Ầm!
Hàn Sâm cuối cùng vẫn là không thể chịu nổi cơn gió bão khủng khiếp đó, bị thổi bay ra ngoài, sau khi đụng vào vách đá lại lăn một vòng rồi lại một vòng theo gió bão, cuối cùng bị văng thẳng từ cửa hang ra bên ngoài.
Một lúc sau Hàn Sâm mới lại bay trở lại, mà gió bên trong hàng động cũng đã ngừng lại.
“Ninh Nguyệt, ngươi đi thử xem, nói không chừng có thể được.” Hàn Sâm nói với Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt lắc đầu liên tục, vừa nói vừa lùi về phía sau: “Các ngươi còn không làm được, thì ta càng không được.”
“Bảo ngươi thử thì ngươi cứ thử, nếu không sẽ quăng ngươi vào trong đám rắn.” Hàn Sâm hù doạ hắn.
Dù sao thì cơn gió bão này cũng không làm bị thương người, nhiều lắm là bị ngã vài cái, sẽ không mất mạng.
Trên người Ninh Nguyệt có thanh kiếm nhỏ màu xanh bảo vệ, gió hầu như không có tác dụng với hắn, nói không chừng có thể rút được Tử Đồng Giản ra thật.
Ninh Nguyệt bày ra vẻ mặt uất ức, vừa kinh vừa sợ, nhưng sau khi bị Hàn Sâm hù doạ vài câu thì đành đi tới thử, cẩn thận từng chút một nhổ Tử Đồng Giản ra.
Bịch!
Ninh Nguyệt vừa chạm vào Tử Đồng Giản, thì bên trên sinh ra gió lốc, ngay lập tức thổi hắn ra ngoài, sức mạnh của thanh kiếm nhỏ màu xanh cũng không thể bảo vệ hắn hoàn toàn, Ninh Nguyệt bị thổi đến lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới ngừng lại.
“Ta nói ta không thử… Ngươi cứ bảo ta thử.” Ninh Nguyệt tóc tai rồi bù ngồi ở chỗ đó, nước mắt lã chã.
Hàn Sâm thấy hơi đau đầu, bọn họ không ai nhổ ra được, bảo bối ở trước mặt lại không lấy đi được, nghĩ thôi cũng đã thấy buồn bực.
“Cha muốn thanh Tử Đồng Giản này sao?” Bảo Nhi kéo góc áo của Hàn Sâm hỏi.
“Đúng đúng,ta muốn thanh Tử Đồng Giản này, Bảo Nhi có cách gì không?” Trong lòng Hàn Sâm vui mừng, kéo lấy Bảo Nhi hỏi.
“Nhổ ra là được rồi.” Bảo Nhi nói.
“Nếu như có thể nhổ ra được, bọn ta cũng sẽ không đứng đờ ra ở đây.” Minh Nguyệt nói.
Ninh Nguyệt cũng nức nở nói: “Đúng thế, món đồ này quá kỳ quái, vừa đụng là thổi gió ra, hoàn toàn không ngăn được.”
Bảo Nhi chớp mắt, nhảy nhót đi đến bên cạnh Tử Đồng Giản, vươn bàn tay nhỏ về phía Tử Đồng Giản, mọi người gấp gáp chuẩn bị phòng ngự gió bão, để tránh lại bị thổi đến lăn lóc khắp nơi.
Nhưng mà sau khi bàn tay trắng nõn của Bảo Nhi bắt lấy chuôi giản, lại không có gió xuất hiện, chỉ thấy hai tay của Bảo Nhi nắm lấy Tử Đồng Giản, giống như là nhổ củ cải lên một cái, hoa văn của Tử Đồng Giản vẫn không hề động đậy, nó cứ thế bị nàng nhổ ra.
Đám người Ninh Nguyệt đều trừng lớn mắt, không thể tin được, trừng mắt nhìn Bảo Nhi.
Sau khi Bảo Nhi nhổ toàn bộ Tử Đồng Giản dài hơn một mét đó ra, thì ôm lấy thanh Tử Đồng Giản còn cao hơn nàng chạy đến trước mặt Hàn Sâm, cười hi hi nói: “Cho cha nè.”
“Bảo Nhi thật ngoan, trở về ta sẽ mua kem cho ngươi.” Hàn Sâm vô cùng vui mừng, vươn tay nhận lấy Tử Đồng Giản.
Nói tới cũng thật kì lạ, lúc nãy khi Tử Đồng Giản vẫn còn cắm bên trong tảng đá, vừa động vào thì bạo phát ra gió bão khủng khiếp, nhưng mà bây giờ bị Hàn Sâm nắm ở trong tay, lại không hề có gió bão xuất hiện.
Hàn Sâm ngắm nghía Tử Đồng Giản, giống với lúc hắn dùng kính Thần Đổng Tử Điệp hồi tưởng, có độ dài khoảng một mét hai, thân giản hình tứ lăng, toàn thân được đúc bằng đồng đỏ, cầm khá nặng tay, ở bốn mặt của thân giản đều được điêu khắc rất nhiều hoa văn thần bí.
Nhưng mà những hoa văn thần bí đó và hoa văn thần bí ở trên chuôi không giống nhau lắm, Hàn Sâm thử đưa sức mạnh của mình vào trong Tử Đồng Giản, muốn thử xem có thể kích hoạt sức mạnh của nó không.
Ai biết được lại thuận lợi ngoài dự tính, sau khi sức mạnh của Động Huyền Kinh truyền vào bên trong Tử Đồng Giản, hoa văn ở trên thân giản sẽ sáng lên, phát ra vầng sáng màu tím quái dị.
Hàn Sâm vui mừng quá đỗi, nếu như sau khi lấy được Tử Đồng Giản mà lại không sử dụng được, vậy thì có khác gì với không lấy được đâu, bây giờ xem ra sự lo lắng ban nấy là dư thừa rồi.
Cùng với sự sáng lên của hoa văn bên trên Tử Đồng Giản, thì đám người Hàn Sâm cũng cảm nhận được rõ ràng lực lượng trên thân giản không phải là hệ gió, khác hẳn với lực lượng của chuôi giản.
Vù vùi
Quang văn màu tím trên thân giản càng ngày càng sáng, cuối cùng hóa thành tử sắc quang diễm bao trọn lấy Tử Đồng Giản, hơn nữa tử sắc quang diễm quỷ dị này còn men theo tay cầm thanh giản của Hàn Sâm, từ từ lan tới trên người của hắn.
Hết chương 2586.
Chương 2587. Sức mạnh của Tử Đồng GiảnHàn Sâm cầm Tử Đồng Giản, toàn thân đều bị ánh sáng tím bao phủ, giống như có vô số ngôi sao màu tím đang xoay tròn nhảy nhót đạo theo quỹ đạo huyền ảo bên ngoài cơ thể của hắn, khiến cho cả người Hàn Sâm đều trở nên mờ ảo không rõ, giống như đang ở bên trong một chùm tinh vân màu tím.
Từng luồng sức mạnh kì dị chuyển động theo quy luật, mà Hàn Sâm lại không nhìn ra được là loại sức mạnh gì, chỉ cảm thấy cực kỳ huyền diệu khó hiểu.
“Cái roi này không biết có tác dụng gì nhỉ?” Hàn Sâm chợt nghĩ rồi vung qua phía vách tường đá, ngay lập tức nhìn thấy quầng sáng màu tím chói lọi bị đánh lên trên vách tường.
Nhưng mà vách tường đá đó lại không hề động đậy, ngay cả một chút tổn hại cũng chẳng có, quầng sáng màu tím ấy thì lại biến mất không thấy.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn vách tường đá, vẫn tưởng rằng sẽ có biến hoá đặc biệt gì đó, nhưng mà ai mà biết được đợi một lúc lâu mà vẫn chẳng có tí động tĩnh gì.
“Vậy là xong rồi?” Ning Nguyệt không dám tin hỏi.
“Hình như là xong rồi.” Hàn Sâm sắc mặt cổ quái nhìn Tử Đồng Tiên, không biết thứ đồ chơi này bị sao, ban nãy chỉ lúc lộ chuôi giản ra thôi đã mạnh mẽ như thế rồi, thổi bọn họ tới hồn lìa khỏi xác luôn, nhưng bây giờ đánh một chiêu thì lại chẳng có tí phản ứng nào.
“Lực lượng của nó không phải chỉ có mỗi phá hư, chắc là còn có tác dụng đặc biệt khác nữa, nhưng không nhìn ra được nó là lực lượng của hệ nào.” Cố Khuynh Thành nhíu mày nói.
