìm được bảo tàng mà Thánh Vực Chi Chủ để lại với tốc độ nhanh nhất. Cho dù ngươi không sợ Hồ Phi, nhưng cứ luôn bị vây ở đây, thì sẽ không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Phi mang bảo tàng đi.”
“Muốn hợp tác cũng được, nhưng phiến đá nhất định phải ở trong tay †a, điều kiện giống như ngươi vừa nói. Chúng ta chia đều đồ tìm được, †a muốn được ưu tiên chọn một vật.” Hàn Sâm cười nói.
Bạch tiên sinh suy tính một lát, đột nhiên nở nụ cười: “Được, ta đáp ứng điều kiện của ngươi.”
Hàn Sâm hơi ngẩn ra, không ngờ Bạch tiên sinh lại đáp ứng thẳn thắng như vậy, Đoạn Tội đứng một bên lại kinh sợ nói: “Bạch tiên sinh, sao có thể làm như vậy được?”
“Không có gì là không thể, không có phiến đá, chúng ta cũng không mở được bảo tàng chân chính.” Bạch tiên sinh khoát tay nói.
“Nếu các ngươi muốn hợp tác, thì hiện tại có thể nói một chút cái nhìn, làm sao mới có thể thoát khỏi quả Ngân Bảo rồi không?” Hàn Sâm nhìn Bạch tiên sinh nói.
“Thật ra không khó, quả Ngân Bảo ẩn chứa trấn hồn chỉ lực. Chỉ cần khiến nó không cảm ứng được ý thức thần hồn của ngươi, trấn hồn chỉ lực đương nhiên sẽ tiêu tán. Vừa hay, ta có một loại thuật gen phong hồn, chỉ cần ta phong toả ý thức thần hồn của ngươi, khiến nó không cảm ứng được, ngươi đương nhiên có thể thoát khỏi.” Bạch tiên sinh nói.
“Thì ra là thế, khó trách ta càng dùng sức càng không thể thoát.” Hàn Sâm bừng tỉnh đại ngộ.
“Nếu ngươi đã hiểu, thì thời gian không nhiều, chúng ta phải đến nơi có bảo tàng trước Hồ Phi. Hiện tại ta liền sử dụng thuật phong hồn cứu ngươi ra.” Bạch tiên sinh nói, rồi đi về phía Hàn Sâm.
“Đợi đã.” Hàn Sâm lại ngăn cản Bạch tiên sinh, Huyết Kỳ Lân bảo vệ trước mặt ở Hàn Sâm, nhe răng há miệng gầm nhẹ với Bạch tiên sinh.
“Ngươi yên tâm, ta còn không đến nỗi bỉ ổi như vậy. Ta đã nói hợp tác, thì tuyệt đối sẽ không lật lọng, thừa cơ xuống tay với ngươi.” Bạch tiên sinh nói.
“Bạch tiên sinh nghĩ nhiều, ta đương nhiên tin nhân phẩm của ngươi, nhưng ta thật sự không cần.” Hàn Sâm nói, đột nhiên thân thể và bàn tay bị trấn áp trên mặt đất lại bắt đầu chuyển động, mang cả quả Ngân Bảo đứng dậy từ dưới đất.
Bạch tiên sinh và Đoạn Tội đều kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, Hàn Sâm lại có thể không nhìn trấn hồn chỉ lực của quả Ngân Bảo. Điều này thật khó tin.
Trước đó, Hàn Sâm không biết tác dụng của quả Ngân Bảo, lúc này biết tác dụng trấn hồn của quả Ngân Bảo, mới biết được trước đó mình dùng sức giãy dụa nên có hiệu quả ngược, muốn bỏ qua trấn hồn chỉ lực của quả Ngân Bảo rất đơn giản.
Hồn hải khác với ý thức hải của sinh vật bình thường, ý thức hải bị phong bế hoàn toàn sẽ giống như chết đi, mất khống chế đối với thân thể.
Đương nhiên, hồn hải bị phong bế hoàn toàn cũng sẽ như vậy, nhưng trong thức hải của người bình thường chỉ có một linh hồn, mà trong hồn hải của Hàn Sâm lại có rất nhiều thú hồn tương tự với linh hồn.
Hàn Sâm hết sức thu liễm thần hồn của mình, khiến khí tức của một thú hồn trào ra, làm cho quả Ngân Bảo chuyển mục tiêu trấn áp, biến thành trấn áp thú hồn kia, tự nhiên làm cho thần hồn của bản thân hắn không bị ảnh hưởng.
