Kengl
Thân hình Nhân Đế không nhúc nhích, thậm chí ngay cả nét mặt cũng chẳng hề thay đổi, vẫn ngồi ở đó. Nhưng không biết từ khi nào mà tay hắn đã xuất hiện dưới lưỡi đao, ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy Nhân Quả Báo Ứng đao của Hàn Sâm, ánh đao khủng bố kia vỡ vụn dưới ngón tay thon dài và mạnh mẽ của hắn.
Mặt Hàn Sâm hơi biến sắc. Tuy một đao này của hắn có lưu lại đường sống, không dùng hết sức lực nhưng cũng có bảy phần lực, cộng thêm sức mạnh khủng bố của Kỳ Lân Thánh Linh, một đao này đủ để có thể giết chết dị chủng Chân Thân đỉnh cấp, vậy mà lại đánh không lại chỉ lực của Nhân Đế.
Nhân Đế buông lỏng ngón tay, nhìn Hàn Sâm nói: “Lòng dạ của ngươi quá mềm yếu. Nếu là ta, một đao vừa rồi sẽ dùng toàn lực.”
Dứt lời, không chờ Hàn Sâm đáp lời, Nhân Đế còn nói thêm: “Ngươi cảm thấy sức mạnh của ta thế nào?”
“Rất mạnh.” Hàn Sâm chỉ có thể dùng hai chữ này để miêu tả, bởi vì hắn thật sự không nhìn ra Nhân Đế mạnh như thế nào.
“Thực lực hiện tại của ta thua xa Tần Tu khi đó. Chuyện mà Tần Tu khi đó cũng không làm được, ngươi cho rằng chỉ dựa vào Thánh Linh - thứ mà ngay cả bản thân Tân Tu cũng không biết là thất bại hay thành công là có thể làm được sao? Suy cho cùng, người kế thừa mà hắn muốn chọn, cũng chỉ là một quân cờ dự bị, là chuột bạch nhỏ dùng cho thí nghiệm mà thôi.”
“Chờ đã, tại sao sức mạnh của ngươi…” Hàn Sâm cảm thấy sức mạnh của Nhân Đế rõ ràng đã vượt qua cấp Chân Thần, hắn cảm thấy Nhân Đế không hề yếu hơn nữ thần Sát Na.
“Tại sao sức mạnh của ta còn mạnh hơn cả cấp Chân Thần à?”
Nhân Đế nhìn Hàn Sâm, mỉm cười nói: “Hẳn là ngươi có thể nghĩ ra đáp án. Bởi vì Tần Tu, cũng chính là gen Lam Huyết, cho nên Nhân loại chúng ta mới có thể vượt qua chư thiên vạn tộc, có được vốn liếng chống lại Thần Linh. Nếu ngươi bằng lòng, ta cũng có thể để ngươi trở thành một thành viên của Lam Huyết. Nếu là ngươi thì chắc chắn có thể mạnh hơn, vượt qua sức mạnh ở hiện tại, biết đâu sẽ vượt qua cả Tần Tu năm đó cũng không chừng.”
Hàn Sâm lặng im không nói, lặng lẽ từ chối đề nghị của Nhân Đế. Tuy đề nghị này có vẻ rất hấp dẫn nhưng Hàn Sâm vẫn còn nhiều chuyện nghĩ chưa thông.
Nếu sức mạnh của gen Lam Huyết thật sự mạnh như thế, Tần Tu cũng sẽ không sẽ thất bại.
Nhìn ở một góc độ khác, nếu Tần Tu cho rằng huyết mạch của bản thân đủ để đánh bại Thần Linh, vậy tại sao hắn không kéo dài huyết mạch của mình?
Cho dù hắn không thể sinh con, nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật của Thánh Vực khi ấy, làm ra một vài bản sao gen cũng không phải là việc khó đối với Tần Tu.
Nhưng Tần Tu không làm như vậy, chắc chắn phải có lý do gì đó.
“Ngươi tìm ta, không phải chỉ là muốn cho ta biết những bí mật này đâu nhỉ? Ta có thể làm những gì cho ngươi?” Cho tới bây giờ, Hàn Sâm vân không biết mục đích Nhân Đế tìm hắn là gì.
“Không cần làm gì cho ta. Ngươi là Nhân loại, con của ngươi cũng là Nhân loại. Cho nên, con của ta à, cho dù ngươi có bằng lòng hay không, ngươi cũng chỉ có thể giống như ta, đứng ở phía đối lập với Thần Linh, không cần ta yêu cầu cũng sẽ tự phát đi làm việc mà ta và ngươi đều phải làm.” Nhân Đế thản nhiên nói.
Hàn Sâm vẫn không hiểu lắm, chỉ vì lúc trước Tần Tu muốn phá hủy Thần cung chém giết Thần Linh, cho nên Thần Linh mới muốn tiêu diệt hết huyết mạch của Tần Tu ư?
Dường như logic này không có vấn đề gì nhưng Hàn Sâm vẫn lờ mờ cảm thấy hơi có vấn đề, mà hắn lại không nói ra được là vấn đề ở chỗ nào.
“Lần này ta bảo ngươi tới, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi. Con của ta à, Tần Tu không đáng tin, thứ mà hắn để lại cũng không thể làm chỗ dựa được. Tiếp tục duy trì thân phận Tinh tộc của ngươi, dù bất kỳ tình huống nào cũng không được để người ngoài biết ngươi là Nhân tộc. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể sống lâu hơn, mới có thể có nhiều cơ hội hơn.” Vẻ mặt của Nhân Đế rất nghiêm túc.
Hết chương 2976.
Chương 2977. Thiên Thần QuanHàn Sâm nhận được rất nhiều đáp án từ chỗ Nhân Đế nhưng khi rời khỏi Huyết Mệnh Giáo, những câu hỏi trong lòng hắn lại không hề mất đi.
Giống như việc Nhân Đế đã nói rằng hắn không yêu cầu Hàn Sâm làm bất cứ chuyện gì, dường như chỉ đang khuyên hắn đừng để lộ thân phận loài người.
Hơn nữa, Nhân Đế còn cho hắn một phần Hậu Thiên, nói với hắn rằng nếu hắn đồng ý thì chỉ cần tu luyện Hậu Thiên là có thể từ từ chuyển hóa huyết mạch toàn thân thành Lam Huyết. Tuy rằng cách chuyển hóa này không thuần khiết bằng cách bổ sung qua từng thế hệ, nhưng cũng có thể giúp cho Hàn Sâm đạt được sức mạnh của Lam Huyết.
Thế nhưng để trả giá cho việc này, Hàn Sâm sẽ mất đi các loại thuật gen mà hắn đã tu luyện từ trước đến nay, cũng không còn sử dụng được thú hồn nữa, chỉ có thể sử dụng sức mạnh Lam Huyết thuần túy.
Nhân Đế cũng không yêu cầu Hàn Sâm bắt buộc phải làm như vậy, mà hắn chỉ để cho Hàn Sâm tự lựa chọn.
Hàn Sâm cũng đã hỏi về chuyện liên quan đến Hàn Kính Chi. Nhân Đế chỉ nói Hàn Kính Chi không phải là giáo đồ của Huyết Mệnh Giáo, cũng không phải là Lam Huyết, ngoài ra thì không còn nói thêm gì khác nữa.
“Nhân Đế nói rất nhiều nhưng ta cứ cảm thấy hắn vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng chưa nói ra.” Trên đường trở về, Hàn Sâm vẫn âm †hầm suy nghĩ, rất nhiều vấn đề vẫn chưa có lời giải. Hơn nữa, Hàn Sâm luôn cảm thấy trong chuyện này có một vấn đề rất quan trọng nhưng hắn lại không nghĩ ra được đó là cái gì.
“Hàn Kính Chi là thế nào nhỉ? Chắc Nhân Đế sẽ không nói dối chuyện như vậy nhưng tại sao trong số những người của tiểu đội hành động số bảy lại có người nói Hàn Kính Chi là Lam Huyết? Rốt cuộc chuyện này là sao?” Hàn Sâm cũng khá là hoang mang về chuyện này.
Hắn vốn cho rằng chuyến đi đến Huyết Mệnh Giáo lần này có thể giải đáp nghỉ vấn của hắn về Hàn Kính Chi nhưng bây giờ xem ra cũng không có tác dụng gì, hắn vẫn không biết gì về Hàn Kính Chỉ.
Có lẽ Nhân Đế biết một số điều gì đó nhưng rõ ràng hắn cũng không muốn nói nhiều về chuyện của Hàn Kính Chỉ.
Khi Hàn Sâm trở lại Hoa Viên Không Trung, Cửu Thiên Đế vẫn chưa quay về nhưng lại có hai vị khách đến thăm.
Thanh Mao Hống và người phụ nữ tộc Kana đã đến Hoa Viên Không Trung. Khi Hàn Sâm nhìn thấy họ, Thanh Mao Thú không nói gì mà trực tiếp thò đầu ra trước mặt Hàn Sâm, gầm nhẹ: “Trước kia ta đã đắc tội ngươi. Ngươi cứ lấy cái mạng này đi là được. Ta chỉ khẩn cầu ngươi niệm tình xưa mà cứu mạng tiểu sơn chủ thôi.”
“Đứng dậy đi, ta nhất định sẽ đi cứu Tiểu Kim Kim. Nhưng các ngươi hẳn cũng biết rõ, sức mạnh bây giờ của ta vẫn chưa đủ để chống lại nữ thần Sát Na, ta cần thời gian chuẩn bị” Hàn Sâm khoát tay nói.
“Nếu các hạ có gì cần sai bảo thì cứ việc phân phó. Chỉ cần có thể cứu được tiểu sơn chủ, muốn bọn ta làm gì cũng được.” Người phụ nữ tộc Kana nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“Muốn cứu Tiểu Kim Kim ra khỏi Thần miếu Sát Na, chỉ có mỗi chúng †a là không đủ đâu, vẫn cần có thêm nhiều trợ thủ mạnh hơn. Cho nên †a cần một số tài nguyên giúp cho bạn đồng hành của ta trở nên mạnh hơn. Nếu các ngươi có gen dị chủng Thần Hóa thì hãy cho ta mượn một ít trước.” Hàn Sâm nghĩ chắc Vô Định Sơn có không ít đồ tốt, có lẽ sẽ lấy được một phần tài nguyên từ họ trước.
“Vô Định Sơn vẫn còn một ít gen dị chủng Thần Hóa, lát nữa bọn ta sẽ đi lấy cho ngươi.” Người phụ nữ tộc Kana nói.
Bây giờ họ đã không còn ai có thể cầu cứu nữa, đành phải tìm đến sự giúp đỡ của Hàn Sâm. Chí ít họ biết được Hàn Sâm thật lòng muốn cứu Kim Mao Hống.
“Tên Kim Tệ đó đúng là không ra gì, uổng công tiểu sơn chủ đã nhường vị trí hạng nhất thần bảng cho hắn. Tiểu sơn chủ gặp nạn mà hắn cũng không thèm lộ mặt một lần nào.” Thanh Mao Hống căm hận nói.
Hàn Sâm thầm cười khổ: “Kim Tệ không phải là không lộ mặt mà là đã bị đánh tơi bời luôn rồi.”
Nhưng lời này của Thanh Mao Hống lại nhắc nhở Hàn Sâm rằng Kim Mao Hống đã nhường cả hạng nhất thần bảng cho Kim Tệ, nếu Kim Tệ cứ mãi không xuất hiện thế này quả thật không hay cho lắm.
Tuy chủng tộc của Kim Tệ khác Hàn Sâm hoàn toàn, người khác cũng sẽ không nghi ngờ Hàn Sâm nhưng dù sao vẫn không ổn lắm.
Sau khi Hàn Sâm tiễn Thanh Mao Hống và người phụ nữ tộc Kana đi, hắn rơi vào trầm tư rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định dùng thân phận của Kim Tệ đi khiêu chiến Thần Linh.
Thế nhưng Thần Linh mà Hàn Sâm muốn khiêu chiến lần này cũng không phải là nữ thần Sát Na, mà là Thần Vô Giới cấp Tai Nạn.
Hàn Sâm từng nghe Ma Nữ nói sức mạnh của Thần Vô Giới có thể miễn dịch với sức mạnh thời gian ở một mức độ nhất định. Nếu có thể có được võ trang Thần Cách của Thần Vô Giới, có lẽ sẽ có tác dụng lớn cho việc giải cứu Kim Mao Hống sau này.
Ở nơi không người, Hàn Sâm tiến vào trạng thái Dị Chủng Hóa, mặc chiến giáp Động Huyền lên người, đồng thời cũng lấy cả Thiên Thần Quan ra.
