Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 335 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Vật kia lại bị một quyền của Hàn Sâm đánh bay ra ngoài. Hàn Sâm không cảm thấy có lực lượng rất mạnh đối kháng cùng hắn, nhưng vật kia vẫn không bị Hàn Sâm đập nát.

Hàn Sâm nhìn thấy vật kia lật đật lăn ra ngoài thật xa trong không trung, mới nhìn rõ ràng đó là cái gì.

“Đó là vật gì?” Mặc dù Hàn Sâm thấy rõ ràng đó là cái gì, nhưng vẫn không biết đó là gì như cũ.

Thoạt nhìn nó như được ghép từ hai đoạn cây, dài chừng hơn một thước, toàn thân màu đỏ sậm, thoạt nhìn không đáng chú ý chút nào, không biết nó rốt cuộc là thứ gì.

Sau khi cây côn được ghép từ hai đoạn cây kia bị Hàn Sâm đánh bay ra ngoài, lại bay trở về, phóng tới Yêu Liên màu tím trong tay Hàn Sâm như cũ.

Hàn Sâm ngưng tụ sức mạnh lần nữa, đánh ra một đòn toàn lực làm vật kia bay ra ngoài lần nữa. Thế nhưng nó vẫn không bị tổn thương chút nào, nhưng sau khi bị đập bay ra ngoài rất xa, nó lại bay trở về lần nữa.

Dưới tình huống Hàn Sâm đang sử dụng Thiên Tinh Lang Ma văn, một quyền đã đủ sức sánh bằng dị chủng Thần Hóa cấp Phá Kén, mà vẫn không tổn thương được vật kia. Hắn cũng hơi kinh ngạc trong lòng.

Nhìn thấy nó bay tới lần nữa, Hàn Sâm triệu hồi ra kiếm Lãnh Quang, chém một kiếm lên cái côn tròn.

Oành!

Hai cây côn tròn bị Hàn Sâm chém trên mặt đất, thế nhưng lại không bị sứt mẻ mảy may. Nó bắn ra từ trên mặt đất, lại bay lên, đánh về phía Yêu Liên màu tím trong tay Hàn Sâm.

Lần này Hàn Sâm thật sự kinh ngạc. Chùm sáng của kiếm Lãnh Quang còn có thể chém giết được cả dị chủng cấp Hóa Điệp, mà chém trên cây côn tròn kia lại không để lại nổi một vệt trắng. Mặc dù vật kia không tản mát ra lực lượng mạnh mẽ, thế nhưng bản thân vật liệu đã mạnh, cũng không dễ dàng khinh thường.

“Đó là vật gì?” Đám người Long Đa đều nhìn chằm chằm hai cây côn tròn kia.

Bảo Anh nhìn vật kia, trầm tư nói: “Đó hình như là một bức tranh, bức tranh được bồi bằng cuộn tranh.”

“Thật là vậy. Nhưng xem ra bức tranh này không giống được làm từ giấy, cũng không phải vải vóc, không biết là tài liệu gì, gần như không nhìn thấy phân lớp.” Nhị hoàng thúc nói.

Hàn Sâm nghe bọn họ nói là bức tranh, nhìn kỹ quả thật có hơi giống. Hai cây côn tròn chắc hẳn là cuộn tranh, bọn chúng quả thực được nối tiếp bằng giấy vẽ màu đỏ sậm, nhưng bởi vì giấy vẽ kia dán chặt vào côn tròn, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra, còn tưởng rằng có cái gì đính vào giữa hai cây côn tròn.

“Chuyện này thật là kỳ, Kỳ Lân trong đặt một rương kim loại trong cung điện tượng gốm mình, lại thả một bức tranh bên trong rương kim loại. Bức hoạ cuộn tròn này còn biết tự bay đi cướp đoạt gen Thần linh…” Hàn Sâm thấy bức tranh dường không có tính công kích, nhưng lực lượng của Hàn Sâm cũng không tổn thương được nó. Hắn hơi động trong lòng, khi bức tranh đó lại bay tới, Hàn Sâm trực tiếp bắt lấy nó.

Bị Hàn Sâm bắt trong tay, cuộn tranh giãy dụa, muốn xông về phía Yêu Liên màu tím trong tay Hàn Sâm. Thế nhưng lực lượng của nó không quá mạnh, khó mà tránh thoát khỏi bàn tay Hàn Sâm.

Hàn Sâm thấy bức tranh cũng không có uy hiếp với mình, liền thu Yêu Liên màu tím kia vào. Sau đó mỗi tay hắn nắm một cuộn tranh, định kéo cuộn tranh ra, nhìn trên bức họa này có vẽ thứ gì hay không.

