Kengl
Tay của người thanh niên kia sắp chạm đến cổ Hàn Sâm nhưng lại bị ngăn cản bởi một ánh đao. Ánh đao va chạm với lòng bàn tay, lập tức để lại một vết máu dài trên tay người thanh niên.
“Đao pháp Thiên Chi Hạ của Trấn Thiên Cung cũng có vài phần ảo diệu đấy.” Người thanh niên thoáng nhìn vết máu trong lòng bàn tay, nụ cười trên mặt lại càng đậm nét hơn. Hắn phẩy tay, vết thương trong
lòng bàn tay lập tức biến mất không còn dấu vết.
Hàn Sâm đắm mình trong ý cảnh của Thiên Chi Hạ, mặt mày lạnh tanh nhìn người thanh niên, đao trong tay tiếp tục chém xuống.
“Để ta xem xem ngươi chống đỡ được bao lâu.” Thủ ấn của người thanh niên biến ảo, thời gian không gian đều bị thay đổi.
Đao của Hàn Sâm chậm dần đi, vị trí trong không gian của hắn cũng bị thay đổi. Sức mạnh thời không này giống y hệt Thánh Thể trong truyền thuyết.
Năm đó, lúc Tiểu Hoa tham gia trận chiến Phổ Gen Chúng Sinh cũng đã từng thể hiện sức mạnh tương tự.
Vị trí cơ thể của Hàn Sâm trong không gian và thời gian bị thay đổi không ngừng nhưng người thanh niên vẫn không thể đột phá được đao thế của Hàn Sâm. Rõ ràng hắn đã dịch chuyển thế công của Hàn Sâm, cũng đã giảm tốc độ của Hàn Sâm nhưng vẫn không thể làm tổn thương được đến thân thể của Hàn Sâm.
Tuy bị thay đổi vị trí trong không gian nhưng Hàn Sâm không hề lúng túng, chém từng đao về phía không người.
Song mỗi khi người thanh niên kia tấn công vào vị trí yếu hại không hề có phòng ngự của Hàn Sâm thì đều sẽ có một ánh đao xuất hiện từ hư không, ngăn cản bàn tay của hắn.
Sắc mặt người thanh niên càng ngày càng khó coi. Hắn cũng đã nhìn ra được chút mánh khóe. Tuy vị trí trong thời không của Hàn Sâm bị bóp méo nhưng Hàn Sâm đã bày sẵn ánh đao từ trước, công kích của hắn đều sẽ bị ánh đao bày sẵn của Hàn Sâm chặn lại.
“Thánh Thể của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi. Thế này mà đã muốn vượt qua Tần Tu sao?” Hàn Sâm vừa vung đao vừa nói.
Thật ra trong lòng Hàn Sâm cũng hơi hoài nghi. Đám ma nữ nói chỉ có Tiểu Hoa mới có thể luyện thành Thánh Thể nhưng lại có người học được Thánh Thể của Tần Tu từ trước. Dường như Thánh Thể cũng không hiếm thấy như những gì đám ma nữ nói.
Cho nên Hàn Sâm mới dùng ngôn ngữ để kích thích người thanh niên kia, hy vọng hắn sẽ nói ra chút gì đó liên quan tới bí mật Thánh Thể.
“Lúc nãy mới chỉ là màn dạo đầu thôi.” Ánh mắt người thanh niên nghiêm túc hẳn lên. Đôi mắt đột nhiên biến thành màu xanh quỷ dị, như thể có một luồng sức mạnh màu xanh phủ lên đôi mắt hắn vậy,
Đồng thời mạch máu trên người hắn cũng dần dần nổi lên. Ngay cả mao mạch cũng cuộn lại trên da dẻ hắn như những con rắn nhỏ, máu như thể sắp thấm ra bên ngoài.
“Lam Huyết?” Hàn Sâm giật mình nhìn người thanh niên.
Theo sự biến hóa của máu, khí tức trên người thanh niên càng lúc càng trở nên kinh khủng, như thể lệ quỷ bò ra từ địa ngục đang thôn phệ tất cả, hóa thành chất dinh dưỡng cho mình.
“Không sai, chính là Lam Huyết đấy. Tân Tu dùng gen của mình làm bản gốc, dung hợp với gen ưu tú hơn mới sinh ra ta. Tuy bản thân hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn lại chẳng thể gạt bỏ được một sự thật đó là ta xuất sắc hơn hắn. Ta mới chính là Tần Tu thật sự, là Thánh Chủ chân chính.” Ánh mắt người thanh niên lộ ra sự điên cuồng.
Hàn Sâm lập tức hiểu ra. Hóa ra năm đó Tần Tu đã dùng tới thể Phục Chế nhưng không biết vì cái gì mà cuối cùng hắn lại từ bỏ.
Có lẽ người thanh niên này chính là sản phẩm thất bại bị Tần Tu vứt bỏ, cuối cùng phản lại Thánh Vực.
Nhìn kỹ gương mặt người thanh niên kia thì quả thật hơi giống với Tần Tu, có thể nói là giống đến tám, chín mươi phần trăm.
Chỉ là khí chất của Tần Tu quá đặc biệt. Tuy tướng mạo hai người họ giống nhau nhưng người thanh niên này không có được khí chất như Tần Tu cho nên ban đầu Hàn Sâm cũng không để ý đến sự giống nhau giữa hai người họ.
Bùm!
Lúc Hàn Sâm đang đánh giá hắn thì khí diễm trên người thanh niên chợt hóa thành thực chất, cả người hắn trở nên trong suốt như thủy tinh.
“Đó là… khí tức Thần Linh..” Hàn Sâm nhíu mày nhìn người thanh niên. Khí tức mà hắn phát tán ra lại tương tự với khí tức đặc biệt của Thần Linh.
“Đúng vậy. Ta có được gen của Tần Tu, lại có thêm cả gen Thần Linh cấp Hủy Diệt. Ta hoàn hảo hơn Tần Tu, ta mới chính là chúa tể chân chính của thế giới này.” Sức mạnh trên người thanh niên càng lúc càng lớn. Áo giáp toàn thân bị sức mạnh kinh khủng kia khí hóa, lộ ra thân thể trần trụi.
Thân thể hắn tựa như thủy tinh, có thể thấy rõ lam huyết chảy xuôi trong cơ thể. Sức mạnh Lam Huyết và sức mạnh Thần Linh trộn lẫn với nhau khiến cho khí tức của hắn biến hóa vô cùng kỳ dị, giống người mà không phải người, như thần mà không phải thần.
“Nếu ngươi đã hoàn hảo như vậy thì vì sao sau khi Tần Tu bị giết chết, ngươi lại không thể trở thành chúa tể của đại vũ trụ giống như hắn?” Hàn Sâm cố ý nói với giọng khinh thường.
