Am
đối không nói dối. “Ta đang nghe.” Hàn Sâm nói.
Cửu Thiên Đế nhìn ngọc tượng Uyển Nhi trong Thạch Đình mới nói: “Chuyện này có liên quan tới vấn đề thứ hai của ngươi, cũng có liên quan tới chủ nhân của ngọc tượng đó.”
“Ồ, chủ nhân của ngọc tượng đó có lai lịch gì?” Hàn Sâm hỏi.
“Chủ nhân của ngọc tượng đó, chính là em gái của chủ nhân ta, còn họ tên của nàng, Bổn Đế cũng không biết.” Cửu Thiên Đế nói.
“Nếu đã là em gái của Thánh Chủ, trong Thánh Vực chắc chắn là người có thân phận hiển hách, sao ngay cả tên nàng ngươi cũng không biết?” Hàn Sâm càng không tin.
Cửu Thiên Đế thở dài nói: “Chủ nhân ta thật sự rất cưng chiều cô em gái này, mà thân thể của nàng lại cực kỳ yếu ớt, Thánh Chủ sợ có người hại nàng, cho nên luôn thu xếp nàng trong Thánh Viên, do Tử Vong Thiên Sứ bảo vệ, cho dù là Thập Đại Thần Tướng và bốn đại Thánh Thú cũng không được phép tiến vào nửa bước, người ngoài hoàn toàn không biết Thánh Chủ còn có một người em gái.”
“Chủ nhân của ta đối với em gái có thể gọi là hoàn toàn chiều theo, chỉ cần yêu cầu nàng đưa ra, cho dù là gì, cho dù nàng muốn đầu của Thần, thì hắn cũng nhất định bày trăm phương ngàn kế mang đến trước mặt nàng, chỉ vì để nàng nở nụ cười. Sở dĩ ta biết sự tồn tại của vị này, cũng là vì nàng tự ý chạy ra khỏi Thánh Viên, muốn ra ngoài xem thử, kết quả đúng lúc đụng phải ta, trong đó lại xảy ra vài việc, ta mới biết sự tồn tại của nàng. Thậm chí nàng gọi cái gì, ta cũng không dám hỏi.”
“Ồ, nàng và máu thịt trong nồi đá đó có liên quan gì?” Hàn Sâm hỏi.
Cửu Thiên Đế thở dài: “Tính tình của đứa em gái này của chủ nhân ta cực kì lương thiện, chỉ đáng tiếc thân thể có bệnh, sống không lâu, mặc dù chủ nhân ta nghĩ hết cách, vẫn khó để nàng sống tiếp. Lần đó nàng lén lút rời khỏi Thánh Viên, thực ra Thánh Chủ sớm biết, hơn nữa trong tối đi theo, thẳng đến lúc nàng ngất xỉu mới hiện thân ra, ôm nàng về, ta còn nhớ lúc đó lúc Thánh Chủ đáp xuống đã nói một câu.”
“Câu gì?” Hàn Sâm hỏi.
“Chủ nhân ta nói, xem ra chỉ có máu thịt của Thánh Kì Lân mới có thể kéo dài tuổi thọ mấy năm.” Cửu Thiên Đế nói xong nhìn máu thịt thơm ngào ngạt nấu trong nồi đá đó, tiếp tục nói: “Từ đó về sau, đã qua không biết bao nhiêu tỷ năm, máu thịt trong nồi đá đó nấu bao lâu cũng không hoàn toàn cạn hết, đương nhiên nó cũng không giống bình thường, cho nên ta mới đoán, đó chính là máu thịt của Thánh Kì Lân.”
Sau khi Hàn Sâm nghe xong trong lòng thầm nghĩ: “Nếu nói như vậy, Uyển Nhi thật sự là em gái của Thánh Chủ, làm sao nàng lại rơi vào trong hốc cây, hơn nữa ở thời đại Thánh Vực tuổi thọ của nàng đã sắp hết rồi, phải dựa vào máu thịt của Thánh Kì Lân mới có thể kéo dài tuổi thọ mấy năm, nhưng hiện giờ trải qua bao nhiêu tỉ năm, nàng vẫn sống, đây lại là chuyện gì đây?”
“Sau đó thì sao?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Không có sau đó, ta cũng chỉ thấy nàng một lần, từ sau lúc đó cũng không gặp nữa. Hơn nữa từ sau lúc đó, Thánh Vực dần xuất hiện nhiều vấn đề, không qua bao lâu đã xảy ra đại biến, ta cũng vì ra ngoài làm việc cho chủ nhân ta, mới may mắn thoát được một kiếp, thậm chí lúc đó rốt cuộc Thánh Vực xảy ra chuyện gì Bổn Đế cũng không rõ.” Cửu Thiên Đế lắc đầu nói.
Hết chương 2938.
Chương 2939. Thánh Chủ có một không hai“Nếu ngươi đã không biết năm đó Thánh Vực xảy ra chuyện gì, vậy làm sao trả lời được vấn đề thứ ba của ta?” Hàn Sâm nhìn Cửu Thiên Đế nói.
Cửu Thiên Đế lạnh lùng cười: ‘Quả thật ta không biết hiện giờ còn bao nhiêu cường giả, nhưng mà nếu bọn họ còn sống, nhất định sẽ ở chỗ đó, chỉ có ở đó mới có thể không chịu ảnh hưởng của đại chiến.”
Hàn Sâm nhìn Cửu Thiên Đế không nói, nếu Thánh Vực thực sự có một nơi như vậy, ngay cả trận chiến khủng bố như vậy cũng không có cách nào tàn phá, vậy Thánh Vực cũng sẽ không biến mất trong dòng lịch sử rồi.
Cửu Thiên Đế vừa nhìn là biết trong lòng Hàn Sâm nghĩ gì, lạnh lùng cười nói: “Nơi đó là tộc điện của Thánh tộc ở, cho dù Thần Linh cũng khó mà tiến vào nửa bước, sở dĩ Thánh Vực có thể thống trị chư thiên vạn thế, chém giết vô số Thần Linh, nhưng vẫn có thể sừng sững ngàn †ỉ năm không ngã, chính là vì tộc điện đó ngay cả Thần Linh cũng chỉ có thể nhìn từ xa. Nếu những cường giả của Thánh Vực năm đó còn sống, thì nhất định ở trong tộc điện đó.”
“Thánh tộc là chỉ chủng tộc của Thánh Chủ à? Thánh tộc ngoài Thánh Chủ và em gái của hắn thì còn những ai?” Hàn Sâm hỏi.
“Ba vấn đề đã hết rồi.” Cửu Thiên Đế lại nói.
“Nhưng ngươi vẫn chưa nói với ta, tộc điện của Thánh tộc ở đâu? Vấn đề này chưa trả lời hết” Hàn Sâm nói.
“Hiện giờ Thánh Vực đã biến thành thế này, đã hoàn toàn hỗn loạn từ lâu rồi, sao ta biết tộc điện ở đâu?” Cửu Thiên Đế hừ lạnh nói.
“Nói như vậy, ba vấn đề này ngươi đều trả lời không rõ ràng, trả lời hay không cũng không khác nhau.” Hàn Sâm nhíu mày.
“Ngươi muốn thất hứa đấy à?” Sắc mặt Cửu Thiên Đế trở nên nặng nề.
“Sự thật như vậy, ngươi không biết rốt cuộc trong nồi có phải máu thịt của Thánh Kì Lân hay không, cũng không biết tên của em gái Thánh Chủ, thậm chí không biết chỗ tộc điện, vậy thì ba vấn đề ngươi trả lời, rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?” Ánh mắt Hàn Sâm và Cửu Thiên Đế nhìn nhau, không chút nhường nhịn.
“Xem ra vốn ngươi đã không định thực hiện lời hứa rồi.” Cửu Thiên Đế có hơi tức giận, những con mắt trên áo giáp xanh sâm giống như muốn mở ra, tầm mắt lập lòe lục quang yêu dị.
“Vậy thì không phải, ba vấn đề đó trả lời có chút vô dụng, ắt hẳn trong lòng ngươi cũng rõ. Như vậy đi, ngươi trả lời lại vấn đề Thánh tộc này, sau đó đồ ở trong này chính là thuộc về ngươi rồi.” Hàn Sâm chỉ trong Thạch Đình nói.
Ánh mắt Cửu Thiên Đế lập lòe, loáng thoáng có sát khí xuất hiện, nhìn Hàn Sâm một lúc, mới lạnh giọng nói: “Ta trả lời vấn đề này, nếu ngươi lại nói vậy, cho dù phá hủy Thánh Viên này, Bổn Đế cũng phải chém chết ngươi.”
“Tinh tộc ta giữ lời hứa nhất, ngươi cứ nói đi.” Hàn Sâm nói.
“Thánh tộc chỉ có một mình Thánh Chủ, không có tộc nhân khác, hiện giờ ngươi hài lòng chưa?” Cửu Thiên Đế nói từ từ đi vào Thạch Đình.
“Đợi đã, cái này không đúng, nếu Thánh Chủ còn có một em gái, vậy thì làm sao Thánh tộc có thể chỉ có một mình Thánh Chủ? Câu này của ngươi giả quá rồi đấy chứ?” Hàn Sâm cản Cửu Thiên Đế lại nói.
“Ai nói em gái của Thánh Chủ là Thánh tộc?” Cửu Thiên Đế lạnh lùng cười nói: “Thánh tộc chỉ có một mình Thánh Chủ, là có một không hai trong đại vũ trụ.”
“Câu này của ngươi rất mâu thuẫn, lẽ nào nói cô gái này không phải em gái ruột của Thánh Chủ?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày nhưng nhìn dáng vẻ của Cửu Thiên Đế, hình như không giống đang nói dối.
Nếu hắn muốn nói dối, có thể nói Thánh tộc có bao nhiêu người, đưa mấy Thánh tộc ra, Hàn Sâm cũng không biết thật giả, nhưng mà hắn lại khăng khăng nói câu trả lời li kì như vậy.
“Là em gái ruột, nhưng mà Thánh tộc chỉ có một mình Thánh Chủ, ta cũng chỉ biết bao nhiêu đó, tin hay không tùy ngươi.” Cửu Thiên Đế không nói gì nữa, chỉ từng bước tiến dần Thạch Đình, có ý nếu Hàn Sâm ngăn cản hắn nữa, thì trực tiếp ra tay.
“Ta nói lời giữ lời, thứ trong đình này là của ngươi.” Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhị, vừa nói vừa lui ra khỏi Thạch Đình.
Sau khi kiếm Cửu Nhãn bị chém gãy, sức mạnh trên mắt của Đại Tiểu Kim Ngư và Dương Vân Sinh đều rút đi, không bị tổn thương nữa, nhưng hai mắt nổ tung của Dương Vân Sinh, đã không còn cách nào khôi phục.
Mặc dù Hàn Sâm không trở thành kẻ địch với Dương Vân Sinh, nhưng với oán hận của hắn dành cho tộc Hoàng Cực, đương nhiên cũng sẽ không đi chữa trị cho Dương Vân Sinh, sau khi ra khỏi Thạch Đình, thì đứng bên ngoài nhìn Cửu Thiên Đế đi vào Thạch Đình.
Hàn Sâm từ bỏ Thạch Đình cũng không hoàn toàn vì giữ lời hứa, chủ yếu vẫn là vì nồi đá đó quá kì lạ, rõ ràng hắn và Bảo Nhi đã ăn hết thịt rồi, thịt trong nồi vẫn xuất hiện lại.
Gen Thần Hóa của Hàn Sâm rõ ràng tăng lên rồi, nhưng lại không thấy nữa, thực tế này khiến người ta khó mà tưởng tượng, cho nên Hàn Sâm muốn xem thử Cửu Thiên Đế xử lý ra sao, sau đó lại ra tay cũng không muộn.
Hàn Sâm chỉ nói cho Cửu Thiên Đế bảo vật, nhưng không nói sau đó sẽ không đi cướp.
Cửu Thiên Đế nhìn Hàn Sâm nhường đường, trong lòng vui mừng, hắn cũng không bằng lòng mạo hiểm chiến đấu với Hàn Sâm, có thể thắng lợi dễ dàng đương nhiên không thể tốt hơn.
Qua mấy bước Cửu Thiên Đế đã đến trước nồi đá, duỗi tay ra cầm lấy, một miếng thịt béo trong nồi tự động bay ra, nổi trên lòng bàn tay hắn.
“Quả nhiên là máu thịt Thánh Kì Lân.” Cửu Thiên Đế nhìn một cái, càng kinh hỉ, trực tiếp một ngụm nuốt xuống.
Ăn xong, ánh mắt Cửu Thiên Đế lập tức sáng lên, cũng không biết giành được chỗ tốt gì, sau đó Cửu Thiên Đế há to miệng, hút nồi đá một hơi, thịt kho tàu và nước thịt trong nồi cùng nhau bay vào trong miệng của Cửu Thiên Đế, nháy mắt bị hắn nuốt sạch.
“Ha ha, máu thịt của Thánh Kì Lân quả nhiên danh bất hư truyền.” Cửu Thiên Đế đắc ý điên cuồng cười, quả nhiên nồi thịt đó mang lại cho hắn không ít chỗ tốt.
Hàn Sâm luôn ở bên cạnh nhìn, nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường, cách ăn của Cửu Thiên Đế và bọn họ không khác lắm, chỉ là ăn nhanh một chút.
“Nể tình ngươi còn giữ lời hứa, Bổn Đế tạm thời để các ngươi đi.” Cửu Thiên Đế nói xong rời khỏi Thạch Đình, sải bước đi về phía cửa sau của Thánh Viên, rõ ràng muốn tiếp tục thăm dò phía sau Thánh Viên.”
Mắt thấy sau khi Cửu Thiên Đế đi đến cửa sau, từ cửa sau đi ra ngoài, Hàn Sâm cũng không quan tâm Cửu Thiên Đế, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm nồi đá đó, muốn xem thử thịt kho tàu trong nồi đá còn có thể vô cơ xuất hiện nữa không.
Đột nhiên, Hàn Sâm nghe được chỗ cửa chính Thánh Viên lại truyền đến tiếng bước chân, không khỏi thầm nhíu mày: “Sao lại có người đến rồi?”
Nhưng Hàn Sâm xoay đầu nhìn, lại sững người, người đi đến từ cửa chính của Thánh Viên, lại chính là Cửu Thiên Đế vừa mới đi ra từ cửa sau.
“Sao ngươi lại quay về rồi?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi, đáng lẽ cửa sau và cửa chính không thông mới đúng, không biết làm sao Cửu Thiên Đế quay lại.
Vẻ mặt bản thân Cửu Thiên Đế cũng nghỉ ngờ: “Kì quái, rõ ràng ta đi ra †ừ cửa sau, sao có thể vào tử cửa chính?”
Hàn Sâm nghe vậy trong lòng kinh ngạc, xoay đầu nhìn nồi đá đó, lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thì chỉ trong chớp mắt này, ngay cả nước súp cùng thịt bị Cửu Thiên Đế ăn hết, lại vô cớ xuất hiện lần nữa.
Chỉ thấy nước thịt trong nồi sôi ùng ục, thịt trong nước súp lăn tròn, mùi thịt mê người tỏa ra khắp nơi, cảnh tượng vốn dĩ phải vô cùng khiến người ta chảy nước miếng, lại khiến Hàn Sâm có chút không rét mà run.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì?” Trong lòng Hàn Sâm kinh nghi bất định. Hết chương 2939.