Hàn Sâm cũng cho là thế, nhưng hắn không nhìn ra được Tử Đồng Giản là hệ lực lượng nào, hăn sử dụng Lĩnh Vực Động Huyền và kính Tử Đồng Thần Điệp để quan sát, hắn có thể nhìn thấy được sự chuyển động của bánh răng vũ trụ, nhưng mà bánh răng vũ trụ đó rất đặc biệt, Hàn Sâm cũng chưa từng thấy loại chuyển động bánh răng vũ trụ giống vậy, cũng không đoán ra được là hệ gì.
Lại thử thêm vài lần, lực lượng của Tử Đồng Giản quả nhiên không có tính phá hoại, nên đừng nói là vách tường đá, dù Hàn Sâm lấy một quyển sách ra để thử thì quầng sáng màu tím đánh vào quyển sách đó cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
“Thế này thì kỳ quá, sức mạnh của thanh giản này không hề có tí tính phá hoại nào, quả thực là hiếm thấy.” Minh Nguyệt nói.
“Bạch Hổ, ngươi xác định sức mạnh của thanh giản này có thể giết chết con quái vật đó?” Hàn Sâm nhìn Bạch Hổ ở bên cạnh.
Bạch Hổ gật đầu liên tục, sau đó kêu lên với Hàn Sâm hai tiếng rồi chạy ra bên ngoài, rõ ràng là đang thúc giục Hàn Sâm nhanh đi ra ngoài giết chết con quái vật đó.
Hàn Sâm nửa tin nửa ngờ, nhưng mà cũng không có cách nào khác, chỉ đành cầm lấy Tử Đồng Giản rồi đi theo ra ngoài, hắn định thử xem có thể chém chết quái vật không, nếu như không thể thì với thực lực của hắn chạy trốn trở về cũng không khó.
Lúc Bạch Hổ xông tới đã doạ đám người Phương Thanh Vũ ở lại nơi đó một phen hú hồn, cả đám vội tản ra.
Sau khi nhìn thấy đám người Hàn Sâm thì mới thở phào nhẹ nhõm, Hàn Sâm lại không có thời gian nói nhiều với bọn họ, bảo bọn học tiếp tục đợi ở đây, hắn sẽ theo Bạch Hổ lao ra khỏi hang động.
Bên ngoài hang rộng vấn là bầy rắn như cũ, nhiều đến thực sự không cách nào đếm được, cúi đầu nhìn qua đó, đâu đâu cũng chỉ chít quái xà, cả một đại lục sắp bị những quái xà này nhấn chìm tới nơi rồi.
Còn rất ít chỗ có nấm sinh trưởng, nhưng mà xem ra chẳng bao lâu nữa cũng sẽ bị đám quái xà ăn sạch.
Đã có không ít quái xà tiến hoá thành tiểu quái vật, mà con đại quái vật kia vẫn đang hì hục ăn nấm, Hàn Sâm nhìn thấy cơ thể của nó cũng xảy ra một số biến hoá.
Cơ thể màu đen ban đầu lúc này đã giống như thuỷ tinh bảy màu, từng cái xúc tu nhỏ như tơ đang phát ra ánh sáng bảy màu long lanh, khi nhìn vô cùng loá mắt quái dị.
Hàn Sâm vung thẳng Tử Đồng Giản quét qua đám rắn ở đầy đất, nhưng mà không hề có tác dụng gì, quầng sáng màu tím đánh lên người đám rắn cũng không khác gì với đánh lên vách tường đá, không †ạo ra được tí thương tổn nào..
“Thứ này thực sự có thể đối phó được con đại quái vật đó sao?” Hàn Sâm vô cùng nghi ngờ hỏi.
“Meo!” Bạch Hổ kêu lên thật lớn với Hàn Sâm, giống như là thúc giục hắn mau ra tay với quái vật đầu lớn đó.
Không có sự lựa chọn khác, Hàn Sâm cắn rằng rồi triệu hồi Hồn Y Khổng Tước Vương ra mặc lên người, bay về phía đại quái vật.
Còn chưa đợi Hàn Sâm bay đến gần quái vật, thì hình như con quái vật đó đã cảm giác được gì rồi, nó ngay lập tức quay người lại nhìn Hàn Sâm. Bây giờ cơ thể của nó giống như một con tằm thuỷ tinh trong suốt, trên người mọc đầy xúc tu óng ánh như tơ.
Những xúc tu kia ngưng kết thành cánh và lớp vỏ cứng bảo vệ con quái vật ở bên trong, con quái vật đó co ở bên trong, độc nhãn nhìn chằm chằm Hàn Sâm, hoặc là nói là đang nhìn chằm chằm Tử Đồng Giản trong tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm thấy vậy chợt nghĩ: “Xem ra quái thú này có hơi sợ Tử Đồng Giản này, nói không chừng có tác dụng với nó thật.”
Hàn Sâm không do dự nữa, coi giản là đao, chém một chiêu Khuyển Nha Giao Thác của Nha Đao về phía con quái vật đó.
Quái vật thế mà lại không có dùng lông tơ làm thành lá chắn ngăn chặn quầng sáng màu tím này, quái vật đó đều không có trốn tránh, lúc này thế mà lại trực tiếp né ra, tựa như là vô cùng sợ hãi quầng sáng màu tím này.
“Ngươi sợ rồi, vậy thì dễ làm rồi” Hàn Sâm vung vẩy Tử Đồng Kiếm lao qua, khai triển đao pháp Thiên Chi Hạ, từng luồng quầng sáng màu tím hoá thành tơ đao như lưới bao phủ lấy quái vật.
Mà con quái vật đó lại không bện xúc tu thành tấm chắn để cản vầng sáng màu tím, nó võ cánh né qua một bên.
Hàn Sâm mừng thầm, trước kia khi đụng độ với Phượng Hoàng Viêm của Tiểu Hồng Điểu, hay là thất thải hà quang của hắn, con quái vật này đều chẳng thèm né tránh. Nhưng giờ phút này nó lại né thẳng thừng luôn, trông giống như nó rất sợ hãi vâng sáng màu tím đó vậy.
“Ngươi sợ thì tốt rồi” Hàn Sâm quơ Tử Đồng Giản vọt tới, thi triển đao pháp Thiên Chi Hạ, từng đường đao ti do vầng sáng tím hóa thành đan lên nhau giống như tấm lưới phủ xuống con quái vật.
Con quái vật đó không né được hết quầng sáng tím, nên chỉ đành bện xúc tu lại thành lá chắn để chặn lại, sau khi xúc tu tiếp xúc với quầng sáng màu tím thì ngay lập tức giống như tuyết gặp phải lửa, xúc tu của nó bị hòa tan luôn, quầng sáng màu tím đánh thẳng vào người của quái vật, khoét ra một vết thương ở trên người nó.
Quái vật phát ra tiếng kêu gào thảm thiết đầy quái dị, Hàn Sâm vui mừng khôn siết khi phát hiện nơi bị quầng sáng màu tím làm bị thương, thì không có xúc tu mọc là làm khép lại vết thương.
“Có tác dụng thật kìa!” Hàn Sâm cực kỳ vui mừng, thất thải hà quang trên người lưu chuyển, hắn xông về phía con quái vật đó.
Quầng sáng màu tím không có lực sát thương với những vật khác, nhưng lại gây ra tổn thương chí mạng cho con quái vật này. Con quái vật mà lúc trước bọn họ không dám xem thường này lại không có tí khả năng phản kháng nào, bị Hàn Sâm chém giết kêu thảm thiết liên tục, trên người nó không ngừng xuất hiện những vết thương do quầng sáng màu tím tạo ra.
Lúc này quái vật còn quan tâm gì tới chuyện đi ăn nấm nữa, nó quay người muốn chạy về trong biển đen, Hàn Sâm trực tiếp dịch chuyển tới bên cạnh nó, chém hết chiêu này tới chiêu khác lên người của nó, lỗ thủng trên cơ thể của quái vật càng ngày càng nhiều, chẳng qua bao lâu cơ thể đã tả tơi rách mướp, chỗ nào cũng có xúc tu bị hoại tử.
Khi nhìn xuyên qua những cái lỗ lớn bị khoét ra đó, Hàn Sâm nhìn thấy bộ phận bên trong cơ thể của nó, thậm chí còn có một viên hạch tinh thể trong suốt, to chừng đầu người, trông rất mềm mại và có tính đàn hồi.
Hàn Sâm vung một giản ra, quầng sáng màu tím đánh vào viên hạch tinh thể đó, trong nháy mắt đánh vỡ luôn viên hạch tinh thể ấy, chất lỏng trong suốt chảy ra từ bên trong.
Ầm ầm!
Cùng với hạch tinh thể bị đánh vỡ, cả cơ thể của quái vật cũng vỡ ra theo, cơ thể và xúc tu đều tan chảy thành chất lỏng.