Hắn kéo một phát, lập tức cảm thấy bức tranh như bị nhựa cây dính cường lực dính vào, Hàn Sâm dùng hết sức lực, mới miễn cưỡng kéo cuộn tranh kia ra hai, ba centimet.

Hai bên cuộn tranh của bức họa này đều cuộn một phần bức họa. Nói cách khác, chỗ Hàn Sâm kéo ra, hẳn là vị trí trung tâm của bức họa này.

Cảm thấy lực lượng của mình đã không đủ để tiếp tục kéo ra tranh bức, mà lực lượng trên bức họa quá mạnh, dùng sức lớn sẽ có xu thế bắn về, Hàn Sâm đành phải thừa cơ liếc mắt nhìn phần mình kéo ra trước, hi vọng có thể nhìn thấy chút vật gì.

Lần này xem xét, hắn quả thật nhìn chút đồ vật, chỉ thấy phần kéo ra có chữ viết dựng lên, hơn nữa còn là văn tự thông dụng của đại vũ trụ gen. Hàn Sâm đã biết toàn bộ những chữ kia.

Nền đỏ chữ đen, chỉ thấy trên đó viết “Thái Nhất”, sau đó là một đoạn trống, phía dưới lại viết bốn chữ “Giết Thần đáng chém”.

“Thái Nhất… Chẳng lẽ Thái Nhất mà ta gặp phải trước đó… Chẳng lẽ hắn cũng từng giết Thần? Thần có dễ giết như vậy sao? Không phải đã nói có được gen Thần siêu cấp mới có thể giết được Thần sao? Thánh Chủ nghiên cứu lâu như vậy, cũng không thể giết Thần, sao mà tùy tiện một Thái Nhất không biết chạy đến từ đâu lại từng giết Thần?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

Lực lượng ban đầu của hắn đã bắt đầu suy yếu, hiện tại vừa phân tâm, lực lượng trên tay liền yếu hơn. Chỉ nghe một tiếng bộp vang lên, một phần bức tranh bị Hàn Sâm kéo ra lại khép lại.

“Thánh Anh điện hạ, có thấy bên trong vè gì hay không?” Đám người Nhị hoàng thúc đều bay tới, Long Đa tò mò hỏi thăm.

“Không kéo ra được, không biết bên trong là gì.” Hàn Sâm nắm lấy bức tranh còn đang giãy dụa, nói. Hắn không muốn nói nội dung bức tranh cho người của tộc Hoàng Cực.

“Trước đừng nói những chuyệnnày, chúng ta vẫn mau mau rời khỏi tinh vực Đại Tịch Diệt đi. Nơi này thực sự quá hung hiểm.” Bảo Anh nói.

“Sợ cái gì, có Thánh Anh bệ hạ ở đây. Đến cả Thần tử cũng có thể chém giết, còn sợ những dị chủng kia sao?” Long Đa lại không thèm để ý mà nói.

“Vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi.” Hàn Sâm tự biết chuyện của mình. Hắn có thể giết Thần Tử Yêu Liên, hơn phân nửa là công lao của Đằng Thiên La và bột gốm. Nếu để hắn đối đầu dị chủng cấp Chân Thần, cho dù sử dụng kiếm Lãnh Quang, chỉ e cũng không phải là đối thủ, mà Thần chỉ linh lại vô dụng với dị chủng, đến lúc đó vẫn dữ nhiều lành ít.

Nghĩ đến kiếm Lãnh Quang, Hàn Sâm liếc mắt nhìn hồn hải của mình, chỉ thấy bên trong còn có thú hồn của hai con Lãnh Quang Mị. Thứ này có được khi hắn chém giết bầy Lãnh Quang Mị trước kia.

Nhìn kỹ tư liệu của hai con Lãnh Quang Mị, Hàn Sâm phát hiện bọn chúng cũng giống thú hồn mình có được trước đó, đều là hình thái kiếm Lãnh Quang, nhưng đánh dấu phía sau lại hơi khác. Một con được đánh dấu là không trọn vẹn, mà một con khác giống như con Hàn Sâm có lúc trước, đều được đánh dấu bán thành phẩm.

Liếc mắt nhìn, hắn lập tức phát hiện, thú hồn con Lãnh Quang Mị bị đánh dấu không trọn vẹn kia rõ ràng yếu hơn hai con khác rất nhiều.

“Không biết những thú hồn Lãnh Quang Mị này có thể hợp thành hay

không?” Hàn Sâm vừa động tâm niệm, lập tức nhìn thấy thú hồn của

ba con Lãnh Quang Mị lại dựa sát vào nhau, linh thể ngưng tụ lại, dần dần vặn vẹo biến hóa, dung hợp thành một thú hồn Thần Lãnh Quang MỊ.

