Xoetl
Cơ thể của Uyển Nhi đột nhiên trở nên mờ ảo trước tầm mắt của Hàn Sâm. Dựa vào thị lực của Hàn Sâm lại không thể nhìn rõ quỹ đạo chuyển động của nàng.
Hàn Sâm lui về phía sau theo bản năng nhưng hắn lập tức phát hiện Uyển Nhi không hề xông đến chỗ hắn. Dáng người uyển chuyển xinh đẹp ấy đã xuất hiện ngay trước mặt Thần Lục Thiên, nét mặt không cảm xúc nâng cánh tay phải lên, bàn tay từ trên cao chém xuống như đao, mái tóc vàng và tay áo phất phơ trong gió theo thế chém xuống của nàng.
Gương mặt Thần Lục Thiên toát lên nét kinh hãi, hai tay nâng cự chùy oanh kích về phía Uyển Nhi, đồng thời cơ thể lại thụt lùi về sau.
Bàn tay Uyển Nhi mang theo hào quang ánh vàng chém xuống. Cự chùy có thể hủy diệt tất thảy lại bị bàn tay nàng chém ra làm hai như đậu hũ vậy.
Thần Lục Thiên hoàn toàn không thể né tránh được, gương mặt cũng cũng bị ngón tay của Uyển Nhi rạch ra một vết máu, từ trên trán kéo dài xuống cằm giống như vẽ ra một vạch đỏ ngay chính giữa gương mặt vậy.
Hết chương 2987.
Chương 2988. Lại thu hoạch được Thần Cách“Mạnh vậy sao?” Trong lòng Hàn Sâm thầm hoảng sợ.
Điều khiến người khác kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau. Sau khi Thần Lục Thiên bị thương thì sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng ngay cả động tác xoay người hắn cũng không làm được.
Nét mặt của Uyển Nhi không hề mang theo chút cảm xúc nào, dáng người xinh đẹp đong đưa chập chờn như linh hồn, đôi tay chém ra theo sự chuyển động của cơ thể. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên dựa vào thị lực của Hàn Sâm chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của Uyển Nhi lúc ẩn lúc hiện, đôi tay mang theo từng vệt lưu quang màu vàng kim lóe lên trên người Thần Lục Thiên.
Lúc Thần Lục Thiên xoay người định bỏ chạy, Uyển Nhi đã dừng lại, thân hình nhỏ nhắn treo lơ lửng giữa không trung, chậm rãi xoay lại đối diện với Hàn Sâm.
Thần Lục Thiên xoay người chạy ra ngoài mới được mười mấy mét đã thấy thần huyết bắn tung tóe, trong nháy mắt cơ thể của hắn bị cắt rời ra, còn thê thảm hơn ngũ mã phanh thây.
Một giây sau Hàn Sâm đã thấy một tia thần quang phóng thẳng lên không trung nhưng lại bị lực Đại Tịch Diệt của tinh vực Đại Tịch Diệt ngăn cản, không thể xông vào hư không tạo thành Thần thương được.
Nhưng sau khi thần thể của Thần Lục Thiên cháy hết còn để lại một khúc xương cánh tay. Độ dài của khúc xương tay đó khoảng một mét, †ạo thành một cái dùi trống trận, toàn thân đen hịt như mực, thoạt nhìn có vẻ rất nặng.
“Xem ra sức mạnh của Uyển Nhi vẫn hơi khác biệt so với ta. Thần Linh bị nàng giết còn để lại Thần Cách, còn những Thần Linh mà bị ta giết chẳng để lại thứ gì cả, ngay cả Thần Cách cũng bị hủy hết.” Hàn Sâm thầm nói.
Song lúc này Hàn Sâm không còn tâm trạng để suy nghĩ nhiều nữa. Uyển Nhi vừa lóe lên đã đến trước mặt hắn, Hàn Sâm nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh nhìn chằm chằm Uyển Nhi một cách cảnh giác.
Uyển Nhi tóc vàng rất có thể sẽ lục thân không nhận. Với sức mạnh mà nàng thể hiện vừa rồi, Hàn Sâm tự thấy bản thân chưa chắc đã là đối thủ của nàng.
Uyển Nhi đến trước mặt Hàn Sâm, ánh sáng vàng trên người nàng đan xen với hào quang trắng rực rỡ của Hàn Sâm, hai nguồn sức mạnh dung hòa vô hình giống như đang tan vào nhau.