Hàn Sâm có hơi sững sờ, bởi vì hắn không nghe thấy âm thanh nhắc nhở đã giết chết dị chủng, đừng nói đến thú hồn, đến cả gen dị chủng cũng còn chẳng có.
Lúc trước đám rắn này không có cho ra thứ gì, Hàn Sâm còn tưởng rằng bọn nó là một bộ phận của quái vật lớn, giết chết đại quái vật mới có gen dị chủng và thú hồn, ai mà biết được rằng đã giết chết con quái vật này rồi nhưng vẫn không có thứ gì cả.
Hết chương 2587.
Chương 2588. Biến hóa kỳ dịĐại quái vật vừa chết, thì ngay lập tức bầy rắn rút lui khỏi đại lục ào ạt như thủy triều, lao nhao chui vào trong biển đen, con nào con nấy cũng cắm mặt vào chạy, còn nhanh hơn cả lúc đến nữa, chỉ trong nháy mắt đã rút lui sạch.
“Rốt cuộc những thứ kia là cái quái gì vậy?” Trong lòng Hàn Sâm cực
kỳ nghi ngờ, rồi hắn nhìn thanh Tử Đồng Giản trong tay, cái thanh giản này cũng rất kỳ quái, không có tác dụng gì với thứ khác, nhưng lại có
tác dụng trên người quái vật, trong này chắc chắn có vấn đề gì đó.
Theo lý mà nói, những tiểu quái vật kia là cùng một loài với đại quái vật, nếu Tử Đồng Giản có thể gây ra tổn thương cho đại quái vật thì chắc cũng phải có tác dụng với tiểu quái vật mới đúng.
Nhưng ban nấy Hàn Sâm đã thử rất nhiều lần, tiểu quái vật hoàn toàn không bị tử sắc quang diệu gây tổn thương, rõ ràng cái này không bình thường.
Hàn Sâm nhìn về phía Bạch Hổ, e là ở nơi này chỉ có nó biết được bí mật của Tử Đồng Giản, đáng tiếc Bạch Hổ không có muốn nói chuyện với Hàn Sâm và nó cũng không biết nói chuyện.
Lúc này Bạch Hổ đang đuổi giết bầy rắn, phun ra một lượng lớn mưa nấm, sau khi những nấm kia ký sinh lên thân của quái xà thì chẳng mấy chốc đã hút khô thân thể của chúng nó, mọc thêm ra rất nhiều nấm nữa.
Nhưng dù có thế nào, giết chết được đại quái vật cũng là chuyện tốt, hơn nữa còn thu được một món bảo bối kỳ quái như Tử Đồng Giản.
Sau khi tới nơi này, Hàn Sâm đã thử câu thông với Bạch Hổ rất nhiều lần, muốn biết có đường ra ngoài hay không, và rốt cuộc Tử Đồng Giản là vật gì. Nhưng mà Bạch Hổ chỉ kêu hai tiếng meo meo, thỉnh thoảng lại lắc đầu, cho dù Hàn Sâm không hiểu thú ngữ, cũng biết là có ý gì rồi.
“Rốt cuộc là nó không biết hay là không muốn nói?” Hàn Sâm cau mày nhìn Bạch Hổ.
Sau lần này, Bạch Hổ không còn địch ý với bọn họ nữa, cũng không làm ra hành động gây tổn thương cho bọn họ nữa. Đôi lúc tình cờ còn tới gần bọn họ, nằm ở chỗ không xa nghe bọn họ nói chuyện.
Nhưng dù sao Hàn Sâm luôn cảm thấy Bạch Hổ đang ngó chừng hắn, nhưng lại không giống như là địch ý, loại ánh mắt đó rất kỳ quái, Hàn Sâm cũng không biết rốt cuộc đây là loại ánh mắt gì.
Không có địch ý, nhưng không thân mật, ánh mắt mà Bạch Hổ nhìn Hàn Sâm, làm cho Hàn Sâm cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng mà hắn không nhớ nổi là loại quen thuộc gì.
“Kệ nó đi, dù sao không trêu chọc ta là được.” Hàn Sâm không để ý tới nữa, bận bịu lâu như vậy, thể lực của hắn đã sắp cạn kiệt rồi. Hàn Sâm không nói hai lời truyền tống về đến nhà, ôm Kỷ Yên Nhiên ngủ thẳng tới hừng đông.
“AI” Hàn Sâm còn chưa ngủ tỉnh, thì đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai, dọa hắn giật nảy mình, hắn hồi hộp nhìn Kỷ Yên Nhiên trên giường hỏi: “Vợ à, có chuyện gì thế? Có kẻ địch sao?”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Kỷ Yên Nhiên đứng ở trên giường, mở to hai mắt chỉ Hàn Sâm, nói liên tục ba chữ ngươi rồi không nói gì nữa.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Hàn Sâm hoảng sợ trong lòng, vội vàng cúi đầu xem người của mình.
Hàn Sâm chỉ mặc quần đùi, nửa người trên hoàn toàn lõa lồ, lộ ra cơ bắp tinh tráng như sắt, rồi còn nhẫn nhụi như ngọc, hình thể khá hoàn mỹ.
“Ta đâu có bị sao đâu nhỉ? Vóc người vẫn hoàn mỹ, hay dạo này ta trở nên đẹp trai xuất sắc hơn, nên đã làm ngươi kinh ngạc hả?” Hàn Sâm bày một cái POSE, rất là bảnh chọe nói.
“Trên… Trên đầu ngươi…” Kỷ Yên Nhiên chỉ vào đỉnh đầu của Hàn Sâm, trừng lớn mắt nói.
“Lúc trước nói với ngươi rồi sao, lúc bọn ta ở trong bụng của Hắc Động Tri Chu, trên đỉnh đầu của ai cũng mọc nấm. Lúc ta trở về hình như đã ngắt xuống rồi, nó lại móc nữa à?” Hàn Sâm vừa nói vừa sờ đỉnh đầu của mình, hắn vừa sờ một cái thì Hàn Sâm sững người luôn, sau đó lại vội vàng sờ lại.
“Đây… Đây là thứ gì..” Hàn Sâm sờ thấy trên đỉnh đầu của hắn hình như có thứ gì đó, sờ mềm mềm có tính đàn hồi.
Hình như Hàn Sâm nghĩ tới điều gì đó không đồ tốt, trực tiếp thuấn di tới trước bàn trang điểm của Kỷ Yên Nhiên, nhìn bản thân ở trong gương.
Ngay lập tức Hàn Sâm như bị sét đánh, trên đỉnh đầu của hắn không có ma cô, nhưng nó có thêm hai thứ màu tím giống như tai hồ ly.
“Đây là thứ quái quỷ gì đây?” Hàn Sâm hoảng sợ, vội vươn tay nhéo đôi lỗ tai trên đỉnh đầu kia, nhưng mà mới kéo một cái thì Hàn Sâm đã đau nhe răng khóe miệng. Đôi tai tím này giống như khí quan trên người hắn vậy.
“A… Ngươi… Ngươi… Sau lưng ngươi…” Kỷ Yên Nhiên kêu lên, lần này nàng chỉ vào sau lưng của Hàn Sâm.
Hàn Sâm hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía sau, quả nhiên thấy nơi đó nhiều thêm một cái đuôi lông xù màu tím, trông xù xù mềm mại lắm.
“Ôi đệch mợ tình huống gì thế này?” Hàn Sâm sử dụng Lĩnh Vực Động Huyền kiểm tra thân thể của mình, cũng không có phát hiện vấn đề gì, như thể lỗ tai và cái đuôi vốn là hắn một phần của cơ thể hắn.
Kỷ Yên Nhiên mở to hai mắt nhìn, từng bước đi tới trước mặt Hàn Sâm, nhìn chằm chằm Hàn Sâm giống như bị dọa hú hồn.
“Vợ à, ngươi đừng sợ, đây chỉ là chuyện nhỏ, ngươi yên tâm đi… Ta giải quyết xong ngay thôi…” Hàn Sâm vội vàng an ủi Kỷ Yên Nhiên.
“Đáng yêu quá!” Kỷ Yên Nhiên hưng phấn hét lên một tiếng, ôm lấy Hàn Sâm, còn nắm lấy tai hồ ly của hắn nữa.
Linh Nhi cũng bị giọng nói của bọn họ đánh thức, dụi mắt ngồi trên giường nhỏ, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Sâm thì bèn lộ ra vẻ vui mừng, nhoáng cái cả người nàng đã nhảy tới trên lưng của Hàn Sâm, †hò một tay ra bắt một cái tai của hắn, nói: “Cha đáng yêu quá…”
“Đáng yêu cái đầu ngươi ấy!” Hàn Sâm cảm thấy thẹn cực kỳ, kéo Linh Nhi từ trên lưng xuống bỏ vào trong ngực Kỷ Yên Nhiên, sau đó lại bắt đầu nghiên cứu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn mới ngủ một giấc thì đã biến thành thế này.