“Đó là do Tần Tu sai. Nếu hắn chịu giao nguyên thể gen lại cho ta thì ta đã thống trị toàn bộ thế giới từ lâu rồi. Cái gì mà Thánh Vực, cái gì mà Thần Linh, tất cả đều chỉ có thể rên rỉ gào khóc dưới chân ta mà thôi.” Người thanh niên nói với vẻ điên cuồng.
“Vậy rốt cuộc nguyên thể gen là thứ gì?” Hàn Sâm thấy trạng thái của người thanh niên kia không ổn định, không chừng hắn lại nói ra, bèn vội vàng hỏi.
“Đầu là… Đều là do Tần Tu sai…” Người thanh niên dường như phát điên. Hai mắt tràn đầy sự điên loạn. Hắn ngửa mặt lên trời, gầm thét, sức mạnh kinh khủng trên người phun trào không khác gì núi lửa.
Ban đầu trong thân thể chỉ có lam huyết đang chảy xuôi. Nhưng chỉ trong giây lát, lam huyết như thể bắt đầu bùng lên khiến cho thân thể trong suốt bị nhuộm thành sắc xanh, ngay cả hào quang bao phủ quanh thân cũng biến thành màu xanh lam.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày. Hắn lấy làm lo lắng, sợ Tiểu Hoa sẽ theo bước chân người thanh niên trước mắt này.
Trước đó hắn đã dùng tất cả sức mạnh Liên Minh để tìm Tiểu Hoa trong Tí Hộ Sở nhưng lại không có chút tin tức nào cả. Hàn Sâm nghĩ mà bất an.
“Tần Tu ơi là Tân Tu, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì chứ?” Trong mắt Hàn Sâm, Tần Tu còn đáng sợ hơn cả đám Thần Linh kia.
Chí ít thì Thân Linh vẫn còn tuân theo quy tắc nhất định, còn Tần Tu thì coi trời bằng vung. Hắn đã muốn làm chuyện gì thì sẽ không thèm để ý đến cái khác, cũng chẳng có ai ngăn cả được hắn, thậm chí còn không có một quan niệm đạo đức gì hết.
Bản thân bất quy tắc đã là vực sâu đáng sợ nhất rồi, mà Tần Tu lại chính là ác ma đáng sợ nhất trong vực sâu bất quy tắc.
Hắn chém giết Thần Linh, sử dụng kỹ thuật gen hỗn tạp giống loài. Thánh Thú do tự tay hắn bồi dưỡng ra cũng để chặt sừng rút linh, thậm chí gen Thể Phục Chế của chính hắn cuối cùng cũng bị dồn sang phe đối lập.
“Có liên quan đến Tần Tu thì đều đáng chết hết…” Người thanh niên giống như Thần Linh lam tinh nhìn Hàn Sâm, gắn từng câu từng chữ. Hắn xòe bàn tay nhắm thẳng về phía Hàn Sâm. Trong nháy mắt, lam quang phóng ra, bóp méo toàn bộ không gian.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy thân thể mình bị sức mạnh thời không thao túng, không biết đã đến trước mặt người thanh niên từ lúc nào, tay người thanh niên chộp lấy cổ hắn.
“Chết đi!” Trên gương mặt người thanh niên lộ vẻ khát máu và điên cuồng, bàn tay phát lực, lam quang tỏa ra bốn phía, như thể muốn bẻ gãy cổ Hàn Sâm.
Hết chương 2990.
Chương 2991. Vui vẻ giết heo“Bùm!”
Cơ thể Hàn Sâm bị bàn tay của người thanh niên bóp vỡ như bọt nước nhưng đồng thời một cơ thể khác của hắn đã xuất hiện phía sau người thanh niên.
Một luồng dao động sức mạnh kỳ lạ lan ra trên đầu ngón tay Hàn Sâm, lập tức điểm lên gáy người thanh niên.
“Nếu sức mạnh của Tứ Thánh Linh hợp lại thì còn có chút tác dụng với †a, chứ chỉ bằng mỗi Kỳ Lân Thánh Linh thì chẳng thể làm gì được Thánh Thể Thần Linh của ta đâu.” Người thanh niên cười mỉa mai, nói.
Nhưng hắn đã lập tức biến sắc, bởi vì hắn phát hiện Hàn Sâm không sử dụng sức mạnh Kỳ Lân Thánh Linh mà chỉ đơn giản chạm nhẹ lên trên gáy hắn mà thôi.
Sau một đòn ấy, Hàn Sâm đã lùi về phía xa.
“Ta đã nói rồi, ta là sự tồn tại còn xuất sắc hơn Tần Tu, là Thánh Thể Thần Linh chân chính trường tồn bất diệt, sức mạnh của ngươi chẳng có tác dụng với ta hết.” Người thanh niên xoay người lạnh lùng nhìn Hàn Sâm rồi nói, một chỉ của Hàn Sâm vốn chẳng đủ để làm xước da đầu của hắn nữa là.
Hàn Sâm không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
“Không cần lãng phí thời gian làm gì. Sau khi giết ngươi, ta sẽ nhanh chóng đưa con trai ngươi đến gặp ngươi, sẽ không để ngươi cô đơn một mình trên đường xuống suối vàng đâu.” Người thanh niên giơ tay lên, định sử dụng sức mạnh kết hợp giữa Thánh Thể và sức mạnh Thần Linh.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn vừa đưa cánh tay lên, đồng tử của người thanh niên bỗng nhiên co lại. Hắn thấy ngón tay mình run rẩy mất kiểm soát, hơn nữa ngày càng run mạnh hơn, ngón tay như đang lướt trên phím đàn dương cầm trong không trung.
Không, không chỉ có bàn tay, người thanh niên nhanh chóng phát hiện cả người hắn đều đang run rẩy, cơ bắp co giật, mạch máu nhảy lên, còn run hơn cả bị bệnh Parkinson.
Tuy thân thể đang run dữ dội nhưng người thanh niên không hề cảm nhận được gì cả, giống như cơ thể này không thuộc về hắn.
“Ngươi… Ngươi đã làm gì ta…” Người thanh niên dùng một tay bắt lấy cánh tay còn lại nhưng vẫn không thể khiến nó ngừng run, hắn nhìn Hàn Sâm cao giọng gặng hỏi.
“Không có gì cả. Ta là kiểu người không thích phiền phức, chiến đấu với sinh vật xuất sắc quá thì mệt mỏi lắm nên ta khá thích biến những sinh vật xuất sắc thành heo, sau đó làm thịt, như vậy sẽ bớt chuyện
hơn rất nhiều.” Hàn Sâm bình tĩnh nhìn người thanh niên, ánh sáng †hần thánh trên đao chập chờn không ngừng.
