Tu tut
Tiếng còi hơi vang lên từ trong ống thịt, sóng âm kinh khủng cũng phát ra theo đó, từng vòng từng vòng đánh về phía Hàn Sâm.
Chương 2954: Cha và con gái đánh với tam HungNgoài tốc độ của Lão Điêu có thể hoàn toàn vượt qua lĩnh vực Thời Gian, sức mạnh của cự thú Vô Nhãn và Ma Nữ đều bị ảnh hưởng bởi các mức độ khác nhau, rất khó đánh trúng Hàn Sâm ngay được.
Nhưng mà lĩnh vực Thời Gian cũng không thể làm chậm sức mạnh của bọn hắn quá lâu, lực lượng kia cuối cùng vẫn đánh tới.
“Bảo Nhị, tiếp lấy.” Hàn Sâm ném Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cho Bảo Nhi, đồng thời rút đao Nhân Quả Báo Ứng ra, ném thẳng lên không trung, dùng miệng cắn lấy chuôi đao Nhân Quả Báo Ứng.
Gần như là trong cùng một khoảnh khắc, Hàn Sâm lại rút ra một món binh khí khác, đó là Mị Thần Giản của Hồ Tộc.
Mặc dù đao Nhân Quả Báo Ứng rất mạnh, nhưng năng lực chủ yếu của nó là nhân quả báo ứng, tính chủ động công kích của bản thân cũng không mạnh. Trong cuộc chiến kiểu này, thực sự rất khó phát huy ra được nhiều tác dụng, chỉ đành đợi sau khi Hàn Sâm bị thương thì mới có thể dùng.
Mà Mị Thần Giản thì lại khác, trong khoảnh khắc Hàn Sâm cầm giản nơi tay, sức mạnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh ngay lập tức đồn vào trên thân giản. Luồng sức mạnh này không phải muốn khống chế Mị Thần Giản, mà là muốn xé rách lỗ hổng trong phong ấn trên Mị Thần Giản.
Lúc trước, sức mạnh của Hàn Sâm còn chưa khống chế nổi Mị Thần Giản, bị sức mạnh của Mị Thần Giản khống chế ngược lại, cho nên bất đắc dĩ đành phải nhờ người giúp phong ấn nó lại.
Nhưng mà thực lực bây giờ của Hàn Sâm đã có thể sánh với cấp Chân Thần bình thường, đã đủ để sử dụng tộc khí cấp Chân Thần, nên đương nhiên sẽ không cố ky nhiều như vậy nữa.
Răng rắc!
Phía trên Mị Thần Giản vốn u ám vì bị phong ấn, sau khi được Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh cắt ra một vết nứt thì để lộ ra thân giản bằng đồng đỏ.
Trong chớp mắt, ánh sáng màu tím bên trong vết rách kia bỗng nhiên lan rộng, khiến cho thân giản u ám càng ngày càng sáng, xuất hiện rất nhiều vết rạn. Cuối cùng rắc một cái, toàn bộ u ám vỡ vụn, để lộ thân thể màu đồng đỏ sáng chói vạn trượng.
Hàn Sâm cầm Mị Thần Giản trong tay, vung tay đón đỡ lực lượng trong một cái nhấn kia của trâm ngọc trong tay Ma Nữ. Sau khi cả hai đánh vào nhau, người Hàn Sâm bị đẩy lùi ra sau, cũng không phải là bị thương, chỉ là sức mạnh có chút không bằng.
Một tay Bảo Nhi cầm thạch đăng, một tay cầm Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính đối phó với vòng sóng âm của cự thú Vô Nhãn. Hình ảnh của nữ Cửu Vĩ Hồ bên trong mặt kính lấp lóe, phản chiếu ánh sáng màu bạc. Mặc dù không thể đánh tan những vòng sóng âm kia, nhưng chúng đều bị bay ngược trở về.
Khói đen của Lão Điêu như là ngân hà ngược dòng, điên cuồng công kích xuống, Thuãn Medusa cũng rất khó cản lại hết được. Hàn Sâm sử dụng thuấn di mới miễn cưỡng tránh khỏi sự công kích liên tục của khói đen.
Trong khoảng cách gần như vậy, Hàn Sâm vốn chẳng thể nào tránh thoát, thế nhưng vị trí của Hàn Sâm vị lại cách cự thú Vô Nhãn không xa. Hắn cố gắng vây quanh bên cạnh cự thú Vô Nhãn, mượn thân thể của cự thú Vô Nhãn để che chắn, khiến Lão Điêu có điều kiêng dè, mới né tránh được một kích này.
Hai cha con Hàn Sâm liên thủ đánh với tam đại Hung Thú. Trong lúc nhất thời, tam đại Hung Thú lại không làm gì được bọn họ, đánh đến không phân thắng bại.
Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính có thể bắn ngược công kích, mà Mị Thần Giản lại là Ái Thần Chi Giản. Thoạt nhìn thì nó không có hiệu quả đặc biệt gì, nhưng trong lúc chiến đấu với Hàn Sâm, đặc biệt là khi lực lượng va chạm với Mị Thần Giản, tam đại Hung Thú đều cảm thấy sức mạnh của mình không hiểu sao lại yếu hơn bình thường, như thể là không đành lòng giết chết Hàn Sâm.
Hàn Sâm và Bảo Nhi nhờ vào thạch đăng, Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, Mị Thần Giản, Thuẫn Medusa ngăn chặn được thế công của tam đại Hung Thú, trong lúc nhất thời chiến đến khó phân thắng bại.
