Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 267 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Khi Cá voi trắng đang di chuyển, đột nhiên Hàn Sâm nghe thấy tiếng tiếng động dữ đội từ phía trước, chỉ thấy đám vân thú đằng trước ùn ùn chuyển động như một đợt sóng thần, như thể đang có một trận chiến giữa sinh vật đáng sợ.

Hàn Sâm cố gắng muốn để Bảo Nhi tránh xa khỏi khu vực phía trước, hiện giờ họ đang chạy trốn, không phải đến để săn, tốt nhất là cố gắng không kích động sự tình, nhanh chóng trở về Trấn Thiên Cung.

Nhưng trước khi Bảo Nhi điều khiển Cá voi trắng chuyển hướng, Hàn Sâm đã thấy vài bóng người bay ra khỏi đám mây màu lam, mặt ai cũng đầy vẻ hoảng loạn, xem ra là đang chạy trốn.

Đám người đó có chạy trốn hay không cũng chẳng liên quan gì đến Hàn Sâm, hắn cũng lười để tâm đến việc của bọn họ, nhưng đến khi nhìn được rõ đám người đó, trong lòng không khỏi giật mình.

Trong số những người đó vậy mà lại có hai mỹ nhân trông rất giống cặp sinh đôi Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt.

Hàn Sâm hiển nhiên không thể tiếp tục phớt lờ họ được, để cho Bảo Nhi điều khiển Cá voi trắng bay tới gần đám người Cố Khuynh Thành.

Đám người đó bị Cá voi trắng thình lình xuất hiện dọa cho sợ hãi, lập tức định xoay người bỏ chạy theo hướng khác cho đến khi thấy bóng người bay ra từ miệng Cá voi trắng đang hé mở.

“Khuynh Thành, sao ngươi lại ở đây?” Hàn Sâm nhìn Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt nói.

Cố Khuynh Thành nhìn thấy là Hàn Sâm thì lập tức kéo theo Minh Nguyệt bay tới, còn những người khác khi thấy Cố Khuynh Thành có quen biết với Hàn Sâm thì đều thở phào nhẹ nhõm, theo nàng bay qua đó.

“Phía trước có một sinh vật cấp Thần Hóa rất đáng sợ, chúng ta nên rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Cố Khuynh Thành bay đến trước mặt Hàn Sâm nói.

“Đi theo ta.” Hàn Sâm đi trước dẫn đường, để Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt tiến vào trong Cá voi trắng, những người còn lại cũng theo Cố Khuynh Thành tiến vào.

Thấy bọn họ có vẻ quen biết Cố Khuynh Thành nên Hàn Sâm cũng không ngăn họ lại.

“Đây hóa ra là một chiến hạm, hơn nữa còn có thể đi vào trong Thiên Hà tinh vực, quả thật là rất kỳ lạ” Một người trong số họ trông có vẻ khoảng hai mươi tuổi là người đàn ông Ma tộc, trên đầu có một sừng màu tím, tò mò nhìn khắp bên trong con Cá voi trắng nói.

“Họ là ai?” Hàn Sâm bảo Bảo Nhi điều khiển Cá voi trắng bay vòng qua vị trí của đám sinh vật cấp Thần Hóa, nhìn đám người đó hỏi Cố Khuynh Thành.

Bọn họ có tổng cộng mười mấy người, về cơ bản thì đều đến từ những tộc khác nhau, trình độ có lẽ đều là cấp Công Tước và cấp Vương.

“Ta, Minh Nguyệt và bọn họ cùng được thuê để bảo vệ người này du hành Thiên Hà tinh vực.” Cố Khuynh Thành chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi thuộc Vũ tộc lẫn trong đám người nói.

Hàn Sâm cẩn thận quan sát tên đàn ông người Vũ tộc, thấy hắn mi thanh mục tú, tuổi còn trẻ, sức sống trên người cũng không mạnh lắm, cùng lắm là Hầu Tước hoặc Công Tước.

“Tại hạ Phương Thanh Vũ, đa tạ các hạ đã cứu giúp, không biết nên xưng hô với các hạ như thế nào?” người đàn ông Vũ tộc tiến lên phía trước nho nhã lễ độ nói.

“Hàn Sâm.” Hàn Sâm cũng không giấu tên thật của mình.

“Thì ra là đệ tử cường giả mới thăng cấp Thần Hóa của Nữ Hoàng Đao Phong, ngưỡng mộ đã lâu.” Phương Thanh Vũ hai mắt sáng lên, quan sát Hàn Sâm từ trên xuống dưới nói.

Nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm, Phương Thanh Vũ không hề căm ghét hắn như những người khác trong Vũ tộc.

Hàn Sâm thấy bọn họ không có phản ứng gì khác khi nghe đến tên hắn thì hiểu là họ vẫn chưa biết hắn bị Tộc Hoàng Cực truy nã.

Nghĩ lại cũng đúng, hầu như tất cả các loại thiết bị đều không thể sử dụng được trong Thiên Hà tinh vực, không thể nhận được tin từ phía bên ngoài, họ đương nhiên là sẽ không thể biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

“Chỗ này cũng khá an toàn rồi, các ngươi có thể rời đi.” Hàn Sâm nhìn ra bên ngoài, trong biển mây đã không còn động tĩnh gì, có lẽ là đã cách rất xa đám dị chủng Thần Hóa rồi bèn nói thẳng với đám người Phương Thanh Vũ.

Phương Thanh Vũ do dự một chút rồi nói: “Hàn huynh, ta muốn mời ngươi cùng ta đi du hành Thiên Hà tinh vực, ngươi có điều kiện gì cứ việc giao phó.”

“Xin thứ lỗi, ta đến đây không phải để chơi, cũng không dám nhận thành ý, mời các vị xuống tàu.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.

Hắn hiện đang chạy trốn, không có hứng thú tranh luận với đám người này, cứu họ một lần cũng là vì nể mặt Cố Khuynh Thành.

