Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 301 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Cái đuôi của Lục Hạch Xà Thần điện cuồng quất tới, chỉ trong bỗng chốc đã đánh Thần Tướng Hoàng Kim bay vụt ra ngoài, cú đánh khủng bố trong cơn tức giận đã đánh nát tấm áo giáp của Thần Tướng Hoàng Kim.

“Lục Hạch Xà Thần thật lợi hại, bị thương đến thế mà còn có sức chiến đấu như vậy. Không hổ là sức chiến đấu đỉnh cao của Lĩnh Vực Hạch Tâm.” Thần Tướng Hoàng Kim không biết đã phá vỡ bao nhiêu thiên thạch, Hàn Sâm mới miễn cưỡng dừng lại lùi về sau.

Cái đuôi của Lục Hạch Xà Thần quấn quanh Thần Trụ Kình Thiên, mạnh mẽ rút Thần Trụ Kình Thiên ra khỏi cơ thể, vừa định ra tay thì đã thấy Tiểu Ngạc Thần xuất hiện trước mặt nó và đâm đầu vào một trong hai cái hạch tâm còn sót lại của nó.

Với một tiếng răng rắc, cái hạch tâm kia trực tiếp bị Tiểu Ngạc Thần đập nát, Lục Hạch Xà Thần run lên vì đau đớn, cái đuôi của nó điên cưồng quật về phía Tiểu Ngạc Thần.

Bụp!

Ngay tức khắc, Tiểu Ngạc Thần bay ra như một quả bóng da và Thần Trụ Kình Thiên cũng bay ra theo Tiểu Ngạc Thần.

Hàn Sâm điều khiển Thần Tướng Hoàng Kim đón lấy Thần Trụ Kình Thiên và đâm về phía Lục Hạch Xà Thần một cách quyết liệt, thừa dịp con rắn vẫn còn đang uốn éo đau đớn, hắn đâm vào bánh răng hạch †âm cuối cùng của nó.

Lục Hạch Xà Thần đau đớn giãy giụa, định lấy đuôi đánh Thần Tướng Hoàng Kim, nhưng Tiểu Ngạc Thần lại hùng hổ lao tới, xích Trật Tự trọng lực đè mạnh lên người nó, khiến tốc độ di chuyển của nó lại yếu đi rất nhiều.

Thần Tướng Hoàng Kim nhân cơ hội xông lên, nắm đấm điên cuồng nện vào vết thương của Lục Hạch Xà Thần, từng nắm đấm hoàng kim nện xuống như cuồng phong, đập mạnh cơ thể của Lục Hạch Xà Thần lọt vào trong tinh cầu, nham thạch phía dưới liên tục văng tung tóe.

Rầm!

Dưới sự tấn công liên tục bằng sức mạnh nắm đấm đáng sợ của Thần Tướng Hoàng Kim, Lục Hạch Xà Thần và toàn bộ tinh cầu đều bị nổ tung, sức nổ kinh khủng đã thổi quét cả mảng lớn sao trời, đủ loại ánh sáng rực rỡ giống như pháo hoa.

“Săn giết dị chủng Thần Hóa hạch tâm Lục Hạch Xà Thần, đạt được Thú Hồn Lục Hạch Xà Thần phát hiện gen dị chủng Thần Hóa.”

“Có Thú Hồn kìa!” Trong lòng Hàn Sâm mừng như điên.

Mà ở phía xa của tinh không, Linh Lung và Lý Khả Nhi đều có chút đờ đẫn, bọn họ theo dõi toàn bộ quá trình bằng Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, khi Hàn Sâm biến thành Thần Tướng Hoàng Kim đã làm bọn họ cảm thấy rất khó tin, sau lại còn phối hợp với Tiểu Ngạc Thần và giết Lục Hạch Xà Thần một cách đơn giản như vậy nữa.

“Quả nhiên chính Kim Tệ đã cướp đi Mắt Hải Thiên và Thần Trụ Kình Thiên.” Lý Khả Nhi bày ra vẻ mặt phức tạp. Tuy rằng nàng đoán được sự xuất hiện của Thần Tướng Hoàng Kim khẳng định có liên quan đến Kim Tệ, nhưng nàng không ngờ tới Kim Tệ lại chính là Thần Tướng Hoàng Kim.

“Cái quái gì vậy?” Khuôn mặt luôn bình tĩnh trông như mặt giếng không gợn sóng của Linh Lung lúc này cũng tràn đầy kinh ngạc, đương nhiên nàng nhận ra được Thần Tướng Hoàng Kim, nhưng tại sao Kim Tệ lại có thể hóa thân thành Thần Tướng Hoàng Kim, điều này khiến nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Không biết.” Lý Khả Nhi lắc đầu cười khổ, nàng biết đó là Thần Tướng Hoàng Kim nhưng nàng cũng khó có thể tưởng tượng được tại sao Kim Tệ lại có thể biến thành Thần Tướng Hoàng Kim.

Tiểu Ngạc Thần vọt tới chỗ tàn thi của Lục Hạch Xà Thần, nó vừa giãm vừa cắn cái xác, tiếc là nó không ăn thịt, hơn nữa cơ thể của Lục Hạch Xà Thần giống như kim loại, cũng không có máu thịt.

Hàn Sâm thu hồi lại Thần Tướng Hoàng Kim đã bị tổn hại nặng nề, Lục Hạch Xà Thần thật sự lợi hại, ngay cả Trang Giáp phòng ngự lợi hại như Thần Tướng Hoàng Kim cũng bị chém đâu đâu cũng toàn vết, có vài chỗ sắp vỡ nát, nếu không có xích Trật Tự trọng lực của Tiểu Ngạc Thần hạn chế nó, thì e là Thần Tướng Hoàng Kim đã bị nó cắt thành từng mảnh từ lâu rồi.

Đào gen dị chủng hạch tâm của Lục Hạch Xà Thần ra, đó là một bánh răng màu xanh lục như phỉ thúy, chỉ to bằng nắm tay và nó đang không ngừng quay tròn trong đầu của Lục Hạch Xà Thần.

“Đúng là đồ tốt.” Hàn Sâm cảm nhận được dao động năng lượng đáng sợ truyền đến, trong lòng thầm khen ngợi, tiếc là hiện giờ hắn không thể hấp thụ được gen Thần Hóa, chỉ đành cất đi trước đã.

Tiểu Ngạc Thần tỏ vẻ đã cắn phá đủ, lúc này nó mới bay đến trước mặt Hàn Sâm và kêu oa oa một trận với Hàn Sâm, như thể muốn lên án Hàn Sâm lừa gạt nó.

“Tiểu Ngạc Thần… Ngươi thật sự quá lợi hại… Dị chủng mạnh mẽ như vậy… Cũng bị ngươi xử lý mất tiêu rồi… Ngươi đúng là Tiểu Ngạc Thần lợi hại vô song, siêu cấp vũ trụ… Hàn Sâm nhìn về phía Tiểu Ngạc Thần với vẻ mặt sùng bái, lại thổi phồng một trận.

Vốn dĩ Tiểu Ngạc Thần còn muốn nói gì đó, nhưng nghe xong lại trở nên đắc ý dào dạt, nó thích chí híp mắt lại, vẻ mặt như thể ta lợi hại thế đó, thế là quên hết những chuyện muốn lên án Hàn Sâm vừa rồi.

“Trẻ nhỏ dễ lừa.” Hàn Sâm thầm bật cười khi thấy dáng vẻ đắc chí dào dạt của Tiểu Ngạc Thần.

Tiểu Ngạc Thần nhún người nhảy lên đỉnh đầu Hàn Sâm, nó ngẩng cao đầu, ngạo nghễ kêu vài tiếng như muốn nói cho Hàn Sâm lại tìm thêm mấy dị chủng lại đây, nó muốn đánh mười con nữa.

Hàn Sâm vừa bay vừa quan sát thú ồn hạch tâm Thần Hóa “Lục Hạch Xà Thần” mà hắn vừa đạt được.

Thú hồn hạch tâm Thần Hóa “Lục Hạch Xà Thần”: Loại vũ khí.

“Vũ khí thú hồn! Là vũ khí thú hồn, cuối cùng cũng ra rồi sao? Sẽ là cái gì đây? Với loài như rắn, thường thì là trường mâu, cũng có thể là kiếm, chủy thủ cũng được…” Nhất thời Hàn Sâm thầm vui vẻ trong lòng, hắn đã mong chờ vũ khí thú hồn cấp Thần Hóa từ lâu, hơn nữa đây là vũ khí thú hồn lực lượng hệ không gian, nhất định không phải thứ tâm thường.