“Ngươi là cái thá gì mà lại dám nói những lời đó trước mặt ta, mau chết đi…” Vầng sáng màu lam trên cơ thể người thanh niên lan rộng, đưa tay muốn nắm lấy Hàn Sâm.
Nhưng khi hắn vừa cử động thì máu thịt toàn thân lập tức co rút lại, ngay cả ánh sáng thần thánh màu lam trên người cũng suy yếu nhanh chóng.
Thần thể vốn lóng lánh trong suốt cũng suy thoái trong phút chốc, hóa thành phàm thể ban đầu.
“Sao… sao lại… Thánh Thể Thần Linh của ta…” Người thanh niên cực kỳ hoảng sợ, hai mắt nhìn đăm đăm vào đôi tay mình.
Đôi tay kia chẳng những đã thoát ly khỏi trạng thái Thần Linh mà Thánh Thể còn nhanh chóng suy thoái, sinh cơ và khí tức cũng tuột dốc không phanh. Hắn từ cấp Chân Thần rớt xuống biến thành cấp Hóa Điệp.
“Hiện giờ ngoài ngươi ra thì còn ai muốn biến thành heo cho ta làm thịt hay không nào?” Thanh đao trong tay Hàn Sâm vung lên, thân hình lập tức lóe lên.
Ánh đao khắp trời chuyển động theo cơ thể hắn, như dải ngân hà đổ xuống cơ thể của người thanh niên.
“AI” Người thanh niên lập tức sử dụng sức mạnh thời không của Thánh Thể, nhưng sức mạnh thời không ở cấp Hóa Điệp vốn chẳng thể ngăn cản được đao của Hàn Sâm.
“Uỳnh!”
Trong chớp mắt, cơ thể của thanh niên bị đao lưu chém tung tóe, nổ ra một vùng sáng lam. Chỉ thấy một luồng lưu quang màu lam nhanh chóng trốn vào trong bóng tối, đồng thời âm thanh nghiến răng nghiến lợi của người thanh niên vang lên: “Hàn Sâm, ta phải giết chết ngươi.”
Hàn Sâm xông vào bóng tối nhưng không thấy bóng người thanh niên kia đâu nữa, khẽ nhíu mày.
Trở lại chỗ cũ nhìn quanh, chỉ thấy một đống kim loại màu xanh còn sót lại trên mặt đất. Hàn Sâm dùng kinh Tử Đồng Thần Điệp quan sát đống sắt vụn kia, rất nhanh đã phát hiện ra đó là con rối kim loại, chắc là cùng loại với dị bảo thế thân bảo mệnh gì đó.
án”
“Đáng tiếc không thể giết chết hắn.” Hàn Sâm nhìn sơ qua thi thể của đám Ma Nữ, phất tay thu hết thi thể của họ vào tháp Thiên Mệnh.
Hàn Sâm không có tình cảm gì với họ, nếu không phải quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Hoa thì hắn chém chết bọn họ ngay lúc Thánh điện bị phá hủy rồi.
Giờ họ đã chết, tất nhiên Hàn Sâm không cảm thấy đau khổ gì trước cái chết của bọn họ. Hàn Sâm định đưa những thi thể cấp Chân Thần này về trước, sau đó xem Tiểu Hoa định xử lý thế nào.
Nếu Tiểu Hoa không có ý kiến gì, Hàn Sâm không ngại luyện chế thành bọn họ thành dịch gen.
Nhìn thoáng qua Thánh Điện đã sớm thành đống hoang tàn, Hàn Sâm bèn rời khỏi tinh vực Đại Tịch Diệt, sau đó trực tiếp dịch chuyển tới Hoa Viên Không Trung.
“Tuy thể Thần Linh Siêu Cấp và Chích Thủ Già Thiên rất mạnh nhưng khi giết chết Thần Linh, không biết loại sức mạnh nào mới trực tiếp hủy diệt Thần, không để lại bất cứ thứ gì. Việc này hoàn toàn bất lợi với †a, ta không thể có được gen Thần Linh và Thần Chi Linh, cũng không lấy được võ trang Thần Linh, khó mà khiến bản thân mạnh hơn.” Hàn Sâm suy đi nghĩ lại, cảm thấy trước mắt nên giết chết một ít thần linh cấp thấp, để lấy được võ trang Thần Cách và Thần chi linh phù hợp với bản thân, như vậy mới có cơ hội cứu Kim Mao Hống.
Khi trở về Hoa Viên Không Trung, Hàn Sâm bắt gặp Cửu Thiên Đế. Vì Cửu Thiên Đế phải hộ tống gen dị chủng tới Hoa Viên Không Trung cho nên mới thoát được một kiếp.
Hàn Sâm nói cho Cửu Thiên Đế tin tức bọn ma nữ đã chết và chuyện của người thanh niên kia.
Sau khi nghe xong, Cửu Thiên Đế tức giận nghiến răng, giọng nói tràn đầy căm phẫn: “Thì ra hắn là phản đồ.”
“Ngươi biết hắn sao?” Hàn Sâm hỏi.
“Sao mà không biết được? Hắn là đệ tử mà chủ thượng sủng ái nhất, ngay cả tên của hắn cũng là do chủ thượng đặt, đều là họ Tần, hắn tên Tần Lam. Chủ thượng đối xử với hắn như người thân, còn cho hắn địa vị cao hơn cả Thập Đại Thần Tướng, không ngờ hắn lại tạo phản.” Cửu Thiên Đế tràn đầy căm phẫn, hận không thể thiên đao vạn quả Tần Lam, diệt trừ phản đồ cho Thánh Vực.
Hàn Sâm hỏi Cửu Thiên Đế một số chuyện liên quan đến Tần Lam, tiếc rằng Cửu Thiên Đế cũng không biết nhiều, ngay cả việc Tần Lam là thể phục chế gen của Tần Tu cũng không biết thì càng không thể biết những việc khác được.
Song gen dị chủng mà Cửu Thiên Đế mang tới lại khiến Hàn Sâm hết sức mừng rỡ. Trong đó có không ít gen dị chủng cấp Chân Thần và cấp Hóa Điệp, vừa đủ để Tiểu Thiên Sứ tăng lên cấp Chân Thần.
“Còn lại một ít tài nguyên có thể tạo ra một cấp Chân Thần nữa, cho ai trước bây giờ?” Hàn Sâm thầm suy nghĩ, ngoại trừ Tiểu Thiên Sứ có khả năng hợp thể với hắn, những người khác chỉ có thể hỗ trợ hắn bên ngoài, khó mà phát huy tác dụng trực tiếp.
“Việc này không cần nóng vội, cứ từ từ đã. Trước tiên nên đổi Thần Cách ta có thành võ trang Thần Cách đã.” Hàn Sâm tìm cơ hội biến lại thành Kim Tệ, cầm theo Thần Cách bay về phía Thần cung.
Hết chương 2991.
