an
“Sư thúc tổ.” Linh Lung mang theo Hàn Sâm đi tới dưới tàng cây Tinh Thần Thụ, hành lễ về phía gốc cây.
Hàn Sâm và Bảo Nhi đều nhìn sang, chỉ thấy trên rễ cây thô to lóe ra huỳnh quang ngọc thạch có một ông cụ tộc Thái Thượng râu tóc bạc trắng đang ngồi.
Nếp nhăn trên mặt hắn còn thô hơn cả vỏ cây, bộ râu trắng phau như tuyết rũ xuống mặt đất, nhắm mắt ngòi đó, khiến người ta cứ ngỡ hắn đã già đến mức tọa hóa rồi.
Hàn Sâm cảm thấy hơi kỳ lạ. Lấy năng lực của tộc Thái Thượng, muốn giữ vẻ thanh xuân đến tận khi chết cũng chẳng phải việc gì khó khăn, sao vẻ ngoài của vị sư thúc tổ này lại già cỗi đến mức như vậy.
Nghe được giọng Linh Lung, ông cụ mở mắt ra. Song mí mắt của hắn xệ xuống quá mức, đôi mắt chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một khe, nếu không chú ý thì không thể nhận ra được.
Ông cụ liếc nhìn Linh Lung, lại nhìn Hàn Sâm và Bảo Nhi, dùng giọng điệu khàn khàn nói: “Là Linh Lung đó à, đây là tằm ngươi chọn sao? Là người lớn hay trẻ con?”
“Hắn tên Hàn Sâm, là một Tinh tộc…” Linh Lung giới thiệu lần lượt Hàn Sâm và Bảo Nhi.
“Hiếm thấy ngươi lại đi chọn một Tinh tộc, đúng là cần dũng khí rất lớn.” Ông cụ vừa nói, ánh mắt vừa quan sát Hàn Sâm. Đang định nói gì đó, hắn lại chợt thấy một bóng người dịch chuyển tức thời bay đến trước mặt mình.