Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 358 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Hàn Sâm chỉ cảm thấy trước mặt mình có một tia sáng vàng lóe lên, hắn và cô gái tóc vàng lại đã đến bên trong ngọn núi. Những thiết bị tinh thể bên trong núi nhấp nháy, tạo thành từng vòng tinh quang, bao phủ khắp người Hàn Sâm và cô gái tóc vàng.

Hàn Sâm giật mình, muốn dịch chuyển ra khỏi bên trong ngọn núi, nhưng hắn cảm giác không gian xung quanh như bị đóng lại hoàn toàn, làm thế nào cũng không thể dịch chuyển ra ngoài được.

Mà các chùm sáng tinh thể ở xung quanh dần dần đông đặc lại thành các tinh thể có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Theo các tinh thể mở rộng, dần dần biến thành hình bầu dục, rất giống với quả trứng khổng lồ mà mấy người Hàn Sâm đã thấy lúc đầu.

Hàn Sâm đấm cô gái tóc vàng một cái, nhưng trong ánh sáng tinh thể, sức mạnh của cô gái tóc vàng dường như được nâng lên một mức độ đáng sợ. Một đòn của Hàn Sâm giống như một người thường đánh vào tấm thép, lại không có cách nào khiến cô gái bị thương.

Lớp vỏ tinh thể bên ngoài đã bao bọc hoàn toàn hai người vào bên trong, giống như quả trứng khổng lồ pha lê mà Hàn Sâm lần đầu nhìn thấy.

Cánh tay bị gãy của cô gái tóc vàng nhanh chóng phục hồi, hai tay ôm lấy Hàn Sâm, sức mạnh đáng sợ tiếp tục xâm nhập vào cơ thể Hàn Sâm, như thể muốn hút linh của Hàn Sâm đi.

Nhưng trong trạng thái gia cố vĩnh hằng, cô gái tóc vàng không thể hấp thụ linh của Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm cũng không thể thoát khỏi hai tay cô gái tóc vàng. Trong chốc lát, bọn họ giằng co trong quả trứng khổng lồ.

Trong lòng Hàn Sâm nghĩ thầm:”Chẳng lẽ Bạch Hoàng đối xử với ta như vậy là để dụ ta đến đây, để cho cô gái tóc vàng này rút linh của ta?”

Với năng lực quỷ dị của cô gái tóc vàng, thêm sự trợ giúp của những thiết bị tinh thể này, cho dù có một cường giả cấp Chân Thần đến thì e rằng cũng khó có thể địch lại nàng.

Bạch Hoàng yêu cầu hắn bảo vệ những hoàng tử và công chúa đó, chuyện này rõ ràng không đúng lắm.

Tuy nhiên nếu nói Bạch Hoàng đang tính kể hắn, thì Bạch Hoàng vốn không biết Hàn Sâm có đánh nhau với cô gái tóc vàng hay không. Điều này hoàn toàn không thể kiểm soát được. Trước đó Hàn Sâm có rất nhiều cơ hội để rời đi, nhưng vì hắn quá tò mò về danh tính của cô gái †óc vàng nên bị cuốn vào.

Bạch Hoàng không thể nào tính trước được việc Hàn Sâm tò mò về cô gái tóc vàng như vậy, nên trong chuyện này có vài chỗ không hợp lý.

Dưới sự tăng cường ánh sáng của quả trứng tinh thể khổng lồ, sức hút trên người của cô gái tóc vàng càng ngày càng mạnh, ôm chặt Hàn Sâm như một con bạch tuộc.

Hàn Sâm dùng sức tấn công người nàng, chỉ cảm thấy cơ thể của nàng dường như được bảo vệ bởi một lớp vỏ tinh thể, lại không thể nào phá vỡ được.

Trong ngọn núi của Thủy Hoàng Chỉ Địa, Hàn Sâm bị cô gái tóc vàng kia ôm chặt, mà bên trong quả trứng khổng lồ đã bị tinh thể lấp đầy, hắn và cô gái tóc vàng dường như đã bị đóng băng bên trong, hoàn

toàn không có cách nào di chuyển.

Hàn Sâm thậm chí đã sử dụng Thiên La Thần Thương, nhưng hắn không thể làm tổn thương cô gái tóc vàng kia. Thay vào đó, sức mạnh của cô gái tóc vàng ngày càng mạnh, và Hàn Sâm bắt đầu cảm thấy cơ thể mình thả lỏng từng chút, dường như sắp không thể chống lại sức hút trên người cô gái tóc vàng.