Thú hồn Lãnh Quang Mị mới này rõ ràng mạnh hơn thú hồn của ba con Lãnh Quang Mị trước đó. Hắn chỉ nhìn khí tức của nó là biết nó mạnh hơn nhiều lắm.

Hàn Sâm vội vàng lại xem tư liệu của nó, không khỏi vui mừng trong lòng.

Thú hồn Thần Hóa Lãnh Quang Mị: Kiếm Lãnh Quang (hoàn mỹ).

“Bán thành phẩm đã tương đương với Thần binh dị bảo cấp Hóa Điệp. Hiện tại là hoàn mỹ, vậy Kiếm Lãnh Quang hiện tại không phải có thể sánh bằng Chân Thần khí rồi sao? Nếu thật là như thế, thì phát đạt rồi.” Hàn Sâm âm thầm hưng phấn trong lòng, hận không thể lập tức rút ra kiếm Lãnh Quang, thử uy lực của nó một lần.

Hết chương 2824.

Chương 2825. Thăng cấp Phá Kén.

Đám người Hàn Sâm đi dọc theo đường cũ trở về Nơi Lạc Lối, trên đường cũng không gặp được quá nhiều trở ngại, rất thuận lợi rời khỏi tỉnh vực Đại Tịch Diệt.

“Thái Nhất trong bức họa, có phải Thái Nhất mà bọn Bảo Nhi từng thấy hay không?” Trên đường về tộc Hoàng Cực, Hàn Sâm vẫn luôn suy tư về vấn đề này.

Ban đầu, khi đang đào đất ở thành Độ Thần, họ đào ra một tảng đá kì lạ. Khi đám người Hàn Sâm đi thành Độ Thần, Bảo Nhi nói bên trong hòn đá kia xuất hiện một người đàn ông tự xưng là Thái Nhất, còn khiến Bảo Nhi hỏi thăm cha của nàng.

Khi Bảo Nhi nói chuyện này với Hàn Sâm, Hàn Sâm cũng cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì căn cứ miêu tả của Bảo Nhi, hắn hoàn toàn không quen biết người đàn ông tự xưng Thái Nhất kia. Hắn đã từng được nghe nói về cái tên Thái Nhất, nhưng đó là Thái Nhất Thần Hoàng của Tí Hộ Sở, hiển nhiên đó không phải cùng một người với người đàn ông tự xưng là Thái Nhất kia.

Lúc ấy Hàn Sâm còn hoài nghi, Thái Nhất biết lai lịch của Bảo Nhi, cha của Bảo Nhi mà hắn nói tới có lẽ là cha ruột chân chính của Bảo Nhi mới đúng.

Nhưng sau này, hắn vẫn không tiếp tục nghe được tin tức về người tên Thái Nhất. Thời gian qua lâu, Hàn Sâm đã suýt nữa quên mất chuyện này.

Thế nhưng bây giờ trong bức tranh mà Thánh Kỳ Lân cất giấu, hắn lại nhìn thấy cái tên Thái Nhất, phía dưới còn có bốn chữ chú giải “Giết Thần đáng chém”, khiến Hàn Sâm có càng nhiều suy đoán với thân phận của Thái Nhất.

Thế nhưng suy đoán rốt cuộc chỉ là suy đoán, hiện tại hắn còn không biết cả chuyện Thái Nhất kia và Thái Nhất được viết trên bức họa có phải là cùng một người hay không. Hắn thực sự rất khó xác định điều gì.

Hàn Sâm đi theo bọn người Nhị hoàng thúc cùng về tộc Hoàng Cực. Trên đường đi, những cường giả cấp Thần Hóa này rõ ràng có sự thay đổi cực lớn trong thái độ đối với Hàn Sâm, nói là kính trọng như Thần cũng không đủ.

Đây vốn là cơ hội tốt nhất để Hàn Sâm rời khỏi tộc Hoàng Cực, nhưng Hàn Sâm lại không lựa chọn rời đi, mà đi theo đám bọn họ cùng về tộc Hoàng Cực.

“Nếu bây giờ ta rời đi, tộc Hoàng Cực truyền chuyện ta giết Thần ra ngoài, chỉ e những tồn tại kinh khủng bên trong Thần điện Gen kia sẽ không dễ dàng thả ta. Nếu ra về tộc Hoàng Cực, thì ta chính là một phần của tộc Hoàng Cực, chắc hẳn bọn họ sẽ không truyền chuyện ta chém giết Thần Tử Yêu Liên ra ngoài, không duyên cớ gây phiền toái cho tộc Hoàng Cực. Huống hồ, bên trong tộc Hoàng Cực còn có nhiều dị chủng Thần Hóa chờ ta đi thu hoạch như vậy, không có đạo lý hiện tại đã đi.” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

Bây giờ, nếu nói trước kia hắn còn không đủ tự tin để ở lại tộc Hoàng Cực, hiện tại có kiếm Lãnh Quang hoàn mỹ, hắn không có nhiều kiêng ky như vậy.