Không chút do dự, lập tức Hàn Sâm triệu hồi thú hồn Lục Hạch Xà Thần ra.

Tức khắc một cây cung liên hợp màu xanh đậm xuất hiện trong tay Hàn Sâm, phần thân cung cực ngầu, bộ phận chính của cung liên hợp được hợp thành từ cánh cung cơ giới và sáu trục bánh xe, tràn ngập lạnh lẽo chỉ có ở vũ khí lạnh cơ khí, dữ tợn, khoa trương và thậm chí còn có cơ quan ngắm chính xác trên đó.

Đây là một vũ khí đáng sợ chứa đầy tính chết chóc của vũ khí lạnh và cảm giác tỉ mỉ tinh vi của máy móc thời hiện giờ, bản thân Hàn Sâm có thể nhìn thấy mung lung bóng dáng của Lục Hạch Xà Thần trên thân

cung.

“Hóa ra là một cây cung?” Hàn Sâm cầm cây cung Lục Hạch Xà Thần, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.

Hết chương 2580.

Chương 2581. Bầy rắn tấn công

Hàn Sâm thích không nỡ buông tay, mặc dù lần trước đã sử dụng Phong Chi Huyền của Phong Thu Xuyên một lần nhưng dù sao Phong Chi Huyền cũng là cung đã nhận chủ, cảm giác khi cưỡng chế sự dụng cung cũng không ổn cho lắm.

Hiện giờ Lục Hạch Xà Cung này lại không giống vậy, Hàn Sâm nắm thân cung tiện tay kéo dây cung ra chuyển động theo trục bánh xe, dây cung bị hắn kéo ra một cách dễ dàng, có thể nói là không tốn chút sức lực nào nhưng cái cảm giác sức mạnh này lại không hề giảm, dây cung cho Hàn Sâm cảm giác sức mạnh thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Phong Chi Huyền.

Hàn Sâm có thể cảm giác được trên thân cung tản mát ra không gian sức mạnh, nhưng Hàn Sâm lại không biết không gian sức mạnh này rốt cuộc sẽ ban cho Lục Hạch Xà Cung năng lực gì.

Hàn Sâm cũng là lần đầu sử dụng vũ khí thú hồn cấp Thần Hóa nên khó có thể đoán được uy lực của nó rốt cuộc như thế nào.

Nhưng Hàn Sâm vốn không có ý sử dụng ngay, hắn muốn để cây cung này lại, khi hắn sống với thân phận là Hàn Sâm thì sử dụng. Là Kim Tệ, Thần Tướng Hoàng Kim đã giao cho hắn đủ sức mạnh để đánh một trận với cấp Thần Hóa, hơn nữa lúc khống chế Thần Tướng Hoàng Kim, Hàn Sâm cũng không cách nào sử dụng cung cho nên có chút chật vật.

Dùng thân phận Hàn Sâm để sử dụng cũng vừa đúng lúc, trước nay Hồn Y Khổng Tước Vương và cung tiễn không hề ảnh hưởng lẫn nhau, hơn nữa còn có thể chồng sức mạnh lên nhau nên bảo đảm an toàn rất lớn cho Hàn Sâm.

Cho dù là cường giả cấp Thần Hóa đến, thì dưới sức mạnh của Hồn Y Khổng Tước Vương và Lục Hạch Xà Cung chưa chắc không thể bắn chất.

“Nếu những tên của Tộc Hoàng Cực kia còn dám đến trước mặt ta thì †a sẽ thưởng cho bọn họ một mũi tên, để bọn họ biết Hàn mỗ ta cũng biết giận.” Hàn Sâm cất Lục Hạch Xà Cung đi, định thử sau.

Bây giờ hắn sử dụng Lĩnh Vực Động Huyền che đậy bản thân và Tiểu Ngạc Thần, cho dù Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng không nhìn ra hắn đang làm gì nên không cần lo lắng Lục Hạch Xà Cung sẽ bị người khác phát hiện.

“Bây giờ còn thiếu một mũi tên cấp Thần Hóa, có cung nhưng không có tên thì vẫn không hoàn mỹ cho lắm.” Hàn Sâm có chút tham lam nghĩ.

Linh Lung và Lý Khả Nhi quay đầu muốn đuổi kịp Hàn Sâm nhưng lại đột nhiên phát hiện Hàn Sâm biến mất trong cảm nhận của bọn họ, làm thế nào cũng không cảm ứng được, bọn họ đuổi tới nơi Hàn Sâm biến mất cũng không phát hiện ra tung tích của Hàn Sâm, ngay cả Thái Thượng Cảm Ứng Thiên cũng không phát hiện được chút dấu vết nào.

“Kim Tệ này quả thật có hơi thần bí.” Linh Lung nhíu mày nói.

“Đâu chỉ thần bí, mọi thứ của hắn đều không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhân vật như vậy sợ rất khó thuyết phục được hắn làm tằm của †a.” Lý Khả Nhi thở dài nói.

“Dù hắn có mạnh hơn nữa cũng không thoát khỏi bàn tay Tộc Thái Thượng chúng ta được, nếu ngươi thật sự muốn chọn hắn thì chúng ta có thể về tộc, mời tộc trưởng tính ra lai lịch của hắn, đến lúc đó lại nghĩ cách thuần phục hắn sau.” Linh Lung nói.

Lý Khả Nhi lại lắc đầu: “Tằm của ta thôi để ta tự thuần phục thì tốt hơn.”

Linh Lung không nói gì nhưng trong lòng lại không coi trọng Lý Khả Nhi.

Nếu là trước kia Linh Lung sẽ cảm thấy không ai có thể từ chối Tộc Thái Thượng bọn họ, nhưng Kim Tệ này thật sự không thể tưởng tượng nổi, khiến lòng tin của nàng có chút dao động.

Muốn thuần phục người như vậy làm tằm không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của Lý Khả Nhi vẫn chưa tu luyện đến nơi đến chốn.

Nhưng Lý Khả Nhi cố chấp như thế, Linh Lung cũng không nói gì.

Hàn Sâm dẫn Tiểu Ngạc Thần đi xung quanh đại khai sát giới, giết không ít dị chủng cấp Vương Hạch Tâm, lúc đầu Tiểu Ngạc Thần còn có chút vui mừng nhưng sau này dần có hơi chán ghét.

Mặc dù Hàn Sâm lấy không ít rượu ngon ra dỗ nó nhưng Tiểu Ngạc Thần càng ngày càng khó dỗ, nó càng khao khát thế giới phồn hoa bên ngoài mà Hàn Sâm nói hơn.

“Quả thật có những thứ kia nhưng chắc chắn trong Lĩnh Vực Hạch ‘Tâm không nhìn thấy được, ngươi là sinh vật trong Lĩnh Vực Hạch Tâm, không chịu ra ngoài thì sao ta cho ngươi nhìn thấy được chứ?” Hàn Sâm cũng có chút buồn rầu.

Cũng may có Thanh Đồng Chú Kiếm Lô ở đây, nó đã giúp Hàn Sâm không ít việc, dỗ Tiểu Ngạc Thần rất vui vẻ, Tiểu Ngạc Thần còn giúp nó giết không ít dị chủng làm kiếm khí trong Chú Kiếm Lô càng ngày càng nhiều.

Hàn Sâm sử dụng kính nhìn Chú Kiếm Lô phát hiện tiềm lực của nó cũng có năm sao, đây xem như đỉnh cấp trong cấp Vương, cơ hội thăng cấp Thần Hóa rất lớn.

“Đáng tiếc, không mang dị chủng Lĩnh Vực Hạch Tâm ra được, nếu không có thể mang theo chúng ở bên người.” Trong lòng Hàn Sâm thầm than.

Để Thanh Đồng Chú Kiếm Lô dẫn Tiểu Ngạc Thần đi dạo xung quanh, còn bản thân Hàn Sâm thì rời khỏi Lĩnh Vực Hạch Tâm trở về bên trong cá voi trắng.

Trước kia khi Hàn Sâm trở về, những hải tặc kia đều nhiệt liệt hoan nghênh hắn, nhưng lúc này lại không một ai để ý tới hắn, mọi người đều nhìn bên ngoài cá voi trắng ngẩn người, ngay cả Bảo Nhi cũng vậy.

