Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 356 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Nhưng Người Bất Tử vừa mới chui ra ngoài, Bạch Lăng Sương đã quơ quơ bàn tay ngọc, một luồng băng quang trực tiếp đóng băng Người Bất Tử lại, đánh vỡ nó thành vô số vụn băng.

Sau khi quen thuộc thói quen và hình thức của Người Bất Tử, mấy người có hoàng thể như Hoàng tử, công chúa muốn chém giết nó cũng không phải việc khó.

“Chúng ta rời khỏi Hồng Miếu trước rồi nói sau, nếu không Người Bất Tử cứ luôn đi ra như thế cũng là một chuyện phiền toái.” Bạch Lăng Sương nói xong liền rời khỏi Hồng Miếu.

Hàn Sâm và Bạch Vi cũng đi ra khỏi Hồng Miếu. Sau khi rời khỏi Hồng Miếu, Hàn Sâm lại nhìn thoáng qua bên trong Hồng Miếu, rương kim loại kia đã đóng lại, nhưng mà không có Người Bất Tử nhảy ra nữa.

“Người Bất Tử gì đó, quả là rất giống dị linh, đặc biệt là loại cảm giác trên người nó…” Hàn Sâm nhíu mày suy tư: “Những dị chủng bên trong Cửu Ngự Cung đều đã bị rút linh, liệu có thể có liên quan gì với Người Bất Tử ở nơi này hay không?”

Hàn Sâm cảm thấy hình như mình bắt được một điểm gì đó, nhưng lại như rất loạn, khó mà hoàn toàn nghĩ rõ được mối liên hệ trong đó.

“Thánh Anh điện hạ, phụ hoàng bảo ngài tới đây, là có giao phó đặc biệt gì sao?” Bạch Lăng Sương đi đến trước mặt Hàn Sâm, ngồi xổm người xuống nhìn Hàn Sâm, cười híp mắt hỏi.

“Có thể có giao phó đặc biệt gì chứ?” Hàn Sâm hỏi ngược lại.

“Ví dụ như, quan sát ghi chép biểu hiện của những Hoàng tử, công chúa như chúng ta.” Bạch Lăng Sương ghé bờ môi đến bên tai Hàn Sâm, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe được nói ra.

Dứt lời, Bạch Lăng Sương liền đứng lên, cười mỉm: “Đi thôi, bọn họ đều đã đến tòa đảo thứ hai, chậm thêm nữa e là sẽ bỏ lỡ mất phần đặc sắc”

Nói xong, Bạch Lăng Sương đã đi về phía chiếc cầu độc mộc phía sau Hồng Miếu.

“Những Hoàng tử, công chúa này quả nhiên không có ai là đèn cạn dầu. Bạch Lăng Sương lại đoán được một phần, nhưng chắc hẳn dù thế nào nàng cũng không ngờ tới, ngoại trừ quan sát bọn họ ra, ta còn phải bảo vệ tính mệnh của bọn họ. Không thể không nói, vẫn là Bạch Hoàng càng ngày càng đa mưu túc trí. Nếu hắn để những cường giả khác tiến đến, e là những Hoàng tử, công chúa này sẽ càng thêm hoài nghỉ.” Hàn Sâm nghĩ vậy rồi đi về phía cầu độc mộc cùng Bạch Vi.

Phần lớn Hoàng tử đều đã đi lên cầu độc mộc, chỉ có một vài Hoàng †ử, công chúa ở lại xem trận chiến của Bạch Vi và Người Bất Tử, cho nên đi tương đối trễ.

Hàn Sâm, Bạch Lăng Sương và Bạch Vi xem như đợt người cuối cùng. Khi bọn họ đi đến gần hòn đảo thứ hai, nhìn thấy hòn đảo này giống y hệt với hòn đảo lúc trước. Hơn nữa, trên đỉnh núi cũng có một tòa miếu thờ bằng kim loại, nhưng lần này miếu thờ kim loại có màu vàng, toàn thân như được đúc từ vàng. Tấm biển trên cửa có viết hai chữ “Hoàng Miếu” bằng chữ viết thông dụng trong đại vũ trụ.

Cổng Hoàng Miếu đã mở ra, từ xa đã có thể thấy một Người Bất Tử thân thể trong suốt, mạch máu trong cơ thể như vàng, đang đại chiến với Bạch Thương Lãng.

Thực lực của Người Bất Tử này hiển nhiên mạnh hơn mấy con trước đó rất nhiều. Mặc dù nó vẫn dùng Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền, thế nhưng nó lại có thể mạnh mẽ áp chế Bạch Thương Lãng, khiến cho tình cảnh của Bạch Thương Lãng càng ngày càng không ổn.

Hàn Sâm đi vào trên hòn đảo, quan sát trận chiến cùng những Hoàng †ử, công chúa khác. Hắn phát hiện Người Bất Tử màu vàng này vẫn không giống với Người Bất Tử màu đỏ trước đó cho lắm.

Người Bất Tử màu vàng mạnh hơn Người Bất Tử màu đỏ một chút, nhưng lại không mạnh hơn quá nhiều. Nhưng thân thể của Người Bất Tử màu vàng lại hơi khác biệt, trên đầu của hắn để tóc dài, thân thể cũng không trong suốt như vậy, chỉ có thể nhìn thấy mạch máu màu vàng mờ nhạt, rất khó nhìn thấy nội tạng. Trông nó có mấy phần giống sinh vật sống hơn, không giống máy móc như Người Bất Tử màu đỏ.

Hơn nữa, Người Bất Tử màu vàng này rõ ràng linh động hơn Người Bất Tử màu đỏ kia rất nhiều, chỉ số thông minh biểu hiện ra trong trận chiến cũng cao hơn rất nhiều. Không nói Bạch Thương Lãng đã mở hoàng thể của hắn ra mà vẫn bị áp chế gắt gao như cũ, không chiếm được thế ưu thế, hắn còn bị đánh rất thảm, mắt thấy dường như sắp bị thua.