Chương 2940. Thời không tuần hoànCửu Thiên Đế thấy Hàn Sâm nhìn nồi đá thì cùng nhìn qua, sau khi nhìn thấy thịt trong nồi thì vẻ mặt bèn thay đổi, trong giây phút đó xông đến trong Thạch Đình, ánh mắt lấp lóe bất định nhìn thịt trong nồi đá.
Càng nhìn, sắc mặt Cửu Thiên Đế càng khó coi, qua một lúc, hắn mạnh mẽ xoay đầu qua, nhìn Hàn Sâm nói: “Có phải các ngươi cũng đã ăn thịt bên trong nồi?”
Hàn Sâm khẽ gật đầu, không trả lời.
Sau khi Cửu Thiên Đế xác nhận, sắc mặt thay đổi càng trở nên khó coi, không nói một lời, trực tiếp xông qua cửa chính của Thánh Viên, chớp mắt đã xông ra.
Nhưng Cửu Thiên Đế ra từ cửa chính, lại tiến vào từ cửa sau, cùng Hàn Sâm bốn mắt nhìn nhau, Hàn Sâm nhìn thấy sắc mặt Cửu Thiên Đế đã u ám có thể nhỏ ra nước.
“Đáng chết, ta sớm nên biết, nơi như Thánh Viên không thể tiến vào.” Cửu Thiên Đế hung hăng nói.
Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhị, đi ra cửa chính Thánh Viên, nhưng sau khi bọn họ ra khỏi cửa chính, mới phát hiện trước mắt không phải cửa chính mà bọn họ vừa đến, vẫn ở trong Thánh Viên, mà sau lưng bọn họ, chính là cửa sau Thánh Viên.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, Cửu Thiên Đế lại tức giận đùng đùng như sấm động, tay lớn giơ lên, một luồng sóng càn quét ra, lập tức cắt sạch hoa cỏ trong vườn hoa, giống như cắt rau hẹ, làm hỏng hoa gãy cỏ khắp nơi.
Sau đó Cửu Thiên Đế trợn to mắt, nhìn một mảng vườn hoa lộn xộn.
Hàn Sâm hiểu rõ Cửu Thiên Đế muốn làm gì, cũng nhìn những cỏ gãy hoa tàn trong vườn hoa, không qua bao lâu, một cảnh tượng dị thường xảy ra, toàn bộ vườn hoa lại khôi phục nguyên vẹn dưới mắt bọn họ.
Tất cả hoa cỏ cây cối đều khôi phục bình thường, giống như chưa bị tổn thương qua, mà kiểu biến hóa này trong chớp mắt đã hoàn thành, đám Hàn Sâm đều giương mắt nhìn, nhưng không nhìn rõ rốt cuộc là biến hóa thế nào.
Kiểu cảm giác giống như xem phim cắt nối, căn bản là một vườn hoa lộn xộn, sau khi cắt nối với tấm phim vườn hoa hoàn chỉnh lại với nhau, đột nhiên để vườn hoa hoang tàn biến thành vườn hoa xinh đẹp.
“Đáng chết… là Vòng Lặp Thời Gian…” Sắc mặt của Cửu Thiên Đế ngày càng khó coi, áo giáp Thần Cách trên người tất cả mắt đều mở ra.
Nhìn từ xa, Cửu Thiên Đế giống như một quái vật trên người đầy yêu nhãn màu xanh sãm, những con mắt yêu dị đó lập lòe quầng sáng màu lục, bao bọc toàn bộ thân người của Cửu Thiên Đế.
Đùng!
Mắt trên áo giáp phát ra sức mạnh khủng bố, khiến thân thể Cửu Thiên Đế trực tiếp xé toạc hư không, xông ra trong hư không.
Nhưng giây sau, đám Hàn Sâm trơ mắt nhìn Cửu Thiên Đế lại xông ra từ một điểm khác của hư không.
“Tiêu rồi…. tiêu rồi… Là lượng lượng Thánh Vực… Là lượng lượng Thánh Vực của Thánh Chủ đại nhân….” Sắc mặt Cửu Thiên Đế như đất, người lại bắt đầu run rẩy, trông có vẻ cực kì hoảng sợ.
Nghe Cửu Thiên Đế nói như vậy, Hàn Sâm nghĩ đến một chuyện, trước đó lúc trận chiến phổ gen chúng sinh, Tiểu Hoa với danh nghĩa Thánh Vực tham chiến, giống như sử dụng một loại sức mạnh có thể khống
chế thời gian và không gian.
Mặc dù Hàn Sâm không chính mắt thấy, nhưng cũng nghe người nói qua, giống như sức mạnh Chủ Thánh Vực.
Nhưng mà sức mạnh mà Tiểu Hoa sử dụng, hình như chỉ có thể biến đổi tốc độ dòng chảy thời gian, không giống như hiện giờ, giống như khiến bọn họ rơi vào vòng lặp vô tận.
Cho dù Cửu Thiên Đế không nói lượng lượng Thánh Vực, tình huống hiện giờ cũng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Vòng Lặp Thời Gian, một khu vực nào đó luôn ở lặp lại một khoảng thời gian, thời gian luôn lặp lại một khoảng thời gian, thời gian sẽ không trôi tiếp, cho nên mọi thứ trong khu vực này sẽ không ngừng lặp lại.
Giống như thịt ăn hết, vì vòng lặp của thời gian, sẽ quay lại thời điểm lức bắt đầu, thịt trong nồi sẽ lại xuất hiện.
Nhưng mà ở đây rõ ràng không chỉ là vòng lặp thời gian đơn giản như vậy, có lẽ còn có vòng lặp không gian, bằng không đi ra từ cửa chính sau, lẽ ra không thể trở lại, trừ phi không gian ở đây cũng bị bóp méo, giống như không gian vô hạn của Mobius Band, điểm đầu và điểm cuối nối tiếp nhau, cho nên cho dù bọn họ đi thế nào, cũng không ra khỏi được Thánh Viên.
“Nếu thật sự là Vòng Lặp Thời Không, vậy thì trừ phi sức mạnh của chúng ta mạnh mẽ đến mức có thể phá vỡ sức mạnh thời không trong
Thánh Viên, bằng không không thể đi ra từ đây.” Trong lòng Hàn Sâm thầm nói.
Sắc mặt Cửu Thiên Đế trắng bệch, người run rẩy không ngừng, mặc dù hiện giờ hắn tự do, cũng xem như cường giả đỉnh cấp trong đại vũ trụ, nhưng năm đó lại là nô tài của Thánh Vực, trong lòng hắn Thánh Chủ mạnh mẽ thâm căn cố đế và trạng thái vô địch, sau khi phát hiện Thánh Viên bị lực lượng Thánh Vực của Thánh Chủ khống chế, lập tức rơi vào trong tuyệt vọng.
“Cửu Thiên Đế, hiện giờ chúng ta đều bị nhốt trong này không ra được, ngươi nói thử xem, rốt cuộc lực lượng Thánh Vực là như thế nào, chúng ta cùng nhau nghĩ cách thử, có lẽ không chừng có cơ hội phá cấm chế của Thánh Viên ra ngoài.” Hàn Sâm muốn giành lấy càng nhiều tình báo từ trong miệng Cửu Thiên Đế.
Cửu Thiên Đế hét lớn: “Không thể nào… Chúng ta không thể ra ngoài rồi… Lực lượng Thánh Vực của Thánh Chủ ngay cả Thần Linh cũng có thể giam cầm… Chúng ta chết chắc rồi…”
Hàn Sâm nhìn Cửu Thiên Đế quá kích động, càng cố ý dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Lực lượng Thánh Vực lợi hại như vậy sao, Thánh Chủ cũng không có lý do gì dùng loại sức mạnh đó trong Thánh Viên, ngươi cũng nói rồi, Thánh Chủ chiều em gái hắn như vậy, sao có thể dùng lực lượng Thánh Vực nhốt chết em gái hắn trong này?”
Cửu Thiên Đế nghe thấy Hàn Sâm nói như vậy, mắt lập tức sáng lên: “Không sai, chủ thượng không thể nhốt chết em gái hắn ở đây, nhất định có cách ra ngoài…”
Nhưng mà tiếp theo, Cửu Thiên Đế lại thay đổi sắc mặt, vẻ sợ hãi trên mặt càng đậm hơn: “Không đúng, tuổi thọ em gái của chủ thượng không nhiều, sở dĩ chủ thượng dùng lực lượng Thánh Vực khống chế Thánh Viên, có lẽ vì muốn ngưng cố em gái hắn trong khoảng thời không này, khiến nàng có thể luôn sống trong vòng lặp thời không…”
Hàn Sâm lại lắc đầu: “Nếu thực sự như vậy, vậy thì trong Thánh Viên sẽ không phải là ngọc tượng, nên là em gái Thánh Chủ thật sự mới phải.”
Cửu Thiên Đế nghe vậy sững sờ, nhìn chằm chằm ngọc tượng của Uyển Nhi lẩm bẩm: “Không đúng, sao có thể như vậy? Vì sao ở đây chỉ có một ngọc tượng? Em gái của chủ thượng đi đâu rồi? Thánh Viên không hề bị tổn hại, lực lượng Thánh Vực vẫn có công hiệu, nếu em gái chủ thượng bị nhốt ở đây, vậy lẽ ra nàng vẫn còn….”
“Cửu Thiên Đế, hiện giờ chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền, nếu ngươi biết chút gì, nói ra không sao, thêm một người nghĩ cách, vẫn
”
thêm nhiều cơ hội hơn một mình ngươi nghĩ.” Hàn Sâm nói.
Cửu Thiên Đế ngẩng đầu nhìn Hàn Sâm, sau đó cắn răng nói: “Chuyện Bổn Đế biết, vừa nấy đã nói với ngươi rồi, những chuyện khác, Bổn Đế cũng không biết nhiều, nhưng mà về lực lượng Thánh Vực thì có một truyền thuyết, nghe nói trong Thánh Vực có một cô gái nghiên cứu ra phương pháp phá giải lực lượng Thánh Vực.”
“Cô gái đó là ai?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi.
“Hàn Vũ Phi.” Cửu Thiên Đế nói ra một cái tên khiến Hàn Sâm kinh ngạc.
Hết chương 2940.
Chương 2941. Hàn Vũ PhiCái tên này Hàn Sâm thấy qua, mặc dù nhìn qua một lần, nhưng ấn tượng lại vô cùng sâu sắc, vì trong cuộn tranh đó, ghi chép rất nhiều tên của Thí Thần giả, mà Hàn Vũ Phi là một trong số đó, nhưng tội danh của nàng không phải là giết Thần, mà là khinh thường Thần Linh.
Nhưng mà trừng phạt mà khinh thường Thần Linh phải chịu, lại còn nghiêm trọng hơn là giết Thần, điều này khiến Hàn Sâm ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Ngoài điều này thì vẫn còn một nguyên nhân, đó là cô gái này giống hắn, đều họ Hàn, cho nên Hàn Sâm nhớ rõ cái tên này.
“Hàn Vũ Phi là tộc nào? Trong Thánh Vực có chức vị gì?” Hàn Sâm lại hỏi.
Cửu Thiên Đế lại lắc đầu nói: “Không biết, không ai biết Hàn Vũ Phi là tộc nào, cô gái này rất thần bí, ngay cả chủ thượng cũng tiếp nàng như khách quý, hình như đối với nàng nói sao nghe vậy, rất nhiều thí nghiệm bí mật của chủ thượng đều do cô gái này gánh vác, nghe nói Hàn Vũ Phi nghiên cứu qua lực lượng Thánh Vực của chủ thượng, còn †ìm thấy cách phá giải, nhưng đây cũng chỉ là một truyền thuyết, không biết thật giả, cho dù là thật thì với hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ cũng không giúp được gì, hiện giờ cũng không thể tìm Hàn Vũ Phi
qua.
“Vậy Hàn Vũ Phi đó dáng vẻ thế nào?” Hàn Sâm nghe thấy miêu tả của Cửu Thiên Đế, trong lòng nhúc nhích: “Sự tích của Hàn Vũ Phi này, sao nghe ra lại quen thuộc như vậy… Không phải là cô gái bị nhốt ở núi Lưỡng Giới chứ….”
Hàn Sâm càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cô gái trong núi Lưỡng Giới cũng là hợp tác nghiên cứu với Thánh Chủ, hơn nữa nàng bị nhốt trong núi Lưỡng Giới, hình như bất tử bất diệt, muốn chết cũng không chết được, hình như có chút tương đồng với tội danh trên cuộn tranh.
“Không biết, ngoài Thánh Chủ và số ít mấy nhân vật nòng cốt thì không ai gặp qua diện mạo thật của nàng, bình thường nàng mang mặt nạ kì quái, cho dù sử hữu thuật gen thấu thị của cấp Chân Thần, cũng không nhìn xuyên qua mặt nạ đó được. Nếu nói ngoài Thánh Chủ, người có thể thấy qua diện mạo thật của nàng, người đó có lẽ chính là Thần Tướng Tử Đấu, Thánh Chủ luôn để Tử Đấu bảo vệ Hàn Vũ Phi.” Cửu Thiên Đế nói đến đây, tâm trạng lại trở nên nóng nảy, nhìn Hàn Sâm hỏi: “Bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, ngươi không phải biết một loại thuật gen có thể đánh bại Chân Thần sao, có thể sử dụng loại thuật gen này đánh phá lực lượng Thánh Vực không?”
“Sức mạnh đó của ta chỉ có hiệu quả với sinh vật, Thánh Viên lại không phải sinh vật, thuật gen đó của ta cũng không có tác dụng gì.” Hàn Sâm lắc đầu nói.
Đừng nói quả thực Huyền Hoàng Kinh không có tác dụng, cho dù có tác dụng, Hàn Sâm cũng sẽ không phá cấm chế của Thánh Viên, hắn còn muốn nghe lén ra càng nhiều bí mật tử trong miệng Cửu Thiên Đế.
Không biết là Cửu Thiên Đế biết không nhiều, hay là vì trong lòng hắn do dự không nói hết, Hàn Sâm không thể lại moi ra lời có dụng gì từ trong miệng hắn.
Vết thương của mắt Dương Vân Sinh tốt hơn một chút, Hàn Sâm nhìn thấy hốc mắt giống như lỗ máu đó của hắn, do dự muốn nói: “Thời không luân hồi hình như chỉ có thể ảnh hưởng đến đồ vật ban đầu trong Thánh Viên, mà những người bên ngoài đến như chúng ta, cũng không chịu ảnh hưởng của thời không luân hồi, ít nhất thân thể chúng †a không hoàn toàn khôi phục đến trạng thái trước đó.”
“Nhưng mà thịt ăn vào, lại không sinh ra gen Thần Hóa, nói rõ đồ vật xem như ở đây bị di chuyển, nhất định cũng sẽ bị khôi phục.” Hàn Sâm nhìn ngọc tượng của Uyển Nhi: “Nếu ở đây tạo ra vì Uyển Nhi, trước đây nàng luôn ở đây, vậy thì có lẽ nàng biết làm sao mới có thể ra ngoài.”
Nhưng mà Hàn Sâm tạm thời không có dự định đánh thức Uyển Nhi, chỉ là ở bên cạnh nhìn Cửu Thiên Đế.
Cửu Thiên Đế nóng nảy xoay tới xoay lui, thỉnh thoảng xông ra từ cửa chính, nhưng mà cuối cùng lại ra ngoài từ cửa sau, toàn bộ Thánh Viên giống như một nhà tù khủng bố, một nhà tù lớn vĩnh viễn không thể vượt ngục.
Đột nhiên, Cửu Thiên Đế đứng trong Thạch Đình đang nhìn chằm chằm nồi đá kinh ngạc hét một tiếng, ánh mắt cố định nhìn chằm chằm ngọc tượng của Uyển Nhi.
“Phát hiện cái gì sao?” Hàn Sâm vội vàng đi ra, thuận theo ánh mắt của Cửu Thiên Đế nhìn qua, ngọc tượng đó vẫn như cũ, không có thay đổi gì.
“Ngọc tượng đó được quần áo bao phủ, trước đó ta vẫn không chú ý, hiện giờ quan sát tỉ mỉ, có thể nhìn thấy nàng kết nối với toàn bộ Thạch Đình, hơn nữa ngọc tượng này… Ngọc tượng này…” Nói đến đây, Cửu Thiên Đế đã hưng phấn đến có chút nói không nên lời.
“Ngọc tượng này thế nào?” Hàn Sâm truy hỏi.
“Nếu ta không nhìn nhầm, có lẽ ngọc tượng này dùng sừng của Thánh Kỳ Lân khắc thành, nào phải ngọc tượng gì…. Vốn dĩ chính là một vũ khí Chân Thần…” Vẻ mặt Cửu Thiên Đế vui rạo rực nói tiếp: “Những đồ vật khác trong Thánh Viên này đều là vật bình thường, hoa cỏ cây cối đều là vật bình thường, chỉ có ngọc tượng này lại là một vũ khí Chân Thần, rất có thể ở đây chính là đầu mối quan trọng của cấm chế Thánh Viên….”
Mặc dù Cửu Thiên Đế nói có chút đạo lý, nhưng mà Hàn Sâm lại không cho rằng như vậy.
Dựa theo lời Cửu Thiên Đế nói, Thánh Chủ cực kỳ cưng chiều Uyển Nhị, nếu đã như vậy, làm sao sẽ dùng ngọc tượng Uyển Nhi làm đầu mối quan trọng, cho bất kỳ ai chạm vào.
Nếu đổi thành Hàn Sâm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không dùng tượng của Bảo Nhi hoặc Linh Nhi làm mấu chốt tắt cơ quan.
Nhưng mà Cửu Thiên Đế lại không tính nhiều như vậy, nhận định ngọc tượng chính là mấu chốt tắt cơ quan, nhưng bản thân hắn không dám chạm vào ngọc tượng đó, đảo mắt, u ám nhìn Dương Vân Sinh nói: “Ngươi đi di chuyển ngọc tượng đi.”
“Sĩ có thể giết, không thể nhục, muốn giết cứ giết, muốn để ta giúp ngươi tìm đường, đừng mơ.” Dù sao Dương Vân Sinh khá có cốt khí, khí thế trên ngươi đột nhiên tăng lên, muốn liều mạng với Cửu Thiên Đế.
“Vậy không thể do người làm chủ.” Cửu Thiên Đế lạnh lùng cười một tiếng, trên áo giáp màu xanh sẫm, từng con mắt trừng lớn, giống như một con quái vật toàn thân đầy mắt, phóng ra đồng quang yêu dị.
Đôi mắt Dương Vân Sinh đã mù, nhưng dưới đồng quang yêu dị phóng ra, lại giống như mất hồn, khí thế trên người biến mất, mơ màng đi vào trong ngọc tượng trong Thạch Đình.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, lại không ngăn cản, hắn không phải bạn của Dương Vân Sinh, cũng không hòa hợp với tộc Hoàng Cực, không có lý do ra tay cứu giúp.
“Mặc dù Bạch Hoàng cho ta rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng suýt hại chết ta, ta không tìm người của tộc Hoàng Cực tính sổ đã là lòng dạ rộng lượng rồi, đương nhiên không thể đi cứu Dương Vân Sinh nữa” Trong lòng Hàn Sâm nghĩ, đứng bên cạnh bất động, nhìn Dương Vân Sinh đi đến trước ngọc tượng, duõi tay bắt lấy trên người ngọc tượng.
Trước đó Hàn Sâm không chạm vào ngọc tượng, Cửu Thiên Đế cũng vì kính nể Thánh Chủ, không dám đụng vào ngọc tượng đó, Dương Vân Sinh là người đầu tiên chạm vào ngọc tượng.
Lúc ngón tay của Dương Vân Sinh chạm vào quần áo trên người ngọc tượng, đột nhiên nghe thấy Dương Vân Sinh phát ra một tiếng hét thảm, cả người giống như bị một luồng sức mạnh vô cớ đẩy ra, bay ra đụng vào vách tường của Thánh Viên, trong miệng lập tức điên cuồng phun ra máu tươi.
“Đồ vô dụng!” Cửu Thiên Đế nhìn tình huống sắc mặt thay đổi, bản thân hắn càng không dám đi động vào ngọc tượng đó, ánh mắt quét qua trên người Hàn Sâm và Bảo Nhi, cuối cùng trên xuống trên người Đại Kim Ngư, mở miệng nói với Hàn Sâm: “Hôm nay chúng ta ngồi cùng một thuyền, để vật nuôi của ngươi đi thử xem, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
“Muốn thử tự ngươi đi thử, ta không cho rằng ngọc tượng đó là mấu chốt tắt cơ quan.” Hàn Sâm nhàn nhạt nói.
Hết chương 2941.
Chương 2942. Nhất Thuấn Thiên NiênÁnh mắt Cửu Thiên Đế lộ sát cơ, từng con mắt trên áo giáp từ từ mở ra, vẻ mặt dị dạng trong con ngươi thay đổi kích thước, quầng sáng màu lục giống như từng vòng tròn, trông có vẻ yêu dị xinh đẹp, khiến lòng người ta rét lạnh nói không nên lời.
Trong lòng Hàn Sâm rét lạnh, lập tức cảm thấy hai mắt không kiềm chế từ từ nhắm lại, không giống với lúc đối kháng với kiếm Cửu Nhãn, lần này Hàn Sâm cảm thấy không chỉ buồn ngủ, ngay cả ý chí của mình hình như cũng dần dần mơ hồ.
“Không hổ là võ trang Thần Cách, không biết lợi hại hơn kiếm Cửu Nhãn bao nhiêu lần.” Hàn Sâm ý chí như thép, võ trang Thần Cách của Cửu Thiên Đế muốn khống chế hắn không dễ dàng như vậy, nhưng Đại Kim Ngư vốn chịu ảnh hưởng của lực Cuồng Khuyển, thần trí có chút không rõ ràng, lại dần dần di chuyển vào trong Thạch Đình.
“Cửu Thiên Đế, ngươi thật sự xem Hàn Sâm ta là người chết phải không?” Khuôn mặt Hàn Sâm trầm xuống, cùng lúc này người biến mất trong hư không, giây sau đã đến trước mắt Cửu Thiên Đế, một đao đâm vào cổ của Cửu Thiên Đế.
Mặc dù Cửu Thiên Đế có chút kiêng dè Hàn Sâm, nhưng mà sự kính nể Thánh Chủ lại vượt xa sự kiêng dè của hắn với Hàn Sâm, thà chiến một trận với Hàn Sâm, cũng không bằng lòng đích thân ra tay động vào đồ vật mà Thánh Chủ để lại, sợ bị thương.
Cửu Thiên Đế muốn giơ tay trái ngăn đao của Hàn Sâm, có chiến y Thiên Nhãn bên người, vốn hắn không sợ đao lực của Hàn Sâm, đồng thời một nắm tay khác cũng ngưng tụ sức mạnh yêu dị, từng con mắt trên nắm tay chiếu ra lục quang, đánh vào bụng Hàn Sâm.
Nhưng mà Cửu Thiên Đế lại phát hiện, cánh tay và nắm đấm của mình luôn cách Hàn Sâm hơn một thước, không cách nào tiếp cận được.
“Không hổ là Chân Thần đỉnh cấp, một đao toàn lực của ta lại chỉ chém rách được da thịt của hắn, ngay cả xương cũng không thể chặt đứt được.” Trong lòng Hàn Sâm thầm nói, nhưng mà đao trong tay lại không dừng.
Hàn Sâm giống như Thần Ma vung đao Nhân Quả Báo Ứng trong tay, đao quang đan xen, mỗi một đao đều chém lên cổ của Cửu Thiên Đế.
Thân hình của Cửu Thiên Đế thay đổi, cố muốn đi ngăn cản hoặc là trốn đao quang của Hàn Sâm, sau đó kinh ngạc phát hiện, cho dù tốc độ của hắn nhanh thế nào, trước sau vẫn trốn không được cũng không cản được, giống như động tác của hắn trở nên chậm chạp.
“Lĩnh vực Thời Gian!” Cửu Thiên Đế ngạc nhiên kêu lên, nhìn ra lai lịch sức mạnh mà Hàn Sâm đang dùng.
Hàn Sâm lạnh lùng không đáp, chỉ từng đao liên tục chém xuống, khiến vết thương trên cổ của Cửu Thiên Đế càng ngày càng sâu, xương đều bị chém ra vết sẹo sâu, thần huyết chảy dữ dội không ngừng, khí diễm màu tím lan ra không ngừng, đó là sức mạnh của lực Tuyệt Nha.
Đôi mắt trên áo giáp của Cửu Thiên Đế lập lòe ánh sáng yêu dị, nhưng dưới lĩnh vực Thời Gian, mặc dù cách Hàn Sâm khoảng một thước, nhưng lại luôn không cách nào đánh lên người Hàn Sâm.
Thần huyết chảy không ngừng, Cửu Thiên Đế cũng bị khơi dậy hung tính, lạnh lùng hét: “Hàn Sâm, ngươi tưởng có lĩnh vực Thời Gian thì muốn làm gì thì làm thật à? Hôm nay Bổn Đế để ngươi biết, vì sao Bổn Đế được gọi là Cửu Thiên Đế.”
Sắc mặt Hàn Sâm khẽ động, chỉ thấy trên người Cửu Thiên Đế lại loáng thoáng xuất hiện một hư ảnh kì lạ, hư ảnh đó giống như lệ quỷ bò ra từ trong địa ngục, cực xấu xí và độc ác chỉ nhìn một cái khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Theo sự xuất hiện của hư ảnh lệ quỷ, khí thế cả người Cửu Thiên Đế giống như núi lửa phun trào, phun lên không biết bao nhiêu lần, khí tức yêu dị bao phủ toàn bộ Thánh Viên.
“Nhất Thuấn Thiên Niên!” Cửu Thiên Đế hét lớn một tiếng, tất cả con mắt yêu dị trên áo giáp mở ra, từng luồng đồng quang đồng thời xuyên qua lĩnh vực Thời Gian, giống như muốn rơi lên người Hàn Sâm.
“Vậy mà có thể đột phá hạn chế của lĩnh vực Thời Gian? Đó là thuật gen gì?” Trong lòng Hàn Sâm kinh ngạc, suy nghĩ lóe lên, dịch chuyển tức thời rời khỏi trước mặt Cửu Thiên Đế, trốn đồng quang chiến đến.
“Nhất Thuấn Thiên Niên, có thể hóa ngàn năm thành một chớp mắt, lĩnh vực Thời Gian của ngươi mạnh hơn nữa, cũng không ngăn cản được Nhất Thuấn Thiên Niên của ta.” Cửu Thiên Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm, ánh sáng trên người lần nữa phun trào, chỉ là lần này đồng quang trên áo giáp giống như từng mặt trời màu lục yêu dị, chiếu rọi toàn bộ Thánh Viên, trừ phi Hàn Sâm rời khỏi Thánh Viên, bằng không chắc chắn sẽ bị đồng quang của hắn chiếu lên người.
Hàn Sâm biết Nhất Thuấn Thiên Niên gì đó mà Cửu Thiên Đế nói nhất định là đang khoác lác, nhiều nhất cũng chỉ Nhất Thuấn Nhất Niên mà thôi, nhưng mà cho dù như vậy, cũng đã có thể đột phá lĩnh vực Thời Gian của hắn, đếu có chút khó giải quyết.
Mắt thấy đồng quang chiếu xuống, vốn dĩ không chỗ nào có thể trốn, lại không thể rời khỏi Thánh Viên, Hàn Sâm chỉ đành dùng Thuẫn Medusa ngăn cản đồng quang khủng bố trên người Cửu Thiên Đế.
Mẹ con Kim Ngư cũng đã đến trong Thạch Đình, nhưng Thạch Đình cũng không ngăn cản nổi đồng quang, hai mẹ con lập tức bị đồng quang khống chế, giây phút đó đôi mắt trở thành bóng đèn màu lục, thân thể xông qua ngọc tượng của Uyển Nhi.
Hàn Sâm khế nhíu mày, bản thân hắn dùng Thuẫn Medusa có thể tạm thời bảo vệ sự an toàn của bản thân hắn và Bảo Nhi, nhưng lại không đủ lực đi bảo vệ mẹ con Kim Ngư nữa.
Càng không may cho Dương Vân Sinh, trước đó hắn đã bị trọng thương, ngã trên đất chưa thể bò dậy, hiện giờ bị sức mạnh của chiến y Thiên Nhãn ảnh hưởng, đôi mắt cũng trở nên giống như bóng đèn, lại gắng gượng đứng dậy, không quan tâm trọng thương trên người, bay về phía Thạch Đình.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba âm thanh vang dội liên tục vang lên, mẹ con Kim Ngư và Dương Vân Sinh, chỉ là đụng phải góc áo của ngọc tượng, thì đã bị ném bay đi, đập vào trong Thánh Viên.
Thực tế vết thương của Dương Vân Sinh quá nặng, lại bị chiến y Thiên Nhãn khống chế, cũng đã không bò dậy nổi, toàn thân đều là máu. Mẹ con Kim Ngư bị thương, nhưng mà trông có vẻ cũng không quá nghiêm trọng.
“Nhất Thuấn Thiên Niên….” Cửu Thiên Đế lần nữa hét lớn, đồng quang khủng bố trên chiến y Thiên Nhãn lần nữa phóng ra.
Hàn Sâm phát hiện mái tóc vốn dĩ màu trắng bạc của Cửu Thiên Đế, lúc này biến thành có chút trắng xám, da dẻ cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, trong lòng lập tức hiểu ra: “Nhất Thuấn Thiên Niên của lão già này, ngay cả thời gian của bản thân hắn cũng gia tốc, hắn gia tốc càng nhanh, lão hóa của bản thân cũng càng nhanh, đây là tiêu hao thuật gen tuổi thọ của bản thân, chả trách trước đó hắn luôn không dùng, đến tận lúc này mới dùng, hơn nữa còn không dám dùng thường, chỉ lúc bạo phát mới sử dụng một lúc.”
Đúng như Hàn Sâm nghĩ, Nhất Thuấn Thiên Niên của Cửu Thiên Đế không những gia tốc thời gian sức mạnh của hắn, cũng đồng thời gia tốc thời gian của bản thân, nếu luôn dùng Nhất Thuấn Thiên Niên, đến lúc đó không cần người khác ra tay, bản thân hắn cũng lão hóa mà chết”
“Lạ ghê, lực lượng bản nguyên của Cửu Thiên Đế không phải hệ Thời Gian, sao hắn có thể sử dụng một loại thuật gen hệ Thời Gian như Nhất Thuấn Thiên Niên chứ?” Trong lòng Hàn Sâm khẽ cảm thấy có chút kì quái, ánh mắt quan sát trên người Cửu Thiên Đế.
Trong sức mạnh chiến y Thiên Nhãn, mẹ con Kim Ngư lại xông về phía ngọc tượng, nhưng lần này Cửu Thiên Đế sử dụng sức mạnh càng mạnh hơn, Đại Kim Ngư vốn sẽ không bị hắn khống chế dễ dàng, nhưng Đại Kim Ngư trúng lực Cuồng Khuyển, thần trí có chút không tỉnh táo, còn không chịu nổi bằng Tiểu Kim Ngư, lại tăng nhanh tốc độ chạm vào ngọc tượng.
Bùm!
Nhục thân của Đại Kim Ngư chạm vào trên ngọc tượng, lại di chuyển ngọc tượng một chút, sau đó thân thể Đại Kim Ngư lần nữa bị ném bay đi. Dường như đồng thời, trên ngọc tượng đó, lại nổi lên ánh sáng của thánh khiết.
Hết chương 2942.
Chương 2943. Tân TuHàn Sâm trợn mắt há hốc mồm nhìn bức tượng ngọc, theo như Cửu Thiên Đế nói thì đó không phải là một bức tượng bằng ngọc thật, mà là sừng của Thánh Kỳ Lân chế thành, có thể xem là một Vũ khí Chân Thần.
Cơ mà có Thần như thế nào thì nó vẫn là một vật chết, nhưng hiện giờ nó đang phát ra thánh quang, khuôn mặt như ngọc, tóc và bàn tay dần có màu máu, trông nó như đã biến thành người thật vậy.
Không chỉ có nhìn giống, mà nó còn thực sự biến thành vật sống, đôi mắt của tượng ngọc rất linh động, thân thể trở nên mềm mại, nó vậy mà thật sự đứng lên, ánh mắt rơi vào đám người bên ngoài thạch đình.
Cửu Thiên Đế thấy tượng ngọc phục sinh thì thân thể lập tức run lên, dáng vẻ uy vô địch lúc nãy giờ còn đâu, nhanh chóng thu lại hào quang trên chiến phục, hai mắt nhắm chặt lại, bịch một tiếp quỳ gối trước tượng ngọc, dập đầu một cái trên mặt đất, không dám ngẩng mặt lên, nói: “Ta là A Cửu, kính chào Uyển nhi tiểu thư, Uyển Nhi tiểu thư ngươi còn nhớ A Cửu không?”
“Thì ra ngay từ đầu lão già Cửu Thiên Đế này đã biết em gái của Thánh Chủ tên là Uyển Nhi, nhưng lão lại không chịu nói ra” Hàn Sâm nghĩ †hầm trong lòng.
Tượng ngọc nhìn Cửu Thiên Đế nằm rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên đang run lẩy bẩy, nàng nâng cái chén trong tay lên, uống cạn hết rượu trong đó.
“A Cửu, ngươi muốn phá hủy bức tượng ngọc này sao?” Sau khi uống cạn chén rượu trong tay, cuối cùng tượng ngọc cũng lên tiếng, thế nhưng giọng nói của Uyển Nhi lại không phải giọng nữ dịu dàng mà là giọng của một người đàn ông.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Cửu Thiên Đế đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hãi mở to hai mắt nhìn bức tượng ngọc như thể vừa nhìn thấy ma.
Nhưng cũng chỉ liếc nhìn một chút, ngay lập tức Cửu Thiên Đế tự tát vào mặt mình thật mạnh: “Là ta đáng chết…Là ta đáng chết.”
Hàn Sâm đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Cửu Thiên Đế cũng không phải đánh chơi, hắn thật sự liều mạng đánh vào mặt mình đến xương mặt cũng bị đánh đến nứt ra, chỉ mới đánh mấy cái mà mặt đã đầy máu. Nhưng hắn vẫn không dám dừng lại, tiếp tục đánh mạnh vào, như thể muốn tự đánh chết mình mới thôi.
Tượng ngọc lại không nhìn đến Cửu Thiên Đế đang quỳ ở đó tự tát mặt mình, ánh mắt rơi vào người Hàn Sâm, nhất thời khiến lòng Hàn Sâm run lên, âm thầm ngưng tụ sức mạnh.
Nghe giọng điệu kia của Cửu Thiên Đế, vậy bức tượng ngọc trước mặt này, rất có thể là Chủ Thánh Vực.
“Ngươi tên gì?” Tượng ngọc nhìn Hàn Sâm, mỉm cười hỏi.
Tuy thân hình giống Uyển Nhi nhưng vì khí chất của hắn quá nổi bật nên ai nhìn thấy hắn cũng sẽ nghĩ rằng hắn là một người đàn ông ôn †ồn, lễ độ, không có cảm giác hắn là một người phụ nữ.
“Hàn Sâm của Tỉnh Tộc, còn ngươi xưng hô thế nào?” Hàn Sâm thấy hắn hình như không có địch ý với mình, nhưng hắn cũng không dám khinh thường, cảnh giác nói.
“Tên à, đó thật sự là một đoạn ký ức xa xưa, ngay cả ta cũng sắp quên rồi” Người đàn ông mỉm cười, sau đó tựa như nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau hắn trả lời: “Gọi ta là Tần Tu, Tần trong nước Tần, Tu trong †u nhân tề gia trị quốc bình thiên hạ.”
Không đợi Hàn Sâm nói gì, Tần Tu lại nói với hắn sư: “Có muốn uống vài chén cùng ta không?”
Nói xong, Tần Tu ngồi trong thạch đình, cầm bình rượu rót hai chén rượu, tự mình bưng một chén lên.
“Nếu ngươi không chê, ta đương nhiên rất sẵn lòng.” Hàn Sâm nói xong thì đi vào trong thạch đình, ngồi đối diện với Tần Tu, lấy chén rượu mà Tần Tu rót cho hắn.
Khi hai người nói chuyện, Cửu Thiên Đế vẫn đang ngoan ngoãn tát vào mặt mình, hắn không dám dừng lại, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn có thể khẳng định, người đàn ông đang bám trên tượng ngọc này chắc chắn là chủ nhân của mình, nhưng hắn không biết là chủ nhân của hắn thật sự sống lại hay chỉ là phần tàn hồn còn sót lại.
Mặc kệ là thế nào, Cửu Thiên Đế cũng không dám sơ suất dù một chút, kiểu nhân vật như Thánh Chủ, cho dù chỉ còn lại một sợi tóc thì cũng là sự tồn tại mà hắn không thể bỏ qua.
Điều khiến Cửu Thiên Đế cảm thấy khó tin chính là chủ nhân lại uống rượu với Hàn Sâm. Mặc dù bản thân Hàn Sâm có chút thần kỳ, nhưng so với chủ nhân, theo Cửu Thiên Đế, Hàn Sâm thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không bằng.
Năm đó, trong đại vũ trụ có biết bao nhiêu cường giả Chân Thần đáng sợ đứng trước mặt Thánh Chủ nhưng đều chỉ là bề tôi mà thôi, mấy vị Thần kia cũng không có mấy người có tư cách ngồi cùng bàn uống rượu với Thánh Chủ.
Vậy mà bây giờ Thánh Chủ lại mời Hàn Sâm ngồi cùng bàn uống rượu với mình, hơn nữa còn nói tên mình cho Hàn Sâm biết, trong nhận thức của Cửu Thiên Đế, đây thật sự là chuyện cực kì khó tin.
“Trong Đại Vũ Trụ hiện giờ, có ai xứng đáng để được chủ nhân báo tên chứ? Tên Hàn Sâm kia lại có năng lực đó sao?” Trong lòng Cửu Thiên Đế kinh ngạc không thôi.
Tần Tu nâng chén rượu trong tay lên, nói: “Chén rượu này ta mời ngươi.”
“Sao lại mời ta?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nhìn Tần Tu, dù vị này có phải là Thánh Chủ trọng sinh hay không, thái độ của hắn đối với Hàn Sâm hình như có chút vấn đề.
“Chẳng nhẽ hắn nhìn ra được ta và Uyển Nhi có quen biết?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Tần Tu mỉm cười không trả lời, chỉ uống cạn rượu trong chén, rồi nói: “Năm đó, ta tạo ra Thánh Viên này, đưa nó ra khỏi dòng thời gian và không gian, để nó vĩnh viễn dừng lại trong một giờ này, tất cả mọi thứ trong Tháng Viên vĩnh viễn dừng lại ở một giờ này, bất lão bất tử, bất sinh bất diệt”
“Quả nhiên, Tần Tu chính là Thánh Chủ.” Hàn Sâm nghĩ thầm.
Tần Tu nhìn thoáng qua Thánh Viên rồi thở dài, nói: “Ban đầu, ta muốn để Uyển Nhi sống ở đây, để nàng có thể có được sinh mạng dài vô tận, nhìn phong cảnh nàng thích, ăn món thịt kho tàu nàng thích, uống loại rượu nàng thích, nhưng nàng lại nói với ta rằng nàng thà chết đi, cũng
không muốn sống cuộc sống như vậy.
Tần Tu lại rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nhắm mắt lại dườn như đang hồi tưởng hương vị của rượu, lại như đang nhớ tới người thích uống rượu kia.
“Thế là ta lại cắt sừng của Thánh Kỳ Lân, vì nàng tạo ra bức tượng Thánh này, chỉ cần linh hồn nàng bám vào bức tượng thánh này thì có thể bất tử bất diệt, cũng không rơi vào vòng luân hồi vô tận, có thể có được kí ức của mình, nhưng không thể ra khỏi Thánh Viên này.” Tần Tu đặt chén rượu xuống, vừa cười vừa nói: “Uyển Nhi lại nói, như thế khác gì so ngồi tù, nên nàng không chịu.”
“Rồi sao nữa?” Hàn Sâm nghe đến nhập tâm, hỏi tiếp.
Tần Tu liếc nhìn Hàn Sâm cười như không cười, hắn chưa trả lời vấn đề của Hàn Sâm ngay, tự rót cho mình một chén rượu, sau đó nhìn chén rượu trên tay Hàn Sâm.
Vừa rồi, Hàn Sâm nghe đến nhập tâm, quên cả uống rượu, hắn vội vàng uống sạch rượu trong chén.
Tần Tu cầm lấy cái bình, rót thêm một chén cho Hàn Sâm, lại lần nữa nâng chén của mình lên: “Ta lại mời ngươi một chén.”
Lần này, Hàn Sâm không hỏi nguyên nhân nữa, nhưng trong hắn biết rõ, Tần Tu hẳn đã nhìn ra được Uyển Nhi ở trên người hắn, nếu không Tần Tu đường đường là một Thánh Chủ sao có thể mời rượu một người không quen biết gì như hắn.
Cửu Thiên Đế quỳ bên ngoài thạch đình đã sớm cảm thấy choáng váng, người có thể được Thánh Chủ mời rượu, trong đời này chắc chỉ có mỗi Hàn Sâm mà thôi.
Hết chương 2943.
Chương 2944. Một đời một kiếp quá ngắn“Chén này ta lại mời ngươi.” Đợi sau khi Hàn Sâm uống xong chén rượu thứ hai, Tần Tu lại rót thêm một chén cho Hàn Sâm, lần nữa nâng chén lên mời.
Hàn Sâm cũng không hỏi nhiều, uống cạn luôn chén rượu thứ ba, hắn cũng hiểu, một nhân vật giống như Tần Tu, nếu hắn muốn nói thì không cần phải hỏi, nếu đã không muốn nói thì có hỏi cũng vô dụng.
“Gen Thần Hóa +1.”
Trong đầu Hàn Sâm một lần nữa truyền đến tiếng nhắc nhở gen tăng lên, nhưng Hàn Sâm không quan tâm, dù sao thì sau lần luân hồi tiếp theo, gen Thần Hóa tăng lên cũng sẽ biến mất.
Tần Tu cũng nâng chén của mình lên một hơi uống cạn sạch, sau đó đặt chén rượu xuống, nói: “Đáng tiếc thân thể này chỉ là một mảnh tàn hồn, rốt cuộc cũng không thể cùng ngươi uống một cách thống khoái, thời gian của ta không còn nhiều nữa, sau khi ta đi, ngươi hãy cầm bức tượng này đi qua cửa, có thể tự đi đến Thánh Điện.”
Dứt lời, không đợi Hàn Sâm mở miệng, ánh mắt hắn đã chuyển hướng nhìn về phía Cửu Thiên Đế đang quỳ bên ngoài thạch đình, đang không ngừng tát vào mặt mình, khuôn mặt sắp bị đánh nát.
“A Cửu từ đây về sau ngươi hãy đi theo Hàn Sâm, hắn muốn ngươi sống thì sống, muốn ngươi chết thì chết.” Tần Tu lạnh nhạt nói.
Cửu Thiên Đế giật mình, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu nói: “A Cửu tuân lệnh.”
Sau khi nói xong Tần Tu không nhìn Cửu Thiên Đế, ngược lại nhìn chằm chằm Hàn Sâm, cái nhìn khiến cho Hàn Sâm có một loại ảo giác tâm tự bị nhìn thấu.
“Chỉ hận đời này kiếp này quá ngắn, không thể chăm sóc tốt cho ngươi.” Tần Tu thở dài nhìn về phía Hàn Sâm, trên người tỏa ra ánh sáng thánh khiết.
Ánh sáng dần tán ra, sức sống của tượng ngọc cũng ngày càng yếu, cơ thể bằng xương bằng thịt dần biến thành tượng ngọc.
Tượng ngọc cũng dần thu nhỏ lại, sau một lúc tượng ngọc không còn †í sức sống nào, nó biến thành một con rối rơi vào tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm cầm bức tượng ngọc, hắn có cảm giác toàn bộ Thánh Viên như đã thay đổi một chút, nhưng hắn không chỉ ra được nó thay đổi ở chỗ nào.
Lúc này, Cửu Thiên Đế mới dám đứng dậy nhìn xung quanh, sau đó phóng như điên về phía cổng Thánh Viên, nhưng lần này sau khi xông ra, hắn không xuất hiện từ cửa sau nữa mà đứng ở ngoài cổng.
“Sức mạnh của Thánh Vực đã thực sự biến mất!” Cửu Thiên Đế vừa mừng vừa sợ, hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Sâm, ánh mắt cũng trở nên vô cùng phức tạp.
“Rốt cuộc, tên này và Thánh Chủ có quan hệ gì? Thánh Chủ nói với hắn những lời kia rốt cuộc là có ý gì?” Sắt mặt Cửu Thiên Đế âm trầm bất định.
“Cấm chế của Thánh Viên đã được hóa giải, chúng ta đường ai nấy đi đi” Hàn Sâm nói xong thì phất tay, thu luôn cái nồi đất, bình rượu và chén rượu lại.
Trước kia Thánh Viên có sức mạnh bao phủ, không ai có thể chân chính ăn thịt uống rượu, nhưng bây giờ đã khác, Hàn Sâm tất nhiên sẽ không buông tha.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Hàn Sâm ôm Bảo Nhị, sau đó gọi hai mẹ con Kim Ngư đi về phía cửa sau của Thánh Viên.
Tần Tu đã nói đi từ cửa sau ra ngoài sẽ đến Thánh Điện, vậy thứ hắn nói tới có thể là tộc điện của Thánh tộc, nếu Hàn Sâm muốn đi đâu thì dù cho Tần Tu để hắn đi nơi nào có mục đích gì, hắn cũng sẽ không lùi bước.
Nhưng Hàn Sâm mới vừa đi mấy bước, thì thấy bóng dáng Cửu Thiên Đế lóe lên, hắn đã đến ở phía sau Hàn Sâm.
Hàn Sâm cảnh giác nhìn chằm chằm Cửu Thiên Đế, nhưng không ngờ rằng Cửu Thiên Đế lại khom mình chào hắn: “Thánh Chủ để ta bảo vệ ngươi nên ta tất nhiên sẽ đi cùng ngươi, bảo vệ an toàn cho ngươi.”
“Đó cùng lắm chỉ là một mảnh tàn hồn của chủ nhân ngươi thôi, giờ hồn đã tan, ngươi cũng không cần để tâm như vậy.” Hàn Sâm không nghĩ rằng Cửu Thiên Đế là kiểu người này, lúc Tần Tu không có ở đây hắn vẫn nghe lời như vậy.
“Lời này của ngươi sai rồi, ta là nô bộc của Thánh Chủ, nếu đó là lệnh của Thánh Chủ thì dù ta có máu chảy đầu rơi, cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Cửu Thiên Đế nghiêm trang nói.
“Ngươi thật sự không cần phải làm như thế, ta và ngươi đều biết rõ, có ngươi ở bên cạnh ta mới ăn không yên ngủ không ngon. “ Hàn Sâm cười, nói.
Mặt Cửu Thiên Đế nghiêm lại, cười khổ, nói: “Thật không dám gạt ngươi, nếu không có lệnh của Thánh Chủ, ta quả thực sẽ dùng trăm phương ngàn kế lấy mạng ngươi, nhưng bây giờ thì khác, ngay cả khi ngươi cho ta thêm một lá gan, ta cũng không dám có lòng gây bất lợi với ngươi. “
Ngừng một chút, Cửu Thiên Đế vẻ mặt thành khẩn nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, đây là mệnh lệnh của Thánh Chủ, ta không dám làm trái, nếu không e rằng sẽ chết rất thê thảm.”
“Tàn hồn đã tan, ngươi còn sợ gì nữa?” Hàn Sâm cau mày, không biết những gì Cửu Thiên Đế nói là thật hay không, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, không có vẻ gì là giả tạo cả.
“Tóm lại, bất luận là ngươi nghĩ như thế nào, ta sẽ liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ mà Thánh Chủ giao cho.” Cửu Thiên Đế không giải thích nữa, chỉ kiên quyết muốn đi theo Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhớ tới biểu hiện của Cửu Thiên Đế sau khi nhìn thấy tượng phật sống lại, hắn biết từ trong tâm Cửu Thiên Đế thật sự rất sợ Thánh Chủ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Hàn Sâm không nói gì, vì Cửu Thiên Đế nhất quyết muốn đi theo, hắn không đồng ý cũng không từ chối, chỉ chào hỏi mẹ con Kim Ngư rồi ôm Bảo Nhi bước ra khỏi Thánh Viên.
Cửu Thiên Đế thức thời, vội vàng nói: “Ta dẫn đường cho ngươi.”
Nói xong, Cửu Thiên Đế chạy tới trước mặt Hàn Sâm, thực sự giống như một người hầu trong nhà.
Ra khỏi Thánh Viên, ngoài hai ngọn đèn chong luôn sáng ở cửa, xung quanh vẫn là một mảnh tối om, Hàn Sâm hỏi Cửu Thiên Đế: “Sao ngươi có thể đi trong bóng tối này được?”
Cửu Thiên Đế vội vàng cung kính đáp: “Về vấn đề này, trên người ta có chiến y Thiên Nhãn, miễn cưỡng có thể chống lại sức mạnh cắn giết trong bóng tối. Chỉ cần không gặp phải Không Mị thì không có nguy hiểm quá lớn.”
“Không Mị là một loại dị chủng, nhưng nó hơi khác với các dị chủng thông thường, nó xuất hiện sau đại kiếp của Thánh Vực, cũng chỉ tồn †ại trong bóng tối của Thánh Vực, có sức mạnh vô cùng lớn, ngay cả Chân Thần đỉnh cấp cũng khó đánh lại Không Mị. Nhưng mà Không Mị cũng có thể đi lại trong bóng tối này, những nơi có đèn thì Không Mị sẽ không tới gần.” Cửu Thiên Đế nhìn bóng tối phía trước nói: “Nơi này cứ đi tiếp về phía trước hình như không có đèn, ta đi phía trước dò đường, nếu có gặp Không Mị, ngươi cứ đi trước không cần để ý đến ta.”
Hàn Sâm thấy những gì Cửu Thiên Đế nói rất đúng, cũng không biết là thật lòng hay vẫn là hư tình giả ý.
Nhưng mà Cửu Thiên Đế có chiến y Thiên Nhãn, có thể ngăn được lực xoắn của bóng tối, nhưng mẹ con Kim Ngư lại không cản nổi, Hàn Sâm sẽ triệu hồi thạch đăng, dẫn theo thạch đăng tiến lên.
Cửu Thiên Đế nhìn thấy thạch đăng trong tay Hàn Sâm có thể xua tan bóng tối trong Thánh Vực, trong lòng càng kinh ngạc hơn: “Thạch đăng đó lại có thể xua tan bóng tối trong Thánh Vực, hẳn là vật được Thánh Chủ tạo ra, ta đoán quả không sai, quan hệ giữa Hàn Sâm và Thánh Chủ thật không bình thường. “
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của Cửu Thiên Đế lại trở nên kỳ quái, bởi vì hắn nghĩ đến những lời mà Tần Tu nói trước khi tàn hồn bị tiêu tán. “Chỉ hận đời này kiếp này quá ngắn, không thể chăm sóc tốt ch ngươi.”
Vẻ mặt Cửu Thiên Đế càng thêm cổ quái, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Thánh Chủ vậy lại thích nam sao?”
Hết chương 2944.
Chương 2945. Bia Định MệnhDưới ánh sáng của thạch đăng, tất cả những gì thấy được là những tòa kiến trúc đổ nát. Chín mươi chín phần trăm toàn bộ Thánh Vực đã bị biến thành đống đổ nát trong chiến tranh. Chỉ một số nơi đặc biệt như Thánh Viên mới có thể giữ được nguyên vẹn.
Bước đi trên đống đổ nát tăm tối, Hàn Sâm làm như lời Tần Tu nói, ra khỏi cửa sau của Thánh Viên đi thẳng về phía trước, bay qua từng tòa kiến trúc đổ nát, nhưng vẫn không nhìn thấy tộc điện của Thánh tộc trong truyền thuyết.
Đột nhiên, Hàn Sâm nhìn thấy một bức tượng còn tương đối nguyên vẹn giữa đống đổ nát trước mặt, hóa ra là bức tượng hình Quỷ Xa.
“Con quỷ đó, có phải là một trong Tứ Thánh Thú Quỷ Xa của Thánh Vực không?” Hàn Sâm chỉ vào bức tượng hỏi.
“Thưa, nó chính là tượng đá Quỷ Xa. Bức tượng đá này vốn được dựng ở quảng trường trước Thánh Điện, không biết sao nó lại rơi ở đây.” Cửu Thiên Đế vội vàng đáp.
Hu hu hu….Hu hu hưu…
Trong bóng tối vang lên tiếng khóc của phụ nữ khiến người nghe thấy nổi da gà.
“Lão Cửu, ngươi có biết tiếng khóc này phát ra từ đâu không?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi. Dọc theo đường đi, hắn đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc rất nhiều lần.
“Thưa, tiếng khóc đó là của Không Mị, là tiếng kêu đói của nó. Chắc là Không Mị đang nhìn chúng ta, nhưng vì ánh đèn trong tay ngươi nên Không Mị không dám lại gần.” Cửu Thiên Đế đáp.
“Rốt cuộc Không Mị là loại dị chủng gì?” Hàn Sâm hỏi.
Cửu Thiên Đế cười nói: “Cái này, ta cũng không nói rõ được, thứ đó chỉ sống trong bóng tối của Thánh Vực, không bao giờ đến Trường Minh Đăng. Ánh sáng thông thường có thể chiếu sáng được bóng tối nhưng lại không thể chiếu rõ được hình thể của Không Mị, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen lơ lửng trên không trung, tựa như hình bóng của một tiên nữ đang bay, nhưng khuôn mặt và chỉ tiết lại hoàn toàn không rõ được. “
“Nói mới nhớ, thạch đăng này của ngươi thật lợi hại. Ta chưa nghe nói ngoài đèn chong bên ngoài ra thì không có thứ gì có thể xua tan được bóng tối của Thánh Vực.” Cửu Thiên Đế cẩn thận từng li từng tí vuốt
mông ngựa, nhưng thật ra là muốn dò xét nguồn gốc của thạch đăng.
Hàn Sâm không nói gì, chỉ cầm thạch đăng tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, Hàn Sâm nhìn thấy phía trước xuất hiện ánh sáng của đèn chong, giống như đom đóm, hiển nhiên nó còn cách bọn họ một đoạn.
Hàn Sâm mừng thầm trong lòng, bước nhanh về phía có ánh đèn, Cửu Thiên Đế cũng theo sau.
Khi đến gần chỗ sáng, Hàn Sâm lập tức nhìn thấy, đó là một tấm bia đá rất lớn, mỗi bên của bia đá có một ngọn đèn chong, hai ngọn chong này lớn hơn mấy lần so với đèn thường, ánh sáng bao phủ bán kính mấy trăm mét, như thể một chiếc lồng ánh sáng được hình thành trong bóng tối.
Hàn Sâm thấy hình dáng của vài người đang đứng trước tấm bia đá, trong số đó có Cổ Uyên và ba vị Thần Hoá của Tộc Hoàng Cực, ngoài bọn họ ra còn có hình dáng của một người khác, Hàn Sâm nhìn lướt qua thì chấn động vô cùng, hình dáng đó là thủ tọa Trấn Thiên Cung mà hắn bất ngờ gặp được ở ngoài cổng Tí Hộ Sở.
Lúc trước, thủ tọa Trấn Thiên Cung muốn cướp Tiểu Hoa mang về làm đệ tử của Trấn Thiên Cung, cuối cùng bị Hàn Sâm giành về, kể từ đó Hàn Sâm không bao giờ gặp lại hắn.
Cho dù đến Trấn Thiên Cung mấy lần, cũng không thấy vị thủ tọa Trấn Thiên Cung này, không ngờ tới hắn lại ở đây.
Hàn Sâm muốn che mặt lại, nhưng đã quá muộn, ánh mắt của thủ tọa Trấn Thiên Cung và bọn Cổ Uyên đã nhìn về phía hắn.
Hàn Sâm cau mày, thủ tọa Trấn Thiên Cung biết hắn đi ra từ Tí Hộ Sở, nếu như thân phận của hắn bị bại lộ thì sẽ có chút phiền phức.
Bọn Cổ Uyên đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Sâm, họ nhìn chằm chằm vào thạch đăng trên tay hắn. Thạch đăng có thể chiếu sáng được bóng tối của Thánh Vực như đèn chong, còn có thể di chuyển tùy ý, nó thật sự khiến bọn họ rất bất ngờ.
Mặt chủ toạ Trấn Thiên Cung cũng mang đầy sự ngạc nhiên, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên lại có hơi khác so với bọn Cổ Uyên.
Hàn Sâm mang theo hai mẹ con Kim Ngư và Cửu Thiên Đế đi đến trước tấm bia đá, sau đó thu lại thạch đăng, định chào hỏi Cổ Uyển, nhưng lại nghe Cổ Uyên lắc đầu cười khổ: “Hàn Sâm, ngươi không nên đến đây. “
“Sao lại nói như vậy?” Hàn Sâm kinh ngạc hỏi.
Cổ Uyên nói: “Mặc dù, ở đây có đèn chong, nhưng nó là đường cùng, tất cả chúng ta đều bị mắc kẹt ở đây, và không ai có thể thoát ra được.”
Hàn Sâm nghĩ thầm: “Là đường cùng sao lúc nãy ngươi không nói, chờ †a đi vào rồi mới nói thì còn có tác dụng gì nữa.”
Cơ mà hắn và Cổ Uyên không thân cũng chẳng quen, đương nhiên không có lý do gì để Cổ Uyên nhắc nhở hắn, hắn cũng không trông cậy vào Cổ Uyên, nhẹ giọng hỏi: “Nơi này có thể vây nhốt được Đại Quốc Sư ngươi, không biết nó có chỗ nào thần kỳ?”
Cổ Uyên chỉ vào tấm bia: “Ngươi nhìn tấm bia đá đó đi, xong tự nhiên sẽ hiểu thôi.”
Hàn Sâm quay đầu nhìn sang tấm bia đá, lúc ánh mắt lướt qua khuôn mặt của thủ tọa Trấn Thiên Cung, thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào bản thân, nhưng cũng không có hành động gì tiếp theo.
Ánh mắt nhìn về bia đá, ngay lập tức Hàn Sâm nhìn thấy trên bia đá khắc ba chữ lớn.
“Bia Định Mệnh.” Hàn Sâm đọc ba chữ trên tấm bia, nhưng vẫn chưa hiểu tại sao bọn họ lại bị mắc kẹt ở đây.
Cổ Uyên nhìn vẻ mặt của Hàn Sâm là biết hắn không biết nguồn gốc của bia Định Mệnh, nên giải thích: “Bia bia Định Mệnh là dị bảo gen thiên phú được Thánh Kỳ Lân một trong số tứ đại Thánh Thú tạo ra, bia đó có thể quyết định vận mệnh, sinh tử. Năm đó, Thánh Kỳ Lân sử dụng bảo vật này, trong Đại Vũ Trụ không ai địch nổi. Bây giờ, bia Định Mệnh rơi vào đây, dù không có Thánh Kỳ Lân điều khiển, nhưng sức mạnh định mệnh vẫn còn đó, một khi nó đi vào phạm vi của bia Định Mệnh, sẽ bị sức mạnh của nó ảnh hưởng, đặt bản mệnh của bản thân vào đây, nếu rời khỏi bia Định Mệnh, bản mệnh sẽ vỡ vụn, thân thể cũng sẽ chết theo.”
“Còn có chuyện thế này sao?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc nhìn bia Định Mệnh.
“Công tử, xác thực như thế, ngươi nhìn mặt sau của bia Định Mệnh đi, phía trên có mệnh ảnh của chúng ta.” Cửu Thiên Đế cung kính nói với Hàn Sâm.
Bọn Cổ Uyên ngẩn người, Cửu Thiên Đế và Hàn Sâm ở cùng một chỗ đã khiến bọn họ cảm thấy có chút kỳ quái, hiện giờ bộ dáng của Cửu Thiên Đế nói chuyện với Hàn Sâm không chỉ đơn giản là tôn kính, thậm chí có thể nói là hơi khúm núm như người hầu.
Cửu Thiên Đế đi phía trước dẫn đường, Hàn Sâm mang theo hai mẹ con Kim Ngư đi đến phía sau bia Định Mệnh, một cường giả Thần Hoá của Tộc Hoàng Cực thấp giọng nói với Cổ Uyên: “Nhìn như thể Cửu Thiên Đế đã đầu phục Hàn Sâm, chuyện này thật đúng là không thể tin được, lão quái vật kia sao có thể bị Hàn Sâm thu phục chứ?”
Cổ Uyên lắc đầu không nói, thủ toạ Trấn Thiên Cung ở bên cạnh nghe thấy lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Tên này rõ ràng là người mà mình nhìn thấy trước cổng Tí Hộ Sở. Xem như hắn ra khỏi Tí Hộ Sở đến đại vũ trụ, với tư chất của hắn, cũng không thể đạt được thành tựu quá lớn. Bây giờ, mới mấy năm không thấy, hắn đã Thần Hoá, còn thu phục được lão quái vật như Cửu Thiên Đế, những năm ta bị nhốt ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thủ toạ Trấn Thiên Cung nhìn chằm chằm Hàn Sâm với ánh mắt kì lạ.
Hết chương 2945.
Chương 2946. Cân mệnhHàn Sâm đi theo Cửu Thiên Đế đến phía sau bia định mệnh, quả nhiên nhìn thấy vài cái bóng đen in trên bề mặt bia định mệnh giống như cái bóng của ánh nến chiếu xuống dán lên bề mặt bia đá.
Hàn Sâm nhìn kỹ rồi khẽ chau mày, bởi vì bóng đen phản chiếu trên bề mặt bia đá rõ ràng nhìn là hai con kim ngư một lớn một nhỏ, còn có hai người một lớn một nhỏ nữa. Nhìn từ dáng vẻ bề ngoài thì hai con kim ngư đó rõ ràng là hắn và Bảo Nhi, bóng của hai người Cổ Uyên và thủ tọa của Trấn Thiên Cung cũng phản chiếu ở trên bia đá, không thừa cũng không thiếu.
“Quốc Sư, với sức mạnh của ngươi mà cũng không đánh nát được cấm chế của bia đá này sao?” Hàn Sâm quay lại chính diện của bia đá, nhìn Đại Quốc Sư Cổ Uyên hỏi.
“Bia định mệnh là dị bảo không thể cậy mạnh là đánh nát được.” Đại Quốc Sư Cổ Uyên cười khổ nói: “Hiện giờ mệnh hồn của chúng ta đều chiếu lên bia định mệnh rồi, nếu như cậy mạnh đánh vào đá định mệnh thì thứ bị thương đầu tiên là mệnh hồn của chúng ta. Cho dù đánh vỡ được bia định mệnh thì mệnh hồn của chúng ta cũng sẽ tan vỡ theo, cuối cùng vẫn không thoát được cái chết.”
“Thứ dị bảo này thần kỳ tới vậy cơ à?” Hàn Sâm đánh giá bia đá đầy kinh ngạc.
“Công tử, ngươi nói đúng đấy, thật sự không thể cậy mạnh phá vỡ bia định mệnh được đâu. Nếu như Thánh Kỳ Lân vẫn còn thì bia đá này có thể nói là không thể nào phá vỡ. Nhưng mà bây giờ Thánh Kỳ Lân đã chết rồi, chỉ có bia định mệnh tự mình làm việc theo bản năng, cũng không phải không phá vỡ được.” Cửu Thiên Đế ở bên cạnh nói.
Cổ Uyên và thủ tọa Trấn Thiên Cung nghe Cửu Thiên Đế lại tự xưng là lão nô trước mặt Hàn Sân, nét mặt càng trở nên kỳ lạ.
“Cách gì?” Hàn Sâm hỏi.
Cửu Thiên Đế không trả lời ngay, hắn do dự liếc nhìnCổ Uyên và thủ tọa Trấn Thiên Cung, ý của hắn vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là sợ bọn họ nghe được.
Thủ tọa Trấn Thiên Cung khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Một nô tài bé nhỏ của Thánh Vực ngươi thì có cách gì hay được, chỉ muốn mượn sức mạnh cân mệnh của bia định mệnh thôi chứ gì?”
Cửu Thiên Đế cũng không chịu thua, châm biếm lại: “Nếu ngươi đã biết bia định mệnh có khả năng cân mệnh mà vẫn để bị nhốt ở đây, vậy chắc cái mạng này của ngươi cũng rẻ rúng quá ha?”
Thủ tọa Trấn Thiên Cung cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn Cửu Thiên Đế nói: “Mạng của bổn tọa nặng bốn ngàn chín trăm linh chín kg, không biết mạng của các hạ nặng bao nhiêu, so với bổn tọa không biết ai nhẹ ai hèn?”
“Hỗn xược!” Cửu Thiên Đế nhất thời tức giận, những con mắt trên áo giáp khế chớp như chuẩn bị ra tay.
Thủ tọa Trấn Thiên Cung lạnh lùng nhìn Cửu Thiên Đế cũng thầm dồn sức mạnh.
“Lão Cửu, cân mệnh là như thế nào?” Hàn Sâm hỏi Cửu Thiên Đế.
Cửu Thiên Đế trợn mắt lườm thủ tọa Trấn Thiên Cung rồi mới khom người đáp: “Bẩm công tử, cân mệnh thật ra là năng lực cơ bản của bia định mệnh. Làm một phép so sánh, những sinh vật bình thường sử dụng vật kim thạch trấn áp đối thủ, sức mạnh của đối thủ càng mạnh thì phải cần vật kim thạch càng nặng, nhất định phải vượt qua sức mạnh của đối thủ thì mới mới đè nó dưới kim thạch được.”
“Nguyên lý của bia định mệnh cũng vậy. Nhưng những thứ nó trấn áp không phải là cơ thể xác thịt mà là mệnh hồn, những sức mạnh bình thường cũng không thoát khỏi được sự trấn áp của bia định mệnh. Nhưng mà bản thân mệnh hồn có trọng lượng của chính nó, trọng lượng này bình thường chúng ta không nhìn thấy được và cũng không sờ được, càng không có cách để đo đạc. Bia định mệnh có thể cân được trọng lượng của mệnh hồn, hơn nữa nếu tính theo cân ấy, trong †ình huống không có Thánh Kỳ Lân khống chế, bia định mệnh cũng chỉ trấn áp mệnh hồn nhiều lắm là được dưới năm ngàn kg. Nếu như trọng lượng của mệnh hồn vượt qua năm ngàn kg thì có thể thoát khỏi sự trấn áp của bia định mệnh, thậm chí còn có thể khống chế ngược lại bia định mệnh và trở thành chủ nhân mới của nó cũng không chừng.”
“Không ngờ lại có chuyện này, vậy trọng lượng của mệnh hồn do cái gì quyết định? Tu vi, thiên phú hay là cấp bậc?” Hàn Sâm nghe xong cảm thấy hứng thú, mỉm cười hỏi.
Cửu Thiên Đế lắc đầu: “Không hề liên quan đến tu vi, thiên phú và cấp bậc, trọng lượng của mệnh hồn đều cố định với mỗi một sinh vật, khi sinh ra bao nhiêu thì là bấy nhiều, không tăng lên cũng không giảm đi. Cho dù là sinh vật bình thường thấp hèn cũng có thể có mệnh hồn nặng năm ngàn kg, nhưng mà có nhiều cường giả cấp Chân Thần, mệnh hồn của họ lại nhẹ tựa lông hồng.”
“Ồ, vậy mệnh hồn có ảnh hưởng như thế nào tới sinh vật?” Hàn Sâm thắc mắc hỏi.
“Lão nô không biết, mệnh hồn không hề ảnh hưởng đến thiên phú tu luyện cũng không ảnh hưởng đến tuổi thọ, thậm chí còn chẳng có tác dụng gì tới thăng cấp bậc. Ngoài việc ảnh hưởng được đến bia định mệnh, thì lão nô chưa nghe nói rọng lượng của mệnh hồn có tác dụng nào khác bao giờ.” Cửu Thiên Đế vội đáp.
“Đó là do ngươi vô tri thôi.” Thủ tọa Trấn Thiên Cung như muốn gây chuyện với Cửu Thiên Đế vậy, hắn ở bên cạnh nói đầy khinh miệt.
Sắc mặt của Cửu Thiên Đế trầm xuống, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào thủ tọa Trấn Thiên Cung nói: “ Nếu các hạ đã không vô tri thế thì xin hỏi trọng lượng mệnh hồn có tác dụng gì?”
Thủ tọa Trấn Thiên Cung nói: “Độ nặng nhẹ của mệnh hồn là nên móng của sinh mệnh, mệnh nhẹ là mệnh tiện, mệnh nặng là mệnh quý, nó liên quan đến vận mệnh một đời sao lại nói là vô dụng chứ?”
“Lòe thiên hạ, theo như ngươi nói thì những Nam Tước, Tử Tước có mệnh hồn nặng vạn kim thì còn cao quý hơn những sinh vật cấp Chân Thần nặng năm ngàn kg sao?” Cửu Thiên Đế hừ lạnh nói với vẻ đầy khinh thường.
Thủ tọa Trấn Thiên Cung nheo mắt nói: “Mệnh quý hay hèn không phải là thứ cấp bậc có thể đo đạc được, kẻ tầm thường tục tĩu thì sao hiểu được sự kỳ diệu trong đó chứ.”
Cửu Thiên Đế còn muốn tranh cãi với thủ tọa Trấn Thiên Cung thì bị Hàn Sâm ngắt lời: “Phải làm thế nào thì mới cân mệnh được? Có nguy hiểm gì hay không?”
“Chỉ cần nhỏ máu của mình lên bia định mệnh là được, bia định mệnh sẽ tự động cân ra trọng lượng.” Cửu Thiên Đế vội đáp.
Hàn Sâm nhìn thủ tọa Trấn Thiên Cung không phản bác gì, Đại Quốc Sư Cổ Uyên cũng không nói gì, đoán lời của Cửu Thiên Đế không phải giả.
Nhưng mà Hàn Sâm sẽ không tự mình đi thử, hắn chỉ lấy một giọt máu từ trong vết thương của Đại Kim Ngư vẩy lên bia định mệnh.
Giọt máu đỏ như nham thạch nóng chảy rơi trên bia định mệnh, ngay lập tức giống như thuốc màu tan ra trong nước, nhuộm cả tấm bia đá thành màu đỏ tươi.
Một giây sau, Hàn Sâm bèn nhìn thấy đỉnh bia định mệnh xuất hiện một hàng bốn số không, sau đó lại nhảy từ không nghìn không trắm linh một và bắt đầu tăng lên.
Hàn Sâm cũng đoán sơ sơ được một số đại diện cho nửa kg, giới hạn bốn số là chín nghìn chín trăm chín mươi chín. Nếu như vượt qua bốn số đến năm ngàn kg thì đã là vượt qua giới hạn mà bia định mệnh có thể đạt đến, bia định mệnh không thể tiếp tục trấn áp mệnh hồn này được nữa.
“Bia định mệnh này có hiệu quả khá kỳ diệu như mắt Luật Pháp.” Hàn Sâm nhìn những con số đang không ngừng nhảy trên bia định mệnh thầm nói.
Vốn Hàn Sâm còn nghĩ con số trên bia định mệnh chắc phải nhảy tiếp
trong một lúc, dù sao thì cũng là dị chủng cấp Chân Thần, mệnh cũng không thể nào nhẹ được.
Nhưng ai ngờ con số trên bia định mệnh chỉ nhảy đến hai mươi sáu thì đã dừng lại, không nhảy tiếp nữa.
“Mệnh hồn của Đại Kim Ngư chỉ có mười ba kg?” Hàn Sâm hơi ngẩn ra, kết quả này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thủ tọa của Trấn Thiên Cung nói mệnh hồn của hắn nặng hơn bốn ngàn năm trăm kg, trong khi Đại Kim Ngư cũng là cấp Chân Thần nhưng chỉ nặng có mười ba kg, chênh lệch thật sự quá lớn.
Hết chương 2946.
Chương 2947. Mệnh quý“Mệnh hồn quả nhiên không thể đặt dấu bằng với sức mạnh cấp bậc.” Hàn Sâm do dự một lúc rồi lại lấy một giọt máu từ vết thương của Tiểu Kim Ngư vẩy lên bề mặt của bia định mệnh.
Giống như ban nấy, sau khi bia định mệnh hút máu của Tiểu Kim Ngư, thì đỉnh bia đá bèn xuất hiện con số bốn chữ số, sau đó nhanh chóng nhảy lên.
Vốn Hàn Sâm cũng chẳng đặt nhiều hy vọng, dù sao thì mệnh hồn của mẹ nó là Đại Kim Ngư chỉ có hai mươi sáu điểm, e rằng mệnh hồn của Tiểu Kim Ngư cũng không nặng lắm.
Nhưng con số trên bia đá lại nhanh chóng vượt mốc lên ba chữ số, hơn nữa còn đang tăng với tốc độ điên cuồng, chỉ trong phút chốc đã vượt lên bốn chữ số.
“Cái thứ mệnh hồn này cũng thật là kỳ lạ, sinh mạng có quan hệ huyết thống, mà trọng lượng của mệnh hồn lại chênh lệch lớn tới vậy ư?” Hàn Sâm càng cảm thấy kinh ngạc.
Cửu Thiên Đế ở một bên đáp: “Mặc dù nói mệnh hồn đã có từ thời xưa nhưng bình thường rất khó gặp được mệnh hồn, chỉ có những dị chủng như bia định mệnh mới chứng minh được sự tồn tại của mệnh hồn từ khía cạnh khác. Nhưng mà trọng lượng của mệnh hồn rất khó nói rõ, có những sinh mạng cấp thấp thì có mệnh hồn rất nặng, có những mệnh hồn của sinh vật cấp cao thì lại rất nhẹ. Cho dù là sinh vật có quan hệ huyết thống, trọng lượng mệnh hồn cũng là khác nhau, rất khó để đoán ra rốt cuộc có quy luật như thế nào.”
Hàn Sâm khế gật đầu, ánh mắt nhìn theo con số mệnh hồn của Tiểu Kim Ngư đang nhảy lên, một lúc sau, con số mệnh hồn của Tiểu Kim Ngư dừng lại ở con số bảy nghìn bốn trăm chín mươi ba.
“Mệnh hồn nặng hơn ba ngàn kg, kém mệnh hồn năm ngàn kg rất nhiều.” Cửu Thiên Đế nhìn thấy thí nghiệm mệnh hồn của Tiểu Kim Ngư dừng lại, thở dài nói.
Đại Quốc Sư Cổ Uyên cũng nói: “Đáng tiếc quá, nếu như có thể vượt mốc nhảy đến năm ngàn kg thì có lẽ chúng ta sẽ thoát được.”
“Quốc Sư Cổ Uyên đã kiểm tra chưa?” Hàn Sâm nhìn Cổ Uyên hỏi.
“Chúng ta đều đã kiểm tra rồi, từ vài trăm đến vài nghìn thôi, không có ai vượt mốc đạt được mốc năm ngàn kg cả, nếu không thì cũng chẳng đến nỗi bị nhốt ở đây như vậy.” Cổ Uyên dừng lại một chút rồi nhìn Hàn Sâm nói: “Bây giờ ở đây chỉ còn hai cha con các ngươi là vẫn chưa kiểm tra thôi, mong rằng trong hai cha con các ngươi có người có thể vượt được mốc mệnh hồn nặng năm ngàn kg. Như vậy thì chúng ta mới có một đường sống, nếu không tất cả đều sẽ bị nhốt chết ở đây.”
Hàn Sâm khế gật đầu, ép một giọt máy tươi từ ngón tay ra và vẩy về phía bia định mệnh.
Máu tươi của Hàn Sâm cũng là màu đỏ, đỏ như viên hồng ngọc trong suốt vậy. Giọt máu ấy rơi lên bia định mệnh rồi vỡ bung ra, bị bia định mệnh hút vào khiến cả tấm bia đá đều trở nên sáng lóng lánh óng ánh như hồng ngọc.
Con số trên đỉnh bia đá lại hiện ra, nhanh chóng chuyển động. Trong sự tăng lên không ngừng của con số, chẳng mấy chốc đã nhảy qua ba chữ số, đột phá tới mốc bốn chữ số.
“Công tử quả nhiên là người mệnh quý, nhanh như vậy đã vượt mốc lên hàng bốn, có lẽ vượt mốc năm ngàn kg cũng không phải chuyện gì khó.” Cửu Thiên Đế nhìn thấy mệnh hồn của Hàn Sâm lên đến một nghìn, bèn bày ra vẻ mặt nịnh bợ nói.
_,
“Ngươi hơi coi trọng hắn rồi đấy.” Thủ tọa Trấn Thiên Cung thản nhiên nói.
Người khác không rõ chứ hắn thì rất rõ, Hàn Sâm là sinh vật đi ra từ Tí Hộ Sở, hơn nữa trước đây hắn đã từng nhìn thấy tư chất thiên phú của Hàn Sâm. Bởi vì trạng thái gen rất không ổn định cho nên thiên phú cũng chỉ thường thường thôi.
Mặc dù trọng lượng của mệnh hồn không có quan hệ tất yếu với gen thiên phú, nhưng mà chuyện quy tắc của Tí Hộ Sở sẽ làm tổn hại đến mệnh hồn lại không có mấy người biết được.
Thủ tọa Trấn Thiên Cung từng muốn xông thẳng vào Tí Hộ Sở và đã phải chịu thiệt trên phương diện này nên hắn biết rất rõ.
Chuyện Tỉnh tộc trốn vào Tí Hộ Sở có không ít cường giả các tộc biết. Sống trong loại quy tắc đó như thế, nếu nói mệnh hồn của Tinh tộc đi ra từ trong đó vượt qua năm ngàn kg thì đương nhiên hắn không tin rồi.
Đám người Quốc Sư Cổ Uyên cũng nhìn chằm chằm vào con số trên bia định mệnh, trong lòng bọn họ đều mong chờ mệnh hồn của Hàn Sâm có thể vượt qua năm ngàn kg.
Cửu Thiên Đế nghe lời mà thủ tọa Trấn Thiên Cung nói thì có hơi nổi giận, hắn lạnh lùng nói: “Mệnh của công tử quý không thể nói đâu phải thứ mà một kẻ mệnh hèn như ngươi được phép đoán bừa.
“Vậy sao? Vậy để bổn tọa xem thử mệnh của hắn quý nhường nào nào.” Thủ tọa Trấn Thiên Cung nói bâng quơ nhẹ nhàng nhưng nét mặt đó lại khiến Cửu Thiên Đế vô cùng khó chịu, hận không thể đi lên tát chết hắn luôn.
“Năm ngàn rồi…” Một người trongtộc Hoàng Cực nhìn thấy trọng lượng mệnh hồn của Hàn Sâm đã vượt mốc năm ngàn điểm, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hy vọng.
“Tán ngàn rồi…” Ánh mắt của Cổ Uyên hơi thay đổi.
Sau khi vượt qua con số chín nghìn, trong ánh mắt của thủ tọa Trấn Thiên Cung cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng có hơi không dám tin rằng Hàn Sâm đi ra từ trong Tí Hộ Sở lại có mệnh hồn nặng như vậy.
“Kỳ lạ quá, quy tắc của Tí Hộ Sở rõ ràng sẽ làm suy yếu mệnh hồn, hắn đi ra từ Tí Hộ Sở sao lại có mệnh hồn nặng như vậy chứ?” Thủ tọa Trấn Thiên Cung thầm chau mày.
Con số vẫn đang không ngừng nhảy lên, cách con số chín nghìn chín trăm chín mươi chín ngày càng gần, vài vị Thần Hóatộc Hoàng Cực không khỏi nín thở gắt gao nhìn chằm chằm vào con số trên bia đá, chỉ mong con số đó nhảy nhanh lên chút, nhanh chóng vượt qua cực hạn.
Cuối cùng trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, bốn hàng chữ số trên bia đá đều chạy tới số chín, biến thành chín nghìn chín trăm chín mươi chín, cùng lúc đó con số trên bia định mệnh cũng tạm dừng chốc lát.
Lần dừng lại này không đến một giây, nhưng trong mắt mấy ngườitộc Hoàng Cực nó lại dài đằng đãng giống như một thế kỷ vậy.
Một giây sau, con số trên bia đá lại nhảy một cái, nhưng lần này không †ăng giá trị số, mà ngược lại còn về không hết, trở về trạng thái lúc mới bắt đầu.
Mọi người đều ngẩn ra, một Thần Hóatộc Hoàng Cực nói: “Chuyện gì thế này? Không phải nói vượt qua được năm ngàn kg là sẽ thoát được khỏi trấn áp của bia định mệnh sao? Trọng lượng mệnh hồn sao lại quay lại không rồi?”
“E là mệnh hồn của Hàn Sâm nặng vừa đủ bốn nghìn chín trăm chín mươi phẩy năm kg, chưa tới nổi năm nghìn cân?”
“Mau đến phía sau bia đá nhìn xem, mệnh hồn của Hàn Sâm có chiếu lên trên đó không.”
Mọi người đang muốn quay lại xem thì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng trên bia định mệnh sáng chói, tấm bia định mệnh bị máu tươi của Hàn Sâm nhuộm thành màu giống như hồng ngọc kia phóng ra hào quang muôn trượng, giống như hàng vạn ráng mây lành đang trôi.
Cả đại vũ trụ cũng bắt đầu rung lắc, mà bia định mệnh tỏa ra hào quang muôn trượng lại từ từ rút ra khỏi mặt đất, dần bay lên rời xa mặt đất, lơ lửng trên bầu trời.
“Grào!” Trong lúc mọi người thấy vô cùng ngạc nhiên không biết nên làm gì thì nghe thấy bên trong bia định mệnh truyền ra một tiếng thú rống kinh hồn. Lát sau mọi người nhìn thấy tấm bia định mệnh đỏ rực kia biến thành màu trắng thuần khiết chỉ trong nháy mắt, một con Thánh Thú Kỳ Lân cả người màu ngọc bạch đạp không bay ra từ trong †ấm bia đá đó, thánh quang như ánh mặt trời trên người nó chiếu sáng cả Thánh Vực u tối.
Mặt đất tan hoang đổ nát, kiến trúc như phế tích, các thiết bị hư hao, nhờ vào thánh quang mạnh mẽ bộc phát ra từ trên người Thánh Kỳ Lân, đám người Hàn Sâm đều nhìn rõ được mọi thứ ở xung quanh. Ngoài ra còn có những bóng dáng giống như tiên nữ đang bồng bềnh trên đống đổ nát kia, nhưng mà cơ thể của những tiên nữ đó lại đều ở trong trạng thái bán trong suốt giống như thạch rau câu màu xanh vậy. “Đó chính là Không Mi…” Hàn Sâm chợt nhớ tới miêu tả của Cửu Thiên Đế về Không MỊ.
Hết chương 2947.
Chương 2948. Thánh Kỳ LânKhông Mị sợ hãi ánh đèn của ngọn đèn chong, nhưng trong ánh hào quang chiếu rọi của Thánh Kỳ Lân thì hình như bọn họ lại không thấy sợ hãi, ngược lại có vẻ vui sướng, đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ, bay qua bay lại đầy vui vẻ.
Nơi sâu trong Thánh Vực cách xa bia định mệnh vẫn có một khu vực bị bóng tối bao trùm như cũ, nhưng sự tối tăm ở đó cũng nhạt hơn rất nhiều.
“Lão Điêu, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Hình như bóng tối ngay cạnh Thánh Điện bớt đi rất nhiều thì phải?” Trước tòa cung điện nằm trong một góc của thế giới tối tăm, một con Hung Thú toàn thân đỏ lừ đang trừng đôi mắt như vực sâu luyện ngục lên sự tối tăm trên bầu trời.
“Ngươi không hoa mắt đấy chứ? Sao Thánh Vực lại sáng lên được?” Một con cự thú không mắt ghé sát vào mái hiên nói.
“Hình như có sáng lên một chút thật.” Một con quái điểu toàn thân đen kịt nhìn chằm chằm vào bóng tối ở bên ngoài nói, đồng thời cũng nói với người phụ nữ yêu mị vô cùng ở bên: “Lão sắc nữ, ngươi nói xem rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi gọi ta là sắc nữ thì cũng thôi đi, nếu như ngươi còn dám thêm một chữ lão nữa thì tin ta vặn đầu ngươi ra ngay bây giờ luôn không?” Ngoài miệng thì người phụ nữ yêu mị đó nói như vậy, nhưng ánh mắt
cũng dõi theo hắc ám ở phía xa xa.
“Quái lạ, quả thật là sáng lên rất nhiều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế?” Dì Mị khẽ ồ một tiếng.
“Quả nhiên không phải ta hoa mắt, thậm chí ngay cả đến vẻ hắc ám của nơi Thánh Điện này cũng đã bớt đi rất nhiều, vậy chắc trong Thánh Vực đã xảy ra chuyện gì động trời rồi.” Hung Thú toàn thân đỏ lừ khế rục rịch như muốn xông ra bên ngoài xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chuyện động trời? Động trời tới mức nào? Ngay cả những Thần Linh kia cũng không dám đặt chân đến nơi này, bây giờ làm gì có sinh vật nào có thể khiến Thánh Vực này xuất hiện thay đổi chứ?” Dì Mị nói đầy vẻ khinh thường, sau đó lại thở dài nói: “Tiểu chủ nhân đã đi lâu như vậy rồi sao vẫn chưa quay về nhỉ, hay là gặp chuyện gì rồi?”
“Sắc nữ, ngươi đừng lo bò trắng răng nữa, với thực lực của tiểu chủ nhân, tất cả sinh vật trong Tí Hộ Sở này còn chẳng sánh bằng một ngón tay của hắn nữa ấy chứ, ai làm gì nổi hắn? Huống hồ còn có thằng nhãi Lão Miêu đi theo tiểu chủ nhân, mặc dù Lão Miêu hèn mọn không có bản lĩnh gì thực sự cả, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là một trong tứ đại Thánh Thú, Tí Hộ Sở này vốn cũng là địa bàn do nó trông coi, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không để tiểu chủ nhân phải chịu oan ức.” Cự thú Vô Nhãn nói.
“Hừ, ai biết được tâm tư của lão Miêu như nào?” Dì Mị hừ lạnh một tiếng.
“Không đúng lắm, sao bên ngoài càng ngày càng sáng thế, hình như nhìn thấy được một chút quang ảnh rồi…” Hung Thú đỏ thẫm trừng mắt nhìn trong bóng tối nói.
Lão Điêu cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào nơi xa, chỉ nhìn thấy bên trong bóng tối hình như có một quầng sáng đang dần dần mở rộng, mặc dù vẫn không thể chiếu sáng bóng tối của Thánh Điện, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy một vòng quang ảnh ấy rồi.
Dì Mị nhìn quang ảnh kia cũng không khỏi hơi nao nao: “Cái quái gì thế, sao ánh sáng kia lại có thể xuyên qua bóng tối xung quanh Thánh Điện? Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thị lực của Lão Điêu tốt nhất, hắn nhìn rồi đột nhiên kêu lên: “Thánh Kỳ Lân…. Là Thánh Kỳ Lân…. Đó là linh của Thánh Kỳ Lân đang phóng thích sức mạnh….”
“Sao có thể như vậy…. Linh của Thánh Kỳ Lân… Không phải đang ở trong bia định mệnh rồi sao? Tiểu chủ nhân còn chưa tới bia định mệnh, sao Linh của Thánh Kỳ Lân lại xuất hiện được?” Cự thú đỏ thẫm kêu lên đầy kỳ quái.
“Không thể nào.. Ngoài tiểu chủ nhân thì chắc không có sinh vật nào có thể kích phát được linh của Thánh Kỳ Lân mới đúng.” Sắc mặt Dì Mị cũng đại biến.
“Còn nói nhảm nhiều lời thừa thãi thế làm gì, mau chạy ra ngoài xem đi, tuyệt đối đừng để linh Thánh Kỳ Lân của tiểu chủ nhân bị sinh vật khác cướp mất.” Hung Thú đỏ thâm hú lên quái dị rồi chạy như điên về phía bóng tối.
Thân thể của nó chạm vào bóng tối thì ngay lập tức phát ra tiếng răng rắc răng rắc giống như tiếng bánh răng máy móc vỡ vụn, ánh sáng đỏ thâm chói lọi trên người và bóng tối va chạm kịch liệt, mỗi một bước đi đều giống như cắn nát một thế giới vậy.
“Lực Tịch Diệt chết tiệt….” Hung Thú đỏ thâm vừa đi vừa nhỏ giọng mắng chửi, nhưng dù mắng thế nào thì vẫn phải di chuyển ra bên ngoài từ trong bóng tối từng bước từng bước một.
Lão Điêu võ cánh cũng bay ra khỏi bóng tối theo, giống như một đám mây đen che trời, sau khi đi vào bên trong bóng tối thì ngay lập tức sấm sét vang dội, vô số ánh lửa tóe ra giữa thân thể của nó và bóng tối.
Dì Mị và cự thú Vô Nhãn cũng xông vào bên trong bóng tối, châm chậm đi vào trong bóng tối, mặc dù trong lòng bọn họ đang lo lắng sốt ruột, nhưng cũng không thể xông ra khỏi bóng tối ngay để tới trước quang ảnh của Thánh Kỳ Lân được.
Đại Quốc Sư Cổ Uyên và thủ tọa Trấn Thiên Cung cùng nhìn chằm chằm vào Thánh Kỳ Lân kia, Thánh Kỳ Lân kia chỉ là quang ảnh trong suốt, không có thân thể thực chất hóa.
Hàn Sâm cũng nhìn chằm chằm vào Thánh Kỳ Lân, nhưng mà hắn càng nhìn thì trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi.
Trạng thái bây giờ của Thánh Kỳ Lân tuyệt đối không phải dị chủng, mùi phát ra trên người nó giống như…. giống như….
“Thú hồn!” Hàn Sâm suýt nữa thì kêu thành tiếng, bởi vì Thánh Kỳ Lân kia nhìn thế nào cũng thấy giống Thú hồn chứ không phải dị chủng.
Ánh sáng trên người Thánh Kỳ Lân càng lúc càng sáng, ngược lại ánh sáng trên bia định mệnh lại càng lúc càng yếu, giống như sức mạnh trong bia định mệnh đều chảy vào trong thân thể của Thánh Kỳ Lân vậy, làm cho thân thể của nó càng ngày càng ngưng thực, mặc dù vẫn không thể hóa thành cơ thể thật được, nhưng trông vẻ càng ngày càng giống như vật sống.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Không phải Thánh Kỳ Lân đã chết rồi hay sao? Sừng của nó bị chế thành tượng ngọc, thịt bị nấu thành đồ ăn, sao vẫn còn thú hồn tồn tại nữa, nếu như nói thú hồn là linh, vậy thì khi thân thể kia không còn nữa, linh vẫn có thể tồn tại được ư?” Trong lòng Hàn Sâm có vô vàn thắc mắc.
Rầm!
Ánh sáng trên bia định mệnh đã hoàn toàn mờ đi, giống như một mảnh gỗ mục nát vỡ tan hóa thành cát bụi đầy trời, mà hình dáng của Thánh Kỳ Lân kia lại hết sức linh động, giống như đã sống lại vậy, nhưng thân thể của nó vẫn giữ nguyên trạng thái giống như thú hồn mà không hóa thành thực thể.
Ánh sáng trên người Thánh Kỳ Lân dần biến mất, mặt đất bị chiếu sáng cũng lại trở về với bóng tối, chỉ có hai ngọn đèn chong vẫn còn †ỏa ra ánh đèn yếu ớt.
“Thánh Kỳ Lân một trong tứ đại Thánh Thú vẫn chưa chết?” Một cường giả Thần Hóa của tộc Hoàng Cực kinh ngạc nói.
“Không đúng, trạng thái của Thánh Kỳ Lân hình như cũng không phải vật còn sống…” Đại Quốc Sư Cổ Uyên nhìn chằm chằm vào Thánh Kỳ Lân nhíu mày nói.
Thủ tọa Trấn Thiên Cung cũng nhìn chằm chằm vào Thánh Kỳ Lân, cái †ay rụt trong tay áo động đậy mấy lần như muốn động thủ nhưng lại có chút kiêng ky, cuối cùng vẫn không hành động.
Cuối cùng ánh mắt của Thánh Kỳ Lân dừng lại trên người Hàn Sâm, bốn chân đạp lên không trung di chuyển, bay vút lên trời từng bước từng bước một đi đến chỗ Hàn Sâm, thân thể ấy tỏa ra thánh quang lờ mờ quái dị không nói lên lời.
“Nó muốn làm cái gì? Không phải bởi vì ta kích thích bia định mệnh nên nó muốn liều mạng với ta đấy chứ?” Hay là nó muốn lấy lại sừng Kỳ Lân của nó về?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Lúc Hàn Sâm đang suy đoán thì Thánh Kỳ Lân kia đã đến trước mặt hắn, nhưng lại không hề có ý ra tay.
Thánh Kỳ Lân dừng lại ở khoảng cách rất gần với Hàn Sâm, khoảng cách ấy khiến Hàn Sâm có loại cảm giác muốn lùi về sau, nhưng Thánh Kỳ Lân lại đột nhiên gầm nhẹ với Hàn Sâm một tiếng, sau đó cúi đầu xuống chìa đầu ra trước mặt Hàn Sâm.
“Ý gì?” Hàn Sâm nhìn đầu của Thánh Kỳ Lân đang cúi xuống trước mặt, nhất thời không phản ứng được là Thánh Kỳ Lân muốn làm gì.
Thánh Kỳ Lân thấy Hàn Sâm không có động tĩnh gì, lại gầm nhẹ lên một tiếng, rồi cúi đầu để sát với Hàn Sâm hơn một chút. Ngay lập tức Hàn Sâm như hiểu được chút gì đó, hắn chìa tay ra xoa đầu của Thánh Kỳ Lân.
Hết chương 2948.
Chương 2949. Người canh giữ Thánh Điện“Vù!” Trong nháy mắt lúc bàn tay Hàn Sâm đặt lên trên đầu Thánh Kỳ Lân, thân thể của Thánh Kỳ Lân giống như hòa tan ra hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong lòng bàn tay Hàn Sâm, xuôi theo cánh †ay xuôi theo cánh tay xông thẳng vào trong não, chui vào bên trong hồn hải.
“Thu được Thánh Linh Thánh Kỳ Lân.”
Âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu Hàn Sâm gần như cùng lúc với khi hắn nghe thấy một tiếng gào vang trời truyền đến từ trên không: “Dừng tay.”
Một giây sau, Hàn Sâm nhìn thấy một ráng đỏ làm đỏ rực cả một góc trời của thế giới hắc ám, một con Hung Thú toàn thân đỏ thẫm gào thét xông đến, trong nháy mắt đã xông tới trước mặt Hàn Sâm, ánh mắt nó lộ ra ra vẻ hung ác, há mồm phun một luồng ánh sáng đỏ vào Hàn Sâm. Luồng ánh sáng đỏ đó không giống ngọn lửa, trông giống một loại tia xạ tuyến hơn, nháy mắt đã bao phủ Hàn Sâm vào trong nó.
“Xích Khôi…. Ngươi vẫn còn sống ư….” Cửu Thiên Đế hoảng sợ kêu lên đầy sợ hãi, nhưng một giây sau hắn lại nghiêng mình che trước mặt Hàn Sâm, từng con mắt trên áo giáp xanh sâm mở ra, phóng ra quầng sáng màu xanh biếc chống lại ánh sáng màu đỏ, vừa ngăn cản ánh sáng đỏ của Xích Khôi vừa quát lớn: “Xích Khôi, đừng làm tổn thương Hàn công tử.”
“Ta còn tưởng là ai cơ, hóa ra là lão nô tài Thiên Nhãn nhà ngươi, lão nô tài ngươi vẫn chưa chết mà còn đi nhận chủ tử mới nữa cơ à?” Xích Khôi nhìn chằm chằm Cửu Thiên Đế lạnh giọng nói, bên trong giọng nói toàn là sự khinh miệt.
“Câm mồm, là chủ thượng lệnh cho ta phải bảo vệ Hàn công tử, Xích Khôi ngươi chớ vội làm càn.” Cửu Thiên Đế cả giận nói, nhưng cũng nhìn ra được hắn vô cùng kiêng dè Xích Khôi, nên cũng không dám động thủ.
Xích Khôi gần giọng cười một tiếng: “Thiên Nhãn, ngươi bớt ở đấy nói xạo đi, hắn mới bao nhiêu tuổi, lúc chủ thượng còn sống thì e ông nội của ông nội hắn còn chưa chào đời nữa kìa, chủ thượng lệnh cho ngươi bảo vệ hắn, nói xằng nói bậy cũng phải có mức độ thôi.”
Cửu Thiên Đế há miệng muốn giải thích, Xích Khôi lại nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh ấy giống như chói tai như thiên lôi cuồn cuộn đánh vào kim thiết, ánh sáng đỏ trên người trở nên tối tăm, hung tợn nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm nói: “Bớt nói lời vô ích đi, lão nô tài nhà ngươi có nhận chủ tử mới hay không ta không quan tâm, bảo chủ tử của ngươi giao Thánh Linh ra đây, nếu không hôm nay ta sẽ khiến ngươi và chủ tử của ngươi tan thành mây khói với nhau luôn.”
Vừa dứt lời nó bèn há miệng phun ra ánh sáng đỏ, phun về phía Cửu Thiên Đế đang đứng chắn ở trước mặt Hàn Sâm.
“Xích Khôi, đừng có tưởng Bổn Đế sợ ngươi thật.” Cửu Thiên Đế nghiến răng không lùi, ánh sáng xanh trên người lóe ra, ảo ảnh giống như lệ quỷ hiện ra, hắn lại sử dụng Nhất Thuấn Thiên Niên.
Trong sự gia trì của Nhất Thuấn Thiên Niên, Cửu Thiên Đế mới ngăn cản được ánh sáng đỏ kia.
“Nhất Thuấn Thiên Niên, ngàn năm một cái chớp mắt, chỉ trong chớp. mắt ngươi đã tiêu hao tuổi thọ mấy năm của mình, để ta xem thử ngươi còn có bao nhiêu năm tuổi để có thể chống đỡ được tiếp.” Trong lúc Xích Khôi nói chuyện thì ánh sáng đỏ trong miệng cũng không ngừng phun ra, liên tục phun về Cửu Thiên Đế.
Ánh sáng xanh trên người Cửu Thiên Đế nhờ sự gia trì của Nhất Thuấn Thiên Niên nên ngăn cản được xung kích của ánh sáng đỏ, nhưng vẻ ngoài của hắn lại không ngừng già đi, tóc cũng càng ngày càng bạc trắng.
“Hàn công tử đi mau.” Cửu Thiên Đế vừa ngăn cản ánh sáng đỏ vừa hét lớn.
Hàn Sâm quả thực có hơi bất ngờ, không ngờ rằng Cửu Thiên Đế lại bảo vệ hắn một cách liều mạng như vậy, không giống giả bộ chút nào.
Vừa định nói gì đó thì lại nhìn thấy một đám mây đen che trời trong bóng tối xông lại đây, lượn vòng trong không trung gắn giọng nói: “Đi? Đi đâu? Không để Thánh Linh lại, tất cả đều phải chết.”
“Côn Bằng… Ngươi cũng vẫn còn sống….” Sắc mặt của Cửu Thiên Đế càng khó coi hơn.
“Cũng không phải chỉ có bọn họ còn sống.” Cùng với âm thanh yêu mị lạnh như băng, một người phụ yêu mị khôn cùng bước ra từ trong bóng tối.
Mà ở một hướng khác, một con cự thú không mắt cũng đang bò ra, bốn con sinh vật kinh khủng với hình dáng khác nhau đã chặn bốn phía đèn quang minh chỉ trong nháy mắt, chặn lại đám người Cổ Uyên vốn đang muốn rời khỏi nơi này.
“Vô Nhãn… Ma Nữ… Các ngươi đều còn sống ư…” Cửu Thiên Đế cực kỳ sợ hãi, run sợ nhìn bốn con sinh vật kinh khủng này.
“Bọn ta phụ trách canh giữ Thánh Điện, Thánh Điện vẫn còn thì sao bọn ta chết được chứ.” Ma Nữ nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Ngược lại là lão nô tài ngươi, lại sống được tới bây giờ, hơn nữa còn nhận một chủ tử mới, quả là có hơi bất ngờ đấy.”
Cửu Thiên Đế vừa chặn lại ánh sáng đỏ của Xích Khôi vừa lớn giọng quát: “Bổn Đế tuyệt đối không phản bội chủ thượng, là chủ thượng dặn dò ta phải bảo vệ Hàn công tử…”
“Đến bây giờ ngươi vẫn còn mạnh miệng được à, cứ giết lão nô tài nhà ngươi trước đã, rồi sau đó lại giết chết đám tiểu tử dám cả gan lấy trộm Thánh Linh này sau.” Lão Điêu ở trên không trung hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra một luồng khói đen.
Luồng khói đen kia không mạnh nhưng lại có chút quái dị, giống như rắn độc màu đen cuốn về phía Cửu Thiên Đế.
Cửu Thiên Đế chặn lại đòn tấn công của Xích Khôi đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi, làm gì còn sức để chặn lại luồng khói đen kia nữa, vẻ mặt hắn tràn đầy sợ hãi nhưng cũng không thể nào ngăn chặn lại được.
Đột nhiên, Cửu Thiên Đế cảm thấy bả vai bị một luồng sức mạnh kéo ra đằng sau, đồng thời tránh được luồng khói đen đó, và thoát khỏi phạm vi tấn công của ánh sáng đỏ.
Cửu Thiên Đế đảo mắt nhìn thì thấy bản thân đang ở phía sau Hàn Sâm, mà ánh sáng đỏ và khói đen đều đang cuồn cuộn lao về phía hắn.
“Công tử cẩn thận…” Cửu Thiên Đế vô cùng hoảng sợ, vẫn còn muốn xông lên giúp Hàn Sâm ngăn lại, nhưng hắn lại cảm thấy không gian
xung quanh có một sự thay đổi kỳ lạ, những ánh sáng đỏ và khói đen đó chậm lại một cách quỷ dị, chẳng thể tới gần Hàn Sâm được.
“ lĩnh vực thời gian của Quỷ Thời Gian!” Xích Khôi và Côn Bằng đều kinh sợ hô lên một tiếng, thu sức mạnh lại không tiếp tục tấn công nữa.
“ lĩnh vực thời gian cũng chẳng có gì ghê gớm.” Côn Bằng hừ lạnh đập cánh xông về phía Hàn Sâm.
“Lão Điêu, dừng tay trước đã.” Lúc này Ma Nữ dì Mị lại mở miệng gọi Lão Điêu lại.
“Làm sao?” Ánh mắt kỳ lạ của Lão Điêu chuyển sang nhìn Ma Nữ Dì Mị hỏi.
“Trước hết đuổi mấy tên gây vướng víu này đi rồi mới trừng trị hắn cũng không muộn.” Ma Nữ Dì Mị thản nhiên nói.
“Cũng được” Ánh mắt kỳ quái của Lão Điêu khẽ đảo, vỗ hai cánh, khói đen trong miệng bị phun ra, cuốn về phía Đại Quốc Sư Cổ Uyên và ba vị Thần Hóa của tộc Hoàng Cực.
Mà cự thú Vô Nhãn ở bên cạnh cũng di chuyển thân thể to lớn lăn đến chỗ thủ tọa Trấn Thiên Cung.
“Khoan ra tay đã, tại hạ có đôi lời muốn nói.” Lực lượng trên người Đại Quốc Sư Cổ Uyên dâng lên như mây, lại không ngăn cản được khói đen mà Lão Điêu phun ra, người vừa lùi về phía sau vừa kêu lên.
Ba vị cường giả Thần Hóa của tộc Hoàng Cực không có bản lĩnh giống Cổ Uyên, sức mạnh trên người bị khói đen cuốn qua một cái là tan biến, thoáng cái đã giống như mất hồn, lặng lẽ ngã xuống mặt đất.
“Có lời gì để sau khi chết về bên kia nói cũng được.” Lão Điêu lại nói một câu đầy âm hiểm, vỗ cánh bay lên lại xông về phía Cổ Uyên.
Cự thú Vô Nhãn ở bên kia giống như tên lưu manh đâm vào thủ tọa Trấn Thiên Cung, nhưng rồi thủ tọa Trấn Thiên Cung khép hai tay lại xoay một cái, ngay lập tức hướng lăn của cự thú Vô Nhãn xoay chuyển một trăm tám mươi độ, lăn thẳng vào bên trong bóng tối.
“Tại hạ là thủ tịch trưởng lão của Trấn Thiên Cung, đã vô tình đắc tội
các vị, các vị có thể nghe ta nói một lời được không.” Mặc dù thủ tọa
Trấn Thiên Cung lợi hại, nhưng cũng không dám càn rỡ ở đây, hắn nói chuyện vô cùng cung kính.
Nhưng lại chẳng có ai để ý đến hắn, trong nháy mắt cự thú Vô Nhãn đã lăn ra khỏi bóng tối, lại lao về phía thủ tọa Trấn Thiên Cung.
Hết chương 2949.
Chương 2950. Bầu không khí quỷ dịThủ tọa Trấn Thiên Cung lại sử dụng thủ đoạn thay trời đổi đất, muốn thay đổi không gian để cho cự thú Vô Nhãn khó đến gần hắn.
Nhưng lần này cự thú Vô Nhãn lại không bị ảnh hưởng của thay trời đổi đất, mặc dù phương hướng không gian bị thay đổi, nhưng cự thú Vô Nhãn vẫn lăn về phía thủ tọa Trấn Thiên Cung như trước. Hơn nữa càng lăn càng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt thủ tọa Trấn Thiên Cung.
Sắc mặt thủ tọa Trấn Thiên Cung khẽ đổi, tay áo đột nhiên vung lên, trong ống tay áo đó giống như có một vùng không gian, muốn hút cự thú Vô Nhãn vào bên trong.
Cự thú Vô Nhãn thu hút đến ống tay áo nhưng nó đột nhiên dừng lại, miệng co lại thành hình cái loa, thổi về phía thủ tọa Trấn Thiên Cung.