Thiên Thần Quan là võ trang Thần Cách cấp Hủy Diệt, cao hơn Thiên La thần thương hai bậc, là món võ trang Thần Cách có thể sánh ngang nữ thần Sát Na.
Song Hàn Sâm vẫn chưa từng đội Thiên Thần Quan này, không biết rốt cuộc nó sở hữu năng lực như thế nào.
Cấp bậc cao cũng không có nghĩa là chắc chắn sẽ có tác dụng, giống như thú hồn Quang Minh Tỉnh Liên. Tuy nó là thú hồn cấp cao nhưng năng lực của nó là chữa trị, cũng không có tác dụng quá lớn trong chiến đấu phân định sinh tử.
“Lúc đầu Thần nói Thiên Thần Quan này có thể giúp ta tự do ra vào Thần Điện Gen. Hiện giờ Thần Điện Gen đã hiện thế, vậy Thiên Thần Quan đó còn tác dụng nào khác nữa không?” Hàn Sâm do dự trong chốc lát rồi đội Thiên Thần Quan lên.
Ngay khoảnh khắc Thiên Thần Quan đươc đặt lên đỉnh đầu Hàn Sâm, chợt thấy từng luồng sáng thần quang muôn màu chiếu rọi xuống, phủ lên toàn thân Hàn Sâm, nhìn từ xa trông Hàn Sâm giống như một vị thần được bao trùm bởi vầng hào quang bảy màu.
Răng rắc!
Hàn Sâm nhìn thấy bánh răng vũ trụ trước mặt mình đang chuyển động, dường như có một cánh cửa máy khổng lồ đang mở ra trước mặt hắn, rất giống cách mở ra của Thần Vực và Lĩnh Vực Hạch Tâm.
Thế nhưng kẻ mở ra cánh cửa này không phải là Hàn Sâm, mà là Thiên Thần Quan đang nằm trên đỉnh đầu hắn.
Hàn Sâm đưa mắt nhìn vào trong cửa lớn hư không ấy, chỉ có thể nhìn thấy một vùng hào quang bảy màu, vô số xích trật tự đang đan mắc vào nhau, không thể nào nhìn ra được rốt cuộc bên trong có gì.
Hàn Sâm hơi chần chừ rồi cất bước đi về phía cửa lớn chảy xuôi hào quang bảy màu. Khi bóng dáng Hàn Sâm đã hoàn toàn bước vào trong cửa lớn, cánh cửa ấy lập tức đóng sầm lại, biến mất tăm giữa hư không, vô số dị tượng cũng tan biến toàn bộ.
“Đây là… Thần miếu..” Hàn Sâm cau mày nhìn mọi thứ trước mắt mình.
Đây là một ngôi Thần miếu làm từ ngọc thạch, thứ mà Hàn Sâm đang giãm lên rõ ràng chính là một tòa thần đàn. Hàn Sâm đã từng tận mắt nhìn thấy Thần Thiên La hồi sinh trên một tòa thần đàn giống vậy, chắc chắn nơi này chính là một ngôi Thần miếu, mà hắn đang đứng trên †hần đàn của Thần miếu này.
“Thần miếu cấp Hủy Diệt đã được mở ra, xin hãy đặt tên cho Thần miếu.” Một giọng nói vang vọng bên trong Thần miếu, đồng thời một lá cờ thần bay đến trước mặt Hàn Sâm.
“Chuyện gì đây? Không lẽ ta đã trở thành Thần Linh rồi sao?” Hàn Sâm cau mày nhìn lá cờ thần trống không trước mặt. Những lá cờ thần hắn từng thấy trước đây đều đã có tên thần, mà lá cờ này thì trống rỗng, không có gì trên đó cả.
Hàn Sâm không muốn làm Thần Linh gì đó đâu, dẫu hắn có trở thành Thần Linh cấp Hủy Diệt đi chăng nữa thì cũng không thể chấp nhận được.
“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” Trong lúc Hàn Sâm đang lưỡng lự thì chợt thấy cổng lớn của Thần miếu mở rộng, một thiếu nữ bước đến, đó chính là Cô Uyển Nhi.
Nhưng nghe giọng điệu của nàng sẽ biết ngay là bây giờ người đang kiểm soát cơ thể này không phải là Cô Uyển Nhi, mà là kẻ tự xưng là Thần kia.
Hết chương 2977.
Chương 2978. Đặc quyền Thần Linh“Ngươi tới vừa đúng lúc, vì sao sau khi ta đội Thiên Thần Quan lên lại trực tiếp trở thành Thần Linh?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Thần hỏi.
Thần cười mỉm nói: “Ngươi không phải trở thành Thần. Chỉ là bởi vì sự †ồn tại của Thiên Thần Quan nên mới cho ngươi tạm thời có quyền hạn của Thần Linh. Ngươi chỉ cần cởi Thiên Thần Quan thì hết thảy sẽ không tồn tại nữa.”
Hàn Sâm nghe vậy bèn cởi Thiên Thần Quan xuống, quả nhiên trực tiếp rời khỏi Thần miếu. Chờ hắn đội Thiên Thần Quan lên lại quay về trong tòa Thần miếu. Cờ thần trống không cũng xuất hiện lại trước mặt hắn.
“Tác dụng của Thiên Thần Quan cũng chỉ có thế này thôi sao?” Hàn Sâm có chút thất vọng. Với hắn mà nói, dường như trở thành Thần Linh cũng không có tác dụng gì.
“Như vậy còn chưa đủ sao? Không cần làm tròn trách nhiệm của Thần Linh mà vẫn có thể hưởng phúc lợi của Thần Linh. Không biết có bao nhiêu Thần Linh ước mong mà không được đấy.” Thần ngồi xuống bên cạnh thần đàn, rất tùy ý nói.
“Thần có phúc lợi và trách nhiệm gì?” Hàn Sâm trong lòng khẽ động, vội vàng hỏi.
“Chỉ cần ngươi đội Thiên Thần Quan, chỉ cần Thiên Thần Quan không bị phá huỷ thì ngươi sẽ giống với những Thần Linh khác, có được thân thể bất tử bất diệt ở trong Thần miếu. Cho dù bị giết chết thì vẫn có thể sống lại ở trên thần đàn.” Thần nói.
“Vậy có ý nghĩa gì không? Ta cũng không muốn canh giữ ở trong Thần miếu cả đời.” Hàn Sâm bĩu môi nói.
“Đương nhiên là có ý nghĩa rồi. Ví như ngươi có một kẻ thù vô cùng mạnh mà ngươi không phải là đối thủ của hắn thì ngươi vẫn có thể không cần sợ hãi sống chết, tử chiến với hắn đến cùng.” Thần cười nói.
Hàn Sâm lại lắc đầu nói: “Vẫn không được. Lỡ như ta bị giết chết rồi hắn rút cờ thần, chẳng phải ta sẽ chết thật sự sao?”
“Đây là chỗ lợi hại của Thiên Thần Quan, cho dù bị rút cờ thì chỉ cần Thiên Thần Quan không bị hủy, ngươi vẫn sẽ sống lại. Tuy nhiên sau nãy sẽ không được lại hưởng quyền lợi của Thần Linh nữa.” Thần chỉ vào Thiên Thần Quan tiếp tục nói: “Hơn nữa, dưới tình huống là một Thần Linh, ngươi có được đặc quyền của Thần Linh, có thể giao dịch cùng với bất kỳ sinh linh nào trong đại vũ trụ, đạt được tuổi thọ của chúng.”
Hàn Sâm vẫn cảm thấy việc này rất khó hiểu, thân thể Thần Linh chính là tồn tại bất tử bất diệt. Bọn họ muốn tuổi thọ để làm gì? Nhưng nhìn vào thủ đoạn của Thần, bọn họ hao tổn hết tâm cơ, có thể nói là không từ thủ đoạn để đạt được tuổi thọ của sinh vật khác. Hàn Sâm thật sự không thể hiểu được rốt cuộc là vì sao.
“Tuổi thọ có ích lợi gì đối với Thần Linh bất tử bất diệt?” Hàn Sâm tỏ vẻ khinh thường nói.
“Chuyện này ấy hả? Về sau ngươi sẽ biết thôi.” Thần không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hàn Sâm, cười rồi nói với Hàn Sâm: “Về phần trách nhiệm của Thần, thật ra cũng rất đơn giản. Chỉ có một chính là bảo vệ Thần Điện Gen không bị các sinh vật khác xâm lấn.”
“Bảo vệ Thần Điện Gen? Thần Điện Gen còn cần bảo vệ sao? Chưa kể, người phụ nữ bên trong Thần Điện Gen đó chính là tồn tại vô địch, không phải sao?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nói.
Thần khẽ lắc đầu: “Vị nữ thân mà ngươi nhắc đến là một trong mười hai vị Thần Linh cấp Hủy Diệt. Mười hai vị Thần Linh cấp Hủy Diệt này sẽ thay phiên tọa trấn Thần Điện Gen. Trách nhiệm của bọn họ giống với các vị thân khác, cũng không khác biệt về bản chất.”
“Vậy trong Thần Điện Gen thì sao? Trong Thần Điện Gen không có Thần Linh sao?” Hàn Sâm vội vàng hỏi.
Thần chỉ cười mà không trả lời: “Đợi sau khi ngươi vào Thần Điện Gen thì tự nhiên sẽ biết. Tóm lại ngươi có Thiên Thần Quan là có thể hưởng thụ phúc lợi của Thần Linh, cũng không phải gánh vác trách nhiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ thân phận Thần Linh. Chuyện tốt như vậy ngươi còn không hài lòng chỗ nào?”
“Chẳng lẽ trừ những thứ đó ra, Thiên Thần Quan không có năng lực chiến đấu gì khác sao?” Hàn Sâm vẫn cảm thấy việc mình thành Thần Linh không có tác dụng gì.
Thần cười nói: “Đương nhiên, Thiên Thần Quan gần như khó có thể bị phá hủy, chắc chắn trình độ sẽ mạnh hơn so với võ trang Thần Cách cấp Hủy Diệt bình thường. Ngươi cũng có thể dùng nó như viên gạch gì đó nhưng bản thân nó lại không có năng lực chiến đấu. Được rồi, trước tiên ngươi vẫn nên nghĩ một cái tên vẻ vang chút, sau khi có tên Thần, ngươi mới có thể chính thức hưởng thụ quyền lợi của Thần.”
“Ngươi nói Thần Linh cấp Hủy Diệt tổng cộng có mười hai vị. Sau khi ta sử dụng Thiên Thần Quan sẽ không bị liệt kê vào trong mười hai vị Thần Linh cấp Hủy Diệt này, phải thay phiên đi bảo vệ Thần Điện Gen chứ?” Hàn Sâm hỏi.
“Không cần, không phải ta từng nói cho ngươi rồi sao? Ngươi không phải là Thần Linh chân chính, không phải gánh vác trách nhiệm của Thần Linh.” Thần trả lời vô cùng chắc chắn.
Hàn Sâm biết thần sẽ không nói dối, nghe xong lại thấy hơi thất vọng. Nếu như có thể tiến vào Thần Điện Gen, hắn rất muốn xem thử rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong Thần Điện Gen. Nhìn cờ thần trống không suy nghĩ một hồi, lúc này Hàn Sâm mới mở miệng nói: “Vậy gọi là Thần Tài đi, tên này rất hoan hỉ, hơn nữa cũng rất phù hợp với đại danh Kim Tệ của ta”
“PhìI”
Thần nghe được Thần hào của Hàn Sâm, không khỏi bật cười thành tiếng, vẻ mặt kỳ quái nhìn Hàn Sâm nói: “Thần danh này của ngươi quả thật… Rất hoan hỉ… Không tồi… Có sáng tạo…”
“Nhỉ, ta cũng nghĩ đó là một cái tên hay.”
Hàn Sâm nghe ra sự khác thường trong giọng điệu của Thần nhưng hắn cũng không quan tâm.
Đột nhiên ở mặt trước của cờ thần trống không xuất hiện một chữ Tài, mà mặt sau là một chữ Thần, trên lá cờ thần quang vạn trượng, bay thẳng ra thần điện, cắm ở trước cửa Thần miếu. Lúc cờ thần về đúng vị trí, Thiên Thần Quan trên đỉnh đầu Hàn Sâm cũng sáng ngời hào quang. Đồng thời rất nhiều tin tức thần bí truyền ra từ trong Thiên Thần Quan, khiến Hàn Sâm lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện.
