Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 386 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Đột nhiên nghe thấy phía tế đàn truyền đến âm thanh chấn động, rất nhiều dị tượng nổ tung, để lộ ra thân thể của Long Nữ.

Lúc này cả người Long Nữ đều bị bao bọc trong một bộ chiến giáp kỳ lạ, người cũng bày ra một tư thế cổ quái, giống như cầu khấn lúc cúng tế.

Còn đằng sau nàng, một cái bàn cò quay kỳ dị to lớn đang trôi nổi, sau khi nhìn kỹ, phát hiện đó vốn không phải một bàn cò quay, mà là thứ do rất nhiều dụng cụ sắp xếp tạo thành.

Dao ăn, nĩa, dao làm bếp, thìa, xiên nướng thịt, xẻng cơm,… Đều là dụng cụ nấu nướng, sắp xếp thành hình dạng một bàn cò quay ở sau lưng nàng.

Trên bộ đồ ăn hay dụng cụ đầu tiên đều có thần quang rực rỡ vờn quanh, phát ra khí tức mạnh mẽ, như quỷ như thần làm người ta không dám nhìn thẳng.

“Cuối cùng huyết mạch của Cổ Thần Vương cũng đã được kích hoạt, nhưng bởi vì do hỗn huyết nên huyết mạch Cổ Thần Vương của nàng hình như xảy ra một số biến đổi, nếu không thì sẽ không là trạng thái này mới đúng.” Thần Cổ Nguyên nói với vẻ mặt kỳ quái.

“Biến đổi như này là tốt hay xấu?” Hàn Sâm không có sức mạnh quét hình của lĩnh vực Động Huyền, cũng không biết tình trạng hiện giờ của Long Nữ rốt cuộc tốt hay xấu.

“Không biết, chỉ có thể để thời gian đánh giá.” Thần Cơ Nguyên trả lời dứt khoát.

Sau khi lễ trưởng thành kết thúc, rất nhiều Cổ Thần của tộc Cổ Thần đều phân tán, họ cư trú ở nơi khác nhau, bình thường sẽ không tụ tập cùng nhau.

“Thần Cổ Nguyên, ngươi có phải là nên tuân theo giao hẹn, cho ta quyền tự do không?” Long Nữ trên người mặc áo giáo đến trước mặt Thần Cổ Nguyên nói.

“Đương nhiên rồi, nhưng trước đó, ta hy vọng ngươi có thể cân nhắc lại thật kỹ, có muốn kế thừa ngôi vị Cổ Thần Vương hay không.” Thần Cổ Nguyên nhìn Long Nữ, nói một cách nghiêm túc.

Long Nữ khẽ lắc đầu: “Ta bằng lòng kế thừa thân phận của tộc Cổ Thần, nhưng chỉ là thành viên tộc Cổ Thần bình thường, ngôi vị Cổ Thần Vương ta không gánh nổi.”

Thần Cổ Nguyên cười: “Không sao cả, ta đã từng nói sẽ không ép buộc ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng thừa nhận thân phận của tộc Cổ Thần là đủ rồi.”

Hàn Sâm vốn tưởng rằng tộc Cổ Thần không dễ dàng thả Long Nữ, suy cho cùng bọn họ đã đánh đổi quá nhiều vì Long Nữ, e rằng tộc Cổ Thần hiện giờ, không còn sức mạnh chế tạo một phần dịch thánh gen khác.

Nhưng ai ngờ tộc Cổ Thần lại thật sự để Long Nữ tự do, chấp nhận nàng lựa chọn rời đi, thậm chí còn vạch ra con đường đến tinh cầu Lãnh Ngưng cho mấy người Hàn Sâm.

“Tại sao không ngăn cản Long Nữ, ngươi biết chuyến này ta đi nguy hiểm trùng trùng, nếu như nàng đi cùng ta, e là sẽ có nguy hiểm.” Tìm được cơ hội xung quanh không có người, Hàn Sâm nhìn Thần Cổ Nguyên nói.

Thần Cổ Nguyên nói thờ ơ: “Sau này nàng sẽ là Vương của tộc Thần Cổ ta, Vương của tộc ta là sinh linh đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, nếu như ngay cả chút sóng gió này cũng không chịu nổi, thì làm sao có thể đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn chứ.”

“Ngươi chưa hề từ bỏ kế hoạch để nàng làm Cổ Thần Vương?” Hàn Sâm cảm thấy như này mới hợp lý, tộc Cổ Thần đã trả một cái giá lớn như thế, không thể thật sự thả Long Nữ đi.

“Nàng thừa hưởng huyết mạch của Cổ Thần Vương, chỉ có nàng mới có thể trở thành Cổ Thần Vương thực sự, không phải ta bắt nàng làm Cổ Thần Vương, mà là tự nàng sẽ đảm nhận trách nhiệm mà nàng nên gánh vác.” Thần Cổ Nguyên nói.

“Ý ngươi là Thần Điện Gen hay huyết mạch Thánh vực?” Hàn Sâm đã nghe ra ý mà của Thần Cổ Nguyên ám chỉ.

“Không biết, nhưng ta có thể cảm nhận được, bây giờ là sự yên bình trước cơn bão, e là đại vũ trụ thật sự loạn rồi, tộc Cổ Thần ta cũng khó bàng quan không màng, ta tin rằng Long Nữ là một tộc Cổ Thần thật sự, khi đảm nhận trách nhiệm, nàng chắc chắn sẽ đứng ra, cho dù có một ngày ta thất bại, nàng vẫn sẽ dẫn dắt tộc Cổ Thần bước tiếp.”

Ánh mắt Thần Cổ Nguyên sáng quắc nhìn chằm chằm Hàn Sâm, trịnh trọng hỏi: “Hàn Sâm, nói cho ra, nếu thời điểm đó đến, người sẽ là đồng minh của Long Nữ, đúng không?”

“Chỉ cần Long Nữ muốn thì ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.” Hàn Sâm nói một cách nghiêm túc.

Hết chương 3012.

Chương 3013. Hàn Vũ Phi.

Tinh cầu Lãnh Ngưng, một nam một nữ đi vào trong Tuyết Vực, trong lòng của người đàn ông kia còn ôm một đứa trẻ mặc áo lông cừu.

Thần Cổ Nguyên bảo Cổ Thần hệ Không Gian, trực tiếp dịch chuyển Hàn Sâm, Long Nữ, và Cổ Linh Chủng kia tới tinh cầu Lãnh Ngưng, giúp Hàn Sâm giảm bớt nhiều phiền phức.

Ban đầu Hàn Sâm tưởng tìm một người trên tinh cầu Lãnh Ngưng chắc là không khó gì, nhưng ai biết sau khi tới tinh cầu Lãnh Ngưng, lại phát hiện đây không phải là chuyện dễ dàng.

Tuy tinh cầu Lãnh Ngưng là tinh cầu sinh mệnh, nhưng môi trường sống lại rất khắc nghiệt, nhiệt độ của cả tinh cầu đều rất thấp, sinh vật nhiều nhất ở đây chính là dị chủng hệ Hàn.

