Kengl
Kiếm quang giao kích với cự nhận, Hàn Sâm chỉ cảm thấy có một cỗ cự lực đánh tới, thân hình không khống chế nổi mà rơi xuống, hai chân chạm đến thảo nguyên trực tiếp lún xuống dưới, giãm ra một cái hố to.
Mà thanh cự nhận trong hư không cũng biến mất, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Hàn Sâm không khỏi nhíu mày, mà bầy dê lại bật cười nói: “Nếu đã vào đây thì chỉ có thể chấp nhận số phận, sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn của Thần, không ai có thể chạy thoát được.”
Hàn Sâm không thèm tin đây là nông trường của Thần gì đó, trừ phi Thần là thực khách mê dê xiên, hắn nuôi nhiều dê để ăn như vậy chẳng lẽ không sợ ăn ra toàn thân mùi gây à.
Hàn Sâm ngưng mắt nhìn thiên không, nhảy lên lần nữa, bay thẳng về phía bầu trời.
Khi Hàn Sâm sắp lao ra khỏi tầng khí quyển, thanh cự nhân kia lại đột nhiên xuất hiện trong hư không, chém về phía hắn.
“Vô dụng thôi, chỉ cần đi vào nông trường của Thần thì chính là đồ ăn của Thần, không ai trốn thoát được.” Dê đầu đàn lạnh lùng nhìn Hàn Sâm trên bầu trời nói.
Uỳnh!
Nhưng ngay sau đó, một đàn dê đều trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Hàn Sâm vốn không có ý định tránh né, một quyền đánh về phía cự nhận. Nắm tay đụng vào cự nhận trực tiếp đánh nó vỡ nát, hóa thành từng mảnh sắt vụn tan vào hư không.
“Nếu đây là sức mạnh của Thần thì Thần cũng chỉ như vậy mà thôi. Hàn Sâm thầm nghĩ, đang định bay trở về thảo nguyên hỏi đàn dê xem đây rót cuộc là nơi nào, lại đột nhiên thấy rất nhiều thanh cự nhân xuất hiện trong hư không, tựa như đao sơn kiếm hải bao phủ toàn bộ bầu trời, hơn nữa đều đang nhắm về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm trong lòng cả kinh, không nói hai lời trực tiếp dịch chuyển tức thời quay về thảo nguyên. Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số cự nhận bao phủ trời cao đã từ từ biến mất trong hư không, chỉ chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Sắc mặt Hàn Sâm hơi trầm xuống, sức mạnh của một thanh cự nhận cũng đã có thể sánh ngang với một kích toàn lực của Thần Hóa Nguyên Cơ bình hường. Nhiều cự nhận như vậy cùng chém xuống, trong lúc vội vàng Hàn Sâm cũng khó mà đỡ được.
“Chúng ta đã nói rồi, nơi này chính là nông trường của Thần. Ngươi có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng vô ích. Trong mắt của Thần, ngươi cũng chỉ là đồ ăn mà thôi.” Dê đầu đàn bĩu môi nói.
“Thần mà các ngươi nhắc đến rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?” Hàn Sâm cũng không thèm để ý đám dê này nói gì, nhìn chằm chằm dê đầu đàn hỏi.
“Thần chính là Thần, còn có thể là tồn tại gì được nữa?” Dê đầu đàn khinh thường nói.
Hàn Sâm đang định hỏi cái gì, lại đột nhiên thấy trên không trung có một cỗ xe ngựa ngang qua, một con ngựa trắng chín đầu chín sừng kéo một chiếc xe bạch ngọc đạp không bay về phía thảo nguyên.
Một bầy dê thấy cỗ xe ngựa kia, lập tức sợ hãi nằm rạp trên đất run rẩy, dường như không có cả sức lực chạy trốn. Chúng quỳ rạp xuống, người run lên bần bật, con nào con nấy cúi đầu, hận không thể dúi đầu vào cát như đà điểu.
Hết chương 2756.
Chương 2757. Tàn sát bây dêHàn Sâm nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện nơi đây đều là thảo nguyên vô tận, vốn không có nơi nào để ẩn nấp, chỉ đành thu liễm khí †ức, núp trong bầy dê.
Con ngựa trắng chín đầu chín sừng kéo xe ngựa không bao lâu đã đáp xuống thảo nguyên. Hàn Sâm nấp trong bầy dê, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa xe, muốn biết bên trong rốt cuộc là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào, lại khiến cho những con dị chủng dê này sợ hãi như vậy, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, con nào con nấy nằm sấp trên đất run rẩy.
Con ngựa trắng chín đầu cuối cùng cũng dừng lại. Chỉ nghe một tiếng két, cửa xe được đẩy ra, một bóng dáng nhỏ nhắn đi ra từ trong xe. Khiến Hàn Sâm ngạc nhiên là người từ trong xe đi ra lại là một cô bé, trông dáng vẻ hình như chỉ mới mười tuổi.
“Sự tồn tại khủng bố mà đám dê này kinh sợ chắc không phải cô bé này chứ?” Tâm mắt Hàn Sâm không rời khỏi cửa xe, cho rằng bên trong còn có sinh vật khác đi xuống.
Ai ngờ trong xe chẳng còn ai cả, chỉ có một cô bé đi xuống, mang theo một con dao nhọn, đi về phía đàn sơn dương gần đó.
Hàn Sâm lặng lẽ đánh giá cô bé. Thoạt nhìn nàng chỉ chừng mười tuổi nhưng không biết vì sao, Hàn Sâm cứ cảm thấy giữa chân mày nàng có dấu vết năm tháng.