“Tiểu tử này có chút tà môn… Sao lại có nhiều tộc khí cấp Chân Thần như vậy…” Cự thú Vô Nhãn vừa chiến đấu vừa kêu lên.
“Mẹ nó, Vô Nhãn, ngươi tránh ra, đừng ngáng đường.” Lão Điêu buồn bực kêu to. Phần lớn thế công của hắn đều bởi vì cự thú Vô Nhãn mà không thể không thu liễm, khiến hắn chiến đấu vô cùng buồn bực.
Một tay Ma Nữ cầm ngọc trâm, bóng người như ẩn như hiện, lơ lửng không cố định, nhưng cũng không thể tìm được cơ hội đánh trọng thương Hàn Sâm.
“Keng!” Hàn Sâm hất đầu lên, trong miệng cắn đao Nhân Quả Báo Ứng, chặn lại một chiêu từ trâm ngọc của Ma Nữ. Người hắn lại bị đẩy lùi ra sau, song trên hàm răng cũng chảy ra máu tươi.
Ma Nữ, Vô Nhãn và Lão Điêu, bất kỳ ai trong ba Hung Thú này đều có thực lực cao hơn Hàn Sâm, đấu một mình Hàn Sâm cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ. Nhưng mà Hàn Sâm lại là người không sợ quần chiến nhất trong thiên hạ này.
Một chọi một, hắn chưa chắc là đối thủ của Ma Nữ. Nhưng mà ba chọi một, Hàn Sâm ngược lại cỏn càng trở nên thành thạo điêu luyện hơn.
Bày bố và dựa thế, hai trò này đều được Hàn Sâm sử dụng rất thuần thục, khiến cho tam đại Hung Thú bị liên lụy lân nhau, sức chiến đấu bị suy yếu trên phạm vi lớn.
Hai cha con Hàn Sâm và Bảo Nhi trái chống phải ngăn, đồng thời dần rút lui vào chỗ sâu trong bóng tối. Trong lúc nhất thời, đám người Ma Nữ vậy cũng khó ngăn nổi Hàn Sâm, chỉ có thể khiến hắn không thể tiến lên nhanh như vậy mà thôi.
Hàn Sâm càng lúc càng đi sâu vào trong bóng tối, thân thể của bọn Ma Nữ cũng bị hạn chế càng ngày càng mạnh trong bóng đêm. Bản thân bọn họ đối kháng với lực Tịch Diệt, đã phải tiêu hao một phần sức mạnh, cộng với ảnh hưởng của lĩnh vực Thời Gian khiến bọn hắn suy yếu, khiến bọn họ càng ngày càng khó ngăn cản Hàn Sâm.
“Mẹ nó, đúng là gặp quỷ, sao gã này lại có nhiều thứ cổ quái như vậy .. . Đồ tốt trong thiên hạ đều bị hắn nhặt được sao?” Lão Điêu thấy vô cùng buồn bực, thực lực của hắn rõ ràng mạnh hơn Hàn Sâm, nhưng hắn lại có loại cảm giác có sức nhưng không có chỗ dùng.
“Nếu không phải trong tay hắn có tộc đăng, tăng cường uy năng của Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, thì ta đã sớm phá nát tấm gương đáng chết kia rồi.” Cự thú Vô Nhãn cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Tên này không hổ là cha của tiểu chủ nhân. Mặc dù gen không ổn định, nhưng mà năng lực chiến đấu đúng là rất mạnh, có thể lợi dụng chúng ta kiềm chế lẫn nhau. Các ngươi lui xuống trước đi, giao hắn lại
án”
cho ta, ta có cách bắt hắn.” Ma Nữ quát.
“Được, giao cho ngươi, chúng ta áp trận cho.” Lão Điêu nói xong thì bèn đập cánh rút khỏi vòng chiến. Nó cảm thấy chiến đấu như này quá bực.
Cự thú Vô Nhãn cũng lăn sang một bên, ngăn cản trên con đường đến Thánh Điện của Hàn Sâm.
Nhưng sao Hàn Sâm sẽ để cho bọn họ được như mong muốn chứ. Hắn theo sát cự thú Vô Nhãn như bóng với hình, như giòi trong xương, luôn không cho nó cơ hội thoát khỏi vòng chiến.
“Ngươi… Ngươi đừng đi theo ta…” Cự thú Vô Nhãn buồn bực kêu to, nhưng nó có làm gì thì cũng không thể thoát khỏi Hàn Sâm, nó không có tốc độ giống như Lão Điêu.
Hàn Sâm sử dụng lĩnh vực Thời Gian đính vào bên cạnh nó, khiến nó không thể thoát khỏi vòng chiến.
“Vô Nhãn, ngươi ở đó lề mề cái gì vậy? Còn không mau lui ra ngoài.” Phần lớn công kích của Ma Nữ đều bị cự thú Vô Nhãn ngăn cản, nàng không khỏi hét lên tức giận.
“Ta… Ta cũng muốn lui…” Cự thú Vô Nhãn lại càng thêm bực.
Trong bỗng chốc, tình cảnh vô cùng lúng túng, cự thú Vô Nhãn lui trái lui phải, nhưng mãi vẫn không thoát được Hàn Sâm, trái lại còn trợ giúp Hàn Sâm ngăn cản công kích của Ma Nữ.
Hai cánh của Lão Điêu khẽ đập, bay tới bên cạnh cự thú Vô Nhãn. Móng vuốt của nó bắt lấy người của cự thú Vô Nhãn, muốn mang theo nó cùng thoát khỏi lĩnh vực Thời Gian của Hàn Sâm.
“Chạy đi đâu..” Bảo Nhi hưng phấn kêu lên một tiếng, Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính trong tay phản chiếu ngọn lửa của thạch đăng. Ngay tức khắc có một tia sáng chói mắt chiếu lên người Lão Điêu, khiến cho người Lão Điêu run lên, giống như là bị điện giật, buộc phải bỏ cự thú Vô Nhãn xuống rồi bay ngay vào trong bóng tối.
Hết chương 2953.
Chương 2954. Cha và con gái đánh với tam HungNgoài tốc độ của Lão Điêu có thể hoàn toàn vượt qua lĩnh vực Thời Gian, sức mạnh của cự thú Vô Nhãn và Ma Nữ đều bị ảnh hưởng bởi các mức độ khác nhau, rất khó đánh trúng Hàn Sâm ngay được.
Nhưng mà lĩnh vực Thời Gian cũng không thể làm chậm sức mạnh của bọn hắn quá lâu, lực lượng kia cuối cùng vẫn đánh tới.
“Bảo Nhị, tiếp lấy.” Hàn Sâm ném Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cho Bảo Nhi, đồng thời rút đao Nhân Quả Báo Ứng ra, ném thẳng lên không trung, dùng miệng cắn lấy chuôi đao Nhân Quả Báo Ứng.
Gần như là trong cùng một khoảnh khắc, Hàn Sâm lại rút ra một món binh khí khác, đó là Mị Thần Giản của Hồ Tộc.
Mặc dù đao Nhân Quả Báo Ứng rất mạnh, nhưng năng lực chủ yếu của nó là nhân quả báo ứng, tính chủ động công kích của bản thân cũng không mạnh. Trong cuộc chiến kiểu này, thực sự rất khó phát huy ra được nhiều tác dụng, chỉ đành đợi sau khi Hàn Sâm bị thương thì mới có thể dùng.
Mà Mị Thần Giản thì lại khác, trong khoảnh khắc Hàn Sâm cầm giản nơi tay, sức mạnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh ngay lập tức đồn vào trên thân giản. Luồng sức mạnh này không phải muốn khống chế Mị Thần Giản, mà là muốn xé rách lỗ hổng trong phong ấn trên Mị Thần Giản.
Lúc trước, sức mạnh của Hàn Sâm còn chưa khống chế nổi Mị Thần Giản, bị sức mạnh của Mị Thần Giản khống chế ngược lại, cho nên bất đắc dĩ đành phải nhờ người giúp phong ấn nó lại.
Nhưng mà thực lực bây giờ của Hàn Sâm đã có thể sánh với cấp Chân Thần bình thường, đã đủ để sử dụng tộc khí cấp Chân Thần, nên đương nhiên sẽ không cố ky nhiều như vậy nữa.
Răng rắc!
Phía trên Mị Thần Giản vốn u ám vì bị phong ấn, sau khi được Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh cắt ra một vết nứt thì để lộ ra thân giản bằng đồng đỏ.
Trong chớp mắt, ánh sáng màu tím bên trong vết rách kia bỗng nhiên lan rộng, khiến cho thân giản u ám càng ngày càng sáng, xuất hiện rất nhiều vết rạn. Cuối cùng rắc một cái, toàn bộ u ám vỡ vụn, để lộ thân thể màu đồng đỏ sáng chói vạn trượng.
Hàn Sâm cầm Mị Thần Giản trong tay, vung tay đón đỡ lực lượng trong một cái nhấn kia của trâm ngọc trong tay Ma Nữ. Sau khi cả hai đánh vào nhau, người Hàn Sâm bị đẩy lùi ra sau, cũng không phải là bị thương, chỉ là sức mạnh có chút không bằng.
Một tay Bảo Nhi cầm thạch đăng, một tay cầm Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính đối phó với vòng sóng âm của cự thú Vô Nhãn. Hình ảnh của nữ Cửu Vĩ Hồ bên trong mặt kính lấp lóe, phản chiếu ánh sáng màu bạc. Mặc dù không thể đánh tan những vòng sóng âm kia, nhưng chúng đều bị bay ngược trở về.
Khói đen của Lão Điêu như là ngân hà ngược dòng, điên cuồng công kích xuống, Thuãn Medusa cũng rất khó cản lại hết được. Hàn Sâm sử dụng thuấn di mới miễn cưỡng tránh khỏi sự công kích liên tục của khói đen.
Trong khoảng cách gần như vậy, Hàn Sâm vốn chẳng thể nào tránh thoát, thế nhưng vị trí của Hàn Sâm vị lại cách cự thú Vô Nhãn không xa. Hắn cố gắng vây quanh bên cạnh cự thú Vô Nhãn, mượn thân thể của cự thú Vô Nhãn để che chắn, khiến Lão Điêu có điều kiêng dè, mới né tránh được một kích này.
Hai cha con Hàn Sâm liên thủ đánh với tam đại Hung Thú. Trong lúc nhất thời, tam đại Hung Thú lại không làm gì được bọn họ, đánh đến không phân thắng bại.
Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính có thể bắn ngược công kích, mà Mị Thần Giản lại là Ái Thần Chi Giản. Thoạt nhìn thì nó không có hiệu quả đặc biệt gì, nhưng trong lúc chiến đấu với Hàn Sâm, đặc biệt là khi lực lượng va chạm với Mị Thần Giản, tam đại Hung Thú đều cảm thấy sức mạnh của mình không hiểu sao lại yếu hơn bình thường, như thể là không đành lòng giết chết Hàn Sâm.
Hàn Sâm và Bảo Nhi nhờ vào thạch đăng, Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, Mị Thần Giản, Thuẫn Medusa ngăn chặn được thế công của tam đại Hung Thú, trong lúc nhất thời chiến đến khó phân thắng bại.
“Tiểu tử này có chút tà môn… Sao lại có nhiều tộc khí cấp Chân Thần như vậy…” Cự thú Vô Nhãn vừa chiến đấu vừa kêu lên.
“Mẹ nó, Vô Nhãn, ngươi tránh ra, đừng ngáng đường.” Lão Điêu buồn bực kêu to. Phần lớn thế công của hắn đều bởi vì cự thú Vô Nhãn mà không thể không thu liễm, khiến hắn chiến đấu vô cùng buồn bực.
Một tay Ma Nữ cầm ngọc trâm, bóng người như ẩn như hiện, lơ lửng không cố định, nhưng cũng không thể tìm được cơ hội đánh trọng thương Hàn Sâm.
“Keng!” Hàn Sâm hất đầu lên, trong miệng cắn đao Nhân Quả Báo Ứng, chặn lại một chiêu từ trâm ngọc của Ma Nữ. Người hắn lại bị đẩy lùi ra sau, song trên hàm răng cũng chảy ra máu tươi.
Ma Nữ, Vô Nhãn và Lão Điêu, bất kỳ ai trong ba Hung Thú này đều có thực lực cao hơn Hàn Sâm, đấu một mình Hàn Sâm cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ. Nhưng mà Hàn Sâm lại là người không sợ quần chiến nhất trong thiên hạ này.
Một chọi một, hắn chưa chắc là đối thủ của Ma Nữ. Nhưng mà ba chọi một, Hàn Sâm ngược lại cỏn càng trở nên thành thạo điêu luyện hơn.
Bày bố và dựa thế, hai trò này đều được Hàn Sâm sử dụng rất thuần thục, khiến cho tam đại Hung Thú bị liên lụy lân nhau, sức chiến đấu bị suy yếu trên phạm vi lớn.
Hai cha con Hàn Sâm và Bảo Nhi trái chống phải ngăn, đồng thời dần rút lui vào chỗ sâu trong bóng tối. Trong lúc nhất thời, đám người Ma Nữ vậy cũng khó ngăn nổi Hàn Sâm, chỉ có thể khiến hắn không thể tiến lên nhanh như vậy mà thôi.
Hàn Sâm càng lúc càng đi sâu vào trong bóng tối, thân thể của bọn Ma Nữ cũng bị hạn chế càng ngày càng mạnh trong bóng đêm. Bản thân bọn họ đối kháng với lực Tịch Diệt, đã phải tiêu hao một phần sức mạnh, cộng với ảnh hưởng của lĩnh vực Thời Gian khiến bọn hắn suy yếu, khiến bọn họ càng ngày càng khó ngăn cản Hàn Sâm.
“Mẹ nó, đúng là gặp quỷ, sao gã này lại có nhiều thứ cổ quái như vậy .. . Đồ tốt trong thiên hạ đều bị hắn nhặt được sao?” Lão Điêu thấy vô cùng buồn bực, thực lực của hắn rõ ràng mạnh hơn Hàn Sâm, nhưng hắn lại có loại cảm giác có sức nhưng không có chỗ dùng.
“Nếu không phải trong tay hắn có tộc đăng, tăng cường uy năng của Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, thì ta đã sớm phá nát tấm gương đáng chết kia rồi.” Cự thú Vô Nhãn cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Tên này không hổ là cha của tiểu chủ nhân. Mặc dù gen không ổn định, nhưng mà năng lực chiến đấu đúng là rất mạnh, có thể lợi dụng chúng ta kiềm chế lẫn nhau. Các ngươi lui xuống trước đi, giao hắn lại
án”
cho ta, ta có cách bắt hắn.” Ma Nữ quát.
“Được, giao cho ngươi, chúng ta áp trận cho.” Lão Điêu nói xong thì bèn đập cánh rút khỏi vòng chiến. Nó cảm thấy chiến đấu như này quá bực.
Cự thú Vô Nhãn cũng lăn sang một bên, ngăn cản trên con đường đến Thánh Điện của Hàn Sâm.
Nhưng sao Hàn Sâm sẽ để cho bọn họ được như mong muốn chứ. Hắn theo sát cự thú Vô Nhãn như bóng với hình, như giòi trong xương, luôn không cho nó cơ hội thoát khỏi vòng chiến.
“Ngươi… Ngươi đừng đi theo ta…” Cự thú Vô Nhãn buồn bực kêu to, nhưng nó có làm gì thì cũng không thể thoát khỏi Hàn Sâm, nó không có tốc độ giống như Lão Điêu.
Hàn Sâm sử dụng lĩnh vực Thời Gian đính vào bên cạnh nó, khiến nó không thể thoát khỏi vòng chiến.
“Vô Nhãn, ngươi ở đó lề mề cái gì vậy? Còn không mau lui ra ngoài.” Phần lớn công kích của Ma Nữ đều bị cự thú Vô Nhãn ngăn cản, nàng không khỏi hét lên tức giận.
“Ta… Ta cũng muốn lui…” Cự thú Vô Nhãn lại càng thêm bực.
Trong bỗng chốc, tình cảnh vô cùng lúng túng, cự thú Vô Nhãn lui trái lui phải, nhưng mãi vẫn không thoát được Hàn Sâm, trái lại còn trợ giúp Hàn Sâm ngăn cản công kích của Ma Nữ.