“Thì ra là thế…” Hàn Sâm cảm nhận được những tin tức thần bí này, trong phút chốc đã có hiểu biết chân chính sâu rộng về Thần Linh, không còn mù tịt, không biết gì nữa. Ngoài những gì thần đã nói, thật ra Thần Linh còn có một số quyền hạn khác, tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hàn Sâm, ví như Thần Linh có thể được Thần miếu ban phước. Việc ban phước này không chỉ có bất tử bất diệt, còn có một loại ban phước thần năng. Thần miếu càng cao cấp, thần năng được ban phước cũng càng mạnh.
Chỗ này của Hàn Sâm là Thần miếu cấp Hủy Diệt, thân năng được ban phước cho Hàn Sâm có thể khiến năng lực chiến đấu của hắn lập tức tăng lên một bậc. Nhưng loại ban phước này được giới hạn trong phạm vi của Thần miếu, rời khỏi phạm vi Thần miếu của mình sẽ không có loại ban phước thần năng này nữa.
Ngoài ra còn có một đặc quyền của Thần Linh. Loại đặc quyền này chỉ dành riêng cho Thần Linh, mỗi Thần Linh đều có đặc quyền riêng. Thần miếu khác nhau, sức mạnh của riêng Thần Linh khác nhau thì đặc quyền sẽ không giống nhau. Hàn Sâm không biết Thần Linh khác có đặc quyền gì, hắn vừa mới nhận được đặc quyền Thần Linh tên là “Tài vận”, chỉ cần có sinh vật tình nguyện trả giá bằng tuổi thọ thì Hàn Sâm có thể giao cho đối phương tài vận trong thời gian nhất định, khiến đối phương đạt được lượng lớn của cải trong một thời gian ngắn.
Đương nhiên, đặc quyền của Thần Linh chỉ có thể sử dụng ở dưới tình huống đối phương trả giá bằng tuổi thọ. Đáng sợ chính là, tài vận Hàn Sâm cho đối phương cũng không sinh ra từ hư không, mà là từ tài sản cuộc sống tương lai của họ. Nếu tài vận cho đối phương vượt qua tài vận cả đời này của hắn, như vậy tất nhiên sẽ có chuyện xấu xảy ra trên người hắn.
Hết chương 2978.
Chương 2979. Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi“Đặc quyền của Thần Linh cấp Hủy Diệt cũng chỉ có một loại tài vận mà thôi. Những thần hào tự xưng không gì không thể, có thể thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào, thật sự là hại chết người không đền mạng. Dựa vào quy tắc của Thần Linh, Thần Linh không thể nói tin tức giả, nếu không sẽ không thể hoàn thành giao dịch, cũng không thể đạt được tuổi thọ. Để hoàn thành giao dịch, đương nhiên Thần Linh sẽ dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc bọn họ muốn tuổi thọ để làm gì?” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Tin tức trong Thiên Thần Quan không bao gồm điều này, Hàn Sâm cũng không có cách nào biết được.
Ngoài ra, Thần Linh cũng có quyền nhất định, có thể rời khỏi Thần miếu. Tuy nhiên thời gian có thể rời khỏi Thần miếu rất ngắn. Trong khoảng thời gian này, Thần miếu sẽ ở trong trạng thái phong bế miễn chiến, không thể bị khiêu chiến.
Trừ khi Thần Linh trực tiếp phụ thân vào sinh vật đại vũ trụ mới có thể rời khỏi Thần miếu thời gian dài. Nhưng nếu vậy thì sẽ không được Thần miếu bảo vệ nữa, đã chết thì sẽ chết luôn. Trừ khi Thần Cách trở lại Thần miếu, nếu không sẽ không thể sống lại.
Còn một điểm quan trọng nữa là Thần Linh cũng có thể gia tăng địa vị bản thân bằng cách khiêu chiến Thần Linh cao cấp hơn. Điều này vô dụng với Hàn Sâm, bởi vì hắn không phải Thần Linh chân chính, cho nên cũng không thể gia tăng địa vị.
Cho dù có thể khiêu chiến nhưng hiện tại Hàn Sâm đã là cấp Hủy Diệt, cũng chỉ có thể khiêu chiến Thần Linh Trùng Khải cấp cao nhất. Ngay cả cấp Hủy Diệt cũng không đánh được, khiêu chiến Thần Linh cấp Trùng Khải chính là tự tìm đường chết, đương nhiên Hàn Sâm sẽ không làm loại việc này.
Hàn Sâm nhìn về phía Thần bên cạnh, đang định nói gì đó nhưng thần lại chớp mắt nhìn Hàn Sâm, sau đó nhìn về phía cửa lớn Thần miếu: “Có việc làm ăn tìm tới ngươi kìa.”
“Có ý gì?” Hàn Sâm nhìn thoáng qua chỗ cửa lớn Thần miếu, không thấy cái gì. Quay đầu lại nhìn Thần, cũng đã không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Khi Hàn Sâm đang còn bối rối thì đã thấy có một bóng dáng phá không bay vào phạm vi Thần cung, thế mà lại bay về hướng Thần miếu này của hắn.
“Không trùng hợp như vậy chứ? Ta mừa mới vừa làm Thần Linh trong chốc lát mà đã có sinh vật đại vũ trụ đến khiêu chiến ta rồi?” Trong lòng Hàn Sâm vô cùng nghỉ ngờ.
Dựa vào sự quan sát của Hàn Sâm trong khoảng thời gian này, sinh vật đại vũ trụ đều khiêu chiến Thần Linh cấp Phá Hoại, ngay cả Thần Linh cấp Tai Nạn cũng chưa có ai dám khiêu chiến. Làm sao đột nhiên lại có sinh vật đến khiêu chiến cấp Hủy Diệt như hắn?
Tuy nhiên bóng dáng ấy thật sự đang bay thẳng về phía Thần miếu của hắn, rất nhanh đã bay vào trong phạm vi của Thần miếu.
Thần cung và Thần miếu là sự tồn tại đan xen giữa thực và ảo. Dù ở
đâu trong đại vũ trụ này, chỉ cần trong tâm có Thần cung là có thể tới nơi này rất nhanh. Chỉ cần là sinh vật có thể phi hành trong vũ trụ thì
dù lái phi thuyền cũng có thể tới Thần cung như thường, gần xa cũng không khác gì nhau.
Hàn Sâm nhìn chăm chú bóng dáng đó, không khỏi giật mình kinh ngạc, hắn biết người tới là ai.
“Hồ Phi? Nàng tới nơi này làm gì?” Trong lòng Hàn Sâm nghỉ ngờ.
Hồ Phi là hoàng phi của Quỷ Cốt Tướng. Nhưng theo Hàn Sâm được biết, thực lực của nàng trong cấp Thần Hóa cũng không mạnh lắm. Thậm chí còn không có năng lực đánh một trận với Thần Linh cấp Phá Hoại, sao nàng lại đến khiêu chiến Thần Linh cấp Hủy Diệt chứ?
Khi Hàn Sâm còn đang đoán mò thì Hồ Phi đã đáp xuống quảng trường phía trước Thần miếu.
Theo quy định của Thần Linh, Hàn Sâm buộc phải nghênh chiến, nếu không ví trí Thần Linh của hắn sẽ bị Hồ Phi chiếm lấy. Tuy Hàn Sâm sẽ không chết, nhưng Thiên Thần Quan sẽ bị phá hủy.
“Thần Tài đại nhân, Hồ nữ muốn cầu nguyện với ngài, mong đại nhân tác thành.” Hồ Phi tới phía trước Thần miếu, uyển chuyển quỳ xuống, nói như thể đang cầu nguyện với Thần Linh.
“Thì ra không phải nàng đến khiêu chiến Thần Linh…” Hàn Sâm giật mình, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nếu đến để cầu nguyện thì vào trong trả lời đi”
“Tạ ơn đại nhân tác thành.” Lúc này Hồ Phi mới đi vào trong Thần miếu.
‘Tâm niệm Hàn Sâm vừa động, cửa lớn Thần miếu lập tức đóng lại, trong Thần miếu chỉ còn lại hai người là hắn và Hồ Phi.
“Ngươi có nguyện vọng gì chỉ cần nói, bản thần sẽ thỏa mãn ý nguyện của ngươi.” Hàn Sâm đứng ở trên thần đàn, thần thái trang nghiêm nhìn xuống Hồ Phi nói.
Hồ Phi kia chính là ái phi của Quỷ Cốt Tướng, chắc chắn nàng đã biết được không ít chuyện của Thần Linh, tám chín phần mười biết cầu nguyện sẽ có hậu quả gì. Sao lại chạy đến đây để cầu nguyện, điều này khiến Hàn Sâm vô cùng nghỉ ngờ.
Hồ Phi lại uyển chuyển quỳ xuống, một đôi mắt yêu mị nhìn Hàn Sâm, dịu dàng nói: “Ta chỉ có một nguyện vọng, mong Thần Tài đại nhân giúp ta đoạt lại tộc khí Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính của Hồ tộc. Nếu có thể thành công, ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”
Bởi vì ánh sáng lưu chuyển trên Thiên Thần Quan khiến Hàn Sâm thoạt nhìn như một pho tượng thần chìm trong hào quang bảy màu thần kì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo. Đương nhiên Hồ Phi không nhận ra Hàn Sâm, trong lòng vô cùng bồn chồn.
Sau khi Hồ Phi cầu nguyện, bên trong Thiên Thần Quan có một tin tức truyền về phía Hàn Sâm, ý là chỉ cần thực hiện nguyện vọng này của Hồ Phi, Hàn Sâm ít nhất có thể đạt được ba trăm năm tuổi thọ
Tuy nhiên, theo gợi ý của Thiên Thần Quan, chỉ cần hoàn thành nguyện vọng ít nhất có thể đạt được ba trăm năm tuổi thọ chứ không đảm bảo chỉ có thể đạt được ba trăm năm tuổi thọ. Trên thực tế còn có khả năng đạt được nhiều tuổi thọ hơn.
Ví dụ Hàn Sâm đưa cho Hồ Phi Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, như vậy cũng chỉ có thể đạt được tuổi thọ thấp nhất. Nhưng nếu lấy Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cho Hồ Phi từ một cường giả đáng sợ, tuổi thọ mà nàng phải trả giá sẽ tăng lên, trừ tổn thất tuổi thọ ra cũng sẽ dính phải nhân quả, tương lai vẫn sẽ phải trả giá.
Mà đặc quyền Thần Linh của Hàn Sâm chỉ có tài vận, nguyện vọng của Hồ Phi cũng không trong phạm vi năng lực đặc quyền của hắn. Vì vậy Hàn Sâm cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp tự mình hoàn thành nguyện vọng của Hồ Phi. Nếu không hoàn thành được nguyện vọng, tuổi thọ của Hàn Sâm cũng sẽ bị tổn hại.
Cho nên việc chấp nhận lời cầu nguyện chính là một con dao hai lưỡi. Nếu Thần Linh tiếp nhận lời cầu nguyện, cũng chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách để hoàn thành nguyện vọng. Nếu không thể hoàn thành, vậy chỉ có thể làm hại người cầu nguyện. Để giữ vững tuổi thọ và đạt được tuổi thọ, có thể nói Thần Linh sẽ dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào.
Nguyện vọng này của Hồ Phi đương nhiên Hàn Sâm có thể hoàn thành. Bởi vì Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính đang ở trong tay hắn nhưng Hàn Sâm vẫn có chút do dự, không biết rốt cuộc dùng Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính đổi lấy ba trăm năm tuổi thọ có đáng giá hay không.
Tuổi thọ đối với sinh mệnh trong đại vũ trụ mà nói đương nhiên cực kỳ hữu ích. Hàn Sâm không phải là Thần Linh chân chính, hắn cũng không có khả năng trường sinh bất lão.
Hiện tại Hàn Sâm có hơn hai ngàn năm tuổi thọ, thoạt nhìn đã rất dài rồi. Nhưng đối với sinh vật trong đại vũ trụ mà nói thì hơn hai ngàn năm không đáng kể chút nào.
Trong lòng Hồ Phi cũng rất bất an. Lần này nàng mạo hiểm rất lớn để đến cầu nguyện, thật sự đã cùng đường rồi, bất đắc dĩ mới phải làm thế.
Đã trực tiếp đến Thần miếu cầu nguyện thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu đối phương không cho nàng cầu nguyện, thậm chí trực tiếp ra tay giết nàn, thì nàng cũng chỉ còn đường chết mà thôi.
