Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 338 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Hai luồng Thất Huyễn Quang va chạm nhau không trung, trực tiếp nổ tung, khiến vầng quang bảy màu nở rộ như mặt trời, sáng chói đến nỗi ngay cả mắt người cũng không mở ra được, hồi lâu mới dần dần khôi phục bình thường.

“Là Thất Huyễn Quang thật!” Vẻ mặt Tộc trưởng tộc Thái Thượng hơi phức tạp.

Lúc trước khi còn bé, hắn luyện Thất Huyễn Quang, dùng hơn một tuần lễ mới luyện thành, cũng coi là sáng tạo một kỷ lục nhỏ trong tộc Thái Thượng, khi đó cha rất hiếm thấy khích lệ hắn.

Hiện tại Hàn Sâm chỉ nhìn một lần, còn không cần cả pháp quyết, lại luyện thành. Điều này thực sự khiến hắn không có cách nào tin tưởng.

“Có lẽ hắn đã sớm luyện Thất Huyễn Quang rồi.” Tộc trưởng tộc Thái Thượng nghĩ như vậy, rồi nói với Hàn Sâm: “Nếu ngươi cảm thấy Thất Huyễn Quang quá đơn giản, thì ta sẽ đổi một thuật gen khó hơn.”

“Vừa rồi ta đã nói ngươi đổi đi mà” Hàn Sâm cười tủm tỉm, nói.

Thật ra đối với Hàn Sâm, tộc trưởng tộc Thái Thượng đổi thuật gen gì đều như nhau, chỉ cần tộc trưởng tộc Thái Thượng có thể biểu diễn ra, để hắn xem một lần, thì hắn có thể lợi dụng Động Huyền Kinh mô phỏng được.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng chỉ là cấp Nguyên Cơ, mà Hàn Sâm đã là cấp Phá Kén, muốn mô phỏng thuật gen của hắn thì đơn giản rất nhiều. Mặc dù không nhất định có thể tương tự trăm phần trăm, nhưng mô phỏng tám, chín phần cũng không khó.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng âm thầm suy nghĩ: “Hai người kia có lai lịch quỷ dị, không biết là dị chủng đến từ nơi nào, nhưng xem ra bọn họ hiểu rất rõ tộc Thái Thượng ta. Nếu ta sử dụng thuật gen của tộc Thái Thượng, không chừng trước kia hắn đã sớm học trộm rồi.”

Đột nhiên, đôi mắt tộc trưởng tộc Thái Thượng sáng lên, nhìn về phía Điệp Nữ đứng một bên, nói: “Điệp Nữ, ngươi biểu diễn thuật Điệp Ảnh, để hắn nhìn cho kỹ.”

Thuật Điệp Ảnh của Điệp Nữ là thuật gen độc nhất vô nhị của nàng. Đến cả tộc Thái Thượng cũng không có thuật gen giống như vậy, hắn không tin Hàn Sâm còn có thể học được.

Điệp Nữ cũng coi như là nói gì nghe nấy với tộc trưởng tộc Thái Thượng, lập tức phát huy thuật ra Điệp Ảnh.Trong nháy mắt, bọn họ đã nhìn thấy bươm bướm đầy trời bay ra từ trên người Điệp Nữ, giống như vô số cánh hoa. thẹn thùng nhảy múa.

“Có muốn Điệp Nữ nói pháp quyết của thuật Điệp Ảnh… cho… ngươi… hay không” Tộc trưởng tộc Thái Thượng còn chưa nói hết lời, đã thấy Hàn Sâm vung tay lên, điệp ảnh đầy trời bay lên từ trên người hắn, gần như không khác thuật Điệp Ảnh của Điệp Nữ chút nào.

“Chuyện này sao có thể xảy ra?” Điệp Nữ và tộc trưởng tộc Thái Thượng gần như kêu lên đồng thời, thực sự khó mà tin được.

Hết chương 2833.

Chương 2834. Sẽ không thua 2 lần trong chiêu thuật giồng nhau.

“May mắn đây chỉ là tộc trưởng tộc Thái Thượng hai mươi tuổi, nếu là tộc trưởng tộc Thái Thượng hiện tại, chắc chắn không thể dễ dàng bị

hù dọa như thế.” Hàn Sâm âm thầm thở dài một hơi trong lòng.

“Quả thật thuật gen gì ngươi cũng có thể vừa học là biết?” Tộc trưởng tộc Thái Thượng nhìn chằm chằm Hàn Sâm, hỏi.

“Không hoàn toàn là vậy. Một vài thuật gen tương đối khó vẫn cần một chút thời gian để nghiên cứu học tập, nhưng thuật gen đơn giản giống như những cái này, vừa học đã biết không có độ khó gì.” Hàn Sâm thuận miệng nói.

“Đơn giản?” Tộc trưởng tộc Thái Thượng đã hơi khó có thể lý giải được định nghĩa của hai chữ đơn giản này.

“Như vậy, trong mắt các hạ, cái gì mới là thuật gen khó khăn?” Tộc trưởng tộc Thái Thượng hỏi với vẻ mặt kỳ quái.

“Giống như Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của quý tộc, chính là thuật gen rất khó khăn.” Hàn Sâm nói.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng nghe mà trong lòng hơi dễ chịu một chút, ít nhất tộc Thái Thượng còn có thuật gen đang giá đối phương tôn trọng.

Thế nhưng ai biết Hàn Sâm lại bổ đao thêm một câu tiếp: “Nếu có pháp quyết, thế nào cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể luyện thành.”

Hắn vừa nói ra lời này, tộc trưởng tộc Thái Thượng thực sự khó mà nhãn nại lửa giận trong lòng, hừ lạnh nói: “Các hạ quả thật cho rằng mười ngày nửa tháng là có thể luyện thành Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của tộc ta sao?”

“Không kém bao nhiêu đâu, nhiều nhất sẽ không vượt qua một tháng.” Hàn Sâm dường như có vẻ rất khinh thường.

“Được, được, được lắm. Đừng nói Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, chỗ ta có một thuật gen bên trong Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, ta cho ngươi pháp quyết, nếu ngươi có thể luyện thành trong một tháng, cái mạng này của ta tùy ý ngươi xử trí” Tộc trưởng tộc Thái Thượng tức quá mà nói.

“Được, một lời đã định.” Hàn Sâm một lời đáp ứng, nhưng trong lòng thì mừng thầm.

Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, cho dù là mô phỏng, hắn cũng chỉ có thể bắt chước giống ba bốn phần. Loại thuật gen cao cấp này không dễ dàng mô phỏng như vậy. Muốn luyện thành Thái Thượng Cảm Ứng Thiên trong một tháng đương nhiên là chuyện không thể nào.

Vụ cá cược này, Hàn Sâm nhất định sẽ thua, nhưng Hàn Sâm cũng không thèm để ý thắng thua của vụ cá cược này. Có vụ cá cược này, mấy giờ còn lại, tộc trưởng tộc Thái Thượng sẽ không giết Điệp Nữ, Hàn Sâm sẽ thắng trận đánh cược với Thần. Đây mới là mục đích chân chính của hắn.

Dưới sự tức giận, tộc trưởng tộc Thái Thượng đã nói ra một môn thuật gen.

Đây là một loại thuật gen kèm theo bên trong Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, cần lấy Thái Thượng Cảm Ứng Thiên làm cơ sở, nếu không chắc chắn không có khả năng luyện thành.

Hàn Sâm đương nhiên cũng không thế luyện thành dễ dàng, nhưng hắn căn bản không muốn luyện, chỉ cần hôm nay tộc trưởng tộc Thái Thượng không giết Điệp Nữ là được.

Thần rất hứng thú xem hết thảy chuyện xảy ra, lại hoàn toàn không định ngăn cản. Đợi đến sau khi Hàn Sâm và tộc trưởng tộc Thái Thượng lập cá cược, hắn mới cười khẽ rồi nói: “Một chiêu thuật tìm đường sống trong chỗ chết của ngươi rất tài tình. Nếu gặp được lần đầu tiên, không chừng thật sự để ngươi thắng được. Đáng tiếc, trước kia đã có một tên từng dùng một chiêu này trước mặt ta, ta sẽ không thua hai lần trên cùng một chiêu thuật.”

“Người lần trước là ai? Có phải là Hàn Kính Chi không?” Hàn Sâm tò mò hỏi.