Ý vào lực lượng của kiếm Lãnh Quang, cho dù không thể chống lại cường giả cấp Chân Thần, cũng không đến nỗi không có nổi chút năng lực chống cự.

“Đáng tiếc, ta không có cách nào luyện hóa hai gen Thần linh kia, nếu có thể luyện hóa một cái, không chừng sẽ có thể trực tiếp có được lực lượng cấp Chân Thần.” Hàn Sâm vuốt ve đóa Yêu Liên màu tím trong tay, nghĩ hết cách lại khó mà tổn thương chút nào.

Sau khi trở lại tộc Hoàng Cực, Hàn Sâm tiếp tục ăn gen Thần Hóa của mình, Bạch Hoàng cũng chỉ triệu kiến hắn một lần, còn triệu kiến cùng đám người Nhị hoàng, kể lại chuyện bọn họ gặp phải tại tinh vực Đại Tịch Diệt.

Nhưng cũng vẻn vẹn như thế, Bạch Hoàng đã không hỏi vì sao Hàn Sâm lại có được lực lượng như vậy, cũng không để Hàn Sâm giao ra Thần Cách của Thần Tử Yêu Liên và bức tranh.

Từ lần đó về sau, thật giống như không có chuyện gì từng xảy ra, Hàn Sâm không còn gặp Bạch Hoàng nữa, mỗi ngày chỉ có Bảo Anh đúng giờ đến dạy lễ nghi cho hắn.

“Bạch Hoàng này rốt cuộc muốn làm gì? Nếu ta muốn chạy trốn, thì đã sớm trốn rồi. Ta có nhiều bí mật như vậy trên người, hắn cũng không hỏi, đến cả bảo vật trâu bò như Thần Cách, hắn lại không hỏi đến một câu, rốt cuộc có tính toán gì?” Hàn Sâm âm thầm lải nhải trong lòng.

Nếu Bạch Hoàng trăm phương ngàn kế tính toán hắn, Hàn Sâm còn cảm thấy yên tâm hơn chút, chỉ cần đối phương chịu ra chiêu, chắc chắn sẽ có phương pháp giải quyết. Thế nhưng Bạch Hoàng lại căn bản không ra chiêu, khiến Hàn Sâm hoàn toàn không tìm được manh mối. Trái lại, hắn còn cảm thấy Bạch Hoàng sâu không lường được, thực sự khó mà phỏng đoán.

Một khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày Hàn Sâm chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, gen Thần Hóa gia tăng nhanh chóng, không bao lâu, đã lại đạt tới trị số max, một trăm điểm.

“Là lúc nên nếm thử thăng lên cấp Phá Kén, hi vọng sau khi thăng lên cấp Phá Kén, thân thể của ta có thể khôi phục bình thường.” Hàn Sâm vui vẻ trong lòng, nhưng lại không thăng lên cấp Phá Kén lập tức.

Dù sao nơi này cũng là tộc Hoàng Cực, bây giờ thân phận của hắn là Thánh Anh. Nếu sau khi thăng lên cấp Phá Kén, hắn khôi phục chân thân Hàn Sâm, vậy chẳng phải là tương đương với dê vào miệng cọp.

May mà Bạch Hoàng hoàn toàn không hạn chế tự do của hắn. Hàn Sâm trực tiếp tìm một cái cớ, ngồi chiến hạm của tộc Hoàng Cực, rời khỏi nước Đế Hoàng, tìm một tinh cầu nhỏ không người ở biên giới phạm vi thế lực của tộc Hoàng Cực, bắt đầu tiến hóa chiến thể.

Theo tiến hóa bắt đầu, Hàn Sâm chỉ cảm thấy toàn thân tin tức gen đang không ngừng diễn hóa, tế bào không ngừng phân liệt, lột xác, khiến thân thể Hàn Sâm cũng biến hóa theo.

Dần dần, thân thể Hàn Sâm càng cao càng lớn, không bao lâu, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ trưởng thành.

Nhưng bây giờ Hàn Sâm vẫn duy trì trạng thái chiến thể dị chủng hóa, cả người vô cùng tuấn mỹ, bởi vì hợp thể cùng Chú Ngữ, hình dáng của hắn hơi dịu dàng, nữ tính hóa.