Cũng may đối phương đã cho phép nàng vào Thần miếu cầu nguyện, tạm thời không phải lo đến tính mạng. Tuy nhiên liệu đối phương có thể hoàn thành nguyện vọng này của nàng hay không và hoàn thành nguyện vọng này như thế nào, ảnh hưởng đến nàng vẫn rất lớn, điều này Hồ Phi rất rõ ràng.
Nếu Thần Linh gặp khó khăn rất lớn để hoàn thành nguyện vọng này, như vậy nàng sẽ phải trả giá một lượng lớn tuổi thọ. Đến lúc đó nàng thật sự có thể chết vì tiêu hết tuổi thọ, đây là kết quả mà Hồ Phi sợ nhất.
“Bản thần có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi. Nhưng có một điều kiện.” Hàn Sâm thản nhiên nhìn Hồ Phi nói.
Hết chương 2979.
Chương 2980. Cả đời làm nô lệHàn Sâm hơi hối hận vì đã để cho Hồ Phi tiến vào Thần miếu cầu nguyện. Sau khi đối phương cầu nguyện, hắn không thể chủ động thương tổn hoặc đuổi Hồ Phi đi nữa, cũng không thể từ chối nguyện vọng, chỉ có thể nghĩ cách thực hiện nguyện vọng.
Theo Hàn Sâm thấy, Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính chỉ đổi ba trăm năm tuổi thọ là hơi ít, hắn không muốn trao đổi cho lắm
Cũng may, thần vị của Hàn Sâm là cấp Hủy Diệt. So với cấp Phá Hoại và cấp Tai Nạn thì Thần Linh cấp Hủy Diệt vẫn có một chút đặc quyền, nói thí dụ như Hàn Sâm có thể đưa ra điều kiện bổ sung trong quy tắc được Thần Linh công nhận, đây là đặc quyền mà Thần Linh cấp Phá Hoại không có.
Dĩ nhiên, Thần Linh cấp Phá Hoại cũng có thể đưa điều kiện nhưng điều kiện bọn họ nói sẽ không được quy tắc Thần Linh bảo vệ. Cho dù đến lúc đó người cầu nguyện làm trái với giao ước, Thần Linh cấp Phá Hoại cũng không có biện pháp gì.
Hồ Phi nghe thấy vậy, thân thể cũng run lên. Tuy nàng đã chuẩn bị tổn thất tuổi thọ từ trước nhưng khi nghe được hai chữ điều kiện, trong lòng vẫn khủng hoảng.
Theo hiểu biết của Hồ Phi đối với Thần Linh, biết đi tìm Thần Linh cấp Phá Hoại cầu nguyện sẽ không có điều kiện kèm theo nhưng Thần Linh cấp Phá Hoại chưa chắc đã có thể lấy lại Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính từ chỗ Hàn Sâm. Cho dù lấy lại được, đến lúc đó cái giá phải trả cũng sẽ rất lớn, nói không chừng sẽ làm tuổi thọ của nàng trực tiếp cạn kiệt.
Hồ Phi mạo hiểm tìm đến Thần Linh cấp Hủy Diệt, hy vọng Thần Linh có thể dễ dàng hoàn thành nguyện vọng này, như vậy tuổi thọ mà nàng phải giao ra cũng sẽ ít đi.
Nhưng Thần Linh cấp cao lại có khả năng kèm theo điều kiện. Đây là điều Hồ Phi không thể nào khống chế, nếu như nàng không đồng ý điều kiện kèm theo thì cũng sẽ không thể cầu nguyện thành công, đến lúc đó có thể sống sót ra khỏi Thần miếu hay không cũng là một vấn đề.
“Mời đại nhân nói.” Hồ Phi nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt ai oán, nói. Dáng vẻ kia quả nhiên là xinh đẹp ủy mị, khiến người ta phải tiếc thương, hận không thể ôm nàng vào trong lòng an ủi.
“Sử dụng chút tài mọn với bổn thần, ngươi đang tự tìm cái chết sao?” Hàn Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, thần năng trên người phát ra, như ngục như biển, bức ép về phía Hồ Phi.
Thân thể Hồ Phi lập tức run lên, vội vàng cúi người quỳ lạy nói “Đại nhân bớt giận, là nô gia sai, mong đại nhân tha lỗi cho nô gia vô tri.”
Hàn Sâm nhìn Hồ Phi đang quỳ gối phía dưới thần đàn run lẩy bẩy, trong lòng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Trước kia hắn đã chịu không ít đau khổ vì Hồ Phi, bây giờ Hồ Phi chỉ có thể mặc cho hắn ức hiếp, loại cảm giác này sung sướng không thể tả nổi.
Nhưng đáng tiếc, Hàn Sâm đã cho phép nàng vào miếu ước nguyện. Loại mức độ mạo phạm này còn chưa đủ để lật đổ ước nguyện của nàng, chấm dứt giao dịch thế nên Hàn Sâm chỉ có thể tiếp tục.
“Muốn bổn thần giúp ngươi lấy lại Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cũng không khó, chỉ cần ngươi làm nô lệ cho bổn thần cả đời là được.” Hàn Sâm đang dùng công phu sư tử ngoạm.
Hắn vốn không muốn lấy Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính đi đổi lấy ba trăm năm tuổi thọ của Hồ Phi. Nếu như Hồ Phi không đáp ứng điều kiện này thì đương nhiên lời cầu nguyện sẽ mất hiệu lực, Hàn Sâm cũng không cần lấy Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính ra.
Nếu như Hồ Phi đồng ý thì sống chết của Hồ Phi sẽ nằm trong tay Hàn Sâm, sau này làm nô tỳ, thậm chí là sinh tử của nàng đều ở trong một ý niệm của Hàn Sâm, cho nàng Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cũng chắc chắn có lời không lỗ.
Hồ Phi nghe thấy điều kiện này, lập tức hoa dung thất sắc, thân thể kiều mị không khỏi run lên khe khẽ.
Điều kiện mà đối phương nói còn hà khắc hơn so với tưởng tượng của nàng, gần như không khác nào muốn mạng của nàng.
“Đại nhân… Liệu ngài có thể thương tiếc nô gia bơ vơ khốn khó…” Hồ Phi quỳ lạy với vẻ mặt đau khổ, nói.
“Trước mặt Thần nào có chuyện hai lời. Nếu ngươi không đồng ý thì từ
bỏ đi, cứ thế mà rời khỏi đây thôi.” Đương nhiên, Hàn Sâm không thèm để ý tới lời nàng, lạnh giọng nói.
“Xin đại nhân bớt giận.” Hồ Phi cúi người tiếp tục quỳ lạy, vẻ mặt cực kỳ lo sợ nhưng trong lòng ngầm tính toán: “Vốn chỉ muốn tìm vị Thần Tài chưa từng nghe nói này đánh cược một lần, ai ngờ hắn lại đưa ra điều kiện như thế. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu hắn đã đưa ra điều kiện như vậy thì chắc cũng không có dự định đoạt hết tuổi thọ của ta, có lẽ sẽ không để cho tuổi thọ của ta tổn thất quá lớn. Hôm nay ta đã cùng đường rồi, có thể đầu quân cho một vị Thần Linh cấp Hủy Diệt cũng coi như đảm bảo an toàn. Có lẽ đám người tộc Hoàng Cực muốn động tới ta cũng sẽ không dễ dàng như vậy.”
Tuy nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng Hồ Phi vẫn không khỏi tức giận: “Đầu do tên Hàn Sâm kia. Nếu không phải vì hắn, ta cũng sẽ không mạo hiểm xông vào tháp Thiên Mệnh, kết quả Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính đã bị hắn mang đi từ lâu, còn ta thì đắc tội chết với tộc Hoàng Cực, bị cái tên Bạch Vô Thượng kia liên tục quấn lấy không tha, một bước này không đi không được.”
Thế rồi nàng lại chợt nghĩ: “Lần này Thần Tài đi đoạt Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính ắt sẽ khiến Hàn Sâm chịu thiệt không nhỏ, coi như là trút giận cho ta.”
Nghĩ đến đây, Hồ Phi cũng biết lựa chọn của mình không nhiều, nếu như lại tiếp tục tìm tới những Thần Linh cấp Hủy Diệt khác, chưa chắc người ta sẽ cho nàng cơ hội cầu nguyện, đành cắn răng cúi đầu hành lễ, nói: “Mọi chuyện xin được nghe theo đại nhân chỉ bảo.”
Lời này của Hồ Phi vừa nói ra, trên Thiên Thần Quan lập tức phát ra †hần quang. Hàn Sâm biết đó là giao dịch đã thành công, hắn chỉ cần đưa Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cho Hồ Phi, ba trăm năm tuổi thọ và sinh tử của Hồ Phi sẽ thuộc về hắn.
“Hồ Phi ơi là Hồ Phi, ngươi nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay, đúng không?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm đắc ý, nhưng cũng không lập tức lấy Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính ra đưa cho nàng, chỉ lạnh nhạt nói “Ngươi đi trước đi, ba ngày sau quay lại thần điện, tự nhiên sẽ lấy được Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính.”
Hồ Phi vội vàng bái ta nhưng không đứng dậy rời đi, sóng mắt lưu chuyển, nói với Hàn Sâm “Đại nhân, nô gia biết một số chuyện, có lẽ sẽ có thể trợ giúp đại nhân ngài lấy được Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, không biết có nên nói hay không.”
“Ồ, ngươi thử nói xem.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Hồ Phi không nhìn thấy vẻ mặt Hàn Sâm nhưng nghe giọng điệu hình như không quá hứng thú, vội vàng nói “Hiện giờ Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính ở trong tay Hàn Sâm Tinh tộc. Theo nô gia biết, hắn lấy được Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính từ trong một tòa tháp Thiên Mệnh, hơn nữa còn phá hủy một thần ngẫu.”
“Lại có chuyện như vậy sao?” Hàn Sâm ra vẻ kinh ngạc nói, nhưng trong lòng thì âm thầm cười lạnh: “Ngươi được lắm, Hồ Phi, lại còn muốn xui khiến Thần Linh tới chỉnh đốn ta. Chuyện này ta nhớ kỹ rồi, đợi sau này xem ta trừng trị ngươi thế nào.”
Hồ Phi thấy hình như Hàn Sâm đã có một chút hứng thú, vội vàng tiếp tục nói “Thần ngẫu kia tồn tại ở tộc Hoàng Cực đã nhiều năm, chắc hẳn góp nhặt không ít tuổi thọ. Hàn Sâm phá vỡ thần ngẫu, tất nhiên sẽ có được không ít tuổi thọ.”
Hồ Phi không tiếp tục nói hết, nhưng mà ý tứ đã rất rõ ràng, căn bản là đang nói “Thần Linh đại nhân à, ngươi xem Hàn Sâm kia là một khối thịt mỡ lớn, ngươi nhanh cắn hắn đi.”
“Ngươi cũng biết không ít chuyện về bậc Thần Linh bọn ta nhỉ.” Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Hồ Phi, nói.
Trong lòng Hồ Phi kinh hãi, vội vàng cúi đầu nói “Nô gia cũng chỉ nghe nói mà thôi.”
“Được rồi, ngươi đi đi, ba ngày sau tới lấy Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính là được.” Hàn Sâm đuổi Hồ Phi đi nhưng hắn cũng bị Hồ Phi chọc giận: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Hồ Phi, ngươi chờ đó cho ta, không để cho ngươi kêu cha gọi mẹ, ta không phải họ Hàn.”
Hết chương 2980.
Chương 2981. Khắc Chỉ ThânSau khi Hồ Phi đi, Hàn Sâm càng nghĩ càng thấy sai sai. Sao Hồ Phi sớm không tới muộn không tới, Thần Linh nào nàng cũng không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn Thần miếu vừa mới hiện thế của mình.
“Có thể động tay chân ở nơi như Thần cung này, sợ rằng cũng chỉ có vị Đại Thần kia.” Hàn Sâm cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến vị Thần nhập vào trên người Cô Uyển Nhi.
“Không được, Thần miếu này của ta không thể mở được nữa. Nếu còn tiếp tục mở thì không chừng sẽ xảy ra chuyện mất.” Hàn Sâm nghĩ đến đây, vội vàng thu Thiên Thần Quan vào, truyền tống rời khỏi Thần miếu.
Sau khi Hàn Sâm tháo Thiên Thần Quan xuống, miếu Thần Tài lập tức rơi vào trạng thái phong bế. Bởi vì không có thần ở bên trong miếu nên cũng không thể bị khiêu chiến.
