Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 296 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Tiểu hành tinh bị mũi tên kia bắn xuyên thẳng qua trung tâm. Sau một chớp mắt, tiểu hành tinh phát nổ, tạo ra sóng xung kích như muốn lật tung cả bầu trời đầy sao gần đó. Đám cường giả cấp Vương gần đó. từng người một không ngừng quay cuồng trên bầu trời đầy sao.

May là bọn họ vẫn còn cách tiểu hành tinh một khoảng. Nếu không, không biết sẽ có bao nhiêu vị vương giả bị ảnh hưởng nặng nề vì một vụ nổ như vậy.

Sắc mặt Phong Thu Xuyên tái nhợt. Nếu mũi tên kia thực sự bắn trúng hắn, cơ thể hắn sẽ bị bắn nổ tung, tuyệt đối không có khả năng may mắn.

Ngay cả khi hắn tự sử dụng Phong Chỉ Huyền, thì cũng khó có thể tạo ra sức mạnh như vậy. Dù sao hắn vẫn chưa thăng lên Thần Hóa, không thể phát huy hết sức mạnh của Phong Chi Huyền.

“Cảm ơn Hàn sư nương tay.” Phong Thu Xuyên hành lễ với Hàn Sâm. “Có muốn bắn nữa không?” Hàn Sâm nhìn Phong Thu Xuyên hỏi.

“Không cần. Tại hạ thua rồi, tại hạ sẽ giữ lời hứa, kéo xe cho Hàn sư. Đây là vinh hạnh của tại hạ.” Phong Thu Xuyên nói.

Hàn Sâm ném Phong Chi Huyền và bao đựng tên lại cho Phong Thu Xuyên. Cây cung này đã nhận Phong Thu Xuyên làm chủ. Mặc dù Hàn Sâm có thể kéo nó, nhưng hắn cần phải sử dụng sức mạnh của Hồn Y Khổng Tước Vương, Băng Cơ Ngọc Cốt và Động Huyền Kinh để cưỡng ép điều khiển. Bắn một mũi tên còn mệt hơn đánh một trận, cho dù Phong Chỉ Huyền có tốt thì hắn cũng không tiện dùng.

Huống chỉ Hàn Sâm nói là mượn, cũng không có lý do gì để không trả lại.

Phong Thu Xuyên nhận lại cung tên, khoác lên sau lưng, sau đó bước đến chiếc xe đồng, đứng song song với Cực Ương Sinh, kéo một sợi dây thừng nói: “Cực công tử, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, xin giúp đỡ ta nhiều hơn.”

“Đồng nghiệp cái đầu nhà ngươi, ta giúp đỡ cái đầu nhà ngươi.” Cực Ương Sinh cảm thấy tức giận trong lòng, nghĩ sao mình có thể gặp một người ngu như vậy, đã phải kéo xe cho người ta, lại vẫn cười híp mắt, như thể hắn vẫn rất hạnh phúc.

Mọi người thấy Phong Thu Xuyên đi lên đúng cùng Cực Ương Sinh cùng nhau kéo chiếc xe đồng mới kịp phản ứng.

“Cha của Thần vẫn là Cha của Thần, quá mẹ nó thần rồi. Đến cả

chuyện này mà cũng có thể làm được, cưỡng ép kéo Phong Chỉ Huyền, mà không có cả phản phệ. Tên kia thực sự chỉ là một cấp Vương sao? Ngươi có chắc đó không phải là cường giả Thần Hóa ngụy trang chứ?”

“Vớ vẩn, cường giả Thần Hóa có thể tiến vào Lĩnh Vực Hạch Tâm sao?”

“Nói cũng đúng, nhưng hãy nhìn vào sức mạnh của mũi tên hắn bắn vừa rồi đi, có vẻ như đã ngưng tụ thành xích trật tự rồi đúng không?

“Vũ y kia chắc chắn là dị bảo Thần Hóa rất đáng gờm, nên mới có thể ban tặng cho hắn sức mạnh đáng sợ như vậy.”

“Không có gì ngạc nhiên khi ngay cả tộc Hoàng Cực cũng không thể làm gì được hắn, thực sự là quá mạnh.”

Mặc dù hoàng tử và công chúa của Tộc Hoàng Cực đã có mặt ở đây, nhưng không ai dám ra tay chống lại Hàn Sâm. Bọn họ cũng không xuất hiện để ngăn cản hắn, sức mạnh mà Hàn Sâm đã hiển hiện ra trong mũi tên đó kinh khủng đến mức khiến mọi người kinh sợ.

Trong Lĩnh Vực Tâm Hạch này, đến cả Tộc Hoàng Cực cũng không dám đứng cản trước mặt hắn.

Tất cả các tộc đều đang nghiên cứu những hình ảnh về màn bắn cung của Hàn Sâm, cuối cùng cho ra kết luận là vũ y trên người của Hàn Sâm là bảo vật bí ẩn chưa từng xuất hiện, có thể nâng sức mạnh của Hàn Sâm lên cấp Thần Hóa.

“Tên khốn đó, sao lại có vận may tốt như vậy chứ, đầu tiên là Ngưng Thị của Medusa, và bây giờ là một chiếc vũ y bí ẩn. Rốt cuộc thì hắn có được bao nhiêu bảo bối rồi?” Sau khi lục hoàng thúc của Tộc Hoàng Cực xem hết đoạn hình ảnh cũng không khỏi lẩm bẩm vài lời.

“Có vẻ như chúng ta không có cơ hội bắt được hắn trong Lĩnh Vực Hạch Tâm rồi. Nhất định phải nhanh chống tìm thấy hắn trong Lĩnh Vực Hỗn Loạn càng sớm càng tốt.” Tứ hoàng thúc Mộng Liệt lạnh nhạt nói.

“Xuân Vũ vẫn đang tích cực tìm kiếm ở bên kia, hy vọng sẽ có kết quả.”

Lục hoàng thúc hiển nhiên không đặt nhiều hy vọng vào Xuân Vũ.

Bây giờ tất cả các chủng tộc đã đạt được một nhận thức chung: không thể chọc đến Hàn Sâm trong Lĩnh Vực Hạch Tâm.

Hết chương 2556.

Chương 2557. Ngươi là Chúa Cứu Thế.

Hàn Sâm đi cả đường suôn sẻ trong Lĩnh Vực Hạch Tâm. Mặc dù có rất nhiều sinh vật đi theo hắn từ xa nhưng không có ai gây phiền phức cho hắn.

Nhưng Hàn Sâm lại vì vậy mà buồn bực, thế mà đến cả Ma tộc cũng không gây phiền phức cho hắn. Hàn Sâm vốn còn muốn tìm được Ma Ngẫu nhiều hơn nhưng cứ thế này thì không có cơ hội rồi.

“Phong huynh, ngươi đã hoàn thành lời hứa của mình rồi, có thể đi được rồi.” Ngày hôm sau Hàn Sâm chuẩn bị để Phong Thu Xuyên rời đi. Hắn không muốn để ai kéo xe thật cả, Ma tộc không đến mà hắn cứ

đi tiếp thế này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Con người Phong Thu Xuyên cũng khá tốt. Hàn Sâm cũng không muốn làm khó hắn.

Nhưng sau khi nghe xong thì Phong Thu Xuyên lại liên tục lắc đầu như trống bỏi nói: “Không được, không được, nếu ta đã thua thì phải thực hiện lời hứa.”

“Ngươi đã kéo cả một ngày rồi, vậy là đủ rồi.” Hàn Sâm thoáng ngây người rồi lại nói.

Phong Thu Xuyên nói: “Một ngày thì sao mà đủ chứ, ít nhất phải kéo xe cho Hàn sư và hai cô nương đây một năm trước đã… không… mười năm mới được… có thể kéo xe cho ba người chính là vinh hạnh của Phong Thu Xuyên ta đây.”

Cực Ương Sinh lại thâm mắng trong lòng: “Cái thứ như ngươi có phải là kẻ tiện hay không, lại muốn kéo xe cho người ta bằng được ?”

Hàn Sâm liếc nhìn Phong Thu Xuyên rồi lạnh lùng nói: “Hiện tại chúng †a không cần người kéo xe nữa. Ngươi đi được rồi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”

Phong Thu Xuyên lại không muốn đi, tiếp tục nói: “Cho dù các ngươi không cần người đánh xe thì chắc hẳn cũng có một vài yêu cầu khác chứ ? Tại hạ săn giết dị chủng, xào rau hay nấu cơm đều là số một, rất vui được phục vụ cho ba vị đây…”

“Bảo ngươi đi thì cứ đi đi, lấy đâu ra nhiều lời thừa thãi như thế chứ.” Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

Phong Thu Xuyên nghe xong khẽ thở dài: “Nếu ngươi đã muốn ta đi thì †a sẽ đi, hy vọng ngày sau có duyên sẽ gặp lại hai cô nương đây.”

Nói xong, Phong Thu Xuyên đặt dây thừng xuống rồi rời đi, cứ cách một bước lại ngoảnh đầu lại ba lần, dáng vẻ lưu luyến không rời. Người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn không phải là người đánh xe mà là đến hưởng phước ở chỗ Hàn Sâm đấy chứ.

“Cái tên Phong Thu Xuyên này quả thật vì mỹ nhân mà chuyện gì cũng làm được, cũng xem như là một người sỉ tình mà.” Hàn Sâm cười nói, đương nhiên hắn biết rõ Phong Thu Xuyên muốn ở lại như vậy đều là vì hai người Minh Nguyệt cả.

Sau khi Phong Thu Xuyên đi, Cực Ương Sinh thấy Hàn Sâm đang nhìn hắn, liền vui mừng nói trong lòng: “ Thả ta… thả ta… mau thả ta ra…”

“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau kéo xe đi ?” Hàn Sâm trừng hắn nói.

“Mẹ nó…” Cực Ương Sinh vừa bực bội vừa chán ghét trong lòng, hận không thể xông lên tát mạnh vào mặt Hàn Sâm, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể cúi đầu kéo xe mà thôi.

Ở một góc trong thế giới hắc ám, ánh đèn lờ mờ chiếu rọi lên một mảnh di tích cung điện cổ xưa.

“Lão Miêu, ngươi chắc chắn thân thể hiện tại của tiểu thánh chủ tiến vào Tí Hộ Sở sẽ không sao đúng không ?” Dì Mị nhìn Cửu Mệnh Huyết Miêu ở trước mặt rồi hỏi.

“Lão Miêu, ngươi phải biết rằng, nếu tiểu thánh chủ xảy ra bất trắc gì thì ta nhất định sẽ lột da ngươi ra.” Lão Điêu dùng cặp mắt diều hâu nhìn chằm chằm vào Lão Miêu, lạnh lùng nói.

Lão Miêu cười nói: “Các ngươi yên tâm đi, làm sao ta có thể tính sai chuyện này được chứ. Tiểu thánh chủ đã sắp thăng lên Vương Giả, hiện tại là cơ hội tốt nhất để hắn tiến vào Tí Hộ Sở bổ sung gen. Nếu đợi hắn thăng lên Vương Giả rồi thì bánh răng bản mệnh đã được hình thành, đến lúc đó mà lại bổ sung gen thì hơi trễ. Nhất định phải tranh thủ tái tạo lại gen cơ thể trước khi thăng lên Vương Giả, rõ ràng có thể đẩy thẳng bánh răng bản mệnh thăng lên cấp Vương.”

“Nhưng tiểu thánh chủ đã là cấp Công Tước, hắn tiến vào Tí Hộ Sở thật sự sẽ không bị bài xích sao?” Dì Mị hỏi.

“Người khác sẽ bị bài xích nhưng tiểu thánh chủ chắc chắc sẽ không như thế” Lão Miêu dừng một chút rồi lại nói: “Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ luôn đi theo tiểu thánh chủ, không để hắn xảy ra chuyện gì.”

