Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 361 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Ánh sáng bảy màu trên hai nửa bia đá càng ngày càng mạnh, hóa thành ánh lửa bảy màu bùng thẳng lên trời, khiến toàn bộ bầu trời đều bị nhuộm thành bảy màu.

Trong ngọn lửa ánh sáng bảy màu đang thiêu cháy. Một tiếng thanh minh vang vọng chín tầng trời. Sau đó, từ bên trong ngọn lửa bảy sắc, một con chim tung hai cánh bay, chậm rãi bay ra.

Hết chương 2911.

Chương 2912. Quỷ Xa.

Đó là một con chim lớn toàn thân trắng như tuyết, mỗi một cọng lông đều giống như mũi đao sáng như tuyết, sát khí lan tràn như hung binh lâm thế.

Con chim này sinh ra bốn cánh, hơn nữa còn vô cùng to lớn, lông vũ thon dài, đặc biệt là lông đuôi, tựa như đao lưu thác nước kéo dài ở sau lưng.

Trước đầu sinh ra có chín cái cổ, mọc ra chín cái đầu chim, lông đuôi sinh ra mắt phượng, từng cọng lông mảnh nhỏ như lưỡi đao, tản ra hung sát chi khí sáng như tuyết.

Sau khi con chim chín đầu trông như hung thần bay ra từ trong ánh hào quang bảy màu, hai nửa bia đá trên mặt đất cũng biến mất theo, chỉ có ánh hào quang bảy màu dường như tản ra thành mưa ánh sáng rơi xuống sau lưng con chim kỳ quái.

Theo nó võ bốn cánh, lông chim như đao phát ra tiếng ma sát rắc rắc, nghe như tiếng đao kiếm cọ vào nhau.

“Đây là… Dị chủng cấp Chân Thần, Quỷ Xa…” Một gã Thần Hóa Nguyên Cơ kêu lên sợ hãi.

Hàn Sâm nao nao, hắn cũng từng được nghe nói đến danh tiếng của con Dị chủng Quỷ Xa này. Có người nói Quỷ Xa có huyết mạch phượng hoàng, cũng có người nói Quỷ Xa chính là một con chim cực hung, đi đến đâu tất có tai họa đến đó.

Sở dĩ Hàn Sâm nghe nói đến cái tên Quỷ Xa, không phải vì những lý do đó, mà là vì trong truyền thuyết, trong Tứ đại Thánh thú của Thánh Vực có một con Quỷ Xa, nên Hàn Sâm mới được nghe nói đến cái tên đó.

Chẳng qua, Quỷ Xa trong truyền thuyết có lông màu đen, còn con này lại toàn thân lông trắng như tuyết, sắc như đao. Bản thân nó còn là hệ thạch, vả lại vì hấp thụ ánh đao Thiên Hạ Chi của Hàn Sâm nên mới xuất hiện với hình thái thế này.

“Đúng là Dị chủng kỳ quái, bị ta chém thành hai nửa lại còn không chết đi mà hóa thân thành Dị chủng Quỷ Xa. Không biết nếu chém chết con Quỷ Xa này liệu nó có có biến về thành bia đá không?” Hàn Sâm nghĩ thầm.

Quỷ Xa bay ba vòng quanh Hàn Sâm, cuối cùng đáp xuống trước mặt Hàn Sâm, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít dài, chín lưông sóng âm phá vỡ bầu trời, dường như tiếng ngâm chứa muôn vạn đao.

Tiếng hót kéo dài qua đi, Quỷ Xa rụt bốn cánh về, thân thể quỳ rạp xuống, chín đầu chim cũng cúi xuống mặt đất, dường như đang đại diện cho ý chí thần phục của nó.

“Không biết có thể mang con chim này rời khỏi Thần Vực không nhỉ?” Hàn Sâm thử mở cửa Thần Vực ra, đưa Quỷ Xa ra khỏi Thần Vực.