Chương 2992. Đổi lấy võ trang Thân CáchTrên tay Hàn Sâm có tổng cộng ba thần cách, lần lượt là Thần Thiên Giáp và Yêu Liên Thân Tử cấp Phá Hoại và Thần Lục Thiên cấp Hủy Diệt.
Trước tiên, Hàn Sâm đến Thần miếu của Yêu Liên Thần Tử, muốn xem thử võ trang Thần Cách của Yêu Liên Thần Tử như thế nào.
“Sao Kim Tệ lại tới nữa? Không phải hắn vừa mới chém chết Khắc Chi Thần sao?”
“Chắc là giết đến nghiện luôn rồi.” “Không biết lần này hắn sẽ thách đầu với Thần Linh cấp độ nào.”
“Ít nhất cũng là cấp Tai Nạn nhỉ? Trước cũng đã giết Khắc Chi Thần cấp Tai Nạn rồi, không có lý nào lần thách đầu này lại thấp hơn được.”
Trong khi các tộc đang tự bàn bạc, Hàn Sâm đã bước vào trong Thần miếu của Yêu Liên Thần Tử, làm cho những người quan sát trận đấu của các tộc đều lấy làm kỳ lạ.
“Chuyện gì vậy? Sao Kim Tệ lại thách đấu Thần Linh cấp Phá Hoại?”
“Không đúng, ngôi Thần miếu đó đang ở trạng thái niêm phong mà nhỉ? Hình như không thể thách đấu, sao hắn lại đi vào đó?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một lúc sau, mọi người nhìn thấy lá cờ thần trước Thần miếu có ảnh sáng lóe lên rồi tối đi nhanh chóng, rõ ràng là Thần Linh bị chém chết rồi.
Rất nhanh, Hàn Sâm bước ra từ trong Thần miếu của Yêu Liên Thần Tử, lại tiếp tục đến Thần miếu của Thần Thiên Giáp.
Tình huống tương tự lại diễn ra, Hàn Sâm lại từ trong Thần miếu của Thần Thiên Giáp xông ra ngoài một cách nhanh chóng.
“Vãi, gì vậy trời? Kim Tệ có thể đi vào Thần miếu bị niêm phong, còn giết chết Thần Linh trong đó, ăn gian trắng trợn vậy sao?”
Những sinh vật bình thường không biết sự khác biệt của Thần miếu đã niêm phong, đều ngạc nhiên trừng mắt nhìn.
“Còn không đi sao? Kim Tệ lên Thần miếu tầng trên rồi, chẳng lẽ hắn lại muốn thách đấu Thần Linh cấp Tai Nạn à?”
“Không đúng, Kim Tệ đã vượt qua dàn Thần miếu cấp Tai Nạn rồi, vẫn tiếp tục đi lên.”
“Hắn muốn thách đấu Thần Linh cấp Hủy Diệt…” “Đi vào rồi, thật sự đi vào rồi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hàn Sâm mở cửa Thần miếu Lục Thiên đang bị niêm phong, trực tiếp bước vào, sau đó cổng Thần miếu tự động đóng lại.
Với loại Thần miếu có Thần Linh chết ở bên ngoài sau khi hạ thế này, chỉ có sinh vật đoạt được thần cách của Thần Linh mới có thể vào trong. Sinh vật bình thường vốn chưa từng giết Thần Linh giáng thế, tất nhiên không thể biết còn có cách đi vào Thần miếu như vậy.
Trước đó Hàn Sâm đã đi vào Thần miếu của Yêu Liên Thần Tử và Thần Thiên Giáp, giết chết hai vị Thần Linh không có năng lực phản kháng, đáng tiếc là không thu được Thần chi linh, chỉ nhận được được võ trang Thần Cách.
Võ trang Thần Cách của Yêu Liên Thần Tử là một chiếc nhẫn thạch anh tím có hình hoa sen, còn võ trang Thần Cách của Thần Thiên Giáp lại là một bộ giáp nửa người, khác với đao khí mà Hàn Sâm tưởng tượng.
Tạm thời chưa thử xem hai võ trang Thần Cách này có sức mạnh thế nào, Hàn Sâm đến Thần miếu của Thần Lục Thiên trước, chỉ thấy thần thể trống rỗng của Thần Lục Thiên đứng trên Thần đàn, thoạt nhìn không giận tự uy, vô cùng mạnh mẽ uy vũ.
Nhưng Hàn Sâm đã có kinh nghiệm từ trước, biết đó chỉ là một cái vỏ rỗng vô dụng mà thôi, không hề có sức chiến đấu gì cả.
Ánh mắt của Hàn Sâm tìm tòi trên người Thần Lục Thiên. Muốn giết Thần Linh, trước tiên phải hủy diệt Thần Cơ của hắn, bằng không sức mạnh tự lành của Thần Linh quá mạnh, sẽ không thể tiêu diệt được.
Thần Linh cấp thấp như Yêu Liên Thần Tử còn dễ. Hàn Sâm chỉ cần một đao là có thể bổ đôi thần thể của hắn, tìm được Thần Cơ rất dễ dàng.
Nhưng Thần Linh cấp Hủy Diệt như Thần Lục Thiên thì không đơn giản như thế.
May mà Hàn Sâm đã tận mắt nhìn thấy Thần Lục Thiên bị Uyển Nhi chém chết. Khi đó hắn thấy rất rõ ràng, đoán được đại khái nơi chứa Thần Cơ, ngược lại tránh được không ít phiên phức.
Hắn không dám dùng Chích Thủ Già Thiên vì sợ phá hủy mọi thứ, cuối cùng không lấy được võ trang Thần Cách cho nên chỉ đành triệu hồi Thiên La Thần Thương, dùng toàn lực đâm một thương vào cơ thể Thần Lục Thiên.
Thiên La Thần Thương đâm vào ngực thần thể trống rỗng. Nhất thời chỉ thấy tia lửa bắn tung tóe, thế mà chỉ đâm rách một ít da thịt, ngay cả máu cũng không chảy ra.
“Thần thể thật sự của Thần Lục Thiên, còn mạnh hơn Thần thể đại vũ trụ khi hắn giáng thế” Hàn Sâm biết cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không thể chém vỡ Thần Cơ được. Do dự một lát, hắn bèn triệu hồi Kỳ Lân Thánh Linh, cho nó bám vào Thiên La Thần Thương, Thiên La Thần Thương lập tức bùng lên ngọn lửa trắng chói mắt.
Hàn Sâm lại đâm một thương nữa. Lần này, cuối cùng mũi thương cũng đâm vào một đoạn dài nhưng vẫn bị cơ bắp và xương bên trong làm kẹt lại.
Hàn Sâm đâm từng thương liên tiếp, bận rộn một hồi cũng đâm xuyên qua được máu thịt và xương cốt bên ngoài, nhìn thấy một trái tim đang tản ra khói đen trong lồng ngực.