Nhưng mà Hàn Sâm sử dụng đủ loại cách, dù có tra kiểu gì thì đôi tai
hồ và cái đuôi cứ như là một phần của cơ thể hắn vậy, không thể tùy tiện loại bỏ được,
Với tố chất thân thể và năng lực khôi phục của hắn thì dù có cắt nó đi thì chẳng bao lâu cũng sẽ mọc lại.
“Chồng à, nếu không xử lý được thì giữ lại cũng được đó.” Kỷ Yên Nhiên đứng ở một bên cười híp mắt nói.
“Ừ, cũng được.” Linh Nhi ôm bình sữa, đôi mắt to tròn vẫn luôn nhìn Hàn Sâm, vừa uống sữa vừa gật đầu lia lịa, như thể rất tán thành lời của Kỷ Yên Nhiên.
“Chồng, làm tổn thương thân thể của mình là không tốt đâu, thôi giữ lại bọn chúng đi.” Kỷ Yên Nhiên khuyên nhủ.
“Đúng, giữ bọn nó lại.” Linh Nhi lại gật đầu. “Thân thể tóc da là nhờ cha mẹ, đừng làm bậy nha!” “Đúng đúng, đừng làm bậy!”
“Dù ngươi biến thành bộ dáng gì, thì mẹ con ta cũng vẫn yêu ngươi mà, thôi đừng đụng tới chúng nó nữa.”
“Đúng, yêu cha.”
Hai mẹ con đứng ở một bên cười híp mắt khuyên bảo Hàn Sâm, Hàn Sâm cảm thấy cả đời hắn xem như xong rồi.
“Tử Đồng Giản… Chắc chắn có liên quan tới Tử Đồng Giản… Lúc trước †a đâu có bị sao… Nhưng sau khi có nó thì mới xảy ra chuyện quái lạ này…” Hàn Sâm vội vàng lấy Tử Đồng Giản từ trong tháp Thiên Mệnh ra, cầm trong tay quan sát cẩn thận.
Nhưng mà hắn cũng không có phát hiện được chỗ nào bất thường, Tử Đồng Giản nằm im lặng trong tay Hàn Sâm, hoa văn có hơi thần bí trên giản cũng không có phản ứng, trông vẻ rất bình thường.
Hàn Sâm lại nhạy cảm phát hiện ra được một điểm hơi bất thường, cặp hồ tai và sau lưng cái đuôi kia có màu tím giống y như đúc với màu tím của Tử Đồng Giản,
Hết chương 2588.
Chương 2589. Tử Đồng Giản không vứt đi được“Chắc chắn là vấn đề của nó!” Hàn Sâm cực kỳ phẫn nộ, nhưng dù hắn có nghiên cứu thế nào thì cũng không tìm ra được chỗ có vấn đề, điều này làm cho trong lòng Hàn Sâm càng thêm bất an.
Bởi vì đang có một vết xe đổ ở ngay bên cạnh Hàn Sâm, Ninh Nguyệt bị một thanh tiểu kiếm xanh biếc gieo họa, biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy, hắn cũng rất sợ bản thân sẽ bị Tử Đồng Giản gieo vạ.
Tính cách và cơ thể của Ninh Nguyệt cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, sắp biến thành một nữ nhân tới nơi rồi, Hàn Sâm cũng sợ bản thân sẽ biến thành một con màu tím hồ ly gì đó. Chuyện như vậy Hàn Sâm tuyệt đối không cho phép nó xảy ra.
Hàn Sâm đột nhiên biết vì sao ánh mắt mà lúc trước Bạch Hổ nhìn hắn lại quen thuộc như vậy rồi, bởi vì đó là ánh mắt trước kia hắn nhìn Ninh Nguyệt mà.
“Con Bạch Hổ đó, chắc chắn nó đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Hàn Sâm tức tối trong lòng.
Không nghiên cứu ra được gì, Hàn Sâm bèn biến thể Thần Linh siêu cấp, muốn lợi dụng đặc tính vạn pháp bất xâm của thể Thần Linh siêu cấp để diệt trừ tình trạng dị thường trên người.
Sau khi Hàn Sâm biến thành thể Thần Linh siêu cấp, thì ngay lập tức hồ tai và cái đuôi biến mất giống như bị đốt rụi, làm Hàn Sâm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“May ta có thể Thần Linh siêu cấp, nên chắc sẽ không thảm như Ninh Nguyệt.” Hàn Sâm võ ngực nói.
Nhưng mà Kỷ Yên Nhiên và Linh Nhi đứng ở một bên thấy hồ tai và cái đuôi của Hàn Sâm không còn nữa thì lộ vẻ tiếc hận, giống như bị mất một món đồ chơi vô cùng tốt vậy.
Hàn Sâm chẳng thèm để ý các nàng nghĩ sao, hắn chẳng có tí cảm tình gì với cái bộ dáng kỳ quái đó.
Giải trừ thể Thần Linh siêu cấp, sờ đỉnh đầu và phía sau, thấy thân thể hết thảy đều bình thường, lúc này Hàn Sâm này mới hoàn toàn yên lòng.
Đáng tiếc Hàn Sâm vui mừng quá sớm rồi, buổi trưa khi hắn dẫn theo Linh Nhi đi dạo phố thì đột nhiên người đi đường chỉ trỏ hắn, còn có bé gái che miệng cười nữa, ngay lập tức Hàn Sâm cảm thấy vô cùng không ổn.
Hắn sờ lên đỉnh đầu thì sờ thấy đôi tai hồ ly không biết đã mọc ra từ lúc nào, còn cái đuôi thì làm quần áo của hắn căng phồng hết cả lên.
Ngay tức khắc, sắc mặt của Hàn Sâm thay đổi, Linh Nhi cũng thấy rất vui, nàng ngồi trên vai Hàn Sâm, đôi tay nhỏ bé nắm lấy một lỗ tai, sờ mó khắp nơi, trông vẻ rất là vui.
Hàn Sâm vội vàng vọt tới một chỗ không có người, thuấn di về nhà, rồi lại sử dụng thể Thần Linh siêu cấp để diệt bỏ dị thường trên người.
Không hề do dự, lần này Hàn Sâm truyền tống đến đại vũ trụ gen, sau đó ném Tử Đồng Giản vào trong biển đen xa xa, mặc cho Tử Đồng Giản biến mất như sao băng, Hàn Sâm lại truyền tống về Tí Hộ Sở.
Mà chuyện làm cho Hàn Sâm cảm thấy khó tin và cực kỳ buồn rầu đã xảy ra. Chẳng bao lâu, Hàn Sâm phát hiện không biết thanh Tử Đồng Giản kia xuất hiện ở hông của hắn từ bao giờ, lẳng lặng giắt ở trên dây lưng.
“Điều này sao có thể…” Trong lòng Hàn Sâm chấn động vô cùng. Đây cũng là cách một cái Tí Hộ Sở a, Tử Đồng Giản lại vẫn có thể trở lại bên cạnh hắn, này thật sự có chút khó tin.
Tử Đồng Giản trở lại chưa được bao lâu, thì Hàn Sâm lại mọc ra cái đuôi và tai.
Hàn Sâm liên tục thí nghiệm rất nhiều lần, cho dù ném Tử Đồng Giản vào một tinh cầu nào đó trong Lĩnh Vực Hạch Tâm cũng vô dụng, vì chẳng bao lâu nó sẽ lại xuất hiện bên người Hàn Sâm một cách quỷ dị.
Bây giờ Hàn Sâm có thể xác định được bản thân hắn giống Ninh Nguyệt rồi, bị một binh khí kỳ quái quấn lên, hơn nữa còn không vứt đi được.
Bây giờ Hàn Sâm vô cùng hối hận, thật sự không nên tự mình đi lấy Tử Đồng Giản, nếu hắn sớm biết sẽ thành ra như vậy thì sẽ để Cố Khuynh Thành hoặc là Minh Nguyệt đi lấy Tử Đồng Giản, nữ nhân mọc cái hồ tai, cái đuôi gì đó thì còn tiếp thu được tốt hơn chút.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã chậm rồi, Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt thấy hình dạng của hắn, rõ ràng cũng đang cố nén cười, bề ngoài thì luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng Hàn Sâm biết, có khi các nàng đã cười tới đau ruột rồi.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế này?” Hàn Sâm oán hận quăng Tử Đồng Giản tới trước mặt Bạch Hổ, bắt nó lại rồi chất vấn.
