Kengl
Nhân Quả Báo Ứng Đao xuất hiện trong tay Hàn Sâm. Trên thân đao bốc lên sức mạnh Thánh Linh, va chạm với bàn tay của người thanh niên kia.
Hàn Sâm chỉ thấy một luồng sức mạnh truyền tới từ thân đao. Thân thể hắn không khống chế được mà bị đẩy lùi về sau, vạch ra hai vết hẳn sâu trên thềm đá.
Người thanh niên nói với giọng lạnh căm căm: “Đấy là bởi vì Tần Tu chết rồi nên hắn mới không có cơ hội để ý đến mà thôi.”
“Có thật thế không?” Hàn Sâm cầm chặt đao, cả người đã nhập vào trong ý cảnh thiên hạ như quân cờ, đôi mắt đen như đêm tối nhìn người thanh niên.
“Có nói ngươi cũng chẳng hiểu đâu. Ngươi chỉ là kẻ đáng thương vô tri bị Tần Tu lợi dụng mà thôi.” Dường như người thanh niên nghĩ đến điều gì đó, sát ý trong mắt vơi bớt đi, cười mỉm nói: “Chỉ sợ ngươi chẳng biết Tần Tu là hạng người như thế nào, còn đang mơ tưởng có thể trở thành chủ nhân mới của Thánh Vực này à? Ta nói cho ngươi biết, không có chuyện đó đâu. Cho dù là ngươi hay là đứa trẻ đã tu luyện đến Thánh thể kia đều chỉ là quân cờ để hắn lợi dụng mà thôi. Để đạt được mục đích của mình, Tần Tu sẽ không từ thủ đoạn nào. Trong mắt hắn, mạng của các ngươi còn chẳng bằng sợi tóc cỏn con của em gái hắn đâu. Sau khi bị lợi dụng xong thì ngươi cũng sẽ bị hắn vứt bỏ như rác rưởi mà thôi.”
“Nghe những gì ngươi nói thì có vẻ Tân Tu đã làm chuyện gì đó rất quá đáng với ngươi thì phải?” Hàn Sâm nheo mắt lại, hỏi hắn.
Sắc mặt người thanh niên lập tức đổi sang vẻ khó coi, thậm chí có hơi vặn vẹo. Môi hắn nhếch lên thành nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cũng chẳng có gì. Chỉ là giống như các ngươi, biến thành quân cờ của hắn, trở thành vật thí nghiệm của hắn mà thôi.”
“Nhưng mà ta khác với các ngươi. Suy cho cùng các ngươi cũng chỉ là quân cờ, là chuột bạch, đến khi chết cũng không có cơ hội thay đổi vận mệnh. Còn ta thì khác. Ta không những đã thoát khỏi vận mệnh một quân cờ mà còn trở thành người đánh cờ, chiến thắng Tần Tu. Giờ ta muốn tước đi hy vọng cuối cùng của Tần Tu để hắn vĩnh viễn không thể trở mình, cho dù ở trong địa ngục cũng chỉ có thể kêu rên tuyệt vọng mà thôi.” Lúc nói chuyện, hai hàm răng người thanh niên nghiến ken két, cuối cùng thì cười phá lên.
“Vậy hy vọng cuối cùng của Tần Tu là cái gì? Là Thánh Linh sao?” Mắt Hàn Sâm lướt qua sức mạnh Thánh Linh đang rực cháy trên Nhân Quả Báo Ứng Đao.
Người thanh niên nói với giọng khinh khỉnh: “Thứ bán thành phẩm chẳng ra gì đó sao có thể là hy vọng của Tần Tu được, cái ta muốn là nguyên thể gen kia. Tần Tu chắc chắn đã dùng cách nào đó giao nguyên thể gen lại cho ngươi hoặc là con của ngươi. Người chết không có lựa chọn nào khác đâu. Chỉ cần giết cả hai cha con ngươi thì Tân Tu chắc chắn sẽ trở thành một kẻ thất bại hoàn toàn.”
“Nguyên thể gen? Đó là cái gì?” Hàn Sâm ra vẻ chưa từng nghe nói tới thứ này, hỏi hắn với vẻ ngạc nhiên.
Người thanh niên cách Hàn Tâm không tới năm mét. Hắn không định dừng lại mà tiếp tục đi tiếp về phía Hàn Sâm, vừa đi vừa nói: “Thật đúng là buồn cười. Ngươi là quân cờ của Tần Tu mà lại không biết nguyên thể gen là thứ gì hay sao?”
“Nếu đã đồng bệnh tương liên thì liệu các hạ có thể giải thích cho ta được không?” Hàn Sâm bình tĩnh nói.
“Im mồm, ta là người thay thế mà Tần Tu tỉ mỉ bồi dưỡng ra. Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng đồng bệnh tương liên với ta cơ?” Mgười thanh niên cáu giận hét lớn, đột nhiên tăng tốc, giống như quỷ mị lao đến trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm vung đao chém ra nhưng lại chợt thấy tay người đàn ông kia chuyển động. Hắn lập tức cảm thấy cả không gian như bị đảo lộn, đổi thành hắn quay lưng về phía người thanh niên. Còn thời gian dường như đã bị kéo dài ra, khiến động tác của Hàn Sâm trở nên cực kỳ chậm chạp.
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy đâu là Thánh Thể thực sự, đâu mới là sự tồn tại vượt qua cả Tần Tu.” Thanh niên cười xảo quyệt, tay bóp cổ Hàn Sâm.
Hết chương 2989.
Chương 2990. Thể Phục Chế