“Anh ơi.” Uyển Nhi hơi mơ màng gọi Hàn Sâm, sau đó bèn bổ nhào vào lòng hắn.
Hàn Sâm đỡ lấy Uyển Nhi bằng một tay, ánh sáng trên người hắn và Uyển Nhi nhanh chóng tan biến, chỉ trong nháy mắt đã biến mất sạch, cả hai đều khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Anh… Uyển Nhi nhớ anh lắm… Rất nhớ anh…” Hàn Sâm cúi đầu nhìn Uyển Nhi, chỉ thấy mí mắt nàng ngày càng chùng xuống. Tuy nàng cố hết sức mở mắt ra nhìn Hàn Sâm nhưng dường như không thể chống lại cơn buồn ngủ, cuối cùng cũng nhắm chặt đôi mắt tiến vào giấc ngủ.
Vẻ mặt của Hàn Sâm cực kỳ khó coi, bởi vì tình hình của Uyển Nhi vô cùng tệ, sinh cơ trên người nàng đã yếu đến mức sắp không còn cảm nhận được nữa, dường như có thể đoạn tuyệt sinh cơ mà chết đi bất
cứ lúc nào.
Hàn Sâm vội lấy bình dịch gen ra đút cho nàng nhưng không có hiệu quả gì, lại triệu hồi Quang Minh Tỉnh Liên ra nhưng cũng chẳng giúp ích được gì cho Uyển Nhi.
“Nếu ngươi đã nhớ anh như vậy thì dù thế nào ngươi cũng phải tiếp tục kiên trì, nếu chết rồi thì mãi mãi cũng sẽ không được gặp nữa đâu.” Hàn Sâm ôm Uyển Nhi dậy, tiện tay cầm khúc gậy xương của Thần Lục Thiên quay về.
Trên thân tháp Thiên Mệnh xuất hiện những vết nứt từ trên xuống giống như bị người ta bổ ra. Hàn Sâm vừa nhìn đã biết vết nứt này không thể do Thần Lục Thiên làm chấn động gây ra mà chắc chắn là do Uyển Nhi xông thẳng ra ngoài đã trực tiếp bổ nó ra.
Hàn Sâm ôm lấy Uyển Nhi vào bên trong tháp Thiên Mệnh, kiểm tra lại những thứ bên trong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Bên trong đây không thiếu đi thứ gì, chỉ thiếu mất hai người, hai tên Cổ Ma và Cổ Uyên đã không thấy đâu nữa. Thạch đài và kết giới không gian để nhốt bọn họ còn nguyên vẹn không hư tổn gì nhưng họ đã biến mất rồi.
“Thế sự khó lường, cuối cùng vẫn để Cổ Ma chạy thoát, thôi đành vậy.” Hàn Sâm khẽ lắc đầu, đặt Uyển Nhi vào tháp Thiên Mệnh sau đó lại thu tháp Thiên Mệnh lại.
Ngắm nghía xương cánh tay của Thần Lục Thiên, Hàn Sâm thầm nghĩ: “Đến nay, nếu tính cả Thần Cách của Yêu Liên Thần Tử và Thần Thiên Giáp thì đây chính là Thần Cách thứ ba trong tay ta rồi. Nhưng Yêu Liên Thần Tử và Thần Thiên Giáp đều chỉ là cấp Phá Hoại, đương nhiên không thể so sánh với Thần Lục Thiên cấp Hủy Diệt. Hay là đổi chúng thành võ trang Thần Cách luôn nhỉ?”
Sở dĩ Hàn Sâm do dự là vì đối với Hàn Sâm, Thần Cách mà những sinh vật bình thường nhận thức chính là gen Thần Linh, việc này đã được âm thanh kia nhắc nhở rất rõ ràng.
Tuy bây giờ Hàn Sâm vẫn chưa thể hấp thu gen Thần Linh được nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác, nếu những gen khác có thể hấp thu thì gen Thần Linh không có lý nào lại không thể hấp thu được. Có lẽ do hắn chưa tìm ra cách hấp thu gen Thần Linh mà thôi.
Giống như lúc trước thu hoạch được gen Thần Siêu Cấp ở Tí Hộ Sở vậy, ban đầu người bình thường không thể hấp thu được, có lẽ gen Thần Linh cũng giống vậy.