“Nó đây rồi” Hàn Sâm đâm một thương về phía trái tim nhưng không ngờ nó còn rắn chắc hơn cả Thần cốt và Thần nhục bên ngoài.
Hàn Sâm cầm Thiên La Thần dồn sức đâm hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc mới đâm xuyên qua được trái tim ấy. Hắn lau mồ hôi trên trán, nói thầm: “May mà tên này phụ thể giáng thế đuổi theo ta. Nếu hắn dùng Thần thể này đánh nhau với ta thì e rằng trận đấu của ta sẽ còn khó khăn hơn.”
Sau khi hoàn toàn phá hủy trái tim, Hàn Sâm vội lấy xương cánh tay của Thần Lục Thiên ra, chỉ thấy Thần thể phân giải thành hạt sáng ngưng tụ về phía xương cánh tay trong tay Hàn Sâm. Từng hạt từng hạt, tất cả đều dung nhập vào trong xương.
Ánh sáng đen trên xương ngày càng mạnh, khúc xương bay lên từ trong tay Hàn Sâm. Khi tất cả hạt ánh sáng đều dung nhập vào trong xương, ánh sáng trên xương mới dần dần tối đi.
Sau khi hào quang lụi tắt, Hàn Sâm mới nhìn thấy xương cánh tay đã biến thành một cái chùy bằng xương màu đen.
Song cốt chùy lại quá nhỏ, đầu chùy chỉ to hơn nắm tay một chút, giống như cái búa cao su thường dùng ở nhà.
“Sao cây chùy này lại khác với cây mà Thần Lục Thiên sử dụng như vậy? Cây mà Thần Lục Thiên sử dụng uy vũ bá đạo biết bao, cái vật nhỏ này thì có tác dụng gì chứ?”
Hàn Sâm thầm mắng, trong đầu lại vang lên lời nhắc nhở. “Nhận được võ trang cấp Hủy Diệt Lục Thiên chùy.”
Hàn Sâm cẩn thận quan sát Lục Thiên chùy trong tay. Cái tên có vẻ uy vũ bá đạo nhưng hình dáng lại nhỏ bé tinh xảo. Cả cốt chùy là một màu đen, đầu chùy hình trụ, hai đầu mút mỗi bên có một thần văn chạm nổi, trông có vẻ vừa cổ kính vừa thần bí, chỉ là Hàn Sâm không biết, hai thần văn ấy có ý nghĩa gì.
Song trước đó lúc Thần Lục Thiên chiến đấu, trên cây chùy khổng lồ của hắn cũng hiện ra hai thần văn như vậy, có lẽ biểu thị cho nguồn sức mạnh của hắn.
Giống như vừa rồi, trong Lục Thiên chùy có một dòng tin truyền vào trong đầu Hàn Sâm.
Lục Thiên chùy: võ trang Thần Cách cấp Hủy Diệt.
Nhìn thấy Thần Lục Thiên đang sống lại, Hàn Sâm nào dám tiếp tục ở lại đây, vội vàng thu Lục Thiên chùy vào hồn hải, sau đó rời khỏi Thần miếu Lục Thiên.
Các tộc vũ trụ đều nhìn chằm chằm vào Thần miếu Lục Thiên, thấy hắn đi ra từ trong Thần miếu, ánh sáng trên cờ thần lóe lên rồi lại vụt †ắt, rõ ràng có Thần Linh đã chết trong Thần miếu.
“Thật hay giả vậy? Kim Tệ tiêu diệt được cả Thần Linh cấp Hủy Diệt, lại còn trong tình trạng đóng miếu, gì mà ảo ma thế?”
“Thế cũng được ấy hả?” Sinh vật các tộc đều trợn tròn mắt, khó mà tin nổi.
Hàn Sâm vừa mới xông ra khỏi phạm vi của Thần cung đã nhìn thấy Bạch Hoàng lơ lửng trong hư không, đang nhìn hắn mỉm cười.
Hết chương 2992.
Chương 2993. Dịch gen Thánh thể“Tìm một nơi nói chuyện chút đi” Bạch Hoàng mỉm cười nhìn Hàn Sâm rồi nói.
“Được.” Hàn Sâm cũng muốn biết, tại sao Bạch Hoàng lại xuất hiện cứu hắn vào lúc đó, với lại tại sao lúc trước Bạch Hoàng lại cho hắn nhiều lợi ích đến vậy.
Bạch Hoàng cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi trước dân đường. Hàn Sâm vốn tưởng Bạch Hoàng sẽ đưa hắn đến tộc Hoàng Cực, kết quả lại không phải. Bạch Hoàng dừng lại ở một vành đai thiên thạch, tuỳ ý ngồi lên một tảng thiên thạch tinh thể, mỉm cười vẫy tay với Hàn Sâm: “Ngồi đi.”
“Tìm ta có chuyện gì?” Hàn Sâm ngồi xuống hỏi. Bạch Hoàng chỉ về Thần cung trong hư không rồi nói: “Chắc ngươi cũng đã được chứng kiến thực lực của Thần Linh cấp Huỷ Diệt rồi, chỉ dựa vào sức của một người thì gần như không thể chiến thắng được bọn họ ở trong Thần Miếu. Nhưng nếu như chúng ta liên thủ thì có lẽ sẽ vẫn còn một cơ hội, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hàn Sâm quan sát Bạch Hoàng từ trên xuống dưới, không hề trả lời câu hỏi của hắn, bình tĩnh nói: “Tại sao lại là ta, cho ta một lý do.”
Bạch Hoàng đã biết trước Hàn Sâm sẽ hỏi như thế, cười nhẹ rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, là bởi vì nó.”
Bạch Hoàng xoa chiếc nhẫn mà hắn đeo trên ngón tay. Đó là một chiếc nhẫn kim loại, bên trên khảm một viên bảo thạch màu đen, trên đó không hề có dao động sức mạnh đặc biệt, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng đó là một chiếc nhẫn trang sức bình thường. Nhưng khi Hàn Sâm tỉ mỉ xem kỹ lại thì trong lòng hắn lại chấn động: “Viên bảo thạch màu đen đó, sao lại giống với tinh thể màu đen mà Hoành Tà đưa cho ta quá vậy.”
Thấy phản ứng của Hàn Sâm, Bạch Hoàng mỉm cười, vuốt ve tinh thể màu đen trên chiếc nhãn rồi nói: “Chiếc nhẫn này là một trong những bảo vật mà Thủy Tổ tộc ta đem ra từ trong Thánh Vực. Thủy Tổ đã từng để lại di huấn, sinh vật khiến cho chiếc nhẫn này sinh ra phản ứng chính là người mà tộc Hoàng Cực ta phải hết lòng phò tá. Chỉ có sinh vật này mới có thể đem lại tự do và sức mạnh thật sự cho Tộc Hoàng Cực.”