“Hàn huynh hãy cân nhắc kỹ một chút, chỉ cần ngươi ra giá, ta sẽ không mặc cả.” Phương Thanh Vũ lại nói.

“Xin lỗi, ta còn có việc khác phải làm, không tiện để các người đi cùng.” Hàn Sâm nói.

ư”

“Họ Hàn kia, đừng có mà không biết xấu hổ như thế” Một tên Hủy Diệt tộc đứng sau Phương Thanh Vũ tiến lên, nhìn chằm chằm Hàn Sâm hừ lạnh.

Đám người Công Tước và Vương giả cũng mơ hồ bao vây họ.

Hết chương 2446.

Chương 2447. Đừng cử động

“Các người làm gì vậy? Còn không mau lui xuống, đừng vô lễ với Hàn huynh.” Phương Thanh Vũ cau mày hét lên.

Nhưng mấy người đó không hề có ý định rút lui, tên Hủy Diệt tộc đứng đầu cười khà khà nói: “Phương công tử, bọn ta làm vậy cũng là vì lợi ích của ngươi thôi, thú cưỡi Phong Vân Điểu của chúng ta đều bị lũ dị chủng Thần Hóa ăn mất rồi, không có thú cưỡi thì chúng ta rất khó để tiếp tục du hành Thiên Hà tinh vực, hiện giờ đã có phi thuyền dâng sẵn đến tận nơi, chúng ta đâu thể từ chối lòng tốt của ông trời chứ.”

“Việc mà các ngươi đang làm thì có khác gì đám hải tặc chứ?” Phương Thanh Vũ không vui nói.

“Haha, Phương công tử, ngươi nói đúng rồi, thật ra bọn ta chính là hải tặc, nếu không thì ngươi cho rằng ngoài bọn ta ra còn có ai dám đưa ngươi vào Thiên Hà tinh vực?” Cả đám người nhìn nhau cười lớn.

Ban đầu họ dự định sẽ ra tay với Phương Thanh Vũ trong Thiên Hà tinh vực, nhân tiện còn có thể cùng nhau trêu đùa tỷ muội Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt.

Nhưng ai mà biết được vận may thực sự không tốt, vừa mới vào Thiên Hà tinh vực chưa được bao lâu, còn chưa kịp ra tay đã bất ngờ gặp phải một con dị chủng cấp Thần Hóa.

“Các người…” sắc mặt của Phương Thanh Vũ chợt biến, tức giận chỉ vào bọn họ nói không nên lời.

Vốn dĩ Hàn Sâm đã cảm thấy quái lạ, bình thường ai lại dám nhận lời đưa Phương Thanh Vũ đến nơi nguy hiểm như thế này, sau khi nghe bọn chúng tự nhận là hải tặc thì sáng tỏ ngay lập tức.

Thiên Hà tinh vực thật sự quá nguy hiểm, những người có thể đến đây hầu hết đều là hải tặc với những người chạy trốn liêu lĩnh như Hàn Sâm, những tên lính thuê bình thường sẽ không bao giờ muốn đến đây, thực sự quá nguy hiểm.

“Các người cái gì, đã nghe thấy Đại Đạo Thiên bao giờ chưa? Bọn ta chính là hải tặc Đại Đạo Thiên, là người thức thời thì nghe lời ông đây một chút, ông đây chỉ cần tiền, không cần mạng, còn nếu …” Tên Vương giả cầm đầu của Hủy Diệt tộc nói đến đây thì cười lạnh không tiếp tục.

Hàn Sâm nghe bọn chúng nói những lời này thì nhất thời cảm thấy không nói nên lời, đám hải tặc này thật là khoác lác, Đại Đạo Thiên đúng là có bối phận tổ tông trong hải tặc, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều hải tặc.

Tuy nhiên bọn chúng đều là những tên hải tặc có máu mặt, hải tặc trong Đại Đạo Thiên đều là những tên đại tộc hào môn, hơn nữa còn dám trực tiếp đến không gian dị chủng của những tộc cấp cao cướp bóc, làm gì có chuyện lén lút dở trò như đám bọn chúng.

Đám hải tặc ép bọn họ tiến về phía Hàn Sâm, Cố Khuynh Thành cau mày định rút thanh trường kiếm ở bên hông ra, nhưng lại bị Hàn Sâm đè xuống.

Hàn Sâm nhìn đám hải tặc cười híp mắt nói: “Các ngươi không chịu đi là chuyện tốt, ta vừa hay đang thiếu nhân lực, thiếu một vài tay sai làm việc vặt, dọn dẹp, nấu nướng, nếu các ngươi thật sự muốn ở đây, vậy sau này đảm nhận những vị trí đó đi.”

Đám hải tặc nghe xong đều cười nghiêng ngả, tên người đàn ông Ma tộc kia hung hăng nói: “ Cho dù Rebet tộc và Nữ Hoàng Đao Phong có tiếng tăm lớn thế nào thì đám hải tặc bọn ta cũng chẳng thèm để vào mắt, huống hồ ngươi chỉ là đồ đệ của Nữ Hoàng Đao Phong. Vậy mà còn muốn bọn ta làm chân sai vặt cho ngươi, ngươi đúng là có dũng khí.”

“Không cần nhiều lời với bọn chúng, cứ làm theo đúng ý nguyện của chúng, để bọn chúng làm tay sai, giặt quần áo, nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cho chúng ta.” Một tên hải tặc khác nói.

Bọn chúng không hề kiêng nể mà đi quanh chiến hạm xem xét mọi ngóc ngách, ngoại trừ Hàn Sâm, trong chiến hạm chỉ còn có một bé gái và một người phụ nữ với vẻ mặt kinh hoảng.

Ngoài ra cũng chỉ còn có một Tiểu Hồng Điểu không đáng để mắt tới.

“Để ta” Tên người đàn ông Ma tộc mỉm cười triển khai lĩnh vực tiến về phía Hàn Sâm áp chế, vừa đi vừa nói: “Ngươi muốn tự mình đi hay để †a ra tay? Nếu như để ta ra tay thì ngươi có thể sẽ ….