Nhưng một khi đổi Thần Cách thành võ trang Thần Cách thì không biết còn hấp thu được nữa hay không.
“Thần Lục Thiên đó lợi hại như vậy, chỉ mượn cơ thể giáng trần thôi mà đã gần như vô địch, trong Thần Miếu chắc chắn càng đáng sợ hơn. Bình thường ta muốn giết Nữ Thần Sát Na cùng cấp bậc với hắn, cơ hội thật sự quá mong manh. Nếu có võ trang Thần Cách của Thần Lục Thiên thì cơ hội chắc sẽ lớn hơn nhiều, quay về vẫn nên đổi thôi.” Hàn Sâm đưa ra quyết định rồi lại nghĩ sang chuyện khác: “Không biết võ trang Thần Cách của Thần Lục Thiên là loại gì. Tốt nhất là loại áo giáp để ta có thể ngăn cản được sự tấn công của Nữ Thần Sát Na, không đến nỗi bị nàng giết chết trong nháy mắt.”
Trong lòng Hàn Sâm hiểu rõ, xác xuất võ trang Thần Cách của Thần Lục Thiên là áo giáp rất nhỏ. Nhìn thế nào cũng thấy khúc xương tay này không giống kiểu có thể biến thành áo giáp.
Nhưng cho dù là thứ gì thì có được một võ trang Thần Cách cấp Hủy Diệt trong tay chắc chắn sẽ rất có lợi.
Thu xương cánh tay lại, Hàn Sâm phân biệt phương hướng một chút rồi tiếp tục đi vào sâu bên trong tinh vực Đại Tịch Diệt. Nếu đã đến đây rồi, vừa hay hắn cũng muốn đến Thánh điện xem thử xem Tiểu Hoa và Lão Miêu đã quay về chưa.
Có Thánh Linh bên người nên bóng đêm không phải là nguy hiểm gì lớn lắm với Hàn Sâm, cả đường gần như không hề có trở ngại mà đi đến địa chỉ cũ Thánh điện.
Khôi phục thân phận Hàn Sâm, Hàn Sâm đi tới vị trí của Thánh điện. Nhưng khi Hàn Sâm mượn ánh đèn Trường Minh đăng nhìn rõ cảnh tượng hoang phế của Thánh điện, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thánh điện trước đây đã bị trận chiến lúc Hàn Sâm đến phá hủy cả rồi, Thánh điện hoang phế lúc này hầu như biến thành màu đen của máu.
Cơ thể cực lớn của Xích Mị, Vô Nhãn và Lão Điêu nằm ngổn ngang trên đống đổ nát, những vết thương trên người sắp đông lại, sinh cơ đã đoạn tuyệt.
Cơ thể của cự thú Vô Nhãn bị chặt ra làm hai, đầu của Xích Mị bị chém đứt, lông vũ trên cả người Lão Điêu bị nhổ sạch mà ở trên đỉnh phế tích có một bóng dáng ngạo nghề đứng đó, một tay tóm cổ của dì Mị, nâng người dì Mị lên không trung.
Dì Mị không còn sức giấy dụa, đôi tay đè lại bàn tay kia nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Công… tử…” Dì Mị nhìn thấy Hàn Sâm vào khu vực Trường Minh đăng, trong đôi mắt vốn đã tuyệt vọng chợt lóe lên một tia hy vọng, lập tức ngưng tụ sức mạnh của toàn thân, dùng hết hơi sức cuối cùng hét lên với Hàn Sâm: “Cẩn thận Lão Miêu…”
Hết chương 2988.
Chương 2989. Thánh Điện kịch biến“Hắn…” Dì Mị còn đang muốn nói gì đó thì bàn tay của bóng hình kia đã đặt lên đầu nàng, vặn đầu nàng, vứt xuống đất như vứt rác.
Đầu dì Mị lăn lông lốc dưới mặt đất. Hai mắt trợn to, đôi mắt lộ vẻ không cam lòng, như thể chết không nhắm mắt.
“Ngươi là ai? Tại sao lại giết bọn họ?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào bóng hình kia, hỏi.
Hình bóng kia trông rất giống con người, có vẻ còn trẻ, khoảng tầm đôi mươi, cực kỳ khôi ngô. Chỉ là trên người hắn có tà khí khó tả, đôi mắt hẹp dài giống như mắt hồ ly.
“Cả đám toàn đứa vô dụng, để bọn chúng trông coi Thánh Điện mà cũng không làm nổi. Không giết chúng thì giữ lại làm cái gì?” người thanh niên liếm môi, cười híp mắt nhìn Hàn Sâm, nói: “Ngươi là cha của Tiểu Hoa? Không ngờ một tên không có tư cách tu luyện Thánh thể mà lại được Tần Tu công nhận.”
“Ngươi là ai?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt, hỏi lại lần nữa.
“Ta là ai, ngươi không cần biết. Ta đến đây chỉ là để cảm ơn ngươi thôi. Nếu không phải ngươi phá vỡ Thánh điện, khiến tộc đăng mà Tần Tu vất vả tạo nên bị dập tắt hết thì ta cũng khó mà giết được bốn con chó giữ nhà này.” người thanh niên cười híp mắt nhìn Hàn Sâm, nói tiếp: “Giờ chỉ cần giết ngươi, sau đó tìm được Lão Miêu cùng với đứa con tu luyện Thánh Thể kia của ngươi rồi giết hết thì tất cả hy vọng của Tần Tu đều sẽ bị dập tắt, không còn cơ hội trở mình nữa.”
Nghe vậy, Hàn Sâm khẽ nhíu mày. Giọng điệu này của đối phương có vẻ không giống với đám người Lão Miêu.
Vậy tại sao lúc sắp chết dì Mị lại cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình chỉ để nhắc nhở hắn hãy đề phòng Lão Miêu?
“Ngươi có thù với Tần Tu à?” Hàn Sâm hỏi người thanh niên.
“Có thể nói là có, cũng có thể nói là không.” người thanh niên chậm rãi bước xuống khỏi phế tích Thánh Điện.
“Ý ngươi là gì?” Hàn Sâm hỏi.
Người thanh niên cười đáp: “Đối với ta, Tần Tu như thầy như cha. Hắn dạy ta thuật gen, cho ta tài nguyên, tất nhiên không thể nói là có thù được. Nếu nói là có hận có thù thì cũng là hắn hận ta oán ta, chỉ sợ đến khi chết hắn cũng không dám tin cuối cùng Thánh Vực lại bị hủy trong tay ta.
Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà qua lời người thanh niên kia lại biến thành một chuyện cực kỳ bình thường. Thậm chí hắn còn có vẻ dương dương đắc ý.
“Ngươi nói thế ta cũng đủ hiểu, ngươi chính là phản đồ của Thánh Vực.” Hàn Sâm bình tĩnh nói với người thanh niên.
Hàn Sâm đã từng nghe nói Thánh Chủ sau này bị cô lập. Nhưng đám người Cửu Thiên Đế mà trước đây hắn gặp đều là những người trung thành với Thánh Chủ nên nhất thời hắn vẫn chưa nghĩ ra được.
“Sao nào? Muốn báo thù cho Tần Tu à?” Người thanh niên nhìn chằm chằm Hàn Sâm, miệng mỉm cười nhưng trong mắt đã lóe lên sát khí.
“Ta không có quan hệ gì với Thánh Vực, lại càng không có hứng thú báo thù cho Tần Tu.” Hàn Sâm lắc đầu nói. Hắn chẳng có chút hứng thú nào với chuyện báo thù cho Tần Tu cả.
Người thanh niên nghe thấy hắn nói vậy thì vỗ tay đôm đốp, cười phá lên: “Tần Tu ơi là Tần Tu, uổng cho một đời anh hùng của ngươi. Không ngờ người ngươi lựa chọn cuối cùng cũng chỉ là một tên cướp nhát gan. Xem ra người mù thật rồi.”
Người thanh niên không cười nữa, nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Đáng tiếc ghê. Tuy ta và ngươi không thù không oán nhưng ai bảo Tần Tu lại chọn trúng ngươi cơ chứ? Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, xuân về cỏ lại xanh. Cái tên Tần Tu kia chắc phải hận ta thấu xương. Sao ta lại có thể để cho kẻ mà hắn lựa chọn sống sót trên đời này được cơ chứ?”
“Xem ra người quan tâm đến mối thù này là ngươi chứ không phải là Tần Tu.”
Sắc mặt người trẻ tuổi tối sầm lại, mắt trừng lớn. Người nhanh như sấm sét lao đến trước mặt Hàn Sâm trong nháy mắt, giơ tay bóp cổ hắn.