“Vị Đại Thần kia rốt cuộc muốn làm gì vậy? Trận chiến thần bảng, hình như đứng thứ hai cũng chỉ có một võ trang Thần Cách cấp Phá Hoại. Cho dù ta là hạng nhất, tăng lên một cấp bậc, tối đa cũng chỉ nhận được võ trang Thần Cách cấp Tai Nạn. Vậy mà ta lại được cho bộ võ trang Thần Cách cấp Hủy Diệt, có phải hơi quá mức rồi không?” Hàn Sâm rất hoài nghi vị Đại Thần kia cố ý làm thế.
Nhưng mà nghĩ lại, cho dù là vị Đại Thần kia cũng không thể đoán được Kim Mao Hống lại tặng vị trí hạng nhất cho hắn, không thể tính toán kỹ càng như vậy mới phải.
“Chẳng lẽ là quyết định lâm thời?” Hàn Sâm vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
Không nghĩ ra được kết quả, Hàn Sâm không lãng phí thời gian nữa, ánh mắt nhìn về phía chư thiên Thần miếu, tìm kiếm Thần miếu của Thần Vô Giới ở trong đó, dự định trước tiên lựa chọn Thần Vô Giới rồi nói sau.
Nhưng mà lúc Hàn Sâm tìm được Thần miếu của Thần Vô Giới thì lại phát hiện Thần miếu đã ở trong trạng thái phong bế rồi.
“Không có ở đây à?” Hàn Sâm thầm lấy làm lạ. Dựa vào kinh nghiệm làm Thần Linh của hắn, Thần Linh muốn phong bế Thần miếu chỉ có ba cách.
Bình thường, Thần Linh chỉ có thời hạn phong miếu nhất định. Đây cũng là thời hạn Thần Linh có thể rời khỏi Thần cung. Khoảng thời gian này sẽ không quá dài, hơn nữa sau khi sử dụng quyền hạn một lần thì phải qua thời gian rất lâu mới có thể sử dụng quyền hạn phong miếu lần nữa.
Còn có một cách chính là sau khi Thần Linh bị chém giết một lần, bất kể Thần Linh có bị tráo đổi hay không, chỉ cần Thần Linh bằng lòng cũng sẽ có thời hạn phong miếu khoảng một tháng.
Đương nhiên, cũng không thể vứt bỏ quyền lợi này.
Còn một cách có thời hạn phong miếu dài nhất chính là Thần Linh phụ thân vào sinh vật ở đại vũ trụ, rời khỏi Thần miếu của mình. Như vậy †òa Thần miếu này sẽ không quy định ngày phong bế, dù là ai cũng không thể khiêu chiến, phải đợi Thần Linh quay trở lại thì Thần miếu mới có thể mở ra lần nữa.
Chuyện Hồ Phi cầu nguyện vào miếu cũng lọt vào mắt sinh vật các tộc. Tuy không biết sau khi Hồ Phi vào miếu đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng khiến cho không ít sinh vật có suy nghĩ khác thường.
Từ đó về sau, có không ít sinh vật các tộc tiến vào trong Thần miếu cầu nguyện vì đủ loại nguyên nhân.
Hiển nhiên, Thần Linh không từ chối bất kỳ ai đến cầu nguyện. Trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt, nếu không thì rất ít khi Thần Linh đánh giết người đến cầu nguyện của các tộc.
Những điều này đều là chuyện về sau. Bây giờ Hàn Sâm không có lòng dạ nào quan tâm nhiều như vậy. Hắn chỉ trầm tư chốc lát, sau đó lập tức bay về phía một tòa Thần miếu trong Thần cung.
Thần Vô Giới không có ở đây, Hàn Sâm lựa chọn một vị Thần Linh cấp Tai Nạn khác, muốn thử một lần trước xem Thần Linh cấp Tai Nạn rốt cuộc mạnh đến mức nào.
“Ơ, đó có phải Kim Tệ không?”
“Quả nhiên là hắn, đệ nhất cao thủ Thần bảng của đại vũ trụ ta sắp đi khiêu chiến Thần Linh rồi!”
“Đệ nhất cao thủ Thần bảng gì chứ, đó là Hoàng Kim tặng cho hắn có biết không hả?”
“Bất kể thế nào thì thực lực của Kim Tệ không thể khinh thường, không biết hắn sẽ khiêu chiến Thần Linh cấp bậc gì?”
“Có lẽ là cấp Phá Hoại, suy cho cùng vẫn chưa có sinh vật nào có can đảm khiêu chiến Thần Linh cấp Tai Nạn.”
“Không đúng… Hắn bay về phía tầng trên của Thần cung rồi… Chẳng lẽ hắn muốn đi cứu Hoàng Kim?”
“Đừng nói đùa, ngay cả Thần phụ Hàn và hai vị cấp Chân Thần của Vô Định Sơn cũng bị nữ thần Sát Na dễ dàng giết chết ngay lập tức. Kim Tệ đi chẳng phải tự tìm cái chết hay sao?”
“Vậy cũng khó nói. Quan hệ giữa Kim Tệ và Hoàng Kim không phải bình thường, ngay cả vị trí hạng nhất Thần bảng mà Hoàng Kim cũng để cho hắn, dù thế nào cũng phải đi thử một lần chứ?”
Một lát sau, sinh vật các tộc thấy Hàn Sâm bay về phía một tòa Thần cung cấp Tai Nạn. Có người chế nhạo nói: “Ta đã nói rồi, hắn không thể nào đi khiêu chiến nữ thần Sát Na đâu, đó chính là đâm đầu vào chỗ chết.”
“Hoàng Kim đúng là bị mù rồi, lại tặng vị trí Thân bảng cho hắn, còn chẳng bằng Thần phụ Hàn.”
Trong lúc mọi người nghị luận sôi nổi, Hàn Sâm đã tiến vào phạm vi Thần miếu, đáp xuống quảng trường trước Thần miếu.
Đây là một tòa Thần miếu bằng đá cổ xưa, thoạt nhìn hơi giống giáo đường thế kỷ cũ, tầng hai Thần miếu là một chiếc chuông đá khổng lồ.
Kim chỉ giờ, kim chỉ phút và kim chỉ giây đều đang chậm rãi nhảy lên, hình như không có gì khác biệt so với đồng hồ bình thường, chỉ là lớn hơn một chút mà thôi.
“Khắc Chi Thần!” Hàn Sâm nhìn thần hiệu trên cờ thần, ánh mắt hơi ngưng lại.
Cho dù là ai cũng nhìn ra được, vị Khắc Chi Thần này rất có thể là một vị Thần Linh cấp Tai Nạn hệ Thời Gian. Hàn Sâm tới khiêu chiến Khắc Chi Thần, chính là muốn xem bản thân dưới trạng thái Dị Chủng Hóa có thể đánh một trận với Thần Linh cấp Tai Nạn hay không, cũng là để chuẩn bị khiêu chiến nữ thần Sát Na.
Đầu là Thần Linh hệ Thời Gian, nếu ngay cả Thần Linh cấp Tai Nạn cũng không đánh được thì làm sao có thể đánh bại nữ thần Sát Na cấp Hủy Diệt.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại lao vào, quả nhiên là tự tìm đường chết.” Một giọng nói lanh lảnh phát ra từ bên trong cửa đá của Thần miếu.
Đi kèm với giọng nói kia, cửa đá cũng từ từ mở ra, một bóng dáng đi ra †ừ trong Thần miếu.
Hàn Sâm và sinh vật các tộc trong vũ trụ đều nhìn chằm chằm Thần Linh đi ra từ trong Thần miếu. Đây là lần đầu tiên có sinh vật khiêu chiến Thần Linh cấp Tai Nạn khiến mọi người đều rất chú ý.
Đợi bóng dáng kia đi ra cửa chính của miếu đá, đông đảo sinh vật mới nhìn rõ, đó là một sinh vật quái dị.
Thân hình thoạt nhìn giống như con người nhưng da lại là một lớp giáp xác màu đen, như một con côn trùng hình người vậy.
Hơn nữa, hai mắt của hắn cũng rất quái dị. Con mắt không có đồng tử, toàn bộ đều là tròng trắng. Mà ở trong tròng trắng kia, thậm chí còn có vạch số và kim chỉ.
Hàn Sâm không dám khinh thường, suy cho cùng hắn cũng chưa từng chân chính chiến đấu với Thần Linh cấp Tai Nạn. Thần Linh trước kia hắn chém giết cũng chỉ là cấp Phá Hoại mà thôi.
Nắm trong tay Thiên La Thần Thương, lực lượng toàn thân ngưng tụ trên mũi thương, Động Huyền Kinh cũng bị Hàn Sâm đẩy tới cực hạn. Trong một khoảnh khắc, toàn bộ vũ trụ trong mắt Hàn Sâm biến thành một cỗ máy phức tạp, vô số vũ trụ đang chuyển động.
VùI
Một thương đâm ra, không gian dường như bị mũi thương trực tiếp đâm thủng, trong phút chốc đã đến trước mặt Khắc Chi Thần.
Khắc Chi Thần lạnh lùng bĩu môi, trông con mắt trái như đồng hồ, kim chỉ đang chuyển động nhanh chóng.
Tốc độ thương của Hàn Sâm đã cực nhanh nhưng tốc độ của Khắc Chi Thần còn nhanh hơn. Thân hình chớp lóe nghiêng về bên trái, lập tức tránh khỏi Thiên La Thần Thương đang đâm tới.
Sắc mặt Hàn Sâm không thay đổi, thương điên cuồng đâm xuống giống như mưa sa nhưng thân hình Khắc Chi Thần phiêu dật, di chuyển cơ thể không hề nao núng. Thương pháp của Hàn Sâm như gió táp mưa sa nhưng lại chẳng thể đụng đến một cọng tóc của hắn.
Hết chương 2981.
Chương 2982. Thời gian như thước đo“Tội khinh nhờn Thần Linh xứng đáng bị giết chết.” Khắc Chi Thần lạnh lùng nói với Hàn Sâm, cây kim trong mắt phải xoay nhanh. Song khác với mắt trái, cây kim trong mắt phải lại quay ngược chiều kim đồng hồ.
Khi cây kim trong mắt phải xoay, dưới cái nhìn của người khác, động †ác của Hàn Sâm như bị chậm lại, thoạt nhìn tựa như động tác quay chậm trong phim điện ảnh.
Mà tốc độ của Khắc Chi Thần không hề giảm đi, vẫn nhanh vô cùng, một nhanh một chậm hình thành sự đối lập rõ rệt. Khắc Chi Thần xuất hiện trước mặt Hàn Sâm như dịch chuyển tức thời, ngón tay sắc bén tựa lưỡi dao chộp vào mặt hắn, móng tay nhọn hoắc giống mũi thương muốn đâm vào trong mắt Hàn Sâm.
Khắc Chi Thần nở nụ cười nham hiểm trêu tức, hung hăng vỗ xuống nhưng thân thể Hàn Sâm lại biến mất trước mặt hắn.
Ngay sau đó, cơ thể Hàn Sâm xuất hiện trên lưng hắn, Thiên La Thần Thương trong tay đâm về phía cổ hắn, mũi thương gần trong gang tấc.
“Thuật dịch chuyển tức thời thật lợi hại nhưng chẳng có tác dụng gì với bản thần đầu.” Kim đồng hồ trong đôi mắt Khắc Chi Thần điên cuồng xoay tròn trái chiều nhau. Tốc độ của Hàn Sâm càng ngày càng chậm mà tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn, rõ ràng mũi thương đã sắp chạm vào da hắn nhưng lại bị Khắc Chi Thần cưỡng chế kéo dài khoảng cách, đồng thời xoay người đấm vào phần bụng dưới của Hàn Sâm.
Hàn Sâm phản ứng như một ông cụ chậm chạp, thấy nắm đấm của Khắc Chi Thần sắp đến nhưng lại không thể trốn, cũng không kịp thu thương lại để tránh né.
Thế nhưng cuối cùng nắm đấm của Khắc Chi Thần vẫn không đánh trúng. Hàn Sâm lại tiếp tục dịch chuyển tức thời đến một nơi khác trong quảng trường Thần miếu.
Một người một Thần đánh nhau không ngừng. Năng lực khống chế thời gian của Khắc Chi Thần vô cùng quái dị nhưng dịch chuyển tức thời của Hàn Sâm cũng khiến mọi người sợ hãi bái phục, nhất thời hai người chẳng thể gây tổn hại cho đối phương.
“Kim Tệ thật là lợi hại, lại có thể bất phân thắng bại với Thần Linh cấp Tai Nạn.”
“Nhưng hắn cũng chỉ dựa vào thuật dịch chuyển tức thời để thoát chết mà thôi.”
