Ầm!
Nắm đấm của Hàn Sâm tấn công vào đôi mắt cự nhân phỉ thúy, phát ra âm thanh như ngọc thạch va chạm, một kích toàn lực của Hàn Sâm thậm chí còn không thể khiến cho thân thể của cự nhân phỉ thúy nhúc nhích.
Chẳng qua là Phượng Hoàng Viêm cũng đang thiêu đốt trên da của cự nhân phỉ thúy, nhưng cũng chỉ thiêu đốt trong chốc lát đã từ từ dập tắt, ngay cả da cũng không thể đốt xuyên qua được.
“Nếu ngươi thực sự là Phượng Hoàng, có lẽ còn có cơ hội tổn thương thần thể của ta. Đáng tiếc ngươi chẳng qua chỉ chiếm được một luồng Phượng Hoàng Viêm của Phượng Hoàng, không có bất cứ tác dụng gì đối với bổn thần. Không bằng bình tĩnh nói chuyện một chút.” Giọng của Đằng Thiên La vang lên lần nữa.
Hàn Sâm cũng chẳng hề để ý, đây có lẽ là cơ hội lớn nhất để hắn chém chết Thần, ai biết sau này còn có thể có cơ hội gặp được Thần đang trọng thương nữa hay không.
Bây giờ Đằng Thiên La chỉ muốn bàn điều kiện với hắn, thân thể hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, có thể thấy được vết thương của hắn quả thực rất nặng, đã trải qua nhiều năm như thế mà vẫn không thể khôi phục.
Từng quyền từng quyền của Hàn Sâm tấn công vào thần thể của Đằng Thiên La, nhưng căn bản không cách nào khiến thần thể của hắn dao động, duy chỉ có Phượng Hoàng Viêm còn có chút tác dụng, nhưng cũng chỉ có thể thiêu cháy chút da mà thôi.
“Ta đã nói rồi, ngươi không thể tổn thương đến thần thể của bổn thần.” Đằng Thiên La nhàn nhạt nói.
“Cũng chưa chắc.” Hàn Sâm lấy Phượng Hoàng vũ từ tháp Thiên Mệnh ra, nắm trong tay, sử dụng như kiếm, một kiếm đâm về phía Đằng Thiên La.
Phừng!
Ngọn lửa trắng ngưng tụ thành Phượng Hoàng vũ, một nửa bị Hàn Sâm đâm xuyên vào cơ thể Đằng Thiên La. Từ vết thương, có thể thấy máu của Đằng Thiên La cũng mang màu xanh lục trong suốt giống như phỉ thúy, đồng thời còn có chút máu từ vết thương chảy ra.
Hết chương 2785.
Chương 2786. Kiếm trảm Thiên LaLúc trước Hàn Sâm còn thấy vô cùng kỳ lạ, Phượng Hoàng vũ là hư thể của hỏa diễm, sợ rằng khó có thể chém ra thực thể, chỉ có thể dùng ngọn lửa để thiêu đốt. Thế nhưng bây giờ Phượng Hoàng vũ lại chém xuyên vào được thần thể không thể phá hủy kia của Đằng Thiên La.
Phượng Hoàng Viêm màu trắng thiêu đốt trên vết thương, mặc dù chút vết thương nhỏ này không đáng là gì trên thần thể của Đằng Thiên La, nhưng đối với Hàn Sâm, đây là một bước quan trọng trong việc chém giết Đằng Thiên La. Nếu như ngay cả thần thể của hắn cũng không tổn thương được, vậy thì sao có thể giết Thần nữa.
Lúc trước Hàn Sâm còn rất cảnh giác với Phượng Hoàng Viêm mà Phượng Hoàng thêm vào trên người hắn, hắn đã chuẩn bị để có thể loại trừ nó bất cứ lúc nào, nhưng không ngờ Phượng Hoàng Viêm phối hợp với Phượng Hoàng vũ lại có uy lực khủng bố như thế, ngay cả thần thể cũng có thể chém xuyên.
Lúc này Hàn Sâm cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều hơn, Phượng Hoàng vũ trong tay được hắn dùng như cuồng phong bạo vũ, kiếm quang giăng khắp nơi, chém trên thần thể Đằng Thiên La, thần huyết trên thần thể Đằng Thiên La sụp đổ, chảy không ngừng.
“Dừng tay, nếu không bổn thần sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.” Đằng Thiên La tức giận gầm thét.