“Rốt cục khôi phục trạng thái trưởng thành rồi!” Hàn Sâm vô cùng vui mừng, hắn lại không có đam mê làm trẻ con, trạng thái hiện tại vẫn tương đối dễ chịu.

Thành công thăng lên cấp Phá Kén, Hàn Sâm cảm thấy lực lượng của thân thể lại trở về, loại cảm giác mạnh mẽ kia làm hắn rất hưởng thụ, mạnh hơn sử dụng Thiên Lang tinh ma văn nhiều.

“Đây mới thực sự là ta mà!” Hàn Sâm đắc ý vô cùng, nhưng khi hắn thử giải trừ trạng thái dị chủng hóa, lại phát hiện vẫn không thể giải trừ.

“Chẳng lẽ sau này ta đều phải giữ loại trạng thái này sao?” Hàn Sâm phiền muộn trong lòng, nhưng cũng không có cách nào.

Mặc dù dáng vẻ bây giờ tuấn mỹ hơn hắn trước kia nhiều, nhưng Hàn Sâm vẫn hi vọng trở về dáng vẻ của mình trước kia.

“Hiện tại lực lượng của ta mạnh hơn nhiều, không biết có thể kéo ra toàn bộ bức tranh đó không.” Hàn Sâm mang bức tranh đó ra, ngưng tụ lực lượng của bản thân, kéo cuộn tranh ra lần nữa.

Bức tranh chậm rãi mở ra, Hàn Sâm lại nhìn thấy cái tên Thái Nhất, bởi vì lực lượng hiện tại của Hàn Sâm mạnh hơn không ít so với khi sử dụng Thiên Tinh Lang Ma văn trước đó, cho nên bức tranh vẫn tiếp tục được mở ra.

“Đến… Đến rồi… Lại có chữ viết…” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào phần được mở ra của bức tranh, nhanh chóng nhìn thấy một loạt chữ viết.

“Tử Đấu… Giết Thần đáng chém…” Hàn Sâm nhìn thấy cái tên này, lập †ức ngẩn người.

Thái Nhất còn có thể trùng tên trùng họ, nhưng Tử Đấu này rất có khả năng sẽ không trùng tên. Cường giả sử dụng cái tên này trong đại vũ trụ, e rằng cũng chỉ có Tử Đấu trong Mười Vị Thần Thánh Vực.

Trước đó Hàn Sâm đã từng gặp Tử Đấu, nhưng trạng thái hiện tại của Tử Đấu không hề tốt đẹp gì, ngồi Luân Hải Ma Xa kỳ quái, không ngừng du đãng trong tinh vực Thiên Hà.

Từ sau khi người phụ nữ tự xưng là nghiên cứu viên của Thánh Vực thoát vây từ núi Lưỡng Giới, hắn không còn thấy bóng dáng Tử Đấu nữa.

Hết chương 2825.

Chương 2826. Danh sách

“Chẳng lẽ bức tranh này ghi lại những cường giả từng giết Thần?” Hàn Sâm âm thầm kinh nghi, mơ hồ cảm giác chuyện này hình như không thích hợp lắm.

“Thánh Chủ nghiên cứu lâu như vậy, cũng không thể giết được Thần. Sao Tử Đấu dưới tay hắn lại giết được Thần, thế thì quá ly kỳ rồi? Huống hồ người phụ nữ kia và Hoành Tà đều đã từng nói, không có gen Thần siêu cấp thì không có khả năng giết được Thần. Đến cả Thánh Chủ cũng không nghiên cứu ra gen Thần siêu cấp, sao Tử Đấu lại có gen Thần siêu cấp chứ?” Hàn Sâm đầy nghi hoặc trong đầu.

Muốn có được đáp án từ trong bức tranh, lực lượng trên tay Hàn Sâm tiếp tục tăng len, kéo cuộn tranh ra từng chút một.

Cuộn tranh như bị keo cường lực dính vào, lực lượng cần thiết để kéo ra cực lớn, mà càng kéo lại càng cảm thấy phí sức. Với lực lượng sau khi thăng lên cấp Phá Kén, Hàn Sâm cũng cảm thấy không thể chịu được.

“Lại có chữ viết… Hoành Tà… Giết Thần đáng chém…” Hàn Sâm nhìn thấy cái tên này, lập tức ngơ ngẩn.

Hoành Tà chính là Thủy Tổ của Phá Thiên, Hàn Sâm đã nhìn tận mắt hắn bị đóng đinh trên vách núi đá, không sống không chết nhận hết

dày vò, mà Hoành Tà cũng từng chính miệng nói, hắn không có năng lực chém giết Thần. Vì sao lại có chữ giết Thần đáng chém trên bức tranh đây?