“Nó có phản ứng với ta?” Hàn Sâm chau mày hỏi. Trên thực tế Hàn Sâm không tin Bạch Hoàng là một người sẽ tuân thủ di huấn của Thủy Tổ. Cường giả có thể trở thành hoàng đế, ai chẳng là anh hùng sở hữu lòng tin mạnh mẽ và lý tưởng kiên định, sao có thể vì một di huấn của Thủy Tổ mà bất chấp tất cả đế giúp một sinh vật ngoại tộc được coi là kẻ địch như Hàn Sâm.
Bạch Hoàng khẽ gật đầu: “Phải, chiếc nhẫn này được truyền từ đời hoàng đế này qua đời hoàng đế khác của tộc ta nhưng lại chưa từng có phản ứng. Vì thế nên bọn ta cũng đã từng nghi ngờ lời di huấn của Thủy Tổ đại nhân có phải là thật hay không. Không ngờ thời gian trôi qua đã mấy trăm triệu năm, ta lại thật sự đợi được. Khi ngươi đến bên cạnh ta, chiến nhẫn này đã có phản ứng. Sự rúng động từ sâu thẳm linh hồn đó, chỉ có người đeo chiếc nhẫn này mới có thể cảm ứng được nhưng nó lại vô cùng mạnh mẽ và rõ ràng. Khoảnh khắc đó, ta biết được, ngươi chính là người mà tộc Hoàng Cực chờ đợi không biết bao nhiêu tỷ năm.” Hàn Sâm nhìn Bạch Hoàng không lên tiếng. Loại chuyện này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết diễn nghĩa, Hàn Sâm vốn không tin lại có người trung thành đến vậy.
Cũng không phải nói trên thế giới này không có người trung thành như thế, giống như đám Cửu Thiên Đế và Ma Nữ cực kỳ trung thành với Tần Tu, Hàn Sâm cũng tin rằng bọn họ thật sự trung thành.
Nhưng tộc Hoàng Cực thì lại khác. Một người trung thành thì không khó nhưng truyền từ đời này qua đời khác, tất cả mọi người đều trung thành như thế thì Hàn Sâm lại không tin.
Cái gọi là ba đời quên cội, một người đi ra nước ngoài phát triển, trải qua ba đời, người đời sau sẽ không còn nhớ đến Tổ quốc thật sự của họ nữa, huống chỉ là tộc Hoàng Cực đã truyền không biết bao nhiêu đời. Nói bọn họ vẫn còn trung thành với di huấn của Thủy Tổ, kẻ nào tin thì đầu óc chắc chắn có vấn đề.
Bạch Hoàng dường như đã nhìn thấu tâm tư của Hàn Sâm, vuốt ve chiếc nhẫn rồi nói: “Tất nhiên, di huấn của Thủy Tổ đại nhân không phải là nguyên nhân chủ yếu mà ta đối xử với ngươi như thế. Nguyên nhân chủ yếu nằm ở bên trong di huấn, ngươi chính là mấu chốt trong vận mệnh của tộc Hoàng Cực bọn ta, khiến ta không thể không đối xử với ngươi như thế”.
“Là mấu chốt gì?” Hàn Sâm hỏi.
“Hoàng thể của tộc Hoàng Cực bọn ta có nguồn gốc từ một dự án nghiên cứu gọi là dịch gen Thánh thể của Thánh Chủ. Nếu nghiên cứu dịch gen Thánh thể thành công thì có thể khiến cho tất cả sinh vật đều kích phát ra được tiềm lực và sức mạnh gen gốc của bản thân, từ đó thực hiện sự siêu tiến hoá gen, mỗi sinh vật đều có thể sở hữu Thánh Thể Siêu Cấp của riêng mình.”
Nói đến đây, Bạch Hoàng chợt nhìn sang Hàn Sâm, dường như định hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, lại tiếp tục nói về chủ đề lúc nấy: “Nhưng cho đến khi Thánh Vực bị huỷ diệt, dịch gen Thánh thể vẫn chưa được nghiên cứu thành công. Mà khi đó, Thủy Tổ tộc ta đã sử dụng bán thành phẩm của dịch gen Thánh thể nên đã có được một loại thể chất đặc biệt, mượn sự giúp đỡ của loại thể chất đặc biệt đó mới may mắn sống sót được trong trận đại nạn, đồng thời khởi nguồn cho thời đại huy hoàng của tộc Hoàng Cực ta.
“Loại thể chất đặc biệt đó chính là Hoàng thể?” Hàn Sâm nói.
Bạch Hoàng gật đầu: “Không sai, chính là Hoàng thể. Loại thể chất đặc biệt này còn có tính di truyền mạnh mẽ nhưng lại hơi khác so với sự di truyền thông thường. Lúc đầu, hậu bối của tộc Hoàng Cực ta đều có thể thức tỉnh Hoàng thể, hơn nữa Hoàng thể mà mỗi một người thức tỉnh đều không giống nhau. Nhưng theo thời gian trôi qua, cùng với sự kế thừa và sự pha loãng không ngừng của huyết mạch, đến ngày nay, chỉ sau khi thăng cấp lên cấp Vương, tộc nhân của tộc Hoàng Cực ta mới có khả năng thức tỉnh Hoàng thể. Đa số tộc nhân tộc Hoàng Cực ta đã khó để thức tỉnh Hoàng thể một lần nữa.”
“Điều đó thì có liên quan gì với chiếc nhẫn này?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn rồi hỏi.
Bạch Hoàng tháo chiếc nhân xuống đưa đến trước mặt Hàn Sâm rồi nói: “Theo như di huấn của Thủy Tổ, chiếc nhẫn này chính là thiết bị mà lúc ấy dùng để kiểm tra Thánh thể. Nó sẽ chỉ có phản ứng với Thánh thể thật sự thành công.”
Hàn Sâm đón lấy chiếc nhẫn, cầm trên tay. Lúc này, chiếc nhẫn trông có vẻ rất bình thường lại khiến cho linh hồn Hàn Sâm run rẩy, dường như có thể nghe thấy một sự rúng động của linh hồn bên trong viên bảo thạch màu đen đó.
“Không ngờ lại thần kỳ đến vậy. Nhưng hình như viên bảo thạch màu đen trên chiếc nhẫn có cảm giác hơi khác so với tinh thể đen.” Hàn Sâm vừa vuốt ve viên bảo thạch trên chiếc nhẫn, vừa tỉ mỉ cảm nhận nó.