Chưa nói hết lời, đột nhiên thấy Hàn Sâm tung một cú đấm vào mặt mình.

“Đúng là muốn chết!” Tên người đàn ông Ma tộc lộ ra vẻ mặt hung ác,

vung một cú đấm về phía Hàn Sâm, vậy mà lại là sức mạnh Thiên Ma

của Ma tộc, loại sức mạnh này không nhiều người trong Ma tộc có thể sử dụng được, đều là những chiêu thức chính tông của Ma tộc.

Tên Ma tộc này có thể sử dụng sức mạnh Thiên Ma, điều này có chút nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm.

Tuy nhiên, cú đánh mang sức mạnh của Thiên Ma về cơ bản là không có tác dụng với Hàn Sâm.

Trong khoảnh khắc tên Ma tộc còn đang kinh ngạc, Hàn Sâm cũng tung nắm đấm đối chọi với nắm đấm của hắn, sức mạnh của cú đấm Thiên Ma lập tức bị Hàn Sâm đánh tan.

Vẻ sửng sốt của tên Ma tộc lập tức hiện rõ lên trên mặt hắn, không chỉ khuôn mặt mà toàn bộ cơ thể hắn đều đông cứng lại, bị phong ấn lại trong tảng băng.

Những tên hải tặc khác thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, tuy tên Ma tộc đó không phải cấp cao nhất của Vương giả, nhưng sức mạnh Thiên Ma của Ma tộc cũng rất khủng khiếp, vậy mà Hàn Sâm có thể chống lại được sức mạnh của Thiên Ma, hơn nữa còn đóng băng hắn chỉ bằng một nắm đấm, chuyện này nằm ngoài dự liệu của bọn chúng.

Đám hải tặc đều lập tức rút vũ khí, trong lúc đó Hàn Sâm đã vung quyền xông lên tấn công bọn chúng, nắm đấm tập kích ập tới, các loại sức mạnh và lĩnh vực đều lập tức bị Hàn Sâm đập tan, đám cướp từng người một đều bị đóng băng.

Bọn hải tặc bị dọa sợ mất mật, bọn chúng vốn dĩ là một đám ô hợp lưu manh, căn bản đều không phải là người của Đại Đạo Thiên, chưa bao giờ được thấy một Vương giả đáng sợ như vậy.

“Đừng… Đừng qua đây… Nếu ngươi còn bước qua đây ta sẽ giết nó…” Tên Vương giả đứng đầu Hủy Diệt tộc phản ứng nhanh nhất, lui lại cũng nhanh nhất, mắt dáo dác nhìn đám thuộc hạ của mình đều đã bị đóng băng, hắn nhanh chóng bay đến chỗ Bảo Nhi, kề đao vào cổ Bảo Nhi.

Hàn Sâm đã làm cho toàn bộ đám hải tặc đóng băng, nhìn dáng vẻ thất kinh của tên Vương giả của Hủy Diệt tộc chỉ cười mà không hề bước tới.

Tên Vương giả của Hủy Diệt tộc kinh hãi trong lòng, thuộc hạ của hắn ngoài tên Ma tộc còn có hai vị Vương giả, trong khoảnh khắc này đều đã bị đóng băng cùng với đám Công Tước chỉ bằng một cú đấm của Hàn Sâm, thậm chí còn không trụ được nổi vài giây.

Hàn Sâm vẫn nhìn tên Vương giả của Hủy Diệt tộc mỉm cười, không có ý định bước qua bên đó.

“Ngươi đừng có qua đây, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình.” Tên Vương giả của Hủy Diệt tộc thấy Hàn Sâm nhìn mình chằm chằm thì trong lòng có chút chột dạ, muốn cưỡng ép Bảo Nhi để lui ra bên ngoài, hiện giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây càng xa càng tốt.

“Thúc thúc.” Tên Vương giả Hủy Diệt tộc nghe thấy một giọng nói trẻ con non nớt phát ra ở trước ngực mình, cúi đầu xuống nhìn người phát ra tiếng gọi thì thấy đó chính là cô bé bị hắn bắt làm con tin.

Mặc dù cô bé đó bị kề đao vào cổ nhưng hoàn toàn không hể có bộ dáng sợ hãi như những đứa trẻ bình thường khác, thay vào đó cô bé còn nhìn hắn cười híp mắt, nhìn trông rất vui vẻ mà nở nụ cười.

“Không được cười…” Tên Vương giả Hủy Diệt tộc cảm thấy mình như thể bị sỉ nhục, có chút tức giận hét lớn vào mặt cô bé.

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, tên Vương giả Hủy Diệt tộc đã há hốc mồm, mắt trợn trừng, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.

Chỉ thấy Tiểu Hồng Điểu trên vai cô bé nhảy vọt lên một cái, đập nhẹ đôi cánh, một ngọn lửa đỏ rực bốc lên dữ dội giống như núi lửa phun trào, khiến cho thanh Dị Bảo Trường đao cấp Vương trong tay hắn tan chảy thành một vũng sắt lỏng, hơn nữa ngọn lửa trong mắt hắn cháy càng lúc càng lớn.

Hết chương 2447.

Chương 2448. Phương Thanh Vũ

Đám hải tặc câm như hến xếp thành một hàng đứng trước mặt Bảo Nhi, nghe theo sự sắp xếp của Bảo Nhi.

“Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi là thủy thủ của chiến hạm Cá voi trắng… ngươi… là nhân viên dọn vệ sinh… ngươi… là nhân viên phục vụ…” Bảo Nhi lần lượt sắp xếp công việc cho bọn họ, đám hải tặc từng người đều cúi đầu luôn mồm vâng dạ hết sức ngoan ngoãn, không mảy may chống đối.

Thỉnh thoáng ánh mắt bọn họ đồ dồn về phía Tiểu Hồng Điểu trên vai Bảo Nhị, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Chỉ mới mười phút trước, tên cầm đầu của bọn chúng, một Vương giả Hủy Diệt tộc cấp sáu đã bị con chim nhỏ này một hơi phun lửa đốt rụi thành than, thậm chí còn không có tư cách để so sánh với thịt nướng.

“Phương huynh vẫn là nên xuống tàu thôi, đi theo ta sẽ khiến ngươi gặp nguy hiểm.” Hàn Sâm ở bên cạnh nói với Phương Thanh Vũ.

Phương Thanh Vũ lắc đầu: “Hàn huynh, ở một nơi như Thiên Hà tinh vực, nếu như một tên Hầu Tước như ta thật sự một mình rời đi, có trời mới biết ta có thể sống được bao lâu.”

Nói xong, Phương Thanh Vũ lấy từ trong ngực ra một đồ vật, đặt lên trên bàn trước mặt Hàn Sâm, mỉm cười: “Hàn huynh, ngươi có nhận ra đây là vật gì không?”

Sau Khi Hàn Sâm nhìn rõ thứ mà Phương Thanh Vũ đang cầm trên tay, hắn không giấu được vẻ khó hiểu bởi vì hắn không nhận ra được đó là thứ gì.

Đồ vật mà Phương Thanh Vũ lấy ra nhìn rất giống như một khối rubik, là loại khối rubik cấp ba thường gặp nhất, có tổng cộng sáu mặt, mỗi mặt đều có chín ô vuông.

Tuy nhiên không giống những khối rubik thông thường, trên những ô vuông còn có một số hình ảnh kỳ lạ, dường như mỗi ô vuông giống như một màn hình nhỏ, hiển nhiên những hình ảnh ở các ô vuông đó là một số nơi mà Hàn Sâm chưa từng đến, có ô là bầu trời sao, có ô là hình núi sông, có một số là một căn phòng nào đó hoặc là phía bên trong một cung điện.

Phương Thanh Vũ nhìn biểu cảm của Hàn Sâm liền biết hắn không nhận ra đó là gì, thế là bèn cười nói: “Đây là khối rubik Vạn Giới, là một loại dị bảo do Vạn Bảo tộc chế tạo ra, mọi sinh vật nắm giữ khối rubik Vạn Giới này đều có thể kết nối với người khác thông qua nó và cũng có thể nhìn thấy được hình ảnh vị trí của đối phương. Nói một cách đơn giản, khối rubik Vạn Giới tương tự như một thiết bị liên lạc, nhưng nó là một loại dị bảo, không cần thiết bị truyền tín hiệu, cũng có thể kết nối trực tiếp thông qua điều kiện không gian đang tiến hành liên lạc, không bị ảnh hưởng bởi bão từ.”

“Đây thật sự là một món đồ tốt, đã có một bảo vật như vậy thì ngươi nên liên lạc với người thân và bạn bè đến đón ngươi chứ?” Hàn Sâm nói.

Phương Thanh Vũ cười khổ: “Hàn huynh, ta cho ngươi xem cái này không phải là muốn rời đi. Ta là một thành viên của Liên Minh Vạn Bảo, tuy rằng không phải người của Vạn Bảo tộc chân chính, nhưng ta có quyền hạn như một người của Vạn Bảo tộc, khối rubik Vạn Giới của †a có thể kết nối với các thành viên khác của Vạn Bảo tộc, có thể cho

`.

phép họ nhìn thấy toàn bộ những thứ mà ta thấy. “Ý của ngươi là gì?” Hàn Sâm hơi cau mày.

Phương Thanh Vũ vội vã xua tay nói: “Hàn huynh đừng hiểu lầm, khối rubik Vạn Giới cần phải chủ động mở ra, có như vậy thì bên kia mới có thể nhìn thấy, hiện giờ nó vẫn chưa được mở, sẽ không có ai biết gì về nơi đây.”

Dừng một chút, Phương Thanh Vũ lại tiếp tục nói: “Thứ bảo bối gì Vạn Bảo tộc cũng đều muốn có, còn ngươi thì có một chiến hạm có thể đi lại trong Thiên Hà tinh vực, bảo bối ở trong Thiên Hà tinh vực nhiều đếm không xuể, những người bình thường chưa hẳn đã có thể nhận ra đâu là món bảo bối thật. Nhưng một khi đã có khối rubik Vạn Giới, ta có thể gửi tất cả những thứ chúng ta nhìn thấy được cho các thành viên Vạn Bảo tộc, họ sẽ biết cái nào đáng giá, cái nào không đáng giá. Nếu như bọn họ muốn thứ gì đó, chỉ cần họ sẵn sàng trả giá cao, chúng ta có thể trực tiếp lấy nó đem về bán cho bọn họ.”

Hàn Sâm mỉm cười: “Phương huynh, ta nghĩ là ngươi vẫn chưa nắm rõ tình hình của ta có đúng không?”

“Ta biết chứ, ngươi là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong…” Phương Thanh Vũ khó hiểu nhìn Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm xua tay ngắt lời hắn, cười nói: “Ngươi có thể dùng khối rubik Vạn Giới của mình để liên lạc với bạn bè trong Vạn Bảo tộc một chút, họ có thể sẽ nói cho ngươi biết một chút về tình huống hiện giờ của ta”

Phương Thanh Vũ bán tín bán nghi kích hoạt khối rubik Vạn Giới, ở một †rong những ô vuông, lập tức hiện lên một thành viên của tộc Vạn Bảo, Phương Thanh Vũ nói vài câu với hắn, thần sắc trên mặt càng ngày càng kỳ quái.

Đợi đến khi cuộc hội thoại kết thúc, Phương Thanh Vũ mở to mắt nhìn Hàn Sâm, thật lâu mới nặn ra được một câu: “Hàn huynh… ngươi không sợ ta tiết lộ vị trí của ngươi ra ngoài sao?”