Hàn Sâm không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn ngờ ngợ nhìn theo ánh mắt mọi người, phát hiện lại có bầy rắn từ trong biển đen bò lên đại lục, con Bạch Hổ kia đang chiến đấu cùng bầy rắn.

Cảnh tượng đó trong khoảng thời gian này đã không còn khiếp sợ nữa nhưng lần này dường như có chút khác biệt, bởi vì số lượng rắn bò ra từ trong biển đen thật sự quá nhiều, không biết nhiều hơn bao nhiêu lần so với lúc trước.

Chỉ thấy đàn rắn ùn ùn tràn lên đại lục, nấm ở nơi chúng đi qua đều bị gặm sạch sẽ, còn đáng sợ hơn cả châu chấu.

Bạch Hổ không ngừng giết chóc nhưng bầy rắn quá nhiều, nó giết thế nào cũng giết không hết, càng nhiều bầy rắn dũng mãnh không sợ chết bò lên.

“Toi rồi?” Nhìn đàn rắn kia, Phương Thanh Vũ đột nhiên kêu lên. “Toi cái gì?” Đám hải tặc đều nhìn về phía Phương Thanh Vũ.

Sắc mặt Phương Thanh Vũ khó coi nói: “Nếu Bạch Hổ không ngăn cản được bầy rắn thì nấm ở đây sẽ bị bầy rắn ăn hết, thế thì chẳng phải chúng ta không có thức ăn à?”

“Ta còn tưởng là chuyện gì to tát chứ, không có thì không có, có cái gì †o tát đâu, chúng ta có thể giao dịch, đổi thức ăn với người khác ở trong Lĩnh Vực Hạch Tâm mà” Một tên hải tặc cấp Vương nói.

“Không đơn giản như vậy đâu, các ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu như nấm đều bị ăn hết, không nói đến Bạch Hổ kia không có thức ăn có đến ăn chúng ta hay không, các ngươi nói xem những con rắn kia có đi tìm thức ăn khác không? lù đây ngoài nấm…” Phương Thanh Vũ còn chưa nói hết, mọi người đều rõ ý của hắn.

Mọi người nhìn nấm mọc trên đỉnh đầu nhau không khỏi rùng mình, nếu những con rắn kia xem bọn họ là thức ăn thì bọn họ phải đối mặt với bầy rắn vây công không ngừng, kết quả e sẽ không tốt cho lắm.

Sự đáng sợ của đám rắn kia bọn họ đã được chứng kiến rất nhiều rồi, thân thể tuyệt đối có thể đạt tới cấp Vương tiêu chuẩn, quan trọng là số lượng quá nhiều, giết mãi cũng không hết.

Nếu như ngay cả Bạch Hổ cũng không chặn được đàn rắn đó thì e là bọn họ cũng không chặn được.

“Tiểu Hồng Điểu, đi giúp nó đi” Hàn Sâm nói với Tiểu Hồng Điểu, nếu như bị bầy rắn chiếm cứ đại lục, thì với bọn họ đây đúng là một chuyện phiền phức, cho nên Hàn Sâm mới bảo Tiểu Hồng Điểu đi ra giúp Bạch Hổ đánh chặn những bầy rắn đó.

Nhưng chưa đợi Tiểu Hồng Điều hành động, bỗng nhiên nghe thấy sóng gió trên biển đen bắt đầu cuộn trào, sóng gió động trời, một con quái vật khổng lồ tròn xoe ngoi lên từ trong biển đen.

Hết chương 2581.

Chương 2582. Quái vật xúc tu

Con quái vật đó rất xấu xí giống như con giun đất khổng lồ, trên người lại mọc đầy xúc tu dài như sợi tóc, ngoi lên từ trong biển đen, trên người còn mang theo nước đen tràn ngập tính ăn mòn trong biển đen.

Bạch Hổ nhìn thấy con quái vật đó thì sắc mặt lập tức thay đổi, nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận, đồng thời miệng há ra, một mảng lớn mưa nấm bao phủ về phía quái vật kia.

Những cây nấm nổ tung trên người quái vật và gần nó hóa thành sương mù bào tử đầy trời, sau khi người quái xà dính sương mù bào tử thì lập tức mọc ra các loại nấm nhỏ đầy màu sắc.

Nấm nhỏ mọc lên, thân thể quái xà lại giống như bị hút đến càng ngày càng khô quắp, cuối cùng ngã trên mặt đất bất động giống như bụi bặm.

Phương Thanh Vũ và đám hải tặc nhìn thấy cảnh này vừa kinh ngạc vừa sợ, một hải tặc trong số đó kinh hãi kêu lên: “Đừng nói nếu nấm mọc trên đầu chúng ta lớn thì sẽ hút khô chúng ta đấy nhé?”

Mọi người đều có thấy kiêng ky, nhưng Hàn Sâm lại nói: “Đừng lo, nấm trên đầu chúng ta và trên thân thể quái xà kia không giống nhau.”

Nghe Hàn Sâm nói như vậy trong lòng mọi người mới đỡ sợ hơn chút, nhưng vẫn lo sợ bất an.

Còn con quái vật xấu xí đó dù đang nằm ở chính giữa đám sương mù bào tử, nơi có sương mù nồng đậm nhất nhưng trên người nó lại không mọc ra nấm.

Quái vật nhúc nhích thân thể bò lên đại lục, nó há miệng nuốt một ngụm lớn nấm, những con quái xà kia xông lên theo nó, khiến Bạch Hổ cũng không làm gì được chúng.

Bạch Hổ liên tục phun ra mưa nấm nhưng mưa nấm dùng để đối phó quái xà bình thường thì được, còn dùng để đối phó với quái vật kia thì lại không có tác dụng. Con quái vật kia cũng không để ý tới Bạch Hổ, thân thể như ngọn núi nhỏ vọt vào rừng nấm, há miệng lớn điên cuồng nuốt chửng, thoáng cái đã có thể nuốt chửng mấy mẫu đất nấm.

Dù nấm nơi này có nhiều đến đâu thì cũng không đủ cho con quái vật kia nuốt như thế, sau khi Bạch Hổ nhìn thấy thì rất giận dữ, đột nhiên đâm đầu xuống đất, và rồi biến mất không thấy đâu.

“Không phải đó chứ? Bỏ chạy như vậy à?” Đám người Phương Thanh Vũ đều ngây ra.

Nhưng một giây sau lại nhìn thấy Bạch Hổ chui ra từ trong nham thạch dưới thân quái vật, móng vuốt hướng về phía bụng của con quái vật.

Mọi người đều tán thưởng Bạch Hổ cơ trí, rồi thấy xúc tu trên người quái vật kia vung mạnh, chỉ trong phút chốc đã trói chặt toàn thân Bạch Hổ từ trên xuống dưới giống như gói bánh chưng, Bạch Hổ giấy dụa gầm thét, không thoát khỏi xúc tu được.

Mà những xúc tu rậm rạp như tơ lại giống như vật sống chui vào tai mắt mũi của Bạch Hổ theo khe hở miệng, làm Bạch Hổ kêu lên thảm thiết.

Mọi người nhìn thấy vậy đều sởn tóc gáy, toàn thân nổi da gà, giết người chém đầu bọn họ đã thấy nhiều, cho dù là phân thây cũng sẽ không khiến bọn họ dao động.

Nhưng nhìn thấy xúc tu rậm rạp giống như sợi tóc chui vào trong tai mũi, cảnh tượng đó thật sự khiến người ta có hơi sợ hãi.

Bạch Hổ liều mạng giãy dụa, thậm chí cắn đứt xúc tu như tơ tằm kia, nhưng xúc tu bị cắn đứt lại không mất đi sức sống mà lại giống như sâu tiếp tục chui vào trong thân thể nó, nhìn mà thấy sởn tóc gáy.

“Tiểu Hồng, đi giúp nó một phen.” Hàn Sâm nói với Tiểu Hồng Điểu.

Tiểu Hồng Điểu nghe vậy vỗ cánh bay lên, đồng thời ngọn lửa trên thân cũng bốc cháy biến thành dáng vẻ Phượng Hoàng Lửa lao ra khỏi Cá voi trắng, nơi đi qua lửa trải rộng như biển, thiêu chết mảng lớn quái xà.