“Thủy Tổ đại nhân tin rằng, Thánh chủ chắc chắn sẽ để lại người kế nhiệm. Cho dù hắn chết rồi thì cũng nhất định sẽ có người nghiên cứu thành công dịch gen Thánh thể. Chỉ cần bọn ta vẫn giữ gìn lại chiếc nhẫn này, luôn đợi cho tới khi dịch gen Thánh thể thật sự xuất hiện, là có thể tiến hoá Hoàng thể của bọn ta một cách hoàn hảo, trở thành Thánh thể thật sự, và sẽ không suy yếu dần qua từng đời giống như Hoàng thể nữa.” Ánh mắt Bạch Hoàng sáng quắc nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
“Nếu ngươi muốn có được dịch gen Thánh thể từ chỗ ta thì ngươi nghĩ sai rồi, ta chưa sử dụng dịch gen Thánh thể bao giờ, cũng không biết làm sao để chế tạo ra thứ đó.” Hàn Sâm nói rồi ném trả chiếc nhẫn lại cho Bạch Hoàng.
Bạch Hoàng đón lấy chiếc nhẫn, mỉm cười nói: “Chuyện này để sau chúng ta từ từ bàn bạc. Hôm nay đến tìm ngươi chủ yếu là để liên thủ chém giết Thần Linh cấp Huỷ Diệt, không biết ngươi có hứng thú không?” Hàn Sâm biết ngay Bạch Hoàng vẫn còn có chuyện gì đó chưa nói, do dự một chút rồi hỏi: “Ngươi muốn giết vị Thần Linh cấp Huỷ Diệt nào?”
“Nữ Thần Sát Na.” Bạch Hoàng từ tốn nói ra bốn chữ.
Hết chương 2993.
Chương 2994. Liên minhMưa lớn chảy dọc theo mái hiên rồi trút xuống phiến đá, bắn lên từng bọt nước.
Phóng tầm mắt ra xa, vạn dặm sơn lâm ở bên ngoài ngôi nhà cổ trên đỉnh núi bao la bạt ngàn, nước mưa phủ lên những cánh rừng xanh biếc một tầng sương trắng.
Két
Giữa cơn mưa như trút nước, cánh cổng lớn của ngôi nhà cổ bị đẩy ra. Bởi vì quá cũ kỹ nên khi trục cửa chuyển động vang lên tiếng cọ sát chói tai, ngay cả âm thanh của cơn mưa cũng không thể hoàn toàn che lấp được.
Cửa chính của ngôi nhà cổ bị đẩy ra một cánh, đập vào mắt là một chiếc giày cao gót màu đỏ tỉnh tế, sau đó là một đôi chân ngọc ngà trắng nõn, tiếp đến là một bộ sườn xám màu đỏ.
Chỉ thấy một cô gái đang che ô giấy đỏ, mặc bộ sườn xám màu đỏ bước vào trong sân của ngôi nhà cổ, tư thái lả lơi, mái tóc bồng bềnh như mây.
“Tên thầy bói, ngươi định trốn đến bao giờ hả?” Người phụ nữ mặc đồ đỏ, che ô đỏ đi đến giữa khoảng sân, nhìn vào bên trong gian nhà chính rồi khẽ nói.
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng nhưng tiếng mưa lại không cách nào che lấp được.
“Trốn được giờ nào hay giờ đấy, trốn được giây nào hay giây đấy, chết yên không bằng sống mòn, có thể sống được chút nào hay chút đấy.” Cánh cổng lớn chạm trổ hoa của gian nhà chính bị đẩy ra, một ông cụ †ay cầm cờ vải, tay xách bình rượu hồ lô, ngồi trên một chiếc bàn bát tiên cũ nát, uống một hớp rượu rồi híp mắt nhìn người phụ nữ váy đỏ bên ngoài, nói.
Mưa quá lớn, mép ô lại kéo xuống rất thấp, nhìn không rõ dung mạo của người phụ nữ váy đỏ như thế nào. Nhưng dáng người chữ S nuột nà cùng với bộ tóc dài đen nhánh như thác nước lại vô cùng nổi bật, cho dù không nhìn thấy gương mặt nàng thì vẫn dễ dàng ghi nhớ bóng dáng nàng.
“Chỉ sợ ngươi sống không bằng chết.” Người phụ nữ váy đỏ đứng trong mưa, nói với giọng dịu dàng.
Ông lão cười khà khà: “Nói vậy, ngươi đến là để lấy mạng của ông thầy bói này sao?”
“Có lấy mạng của ngươi hay không thì phải xem ngươi bói có chuẩn hay không.” Người phụ nữ váy đỏ nói.
“Vậy rốt cuộc thì ta bói chuẩn hay không?” Ông lão lại xách bình rượu hồ lô lên uống một ngụm, híp mắt lại nói.
“Chuẩn, cũng không chuẩn.” Người phụ nữ váy đỏ nói.
“Ông già này nghe không hiểu thật, không biết chỗ nào chuẩn thật chỗ nào không chuẩn?” Ông lão mỉm cười hỏi.
Người phụ nữ váy đỏ im lặng trong chốc lát, sau đó mới mở miệng nói: “Nửa câu đầu ngươi bói cho chủ nhân nhà ta rất chuẩn, Thần cung quả nhiên xuất hiện đúng thời hạn. Nhưng nửa câu sau lại không chuẩn, Thần cung không hề bị phá hủy, vẫn có thể trấn áp chư thiên.”
Ông lão bói toán cười phá lên: “Quý chủ nhân quá nóng vội rồi, đây chẳng phải là do thời gian vẫn chưa đến hay sao?”
“Thời gian chỉ còn lại chưa đầy một tháng, ngay cả Thần miếu cấp Hủy Diệt còn chưa có tòa nào bị phá, thật sự không biết làm thế nào mà Thần Điện Gen lại bị phá trong vòng một tháng.” Người phụ nữ váy đỏ nói.
“Thời gian đến rồi, ngươi tự nhiên sẽ hiểu thôi.” Vẻ mặt ông thầy bói trở nên nghiêm túc, nhìn người phụ nữ váy đỏ nói: “Nhưng ta có lời muốn nói trước. Chủ nhân nhà ngươi bắt buộc phải làm theo những gì mà lão hủ nói, không thể có chút sai sót gì thì thời điểm trong tính toán mới xảy ra.”
“Ta đến đây chính là vì việc này. Chủ nhân nhà ta không hiểu, tại sao nhất định phải làm như thế? Điều này có liên quan gì đến việc Thần cung bị phá? Tuy người nọ có chút năng lực nhưng cuối cùng vẫn chưa từng bước qua cảnh giới đó. Với năng lực của hắn, không thể nào đánh đổ được Thần cung.” Người phụ nữ váy đỏ nói.
“Thiên mệnh khó lường, ta đây liều cả cái mạng già này cũng chỉ tính †oán ra một kết quả như thế. Còn về quá trình ở giữa ra sao, ta cũng không thể bói ra hết được. Nếu quý chủ nhân không tin ông lão này thì không cần phải làm theo.” Ông thầy bói nói với vẻ bất cần đời.