“Xem ra chỉ có thể sử dụng thể Thần Linh siêu cấp.” Hàn Sâm cưỡng chế kích hoạt thể Thần Linh siêu cấp, muốn lợi dụng thời gian giây lát đó lao ra khỏi núi trước rồi tính tiếp sau.

Nhưng ngay sau khi thể Thần Linh siêu cấp của Hàn Sâm được mở ra, lập tức kích thích Uyển Nhi đang trong giấc ngủ say, trên người Uyển Nhi cũng lóe lên ánh sáng vàng.

Hàn Sâm vốn nghĩ rằng lần này cũng giống như lần trước, sức mạnh Uyển Nhi và thể Thần Linh siêu cấp của hắn sẽ triệt tiêu lẫn nhau, cho nên hắn phải xông ra trước đó.

Nhưng ai ngờ rằng lần này Uyển Nhi lại đột nhiên mở mắt, tỉnh dậy sau giấc ngủ say.

Mấy người Bạch Vạn Giới chỉ nhìn thấy một tia sáng vàng lóe lên, Hàn Sâm và cô gái tóc vàng kia cùng nhau biến mất không thấy đâu, sau đó tinh quang ở nơi miệng núi bốc lên bầu trời như núi lửa phun trào.

Bọn họ không dám tới gần ngọn núi, chỉ có thể chờ đợi ở đằng xa, nhưng thời gian cứ thế trôi qua, lại vẫn không hề thấy Hàn Sâm đi ra khỏi miệng núi, mà chùm sáng tinh thể như núi lửa phun trào kia vẫn luôn tồn tại từ đầu đến cuối.

Các hoàng tử và công chúa đến đây sau đó nghe mấy người Bạch Vạn Giới nói về những gì đã xảy ra, rồi nhìn thấy dáng vẻ tóc trắng của Bạch Vô Thường, đều hoảng sợ trong lòng, không dám lên đảo lần nữa.

Mãi cho đến khi Thủy Hoàng Chi Địa mở ra một lần nữa, vẫn chưa thấy Hàn Sâm ra khỏi miệng núi. Các hoàng tử và công chúa đành phải quay lại chỗ của bộ xương của Chân Không Ma Long, truyền tống ra khỏi Thủy Hoàng Chỉ Địa.

Bạch Vạn Giới, Bạch Vi, Bạch Lăng Sương và Bạch Vô Thường được Bạch Hoàng triệu đến, kể cho Bạch Hoàng nghe chi tiết mọi chuyện về Thánh Anh, không dám giấu giếm điều gì.

Trong lòng Bạch Vạn Giới và Bạch Lăng Sương cực kỳ lo lắng khi nói ra, nhưng trong quá trình này Bạch Hoàng không thể hiện gì cả, cũng không nói thêm gì, chỉ hỏi bọn họ một số câu hỏi. Tất cả đều về cô gái tóc vàng và Hàn Sâm, sau đó để bọn họ đi.

“May là phụ hoàng đã cử Thánh Anh đi theo bảo vệ chúng ta, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được.” Bạch Vạn Giới nói.

“Vẫn nhờ phụ hoàng có tầm nhìn xa, thu nhận một đệ tử như Thánh Anh, cứu Vô Thường và Vi Vi.” Bạch Lăng Sương cũng mỉm cười.

Sau khi bọn họ rời đi, Bạch Hoàng ngồi trước bàn làm việc, lông mày nhíu chặt lại, hồi lâu mới lẩm bẩm một mình:”Không đúng, hắn có thể giết được Thần Thiên Giáp, thì sao lại không thể chống lại sản phẩm thí nghiệm đó được? Chẳng lẽ sản phẩm thí nghiệm đó đã mạnh đến mức vượt qua thần linh rồi?”

Hết chương 2906.

Chương 2907. Lại vào Thần Vực.

Hàn Sâm nhìn những gì đang xảy ra trước mắt với vẻ kinh ngạc, mọi chuyện đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Sau khi Uyển Nhi tỉnh lại, vầng sáng màu vàng quanh người nàng tiếp tục lan tỏa, hưởng ứng kịch liệt với thể Thần Linh siêu cấp khiến Hàn Sâm phải thả nàng ra, nếu không cơ thể của hai người sẽ bị lực lượng đối lập nhau xé nát.