Trong miệng Tiểu Hồng Điểu phun ra hỏa diễm màu vàng đỏ, hỏa diễm rơi trên xúc tu giống như sợi tơ nhỏ kia, lập tức đốt sợi tơ nhỏ thành tro bụi, Bạch Hổ cũng nhờ vậy mà được cứu thoát khỏi sự trói buộc của xúc †u.

Quái vật rõ ràng có hơi sợ hãi Phượng Hoàng Viêm của Tiểu Hồng Điểu, nó không tiếp tục cắn nuốt nấm nữa mà chuyển động thân thể nhìn chằm Tiểu Hồng Điểu bằng độc nhãn trên trán

Tiểu Hồng Điểu kiêu ngạo kêu lên một tiếng, hai cánh vung vung, Phượng Hoàng Viêm lập tức hóa thành gió lốc khủng bố cuốn về phía quái vật đó.

Vô số xúc tu tơ nhỏ trên người quái vật trong nháy mắt dệt thành một cái vỏ ngoài hình cầu bao bọc thân thể nó ở bên trong.

Phượng Hoàng Viêm chạm vào lớp vỏ ngoài xúc tu dệt thành, lập tức bốc cháy, nhưng sau khi thiêu đốt vỏ ngoài hình cầu lại phát hiện bên trong còn có một tầng giáp xác do xúc tu dệt thành.

Sau khi đốt cháy nhiều lần như vậy, những xúc tu đó dường như vô tận, đốt thế nào cũng không đốt hết.

Bịch!

Tiểu Hồng Điểu đang thiêu vui vẻ, thì đột nhiên có một cự mâu lớn như đỉnh núi từ trong nham thạch dưới nó vươn ra, đâm vào trên người Tiểu Hồng Điểu không có phòng bị, lập tức đụng bay Tiểu Hồng Điểu ra ngoài, hỏa diễm cả người tán loạn.

Đám người Hàn Sâm nhìn kỹ mới phát hiện cự mâu đó là xúc tu như tơ mỏng trên người quái vật quấn lại với nhau.

Tiểu Hồng Điểu chịu một đòn này, hỏa diễm trên người nó yếu đi vài phần, nó tức giận thét chói tai. Cùng với tiếng thét chói tai của nó là hỏa diễm trên thân đột nhiên trở nên nóng rực, Tiểu Hồng Điểu lại xông về phía quái vật lần nữa.

Từng sợi tơ nhỏ trên người quái vật vung vẩy, nhanh chóng quấn lại cùng nhau hóa thành một đôi cánh ở hai bên thân thể của nó, rất nhiều cánh cùng nhau chuyển động, thân thể khổng lồ của nó bay lên với tốc độ cực nhanh, không chậm hơn Tiểu Hồng Điểu tí nào.

Quái vật và Tiểu Hồng Điểu không ngừng truy đuổi, chiến đấu ở trên không trung, xúc tu tơ nhỏ trên thân quái vật đốt mãi cũng không hết, lúc thì hóa thành lá chắn, lúc thì ngưng tụ thành trường mâu, dường như nó có thể dệt thành tất cả hình dáng, mà hỏa diễm của Tiểu Hồng Điểu có thể kiềm chế xúc tu của nó nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì lại không làm gì được nó.

Một mảng lớn quái xà vẫn còn hướng về đại lục, Bạch Hổ còn đang chiến đấu với quái xà đó, nhưng số lượng quái xà quá nhiều, nó giết thế nào cũng giết không hết, quái xà xông lên đại lục cũng càng ngày càng nhiều.

“Cấp Vương trở lên đi ra ngoài trợ giúp đi” Hàn Sâm nói xong triệu hoán Hồn Y Khổng Tước ở trong người sau đó lao ra khỏi Cá voi trắng.

Bảo Nhi nhảy lên, ngồi trên bờ vai Hàn Sâm, theo Hàn Sâm xông ra ngoài.

Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt cũng cùng nhau xông ra, còn có những ky sĩ Tộc Hoàng Cực và hải tặc cấp Vương cũng vọt ra theo, mọi người đều biết chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong sau này của bọn họ nên không ai dám chậm trễ.

Hàn Sâm không xông về phía bầy rắn mà vọt thẳng tới chỗ Tiểu Hồng Điểu và quái vật đang chiến đấu trong sương mù, đồng thời thất thải hà quang trên người bắt đầu khởi động bắn lên trên người quái vật.

Quái vật phản ứng cực kỳ nhanh, chiến đấu với Tiểu Hồng Điểu, đồng thời trên thân còn có rất nhiều xúc tu tuôn ra dệt thành một tấm chắn trước mặt, chặn thất thải hà quang lại.

‘Tấm chắn tan ra, bị xuyên thủng rất nhanh khi chạm vào thất thải hà quang,„ nhưng sau đó lại có tấm chắn mới được xúc tu như tơ dệt thành đánh vào thất thải hà quang của Hàn Sâm đến khi triệt tiêu hết mới thôi.

Hàn Sâm cách quái vật đó rất gần, nên ngay lập tức nó ngưng tụ xúc tu lại thành một cái chùy lớn đập về phía Hàn Sâm, người Hàn Sâm như Phượng Hoàng chao liệng trên bầy trời né tránh chùy lớn, đồng thời có một luồng thất thải hà quang bay về phía người nó.

Nhưng cuối cùng thất thải hà quang vẫn bị lá chắn mà xúc tu dệt thành chặn lại, con quái vật một địch hai, lại hoàn toàn chặn hết được tất cả công kích của Tiểu Hồng Điểu và Hàn Sâm.

Hết chương 2582.

Chương 2583. Rút lui

Con quái vật này quả thực là một cỗ máy chiến đấu, toàn thân nó trên dưới ba trăm sáu mươi độ đều không có góc chết, mọi nơi trên cơ thể đều có một số lượng lớn xúc tu chui ra, các xúc tu đó có thể đan thành nhiều loại đồ vật khác nhau để thuận tiện cho nó chiến đấu.

Đáng sợ nhất chính là, các xúc tu đó không chỉ có được sức chống đỡ của cấp Thần Hóa, mà còn có sức mạnh sinh sôi không ngừng, cho dù bị chặt đứt bao nhiêu lần thì cũng sẽ mọc ra bấy nhiêu, khiến Hàn Sâm với Tiểu Hồng Điểu cũng thấy bó tay toàn tập.

Một người một chim cùng nhau vây đánh quái vật, nhưng lại rơi xuống thế hạ phong.

“Dị chủng Thần Hóa đáng sợ thật, không phải mấy dị chủng Thần Hóa giả bên trong Lĩnh Vực Hạch Tâm có thể sánh được.” Trong lòng Hàn Sâm thầm kinh ngạc, trong nhất thời vẫn chưa nghĩ ra cách để giết chết con quái vật này.

Chỉ trong chớp mắt, Lục Hạch Xà Cung đã bị Hàn Sâm gọi ra, hắn không có mũi tên cấp Thần Hóa, nên chỉ đành triệu hồi ra một hình tên Thú Hồn cấp Vương, đặt mũi tên lên trên Lục Hạch Xà Cung, kéo căng dây cung đến cực hạn.

Vèo!

Vào khoảnh khắc Hàn Sâm buông mũi tên ra, sáu trục bánh trên Lục Hạch Xà Cung đồng thời xoay tròn, sức mạnh kỳ dị phía trên mũi tên tăng lên, khiến mũi tên chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đợi đến khi lại nhìn thấy mũi tên thì nó đã bay đến trước người quái vật, đâm thẳng vào bên trong con mắt trên trán của nó.

“Lục Hạch Xà Cung có thể cung cấp cho mũi tên lực lượng xuyên qua không gian ư!” Hàn Sâm vui mừng khôn xiết.

Điều này có nghĩa là mỗi mũi tên do Lục Hạch Xà Cung bắn ra đều sẽ có khả năng dịch chuyển, phương pháp này càng khó né hơn tiễn pháp xoắn ốc của Hàn Sâm, căn bản không thể nhìn thấy quỹ tích của mũi tên thì đã bị mũi tên bắn trúng rồi.

Hơn nữa Hàn Sâm cũng nhìn ra, phía trên mũi tên còn mang theo sức mạnh dịch chuyển không gian, hiển nhiên cũng là do Lục Hách Xà Cung gia tăng thêm hiệu quả.

Nhưng một Thú Hồn tiễn cấp Vương, dưới sự hỗ trợ của Lục Hạch Xà Cung lại có thể đâm xuyên qua mắt con quái vật hơn nửa, khiến cho máu chảy ra từ trong mắt quái vật.