“Sai rồi, ta thấy Khắc Chi Thần là Thần Linh hệ thời gian, có khả năng khiến thời gian của Kim Tệ chậm lại. Khả năng này không chỉ làm động tác của hắn trở nên chậm chạp mà còn làm cho suy nghĩ và khí tức lưu chuyển cũng chậm nốt. Đổi lại là người khác chỉ sợ chưa kịp sử dụng thuật dịch chuyển tức thời thì đã bị Khắc Chi Thần chém chết rồi. Kim Tệ có thể đi xa vạn dặm chỉ với một suy nghĩ, không bị ảnh hưởng bởi Thần lực thời gian. Trong khắp vũ trụ này, người có thể luyện thuật dịch chuyển tức thời đến cảnh giới ấy rất hiếm, e rằng chỉ có Thần Du Thuật của tộc Thái Thượng mới có thể miễn cưỡng so sánh với nó.”
“Thuật dịch chuyển tức thời có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng, cuối cùng vẫn không thắng được Khắc Chi Thần.”
Tuy Hàn Sâm có Lĩnh Vực Thời Gian của mình nhưng trước nay Lĩnh Vực Thời Gian đều là do thân phận Hàn Sâm sử dụng nên bây giờ hắn dùng sẽ không ổn lắm.
Hơn nữa thú hồn Quỷ Thời Gian của Lĩnh Vực Thời Gian yếu hơn Thần lực thời gian của Khắc Chi Thần rất nhiều, dù có sử dụng thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến trận đấu.
Sử dụng sức mạnh thời gian trước mặt Thần Linh hệ Thời Gian chẳng khác nào múa đại đao trước mặt Quan Công, Hàn Sâm vốn chẳng định làm như thế.
Song vì bản thân hắn có mối liên hệ với Lĩnh Vực Thời Gian nên Hàn Sâm hiểu rất rõ, muốn đánh bại Thần Lực Thời Gian của Khắc Chi Thần chỉ có hai biện pháp, một là tốc độ tuyệt đối, hai là sức mạnh tuyệt đối. Lão Điêu đã dùng tốc độ tuyệt đối để đánh bại Lĩnh Vực Thời Gian của Hàn Sâm
Đáng tiếc tốc độ Hàn Sâm không nhanh như vậy, việc hắn có thể làm là sử dụng sức mạnh tuyệt đối để phá giải Thần lực thời gian của Khắc Chi Thần.
“Bất kể là thời gian hay không gian đều tuân theo một quy tắc chung của vũ trụ, đều do bánh răng vũ trụ điều khiển. Chỉ cần khống chế được bánh răng vũ trụ và không để nó chuyển động, dù là thần lực cũng không thể khuếch tán sức ảnh hưởng ra.” Hàn Sâm dùng dịch chuyển tức thời né tránh công kích của Khắc Chi Thần, vừa tiếp tục thúc đẩy Động Huyền Kinh, đẩy sức mạnh của Lĩnh Vực Động Huyền đến mức cực hạn, định thử lấy sức mạnh tuyệt đối khống chế sự chuyển động của bánh răng thời gian.
“Dưới trạng thái Dị Chủng Hóa, sức mạnh của ta đã vượt xa cấp Chân Thần bình thường nhưng không biết nó có thể áp chế Thần Linh cấp Tai Nạn hay không.” Hàn Sâm không ngừng thúc đẩy Lĩnh Vực Động Huyền, gây áp lực cho bánh răng thời gian.
Dù bánh răng thời gian không thể ngừng lại hoàn toàn nhưng tốc độ xoay tròn của nó có thể chậm xuống, hiệu quả tác dụng lên cơ thể Hàn Sâm cũng sẽ giảm đi.
“Năng lực Dị Chủng Hóa không thể hoàn toàn áp chế Thần Linh cấp Tai Nạn sao?” Hàn Sâm nhíu mày.
Song ảnh hưởng của thời gian kéo dài với hắn đã trở nên rất nhỏ. Hơn nữa dưới sự ảnh hưởng của Lĩnh Vực Động Huyền, gia tốc thời gian mà Khắc Chi Thần sử dụng cũng biến chậm đi, khiến tốc độ của Khắc Chi Thần bị hạ xuống. Nếu cứ giảm như vậy, Hàn Sâm sẽ chiếm được thế chủ động, không giống vừa rồi chỉ có thể dựa vào dịch chuyển tức thời để đối phó với Khắc Chi Thần nữa.
“Keng!”
Lần đầu tiên Thiên La Thần Thương giao kích với móng vuốt của Khắc Chi Thần, Thần lực và thương mang va chạm phát sinh tiếng nổ và sóng xung kích khủng bố. Hàn Sâm bị đẩy lùi mấy ngàn dặm trên không trung mới dừng lại được, mà hai chân Khắc Chi Thần lưu lại hai dấu vết thật sâu trên quảng trường Thần miếu.
“Lại có thể ảnh hưởng đến thần lực thời gian của ta, khó trách kiêu ngạo như vậy, lại dám khiêu chiến với bổn thần.” Ánh mắt của Khắc Chi Thần lấp lánh, cây kim chỉ giờ trong mắt quay loạn, trông rất quái dị đáng sợ. Hắn lại nói tiếp: “Nếu ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể đánh thắng bổn thần một trận thì đó là hoàn toàn sai lầm. Bây giờ bốn thần sẽ cho ngươi biết, sinh vật phàm tục chênh lệch thế nào với Thần Linh chân chính.”
Nói rồi, song trảo của Khắc Chi Thần một trái một phải chụp xuống đôi mắt mình.
“Rắc rắc!”
Chỉ thấy cặp móng vuốt bén nhọn kia trực tiếp đâm vào bên trong đôi mắt hắn, máu tươi văng ra tung tóe, Khắc Chi Thân móc hai tròng mắt bên trong hốc mắt ra.
Nhưng không giống với suy nghĩ của Hàn Sâm, bên trong hốc mắt Thần quang chớp lóe, tròng mắt bị móc ra không chỉ là một hạt châu mà là một chuỗi, từng viên được kéo ra ngoài từ trong hốc mắt đang †ỏa rạng Thần quang.
“Grào!”
Sau tiếng rống giận dữ của Khắc Chi Thần, tròng mắt bên trong hai mắt của hắn bị móc ra ngoài toàn bộ, mỗi bên đều có sáu viên, hai tay chặp lại, mười hai tròng mắt biến thành một cái vòng tay, đeo lên bàn †ay đang chắp tay trước ngực của Khắc Chi Thần, bên trên còn dính máu tươi chảy ra từ mắt hắn.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua vòng tay nhãn châu, chỉ thấy những tròng mắt kia giống như những chiếc đồng hồ đeo tay bằng châu ngọc, phía trên còn có cây kim đồng hồ chuyển động theo tiết tấu, song vạch số mà kim giờ của mỗi đồng hồ chỉ tới lại khác nhau.
Quan sát cẩn thận có thể phát hiện thời gian trên mỗi đồng hồ lần lượt hơn kém nhau một canh giờ.
“Thời gian như thước đo, một khắc một vết. Sinh vật thấp kém ngu xuẩn lại dám khinh nhờn Thần Linh. Hôm nay bản Thần phải tiêu diệt ngươi từ trong vạch thời gian, để cho tất cả sinh vật thấp hèn đều biết tôn nghiêm của Thần Linh không được phép xúc phạm.” Tay Khắc Chi Thần cầm vòng tay nhãn châu nhuốm máu, trong hốc mắt còn chảy Thần huyết nhưng lời nói lại rất điên cuồng.
Theo lời nói ngông cuồng của Khắc Chi Thần, ngón tay hắn sờ lên con ngươi, khiến hào quang trên vòng tay sáng rực lên, nháy mắt bao phủ toàn bộ bầu trời.
Hết chương 2982.
Chương 2983. Thời Gian Thực KhắcToàn bộ không gian trong phạm vi Thần miếu giống như bị bóp méo, †ầm mắt không thể xuyên qua như bình thường. Ngay cả hình ảnh mà cường giả cấp Thần Hóa nhìn thấy cũng trở nên vặn vẹo giống như hình ảnh phản chiếu trong nước, bởi vì mặt nước dao động mạnh nên lay động vặn vẹo.
Tay Khắc Chi Thần cầm vòng tay thời gian, miệng lẩm bẩm như Phật Đà tụng kinh siêu độ. Trong không gian gấp khúc kia, bóng dáng Khắc Chi Thần giống như thiên thần bao phủ toàn bộ không trong Thần miếu, còn Hàn Sâm thì lại có vẻ nhỏ bé như con kiến.
“Nhận lấy sự phẫn nộ của Thần đi… Thời Gian Thực Khắc…” Thần âm của Khắc Chi Thần cuồn cuộn, giơ vòng tay đang quấn quanh đôi tay lên, kim đồng hồ bên trong mười hai tròng mắt xoay tròn điên cuồng.
Trong nháy mắt, dường như Hàn Sâm có thể thấy được thời gian bằng mắt thường. Chỉ thấy trong mười hai con mắt, mỗi vạch số đều bắn ra ánh sáng vặn vẹo kỳ lạ. Tia sáng ở trong mười hai tròng mắt đan chéo vào nhau giống như thiên la địa võng bao phủ toàn bộ khu vực Thần miếu làm Hàn Sâm hoàn toàn không có chỗ trống để trốn tránh, dịch chuyển tức thời cũng không tìm thấy một vị trí an toàn.
Chỉ thấy những tia sáng kì lạ đan chéo thành lưới rơi xuống. Hàn Sâm đẩy Lĩnh Vực Động Huyền lên mức cao nhất mà vẫn không thể ngăn cản được tia sáng thời gian gấp khúc rơi xuống.
Những tia sáng thời gian đó dừng ở mặt ngoài chiến giáp Động Huyền của Hàn Sâm, giống như tia laser khắc lên một vài dấu vết kì lạ bên ngoài chiến giáp Động Huyền, giống như ký hiệu của thời gian, chiếm cứ toàn bộ mặt ngoài của chiến giáp.
“Đây là…” Hàn Sâm phát hiện cơ thể mình không bị thương nhưng vết khắc trên toàn thân lại tản ra một loại sức mạnh kì lạ.
Hàn Sâm muốn nâng cánh tay lên nhìn xem những vết khắc đó rốt cuộc có ảnh hưởng như thế nào nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cánh †ay của mình lại không điều khiển được, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
“Sao lại thế?” Hàn Sâm rất nhanh đã phát hiện ra, không chỉ cánh tay mà cả người hắn đều không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả việc vận chuyển thuật gen cũng không làm được.
Nhưng cảm giác của Hàn Sâm lại vô cùng kỳ quái. Tuy hắn không thể nhúc nhích nhưng vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của cơ thể mình, cũng có thể cảm ứng được khí tức đang lưu chuyển trong cơ thể. Dường như tất cả đều rất bình thường nhưng lúc sử dụng thì tay chân và khí tức lại không chịu sự điều khiển.
Loại cảm ứng này vô cùng kỳ lạ, giống như bị bóng đè, cái gì cũng cảm giác được nhưng lại không thể động đậy.
Khắc Chi Thần lạnh nhạt nhìn Hàn Sâm, Thần huyết trong hốc mắt vẫn chảy ra chầm chậm, tay cầm vòng tay nói: “Không cần uổng phí sức lực, vạch thời gian của ngươi đã bị xóa đi, bay giờ ngươi có làm gì cũng vô dụng, chỉ có thể tiếp nhận sự trừng phạt của Thần. Đây là kết cục của kẻ khinh nhờn Thần Linh.”
Khắc Chi Thần nói rất đơn giản nhưng Hàn Sâm hiểu ý trong lời hắn, bởi vì bản thân Hàn Sâm cũng đã từng tu luyện thuật gen hệ Thời Gian, có đủ năng lực lý giải đối với sức mạnh hệ Thời Gian.
Khắc Chi Thần chỉ cần nhắc nhở một chút, Hàn Sâm đã hiểu được Thời Gian Thực Khắc rốt cuộc là loại sức mạnh như thế nào.
Không phải cơ thể Hàn Sâm không thể cử động mà là bị Thời Gian Thực Khắc xóa đi một khoảng thời gian của cơ thể hắn.
Rất khó giải thích. Dưới tình huống bình thường, Hàn Sâm muốn làm gì, sau khi ý nghĩ hiện lên thì cơ thể tự nhiên sẽ phản ứng ngay lập tức.
Nhưng kí hiệu của Thời Gian Thực Khắc lại xóa đi một khoảng thời gian trên người hắn. Ngay sau khi ý nghĩ của Hàn Sâm hiện lên sẽ xuất hiện một khoảng thời gian trống, phải đợi sau khi khoảng thời gian trống này trôi qua thì cơ thể Hàn Sâm mới có phản ứng.