“Meo meol!” Bạch Hổ kêu một tiếng, ánh mắt kia híp lại thành hình trăng khuyết, cho dù Hàn Sâm không hiểu thú ngữ, cũng biết nó chắc chắn đang cười gian.
“Đậu mòe nhà ngươi, nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc đây là cái quái gì, phải loại bỏ nó làm sao, nếu không ta lột da của ngươi.” Hàn Sâm oán giận bắt lấy Bạch Hổ kêu lên.
Bạch Hổ kêu mấy tiếng, nhưng mà Hàn Sâm không hiểu rốt cuộc nó có ý gì, đợi Hàn Sâm buông lỏng tay, thì Bạch Hổ đâm đầu vào nham thạch, mất tăm luôn.
Hàn Sâm hết cách rồi, hắn nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không giải quyết được Tử Đồng Giản.
Nhưng may tình huống này của hắn không chuyển biến xấu, ngoài thêm một đôi tai trên đỉnh đầu và thêm một cái đuổi ở sau lưng thì không có tình hình mới gì nữa.
Mà tin tức tốt duy nhất với Hàn Sâm sau khi trên người hắn mọc ra mấy thứ này, thì e là là chuyện trên đỉnh đầu hắn không còn mọc nấm nữa.
“Mất nấm thêm tai, các ngươi coi đầu của ta là cái gì? Quán trọ sao?” Hàn Sâm trong lòng phẫn hận, nhưng hết cách.
“Cha, trông ngươi như vậy được lắm.” Bảo Nhi nghiêng nhìn Hàn Sâm nói.
“Đẹp cái quỷ.” Hàn Sâm trong lòng buồn bực, nhưng mà hết cách rồi, hắn không thể biến thân thành thể Thần Linh siêu cấp mãi được.
“Từ từ rồi sẽ quen, ta cũng vậy đó thôi.” Ninh Nguyệt ở một bên sâu kín nói.
Hàn Sâm nhìn cái dáng vẻ nữ nhân đầy u oán của Ninh Nguyệt, bỗng rùng mình, trong lòng phát cáu: “Không được, ta nhất định phải diệt bỏ hết mấy cái thứ quỷ quái này, không thể để bản thân biến thành dáng vẻ như Ninh Nguyệt được.”
Lý tưởng thì hay, nhưng hiện thực thì tàn khốc, Hàn Sâm sử dụng rất nhiều biện pháp, nhưng cũng không bỏ dứt được hồ tai và cái đuôi.
Hôm nay Hàn Sâm vẫn đang suy nghĩ phải loại bỏ lỗ tai của mình bằng cách nào, thì đột nhiên thấy trong sương mù kia truyền đến không gian dao động kịch liệt, một đường tử sắc đao khí kinh khủng chém tan sương mù, bay xuyên qua trời, kéo dài vào trong hư không vô hạn.
“Lực Tuyệt Nha… Chẳng lẽ là…” Nhìn thấy đao khí kia, trong chớp mắt Hàn Sâm hơi ngẩn ra, có thể sử dụng ra lực Tuyệt Nha khủng bố như vậy, hình như trong đại vũ trụ hiện nay chỉ có một thôi.
Sau giây lát, Hàn Sâm bèn thấy trong đao khí đó có một bóng người rơi xuống, rõ ràng là Isa mặc chiến giáp màu tím, tư thế hiên ngang.
“Sư phụ!” Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ, không ngờ hắn lại gặp được Isa ở chỗ này.
“Thời gian không nhiều, đi theo ta.” Isa lạnh nhạt nói, biểu cảm trên mặt không có mấy.
Nhưng mà Hàn Sâm lại rất rõ ràng, Isa đến được đây, chắc chắn là đã bỏ ra cái giá lớn, Hàn Sâm thậm chí còn nhìn thấy chiến giáp trên người Isa có rất nhiều vết thương chưa khép lại, trong lòng vô cùng cảm động.
Tuy nói Isa là sư phụ của hắn, nhưng mà trong khắp thiên hạ có mấy sư phụ sẽ vào trong bụng Hắc Động Tri Chu cứu người trong tình cảnh như vậy?
Hàn Sâm vội vàng kêu mọi người cùng nhau lên cá voi trắng, rồi xông vào trong sương mù cùng Isa.
Mặt mày Isa lạnh lùng, trường đao trong tay chém ra lực Tuyệt Nha, trong nháy mắt đao khí kinh khủng kéo dài vô hạn trong sương mù, Isa dẫn theo đám người Hàn Sâm đi dọc theo khe rãnh hư không mà Lực Tuyệt Nha bổ ra.
Hết chương 2589.
Chương 2590. Tộc KhíKhi mọi người nhìn thấy tinh không của Hỗn Loạn Tinh Vực lâu ngày không gặp thì đều nhịn không được reo hò thành tiếng.
Hàn Sâm nhìn về nơi mà bọn họ bước ra, nhưng lại không nhìn thấy Hắc Động Tri Chu đâu, chỉ nhìn thấy một vết nứt không gian giống như máng nước ở trong tinh không.
Sau khi bọn họ xông ra khỏi vết nứt không gian thì nhìn thấy một thanh đoản đao bay ra từ trong vết nứt không gian đó, thanh đoản đao đó giống như dao găm vậy, chỉ dài có một thước, uốn cong như trăng lưỡi liềm, tuyết trắng như ngà, không gian bốn hướng đều méo mó biến dạng theo đường bay của thanh đoản đao đó.
Isa cầm một vỏ loan đao trên tay, thu thanh Nha Đao đó vào, thanh Nha Đao giống như trăng lưỡi liềm đó ngay lập tức trở về bên trong vỏ đao, bị Isa giắt ở giữa eo.
Còn vết nứt không gian đó do mất đi sự chống đỡ của Nha Đao nên sụp đổ tan vỡ, trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng nữa.
“Sư phụ, đó là đao gì? Sao khí tức ở trên đó lại quen thuộc đến như thế?” Hàn Sâm không kiềm lòng được đến bên Isa hỏi, trên thanh Nha Đao giống trăng lưỡi liềm đó rõ ràng có vết tích của lực Tuyệt Nha, hơn nữa còn không phải là lực Tuyệt Nha bình thường.
“Đó là một trong những thanh phối đao của Thủy Tổ tộc ta, Liệt Không Chi Nha, nếu như không có nó mở thông đạo không gian tới thẳng vị trí của ngươi thì ta cũng không thể bước vào trong bụng của Hắc Động Tri Chu cứu ngươi.” Isa bình tĩnh nói.
“Sư phụ, sao ngươi biết bọn ta đang ở trong bụng của Hắc Động Tri Chu?” Hàn Sâm rất thắc mắc điểm này.
Cho dù có Liệt Không Chi Nha mở ra thông đạo không gian, nhưng nếu như không biết vị trí cụ thể thì căn bản sẽ không biết thông đến nơi nào, làm sao có thể đi đến dạ dày của Hắc Động Tri Chu một cách chuẩn xác đến thế cơ chứ?
Nếu như không cẩn thận, đả thông thông đạo không gian đến bên trong máu thịt của Hắc Động Tri Chu, làm kinh động đến Hắc Động Tri Chu, e đừng nói đến cứu người, đến bản thân Isa không biết có thể sống chạy thoát thân hay không cũng là một vấn đề.
“Thừa dịp bây giờ vẫn chưa bị sinh vật của chủng tộc khác phát hiện, nhanh chóng đi đến Trấn Thiên Cung đi.” Isa lạnh nhạt nói, không hề trả lời câu hỏi của Hàn Sâm.
Isa không nói, Hàn Sâm cũng ngại hỏi nhiều, đi theo Isa tạt qua Hỗn Loạn Tinh Vực.
Có Isa mở đường, cả đoạn đường này bọn họ an toàn hơn rất nhiều, khi ở trong bụng của Hắc Động Tri Chu, Hàn Sâm đã nâng cấp huyết mạch mệnh thần kinh lên đến lĩnh vực cửu trọng, gen vật ngữ cũng đã bắt đầu nâng cấp.
Cũng khá giống với những gì Hàn Sâm tưởng tượng, lĩnh vực của gen vật ngữ nâng cấp, ngoài cường hóa thân thể, năng lực chủ yếu là làm quan hệ giữa Hắc Tinh Áo Giáp trở nên càng ngày càng rõ ràng.
“Không biết lúc này Bán Bộ Thần Hóa có thể kích hoạt được Hắc Tinh Áo Giáp thật không?” Hàn Sâm suy ngẫm trong lòng.
Con Bạch Hổ đó cũng xông ra theo bọn họ, luôn bay theo bọn họ, không hề có ý muốn rời đi.
Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi bọn họ rời khỏi bụng của Hắc Động Tri Chu thì cây nấm trên đỉnh đầu đã tự động khô héo rơi xuống, không hề sinh trưởng lại nữa.
Chỉ có đỉnh đầu của con Bạch Hổ đó vẫn mọc ra một cây nấm, từ đầu đến cuối đều không có hiện tượng khô héo.
Khi cây nấm trên đỉnh đầu của mọi người tàn héo, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, cảm thấy đã trừ đi được một đại hoạn, nhưng Isa liếc nhìn con Bạch Hổ đó rồi nói: “Trong bụng của Hắc Động Tri Chu, ngoài sinh vật Thần Hóa thì gần như không thể nào có sinh vật tồn tại, các ngươi có thể sống đến bây giờ thì nên cảm tạ cây nấm đó mới đúng.”
Đám người Hàn Sâm đều hơi ngơ ngác, bọn họ luôn xem cây nấm trên đỉnh đầu là mối họa trong lòng, nhưng chưa hề nghĩ rằng cây nấm lại có lợi cho bọn họ, ai nấy đều không dám tin nhìn Isa.
Isa thản nhiên nói: “Các ngươi thật sự nghĩ sinh tồn ở trong bụng của Hắc Động Tri Chu dễ dàng đến thế sao? Ở đó tồn tại sức mạnh đáng sợ mà các người căn bản không nhìn thấy được, loại sức mạnh đó giống như mầm độc vậy, thâm nhập vào cơ thể của sinh vật, khiến sinh vật phân giải tiêu hóa, trở thành chất dinh dưỡng của Hắc Động Tri Chu, không có cơ thể cấp Thần Hóa thì căn bản không thể nào chống cự nổi loại sức mạnh gần như không thể phát giác ra được đó, cho dù là cơ thể Thần Hóa thì cũng chưa chắc có thể chống cự nổi. Các ngươi có thể sống ở nơi đó lâu như thế thì công lao phải quy về cây nấm trên đỉnh đầu và con Bạch Hổ đó.”
Hàn Sâm nghe Isa nói như vậy thì đột nhiên nhớ đến tư liệu mà hắn đã từng nhìn thấy trên chiến hạm cũ nát, trong lòng lập tức nảy ra một ý nghĩ: “Lẽ nào lúc đầu người phụ nữ đó lấy Bạch Miêu làm thí nghiệm là để Bạch Hổ sống tiếp được sao? Nếu như những gì Isa nói là thật, vậy thì khả năng này rất cao, cây nấm trên đỉnh đầu của Bạch Miêu rất có thể là thứ mà người phụ nữ đó nghiên cứu ra, là vắc xin dùng để đối kháng với lực lượng của mầm độc trong cơ thể của Hắc Động Tri Chu, bọn ta cũng là người được hưởng lợi.”
Hàn Sâm cảm thấy nếu nói là vắc xin thì không chuẩn xác lắm, nhưng đại khái là ý như vậy: “Nếu nói như thế thì ngay từ lúc đầu, con Bạch Hổ này đã cứu bọn ta, nếu như không có nó, cho dù ta không sợ lực lượng của mầm độc gì đó, thì những người khác chắc cũng chết hết rồi.”
“Nhưng cái người phụ nữ đó làm sao lại chạy vào bụng của Hắc Động Tri Chu được? Tại sao nàng lại tự mình rời đi mà không mang theo Bạch Hổ đi cùng?” Hiện giờ Hàn Sâm hận không thể đi tìm người phụ nữ đó ngay để hỏi cho rõ ràng tất cả mọi thứ, tiếc rằng hắn không biết người phụ nữ đó đang ở nơi nào.
Từ sau lần từ biệt ở núi Lưỡng Giới, hắn chưa bao giờ nghe thấy tin tức của người phụ nữ đó nữa.
“Ngươi, có chuyện gì vậy?” Isa nhìn đỉnh đầu của Hàn Sâm, hỏi.
Bảo Nhi ngồi ở trên vai Hàn Sâm, hai tay mỗi tay nắm lấy một tai hồ ly của Hàn Sâm, véo qua véo lại rất không biết mệt.
Hàn Sâm nói một mạch chuyện của Tử Đồng Giản với Isa, Isa nghe xong lộ ra một vẻ kinh ngạc: “Lấy thanh Tử Đồng Giản ra cho ta xem thử”
Hàn Sâm lấy Tử Đồng Giản ra đưa cho Isa, nhưng Isa lại không giơ tay ra lấy, chỉ quan sát một chút, mới gật đầu nói: “Không sai, đây chính là tộc khí của tộc Bách Biến Mị Hồ”
“Tộc khí?” Hàn Sâm không hiểu nhìn Isa, hắn chưa từng nghe qua cái từ này.
Isa thở dài nói: “Bây giờ, sinh vật biết đến tộc khí đã không còn nhiều nữa, ở thời đại Thái Cổ, tất cả tộc đốt thần đăng gen đều có được một món thần khí gen được lai tạo trong thần đăng, những tộc khí đó đã dung hợp vào gen của tộc, đồng thời tự bản thân nó cũng sở hữu sức mạnh vô cùng khổng lồ, hình thành nên thần khí chủng tộc riêng biệt, những tộc khí khá mạnh trong đó gần như có thể đối kháng với vũ khí Thần Hóa của cấp Chân Thần, thậm chí còn mạnh hơn. Nhưng mỗi †hần đăng gen chỉ lai tạo được một món tộc khí, chủng tộc đầu tiên đốt được thần đăng có thể lấy đi tộc khí, còn những chủng tộc khác sau này đốt được thần đăng, trừ phi cướp được tộc khí từ trong tay của kẻ đến trước, nếu không thì sẽ không có tộc khí nữa, vì thế mà sinh vật biết đến tộc khí cái tên này càng ngày càng ít, chỉ nghĩ rằng đó là vũ khí Thần Hóa mạnh mẽ.”
Ngừng một chút, Isa lại tiếp tục nói: “Tộc khí của tộc Bách Biến Mị Hồ được gọi là Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, nhưng theo như ta biết thì đó là tộc khí mà tộc Bách Biến Mị Hồ trộm được, vốn dĩ không phải là tộc khí mà bọn họ sở hữu, còn về thần khí ban đầu của tộc Bách Biến Mị Hồ, ta cũng chỉ nghe nói là một thanh Tử Đồng Giản, nhưng chưa gặp bao giờ, có lẽ là thanh này.”
Hàn Sâm nghe xong vui mừng, bởi vì Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cũng ở trong tay hắn, nhưng hắn luôn không biết Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính có tác dụng gì, nghe Hồ Phi nói, mảnh Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính đó hình như chỉ có tác dụng với việc Hồ Tộc thăng cấp Thần Hóa, Hàn Sâm cũng không biết là thật hay giả.
“Sư phụ, có cách gì loại bỏ được dị trạng trên người ta không?” Hàn Sâm vô cùng mong đợi nhìn Isa hỏi, nếu như người đã biết được lai lịch của Tử Đồng Giản thì chắc phải có cách mới đúng.
Hết chương 2590.
Chương 2591. Đánh với Mông LiệtNào ngờ Isa lắc đầu nói: “Tộc khí là vũ khí Thần Hóa được dung hợp từ gen của một chủng tộc, nó có linh tính hơn vũ khí Thần Hóa bình thường, cũng mạnh mẽ hơn. Nếu là sinh vật của chính tộc đó sử dụng chúng nó thì thực lực tăng vọt, sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Nhưng nếu như chủng tộc khác cưỡng ép kích hoạt tộc khí thì sẽ bị truyền nhiễm lực lượng của tộc khí, từ đó cơ thể bị gen của tộc đó xâm nhập, sẽ sản sinh ra sự biến dị đặc thù, trừ phi sức mạnh của bản thân ngươi có thể vượt qua được tộc khí, nếu không thì sẽ luôn bị tộc khí ảnh hưởng”
“Thật sự không có cách nào khác nữa sao?” Hàn Sâm buồn bực hỏi.
“Cũng không phải hoàn toàn không có, nếu như có cường giả có thể trấn áp tộc khí bằng sức mạnh, xóa đi gen chủng tộc ở bên trong tộc khí, cưỡng ép dẫn gen của ngươi vào trong, vậy thì có thể giải quyết tác dụng phụ của tộc khí, giống như Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính của Mị Hồ tộc, nó đã bị một cường giả cực kỳ khủng bố cưỡng ép xóa gen chủng tộc của tộc nguyên bản, dẫn gen Hồ tộc vào lại từ đầu nên mới biến thành tộc khí của Hồ tộc.”
lsa ngừng một lát lại nói: “Nhưng mà, gen của Mị Hồ tộc khá ưu tú, nghe nói lúc đầu khi bọn họ đốt lên thần đăng gen thì thứ hạng khá cao, sức mạnh của thanh Tử Đồng Giản này rất có thể là cấp Chân Thần, trừ phi ngươi có thể tìm thấy cường giả cấp Chân Thần bằng lòng hao tổn sức mạnh bản thân để giúp ngươi, nếu không thì không còn cách nào khác nữa.”