“Cung tốt!” Trong lòng Hàn Sâm có hơi vui vẻ, Lục Hạch Xà Cung có năng lực như vậy, thì hắn chẳng khác nào như hổ thêm cánh.

Nhưng mà Hàn Sâm còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì đã thấy vết thương trong mắt quái vật mọc ra rất nhiều xúc tu, quấn chặt lấy Thú Hồn tiễn, sau khi đánh tan sức mạnh trên mũi trên, thì xé Thú Hồn tiễn ra thành những mảnh vụn.

Mà con mắt bị thương đó khôi phục lại thành như cũ rất nhanh trong sự đan cài dây dưa của các xúc tu.

“Đừng nói cả người của con quái vật này được tạo thành thì tơ mỏng đấy nhé?” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.

Rất nhanh suy đoán của Hàn Sâm đã được xác nhận, hắn lại sử dụng Lục Hạch Xà Cung bắn trúng cơ thể của quái vật một lần nữa, kết quả vẫn vậy, cho dù Hàn Sâm bắn vào chỗ nào, thì chỗ đó cũng sẽ mọc ra súc tu nhanh chóng bện thành hình khôi phục cơ thể quái vật lại như lúc ban đầu.

“Ta không tin không giết được ngươi!” Hàn Sâm thêm thuật Ô Quy vào mũi tên, muốn làm giảm tốc độ của con quái vật.

Thuật Ô Quy khắc trên cơ thể của con quái vật, quả nhiên khiến thân hình nó chậm lại một chút, nhưng sau đó Hàn Sâm kinh ngạc phát hiện ra rằng, vùng có thuật Ô Quy đó trên người quái vật lại bóc tách ra rơi xuống dưới, ngay tức khắc thuật Ô Quy mất tác dụng.

Hàn Sâm sử dụng rất nhiều cách, nhưng không có tác dụng gì mấy với con quái vật kia cả. Nó giống như một con thạch sùng có thể tái sinh cái đuôi vô số lần, mỗi bộ phận trên cơ thể cũng đều có thể bị gãy đứt bất cứ lúc nào, mà không có ảnh hưởng gì đến cơ thể nó.

“Con quái vật này còn làm người ta thấy ghê tởm hơn cả Baall” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.

Tiểu Hồng Điểu và Hàn Sâm đều không có cách nào hay để đối phó với con quái vật này. Mà con quái vật thì lại thỉnh thoảng đan xúc tu thành các loại vũ khí công kích bọn hắn, các loại thủ đoạn quỷ dị ùn ùn không dứt.

Đao thương kiếm gậy gì đó, tấm chắn hay nắm đấm gì đó, con quái vật này cứ giống như một cỗ máy giết người không gì không làm được, khiến Hàn Sâm và Tiểu Hồng Điểu đều rất đau đầu.

Dám người Cố Khuynh Thành đang giúp Bạch Hổ chém giết quái xà, nhưng hiệu quả cũng không được tốt lắm, càng ngày càng nhiều quái xà xông tới, số lượng bọn họ giết được chẳng nhiều bằng số quái xà bò lên, gần một nửa đại lục sắp bị bây rắn bao phủ lại.

“Meo!” Bạch Hổ đột nhiên nhìn lên không trung kêu to một tiếng gọi Hàn Sâm.

Hàn Sâm không hiểu Bạch Hổ có ý gì, lại nhìn thấy Bạch Hổ đã tung người nhảy lên, rồi chui xuống dưới mặt đất, đến khi xuất hiện lại đã ở xa trăm dặm, nó đứng ở đó nhìn đám người Hàn Sâm kêu to một tiếng.

Hàn Sâm lập tức hiểu ra, rõ ràng là nó đang muốn đám người Hàn Sâm đi theo nó.

Mặc dù Hàn Sâm không hiểu Bạch Hổ rốt cuộc là đang muốn làm gì, nhưng cứ giằng co như vậy thì bọn họ cũng không tốt được hơn là bao. Cho dù hắn và Tiểu Hồng Điểu có thể chống đỡ tiếp, nhưng đám người Phương Thanh Vũ cũng chỉ còn con đường chết.

“Bảo Nhi ngươi lái thuyền đi theo nó, chúng ta đi.” Hàn Sâm ném Bảo Nhi về phía cá voi trắng

Bảo Nhi ở không trung, xoay người một cái đáp đã xuống vững vàng trên cá voi trắng, nàng nhanh chóng đi vào Cá voi trắng, khởi động nó rời đi theo hướng của Bạch Hổ.

Đám người Cố Khuynh Thành đều đã rút về Cá voi trắng, còn Hàn Sâm và Tiểu Hồng Điểu thì vừa đánh vừa rút, không để cho quái vật có cơ hội đuổi theo.

Đàn rắn giống như biển màu đen cuồn cuộn ở phía dưới cá voi trắng, những nơi chúng đi qua không còn một ngọn cỏ nào, chẳng bao lâu đảo nấm giống như trong cổ tích kia đã biến thành một bãi đá hoang vu căn cỗi.

Hàn Sâm và Tiểu Hồng Điểu càng lùi càng xa, có vẻ con quái vật đó cũng không có ý muốn đuổi theo bọn họ, nó quay đầu lại gia nhập hàng ngũ ăn nấm. Hàn Sâm và Tiểu Hồng Điểu cũng không định chọc đến nó, một trái một phải bảo vệ cá voi trắng bay ở phía trên bầy rắn , đuổi theo Bạch Hổ.

Tình hình của bọn hắn bây giờ khá tệ, đồ ăn chỉ là một khía cạnh trong đó thôi, điều đáng sợ nhất là lũ rắn và con quái vật kia, cả hai đều là những thứ mà bây giờ đám người Hàn Sâm không cách nào giải quyết.

Cá voi trắng bay một mình trên mặt đất, sau khi vượt qua bầy rắn, bọn họ có thể nhìn thấy rừng nấm lớn phía sau đang nhanh chóng biến mất trong những cái nuốt của bầy rắn.

Sắc mặt của Hàn Sâm đột nhiên biến đổi, có một con rắn ở trong bầy rắn sau khi ăn không ít nấm thì cơ thể nó đột nhiên phồng lên, lớn hơn trước gấp mười mấy lần, trên người bắt đầu mọc ra những sợi tơ mỏng như xúc tu, trông giống một con quái vật nhỏ.

“Những thứ này không phải rắn…… Chúng đều là ấu thể của quái vật đó…” Hàn Sâm cuối cùng cũng hiểu ra, sắc mặt có chút khó coi.

Một con quái vật thôi đã khó đối phó như vậy rồi, nếu như những thứ này đều là quái vật, thì đây là một đợt tai nạn mang tính chất hủy diệt với bọn họ.

Trong lúc đám người đang thấy sợ hãi, thì trong bầy rắn kia lại có thêm vài con phồng người lên, biến thành một con quái vật toàn thân đầy xúc tu. Nhưng khí tức trên người bọn nó rõ ràng vẫn chưa đạt đến trình độ của con quái vật lớn kia. Tuy còn ở trong cấp Vương, nhưng gần như nó đã ngang cơ với Bán Bộ Thần Hóa.

“Rốt cuộc những thứ này là cái quái gì vậy?” Một hải tặc hoảng sợ nói. Không có ai trả lời hắn, bởi vì trong đây không có một ai biết đây là thứ gì.

Bạch Hổ vẫn đang chạy băng băng trong rừng nấm ở trước mặt, nhưng nếu như cá voi trắng không đi theo, thì nó sẽ dừng lại kêu lên

hai tiếng với cá voi trắng, đợi sau khi cá voi trắng theo kịp thì nó sẽ lại chạy tiếp, rõ ràng là muốn dẫn đám người Hàn Sâm đến nơi nào đó.

Hết chương 2583.

Chương 2584. Phúc họa khó lường

Mảnh đại lục này đã bị đám người Hàn Sâm tìm tòi không biết bao nhiêu lần, ngoài mấy cây nấm bên ngoài kia thì nó cũng không có gì đặc biệt.

Cái chiến hạm cũ nát kia, đã bị tìm tòi rất nhiều lần nhưng cũng không phát hiện quan trọng nào khác.