“Không phải Hàn Kính Chị, là tên Thánh tộc kia. Tình huống không khác ngươi lắm, ta vốn cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, đẩy hắn vào đường cùng. Ai biết hắn dùng phương pháp trái ngược giống như ngươi, thuận thế mà nghịch chuyển toàn bộ cục diện.” Dường như nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Thần nhếch miệng, cong lên một đường cong chứa ý cười: “Đáng tiếc ngươi tương đối không may, không phải kẻ đầu tiên sử dụng loại phương pháp này ở trước mặt ta, cho nên lần này ngươi vẫn sẽ thua.”

“Kết quả chưa rõ, làm sao ngươi lại biết ta nhất định sẽ thua?” Hàn Sâm nói như vậy ngoài miệng, nhưng trong lòng thì thầm run lên.

“Nói cũng đúng, kết quả chưa rõ, cũng không dễ nói ngươi nhất định sẽ thua.” Thần nghiêm túc gật đầu, dường như đang bày tỏ áy náy vì cách nói vừa rồi của hắn.

Hàn Sâm không nói gì, chỉ giả vờ tu luyện thuật gen mà tộc trưởng tộc Thái Thượng giáo cho hắn. Hiện tại hắn chỉ muốn biết Thần rốt cuộc còn có thủ đoạn gì có thể xoay chuyển cục diện bây giờ nữa.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng có thể giết Điệp Nữ hay không, Hàn Sâm không biết, nhưng khái niệm giết chết Điệp Nữ trong vòng mấy tiếng cũng đã rất thấp.

Thần cũng không tiếp tục làm cử động gì đặc biệt để hấp dẫn tộc trưởng tộc Thái Thượng, chỉ nhẹ giọng niệm Thái Thượng Cảm Ứng Thiên.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng nghe trong chốc lát, sắc mặt tái mét, tức giận hỏi: “Ngươi học trộm được Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của tộc †a từ chỗ nào?”

“Dù sao ngươi tất nhiên sẽ giết ta, học trộm từ chỗ nào có quan trọng đâu? Ta chỉ có mấy nghi vấn, muốn mời ngươi giải đáp.” Không đợi tộc trưởng tộc Thái Thượng nói chuyện, Thần lại tiếp tục nói: “Bên trong Thái Thượng Cảm Ứng Thiên có một câu ‘người vong ngã chúng sinh đều là ta, câu này có ý gì?”

“Đây là bí mật của tộc ta, há lại có thể nói cho ngươi?” Tộc trưởng tộc Thái Thượng nói bằng giọng lạnh lùng.

Thần cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Bằng vào sự lý giải của ta, cái gọi là vong ngã, thật ra không phải là quên mình thật sự, mà là một loại lấy hay bỏ. Vào thời điểm đối mặt lợi ích, bỏ ích lợi của mình mà thành toàn người khác, dùng tấm lòng này đối xử mọi người, tự nhiên mỗi người đều đối xử với ngươi như người thân, cho nên mới có cách nói ‘người vong ngã chúng sinh đều là ta’.”

“Không đúng, đừng nói đối phương chỉ bởi vì lợi ích mới thân cận ngươi, cho dù thật lòng đối xử với ngươi như người thân, thì cũng không thể chỉ có một chữ “ngã…” Tộc trưởng tộc Thái Thượng cãi lại.

“Thì ra là thế, vậy câu này “như thị giả như chân lại giải thích thế nào?” Thần không nhắc lại chuyện Điệp Nữ, chỉ thảo luận về Thái Thượng Cảm Ứng Thiên với tộc trưởng tộc Thái Thượng.

Thần vốn chỉ nói thỉnh giáo, thế nhưng vấn đề hắn đưa ra, lại chính là chỗ mà tộc trưởng tộc Thái Thượng cũng tràn đầy nghi hoặc, không nhịn được mở miệng cãi lại Thần. Kể từ đó, trái lại tộc trưởng tộc Thái Thượng có được rất nhiều linh cảm từ trong đó. Nhiều chỗ vốn không rõ lắm, trong lúc cãi lại, lại thông suốt hiểu ra, thoáng chốc ý cảnh tu vi tinh tiến nhiều.

Hàn Sâm lập tức cảm ứng không tốt lắm. Hắn chỉ lấy kế sách ngăn chặn tộc trưởng tộc Thái Thượng. Thế nhưng dưới sự chỉ điểm của Thần, cảnh giới Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của tộc trưởng tộc Thái Thượng tiến nhanh, cũng càng ngày càng rõ ràng trong việc lĩnh ngộ vạn sự, vạn vật, càng ngày càng lý trí, hay nói cách khác là càng ngày càng không có tình cảm, luôn làm việc dựa theo quy tắc, khó đảm bảo hắn sẽ không nổi lên lòng giết Điệp Nữ.

Thái Thượng Vong Tình, Hàn Sâm không biết hàm nghĩa chân chính của bốn chữ này, nhưng mọi người đều biết sự vô tình của tộc Thái Thượng. Bọn họ có thể bỏ qua cả bản thân mình, hợp lại làm một cùng vũ trụ, thì có cái gì mà không thể bỏ qua đây?

Trong quá trình đàm luận với Thần, vẻ mặt tộc trưởng tộc Thái Thượng càng ngày càng túc mục, ánh mắt cũng càng ngày càng tỉnh táo, khiến Hàn Sâm cảm thấy vô cùng không tốt.

“Làm sao bây giờ?” Trong chốc lát, Hàn Sâm cũng không nghĩ ra cách phá giải. Mỗi tiếng nói, cử động của Thần đều thuận theo một loại quy luật nào đó, khiến Hàn Sâm cảm thấy tình cảnh của mình khó khăn †ầng tầng, tựa như đi ngược dòng nước, luôn luôn không thuận lợi như vậy.

Hàn Sâm biết, nguyên nhân việc này là bởi năng lực khống chế của Thần đối với pháp tắc thế giới và lòng người đều cao hơn hắn. Nếu đối kháng chính diện, hắn tuyệt đối không thể là đối thủ của Thần.

“Kể từ đó, ta chỉ có kiếm tẩu thiên phong, mới có thể vãn hồi cục diện.” Ánh mắt Hàn Sâm rơi vào trên người Điệp Nữ, híp mắt suy tư điều gì.

Hết chương 2834.

Chương 2835. Cược vận may?

“Vô dụng, ngươi đã từng nghe câu nói ‘chiều hướng phát triển chưa? Cái gọi là xu hướng chung chính là chỉ bản chất, giống như lửa vô hình, gió vô tướng, nước có thể chảy, mỗi một loại vật chất đều có bản chất của nó. Chỉ cần bắt được bản chất, vạn biến cũng không rời khỏi bản chất, bất cứ thứ gì nhìn như biến hóa nhiều dạng, cuối cùng vẫn phải trở về bản chất.” Giống như xem thấu tâm tư của Hàn Sâm, Thần lạnh nhạt nói.

Hàn Sâm biết ý của Thần, hắn nói bản thân tộc trưởng tộc Thái Thượng chính là một người vô tình, cho nên dù Hàn Sâm làm thế nào, cũng không thể thay đổi bản chất của hắn, đương nhiên cũng không có khả năng xoay chuyển cục diện.

“Làm sao ngươi lại biết hắn là lửa, là gió hay là nước đây?” Hàn Sâm đương nhiên sẽ không đồng ý lời nói của Thần. Khi quét mắt nhìn về phía Thần, hắn lại phát hiện tộc trưởng tộc Thái Thượng bên cạnh Thần đã đứng ở đó như hóa đá, cả người tản ra vận luật của đại đạo, phảng phất toàn bộ con người đã hòa làm một thể cùng thiên địa vũ trụ.

Không, không nên nói là hòa làm một thể, loại cảm giác này càng giống tộc trưởng tộc Thái Thượng biến thành một bộ phận của máy móc khổng lồ là vũ trụ, hay nói cách khác, là một linh kiện.

Hơn nữa, loại cảm giác này còn đang không ngừng tăng mạnh, khiến khí tức của tộc trưởng tộc Thái Thượng trở nên càng lúc càng mờ nhạt, giống như đã không phải là một sinh vật cảm tính có trí tuệ cao, mà càng giống một cái máy móc lạnh lẽo.

“Ta cũng muốn biết hắn rốt cuộc là lửa, là gió hay là nước.” Ngoài dự liệu, Thần cũng không phản bác Hàn Sâm, mà nói một câu lập lờ nước đôi.

Trong chốc lát, Hàn Sâm không hiểu câu nói này của Thần rốt cuộc có ý gì, nhưng xem ra tộc trưởng tộc Thái Thượng thật sự đốn ngộ, ý cảnh Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của hắn càng ngày càng mạnh, đang †ăng nhanh như gió trong thời gian thật ngắn, không hề yếu hơn cường giả cấp Thần Hóa Hóa Điệp.

