Ầm!
Dây leo ngưng tụ bởi xích trật tự màu xanh biếc kia trong phút chốc đã chia năm xẻ bảy, Hàn Sâm bước ra, không hề tổn thương đến một sợi †óc, nhìn Tử La Lan nói: “Xem ra cái ngươi gọi là thần lực cũng chỉ có thế này.”
“Không thể nào… Cho dù là Bạch Vạn Giới cũng không thể xé rách lực lượng của ta một cách dễ dàng như vậy được… Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?” Tử La Lan kinh hãi nhìn Hàn Sâm.
“Cha của Thần!” Hàn Sâm nói xong một câu, từng bước đi về phía Tử La Lan, đồng thời áo giáp trắng mờ trên người cũng bốc lên ngọn lửa trắng chói mắt.
Tử La Lan lần nữa tập trung lực lượng, muốn đối kháng với Hàn Sâm. Nhưng xích trật tự màu xanh biếc của hắn vừa mới ngưng tụ ra đã giống như là bị đóng băng, dừng lại trên không trung không cách nào nhúc nhích, giống như là bị đóng đỉnh trong hư không vậy.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai… Tử La Lan kinh hãi. Hắn phát hiện sức mạnh của mình hoàn toàn không thể sử dụng được, rõ ràng lực lượng trong cơ thể sắp phun trào giống như núi lửa, thế nhưng lại không có chút sức mạnh nào giải phóng ra ngoài cơ thể.
Hết chương 2784.
Chương 2785. Đằng Thiên LaÁnh mắt Tử La Lan trừng lớn gần như muốn lồi ra, nhưng mặc kệ hắn dùng sức bao nhiêu, lực lượng trong cơ thể cũng không phóng thích ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm đi tới.
Tử La Lan muốn lui về phía sau, tuy nhiên hắn lại kinh hãi phát hiện, thậm chí ngay cả thân thể hắn cũng không cách nào nhúc nhích được. Bây giờ nhìn lại, Hàn Sâm càng giống một người nắm trong tay tất cả.
Mắt thấy Hàn Sâm đã sắp đến trước mặt Tử La Lan, đóa hoa trên đỉnh đầu Tử La Lan đột nhiên sáng rực lên, từng dải nụ tơ màu xanh lục mọc ra từ trong đầu Tử La Lan, chẳng mấy chốc đã bị rễ cây bao vây lấy giống như phỉ thúy kia, tạo thành một chiếc đằng giáp màu xanh kỳ dị.
Răng rắc!
Thân thể Tử La Lan cuối cùng cũng cử động được, lục khí trên người thiêu đốt, cuối cùng phóng thích lực lượng của hắn ra, một đôi mắt giống như bảo thạch màu xanh lục xuyên qua khe hở của đẳng giáp, nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
“Bây giờ ta nên gọi ngươi là Tử La Lan hay là Thần?” Hàn Sâm dừng bước, nhìn Tử La Lan đang mặc đẳng giáp hỏi.
“Bổn Thần tên là Đằng Thiên La” Tử La Lan được đằng giáp bao quanh nói.
Mặc dù giọng nói của hắn không thay đổi, nhưng giọng điệu hòa nhã đã hoàn toàn không giống nữa. Có điều sự thay đổi rất nhỏ ấy lại khiến cho người ta cảm thấy như biến thành một con người khác.
“Ngươi thật sự là Thần?” Hàn Sâm nhìn Đằng Thiên La hỏi. “Coi như là thế đi.” Đằng Thiên La thản nhiên nói. “Thần có thể thỏa mãn nguyện vọng?” Hàn Sâm lần nữa hỏi.
“Không thể” Câu trả lời của Đằng Thiên La khiến Hàn Sâm có phần bất ngờ.
Đằng Thiên La tiếp tục nói: “Thần thể của ta gần như đã bị giết trong một trận thần chiến, ta bây giờ đã không còn lực lượng để thực hiện nguyện vọng của các ngươi nữa. Dĩ nhiên, nếu như các ngươi có thể giúp ta một việc, vài nguyện vọng không khó khăn lắm ta vẫn có thể thực hiện được. Ví dụ như là thăng cấp cho ngươi một lần, trở thành Thần Hóa cấp Lột Xác.”
“Thực hiện nguyện vọng còn cần lực lượng sao? Những nguyện vọng kia không phải chỉ mang đến lợi ích cho Thần như các ngươi sao?” Hàn Sâm khinh thường, cười lạnh nói.
Hiện tại hắn đã có thể chắc chắn, Đằng Thiên La chính là loại giống như Đế Tuấn, Thần Hư Vô. Chẳng qua hắn giống như thực sự bị thương, nếu không cũng sẽ không đến mức rơi vào tình trạng này.
Lục quang trong mắt Đằng Thiên La chợt lóe lên, nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói: “Ngươi là ai?”
“Người giết ngươi.” Hàn Sâm đột nhiên bộc phát ra sức mạnh của bản thân, lực Động Huyền ngưng tụ đến mức tận cùng, một quyền đánh về phía Đằng Thiên La, Phượng Hoàng Viêm màu trắng rực thiêu đốt trên nắm đấm của Hàn Sâm.
Đằng Thiên La vẻ mặt bất động, phản ứng nhanh đến thần kỳ, duỗi tay đã bắt được nắm đấm của Hàn Sâm. Một kích ngưng tụ toàn lực của Hàn Sâm đã hoàn bị chặn lại.
“Mặc dù bổn thần bị trọng thương, chẳng qua là mượn thân thể cấp thấp, nhưng cũng không phải là người mà sinh vật cấp thấp như ngươi có thể khinh nhờn.” Giọng điệu Đằng Thiên La lạnh như băng.
Nhưng một giây sau, Đằng Thiên La lại đột nhiên buông nắm đấm của Hàn Sâm ra như bị điện giật, lui về phía sau một khoảng cách. Đằng Thiên La giơ bàn tay vừa rồi chặn nắm đấm của Hàn Sâm, chỉ thấy trên bàn tay kia bốc lên ngọn lửa trắng rực rỡ.
“Phượng Hoàng Viêm… Ngươi là người tộc Phượng Hoàng… Không đúng… Ngươi không phải là Phượng Hoàng…” Đằng Thiên La kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Phượng Hoàng Viêm trên bàn tay hắn không hề tắt, hơn nữa còn bùng nổ, đã khiến cả cánh tay hắn đều bị thiêu đốt.
Hàn Sâm quả thực không ngờ Phượng Hoàng Viêm vẫn còn có tác dụng lớn như vậy. Một kích toàn lực của hắn bị Đằng Thiên La đỡ được dễ dàng, Phượng Hoàng Viêm lại khiến Đằng Thiên La bó tay hết cách, chỉ có thể nhìn thân thể bị thiêu đốt.
“Đáng tiếc, ngươi không phải là Phượng Hoàng chân chính, nếu không thân thể trọng thương của bổn thần quả thật là có chút phiền toái.” Đằng Thiên La nhìn cánh tay bị thiêu đốt, thì thào tự nói, rất nhanh †oàn thân hắn cũng bị Phượng Hoàng Viêm thiêu đốt.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, Phượng Hoàng Viêm cháy rừng rực, nhưng sau khi thiêu đốt cũng chỉ đốt được đằng giáp màu lục kia, thân thể Tử La Lan lại không hề bị thương.
Chờ đến khi Phượng Hoàng Viêm trên người Tử La Lan dập tắt, thân thể Tử La Lan hoàn toàn không có thương tổn gì, ngay cả một cọng †óc cũng không bị đốt cháy, còn đằng giáp lại hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Thứ duy nhất thiếu đi trên người Tử La Lan chỉ có đóa hoa trên đỉnh đầu kia, dưới sự thiêu đốt của Phượng Hoàng Viêm, đóa hoa đó cũng đã bị thiêu cháy thành bụi.
Hàn Sâm có thể cảm giác được rõ ràng, khí tức trên thân Tử La Lan thay đổi, hoàn toàn không giống với lúc hắn nhìn thấy Tử La Lan trước đó, thiếu đi loại khí tức đến từ Đằng Thiên La.
Tuy nhiên, Tử La Lan cũng không còn lực lượng cấp Thần Hóa nữa, Hàn Sâm có thể cảm giác được lực lượng của hắn trở nên rất yếu, rất có thể còn chưa tới cả cấp Vương.
“Lực lượng Phượng Hoàng Viêm sao có thể kỳ lạ như thế, lại không làm Tử La Lan bị thương. Đây chỉ là sự tình cờ hay là tất nhiên?” Trong lòng Hàn Sâm nghỉ ngờ.
Có điều bây giờ Hàn Sâm cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy. Hắn không để ý đến Tử La Lan hôn mê trên mặt đất mà đảo mắt nhìn về phía cự thần phỉ thúy đang được bao bọc trong đám dây leo.
Rất rõ ràng, kia chính là bản thế của Đằng Thiên La, cũng là thần thể của hắn sau khi bị thương.
Theo lý mà nói, những vị thần đó không thể làm hại sinh vật của đại vũ trụ, sinh vật của đại vũ trụ cũng không thể làm bọn họ bị thương, nhưng mà thân thể này rõ ràng có phần khác biệt.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?” Cự nhân phỉ thúy vẫn nhắm nghiền, đôi môi cũng không nhúc nhích, nhưng một giọng nói vang vọng trong hư không, khiến cho Hàn Sâm có thể nghe rõ ràng.
“Ta không làm giao dịch với Thần.” Hàn Sâm vừa nói, một quyền đã đánh tới cự nhân phỉ thúy.