Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 387 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Trong lúc Hàn Sâm đang lưỡng lự không biết nên sử dụng sức mạnh nào, thì đột nhiên hắn nhìn thấy một tia sáng bắn ra từ đỉnh của chiếc điều khiển từ xa trong tay Hàn Vũ Phi, chùm sáng kéo dài ra hơn một mét, sau đó mở ra xung quanh, ngay lập tức biến thành một chiếc ô ánh sáng.

Hàn Vũ Phi lại ấn vào chiếc điều khiển từ xa đã trở thành tay cầm của chiếc ô, chiếc ô đột nhiên biến thành màu đen, chắn ngang đỉnh đầu của bọn họ, chặn ánh sáng màu đỏ của Thần Âm Ảnh.

Hàn Sâm và Long Nữ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình.

“Hồng quang đó là sức mạnh gì vậy?” Hàn Sâm hỏi với cái cổ vẫn còn đau.

“Hồng quang chỉ là thứ trợ giúp, sức mạnh thực sự của hắn chính là nó.” Hàn Vũ Phi chỉ xuống đất.

Hàn Sâm nhìn lướt qua, thấy không có gì trên mặt đất, nơi bọn họ đứng là đỉnh của tòa kiến trúc bằng băng bị tuyết dày bao phủ.

Nhưng chỉ trong giây lát sau, Hàn Sâm hiểu được thứ Hàn Vũ Phi đang nói đến chính là cái bóng, dưới sự chiếu sáng của hồng quang kia, chiếc ô trong tay Hàn Vũ Phi tạo thành một cái bóng lớn, che hết bóng của mấy người Hàn Sâm.

“Cho nên như vầy thì có thể chặn được sức mạnh Thần Âm Ảnh ta sao?” Thần Âm Ảnh hừ lạnh, hồng quang trong mắt hắn tăng vọt, làm cho những bóng đen xung quanh hắn trở nên rõ ràng hơn.

Hàn Sâm ngay lập tức phát hiện ra chiếc ô mà Hàn Vũ Phi đang cầm đang rung lên dữ dội, như thể nó sẽ bay khỏi tay nàng bất cứ lúc nào.

Hàn Vũ Phi khẽ cau mày, đang định di chuyển thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông ngân vang trong khoảng không tối tăm, như thể có rất nhiều chiếc chuông nhỏ cùng rung lên.

Ngay sau đó, mấy người Hàn Sâm nhìn thấy trong khoảng không tối †ăm có một vầng sáng màu tím xuất hiện, mười con Chân Long với những tia sáng rực rỡ kéo một cỗ xe bằng đồng, bước đi không trung, như thể tia sáng lúc rạng đông giữa trời và đất.

“Đó là… Thanh Đồng Chiến Xa của Tử Đấu…” Hàn Sâm nhìn lướt qua, ngay lập tức nhận ra lại lịch của cỗ xe kia, trước đây hắn đã từng giấu trong mắt Tử Đấu, đi trên Thanh Đồng Chiến Xa đó.

Vân Long kéo chiến xa đến phía trên phòng thí nghiệm bằng băng, đặt toàn bộ phòng thí nghiệm bằng băng dưới bóng của chiến xa và Vân Long.

Một tiếng két vang lên bên tai, cánh cửa của chiếc xe bằng đồng mở ra, Tử Đấu bước ra khỏi đó, đứng trên không trung nhìn chằm chằm vào Thần Âm Ảnh trong bóng tối.

Hết chương 3017.

Chương 3018. Đệ nhất thần tướng

“Đệ nhất thần tướng, Tử Đấu… Nghe tên đã lâu… Thật đáng tiếc… Ngươi của hiện giờ chỉ còn lại chấp niệm mà thôi…” Thần Âm Ảnh nhìn thấy Tử Đấu lạnh lùng thì nói với chút ngạo nghễ.

Tử Đấu hoàn toàn không để ý đến Thần Âm Ảnh, thay vào đó lại nhìn vào Hàn Vũ Phi ở bên dưới.

Hàn Vũ Phi cong môi cười lạnh: “Chuyện của ta không cần ngươi lo.”

Tử Đấu nhẹ giọng nói: “Ta không quan tâm đến chuyện của ngươi, chỉ không cho phép bất cứ người nào ai làm tổn thương ngươi thôi.”

“Vây là ngươi nghĩ ta không bằng hắn chứ gì?” Hàn Vũ Phi nói với vẻ mặt u ám.

Tử Đấu lắc đầu: “Không phải, dù ngươi có mạnh đến đâu, hay ngươi đã trở thành kẻ mạnh nhất vũ trụ, nhưng chỉ cần ta vẫn còn ở đây thì không cần biết là ai muốn làm tổn thương ngươi, tất cả đều phải bước được qua xác của ta đã.”

Hàn Sâm nghe mà cả người đều nổi da gà, trong lòng thầm nói: “Xem ra hai người này có gian tình, nhưng trước đó Hàn Vũ Phi đã nói Tử Đấu chết từ lâu rồi, chỉ còn lại chấp niệm mà thôi, không lẽ Tử Đấu hiện giờ không phải là một tồn tại có xác thịt sao?”

“Đủ rồi! Các ngươi tưởng bổ thần là không khí đấy à?” Thần Âm Ảnh hiển nhiên không nghe nổi nữa, nghiêm nghị hét lên, thần âm vang vọng như sấm sét, hồng quang trong mắt lại tăng vọt, chiếu rọi thế giới đen tối thành một màu đỏ như máu.

Nhưng dưới cái bóng của Thanh Đồng Chiến Xa, bóng của mấy người Hàn Sâm đã bị che mất, Thần Âm Ảnh cũng không điều khiển bọn họ được thông qua cái bóng nữa.

Lúc này Hàn Sâm mới ngạc nhiên khi thấy trên người của Tử Đấu không có bóng, trông giống như một âm hồn quỷ mị vậy.

Khi hồng quang trong mắt của Thần Âm Ảnh ngày càng mạnh hơn, cơ thể hòa với bóng tối cũng dần hiện ra, lúc này mấy người Hàn Sâm mới nhìn thấy rõ ràng.

Thần Âm Ảnh giống như một con Tà Long màu đen, toàn thân đều là vảy đen như mực, nhưng trên lưng lại có một đôi cánh bướm màu đen, đầu giống như Giao Long, nhưng chỉ có một chiếc sừng nhọn, cả người Thần Âm Ảnh tản ra diễm khí màu đen kỳ dị ma quái, như thể màn đêm đều được tỏa ra từ nó vậy.

Chỉ thấy đôi cánh phía sau Thần Âm Ảnh võ võ, toàn bộ không trung tối tăm đều chấn động theo đôi cánh của nó, bóng tối kia lại dần cô đặc lại, biến thành những cự thú hắc ám đáng sợ, xuất hiện mở mọi hướng trong hư không.

Chân Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Côn Bằng, tất cả các loại sinh vật huyền thoại liên tục được hình thành trong bóng tối, mỗi con đều toát ra khí tức vô cùng đáng sợ, nhìn kiểu gì cũng thấy không chỉ đơn giản là cái bóng.

Nhưng cơ thể của bọn chúng đều đen như mực, cứ như một cái bóng, nhưng cũng có cảm giác vừa chân thật vừa rắn chắc, cực kỳ yêu dị huyền ảo, vừa thật vừa giả như vậy khiến người ta không thể phân biệt được.

“Những dị chủng do bóng đen biến thành kia, chắc là sẽ không có năng lực chiến đấu thật đâu đúng không?” Trong lòng Hàn Sâm hơi kinh ngạc, nếu những thứ kia đều có năng lực chiến đấu thật, cho dù có gấp đôi quân số của bọn họ thì cũng không đánh lại nhiều sinh vật kinh khủng như vậy.

Vẻ mặt của Hàn Vũ Phi không thay đổi, trông vẻ rất thản nhiên nói: “Đó là cơ thể bằng bóng được tạo ra bởi thần lực ảnh của Thần Âm Ảnh, đương nhiên không phải là dị chủng thực sự”

Hàn Sâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hàn Vũ Phi lại nói luôn: “Nhưng những bóng đen đó có tám mươi phần trăm sức mạnh của bản thân dị chủng”

Hàn Sâm không nói nên lời, tám mươi phần trăm sức mạnh, giờ đây toàn bộ khoảng không đều là bóng của các dị chủng, cái gì mà phần sót lại của Chân Long Phượng Hoàng, mỗi một cái đều là tồn tại kinh khủng cấp Chân Thần, đừng nói là có tám mươi phần trăm sức mạnh, cho dù chỉ có năm mươi phần trăm sức mạnh thì nhiều bóng đen đáng sợ như thế kia cũng đủ sức để hủy diệt mọi thứ.

“Cái bóng trong bóng tối, hồi sinh linh hồn của ngươi, nghiêm phạt thế giới này… Vương quốc của những cái bóng… Bóng tối buông xuống…” Cùng với tiếng gầm của Thần Âm Ảnh, vô số bóng của dị chủng cũng rít lên, lao về phía tinh cầu Lãng Ngưng từ mọi hướng.

Những cái bóng của dị chủng kia, mỗi một cái đều là nhưng kẻ có trình độ huyer diệt được tinh cầu, giờ đang ùn ùn kéo tới giống như thú triều, giống như ma triều màu đen, cảnh tượng cực kỳ chấn động.

Long Nữ và Hàn Sâm đều đã sẵn sàng để chiến đấu, một lực lượng đáng sợ như vậy có lẽ đã không phải thứ mà Tử Đấu có thể chống lại được.

Hàn Sâm thậm chí còn có kế hoạch dùng thể Thần Linh Siêu Cấp để trốn thoát, những cái bóng kinh khủng như thủy triều đang tấn công, đã không phải là thứ thực lực của một hai người có thể chống lại được.

Hàn Vũ Phi chỉ đứng đó, không hề có ý định chiến đấu, nàng bình tĩnh nhìn những cái bóng dị chủng đến từ mọi hướng, không hề có chút động tĩnh nào.

Đột nhiên, Hàn Sâm cảm thấy một khí thế đáng sợ bùng phát, giống như chiến ý không gì có thể dập tắt của thời cổ đại, lấp đầy trời đất trong chốc lát.

Đưa mắt nhìn về phía Tử Đấu, chỉ thấy tử khí bốc lên từ cơ thể của Tử Đấu, toàn thân bùng lên ngọn lửa màu tím rừng rực, chiến ý đáng sợ tỏa ra từ cơ thể hắn biến thành một vầng sáng màu tím có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, như nhuộm bóng tối kia thành màu tím.

“Ta đã nói, chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương ngươi.” Giọng của Tử Đấu lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại nóng cháy rực lửa.

“Vậy để ta xem, đệ nhất thần tướng của Thánh vực chỉ còn lại chấp niệm thì có bản lĩnh đến mức nào.” Hắc diễm trên Thần Âm Ảnh chập chờn, làm bóng của dị chủng ở trong bóng tối càng thêm nhiều.

Vẻ mặt của Tử Đấu không thay đổi, Hàn Sâm và Long Nữ đều đã sẵn sàng chiến đấu, bóng của những dị chủng đó đến quá nhanh, đánh tới như một dòng lũ hủy diệt.

Bình Luận (0)
Comment