Mặc dù chỉ là tiến bộ trên ý cảnh, bản thân hắn vẫn chỉ là cấp Nguyên Cơ, nhưng điều này đủ để khiến thể xác và tinh thần của hắn đều phát sinh biến hóa.

“Cho dù tộc trưởng tộc Thái Thượng thật sự đạt tới cảnh giới thái thượng vong tình, cũng không cần thiết giết Điệp Nữ mà? Huống chỉ hắn căn bản không phải là đối thủ của Điệp Nữ” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

Mặc dù Hàn Sâm có một cách một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời, có thể trực tiếp kết thúc trận đánh cược này. Thế nhưng có Thần ở một bên, loại phương pháp kia lại rất khó đạt thành.

“Bây giờ ngươi nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, không bằng đánh cược vận may một keo, xem hắn rốt cuộc là nước, là lửa hay là gió.” Thần mỉm cười nói với Hàn Sâm.

“Có thể nói cho ta, kết cục vốn có là thế nào không?” Hàn Sâm nhìn về phía Thần, hỏi.

“Nếu hắn lựa chọn tình yêu nhỏ nhặt, thì làm sao có thể lên làm tộc trưởng tộc Thái Thượng? Ngươi đã sớm nên nghĩ tới.” Thần nói.

Hàn Sâm gật đầu. Trên thực tế, hắn cũng đoán được, hắn chỉ cảm thấy tộc trưởng tộc Thái Thượng có lẽ không giết chết Điệp Nữ nhanh như vậy. Thế nhưng, thế sự khó liệu, bây giờ lại muốn cược vận may sau cùng.

“Không, không thể cược vận may, cược vận may trước mặt Thần, cho dù cược một vạn lần cũng không có khả năng thắng một lần. Ta nhất định phải nghĩ ra sách lược tất thắng mới được.” Đầu óc Hàn Sâm chuyển động thật nhanh, thế nhưng trong chốc lát, hắn lại không nghĩ ra biện pháp gì.

Có Thần ở bên cạnh, dùng vũ lực chắc chắn là không làm được, thế nhưng nói đến khống chế lòng người, hắn lại không bằng Thần, muốn thắng thì vô cùng gian nan.

“Hiện tại ngươi có thể nói cho ta, Hàn Kính Chỉ thắng thế nào sao?” Hàn Sâm hỏi dò.

Thần trầm ngâm một chút, ngoài dự liệu nói ra: “Hắn chẳng hề làm gì, chỉ lựa chọn kết quả chính xác, thế là thắng.”

“Ý ngươi là hắn là cược thắng trong cược vận may?” Hàn Sâm không dám tin tưởng.

Thần gật đầu: “Quả thực như thế”

Hàn Sâm thực sự không thể tin được, Hàn Kính Chỉ lại thắng như thế. Hắn cảm thấy khả năng Thần đang cố ý dụ khiến cho hắn cược vận may.

“Khi đó các ngươi đánh cược cái gì? Cũng phán đoán vận mệnh của một sinh vật sao?” Hàn Sâm lại hỏi tiếp, cố gắng muốn hỏi thăm ra chút nội tình.

“Không phải một, mà là mười một.” Thần đáp.

Hàn Sâm giật mình trong lòng: “Mười một, con số này, hình như rất

gần với số người của Tiểu Đội Hành Động Thứ Bảy, chẳng lẽ…”

Cố nén kích động trong lòng, Hàn Sâm cười nói: “Còn có thể cược như vậy sao? Sớm biết có thể cược như vậy, ta cũng lựa chọn thêm mấy sinh vật, cơ hội thắng cũng lớn hơn chút.”

Ai biết Thần lại lắc đầu, nói: “Ngươi sai rồi, chúng ta cược mười một ván, chỉ cần hắn thua một ván, thì phải trở thành nô bộc của ta. Thế nhưng cuối cùng hắn không thua bất cứ một ván nào.”

“Hàn Kính Chi thắng liên tiếp mười một ván? Các ngươi đánh cược cái gì? Sao lại thắng dễ dàng như vậy?” Hàn Sâm kinh ngạc mà hỏi.

Thực sự rất khó tưởng tượng, Hàn Kính Chi lại thắng liên tiếp mười một lần trong khi đánh cược với Thần. Hiện tại Hàn Sâm muốn thắng một ván đã khó như vậy.

“Chúng ta đánh cược mười một nhân loại kia sẽ cầu nguyện lên ta hay không. Hắn đoán có mười người sẽ cầu nguyện, có một người không cầu nguyện, kết quả đều trúng. Cuối cùng chỉ có một nhân loại hắn chọn không có cầu nguyện lên ta.” Thần ung dung nói, dường như cũng không coi thua trận cá cược là chuyện sỉ nhục.

Hàn Sâm tim đập loạn: “Không sai, đó chắc hẳn là những người của Tiểu Đội Hành Động Thứ Bảy, người duy nhất không cầu nguyện hẳn là Cố Khuynh Thành.”

Nhưng Hàn Sâm vẫn rất khó tưởng tượng, lúc ấy Hàn Kính Chi rốt cuộc đã đoán được ai sẽ cầu nguyện, ai không cầu nguyện ra sao.

Dựa theo đạo lý, người Hàn Kính Chi suy đoán sẽ cầu nguyện, có lẽ Thần sẽ không đi mê hoặc bọn họ, mà người Hàn Kính Chi suy đoán sẽ không cầu nguyện, Thần sẽ dùng trăm phương ngàn kế đi mê hoặc hắn cầu nguyện.

Dưới tình huống như vậy, Hàn Kính Chi vẫn đoán đúng toàn bộ, chuyện này thực sự quá ly kỳ.

Hơn nữa, Hàn Sâm nhớ kỹ Nhị gia nhà họ Ninh từng nói, lúc ấy Hàn Kính Chi đã cảnh cáo Nhị gia, để Nhị gia đừng cầu nguyện, kết quả cuối cùng Nhị gia vẫn cầu nguyện. Làm sao Hàn Kính Chi cũng đoán được vậy?

Khi Hàn Sâm nói chuyện cùng Thần, tộc trưởng tộc Thái Thượng đã mở mắt. Nhưng tộc trưởng tộc Thái Thượng lúc này quả thực giống như đã đổi thành một người khác với vừa rồi.

Mặc dù hình dạng, dáng người không có bất cứ thay đổi nào, thực lực cũng không tăng lên, thế nhưng loại thay đổi trên khí chất kia lại làm cho hắn thoạt nhìn hoàn toàn không giống vừa rồi.

Từng một hành động của tộc trưởng tộc Thái Thượng, cho Hàn Sâm cảm giác rất kỳ quái, giống như đã từng gặp ở nơi nào, nhưng lại như không giống lắm.

Đột nhiên, Hàn Sâm giật mình trong lòng: “Loại khí chất này… sao càng xem càng giống những kẻ tự xưng là Thần kia… Èm… Ngoài Thần trước mắt này ra… rất giống những tên như Đế Tuấn kia…”

Nhìn tộc trưởng tộc Thái Thượng từ trên xuống dưới, quả thực rất giống, nhưng đó chỉ là sự tương tự trên khí chất, hơn nữa vẫn có chút khác biệt.

“Nếu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên đến cực hạn, sẽ không thành những kẻ như Thần kia đấy chứ?” Hàn Sâm ngầm tự suy đoán trong lòng: “Ngẫm lại cũng đúng, cuối cùng cường giả các tộc đều đánh vào Thần điện Gen, trở thành những kẻ như Thần kia.”

Hàn Sâm còn đang suy tư, tộc trưởng tộc Thái Thượng lại nhìn hắn rồi nói: “Trận cá cược giữa ngươi và ta coi như thôi, coi như là ta thua đi.”

Hàn Sâm nghe thấy câu này, biết tộc trưởng tộc Thái Thượng đã thoát khỏi chướng ngại tâm lý hắn bày ra, tìm về bản thân. Tộc trưởng tộc Thái Thượng nói xong, đã xoay người đi về phía Điệp Nữ.

Hết chương 2835.

Chương 2836. Luyến Điệp.

Hàn Sâm lập tức nói thâm không tốt: “Lúc này ý cảnh của tộc trưởng tộc Thái Thượng đã đạt tới tình trạng thái thượng vong tình. Nếu thật sự làm được Thiên Nhân Hợp Nhất, thì chẳng phải là muốn chém đứt hết thảy tục niệm? Hắn không sự thật muốn giết Điệp Nữ đấy chứ?”

Mặc dù Hàn Sâm biết chuyện đã không ổn, thế nhưng lại hết cách. Có Thần ở đây, hắn muốn ra tay ngăn cản tộc trưởng tộc Thái Thượng cũng không có khả năng.

“Thật sự chẳng lẽ muốn làm cu li trăm năm?” Đầu óc Hàn Sâm chuyển động thật nhanh, hi vọng có thể tìm được một cơ hội.

Điệp Nữ đương nhiên cũng nhìn ra tộc trưởng tộc Thái Thượng có gì đó sai sai, ai oán nhìn tộc trưởng tộc Thái Thượng, nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giết ta sao?”

Tộc trưởng tộc Thái Thượng khẽ lắc đầu: “Ta đã lĩnh hội ảo diệu của thái thượng vong tình, năm tháng trôi qua, ân oán tình thì đều không đủ để lại dấu vết trong lòng ta. Từ đó về sau, ngươi và ta không còn chút quan hệ nào nữa, chỉ là người xa lạ. Đi thôi, trời đất bao la, Thiên Ngoại Thiên vô biên luôn có một nơi cho ngươi dung thân.”

Hàn Sâm nghe mà ngẩn người, lúc này mới phát hiện mình đã coi thường tộc trưởng tộc Thái Thượng. Sau khi hắn đốn ngộ, quả thực đã được áo nghĩa của Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, nhưng trình độ hắn lĩnh ngộ còn muốn sâu hơn một tầng so với trong tưởng tượng Hàn Sâm, là chân chính buông xuống hết thảy, cho nên Điệp Nữ đã không thể trở thành tâm kết của hắn.

“Chẳng lẽ vận may của ta tốt như vậy, cứ thắng đánh cược như vậy?” Hàn Sâm không tin Thần sẽ dễ dàng để hắn thắng như vậy, ánh mắt nhìn về phía Thần.

Chỉ thấy Thần vẫn hứng thú nhìn hết thảy chuyện phát sinh, không định ra tay ngăn cản, giống như hết thảy đều không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ là quần chúng mà thôi.

“Ngươi không đi khuyên hắn đôi chút sao?” Hàn Sâm hỏi dò.

“Không cần, hết thảy đều giống như dự đoán, hi vọng chuyện xưa tiếp sau đó không khiến người ta thất vọng mới tốt.” Thần đang nói chuyện với Hàn Sâm, thế nhưng ánh mắt vẫm nhìn tộc trưởng tộc Thái Thượng và Điệp Nữ. Dáng vẻ kia giống như một người trẻ tuổi đang xem phim truyền hình bi tình, giống như lúc nào cũng chuẩn bị bị kịch bản cảm động.

Hàn Sâm thấy thần dường như thật sự không định ra tay, thế nhưng hắn lại tự tin mình sẽ thắng như vậy. Hàn Sâm không khỏi quay đầu nhìn về phía tộc trưởng tộc Thái Thượng và Điệp Nữ, muốn biết sự tự †in của Thần rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng hoàn toàn không có lòng muốn giết người, đã coi Điệp Nữ thành người qua đường, nói xong cũng chuẩn bị quay người rời đi.

Đột nhiên, Điệp Nữ lại phát ra tiếng cười sắc lạnh, the thé. Tiếng cười kia cực kỳ chói tai. Đến cả Hàn Sâm nghe cũng cảm giác tê cả da đầu, nổi da gà toàn thân.

Chỉ thấy Điệp Nữ mở ra hai cánh, ngửa mặt lên trời cười the thé, từng chuỗi xích trật tự trên thân như vô số điệp ảnh vờn quanh nàng, như cánh bướm tử vong dẫn đường đến Minh giới.

“Ngươi cứ đi như thế sao?” Điệp Nữ thu lại tiếng cười, ánh hào quang kinh người lóe lên trong mắt, nghiêm nghị hỏi tộc trưởng tộc Thái Thượng.

“Lúc nên buông xuống thì cần buông xuống.” Tộc trưởng tộc Thái Thượng lạnh nhạt nói, như không hề bận tâm. Cho dù Điệp Nữ thế nào cũng không thể kích thích gợn sóng trong lòng hắn.

“Ngươi nói thật dễ dàng, nhưng ngươi có nghĩ tới ta hay không? Tộc Luyến Điệp ta cả đời chỉ có thể lựa chọn một phối ngẫu. Nếu bị phối ngẫu vứt bỏ, thì chỉ có thể chết đi trong cô độc, ngươi vứt bỏ ta như vậy, thì khác gì giết chết ta?” Điệp Nữ chỉ vào tộc trưởng tộc Thái Thượng, nghiêm nghị quát hỏi.

Hàn Sâm rốt cuộc hiểu vì sao Thần lại tự tin như vậy, bởi vì từ ban đầu, mục tiêu chân chính của hắn không phải là tộc trưởng tộc Thái Thượng, mà là Điệp Nữ.

Hàn Sâm hồi tưởng toàn bộ quá trình, Điệp Nữ bị ép đến loại tình trạng này, mình cũng coi như ra một phần sức.

“Quả nhiên ta vẫn tu hành không đủ, từ ban đầu đã bị Thần tính kế, vẫn luôn không thể siêu thoát trên bố cục của hắn.” Hàn Sâm biết lần này mình thất bại rất thảm.

Nhưng cuối cùng Điệp Nữ vẫn không chết, hắn còn có cơ hội xoay chuyển càn khôn, mặc dù rất khó, nhưng cuối cùng vẫn còn có cơ hội.

“Thật xin lỗi.” Tộc trưởng tộc Thái Thượng lạnh nhạt nói.

Mà câu thật xin lỗi này của hắn hoàn toàn chọc giận Điệp Nữ, chỉ thấy Điệp Nữ thét to: “Nếu cũng là một lần chết, so với cô độc mà chết, không bằng ngươi cùng chết với ta đi, xem ngươi còn rời khỏi ta thế nào.”

Vẻ mặt Điệp Nữ gần như điên cuồng, điệp ảnh trên thân như từng chuỗi bóng đao của Tử Thần điên cuồng cuộn đến tộc trưởng tộc Thái Thượng.

Điệp Nữ cấp Hóa Điệp, thực lực mạnh đến cỡ nào. Mặc dù tộc trưởng tộc Thái Thượng lĩnh ngộ áo nghĩa của Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, thế nhưng thực lực của bản thân hắn chỉ có cấp Nguyên Cơ, gần như không có khả năng chiến một trận với Điệp Nữ cấp Hóa Điệp. Chỉ vừa đối mặt, thân thể của tộc trưởng tộc Thái Thượng đã bị điệp ảnh cắt ra từng vết thương đáng sợ, Thần huyết chảy ào ào từ trong vết thương.

“Nếu tộc trưởng tộc Thái Thượng bị giết, thì tính là ngươi thua sao?” Hàn Sâm nhìn về phía Thần, hỏi.

“Đúng thế.” Thần gật đầu, ánh mắt lại rất hứng thú nhìn tộc trưởng tộc Thái Thượng và Điệp Nữ đang chiến đấu như cũ.

“Vậy sao ngươi không đi cứu hắn?” Hàn Sâm hỏi dò, hắn muốn biết Thần còn có tính toán gì, có thể làm cho tộc trưởng tộc Thái Thượng giết Điệp Nữ.

“Không cần, sinh tử tuỳ mệnh, điều ta nên làm thì đều đã làm rồi. Còn lại chỉ xem lựa chọn của chính bọn họ.” Thần lạnh nhạt nói.

Hàn Sâm dò xét mà không nghe được điều gì, đành phải nhìn về phía chiến trường, suy tư tộc trưởng tộc Thái Thượng có cơ hội nào để giết chết Điệp Nữ.

Thế nhưng dù nhìn thế nào, Điệp Nữ đã hoàn toàn áp chế tộc trưởng tộc Thái Thượng, đến cả một cơ hội nhỏ nhoi, hắn cũng không có.

Lực lượng của Điệp Nữ vô cùng đặc thù, không phải dị chủng bình thường có thể so sánh được. Trong lực lượng của nàng ẩn chứa hai loại sức mạnh của hai hệ: hệ tử vong và hệ cảm xúc, mà thuật gen của nàng lại vô cùng quỷ dị. Cho dù Hàn Sâm đích thân ra tay, cũng không chắc chắn trăm phần trăm chém giết được nàng.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng cấp Nguyên Cơ hiện tại chỉ có hai mươi tuổi, vừa mới thăng cấp, căn bản không có khả năng chém giết Điệp Nữ, trái lại rất có thể sẽ bị Điệp Nữ chém giết.

Điệp ảnh không ngừng xeẹt qua thân thể của tộc trưởng tộc Thái Thượng. Cho dù hắn vận dụng Thái Thượng Cảm Ứng Thiên đến cực hạn, cũng khó có thể ngăn cản lực lượng của Điệp Nữ.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng thử dịch chuyển tức thời, thế nhưng là trong khi dịch chuyển tức thời, thân thể của hắn đã bị điệp ảnh đánh trúng, trực tiếp rơi ra từ trong dịch chuyển tức thời.

Những điệp ảnh như ẩn như hiện kia, tựa như là cánh bướm tử vong đâu đâu cũng đi thu hoạch sinh mệnh, luôn quay chung quanh tộc trưởng tộc Thái Thượng, lần lượt cắt vào thân thể tộc trưởng tộc Thái Thượng.

Oành!

Thân thể tộc trưởng tộc Thái Thượng đâm vào trên cành cây Tinh Thần Thụ. Thần huyết trong miệng phun tung toé, Thần huyết chảy khắp toàn thân, đã nhuộm khôi giáp của hắn thành màu đỏ như máu.

Tộc trưởng tộc Thái Thượng nửa ngồi nửa tựa trên Tinh Thần Thụ, thoạt nhìn đã sắp không được.

“Bây giờ trở lại bên cạnh ta, ngươi còn có cơ hội sống sót. Ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.” Điệp Nữ đi tới trước mặt tộc trưởng tộc Thái Thượng, điệp ảnh tử vong quay xung quanh người nàng, hình thành một con đường bướm kỳ dị, như đi thông Minh giới hư vô. Chỉ cần tộc trưởng tộc Thái Thượng nói một chữ “Không”, hình như có thể dẫn tộc trưởng tộc Thái Thượng vào bước vào Minh giới không có sinh mệnh ấy.

“Ta đã nói rồi, từ nay về sau, ngươi và ta đã là người lạ.” Tộc trưởng tộc

Thái Thượng lau vết máu nơi khóe miệng, ngồi dựa vào bên cạnh Tinh Thần Thụ, nói với vẻ mặt lạnh nhạt.

“Vậy thì chết cùng ta đi.” Điệp Nữ khẽ nhúc nhích thân hình. Cánh bướm tử vong đầy trời cuốn về hướng tộc trưởng tộc Thái Thượng bị thương nặng, đã không còn sức chiến đấu.

Hết chương 2836.

Chương 2837. Hồ điệp một đời một chỉ yêu đương một lần.

Điệp ảnh tử vong đầy trời như Minh Hà đổ ập về phía tộc trưởng tộc Thái Thượng, lập tức lóc ra từng mảnh da thịt trên người tộc trưởng tộc Thái Thượng. Đến cả Thần thể cũng không chống đỡ được lực lượng của điệp ảnh, trong chốc lát toàn thân cao thấp đã bị cắt đến lộ ra xương trắng dày đặc.

Hàn Sâm lại không vì vậy mà cao hứng, hiển nhiên chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy. Thần thiết kế hết thảy không thể là vì thua trận đánh cược này.

Phụt!

Thần huyết nhuộm đỏ một khoảng đất lớn, mắt thấy tộc trưởng tộc Thái Thượng sắp bị cắt thành một đống xương trắng, thế nhưng ai biết lúc này Điệp Nữ lại đột nhiên há mồm phun ra một ngụm Thần huyết, như bị thương nặng, uể oải suy sụp, điệp ảnh đầy trời cũng tiêu tán, không còn hình bóng theo.

Hàn Sâm không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ lẳng lặng nhìn Điệp Nữ, muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Điệp Nữ dường như cố nén đau đớn, ngưng tụ ra điệp ảnh lần nữa, cắt lên thân thể của tộc trưởng tộc Thái Thượng, thế nhưng mỗi một điệp ảnh cắt lên thân thể của tộc trưởng tộc Thái Thượng, chính Điệp Nữ cũng phun máu tươi tung toé theo, thoạt nhìn bị thương nặng không kém gì tộc trưởng tộc Thái Thượng.

Thân thể Tộc trưởng tộc Thái Thượng đã sắp biến thành bộ xương không có bao nhiêu máu thịt, biểu cảm của hắn lại không có sự thay đổi rõ ràng. Hắn nhìn Điệp Nữ, lạnh nhạt nói: “Ngươi là tộc Luyến Điệp, một hồ điệp một đời một kiếp sẽ chỉ yêu một lần, khế ước đã kết thành thì chính là đồng sinh cộng tử, đến chết cũng không thay đổi. Ngươi làm ta bị thương cũng chính là tổn thương ngươi, hà tất phải như vậy đâu?”

“Ta từng nói, nếu ngươi vứt bỏ ta, thì cùng xuống Địa Ngục đi.” Điệp Nữ đau thương nói, nét mặt lại kiên định khác thường, không có bất cứ đường lùi nào.

Từng điệp ảnh phóng tới tộc trưởng tộc Thái Thượng, cắt lên thân thể hắn, đồng thời máu tươi trong miệng Điệp Nữ càng ngày càng mất khống chế mà tràn ra. Sắc mặt nàng cũng càng ngày càng khó coi, xem ra nàng quả thật bị thương không hề nhẹ hơn tộc trưởng tộc Thái Thượng.

“Một hồ điệp một đời một kiếp chỉ yêu đương một lần, tình yêu bậc này không biết nên ao ước sự trung trinh của nó, hay nên than thở bi ai của nó.” Thần đa sầu đa cảm nhìn hai người tương ái tương sát, nhẹ giọng thở dài: “Ta xem đáng buồn nhiều hơn đáng tiếc đi.”

“Chuyện này còn không phải do ngươi tạo thành sao?” Hàn Sâm oán †hầm trong lòng.

Dường như xem thấu tâm tư của Hàn Sâm, Thần nghiêm nghị nói: “Đây là lựa chọn của chính bọn họ, ta chỉ cho bọn họ cơ hội lựa chọn. Bọn họ hoàn toàn có thể lựa chọn kết cục càng tốt đẹp hơn. Đáng tiếc, bọn họ vẫn cứ chọn một con đường bi ai nhất.”

“Nhưng cũng chính vì vậy, sinh mệnh mới lộ ra ý nghĩa óng ánh. Sinh mệnh không có yêu, hận, tình, thù chung quy là quá nhàm chán.” Ngay sau đó, Thần lại thở dài.

“Đó là phán đoán của ngươi, ta tin tưởng tuyệt đại đa số sinh mệnh đều hi vọng cuộc đời của mình đều bình an, không có nhiều yêu, hận, Tình, thù như vậy.” Hàn Sâm nói.

“Thật là như vậy sao? Theo như lời ngươi nói, vậy ngươi chỉ cần tùy tiện tìm một tỉnh vực vắng vẻ. Với thực lực của ngươi, ngươi có thể thống trị hết thảy, sống hạnh phúc cả đời, vì sao ngươi còn muốn xông xáo bốn phía, trải qua rất nhiều nguy hiểm?” Thần nhìn về phía Hàn Sâm, hỏi.

Trong chốc lát, Hàn Sâm cũng hơi nghẹn lời, lại không biết nên trả lời thế nào.

“Sinh mệnh bởi vì tham lam mà lộng lẫy, mà yêu, hận, tình, thù chính là đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất trên cái cây tham lam, lúc này sẽ có đoá hoa bỉ tình xinh đẹp nhất nở rộ. Cơ hội như vậy cũng không có nhiều, ngươi vẫn chuyên tâm thưởng thức đi.” Thần chuyên chú nhìn tộc trưởng tộc Thái Thượng và Điệp Nữ tương ái tương sát, vẻ mặt nghiêm †úc tựa như đang nhìn kết cục của một bộ phim bi kịch.

Hàn Sâm không có thời gian đi chú ý Thần, nếu không hắn sẽ thấy †rong mắt Thần cũng có mắt nước mắt trượt xuống, dường như cũng bị bi kịch này cảm động.

“Làm sao bây giờ, Điệp Nữ và tộc trưởng tộc Thái Thượng đồng quy vu tận, căn cứ trận đánh cược, Điệp Nữ quả thật đã chết bởi vì tộc trưởng tộc Thái Thượng, chẳng khác nào là ta thua trận đánh cược này…” Hàn Sâm hiện lên trăm ngàn suy nghĩ trong lòng, nghĩ phải muốn làm sao để ngăn cản Điệp Nữ và tộc trưởng tộc Thái Thượng đồng quy vu tận.

Thế nhưng xem dáng vẻ của Điệp Nữ, nàng rõ ràng đã quyết tâm muốn đồng quy vu tận với tộc trưởng tộc Thái Thượng. Đến cả mệnh mà nàng cũng không cần, Hàn Sâm thực sự không biết làm thế nào mới có thể khuyên nàng thu tay lại.

Đến ngay lúc này, Hàn Sâm cũng không quản được nhiều như vậy, Thần quang trật tự nở rộ trên người, muốn xông tới ngăn cản Điệp Nữ, không thể để nàng đồng quy vu tận cùng tộc trưởng tộc Thái Thượng.

Hàn Sâm ngưng tụ toàn lực, muốn trực tiếp dịch chuyển tức thời qua đó. Thế nhưng thân thể còn chưa có động tác, đã cảm thấy như bị một lực lượng vô hình trói buộc, khó có thể di động nổi nửa bước.

“Đây là sân khấu của bọn họ. Ngươi chỉ cần làm người xem mà xem là được. Một cảnh bi kịch đặc sắc như vậy, tuyệt đẹp như tác phẩm nghệ thuật, sao ngươi có thể nhẫn tâm phá hư nó đây?” Thần lạnh nhạt nói.

Mặc dù Hàn Sâm đã sớm biết Thần không thể để mình ra tay, nhưng đến loại thời điểm này, hắn vẫn cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Mắt thấy Điệp Nữ cùng tộc trưởng tộc Thái Thượng đều đã bị thương nặng, chỉ e không bao lâu sẽ đồng quy vu tận, mặc dù thân thể Hàn Sâm không cách nào động đậy, nhưng hắn không muốn từ bỏ như vậy, mà lớn tiếng hô lên với Điệp Nữ: “Điệp Nữ, cho dù ngươi yêu hắn cũng thế, hay hận hắn cũng được. Hắn phụ ngươi như thế, ngươi giết hắn rồi, không cảm thấy quá hời cho hắn sao?”

‘Thế nhưng Điệp Nữ đã gần như điên cuồng, ngoài tộc trưởng tộc Thái Thượng, dường như nàng đã nhìn không thấy gì, cũng không nghe được gì.

Thấy Điệp Nữ không hề bị lay động, Hàn Sâm lại tiếp tục lớn tiếng nói: “Ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn đi, nơi nào có chút hối hận vì hành vi của mình chứ. Hắn căn bản sẽ không biết bây giờ ngươi đau khổ dường nào, không biết ngươi đau đớn đến không muốn sống thế nào. Bây giờ ngươi giết hắn, chẳng khác nào để hắn giải thoát, ngươi thật sự chỉ muốn như thế thôi sao?”

Thân thể Điệp Nữ ngừng một chút, gương mặt trắng bệch chậm rãi chuyển hướng sang Hàn Sâm, nhìn chằm chằm Hàn Sâm, hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới có thể khiến hắn đau khổ đến nỗi muốn chết như ta?”

Hàn Sâm thấy Điệp Nữ lại đáp lại mình, lập tức quá vui mừng trong lòng, nhưng lại cố nén, không vội vã trả lời. Hắn cân nhắc một lát mới lên tiếng: “Trong lòng ngươi, hắn là người ngươi yêu nhất. Hiện tại nỗi đau khổ người yêu nhất bị cướp đoạt, chỉ có một mình ngươi đang chịu đựng mà thôi. Ngươi nhất định phải khiến hắn cũng nếm thử loại đau khổ này, như thế mới có ý nghĩa.”

“Ta đã không có bất cứ ý nghĩa gì với hắn, thì sao có thể để hắn cũng nếm thử loại đau khổ này?” Điệp Nữ nói bằng giọng căm hận.

“Cho nên, cho dù ngươi chết, cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn. Ngươi nhất định phải đoạt thứ hắn yêu nhất, mới có thể khiến hắn đau khổ giống như ngươi.” Hàn Sâm dụ dỗ.

“Ngươi biết hắn yêu nhất cái gì?” Đôi mắt Điệp Nữ tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm Hàn Sâm, hỏi.

“Biết, ta đương nhiên biết, không phải thứ hắn yêu nhất đã cướp hắn đi từ bên cạnh ngươi sao?” Hàn Sâm nói.

“Cái gì?” Trong chốc lát này, Điệp Nữ không hiểu ý của Hàn Sâm.

“Vì theo đuổi con đường Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn mới từ bỏ ngươi. Nếu ngươi cắt đứt con đường hắn một lòng theo đuổi, chẳng phải sẽ làm hắn đau khổ hơn cả giết hắn sao?” Hàn Sâm nói.

“Giết hắn, không phải là cắt đứt con đường của hắn sao?” Điệp Nữ cắn răng nói.

“Không không không. Giết hắn, thì hắn sẽ không cảm giác được gì. Ngươi nhất định phải để hắn còn sống, nhưng lại không nhìn thấy một †ia hi vọng, như sự tuyệt vọng, bất lực khi ngươi bị hắn vứt bỏ, thì mới có thể để hắn cảm thấy đau khổ.” Hàn Sâm tiếp tục nói.

“Phải làm thế nào mới có thể khiến hắn tuyệt vọng, đau khổ?” Hai mắt Điệp Nữ tỏa sáng mà hỏi.

Hết chương 2837.

Chương 2838. Đến nhà ngươi.

Hàn Sâm biết mình rốt cục đã đánh động được Điệp Nữ, liếc mắt nhìn Thần bên cạnh, thấy hắn ngồi ở đó xem hết thảy mọi chuyện xảy ra, như một người xem, mà không định ngăn cản Hàn Sâm.

Hít sâu một hơi, Hàn Sâm mới lên tiếng: “Muốn cắt đứt con đường của hắn thì có gì khó. Ngươi chỉ cần phế thuật gen và thân thể của hắn, mang hắn theo bên cạnh, để hắn luôn còn sống, nhưng cả đời này lại không cách nào tu hành thêm nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn con đường phía trước, lại khó mà tiến lên nửa bước. Chuyện này tất nhiên sẽ khiến hắn đau đến không muốn sống như ngươi. Ngươi lại có thể thưởng thức nỗi đau khổ của hắn mỗi ngày, chẳng phải càng sung sướng hơn giết hắn sao?”

Hàn Sâm biết ý kiến mình đưa ra rất âm hiểm, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không quản được nhiều như vậy. Để tộc trưởng tộc Thái Thượng chịu khổ, dù sao cũng tốt hơn là hắn đi làm nô lệ một trăm năm.

Điệp Nữ nghe Hàn Sâm, đôi mắt lập tức tỏa ánh sáng. Nàng đã gần như điên cuồng, cắn răng ken két, nhìn chằm chằm tộc trưởng tộc Thái Thượng nửa chết nửa sống, cười the thé nói: “Không sai… Ta muốn xem ngươi đau đớn giống như ta… khiến ngươi bị sự tuyệt vọng tra tấn cả ngày lẫn đêm…”

Trong lúc nói chuyện, Điệp Nữ đã đi đến trước mặt tộc trưởng tộc Thái Thượng. Đôi tay nàng bắt lấy tộc trưởng tộc Thái Thượng như bộ xương khô. Nàng cũng mặc kệ máu chảy khắp người hắn, trực tiếp ôm hắn vào trong lòng, như ôm ấp trẻ con, hai cánh chấn động bay về hướng sơn mạch vô biên.

“Xem ra kế hoạch của ngươi thất bại.” Hàn Sâm cảm thấy hơi kỳ quái, Thần lại không ngăn cản Điệp Nữ rời đi.

“Đúng vậy, ngươi thắng.” Vậy mà Thần gật đầu nói.

Hàn Sâm nao nao, nhìn chằm chằm Thần một lúc lâu. Thời gian quy định của trận đánh cược còn chưa tới, Thần còn có cơ hội lật bàn. Với †âm cơ, thủ đoạn và năng lực của Thần, Hàn Sâm không tin hắn không có chút biện pháp nào.

“Ngươi không thử một lần nữa sao? Còn có thời gian đâu.” Hàn Sâm nhìn Thần hỏi. Hắn đương nhiên không phải tốt bụng nhắc nhở Thần, chỉ sợ đây là một âm mưu khác của Thần mà thôi.

Thần khẽ cười nói: “Không cần, ta cũng rất muốn xem tiếp, muốn biết kết cục sau cùng là gì. Nhưng thời gian đã không đủ rồi, cho nên dừng ở đây đi. Trận đánh cược này, ngươi thắng.”

“Vậy ngươi có thể giao Uyển Nhi cho ta rồi chứ?” Hàn Sâm nói.

“Đương nhiên, ngươi đi về trước đi. Ta muốn xem hết kết cục sau cùng một mình.” Thần nói, phất tay, Hàn Sâm lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, trải qua nỗi đau đớn xuyên qua lần nữa.

Chờ đến khi thân thể của hắn khôi phục bình thường, người đã trở lại nông trường của Thần.

“Thần này thật sự rất quái dị, vì xem một kết cục mà nhận thua sao? Nhưng may mắn là như thế. Nếu không thắng bại vẫn rất khó đoán trước.” Mặc dù Hàn Sâm thắng trận đánh cược này, thế nhưng áp lực Thần cho hắn lại không yếu bớt chút nào.

Khi đối mặt với Thần linh kinh khủng như Đế Tuấn, Thần Hư Vô trước đó, Hàn Sâm cũng không cảm thấy áp lực như vậy. Trái lại, là Thần kỳ kỳ quái quái này, thoạt nhìn như cũng không đáng sợ lắm, lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng áp lực.

Đây không phải bởi vì lực lượng của Thần mạnh hơn hắn, mà là một loại áp lực tâm lý vô hình, là một loại phản ứng tự nhiên trong tiềm thức khi gặp nguy cơ.

Cho đến bây giờ, Thần có thể làm cho Hàn Sâm có loại cảm giác nguy cơ này chỉ có một Thần này mà thôi.

Hàn Sâm vốn cho rằng phải chờ thêm thật lâu, thế nhưng chỉ mới không đến bao lâu, chỉ khoảng hơn một giờ, Thần đã xuất hiện bên cạnh hắn, đôi mắt lại còn hiện ra nước mắt.

“Nhanh như vậy? Điệp Nữ không phải lại nổi điên giết tộc trưởng tộc Thái Thượng đấy chứ?” Hàn Sâm giật mình trong lòng.

Dường như xem thấu tâm tư của Hàn Sâm, Thần nói: “Ta chỉ tăng tốc độ chảy của thời gian, nhìn thấy kết cục sau cùng của bọn họ mà thôi. Ngươi vẫn thắng trận đánh cược này.”

“Kết cục là thế nào?” Hàn Sâm cũng hơi tò mò mà hỏi thăm.

“Ngươi nhất định sẽ không thích.” Thần chỉ lạnh nhạt nói một câu, lại không nói đến kết cục sau cùng của Điệp Nữ và tộc trưởng tộc Thái Thượng nữa.

“Hiện tại có thể trả Uyển Nhi cho ta được chưa?” Hàn Sâm nhìn thân thể Uyển Nhi mà Thần đang chiếm lấy, nói.

“Được, ngươi muốn đi đâu? Bây giờ chúng ta đi thôi.” Thần khẽ gật đầu, nói.

“Ngươi có ý gì? Muốn nuốt lời sao?” Hàn Sâm nhíu mày nói. Thần muốn nuốt lời, hắn thật sự không có cách nào với Thần.

“Ta chỉ đáp ứng đem Uyển Nhi cho ngươi, thế nhưng lại không nói muốn rời khỏi người nàng.” Thần mỉm cười, nói như chuyện đương nhiên.

Hàn Sâm lại nghe đến trợn mắt há hốc mồm. Hắn biết, chơi loại trò chơi văn tự này, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Thần. Mấu chốt là thực lực của Thần ở trên hắn, đương nhiên là ai nắm đấm lớn thì quyết định, phản bác cũng vô dụng.

Hàn Sâm dứt khoát không nói lời nào, dẫn thân thể Uyển Nhi bị một Thần chiếm lấy trở về, còn không bằng không dẫn đi đâu, sẽ chỉ khiến Cô Trúc càng thêm đau lòng.

Thần như xem thấu tâm tư của Hàn Sâm, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn du lịch trong đại vũ trụ. Như vậy đi, ngươi coi như người dẫn đường của †a, nửa năm sau ta trả cho ngươi một Uyển Nhi hoàn hoàn chỉnh chỉnh”

Sắc mặt Hàn Sâm cũng không vì vậy mà đẹp lên. Ở cùng một tên nguy hiểm như vậy nửa năm, Hàn Sâm sợ mình đến cả chết thế nào cũng không biết.

“Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ bỏ. Là chính ngươi từ bỏ, không cần Uyển Nhi, không phải ta không tuân thủ hứa hẹn.” Thần cười khẽ, nói.

Hàn Sâm cắn răng một cái: “Được, nhưng trong thời gian nửa năm này, ngươi tuyệt đối không thể lại đánh cược cùng ta nữa, cũng không thể khiến ta cầu nguyện lên ngươi.”

“Được.” Thần cười tủm tỉm, gật đầu, nói, không suy nghĩ quá nhiều.

Hàn Sâm nhìn Thần bằng ánh mắt phức tạp. Hắn biết làm như vậy rất hung hiểm, thế nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất cứu đi Uyển Nhi. Với năng lực kinh khủng của Thần này, trừ khi thực lực của hắn có thể đạt tới tiêu chuẩn giết vào Thần điện Gen, nếu không căn bản không thể đoạt lại Uyển Nhi từ trong tay hắn.

Lần đánh cược này chỉ có thể nói là thu hoạch may mắn. Nếu có một lần nữa, Hàn Sâm không cho rằng mình nhất định có thể thắng.

“Lúc trước Hàn Kính Chi rốt cuộc đã thắng hắn liên tiếp mười một ván thế nào?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

“Đi thôi, chúng ta đi đâu bây giờ?” Thần rât hứng thú mà nhìn Hàn Sâm, hỏi.

“Ngươi muốn đi đâu, ta dẫn ngươi đi là được.” Hàn Sâm buồn bực nói.

“Vậy nhà ngươi đi.” Thần khến Hàn Sâm há to miệng, hồi lâu không thể khép lại.

“Nhà ta là chỗ ngươi có thể đi sao? Cho dù có thể, ta tuyệt đối sẽ không dẫn ngươi về, vậy thì khác gì dẫn sói vào nhà? Không đúng, không phải dẫn sói vào nhà, là dẫn Thần vào nhà mới đúng, Thần còn đáng sợ hơn sói nhiều… Thế nhưng ta có thể dẫn hắn đi đâu đâu? Hơn nữa, hiện tại thân thể của ta không thể luôn giữ trạng thái trưởng thành, sẽ khôi phục dáng vẻ trẻ con rất nhanh chóng… Đến lúc đó thì càng hỏng bét…” Hàn Sâm hiện lên vô số suy nghĩ trong lòng.

Trước đó, trong thời điểm quá khứ, Hàn Sâm lo lắng thân thể của mình lại biến thành dáng vẻ trẻ con, thế nhưng vẫn không thay đổi. Sau khi Hàn Sâm trở lại nông trường của Thần mới biết được, thời gian hắn đi ra vẫn là một khắc hắn đi vào. Hắn đại khái đoán được vì sao ở quá khứ lâu như vậy mà hắn vẫn không biến thành trẻ con.

Còn về chuyện tại sao Thần lại trì hoãn, Hàn Sâm cũng chưa nghĩ rõ ràng.

Hết chương 2838.

Chương 2839. Gen Thần bảng.

Trong hoa viên của tộc Hoàng Cực, Hàn Sâm ngồi trong hoa viên đọc sách, mà thiếu nữ có dáng vẻ của Uyển Nhi ngồi cách Hàn Sâm không xa, yên tĩnh nhìn Hàn Sâm.

“Ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy được không?” Mi tâm Hàn Sâm nhảy lên. Thật lâu sau, hắn rốt cục không nhịn được mà nói với Thần đang nhập vào người Uyển Nhi.

Thần đã nhìn hắn như vậy ba giờ. Đừng nói là người, cho dù là một Thần, e rằng cũng phải bị nhìn đến kinh sợ.

Sau khi đáp ứng dẫn Thần về nhà, Hàn Sâm bất đắc dĩ, đành phải dẫn Thần đến tộc Hoàng Cực, đồng thời cũng làm cho Thần nhìn thấy dáng vẻ của hắn sau khi thu nhỏ.

Thần cười khẽ, nói: “Nơi này chỉ có một mình ngươi tương đối thú vị. Ngoài nhìn ngươi ra, ta còn có thể nhìn cái gì đây?”

“Cao thủ tộc Hoàng Cực nhiều như mây, ví dụ như Bạch Hoàng, ví dụ như những trưởng lão kia đều là cường giả rất thú vị, ngươi có thể tùy tiện nhìn mà…” Hàn Sâm rất vô sỉ bán tộc Hoàng Cực một đợt.

“Ta đã sớm nhìn chán.” Thần nói.

Hàn Sâm lập tức im lặng, nếu để Bạch Hoàng biết có người nói hắn như vậy, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.

“Vũ trụ như thế lớn, quý tộc và dị chủng mạnh mẽ nhiều không đếm xuể, ngươi có thể tự đi tìm mà nhìn nha, không nhất định phải nhìn ta.” Hàn Sâm bất đắc dĩ nói.

“Thần không phải vạn năng, không phải ta muốn nhìn ai là có thể nhìn kẻ đó. Ít nhất ta phải biết sinh linh thú vị ở đâu trước, sau đó mới có thể nhìn thấy hắn.” Thần rất có kiên nhẫn mà giải thích.

“Ngươi thích xem những sinh vật khác như vậy, đáng tiếc hiện tại không có trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh, nếu không ngươi có thể nhìn đủ.” Trong chốc lát này, Hàn Sâm cũng không có cách nào, đành phải lẩm bẩm một câu.

Ai biết sau khi Thần nghe Hàn Sâm, lại gật đầu nói: “Đề nghị này của ngươi không tệ, có thể làm trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh một lần. Nhưng ta không vừa mắt trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh, đều là một vài sinh vật còn chưa tới cả Thần cấp. Ừm, vậy làm trận chiến của Thần một lần đi.”

“Ngươi nói thật hay giả?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Thần.

Hàn Sâm chưa nghe nói tiền lệ trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh có thể tùy ý mở ra, trước kia trăm năm mới có thể mở ra một lần, mà cao nhất chỉ có trận chiến đấu xếp hạng cấp Vương.

Trước đó, trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh mới trôi qua không đến mấy năm, cách trăm năm còn thật lâu, theo đạo lý thì không thể mở ra hiện tại.

Hiện tại Thần nói muốn mở ra trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh, hơn nữa còn là trận chiến ở cấp bậc Thần, Hàn Sâm thật sự không thể tin được.

Nếu Thần có thể tùy ý mở ra trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh, thì trong năm tháng vô tận trước kia, sao chưa bao giờ có ngoại lệ?

“Làm một Thần, từ trước đến nay không nói láo là quy tắc cơ bản nhất.” Thần nói, đưa tay, lấy ra một cuốn sách nhỏ không biết từ nơi nào, sau khi mở ra thì viết vài chữ ở trên đó.

Hàn Sâm tiến tới xem hắn viết gì, thế nhưng lại phát hiện quyển vở kia đều là giấy trắng trống không, bút viết ở trên đó cũng không để lại vết tích.

Đang lúc Hàn Sâm nghi hoặc Thần rốt cuộc đang làm gì, đột nhiên nghe thấy tiếng sấm ầm ầm truyền đến từ giữa không trung.

Trong một giây, toàn bộ vũ trụ đều tối sầm, sinh vật các nơi trong vũ trụ đều khẽ giật mình, ngước nhìn bầu trời đen nhánh không thấy năm ngón tay kia, nghe âm thanh ầm ầm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một vài động vật cấp thấp chưa khai hóa, đều hoảng sợ chạy trốn bốn phía, còn tưởng rằng gặp phải tận thế.

Đột nhiên, hư giữa không trung vỡ ra một vết rách, chỉ thấy Thần điện Gen như Thần miếu viễn cổ chậm rãi di động ra từ trong khe hở hư không.

“Tình huống là thế nào? Sao Thần điện Gen lại ra vào lúc này rồi? Chẳng lẽ lại có Thần vẫn lạc sao? Không đúng, không thấy Thần thương mà?”

“Không phải có người phát động trận chiến Diệt Đăng đấy chứ?”

“Không giống, không thấy người phát khải và ngọn đèn của gia tộc trong trận chiến Diệt Đăng!”

Đến cả rất nhiều cường giả cấp Thần Hóa của các tộc, cũng lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thần điện Gen đã hoàn toàn hiện ra, lơ lửng giữa không trung.

Lần này Thần điện Gen xuất hiện, dường như hơi khác so với trong quá khứ. Sau khi Thần điện Gen hoàn toàn hiện lên, cổng lớn lại tự động mở ra từ từ.

Ánh sáng bên trong cổng lớn quá mãnh liệt, chỉ có thể nhìn thấy Thần quang trắng lóa phóng ra từ bên trong, lại hoàn toàn không nhìn rõ lắm có gì bên trong Thần điện.

Trong Thần quang trắng lóa, có một vật dần dần bay ra từ bên trong Thần điện, khi sinh vật các tộc thấy rõ ràng đó là cái gì, họ đều nao nao. Đó lại là một bức tranh.

“Đó là Phổ Gen Chúng Sinh sao? Trông giống mà lại không giống lắm. Hơn nữa, trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh mới trôi qua không đến mấy năm, sao Phổ Gen Chúng Sinh lại xuất hiện rồi?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Hoàng đứng trên đỉnh Thần tháp, nhíu mày nhìn lên bức tranh đang từ từ mở ra giữa bầu trời.

Trên tinh cầu nhỏ không biết tên nào đó, một ông lão đoán mệnh cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn bức tranh: “Làm cái quỷ gì? Sao Phổ Gen Chúng Sinh lại xuất hiện vào lúc này?”

Trong cung điện hành tinh Hồng Ải, một người đàn ông như đế vương, rất hứng thú nhìn lên bức tranh xuất hiện trong bầu trời.

Bên trong lỗ đen, Ma Tổ luôn nhắm mắt tu luyện cũng mở mắt, nhìn chằm chặp bức tranh mở ra trong hư không.

Trên đỉnh Vô Định Sơn, Thanh Mao Thú và người phụ nữ đều kinh nghi bất định nhìn một cảnh quái dị này xảy ra.

Theo bức tranh từ từ mở ra, bên trên xuất hiện chữ viết lóe sáng, mặc dù không ai xem hiểu những chữ viết kia, thế nhưng không biết vì sao, nơi có sinh vật đều có thể hiểu rõ ý của những chữ viết kia. Cho dù là sinh vật cấp thấp chưa khai hóa, có trí khôn, cũng có thể biết rõ ý nghĩa của những chữ viết kia.

Loại cảm giác này giống như có người trong hư không đọc những chữ viết kia, thế nhưng lại không có ai nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

“Gen Thần bảng mở ra, sinh vật Thần cấp đều có thể tham chiến, một trăm người đứng đầu có thể lưu danh Gen Thần bảng, hạng một trăm ban thưởng…” Thần âm im ắng không ngừng quanh quẩn trong vũ trụ hư không.

Hàn Sâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ tới mình chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà dẫn tới biến hóa như thế. Đến cả hắn, khi nhìn thấy những phần thưởng kia, cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch.

Đặc biệt là phần thưởng dành cho hạng nhất. Nếu có cơ hội, Hàn Sâm hận không thể liều mạng già đi tranh đoạt.

“Hiện tại chỉ e toàn bộ cường giả cấp Thần Hóa trong vũ trụ đều động lòng rồi?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

Trên thực tế không chỉ đơn giản là động lòng, hiện tại cường giả cấp Thần Hóa các tộc trong toàn bộ vũ trụ gần như sắp điên cuồng, phần thưởng của những thứ tự khác thì cũng thôi, thế nhưng phần thưởng dành cho hạng nhất lại là trực tiếp đạt được Thần Cách, thành tựu vị trí Thần linh. Đó là giấc mộng mà bao nhiêu cường giả cấp Thần Hóa tha thiết ước mơ.

Đáng tiếc giết vào Thần điện Gen quá gian nan, cho dù Chân Thần cũng tám chín phần mười sẽ vẫn lạc, không ai dám tuỳ tiện thử làm.

Hiện tại chỉ cần lấy được vị trí thứ nhất, thì có thể thành tựu vị trí Thần linh, độ khó đương nhiên giảm mạnh.

Hơn nữa, cho dù không giành được hạng nhất, phần thưởng những hạng sau cũng khá khả quan, khiến không ít cường giả cấp Thần Hóa có thực lực chưa đạt đến đỉnh cao cũng động lòng vì nó.

Bình Luận (0)
Comment