Chủng tộc duy nhất có thể coi là sinh vật thông minh bậc cao, là chủng tộc có tên Tuyết Nhân, Tuyết Nhân không phải là dị chủng, nhưng trình độ khoa học công nghệ của tộc Tuyết Nhân vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của thời đại tinh tế, cho dù là mức độ tiến hóa của cơ thể thì bọn họ vẫn dừng ở mức độ của tinh cầu, chủng tộc này khá lạc hậu.

Nơi duy nhất mà Hàn Sâm có thể nghe ngóng được tin tức là các bộ lạc Tuyết Nhân, nhưng Tuyết Nhân có ngôn ngữ riêng của mình, bọn họ hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ phổ thông của vũ trụ, cho nên giao tiếp rất rắc rối.

Đám Hàn Sâm đã tới hơn mười bộ lạc Tuyết Nhân, nhưng không nghe ngóng được bất kỳ tin tức nào liên quan tới Hàn Vũ Phi.

“Hàn Vũ Phi ở tinh cầu Lãnh Ngưng thật sao?” Hàn Sâm hơi nghỉ ngờ, những gì mà Hàn Kính Chi nói có thật không, tên đó được mệnh danh là kẻ lừa đảo vĩ đại nhất, nếu thật sự là nói dối, Hàn Sâm cũng sẽ không cảm thấy lạ.

Điều khiến Hàn Sâm buồn bực nhất là hắn không thể sử dụng lĩnh vực Động Huyền, nếu không hắn hoàn toàn có thể sử dụng lĩnh vực Động Huyền để quét toàn bộ tinh cầu, nếu Hàn Phi Vũ thật sự ở đây, tin rằng chắc là không khó để tìm ra.

Ngay khi Hàn Sâm đang cân nhắc xem có nên sử dụng thể Thần Linh Siêu Cấp, sau đó mở lĩnh vực Động Huyền để quét toàn bộ tinh cầu hay không, thì đột nhiên nghe thấy Long Nữ hỏi: “Đó là cái gì?”

Hàn Sâm nhìn về phía mà Long Nữ chỉ, chỉ nhìn thấy trên băng nguyên mênh mông, lại xuất hiện một ngọn núi tuyết.

Đương nhiên núi tuyết không có gì lạ, điều lạ là ngọn núi tuyết kia lại trông giống như một cái bánh bao lớn màu trắng đang tọa lạc trên sông băng, trông có vẻ vô cùng to lớn và kỳ lạ.

Núi băng và núi tuyết trên tinh cầu Lãnh Ngưng có rất nhiều, nhưng lại không có ngọn núi nào có hình dáng bán cầu, mà đặc tính của tuyết và sông băng, cũng đã định sẵn là không thể xuất hiện núi tuyết và núi băng hình bán cầu.

“Chúng ta tới đó xem thử.” Người Hàn Sâm khẽ động, giống như tia chớp phóng tới trước núi tuyết hình bán cầu kia.

Sau đó Hàn Sâm mới phát hiện, quả nhiên đây không phải là một ngọn núi, mà là một tòa nhà có hình bán cầu, nhưng bên ngoài bị tầng tuyết dày bao phủ, chỉ có chỗ cửa chính là không có tuyết đọng.

“Nơi này lại có kiến trúc công nghệ cao, cho dù không phải là nơi mà Hàn Phi Vũ ở, nhưng chắc cũng có thể nghe ngóng được một số tin tức có ích.” Hàn Sâm nhìn cánh cổng kim loại hình dây cung, trong lòng biết rằng đây chắc chắn không phải là kiến trúc mà tộc Tuyết nhân có thể tạo ra.

Long Nữ cũng đi lên, ngay khi hai người đang quan sát tòa nhà kia, đột nhiên cánh cửa kim loại mở ra, để đám Hàn Sâm nhìn thấy được cảnh tượng bên trong tòa.

“Tòa nhà này chủ yếu làm bằng băng sao?” Hàn Sâm nhìn những khối băng khổng lồ trong suốt ở khắp nơi trong tòa nhà, cho dù là vách tường hay là một số bệ đỡ, thì chúng cũng đều được làm bằng băng, chỉ có số ít dụng cụ là sử dụng một số kim loại hoặc vật liệu công nghệ cao.

“Chào mừng các ngươi đến với phòng thí nghiệm không độ.” Một người máy loại bánh xích có vẻ rất cổ đi ra, đầu của nó giống như một cái đèn lớn hình bán cầu giống đèn xe cảnh sát, luân phiên lóe lên ánh hai màu đỏ và xanh, đang từ từ tiến đến phía cửa chính.

Hàn Sâm và Long Nữ thấy người máy đang định nói gì đó thì đột nhiên mặt biến sắc, ngọn đèn trên đầu người máy chiếu lên người bọn họ, rồi người bọn họ nhanh chóng bị đông cứng và biến thành khối băng trong chớp mắt.

“Lại bắt được ba vật thí nghiệm, thật là tốt quá rồi, chủ nhân chắc chắn sẽ rất vui, ha ha ha” Người máy nói với giọng giống như âm thanh tổng hợp điện tử, nhưng giọng điệu không giống người máy.

Tíu

Người máy đang tiến đến muốn mang đám Hàn Sâm đã bị đông cứng đi, nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ lóe lên trên người Long Nữ đang bị đông cứng, nó trực tiếp phá vỡ khối băng ở bên ngoài ta, hai tay Long Nữ quơ lên, một dao một nĩa khổng lồ mỗi thứ nằm ở trong một lòng bàn tay.

“Cho dù ngươi là người máy thì cũng phải có giác ngộ sẽ trở thành thức ăn, Dao Nĩa Loạn Vũ của Long Thực Bát Pháp.” Giọng Long Nữ bình tĩnh, dao nĩa trong tay lại giống như bão tố đánh về phía người máy.

Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc’ bên tai, người máy kia bị cái nĩa giữ chặt, và rồi chỉ trong chốc lát nó đã bị phân thây thành mảnh nhỏ trong lưỡi đao loạn vũ, biến thành đống đồng nát rơi đầy đất.

Nhưng từ trong ngọn đèn lớn ở trên đầu người máy, lại có một con dị chủng loại tinh tinh băng tuyết bay ra, như U Linh tránh né bão tố từ dao rĩa của Long Nữ trong sự rung động của đôi cánh, nhanh chóng lao về phía bên trong của tòa nhà.

Lúc này Hàn Sâm mới biết, người máy chỉ là một lớp sự ngụy trang, dị chủng như Tuyết Tinh Linh kia, mới là đòn sát thủ thật sự.

“Còn muốn chạy, không dễ như vậy đâu.” Ánh mắt Long Nữ lạnh lùng, khẽ quát: “Nĩa Nướng Thịt của Long Thực Bát Pháp.”

Nĩa trong tay Long Nữ phóng tới, tinh linh băng tuyết đang nhanh chóng chạy trốn kia, bị một luồng hư ảnh của cái nĩa giữ chặt thân hình, muốn động cũng không thể động được.

Nĩa trong tay Long Nữ vừa đè xuống, nhất thời thân thể của tinh linh băng tuyết cũng bị đè xuống theo hư ảnh.

Giây tiếp theo, một ngọn lửa bốc lên từ con dao trong tay khác của Long Nữ, muốn nướng luôn tinh linh băng tuyết đang bị giữ chặt kia.

“Chủ nhân, cứu mạng…” Yêu tinh Băng Tuyết giãy dụa kêu lớn.