“Loại cảm giác quen thuộc kia dường như càng trở nên càng mạnh mẽ hơn.” Hàn Sâm quan sát Người Bất Tử màu vàng, âm thầm nhíu mày. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, hắn càng ngày càng cảm thấy dường như có một mối liên hệ nào đó giữa những Người Bất Tử này và dị linh.

Răng rắc!

Đao trong tay Bạch Thương Lãng bị Người Bất Tử kia đánh nát, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, rồi lui trở về.

“Ta đến đánh với nó một trận.” Ánh sáng trong mắt Bạch Vạn Giới lóe lên, nhanh chân đạp không mà lên, nghênh đón sự tấn công của Người Bất Tử màu vàng kia.

Hết chương 2899.

Chương 2900. Suy đoán mới.

Mặc dù Thái Tử Bạch Vạn Giới này vẫn luôn không lộ ra trước mắt người đời, không có danh tiếng tuyệt đại thiên tài giống như em trai Bạch Vô Thường của hắn, thế nhưng bàn về căn cơ vững chắc, thuật gen phong phú hay sự vận dụng khéo léo, Bạch Vạn Giới đều là nhân tài kiệt xuất trong đó.

Khi thân thể Bạch Vạn Giới loé lên, các loại thuật gen trông như không đáng chú ý nhưng khi được sử dụng tổng hợp lại dần dần chiếm thế được ưu thế.

Những thủ đoạn và thuật gen của hắn trông như không có chỗ nào đặc biệt, các Hoàng tử, công chúa khác cũng có thể sử dụng.

Thế nhưng khi được sử dụng trong tay Bạch Vạn Giới, các loại tổ hợp thuật gen lại như nước chảy mây trôi, mạnh mẽ chống lại sự tấn công của Người Bất Tử, dần dần chiếm thế ưu thế.

“Mặc dù thiên phú của Bạch Vạn Giới không bằng Bạch Vô Thường, thế nhưng tâm tư và thủ đoạn lại hơn hẳn Bạch Vô Thường, có thể vận dụng nhiều tổ hợp thuật gen thoả đáng, thiên y vô phùng. Việc này chỉ có thể dựa vào khổ luyện mới có thể làm được.” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

Khổ chiến hơn một giờ, cuối cùng Bạch Vạn Giới cũng giết được Người Bất Tử màu vàng. Giống như Người Bất Tử màu đỏ trước đó, Người Bất Tử màu vàng cũng tan biến không thấy, sau đó họ đã nghe thấy giọng nói không có tình cảm giống như âm thanh điện tử truyền ra từ trong Hoàng Miếu: “Chém giết Người Bất Tử trung cấp.”

Ầm ầm!

Một cây cầu độc mộc lại hiện lên trên biển lớn, đẫn đến hòn đảo thứ ba.

Chỉ là lần này nhóm Hoàng tử, công chúa không lập tức đi lên con cầu độc mộc, không ít Hoàng tử, công chúa đều lựa chọn ở lại, tiến vào †hần miếu, chiến đấu với Người Bất Tử màu vàng kia.

Trước đó, bọn họ đều chắc chắn rằng có thể đánh bại Người Bất Tử màu đỏ, cho nên mới không ở lại. Nhưng bây giờ bọn họ lại không chắc chắn có thể đánh bại được Người Bất Tử màu vàng hay không. Nếu đi tiếp, gặp được Người Bất Tử mạnh mẽ hơn, đến lúc đó chỉ e bọn họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

So với việc đi tiếp, không bằng cứ ở lại đây mượn nhờ Người Bất Tử màu vàng để tôi luyện chính mình, đợi đến lúc có thể đánh bại Người Bất Tử màu vàng, rồi lại đi tiếp cũng không muộn.

Thủy Hoàng Chỉ Địa vốn chính là nơi lịch luyện, mà không phải là mê cung cần chạy đến điểm cuối cùng.

Phần lớn Hoàng tử, công chúa đều có suy nghĩ như vậy. Bọn họ vào Hoàng Miếu một lần nữa, quả nhiên lại có Người Bất Tử màu vàng bò ra từ trong rương kim loại.

Rất nhiều Hoàng tử, công chúa đều giao chiến với Người Bất Tử màu vàng, dùng nỏ để mài giữa năng lực thực chiến của mình.

Chỉ có Bạch Vạn Giới, Bạch Vô Thường, Bạch Thanh Hà, Bạch Lăng Sương và Bạch Vi bước lên cầu độc mộc phía sau, đi về phía hòn đảo thứ ba.

Hàn Sâm cũng đi theo. Nơi này có nhiều Hoàng tử, công chúa như vậy, sẽ không có nguy hiểm gì. Trái lại, bọn người Bạch Vạn Giới sẽ khá nguy hiểm, hơn nữa Hàn Sâm cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Người Bất Tử sau đó sẽ có dáng vẻ như thế nào.

“Thánh Anh, ngươi vẫn nên ở lại nơi này đi. Nếu gặp phải nguy hiểm, không ai có thể bảo vệ cho ngươi.” Hoàng tử Thanh Hà nhìn Hàn Sâm rồi nói.

“Ta có thể bảo vệ cho chính mình.” Hàn Sâm cười nói.

Hoàng tử Thanh Hà không nói gì nữa. Bạch Vạn Giới đi đầu đã sắp đến hòn đảo thứ ba, bọn người Bạch Lăng Sương và Bạch Vô Thường cũng bước nhanh theo.

Quả nhiên, Hàn Sâm nhìn thấy phía trên hòn đảo thứ ba cũng có một miếu thờ kim loại, nhưng lần này biến thành Lam Miếu.

Đám người đi tới trước Lam Miếu, cửa miếu cũng tự động mở ra giống như hai tòa miếu lúc trước, bên trong quả nhiên cũng có một rương kim loại màu xanh dương.

Bọn người Bạch Vạn Giới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Bạch Vô Thường vẫn bước một bước vào trong Lam Miếu trước.

Răng rắc răng rắc!

Rương kim loại màu xanh dương mở ra, một Người Bất Tử bò ra từ trong đó.

Nhưng Người Bất Tử này trông đã vô cùng giống Tộc Hoàng Cực, hoặc có thể nói là con người. Thân thể đã không còn trong suốt giống như trước đó nữa, trông hơi giống đồ sứ. Mặc dù có một tầng trong suốt ở ngoài, nhưng đã không thể nhìn thấy kết cấu bên trong cơ thể của hắn.

Hơn nữa, trên người hắn cũng có chút màu sắc, mái tóc màu đen, con ngươi màu đen, thoạt nhìn cũng tương đối có sức sống, rất giống một vật sống.

Mặc dù đều có tiêu chuẩn cấp Nguyên Cơ, thế nhưng trong khoảnh khắc Người Bất Tử này ra tay, tất cả mọi người đều cảm nhận được hắn hoàn toàn khác hai Người Bất Tử trước đó.

Mặc dù hai Người Bất Tử lúc trước cũng rất mạnh, nhưng chỉ mạnh mẽ mà thôi. Trên thân Người Bất Tử này lại nhiều hơn một thứ, một thứ mà không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Nếu xem hai Người Bất Tử vừa rồi là người máy, vậy thì Người Bất Tử này đã rất gần với một sinh mệnh chân chính.

Hắn vẫn sử dụng Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền, thế nhưng Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền của hắn không chỉ mạnh mẽ, mà còn có ý cảnh đặc biệt.

Bạch Vô Thường dùng đao pháp chiến đấu với Người Bất Tử, chỉ cản được không đến ba quyền, đã hoàn toàn bị áp chế. U Minh thể của hắn vốn có thể không nhìn tất cả công kích, thế nhưng Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền của Người Bất Tử lại nghiền ép toàn bộ hư không, khiến cho Bạch Vô Thường khó có thể đi lại tự do giữa U Minh và hiện thế.

“Vô Thường, ta đến giúp ngươi một tay.” Bạch Vạn Giới thấy Bạch Vô Thường đã khó mà chống đỡ được, bèn hét lớn một tiếng rồi gia nhập cuộc chiến.

“Ta cũng tới tham gia náo nhiệt.” Băng qunag trên người Bạch Lăng Sương phun trào, giống như nữ thần Băng Tuyết gia nhập trận chiến.

“Sao có thể thiếu ta được.” Hoàng tử Thanh Hà cũng phát động Ly Hận Thập Trùng Thiên bá đạo tuyệt luân theo sau.

Vẻ mặt Bạch Vi không chút thay đổi, triển khai Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền rồi gia nhập vòng chiến.

Người Bất Tử kia bị năm vị Hoàng tử, công chúa bao vây, tấn công, mặc dù đều là cấp Nguyên Cơ. Thế nhưng hắn lấy một địch năm mà không rơi vào thế yếu, thoáng chốc đã đánh đến khó phân thắng bại.

Hàn Sâm ở một bên quan sát trận chiến, càng xem càng thấy Người Bất Tử kia rất giống dị linh.

“Nếu nói Thủy Hoàng Chỉ Địa là thứ mà Hoàng Cực Thủy Tổ mang ra từ trong Thánh Vực, như vậy những Người Bất Tử này chắc hẳn là sản phẩm nghiên cứu của Thánh Chủ mới đúng. Trước kia Hồ Phi đã từng nói, Thánh Chủ đã từng nghiên cứu về thánh linh bất tử bất diệt trong Tí Hộ Sở. Những thứ gọi là thánh linh kia hẳn là dị linh, chẳng lẽ những Người Bất Tử này đã được Thánh Chủ chế tạo ra phỏng theo dị linh? Thế nhưng hắn làm thế nào để chế tạo ra được đây?”

Hàn Sâm nghĩ tới đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Chờ một chút, Tộc Hoàng Cực rút linh ra, mà bản thân dị linh lại là linh thể bất tử bất diệt. Chẳng lẽ thật ra Người Bất Tử được chế tạo từ linh của những dị chủng kia sao?”

Mặc dù đây chỉ là phỏng đoán của Hàn Sâm, thế nhưng hắn càng nghĩ lại càng thấy có khả năng.

“Nếu suy luận này thành lập, như vậy thì dị linh thật ra chỉ là một loại linh thể… dường như thần linh cũng trạng thái giống vậy… Khoan đã… Hình thức sinh tồn của dị linh và thần linh thực sự là quá giống… Đều không chết không già… Cũng có thể sống lại…” Hàn Sâm càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

Nhưng trong đó lại có rất nhiều chỗ không thể giải thích rõ, ví dụ như dị linh cũng có trong Tí Hộ Sở, nhưng lại không cần mượn nhờ thân thể của những sinh vật khác mà có thể chiến đấu trực tiếp.

Thần lại cần phải mượn thân thể của những sinh vật khác mới có thể chiến đấu trong đại vũ trụ. Về điểm này, Người Bất Tử có vẻ giống dị linh hơn chút. Nhưng Người Bất Tử dường như không hoàn mỹ như dị linh, hình như bản thân nó còn có rất nhiều thiếu sót.

Trong đầu Hàn Sâm đột nhiên cảm thấy chấn động, hắn nghĩ tới một khả năng khác: “Ta nghe Hồ Phi nói Thánh Chủ đang nghiên cứu thánh linh bất tử bất diệt ở trong Tí Hộ Sở, đã cảm thấy trước đó chắc chắn dị linh đã tồn tại bên trong Tí Hộ Sở nên Thánh Chủ mới đi nghiên cứu. Nhưng nếu sự thật lại vừa lúc tương phản thì sao?”

Hết chương 2900.

Chương 2901. Bất ngờ nhìn thấy.

“Nếu sự thật vừa lúc ngược lại, chính là Thánh Chủ có trước rồi mới có Dị linh, vậy thì tất cả những chuyện này sẽ khá dễ giải thích.” Trong lòng Hàn Sâm hưng phấn, như thể tìm được một tia sáng trong sương mù.

“Nếu Dị linh thực sự do Thánh Chủ nghiên cứu ra, vậy thì sẽ dễ dàng suy luận hơn rồi. Thánh Chủ giết chết Thần, sau đó phát hiện Thần là một sự tồn tại có linh thể, không chỉ có thể bất lão bất tử, mà còn có thể tái sinh, căn bản không có cách nào giết chết hoàn toàn.. Sau này, sau rất nhiều nghiên cứu, cuối cùng Thánh Chủ đã tìm ra cách rút linh từ Dị chủng, sau đó sử dụng linh được rút ra kia để tạo ra những sinh vật tương tự như thần linh, cũng chính là Dị linh… nà những Người Bất Tử này… không biết là sản phẩm thất bại do Thánh Chủ nghiên cứu ra… hay là sản phẩm do Tộc Hoàng Cực bắt chước theo…” Hàn Sâm càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng là như vậy.

Nhưng Hàn Sâm nghĩ đi nghĩ lại, thì lại cảm thấy trong đó vẫn còn nhiều chỗ không thể giải thích được, nếu Dị linh do Thánh Chủ bắt chước theo Thần linh mà nghiên cứu ra được, vậy tại sao Dị linh lại có được thân thể thực sự, có thể bị chém chết trực tiếp?

Vẫn còn một số chỉ tiết khác, nghĩ lại thì hình như rất khó có thể hoàn toàn đúng hết. Trong chốc lát, Hàn Sâm cũng không quá tin tưởng vào suy luận của mình.

“Tiếc là Thủy Tổ Hoàng Cực đã chết, nếu không thì bắt hắn đến hỏi về nguồn gốc của những Người Bất Tử này, có lẽ sẽ có thể biết được sự thật.” Hàn Sâm khẽ thở dài trong lòng.

Hàn Sâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn mấy người Bạch Vạn Giới đang đại chiến với Người Bất Tử. Mặc dù Bạch Vi không đến mức quá chói mắt trong đó, nhưng mỗi một đòn của nàng đều vừa phải. Hàn Sâm có thể nhìn ra Bạch Vi vẫn còn giữ lại vài phần lực lượng, mà chưa bộc lộ hết.

“Có vẻ như kinh nghiệm từ việc làm tằm cho Tộc Thái Thượng quả thực đã khiến Bạch Vi trưởng thành rất nhiều, e rằng bây giờ trong số các hoàng tử này, cho dù là Bạch Vô Thường cũng chưa chắc có thể thắng được Bạch Vi.” Hàn Sâm thầm thở dài trước sức mạnh của tộc Thái Thượng, chưa được bao lâu mà đã có thể bồi dưỡng Bạch Vi đến trình độ này.

Cứ tiếp tục như vậy, không chừng Bạch Vi thực sự có cơ hội trở thành Chân Thần.

Tiếc là vì đã từng làm tằm cho nên Tộc Hoàng Cực không thể truyền ngôi vị lại cho nàng, nếu không biết đâu Tộc Hoàng Cực sẽ xuất hiện vị nữ hoàng đầu tiên.

Mặc dù Người Bất Tử rất mạnh, mấy người Bạch Vạn Giới đấu một mình thì không có chút cơ hội chiến thắng nào, nhưng dưới sự bao vây của năm hoàng tử và công chúa, cuối cùng cũng giết được Người Bất Tử.

“Giết chết Người Bất Tử cao cấp.” Giọng nói tổng hợp truyền ra từ †rong miếu.

Nhưng sau lần giết chết này, lại không có cây cầu gỗ nào nhô lên khỏi biển.

“Không lẽ Thủy Hoàng Chi Địa đến đây là hết?” Ánh mắt Hàn Sâm nhìn về phía biển, nhưng lại nhìn thấy sương mù dày đặc, không biết rốt cuộc có còn hòn đảo nào nữa không.

Năm người Bạch Vạn Giới ở lại Lam Miếu để chiến đấu với Người Bất Tử nhằm mài giữa thuật gen và khả năng thực chiến của bọn họ.

Ban đầu bọn họ cần ít nhất ba người để giết Người Bất Tử. Thời gian trôi qua, bọn họ ngày càng hiểu rõ hơn về Người Bất Tử, bản thân bọn họ cũng không ngừng tiến bộ. Sau hai ngày, Bạch Vô Thường đã giết chết một Người Bất Tử bằng sức mạnh của chính mình.

Ầm ầm!

Một cây cầu độc mộc lại bất ngờ xuất hiện trên biển làm Hàn Sâm khế giật mình, sau đó mới hiểu ra: “Hóa ra phải chiến đấu một mình với Người Bất Tử thì mới có thể kích hoạt cây cầu độc mộc đến hòn đảo tiếp theo.”

Bạch Vô Thường không do dự, trực tiếp đi thẳng về phía cây cầu độc mộc.

Bạch Lăng Sương và Bạch Vạn Giới nhìn nhau, cũng đi theo.

Bạch Vi chuẩn bị đặt chân lên cầu độc mộc, thì Hoàng tử Thanh Hà đã mở miệng nói: “Thực lực của ta còn chưa đủ để một mình giết chết Người Bất Tử ở Lam Miếu, nên sẽ không tiếp tục đi nữa, bản thân ngươi phải cẩn thận hơn.”

“Cảm ơn Hoàng huynh.“Bạch Vi hơi cúi đầu, sau đó bước lên cây cầu độc mộc.

Hàn Sâm cũng bước lên cầu độc mộc, Bạch Vi quay sang nhìn Hàn Sâm đang đi theo phía sau, nói:”Thần miếu tiếp theo nhất định sẽ cực kỳ nguy hiểm, ngươi không đi tiếp sẽ tốt hơn.”

“Ngươi yên tâm đi, ta có thể tự bảo vệ mình.” Hàn Sâm mỉm cười nói.

Bạch Vi còn muốn nói điều gì đó, nhưng Bạch Vạn Giới đi phía trước đã nói: “Hoàng muội, ngươi không cần phải ngăn hắn. Nếu hắn không đi, e rằng trở về không có cách nào giải thích với phụ hoàng.”

Bạch Vi sững sờ một lúc, sau đó ngẫu nhiên hiểu ra điều gì đó, không nói gì nữa, mà tiếp tục đi về phía trước.

Hàn Sâm nhún vai, tiếp tục đi theo sau bọn họ.

Không có gì lạ khi Bạch Vạn Giới đoán ra việc hắn được Bạch Hoàng phái đến. Nếu không, hiện tại không có lời giải thích hợp lý nào cho việc một đệ tử Dị chủng ngoại tộc như hắn lại có thể đến một nơi như Thủy Hoàng Chỉ Địa.

Mọi người đi thẳng về phía trước, quả nhiên là lại nhìn thấy một hòn đảo, nhưng ngoài dự đoán của họ, trên đảo kia lại không có miếu thờ, mà chỉ có một ngọn núi lửa trơ trọi.

“Thật kỳ lạ, sao lại không có đền thờ. Chẳng lẽ thí luyện của Thủy Hoàng Chi Địa cũng chỉ có đến Người Bất Tử cao cấp mà thôi?” Bạch Vô Thường cau mày nói.

“Nếu đúng như vậy thì trong thí luyện của các thời kỳ đã không có nhiều hoàng tử và công chúa chết như vậy.” Bạch Vạn Giới nói xong thì đã leo lên những bậc thang bằng đá.

Mọi người cũng đi theo, không bao lâu sau thì lên tới đỉnh núi. Lúc này, họ mới phát hiện đây thực sự là một ngọn núi hình vòng cung như núi lửa, trên đỉnh núi là một cái hố lớn hình tròn.

“Đó là cái gì?” Bạch Vô Thường đứng trên mép núi nhìn xuống, lập tức kinh ngạc thốt lên.

Mấy người Hàn Sâm cũng nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong hố lớn có đủ loại thiết bị tinh thể, khiến bên trong ngọn núi trông giống như một phòng thí nghiệm.

Mà ở nơi trung tâm của ngọn núi, cũng là nơi đối diện với miệng núi lửa, có một tinh thể hình bầu dục lơ lửng, trông giống như trứng của một loại sinh vật khổng lồ nào đó, đường kính chỗ nhỏ nhất của nó cũng đã hơn một mét.

Mà bên trong quả trứng tinh thể, có một cô gái đang cuộn tròn.

“Uyển Nhi…” Sau khi Hàn Sâm nhìn rõ dáng vẻ của cô gái bên trong quả trứng tinh thể kia thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Cô gái có mái tóc vàng, đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng, dường như đang ngủ say, dù nhìn thế nào thì nàng cũng trông giống Uyển Nhi trong trạng thái tóc vàng.

Trong lòng Hàn Sâm như dời sông lấp biển, chỉ trong chốc lát mà có ngàn vạn suy nghĩ trong đầu, thật sự khó mà hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao bên trong Thủy Hoàng Chỉ Địa của Tộc Hoàng Cực lại có một Uyển Nhi.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Hàn Sâm vô thức nhìn Uyển Nhi trong Tháp Thiên Mệnh, rồi lại nhìn cô gái trong tinh thể kia một chút.

Giống nhau! Thực sự giống hệt nhau! Căn bản không hề có bất cứ điểm khác biệt nào cả, giống nhau như thể được tạc ra từ một khuôn.

“Có gì trong Quả trứng khổng lồ màu đen ở dưới kia? Không lẽ là một Người Bất Tử cấp cao hơn sao?” Bạch Vô Thường nhìn chằm chằm vào quả trứng tinh thể và nói.

Hàn Sâm sững sờ khi nghe những gì hắn nói, nghi ngờ nhìn về phía Bạch Vô Thường, nghĩ thầm:”Con hàng này bị mù màu có đúng không? Có mù màu thì cũng không thể không phân biệt được đâu là trong suốt, đâu là màu đen chứ?”

“Không biết, có lẽ ngươi có thể thử phá vỡ quả trứng màu đen đó, sau đó sẽ biết được bên trong có Người Bất Tử hay không.” Bạch Lăng Sương cười nói.

Hàn Sâm nghe xong lại sững sờ: “Chuyện gì thế này? Không lẽ bọn họ đều nhìn thấy quả trứng khổng lồ có màu đen thay vì tinh thể trong suốt?”

Hết chương 2901.

Chương 2902. Trứng trong núi

Nhóm mấy người Bạch Vạn Giới đang đoán xem trong quả trứng khổng lồ có thứ gì. Điều này khiến Hàn Sâm rất khó hiểu, hắn nhìn đi nhìn lại, quả trứng khổng lồ kia trong suốt, bên trong rõ ràng là có một cô gái tóc vàng đang ngủ.

Dụi mắt nhìn lại, Hàn Sâm chắc chắn rằng mình hoàn toàn không bị ảo giác, quả trứng khổng lồ không màu, trong suốt.

“Tại sao lại như vậy chứ? Vì ta mang trong mình huyết mạch Tinh Tộc sao? Hay là do Uyển Nhi ở Tháp Thiên Mệnh mà ta có thể nhìn thấy cô gái trong quả trứng?” Thoáng chốc Hàn Sâm cũng không thể đoán được lý do. Nhưng bây giờ Hàn Sâm có thể chắc chắn rằng Thủy Hoàng Chi Địa nhất định không phải là thứ mà Hoàng Cực Thủy Tổ có thể làm ra được, chắc chắn là kiệt tác của Thánh Chủ. Sau khi Thánh Vực bị phá hủy, không biết làm thế nào mà nó lại rơi vào tay Hoàng Cực Thủy Tổ, còn đổi nơi này thành Thủy Hoàng Chỉ Địa gì đó.

Mặc dù rất muốn đưa cô gái tóc vàng ra khỏi quả trứng khổng lồ để xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng Hàn Sâm không hành động liều lĩnh.

Tộc Hoàng Cực đã sở hữu quả trứng khổng lồ này từ rất lâu, nhưng quả trứng khổng lồ vẫn luôn nguyên vẹn, không hề bị phá hủy, mọi chuyện rõ ràng không hề đơn giản như vậy.

Nhóm mấy người Bạch Vạn Giới đều hơi kiêng dè, không vào núi như lần trước mà đều quan sát ở bên ngoài.

“Ta có một thắc mắc, mà mãi vẫn chưa thể hiểu được.” Bạch Vi mở miệng nói.

“Vi Vi, nếu ngươi có bất kỳ câu hỏi nào thì đừng ngại, cứ nói ra, để mọi người cùng nghiên cứu, không chừng có thể sẽ trả lời được câu hỏi của ngươi?” Bạch Lăng Sương mỉm cười nói.

Bạch Vi suy nghĩ rồi nói:”Chắc mọi người đều đã từng nghe nói rằng trước kia mỗi lần Thủy Hoàng Chỉ Địa mở ra thì đều có các hoàng tử và công chúa chết ở Thủy Hoàng Chỉ Địa phải không?”

“Quả là như vậy. Tuy tỷ lệ tử vong ở Thủy Hoàng Chi Địa không cao, nhưng điều kỳ lạ là dường như lần nào cũng có ghi chép về một hoặc hai hoàng tử, công chúa chết.” Bạch Lăng Sương gật đầu nói.

“Vậy thì kỳ lạ thật. Trong một khoảng thời gian, Thủy Hoàng Chỉ Địa chỉ có thể mở một lần, mỗi lần mở thì chỉ có thể vào chứ không thể ra, một tháng sau Truyền Tống Trận mở thì mới có thể ra ngoài, đến lúc đó thì chỉ có thể ra mà không vào được, vậy thì ai đã mang thi thể của hoàng †ử và công chúa kia ra ngoài?” Bạch Vi nói.

“Tất nhiên là các hoàng tử và công chúa đi chung rồi…” Bạch Lăng Sương vừa nói xong, dường như cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày suy nghĩ.

Nếu nguy hiểm đến mức có thể giết chết hoàng tử, công chúa, mà mỗi khi mở ra đều có thể giết chết hoàng tử và hoàng tử, điều đó chứng tỏ rằng nguy hiểm luôn ở đó. Nếu nguy hiểm luôn tồn tại, thì làm sao lần nào những hoàng tử, công chúa đó cũng tìm được cơ hội đưa thi thể về trong lúc nguy cấp?

Chẳng lẽ những hoàng tử, công chúa đó coi trọng tình cảm gia đình đến mức sẵn sàng liều mạng để lấy lại thi thể?

“Đáng tiếc, chúng ta không biết liệu thi thể của các hoàng tử và công chúa đã chết trong các lần trước đây có được mang về hay không, lúc trước không để ý đến vấn đề này.” Bạch Lăng Sương cau mày.

Bạch Vạn Giới nhìn các thiết bị và quả trứng khổng lồ trong núi, nói:“Nói vậy thì chỉ có hai khả năng, một là mối nguy hiểm không xảy ra liên tục, sẽ chỉ hoạt động sau khi được kích hoạt, cho nên thi thể của các hoàng tử và công chúa mới có thể được đưa ra ngoài, hoặc là…”

Bạch Vạn Giới không nói thêm nữa, nhưng mọi người đã hiểu ý của hắn, Bạch Vô Thường nói:”Nếu không thì do bọn họ sẽ chết không toàn thây, hoặc đã bị thứ gì đó nuốt chửng, cho nên nơi này không có xương cốt còn sót lại.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về quả trứng khổng lồ. Nếu là khả năng thứ hai, vậy thì việc bọn họ vào núi sẽ quá nguy hiểm.

Hàn Sâm vốn nghĩ rằng trước kia chắc hẳn cũng có những người bảo vệ như hắn, có lẽ những người bảo vệ đó đã mang thi thể của các hoàng tử và công chúa về.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì nếu đã có người bảo vệ tồn tại, thì tại sao vẫn có hoàng tử và công chúa chết đi?

“Vì vậy, cũng có hai khả năng, một là trước đó căn bản không có người bảo vệ. Hai là đã có người bảo vệ, nhưng người bảo vệ căn bản không kịp cứu, hoặc không thể cứu được.” Hàn Sâm nghĩ vậy, lại càng không dám hành động hấp tấp.

Mọi người nhìn quả trứng khổng lồ trong núi với vẻ mặt phức tạp, nhưng không ai dám đi vào.

“Chúng ta có đứng ở chỗ này nhìn mãi thì cũng không phải là cách, hay là chúng ta nghĩ ra cách để thử đi.” Bạch Vạn Giới nói.

“Hoàng huynh, nếu ngươi có cách gì thì cứ thử đi.” Bạch Lăng Sương và Bạch Vô Thường đồng thời nói.

Bạch Vạn Giới khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một thứ chỉ to bằng nắm tay, trông giống như một quả bóng được đan từ dây mây.

Nhưng nếu nhìn kỹ, ngươi sẽ thấy rằng đó không phải là một quả bóng, mà là một thứ gì đó tương tự như một chiếc lồng chim, mà bên trong chiếc lồng chim hình cầu nhỏ kia, có một con quái điểu toàn thân đầy lông màu xanh, lại có bốn móng, toàn thân giống như vẹt, nhưng mặt lại giống như hổ.

“Trong đó, không lẽ là Dị chủng cấp Nguyên Cơ - Hổ Thần Ưng?” Bạch Lăng Sương vừa nhìn thoáng qua thì đã biết được lai lịch của con quái điểu này.

Bạch Vạn Giới khẽ gật đầu:”Dị bảo này của ta được gọi là Khốn Cầm Lung, có thể dùng để thuần hóa các loại Dị chủng thuộc họ chim, càng nhốt lâu thì Dị chủng bên trong đó sẽ càng nghe lời, tính hoang dã sẽ được thuần hóa dần dần. Ta mới nhốt con Hổ Thần Ưng này vào trong đó chưa đầy nửa năm, vẫn chưa thể thuần hóa nó, nhưng cũng đủ để thử thăm dò ra thực hư bên trong rồi.

Nói rồi, Bạch Vân Triệt ném cả Khốn Cầm Lung lẫn Hổ Thần Ưng bên trong đó vào trong núi, Khốn Cầm Lung rơi xuống chỗ quả trứng khổng lồ, mọi người vốn cho rằng nó sẽ trực tiếp trượt xuống.

Nhưng ai mà ngờ rằng Khốn Cầm Lung lại bị mắc kẹt, giống như bị nam châm hút hút, cứ dính chặt vào đỉnh của quả trứng khổng lồ, căn bản không hề có dấu hiệu trượt xuống.

Vầng sáng trên cơ thể Bạch Vạn Giới lóe lên, sau đó nhìn thấy Khốn Cầm Lung lập tức trở nên lớn hơn, trở thành một cái lồng mây có đường kính hơn mười mét, mà Hổ Thần Ưng bên trong đó cũng trở lại kích thước ban đầu, giống như một một con cự thú thời tiền sử.

Quả trứng ban đầu trông rất lớn nhưng bây giờ lại rất nhỏ, như thể nó là quả trứng do Hổ Thần Ưng đẻ ra, bị mắc vào móng vuốt của Hổ Thần Ưng.

Mà Khốn Cầm Lung đã tự động tách thành một sợi dây mây, kéo ra như một con rắn, trở lại trong tay Bạch Vạn Giới, lại biến thành một quả cầu mây nhỏ.

Mấy người Hàn Sâm đều nhìn về phía con Hổ Thần Ưng kia. Bây giờ nó đã lấy lại tự do, một cặp móng vuốt chộp lấy quả trứng khổng lồ, phát ra tiếng kêu lạ, đôi cánh của nó rung lên, mang theo những cơn gió bão màu xanh lá, dường như muốn bay vút lên bầu trời.

Nhưng cho dù vỗ cánh như thế nào thì nó vẫn không thể giờ bay được, cặp móng vuốt dường như bị khóa chặt trên quả trứng khổng lồ, mà không thể rút ra được.

Hổ Thần Ưng không ngừng phát ra tiếng kêu kỳ lạ, ánh sáng màu xanh trên người sáng lên, xích trật tự càng ngày càng mạnh, truyền ra sức mạnh của gió giúp thân thể bay lên.

Nhưng nó lại hoàn toàn không có chút tác dụng nào, dù cố gắng đến đâu thì vẫn không thể thoát ra được.

Điều đáng sợ hơn nữa là nhóm mấy người Hàn Sâm đã trơ mắt nhìn cơ thể của Hổ Thần Ưng đang già đi nhanh chóng, kiểu già yếu đó giống như cuộc đời của một người bị áp súc thành hình ảnh kéo dài trong vòng mười lăm phút.

Nhưng qua không bao lâu, Hổ Thần Ưng đã không còn sức vùng vẫy nữa, cơ thể già nua ngã xuống, nhưng lại bị quả trứng khổng lồ đang treo lơ lửng trên không trung kia hút lấy, treo lủng lẳng giữa không †rung như một con gà chết bị luộc.

Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ kinh hãi. Cho dù Hổ Thần Ưng không phải là một Dị chủng cấp Nguyên Cơ đỉnh phong, nhưng cũng không hề được xem là yếu so với các con khác trong cấp Nguyên Cơ, nhưng đến cả cơ hội để chạy thoát còn không có, sinh mệnh đã bị dập tắt trong giây lát.

Lạch cạch!

Sau khi sức sống của Hổ Thần Ưng bị dập tắt hoàn toàn, cơ thể của nó cuối cùng cũng tách khỏi quả trứng khổng lồ, rơi xuống như một tảng đá, ngã trên đĩa quay tinh thể ở dưới cùng của sơn động.

Hết chương 2902.

Chương 2903. Ngọn núi đáng sợ

Xác của Hổ Thần Ưng rơi lên trên bàn quay tinh thể, đã thấy bàn quay tinh thể bắt đầu chuyển động giống như cối xay.

Theo sự chuyển động của cối xay, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống xác của Hổ Thần Ưng, như thể một lớp tinh sứ phủ bên ngoài da thịt và lông vũ.

Trong sự bao bọc của lớp tinh sứ kia, thi thể của con Hổ Thần Ưng dần dần bị phân hủy thành một chất lỏng trong suốt, chảy xuôi theo các rãnh xung quanh bàn quay tỉnh thể.

Chỉ trong chốc lát, một con Hổ Thần Ưng to lớn đã bị phân hủy sạch sẽ, đến cả một cọng lông vũ cũng không còn. Bên trong ngọn núi cũng yên tĩnh trở lại, bàn quay tỉnh thể hoàn toàn dừng lại, những tia sáng kia cũng biết mất theo, như thể chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Mấy người Bạch Vạn Giới đều cảm thấy da đầu tê dại. Bây giờ bọn họ đều hiểu tại sao lại không nhìn thấy thi thể của những hoàng tử và công chúa đó ở đây, thì ra chuyện là như vậy.

Hàn Sâm nhìn trò bàn quay tinh thể ở bên dưới, trong đầu chợt lóe lên vô số ý nghĩ:”Thật kỳ quái, không nói việc rốt cuộc thì bên trong ngọn núi này có bí mật gì, những nơi nguy hiểm như thế này, nhiều đời Hoàng Đế của Tộc Hoàng Cực đã cử các hoàng tử công chúa đi, nhưng lại không hề nhắc nhở gì cả. Nếu chỉ để huấn luyện bọn họ thì có vẻ hơi phi lý.”

Hàn Sâm nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ. Có lão già nào mà không lo lắng chút nào về sự sống chết của con mình cơ chứ, cho dù có muốn tôi luyện bọn chúng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức này.

“Trừ khi… trừ khi các hoàng đế của Tộc Hoàng Cực biết rằng có người nào đó sẽ hy sinh, nhưng vẫn sẵn lòng đưa bọn họ đến…” Hàn Sâm nhìn thoáng qua mấy người Bạch Vạn Giới, phát hiện ra sắc mặt của bọn họ đều chẳng tốt đẹp gì, không biết đang nghĩ gì.

Tuy nhiên, Hàn Sâm cảm thấy rằng họ có thể không nghĩ đến trình độ này, không phải Hàn Sâm thông minh hơn họ, mà là trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường.

Bọn họ là người trong cuộc, luôn cảm thấy rằng lần thí luyện này là bước then chốt trong việc lựa chọn người thừa kế ngai vàng, có một chút nguy hiểm là việc khó tránh khỏi, nếu không thì làm sao có thể biết được ai giỏi hơn, ai đủ tư cách kế thừa ngai vàng, cũng từ đó mà dễ bỏ qua một số thứ khác.

Bạch Vạn Giới nhìn vào quả trứng khổng lồ và bàn quay tinh thể bên dưới và nói:”Bây giờ chúng ta không biết liệu cuộc thi cuối cùng có phải là đập vỡ quả trứng khổng lồ kỳ lạ này hay liệu có cách hoàn thành khác không.”

“Chắc hẳn không nhất thiết phải đập vỡ quả trứng khổng lồ, nếu không có nhiều hoàng tử và công chúa đến trước như vậy, đã đập vỡ nó từ lâu rồi.” Bạch Vô Thường nói.

“Không nhất thiết phải như vậy, cũng giống như những Người Bất Tử lúc trước, có lẽ chính quả trứng khổng lồ này có khả năng tự chữa trị. Dù bị đập vỡ bao nhiêu lần, nó vẫn có thể khôi phục lại.” Bạch Lăng Sương nói.

Bạch Vi cũng gật đầu, nói:”Bây giờ xem lại thì có vẻ như cuộc thi cuối cùng chắc hẳn liên quan đến quả trứng này.”

Bạch Vạn Giới suy nghĩ một lúc rồi nói:”Vi hoàng muội, ngươi đã tu luyện ở Tộc Thái Thượng một khoảng thời gian, hiểu biết nhiều hơn chúng ta. Ngươi có thể nhìn ra nguồn gốc của Quả trứng khổng lồ này không?”

Bạch Vi lắc đầu nói:”Có rất nhiều Dị chủng ở Thiên Ngoại Thiên, ta cũng từng nhìn thấy rất nhiều trứng Dị chủng, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy quả trứng như vậy.”

Bạch Lăng Sương suy nghĩ một lát rồi nói:”Các hoàng tử và công chúa đến lúc trước đã có người có thể hoàn thành nhiệm vụ, điều đó có nghĩa là phải có cách nào đó để thực hiện, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra nó thôi.”

“Lăng Sương hoàng muội nói đúng, vừa nãy ta ném Khốn Cầm Lung cùng với Hổ Thần Ưng xuống chung. Khốn Cầm Lung cũng chạm vào quả trứng kia nhưng lại không bị hấp thụ, ngược lại Hổ Thần Ưng lại bị hấp thụ, điều này chứng minh rất có thể quả trứng kia chỉ hấp thụ sinh vật sống.” Bạch Vạn Giới nói.

Áng mắt của mọi người đều sáng lên khi nghe điều đó, nếu sức mạnh của quả trứng khổng lồ chỉ có tác dụng với sinh vật, thì bọn họ hoàn toàn có thể sử dụng dị bảo trên người để tấn công quả trứng khổng lồ.

“Nếu đã như vậy thì ta sẽ thử trước một lần.” Bạch Vô Thường nói xong thì rút ra một thanh đao bằng ngọc. Thanh đao bằng ngọc chỉ dài nửa xích, là hình dạng của một thanh đoản kiếm, toàn thân có màu xanh lục và trong suốt như pha lê, bên trong toát lên một loại sát khí lạnh lẽo.

Bạch Vô Thường cầm thanh đao bằng ngọc trong tay, nhìn chằm chằm vào quả trứng tinh thể. Hắn đột nhiên hất tay lên, thanh đao bằng ngọc kia biến thành một tia sáng xanh bắn về phía Quả trứng khổng lồ.

Bình Luận (0)
Comment