“Thiên tộc ư?” Dựa trên khí tức trên người cô bé và một vết dựng thẳng trên trán, Hàn Sâm đoán cô bé này hình như là một Thiên tộc, nhưng cũng không loại trừ trường hợp là tộc Thái Thượng. Dù sao hai tộc có chung nguồn gốc, chỉ là huyết mạch của tộc Thái Thượng thuần khiết hơn mà thôi.
Cô bé mang theo dao nhọn tới trước bầy dê, xòe bàn tay ra xoa đầu một con sơn dương trước mặt, than thở nói: “Dê con à dê con, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu ngươi muốn báo thì cứ tới tìm ta là được, đừng có tìm lộn người nhé.”
Nói rồi, dao nhọn trong tay cô bé lập tức đâm vào lồng ngực sơn dương, một đao chí mạng, máu tươi chảy ra theo con dao nhọn của nàng.
Kỳ lạ là, máu tươi không rơi trên mặt đất mà bị dao nhọn trong tay nàng hấp thu hoàn toàn. Chỉ trong nháy mắt, máu tươi của con sơn dương kia đã bị hút khô, trở thành một cỗ thây khô, mà máu dê lại bị dao nhọn nuốt sạch, khiến con dao biến thành màu đỏ sậm, tản ra khí tức huyết tinh dày đặc.
Giết một con sơn dương xong, cô bé lại đi đến chỗ con sơn dương thứ hai. Sơn dương vẫn quỳ rạp trên đất run rẩy, hoàn toàn không dám phản kháng. Bị cô bé nắm lấy, nó rít lên, mũi dao thọc vào lồng ngực, hút khô toàn bộ con sơn dương thứ hai.
Hàn Sâm nhìn mà rùng mình. Cô bé cứ thế giết chết từng con dê một, không có bất cứ con nào dám phản kháng, dường như đang xếp hàng chờ chết. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã giết hơn một trăm con sơn dương, con dao nhọn cũng biến thành màu đỏ tươi như máu, máu bên trên dường như có thể nhỏ xuống bất kỳ lúc nào.
Mùi máu tanh nồng nặc, Hàn Sâm ở xa cách mấy ngàn mét vẫn có thể ngửi thấy được, khiến hắn có xúc động muốn nôn mửa.
“Con dao này có vấn đề…” Hàn Sâm nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con dao trong tay cô bé.
Khí tức của cô bé không mạnh lắm như khí tức trên con dao lại cực kỳ khủng bố, quỷ dị, vượt xa bản thân cô bé.
Về lý thuyết, con dao nhọn kinh khủng như vậy không phải một cô bé bình thường có thể nắm trong tay. Nhưng nàng lại có thể khống chế dao nhọn này một cách tự nhiên mà không bị sức mạnh của con dao phản phệ lại, thật là kỳ lạ.
Dù là Hàn Sâm, trước khi hắn thăng cấp Thần Hóa cũng rất khó phát huy một trăm phần trăm uy lực của dị bảo Thần Hóa. Cô bé cầm con dạo mạnh mẽ như vậy lai có thể sử dụng rất tùy ý, dễ dàng phát huy ra uy năng của dao nhọn, đao đao chí mạng, giết dê không cần đến nhát dao thứ hai, thật là kỳ lạ.
“Bầy dê ở đây chắc là sợ con dao này nhỉ?” Hàn Sâm suy đoán như vậy nhưng cũng không dám khẳng định, nhìn chằm chằm vào con dao nhọn quan sát.
Đó là một con dao nhỏ chuôi gỗ lưỡi sắt, chuôi gỗ dài mười lăm phân, không biết chế tạo từ gỗ gì, lúc này đã biến thành màu đỏ sậm ngả đen, thân dao dài một xích, dạng lưỡi liềm, vì hút một lượng lớn máu tươi nên đã ướt sũng đỏ thẫm, dường như máu loãng bên trên có thể nhỏ xuống bất cứ lúc nào.
Dao nhọn có cán nhưng không có kiếm cách, dao như vậy dường như không phải vũ khí dùng để chiến đấu mà giống như dao kéo mà đầu bếp hay đồ tể sử dụng.
Đột nhiên, cõi lòng Hàn Sâm run rẩy. Có lẽ hấp thụ máu tươi quá nhiều, dưới ánh mặt trời, Hàn Sâm mơ hồ thấy được trên thân dao tản ra một luồng huyết quang. Huyết quang bốc lên như một hư ảnh ma quỷ huyết sắc nương theo thân dao. Sơn dương mà cô bé giết chết càng nhiều, máu tươi hấp thu cũng càng nhiều, ma quỷ huyết sắc trên lưỡi dao cũng càng trở nên khủng bố.
Chờ cô bé kia giết gần hết hơn một ngàn con sơn dương, hư ảnh trên dao nhọn hầu như đã ngưng tụ thành huyết diễm mà mắt thường có thể thấy được.
“Quả nhiên, bầy dê đang sợ hãi con dao kia chứ không phải cô bé cầm con dao. Nhưng kỳ lạ thật đấy, một bé gái nhỏ yếu như vậy sao có thể khống chế được con dao kinh khủng đó mà sức mạnh trên con dao không phản phệ lại nàng?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm con dao lâm vào trầm tư.
Đột nhiên, Hàn Sâm hơi rùng mình. Có lẽ vì hắn nhìn vào con dao quá chăm chú, không cố ý thu tầm mắt lại, hư ảnh ma quỷ huyết sắc trên con dao dường như đã phát giác sự hiện diện của hắn. Thân hình như huyết ảnh chợt quay lại, con mắt trống không như huyết diễm nhìn chằm chằm về phía Hàn Sâm.