Nhìn ngọn lửa sắp bùng cháy trên người tinh linh băng tuyết, bỗng thấy ánh sáng lạnh lóe lên trong hư không, và rồi hư ảnh của cái nĩa bị ánh sáng lạnh cắt đứt. Ngay tức khắc tinh linh băng tuyết khôi phục tự do, vỗ cánh bay đi, tránh né sự nguy hiểm từ sự thiêu đốt của ngọn lửa.

Chỉ thấy một người phụ nữ khoác áo blu trắng, mặc váy ngắn, đi tất và giày cao gót, đeo gọng kính màu đen, với mái tóc ngắn trông thành thục đi ra từ trong thông đạo nội bộ của phòng thí nghiệm, trong tay vân đang cầm một con dao phẫu thuật, xem ra luồng lãnh quang kia là được phóng ra từ con dao phẫu thuật này.

Tỉnh linh băng tuyết chạy đến bên người phụ nữ, bay loạn quanh người này và kêu lên: “Chủ nhân, bọn họ tự tiện xông vào phòng thí nghiệm, còn muốn giết ta, bắt bọn họ làm vật thí nghiệm đi.”

Ánh mắt của người phụ nữ và Long Nữ giao đấu trong không trung, như có tia lửa bắn ra, người phụ nữ thản nhiên nói: “Ta còn tưởng là ai mà dám xông vào phòng thí nghiệm của ta tìm phiền phức, hóa ra là một Cổ Thần hỗn huyết không có phẩm cấp, vừa hay trở thành sản phẩm thử nghiệm của ta, cũng có vài tác dụng.”

Long Nữ nghe vậy, nhất thời sầm mặt, nắm chặt dao nĩa, nhíu mày nói:

“Trước đó, e rằng người đã biến thành thức ăn trên bàn của ta rồi.”

Hai nàng đứng đối diện nhau trên không trung, phía trên dao nĩa và dao phẫu thuật đều lóe lên ánh sáng khủng bố, khí thế trên người của hai người cũng không ngừng tăng lên.

“Dừng tay, đều là người một nhà, có gì thì từ từ nói, đây chỉ là hiểu lầm” Hàn Sâm phá băng đi ra, vội vàng chạy tới giữa hai nàng, ngăn cản trận đại chiến này lại.

“Ai là người một nhà với nàng ta.”

“Là ngươi? Sao ngươi lại tới nơi này?” Sau khi nói xong, người phụ nữ mới nhìn rõ dáng vẻ của Hàn Sâm, nói với vẻ hơi kinh ngạc khi quan sát Hàn Sâm.

“Hàn Kính Chi bảo ta tới đây tìm ngươi, nói chỉ có ngươi mới có thể giải quyết vấn đề Lam Huyết trên người ta.” Hàn Sâm nói thẳng.

“Hàn Kính Chỉ? Đó là ai?” Mặt của Hàn Vũ Phi lộ vẻ nghi ngờ.

Hết chương 3013.

Chương 3014. Không quen

Hàn Sâm hơi ngẩn ra, Hàn Kính Chi bảo hắn đến tìm Hàn Vũ Phi, nhưng Hàn Vũ Phi lại không nhận ra Hàn Kính Chi, chuyện này hơi lạ à nha.

“Ngươi không biết Hàn Kính Chi sao? Đó là một ông lão chuyên coi bói, đôi mắt vừa hẹp vừa dài..” Hàn Sâm miêu tả sơ sơ gương mặt của Hàn Kính Chỉ.

Hàn Vũ Phi lắc đầu: “Ngươi đã biết ta vẫn luôn ở trong núi Lưỡng Giới, trừ phi là người của thời đại Thánh vực, không thì ta thế nào được?”

Hàn Sâm lập tức ngẩn ra, thầm nghĩ: “Đúng ha, với số tuổi hiện có, số tuổi hiện giờ của Hàn Kính Chi nếu ở trong loài người thì được coi là trường thọ, nhưng trước mặt Hàn Vũ Phi, số tuổi của hắn còn chưa bằng số lẻ của nàng thì làm sao hắn biết Hàn Vũ Phi được chứ?”

“Đi vào rồi nói” Hàn Vũ Phi quay người và đi vào trong phòng thí nghiệm.

Hàn Sâm gọi Long Nữ lên cùng, tinh linh băng tuyết đóng kín cửa lại.

Trong căn phòng thí nghiệm bằng băng này toàn là băng, nhiệt độ rất thấp, thậm chí Hàn Sâm còn nhìn thấy một vài cái tủ và hũ được chế ra từ băng. Nhìn xuyên qua khối băng hơi trong suốt ấy là có thể nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ lạ, có bộ phận của sinh vật, có một số chất lỏng đủ mọi màu sắc, ngoài ra còn có dị chủng hoàn chỉnh đã bị đông cứng bên trong một chiếc tủ thật lớn.

“Ngươi ngồi xuống đi.” Họ đi đến một căn phòng trông như phòng nghỉ, Hàn Vũ Phi ngồi lên một cái ghế băng nhìn Hàn Sâm và hỏi: “Ngươi nói Hàn Kính Chi đó bảo ngươi đến tìm ta, sao hắn lại biết ta ở nơi này? Với lại sao hắn biết tên của ta?”

“Hắn chỉ nói ta đến đây tìm ngươi, ngoài ra không nói gì khác nữa, ta còn tưởng hắn quen ngươi chứ.” Hàn Sâm nói với giọng buồn bực, hiện giờ xem ra hắn đã bị Hàn Kính Chi lừa rồi.

“Ta có thể khẳng định với ngươi trước nay ta chưa từng nghe thấy cái tên ấy ở đây, đương nhiên cũng không biết người đó.” Hàn Vũ Phi suy nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy hắn bảo ngươi đến tìm ta vì điều gì?”

“Chắc ngươi đã biết việc ta có Lam Huyết đúng không?” Hàn Sâm hỏi lại.

“ Lam Huyết? Lam Huyết nào?”

“Ngươi không thấy chuyện xảy ra trong Thần Cung hay sao?” Hàn Sâm hơi ngẩn ra.

“Ta có rất nhiều nghiên cứu cần phải thực hiện, lấy đâu ra thời gian để xem những chuyện đó.” Hàn Vũ Phi thuận miệng trả lời.

Hàn Sâm đành phải tường thuật lại chuyện mình bị Nhân Đế xối Lam Huyết, sau khi Hàn Vũ Phi nghe xong thì sắc mặt khẽ biến, nắm luôn lấy bàn tay Hàn Sâm. Không đợi Hàn Sâm phản ứng, nàng đã lấy một cây kim chẳng biết từ nơi nào ra và đâm vào đầu ngón tay của hắn, sau đó rút ra một ống máu.

Không đợi Hàn Sâm lên tiếng, Hàn Vũ Phi nhanh chóng bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi và đi đến một căn phòng thí nghiệm với đầy đủ các loại thiết bị.

Hàn Sâm và Long Nữ vừa muốn đi vào thì lại nghe thấy Hàn Vũ Phi đang đứng quay lưng về phía họ lên tiếng: “Các ngươi đứng ở ngoài, đừng vào.”

Hàn Sâm biết những nơi như phòng thí nghiệm ấy không phận sự miễn vào, không may chạm vào thiết bị nào đó sẽ khiến thí nghiệm không suôn sẻ, thế nên họ đành ngồi đợi bên ngoài.