“Tốt nhất là như vậy, nếu không…” Dì Mị hừ lạnh một tiếng.

Một vài tồn tại này đáng sợ lần lượt tạm biệt Tiểu Hoa. Không lâu sau, một người và một con mèo nhấc đèn lồng đi ra khỏi di tích, đi vào trong bóng tối đen kịt.

“Lão Miêu, ta muốn quay về thăm mẹ của ta.” Tiểu Hoa vừa nhấc đèn lồng đi lên phía trước, vừa nói với Lão Miêu bên cạnh.

“Đương nhiên là được rồi, ngươi muốn đi đâu cũng được, nhưng ngươi nên biết mẹ của ngươi thương ngươi như vậy, nếu ngươi quay về, nàng nhất định sẽ giữ ngươi bên cạnh không cho ngươi đi đâu hết. Nhưng vũ trụ này sắp bị hủy diệt rồi, đến lúc đó mẹ ngươi, người thân và bạn bè của ngươi đều sẽ chết. Nếu ngươi không cố gắng nâng cao sức mạnh để cứu mọi người thì đến lúc đó, cha mẹ ngươi sẽ rời bỏ ngươi mãi mãi, còn có cô em gái đáng yêu kia của ngươi cũng sẽ chết. Ngươi đã xem hình của nàng rồi biết được nàng đáng yêu biết bao, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ chết đi sao?” Lão Miêu nói.

“Thật sự chỉ có ta mới có thể cứu thế giới này thôi sao ? Không còn cách nào khác sao?” Tiểu Hoa nhìn Lão Miêu hỏi.

“Không có nữa rồi, ngươi chính là Chúa Cứu Thế của thế gian này, chỉ có ngươi mới có thể cứu được mọi người.” Lão Miêu nghiêm túc trả lời.

“Vậy được thôi. Chúng ta đến Tí Hộ Sở trước, ta sẽ không để cha mẹ và em gái phải chịu tổn thương, ta nhất định sẽ dốc toàn lực cứu thế giới này.” Gương mặt nhỏ của Tiểu Hoa tràn đầy sự kiên định.

“Đúng vậy, chính là như thế, chỉ cần cứu lấy thế giới này thì cả nhà ngươi có thể vui vẻ sống bên nhau rồi.” Lão Miêu liên tục gật đầu, chớp mắt nói.

Ở tầng thứ nhất của Tí Hộ Sở, Đường Minh Nhi phấn khích cầm kiếm xông vào Tí Hộ Sở, đi thẳng đến thảo nguyên lớn mênh mông, muốn nhanh chóng giết được sinh vật dị chủng.

Nàng vừa tròn mười sáu tuổi, lần đầu tiên đi vào Tí Hộ Sở nhưng điều kỳ lạ là Tí Hộ Sở mà nàng vào lại không có một bóng người. Cả Tí Hộ Sở chỉ có một mình nàng ấy.

Nhưng đối với Đường Minh Nhi, đây cũng chẳng phải là vấn đề gì, được thừa hưởng tính cách lạc quan và không quản trở ngại của nhà họ Đường, lại thêm sự tự tin về thực lực của mình, Đường Minh Nhi mặc kệ ở đây có người hay không, nàng chỉ muốn nhanh chóng đi giết mấy sinh vật dị chủng kia.

Vừa chạy được không xa liền nhìn thấy hai sinh vật dị chủng đang đi lại trên thảo nguyên phía trước, Đường Minh Nhi thầm vui mừng, nắm thanh trường đao bằng đồng trong tay nhanh chóng chạy đến đó.

Nhưng khi Đường Minh Nhi đến gần thì không khỏi ngẩn ra, hai sinh vật đó lại là một cậu bé tầm mười một, mười hai tuổi cùng với một con thú nhỏ nhìn như mèo như cáo vậy.

Cậu bé đó môi đỏ răng trắng, xinh đẹp đến kinh người, nhìn thế nào cũng giống như một con người vậy.

Nhưng nơi như Tí Hộ Sở này, người dưới mười sáu tuổi không vào được mới phải, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể. Từ đó có thể thấy, đứa bé này không thể là con người được.

“Ngươi là người hay là thứ gì ?” Đường Minh Nhi chạy đến gần nâng đao chỉ vào cậu thiếu niên hỏi.

“Ta là người, chị gái ngươi cũng là người sao ?” Tiểu Hoa tò mò đánh giá Đường Minh Nhi, gần như đã mấy năm hắn không nhìn thấy con người rồi.

Nghe hắn nói hắn là người, Đường Minh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng lắm. Thế là nàng lại nâng thanh đao vừa định bỏ xuống lên, chỉ vào Tiểu Hoa nói: “Đừng nghĩ lừa được ta, con người mười sáu tuổi mới vào được Tí Hộ Sở, ngươi chỉ mới lớn tầm này sao có thể vào Tí Hộ Sở được?”

Hàn Tiểu Hoa vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, mặt đất ở gần đó bị xốc lên. Một con rết dài mười mấy thước từ dưới đó chui lên, nhào thẳng đến bọn người Đường Minh Nhi và Tiểu Hoa.

“Chạy maul” Đường Minh Nhi biến sắc, theo bản năng kéo Tiểu Hoa chạy vào Tí Hộ Sở.

Ở nhà, nàng đã xem qua khá nhiều tài liệu về dị sinh vật. Nàng biết đó chính là sinh vật Thần Huyết rết Cự Ma, dựa vào thực lực vừa tiến vào Tí Hộ Sở của nàng, nàng vốn không thể đánh bại được nó.

Hết chương 2557.

Chương 2558. Con trai nhà họ Hàn.

Đường Minh Nhi vừa mới tiến vào Tí Hộ Sở. Mặc dù nàng luyện thuật gen của nhà họ Đường cũng không tệ, nhưng chưa từng được cường hóa gen, cơ thể quá yếu, căn bản không chạy nổi rết Cự Ma, mà đã bị rết Cự Ma đuổi kịp trong nháy mắt.

Đường Minh Nhi đang kéo Tiểu Hoa chạy, đột nhiên lại cảm thấy trời dường như tối lại, bóng đen trên mặt đất càng ngày càng lớn dần. Cho dù không quay đầu lại thì Đường Minh Nhi cũng biết cái miệng lớn của rết Cự Ma đã sắp đụng đến đầu của bọn họ.

“Sao ta lại xui xẻo đến thế này chứ? Đây gọi là ông trời đố kị người tài sao? Bởi vì Đường Minh Nhi ta quá xuất sắc phải không?” Đường Minh Nhi không cam lòng lắm mà thầm nghĩ.

“Chạy mau!” Đường Minh Nhi nắm lấy tay của Tiểu Hoa vung về phía trước, quăng Tiểu Hoa lên phía trước còn nói với Tiểu Hoa một câu, sau đó quay đầu lại bổ nhào về cái miệng đang há to của rết Cự Ma.

Nhìn thấy miệng quái vật dữ tợn đã gần ngay bên cạnh, Đường Minh Nhi không khỏi cảm thấy sợ hãi. Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ mới lớn, mặc dù có vài phần khí phách của Đường Chân Lưu nhưng suy cho cùng, nàng vẫn chưa từng trải qua rèn luyện sinh tử thì sao lại không sợ được cơ chứ.

Nhìn thấy cái miệng khổng lồ của rết Cự Ma sắp nuốt chửng đầu của Đường Minh Nhi, Đường Minh Nhi lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt, sau đó liền nhìn thấy đầu của rết Cự Ma nện mạnh lên bãi cỏ trước mặt nàng khiến cho thảm cỏ và đất bụi bay lên tán loạn. Đầu của rết Cự Ma cắm sâu vào dưới đất, hơn nữa trên cái đầu ấy lại có một cậu thiếu niên môi đỏ, răng trắng đang đứng.

Đường Minh Nhi mở to mắt nhìn, cậu thiếu niên đang đứng trên đỉnh đầu rết Cự Ma lại chính là cậu thiếu niên vẫn luôn bị nàng kéo chạy.

“Chị gái, ngươi không sao chứ ?” Hàn Tiểu Hoa đi đến trước mặt Đường Minh Nhị, hơi lo lắng hỏi.

Đường Minh Nhi không kịp phản ứng ngay lập tức, ngơ ngác nhìn Hàn Tiểu Hoa, quên luôn phải trả lời.

Nàng thật sự khó có thể tin được một cậu bé thoạt nhìn còn nhỏ hơn nàng vài tuổi lại có thể giãm lên một sinh vật Thần Huyết mạnh như rết Cự Ma, hơn nữa trông có vẻ khá dễ dàng.

“Này chị kia, ngươi sao thế?” Hàn Tiểu Hoa thấy Đường Minh Nhi ngơ ra đó thì tưởng nàng bị thương rồi, vươn tay ra sờ lên trán của nàng. Hắn muốn truyền sức mạnh vào người nàng để xem nàng bị thương ở đâu.

Ngay lúc này, rết Cự Ma vùng vãy rút cái đầu ra khỏi mặt đất, dọa Đường Minh Nhi một phen. Nàng lùi ra sau hai bước theo bản năng.

“Ngươi dọa chị ấy sợ rồi, còn không mau xin lỗi.” Hàn Tiểu Hoa quay người lại liếc rết Cự Ma.

Cơ thể to lớn của rết Cự Ma liền run lên. Trước ánh mắt khó tin của

Đường Minh Nhi, con rết Cự Ma ấy lại chậm rãi nằm sấp xuống, gật đầu với Đường Minh Nhi dường như đang xin nàng tha cho một con đường sống.

“Đây… đây rốt cuộc là sao vậy… Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ ? Đây thật sự là sinh vật Thần Hóa rết Cự Ma sao?” Đường Minh Nhi ngẩn cả người.

“Chị gái không bị thương chứ?” Hàn Tiểu Hoa lại đi đến trước mặt Đường Minh Nhị, giơ tay ra sờ trán nàng.

Gương mặt nhỏ của Đường Minh Nhi thoáng đỏ lên, lui về phía sau đánh giá Hàn Tiểu Hoa: “Rốt cuộc ngươi là người gì vậy? Không đúng, rốt cuộc ngươi có phải là người hay không? Tại sao rết Cự Ma lại nghe lời của ngươi?”

“Ta tên Hàn Tiểu Hoa, đương nhiên là con người. Không phải trước đây †a từng nói với ngươi sao?” Tiểu Hoa nói xong lại chỉ vào rết Cự Ma nói: “Nó không đánh lại ta thì đương nhiên phải nghe lời ta rồi.”

“Hàn Tiểu Hoa… Ngươi họ Hàn à? Ngươi có quan hệ gì với chú Hàn Sâm?” Đường Minh Nhi vội vàng hỏi.

“Ta là con trai của cha, ngươi từng gặp cha ta rồi sao ?” Tiểu Hoa nghe thấy tên của cha mình thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Hóa ra là con trai của chú Hàn Sâm. Vậy thì chẳng trách. Ông nội ta từng nói, chuyện gì xảy đến với người nhà họ Hàn các ngươi đều không có gì kỳ lạ cả, bởi vì người nhà họ Hàn các người vốn rất kỳ quái.” Đường Minh Nhi chớp mắt nhìn Tiểu Hoa rồi lại nói: “Trước đây, †a còn không tin lời ông nói, ta cho rằng bản thân mình đã là một thiên tài rồi, không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ đến như vậy mà đã lợi hại như thế. Quả nhiên không hổ là vậy.”

“Chị gái, ngươi đi đâu, ta tiễn ngươi?” Hàn Tiểu Hoa nói. “Tiễn ta? Tiên như thế nào?” Đường Minh Nhi hơi thắc mắc hỏi.