Hàn Sâm đột nhiên hoài nghi, có phải Thánh Kỳ Lân đang cố ý chơi ác bằng bức hoạ cuộn tròn này hay không, nếu không viết một danh sách như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Định tội cho đám Tử Đấu, Hoành Tà sao?

Mặc dù hoài nghi tính chân thực của bức tranh, nhưng Hàn Sâm vẫn không nhịn được tiếp tục kéo cuộn tranh ra, muốn nhìn xem đằng sau còn có gì.

Thế nhưng sau khi kéo đến loại trình độ này, lực lượng phía sau cuộn tranh đã quá mạnh, hắn đã không có cách nào tiếp tục kéo bức tranh ra.

“Mở!” Hàn Sâm gầm nhẹ một tiếng, Thiên Tinh Lang Ma văn thoáng hiện trên người, tăng thêm chút lực lượng cho hắn, cưỡng ép tiếp tục kéo cuộn tranh ra.

Gân xanh trên hai tay Hàn Sâm nổi lên, từng xích trật tự dao động trên †ay, cưỡng ép mở bức tranh ra từng chút một.

“Hàn Vũ Phi… Khinh nhờn Thần linh… đánh vào vô tận luân hồi, đời đời không được siêu sinh…” Hàn Sâm rốt cục nhìn thấy tội danh không giống trước, nhưng trong lòng cũng càng thêm nghỉ hoặc.

“Hàn Vũ Phi? Đó chắc hẳn là tên của một người phụ nữ, nàng rốt cuộc là ai? Lại có liên quan gì với Thánh Vực? Tội danh Khinh nhờn Thần linh, hẳn là không lớn bằng giết thí Thần chứ? Thế nhưng vì sao tội danh của đám người Tử Đấu cũng chỉ là giết mà thôi, người phụ này này lại bị đánh vào vô tận luân hồi, đời đời không được siêu sinh?” Hàn Sâm tràn đầy nghi vấn trong lòng.

Ầm!

Lực lượng của Hàn Sâm đã không chống đỡ nổi lực lượng của bức tranh, hai cuộn tranh trực tiếp bắn về, cuộn lại giấy vẽ một lần nữa, bức tranh giãy dụa muốn bay đi.

Hàn Sâm bắt được bức tranh, trấn áp nó trong tháp Thiên Mệnh.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì sao có nhiều người từng giết Thần như vậy?” Hàn Sâm nghi hoặc tầng tầng.

Nhưng tin tức hắn biết đến quá ít. Trong chốc lát, hắn không có cách nào đưa ra phán đoán hợp lý.

“Xem ra chỉ có chờ lực lượng của ta lại mạnh hơn chút, có thể hoàn toàn mở ra bức tranh, mới có thể biết danh sách bên trong bức hoạ cuộn tròn này rốt cuộc có ý gì.” Hàn Sâm tạm thời vứt chuyện bức tranh sang một bên.

Hiện tại hắn đã khôi phục thành thân thể trưởng thành, mặc dù không nhìn ra là Hàn Sâm, nhưng cũng không thích hợp lại về tộc Hoàng Cực. Hàn Sâm truyền tống về đến Tí Hộ Sở trước.

“Ngươi là kẻ trộm sao?” Hàn Linh Nhi ngồi đang học vẽ tranh ở trong sân, nhìn thấy Hàn Sâm đột nhiên xuất hiện, nghiêng đầu, con mắt lóe sáng lấp lánh mà hỏi.

“Ta chính là kẻ trộm, thì ngươi có thể làm gì được ta?” Hàn Sâm mỉm cười nhìn Hàn Linh Nhi, định trêu chọc nàng một chút.

Hàn Linh Nhi nháy mắt, nói: “Tiên sinh kẻ trộm anh tuấn, xem giá trị nhan sắc của ngươi đủ cao, bây giờ ngươi rời đi thì Linh Nhi sẽ coi như chưa từng gặp ngươi.”

Hàn Sâm xạm mặt lại: “Linh Nhi còn nhỏ như vậy mà đã là nhan khống, nhất định phải giáo dục nàng thật kỹ, không thể tin tiểu bạch kiểm”

“Linh Nhi, đến cả ba ba cũng không nhận ra sao?” Hàn Sâm giận tái mặt, nói.

“Ba ba?” Hàn Linh Nhi nghi hoặc đánh giá Hàn Sâm trái phải, một hồi lâu mới nghiêng cái đầu nhỏ, ngạc nhiên chạy tới kéo tay Hàn Sâm nói: “Ba ba, sao ngươi lại trở nên anh tuấn như thế?”