Giống như lúc chơi game online, mạng lag đột ngột, đoạn thời gian ở giữa sẽ bị xóa bỏ, phải đợi sau khi mạng bình thường lại thì cơ thể mới có thể có phản ứng.
Hàn Sâm không biết khoảng thời gian trống này rốt cuộc dài bao lâu nhưng nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Khắc Chi Thần thì chắc là không thể khôi phục ngay lập tức rồi.
Trong tay Khắc Chi Thần cầm vòng tay có tròng mắt nhuốm máu, đi từng bước tới trước mặt Hàn Sâm. Hốc mắt chảy thần huyết lạnh căm nhìn chằm chằm Hàn Sâm, gần như sắp đụng vào mặt Hàn Sâm.
Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra ý cười xấu xa, Khắc Chi Thần mở miệng nói: “Không phải ngươi giỏi lắm à? Bây giờ bản Thần đứng ở chỗ này, sao không đánh đi?”
Trong lòng Hàn Sâm đương nhiên là có một ngàn một vạn cái tát muốn đánh, chỉ tiếc cơ thể hoàn toàn không chịu điều khiển. Thời Gian Thực Khắc xóa đi khoảng thời gian vốn là thuộc về cơ thể hắn, ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng không làm được.
“Đừng nói là bản Thần không cho ngươi cơ hội, nếu bây giờ ngươi
không đánh thì tiếp theo sẽ chỉ có thể tiếp nhận sự trừng phạt của Thần.” Khắc Chi Thần cười quái dị giơ bàn tay ra chộp lấy đầu Hàn Sâm.
Ai”
“Xem ra chỉ có thể dùng đến thứ kia thôi.” Hàn Sâm khép hờ hai mắt chuẩn bị sử dụng thể Thần Linh Siêu Cấp, lúc này chỉ có thể Thần Linh Siêu Cấp mới không chịu ảnh hưởng.
Tuy dưới sự ảnh hưởng của Uyển Nhi, hắn chỉ có thể duy trì trạng thái thể Thần Linh Siêu Cấp trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng vậy cũng đã đủ rồi. Bây giờ khoảng cách giữa hắn và Khắc Chi Thần cũng đủ gần, mà sự cảnh giác của Thần cũng đã giảm xuống mức thấp nhất, nháy mắt đã đủ để hắn lấy mạng Khắc Chi Thần.
Trên mặt Khắc Chi Thần tràn ngập ý cười khát máu, móng tay giống như móng vuốt dần đưa tới gần đầu Hàn Sâm, rõ ràng hắn không muốn để Hàn Sâm chết dễ dàng.
“Muốn sống không? Cầu xin ta đi, có lẽ bản Thần sẽ đại phát từ bi, cho sinh vật hạ đẳng ti tiện nhà ngươi giữ lại nửa cái mạng.” Khắc Chi Thần cười xấu xa nói.
Sinh vật các tộc đang xem trận chiến nhìn thấy Kim Tệ hoàn toàn bị Khắc Chi Thần áp chế, không thể động đậy nổi, trong lòng đều hoảng SỢ.
Tuy Kim Tệ không thể coi là người đứng đầu Thần Bảng chân chính nhưng thực lực thật sự tuyệt đối có thể xếp vào mười hạng đầu. Thế mà bị một Thần Linh cấp Tai Nạn áp chế đến nông nỗi như vậy, sao lại có thể không khiến người khác sợ hãi cho được.
Đây còn chỉ là Thần Linh cấp Tai Nạn, trên Tai Nạn còn có hai Thần Linh cao cấp là Hủy Diệt và Trọng Khải, đó là sự tồn tại khủng bố đến mức nào.
“Quả nhiên sinh vật của đại vũ trụ như chúng ta vẫn không thể chống lại Thần Linh. Chỉ có trở thành Thần Linh mới có thể thật sự thoát khỏi cơ thể phàm tục này trở thành thể sinh mệnh cao cấp.” Trong lòng không ít sinh vật đều tự nghĩ thầm.
Hàn Sâm chỉ im lặng nhìn Khắc Chi Thần. Chưa nói đến việc hắn hoàn toàn không thể nói chuyện, cho dù có thể thì hắn cũng sẽ không cầu xin Khắc Chi Thần, như vậy chẳng khác gì cầu nguyện với Khắc Chi Thần. Người đã từng làm Thần Linh một lần như hắn rất rõ đồng ý nguyện vọng như vậy sẽ trả cái giá đắt thế nào.
Ánh mắt của Hàn Sâm khiến Khắc Chi Thần vô cùng khó chịu, trong lòng không khỏi hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn chết, vậy bản Thần sẽ giúp đỡ ngươi.”
Nói rồi móng vuốt lập tức tăng tốc, chộp về phía đầu Hàn Sâm. Mà Hàn Sâm hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn móng vuốt kia dừng ở trên đỉnh đầu hắn.
“Dừng tay.” Một giọng nói vang lên từ bên ngoài Thần miếu, song giọng nói này tới quá chậm, vốn không có ai chú ý tới giọng nói đó cùng với một bóng dáng xông vào quảng trường Thần miếu.
Bởi vì ngay tại một khắc này, trên người Hàn Sâm đột nhiên tỏa ra hào
quang giống như núi lửa phun trào. Chiến giáp bị kí hiệu của Thời Gian Thực Khắc bao phủ nháy mắt biến thành màu trắng lóa.
Hết chương 2983.
Chương 2984. Giết chết Thần LinhKhắc Chi Thần không ngờ Hàn Sâm có thể phá bỏ khống chế của Thời Gian Thực Khắc. Mà khoảng cách với Hàn Sâm thật sự quá gần, hắn muốn dùng sức mạnh thời gian để trói buộc Hàn Sâm thì lại phát hiện hoàn toàn không có hiệu quả.
Trong ánh sáng sáng rực, Thần Thương Thiên La trong tay Hàn Sâm mang theo một tia hàn mang lập tức đâm vào ngực Khắc Chi Thần.
“Để ngươi đâm bản Thần thì sao chứ, cơ thể Thần Linh Tai Nạn là thứ mà ngươi có thể tổn thương… Khắc Chi Thần còn chưa nói xong, sắc mặt đã đột nhiên thay đổi, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Thần Thương Thiên La của Hàn Sâm đã đâm vào trong ngực hắn. Dưới tia hàn mang kia, cơ thể Thần Linh Tai Nạn của Khắc Chi Thần trực tiếp bị đâm thủng, cơ thể bắt đầu sụp đổ từ miệng vết thương.
“Không… Không thể thế được…” Trong tiếng kêu to khó tin của Khắc Chi Thần, toàn bộ cơ thể đều biến thành tro bụi, trực tiếp nổ tan ra.
“Xem ra thể Thần Linh Siêu Cấp cũng trở nên mạnh hơn khi ta thăng cấp.” Hàn Sâm hơi bất ngờ. Lúc đầu hắn cũng không trông cậy vào việc có thể giải quyết Khắc Chi Thần chỉ bằng một cú đánh. Để dùng hết sức đánh trọng thương Khắc Chi Thần, trong nháy mắt mở ra thể Thần Linh Siêu Cấp, hắn còn sử dụng thủ đoạn tấn công mạnh nhất của mình là Chích Thủ Già Thiên.
Hiệu quả tạo thành vượt qua mong đợi của Hàn Sâm, một kích đánh †an Khắc Chi Thần cấp Tai Nạn. Tuy cũng có một phần do Khắc Chi Thần sơ ý nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do thể Thần Linh Siêu Cấp quá mạnh.
Hàn Sâm so sánh rồi kết luận, cho dù là lúc sử dụng Kỳ Lân Thánh Linh cũng không mạnh bằng trạng thái Thần Linh Siêu Cấp.
Đáng tiếc có Uyển Nhi trên người, thể Thần Linh Siêu Cấp của hắn chỉ hoàn thành một cú kích đã bị giải trừ, khôi phục trạng thái bình thường.
Tất cả diễn ra quá nhanh, người xem trận chiến của các tộc trong vũ trụ chỉ thấy ánh sáng trắng chói lóa trên người Hàn Sâm phóng lên cao, ngay sau đó đã đâm chết Khắc Chi Thần bằng một thương.
Thần Linh Khắc Chi Thần cấp Tai Nạn cực kỳ mạnh mẽ mà cũng không hề có sức phản kháng, kêu thảm thiết rồi trực tiếp bị giết chết. Nhất thời cả đại vũ trụ đều yên tĩnh.
Sau một lát, sinh vật các tộc mới phản ứng lại, lập tức sôi trào.
“Kim Tệ không hổ là cường giả đứng đầu đại vũ trụ ta, một thương đâm chết Thần Linh cấp Tai Nạn, đúng là vô địch.”
“Ơ, vừa rồi hình như ngươi có nói vậy đâu nhỉ? Không phải ngươi nói hạng nhất Thần Bảng của Kim Tệ là Hoàng Kim Hống nhường cho hắn hay sao?”
“Đâu ra, Hoàng Kim Hống chịu nhường lại hạng nhất đương nhiên là do tự biết không đấu lại được, nếu không sao nó lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy được? Chỉ có thể nói Kim Tệ quá mạnh!”
“Kim Tệ thật sự quá đáng sợ, đây là Thần Linh cấp Tai Nạn đầu tiên bị sinh vật đại vũ trụ chém giết ấy nhỉ?”
Các tộc thảo luận sôi nổi, Thanh Mao Thú trên Vô Định Sơn lại hận ngứa răng, tức giận nói: “Kim Tệ có sức mạnh như vậy thì sao lúc trước lại không ra mặt đi cứu tiểu sơn chủ. Nếu hắn và Hàn Sâm hợp tác thì không chừng sẽ có cơ hội cứu tiểu sơn chủ từ Thần miếu Sát Na ra…”
Cô gái tộc Kana cũng hừ lạnh nói: “Lòng lang dạ sói.”
Bọn họ đâu biết rằng hai người Hàn Sâm và Kim Tệ không thể hợp tác với nhau dược.
Cũng không ai hoài nghi Hàn Sâm và Kim Tệ là cùng một người, bởi vì chủng tộc cơ thể của bọn họ hoàn toàn khác nhau, khác như chó với mèo vậy, người ngoài hoàn toàn không thể liên tưởng bọn họ thành một.
Bên trong Thần Điện Gen, Thần nhìn Hàn Sâm đứng trước Thần miếu, đang nhíu mày suy tư: “Loại sức mạnh này… Có vẻ đã sắp đạt tới ranh giới kia… Cơ thể hắn quả nhiên có chút khác biệt…”
Trong Huyết Mệnh Giáo, Nhân Đế cũng nheo mắt lại nhìn Hàn Sâm, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Trên đường phố của một tinh cầu nhỏ, ông cụ đoán mệnh cũng trợn to mắt nhìn Hàn Sâm trước Thần miếu, sự nghi ngờ tràn ngập trên khuôn mặt: “Lạ thật… Không phải Thần Linh… Sao có thể sử dụng được sức mạnh ngang ngửa với Thần Linh như vậy…”
“Rốt cuộc Kim Tệ là chủng tộc gì? Sao lại có được sức mạnh như vậy?” Cung chủ Trấn Thiên Cung cũng nhíu mày suy nghĩ.
Mà trước Thần miếu của Khắc Chi Thần, Khắc Chi Thần hóa thành bụi bặm kia lại không tiêu tan giống như Thần Linh bình thường. Thần đàn trong Thần miếu cũng không khởi động, cờ thần vốn in tên Khắc Chi Thần cũng trở lên trống không trong nháy mắt. Toàn bộ Thần miếu đều ảm đạm theo, thế mà lại biến thành miếu trống không có Thần Linh.
“Sao lại… Sao lại thế được… Sao Thần Linh lại không sống lại…” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thần Linh được xưng là bất tử bất diệt lại không thể sống lại.
Trong lòng Hàn Sâm cũng đầy hoài nghi, sau khi hắn giết chết Khắc Chi Thần chỉ nghe được một lời nhắc nhở.
“Săn giết Khắc Chi Thần Thần Linh cấp Tai Nạn.”
Tất cả lời nhắc nhở đều chỉ có một câu đơn giản như vậy, không có Thần Chi Linh cũng không có gen Thần Linh, hoàn toàn khác với lúc trước khi Hàn Sâm săn giết.
“Sao lại thế được? Nguyên nhân là do Chích Thủ Già Thiên hay là do thể Thần Linh Siêu Cấp?” Trong lòng Hàn Sâm cũng hiện lên vô số suy nghĩ.