Hàn Tiểu Hoa nắm tay của Đường Minh Nhi, cơ thể vừa cử động liền lên đến đỉnh đầu của rết Cự Ma. Sau đó, hắn lấy một tấm thảm từ trong ba lô trải ra, bảo Đường Minh Nhi ngồi xuống, rồi lại lấy một ít trái cây từ trong ba lô đưa cho Đường Minh Nhi.

Dưới những tia nắng còn sót lại của ánh hoàng hôn, một con rết Cự Ma chạy băng băng trên thảo nguyên. Một nam một nữ đang ngồi trên đỉnh đầu của nó. Mặc dù rết Cự Ma chạy rất nhanh nhưng vẫn khống chế cơ thể của mình, cố gắng không để cho cơ thể chao đảo, thoạt nhìn chạy rất vất vả.

Nếu rết Cự Ma biết nói thì nhất định sẽ khóc lớn thật thảm thiết: “Sao †a lại xui xẻo đến thế này!”

Hàn Sâm lại nuốt thêm một gen dị chủng cấp Vương, lại đạt được một trăm gen dị chủng cấp Vương.

“Không biết có thể trực tiếp đạt được cửu trọng hợp thành một, thăng lên Bán Bộ Thần Hóa hay không.” Hàn Sâm thầm nghĩ, đồng thời cũng muốn tiến hóa Lĩnh Vực Động Huyền lần nữa.

Thời gian gần đây, căn bản không có ai dám gây phiền phức với hắn ở Lĩnh Vực Hạch Tâm. Nhờ vào thuật Thôn Phệ và thuật Đại Phá Diệt, hắn đã nuốt được lượng lớn gen dị chủng cấp Vương, đã thăng Lĩnh Vực Động Huyền lên cửu trọng, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đạt đến Bán Bộ Thần Hóa, điểm cuối của cấp Vương.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn khiến Hàn Sâm thất vọng, mặc dù có được một trăm gen Vương Giả nhưng lại không có cách nào thăng Lĩnh Vực Động Huyền lên một tầng nữa.

“Xem ra cảnh giới hợp nhất cửu trọng Lĩnh Vực, thăng lên Bán Bộ Thần Hóa vẫn phải do mình đột phá.” Khi Hàn Sâm cũng đã đoán trước được như vậy, nên không quá thất vọng. Hắn dùng một trăm gen Vương Giả thăng cấp thuật Băng Cơ Ngọc Cốt.

Hiện tại Hàn Sâm có hơi lo lắng, bởi vì tốc độ giết dị chủng cấp Vương của hắn đã không theo kịp tốc độ cắn nuốt của hắn rồi.

Mặc dù dị chủng cấp Vương ở Lĩnh Vực Hạch Tâm nhiều nhưng khu vực cũng khá lớn, đi đường tốn rất nhiều thời gian. Có khi đi mấy ngày trời, hắn mới tìm được một con dị chủng cấp Vương.

Đối với những Vương Giả bình thường thì thu hoạch được như vậy đã tốt lắm rồi, nhưng mà đối với Hàn Sâm thì thật sự quá ít.

“Không được, phải tìm cách ăn một ít gen dị chủng cấp Vương mới được.” Hàn Sâm thầm nghĩ, phải làm sao mới có thể ăn lượng lớn gen dị chủng cấp Vương trong một lần đây.

Cách nhanh nhất chính là giúp những cường giả như Long Nhất giết sinh vật Thần Hóa rồi. Nhưng nếu thật sự có sinh vật Thần Hóa thì Hàn Sâm vẫn muốn tự giết, giúp người khác giết thì không có lời.

Hàn Sâm đang nghĩ đến vấn đề này thì bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng người đang bay đến, chặn đường đi của bọn họ.

“Baal?” Hàn Sâm gặp Baal thì hơi đau đầu, không phải vì sợ hắn mà vì cái tên này thật sự rất quấn người.

“Hàn Sâm, ta muốn mời ngươi ban phước, có điều kiện gì thì cứ nói thẳng.” Baal dứt khoát nói thẳng.

“Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương, ngươi có không ?” Hàn Sâm nheo mắt nhìn Baal nói.

Baal thoáng ngây người ra, hai ngàn gen dị chủng cấp Vương không phải là một con số nhỏ.

Hết chương 2558.

Chương 2559. Sự chúc phước đắt đỏ.

“Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?” Cực Ương Sinh thầm oán, Vương Giả thông thường e rằng không tích lũy được nhiều đến như vậy.

Đừng nói đến Vương Giả, cho dù là Bán Bộ Thần Hóa thì cũng không có mấy ai dự trữ nhiều gen dị chủng cấp Vương như vậy.

Baal rõ ràng không phải là người có thể dự trữ nhiều gen dị chủng như vậy, cho nên sắc mặt của Baal liền trở nên rất khó coi.

Theo tích cách của hắn, hắn căn bản sẽ không có nhiều của cải như vậy. Cho dù giết được thì hắn cũng không đi liều mạng giết, càng không có tiền để dành.

Cho dù hắn muốn mượn nhưng bởi vì không có bạn bè gì cả cho nên rất khó mượn được. Những người có mối quan hệ hơi tốt một chút thì cũng chỉ có Dia Robb, nhưng mà trước đây Dia Robb đã dùng một khoản gen dị chủng cấp Vương mời Kim Tệ giết ác thú lớn, e rằng lúc này sẽ không thể đưa ra quá nhiều được.

“Được rồi, đợi khi ta gom được gen dị chủng thì sẽ lại đến mời ngươi.” Baal nói xong liền mở ra thần điện Lĩnh Vực Hạch Tâm rồi rời đi.

Hàn Sâm cũng không để ý đến chuyện này. Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương quả thật không phải là con số nhỏ, phần lớn cường giả cấp Vương đều không trả được, Baal càng không thể trả nổi.

Nhưng Hàn Sâm ra giá cũng muốn để cường giả các tộc giám sát hắn nghe được. Nếu thật sự có ai có thể đưa ra hai ngàn gen dị chủng cấp Vương mời hắn chúc phúc thì hắn cũng không ngại vớt lấy món hời này.

Có được hai ngàn gen dị chủng cấp Vương lại cộng thêm việc sau này hắn sẽ tự đi săn giết, đến lúc đó gần như đủ để thăng cấp ba loại Lĩnh Vực lên Lĩnh Vực cửu trọng rồi.

“Thật sự là điên rồi. Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương, ngươi chúc phúc kiểu gì thế, thật sự có thể ban ra Thần Hóa sao?” Người của Ma tộc nghe tin này xong liền không nhịn được mà giễu cợt.

Giống như Ma tộc, chẳng có ai tin Hàn Sâm thật sự có thể tuỳ tiện chúc phúc ra Thần Hóa. Bọn họ đều cho rằng sự việc của Lan Độ nhất định có nguyên nhân đặc biệt, có lẽ là dị bảo đặc biệt nào đó, hoặc có lẽ là kỳ trân vũ trụ nào đó đang phát huy tác dụng, dù sao thì không thể dựa vào sức mạnh của một mình Hàn Sâm mà thăng lên được.

Đương nhiên bọn họ đều cho rằng sức mạnh của Hàn Sâm đã đạt đến một hiệu quả nào đó, nhưng tuyệt đối không phải là nguyên nhân chính để thăng lên Thần Hóa.

“Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương. Món tiền này thật sự dễ kiếm, ai đưa cho ta một ngàn thì ta sẽ chúc phúc cho kẻ đó.” Một vị Bán Bộ Thần Hóa của Vũ tộc khinh thường hừ lạnh.

Sau khi Tứ Hoàng thúc Mông Liệt của tộc Hoàng Cực nghe tin này liền nhíu mày không lên tiếng, trái lại Lục Hoàng thúc lại cứ thì thâm ở đó: “Tên Hàn Sâm này hơi tham lam quá rồi. Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương, cho dù những cường giả cấp Thần Hóa như chúng ta muốn đưa ra cũng không dễ.”

“Nếu thật sự có thể ban ra Thần Hóa thì hai ngàn gen dị chủng cấp Vương cũng không đáng là gì.” Mông Liệt nói.

“Sao lại thế được chứ? Nếu làm được thì chúng ta phải khổ sở tu hành tiến hóa làm gì chứ, cứ xếp hàng đợi hắn chúc phúc không phải là được rồi sao ?” Lục Hoàng thúc khinh thường nói.

Không ai tin rằng Baal có thể đưa ra hai ngàn gen dị chủng cấp Vương mời Hàn Sâm chúc phúc được. Đến cả bản thân Hàn Sâm cũng không †in sẽ có chuyện tốt như vậy.

“Hàn Sâm, hai ngàn gen dị chủng cấp Vương quá đắt rồi, có thể rẻ hơn một xíu không. Tộc chúng ta bằng lòng trả một ngàn gen dị chủng cấp

Vương mời ngươi chúc phúc cho Cực công tử một lần.” Vài Vương Giả của Ma tộc đến trước mặt Hàn Sâm lớn tiếng nói.

“Ta chỉ cần năm trăm gen dị chủng cấp Vương, các ngươi có thể đưa hắn đi.” Hàn Sâm chỉ vào Cực Ương Sinh đang kéo xe nói.

Cực Ương Sinh nghe xong thầm vui mừng, hận không thể bảo các Vương Giả Ma tộc lập tức giao gen dị chủng ra để hắn nhanh chóng kết thúc kiếp kéo xe đáng chết này.

“Vậy còn việc chúc phúc thì sao?” Tên Vương Giả Ma tộc cầm đầu thoáng do dự hỏi.

“Thả hắn năm trăm, chúc phúc hai ngàn, một đồng cũng không thể thiếu.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.

“Vậy thì thật sự quá đắt rồi. Trong thời gian ngắn, bọn ta không thể trả nhiều gen dị chủng như vậy được…” Vị Vương Giả Ma tộc kia hơi do dự.

“Hiện tại hai ngàn, đây là giá ưu đãi, giảm một nửa rồi, sau này sẽ không có giá này nữa.” Hàn Sâm vẫn lạnh lùng nói như cũ.

Vương Giả Ma tộc nghe xong liền biết không thể khiến cho Hàn Sâm giảm giá nữa rồi.

“Ta không cần chúc phúc, để ta đi là được rồi.” Cực Ương Sinh vội vã

nói. Hắn không tin Hàn Sâm chúc phúc gì đó thật sự khiến hắn thăng lên Thần Hóa. Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương quả thật không khác gì ăn cướp.

Các Vương Giả Ma tộc trao đổi một chút, cuối cùng trả năm trăm gen dị chủng chuộc Cực Ương Sinh về.

“Thật sự không muốn để ta chúc phúc cho ngươi sao? Hai ngàn thật sự không đắt, bỏ lỡ lần này thì sau này không còn cơ hội nào rẻ như vậy nữa đâu.” Hàn Sâm cười híp mắt, nói với Cực Ương Sinh.

“Có quỷ mới trả hai ngàn gen dị chủng cấp Vương để ngươi chúc phúc.” Cực Ương Sinh buông ra một câu đầy oán hận, xoay lưng dẫn người đi. Cả đời này, hắn thật sự không muốn gặp lại Hàn Sâm nữa.

Hàn Sâm nhìn đống năm trăm gen dị chủng cấp Vương đó, thầm nghĩ vụ làm ăn này thật sự không tệ. Nếu thật sự không có được gen dị chủng, thì trong tay vẫn còn một hoàng tử Bạch Vô Thường, nếu bán cho tộc Hoàng Cực thì không chừng sẽ bán được với giá tốt.

Nhưng e rằng tộc Hoàng Cực không dễ chịu như Ma tộc, dù sao thì tộc Hoàng Cực cũng là một trong ba tộc lớn, cần phải có thể diện, chưa chắc sẽ lấy tiền chuộc người.

Không có người kéo xe rồi, Hàn Sâm cũng thu chiếc xe đồng mang đến từ liên minh vào trong tháp Thiên Mệnh, bay trên không cùng với bọn người Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành có thể ngự kiếm, Minh Nguyệt có thể điều khiển dù bay trên không, trông dáng vẻ rất xinh đẹp. Hàn Sâm chỉ đành bay một mình, hắn cũng có vũ khí nhưng nghĩ lại, giãm lên súng chống tăng hay súng bắn tỉa thì cảnh tượng cũng rất đẹp, cho nên đành từ bỏ thành thật bay một mình.

Bay cả nửa ngày mà đến cả một con dị chủng Hạch Tâm cũng không †ìm thấy. Bỗng nhiên hắn lại nhìn thấy một bóng dáng từ phía sau bay nhanh đến, nhìn kỹ lại chính là Baal.

“Hàn Sâm, ta đã chuẩn bị xong hai ngàn gen dị chủng cấp Vương rồi, khi nào thì ngươi bắt đầu chúc phúc được vậy?” Baal cũng không nói mấy lời dư thừa, vừa đến đã nói mục đích của mình.

“Ngươi thật sự muốn ta chúc phúc sao?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Baal.

“Không ban phúc thì ta tìm ngươi làm gì? Rốt cuộc thì khi nào ngươi có thể bắt đầu?” Baal sốt ruột nói.

“Trả trước rồi chúc phúc sau, chỉ cần trả đủ hai ngàn gen dị chủng cấp Vương thì có thể lập tức chúc phúc.” Hàn Sâm dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng chúc phúc cũng chỉ là chúc phúc, không thể đảm bảo ngươi có thể thăng lên Thần Hóa. Mọi thứ phải xem tiềm lực gen của chính ngươi.”

“Có cơ hội là được. Ngươi cứ đợi ở đây, ta mang gen dị chủng đến.” Baal nói xong liền rời khỏi Lĩnh Vực Hạch Tâm, đến khi hắn quay lại thì quả nhiên mang theo một đống gen dị chủng như môt ngọn núi nhỏ.

Vương Giả các tộc giám sát Hàn Sâm thật sự quá nhiều. Nhìn thấy đống gen dị chủng cấp Vương như một ngọn núi nhỏ kia thì họ ngây ngẩn cả người. Việc Baal trả hai ngàn gen dị chủng cấp Vương để mời Hàn Sâm chúc phúc nhanh chóng được truyền đi toàn vũ trụ.

“Baal điên rồi phải không? Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương mời Hàn Sâm chúc phúc, chẳng phải là lãng phí sao 2”

“Baal không thể có được nhiều gen dị chủng cấp Vương như thế được.

án”

Khoản tiền này nhất định là do đại lão trong Tộc Huỷ Diệt trả cho hắn.

“Tộc Huỷ Diệt muốn Thần Hóa đến phát điên rồi. Loại chuyện vô lý này mà cũng chịu bỏ ra nhiều gen dị chủng cấp Vương như vậy?”

Không ít Vương Giả chạy đến muốn xem kết quả chúc phúc của Baal rốt cuộc thế nào. Không ít người đều mang thiết bị hình ảnh đến, trực tiếp gửi những hình ảnh chỉ tiết này về tộc của mình.

Hết chương 2559.

Chương 2560. Chúc phúc cho Baal.

“Bây giờ có thể chúc phúc được chưa?” Baal đứng bên cạnh đống gen dị chủng cấp Vương chất cao như núi hỏi.

“Được, đợi một chút sẽ bắt đầu ngay thôi, đợi ta chuyển đống gen dị chủng cấp Vương này về đã.” Hàn Sâm mang đống gen dị chủng về †hần điện Lĩnh Vực Hạch Tâm, sau đó cất vào tháp Thiên Mệnh rồi mới quay trở lại bên trong Lĩnh Vực Hạch Tâm.

“Chúng ta bắt đầu thôi.” Hàn Sâm vừa nói vừa đi đến trước mặt của Baal, nhìn Baal nói tiếp: “Tại sao ngươi lại muốn ta chúc phúc cho ngươi?”

Hàn Sâm không hiểu việc này lắm, bởi vì Baal là một tên có ý chí vô cùng mạnh mẽ, sao lại đột nhiên muốn hắn chúc phúc chứ. Với tính cách của Baal thì đây là chuyện rất khó tin.

“Bởi vì ta cần lực lượng mạnh hơn nữa để đánh bại một tên.” Ánh mắt Baal toát ra vẻ kiên định nói.

“Ai mà… may mắn thế” Hàn Sâm định vốn nói là xui xẻo nhưng cuối cùng lại sửa thành may mắn. Dù sao thì Baal cũng là khách hàng của hắn mà. Nhưng trong lòng Hàn Sâm lại cho rằng cái tên bị Baal quấn lấy tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì. Đáy lòng Hàn Sâm có đôi chút cười trên nỗi đau của kẻ khác, nhưng chỉ cần Baal không gây rắc rối cho hắn thì hắn cũng lười quan tâm cái tên xui xẻo đó là ai. “Kim Tệ.” Baal đáp.

Hàn Sâm suýt phun ra một ngụm máu. Âm ï cả nửa buổi hóa ra cái tên xui xẻo đó chính là mình.

“Ừm, có ý tưởng đấy.” Hàn Sâm thoáng ngây ra rồi mới giơ ngón tay cái lên lớn tiếng nói với Baal.

Sự việc đã thành ra nông nỗi này, Hàn Sâm cũng không thể nói không làm được, món hời mình đã nhận rồi, bây giờ mà không làm thì không được.

Nhìn Baal như tháp sắt ở trước mặt. Hàn Sâm miễn cưỡng giơ bàn tay ra đặt lên trán của Baal như một thần phụ, nói: “Ta… Hàn Sâm… lấy danh nghĩa là chủ của chúng thần… ban cho ngươi… Baal… lực lượng †hần thánh vĩnh hằng… mở ra Cửa Vận Mệnh.”

Theo giọng nói như thần linh của Hàn Sâm, ánh sáng ấm áp như máu dâng lên trong lòng bàn tay của hắn hóa thành dãy ánh sáng đỏ li ti dung hòa vào người của Baal.

Mặc dù ngoài miệng Hàn Sâm nói như vậy nhưng trong lòng lại thâm mong Baal đừng thăng lên Thần Hóa, nếu không lại có thêm một tên phiền phức nữa rồi.

Cho dù là Vương Giả ở trong Lĩnh Vực Hạch Tâm hay cường giả của các tộc ở bên ngoài xem một màn này đều nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm và bàn tay đang đặt lên trán của Baal.

Mặc dù vóc dáng của Baal cao hơn Hàn Sâm rất nhiều nhưng lúc này đứng trước mặt Hàn Sâm lại giống như một tín đồ chịu giới luật vậy. Hắn nhắm chặt đôi mắt, để mặc cho lực lượng màu máu xâm nhập vào cơ thể của hắn.

Bánh răng bản mệnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và bánh răng bản mệnh của Baal nối liền với nhau. Theo sự chuyển động bánh răng bản mệnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, bánh răng bản mệnh của Baal cũng dần dần bắt đầu xoay tròn.

Hàn Sâm có thể nhìn thấy bánh răng bản mệnh của Baal tối đen như mực, trạng thái kim loại như vàng đen, trên bánh răng còn có một ký hiệu màu đen. Đó là một ký hiệu hình tam giác, mỗi một đỉnh đều có một hình vẽ mặt người không có cơ quan.

Tuy không có cơ quan nhưng vẫn nhìn ra được một cái là khuôn mặt nữ, một cái là gương mặt nam, còn cái còn lại thì không rõ cho lắm, không nhìn ra là nam hay nữ.

“Dia Robb, ngươi cảm thấy Hàn Sâm thật sự có thể làm Baal thăng lên Thần Hóa sao?” Cường giả cấp Thần Hóa của Tộc Huỷ Diệt hỏi Dia Robb.

“Khả năng thăng lên Thần Hóa không lớn, nhưng ta cảm thấy chắc hẳn sẽ giúp ích cho Baal rất nhiều.” Dia Robb đáp.

Arthur khẽ nhíu mày: “Dia Robb, ngươi quá cưng chiều Baal rồi. Nếu đã biết Hàn Sâm không thể thăng Baal lên Thần Hóa vậy mà còn cho hắn mượn nhiều gen dị chủng cấp Vương như vậy? Nếu không phải vì ngươi thì bọn ta tuyệt đối sẽ không thúc đẩy cuộc giao dịch này.”

Dia Robb khẽ hành lễ với Arthur: “Arthur đại nhân, mấy gen dị chủng cấp Vương kia là ta mượn thì đương nhiên phải do ta trả, đại nhân xin cứ yên tâm.”

Arthur lắc đầu nói: “Ta chỉ nói ngươi không nên dung túng hắn như vậy, dù sao thì hắn không phải là Tộc Huỷ Diệt thuần huyết.”

Dia Robb lại cười nói: “Tuy Baal không phải thuần huyết nhưng thiên phú của hắn rất tốt. Điều này đáng được công nhận mà.”

“Thiên phú của hắn không tệ, nhưng đáng tiếc vì huyết mạch mà tỷ lệ thăng lên Thần Hóa rất thấp.” Arthur nói.

“Đúng vậy, cho nên ta mới giúp hắn. Có lẽ Hàn Sâm không làm hắn thăng lên Thần Hóa được nhưng mà ít nhiều gì thì cũng giúp hắn ưu hóa những gen tạp nham. Có lẽ đây sẽ là bước ngoặt của Baal…” Dia Robb bình tĩnh nói.

“Lão Tứ, ngươi cảm thấy lần chúc phúc này sẽ có kết quả như thế nào ?“ Lục Hoàng thúc vừa uống trà vừa nhìn cảnh tượng Hàn Sâm chúc phúc nói.

“Chuyện này cũng khó mà nói được.” Mông Liệt trầm ngâm nói.

“Cái gì mà khó nói chứ. Hai ngàn gen dị chủng cấp Vương mà muốn thăng lên Thần Hóa, Tộc Huỷ Diệt nghĩ hay quá rồi.” Lục Hoàng thúc bĩu môi nói.

Mông Liệt không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Baal đang được ban phúc mà thôi.

Rất nhiều người trong vũ trụ đều đang nhìn Baal. Sau khi bánh răng bản mệnh của Baal chuyển động thì bắt đầu dần dần xoay tròn, Quang Phù Bản Mệnh cũng dần phát sáng lên.

Cơ thể của Baal xảy ra một vài thay đổi kỳ lạ. Baal không phải là Tộc Huỷ Diệt chính gốc. Hắn có ba gương mặt nhưng không có ba cái đầu, hơn nữa ba gương mặt này đều là gương mặt của đàn ông. Hắn cũng không có sáu cánh tay, đột nhiên nhìn thấy hắn thì sẽ không cho rằng hắn là Tộc Huỷ Diệt.

Nhưng theo sự chuyển động của bánh răng bản mệnh, ba gương mặt của hắn đều xảy ra thay đổi kỳ lạ, ngũ quan trên gương mặt chính diện dần dần biến mất, mà những đường nét trên gương mặt ở bên trái lại càng thêm nam tính, gương mặt ở bên phải lại trở nên nữ tính dần.

Sát khí bên gương mặt bên trái thoạt nhìn càng ngày càng đậm, giống như ác quỷ trong địa ngục, mà gương mặt bên phải càng ngày càng nhân từ, giống như Bồ Tát từ bi vậy.

Chỉ có gương mặt ở giữa là không buồn không vui, cũng không có ngũ quan.

Bình Luận (0)
Comment