Hai cánh của Lão Điêu khẽ đập, bay tới bên cạnh cự thú Vô Nhãn. Móng vuốt của nó bắt lấy người của cự thú Vô Nhãn, muốn mang theo nó cùng thoát khỏi lĩnh vực Thời Gian của Hàn Sâm.
“Chạy đi đâu..” Bảo Nhi hưng phấn kêu lên một tiếng, Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính trong tay phản chiếu ngọn lửa của thạch đăng. Ngay tức khắc có một tia sáng chói mắt chiếu lên người Lão Điêu, khiến cho người Lão Điêu run lên, giống như là bị điện giật, buộc phải bỏ cự thú Vô Nhãn xuống rồi bay ngay vào trong bóng tối.
Hết chương 2954.
Chương 2955. Không Mi.Lúc chiến đấu, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ truyền đến từ bóng tối bốn phía, rõ ràng là những Không Mị đó đã bị cuộc chiến thu hút.
Nhưng vì Không Mị sợ ánh sáng của thạch đăng nên cũng không tới gần khu vực này.
Lão Điêu bị Bảo Nhi sử dụng Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính chiếu một cái, trông có vẻ không bị thương. Nhưng không biết tại sao sau khi bị chiếu một cái như thế, Lão Điêu thấy có hơi sợ Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, không muốn bị ánh sáng của kính chiếu vào nữa.
Tình thế bỗng chỗng rơi vào giằng co, Ma Nữ hét lớn với cự thú Vô Nhãn đang bay loạn giống như con ruồi không đầu: “Vô Nhãn, ngươi mau lăn về hướng ngược lại của Thánh Điện.”
Cự thú Vô Nhãn nghe vậy, ngay lập tức thay đổi phương hướng, lăn về một bên khác.
Một chiêu này của Ma Nữ coi như là bóp lấy bảy tấc của Hàn Sâm. Mục đích của Hàn Sâm là vào Thánh Điện, mà phương hướng của cự thú Vô Nhãn lại ngược lại. Trừ phi Hàn Sâm từ bỏ suy nghĩ tiến vào Thánh Điện, nếu không hắn buộc phải từ bỏ ý nghĩ lấy cự thú Vô Nhãn để yểm hộ cho mình.
Không chút do dự, Hàn Sâm hất luôn cự thú Vô Nhãn ra, tiếp tục xông về phía Thánh Điện.
“Xem lần này ngươi còn trốn được ở chỗ nào.” Ngay tức khắc, Ma Nữ Dì Mị nhắm chuẩn vào Hàn Sâm đang hoàn toàn lộ ra kia. Đôi tay ngọc ngà mỗi tay đều một cây trâm ngọc, hai trâm ngọc chạm vào nhau, tạo thành hình trông giống âm thoa. Hai trâm ngọc đều rung lên nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
“Xem ngươi chạy thoát khỏi lực trường Ma Nữ của ta bằng cách gì nào!” Ma Nữ Dì Mị hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy hai cây trâm ngọc kêu ong một tiếng rồi biến thành một hình chữ thập, bay lên từ trong tay Dì Mị, lơ lửng trong hư không.
Chỗ trâm ngọc tiếp xúc với nhau, giống như tấm màn của không gian bị xốc lên một góc, từng bóng dáng uyển chuyển đi ra từ đó, là Không MỊ.
Không Mị vốn sợ ánh sáng của thạch đăng, không dám tới gần phạm vị chiếu sáng của thạch đăng. Thế nhưng, bây giờ những Không Mị chui ra ngoài từ chỗ trâm ngọc tiếp xúc với nhau này lại như thể không hề sợ hãi ánh sáng của thạch đăng vậy. Bọn chúng vây quanh Hàn Sâm, giống như tiên nữ bay trên trời, dần tới gần Hàn Sâm.
“Lạ thật, sao Không Mị lại nghe theo sự chỉ huy của Dì Mi?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn sử dụng Mị Thần Giản công kích những Không Mị đó, nhưng lực lượng của Mị Thần Giản lại xuyên qua thân thể trắng trong trông giống thạch rau câu của Không Mị, không làm Không Mị bị thương được dù chỉ là một chút.
Những Không Mị này có màu trắng, hình như có chút khác với những Không Mị màu xanh trong bóng tối, nhưng mà Hàn Sâm vẫn chưa thể xác định được không giống nhau ở chỗ nào.
Hàn Sâm lại chiếu ánh sáng Ngưng Thị của Medusa vào những Không Mị đó. Chúng cũng không hề có tác dụng, vẫn xuyên qua thân thể các nàng, không thể ngưng kết thân thể của các nàng.
Nhiều loại thuật gen được sử dụng liên tục biến ảo như thế, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì với Không Mị, đến cả lĩnh vực Thời Gian cũng không thể ngăn nổi các nàng tới gần.
Bảo Nhi cầm Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính chiếu một cái, lúc này Không Mị mới sợ hãi bay ra ngoài, giống như chỉ có hơi sợ Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính.
Nhưng mà điều khiển Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính chiếu xạ ánh sáng cũng cần tiêu hao sức lực. Số lượng Không Mị thì càng ngày càng nhiều, từng con từng con một bay xung quanh, dần tới gần chỗ của Hàn Sâm.
Bảo Nhi dùng kính chiếu sáng bên này, thì Không Mị liền nhẹ nhàng tới bên kia, soi bên kia thì lại bay tới bên này, thực sự rất khó phòng bị.
Dáng vẻ của những Không Mị rất xinh đẹp, cả đám giống như tiên tử đang múa, trên mặt còn mang theo nụ cười quyến rũ, khiến cho Hàn Sâm có loại cảm giác hận không thể tiến lên bổ nhào vào các nàng.