“Có gì đáng sợ đâu, hiện giờ người của Tộc Hoàng Cực chắc chắn đã đuổi tới Thiên Hà tinh vực rồi, tiết lộ hay không cũng như nhau cả.” Hàn Sâm nhẹ giọng nói: “Cho nên, hiện giờ chắc ngươi đã hiểu rõ lý do †a không thể để ngươi đi theo ta được rồi chứ? Ta không thể dừng lại thu thập đống bảo vật đó như ngươi nói được.”

Đột nhiên hai mắt Phương Thanh Vũ sáng ngời, nhìn về phía Hàn Sâm lớn tiếng nói: “Nếu là như vậy, ngươi càng nên để ta đi cùng.”

“Tại sao?” Hàn Sâm có chút ngạc nhiên nhìn Phương Thanh Vũ.

“Hàn huynh, ta biết ngươi đuổi ta xuống tàu thực ra là vì không muốn liên lụy tới ta, có ý tốt tốt cho ta. Hơn nữa, trên người ta có khối rubik Vạn Giới, nếu đi theo ngươi sẽ rất có khả năng làm lộ vị trí của ngươi, khiến cho người của Tộc Hoàng Cực dễ dàng đuổi kịp ngươi hơn.” Phương Thanh Vũ nói.

Phương Thanh Vũ lắc đầu nói: “Nhưng Hàn huynh thật sự nghĩ sai rồi.”

“A, vậy ta nghĩ sai ở đâu?” Hàn Sâm đầy hứng thú nhìn Phương Thanh Vũ.

“Có ta ở đây, quả thực sẽ làm lộ vị trí của ngươi, nhưng chuyện tiết lộ vị trí này e rằng sẽ có lợi cho ngươi không biết chừng.” Phương Thanh Vũ mười phần nghiêm túc nói, không hề giống như đang nói đùa.

“Ta vẫn chưa hiểu ngươi nói những lời này là có ý gì.” Hàn Sâm nhìn Phương Thanh Vũ hỏi.

Phương Thanh Vũ đẩy khối rubik đến trước mặt Hàn Sâm: “Ngươi giữ khối rubik Vạn Giới này, mở lên hay không tùy ngươi hoặc là ngươi muốn đuổi ta ra khỏi phi thuyền cũng được. Nhưng mà ta phải nói rõ ràng với ngươi, nếu như ngươi giữ ta ở lại, ta sẽ không chỉ sử dụng khối rubik Vạn Giới này tiết lộ vị trí của ngươi mà còn chụp những bức ảnh vô cùng đặc biệt.”

“Phương Thanh Vũ, ngươi đang chê mạng mình quá dài phải không? Người khác sợ Vạn Bảo tộc nhưng ngươi có nghĩ là một người dám giả mạo hoàng tử Tộc Hoàng Cực sẽ quan tâm đến sự sống chết của một thành viên Liên Minh Vạn Bảo không?” Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Nói tiếp đi.” Hàn Sâm không hề tức giận, vẫn tiếp tục cười mỉm nhìn Phương Thanh Vũ nói.

“Minh Nguyệt, ngươi nên bình tĩnh trước đã, ta nói những lời này đều là có lý cả, không phải vì ta muốn phản bội Hàn huynh.” Phương Thanh Vũ dừng lại một chút, nhìn về phía Hàn Sâm nói: “Hàn huynh, ngươi rất muốn trốn đến Trấn Thiên Cung đúng không?”

“Không sai.” Hàn Sâm rất thẳng thắn trả lời, hắn căn bản không có ý định giấu việc bản thân muốn đến Trấn Thiên Cung, nếu không đã không để Kính phu nhân biết chuyện hắn muốn đến Trấn Thiên Cung.

Trên thực tế, Hàn Sâm muốn để cho tất cả mọi người biết là hắn muốn đến Trấn Thiên Cung.

“Nếu như ta đoán không sai thì Hàn huynh định tới Thiên Hà tinh vực, sau đó rẽ sang Hỗn Loạn tinh vực, cuối cùng mới tới Trấn Thiên Cung.” Phương Thanh Vũ lại nói.

“Không sai.” Hàn Sâm lại gật đầu.

“Nếu đã như vậy thì ngươi nên để ta chụp, hơn nữa phải chụp thật rõ nét.” Phương Thanh Vũ nói với vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Hết chương 2448.

Chương 2449. Xác định vị trí

“Cho ta một lý do.” Hàn Sâm cảm thấy Phương Thanh Vũ này khá thú vị.

“Con đường mà ngươi lựa chọn không tồi, đều là nơi mà Tộc Hoàng Cực cũng không thể hoàn toàn khống chế, hơn nữa ngươi có chiến hạm Cá voi trắng thần kỳ như vậy, Tộc Hoàng Cực muốn bắt được ngươi cũng không dễ dàng. Nhưng con đường mà ngươi lựa chọn thật sự quá nguy hiểm, cho dù Tộc Hoàng Cực không đuổi kịp ngươi, nhưng nguy hiểm trên đường quá lớn, bất luận là Thiên Hà Tinh Vực hay là Hỗn Loạn Tinh Vực, đều có quá nhiều nguy hiểm không thể biết trước. Hơn nữa Tộc Hoàng Cực còn cắm ba đội ky sĩ đoàn ở Hỗn Loạn Tinh Vực, sẽ trở thành trở ngại của ngươi. Nhưng nếu ta truyền hình ảnh hành trình của ngươi ra ngoài, ngươi hoàn toàn có thể hóa những trở ngại này thành trợ lực…” Phương Thanh Vũ càng nói càng hưng phấn.

Một giáp trùng màu đen khổng lồ bay giữa Vân Hà, trên lưng giáp trùng màu đen đó lại có một tòa pháo đài bằng đá, có thể nhìn thấy bên trong pháo đài đó có không ít Tộc Hoàng Cực ra ra vào vào.

“Bảo Cầm đại nhân… Bảo Cầm đại nhân..” Một cái ông lão Tộc Hoàng Cực vội vàng chạy tới trước mặt Bảo Cầm đang uống trà trong hoa viên không trung của pháo đài.