Bởi vì sinh vật đều có thể sử dụng cửa Thần Vực của mình ra vào Thần Vực, mà sinh vật bên trong Thần Vực thì lại không thể mở cửa Thần Vực được nên bọn chúng cũng không có cách nào rời khỏi Thần Vực.

Nếu Quỷ Xa không thể rời khỏi Thần Vực cùng Hàn Sâm được, thì Hàn Sâm có thuần phục được nó cũng vô dụng.

Không ngờ Quỷ Xa này có thể tùy ý theo Hàn Sâm tiến vào cửa Thần Vực, quay về lại Hoa Viên Không Trung.

Hàn Sâm không biết có phải bởi vì Quỷ Xa đã hấp thụ lực lượng của Thiên Hạ đao hay không, trong lòng cũng tấm tắc lấy làm lạ.

“Má ơi, con hung điểu này từ đâu ra?” Vương Vũ Hàng vừa nhìn thấy Quỷ Xa thì giật nảy mình. Quỷ Xa nhìn chòng chọc vào hắn, lông vũ trên thân dựng thẳng đứng lên, tựa như cả núi đao khủng bố.

“Vừa mới thu phục một con thú cưng, ngươi xem có được không?” Hàn Sâm cười tủm tỉm.

“Thú cưng? Đẳng cấp gì?” Vương Vũ Hàng trợn mắt nhìn Quỷ Xa. “Chân Thần.” Hàn Sâm cười đáp.

“Có phải vận may của cả thiên hạ này đều bị cái tên họ Hàn nhà ngươi cướp sạch rồi không? Mới ra ngoài đi dạo có một vòng mà lại nhặt được một con thú cưng Dị chủng Chân Thần?” Vương Vũ Hàng tỏ vẻ vừa hâm mộ vừa đố ky.

“Nào, để ta cưỡi bay một vòng nào, cảm nhận thử tọa ky Chân Thần có cảm giác gì nào.” Vương Vũ Hàng nói muốn đến gần Quỷ Xa.

Nhưng đột nhiên Quỷ Xa nổi giận, lông đao toàn thân lập lòe, ánh đao sáng như tuyết trên người nó lập tức phồng lên, trong chốc lát đã che trời lấp đất, gần như bao phủ toàn bộ Hoa Viên Không Trung.

Vương Vũ Hàng lập tức bị doạ cho hết hồn, liên tục lùi về sau, vừa lùi lại vừa khoát tay lia lịa, nói:”Đừng, đừng, đừng, ta nói đùa với ngươi thôi mà, ta cưỡi ai chứ không dám cưỡi ngươi đâu.”

“Không được tùy tiện đả thương người khác.” Hàn Sâm nói với Quỷ Xa, lúc này đao lưu trên người Quỷ Xa mới rụt về, nhưng nó vẫn tỏ vẻ hung tợn trừng Vương Vũ Hàng.

“Chú út, đây là đị chủng, không phải thú hồn dùng làm tọa ky, không thể nói cưỡi là cưỡi được.” Hàn Sâm cười, nói.

Bảo Nhi và Linh Nhi nắm tay nhau chạy đến, tò mò nhìn Quỷ Xa. Lục Nhĩ Di Hầu và Thánh Anh bước theo ngay phía sau, trông giống như hai tùy tùng.

“Cha ơi, đây là con chim gì vậy, sao trông xấu thế?” Bảo Nhi kéo tay Linh Nhi đi đến bên cạnh Hàn Sâm, nhìn Quỷ Xa rồi nói.

“Ta thật sự không biết nó tên là gì nữa.” Hàn Sâm nhìn Quỷ Xa, đáp.

Mặc dù hình dạng của nó là Quỷ Xa, nhưng bản thân nó lại là hệ thạch, lại thêm lực lượng Thiên Hạ Đao của Hàn Sâm, không giống với Quỷ Xa thật sự. Gọi nó là Quỷ Xa hình như không phù hợp lắm.

“Vậy gọi nó là Tiểu Cửu đi, ta và em gái muốn đi hái quả, vừa vặn để Tiểu Cửu cõng chúng ta đi.” Bảo Nhi vừa nói liền kéo tay Linh Nhi chạy nhảy về phía Quỷ Xa.

Hàn Sâm giật mình. Dù sao Tiểu Cửu cũng là Dị chủng cấp Chân Thần, lại còn hung dữ như thế, lỡ kích phát hung tính, làm Bảo Nhi và Linh Nhi bị thương sẽ không tốt.

Đang định ngăn cản thì đã thấy con chim chín đầu bị Bảo Nhi đặt tên là Tiểu Cửu lại thu lông vũ sắc như đao về, hạ thấp người xuống, tùy ý để Bảo Nhi và Linh Nhi bò lên cổ của nó mà ngồi.

Lục Nhĩ Di Hầu và Thánh Anh cũng định theo sau, nhưng ai biết còn chưa kịp đến gần thì Tiểu Cửu đã đập cái cánh sắc như lưỡi đao ra, chín cái đầu quay sang liếc nhìn bọn họ.

“Tiểu Cửu, đi nhanh nào, đưa ta và em gái Linh Nhi đi hái quả.” Bảo Nhi vỗ cổ Tiểu Cửu, nói.

Tiểu Cửu lập tức vỗ cánh bay thẳng lên trời, dường như chỉ sợ Bảo Nhi và Linh Nhi không thoải mái, Tiểu Cửu còn bay rất chậm, cơ thể luôn duy trì trạng thái thăng bằng.

“Vậy cũng được nữa à?” Hàn Sâm trợn mắt há mồm, Tiểu Cửu bị hắn †hu phục vậy mà dễ dàng bị Bảo Nhi sai bảo bay đi rồi.

“Chắc chắn là Tiểu Cửu cảm ứng được Bảo Nhi và Linh Nhi là con gái của mình, chảy cùng dòng máu với mình, nên mới nghe lời như thế… Quả nhiên vẫn là mình lợi hại nhất…” Trong lòng Hàn Sâm thầm an ủi bản thân.

Chẳng qua, vừa nghĩ như thế, Hàn Sâm thấy an tâm hơn không ít.

Mặc dù nói Tiểu Cửu đã bị hắn thuần phục, nhưng lai lịch của nó thật sự quá quái lạ, Hàn Sâm cũng không dám hoàn toàn tin tưởng nó, thật sự không dám để nó một mình ở lại Hoa Viên Không Trung.

Hàn Sâm vốn định đưa nó ra bên ngoài Hoa Viên Không Trung, làm thủ hộ đóng góp sức chiến đấu cho Hoa Viên Không Trung. Nếu đã có Bảo Nhi quản thúc nó, đương nhiên không cần phải làm thế nữa.

“Bia đá kia hấp thụ lực lượng Thiên Hạ Đao của mình, biến thành Dị chủng Quỷ Xa, sức chiến đấu chắc chắn đã đạt đến Chân Thần đỉnh cấp. Có nó bảo vệ Hoa Viên Không Trung, mình rất yêu tâm, dù có người có năng lực kỳ lạ như Đạo Thánh tiến vào Hoa Viên Không Trung lúc không có mình ở đây, Hoa Viên Không Trung cũng có sức đánh một trận, không đến mức để người ta muốn làm gì thì làm.” Hàn Sâm nghĩ thầm.

Mặc dù có được Tiểu Cửu là chuyện vui, nhưng Hàn Sâm vẫn không thể thu hoạch được gen Dị chủng Thần Hóa, khiến hắn cảm thấy hơi buồn rầu.

“Nói đi nói lại, mấy vật liệu vũ khí Chân Thần kia hình như lấy gen Dị chủng Thần Hóa làm chủ nhỉ? Không biết có thể ăn được hay không nữa?” Hàn Sâm ngẫm nghĩ. Chẳng qua ngẫm nghĩ một hồi rồi lại thôi. Độ khó để thu hoạch được một món Vũ khí Chân Thần khó hơn săn giết Dị chủng Hóa Điệp nhiều.

Hết chương 2912.

Chương 2913. Con búp bê.

Mặc dù Dị chủng Thần Hóa ở Thần Vực không ít, nhưng có thể gặp được chúng hay không thì hoàn toàn cần nhờ vào sự may mắn. Hàn Sâm đã đến Thần Vực hai lần, đi loanh quanh ở bên trong vài ngày, cũng không thể gặp được cơn thần linh phong bạo nào cả.

“Xem ra muốn săn bắt Dị chủng Hóa Điệp tại Thần Vực quả là hơi khó khăn, còn có nơi nào có nhiều Dị chủng cao cấp không nhỉ?” Trong đầu của Hàn Sâm lập tức nổi lên một cái tên.

tinh vực Đại Tịch Diệt, nơi đó quả thực chính là thiên đường của Dị chủng cao cấp, có rất nhiều loại Dị chủng Thần Hóa, nhưng cả đám dường như đều rơi vào trạng thái cuồng bạo, cho nên vô cùng nguy hiểm.

Nhưng với thực lực bây giờ của Hàn Sâm thì hắn đã không cần phải lo lắng quá mức.

“Tiểu Hoa chắc hẳn đang ở tinh vực Đại Tịch Diệt, dựa vào thực lực bây giờ của ta thì chỉ cần có thể tìm được Tiểu Hoa, hẳn là có cơ hội

cứu hắn trở về từ chỗ của lão Miêu.” Hàn Sâm quyết định, muốn đi đến tinh vực Đại Tịch Diệt một chuyến.

Trước đó hắn không đi không phải bởi vì hắn không muốn cứu người, cũng không phải bởi vì hắn không thèm để ý đến Tiểu Hoa, mà bởi vì thực lực của hắn không đủ. Nếu hắn chết trong tinh vực Đại Tịch Diệt thì toàn gia tộc của bọn họ sẽ sụp đổ.

Sau khi biết được tình huống của Tiểu Hoa tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Hàn Sâm chỉ có thể âm thầm chịu đựng và cố gắng tăng thực lực của mình lên.

“Hiện tại hẳn là đã đến lúc.” Hàn Sâm sắp xếp lại chuyện tình của Hoa Viên Không Trung một chút, sau đó liền chuẩn bị đi tỉnh vực Đại Tịch Diệt.

Thật ra không có gì để sắp xếp cả, từ khi Tần Huyên tới Đại Vũ Trụ, vẫn luôn giúp đỡ hắn quản lý rất nhiều chuyện, hiện tại cũng đang quản lý Hoa Viên Không Trung một cách ngay ngắn rõ ràng, thực sự khiến cho người làm ông chủ vung tay như Hàn Sâm đây hơi xấu hổ.

“Đáng tiếc, Ninh Nguyệt đã bị cưỡng ép tăng lên Nguyên Cơ, lại không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của Tiểu kiếm xanh biếc, Tiểu kiếm xanh biếc này mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.” Hàn Sâm hi vọng Ninh Nguyệt có thể nhanh chóng tốt lên, bởi vì vai trò mà Ninh Nguyệt có thể phát huy rất to lớn.

Linh Nhi được Hàn Sâm đưa về Liên Minh, nhà trẻ sắp khai giảng, nàng nhất định phải trở về trường, không thể cứ ở Đại Vũ Trụ mãi được.

Mặc dù thể chất của Linh Nhi đủ để sinh tồn trong Đại Vũ Trụ, thậm chí có thể thích nghỉ với môi trường của Đại Vũ Trụ hơn phần lớn ấu thể của sinh vật Đại Vũ Trụ. Nhưng, Hàn Sâm vẫn hy vọng nàng sẽ trải qua một tuổi thơ không có chiến tranh giết chóc trong Liên Minh.

Trước khi đi nhất định phải chuẩn bị một chút đồ vật. Hàn Sâm đang chuẩn bị sử dụng Tinh Không Đại Na Di để tiến đến khu vực gần tinh vực Đại Tịch Diệt. Hắn bỗng cảm thấy trên lưng trĩu xuống, Bảo Nhi ghé vào trên lưng hắn, đôi tay nhỏ ôm cổ của hắn, làm nũng nói:“Cha, Hoa Viên Không Trung thật nhàm chán, Bảo Nhi muốn đi cùng ngươi.”

“Lần này quá nguy hiểm, ngươi vẫn nên ở nhà thì hơn, lần sau cha lại dẫn ngươi đi chơi.” Mặc dù Bảo Nhi thần dị, nhưng tinh vực Đại Tịch Diệt vô cùng nguy hiểm, Hàn Sâm không định dẫn nàng đi cùng.

“Không, hiện tại Bảo Nhi rất muốn đi.” Bảo Nhi lại dùng tay nhỏ ôm chặt cổ của Hàn Sâm không chịu yên, mặc cho Hàn Sâm có làm sao cũng không lừa được nàng, quyết tâm muốn đi cùng Hàn Sâm.

“Được rồi, nhưng ngươi nhất định phải nghe lời, không được chạy lung tung giống như trước đây nữa.” Hàn Sâm rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý đưa Bảo Nhi đi cùng.

Bản thân Bảo Nhi không phải là kẻ yếu, huống hồ Hàn Sâm vẫn có chút tự tin với thực lực bây giờ của mình, cho dù đánh không lại, dẫn Bảo Nhi chạy trốn cũng không phải là việc khó.

“Cha muôn năm” Bảo Nhi vui vẻ nhào vào trong ngực Hàn Sâm, hôn lên mặt Hàn Sâm một cái.

Hàn Sâm bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảo Nhị, hắn thật sự không có cách nào đối với Bảo Nhi cả.

Có rất nhiều con đường dẫn đến tinh vực Đại Tịch Diệt, trực tiếp nhất chính là sử dụng Tứ Dương Phương Tôn, có thể trực tiếp tiến vào bên trong tinh vực Đại Tịch Diệt, hoặc có thể mở ra cửa lớn từ trong Liên Minh.

Nhưng Hàn Sâm vẫn luôn tự hỏi mãi, có nên chuẩn bị đi qua từ Đại Vũ Trụ, tìm tòi dần dần từ bên ngoài hướng vào phía trong.

Gần đây hắn đã xem không ít tài liệu về tinh vực Đại Tịch Diệt, đáng tiếc đều không có quá nhiều nội dung thực chất. Phần lớn cũng chỉ là một chút suy đoán và truyền thuyết mà thôi.

Chẳng trách, Thần Hóa bình thường tiến vào tinh vực Đại Tịch Diệt đều chưa hẳn có thể sống sót đi ra. Người dám đến nơi đó phần lớn đều là cường giả cấp Hóa Điệp trở lên. Bọn họ sao có thể tùy tiện đưa những gì mà mình chứng kiến trong tinh vực Đại Tịch Diệt lên trên mạng được. Những thứ kia đều là tư liệu tuyệt mật có giá trị không tính nổi.

Một mảnh tinh không tối tắm mờ mịt, có thể nhìn thấy xác của các con †àu lớn nhỏ ở khắp nơi, tinh cầu còn bị thủng trăm ngàn lỗ, sao trời rộng lớn giống như đang có tuyết rơi.

Bên trong tinh không đương nhiên không thể có tuyết rơi, Hàn Sâm cũng không biết mấy thứ có hình dáng bông tuyết màu xám trắng đang bay bổng trong tinh không kia rốt cuộc là thứ gì, trông hơi giống bụi núi lửa.

Nơi này là khu vực biên giới của tinh vực Đại Tịch Diệt. Mặc dù chỉ vừa mới tiến vào tinh vực Đại Tịch Diệt một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng loại tĩnh mịch kia lại làm cho lòng người cảm thấy không thoải mái.

Xác của một chiến hạm nhẹ nhàng lướt qua trong vành đai thiên thạch của tinh không, thỉnh thoảng va vào trên thiên thạch, phát ra tiếng vang nặng nề.

Xác của chiến hạm và thiên thạch đều bị bao phủ bởi một lớp bụi màu xám trắng, sau khi va chạm mới lộ ra một số bộ phận.

“Không biết nơi này còn cách di tích Đông Thánh Kỳ Lân Viên bao xa?” Trước đó Hàn Sâm từng đến Đông Thánh Kỳ Lân Viên một lần, nhưng lần này con đường hơi khác, không có khả năng đến nơi đó được.

“Cha, đó là cái gì?” Bảo Nhi ngồi trên bờ vai của Hàn Sâm, ngón tay nhỏ chỉ vào xác của mấy tàu chiến hạm rồi hỏi.

Hàn Sâm nhìn theo phương hướng tay nhỏ của Bảo Nhị, thấy xác của chiến hạm bởi vì va chạm với rất nhiều thiên thạch, nên lớp bụi xám trắng dày phía trên đã bị bong ra giống như là tuyết lở.

Đó là một chiến hạm có dạng hình bán cầu, đã bị tổn hại nhiều chỗ, giống như một quả táo bị gặm mất mấy miếng.

Bởi vì bụi bặm đã tản ra cho nên có thể nhìn thấy một lỗ thủng, có chút ánh sáng màu cam mờ nhạt chiếu ra. Tia sáng kia có hình khuyên, lúc sáng lúc tối, cho nên mới thu hút sự chú ý của Bảo Nhi.

Hàn Sâm bay qua đó thật cẩn thận, đồng thời mở lĩnh vực Động Huyền ra, vẫn không ngừng quét xác của chiến hạm, phòng ngừa bên trong có Dị chủng.

May mà chuyện Hàn Sâm lo lắng đã không xảy ra, cho đến khi hắn tiến vào trong chiến hạm từ lỗ hổng, cũng không cảm ứng được khí tức của Dị chủng.

Bên trong chiến hạm là một đống hỗn độn, khắp nơi đều là dây điện bị đứt và dụng cụ hư hỏng. Phần lớn chúng đều được bao phủ bởi một lớp bụi bặm màu xám trắng thật dày.

Ánh sáng màu cam lóe lên kia được phát ra từ trong ngõ ngách. Hàn Sâm vung tay một cái, dời các loại mảnh vỡ trong góc kia lên trên không trung, chỉ thấy thứ phát sáng phía dưới lại là một búp bê có dáng vẻ đáng yêu.

Con búp bê kia có bộ dáng của một bé gái, mái tóc màu đen, hai mắt thật to, mặc một bộ váy lolita xinh đẹp trên người, chỉ bởi vì dính đây bụi bặm xám trắng cho nên trông rất cũ nát.

Vị trí phát ra ánh sáng màu cam chính là trước ngực của con búp bê. Đó là chiếc dây chuyền mà con búp bê đeo trên cổ. Mặt dây chuyền là một khối bảo thạch màu vỏ quýt. Ánh sáng trên khối bảo thạch kia chợt lóe chợt sáng, giống như đèn huỳnh quang .

Hàn Sâm đưa tay khẽ hút, con búp bê và cả dây chuyền cùng nhau bay lên, bụi bặm phía trên cũng rơi dần xuống dưới, khiến cho khắp nơi tràn đầy bụi bặm.

Hết chương 2913.

Chương 2914. Chệch khỏi tuyến đường.

Không biết con búp bê kia được làm bằng chất liệu gì. Sau khi lớp bụi màu xám trắng phía trên rơi xuống, nó lập tức biến thành trơn bóng như mới, mặt dây chuyền bằng báo thạch trước ngực cũng càng lóng lánh hơn.

Tích! Tích! Tích! Tích!

Hàn Sâm đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ quái truyền đến từ trên người con búp bê, giống như tiếng kêu của đồng hồ cơ giới, sau đó đã thấy ánh sáng phía trên mặt dây chuyền bảo thạch không nhấp nháy nữa, mà phát sáng hẳn lên.

“Đang quét hình… đang quét hình…” Con búp bê hé miệng nói chuyện, vấn luôn lặp lại một câu nói như vậy.

“Con búp bê này mà cũng là một cái máy móc sao? Không biết nó đang quét cái gì đây?” Hàn Sâm và Bảo Nhi đều cảm thấy tò mò, bốn con mắt trừng lớn nhìn về phía con búp bê đang lơ lửng giữa không trung.

“Keng… Hoàn thành quét hình… Kho số liệu bị hư tổn… Không thể xác định được thân phận… Không thể mở hệ thống tư liệu… năng lượng của hệ thống không đủ… Sắp tiến vào trạng thái ngủ đông… Đếm ngược thời gian ngủ đông… 10… 9…” Trong miệng con búp bê lại phát ra tiếng nói liên tiếp.

Hàn Sâm thấy con búp bê kia không có uy hiếp gì cả thì đưa tay bắt một cái, nắm nó trong tay. Hắn cảm thấy đây chỉ là một con búp bê mà thôi.

Sau khi đếm ngược kết thúc, mặt dây chuyền trước ngực con búp bê không lấp lánh nữa, con búp bê cũng hoàn toàn không động đậy và không nói gì nữa.

“Con búp bê này quả là thú vị.” Bảo Nhi tò mò nhìn về phía con búp bê.

Hàn Sâm kiểm tra một chút, không phát hiện vũ khí trang bị nào trên người con búp bê, nên đưa con búp bê cho Bảo Nhi, để nàng cầm lấy chơi.

Bảo Nhi rất vui vẻ, ôm búp bê vui đùa. Hàn Sâm đi dạo qua một vòng bên trong xác chiến hạm, xem còn có thể tìm được thứ đồ có giá trị gì hay không.

Đồ vật bên trong tinh vực Đại Tịch Diệt rất có thể sẽ có liên quan đến Thánh Vực trước kia, thà rằng giết nhầm cũng không thể bỏ sót.

Đáng tiếc, nơi này bị hư hỏng quá nghiêm trọng, trên cơ bản đã không thể thấy thứ đồ gì hoàn hảo. Xem xét những dụng cụ còn sót lại hoặc là bị hư hỏng kia, nơi này rất có thể là chỗ tương tự như phòng thí nghiệm.

Nhưng Hàn Sâm không phát hiện ra vật thí nghiệm gì ở chỗ này, càng không phát hiện hài cốt hay thi thể. Hắn không biết trước khi xảy ra tai nạn, sinh vật nơi này đã trốn đi, hay nơi này vốn dĩ đã bị bỏ trống từ trước.

“Không biết rốt cuộc bây giờ Tiểu Hoa đang ở đâu?” Rời khỏi chiến hạm, Hàn Sâm đi dò xét xung quanh. Hắn căn bản không biết nên đi về phía nào, đành phải tiếp tục đi thẳng về phía trước thuận theo con đường lúc đến.

Trong lúc hắn đang bay, đột nhiên có một Dị chủng lại xông ra trong đống đổ nát từ bốn phía, thế mà Hàn Sâm lại không thể phát hiện hơi thở sinh mệnh của nó từ sớm.

Nhưng Hàn Sâm phản ứng quá nhanh, Dị chủng còn chưa kịp xông đến, hắn đã dịch chuyển ra ngoài, quan sát con Dị chủng này từ tinh không phía xa.

Đó là một Dị chủng khá giống con hổ, nhưng hình thể to gấp mấy lần, rất nhiều chỗ trên thân đều có kim loại và bánh răng, thế nhưng lại có một vài chỗ là máu thịt, trông cực kỳ quái dị.

Con hổ không nói không rằng, ánh sáng đỏ lấp lóe trong mắt nó. Nó nhào về phía Hàn Sâm một lần nữa. Móng vuốt của nó giống như sắt thép, ẩn hiện, móng vuốt mang theo Thần Quang Trật Tự khủng bố, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt Hàn Sâm.

Bình Luận (0)
Comment