Hàn Sâm không thèm để ý, từng kiếm liên tiếp chém trên thần thể Đằng Thiên La, khiến thần huyết văng tung tóe trên người hắn.
“Khinh nhờn thần linh, con cháu và tộc nhân của ngươi sẽ phải chịu lời nguyền vĩnh viễn… Tai họa sẽ ập đến với ngươi…”
Đằng Thiên La phẫn nộ gầm thét phía trên, càng về sau càng lớn tiếng thét lên, nhưng thân thể của hắn vẫn không cách nào nhúc nhích, bị Hàn Sâm chém hết kiếm này đến kiếm khác.
Mặc dù lực lượng của mỗi kiếm chỉ có thể chém ra một vết thương nhỏ, thế nhưng chém một ngàn đao một vạn đao thì rất nhanh sẽ chém nát cả xương thịt của Đằng Thiên La, thân huyết cũng chảy không ngừng.
Răng rắc!
Trong tiếng nguyền rủa ác độc của Đằng Thiên La, Hàn Sâm đã chém không biết bao nhiêu đao, đầu của thần thể cũng bị chặt đứt.
Đầu của cự nhân phỉ thủy rơi trên mặt đất, đập mặt đất thành một cái hố lớn, khuôn mặt phỉ thúy hướng lên trên, cặp mắt đang nhắm kia cuối cùng cũng mở ra, phẫn hận nhìn chằm chằm Hàn Sâm, lớn tiếng quát lên: “Thần là bất tử bất diệt, hôm nay ngươi hủy thần thể của ta, ngươi sẽ khiến con cháu ngươi phải trả lại gấp trăm triệu lần. Tộc của ngươi, nữ tử đời đời làm kỹ nữ, nam tử kiếp kiếp làm nô bộc…”
Răng rắc!
Hàn Sâm trực tiếp đâm một kiếm vào mắt hắn, chọc mù mắt hắn, thần huyết phun trào như nước suối, bắn tung tóe lên người Hàn Sâm.
Hàn Sâm căn bản không sợ hãi, Hàn gia bọn họ bao đời nay đã định sẽ chống lại những vị Thần này, há sẽ quan tâm đến những lời đe dọa và nguyền rủa.
Chỉ nhìn Đằng Thiên La đã làm gì đối với tộc Hoa Thần cũng biết những vị Thần này chưa bao giờ coi các sinh vật của vũ trụ là những sinh vật thông minh cấp cao, chỉ coi họ không khác gì gà vịt dê bò, giết làm thức ăn, bồi bổ cho bản thân.
“Thần lại ăn thịt người, tại sao người lại không thể ăn Thần? Hôm nay Hàn Sâm ta sẽ là người đầu tiên ăn Thần.” Hàn Sâm liếm vết máu bắn trên môi, chỉ cảm thấy giống như nước nóng.
“Gen Thần Hóa +1… Độ tiến hóa thần thể +1…
“Chỉ là chút máu rỉ ra đã có thể tăng một chút gen Thần Hóa… Không hổ là Thần…” Hàn Sâm coi thường nói, kiếm trong tay lại không ngừng, từng kiếm từng kiếm xẻ thịt cắt xương.
Thần không hổ là Thần, cho dù thân thể bị trọng thương cũng vẫn mạnh đến mức không cách nào tưởng tượng. Hàn Sâm chém đầu hắn xuống, đâm thủng trái tim, nhưng vẫn không thể giết chết hắn.
“Ta cũng không tin, sau khi cắt rời thân thể ngươi mà ngươi vẫn có thể tiếp tục sống.” Hàn Sâm một kiếm chém xuống xương, chém nát máu thịt, máu tươi phun ra được hắn nuốt thẳng vào bụng.
Giống như nuốt một ngọn lửa vào trong bụng, Hàn Sâm chỉ cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, nóng đến mức khiến hắn hận không thể cắt da thịt xuống cho mát hơn một chút.
“Gen Thần Hóa +1… Gen Thần Hóa +1…” Âm thanh máy móc vang lên bên tai không dứt, một giọt máu chính là một điểm gen Thần Hóa, lợi ích do thần thể mang lại lớn không cách nào tưởng tượng.
“Độ thần tiến hóa trăm phần trăm… có thể tiến hóa…”
Cuối cùng, một giọng nói vang lên trong đầu Hàn Sâm, nhưng mà Hàn Sâm bây giờ căn bản không có thời gian tiến hóa, dù sao hắn cảm giác mình phải giết Đằng Thiên La càng sớm càng tốt, để muộn ắt sẽ có hậu hoạn.