“Lão chấp sự, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Bảo Cầm nho nhã uống một ngụm trà, sau đó đặt chén trà xuống, mới ngước mắt nhìn ông lão chấp sự hỏi.

Vẻ mặt ông lão chấp sự hưng phấn, chạy đến trước mặt Bảo Cầm nói: “Tìm được rồi, chúng ta tìm được tung tích của Hàn Sâm rồi.”

“Ồ, hắn ở đâu?” Bảo Cầm hơi kinh ngạc nhìn ông lão chấp sự, nhân viên điều tra cũng không truyền tin đến, hắn không biết tung tích mà ông lão chấp sự nói là thông tin có được từ đâu.

“Ở trong này..” Lão chấp sự lấy ra một khối rubik Vạn Giới, đặt ở trước mặt Bảo Cầm, sau đó điểm mở một ô vuông trong đó, lập tức thấy hình ảnh trong ô vuông được chiếu ra.

Chỉ thấy trong một vùng Vân Hải màu xanh lam đó, một chiếc thuyền nhỏ đang thong thả đi trên Vân Hải một người đàn ông ngồi trên thuyền nhỏ, đang nhàn nhã đọc sách, phía trước con thuyền đó lại có một hàng sinh vật các tộc đang kéo con thuyền đi về phía trước.

Thành phần những sinh vật này rất phức tạp, tổng cộng có mười mấy con, đến từ các chủng tộc khác nhau, trong đó còn có thành viên của Ma tộc.

Bọn chúng giống như chó kéo xe trượt tuyết, cố hết sức kéo chiếc thuyền đi về phía trước, một khi tốc độ của bọn chúng chậm lại, người đàn ông đọc sách trên thuyền sẽ trực tiếp vung bàn tay, một đạo ánh sáng dây thừng quật lên người những sinh vật kéo thuyền đó, đánh nát cả áo giáp lẫn da thịt bọn chúng, bọn chúng đau đến kêu la không ngừng.

Một người đàn ông Vũ tộc kéo thuyền trong đó, khắp chỗ trên người đều là vết máu, có vẻ bị đánh không nhẹ, vừa cúi đầu kéo thuyền, một dùng ý niệm điều khiển khối rubik nhỏ bé, vẻ mặt đầy tức giận độc ác.

“Mau tới cứu ta… Ai có thể cứu ta… Ta chia một nửa tiền tài Liên Minh Vạn Bảo cho người đó… Không… Bảy mươi phần trăm…” Từ hình ảnh trong khối rubik, truyền đến một giọng nói, xem ra có lẽ là người đàn ông Vũ tộc đó dùng ý niệm điều khiển khối rubik phát ra giọng nói.

“Chuyện này là thế nào?” Ánh mắt Bảo Cầm nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên thuyền, đương nhiên hắn nhận ra, đó chính là Hàn Sâm mà bọn họ muốn truy bắt.

Lão chấp sự hưng phấn nói: “Người đàn ông Vũ tộc đó tên là Phương Thanh Vũ, là một trong thành viên của Liên Minh Vạn Bảo, những sinh vật khác là hắn đưa theo đến Thiên Hà Tinh Vực thám hiểm, kết quả gặp phải Hàn Sâm. Sau khi bị Hàn Sâm bắt, Hàn Sâm coi bọn họ như phu thuyền, kéo hắn đi ngang qua Thiên Hà Tinh Vực. Đáng tiếc Hàn Sâm không biết một Vũ tộc như Phương Thanh Vũ lại là thành viên của Liên Minh Vạn Bảo, còn mang theo bảo bối như khối rubik Vạn Giới, hiện tại Phương Thanh Vũ đang cầu cứu thông qua khối rubik Vạn Giới, hy vọng có người có thể đi cứu hắn.”

Lão chấp sự càng nói càng hưng phấn: “Hiện tại có khối rubik Vạn Giới của Phương Thanh Vũ truyền tin tức, chúng ta có thể biết được vị trí của Hàn Sâm, không cần mù quáng đuổi theo.”

“Phương Thanh Vũ này có lai lịch thế nào?” Bảo Cầm cũng không vì vậy mà tỏ ra vui mừng, bình tĩnh nhìn lão chấp sự hỏi.

Lão chấp sự vội vàng nói: “Ta đã điều tra rõ ràng, tuy Phương Thanh Vũ là Vũ tộc, nhưng hắn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được một vị trưởng lão trong Liên Minh Vạn Bảo thu nhận nuôi dưỡng, trên cơ bản không có quan hệ với Vũ tộc, cũng không có liên quan đến Hàn Sâm. Vị trưởng lão đó trong Liên Minh Vạn Bảo đã tổ chức nhân thủ chuẩn bị đến Thiên Hà Tinh Vực cứu hắn”

“Tốt” Bảo Cầm khẽ gật đầu, nhìn hình ảnh trên khối rubik Vạn Giới hỏi: “Có thể phán đoán ra đó là chỗ nào của Thiên Hà Tinh Vực không?”

Lão chấp sự cười nói: “Vân Hải màu xanh lam, ở Thiên Hà Tỉnh Vực có trên dưới một trăm nơi. Nhưng cùng là Vân Hải màu xanh lam, vẫn có chút khác nhau, căn cứ vào so sánh tư liệu hiện tại, lại thêm trên đường bọn họ đi trước đó, có người còn nhìn thấy một vùng rìa Vân Hải màu tím, đại khái có thể phán đoán ra, nơi đó có lẽ là biển Hà Vân mà chúng ta đánh số bảy mươi lăm, Vân Hà màu tím đó là số tám mươi sáu, bọn họ ở ngay vị trí giữa, cách chúng ta không quá xa.

“Tiếp tục giám sát hướng đi của bọn họ, nhanh chóng đuổi đến khu vực đó.” Bảo Cầm phân phó nói.