May thay vách tường trong phòng thí nghiệm đều làm từ băng nên tương đối trong suốt, ngồi bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Hàn Vũ Phi dùng những ống nghiệm và các thiết bị tiến hành nghiên cứu và phân tích Lam Huyết, một tiếng trôi qua, nàng mới bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

“Không tệ, dòng máu bên trong người ngươi chính là huyết mạch Thánh Chủ.” Hàn Vũ Phi đánh giá Hàn Sâm và nói: “Như vậy, thân thể ngươi vốn đã có gen di truyền của Thánh Chủ, nếu không thì chẳng thể dung hợp được những Lam Huyết đó, nhưng cái tên cho ngươi Lam Huyết đã lấy huyết mạch Thánh Chủ ở nơi nào? Nồng độ cao như vậy sắp gần bằng bản thân Thánh Chủ luôn rồi.”

“Người đó có khả năng là Thánh Chủ hay không nhỉ?” Hàn Sâm vẫn luôn nghi ngờ, Nhân Đế và Tần Tu có thể là một người chăng?

“Không thể” Hàn Vũ Phi cực kỳ khẳng định.

“Tại sao?” Hàn Sâm không biết vì sao Hàn Vũ Phi lại khẳng định như vậy.

“Đi theo ta, ta phải kiểm tra thân thể của ngươi một lần nữa.” Hàn Vũ Phi vừa dẫn Hàn Sâm đi tới phòng thí nghiệm vừa giải thích: “Huyết mạch Thánh Chủ rất khác với sinh vật bình thường, nếu gã mà ngươi nói kia là Thánh Chủ thật, vậy thì hắn không thể nói chuyện trực tiếp với ngươi được.”

“Ý ngươi là sao?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi.

Hàn Vũ Phi vừa đi vừa nói: “Chắc ngươi đã từng nghe nói Thánh Chủ luôn mặc áo giáp, chưa có ai nhìn thấy hình dáng thật của hắn phải không?”

“Đúng vậy.” Trước kia Hàn Sâm có đã từng nghe như thế, nhưng sau khi hắn gặp tàn hồn của Tần Tu và tượng đá của hắn rồi thì cũng chẳng để ý gì tới chuyện đó nữa.

Hàn Vũ Phi nói: “Thánh Chủ luôn mặc áo giáp là do thân thể của hắn khác với người thường. Nếu như không mặc áo giáp, thân thể của hắn sẽ xảy ra vấn đề lớn, đừng nói tới chuyện cắt đứt tay để cho ngươi Lam Huyết, vì Thánh Chủ vốn không thể để lộ tay ra ngoài áo giáp. Vì thế người cho ngươi Lam Huyết chắc chắn không phải Thánh Chủ.”

Trong lúc nói chuyện, Hàn Vũ Phi dẫn Hàn Sâm vào bên trong phòng thí nghiệm.

Những đồ vật trong phòng thí nghiệm khác xa với trước kia, kiến trúc của nó được xây dựng bởi các vật dụng công nghệ cao, nhiệt độ cũng cao.

Để Hàn Sâm nằm vào trong khoang thiết bị, Hàn Vũ Phi khởi động thiết bị, tiến hành quét toàn thân để phân tích.

“Thánh chủ bị bệnh à? Tại sao không mặc áo giáp thì sẽ xảy ra chuyện?” Hàn Sâm nằm vào khoang thiết bị rồi hỏi.

“Chắc ngươi cũng cảm giác được phải không? Sau khi máu của ngươi biến thành Lam Huyết, các quy tắc của đại vũ trụ và lực lượng đều sẽ sinh ra một loại ngăn cách với ngươi.” Hàn Vũ Phi nói.

“Đúng vậy.” Hàn Sâm gật đầu, hắn đâu chỉ cảm nhận, mà còn cảm nhận được rất mãnh liệt là đằng khác.

“Thân thể Thánh Chủ không chỉ xuất hiện sự ngăn cách đơn giản như vậy. Nếu không có áo giáp bảo vệ, thân thể của hắn sẽ bị quy tắc lực lượng của đại vũ trụ bài xích, bắt buộc phải chống lại toàn bộ lực lượng của đại vũ trụ, kết quả thế nào cũng đoán được.” Hàn Vũ Phi vừa khởi động thiết bị vừa nói.

Hàn Sâm nghe xong thì chợt nghĩ tới gì đó: “Sao ta cứ thấy quen quen thế nhỉ, trông khá giống ở trong Tí Hộ Sở, sau khi thăng lên cao cấp thì sẽ bị quy tắc của Tí Hộ Sở cấp thấp bài xích.

“Kì quái…” Hàn Vũ Phi nhìn số liệu trên màn hình thì nhíu mày. “Có gì kì quái sao?” Hàn Sâm hỏi.

“Trong thân thể của ngươi, ngoài gen Lam Huyết thì còn một loại gen khác nữa. Loại gen này vô cùng giống gen Lam Huyết, nhưng nó lại không cách nào dung hòa được với gen Lam Huyết. Do sự tồn tại loại gen này nên khiến ngươi không thể triệt để hóa Lam Huyết…” Hàn Vũ Phi nghiêm túc nói.

“Đó là hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu phải không?” Hàn Sâm nói một lượt về lai lịch của hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu.

Hiện giờ Hàn Sâm đã có hơi tin vào lời nói của Hàn Kính Chi, trông vẻ hình như Hàn Vũ Phi có thể giải quyết được phiền phức trên người hắn, vì dù gì Hàn Vũ Phi cũng có chút hiểu biết về Lam Huyết.

“Gen Cửu Mệnh Huyết Miêu sao? Việc này không thể nào, trừ phi…” Hàn Vũ Phi nhìn số liệu trên màn hình rồi lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, rồi nhanh nhẹn thao tác thiết bị, nó lại quét thân thể Hàn Sâm một lần nữa.

Hết chương 3014.

Chương 3015. Manh mối về Thánh Chủ

“Quả nhiên là thế!” Hơn một tiếng sau, khuôn mặt Hàn Vũ Phi đầy phấn khích, nàng nhìn chăm chú vào số liệu đến nỗi hai mắt đều sáng rực.

“Rốt cuộc hiện giờ là thế nào? Có cách nào lấy lực lượng của Lam Huyết trong người ta ra ngoài hay không?” Hàn Sâm nói với giọng buồn bực.

“Ngươi trả lời mấy vấn đề của ta trước.” Hàn Vũ Phi không đợi Hàn Sâm đồng ý đã hỏi tiếp: “Ngươi là người đi ra từ Tí Hộ Sở đúng không?”

“Đúng vậy.” Hàn Sâm gật đầu, chuyện đến nước này chẳng cần giấu giếm nữa.

“Ngươi là người có dòng máu lai từ Tinh tộc và huyết mạch Thánh Chủ?” Hàn Vũ Phi vẫn phấn khởi và đánh giá Hàn Sâm.

“Ta không biết.” Mặc dù bản thân hắn cũng đoán như thế, nhưng vẫn không chắc lắm.

“Không sai, chính là ngươi.” Hàn Vũ Phi lại cực kỳ khẳng định với Hàn Sâm.

“Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?” Hàn Sâm hỏi với vẻ không hiểu.

Hàn Vũ Phi đáp bằng giọng lạnh nhạt: “Bởi vì người phụ trách nghiên cứu huyết mạch Thánh Chủ lúc ấy chính là ta. Chỉ có ta từng nghiên cứu Thánh huyết và chỉ có trợ lý của ta đã từng xem những tư liệu nghiên cứu ấy. Nếu không có những tài liệu đó thì bất kỳ chủng tộc nào cũng không thể dung hợp huyết mạch Thánh Chủ.”

“Trợ lý của ngươi… Tinh tộc…” Hàn Sâm phản ứng ngay, trước kia Hàn Vũ Phi từng nói với hắn sau khi Tinh tộc tối ưu hóa gen thì trí óc họ đã phát triển vượt bậc, vì lẽ đó Hàn Vũ Phi mới cho rằng trợ lý của mình đã sử dụng thí nghiệm của Thánh Chủ.

“Đúng vậy, chính là Tinh tộc. Nếu ngươi là Tinh tộc thì chắc chắn có thể dung hợp Lam Huyết. Ngươi chính là dòng máu lai được Tinh tộc †ạo ra từ huyết mạch Thánh Chủ. Nhưng do nghiên cứu lúc đó chưa hoàn toàn thành công nên khả năng dung hợp huyết mạch Thánh Chủ rất yếu, gần như không hề gây ảnh hưởng đến máu của Tinh tộc. Người ngoài không nhận ra, họ chỉ coi ngươi là một Tinh tộc bình thường.”

Hàn Vũ Phi ngừng lại một chút, sau đó nở nụ cười: “Không ngờ đám người Tả Phong chỉ dựa vào một ít thông tin đã có thể làm đến mức này, thật khó cho bọn họ.”

“Cho dù ta là hỗn huyết giữa Tinh tộc và Thánh Chủ thì có quan hệ gì đến Cửu Mệnh Huyết Miêu?” Hàn Sâm hỏi tiếp.

“Cửu Mệnh Huyết Miêu, Quỷ Xa, Phượng Hoàng và Thánh Kỳ Lân là bốn đại Thánh Thú của Thánh vực, đó cũng chính là một trong những nghiên cứu quan trọng của Thánh Chủ. Khác với hướng nghiên cứu của gen Thần Siêu Cấp, mục đích nghiên cứu bốn đại Thánh Thú là vì muốn Thánh Linh hóa toàn bộ sinh vật trong đại vũ trụ biến thành một loài mới có thể chống lại Thần Linh. Cuối cùng chỉ có Thánh Kỳ Lân thành công, ba Thánh Thú khác thì không, đặc biệt trong quá trình nghiên cứu Cửu Mệnh Huyết Miêu lại xảy ra chút vấn đề.”

Nói đến đây, vẻ mặt Hàn Vũ Phi lại trở nên kỳ lạ, nàng im lặng không nói nữa.

“Xảy ra vấn đề gì?” Hàn Sâm vô cùng sốt ruột, khó khăn truy tìm nhiều năm như vậy cuối cùng đã sắp tiếp cận chân tướng, người ngoài khó có thể hiểu thấu tâm trạng đó.

“Không biết.” Câu trả lời của Hàn Vũ Phi suýt chút nữa khiến Hàn Sâm nhảy cẵng lên.

“Sao ngươi lại không biết được chứ?” Hàn Sâm trợn to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Phi.

“Ta thật sự không biết, quá trình Thánh Linh hóa diễn ra cực kỳ nguy hiểm. Trong một lần thí nghiệm, do Cửu Mệnh Huyết Miêu bị rót linh lực quá nhiều, bản thân không chịu nổi nên nổ tung, kết quả tất nhiên là chết, thân xác cũng mất đi sức sống, thi thể Cửu Mệnh Huyết Miêu bị Thánh Chủ mang đi.”

Hàn Vũ Phi nói đến đây thì nhìn Hàn Sâm: “Ta mới vừa biết tin Cửu Mệnh Huyết Miêu chưa chết từ chỗ ngươi, hơn nữa máu của nó lại gần giống với Lam Huyết… Chuyện này vốn là không thể nào…”

Sắc mặt Hàn Sâm trở nên lạ kỳ, vô số suy nghĩ thoáng qua trong đầu, cuối cùng hắn hoảng sợ la lên: “Ý ngươi nói Cửu Mệnh Huyết Miêu sống lại là do Thánh Chủ, nó có thể chính là…”

Hàn Sâm không nói hết câu, bởi vì khả năng đó thật sự quá đáng sợ.

Hàn Vũ Phi gật đầu và nói: “Theo ta đoán có hai khả năng. Một là giống như ngươi nghĩ, Thánh Chủ đã mượn thân xác của Cửu Mệnh Huyết Miêu tiến hành thí nghiệm nào đó để nó trở thành thế thân của hắn. Khả năng còn lại đó là Thánh Chủ lấy máu của mình dung hợp với Cửu Mệnh Huyết Miêu, nên khiến nó sống lại và trở thành một loài biến dị mới. Chỉ có vậy mới giải thích được tại sao sức mạnh gen của Cửu Mệnh Huyết Miêu lại gần giống như Lam Huyết của Thánh Chủ, đó cũng là lý do vì sao lực lượng của Cửu Mệnh Huyết Miêu có thể chống lại lực lượng Lam Huyết, chỉ có lực lượng của Thánh tộc mới có thể

kìm hãm sức mạnh của Thánh tộc.

“Ngươi cảm thấy là loại khả năng nào?” Sắc mặt Hàn Sâm quái dị, hắn nhớ đến trước khi chết ma nữ có nói nên cẩn thận lão Miêu, lúc này nhớ đến câu nói đó thật sự có ý nghĩa sâu xa.

“Không biết.” Hàn Vũ Phi đóng kín thiết bị, thả Hàn Sâm từ trong khoang ra ngoài.

“Có cách nào bài trừ Lam Huyết trên người ta không?” Hàn Sâm vừa hoạt động cơ thể vừa hỏi.

“Gen đã dung hợp thì không thể xóa bỏ, nhưng sao ngươi lại muốn xóa nó? Nếu chỉ mỗi lực lượng Lam Huyết thì sẽ có nhược điểm rất lớn, nhưng trong cơ thể ngươi còn có gen Lam Huyết biến dị của Cửu Mệnh Huyết Miêu này. Loại gen biến dị này không bị quy tắc đại vũ trụ bài xích, ngươi chỉ cần dung hợp hai loại gen này lại thành một là có thể khống chế nó tuyệt đối. Khi đó ngươi sẽ trở thành một Thánh Chủ không bị các quy tắc của đại đại vũ trụ bài xích, và ngươi sẽ làm được nhiều chuyện hơn so với Thánh Chủ hiện thời, thậm chí đến lúc đó ngươi có thể giết Thần Linh mà không cần đến gen Thần Siêu Cấp.” Hàn Vũ Phi nói với vẻ phấn khích.

“Tại sao ta lại giết Thần Linh?” Hàn Sâm cau mày và hỏi.

Bản thân Hàn Sâm đã từng thử trở thành một Thần Linh. Mặc dù Thần Linh đúng là có vài thành phần nguy hiểm, nhưng vẫn chưa đến mức cần ắt phải tiêu diệt.