“Ta đã nói mỗi người một nửa, Bạch tiên sinh có hứng thú với quả Ngân Bảo hay không?” Hàn Sâm vuốt quả Ngân Bảo trong tay, mỉm cười nhìn Bạch tiên sinh, nói.
“Tuy ta có thuật phong hồn, thế nhưng sau khi phong bế linh hồn, thân thể cũng sẽ mất khống chế, ta vạn lần không dám chạm vào quả Ngân Bảo.” Bạch tiên sinh lắc đầu nói.
“Nếu Bạch tiên sinh không muốn, thì ta liền không khách khí.” Hàn Sâm nói, liền vung đao đi chặt bảy quả Ngân Bảo còn lại.
Có sự giúp đỡ của Huyết Kỳ Lân, chỉ chốc lát sau, hắn lấy xuống bảy quả Ngân Bảo, thu hết vào trong túi áo.
Bạch tiên sinh và Đoạn Tội nhìn thấy đều hơi nhíu mày, không biết Hàn Sâm làm được bằng cách nào. Họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh ngạc trong mắt đối phương, cảnh giác Hàn Sâm hơn rất nhiều.
Hết chương 2272.
Chương 2273. Tượng đáThông thường sinh vật trong đại vũ trụ gen chỉ có một thần hồn nhưng trong hồn hải của Hàn Sâm lại có rất nhiều thú hồn tương tự. Một quả Ngân Bảo chỉ có thể cố định một thú hồn nên Hàn Sâm chỉ cần dùng †ám thú hồn bám lên tám quả Ngân Bảo đã khiến cho mấy quả Ngân Bảo kia mất tác dụng rồi.
Thu hết quả Ngân Bảo vào, Hàn Sâm võ đầu Huyết Kỳ Lân rồi nhìn về phía Bach tiên sinh nói: “Bạch tiên sinh, bây giờ chúng ta cần phải đi hường nào?”
Bạch tiên sinh trầm ngâm một lát rồi nói: “Không biết cung điện ở đây được xây nên bởi tài liệu gì. Đến cả Hồ Phi cũng không phá được nên chỉ có thể đi qua từng cung điện thông qua cửa truyền tống. Mỗi tòa cung điện có bốn cửa truyền tống, theo thứ tự là cửa chính, cửa truyền tống ở hai trắc điện và một cửa truyền tống ở hậu diện. Nói cách khác, mỗi một tòa cung điện đều có bốn lối ra. Bây giờ chúng ta còn không biết chỗ này có tổng cộng bao nhiêu cung điện. Muốn tìm ra con đường chính xác nhất để tiến về nơi có bảo tàng chân chính của Thánh Chủ, chỉ dựa vào may mắn thôi là không đủ.”
“Bạch tiên sinh tinh thông thuật cấm chế và bói toán, chắc hẳn trong lòng đã có dự tính rồi, đúng không?” Hàn Sâm cười nói.
“Ta quả là có vài ý tưởng, nhưng không biết có đúng hay không, chỉ có thể thử một lần.” Bạch tiên sinh nói xong liền đi đến hậu điện.
Đoạn Tội đi theo Bạch tiên sinh, Hàn Sâm cũng mang Huyết Kỳ Lân đi theo. Đúng như lời của Bạch tiên sinh, chỗ này rất giống một tòa mê cung. Hàn Sâm không quá tinh thông về phương diện này, muốn tìm được bảo tàng chân chính của Thánh Chủ cũng không dễ dàng.
Không nói đến chuyện đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm, không biết chừng còn chưa tìm được bảo tàng đã đụng phải Hồ Phi, vậy thì càng phiền toái.
Đi theo Bạch tiên sinh ra ngoài từ cửa truyền tống ở hậu điện thì lập tức đến một toà đại điện. Đại điện này giống với toà đại điện Hàn Sâm vừa vào, có rất nhiều tượng đá và bích hoạ.
Bạch tiên sinh suy tính một chút, lựa chọn cửa truyền tống ở trắc điện rồi đi qua.
Hàn Sâm nhanh chóng phát hiện số lượng cung điện ở nơi này rất nhiều, phức tạp đến không cách nào tưởng tượng được. Mỗi khi Bạch tiên sinh đến một toà cung điện đều tính toán một lần. Bọn họ dùng thời gian hơn bốn giờ đồng hồ để đi qua hơn 100 tòa cung điện nhưng vẫn chưa thể đi tới cuối như cũ.
“Còn bao lâu nữa mới có thể đến nơi có bảo tàng?” Hàn Sâm không nhịn được mà hỏi một câu.
Đoạn Tội hừ lạnh nói: “Ngươi cho rằng tính toán đường đi chính xác rất dễ dàng sao? Nếu không có Bạch tiên sinh dẫn chúng ta đi một đường đều là con đường chính xác, chỉ cần có chút sai lầm trong những cung điện kia đều có thể là nguy hiểm trí mạng. Đến lúc đó không phải vấn đề thời gian bao nhiêu, có thể sống sót đi ra ngoài hay không cũng là ẩn số”
“Ta không có ý khác, chỉ muốn biết còn bao lâu nữa mới có thể đến nơi
giấu bảo tàng chân chính thôi.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói. Bạch tiên sinh cười một tiếng nói: “Nếu ta tính toán không sai thì chúng ta sẽ mau chóng đến được tiết điểm thứ nhất.”
“Có ý gì?” Hàn Sâm không hiểu hỏi.
Bạch tiên sinh suy nghĩ rồi nói: “Cho dù chúng ta đi đúng đường thì trong đó cũng sẽ sắp đặt một số biện pháp phòng ngự. Giống như kho vàng cũng sẽ lắp đặt rất nhiều cửa chống trộm. Đường đi của chúng ta không sai nhưng những cửa chống trộm kia nhất định phải mở ra thì mới có thể đi vào được. Theo ta suy đoán thì sẽ có bốn đến bảy nơi như vậy, ta gọi những nơi thế này là tiết điểm. Đương nhiên, cửa chống trộm chỉ là cách nói ví von, biện pháp phòng ngự của nơi này cũng không chỉ đơn giản như cửa chống trộm, mọi người phải cẩn thận một chút thì hơn.”
Bạch tiên sinh nói xong liền tiếp tục đi lên phía trước, Hàn Sâm chỉ đành tiếp tục đi theo Bạch tiên sinh.
Lại đi qua ba tòa cung điện, Bạch tiên sinh đi đến chỗ cửa chính của một tòa cung điện, nói với Hàn Sâm: “Nếu ta không đoán sai thì tòa cung điện tiếp theo chính là tiết điểm thứ nhất của tòa mê cung này, các ngươi cẩn thận một chút.”
Vừa nói, Bạch tiên sinh vừa đi đầu xuyên qua màn sáng, Đoạn Tội cũng xuyên qua màn sáng theo hắn.
Hàn Sâm đội tổ chim lên đầu, sau đó gọi ra kết giới Hoàng Kim Ma Trùng Vương, lúc này mới tiến vào trong màn sáng.
Vẫn giống như lúc trước, Hàn Sâm xuất hiện trong Truyền Tống Trận của một tòa cung điện. Tòa cung điện này không giống với hơn trăm tòa cung điện bọn họ đi qua trước đó.
Đây là một tòa cung điện hình tròn, trần nhà như bầu trời bao phủ khắp mặt đất. Ở nơi trung tâm chính điện có một tượng đá rất to lớn. Đó là một vị Thần mặc khôi giáp, đỉnh đầu gần như đụng phải đỉnh bầu trời. Cho dù chỉ là một pho tương đá nhưng vẫn tản ra khí thế vô cùng kinh khủng, làm cho người ta có một loại xúc động muốn cúi đầu cúng bái, giống như hắn chính là chúa tể của toàn bộ vũ trụ vậy.
“Không lẽ đây chính là tượng đá của Thánh Vực Chi Chủ?” Hàn Sâm đánh giá tượng đá, thầm suy đoán trong lòng.
Hồ Phi đã từng nói với hắn rằng Thánh Vực Chi Chủ cả ngày chỉ mặc một bộ khôi giáp, đến cả hắn là nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Bạch tiên sinh và Đoạn Tội đã đi ra khỏi Truyền Tống Trận nhưng họ không tiếp tục đi về phía trước. Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân đi tới bên cạnh bọn họ, lúc này Bạch tiên sinh mới lên tiếng: “Tuy bây giờ nhìn như không có nguy hiểm nhưng mọi người vẫn phải thật cẩn trọng, cửa truyền tống chính xác ở đây là cửa chính cho nên chúng ta nhất định phải đi qua tượng đá.”
Vừa nói, Bạch tiên sinh vừa cất bước đi qua một bên tượng đá, Đoạn Tội lại đoạt đi trước Bạch tiên sinh một bước, vừa đi vừa nói: “Ta dò đường cho tiên sinh.”
Hàn Sâm thưởng thức Đoạn Tội mấy phần, bây giờ người trung thành và tận tâm như vậy không có nhiều.
Hàn Sâm đi theo bên cạnh Bạch tiên sinh còn Đoạn Tội đi đầu tiên. không đợi đến khi bọn hắn tới gần tượng đá thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tượng đá phát sáng.
Toàn bộ cung điện đều bị đôi mắt sáng như đèn kia chiếu sáng rực lên, mấy người Hàn Sâm càng bị ánh mắt kia trực tiếp theo dõi.
Nhưng đó dường như chỉ là ánh sáng thông thường, không có tính phá hoại, cũng không phá lớp phòng ngự của bọn họ.
“Các bạn nhỏ, hoan nghênh các ngươi đến với bảo tàng của ta.” Tượng đá kia lại mở miệng nói chuyện làm bọn Hàn Sâm giật nảy mình.
“Các ngươi không cần phải sợ, trong tượng đá này chỉ có một luồng ý chí của ta mà thôi, không phải là bản thân ta đích thân tới.” Tượng đá tiếp tục nói: “Nếu các ngươi có thể tới đây, chứng minh bản thân ta đã sớm chết đi. Giữ lại những thứ kia cũng vô dụng với ta. Ta có thể tặng nó cho các ngươi nhưng các ngươi cần phải thông qua một bài kiểm tra nho nhỏ của ta. Chỉ khi thông qua bài kiểm tra sinh vật thì các ngươi mới có tư cách có được bảo tàng của ta. Nếu không cho dù cường giả Thần Hóa tới cũng đừng mơ tưởng lấy được một hạt cát từ nơi này.”
“Bài kiểm tra gì?” Đoạn Tội hỏi.
Giọng của tượng đá giống như người máy, không có bất cứ dao động †ình cảm nào, cũng không nghe ra được là nam hay nữ mà nó chỉ tiếp tục nói: “Bài kiểm tra ở cửa ải này rất đơn giản, chỉ cần các ngươi có thể đánh nát nó thì coi như thông qua bài kiểm tra này, chúc các ngươi may mắn”
Vừa nói xong, tượng đá lại chuyển động, xoay người, đưa tay, đặt một vật trong lòng bàn tay xuống trước mặt mấy người Hàn Sâm, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Ánh sáng trong mắt tượng đá cũng dần tắt đi giống như biến thành pho tượng đá bình thường.
Hàn Sâm quan sát kỹ đồ vật tượng đá để xuống. Đó là một tảng đó có đường kính đại khái khoảng bốn mươi phân, thoạt nhìn rất bình thường, giống như hòn đá xanh bình thường nhất.
Đoạn Tội thử nói chuyện với tượng đá nhưng tượng đá không trả lời vấn đề của hắn.
“Không cần hỏi nữa, đây chẳng qua chỉ là một tia ý chí mà thôi. Bây giờ nó đã tiêu tán rồi, tượng đá kia cũng không còn chỗ nào đặc biệt nữa”
Hết chương 2273.
Chương 2274. Bí mật của khối đáĐoạn Tội thử đi đến bên cạnh tượng đá, liền phát hiện tượng đá quả nhiên không còn chút động tĩnh nào, đến tận lúc Đoạn Tội đi tới trước cổng chính của chính điện cũng không phát sinh bất cứ chuyện dị thường nào nữa.
“Bạch tiên sinh, nếu như nó không có ảnh hưởng gì đối với chúng ta thì chúng ta cũng không cần để ý tới nó, đúng không?” Hàn Sâm nhìn khối đá nói.
Bạch tiên sinh lại lắc đầu: “Nếu Thánh Chủ để lại một thứ đồ như vậy ở chỗ này thì không biết chừng nó lại có thâm ý sâu sắc nào đó. Có lẽ sau này sẽ cần phải dùng đến, đến lúc đó chúng ta lại phải trở lại lấy sẽ phiền toái hơn, thậm chí còn có khả năng bị bọn người Hồ Phi lấy đi đồ vật bên trong.”
“Nói cũng đúng, nhưng ai mà biết được có phải Thánh Chủ đang cố ý trêu đùa chúng ta hay không? Không biết chừng bên trong khối đá này là một cái bẫy thì sao.” Hàn Sâm nói.
Bạch tiên sinh trầm ngâm nói: “Dĩ nhiên điều này cũng có khả năng xảy ra nhưng ta vẫn cảm thấy cần phải thử một lần. Nếu Thánh Chủ thật sự muốn đặt bẫy thì cho dù chúng ta có tránh được lần này thì sau đó vẫn sẽ gặp phải.”
“Để ta thử xem.” Đoạn Tội vừa nói vừa ngưng tụ lực lượng lên thanh đao kỳ quái trên tay, mang theo ánh đao màu đen kinh khủng điên cuồng chém lên khối đá.