Hàn Sâm vừa muốn nói gì, thấy Kỷ Yên Nhiên nghe thấy tiếng động đi tới. Sau khi nhìn thấy Hàn Sâm, nàng dò xét một hồi lâu, mới vui mừng nói: “Hàn Sâm, sao ngươi trở nên đẹp hơn rồi rồi?”

Hàn Sâm nói chuyện của mình một lần, Kỷ Yên Nhiên và Linh Nhi một trái một phải, ôm cánh tay của hắn, dựa vào ở bên cạnh hắn, nghe hắn kể lại quá trình.

Ngay sau đó, Hàn Sâm phát hiện, địa vị trong nhà của mình lại được đề cao rõ rệt. Trước kia, khi trở về, hắn đều tùy tiện ăn chút đồ ăn thường ngày, hôm nay Kỷ Yên Nhiên lại chuẩn bị cả bàn thức ăn ngon.

Linh Nhi cũng luôn quấn lấy Hàn Sâm ôm một cái, gần như chưa từng xuống, mở miệng gọi một tiếng ba ba vô cùng thân mật.

“Đôi mẹ con nhan khống này…” Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện, thì ra muốn đề cao địa vị gia đình, lực lượng gì đó đều là vô dụng, giá trị nhan sắc mới là vũ khí hữu hiệu duy nhất.

“Dáng vẻ vốn có của ta cũng đâu khó coi mà?” Hàn Sâm phiền muộn trong lòng. Mặc dù dáng vẻ trước kia của hắn không được coi là soái ca cao cấp, nhưng khí chất và hình thể bày ra ở đó, không hề kém người mẫu đỉnh cao, sao đãi ngộ lại kém nhiều như vậy.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm lại bị tiếng kêu sợ hãi của Kỷ Yên Nhiên đánh thức. “Chuyện gì vậy, sáng sớm như thế.” phát hiện có gì đó là lạ. Nhìn kỹ, thân thể của hắn lại khôi phục trạng thái trẻ con, làm Hàn Sâm cũng giật nảy mình.

Hàn Sâm ngồi dậy, lúc này mới

“Đây là tình huống thế nào? Sao ta lại biến thành dáng vẻ này? Không phải sau khi thăng lên cấp Phá Kén, đã khôi phục rồi sao?” Hàn Sâm mồ hôi lạnh đầy đầu.

“Thật đáng yêu…” Kỷ Yên Nhiên lại ôm Hàn Sâm vào trong lòng từng chút một, còn thân mật cọ mặt lên khuôn mặt nhỏ của Hàn Sâm: “Khi còn bé, Tiểu Hoa cũng đáng yêu như vậy đâu.”

Hàn Sâm lập tức im lặng, hiện tại Kỷ Yên Nhiên quả thật là tâm lớn, chồng mình biến thành trẻ con, mà nàng lại không lo lắng chút nào.

Hàn Sâm nghiên cứu rất lâu mới phát hiện, bây giờ hắn lại không thể luôn giữ được trạng thái trưởng thành. Cách một khoảng thời gian, hắn mới có thể biến thành trạng thái trưởng thành trong một thời gian. Thời gian giữ vững trạng thái trưởng thành cũng rất ngắn, đại khái chỉ có không đến mười tiếng, thì sẽ trở lại trạng thái trẻ con.

“Làm hồi lâu, vẫn không hoàn toàn khôi phục, xem ra phải chờ tới cấp Hóa Điệp, mới có thể hoàn toàn khôi phục.” Hàn Sâm vốn còn nghĩ làm sao để thoát đi tộc Hoàng Cực, hiện tại xem ra không cần nữa. Hắn vẫn có thể dùng thân phận Thánh Anh trở về tộc Hoàng Cực, hưởng thụ tài nguyên như cũ.

Thừa dịp còn ở trạng thái trưởng thành, có thể sử dụng lực lượng của bản thân, Hàn Sâm sử dụng Tứ Dương Phương Tôn đi nông trường của Thần một chuyến, xem có thể gặp lại Uyển Nhi hay không.

Vừa tới đến nông trường của Thần, Hàn Sâm đã thấy Uyển Nhi đang ở nơi đó khu sát đao dê, lập tức vui mừng trong lòng.

“Ta nghiên cứu phương pháp đối phó Thần đao lâu như vậy, hiện tại rốt cục có thể thực chiến rồi” Hàn Sâm lách mình đến trước mặt Uyển Nhi, nhìn chằm chằm Thần đao đã uống no máu tươi trong tay Uyển

Nhi, nói: “Uyển Nhi, ngươi lui lại đi”

Hết chương 2826.