Sau khi Uyển Nhi xuất hiện, vầng sáng của tinh thể lại ngưng chuyển động. Dưới vầng sáng màu vàng, tinh thể trứng khổng lồ nhanh chóng hoà tan như băng tuyết khi bắt gặp ánh mặt trời.

Không chỉ tinh thể trứng khổng lồ hoà tan mà đến cả thiếu nữ tóc vàng giống hệt Uyển Nhi cũng tan nốt. Cơ thể như bức tượng được nắn ra của nàng dần hòa tan, cuối cùng biến thành chất lỏng và chảy vào trên bàn quay dưới đáy tinh thể trong núi, thấm vào trong khe hở.

Điều kỳ lạ hơn là mặc dù cơ thể của thiếu nữ tóc vàng bị tan chảy nhưng vẫn để lại một linh hồn tựa như ảo ảnh. Hàn Sâm có thể thấy rõ ảo ảnh kia giống hệt Uyển Nhị, trôi lơ lửng trước mặt nàng như một u linh, trông có vẻ hiền lành.

Uyển Nhi đưa tay ra chạm vào ảo ảnh thì nó ập ngay vào bàn tay của nàng như thủy triều, mới tích tắc đã biến mất dạng.

Uyển Nhi hấp thu ảo ảnh, hào quang trên cơ thể dần rút đi. Nàng quay đầu nhìn Hàn Sâm, yếu ớt gọi một tiếng “anh ơi” rồi lâm vào hôn mê.

Thể Thần Linh siêu cấp của Hàn Sâm tức khắc biến mất. Hắn dang tay ôm lấy Uyển Nhi, cảm nhận sức sống trên người nàng cuối cùng đã trở lại như lần đầu gặp nàng, cực kỳ yếu ớt và hỗn loạn.

“Rốt cuộc đây là tình huống gì?” Hàn Sâm đành đưa Uyển Nhi vào tháp Thiên Mệnh, thế nhưng lòng hắn vẫn tràn đầy nghi ngờ.

Dựa theo những gì hiện tại, hắn đoán Uyển Nhi có liên quan đến Thánh Vực, chỉ là Hàn Sâm cảm thấy Thánh Chủ chắc chắn không phải là anh trai mà Uyển Nhi đã nhắc tới.

Nếu Thánh Chủ thật sự là anh nàng, Uyển Nhi lại quyến luyến anh mình như vậy thì tại sao Thánh Chủ lại lấy Uyển Nhi ra làm thí nghiệm?

Mặc dù Hàn Sâm không biết thiếu nữ tóc vàng trong quả trứng khổng lồ là gì, nhưng hắn chắc chắn thiếu nữ đó có linh hồn của Uyển Nhị, nếu không nó không thể nào bị Uyển Nhi dung hợp.

“Xem ra có lẽ người của Thánh Vực đã rút linh hồn của Uyển Nhi để tiến hành thí nghiệm nào đó, vì thế nàng mới có trạng thái bất ổn như hiện tại, nhưng mục đích của việc này là gì? Thần linh nhân tạo à? Thế sao lại dùng linh hồn của Uyển Nhi?” Hàn Sâm liên tục suy đoán nhưng chẳng có kết quả thực tế nào, bởi vì quá nhiều chuyện chỉ là phỏng đoán. Kết quả dựa trên phỏng đoán cũng chỉ là giả thiết mà thôi.

“Rắc rắc!”

Lúc Hàn Sâm đang suy tư thì thấy bàn quay tinh thể chuyển động, hắn lập tức hoảng sợ, cho rằng thiếu nữ tóc vàng vốn tan chảy nay đã sống lại.

May thay điều Hàn Sâm suy nghĩ không xảy ra. Sau khi bàn quay tinh thể chuyển động thì để lộ ra một cái hồ, hơn nửa hồ đều là chất lỏng trong suốt.

Khi nửa hồ tinh thể lộ ra hoàn toàn thì cũng là lúc bàn quay tinh thể dừng chuyển động.

“Phát hiện gen Dị chủng Thần Hóa… Phát hiện gen Dị chủng Thần Hoá…” Tiếng nhắc nhở liên tục vang lên trong đầu Hàn Sâm, như đang phát điên.