Mà ở một phía khác của quảng trường Thần miếu, một bóng dáng cũng ngạc nhiên nhìn Hàn Sâm. Sau một lúc, sự ngạc nhiên trên mặt biến thành nụ cười kỳ lạ, người đó mỉm cười nói: “Kim Tệ quả nhiên là danh bất hư truyền, một thương giết Thần. Trong đại vũ trụ bây giờ, ngươi xứng đáng người số một.”
“Bạch Hoàng!” Hàn Sâm quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
Vừa rồi hắn cũng đã thấy Bạch Hoàng đến, chỉ là hắn không rõ vì sao Bạch Hoàng lại xuất hiện vào lúc ấy. Rõ ràng vừa rồi Bạch Hoàng tới để cứu hắn, nếu hắn không biến thành thể Thần Linh Siêu Cấp thì Bạch Hoàng chắc đã xông ra trước mặt hắn, giúp hắn chặn lại một cú đánh kia của Khắc Chi Thần.
Hàn Sâm không cho rằng quan hệ giữa bản thân và Bạch Hoàng đã tốt tới mức đó nhưng tất cả những gì Bạch Hoàng làm đều khiến Hàn Sâm cảm thấy khó hiểu.
“Vì sao?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Bạch Hoàng hỏi.
“Nơi này không thích hợp để nói chuyện, tìm một chỗ trò chuyện đi.” Bạch Hoàng nói rồi rời khỏi Thần cung trước.
Hàn Sâm cũng cùng bay theo Bạch Hoàng ra ngoài Thần cung. Hắn thật sự muốn biết, rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì mà Bạch Hoàng lại đối xử với hắn như vậy.
Sau khi Hàn Sâm và Bạch Hoàng đi ra khỏi Thần cung thì biến mất không thấy nữa. Bởi vì Thần cung hiện thế nên mọi nơi trong đại vũ trụ đều có thể nhìn thấy, các tộc đều thấy được tình hình bên trong Thần cung.
Nhưng ra ngoài Thần cung, trừ phi là ở gân chỗ của đám Hàn Sâm nếu không thì chẳng ai nhìn thấy bọn họ cả.
Thoáng cái đại vũ trụ đã hoàn toàn bùng nổ, sinh vật các tộc đều ngạc nhiên, nghi hoặc.
“Chẳng phải Thần Linh bất tử bất diệt sao? Sao lại thế được? Vì sao Kim Tệ có thể trực tiếp giết chết Thần Linh?”
“Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Khắc Chi Thần lại không sống lại trong Thần miếu?”
“Trời ạ, thế mà Kim Tệ lại có thể đánh chết Thần Linh!”
“Xem ra Thần Linh cũng không phải là vô địch, gì mà bất tử bất diệt chứ, chẳng phải vẫn bị Kim Tệ giết chết sao.”
Nhất thời toàn bộ đại vũ trụ đều đang bàn luận về việc Hàn Sâm giết chết Thần Linh, hình tượng Thần Linh vốn vô địch dường như cũng bắt đầu lung lay.
Hàn Sâm và Bạch Hoàng vừa mới rời khỏi Thần cung, đang chuẩn bị †ìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện thì lại đột nhiên nhìn thấy một tòa Thần miếu bên trong Thần Cung tỏa ra hào quang.
Hết chương 2984.
Chương 2985. Thần Linh giáng trầnBên trong Thần cung, một tòa Thần miếu trong một loạt Thần miếu bên dưới Thần Điện Gen đang phóng ra hào quang ngàn trượng giống như hằng tinh nổ tung.
Thần miếu sinh cơ như biển, tỏa ra thần quang khủng bố lúc đầu lại trở nên yên tĩnh trong chớp mắt. Thần miếu nguy nga lộng lẫy cũng biến thành ảm đạm vô quang, như thể bị bụi bặm vùi lấp.
“Gì thế này?” Hàn Sâm và Bạch Hoàng đều ngơ ngác.
Vị trí của tòa Thần miếu kia cực cao, nằm ngay bên dưới Thần điện Gen, chắc chắn là một tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt. Nhưng nhìn Thần miếu bây giờ lại giống như bị người ta đánh tới mức đóng miếu.
“Bên trong đại vũ trụ hiện nay còn ai có thể đánh Thần Linh cấp Hủy Diệt tới mức đóng miếu được hả?” Lúc Hàn Sâm đang hoài nghỉ thì lại thấy cánh cửa Thần miếu phủ đầy bụi kia mở ra, một bóng dáng từ bên trong đi ra.
Sinh vật các tộc trong đại vũ trụ hoàn toàn không thấy rõ bóng dáng kia là ai, chỉ thấy quang ảnh lóe lên, bóng dáng kia đã biến mất không thấy, có lẽ đã chạy ra khỏi phạm vi của Thần cung rồi.
“Không ổn!” Sắc mặt Bạch Hoàng thay đổi. “Cái gì không ổn?” Hàn Sâm nhìn Bạch Hoàng hỏi.
“Thần Linh cấp Hủy Diệt kia phụ thể giáng trần xông vào đại vũ trụ, chúng ta đi mau.” Bạch Hoàng nói rồi định chạy trốn.
Nhưng cơ thể hắn còn chưa động đậy đã nhìn thấy không gian cách đó không xa dao động. Một bóng dáng theo đó xuất hiện, đúng là bóng dáng đi ra từ trong Thần miếu kia.
Tuy bóng dáng kia không cao lớn lắm, chỉ cao hơn Hàn Sâm một cái đầu nhưng khí phách lại cực kỳ mạnh mẽ. Người mặc áo giáp đen, vai vác một cây cự chùy đen cỡ lu nước, Thần nhãn lạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
“Thí thần sát sinh, tội này đáng chém.” Thần Linh cũng không nói nhiều, chỉ vẻn vẹn có một câu, sau đó cự chùy trong tay lăng không đánh xuống.
Hàn Sâm lập tức hiểu ra, vị Thần Linh cấp Hủy Diệt này mượn xác giáng trần rõ ràng muốn giết người thí thần là hắn.
Không nói hai lời, Hàn Sâm trực tiếp sử dụng Tinh Không Đại Na Di, định rời khỏi nơi này truyền tống ra ngoài vô số tinh vực.
Trong nháy mắt cơ thể đã dịch chuyển ra ngoài nhưng ngay vào lúc dịch chuyển, người đang ở trong thông đạo hư không thì lại đột nhiên cảm giác giống như có một tiếng sấm vang lên bên tai. Sau đó cả người như chịu trọng kích, trực tiếp bị đánh bay ra từ trong thông đạo hư không.
Ánh mắt Hàn Sâm lóe lên, chỉ thấy bản thân còn ở trong khoảng tinh không này. Vóc dáng hùng tráng của vị Thần Linh kia ở cách đó không xa, nắm trong tay cây đại chùy làm cho người ta sợ hãi.
Mà tinh không xung quanh lại như thủy tinh tan vỡ, lộ ra vết nứt không gian giống như mạng nhện. Sức một cú đánh của Thần Linh kia khiến cả tinh vực vỡ nát, hình thành vô số đứt gãy không gian. Cho dù là Tinh Không Đại Na Di cũng không thể dịch chuyển từ nơi này ra ngoài.
Hàn Sâm biết lúc liều mạng tới rồi, giết một Thần Linh cấp Tai Nạn đã khó khăn như vậy, ép hắn không thể không sử dụng thể Thần Linh Siêu Cấp. Bây giờ Thần Linh cấp Hủy Diệt mượn xác giáng trần, chỉ bằng một chùy đã vượt qua giới hạn sức mạnh của Hàn Sâm. Hàn Sâm tự thấy một kích toàn lực của hắn cũng không thể đạt tới trình độ này.
Nắm chặt Thiên La Thần Thương, Hàn Sâm đẩy sức mạnh bản thân đến mức cực hạn.
Bạch Hoàng bên cạnh nhíu mày, nhìn Thần Linh kia nói: “Hình như chúng ta vẫn chưa xúc phạm gì đến ngài, vì sao ngài lại giáng lâm khiêu chiến?”
Thần Linh kia vác cự chùy hừ lạnh nói: “Giết chết Thần Linh chính là tội chết.”
Dứt lời lại một chùy nện xuống hư không. Hắn cách Hàn Sâm cả khoảng tinh không, sức của một chùy này cũng không phải đánh tới Hàn Sâm mà chỉ đánh thẳng vào hư không trước mặt.
Nhưng khi một chùy này đập xuống, toàn bộ hư không chấn động, Hàn Sâm chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp bị đập nát cùng với hư không kia.
“Phụt!” Hàn Sâm há miệng phun một ngụm máu tươi. Hắn dùng toàn lực ngăn cản, chiến thể Dị Chủng Hóa vẫn không thể chịu đựng được lực chấn động khủng bố kia. Lục phủ ngũ tạng đều bị đập nát, trên thần cốt cũng xuất hiện từng vết nứt, dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Bạch Hoàng cũng phải chịu xung kích như vậy. Chỉ thấy hào quang trên người hắn lập lòe, một bóng hình giống như Thần Linh bao phủ ngoài cơ thể hắn, cường ngạnh ngăn cản lực chấn động khủng bố kia.
Thần Linh lại nện một chùy xuống, sức mạnh của một chùy này còn điên cuồng hơn vừa rồi khiến lòng Hàn Sâm kinh hãi, chỉ có thể mạnh mẽ ngưng tụ sức mạnh, chuẩn bị liều mạng.
Uỳnh!
Bóng dáng Bạch Hoàng lại xuất hiện trước mặt Hàn Sâm, bóng hình thần kỳ kia theo động tác của Bạch Hoàng làm ra tư thế phòng ngự, trực tiếp chặn lại cú đánh búa tạ của Thần Linh.
“Thần Chi Linh?” Trong lòng Hàn Sâm kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống Thần Chỉ Linh lắm.
Bóng hình trên người Bạch Hoàng như thần như quỷ, tựa như chiến linh viễn cổ có ba đầu sáu tay, trong sáu bàn tay đều có binh khí.
Đao, kiếm, khiên, giản, vòng, kính, sáu loại binh khí tỏa ra quang huy kỳ lạ mà thần bí. Lúc này ngăn cản một chùy nện xuống của Thần Linh đúng là tấm khiên kia.
Hàn Sâm càng nhìn bóng hình kia càng cảm thấy giống như thú hồn và Thần Chi Linh nhưng lại có chút khác biệt, nhớ tới dị chủng bị rút mất linh trong Cửu Ngự Cung, thầm nghĩ: “Chẳng nhẽ đây là võ trang linh do dị chủng chỉ linh chế tạo ra?”
“Ngươi đi trước đi.” Ánh mắt Bạch Hoàng nhìn chằm chằm Thần Linh, chậm rãi nói
“Vì sao phải cứu ta?” Hàn Sâm thật sự không hiểu vì sao Bạch Hoàng lại mạo hiểm chiến đấu với Thần Linh để cứu hắn. Về phương diện nào thì quan hệ giữa hắn và Bạch Hoàng chắc chắn không thể nói là tốt được.
Nếu nói Bạch Hoàng niệm tình thầy trò mới đến cứu hắn, Hàn Sâm cảm thấy rõ ràng là nói nhảm. Lúc con trai Bạch Hoàng chết cũng không thấy hắn để bụng như vậy, huống chi là một học trò hữu danh vô thực.
“Bây giờ không có thời gian nói những chuyện này, ta chống đỡ không được lâu, ngươi mau rời khỏi nơi này đi, đi được bao xa thì đi.” Bạch Hoàng nhìn chằm chằm Thần Linh kia nói.
“Không ai được đi hết, hôm nay các ngươi đều phải chết.” Thần âm như sấm sét cuồn cuộn rơi xuống, theo đó mà đến chính là một cái đại chùy của Thần Linh.
Đại chùy mang theo sức mạnh hủy hoại vô cùng khủng bố, trong phút chốc đã đến trước mặt Bạch Hoàng.
Chỉ một đòn đánh vào hư không cũng đã vô cùng khủng bố, bây giờ lại là một chuy từ phía chính diện, sức mạnh kia to lớn đến mức ngay cả Hàn Sâm đứng sau Bạch Hoàng cũng cảm thấy không thể địch nổi.
Bạch Hoàng nhìn chằm chằm Thần chùy khủng bố kia, không hề lui lại, bóng hình như ma thần trên người ngửa mặt lên trời im lặng gào thét, giơ tấm khiên đỡ lấy Thần chùy.