Nhưng mà trong lòng Hàn Sâm biết rất rõ, bây giờ Không Mị nhìn thì giống tiên nữ mê người, nhưng khi thật sự tới gân các nàng thì ngay lập tức các nàng sẽ hóa thành ma quỷ ăn người.
Cửu Thiên Đế đã là Chân Thần đỉnh cấp, còn có một bộ chiến y Thần Cách, nhưng vẫn không dám dây dưa với Không Mị, nhìn thấy Không Mị đều tránh xa, từ đó có thể thấy được sự kinh khủng của Không Mi.
Không Mị ở đây nói ít cũng có mười mấy con, vây bốn phương tám hướng trên trời dưới đất không lọt một con kiến, khiến cho Hàn Sâm hoàn toàn không có cơ hội lao ra.
Hơn nữa, tại nơi giao nhau của chữ thập vẫn đang có Không Mị không ngừng lao ra, cũng không biết những Không Mị này rốt cuộc là đi ra từ chỗ nào.
“Sắc nữ, lực trường Ma Nữ của người đã lâu không dùng mà vẫn mạnh mẽ như vậy, đáng tiếc là tính phá hư quá lớn. Sau khi lực trường Ma Nữ kết thúc, những Không Mị này sẽ trôi nổi khắp nơi trong bóng tối, rất là phiền phức.” Lão Điêu đi đến bên cạnh Ma Nữ, nói.
“Hiện giờ ta không lo được nhiều như vậy, cứ bắt hắn lại đã rồi nói sau, cho dù thế nào cũng không thể để hắn mang Thánh Linh đi được” Ma Nữ trầm giọng nói.
“Có lực trường Ma Nữ của ngươi ở đây, ngay cả những Thần Linh kia cũng khó chạy thoát được, chứ đừng nói là tên tiểu tử kia” Cự thú Vô Nhãn lăn tới, vuốt mông ngựa.
Ma Nữ lạnh nhạt đáp lại: “Nếu không phải là Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính có thể hơi khắc chế Không Mị, hắn ta sớm đã là đồ trong lòng bàn tay của ta rồi. Nhưng mà không sao cả, chỉ dựa vào một Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, bọn họ cũng không kiên trì được bao lâu.” Sự thật đúng như Ma Nữ nói, Bảo Nhi liên tục điều khiển Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cũng chỉ có thể khiến cho một phần Không Mị lui lại, lại không có cách nào trực tiếp tiêu diệt các nàng, hơn nữa cũng không có khả năng đuổi tất cả Không Mị ra ngoài cùng một lúc.
Chỉ một chút sơ ý, một con Không Mị đã bay đến trước người Hàn Sâm. Khi cách đùi của Hàn Sâm rất gần, gương mặt nũng nịu kia đột nhiên biến thành một gương mặt của lệ quỷ, răng nanh nhiều chỉ chít muồn cắn về phía đùi của Hàn Sâm.
Hàn Sâm vội vàng dùng Mị Thần Giản quét về phía đầu Không Mị, nhưng mà Mị Thần Giản lại xuyên qua đầu của nàng, không có làm nàng bị thương được.
Hàn Sâm lách mình, nhưng vẫn bị răng của Không Mị cắn một cái trên đùi. Hàn Sâm cảm thấy đau tận xương tủy, giống như xương cốt đều bị răng cắt đứt.
Nhưng mà cúi đầu xem xét lại không nhìn thấy vết máu, trên đùi cũng không có vết thương.
Chợt nghĩ tới gì đó, Hàn Sâm lập tức hiểu ra, là chiếc áo choàng nền xanh viền hoa văn đen này đã cản lại răng nanh của Không Mị. Nhưng dù chặn lại được răng nanh, sức mạnh của nó vẫn không bị triệt tiêu hoàn toàn, lực lượng kia đâm vào trên đùi khiến cho hắn cảm thấy xương cốt giống như gãy mất.
“May mà áo choàng này có thể chặn răng nanh của Không Mị, không để cho răng của nàng đâm vào. Nếu không, với lực lượng khủng bố như vậy, chỉ sợ là đã cắn đứt một cái chân của ta.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Mắt thấy Không Mị càng ngày càng nhiều, Hàn Sâm không ngừng dịch chuyển, Bảo Nhi thì vẫn luôn dùng Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính chiếu vào những Không Mị đó. Nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề cốt lõi, tình cảnh của hai cha con càng ngày càng gian nan.
“Chiếc áo choàng kia có thể cản vết cắn của Không Mị? Xem ra cũng là một dị bảo khó lường, tên này mới đi ra từ Tí Hộ Sở được bao nhiêu năm, sao trên người lại có nhiều dị bảo đỉnh cấp như thế chứ?” Lão Điêu thấy Hàn Sâm không bị Không Mị cắn bị thương, ngay lập tức phát hiện ra manh mối.
“Người này quả thật có chút khác thường, nhưng mà không có Thánh Thể, thì có không có cách nào sử dụng võ trang Thánh Linh mà ngô chủ để lại, cuối cùng vẫn chẳng được trò trống gì. So với tiểu chủ nhân, người này cũng chỉ có thể xem như là một bán thành phẩm thôi.” Ma Nữ nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nói.
“Đúng vậy, chỉ có tiểu chủ nhân mới có thể làm cho Thánh Vực chúng
†a tái hiện hậu thế.” Cự thú Vô Nhãn gật đầu, nói oang oang.
Lúc này bên trong lực trường Ma Nữ đã xuất hiện hơn ba mươi con Không Mị. Hàn Sâm và Bảo Nhi ứng phó đầy mệt mỏi, đã có chút không ứng phó nổi rồi. Trên người Hàn Sâm cũng bị cắn nhiều lần, có bảo y hộ thể, mặc dù máu thịt không bị xé nát, nhưng cũng đau không nhẹ.
Lúc hắn đang chuẩn bị hành động, ánh sáng bên trên mặt kính của Bảo Nhi bỗng nhiên lóe lên, nàng biến thành bộ dáng của Không MỊ.
Hết chương 2955.
Chương 2956. Bên Trong Thánh ĐiệnHàn Sâm tiếp được thạch đăng và Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính mà Bảo Nhi vứt xuống, thấy Bảo Nhi trên không trung đã biến thành bộ dáng của Không Mi.
Mất đi sự uy hiếp của Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, cả đám Không Mị lập tức xông lên giống như thủy triều.
Thế nhưng một giây sau, Bảo Nhi biến thành Không Mị bỗng ngửa đầu phát ra một tiếng như tiếng khóc, tiếng khóc dần khuếch tán ra, khiến cho đám Không Mị đang lao về phía Hàn Sâm đều ngừng lại. Bọn chúng đánh giá Bảo Nhi biến thành Không Mị với vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.
Bảo Nhi lại bật khóc, sau khi tiếng kêu rơi xuống, Bảo Nhi còn hô một tiếng với Hàn Sâm: “Cha, tắt đèn đi.”
Hàn Sâm sững sờ, sau đó bèn hiểu được, cất thạch đăng vào, bốn phía bỗng biến thành một vùng tăm tối, chỉ có không gian vết nứt hình chữ thập được hình thành từ trâm ngọc của Ma Nữ là phát ra ánh sáng quỷ dị.
“Hu hu!” Bảo nhi lại ngửa mặt lên trời thét lên, tiếng khóc kia nhanh chóng khuếch tán trong bóng đêm, sau khi nghe thấy tiếng khóc thút thít vang lên liên tiếp, những Không Mị vốn ẩn trong bóng tối trước đó đều bay về phía bên này.
Lão Điêu và cự thú Vô Nhãn chỉ biết trợn mắt há hốc mồm ra nhìn. Bọn hắn chưa gặp loại chuyện này bao giờ, Ma Nữ cũng cảm thấy nghi ngờ. Nàng chưa từng nghe nói có sinh vật có thể biến thành Không Mi.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của đám Ma Nữ lập tức thay đổi. Bởi vì Không Mị màu tắng bên trong lực trường của Ma Nữ và Không Mị màu xanh lam trong bóng tối đều phát ra tiếng kêu khóc hu hu. Cả đám vậy quay ngược mũi giáo, bay về phía bọn họ.
Không Mị bên trong lực trường của Ma Nữ có hơn ba mươi con, Không Mị trong bóng tối hình như càng nhiều hơn. Cả đàn Không Mị đang bay lại đây, ngay cả sắc mặt của Lão Điêu cũng cực kỳ khó coi.
“Mẹ nó, tình huống này là như thế nào? Sắc nữ, sao những Không Mị của ngươi lại làm phản rồi?” Đã có Không Mị bắt đầu cắn nuốt về phía cự thú Vô Nhãn, cự thú Vô Nhãn vờn nhau với Không Mị, vừa đánh vừa rống lên.
Sắc mặt của Ma Nữ cực kỳ khó coi, nàng đã liên tục điều khiển lực trường Ma Nữ, nhưng lại không thể khống chế được những Không Mị đó.
Tiếng thét chói tai mà Bảo Nhi phát ra rõ ràng có sức hút với những Không Mị đó hơn. Phần lớn Không Mị đều lao về phía bọn họ, thậm chí còn cắn lại cả bản thân Ma Nữ.
“Cha, chúng ta đi thôi.” Nhân lúc bọn người Ma Nữ đang dây dưa với Không Mị, Bảo Nhi hóa thành Không Mị lôi kéo Hàn Sâm đi về phía Thánh Điện. Nàng vừa bay vừa hét lên, khiến cho càng nhiều Không Mị lao về phía bọn Ma Nữ hơn.
“Ngăn bọn họ lại…” Ma Nữ vừa sợ vừa giận, muốn xông tới, nhưng lại bị Không Mị ngăn lại, trong lúc nhất thời không xông qua được.
Tốc độ của Lão Điêu là nhanh nhất, nhưng nó cũng bị Không Mị vây quanh, sau khi cố hết sức thoát khỏi Không Mị, thì đã không đuổi kịp được Hàn Sâm và Bảo Nhi.
Ma Nữ, Lão Điêu và cự thú Vô Nhãn liều mạng đuổi theo ở phía sau, Hàn Sâm và Bảo Nhi chạy ở phía trước. Bảo Nhi không ngừng phát ra tiếng ô ô, những Không Mị đó đều bị tiếng kêu ảnh hưởng, không ngừng xông về phía đám Ma Nữ, ngăn cản Ma Nữ đuổi theo bọn họ, khiến cho đám Ma Nữ không thể đuổi kịp hai cha con.
Không có ánh sáng của thạch đăng, Hàn Sâm rất khó chống lại được lực Tịch Diệt đang càng ngày càng mạnh, nhưng mà có Bảo Nhi biến thành Không Mị bảo vệ, lực lượng của Đại Tịch Diệt không thể ảnh hưởng được tới Hàn Sâm .