“Vậy thì chẳng phải là hết cách rồi à?” Hàn Sâm mặt mày khóc than nói, hắn đi đâu tìm cường giả cấp Chân Thần để giúp hắn đây, căn bản đến một người hắn còn không quen biết.
Cho dù có quen biết thì người ta cũng không có lý do gì bỏ ra cái giá cực lớn để giúp hắn xóa đi gen Hồ tộc bên trong Tử Đồng Giản.
“Ngươi thế này cũng khá tốt.” Nào ngờ Isa lại nói ra một câu như thế này, sau đó liền tiếp tục bay về phía trước.
Một lúc sau Hàn Sâm mới hoàn hồn lại, trong lòng càng buồn bực hơn.
Hàn Sâm đeo mắt kính lên, che mặt trước rồi tính, đồng thời dùng mắt kính tra xét xem tình hình gen của Isa.
Số liệu trên mắt kính không ngừng biến đổi, qua một lúc mới cho ra số liệu chỉ tiết, tộc Rebet không được tính là hào môn đại tộc, nhưng tiềm năng gen của Isa cũng đã đạt đến bát tinh.
“Nếu là tiềm năng bát tinh thì cao nhất cũng chỉ thăng cấp Hóa Điệp, nếu như không có cơ duyên lớn làm cho gen biến dị thì gần như không có khả năng đạt đến cấp Chân Thần. Tiếc rằng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh của ta chỉ mới cấp Vương, năng lực thôi diễn gen của ta không có tác dụng lớn với sinh vật Thần Hóa, nếu không thì biết đâu chừng ta có thể giúp Isa một phần sức lực, làm gen của nàng hoàn mỹ hơn, có thêm một chút hy vọng để thăng cấp Chân Thần.” Hàn Sâm tự lẩm bẩm trong lòng.
Lúc trước, Hàn Sâm đã thử dùng sức mạnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh ở trên người Tiểu Hồng Điểu, kết quả chẳng có tác dụng gì, Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh cấp Vương căn bản đẩy không nổi bánh răng bản mạng cấp Thần Hóa.
Nhân tiện, hắn xem thử xem con Bạch Hổ đó, phát hiện thấy tiềm năng của nó giống hệt với Tiểu Ngạc Thần, đều là cửu tinh khiến người khác kinh hãi.
Hàn Sâm lại mời Isa giúp xem thử cây tiểu kiếm xanh biếc của Ninh Nguyệt, Isa cũng nhìn không ra đó có phải là tộc khí hay không, nhưng nếu như chỉ nhìn vẻ ngoài thì chắc tám mươi, chín mươi phần trăm là tộc khí, nhưng không biết đó là tộc khí của tộc nào.
Cá voi trắng khôi phục cũng được kha khá, Hàn Sâm mời Isa cùng ngồi trên Cá voi trắng, Isa cũng không từ chối, ngồi trên Cá voi trắng tiếp tục tiến về hướng Trấn Thiên Cung.
Hiện giờ đã đi sâu vào Hỗn Loạn Tinh Vực, gần như đã không thấy được cường giả các tộc nữa rồi, ngược lại thường nhìn thấy các loại dị chủng hư không, cũng may có Isa trợ giúp, cộng thêm Hàn Sâm và Tiểu Hồng Điểu cũng sở hữu sức mạnh cấp Thần Hóa nên không gặp phải nguy hiểm quá lớn.
Còn về con Bạch Hổ đó, cả ngày nằm trong chiến hạm ngủ, không có ý định giúp đỡ, căn bản không được tính là chiến lực.
Ngày hôm nay cá voi trắng vẫn di chuyển trong tinh không như những ngày thường, thì lại đột nhiên nhìn thấy trước mặt có hạm đội xuất hiện, khiến lòng Hàn Sâm bọn họ rùng mình.
“Xuân Vũ!” Hàn Sâm nhận ra con dấu ở trên hạm đội đó, chính là Xuân Vũ mà Kính phu nhân điều khiển.
Quả nhiên, sau khi những chiến hạm đó bao vây hết cá voi trắng thì thấy một nam một nữ bay ra từ hạm chính, người phụ nữ đó là Kính phu nhân, còn người nam là Tứ Hoàng Thúc Mông Liệt.
“Chúng ta vừa mới đi ra từ trong bụng của Hắc Động Tri Chu không lâu, sao bọn họ có thể tìm đến nhanh như thế?” Hàn Sâm thầm kinh ngạc trong lòng.
“Hàn Sâm, ngươi muốn tự mình đi với bọn ta hay là muốn bọn ta bắt ngươi trở về?” Mông Liệt cười mím nói.
Hàn Sâm ngầm suy tính, mặc dù bên phía bọn họ có thể được tính là có ba cấp Thần Hóa, tiếc rằng đều chỉ có thể được tính là cấp thấp nhất trong Thần Hóa, Thần Hóa Nguyên Cơ.
Kính phu nhân cũng là Thần Hóa Nguyên Cơ, nhưng dù sao thì thời gian người ta thăng cấp Thần Hóa cũng lâu, năng lực cũng rất li kì quái dị, vô cùng khó đối phó.
Mông Liệt rất có khả năng là Thần Hóa cấp Lột Xác, lúc đầu đến Lando đã thăng cấp Thần Hóa cũng không phải đối thủ của hắn, khó đối phó hơn cả Kính phu nhân.
Nhưng bây giờ Hàn Sâm cũng không còn sự lựa chọn nào khác, trực tiếp mặc lên Hồn Y Khổng Tước Vương, tay cầm Lục Hạch Xà Cung, dẫn theo Tiểu Hồng Điểu cùng bay ra khỏi Cá voi trắng.
Isa cũng cùng bay ra, yên lặng đứng bên cạnh Hàn Sâm.
Kính phu nhân nhìn thoáng qua Isa rồi nói: “Nữ Hoàng Đao Phong, tộc Rebet trước giờ luôn cùng chung vinh nhục với Tộc Hoàng Cực ta, không lẽ ngươi muốn tộc Rebet đoạn tuyệt với Tộc Hoàng Cực chỉ vì một Hàn Sâm sao?”
Isa lạnh nhạt nói: “Tộc Rebet đã chính thức kết minh với Trấn Thiên Cung, ta cũng muốn duy trì quan hệ hữu hảo với Tộc Hoàng Cực, nhưng nếu như quý tộc cố chấp muốn làm ta khó xử, bổn tọa cũng không thể không tự bảo vệ mình.”
Isa đến trễ như thế là vì đang xử lý chuyện của tộc Rebet, nàng không thể vì cứu một Hàn Sâm mà làm liên lụy đến cả một tộc Rebet.
Hiện giờ tộc Rebet đã kết minh với Trấn Thiên Cung, có được sự bảo vệ của Trấn Thiên Cung, Tộc Hoàng Cực muốn động đến bọn họ cũng không dễ.
“Nữ Hoàng Đao Phong, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, vì một đệ tử mà phản bội Tộc Hoàng Cực bọn ta có đáng không? Ngươi nên biết phản đồ của Tộc Hoàng Cực sẽ có kết cục như thế nào.” Mông Liệt cau mày nói.
“Nếu như ta đến đệ tử của mình còn không bảo vệ được thì tộc Rebet †ồn tại để làm gì nữa?” Isa nói hời hợt.
“Ta phải xem xem, Trấn Thiên Cung đã cho ngươi lợi ích gì mà khiến ngươi có cái gan lớn như thế, dám phản bội Tộc Hoàng Cực ta.” Kính phu nhân thần sắc lạnh lùng, phất tay giết về phía Isa.
lsa thần sắc không đổi, nhưng đã rút ra hai thanh Nha Đao một trường một đoản, xông đến Kính phu nhân.
Mông Liệt khế thở dài, cơ thể hóa thành thân Hoàng Kim, đồng thời giang tay đè một cái, lòng bàn tay đè lên đỉnh đầu của con sư tử bên dưới chỗ ngồi, sắc hoàng kim cũng nhanh chóng nhuộm con sư tử đó biến thành màu hoàng kim.
Một giây sau, lòng bàn tay của Mông Liệt vừa nhấc lên, con sư tử hoàng kim đó cũng bị nó nhấc lên, biến thành một thanh Sư Tử Hoàng Kim Đao.