“Chất lỏng trong hồ đó… chẳng lẽ toàn là gen Dị chủng biến thành…” Hàn Sâm ngẩn ngơ, sau đó mừng rỡ như điên bay thẳng vào trong ao.

Hàn Sâm thử lấy một ít chất lỏng thì ngay tức thì nghe thấy tiếng nhắc nhở thu hoạch được gen Dị chủng Thần Hóa khiến Hàn Sâm vui sướng đến mức suýt nhảy cẵng lên.

“Chẳng biết nhiều gen Dị chủng Thần Hóa như vậy có tác dụng với ta hay không…” Hàn Sâm sợ cấp bậc của những gen Dị chủng Thần Hóa đó quá thấp, không thể gia tăng gen Thần Hóa của hắn.

Hắn uống thử một ít thì nhanh chóng phát hiện bản thân đã lo lắng quá thừa. Sau khi hắn uống cỡ một thùng nước thì trong đầu lập tức xuất hiện nhắc nhở”Gen Thần Hoá + 1”.

“Hời rồi… Hời to rồi… Đã có hy vọng thăng đến Chân Thần…” Hàn Sâm mừng rỡ nhìn sang, không ngừng hấp thu chất lỏng trong suốt ở trong ao.

Hàn Sâm chợt nghĩ đến một việc:”Chẳng lẽ những thứ được bố trí ở đây đều chuẩn bị cho Uyển Nhi. Ngoài nàng ra, dù cường giả Chân Thần có đến đây thật thì cũng rất khó đánh bại thiếu nữ tóc vàng.”

Hàn Sâm càng nghĩ càng thấy đúng:”Ha ha, dù sao không ai dùng ngươi nữa thì đành để ta tạm mượn sử dụng chút vậy. Với lại ngươi đã ở nơi này của ta lâu đến thế thì cũng nên trả chút tiền thuê nhà đúng không?”

Hàn Sâm vốn muốn mang hết chất lỏng trong suốt ở nơi này đi, nhưng ngặt nỗi hắn phát hiện một khi chất lỏng này rời khỏi hồ tinh thể thì sẽ nhanh chóng vô hiệu, vốn chẳng thể mang đi, do đó hắn chỉ đành ngồi bên cạnh vừa hấp thu chất lỏng vừa luyện hóa nó.

Sau khi Hàn Sâm luyện hóa toàn bộ chất lỏng trong suốt trong hồ, gen Thần Hóa của hắn đã đạt được chín mươi bốn điểm, chỉ thiếu sáu điểm nữa là có thể thăng lên đến Chân Thần.

“Đáng tiếc, vẫn thiếu một chút.” Hàn Sâm liếm môi, bay ra khỏi núi.

Nơi tầm mắt quét đến, từ lâu đã không thấy những hoàng tử và công chúa, xem ra đã hơn một tháng.

“Không biết Truyền Tống Trận ở Chân Không Ma Long có dùng được không, nếu không thì chỉ đành sử dụng Tứ Dương Phương Tôn để ra ngoài.” Hàn Sâm bay về hòn đảo đầu tiên mà mình đến.

“Quả nhiên không dùng được nữa.” Hàn Sâm đi vào khung xương Chân Không Ma Long thì thấy Truyền Tống Trận đã mất tác dụng, người bên trong không cách nào mở ra được.

“Thôi được, trước mắt ta không biết Bạch Hoàng có định hại ta hay không, lại chẳng thể quay về tộc Hoàng Cực, nhân dịp này thoát khỏi đó cho rồi.” Trước kia Hàn Sâm không hề muốn đi là vì muốn lấy tài nguyên của tộc Hoàng Cực, nay hắn đã sắp thăng lên đến Chân Thần, có ở lại hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.

“Nhưng hơi đáng tiếc, vốn muốn lấy ra Huyết Kỳ Lân từ tộc Hoàng Cực, hiện tại đã không còn cơ hội, sau này sẽ nghĩ cách khác vậy.” Hàn Sâm dùng Tứ Dương Phương Tôn để truyền tống ra khỏi Thủy Hoàng Chi Địa.