“Bạch Hổ muốn đưa chúng ta đi đâu? Lẽ nào là muốn đưa chúng ta ra khỏi đây sao?” Hàn Sâm nghĩ đến đây, trái tim không khỏi nhảy lên một cái.

Đáng tiếc rất mau Hàn Sâm đã thất vọng, Bạch Hổ không hề có dự định rời khỏi khối đại lục này, mà là dẫn bọn hắn tới trước một cây nấm khổng lồ, một tát đánh gãy cây nấm khổng lồ cao ba tầng đó tới tận gốc. Ngay lập tức, đám người Hàn Sâm nhìn thấy phía dưới cây nấm đó có một hang động.

“Ở đây có một cái hang?” Hàn Sâm thấy kinh ngạc trong lòng, khối đại lục này không biết là do chất liệu gì tạo thành, cứng rắn đến không thể tưởng tượng nổi, đến cả lực lượng cấp Thần Hóa cũng rất khó đánh vỡ được đá trên đại lục này.

Nếu như muốn khoét một cái hang ở đây, thì đó không phải là chuyện dễ dàng gì.

Bạch Hổ đã chui vào trong động, một lát sau, lại chui đầu ra ngoài, kêu với Hàn Sâm một tiếng, dường như đang giục Hàn Sâm đi theo vào.

Hàn Sâm nhìn bầy rắn ở phía sau đã cách đây không xa, nếu bây giờ bọn họ đi theo vào, lúc ra thì chỗ này chắc chắn đã bị che mất, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có một trận chiến.

Nhưng nghĩ lại, mảnh đại lục này sợ là không giữ được nữa, nếu như bọn họ còn muốn ở lại đây, cho dù thế nào cũng chỉ có thể là địch với bầy rắn, cũng không thể quan tâm nhiều như vậy nữa.

Gọi tất cả mọi người từ trong Cá voi trắng đi xuống, thu Cá voi trắng vào, Hàn Sâm chui thẳng vào trong hang động luôn, những người còn lại cũng chỉ đành vào theo.

Bọn họ mới đi vào còn chưa đến ba mươi giây, khu vực này đã bị bầy rắn che mất, cũng có không ít con rơi xuống đây.

Nhưng bởi vì ở đây không có nấm, bầy rắn cũng không hào hứng thăm dò, sau khi rơi xuống cũng rất nhanh lại bò ra.

Đám người Hàn Sâm đi theo sau Bạch Hổ, Hàn Sâm phát hiện đây là một hang động nứt tự nhiên, không phải là do sức lực của con người mở ra nên thở phào một hơi.

Nếu như là do sức lực của con người tạo ra, thì biết đâu chừng phía trước sẽ có nguy hiểm gì đó. Nhưng nếu nó hoàn toàn là tự nhiên, thì có lẽ là một hang động bình thường để tránh nạn.

“Sao Bạch Hổ này lại có lòng tốt như vậy, lại dân chúng ta cùng vào trong hang động này để tránh nạn chứ? Có phải là có âm mưu gì không?” Một hải tặc nói.

“Có âm mưu hay không thì chúng ta cũng đã đi rồi, trừ phi ngươi muốn ra ngoài tử chiến với mấy con quái vật kia.” Một hải tặc khác nói.

“Nói nhiều như vậy làm gì, cứ đi trước xem đã rồi nói, nói không chừng đây chính là nơi cất giữ bảo vật của Bạch Hổ, chúng ta cũng có thể thu được một chút lợi ích.”

Một đám hải tặc mồn năm miệng mười thảo luận, đột nhiên cảm thấy từ sâu trong hang động hình như có thứ gì đó đang vọt ra.

Nhưng bọn hắn thật sự không nhìn thấy thứ gì cả, chỉ là cảm thấy có thứ gì đó lao ra thôi.

Một giây sau, cả đám người ai nấy đều cảm thấy trên người mát lạnh, quần áo trên người bay tán loạn, có một cơn gió thổi lên từ dưới hang động.

Cơn gió mát này không quá mạnh, cũng chỉ đủ sức để lay động nhánh cây thôi, nên đương nhiên là không có nguy hiểm với đám người Hàn Sâm.

Nhưng trận gió này lại làm đám người cảm thấy có hơi kỳ quái, một hải tặc hỏi: “Kỳ quái, sao dưới hang động này lại có gió thổi? Lẽ nào bên dưới có đường ra sao?”

Phương Thanh Vũ nghe vậy hai mắt sáng lên: “Không phải lúc trước chúng ta phán đoán nơi này là dạ dày của Hắc Động Tri Chu sao? Nếu là dạ dày, thì rất có thể đây là ruột nối liền với khí quản, nói không chừng bên dưới là đường ra……”

“Vãi, nói như vậy, trận gió vừa rồi có khả năng là rắm à? ” Một tên hải tặc nôn mửa nói.

Tuy rằng cách nói của Phương Thanh Vũ làm cho người khác thấy không thoải mái lắm, nhưng cảm xúc ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vẫn nhiều hơn, nếu thật sự là như thế, vậy thì bọn hắn có đường sống rồi.

Mặc dù đi ra từ cái chỗ đó nói ra thì không dễ nghe, nhưng chết tử tế không bằng sống sót, còn nói dễ nghe thì đâu lôi ra ăn thay cơm được, mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Trong lòng mọi người tràn ngập hy vọng, và hình như sức lực cũng nhiều thêm được chút ít, mọi người bước nhanh theo Bạch Hổ.

Vết nứt này rất quanh co, nhưng nói chung là đều hướng xuống dưới, có chỗ tương đối rộng, có thể cho cả máy bay đi qua, có chỗ lại khá hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người nghiêng người đi qua.

Đám người luôn đi về phía trước, thỉnh thoảng lại có một trận gió mát từ bên dưới thổi lên, ban đầu vẫn chỉ là gió nhẹ, nhưng càng đi xuống, thì gió thổi lại càng mạnh hơn, hai bên vách đá đều bị gió thổi bóng loáng vô cùng, giống như đã trải qua dòng chảy nước cả vạn năm.

Sau đó, cùng với tiếng gió thôi, bọn họ còn nghe thấy cả tiếng sấm cuồn cuộn, giống như sấm chớp trong ngày mưa dông liên miên không dứt, cộng thêm cả tiếng vọng của cái khe nữa, đám hải tặc bị chấn động tới mức cảm thấy màng nhĩ sắp thủng luôn rồi.

Cũng may mặc dù tiếng vang có hơi dọa người, nhưng gió mát đó vẫn chưa đạt đến cấp độ có thể đả thương người.

“Hình như có gì đó sai sai ấy? Cho dù chỗ này là đường thông tới tràng đạo, thì cũng không thể nào đánh rắm suốt như vậy được chú đúng không?”

“Biết đâu chừng dạ dày của Hắc Động Tri Chu này không tốt thì sao?”

“Ngươi làm ơn sử dụng cái não đi có được không, cho dù dạ dày không tốoa nhưng cũng phải có thứ cần tiêu hóa, thì dạ dày mới không thoải mái chứ. Đoạn đường chúng ta đi đều là vách đá khô ráo, làm gì có thứ gì?”

“Vậy ngươi nói xem đây là nơi nào?”

“Ta mà biết chỗ này là chỗ nào thì cũng không ở chỗ này nhiều lời với ngươi rồi.”

Đám hải tặc lại rùm beng lên, cho dù bọn họ không thích cãi nhau, thì đây cũng là một cách để bọn họ giải quyết nỗi sợ hãi trong lòng.

Hàn Sâm sớm đã nhìn ra, trong đây không thể nào là ruột gì đó, còn vì sao bên dưới có gió thổi lên, hắn cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nếu như bên dưới không có đường ra, vậy thì nguồn gốc của những cơn gió này cũng có chút kỳ lạ.

Hắn có ý muốn hỏi con Bạch Hổ kia, nhưng Bạch Hổ lại chỉ dẫn đường trước mặt, không thèm để ý tới bọn hắn, e có hỏi cũng không ra được gì.

Rầm ầm ầm!

Gió bên dưới lại thổi lên, tốc độ gió bây giờ vô cùng đáng sợ, mặt mũi của đám hải tặc đều bị thổi đến biến dạng, máu thịt trên xương bị gió đè thành từng gợn sóng theo từng đợt gió.

Phương Thanh Vũ chỉ có tu vi cấp Hầu Tước suýt chút nữa thì bị thổi bay ra ngoài, người bị gió thôi bay lên, may bị Hàn Sâm túm lại.