“Hy vọng tính toán của ngươi là đúng, bằng không tự ngươi cũng hiểu được, nếu chọc giận chủ nhân thì có là người trong Thần Điện Gen đó cũng cứu không nổi ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ phải ở lại nơi này cho đến khi thời khắc đó xảy ra, sống chết đều do ngươi tự tính †oán, không trách được người khác.” Người phụ nữ váy đỏ nói xong bèn quay người rời đi, bước đi xa dần trong cơn mưa, cho đến khi hoàn toàn bị màn mưa che khuất.
Ông lão híp mắt lại nhìn lên bầu trời đang đổ mưa, tự lẩm bẩm: “Nếu ta không cố ý làm vậy thì các ngươi thật sự nghĩ mình có thể tìm thấy ta, giam ta ở nơi này sao? Vậy thì quá xem thường Hàn Kính Chỉ ta rồi.”
Trong lúc nói chuyện, ông lão xách bình rượu hồ lô cùng với lá cờ vải viết tính hết thiên mệnh, loạng choạng bước ra khỏi sảnh đường, đi về phía sân sau của ngôi nhà cổ.
Cơn mưa trút xuống người ông lão, khiến quần áo và đầu tóc hắn đều ướt hết, chỉ có lá cờ tính hết thiên mệnh là không dính giọt nước mưa nào, giống như hoàn toàn tách biệt với nước vậy.
Ông lão đi thẳng đến sân sau của căn nhà cổ. Đây đã là nơi cao nhất của ngọn núi, hắn khoa tay trước mắt, dạo vài vòng trong sân, giống như đang đo đạc thứ gì đó.
Qua một lúc sau mới cắm lá cờ vải trong tay vào trong khe hở giữa phiến đá, lùi về sau vài bước, quan sát ước lượng, sau đó lại điều chỉnh lại góc độ và vị trí của lá cờ, lúc này mới gật đầu hài lòng tự nhủ: “Kết cục không có nghĩa là điểm cuối của vận mệnh. Tuy Hàn Kính Chỉ ta không thể nghịch thiên cải mệnh nhưng chắc chắn sẽ không để cho thời khắc đó trở thành kết cục.”
Nói xong, ông lão xoay người trở về bên trong sảnh đường, nằm trên cái bàn cũ nát, ngáp một cái rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Hàn Sâm bàn bạc với Bạch Hoàng rất lâu, sau đó mới rời khỏi vành đai thiên thạch.
Bạch Hoàng muốn chém giết Nữ Thần Sát Na, đây vốn không phải là sự lựa chọn tùy tiện. Hắn biết quan hệ giữa Hàn Sâm và Kim Mao Hống, cũng biết Hàn Sâm chắc chắn muốn đi cứu Kim Mao Hống.
Hơn nữa Bạch Hoàng nói hắn có cách để phá bỏ Thần lực thời gian trên người Kim Mao Hống, khiến Kim Mao Hống khôi phục lại tự do, đến lúc đó có thể mượn sức mạnh của Kim Mao Hống để chiến đấu với Nữ Thần Sát Na.
Tổng hợp tất cả các điều kiện, Bạch Hoàng mới quyết định thử giết Nữ Thần Sát Na. Song Bạch Hoàng có một yêu cầu, chính là sau khi chém giết Nữ Thần Sát Na, nếu có được võ trang Thần Cách thì bắt buộc phải giao lại cho hắn.
Hàn Sâm cũng không có ý kiến gì. Bản thân hắn không nắm chắc sẽ cứu được Kim Mao Hống, nếu thật sự có thể thành công, đưa võ trang Thần Cách cho Bạch Hoàng cũng chẳng sao.
Nhưng trong kế hoạch của Bạch Hoàng, hắn không chỉ muốn mời Kim Tệ xuất chiêu mà còn muốn liên thủ với Hàn Sâm, khiến Hàn Sâm rất đau đầu.
Bạch Hoàng chỉ biết Kim Tệ chính là Thánh Anh chứ không hề biết Kim Tệ cũng chính là Hàn Sâm.
Hắn thấy Hàn Sâm vì muốn cứu Kim Mao Hống mà liều mạng như thế, hơn nữa cũng nhìn trúng năng lực của Hàn Sâm, bèn đề xuất Kim Tệ liên hệ với Hàn Sâm, để Hàn Sâm cũng ra tay giúp sức cho bọn họ.
Hàn Sâm cứ ngỡ Bạch Hoàng đã nhìn ra bí mật của hắn nên mới nói như vậy. Nhưng sau khi nghe Bạch Hoàng giải thích, hắn mới biết không có chuyện đó.
Từ việc Kim Tệ là Thánh Anh, Thánh Anh lại đi ra từ Hoa Viên Không Trung nên Bạch Hoàng mới suy ra quan hệ giữa Kim Tệ và Hàn Sâm có lẽ rất sâu đậm, cho nên mới bảo Kim Tệ liên hệ với Hàn Sâm.
Song Bạch Hoàng không ngờ rằng, một Tinh tộc và một dị chủng lại là cùng một người.
“Ta đi đâu tìm một Hàn Sâm nữa cho hắn bây giờ?” Hàn Sâm thầm cười khổ. Tuy cao thủ trong Hoa Viên Không Trung có rất nhiều nhưng bây giờ vẫn chưa trưởng thành, muốn tìm một người giả mạo Hàn Sâm hay Kim Tệ cũng không được.
Hết chương 2994.
Chương 2995. Hoàn thành nguyện vọngTrở lại Hoa Viên Không Trung, Hàn Sâm vẫn còn đang buồn phiền vì chuyện này.
Tuy không phải không thể dùng thân phận Hàn Sâm để từ chối nhưng trước đó Hàn Sâm liều mạng muốn cứu Kim Mao Hống, thế mà giờ có cơ hội tốt như vậy hắn lại từ bỏ thì chắc chắn sẽ khiến Bạch Hoàng nghi ngờ.
Tuy nhìn bề ngoài Hàn Sâm không giống Kim Tệ, người bình thường cũng sẽ không nghỉ ngờ gì cả. Nhưng với một nhân vật như Bạch Hoàng, lại còn biết quan hệ giữa Kim Tệ và Thánh Anh, nếu Kim Tệ và Hàn Sâm không thể xuất hiện cùng một lúc thì khó đảm bảo là hắn sẽ không nghi ngờ.
“Chuyện này hơi phiên phức rồi đây. Nhưng ta lại không còn cách nào khác cả, đành từ chối vậy.” Hàn Sâm nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được cách nào hay ho cả.
Nếu chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đến khi nhân loại và dị linh khác trưởng thành, thăng cấp lên Chân Thần thì kiếm người giả mạo cũng dễ dàng thôi nhưng thời điểm hiện tại lại rất khó.