Hàn Sâm sử dụng Tinh Không Đại Na Di trở về Hoa Viên Không Trung và trôi qua một thời gian an nhàn. Tuy hắn chỉ còn thiếu sáu điểm gen Thần Hóa là có thể thăng lên cấp Chân Thần, thế nhưng chỉ có Dị chủng cấp Hóa Điệp mới có thể cung cấp sáu điểm gen này cho hắn. Hoa Viên Không Trung chưa thể sản sinh ra thực vật Dị chủng cấp cao như thế, cho nên Hàn Sâm đành tự nghĩ cách khác.

“Thiếu có sáu điểm, chỉ cần giết thêm ba con Dị chủng cấp Hóa Điệp là đủ rồi. Nào, vào Thần Vực thử vận may xem, biết đâu có thể gặp được rồi sao.” Hàn Sâm đã quyết định, mở cửa Thần Vực, dùng thân phận Hàn Sâm tiến vào Thần Vực.

“Hàn Thần Phụ!”

Hàn Sâm vừa mới tiến vào Thần Vực thì đã thấy cách đó không xa có một nhóm sinh vật túm tụm lại không biết đang làm gì. Có người phát hiện hắn đã đến thì lập tức nhận ra và kinh ngạc, vui sướng hét lớn. Thoáng chốc cả đám sinh vật đó đều quay sang nhìn Hàn Sâm.

Hết chương 2907.

Chương 2908. Dị chủng Thần Hóa kỳ quái.

Cái tên Hàn Thần Phụ này bây giờ đã trở nên nổi tiếng trong đại vũ trụ, Hàn Sâm đánh Vua Huỷ Diệt rơi từ Chân Thần xuống Hóa Điệp, rồi lại đánh Nhiên Đăng cấp Hóa Điệp rơi thẳng xuống phàm trần. Cảnh tượng như thế thật sự quá rúng động. Toàn bộ đại vũ trụ, người người đều biết.

Mặc dù bây giờ Hàn Sâm vẫn chỉ là Hóa Điệp, nhưng trong đại vũ trụ không ai thật sự coi hắn là Hóa Điệp.

Hàn Sâm quét mắt nhìn lướt qua, phát hiện bảy tám tên Thần Hóa đều thuộc cấp Nguyên Cơ, chủng tộc cũng không giống nhau.

Trông khá quen mắt, hẳn là do đã từng gặp ở trận chiến Gen Thần Bảng. Chỉ bởi vì bây giờ bọn họ trông có vẻ quá bình thường, nên Hàn Sâm hoàn toàn không nhớ nổi tên của bọn họ.

“Mấy gã này đều không cùng một chủng tộc, tập hợp lại với nhau định làm gì vậy chứ?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

Mặc dù cường giả Thần Hóa cũng thường hợp tác với nhau, nhưng chẳng qua đều là hợp tác với năm ba hảo hữu biết rõ nguồn gốc thôi, còn kiểu hợp tác đa chủng tộc như thế này vẫn rất hiếm gặp.

Mấy tên Thần Hóa này đều nhận ra Hàn Sâm, dồn dập tiến lên chào hỏi, trông có vẻ rất thân thiết.

“Hàn Thần Phụ, hôm nay may mắn được nhìn thấy ngươi ở nơi này, chúng ta quả là may mắn…” Một tên cường giả Thần Hóa trông giống như chuột, nhưng lại đứng thẳng thân thể, gật gù đắc ý, nói.

Khi hắn nói chuyện, cái đuôi vừa dài vừa nhỏ ở sau lưng còn lắc tới lắc lui, khiến người ta nhìn mà thấy phiền.

Dừng lại một chút, cường giả Thần Hóa có dáng vẻ của chuột kia lại nói tiếp:”Tại hạ muốn xin Hàn Thần Phụ chúc phúc, không biết Hàn Thần Phụ cần vật liệu chúc phúc gì.”

Sinh vật toàn đại vũ trụ đều biết Hàn Sâm chúc phúc không cần đến tài liệu gì cả, hắn hỏi như thế chẳng qua là đang hỏi giá tiền một cách khéo léo mà thôi.

Hàn Sâm cười, nói:“Muốn xin ta chúc phúc rất đơn giản, ghi giá công khai, chỉ cần một Vũ khí Chân Thần là được. Nhưng không bảo đảm nhất định có thể thăng cấp.”

Hàn Sâm nâng giá tiền lên rất cao, gần như không có ai cam lòng dùng Vũ khí Chân Thần đổi lấy lời chúc phúc của hắn. Đây cũng là một cách từ chối. Hàn Sâm không có suy nghĩ dùng huyết mạch mệnh thần kinh để kiếm tiền.

Một đám sinh vật Thần Hóa đều lộ vẻ thất vọng. Bọn họ chẳng qua chỉ là Thần Hóa Nguyên Cơ, làm gì có bản lĩnh lấy ra Vũ khí Chân Thần kia chứ.

Nhưng bọn họ cũng không dám thể hiện tâm trạng ra ngoài, sợ chọc giận Hàn Sâm, thẳng tay đánh bọn họ rơi xuống phàm trần. Vất vả tu luyện nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới cơ duyên xảo hợp thăng cấp lên Thần Hóa, lỡ như thật sự bị đánh rớt xuống phàm trần, không chỉ chính bản thân bọn họ gặp nạn mà vận mệnh bộ tộc của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Giống như Phật tộc và tộc Hủy Diệt vậy, bây giờ Phật tộc còn khó mà giữ được Phật Quốc, tộc Hủy Diệt cũng đang bị mấy đối thủ cũ liên tục quấy rối.

“Các ngươi ở đây làm gì?” Hàn Sâm nhìn bọn họ, hỏi.

Tên sinh vật Thần Hóa trông giống chuột kia vội vàng trả lời:“Nơi này trước đây mới trải qua một trận thần linh phong bạo, có một Dị chủng Thần Hóa xuất hiện từ bên trong thần linh phong bạo, đúng lúc bị chúng ta bắt gặp. Nhưng Dị chủng Thần Hóa kia lại vô cùng quái dị, chúng ta đang bàn luận vấn đề liên quan đến nó.”

“Sao lại nói là quái dị?” Hàn Sâm truy hỏi.

Đám người ngươi một câu ta một câu thuật lại chuyện gặp được Dị chủng Thần Hóa vừa xảy ra trước đó một lượt.

Dị chủng bên trong Thần Vực đều xuất hiện theo thần linh phong bạo.

Đám Thần Hóa Nguyên Cơ bọn họ vừa lúc đến Thần Vực thì gặp phải một trận thần linh phong bạo, hơn nữa còn bị Dị chủng Thần Hóa thu hút tụ hợp lại chỗ này với nhau.

Chẳng qua, bọn họ thấy Dị chủng trong cơn lốc xoáy kia không giống như bình thường, Dị chủng kia lại là một cái bia đá cao tới mười mấy thước.

Trên tấm bia đá xuất hiện sét đánh chớp giật, có vô số huyễn quang vờn quanh, dù có là kẻ mù cách ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy.

Bọn họ vượt tới trước tấm bia đá, thấy phía trên tấm bia đá kia không có chữ, không có hoa văn, cũng không có thứ gì như tranh khắc, chỉ có ba cái lỗ khảm, hoặc có thể nói là dấu móng.

Trên tấm bia đá có tất cả ba cái lỗ, xếp ngay ngắn từ trên xuống dưới, cái đầu tiên trông giống như dấu bàn tay của nhân loại, nhưng lại lớn hơn nhiều.

Cái thứ hai thoạt nhìn như dấu chân mèo, nhưng cũng lớn hơn rất nhiều.

Cái thứ ba thoạt nhìn giống dấu chân bò. Cái này thì trông khá bình thường, là một dấu chân rất nhỏ.

Ba cái ấn ký xếp thẳng đứng ngay ngắn trên tấm bia đá, tỏa ra ánh hào quang vạn trượng.

Dị chủng bên trong Thần Vực có đủ thiên kỳ bách quái. Tảng đá thuộc loại Dị chủng không hiếm thấy. Đám sinh vật Thần Hóa Nguyên Cơ đều muốn phá hủy bia đá kia để thử xem có thể đạt được gen Dị chủng Thần Hóa hay không.

Nhưng ai mà biết bọn họ tấn công vào trên tấm bia đá mà lại không gây thương tổn gì cho tấm bia đá đó, trái lại còn khiến ánh sáng trên tấm bia đá càng sáng hơn. Ngoại trừ chuyện đó ra thì chẳng có thay đổi gì khác, lực lượng trên bia đá đó cũng không có phản ứng phản kích.