Chương 2827. Tái chiến Thân đao

“Ngươi là ai? Vì sao ngươi biết tên của ta?” Uyển Nhi hơi kinh ngạc nhìn Hàn Sâm. Dáng vẻ bây giờ của Hàn Sâm không giống như trước kia, nàng đương nhiên không nhận ra.

Không đợi Hàn Sâm trả lời, Thần đao đã bùng nổ ra ngọn lửa máu kinh khủng, tránh thoát từ trong tay Uyển Nhi, bay về phía Hàn Sâm trên không trung. Ngọn lửa máu đã ngưng tụ thành một ảo ảnh ma quỷ màu máu, cầm chuôi của Thần đao, chém một đao về hướng Hàn Sâm.

“Một đao chém giết siêu thời không, ngưng tụ thời gian và không gian, có thể chém quá khứ, khiến cho không ai có thể ngăn cản… Ta có thể ngăn lại được sao? Có thể dự phán quỹ tích của nó sớm hơn một giây sao?” Hàn Sâm không dám xác định, nhưng hắn nhất định phải thử.

Một giây sau, Thuẫn Medusa đã xuất hiện trong tay Hàn Sâm, cản trước mặt Hàn Sâm. Đồng thời, Hàn Sâm di chuyển thân thể nhanh chóng, kiếm Lãnh Quang cũng trong một tay khác chém ra theo đó.

Trong kế hoạch ban đầu, Hàn Sâm dùng Súng Chú Ngữ, nhưng Chú Ngữ đã dung hợp với Hàn Sâm, không có cách nào hóa thành hình thái súng để Hàn Sâm sử dụng nữa, lại thêm uy lực của kiếm Lãnh Quang đã vượt qua Chú Ngữ, cho nên Hàn Sâm dứt khoát sử dụng trực tiếp Kiếm Lãnh Quang.

Quỹ tích di động của Hàn Sâm, ánh kiếm Kiếm Lãnh Quang chém ra, còn có vị trí Thuẫn Medusa ngăn trở đều được sắp đặt tỉ mỉ, chính vì ép buộc Thần đao phải chém vào vị trí nà Hàn Sâm cần nó chém.

Loại dự phán sớm một giây là không thể làm được, nhưng lại có thể dùng năng lực đặt bố cục mạnh mẽ, ép Thần đao lâm vào trong ván cờ của hắn từng bước một, khiến một giây đồng hồ sau, nó không thể không chém về vị trí Hàn Sâm tính toán kỹ.

Dùng trí tuệ của con người tranh đấu cùng một đao vượt qua thời không kia, Hàn Sâm không chắc chắn sẽ lập tức làm được, nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất để chiến thắng Thần đao của hắn.

Răng rắc!

Thần đao chém lên sống lưng Hàn Sâm, cắt ra làn da, lộ ra máu tươi và một phần cơ thịt ngọc thạch như pha lê bên trong.

“Thần đao thật lợi hại, mặc dù trạng thái dị chủng hóa của ta chỉ có cấp Phá Kén, thế nhưng độ mạnh của thân thể tuyệt không kém hơn cường giả cấp Hóa Điệp, mà nó lại còn có thể chém ra thân thể của ta. Lực lượng của Thần đao chỉ sợ đã đạt tới tiêu chuẩn Chân Thần khí…” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng một đao này cũng trong vòng tính toán của Hàn Sâm. Hàn Sâm vẫn tiếp tục di chuyển như cũ, Thuẫn Medusa và kiếm Lãnh Quang cũng điều chỉnh góc độ theo đó.

“Nó sẽ giết ngươi, ngươi mau trốn đi.” Mặc dù Uyển Nhi không nhận ra Hàn Sâm, nhưng nàng vẫn tốt bụng nhắc nhở.

Hàn Sâm không hề bị lay động. Uyển Nhi là khúc mắc của Cô Trúc, nếu có thể cứu Uyển Nhi ra ngoài, Cô Trúc sẽ không cần khổ như vậy. Nếu có cơ hội, hắn đương nhiên phải thử một lần.

Phụt!

Hàn Sâm lại trúng một đao lên người, nhưng lại không phải chỗ yếu hại.

“Xem ra tính toán và bố cục của ta vẫn tồn tại sai lầm… Quả nhiên vẫn cần cải tiến trong thực chiến…” Hàn Sâm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Mặc dù hắn vẫn trúng đao, nhưng hắn lại tránh đi được chỗ yếu hại, chứng minh phương pháp của hắn vẫn hiệu quả.

Hàn Sâm không ngừng chiến đấu cùng Thần đao, vết thương trên người cũng không ngừng gia tăng. Thế nhưng, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, miệng vết thương trên người hắn càng ngày càng nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment