Ầm!
Sức mạnh của một quyền kia, cứng rắn đánh nát kiếm quang mà dù buông xuống, người giáp đen lại nắm chặt nắm tay, lại muốn đấm về phía Cố Khuynh Thành.
“Dừng tay, làm sao có thể vô lễ như vậy với hai cô gái, còn không lui ra” Cực Ương Sinh cưỡi một Ma Lang Cơ Giới đến, nói một câu với người giáp đen kia, người giáp đen đã thu lại nắm tay lùi đến một bên.
“Tại hạ tới muộn, làm cho hai vị cô nương sợ hãi rồi.” Cực Ương Sinh mỉm cười nói với Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt.
“Thì ra là ngươi đang làm trò quỷ.” Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cực Ương Sinh nói.
“Cô nương nói quá lời, bản công tử chỉ làm chuyện bản thân phải làm.” Cực Ương Sinh nhìn về phía Hàn Sâm bị người giáp đen xách trong tay, cười nói: “Thầy Hàn, chúng ta lại gặp mặt, chắc là ngươi bây giờ hẳn là có thời gian tâm sự với bản công tử nhỉ?”
“Cực công tử, xem ra ngươi còn chưa nghe nói qua tính tình của Hàn Sâm ta.” Hàn Sâm bị người giáp đen xách, trên người bị tử khí quấn lấy, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích được, nhưng là vẻ mặt lại không có bất luận thay đổi gì.
“Còn xin Hàn sư chỉ giáo?” Cực Ương Sinh rất hứng thú nhìn Hàn Sâm, ánh mắt kia giống như là mèo trêu chọc con chuột.
“Công tử, để tránh đêm dài lắm mộng, trước hết đưa Hàn Sâm về căn cứ của chúng ta ở Lĩnh Vực Hạch Tâm đi.” Vương Giả Ma tộc bên cạnh nói.
Hàn Sâm cười nói: “Hắn nói rất đúng, con người ta tính tình không tốt, ngươi vẫn nên ra tay nhanh chút thì tốt hơn, nếu không muộn rồi thì không có cơ hội nữa.”
Cực Ương Sinh không để ý đến Vương Giả Ma tộc kia, như cười như không nhìn Hàn Sâm nói: “Hàn Sâm à Hàn Sâm, phẩm chất này của ngươi không tệ, chuyện tới nước này, vậy mà còn có thể bình tĩnh như thế, đáng tiếc Thiên Ma Tỏa trong thân thể ngươi, đừng nói ngươi là Vương giả, cho dù là cường giả Thần Hóa, cũng không thoát được Thiên Ma Tỏa này.”
Dứt lời, Cực Ương Sinh không hề để ý tới Hàn Sâm, xoay người nói với Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt: “Hai vị cô nương mời cùng ta cùng nhau quay về Ma tộc làm khách. Xin hai vị yên tâm, các ngươi là khách quý của ta, Ma tộc tuyệt đối sẽ không vô lễ với hai vị cô nương, nhất định hầu hạ như khách quý.”
Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt còn chưa trả lời, Hàn Sâm lại nở nụ cười: “Ta nói ngươi tại sao lại muốn làm khó ta, thì ra là vì hai người các nàng, nếu ngươi nói sớm, ta tặng các nàng cho ngươi là được, làm sao còn làm to chuyện như thế?”
“Câm mồm, vốn còn tưởng rằng ngươi là một nhân vật, không nghĩ tới vô sỉ như vậy, vì mạng sống mà ngay cả loại lời này cũng nói ra được.” Cực Ương Sinh lớn tiếng giận dữ mắng Hàn Sâm.
“Ai, ta nói đều là lời thật, ngươi đừng thấy các nàng xinh đẹp như vậy, thật ra các nàng đều là ác ma ăn tươi nuốt sống, ta đi theo các nàng không biết đã chịu bao nhiêu là khổ bao nhiêu là tội, ngươi bằng lòng đưa các nàng đi, ta cầu còn không được, quả thật muốn cúng bái bài vị ngươi trong nhà, ngày ngày sớm tối thắp một nén hương, tế bái giống như đại ân nhân.” Hàn Sâm nói.
“Hừ, cho dù ngươi khua môi múa mép, hôm nay cũng khó tránh được một kiếp này.” Cực Ương Sinh dường như xem thấu tâm tư của Hàn Sâm, cười lạnh nói.
Hàn Sâm lắc đầu thở dài nói: “Cực công tử, ngươi cũng chỉ ỷ vào uy phong của người khác mà thôi, nếu không có vị cường giả khủng bố này, ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của ta, ngươi có cái gì mà đắc ý hả? Nên đắc ý hẳn là vị cường giả này.”
Cực Ương Sinh bĩu môi nói: “Hắn là Ma Ngẫu của ta, hắn ra tay chẳng khác nào là ta ra tay, ngay cả Ma Ngẫu của ta ngươi cũng đánh không lại, còn có tư cách gì đánh nhau với bản công tử?”
“Ma Ngẫu? Hắn không phải người của Ma tộc các ngươi sao?” Hàn Sâm ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Công tử… chúng ta mau quay về căn cứ mau chút đi.” Vương Giả Ma tộc lúc trước vội vàng cắt đứt cuộc đối thoại của Hàn Sâm và Cực Ương Sinh, hiển nhiên là không muốn Cực Ương Sinh tiết lộ thêm chuyện Ma Ngẫu nữa.
Cực Ương Sinh cũng không phải ngu ngốc, cười cười nói: “Hàn Sâm, ngươi không cần lại lãng phí tâm tư nữa, bản công tử sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi thức thời hiểu rõ tình hình, cho dù trở về Ma tộc, tộc của ta cũng sẽ đối xử như ngươi khách quý.”
“Như thế nào mới tính là thức thời hiểu rõ tình hình? Muốn ta như là một con bò sữa, ăn cỏ, vắt sữa, nuôi không công những ma tử ma tôn của Ma tộc các ngươi đến mập mạp, cuối cùng cúc cung tận tụy tới chết đúng không?” Hàn Sâm bĩu môi nói.
“Cũng không thể nói như vậy, người có khả năng thì vất vả, nếu Hàn sư ngươi có năng lực như vậy, làm thêm chút chuyện vì chúng sinh vũ trụ cũng là nên làm.”
Dứt lời, Cực Ương Sinh lại chuyển hướng sang Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt nói: “Mời hai vị cô nương đi, các ngươi vĩnh viên đều là khách quý của Cực Ương Sinh ta, bất kể ở nơi nào, không có ai có thể tổn thương đến một sợi tóc của các ngươi. Chẳng qua nếu các ngươi không phải bạn của bản công tử, vậy bản công tử không thể cam đoan cái gì rồi.”
Minh Nguyệt vẫn luôn lạnh mặt không nói, lúc này lại đột nhiên nở nụ cười, nàng vốn là đẹp như tiên nữ trên cung trăng, chỉ là hơi quá lạnh lùng, hiện giờ cười một cái, lập tức giống như hoa mai nở rộ trong tuyết lạnh, đẹp đến mức làm cho người ta khó có thể kiềm chế, giống như chỉ có ở bên cạnh nàng, thế giới này mới là sống động.
Cực Ương Sinh và vài vị cường giả Ma tộc đều nhịn không được ngẩn ngơ, thầm nghĩ trong lòng: “Người phụ nữ này thật sự là đẹp đến không thể tin được.”
Sau khi Minh Nguyệt cười, xinh đẹp nói: “Chúng ta muốn theo ngươi quay về, nhưng là chỉ sợ có người không đồng ý.”
“Ai không đồng ý?” Cực Ương Sinh tiếp lời hỏi. “Hắn.” Minh Nguyệt chỉ vào Hàn Sâm nói.
Cực Ương Sinh cười nói: “Hàn sư hiện giờ đã tự thân khó bảo toàn, cho dù hắn có không muốn, bây giờ cũng chỉ có thể nhìn các ngươi theo ta quay về Ma tộc, chẳng những phải nhìn, ngay cả chính hắn cũng phải cùng ta quay về Ma tộc, hắn không đồng ý thì có thể làm thế nào?”
Minh Nguyệt lắc đầu: “Như vậy xem ra, ngươi thật sự là không hiểu biết hắn.”
“Ta cần hiểu biết hắn à?” Cực Ương Sinh tự phụ nói.
“Nếu như ngươi hiểu biết hắn, nên biết, hắn là tên cực kỳ đa nghi, xảo quyệt, âm hiểm, đê tiện, ngoại trừ chính hắn, hắn sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, làm việc nhất định sẽ để lại đường lui phía sau, cho dù là lúc tới bước đường cùng, vẫn còn có thể để lại ba đường sống. Cho nên nếu ta là ngươi, hiện giờ nhất định sẽ không ở đây nói chuyện phiếm, mà là trước tiên chặt đầu hắn, biến hắn thành thịt vụn, cuối cùng đốt hết toàn bộ thành bụi mới có thể an tâm.” Minh Nguyệt hết sức nghiêm túc nói.
Cực Ương Sinh hơi hơi ngẩn người, vội vàng nhìn về phía Hàn Sâm, sau khi nhìn thấy tử khí quấn quanh người hắn như những con rắn độc lại cười nói: “Cô nương lo lắng nhiều rồi, hắn bị Thiên Ma Tỏa của tộc ta khóa lại, cho dù là cường giả Thần Hóa cũng khó chạy thoát, bất kể hắn có bao nhiêu âm hiểm xảo quyệt cũng vô dụng.”
“Phải không?” Âm thanh của Hàn Sâm truyền tới. “Đương…” Lời Cực Ương Sinh còn chưa nói xong, sắc mặt lại thay đổi.
Chỉ thấy Hàn Sâm bị tử hí quấn quanh, trên người bốc lên ánh sáng bảy màu, tử khí của Thiên Ma Tỏa, vậy mà tan rã rất nhanh trong ánh sáng bảy màu.
Hết chương 2550.
Chương 2551. Sừng Tu La.Vũ y màu trắng xám xuất hiện trên người Hàn Sâm, một con Khổng Tước bảy màu đang toả ra ánh hào quang bảy màu kinh khủng trên lưng áo. Dưới ánh hào quang bảy màu, khói tím của Thiên Ma Toả nhanh chóng tan ra, hoàn toàn biến mất trong nháy mắt.
Đám Ma Tộc Cực Ương Sinh nhìn đến trợn cả mắt. Đây chính Thiên Ma Tỏa có thể khóa chặt cường giả Thần Hóa, mà giờ đã bị tiêu tan sạch, thật không thể tưởng tượng được, thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
Bọn họ nhìn chòng chọc vào bộ vũ y trên người Hàn Sâm, không biết nó rốt cuộc là món dị bảo gì mà lại có thể phá vỡ được Thiên Ma Tỏa.
Nhưng bọn họ chỉ mới đúng một nửa, quả thật là nhờ vào sức mạnh của Hồn Y Khổng Tước Vương nên Hàn Sâm mới có thể phá vỡ được Thiên Ma Tỏa. Nhưng sức mạnh của Hồn Y Khổng Tước Vương không đủ để phá được Thiên Ma Tỏa. Cho dù Thiên Hà Khổng Tước Vương tái sinh, nó cũng không thể phá nổi Thiên Ma Tỏa.
Tuy nhiên, nhờ vào sức mạnh của Hồn Khổng Tước Vương thêm vào trên cơ thể của Hàn Sâm, cùng với sự thần diệu của Động Huyền Kinh mới có thể trực tiếp hóa giải được Thiên Ma Tỏa. Cả hai thứ này, thiếu một thứ cũng không được.
Nguyên nhân ban đầu khiến Hàn Sâm không dùng Hồn Y Khổng Tước
Vương là vì hắn thấy người mặc giáp đen có gì đó không ổn, nên muốn xem rốt cuộc người đứng sau người mặc giáp đen là ai nên mới giả vờ bị người mặc giáp đen kia bắt.
Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng, không cần tiếp tục giả bộ nữa.
Cực Ương Sinh thay đổi sắc mặt. Mặc dù không nói gì nhưng hắn lại rót vào cái sừng cong màu tím trong tay một luồng lực Thiên Ma.
Đôi mắt của người giáp đen phóng ra ánh sáng tím, một tay hắn nắm lấy Hàn Sâm, muốn bóp nát đầu Hàn Sâm.
Hàn Sâm tiện tay vung lên. Một luồng hào quang bảy màu đánh vào thân thể của người giáp đen trước một bước khiến thân thể hắn lập †ức mất khống chế mà bay lên. Toàn bộ cơ thể hắn bị thiêu rụi bởi ánh hào quang bảy màu. Bộ giáp đen cũng bị hoà tan, làm lộ ra thân thể thật của người đàn ông này.
Đó là một chàng trai có thân hình cường tráng, hắn cao hơn Hàn Sâm một cái đầu nhưng trong vũ trụ rộng lớn thì không hẳn là cao. Vì có thân hình cường tráng nên hắn trông như một tòa tháp sắt, trên người còn có nhiều loại hoa văn kỳ dị.
Hàn Sâm có thể thấy rõ, những hoa văn đó rõ ràng mang đặc điểm của Tộc Tu La. Trước kia, Hàn Sâm đã nhiều lần nhìn thấy loại hoa văn này trên thân thể của người Tộc Tu La, nó không giống ma văn.
Hàn Sâm giương mắt nhìn lên đỉnh đầu của hắn, hơi bất người vì trên đỉnh đầu hắn không có sừng của Tộc Tu La, chỉ là mái tóc ngắn màu tím.
Nhưng ở giữa mái tóc ngắn kia có thể nhìn thấy được một dấu ấn hình bầu dục. Nếu Hàn Sâm không đoán sai thì đây có thể là vết tích của chiếc sừng bị gãy để lại.
“Quả nhiên là tộc Tu La.” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Người đàn ông này không có chút cảm xúc nào trên mặt, cơ bắp toàn thân như sắp vỡ tung, toàn thân tỏa ra tử khí, lại đấm một quyền về phía Hàn Sâm, lại là lực Thiên Ma của tộc Thiên Ma.
“Thiên Ma và Phi Thiên Kinh có cùng nguồn gốc, không có sự khác biệt quá lớn. Theo lý, người tộc Tu La thuần huyết không thể tu luyện mới đúng. Nếu hắn thật sự là Tu La Hoàng đi ra từ Tí Hộ Sở thì sao có thể luyện được lực Thiên Ma chứ?” Hàn Sâm hơi nghi hoặc.
Nắm đấm của người đàn ông đã ở trước mặt Hàn Sâm, nhưng lại bị Hàn Sâm duỗi tay nắm chặt. Thần quang bảy màu tràn ra từ bàn tay Hàn Sâm, từ xích trật tự biến thành thần quang bảy màu, bao bọc giam cầm thân thể của hắn lại.
Người đàn ông điên cuồng giãy dụa ở trong đó. Đáng tiếc, dù lực Thiên Ma có lợi hại thì cũng chỉ dựa vào lực lượng nhân quả mà thôi, không phải tuyệt đối bất khả chiến bại. Hắn còn chưa đến cấp Thần Hoá nên sức mạnh còn kém xa Hồn Y Khổng Tước Vương.
Nếu đổi lại là sức mạnh của người khác, có lẽ hắn còn trốn thoát dựa vào sức mạnh nhân quả được. Nhưng Hàn Sâm có Lĩnh Vực Động Huyền, lại được lực lượng Hồn Y Khổng Tước Vương tăng mạnh, Lĩnh vực Động Huyền đã cưỡng ép tất cả bánh răng vũ trụ ngừng chuyển động. Ngay cả sức mạnh nhân quả cũng không có cách nào vận chuyển trước mặt Hàn Sâm. Trừ khi thực lực của người đàn ông này mạnh hơn hắn, nếu không dưới Lĩnh vực Đông Huyền, thực lực của hắn không thể phát huy được.
Đám Ma tộc Cực Ương Sinh đều rất khiếp sợ. Sức mạnh của Ma Ngẫu đã gần cấp Thần Hóa, hơn nữa bản thân Ma Ngẫu không phải một Ma tộc bình thường. Bản thân bọn họ đã có một loại thiên phú rất kinh khủng. Sau khi trở thành Ma Ngẫu có thể sinh ra một phản ứng kỳ lạ với lực Thiên Ma, nhờ đó Ma Ngẫu đã có được đặc tính của luật nhân quả, có thể sử dụng sức mạnh nhân quả không chút kiêng kị. Điều này, ngay cả một Ma tộc thuần chủng cũng khó có thể làm được.
Cho dù đó là một cường giả Thần Hoá cũng rất khó vây khốn được Ma Ngẫu. Vậy mà hiện tại Ma Ngấu lại bị Hàn Sâm bắt được, lại còn không thể chạy thoát được, bị giam trong tay Hàn Sâm. Chuyện này thật sự đáng sợ.
Gần như không chút do dự, Cực Ương Sinh quay người muốn xé rách không gian chạy trốn. Một đám cường giả Ma tộc khác cũng vậy. Nhưng bọn họ đột nhiên phát hiện, sức mạnh của mình hình như đã biến mất, hoàn toàn không có tác dụng, đừng nói là xé rách không gian, sức mạnh của họ thậm chí không thể bộc lộ ra bên ngoài cơ thể.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cực Ương Sinh và đám cường giả Ma tộc kinh hãi tột độ.
“Giao bọn họ cho ta.” Minh Nguyệt lạnh lùng nói một câu, cây dù giấy trong tay vung lên. Từng ánh kiếm phá dù mà ra, đâm về hướng đám người Cực Ương Sinh.
Vì không thể sử dụng sức mạnh nên đám người Cực Ương Sinh chật vật ngăn lại, né tránh, nhưng họ không thể ngăn chặn tất cả ánh kiếm, thân thể bị ánh kiếm xuyên qua, ma huyết chảy xuống, không ngừng gào thét.
Trong chớp mắt, có mấy vương giả đã chết dưới ánh kiếm của Minh Nguyệt. Cực Ương Sinh và hai vị Ma tộc Bán Bộ Thần Hoá còn lại cũng đầy vết thương trên người.
Bây giờ bọn họ đã tin vào lời nói của Hàn Sâm. Cô gái này quả thật rất xinh đẹp nhưng lại là một nhân vật hung ác giết người không chớp mắt, hơn nữa lực lượng cũng mạnh nằm ngoài dự liệu của họ.
Bọn họ bị Lĩnh Vực Động Huyền của Hàn Sâm ảnh hưởng, không thể sử dụng sức mạnh, dù Bánh Răng Bản Mệnh của bản thân vẫn tự vận chuyển, sức mạnh của bản thân vẫn còn đó nhưng không có cách nào giải phóng ra ngoài, tạo ra hiệu quả được thôi.
Cô gái này rõ ràng là vương giả có cấp độ lĩnh vực không cao nhưng ánh kiếm lại có thể xuyên qua Bán Bộ Thần Hoá. Chỉ riêng loại năng lực này, cấp Vương bình thường đã tuyệt đối không thể sánh bằng.
Lúc này, Cực Ương Sinh vừa sợ vừa giận, hắn hối hận vì lúc trước đã không nghe lời khuyên của các vương giả Ma tộc kia.
“Hàn Sâm, sau này ta sẽ là Ma Tổ. Nếu ngươi giết ta, Ma tộc chắc chắn sẽ không tha cho ngươi nhưng nếu ngươi chịu thả ta ra thì các dị bảo Thần Hóa cùng với gen dị chủng, ngươi cứ tùy ý lấy.” Cực Ương Sinh hét lớn.
Hàn Sâm nhìn Cực Ương Sinh một chút: “Ma Tộc thì sao? So với tộc Hoàng Cực thì thế nào?”
Cực Ương Sinh nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Sau đó hắn mới nhớ ra ngay cả Hoàng Tử của tộc Hoàng Cực, Hàn Sâm cũng dám giết. Hắn còn không để cả tộc Hoàng Cực vào mắt thì có gì phải kiêng ky Ma tộc.
Hàn Sâm vung tay lên, ánh hào quang bảy màu rơi xuống. Cực Ương Sinh hoàn toàn không có cơ hội né tránh, cái sừng cong màu tím trong †ay hắn bị Hàn Sâm bắt được.
Hàn Sâm không để ý đến tiếng gào thét thảm thiết của bọn người Cực Ương Sinh khi bị ánh kiếm của Minh Nguyệt đuổi giết. Hắn cầm chiếc sừng cong kỳ lạ màu tím kia rồi vạch tìm trên đầu người đàn ông Tộc Tu La.
“Quả nhiên là sừng của hắn.” Hàn Sâm trầm ngâm, suy tư rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Hết chương 2551.
Chương 2552. Kéo xe.“Để lại cho họ một mạng, ta có chuyện muốn hỏi bọn họ.” Hàn Sâm nói với Minh Nguyệt đang sắp giết Cực Ương Sinh.
Minh Nguyệt thu dù giấy, lạnh lùng nhìn đám người Cực Ương Sinh. Người bọn tràn đầy vết kiếm thương, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Vì bọn họ bị Lĩnh Vực Động Huyền cấm chế, nên đến cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
“Cực công tử, Ma Ngẫu này có lai lịch gì?” Hàn Sâm nhìn Cực Ương Sinh đang chảy máu toàn thân hỏi.
“Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn đánh muốn giết thì tùy ngươi, nhưng ngươi đừng nghĩ sẽ moi được một chữ từ miệng ta.”
Hàn Sâm mỉm cười, nếu tên này thật sự chết cũng không nói thì sẽ không nói mấy lời này trước mặt hắn.
Hàn Sâm tiện tay vung lên, hai tên Ma tộc Bán Bộ Thần Hoá lập tức bị ánh hào quang bảy màu đánh cho tan biến, hóa thành hư vô trong nháy mắt, ngay cả mảnh xương vụn cũng không sót lại.
“Cực công tử, nếu ngươi nói cho ta biết lai lịch của Ma Ngẫu, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.
Cực Ương Sinh liên tục thay đổi sắc mặt, lần này hắn không dõng dạc nói những lời kia nữa, sau hồi lâu mới mở miệng: “Nếu ta nói, ngươi thật sự sẽ tha cho ta một con đường sống sao?”
Hàn Sâm cười: “Cực công tử, dù ngươi có tự cao đến mấy thì trong mắt ta, ngươi chỉ là một con sâu con kiến có cũng được mà không có cũng chả sao. Giết ngươi hay không với ta chỉ là tiện tay mà thôi, không quan trọng.”
Cực Ương Sinh cắn răng trừng Hàn Sâm, lúc lâu sau như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Được, ta có thể nói cho ngươi biết lai lịch của Ma Ngẫu, nhưng ngươi phải thề chắc chắn sẽ thả ta ra.”
Sắc mặt Hàn Sâm lạnh lẽo, không nói hai lời, phất tay, một ánh hào quang bảy màu đánh vào người của Cực Ương Sinh
“Ta nói…ta nói..” Cực Ương Sinh lập tức bị hù đến hồn bay phách lạc.
Trước đó, hắn cảm thấy Hàn Sâm giết hai thuộc hạ của hắn thật là một sai lầm lớn. Chỉ giữ lại mình hắn, nếu Hàn Sâm muốn biết lai lịch của Ma Ngẫu thì không thể ra tay giết hắn, thế nên hắn liền cò kè mặc cả.
Nhưng bây giờ Cực Ương Sinh mới phát hiện, Hàn Sâm chẳng những có thể tiện tay giết hai Bán Bộ Thần Hoá mà còn có thể tiện tay giết luôn cả hắn. Bí mật mà hắn ỷ vào dường như chẳng là gì cả.
“Đừng để ta nghe ra ngươi đang nói láo, nếu không dù ta không muốn giết ngươi, nhưng tự ngươi muốn tìm đường chết thì cũng không trách ai được.” Hàn Sâm nhìn Cực Ương Sinh lạnh nhạt nói.
Lúc trước Hàn Sâm đã nhìn ra tên Cực Ương Sinh này là tên một sĩ diện, tham sống sợ chết. Có thuộc hạ ở đây, hắn có thể biểu hiện ra chút cốt khí nên Hàn Sâm không hỏi gì, trực tiếp loại trừ hai tên thuộc hạ của hắn.
Thấy chỉ còn lại một mình Cực Ương Sinh, điều này dường như cho hắn chỗ để mặc cả. Trên thực tế, khi Cực Ương Sinh đang cân nhắc mặc cả, phòng tuyến của hắn đã sụp đổ.
Không lâu sau, Hàn Sâm biết được đại khái về lai lịch của Ma Ngẫu từ miệng của Cực Ương Sinh.
Thật ra, hiểu biết về Ma Ngẫu của Cực Ương Sinh cũng rất hạn chế, hắn chỉ biết rằng Ma Ngẫu được Ma Tổ luyện ra, có thể chất và lực Thiên Ma vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Ma tộc thuần chủng.
Nhưng rốt cuộc Ma Tổ đã làm thế nào để luyện ra Ma Ngẫu và sử dụng cái gì để luyện ra Ma Ngẫu thì không ai biết.
Trước kia có người hoài nghi những Ma Ngẫu này là dùng các cao thủ của Ma tộc để luyện chế, nhưng ở Ma tộc, cao thủ giống như vậy chẳng có bao nhiêu, lại không có cao thủ Ma tộc nào vô cớ mất tích, cho nên sau đó khả năng này bị loại trừ.
Mà trong Ma tộc cũng không có nhiều người biết đến sự tồn tại của Ma Ngẫu. Về cơ bản, những người cốt lõi cấp cao mới có thể biết sự †ồn tại của Ma Ngẫu cũng chỉ có một số Ma tộc được Ma Tổ ban cho Ma Ngẫu.
Hàn Sâm liên tục ép hỏi, thậm chí lấy cái chết ra đe dọa, Cực Ương Sinh cũng không nói rốt cuộc Ma Ngẫu được tạo ra như thế nào, chỉ nói chuyện này e rằng chỉ có một mình Ma Tổ biết.
“Ma tộc có tất cả bao nhiêu Ma Ngẫu?” Hàn Sâm thấy hắn không giống như đang nói dối, trầm ngâm một chút rồi hỏi lại.
“Chuyện này, ta cũng không rõ lắm. Theo ta biết thì có mười mấy bộ. Chắc có vài người đã được Ma Tổ đại nhân ban tặng Ma Ngẫu nhưng không được lộ ra. Trong số Ma Ngẫu ta biết, có ba con Thần Hóa, những con khác đều là Bán Bộ Thần Hoá…” Vì mạng sống, Cực Ương Sinh biết cái gì thì nói hết cái nấy.
“Thực sự có ba con Ma Ngẫu cấp Thần Hóa?” Hàn Sâm nghe mà trợn tròn cả mắt. Hiện tại, trong vũ trụ này, Ma Tộc không được là một chủng tộc quá lớn và thứ hạng của họ cũng không cao trong số các thượng tộc. Trong cả tộc bọn họ, không biết có ba Thần Hoá hay không, vậy mà lại có ba Ma Ngẫu Thần Hoá. Hơn nữa, có khả năng còn nhiều hơn, điều này thật đáng sợ.
“Xem ra thực lực của Ma tộc mạnh hơn nhiều so với những gì họ thể hiện.” Cố Khuynh Thành suy nghĩ rồi nói.
Hàn Sâm cũng đang thầm nghĩ: “Quả nhiên, Ma Tổ có vấn đề, tám chín phần mư những con Ma Ngẫu này rất có thể là các đời Hoàng Đế Tu La từ mộ của Tu La Hoàng tiến vào đại vũ trụ. Nói như vậy, Ma tộc quả thực có liên quan đến Tộc Tu La. Vậy tại sao Ma Tổ lại biến họ thành Ma Ngẫu? “
Trong chốc lát, Hàn Sâm cũng không hiểu, liền hỏi Cực Ương Sinh cách khống chế Ma Ngẫu. Cực Ương Sinh cũng nói chỉ tiết.
“Mà cho dù biết cách khống chế thì cũng phải biết lực Thiên Ma mới có thể khống chế Ma Ngẫu được ..” Cực Ương Sinh nói xong đã thấy Hàn Sâm đã điều khiển chiếc sừng màu tím, Ma Ngẫu nghe theo ý niệm của hắn, bắt đầu chuyển động, Cực Ương Sinh lập tức há to miệng, không nói được gì nữa.
“Ma Ngẫu này sử dụng thật thuận tiện.” Hàn Sâm cầm cái sừng tím đang toả ra tử khí, từ tốn nói.
Cầm cái sừng tím này trong tay, có thể dùng ý niệm ra lệnh cho Ma Ngẫu hành động. Hơn nữa, Ma Ngẫu có suy nghĩ đơn giản, có thể hoàn thành được rất nhiều mệnh lệnh mà không cần sử dụng ý niệm điều khiển hoàn toàn.
“Hàn Sâm, những gì ngươi muốn biết ta đã nói cho ngươi, không nói dối một lời. Bây giờ ta có thể đi được chưa?” Cực Ương Sinh kinh sợ nhìn Hàn Sâm, hỏi.
“Ai nói ngươi có thể đi được rồi?” Hàn Sâm bĩu môi, nói.
“Ngươi đã nói sẽ tha cho ta một con đường sống, ngươi muốn trở mặt sao?” Cực Ương Sinh quá sợ hãi, trong trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Ta có nói sẽ thả cho ngươi một con đường sống nhưng chưa hề nói sẽ thả đi.” Hàn Sâm phất phất tay, nói: “Sau này người phụ trách kéo
xe.
“Kéo xe…” Cực Ương Sinh hơi giật mình, không biết rốt cuộc Hàn Sâm có ý gì.
Trong Lĩnh Vực Hạch Tâm, có mấy vị vương giả đang bao vây, giết một con dị chủng, khi sắp thành công thì đột nhiên nhìn thấy có thứ gì đang đi tới từ đằng xa.
Bọn họ nhìn kỹ thì không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy một Ma tộc đi ở phía trước, Ma tộc kia trông giống như người kéo thuyền, một sợi dây thừng vắt lên vai, giống như đang dùng lực kéo thứ gì đó.
“Ồ, đó không phải là Cực Ương Sinh của Ma tộc hay sao? Hắn đang làm gì vậy?” Mấy người cường giả cấp Vương nhìn kỹ, lập tức trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời.
Chỉ thấy Cực Ương Sinh đang kéo một chiếc xe đồng ở phía sau. Xe đồng không có mái che, gắn một cây dù. Trên xe đồng, có một nam, hai nữ đang ngồi đó. Người đàn ông kia ngồi giữa hai cô gái cực kì xinh đẹp, trông như một vị Hoàng đế dẫn hai phi tử đi tuần.
Hết chương 2552.
Chương 2553. Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.Hàn Sâm không cố ý làm nhục Cực Ương Sinh, cũng không thật sự muốn đi xe ngựa. Hắn làm như vậy là vì muốn thử xem có thể dẫn dụ mấy đại nhân vật của Ma tộc ra hay không.
Bọn họ muốn cứu Cực Ương Sinh hoặc muốn giết Hàn Sâm trong Lĩnh Vực Hạch Tâm không phải chuyện dễ, chắc chắn sẽ sử dụng Ma Ngẫu.
Mà mục tiêu của Hàn Sâm chính là mấy Ma Ngẫu đó. Hắn muốn lấy thêm mấy Ma Ngẫu, nếu có thể lấy được Ma Ngẫu cấp Thần Hoá thì càng tốt.
Bản thân Ma Ngẫu là tồn tại rất kỳ lạ. Hàn Sâm cầm một bộ Ma Ngẫu xem xét, nó vẫn duy trì được sức sống và sức mạnh, còn có một phần năng lực tư duy, nhưng nếu nói là sinh vật sống thì hơi khác biệt.
Chỉ khi nào nó nhận được mệnh lệnh từ chiếc sừng tím thì mới có năng lực tư duy, còn bình thường đều đứng ngơ ngác ở một chỗ không cử động, giống như người máy.
Hơn nữa, những sinh vật sống không thể bị những sinh vật khác mang ra mang vào Lĩnh Vực Hạch Tâm, nhưng Ma Ngẫu này lại có thể. Điểu này chứng tỏ nó không thể là vật sống.
Hàn Sâm không biết Ma Ngẫu cấp Thần Hoá có tới hay không. Nhưng nếu nó đến đây thì sức mạnh của Ma tộc ở Lĩnh Vực Hạch Tâm chắc chắn còn mạnh hơn cả tộc Hoàng Cực.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Hàn Sâm. Ma Ngẫu Thần Hoá chưa chắc đã được mang vào Lĩnh Vực Hạch Tâm. Cho dù có thể mang vào thì Ma tộc cũng chỉ dám lén lút sử dụng, sợ bị người khác phát hiện.
“Mau đến xem này, mỗi ngày đều có một chuyện mới mẻ, hôm nay là mới nhất. Cực Ương Sinh của Ma tộc lại đi làm người kéo xe cho người khác”
“Tên Cực Ương Sinh đó ỷ vào sự yêu thương của Ma Tổ, ngày thường ngang ngược tàn nhẫn, vậy mà giờ lại là người kéo xe? Người ngồi trên xe kia là ai vậy? Không phải là Hoàng đế tộc Hoàng Cực đấy chứ?”
“Gì mà Hoàng đế tộc Hoàng Cực, có khi còn lớn hơn Hoàng đế tộc Hoàng Cực đấy.”
“Khoác lác cái gì? Trong vũ trụ này còn có ai lớn hơn cả Hoàng đế tộc Hoàng Cực nữa?”
“Đương nhiên là có, cha chúng thần đó!” “À, ngươi nói Hàn Sâm hả? Tên đó còn chưa chết sao?”
“Chết á? Người ta chẳng những sống rất tốt mà còn có Cực Ương Sinh kéo xe cho, trái ôm phải ấp hai mỹ nhân tuyệt thế. Ngươi không nhìn thấy được hai mỹ nhân kia, phải nói là rất đẹp, tìm khắp chư thiên vạn tộc, cũng không tìm ra mỹ nữ nào xinh đẹp như vậy. Để ta ngủ một đêm thì có chết ta cũng cam lòng.”
“Thật hay giả đó, có nói quá không vậy?”
“Nói quá? Không phải lão đầu ta khoác lác. Năm đó, ta còn gặp được cả Hoàng Hậu tộc Hoàng Cực, thật sự còn kém xa hai vị này lắm. Có khi Hoàng hậu tộc Hoàng Cực đi làm thị nữ cho hai người này cũng không xứng.”
“Vậy ta phải nhìn thật kỹ mới được…”
Cực Ương Sinh chỉ cúi đầu kéo xe, không nói lời nào, nhưng lại thầm hạ quyết tâm trong lòng: “Tên khốn Hàn Sâm, đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta sẽ giết chết ngươi.”
Không biết ai đã quay những hình ảnh này lại rồi truyền ra ngoài khiến cả vũ trụ đều biết chuyện Cực Ương Sinh kéo xe cho Hàn Sâm, khiến cao tầng Ma tộc tức muốn ói máu.
Thế nhưng, những cao thủ Ma tộc gần đó đều bị tiêu diệt một lần, những cao thủ khác cách nơi này hơi xa, trong chốc lát cũng không đuổi kịp.
Hàn Sâm vốn muốn dụ Ma tộc đến nhưng ai ngờ không dụ được Ma tộc đến, Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt lại nổi tiếng, dẫn tới một đám háo sắc.
May mà đến bây giờ, các nàng mới lộ mặt. Số người từng gặp qua các nàng không nhiều, sau này lại mặc chiến giáp toàn thân, sinh vật bình thường cũng không nhìn thấy hình dáng của các nàng.
Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều vương giả thuộc nhiều chủng tộc khác nhau đến vây xem.
Tất nhiên, đến ngắm mỹ nữ chỉ là một phần nguyên nhân. Phần lớn vương giả đến vẫn là vì có ý đồ với Hàn Sâm, không phải muốn mời hắn chúc phúc thì muốn bắt hắn về.
Nhưng khi nhìn thấy một Bán Bộ Thần Hoá có danh tiếng không nhỏ trong Ma Tộc như Cực Ương Sinh lại kéo xe cho Hàn Sâm, thì tạm thời không có ai dám tùy tiện ra tay, mà đều đang chờ một cao thủ lợi hại hơn tới.
Hàn Sâm chưa đi được nửa ngày, cuối cùng cũng có người đứng ra chặn đường bọn họ.
“Mau nhìn kìa, có người đứng ra, nhanh chụp lại, nhìn xem là tên nào đến tìm Hàn Sâm gây chuyện.”
“Đó chẳng phải là Phong Thu Xuyên của tộc Ngải Tri sao?”
“Haha, tộc Ngải Tri nổi tiếng phong lưu trong vũ trụ, nên Phong Thu Xuyên chắc hẳn cũng đến vì hai mỹ nữ đó. “
“Tộc Ngải Tri cũng được xem là một tộc có thứ hạng khá cao trong các thượng tộc. Trong tộc có rất nhiều cao thủ, tài năng bắn cung của họ rất kinh người, sản sinh ra nhiều cung thủ tuyệt thế. Nhưng tộc nhân trong Tộc Ngải Tri phân tán khắp nơi, hầu hết các cao thủ trong tộc đều được các tộc khác thuê. Hầu như trong các tộc đều có thể nhìn thấy cung thủ của tộc Ngải Tri. Phong Xuyên Thu này là cung thủ giỏi nhất của tộc Ngải Tri trong vài trăm năm qua. Hắn đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thần Hoá và có cơ hội thăng lên Thần Hoá. Nếu hắn ra tay, không chừng thực sự có khả năng hạ gục Hàn Sâm.”
“Ta e rằng mục tiêu của hắn không phải là Hàn Sâm, mà hắn muốn cướp hai vị mỹ nhân kia.”
“Ta thấy Phong Thu Xuyên không có bản lĩnh này. Danh hiệu Cha Chúng Thần này không phải để cho vui. Tộc Hoàng Cực đã phái nhiều cường giả Thần Hoá đến, cũng không làm gì được hắn, huống chỉ Phong Thu Xuyên chỉ là một Bán Thần Hoá.”
“Cũng chưa chắc, Tinh Vực Thiên Hà và Tỉnh Vực Hỗn Loạn quá phức †ạp. Hàn Sâm chạy trốn, các cường giả Thần Hoá đó cũng không làm gì được hắn nhưng trong Lĩnh Vực Hạch Tâm, hắn muốn chạy trốn thì không còn dễ dàng như vậy nữa.”
Trong lúc đám người tranh luận không ngớt thì xe đồng của Hàn Sâm đã đến gần Phong Thu Xuyên.
Hàn Sâm đánh giá Phong Thu Xuyên, chỉ thấy tướng mạo của hắn không giống on người lắm. Hắn thấp hơn Hàn Sâm một chút, dáng người tương đối thon gầy nhưng như thế lại làm cho ngũ quan càng thêm tinh xảo. Lỗ tai hắn hơi nhọn, mái tóc dài màu bạc, phía sau còn có một một đôi cánh trong suốt, giống như một Tinh Linh trong truyện thần thoại.
“Sao các hạ lại cản đường của ta?” Hàn Sâm nhìn Phong Thu Xuyên, lạnh lùng nói.
Ánh mắt Phong Thu Xuyên tùy ý đánh giá trên người Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt, miệng thì nói: “Nghe nói ở đây xuất hiện hai vị mỹ nhân tuyệt sắc khiến cho các mỹ nhân vạn tộc trong vũ trụ cũng bị lu mờ, nên tại hạ cố ý chạy đến đây để xem thử. Lúc đầu, tại hạ còn tưởng là nói ngoa, thế nhưng bây giờ chưa nhìn thấy mặt, chỉ nhìn khí chất thôi cũng khiến tại hạ không cách nào kiềm chế được. Chuyến này đi quả thật không tệ. Không biết hai vị mỹ nữ có thể thương xót, để tại hạ nhìn chân dung của hai người hay không, Phong Thu Xuyên ta có chết cũng bằng lòng”
“Các hạ vẫn nên trở về đi.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Tại hạ thành tâm thật lòng. Chỉ cần hai vị cô nương bằng lòng cho tại hạ nhìn thấy chân dung. Cho dù bắt tại hạ làm trâu làm ngựa hoặc tự sát ngay lập tức, nếu tại hạ có cau mày một cái thì ta không phải là Phong Thu Xuyên.” Phong Thu Xuyên không để ý đến Hàn Sâm, vẫn thỉnh cầu Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt.
Nhưng hắn cũng chỉ thỉnh cầu chứ không định ra tay.
Hàn Sâm đang chuẩn bị để Cực Ương Sinh đi lướt qua Phong Thu Xuyên, lại nghe thấy Minh Nguyệt ngồi bên cạnh lên tiếng: “Ngươi muốn thấy chân dung của chúng ta cũng không phải là không được. Chỉ cần ngươi đánh bại hắn, chúng ta sẽ để ngươi chân dung của mình.”
Ngay khi Minh Nguyệt nói câu này, đám vương giả đang xem náo động hẳn lên. Họ vốn nghĩ hai mỹ nhân tuyệt thế này là nhân tình của Hàn Sâm, nhưng không ngờ Minh Nguyệt lại nói ra những lời này.
Trong chốc lát, trích đoạn cẩu huyết mỹ nhân bị yêu quái chiếm đoạt hiện lên trong đầu họ, khiến nhiều người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể lao đến anh hùng cứu mỹ nhân.
Hết chương 2553.
Chương 2554. Phong Chỉ Huyền.Bởi vì có Vương giả đã truyền hình ảnh nơi này ra ngoài, rất nhiều cường giả của các chủng tộc trong vũ trụ có thể nhìn thấy tình hình nơi đây. Một câu nói của Minh Nguyệt gần như đã khiến cho hình ảnh của Hàn Sâm gần sát đầu gấu vũ trụ, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi hận không thể đánh bại Hàn Sâm để giải cứu hai người đẹp.
Tất nhiên, về cơ bản, những người phấn khích như vậy đều là những người trẻ tuổi không có tư cách để tiến vào Lĩnh Vực Hạch Tâm. Những Vương giả chân chính vây xem trong lĩnh vực thì lại không một ai ra tay.
“Lời này của cô nương là thật sao?” Ánh mắt của Phong Thu Xuyên sáng lên, hào hứng hỏi.
“Nếu ngươi không tin thì tại sao lại hỏi ta?” Minh Nguyệt bĩu môi nói.
“Tại hạ đương nhiên tin tưởng cô nương.” Phong Thu Xuyên gật đầu lia lịa, sau đó quay sang nói với Hàn Sâm: “Xin các hạ đấu với ta một trận, nhưng các hạ cứ yên tâm, ta chỉ là tuân theo mệnh lệnh của nàng mà đánh bại ngươi thôi, ta sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của ngươi…”
“Tên này thực sự rất tự tin.” Hàn Sâm dở khóc dở cười, hắn đưa mắt sang Phong Thu Xuyên, nói: “Muốn ta đánh với ngươi một trận cũng không phải là không thể, nhưng nếu ngươi thắng thì có thể nhìn thấy mỹ nhân, ta đánh với ngươi thì có ích lợi gì chứ?”
“Điều này cũng đúng, ngươi muốn lợi ích gì?” Thế mà Phong Thu Xuyên lại gật đầu đồng ý.
Hàn Sâm hơi giật mình, hắn thật sự không ngờ Phong Thu Xuyên lại nói như vậy, nhìn vào hai mắt Phong Thu Xuyên, cảm thấy người này thật thú vị.
Sau khi cân nhắc một lát, Hàn Sâm lại nói: “Nếu ngươi thua, thì phải kéo xe hộ tống ta như hắn, có được không?”
“Được thôi.” Phong Thu Xuyên đồng ý không chút do dự, như thể hắn căn bản không hề nghĩ đến việc mình sẽ thua.
Cơ thể Hàn Sâm khẽ di chuyển, liền bay xuống từ chiếc xe đồng cổ. Hắn đứng trên không trung, cách chỗ của Phong Thu Xuyên mười mét.
Phong Thu Xuyên nhìn Hàn Sâm và nói: “Ngươi có bản lĩnh gì thì cứ dùng đi, nếu ngươi có thể làm ta bị thương, thì coi như ngươi thắng.”
“Giọng điệu này… Còn ngông cuồng hơn cả ta…” Hàn Sâm nhìn Phong Thu Xuyên từ trên cao, thấy cung tên mà Phong Thu Xuyên mang theo phía sau lưng, hắn nói: “Vậy thì hãy cho ta mượn cung tên của ngươi để sử dụng, ta bắn ngươi vài mũi tên. Nếu ngươi tránh được, vậy thì xem như là ta thua.”
“Bà nó, tên này thật không biết xấu hổ, chắc chắn hắn đã biết cung tên của Phong Thu Xuyên là bảo vật Thần Hóa Phong Chi Huyền của tộc Ngải Tri, nên muốn lừa lấy bảo vật.”
“Còn có thể chơi như vậy sao? Phong Thu Xuyên có phải là kẻ ngốc không vậy?”
“Không cần nói đến việc không thể cho người khác mượn bảo vật Thần Hóa. Cho dù có thể mượn, cũng không thể cho đối thủ mượn được.”
Trong khi mọi người đang phỉ nhổ, thì nhìn thấy Phong Thu Xuyên đã tháo cây cung đang đeo trên lưng xuống, ném thẳng về phía Hàn Sâm.
“Thực sự cho mượn kìa…” “Mẹ nó chứ, Hàn Sâm kiếm lời to rồi, chạy mau.”
“Còn đánh cái gì nữa chứ? Đồ kiếm cơm của hắn đã bị đối thủ lừa lấy mất rồi.
“Bắt đầu đi, muốn bắn gì thì bắn, cứ bắn cho đến khi ngươi hài lòng.” Phong Thu Xuyên bày ra vẻ không quan tâm, nhìn Hàn Sâm rồi nói.
Hàn Sâm bắt được cung tên và bao đựng mũi tên, thấy có tổng cộng mười mũi tên trong bao đựng, liền nói với Phong Thu Xuyên: “Ở đây chỉ có mười mũi tên, ta sẽ bắn ngươi mười mũi. Nếu ta không bắn trúng tất cả, thì xem như là ta thua.”
Phong Thu Xuyên gật đầu nói: “Nếu có một mũi tên của ngươi chạm vào người của ta, thì ta thua.”
Hàn Sâm không nói thêm gì nữa, cầm cây cung của Phong Thu Xuyên.
Kiểu dáng của cây cung rất bình thường, thân cung hình như được làm bằng dây mây già, kiểu cung tên cổ xưa. Dây cung là một sợi gân nửa trong suốt, mỏng như sợi tóc, nhưng cực kỳ co giãn. Hàn Sâm cũng không nhận ra đó là loại gân của sinh vật nào.
Trong khoảnh khắc Hàn Sâm cầm cung, vẻ mặt của Phong Thu Xuyên đã cứng lại, bởi vì ngay khi Hàn Sâm cầm cung, hắn đã có thể thấy rằng Hàn Sâm không chỉ thực sự hiểu về cung tên, mà còn là một bậc †hầy về phương diện bắn cung.
Lý do khiến Phong Thu Xuyên đưa cung tên của mình cho Hàn Sâm một cách dễ dàng như vậy không phải là vì hắn ngu ngốc.
Mà trái lại, Phong Thu Xuyên không những không ngu ngốc mà còn rất thông minh, cây cung Phong Chi Huyền kia không phải ai cũng có thể sử dụng. Đó là dị bảo bí truyền đứng đầu của tộc Ngải Tri, chỉ có huyết mạch của tộc Ngải Tri mới có thể kích hoạt Phong Chi Huyền.
Hơn nữa, Phong Chi Huyền có linh tính rất mạnh. Hắn đã được Phong Chi Huyền tán thành từ lâu, cho dù Phong Chi Huyền có bị người khác lấy đi thì cũng không thể sử dụng được. Dù Hàn Sâm có thực sự cướp được Phong Chỉ Huyền thì cũng vô ích. Nếu hắn sử dụng Phong Chi Huyền, không những không được giúp đỡ mà còn có thể bị thương bởi nó.
ó là lý do tại sao Phong Thu Xuyên lại thể hiện ra phong thái thoải mái hào phóng như vậy trước mặt hai người Minh Nguyệt. Điều này có thể để lại ấn tượng tốt cho hai người Minh Nguyệt. Nếu Hàn Sâm thực sự dùng Phong Chi Huyền để bắn hắn thì đến lúc đó hắn còn chẳng cần phải động tay động chân, Hàn Sâm không những không thể bắn trúng hắn, mà trái lại còn bị thương bởi Phong Chi Huyền.
Nhưng nhìn thấy Hàn Sâm cầm cung, Phong Thu Xuyên nhận ra rằng Hàn Sâm thực sự là một cao thủ về bắn cung. Một cao thủ như vậy, không thể không nhìn ra được huyền cơ của Phong Chi Huyền, vì sao lại đi mượn Phong Chi Huyền chứ?
Hàn Sâm vuốt ve dây cung của Phong Chi Huyền, sau đó kéo dây cung, kéo không một chút.
Dưới sự chú ý của mọi người, dây cung nửa trong suốt như lụa kia lại không hề động đậy, cũng không bị kéo ra.
“Phốc!” Vương công quý tộc Chư Thiên nhìn thấy cảnh tượng này suýt nữa phun hết những thứ trong miệng ra.
Làm cả buổi, cuối cùng Hàn Sâm còn không kéo được cả dây cung của Phong Chỉ Huyền, vậy thì còn thi đấu gì nữa, căn bản là không cần thi đấu nữa rồi. Ngay cả một mũi tên mà Hàn Sâm còn không bắn nổi.
“Hàn Sâm thực sự quá ngây thơ rồi. Hắn thật sự cho rằng Phong Thu Xuyên tốt bụng cho hắn mượn cung à. Đó chính là Phong Chỉ Huyền của Tộc Ngải Tri, nếu không có huyết mạch của Tộc Ngải Tri thì căn bản không thể kéo nó được.”
“Đúng vậy, làm sao ta có thể quên được việc này. Đây chính là Phong Chi Huyền. Trước đây rất lâu, khi Tộc Ngải Tri đang ở thời điểm tồi tệ nhất, vị cường giả Thần Hóa duy nhất vẫn lạc, thế hệ sau lại không xuất hiện cường giả Thần Hóa. Tộc Bonas nhân cơ hội tấn công Tộc Ngải Tri, cướp lấy Phong Chi Huyền. Kết quả là, trong tiệc chúc mừng, Vua của tộc Bonas đã lấy Phong Chi Huyền, ban tặng cho một vị tướng quân lập công lớn trong tộc. Vị tướng quân kia cũng thành thạo trong việc dùng cung, lấy được thần khí này, lại nhận được lệnh vua, biểu diễn bắn cung tên ngay tại chỗ, nhưng ai mà ngờ được cho dù tướng quân có dùng hết sức bình sinh của mình cũng không thể kéo nổi dây cung.”
“Vua của tộc Bonas thấy vậy, bèn ra lệnh cho một tướng quân khác phối hợp với tướng quân trước. Một người cầm cung và một người kéo dây, cố kéo dây cung của Phong Chi Huyền. Kết quả là cứng rắn kéo ra dây cung của Phong Chi Huyền, nhưng chỉ mới kéo ra thì đã nghe thấy sấm rền trên dây cung. ây cung bị tuột rồi bắn ra, không biết làm thế nào mà dây cung lại có thể chặt đứt đầu tướng quân. Từ đó về sau, cho dù ai sở hữu Phong Chi Huyền, không những sẽ không có được giúp đỡ của nó, mà còn bị thương bởi nó, thậm chí mang lại xui xẻo. Cho đến khi Phong Chi Huyền về tay của một cường giả của Tộc Ngải Tri. Vị cường giả của Tộc Ngải Tri kia nhờ có Phong Chi Huyền mà trở nên bất khả chiến bại, cuối cùng trèo lên vị trí Thần Hóa, dẫn dắt Tộc Ngải Tri đi lên con đường phục hưng một lần nữa. Vì vậy, tên tuổi của Phong Chi Huyền cũng mà được lưu truyền khắp vũ trụ, thế nhưng không ai dám sử dụng cây cung này, ngoại trừ Tộc Ngải Tri”
“Chẳng trách Phong Thu Xuyên có thể cho mượn một cách sảng khoái như vậy, thì ra đó là Phong Chi Huyền!”
Hết chương 2554.
Chương 2555. Mở cung.Hàn Sâm cầm Phong Chỉ Huyền, ngón tay vuốt nhẹ dọc theo dây cung, cảm nhận sự rung động như tiếng rung long hổ trên dây cung.
Kiếm có kiếm hồn, cung có cung linh, càng cao cấp thì người bình thường càng không thể tùy tiện sử dụng. Hàn Sâm điều khiển dị bảo bằng sức mạnh của Động Huyền Kinh, có thể sử dụng hầu hết các dị bảo, nhưng đó phải là dị bảo không có chủ thì mới được.
Phong Chi Huyền này rõ ràng đã có chủ, dù Hàn Sâm có dùng sức mạnh của Động Huyền Kinh thì vẫn bị nó chống lại, không thể kéo ra.
Ngón tay của Hàn Sâm quấn dây cung giống như gân thú bình thường kia, từ từ vận động sức mạnh của Cơ Băng Ngọc Cốt, ngón tay kéo dây cung biến thành màu ngọc băng, lực lượng cũng càng lúc càng mạnh.
Nhưng dây cung vẫn không bị xê dịch, dù Hàn Sâm có dùng lực thế nào thì dây cung vẫn bất động, căn bản không có dấu hiệu bị kéo ra.
Phong Thu Xuyên nhìn mà thật vui vẻ: “Phong Chi Huyền này của ta hơi nóng tính, không phải ai cũng có thể kéo được, hay là ngươi đổi cây cung khác đi, ta không ngại đâu.”
“Vừa hay ta lại thích có cá tính.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói nói.
Phong Thu Xuyên bất lực nói: “Ta không ngại việc ngươi chậm chạp thử, nhưng cũng không thể để hai người đẹp đợi lâu được, có đúng không?”
“Không cần phải đợi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ, đây là mũi tên đầu tiên.” Hàn Sâm nói, rút ra một mũi tên lông vũ từ bao đựng tên.
Cầm mũi tên lông vũ trên tay, Hàn Sâm có một cảm giác thoải mái khó †ả trong lòng. Khi hắn ở Tí Hộ Sở, vũ khí thường xuyên sử dụng nhất chính là cung, mà hắn cũng rất giỏi sử dụng cung tên.
Khi còn là học sinh tại Trường quân đội Hác Ưng, hắn cũng đã giành giải nhất trong cuộc thi bắn cung. Hàn Sâm thực sự có cảm giác đặc biệt với cung tên.
Nhưng sau đó, hắn vẫn luôn không tìm thấy cung tên đủ mạnh, lại có thêm chú ngữ tầm xa, cho nên hiếm khi sử dụng cung tên.
Ngay cả khi hắn có được một thú hồn cung tên tương đối tốt, thì cũng đã tặng cho đứa con gái Hàn Mộng Nhi của hắn.
Hàn Sâm nghĩ rằng trong tương lai mình sẽ không có cơ hội sử dụng cung tên trong một thời gian dài, nhưng hắn không ngờ nhưng trong trường hợp này, hắn lại có cơ hội sử dụng cung tên và mũi tên một lần nữa.
“Cầm cung tên vẫn thoải mái nhất.” Hàn Sâm cảm thán trong lòng, đồng thời cầm mũi vũ tên lông vũ, đặt lên trên Phong Chi Huyền.
“Tên Hàn Sâm này muốn làm gì? Hắn không kéo được Phong Chi Huyền, thì đặt mũi tên vào có ích lợi gì? Chẳng lẽ mũi tên vũ lông vũ này có thể tự bay?” Mọi người đều cảm thấy hành động của Hàn Sâm hơi kỳ quái.
Ai cũng có thể thấy, sức lực của Hàn Sâm không đủ, kéo Phong Chi Huyền hai lần mà nó vẫn không hề nhúc nhích, nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là có thể kéo nó ra được.
Phong Thu Xuyên dang hai tay, bất đắc dĩ nói: “Thật ra, ta thực sự không ngại khi ngươi đổi cung đâu.”
Hàn Sâm phớt lờ hắn, giương cung tên lên, sử dụng thuật Băng Cơ Ngọc Cốt một lần nữa, kéo Phong Chỉ Huyền với tất cả sức mạnh của hắn.
Sức mạnh đáng sợ chuyển động trên ngón tay của Hàn Sâm, kéo dây cung ra ngoài, nhưng dây cung không di chuyển, sức lực của quá mạnh, đã siết chặt dây cung vào trong máu thịt của ngón tay hắn, khiến hắn cho Băng Cơ Ngọc Cốt của hắn xuất hiện một vết thương, ghìm vào trong xương ngón tay.
“Đừng miễn cưỡng, ngay cả cường giả Thần Hóa cũng không thể kéo Phong Chi Huyền được.” Phong Thu Xuyên nói.
Hàn Sâm không hề bị lay động, vẫn đang kéo dây cung, sức lực trên ngón tay càng ngày càng mạnh.
“Thiếu gia, chạy đi!” Khi mọi người đều đang tập trung vào Hàn Sâm, một Ma Tộc nháy mắt với Cực Ương Sinh đang kéo xe.
Cực Ương Sinh chỉ giả vờ như không nhìn thấy, ma tộc kia càng gấp gáp trong lòng hơn, nhưng hắn không dám xông lên cứu Cực Ương Sinh, bởi vì hắn là ma tộc duy nhất ở đây. Cao thủ thực sự của ma tộc vân chưa đến.
“Thiếu gia bị làm sao vậy? Bị ngốc rồi? Tại sao không nhân lúc này mà chạy trốn?” Ma tộc kia cảm thấy kỳ lạ.
Bây giờ Hàn Sâm căn bản không quan tâm đến Cực Ương Sinh chút nào, thế nhưng Cực Ương Sinh vẫn không bỏ chạy. Điều này khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Ma tộc liên tục ra hiệu với Cực Ương Sinh. Cực Ương Sinh càng ngày càng tức giận, dứt khoát quay đầu đi, không để ý hắn nữa, chửi thầm trong lòng: “Ngươi bị ngu à, nếu có thể chạy thì ta còn ở đây làm chỉ? Còn cần ngươi nhắc ta sao? Đầu tiên không cần nói tới việc Hàn Sâm đang ở ngay bên cạnh, thì hai cô gái trên xe cũng không phải là kiểu người dễ trêu vào, ta có thể chạy trốn sao?”
Vương giả ma tộc kia thấy Cực Ương Sinh không nhìn mình nữa nên vội chạy sang hướng khác, để Cực Ương Sinh có thể nhìn thấy mình lần nữa, không ngừng đưa ra ám hiệu.
Lông mày Cực Ương Sinh nhíu chặt lại, hận không thể tiến lên, tát tên ma tộc đầu óc có vấn đề kia một cái, nhưng tiếc là bây giờ hắn không thể đi lung tung được. Lỡ đâu trong lúc hắn đi lung tung, bị hai cô gái kia và Hàn Sâm hiểu nhầm tưởng rằng hắn đang bỏ trốn, bắt hắn lại trước mặt nhiều người như vậy, vậy thì hắn càng mất mặt hơn.
Cực Ương Sinh không còn cách nào khác ngoài việc bỏ qua Vương giả ma tộc đầu óc có vấn đề kia, dứt khoát nhắm mắt lại.
Mọi người thấy Hàn Sâm dường như đã hao hết sức lực, dây cung đã bị ghìm vào máu thịt rồi, nhưng hắn vẫn không kéo dây cung được chút nào, bọn họ âm thầm vui mừng.
“Ngươi không nghĩ rằng mình thực sự là cha của thần chứ? Cho dù ngươi là cha của thần, nhưng nó cũng chỉ là một cây cung, ngươi không thể là cha của cây cung, so đo gì với với một cây cung?”
“Tự kiêu, hoàn toàn là tự kiêu. Trải nghiệm được một vài trận đánh lớn, thì đã nghĩ rằng mình là người toàn năng.”
“Ha ha, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của của Hàn Sâm rồi.”
“Phong Chi Huyền sao có thể kéo dễ dàng như vậy được. Nếu nó dễ kéo như vậy, thì Phong Chi Huyền đã không có ở Tộc Ngải Tri từ lâu
Trong khi mọi người đang sôi nổi nói chuyện, thì đã thấy ánh mắt của Hàn Sâm ngưng tụ, một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng xám xuất hiện trên người, ánh hào quang bảy màu ẩn hiện trên nó.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng bảy màu ẩn hiện, nhưng bọn họ không thể thấy rằng linh hồn của Khổng Tước Vương trên lưng chiếc áo lông vũ đã xòe những chiếc lông đuôi ra, biến thành một Khổng Tước Vương xòe đuôi vươn lên, thêm lực lượng lên người Hàn Sâm.
Có thêm sức mạnh hồn lực của Khổng Tước Vương, những ngón tay như băng ngọc của Hàn Sâm ngưng tụ ra ánh sáng rực rỡ, khiến sức mạnh những ngón tay của Hàn Sâm lập tức xuyên thủng bầu trời, đạt đến một cảnh giới đáng sợ.
Dưới sự lôi kéo của lực lượng kinh khủng kia, Phong Chi Huyền vốn chưa từng động đậy lại bị Hàn Sâm kéo ra từng chút một. Dây cung giống như gân hổ kia không ngừng rung động, phát ra thanh âm giống như rồng kêu hổ gầm, lại giống như sấm chớp dâng trào, rung động đến mức khiến cho màng nhĩ mọi người sắp nổ tung.
Phong Thu Xuyên cũng như những người khác, kinh hoàng mà nhìn Hàn Sâm mạnh mẽ kéo Phong Chỉ Huyền ra từng chút một, choáng váng đến không nói nên lời.
Phong Chi Huyền không phải không thể mạnh mẽ kéo dây cung ra. Giống như hai vị tướng của Bonas, mặc dù bọn họ là Bán Bộ Thần Hóa, nhưng hai người đều là Bán Bộ Thần Hóa nổi tiếng về sức mạnh, lúc hai người hợp lực, sức mạnh đạt đến tiêu chuẩn của Thần Hóa, vì vậy có thể kéo mạnh Phong Chi Huyền ra một khoảng, nhưng đó cũng chỉ là một khoảng.
Những người cưỡng ép Phong Chi Huyền hầu như không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Cho dù là một cường giả Thần Hóa đã từng sở hữu Phong Chi Huyền, cưỡng ép kéo Phong Chi Huyền ra, sau này sẽ gặp xui xẻo.
Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Hàn Sâm kéo Phong Chỉ Huyền, trong lúc kinh ngạc lại có cả hương vị cười trên nổi đau của người khác.
Ngạc nhiên vì thấy Hàn Sâm có thể kéo được Phong Chi Huyền, đồng thời họ cũng mong chờ liệu Hàn Sâm có gặp xui xẻo như những người ngoại tộc đã sử dụng Phong Chi Huyền hay không.
Hết chương 2555.
Chương 2556. Một mũi tên làm chấn động vạn tộc.Phong Chi Huyền bị Hàn Sâm kéo ra từng tấc một. Tiếng rồng kêu hổ gầm trên dây cung càng lúc càng kinh người, khiến huyết mạch của bao nhiêu vương giả gần đó đều sôi lên, như sắp vỡ tung.
Dưới sự kinh hãi, bọn họ phải tránh xa khu vực này, nhìn Hàn Sâm kéo cung từ xa.
Vẻ mặt của Phong Thu Xuyên cũng trở nên nghiêm trọng, trán cũng bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh. Hàn Sâm sắp kéo căng dây cung rồi, nếu mũi tên thực sự được bắn ra, Phong Thu Xuyên không thể đảm bảo mình có thể trốn được.
Một khi dây cung của Phong Chỉ Huyền được căng ra thì lực lượng của nó mạnh đến mức có thể bắn bị thương cường giả Thần Hóa. Dù sao Phong Thu Xuyên cũng chỉ là Bán Bộ Thần Hóa, cho dù là cây cung của chính mình, hắn cũng không chắc mình có thể tránh nó.
Két
Trong khoảnh khắc Hàn Sâm kéo Phong Chi Huyền được một nửa, dường như nó bị thứ gì đó kẹp lại, dây cung không thể kéo ra hay co lại được nữa. Gần như cùng lúc đó, thân cung tuôn ra xích trật tự giống như một cơn xoáy, biến thành vòi rồng vũ trụ đáng sợ, nhấn chìm toàn bộ thân Hàn Sâm.
“Xong rồi, xong rồi, phản phệ của Phong Chi Huyền bắt đầu rồi.”
“Hàn Sâm sắp xui xẻo rồi, mượn cái gì không mượn, lại đi mượn Phong Chi Huyền xui xẻo kia.”
“Hàn Sâm sẽ không bị Phong Chi Huyền cắt đứt đầu chứ?” “Khó mà nói được, không ít người bị Phong Chi Huyền ắt đứt đầu rồi.”
Phong Thu Xuyên cũng lén lau mồ hôi lạnh. Nếu Hàn Sâm thực sự bắn ra mũi tên đó, hắn thực sự sợ rằng mình không thể chạy thoát.
Vào thời điểm mà nhiều Vương giả đang bàn tán xôn xao, thì chợt nhìn thấy cơn lốc xoáy hình thành trên Phong Chi Huyền biến mất không dấu vết trong tích tắc, còn Hàn Sâm vẫn đứng trong tâm bão, hai tay kéo cung tên, duy trì trạng thái kéo căng dây cung, không bị Phong Chi Huyền làm tổn thương.
Phong Chi Huyền trong tay hắn đang không ngừng run rẩy, như thể đang cố gắng vùng vãy trong lòng bàn tay của Hàn Sâm một cách tuyệt vọng, nhưng không thể cử động, chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ.
“Ta, Hàn Sâm, muốn bắn một mũi, ngươi muốn bắn cũng phải bắn, không muốn bắn cũng phải bắn.” Hàn Sâm lạnh lùng nói một câu, ngón tay đột ngột dùng sức, dây cung căng cứng bất động kia bị ngón †ay của hắn kéo mạnh đến căng ra, giống như một vầng trăng tròn.
Cả thân Phong Chi Huyền run rẩy, phát ra từng hồi tiếng hét giận dữ, nhưng vô ích, nó không thể ngăn Hàn Sâm kéo căng dây cung.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Phong Chi Huyền lại bị Hàn Sâm cứng rắn kéo ra, phản ứng dữ dội cũng vô ích, trông bộ dạng của Phong Chi Huyền giống như một cô con dâu nhỏ bị ép phải cúi đầu trước Bá vương.
Hàn Sâm cầm Phong Chỉ Huyền trong tay, chĩa đầu mũi tên về phía Phong Thu Xuyên. Sắc mặt Phong Thu Xuyên đột nhiên trở nên căng thẳng, mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh trên người chợt ứa ra, quần áo ướt đẫm.
“Đừng… đừng bắn… Ta nhận thua…” Nhìn thấy Hàn Sâm sắp bắn tên, Phong Thu Xuyên vội vàng hét lên.
Hàn Sâm lại không quan tâm đến hắn, vất vả lắm mới kéo được cung †ên, sao hắn lại không bắn được.
Bụp!
Vào lúc đầu ngón tay của Hàn Sâm buông lỏng, dây cung của Phong Chi Huyền xuyên thủng không gian, bắn ra mũi tên lông vũ. Mũi tên lông vũ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trong tích tắc.
Phong Thu Xuyên biến thành một cơn cuồng phong, liên tục thay đổi vị trí, quả nhiên vô hình như gió khiến người ta không thể đoán trước được.
Tuy nhiên, mũi tên lông vũ vẫn xuất hiện trước mặt hắn một cách kỳ lạ, nhìn thấy mũi tên sắp đâm vào trán, khiến khuôn mặt của Phong Thu Xuyên trở nên xám như tro tàn ngay lập tức.
Nhìn thấy mũi tên lông vũ sắp xuyên qua trán Phong Thu Xuyên, mũi tên lại đột nhiên chệch hướng, giống như một tia sáng bắn vào một tiểu hành tinh gần đó,