“Vậy mà lại có chuyện này xảy ra, tấm bia đá Dị chủng kia còn ở đó không?” Có một vài Dị chủng sau khi rơi ra từ thần linh phong bạo sẽ không biến mất theo thần linh phong bạo, nên Hàn Sâm mới hỏi như vậy.

“Còn, nhưng bây giờ tấm bia đá kia đen sì sì, không còn tỏa sáng nữa. Nếu trước đó không phải bọn ta thấy nó tỏa ra ánh hào quang vạn trượng thì sẽ không có ai nghĩ nó là Dị chủng Thần Hóa, mà sẽ cho rằng nó là một phiến đá bình thường.” Sinh vật Thần Hóa giống chuột dừng lại một lát rồi nịnh nọt nói tiếp:“Nếu Hàn Thần Phụ có hứng thú thì chúng ta sẽ đưa ngươi đến xem.”

“Vậy làm phiền các vị rồi.” Bây giờ Hàn Sâm chỉ lo không tìm thấy Dị chủng cao cấp. Nghe bọn họ miêu tả, Dị chủng bia đá kia khá thần dị, không chừng là Dị chủng cao cấp.

Mấy tên Dị chủng Thần Hóa đi trước dẫn đường, Hàn Sâm phi hành theo bọn họ hơn ba nghìn dặm, quả nhiên trông thấy một bia đá cao mười mấy mét.

Nhưng bia đá kia trông vô cùng thô ráp, vuông vức, không có bất cứ hoa văn điêu khắc gì khác, bề mặt đá cũng mấp mô không bằng phẳng, thật sự trông giống hệt như một tảng đá khổng lồ bình thường.

Hàn Sâm đi đến phía chính diện tấm bia đá quan sát cẩn thận, quả nhiên nhìn thấy ba cái dấu ấn bên trên nó, hình dạng cũng giống như đúc những gì ba sinh vật kia kể lại.

Nhưng ngoại trừ bia đá ra, phía trước bia đá có bóng dáng một người đang đứng, rõ ràng là Bạch Vô Thượng tộc Hoàng Cực, xếp hạng thứ bảy trên Gen Thần Bảng.

Hàn Sâm nghe nói Bạch Vô Thượng còn có bối phận cao hơn cả Bạch Hoàng, là nhân vật cùng thời với đời trước của Bạch Hoàng, lần này cũng biểu hiện rất lợi hại trên Gen Thần Bảng.

Nhưng Hàn Sâm không xem trận đấu của hắn, cũng không quá hiểu rõ về hắn.

Trận chiến top một trăm trước đó, Hàn Sâm không có nhiều thời gian để xem các trận đối chiến, đã bỏ lỡ biểu hiện chiến đấu của Bạch Vô Thượng. Vào trận chiến top một trăm, không có ai khiêu chiến Bạch Vô Thượng, Bạch Vô Thượng cũng không khiêu chiến ai.

Nên Hàn Sâm chỉ biết là hắn rất mạnh, nhưng lại không biết mạnh đến mức nào.

Mấy gã Thần Hóa Nguyên Cơ kia nhìn thấy Bạch Vô Thượng, lập tức tiến đến hành lễ, không kẻ nào dám lãnh đạm làm ngơ.

Hàn Sâm thì đứng đó chưa từng động đậy. Thân phận này của Hàn Sâm có ân oán cực kỳ lớn với tộc Hoàng Cực, tất nhiên hắn không thể bắt chuyện với cường giả Thần Hóa của tộc Hoàng Cực rồi.

Bạch Vô Thượng không để ý đến mấy gã sinh vật Thần Hóa Nguyên Cơ kia mà tự nhìn chằm chằm vào tấm bia đá.

Mấy gã Thần Hóa Nguyên Cơ kia tự chuốc nhục nhã, nhưng cũng không dám biểu hiện tâm trạng gì, đành ngượng ngùng lùi sang một bên.

Bạch Vô Thượng nhìn một lúc thì đột nhiên giơ nắm tay lên, đấm một quyền vào tấm bia đá.

Hắn sử dụng Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền của tộc Hoàng Cực, nhưng

cú đấm này của hắn đã đến Hóa Cảnh, trông như một cú đấm tùy tiện bình thường nhưng dường như lại có khí thế trấn áp thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment