Tu tut
Giống như tiếng còi của thuyền biển, khoảnh khắc tiếng còi phát ra thì có hàng loạt gợn sóng mà mắt thường có thể thấy vọt ra từ trong miệng của cự thú Vô Nhãn, giống như gợn nước bao vây thủ tọa Trấn Thiên Cung ở bên trong, hóa thành từng vòng sóng âm, trói người của thủ tọa Trấn Thiên Cung lại luôn.
Lực Thái Thượng trên người thủ tọa Trấn Thiên Cung tuôn trào điên cuồng, nhưng lại không xé rách được vòng sóng âm đó, người bị nhốt chặt trong vòng sóng âm.
Cự thú Vô Nhãn xoay người quay về, vòng sóng âm tự động kéo thủ tọa Trấn Thiên Cung theo, chẳng bao lâu sau đã đi đến bên cạnh Ma Nữ.
Mà bên khác, Đại Quốc Sư Cổ Uyên hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng, tốc độ của Côn Bằng thật sự quá nhanh, những đòn tấn công liên tục của nó khiến Đại Quốc Sư Cổ Uyên ứng phó đầy vật vã. Chỉ trong nháy mắt trên người đã xuất hiện rất nhiều vết thương, cuối cùng người Đại Quốc Sư lóe lên lui vào trong bóng tối, Côn Bằng đuổi theo một rồi thì quay lại, nhìn vẻ mặt của hắn là biết không đuổi kịp Cổ Uyên rồi.
“Thuật gen của thằng cha này có hơi cổ quái, có thể di chuyển tự do trong lực Tịch Diệt, để hắn chạy thoát mát rồi.” Sau khi quay về thì Côn Bằng nói.
“Không sao, mục đích tộc Hoàng Cực đến đây làm gì chẳng khó đoán,
không cần để ý đến hắn.” Ma Nữ nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người bọn Hàn Sâm, thủ †ọa Trấn Thiên Cung vẫn luôn giấy giụa nhưng không thoát được sự trói buộc của sóng âm.
“Giao Thánh Linh ra đây, ta có thể làm chủ tha cho ngươi một mạng.” Ma Nữ nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm không trả lời Ma Nữ, nhưng ánh mắt đánh giá đám người Ma Nữ, hắn có nhìn thấy mấy người đám Ma Nữ trong ghi hình mà Lão Miêu mang về, hắn biết được hắn tìm đúng nơi rồi, chắc là Tiểu Hoa đang ở đây.
“Hỏi ngươi đấy, liếc cái gì mà liếc?” Lão Điêu tức giận quát.
Cửu Thiên Đế vội vàng lách mình tới trước Hàn Sâm, nói với Ma Nữ: “Ma Nữ, các ngươi phải tin ta, thật sự là chủ thượng bảo ta bảo vệ Hàn công tử đi Thánh Điện, chủ thượng có lưu lại tàn hồn bên trong tượng ngọc của Thánh Viên…”
“Bịa đặt, ngươi cứ bịa tiếp đi.” Xích Khôi cười lạnh nói: “Tượng ngọc của Thánh Viên đó là chủ thượng chuẩn bị cho tiểu thư Uyển Nhi, sao có thể lưu lại tàn hồn trong đó được?”
Cửu Thiên Đế lập tức cứng họng, hắn không tài nào giải thích được, âm thầm kêu khổ trong lòng: “Chủ thượng à chủ thượng, vì tình yêu của ngươi, lão nô có liều cái mạng này thì cũng chẳng sao, nhưng chết ở trong tay của chính người mình thì thật là quá oan uổng, chủ thượng dự liệu như thần sao lại không tính đến tình huống này chứ?”
“Hàn công tử, ngươi đi trước đi, để lão nô cản bọn họ lại.” Cửu Thiên Đế bất chấp mọi thứ nói với Hàn Sâm ở đẳng sau.
Lão Điêu và Xích Khôi nghe xong đều nhếch mép cười: “Ngươi chặn bọn ta á? Chặn thế nào? Sử dụng Nhất Thuấn Thiên Niên của ngươi à? Coi như có thể kéo dài được tuổi thọ của ngươi, nhưng có thể kéo dài được mấy giây đây?”
“Lão nô tài, ngươi quả là trung thành với chủ tử mới đấy.” Ma Nữ nheo mắt lại quan sát Hàn Sâm.
“Lão Cửu, ngươi lui ra.” Hàn Sâm đột nhiên nói với Cửu Thiên Đế đang đứng trước mặt.
“Hàn công tử…. Cửu Thiên Đế muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hàn Sâm vung tay ngắt ngang.
Hàn Sâm ra hiệu cho Cửu Thiên Đế lui sang một bên, nhìn về phía Ma Nữ hỏi: “Các hạ là dì Mị?”
Ma Nữ và Lão Điêu đều giật mình, cái tên dì Mị Lão Điêu này là cách gọi nhau giữa bọn họ, người ngoài vốn không hề biết.
Đặc biệt là cái tên dì Mị này, là cái tên sau này Tiểu Hoa đến mới có, cũng chỉ có một mình Tiểu Hoa gọi như vậy, đám Lão Điêu đều gọi Ma Nữ là sắc nữ.
“Ngươi biết ta?” Ma Nữ nhíu mày quan sát Hàn Sâm từ trên xuống dưới, trông thì có hơi quen mắt đấy.
“Tại hạ là Hàn Sâm, đến đây để tìm Tiểu Hoa, mong các vị giơ cao đánh khẽ, để cha con ta được đoàn tụ.” Hàn Sâm hơi chắp tay lại nói, hắn định tiên lễ hậu binh, nếu như không nói được vậy thì chỉ có thể cưỡng ép đánh vào.
“Ngươi là Hàn Sâm!” Đám người Dì Mị đều ngẩn người sau khi nghe cái tên này.
Bọn họ biết cha ruột của Tiểu Hoa tên là Hàn Sâm, thế nhưng với bọn họ, cha ruột của Tiểu Hoa là ai không quan trọng một chút nào, vì vậy bọn họ hoàn toàn không quan tâm Hàn Sâm trông như thế nào, cho dù có nhìn thấy rồi thì cũng không để ở trong lòng, nên nhất thời cũng không nhận ra.
“Ngươi là… Cha ruột của tiểu chủ nhân…” Lão Điêu cũng trợn tròn mắt nhìn Hàn Sâm trực tiếp kêu lên.
Cửu Thiên Đế có hơi sững sờ, không biết rốt cuộc đây là tình huống gì, đầu óc nhất thời bị quay mòng mòng:
“Ý gì? Lão Điêu nói Hàn Sâm là cha của tiểu chủ nhân bọn họ? Bọn Lão Điêu lại nhận chủ nhân mới, hơn nữa còn là con của Hàn công tử…. Đợi đã…”
Hai mắt Cửu Thiên Đế đột nhiên sáng lên, giống như nhớ đến điều gì, lập tức vỗ đùi nghĩ thầm trong lòng: “Thì ra là thế… Thì ra là thế.. Ta biết mà, chủ thượng tính toán không bỏ sót cái gì, sao có thể không tính đến tình huống này chứ… Hóa ra là như vậy… Ha ha ha…”
“Không ngờ được, quả là không ngờ được, chủ thượng lại có cả con với Hàn công tử, với tính khí của Lão Điêu và Ma Nữ, nếu như không phải máu thịt của chủ thượng, thì đời nào bọn họ nhận chủ, không sai, chắc chắn là như vậy, không sai, hóa ra người chủ thượng kêu ta bảo vệ lại là cha ruột của tiểu chủ nhân… A.. Không đúng… Cha ruột… Sao chuyện này có thể xảy ra được… Thôi mặc kệ… Với thần uy của chủ thượng… Thì có gì là không thể chứ?” Cửu Thiên Đế càng nghĩ càng thấy đúng, cảm thấy lần này mình được cứu rồi.
Cửu Thiên Đế nghĩ đến đây cười ha hả nói: “Hóa ra đều là người một nhà, vậy các ngươi còn đánh cái gì, các ngươi còn không mau đón Hàn công tử vào trong Thánh Điện đi?”
Đám người Ma Nữ ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên xử lý như nào mới ổn, dù thế nào bọn hắn cũng không thể nào ngờ được, cha ruột của Tiểu Hoa, một tên xuất thân từ Tí Hộ Sở, ở trong tình huống không hề có ai giúp đỡ lại như vậy có thể thăng lên đến cấp Thần Hóa, hơn nữa còn thu phục được lão quái vật Cửu Thiên Đế, chạy đến Thánh Vực đòi người.
Chuyện này quả thực vượt xa dự liệu của bọn họ, trước đây bọn họ hoàn toàn không hề nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Thủ tọa Trấn Thiên Cungđang bị nhốt muốn nhân lúc bọn họ đang chiến đấu với Cửu Thiên Đế và Hàn Sâm thì tìm cơ hội để trốn thoát, ai biết được bọn họ lại đột nhiên thành họ hàng thân thích, Hàn Sâm lại trở thành cha của tiểu chủ nhân Thánh Vực, làm hắn cũng giật mình trong lòng.
“Chẳng lẽ…Đứa trẻ trở thành tiểu chủ nhân của Thánh Vực kia…” Thủ tọa Trấn Thiên Cung nhớ đến Tiểu Hoa, năm đó hắn muốn mang Tiểu Hoa về Trấn Thiên Cung, nhưng tiếc là chủ quan nhất thời bị Hàn Sâm cướp mất, không ngờ đứa bé kia lại trở thành chủ nhân mới của Thánh Vực.
Trong bỗng chốc tất cả mọi người đều suy nghĩ đủ thứ, không một ai lên tiếng nói chuyện làm bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Hết chương 2950.
Chương 2951. Dỡ nó xuốngLão Điêu nói với vẻ mặt đanh lại: “Mặc dù ngươi có quan hệ huyết thống với tiểu chủ nhân, nhưng cho dù có chung dòng máu thì cũng không thể lấy Thánh Linh của tiểu chủ nhân được, giao Thánh Linh ra đây”
“Đúng vậy, nhất định phải trả lại Thánh Linh.” Xích Khôi cũng trừng mắt nhìn Hàn Sâm, nói.
“Các ngươi đang muốn tạo phản sao?” Mặt Cửu Thiên Đế biến sắc.
Dì Mị bật cười, nói với Hàn Sâm: “Ngươi là cha của tiểu chủ nhân, đương nhiên cũng là khách quý của Thánh Vực bọn ta, nhưng Thánh Linh là một vật quan trọng, còn là đồ của con trai ngươi nữa, chắc là h ngươi cũng sẽ không cướp đồ của con trai mình đâu ha? Mong là ngươi có thể trả lại Thánh Linh.”
“Trả lại Thánh Linh cũng được, dẫn Tiểu Hoa ra đây, ta sẽ đưa thẳng cho nó.” Hàn Sâm hờ hững nói.
“Bây giờ Tiểu Hoa không ở Thánh Vực, ngươi cứ giao Thánh Linh cho bọn ta là được.” Dì Mị Ma Nữ nói.
“Vậy ta đợi nó trở về.” Hàn Sâm đáp lời.
“Muốn đưa cũng phải là đưa cho tiểu chủ nhân, sao phải giao cho các
ngươi? Còn không mau đi trước dẫn đường, để Hàn công tử vào Thánh Điện đợi tiểu chủ nhân.” Cửu Thiên Đế đứng một bên nói với giọng the
thé.
“Hắn không được vào Thánh Điện.” Xích Khôi lạnh lùng nói.
“Sao lại không được vào Thánh Điện? Hắn là cha ruột của tiểu chủ nhân, sao lại không thể vào Thánh Điện chứ?” Cửu Thiên Đế bất mãn hét lên.
“Ngươi hét cái gì mà hét? Bướm lột xác từ sâu róm, bướm biết bay nhưng sâu róm bay được không?” Xích Khôi trừng mắt với Cửu Thiên Đế, nói oang oang.
“Lời này của ngươi có ý gì?” Cửu Thiên Đế nổi giận.
“Là ý mà ngươi nghe ra đấy. Giao Thánh Linh ra rồi cút đi. Khi nào tiểu
chủ nhân cần đến hắn thì sẽ tự mình đi tìm thôi.” Xích Khôi và Cửu Thiên Đế trợn mắt hùng hồ nhìn nhau, trông như hai con gà chọi.
“Ngươi dám khinh thường Hàn công tử à. Hàn công tử là do chủ thượng tự mình phân phó dẫn đến Thánh Điện đấy… Các ngươi muốn làm phản rồi hay sao…” Cả người Cửu Thiên Đế run lên.
“Ngươi nói thì bọn ta phải tin à?”Xích Khôi bĩu môi khinh bỉ nói.
Cửu Thiên Đế còn muốn nói gì đó nhưng Ma Nữ đã lên tiếng ngắt lời hắn: “Thiên Nhãn, Thánh Điện không phải là một nơi tầm thường. Đó là niềm hy vọng cuối cùng của Thánh Vực bọn ta. Chỉ có tiểu chủ nhân mới có tư cách bước vào đó, còn những người khác thì đừng mong tới gần nửa bước, đến cả bọn ta cũng còn vậy mà. Nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho Thánh Vực thì nên thông cảm.”
Dì Mị Ma Nữ hơi khựng lại rồi nói tiếp với Hàn Sâm: “Chắc là Lão Miêu đã nói cho ngươi biết tình hình ở đây của tiểu chủ nhân. Hắn có bọn ta chăm sóc nên ổn lắm, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì đâu, ngươi có thể yên tâm. Hiện nay tiểu chủ nhân đã sắp thăng cấp Thần Hóa, chẳng bao lâu nữa là có thể giúp cho Thánh Vực tái hiện hậu thế. Đến khi đó cổng Thánh Vực mở rộng, chắc chắn ngươi sẽ được đoàn tụ với hắn, trở thành khách quý của Thánh Vực ta.”
“Về phần Thánh Linh, đó là vật cần thiết để tiểu chủ nhân khôi phục Thánh Vực. Nếu không, tiểu chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm khi dựng lại Thánh Vực. Ngươi là cha của tiểu chủ nhân, chắc là cũng không muốn nhìn thấy tiểu chủ nhân gặp nguy hiểm mà không quan tâm chứ?” Ma Nữ sửa sang lại mái tóc dài, nheo mắt lại rồi nói tiếp: “Ta nói nhiều với ngươi như vậy, chỉ vì ngươi là cha của tiểu chủ nhân. Nếu không, ta mà muốn giết ngươi để lấy lại Thánh Linh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đổi lại là người khác, bọn ta tuyệt đối sẽ không nói nhảm nhiều như vậy. Bọn ta tôn trọng ngươi là cha của tiểu chủ nhân, cũng mong rằng ngươi có thể thông cảm cho sự khó xử của bọn ta.”
“Dựng lại Thánh Vực là sao? Tiểu Hoa sẽ gặp nguy hiểm gì ư?” Hàn Sâm nhíu mày nhìn dì Mị Ma Nữ, hỏi.
“Đây là chuyện của Thánh Vực ta, không cần phiền đến các hạ nhọc lòng.” Lão Điêu cất giọng the thé.
Vẻ mặt Hàn Sâm lập tức sa sầm: “Chuyện của Thánh Vực các ngươi ư? Tiểu Hoa là con trai ta, các ngươi nói chuyện của nó không liên quan đến ta sao?”
“Tiểu tử, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Nếu thật sự để tới lúc bọn ta ra tay cướp lại Thánh Linh thì lúc đó dù có ra sao, ngươi cũng đừng trách bọn ta không niệm ân tình của tiểu chủ nhân.” Khí thế trên người Xích Khôi xao động như Thôn Thiên cự thú, vừa nói chuyện vừa chèn ép Hàn Sâm.
Tính tình của Hàn Sâm vốn ngang bướng, hắn là một người ăn mềm không ăn cứng, huống hồ chuyện này liên quan đến sự an nguy của Tiểu Hoa, sao hắn có thể nhún nhường cơ chứ?
“Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó mà thôi.” Hàn Sâm cười khẩy, rút đao Nhân Quả Báo Ứng ra, tay còn lại cũng cầm chắc Thuẫn Medusa.
Tuy rằng Thánh Linh và thú hồn có tên gọi khác nhau, nhưng bản chất của cả hai là như nhau. Nếu thú hồn không thể bị cướp lấy một cách cưỡng ép thì tất nhiên Thánh Linh cũng giống vậy. Một khi chủ nhân chết đi, Thánh Linh cũng sẽ biến mất theo, Hàn Sâm không tin đám người Ma Nữ có thể cưỡng chế lấy Thánh Linh ra khỏi hắn.
Nếu có thể cưỡng chế lấy ra được thì e là đám người Ma Nữ đã ra tay ngay từ đầu rồi, cũng sẽ không nói nhảm với hắn nhiều như vậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Đám người Xích Khôi, Lão Điêu đều trầm mặt. Họ không ngờ Hàn Sâm lại dám trở mặt với họ.
Bọn họ là những kẻ tung hoành vô địch ở thời đại Thánh Vực, hiếm có người đối địch được với họ, huống hồ ở thời đại này, họ còn là tên gọi thay thế cho sự vô địch.
Cho dù là kẻ mạnh như thủ tọa Trấn Thiên Cung, có thể nói là cường giả đỉnh cấp nhất trong đại vũ trụ của bây giờ, cũng vẫn bị cự thú Vô Nhãn bắt giữ một cách dễ dàng.
Hàn Sâm là một sinh vật đi ra từ Tí Hộ Sở, đã vậy còn chỉ mới là cấp Hóa Điệp, nhưng lại dám trở mặt với bọn họ ngay tại đây, chuyện này quả thật khó tưởng.
“Làm gì sao?” Sắc mặt Hàn Sâm bình tĩnh, ánh mắt hắn lướt qua đám người Lão Điêu, nhìn về phía bóng tối vô biên kia.
Hướng mà Hàn Sâm nhìn qua là hướng lúc tới của đám người Xích Khôi. Nếu hắn đoán không sai thì nơi đó là nơi tọa lạc của Thánh Điện.
“Ta không quan tâm nơi này là nơi nào, các ngươi là thứ gì, dựng lại Thánh Vực gì đó, vẻ vang muôn đời gì đó, tất cả đều là cái rắm trong mắt ta mà thôi. Nếu các ngươi làm tổn thương Tiểu Hoa nhà ta, thì cho dù nơi này là điện Diêm La dưới Địa Ngục, ông đây cũng sẽ dỡ nó xuống.” Hàn Sâm vừa nói vừa vươn tay nhấc ngọn thạch đăng đó đưa cho Bảo Nhi, đồng thời nói thêm: “Bảo Nhi, xách đèn cho ta, hôm nay hai cha con chúng ta phải phá dỡ cái tòa Thánh Điện gì gì đó rách nát này xuống. Nếu thứ này là tro tàn lịch sử, thì để cho nó bị chôn vùi mãi mãi luôn đi.”
“Dỡ nó xuống!” Bảo Nhi ngồi trên vai Hàn Sâm, một tay xách thạch đăng, phấn khích hét lớn.
“Ngươi cũng xứng sao?” Xích Khôi khinh thường cười khẩy.
Ánh mắt của Ma Nữ đặt trên thạch đăng, nàng lại thấy hơi sửng sốt, nghỉ ngờ nói: “Sao tộc đăng của Thánh tộc lại nằm trong tay ngươi?”
“Cái gì? tộc đăng?” Xích Khôi, Lão Điêu và Vô Nhãn cũng giật mình hoảng hốt, ánh mắt họ đều nhìn chằm chằm vào ngọn thạch đăng trong tay Bảo Nhi.
Họ vừa liếc mắt là mặt bèn biến sắc, thậm chí Xích Khôi còn hét lên: “ tộc đăng… Đúng là tộc đăng của Thánh tộc rồi… Tại sao lại nằm trong †ay hắn…
“tộc đăng vẫn còn… Thế chẳng phải nghĩa là…” Lão Điêu kích động đến mức run rẩy cả người.
Đương nhiên Hàn Sâm cũng nghe hiểu những gì mà đám người Lão Điêu nói. Mặc dù hắn cảm thấy có hơi lạ, sao tộc đăng của Thánh tộc không nằm trong Thần Điện Gen, mà lại lưu lạc trong đại vũ trụ. Thế nhưng Hàn Sâm cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, cơ thể hắn trực tiếp nhảy bật lên, vọt về phía Thánh Điện trong bóng tối.
“Mặc kệ con mẹ nó cái gì mà Thánh Vực, Thánh Chủ, cái gì mà tộc điện, tộc đăng, chỉ cần là thứ làm hại con trai ta thì ta đầu hủy hết.” Hàn Sâm nổi cáu, Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và thuật Băng Cơ Ngọc Cốt đều đã được vận chuyển đến cực hạn, khiến cho cả cơ thể hắn đều giống như băng ngọc, làn da hắn cũng biến thành trạng thái nửa trong suốt, sáng trong lấp lánh tản ra ánh sáng lờ mờ.
Hết chương 2951.
Chương 2952. Xông trận“Ngông cuồng!” Lão Điêu hừ lạnh, đập hai cánh, chỉ trong nháy mắt nó đã đứng trước mặt Hàn Sâm.
Tuy Hàn Sâm đã mở lĩnh vực Thời Gian, nhưng khi ở trong đó tốc độ của Lão Điêu vẫn nhanh giống như tia chớp, như thể lĩnh vực Thời Gian chẳng gây ảnh hưởng gì đến nó vậy.
Hắn biết không phải do lĩnh vực Thời Gian không có tác dụng, mà là vì tốc độ của Lão Điêu quá nhanh, nhanh đến mức có thể vượt qua sức ảnh hưởng của nó.
Hôm nay, đây là lần đầu tiên Hàn Sâm được thấy cách phá giải lĩnh vực Thời Gian bằng tốc độ. Nếu xét về mặt tốc độ, thì e rằng trong khắp vũ trụ bao la này không có ai là đối thủ của Lão Điêu, nói nó đứng thứ nhất cũng không quá đáng.
Lão Điêu giống như mây đen che trời, trong chớp mắt đã bao phủ vùng trời chỗ Hàn Sâm. Nó võ cánh, ngay lập tức có vô số lưỡi đao chân không xuất hiện trong không gian, chúng nó giống như vòng xoáy, vây †ròn quanh Hàn Sâm. Bất kỳ một lưỡi đao chân không nào trong số đó đều có năng lượng khủng khiếp có thể xé rách không gian, cho dù là cường giả cấp Chân Thần bị nó đánh trúng thì e rằng cũng phải tan xương nát thịt.
Nhưng những lưỡi đao chân không ấy lại chỉ xoay quanh thân Hàn Sâm, không hề siết chặt lại.
“Hàn Sâm, nể mặt tiểu chủ nhân, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi chớ gây tự mình hại mình.” Lão Điêu nói bằng giọng the thé.
“Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, thả Tiểu Hoa ra.” Người Hàn Sâm chợt lóe, thuấn di lao ra khỏi vòng xoáy chân không, tiếp tục xông vào trong bóng tối.
“Đừng nói nhiều với hắn làm gì, cứ bắt hắn trước.” Xích Khôi vọt qua, hồng quang trong mắt lập lòe, đang muốn phun về phía Hàn Sâm thì lại nghe thấy tiếng kêu quái lạ truyền đến từ bên hông.
“Đừng làm Hàn công tử bị thương.” Cửu Thiên Đế do dự một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng, những con mắt trên áo giáp đều mở ra, phóng ra chục ngàn tia đồng quang, cản Xích Khôi lại.
“Lão già này, ông đây vì nể mặt tiểu chủ nhân nên không muốn giết Hàn Sâm, nhưng chẳng nhẽ lại không giết được ngươi hay sao?” Xích Khôi giận dữ, hồng quang trên người tăng cao, đánh nhau với Cửu Thiên Đế.
Miệng của cự thú Vô Nhãn biến thành hình kèn, thổi một cái về phía Hàn Sâm, tức khắc từng đợt sóng âm thanh lan tới muốn trói Hàn Sâm lại, sóng âm tràn ra khắp nơi, muốn trách cũng không tránh được.
Hàn Sâm không dám lơ là, đến thủ tọa Trấn Thiên Cung còn bị sóng âm vây khốn, đủ để thấy trận sóng âm này lợi hại nhường nào.
“Bảo Nhi thắp đèn!” Hàn Sâm hô lớn một tiếng, đồng thời giơ Thuân Medusa trong tay lên, chỉ thấy đôi mắt đẹp yêu dị trên Thuẫn Medusa mở ra, hóa thành ánh sáng Ngưng Thị nghênh đón sóng âm.
Bảo Nhi vội vàng đặt đèn xuống trước mắt Medusa, ánh mắt yêu dị kia xuyên qua ánh đèn thì lập tức bị nhuộm lên một màu sắc rực rỡ.
Ánh sáng Ngưng Thị và sóng âm đan xen vào nhau, ngay tức khắc từng làn sóng âm giống như gợn sóng kia đọng lại trong không trung, trông rất quái dị, như từng làn sóng biển bị đông cứng trong khoảng không vậy.
Người Hàn Sâm thoáng cái đã xông vào trong bóng tối, nhưng Ma Nữ kia lại chợt xuất hiện trước mặt hắn, nhìn Hàn Sâm mỉm cười.
Dù cho nàng quyến rũ khôn cùng, nhưng bình thường lại không hay cười nói, lạnh lùng như băng sơn. Hiện giờ nàng cười, đến ánh nắng ban xuân hòa tan tuyết đọng, vạn vật đâm chồi nảy lộc, trăm hoa đua nở cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
Nụ cười này đương nhiên là đẹp, nhưng lại khiến Hàn Sâm phải nhíu mày khi nhìn thấy nó. Nụ cười ấy khiến hắn thấy hoảng hốt trong lòng, trong lòng có loại cảm xúc sẵn sàng chết vì hồng nhan, hận không thể ôm ngay Ma Nữ vào lòng, mà trên thực tế thì hắn đã không tự chủ được đi về phía nàng.
Lòng thầm rét run, Hàn Sâm đưa tay ra, một tấm thạch kính xuất hiện trong tay hắn. Ngân quang trên mặt kính chuyển động, hiện ra hình ảnh của một nữ Cửu Vĩ Hồ.
Sau khi hình ảnh của nữ Cửu Vĩ Hồ xuất hiện, trong không gian vốn yên Tĩnh lại xuất hiện rất nhiều gợn sóng quái dị mạnh mẽ va vào nhau, mãnh liệt như những tia sét đánh vào nhau trên không trung.
Ma Nữ thu lại vẻ quyến rũ, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt nàng, nàng nhìn tấm thạch kính kia và nói: “Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính của Hồ tộc?”
Nói thì chậm, mà thực tế thì chỉ trong tích tắc Hàn Sâm đã phá ba ải, bóng người chợt loé và xông vào bóng tối.
Đám người Ma Nữ không ngờ Hàn Sâm sẽ chơi chiêu như vậy, lúc này muốn ngăn cản hắn thì đã không kịp rồi.
“Đuổi theo!” Lão Điêu hét lên, hai cánh rung lên xông vào bóng tối, khí đen trên người va chạm với bóng tối sinh ra vô số sấm sét khiến nó trông như một con Thần điểu sấm sét đang bay lượn trong những đám mây đen.
Ngoài Xích Khôi đang chiến đấu với Cửu Thiên Đế, thì Ma Nữ và cự thú Vô Nhãn cũng xông vào bóng tối để ngăn cản Hàn Sâm.
“Răng rắc!” Vòng sóng âm trên người trên người thủ toạ Trấn Thiên Cung vỡ nát, gã thủ toạ Trấn Thiên Cung này cũng nhân dịp này thoát vây.
“Không ngờ một tên nhóc đi ra từ Tí Hội Sở lại trưởng thành đến mức này. Có lẽ việc ấy vẫn còn hy vọng không chừng.” Thủ toạ Trấn Thiên Cung không rút lui mà còn đuổi theo vào trong bóng tối.
Hàn Sâm xông vào bóng tối không lâu thì bị Lão Điêu đuổi kịp. Tốc độ của nó thật sự là quá nhanh, cho dù trong bóng đêm khủng bố nhưng nó vẫn nhanh đến mức khó tin, chớp mắt đã đuổi kịp Hàn Sâm.
“Ngươi chán sống rồi!” Lão Điêu bị khơi dậy hung tính, lúc nó còn tung hoành ở vũ trụ thì không biết đã nuốt bao nhiêu sinh linh, nói nó là Hung Thú tuyệt thế cũng không quá đáng.
Xưa nay nó chỉ phục tùng mỗi Thánh Chủ, dù là đám người Ma Nữ cùng là người thủ hộ Thánh Điện như nó, thì cũng chỉ được nó xem như bạn bè mà thôi.
Hiện giờ Hàn Sâm lại muốn xông vào Thánh Điện, khiến ý định muốn giết người trong lòng nó tăng cao. Nó mặc kệ mọi thứ, há to miệng, khói đen cuồn cuộn trong miệng bay về phía Hàn Sâm với khí thế ồ ạt che phủ cả đất trời, tựa như một con rắn độc bằng khói đen khủng bố.
“Đừng giết hắn, phải bắt sống.” Ma Nữ đuổi theo phía sau hô to. Trong bốn loại Hung Thú, chỉ có nàng là tế nhị, ba kẻ khác đều là loại không vừa ý thì sẽ nuốt luôn chủ của mình, hung tính bị khơi dậy thì sẽ chẳng màng gì nữa.
Ma Nữ thật sự không muốn giết Hàn Sâm, nếu không bọn họ sẽ chẳng thể giải thích được với Tiểu Hoa. Những chuyện như vậy dù giấu được nhất thời nhưng chẳng thể giấu cả đời được.
Nhưng hung tính của Lão Điêu đã bị khơi dậy, sao còn nghe lọt lời khuyên của nàng nữa, hắn lạnh giọng kêu lên: “Ta phải nuốt máu thịt linh hồn của hắn, làm hắn không được siêu sinh, bị chôn vùi hoàn toàn trong không gian vũ trụ, sẽ chẳng còn ai biết đến sự tồn tại của hắn nữa”
Dứt lời, khói đen trong miệng càng trở nên cuồng bạo hơn, chớp mắt đã cuốn đến trước mặt Hàn Sâm, giống như một con rắn độc muốn cắn lên cơ thể của hắn.
Bánh răng vũ trụ trong bóng đêm vỡ vụn, Hàn Sâm chỉ đành thuấn di trong phạm vi thạch đăng có thể chiếu đến, hoàn toàn không thoát ra được khỏi phạm vi của khói đen. Vì thế hắn cũng chẳng thèm trốn tránh nữa, giơ Thuẫn Medusa lên và nghênh đón làn khói đen của Lão Điêu.
Bảo Nhi vội vàng giơ thạch đăng đến trước mắt Medusa, thấy ánh mắt yêu dị kia bị nhiễm ánh lửa đèn màu trắng rực, rồi hòa vào với làn khói đen ấy, nhưng lại không thể ngưng đọng luôn được khói đen. Chỉ có một phần phía trước bị ngưng kết, phần khói đen đằng sau vẫn tiếp tục xông lên, đánh nát phần khói đen bị ngưng kết lại ở đằng trước, rồi lại bị đông cứng khi chạm phải ánh sáng Ngưng Thị. Vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi lặp lại, khói đen và ánh sáng Ngưng Thị liên tục va chạm vào nhau, hai bên nhất thời rơi vào trạng thái giằng co.
Hết chương 2952.
Chương 2953. Ngu Xuẩn Mất KhônMặc dù hình thể của cự thú Vô Nhãn rất lớn, nhưng nó cũng không vụng về. Tốc độ chuyển động của nó còn nhanh hơn Ma Nữ. Thấy Hàn Sâm và Lão Điêu đang giằng co, cự thú Vô Nhãn lập tức há miệng thổi về phía Hàn Sâm, nhưng lần này không phải là vòng sóng âm nữa, mà là âm chấn với tần số siêu cao vô cùng kinh khủng.
VùI
Hàn Sâm cảm thấy cả người như đang chấn động theo sóng âm kia, giống như muốn rời ra từng mảnh.
Kiến trúc xung quanh cũng biến thành cát sỏi rơi lả tả trên đất ngay lập tức, cho dù là tảng đá hay là kim loại, trong âm chấn với tần số siêu cao đó, chúng đều tan rã thành bụi bặm trong nháy mắt.
Cũng giống như các công kích khủng bố không khác biệt khác, khiến cho Hàn Sâm hoàn toàn không có chỗ để tránh né.
Áo giáp trên người Hàn Sâm hiện ra, áo giáp Chú Ngữ dán sát da thịt xuất hiện, khiến cho quần áo trên người Hàn Sâm đều rách ra, chỉ có chiếc áo choàng nền xanh viền hoa văn đen là còn nguyên vẹn.
Sau khi áo giáp Chú Ngữ xuất hiện, chú văn phía trên lấp lóe, sức mạnh vĩnh hằng gia cố lập tức bao trùm toàn thân Hàn Sâm. Âm chấn siêu cao tần tức khắc mất đi tác dụng, không thể tiếp tục lan truyền ra bên trong thân thể của hắn nữa.
Lúc này Ma Nữ cũng chạy tới, cùng Lão Điêu và cự thú Vô Nhãn vây Hàn Sâm vào giữa.
“Hàn Sâm, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, giao Thánh Linh ra, ta có thể để cho ngươi rời đi mà không hao tổn một cọng lông tóc nào.” Ma Nữ Dì Mị nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, lạnh lùng nói.
“Giao tiểu Hoa ra, các ngươi muốn thế nào đều được. Nếu không, cho dù hôm nay có Thiên Vương Lão Tử ở chỗ này thì ta cũng phải phá hủy Thánh Điện này.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Nói khoác không biết ngượng!” Lão Điêu giận dữ, khói đen trong miệng càng tỏa ra một cách hung ác điên cuồng, mạnh mẽ chế trụ Ngưng Thị của Medusa, ép về phía Hàn Sâm.
“Hàn Sâm, dù người được xem là kỳ tài thiên phú, mới đến đại vũ trụ không bao lâu đã có thành tích như thế này. Đến cả ta cũng phải lau mắt mà nhìn. Nhưng đáng tiếc, tuy ngươi là cha của tiểu chủ nhân, nhưng mà huyết mạch gen của ngươi quá bất ổn, tương lai rất khó đi đến cấp cao nhất. Chắc hẳn là ngươi cũng hiểu rất rõ về chuyện này.” Ma Nữ nói.
“Ta không rõ lắm.” Hàn Sâm cười lạnh, nói.
“Được thôi, vậy ta sẽ giải thích cho ngươi nghe. Nói như thế này đi, Tí Hộ Sở cung cấp cho ngươi khả năng hấp thu các loại gen sinh vật để bản thân sử dụng, và năng lực tự tiến hóa. Thế nhưng, ngươi hấp thu gen của các dị sinh vật kia để tiến hóa bản thân, điều này có nghĩa là gen của bạn thân ngươi sẽ phải chịu sự xung kích và thay đổi nhất định, khiến cho xích Trật Tự của gen trở nên vô cùng bất ổn. Cho nên, dù gen của ngươi có tiến hóa thế nào thì tính chất không ổn định này vẫn sẽ luôn tồn tại.
“Nhưng mà tiểu Hoa thì lại khác, mặc dù hắn di truyền gen của ngươi, nhưng bởi vì gen di truyền đã được ưu hóa. Hơn nữa nó còn trở thành gen cơ sở của hắn, như vậy sẽ không còn tồn tại nhân tố không ổn định. Nói cách khác, tiểu Hoa có được ưu điểm của ngươi, song cũng vứt bỏ khuyết điểm của ngươi. Có thể nói là trò giỏi hơn thầy, cho nên tiểu Hoa vốn có tố chất, mà ngươi thì không.”
“Vậy thì đã sao? Con của ta có ưu tú thế nào thì đó cũng là con của ta, không phải là công cụ của Thánh Vực các người.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.
“Chúng ta chưa hề nghĩ tới chuyện coi Tiểu Hoa như công cụ, hắn là tiểu chủ nhân của chúng ta, là chủ mới của Thánh Vực.” Ma Nữ nói với dáng vẻ nghiêm túc.
Hàn Sâm khinh thường cười lạnh: “Nếu như chức vị Chủ Thánh Vực tốt như vậy, sao nhiều năm như vậy lại không có người làm, mà cứ bắt buộc phải là Tiểu Hoa nhà ta?”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, lui mười ngàn bước vậy. Cho dù chúng ta để ngươi vào trong Thánh Điện thì ngươi cũng không được làm hỏng được bất kỳ vật gì. Bởi vì bản thân Thánh Điện gần như là bất hủ bất diệt, nếu không nó cũng không có khả năng còn nguyên vẹn không chút tổn hại trong trận đại chiến như vậy.” Ma Nữ dừng một chút, lại nói tiếp: “Ngươi phải tin tưởng chúng ta, tiểu chủ nhân là thiên tuyển chỉ tử, tương lai ắt có thể khôi phục Thánh Vực một lần nữa, trở thành chủ nhân của đại vũ trụ. Làm cha của hắn, ngươi hẳn là càng nên cảm thấy kiêu ngạo vì hắn mới đúng, mà không phải trở thành chướng ngại của hắn.”
“Ta kiêu ngạo vì Tiểu Hoa, nhưng không phải vì hắn là chủ nhân Thánh Vực chó má gì đó, mà bởi vì hắn là con trai của ta.” Hàn Sâm nói chuyện với Ma Nữ bằng giọng giễu cợt.
“Nói lời thừa thãi với hắn làm gì, bắt trước rồi nói sau.” Lão Điêu vừa phun ra khói đen vừa cất giọng the thé.
Ma Nữ khoát tay áo, tiếp tục nói với Hàn Sâm: “Dù ngươi có tin hay không, thì ta đều có thể khẳng định với ngươi rằng, dù có để ngươi tiến vào Thánh Điện thì ngươi cũng không làm được cái gì cả. Dù ngươi có lấy được Thánh Linh thì cũng vô dụng, bởi vì ngươi hoàn toàn không dùng được. Thánh Linh vốn là võ trang gen đặc chế cho Thánh Chủ, chỉ có người tu luyện Thánh Thể mới có thể sử dụng, người có lấy được cũng vô dụng thôi.”
Hàn Sâm biết lời của Ma Nữ không phải là đùa. Mặc dù hắn lấy được Thánh Linh của Thánh Kỳ Lân, nhưng lại không có cách nào triệu hồi Thánh Kỳ Lân hóa thành võ trang gen giống như triệu hoán thú hồn bình thường cả.
Hàn Sâm có thể cảm giác được, ý nguyện của bản thân Thánh Kỳ Lân cũng không phải đối kháng hắn. Nhưng không biết vì lý do gì, hắn luôn cảm giác có một loại ngăn cách, cho dù bản thân Thánh Kỳ Lân bằng lòng thì Hàn Sâm cũng không thể sử dụng nó. Lực lượng của cả hai không cách nào dung hợp lại làm một được.
Lấy một ví dụ so sánh không thích hợp lắm, loại cảm giác này giống như là điện áp không phù hợp, giống như là một chiếc máy cần điện áp 400 Vôn mới hoạt động được mà Hàn Sâm lại chỉ cung cấp được cho nó điện áp 220 Vôn. Do đó, hắn không có cách nào khởi động chiếc máy này một cách bình thường được.
Hàn Sâm vẫn luôn không dùng tới Thánh Kỳ Lân cũng là bởi vì hắn hoàn toàn không có cách điều động Thánh Kỳ Lân, cũng không có cách nào để nó biến thành hình thái võ trang gen.
Ma Nữ thấy sắc mặt Hàn Sâm thay đổi, bèn nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi là cha của Tiểu Hoa, chắc chắn sẽ không đoạt đồ của hắn. Dù sao sớm muộn gì cũng đều là đồ của hắn, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy? Chúng ta cũng là vì tốt cho Tiểu Hoa, đâu cần đánh đến ngươi chết ta sống chứ. Ngươi nói có đúng hay không?”
Khói đen trong miệng Lão Điêu đã sắp ép tới trên Thuãn Medusa. Hàn Sâm đã có thể cảm nhận được một sức mạnh quỷ dị được sinh ra sau khi khói đen kia đánh thẳng tới và tản ra bốn phía, giống như từng vòng xoáy cực kỳ nhỏ đang hấp thụ tất cả sức sống xung quanh, làm Hàn Sâm thấy rợn tóc gáy.
Sắc mặt của Hàn Sâm vẫn không thay đổi, hắn nhìn Ma Nữ Dì Mị, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi nói rất có lý. Nếu như tất cả mọi người đều là vì tốt cho Tiểu Hoa, vậy thì để cho Tiểu Hoa đi theo người cha là ta này đi. Con trai đi cùng cha mình, đây chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Nếu như các ngươi muốn gặp hắn, chỉ cần Tiểu Hoa đồng ý thì ta cũng sẽ không cản các ngươi.”
“Ngu xuẩn mất khôn!” Ma Nữ Dì Mị cũng thấy hơi giận rồi, nói lâu như vậy, Hàn Sâm lại mềm không được mà cứng cũng không xong, khiến nàng dần mất kiên nhãn.
“Ha ha, cướp con của ta, còn nói ta ngu xuẩn mất khôn. Thánh Vực không hổ là thế lực đứng đầu vũ trụ đã từng xưng bá thiên hạ, quả nhiên là rất bá đạo.” Hàn Sâm chế nhạo.
“Nếu như ngươi đã khăng khăng một mực như thế, vậy thì không thể trách chúng ta được.” Ma Nữ Dì Mị nói xong, rút một cây trâm ngọc từ trên tóc ra, nhẹ nhàng nhấn một cái về phía Hàn Sâm.
Ngay lập tức, một chút tinh mang bắn ra từ mũi nhọn của trâm ngọc, bay về phía mi tâm của Hàn Sâm.
“Nên làm thế từ sớm rồi, nói nhiều với hắn để làm gì” Cự thú Vô Nhãn nói oang oang một câu, thân hình to lớn như quả cầu đột nhiên giãn ra, trên sống lưng của nó vậy sinh ra hàng loạt ống thịt trông giống ống khói.