“Vâng, lần này bất luận thế nào Hàn Sâm cũng không thể chạy thoát rồi” Lão chấp sự nói xong rồi truyền lệnh đi.

Rất nhanh, giáp trùng màu đen khổng lồ đó điều chỉnh phương hướng ở giữa Hà Vân, bay về phía khu vực đó.

“Kỳ lạ, rõ ràng ta nhìn thấy lúc bọn họ đi qua, đã để lại thứ gì đó như sợi tóc, sao một chút dấu vết và khí tức cũng không có? Chẳng lẽ chúng ta truy đuổi nhầm đường?” Trên Vân Hải màu xanh lam, lão chấp sự nhìn ngó xung quanh cau này nói.

Bảo Cầm lại mỉm cười nói: “Nếu dễ dàng để lại dấu vết như vậy, thì hắn không phải là Hàn Sâm nữa. Không để lại dấu vết là đúng rồi, tăng tốc tiếp tục đuổi theo đi, con đường này, không sai đâu.”

“Vâng.” Lão chấp sự đáp lời, điều khiển giáp trùng màu đen toàn lực đuổi tiếp.

Trên đường, bọn họ không tìm được chút dấu vết nào, nhưng từ hình ảnh trong khối rubik Vạn Giới của Phương Thanh Vũ, có thể nhìn thấy đám người Hàn Sâm đúng là đi về phía trước Hải Vân này.

Đương nhiên tốc độ của bọn họ không thể so sánh với giáp trùng đen, theo tính toán của lão chấp sự, bọn họ đi thêm mười bảy, mười tám tiếng nữa thì có lẽ có thể đuổi kịp đám người Hàn Sâm.

Lúc này thông qua khối rubik Vạn Giới, bọn họ nhìn thấy đám người Hàn Sâm dừng lại, phía trước bọn họ xuất hiện một đám Vân thú, không biết là vì nguyên nhân gì, Vân thú đó xông về phía bọn họ, lập tức hiện trường trở nên hỗn loạn, Phương Thanh Vũ vì muốn chiến đấu với dị chủng, cũng không thể duy trì truyền tin của khối rubik Vạn Giới, hình ảnh lập tức biến mất.

“Không xong rồi, đó là một đám Vân thú cấp cao, trong đó có mấy con Vân Vượn cấp Vương, chẳng may Phương Thanh Vũ bị giết, chúng ta muốn tìm được tung tích của Hàn Sâm cũng khó.” Lão chấp sự nói với sắc mặt khó coi.

“Dốc toàn lực đi tới, tìm được bọn họ trước khi cuộc chiến giữa bọn họ và Vân thú kết thúc.” Bảo Cầm nghiêm mặt ra lệnh.

Hết chương 2449.

Chương 2450. Ma Linh

Giáp trùng đen khổng lồ nhanh chóng đuổi đến vị trí cuối cùng trong hình ảnh, quả nhiên nhìn thấy có đàn vân thú đang chém giết, nhưng bởi vì Vân Hà quay cuồng, không nhìn rõ được rốt cuộc bên trong chiến trường có những thứ gì.

“Trước tiên đừng tới gần chiến trường, phái người đi xem sao trước.” Bảo Cầm cho giáp trùng đen khổng lồ dừng lại, dặn dò lão chấp sự ở một bên.

Lão chấp sự còn chưa trả lời, đột nhiên nhìn thấy giữa sương mây cuộn trào đó, có một con cá voi màu trắng khổng lồ lao về bên này.

Bên cạnh cá voi màu trắng, đàn vân thú đang phi chạy gào thét, hình như đã vô cùng tức giận.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Mắt thấy Cá voi trắng lại lao về phía bọn họ, Bảo Cầm khẽ nhíu mày, hạ lệnh chiến đấu.

Ky sỹ Tộc Hoàng Cực trên giáp trùng đen khổng lồ đều tiến vào trạng thái chiến đấu, mắt thấy Cá voi trắng xông đến, nhưng không xông về phía giáp trùng đen, mà đột nhiên, lướt qua phía dưới giáp trùng đen, cọ sát vào thân giáp trùng đen khổng lồ…

Đúng lúc Bảo Cầm và ky sĩ Tộc Hoàng Cực đang thấy kỳ lạ tại sao Cá voi trắng không tấn công bọn họ, đàn vân thú phía sau Cá voi trắng đã lao đến phủ khắp trời đất.

Điều đáng sợ hơn là, phía sau đàn vân thú có nhiều con đám mây Cự Long cấp Vương đáng sợ kết thành đàn lao tới, mà đây vẫn không phải là điều đáng sợ nhất.

Phía sau đám mây Cự Long, còn có một xe đá bảy sắc, đàn đám mây Cự Long đó chỉ là vật kéo xe mà thôi.

“Đáng chết, đó là Luân Hải ma xa… Đi… Lập tức rút lui…” Vẻ mặt Bảo Cầm biến sắc, vội vàng nói.

Nhưng cũng đã không kịp rồi, đàn vân thú đã xông đến, hơn nữa xe đá đó được đám mây Cự Long đó kéo đã đến trước mặt giáp trùng đen khổng lồ.

Cá voi trắng đã đi xa, còn giáp trùng đen đã bị đàn vân thú bao vây, ky sỹ Tộc Hoàng Cực triển khai chiến đấu kịch liệt với Vân thú.

“Các vị vất vả rồi” Hàn Sâm một bên thưởng thức cuộc đại chiến giữa Tộc Hoàng Cực và vân thú, vừa nói với đám người Phương Thanh Vũ.

“Làm việc cho thuyền trưởng và thuyền trưởng nhỏ là vinh hạnh của

chúng tôi.” Một hải tặc tươi cười tâng bốc.

“Mưu trí của thuyền trưởng và thuyền trưởng nhỏ có một không hai vũ trụ, đám tiểu bối Tộc Hoàng Cực xách dép cho hai thuyền trưởng cũng không xứng.”

“Thuyền trưởng anh tuấn bất phàm, thuyền trưởng nhỏ mỹ mạo vô

song, tương lai nhất định có thể thống nhất vũ trụ, thành tựu cái thế: “Hai thuyền trưởng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết”

Hàn Sâm thấy đám hải tặc tâng bốc hắn và Bảo Nhi, còn dáng vẻ đắc ý của Bảo Nhi, không thể không thừa nhận, rất là sảng khoái.

“Chẳng trách người người đều muốn làm bạo quân, đều thích dùng gian thần, như vậy mới có cảm giác mà.” Hàn Sâm cũng có chút lâng lâng.

Cũng may Hàn Sâm cũng tự hiểu bản thân mình, đây đều là kế hoạch và thế cục của Phương Thanh Vũ, hắn chỉ tiện dùng thôi.

Giống như Phương Thanh Vũ nói, Thiên Hà Tinh Vực quá nguy hiểm, Hàn Sâm chưa chắc có thể an toàn xuyên qua tinh vực này, kết quả đã gặp phải đàn Vân Long đáng sợ đó.

Hàn Sâm vốn không dám chọc vào đàn Vân Long đó, nên đã lái Cá voi trắng quay đầu bỏ chạy từ lâu. Sau đó cho Phương Thanh Vũ thiết kế kế hoạch dụ dỗ người của Tộc Hoàng Cực đến, mới xông vào khu vực đó lần nữa, thu hút đàn Vân Long đó.

Ban đầu Hàn Sâm không biết xe đá mà đàn Vân Long đó kéo phía sau là thứ gì, vẫn là Phương Thanh Vũ liên lạc với bố nuôi Vạn Bảo của hắn thông qua khối rubik Vạn Giới, mới xác định đó là Luân Hải ma xa trong truyền thuyết, nếu không có Vạn Bảo nhắc nhở, Hàn Sâm cũng sẽ không quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ đến lúc đó sẽ là một trận ác chiến.

Thông qua khối rubik, Vị trưởng lão của Vạn Bảo nói với đám người Hàn Sâm, Luân Hải ma xa là dị chủng thần bí đáng sợ nhất của Thiên Hà Tinh Vực, truyền thuyết nói bên trong chiếc xe mà đám mây Cự Long kéo là chúa tể của Thiên Hà Tinh Vực.

Nhưng có rất ít người từng thấy rốt cuộc trong Luân Hải ma xa đó có cái gì, bởi vì tuyệt đại đa số những sinh vật từng thấy ma xa đều chết.

Cá voi trắng dừng lại phía xa bên ngoài chiến trường, ẩn giữa Vân Hà, Phương Thanh Vũ lại hưng phấn dùng khối rubik Vạn Giới quay lại hình ảnh cuộc đại chiến giữa Tộc Hoàng Cực và đàn Vân thú, trực tiếp gửi đồng bộ cho cha nuôi Vạn Bảo của hắn.

Đặc biệt hình ảnh của Luân Hải ma xa, Phương Thanh Vũ càng không để lọt chút nào.

Thực sự chụp quay được dị chủng bên trong Luân Hải ma xa, đặc biệt là tư liệu chiến đấu thứ nhất, đó là thứ có thể rất đáng tiền.

Đương nhiên, không chỉ có tư liệu đáng giá, bản thân đoạn hình ảnh này đã vô cùng có giá trị rồi, phía cha nuôi của Phương Thanh Vũ đã bắt đầu vận hành, sở trường của tộc Vạn Bảo chính là kiếm tiền, đối với bọn họ mà nói, những hình ảnh này tương đương với năng lượng cần thiết của cỗ máy kiếm tiền, một khi nguồn năng lượng mở ra, máy móc sẽ bắt đầu vận hành, đúng là chẳng khác nào in tiền mặt.

Nhưng hình ảnh không được phát đi ngay lập tức, còn cần biên tập thêm một chút.

Hàn Sâm phục sát đất thủ đoạn kiếm tiền của tôc Vạn Bảo, hơn nữa có sự ủng hộ của Phương Thanh Vũ và tộc Vạn Bảo, hắn xuyên qua Thiên Hà Tinh Vực, trên cơ bản gặp phải thứ gì, tộc Vạn Bảo cũng có thể cho đáp án trước một bước, khiến Hàn Sâm có thể theo lành tránh họa, không đến mức hồ đồ chiến một trận với sinh vật đáng sợ của Thiên Hà Tinh Vực, cũng sẽ không xông nhầm vào khu vực cấm chết chóc.

“Ra rồi!” Phương Thanh Vũ hưng phấn kêu lên.

Đám người Hàn Sâm nhìn về hướng chiến trường, chỉ thấy những con Vân Long đó bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh lui, cửa của xe đá bị người đẩy ra từ bên trong, một sinh vật đi ra từ bên trong.

Ánh mắt của đám người Hàn Sâm lập tức bị nó thu hút, đó là một thể sinh mệnh mà Hàn Sâm chưa bao giờ gặp qua, cơ thể của nó giống như đám mây màu đen, đứng ở đó giống như là một Ma Ảnh màu đen, vốn không nhìn rõ rốt cuộc nó trông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng hình người màu đen.

Nhưng sau lưng nó còn có một bóng mờ giống như cái đuôi, tóc dựng đứng giống như bị lửa cháy xém, chỉ có một đôi mắt phát ra ánh sáng màu tím đỏ đáng sợ, cả cơ thể của nó cũng chỉ có đôi mắt đáng sợ đó là có thể nhìn rõ ràng.

“Ma Linh… Tộc Hoàng Cực chúng ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng… Lần này chỉ là mượn đường… Bảo Cầm đứng trên đỉnh của pháo đài, nhìn chằm chằm sinh vật đáng sợ chui ra từ xe đá đó nói.

Nhưng sinh vật đáng sợ kia lại không định nói chuyện, ánh mắt nhiễm sự tà ác, một quyền tấn công đến Bảo Cầm.

Bình Luận (0)
Comment