Nói đến mức độ nguy hiểm, thì tội ác mà các tộc phạm phải khi phát triển làm lớn mạnh bản thân thì còn nhiều hơn cả Thần Linh ấy chứ, mức nguy hiểm của họ không hề kém cạnh Thần Linh.

Nếu không vì mình có thù với Thần Linh thì Hàn Sâm chẳng nghĩ ra được lý do vì sao mình phải giết bằng được bọn họ.

Hàn Vũ Phi nhìn Hàn Sâm bằng ánh mắt kỳ lạ, hồi lâu nàng mới than nhẹ: “Ngươi còn chưa biết rõ về bản chất của Thần Linh, nếu ngươi rõ ràng thì cũng sẽ nghĩ như vậy.”

“Ngươi có thể giúp ta hiểu mà.” Hàn Sâm nhìn Hàn Vũ Phi bằng ánh mắt sáng rực.

“Nhất thời khó có thể nói tường tận mọi chuyện.” Hiển nhiên Hàn Vũ

Phi không muốn trả lời chuyện này, nàng bèn chuyển chủ đề: “Ngươi

tạm ở lại chỗ này trước đi, ta sẽ nghĩ cách để ngươi khống chế được lực lượng Lam Huyết, còn việc loại trừ Lam Huyết thì e rằng ta không đủ khả năng.”

“Sau khi dung hợp xong, ta còn có thể sử dụng những thuật gen đã tu luyện trước kia không?” Hàn Sâm hỏi.

“Không thể, sức mạnh gen của Thánh huyết rất mạnh, cho dù nó không bài xích thì cũng không thể đồng hành với bất kỳ loại gen nào khác. Sau này ngươi chỉ có thể sử dụng một loại lực lượng, nhưng nhiêu đó đã đủ rồi.” Hàn Vũ Phi nói.

“Ngươi có chắc sau khi sở hữu lực lượng Thánh huyết thì chẳng thể sử dụng bất kỳ lực lượng nào khác không?” Hàn Sâm hỏi với vẻ mặt kỳ dị. “Tất nhiên, chẳng phải ngươi đã đích thân trải nghiệm rồi sao?” Hàn Vũ Phi hỏi lại.

“Đúng rồi, ta cực kỳ có hứng thú với Hàn Kính Chi đó, ngươi hãy kể tường tận những chuyện của hắn cho ta nghe.” Hàn Vũ Phi nheo mắt và nói.

“Có thể, giao dịch đi, ta muốn biết bản chất của Thần Linh là gì?” Hàn Sâm bình tĩnh đáp lời.

Hàn Vũ Phi nhìn Hàn Sâm một cách nghiêm túc, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Được, ta có thể cố gắng giải thích cho ngươi nghe, nhưng ta không đảm bảo ngươi sẽ hiểu những gì ta nói.”

Hết chương 3015.

Chương 3016. Thần và trường sinh

“Chỉ cần ngươi bằng lòng giải thích, thì chắc là ta sẽ hiểu được.” Hàn Sâm nhìn Hàn Vũ Phi nói.

Hàn Vũ Phi không có ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngoài tộc Cổ Thần và các Thần Linh, tất cả các sinh vật trong vũ trụ đều có tuổi thọ nhất định, ngươi có biết điều gì quyết định độ dài tuổi thọ không?”

Hàn Sâm suy nghĩ rồi nói: “Các sinh vật khác nhau có tuổi thọ khác nhau, chắc là bị ảnh hưởng bởi gen của chúng, phải không?”

Hàn Vũ Phi gật gật đầu: “Đúng là như vậy, nếu không phải chết do ngoài ý muốn thì yếu tố lớn nhất gây ảnh hưởng tới tuổi thọ sẽ là gen; sinh vật khác nhau có gen khác nhau, và cũng quyết định việc tuổi thọ của chúng khác nhau. Nhưng điều này không phải là tuyệt đối, trên thực tế, có nhiều cách ảnh hưởng đến tuổi thọ, chẳng hạn như kỹ thuật đóng băng vốn đã phổ biến trong đại vũ trụ, có thể làm chậm quá trình cập nhật thông tin của gen, đạt được mục đích kéo dài tuổi thọ.”

“Công nghệ đóng băng chỉ là một phương pháp ngu ngốc, bởi vì trong quá trình đóng băng, sinh vật gần như tương đương với trạng thái đã

chết đi, cho nên khoảng thời gian này hoàn toàn là vô nghĩa. So ra thì, có một thuật gen thời gian cao cấp, có thể dừng thời gian của cơ thể,

như vậy thì gen của cơ thể sẽ không bao giờ được cập nhật, về mặt lý thuyết thì có thể nói là trường sinh bất tử, hơn nữa còn có thể giữ mãi tuổi thanh xuân.”

“Giống như ngươi sao?” Hàn Sâm nhìn Hàn Vũ Phi nói, Hàn Vũ Phi đã bị mắc kẹt trong núi Lưỡng Giới không biết bao nhiêu trăm triệu năm, nhưng nàng vẫn duy trì tuổi thanh xuân của mình, cũng không chết đi, giống như là một loại sức mạnh thời gian.

Hàn Vũ Phi không trả lời Hàn Sâm mà tiếp tục nói: “Về lý thuyết thì, chắc là có nhiều sinh vật có thể sống trường sinh bất tử, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy, cho dù đó là sinh vật bình thường, hay là dị chủng Chân Thần có khả sức mạnh thời gian mạnh mẽ, thì một khi chúng sống lâu hơn tuổi thọ gen của chính mình thì sẽ có đủ loại cái chết ngẫu nhiên. Trước khi Thánh vực xuất hiện, tình huống này rất phổ biến, những sinh vật mạnh mẽ như Chân Long và Phượng Hoàng, cho dù cơ thể có mạnh đến mức nào, sức sống có tràn đầy đều đâu, thì đến một thời khoảng gian nhất định, bọn họ vẫn sẽ chết một cách khó hiểu.”

“Ý của ngươi là Thần tước đoạt tuổi thọ của những sinh vật đó sao?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hàn Sâm, hắn nghĩ đến khả năng cướp đi tuổi thọ của Thần Linh.

Hàn Vũ Phi gật đầu nói: “Không sai, chính là như vậy, sau khi Thánh vực xuất hiện, cưỡng chế phá vỡ kết giới không gian, buộc Thần Cung phải hiện thế, chém giết không biết bao nhiêu là Thần Linh hàng thế, khiến cho Thần Cung bị thương nghiêm trọng. Sau khi ta thoát khỏi vây nhốt thì đã thấy rất nhiều lão ngoan đồng ở thời đại Thánh vực còn sống cho tới tận bây giờ, với tuổi thọ nguyên bản của bọn họ thì hoàn toàn không sống được đến giờ mới đúng. Lời giải thích duy nhất là do trận Thần chiến ở Thánh vực kia, đã làm yếu đi phần nào sự khống chế của Thần Linh, cho nên bọn họ có thể sử dụng nhiều cách khác nhau để tồn tại cho đến bây giờ. Ở Thánh vực trước đây căn bản là chưa bao giờ xảy ra tình huống này.”