“Gió bên dưới càng ngày càng mạnh rồi, chúng ta có nên tiếp tục đi xuống không?” Đám người buộc phải dừng lại, ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn Sâm, không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ Hàn Sâm là người đáng tin cậy nhất.

Hàn Sâm cũng hơi do dự, Bạch Hổ kia không có giao tình gì với bọn họ cả, nó dẫn bọn họ vào trong này chưa chắc đã có ý tốt, nếu như không phải bất đắc dĩ, Hàn Sâm cũng sẽ không dẫn mọi người xuống đây theo nó.

Lúc Hàn Sâm còn đang trầm ngâm, Bạch Hổ kia thấy bọn hắn không đi, thì lại quay người trở về kêu với Hàn Sâm hai tiếng, dường như đang thúc giục bọn họ đi theo.

“Thế này đi, bây giờ bầy rắn kia cũng không đuổi theo nữa, chỗ này tạm thời vẫn an toàn, các ngươi ở lại chỗ này dựng trại nghỉ ngơi, ta đi xuống xuống xem sao.” Hàn Sâm nói với Phương Thanh Vũ.

Tính mạng của Ky Sĩ Hoàng Cực với hải tặc hắn có thể không để ý tới, nhưng còn Phương Thanh Vũ, Ninh Nguyệt và Cố Khuynh Thành hắn lại không thể không quan tâm.

“Bọn ta đi với ngươi.” Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt lại muốn theo sau, không có dự định ở lại nơi này.

“Đừng bỏ lại ta!” Ninh Nguyệt bay nhào tới, ôm chặt đùi của Hàn Sâm, đương nhiên nàng hiểu rất rõ, đi theo Hàn Sâm còn an toàn hơn so với ở lại đây.

Hết chương 2584.

Chương 2585. Kết thạch

Quả thực không thể thoát khỏi được Ninh Nguyệt, cuối cùng Hàn Sâm chỉ đành dẫn theo Ninh Nguyệt, Cố Khuynh Thành, Minh Nguyệt, Bảo Nhi và Tiểu Hồng Điểu cùng nhau đi xuống, bọn người Phương Thanh Vũ thì tạm thời đợi ở nơi này.

Càng đi xuống dưới gió càng khủng khiếp hơn, mỗi lần gió thổi lên thì ngay cả Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt đều chỉ miễn cưỡng đứng vững thôi, cũng không biết bên dưới rốt cuộc là gió đến từ đâu mà lại mạnh như thế.

Theo lý mà nói gió như thế, bên dưới chắc là có nơi như đầu gió gì gì đó, nhưng mà nhìn xuống lại thấy giống như một khe nứt của địa ngục, hoàn toàn không nhìn thấy nơi đầu gió.

Tuy Ninh Nguyệt sợ hãi, nhưng mà hắn không bị ảnh hưởng quá lớn, thanh kiếm nhỏ màu xanh trên người hắn, gió bão đáng sợ tới thế lại không tới gần hắn được.

“Cũng không biết thanh kiếm nhỏ màu xanh đó rốt cuộc có lai lịch gì, sức ảnh hưởng đáng sợ quá.” Hàn Sâm không nhịn được thầm sợ hãi thán phục trong lòng.

Ngay lúc Hàn Sâm đang suy tư, thì bỗng con Bạch Hổ ở phía trước không thấy đâu, giống như là đã biến mất trong phút chốc.

“Sao không thấy con Bạch Hổ đó nữa rồi?” Ninh Nguyệt sợ hãi kêu lên.

Còn chưa đợi Hàn Sâm trả lời, thì lại thấy Bạch Hổ xuất hiện ở đó, nó kêu lên hai tiếng với đám người Hàn Sâm, sau đó nó lại biến mất trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Hàn Sâm.

Đám người Hàn Sâm đến gần thì mới phát hiện, nơi đó có một cái hang động nằm nghiêng, mà Bạch Hổ thì nhảy vào bên trong hang động đó, nhìn giống như là biến mắt trong phút chốc vậy.

Lúc nãy bởi vì có liên quan đến góc độ, đám người Hàn Sâm đều không nhìn thấy cái hang động trên sườn dốc đó.

Theo Bạch Hổ nhảy xuống dưới, cảnh tượng đập vào mắt đã làm bọn họ ai nấy đều sững sờ.

Chỉ thấy đây là một cái hang động có hình dạng như cái vò, nơi mà bọn đi vào là phía bên trên của hang động, những nơi khác không hề có lối ra, đến đây đã là đường cụt.

Điều khiến bọn họ kinh ngạc không phải là vì không còn đường, mà là bởi vì ở bên trên mặt đất của hang động này được khảm thứ gì đó.

Hàn Sâm cũng không nhìn ra thứ đồ đó rốt cuộc là cái gì, hơn phân nửa của nó bị nham thạch bao bọc lấy, phần lộ ra bên ngoài là một khúc dài khoảng một thước, cả vật thể được đúc bằng đồng đỏ, bên trên khắc rất nhiều hoa văn cổ quái, nhìn giống như là chuôi của loại khí cụ nào đó, nhưng lại không giống đao kiếm, bởi vì cái thanh đó chỉ rộng hai ngón tay, phần lộ ra bên ngoài chỉ dài một thước, hình như hơi dài.

Ầm ầm!

Đám người Hàn Sâm còn đang quan sát món đồ làm bằng đồng đỏ được khảm ở bên trong đá, thì đột nhiên nhìn thấy hoa văn cổ quái ở bên trên thứ đó ánh lên tử quang, sau đó có cơn lốc đáng sợ cuốn ra ngoài đầy cuồng bạo với trung tâm là đồ vật đồng đỏ đó.

Ngay lập tức cả đám người bị cơn lốc cuốn lên, giống như mấy quả bóng da lăn tới lăn lui ở trong hang động, cho đến khi cơn lốc đó từ cửa hang bay ra ngoài, đám người Hàn Sâm mới đứng vững được.

Ngay cả Hàn Sâm và Tiểu Hồng Điểu cũng bị cơn lốc thổi cho liêu xiêu, cơn lốc này mạnh hơn lúc ở bên ngoài không biết bao nhiêu lần.

Sau khi cơn lốc thoát ra từ cửa hang, cường độ đã giảm xuống rất nhiều, chỉ có ở bên trong cái hang động này thì có mới thể cảm nhận được uy lực chân chính của cơn lốc đó.

“Đó là thứ gì thế? Mà lại có uy năng như thế?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào món đồ bằng đồng đỏ ở bên trong đá, ánh mắt sáng rực lên.

“Meo!” Bạch Hổ không biết đã đứng ở bên cạnh món đồ đồng đỏ đó từ lúc nào, nó giơ móng vuốt lên chỉ vào thứ đó, ánh mắt lại nhìn Hàn Sâm rồi kêu lên.

“Ý của ngươi là bảo bọn ta nhổ nó ra?” Hàn Sâm thăm dò nói. “Meo!” Bạch Hổ gật đầu rồi lại kêu lên một tiếng.

Cố Khuynh Thành đánh giá thứ làm bằng đồng đỏ đó, đoán: “Chẳng nhế thứ này có thể kiềm chế được quái vật ngoài kia sao?”

“Meo!” Bạch Hổ nghe thấy lời Cố Khuynh Thành nói bền gật đầu, còn kêu thêm một tiếng.

“Còn có chuyện như vậy cơ à?” Hàn Sâm mừng thầm, vốn hắn đang thấy sầu não không biết phải làm sao để đối phó con quái vật ở bên ngoài đó, nếu có thứ gì có thể khắc chế nó được thật, vừa loại trừ được nguy cơ, lại vừa lấy được một món bảo bối, thế thì thực sự là một chuyện tốt.

Không nhiều lời, Hàn Sâm đi đến bên cạnh món đồ vật bằng đồng đỏ đó, mở kính Tử Đồng Thần Điệp ra, muốn xem thử món đồ này được tạo thành như thế nào.

Kính Tử Đồng Thần Điệp xoay tròn ở trong mắt của Hàn Sâm, giống như bốn cánh hoa anh đào đang chuyển động, quá trình hình thành món đồ vật bằng đồng đỏ này ngay lập tức phát lại bên trong mắt của Hàn Sâm.

Hàn Sâm càng xem càng kinh ngạc, trong hồi tưởng của kính Tử Đồng Thần Điệp, cuối cùng Hàn Sâm cũng nhìn thấy đó là cái gì, đó là một thanh Tử Đồng Giản.