Không Mị vốn có thể bay lượn bên trong lực Tịch Diệt, nên cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Ngược lại đám Ma Nữ, bởi vì lực Tịch Diệt càng ngày càng mạnh, khiến cho bọn họ chịu ảnh hưởng không nhỏ, càng khó đuổi kịp Hàn Sâm.
Bảo Nhi kéo Hàn Sâm chạy nhanh trong bóng đêm, không biết qua bao lâu, chỉ thấy trong bóng tối bỗng xuất hiện từng ngọn đèn mờ nhạt, đó là ánh sáng của Trường Minh Đăng.
“Nơi đó chắc là Thánh Điện… Không biết Tiểu Hoa có ở chỗ này hay không…” Hàn Sâm không tin vào lời của đám Ma Nữ lắm, hắn tin khi tận mắt nhìn thấy thôi.
“Cha yên tâm, chúng ta sẽ gặp được em trai Tiểu Hoa nhanh thôi.” Bảo Nhi vừa kéo Hàn Sâm bay vừa nói.
Cách ánh đèn ngày càng gần, Hàn Sâm có thể nhìn thấy một tòa cung điện cổ xưa trông giống Thần miếu và một quảng trường vô cùng lớn, ở dưới những ánh đèn hôn ám trong một góc của thế giới tối tăm.
Bốn góc của quảng trường đều có Trường Minh Đăng, tạm chiếu sáng †oàn bộ quảng trường.
Hàn Sâm đã từng thấy qua nơi này trong video mà Lão Miêu mang về. Tiểu Hoa sẽ dành phần lớn thời gian để tu luyện thuật gen trong quảng trường này, hoặc là luyện tập đối chiến với bọn người Dì MỊ.
“Không sai, đúng là chỗ này rồi, Tiểu Hoa…” Hàn Sâm gọi vọng vào †rong quảng trường, nhưng không ai đáp lại.
Cuối cùng, Bảo Nhi mang Hàn Sâm vào trong quảng trường. Nhưng mà Bảo Nhi đang biến thành Không Mị, khi thân thể tiếp xúc với ánh đèn thì ngay lập tức toát ra từng đợt khói màu trắng, thân thể giống như đang bốc hơi.
Bảo Nhi lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu, dị trạng kia biến mất ngay lập tức.
“Em trai… Tiểu Hoa…” Hàn Sâm và Bảo Nhi vừa đi về phía cung điện vừa hét to. Nhưng mà bốn phía lại rất yên tĩnh, không có một chút tiếng vọng nào chứ đừng nói tới chuyện trả lời.
Hàn Sâm cũng không quan tâm nhiều như vậy, Tiểu Hoa ở chỗ này là tốt nhất. Nếu như không ở cũng không sao cả, cứ phá hủy Thánh Điện chó má này đi đã, xem bọn hắn còn lấy gì để lợi dụng Tiểu Hoa gây dựng lại Thánh Vực.
“Dừng lại, người tự ý xông vào Thánh Điện đều phải chết!” Lão Điêu, cự thú Vô Nhãn và Ma Nữ cùng thét lên tiếng quát chói tai. Nhưng mà bọn họ đang bị Không Mị quấn lấy, không thể đến kịp được.
Hàn Sâm và Bảo Nhi đã đi tới trước cổng chính của Thánh Điện, cửa đá cổ xưa như lắng đọng sự thăng trầm của năm tháng, mỗi một hạt bụi phía trên đều giống như đang nhuộm đầy dấu vết của lịch sử.
Hàn Sâm và Bảo Nhi cũng không để ý nhiều như vậy. Hai người bay lên không, hai chân một lớn một nhỏ đá vào trên cánh cổng gần như cùng một lúc, chỉ nghe một tiếng ầm vang, hai cánh cửa đá một trái một phải bị hai cha con đá văng ra. Cánh cổng mở rộng ngay tức khắc, tất cả mọi thứ trong cung điện đều được phô bày ra không sót một chút gì.
“Các ngươi… Đáng chết…” Lão Điêu tức đến mức run rẩy cả người, sát khí trong mắt bùng cháy. Nhưng mà hắn còn đang cách Thánh Điện một đoạn, có dồn hết tốc lực cũng không kịp ngăn cản Hàn Sâm và Bảo Nhi xông vào đại điện.
Hàn Sâm vừa xông vào đại điện, vừa quan sát mọi thứ trong đại điện.
Thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là một pho tượng đá, bức tượng đá được đặtr trên bệ đá ở chỗ cuối cùng trong đại điện, bức tượng ấy đứng chắp tay giống như một vị Đế Hoàng xưng bá thiên hạ.
Hàn Sâm thấy rõ, người được điêu khắc trên tượng đá là Tần Tu, cái †ên tự xưng là chủ của Thánh Vực.
Chỉ là một pho tượng đá, lại có khí thế bễ nghễ thiên hạ, sinh vật có ý chí hơi kém một chút thì e khi nhìn thấy bức tượng đá này, sẽ nhịn không được cúi đầu quỳ lạy.
Hai bên tượng đá của Tần Tu đều có hai tượng đá khác, bên trái là Phượng Hoàng và Thánh Kỳ Lân, bên phải là Quỷ Xa và Cửu Mệnh Huyết Miêu, là bốn Thánh Thú của Thánh Vực.
Xuống chút nữa là tượng đá mười vị Thần của Thánh Vực, Tử Đấu, Quỷ Cốt, Tử Đồng Thần Điệp đứng thành hai bên, mỗi một tượng đá đều sống động như thật, mang theo khí chất đặc biệt của từng người, cứ như thể có thể sống lại bất cứ lúc nào.