“Như vậy có nghĩa là, giết Thần Linh là để trường sinh bất tử sao?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày, mặt dù cách nói của Hàn Vũ Phi có chút lý lẽ, nhưng Hàn Sâm vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Trường sinh bất tử không phải là thứ mà ta theo đuổi, nhưng ta cũng không thích cảm giác bị gò bó tính kế, ta có thể sống được bao lâu là do khả năng và số phận của ta, Thần Linh muốn cưỡng đoạt quyền được sống sót của ta, thì ta sẽ không để bọn họ được như ý, còn muốn để bọn họ được nếm thử mùi vị tính mạng của bản thân bị nắm trong †ay của người khác.” Hàn Vũ Phi vừa nói vừa dùng tay đỡ cặp kính gọng đen bên.

“Người phụ nữ này… Thật điên cuồng…” Hàn Sâm không thể không thừa nhận rằng Hàn Vũ Phi là một trong những người phụ nữ đáng sợ nhất mà hắn từng gặp.

Hàn Sâm đột nhiên nhớ tới trong bức tranh, Hán Vũ Phi bị buộc tội báng bổ Thần Linh, nhưng bản án còn nặng hơn hình phạt của giết Thần, điều này không phải là không có lý.

Hàn Sâm thậm chí có thể chắc chắn rằng ở thời đại Thánh vực, người phụ nữ này hẳn đã thí nghiệm với Thần Linh, đây chắc chắn là tội nặng hơn cả việc giết Thần.

“Vậy còn Thánh Chủ thì sao? Hắn cũng giết Thần Linh vì lý do này sao?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Phi và hỏi.

“Hắn nói với ta như vậy, nhưng ta đoán chắc không giống vậy hoàn †oàn đâu, ít nhất hắn không đơn giản là vì bản thân, chắc là có quan hệ với người khác.” Hàn Vũ Phi trầm ngâm nói.

“Uyển Nhi?” Hàn Sâm nói thẳng cái tên đó, quan sát phản ứng của Hàn Vũ Phi.

Trên mặt Hàn Vũ Phi lộ rả vẻ mặt ngạc nhiên: “Ngươi biết Uyển Nhi sao?”

Hàn Sâm thầm nói trong lòng: “Đâu chỉ là biết.”

Hàn Vũ Phi không đợi Hàn Sâm trả lời, mà tiếp tục nói: “Đúng vậy, đó là người mà Thánh Chủ cưng chiều nhất, ta nghĩ Thánh Chủ muốn giết Thần như vậy có lẽ là có chút liên quan đến Uyển Nhi, nếu không thì với năng lực của hắn, muốn tránh Thần Linh để sống tiếp cũng không khó.”

“Uyển Nhi là em gái của Thánh Chủ sao?” Hàn Sâm thấy giọng điệu của Hàn Vũ Phi có chút kỳ lạ nên vội vàng hỏi.

“Mặc dù Thánh Chủ luôn nói rằng Uyển Nhi là em gái của hắn, nhưng mà ta có thể chắc chắn rằng Uyển Nhi không phải là em gái của hắn,

bởi vì Uyển Nhi và hắn hoàn toàn không phải một chủng tộc.” Hàn Vũ khẳng định nói.

“Ngươi chắc chắn bọn họ không cùng chủng tộc sao?” Hàn Sâm hỏi.

“Tất nhiên, Uyển Nhi là tộc nhân của ta, xét về thâm niên, nàng còn phải gọi ta là dì, ta gần như đã nhìn nàng lớn lên, ngươi nghĩ là ta có nhầm được không?” Hàn Vũ Phi bĩu môi nói .

“Cái gì? Uyển Nhi và ngươi là người cùng một tộc? Ngươi là tộc nào?” Hàn Sâm trợn tròn mắt nhìn Hàn Vũ Phi, đến bây giờ hắn vẫn không biết Hàn Vũ Phi thuộc tộc nào.

“Tộc Vu.” Hàn Vũ Phi thở dài: “Nhưng tộc của bọn ta đã gần như tuyệt chủng từ rất lâu trước đây, e rằng có rất ít người trong đại vũ trụ từng nghe nói đến cái tên này, ngoài ta ra, cũng không biết còn tộc nhân nào còn sống hay không. Năm đó ít nhất còn có Thái Nhất, Đế Tuấn và Tử Đấu, nhưng bây giờ…”

“Mấy người Thái Nhất, Đế Tuấn và Tử Đấu đều là tộc Vu sao?” Hàn Sâm mở to mắt.

Hàn Vũ Phi cười khổ: “Bây giờ thì không phải nữa, Đế Tuấn đã trở thành Thần, tất nhiên không còn là người của tộc Vu bọn ta nữa, mà Tử Đấu cũng đã mất từ lâu rồi, Tử Đấu ở núi Lưỡng Giới cũng chỉ là chấp niệm của hắn mà thôi. Thái Nhất thì càng không biết tung tích, e rằng hắn đã chết trong Thần chiến.”

Hàn Sâm càng nghe thì sắc mặt càng trở nên kỳ lạ, không ngờ hai người Uyển Nhi và Hàn Vũ Phi lại là cùng một tộc, cả Đế Tuấn và Thái Nhất đều là người của tộc Vu.

Kể từ sau khi Thần Cung hiện thế, Hàn Sâm đã bí mật tìm kiếm Thần miếu của Đế Tuấn, muốn trả lại mối thù mà năm xưa hắn để lại. Tuy nhiên, Hàn Sâm lục khắp Thần Cung cũng không tìm thấy một lá cờ †hần có chữ “Đế Tuấn “, cũng không biết được rốt cuộc thì Đế Tuấn ở trong Thần miếu nào.

Còn Thái Nhất và Thần miếu Kim Chúc kia, Hàn Sâm cũng không tìm thấy, điều này khiến Hàn Sâm cảm thấy rất kỳ lạ.

Hàn Sâm nhanh chóng nói với Hàn Vũ Phi về chuyện hắn gặp được Thái Nhất và chuyện Thái Nhất sửa chữa xong Thần miếu Kim Chúc thì phá không đi mất, hắn muốn nghe ý kiến của Hàn Vũ Phi.

Hàn Vũ Phi sau khi nghe điều này thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Thái Nhất vẫn còn sống à?”

“Đúng vậy, nhưng hắn sửa Thần miếu Kim Chúc rồi thì phá không đi mất, sau khi Thần Cung hiện thế, ta cũng không tìm thấy Thần miếu Kim Chúc kia trong Thần Cung, chuyện gì đang xảy ra?” Hàn Sâm hỏi.

Hàn Vũ Phi cười cười: “Đương nhiên không tìm được, bởi vì Thần miếu Kim Chúc đó vốn là một Thần miếu được làm ra dựa theo Thánh vực, muốn thay thế Thần miếu nguyên bản, trở thành chủ nhân mới của vũ trụ, không còn bị trói buộc bởi Thần Cung và Thần Điện Gen nữa, mục đích cuối cùng là thay thế toàn bộ Thần Cung. Tiếc là còn chưa thành công thì Thánh vực đã bị phá hủy, Thần miếu Kim Chúc cũng bị phá hủy, không ngờ là Thái Nhất đã khởi động lại Thần miếu Kim Chúc một lần nữa”

Hàn Sâm muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm thấy toàn bộ phòng thí

nghiệm rung chuyển dữ dội, tường băng nứt ra, kim loại vỡ vụn, như thể xảy ra một trận động đất.

Một luồng khí tức đáng sợ cùng lúc bao phủ lấy mặt đất, với sự trì độn của Hàn Sâm hiện giờ cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đó.