Loại bình khí giản này được xem là binh khí lạnh, có chút giống với hình dạng của kiếm, nhưng mà lưỡi đao của giản có vuông bốn góc, không giống như kiếm lấy sắc bén nhẹ nhàng để thắng, ngược lại là lấy lực để thắng.

Thông thường giản đều là binh khí đôi, giản chỉ có một món khá là hiếm thấy.

Ở đây lại chỉ có một cái giản, không biết vốn chỉ có một cái, hay là chỉ có một cái này rơi lại ở đây.

Không biết vì sao thanh Tử Đồng Giản này lại rơi vào vùng biển đen này, vật chất bên trong biển đen không ngừng tích tụ lại trên thân của nó, cuối cùng càng ngày càng nhiều, hình thành nên nham thạch khổng lồ, thậm chí cuối cùng tạo thành nên một mảnh đại lục.

Hàn Sâm thật sự không tưởng tượng được nguyên nhân mà đại lục Ma Cô này hình thành là nhờ thanh giản này.

Nhưng bởi vì những hoa văn thần bí của thanh giản cứ cách một khoảng thời gian sẽ giải phóng ra cơn lốc, vì vậy vị trí của nó mới không có nham thạch tích tụ, hơn nữa cơn lốc còn lao ra khỏi hang động này, nếu không nếu như không có thuật xuyên tường, thì không thể nào thấy được nó.

Hàn Sâm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trở nên cổ quái, trong lòng thầm nói: “Xem ra chắc mảnh đại lục này là một khối sỏi trong dạ dày của Hắc Động Tri Chu, những vật chất nhỏ bé vốn không tài nào phân giải hết được ấy nên bị bài trừ ra ngoài, nhưng mà vì thanh Tử Đồng Giản này nên những thứ bám trên người của nó càng tích tụ càng nhiều, trải qua không biết bao nhiêu trăm triệu năm, cuối cùng hình thành nên một kết thạch vô cùng khổng lồ.

“Ta xem thử cái nào.” Lúc Hàn Sâm đang quan sát Tử Đồng Giản, Minh Nguyệt cũng đi đến bên cạnh Tử Đồng Giản, lực lượng trên người chuyển động, hắn vươn tay ra nắm lấy cán giản.

Ầm ầm!

Còn chưa đợi Minh Nguyệt phát lực, thì bên trên cán giản đã tạo ra cơn lốc khủng khiếp, cuốn bay luôn cơ thể của nàng, đám người Hàn Sâm cũng xui xẻo theo, bị thổi giống như quả bóng da lăn lung tung trong hang động.

Không biết Tử Đồng Giản có lai lịch gì, mà trong tình huống không có sinh vật sử dụng vẫn có thể giải phóng ra uy năng như thế, đến Tiểu Hồng Điểu trong trạng thái không biến hình cũng không thể cản được cơn lốc khủng khiếp đó, rõ ràng không phải là vật bình thường.

“Xem ra là binh khí Thần Hoá hệ gió, trong chúng ta có ai hệ gió không?” Cố Khuynh Thành hỏi.

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rõ ràng không có người tu luyện hệ gió đứng đắn ra hồn.

“Thử xem sao, cũng không nhất thiết phải là hệ gió, không rút được nó ra, làm bể nham thạch ở bên dưới chắc là được.” Hàn Sâm nói.

Minh Nguyệt nghe thấy thế bèn triệu hồi chiếc dù giấy của nàng ra, sử dụng nó giống như trường kiếm, đâm một kiếm vào nham thạch ở bên dưới Tử Đồng Giản, mũi dù phát ra ánh kiếm kinh thiên, điên cuồng đâm vào nham thạch.

Uy lực của một đòn này, e đến cả tinh cầu cũng bị chém thủng một lỗ, nhưng mà nham thạch đó lại không bị tổn hại một chút nào, đến vệt trắng cũng còn không để lại được, cái này làm cho sắc mặt của đám người Hàn Sâm thay đổi.

Hết chương 2585.

Chương 2586. Tử Đồng Giản

Minh Nguyệt cũng xem như là có trình độ cao nhất trong cấp Vương, nhưng một đòn dùng toàn lực của nàng lại chẳng tạo ra được vệt trắng nào trên nham thạch, độ cứng của nham thạch đã vượt xa sức tưởng tượng.

“Tiểu Hồng Điểu!” Hàn Sâm gọi Tiểu Hồng Điểu một tiếng.

Tiểu Hồng Điểu hiểu ý của Hàn Sâm, mở miệng nhổ ra một ngọn Phượng Hoàng Viêm, thiêu đốt những nham thạch bên cạnh Tử Đồng Giản.

Vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, Phượng Hoàng Viêm của Tiểu Hồng Điểu đã đốt nửa giờ đồng hồ, những nham thạch đó mới bắt đầu hơi ửng hồng, muốn nung chảy nó thành chất lỏng không biết còn cần bao nhiêu thời gian.

Cố Khuynh Thành nhìn nham thạch hơi đỏ đó nói: “Hắc Động Tri Chu đã nuốt không biết bao nhiêu tinh cầu và thiên thạch, trong đó không thiếu kim loại cao cấp và chất liệu đặc biệt. Nhưng mà với năng lực tiêu hoá của Hắc Động Tri Chu, sau khi hòa tan và phân giải số kim loại và chất liệu đó, thì chỉ còn sót lại cực kì ít chất liệu khó hấp thụ, cuối cùng dần tích tụ lại, hình thành nên số nham thạch này, nhan thạch có thể ngăn chặn được khả năng tiêu hoá của Hắc Động Tri Chu cấp Thần Hoá, thì đã đủ biết loại chất liệu này đáng sợ nhường nào, lực lượng cấp Thần Hoá bình thường e là rất khó phá được số nham thạch này.”

Hàn Sâm khẽ gật đầu, đồng ý với cách nói của Cố Khuynh Thành, nghe nói Hắc Động Tri Chu là dị chủng Thần Hoá khủng bố cấp Thần Điệp, nhưng mà đến cả nó cũng không tiêu hoá được thứ này, thì muốn nung chảy nó không phải chuyện dễ đâu.

May mà Tiểu Hồng Điểu có thể thiêu đốt từ từ, có công mài sắt, có ngày thành kim, qua một thời gian dài thì kiểu gì cũng sẽ nung chảy được.

Nhưng mà lúc Tiểu Hồng Điểu vẫn đang phun lửa, thì đột nhiên nhìn thấy bên trên Tử Đồng Giản lại bộc phát ra cơn lốc, cơn lốc đó cuốn Phượng Hoàng Viêm ra ngoài, rơi trên người của bọn người Hàn Sâm, thiêu cho bọn họ kêu như chết cha chết mẹ.

Tiểu Hồng Điểu nhanh chóng thu Phượng Hoàng Viêm lại, nhưng mà Phượng Hoàng Viêm đã đốt cháy đem tóc của vài người bọn họ, tuy rằng không có bị thương quá nặng, nhưng mà nhìn vẫn rất thê thảm.

“Tử Đồng Giản này thỉnh thoảng sẽ nhả ra cơn lốc, đốt từ từ chắc chắn là không được rồi, còn cách nào khác không?” Hàn Sâm nhìn đám người Cố Khuynh Thành.

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ai cũng không nghĩ ra cách gì tốt.

“Vậy thì thử, thử từng cái một.” Hàn Sâm nói rồi triệu hồi Hồn Y Khổng Tước Vương ra, đi về phía Tử Đồng Giản, thất thải hà quang chuyển động trên hai tay, nắm lấy Tử Đồng Giản.

Hoa văn thần bí bên trên Tử Đồng Giản phát ra tử quang chói mắt, cơn lốc khủng khiếp từ trên Tử Đồng Giản lao ra ngoài, thôi cả đám lăn lông lốc không ngừng.

Hàn Sâm liều mạng bắt lấy cán giản, hai chân giãm lên nham thạch, hai tay đồn sức muốn nhổ Tử Đồng Giản ra khỏi nham thạch. Hắn đã dùng hết toàn lực nhưng Tử Đồng Giản vẫn không hề động đậy, mà cơn lốc bên trên thanh giản lại càng ngày càng mạnh, thổi Vỹ Y trên người Hàn Sâm bay phần phật, tóc bay tứ tán.

Bình Luận (0)
Comment