“Ta vốn không muốn lấy mạng của ngươi, nhưng biết sao được giờ,
ngươi lại chấp mê bất ngộ.” Mông Liệt nắm chặt lấy Sư Tử Hoàng Kim Đao, uy áp tăng dần theo từng bước hắn đi về phía Hàn Sâm, mỗi bước mà hắn đi, trời đất giống như bị áp bức dưới chân hắn trăm ngàn trượng, khiến người khác cảm thấy như thể cả tinh cầu này đều thu nhỏ lại dưới thân hắn vậy.
Nhìn Mông Liệt tựa như thần linh hoàng kim đang chèn ép đi tới, Tiểu Hồng Điểu bèn phát ra tiếng Phượng kêu, Phượng Hoàng Viêm toàn thân bùng cháy, hóa thành hỏa diễm rực rỡ lơ lửng bên cạnh Hàn Sâm, trong miệng phun ra biển lửa kinh thiên động địa.
Hết chương 2591.
Chương 2592. Khổ chiếnBiển lửa đầy trời trút xuống Mông Liệt, Mông Liệt chỉ chém ra một đao, biển lửa giống như bị kéo cắt ra rơi xuống hai bên.
Đao quang hoàng kim lạnh thấu xương trong phút chốc vọt đến bên cạnh Tiểu Hồng Điểu, nếu như không phải Tiểu Hồng Điểu né tránh kịp thời chỉ sợ sẽ bị một đao đó chém thành hai nửa.
“Mông Liệt thật lợi hại, thể Thần Binh Hoàng Kim thật mạnh!” Hàn Sâm cũng không khỏi tán thưởng trong lòng.
Bản thân Mông Liệt cũng đã là Thần Hóa cấp Lột Xác, lại biến một dị chủng Thần Hóa thành Thần Binh, thực lực lại tăng thêm, Thần Hóa Nguyên Cơ bên này chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
thất thải hà quang trên người Hàn Sâm bắt đầu dâng trào, ngưng tụ ở giữa ngón tay hóa thành một thất thải hà quang Tiễn, kéo ra Lục Hạch Xà Cung bắn về phía Mông Liệt.
thất thải hà quang Tiễn trong nháy mắt rời khỏi ngón tay Hàn Sâm lập tức biến mất không thấy đâu, lúc xuất hiện lại thì thấy Hoàng Kim Sư Đầu Đao trong tay Mông Liệt đã bổ trên thất thải hà quang Tiễn, trực tiếp bổ Hà Quang Tiễn ra khiến Hàn Sâm rùng mình.
Trong nháy mắt mũi tên thuấn di lại bị hắn phát hiện, hơn nữa còn bổ nát một cách dễ dàng, thực lực như vậy quả thật đáng sợ.
“Thực lực cấp Lột Xác thật sự khủng bố như vậy sao? Vậy cấp Chân Thần sẽ mạnh đến trình độ nào?” Lúc trong lòng Hàn Sâm cảm thán, Mông Liệt đã giống như thần linh hoàng kim trấn áp chư thiên, một đao chém xuống Hàn Sâm.
Một đao này như chiếm cứ toàn bộ không gian khiến Hàn Sâm sinh ra cảm giác không cách nào ngăn cản cũng không cách nào trốn tránh.
Nếu Hàn Sâm luyện thành thuật Thần Du thì chỉ trong nháy mắt là có thể di chuyển đến bất kỳ vị trí nào, thậm chí còn có thể di chuyển ra phạm vi tấn công của đao quang hoàng kim, nhưng bây giờ hắn không có năng lực như vậy.
Ánh mắt như điện, Hàn Sâm rút Tử Đồng Giản ra, nện xuống với thế Oanh Liệt Lục Phá.
Rầm!
Đao tỉ bị thần quang hoàng kim khủng bố kia đánh nát, Hàn Sâm cầm Tử Đồng Giản cũng bị đánh bay ra ngoài, Tử Đồng Giản run rẩy không ngừng, cánh tay Hàn Sâm chấn động dường như sắp đứt, cơ bắp trên bàn tay bị xé rách thành từng mảng, sâu có thể thấy được xương cốt.
“Chậc, lại chặn được một đao của ta mà không bị nghiền nát, xem ra vũ khí Thần Hóa này được đấy, rốt cuộc trên người ngươi có bao nhiêu vũ khí Thần Hóa vậy?” Mông Liệt có chút kinh ngạc nhìn Tử Đồng Giản trong tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng không cảm ơn, nhíu mày nhìn Tử Đồng Giản trong tay: “Lễ nào sức mạnh của cái này thật sự chỉ có tác dụng với quái vật trong lỗ đen nhện sao?”
Tử Đồng Giản là tộc khí, đủ để sánh ngang với vũ khí Thần Hóa cấp Chân Thần, nhưng năng lực bây giờ của Tử Đồng Giản biểu hiện ra lại trông hơi yếu ớt.
Hàn Sâm biết đó là vì bản thân còn chưa hiểu rõ sức mạnh thật sự của Tử Đồng Giản là gì, cho nên không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Nếu không cho dù thực lực của Hàn Sâm quá yếu, phát huy không ra toàn bộ uy năng của nó cũng không đến mức ngay cả một đao của Mông Liệt cũng không cản được, hơn nữa trông Mông Liệt cũng không dùng toàn lực.
“Hàn Sâm, có lẽ ngươi hiểu rõ một đao vừa rồi là Bổn Hoàng Thúc đã là nương tay, nếu ngươi còn u mê không tỉnh ngộ thì đao tiếp theo sẽ
không đơn giản như vậy đâu.” Mông Liệt sải bước đi về phía Hàn Sâm, gắn từng chữ nói.
Chư Thiên Vạn Giới hình như đều đang run rẩy dưới âm thanh của hắn, khiến cho thân thể Hàn Sâm cũng khẽ run rẩy theo.
Thân thể Hàn Sâm run rẩy không phải vì hắn sợ hãi mà là phản ứng tự nhiên khi gặp phải kẻ địch mạnh, tế bào toàn thân đều hoạt động bộc phát ra sức mạnh tiềm tàng khiến tinh thần và thân thể của Hàn Sâm đều ở trạng thái hoạt động cực độ.
Đây có thể là trận chiến khó khăn nhất của hắn những năm gần đây, nhưng trận chiến này chỉ được thắng không thể bại, nếu không tất cả sinh vật đi theo hắn đều sẽ xong đời.
Hàn Sâm nhìn chằm Mông Liệt từng bước đi tới như Thần Minh, kính Tử Đồng Thần Điệp và kính mắt đều đang nhanh chóng chuyển động, trước khi Mông Liệt chém ra đao tiếp theo, cuối cùng kính mắt cũng có kết quả kiểm tra.
Mục tiêu: Tộc Hoàng Cực, nam giới, khoảng mười hai nghìn ba trăm năm.
Cấp gen: Thần Hóa cấp Lột Xác. Tiềm năng gen: Bát tinh.
Hàn Sâm hơi ngẩn ra, thoạt nhìn cấp bậc của tiềm năng gen phân chia rất nghiêm khắc, thậm chí ngay cả Thần Hóa cấp Lột Xác của tộc Hoàng Cực cũng chỉ có bát tinh, nghĩ đến cấp sao Thần Hóa của những tộc nhỏ có lẽ sẽ càng thấp hơn, Isa có thể có tiềm lực tám sao đã là không tồi.
Hiện giờ Hàn Sâm cũng không có tâm trạng quan tâm hắn là tiềm lực mấy sao, tiềm lực mấy sao cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới hiện giờ, Bây giờ Mông Liệt là cấp Lột Xác, hắn nhất định phải giải quyết tồn tại này.
Mục tiêu: Tộc Sư Tâm, nam giới, một trăm sáu mươi ba nghìn năm. Cấp gen: Thần Hóa cấp Nguyên Cơ. Gen tiềm năng: Lục tinh.
Đây là số liệu dị chủng của Thần Hóa hóa thành Hoàng Kim Sư Đầu Đao, nhưng số liệu của nó cũng không có ý nghĩa lắm, dưới thể Thần Binh Hoàng Kim của Mông Liệt, hóa thành dị chủng Hoàng Kim Sư Đầu Đao thì sức mạnh càng mạnh hơn.
Vụt!
Lại một đao chém tới, đao quang hoàng kim xuyên qua tinh vũ chặt đứt khí phách vũ trụ.
Huyết quang trong mắt Hàn Sâm chợt lóe, cả người đều hóa thành huyết ảnh, trước khi đao quang hoàng kim giáng xuống người hắn lập tức biến mất.
Mông Liệt khẽ nhíu mày, ánh mắt không nhìn xung quanh, hắn đã đoán được Hàn Sâm ở nơi nào, hai ngón tay trái đâm vào mắt mình.