Hết chương 3016.

Chương 3017. Thần Âm Ảnh

“Tàn dư của Thánh vực, còn không nhanh ra đây chịu chết.” Âm thanh của Thần Hạo Nhiên chấn động không gian, bức tường băng của phòng thí nghiệm bằng băng vỡ tung, dụng cụ tan nát, cả phòng thí nghiệm sắp sụp đổ đến nơi.

Ánh mắt của Hàn Vũ Phi đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cầm con dao giải phẫu trong tay, trong nháy mắt lao ra khỏi phòng thí nghiệm bằng băng, đáp xuống đỉnh của tòa kiến trúc, lấy ra một quả cầu kim loại rỗng ruột từ trong túi của nàng, ném vào không trung.

‘Từng chùm từng chùm tia sáng lập tức bắn ra từ quả cầu kim loại, những chùm sáng đó đan xen vào nhau thành một kết giới, bảo vệ kiến trúc băng, lập tức chặn âm thanh của thần, giúp phòng thí nghiệm không còn bị hư hại nữa.

Hàn Sâm và Long Nữ cũng bước ra khỏi phòng thí nghiệm bằng băng ấy, thấy tinh không bốn phía đã biến thành bóng tối, như thể toàn bộ †inh cầu Lãng Ngưng đã bị tách ra khỏi thế giới.

Hình như trong khoảng không gian tối tắm đó, có một bóng đen lơ lửng đang lạnh lùng nhìn bọn họ, mà thần âm đáng sợ ban nãy đúng là được phát ra từ bóng ma đó.

Bởi vì bóng ma kia hòa làm một với khoảng không gian tối tăm, nên hoàn toàn không nhìn ra được k nó trông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ như hai vết máu trong khoảng không.

Hàn Sâm có thể cảm nhận rõ ràng là đôi mắt kia chủ yếu là nhìn chằm chằm hắn, cộng thêm những lời nói vừa rồi, không khó để đoán ra tên không rõ lai lịch này đang nhắm đến hắn.

“Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây?” Hàn Sâm lên tiếng hỏi.

“Thần Âm Ảnh, ta tới đây để thanh trừ tàn dư của Thánh vực là ngươi.” Giọng nói hùng hồn của vị thần kia lại vang lên, đôi mắt đỏ như máu trong khoảng không càng trở nên ác liệt hơn.

“Xác thịt của Thần Âm Ảnh cấp Hủy Diệt trực tiếp giáng lâm, có vẻ như Thần Linh thực sự rất kiêng ky huyết mạch của Thánh Chủ, nóng lòng muốn giết những kẻ có được Lam Huyết.” Vẻ mặt Hàn Sâm không thay đổi, nhìn về phía Thần Âm Ảnh, lạnh nhạt nói: “Muốn quét sạch tàn dư của Thánh vực thì ngươi nên đi tìm cái tên đã cho ta Lam Huyết mới đúng chứ? Thả kẻ cầm đầu ở đó không giết, lại đi giết nạn nhân bị ép phải tiếp nhận Lam Huyết là ta, hóa ra Thần Linh cũng chỉ là những kẻ mềm nắn rắn buông mà thôi.”

“Hừ, chỉ cần là tàn dư của Thánh vực thì đều phải chết.” Bóng ma nói xong thì hồng quang trong mắt hóa thành hai chùm sáng đỏ rọi về hướng Hàn Sâm.

Đang lúc Hàn Sâm chuẩn bị nghênh chiến, thì nhìn thấy bóng dáng của Hàn Vũ Phi lóe lên thoáng cái đã đứng trước mặt Hàn Sâm, trên tay cầm điều khiển từ xa, chỉ nhìn thấy ngón tay đặt trên điều khiển của Hàn Vũ Phi bấm hai lần, một bức màn ánh sáng ngay lập tức được chiếu ra từ điều khiển từ xa, tạo thành một màn ảnh trông như gương.

Chùm sáng đỏ của Thần Âm Ảnh bắn lên trên màn hình, lại bị bắn ngược trở lại, và vì thế Thần Âm Ảnh phải bắn ra thêm hai chùm sáng màu đỏ nữa, cho chúng triệt tiêu lẫn nhau.

“Thần Âm Ảnh, ta không quan tâm ngươi muốn giết ai, nhưng nếu ngươi dám phá hủy phòng thí nghiệm của ta, thì ngươi phải trả giá.” Hàn Ngọc Phi lạnh lùng nói.

“Hàn Vũ Phi, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nếu như ngươi không muốn bị giam cầm thêm hàng trăm triệu năm nữa, thì khôn hồn rời đi ngay lập tức.” Thần Âm Ảnh hừ lạnh.

“Ta rất muốn biết, người giam giữ ta hàng trăm triệu năm kiểu gì?” Hàn Vũ Phi lạnh nhạt nói.

“Nếu như ngươi muốn chết như vậy thì bổn thần sẽ tác thành cho ngươi.” Giọng của Thần Âm Ảnh lạnh lùng nghiêm nghị, hồng quang trong mắt đôi mắt lóe lên, nhưng lần này nó không biến thành một chùm tia màu đỏ và bắn ra, mà thay vào đó lại giống như hai mặt trời đỏ như máu, tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ trong khoảng không tối tăm.

Hàn Sâm và Long Nữ đột nhiên thay đổi sắc mặt, bọn họ đều ngưng tụ lực lượng để phòng ngự, nhưng lại đột nhiên cảm thấy thân thể mình bị mất tự chủ, bị cố định ở đó như một con rối.

Không chỉ vậy, một giây sau, thân thể Hàn Sâm đột nhiên chuyển động không kiểm soát được, cánh tay đang cầm Cổ Linh Chủng lại đưa lên, †ừ từ ép về phía đầu của hắn, cuối cùng hắn ấn vào đầu bằng cả hai tay, dùng sức vặn, như thể muốn tháo đầu của mình xuống.

Long Nữ cũng không khác là bao, ôm đầu bằng cả hai tay, đã vặn cổ mình đến chín mươi độ rồi, hơn nữa vẫn còn dùng sức để vặn ngược tiếp, tiếng ken két của xương cổ vang lên không ngừng, như thể đầu sẽ bị vặn xuống bất cứ lúc nào, khiến cả miệng và mũi của Long Nữ tràn máu.

Hàn Sâm cũng không khá hơn là bao, cảm thấy cổ sắp bị bẻ gãy, cằm sắp chạm vào lưng, cả khuôn mặt như sắp nổ tung.

“Tự vặn gãy đầu của mình, cách chết này đúng là mới lạ!” Hàn Sâm cười tự giễu nghĩ.

Hắn biết rằng hắn và Long Nữ bị điều khiển bởi sức mạnh của Thần Âm Ảnh, nhưng không biết rốt cuộc thì là loại sức mạnh gì, mà có thể khống chế được bọn họ lúc nào không hay.

Cơ thể của Hàn Sâm bị mắc kẹt trong sức mạnh của Lam Huyết, căn bản là không có cách nào để giải quyết, trừ phi hắn sử dụng thể Thần Linh Siêu Cấp hoặc sử dụng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh để kích hoạt sức mạnh của Lam Huyết, không thì cũng không còn cách nào khác.

Bình Luận (0)
Comment