Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 388 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Ngay trong khoảnh khắc đó, chiến ý trên người Tử Đấu hoàn toàn bùng nổ, ngọn lửa màu tím ngưng tụ thành chu thiên tinh thần, bao quanh hắn như vòng sao vũ trụ.

“Hạp khí xung Đẩu Ngưu… Tử vi định càn khôn… Chu thiên tinh thần sát…” Cùng với giọng nói lãnh đạm của Tử Đấu, vũ trụ tinh thần trên cơ thể hắn nổ tung ngay lập tức.

Chiến ý đáng sợ quét qua Bát Hoang Lục Hợp, những ngôi sao màu tím giống như vụ nổ lớn của vũ trụ, biến thành hàng ngàn tỉ lưu quang bắn ra, nơi mà những lưu quang của sao trời đi qua, mọi thứ đều bị chôn vùi.

Bóng của dị chủng giống như thủy triều kia bị hủy diệt chôn vùi giữa lưu quang của sao trời, giống như tuyết gặp phải than.

Khoảng không đen tối lúc này đã biến thành một màu tím rực rỡ, Tử Đấu giống như Tỉnh đẩu ở trung tâm vũ trụ, những ngôi sao trên bầu trời đang xoay vòng và tản ra xung quanh hắn.

Ma triều che trời rợp đất trong nháy mắt đã bị thanh tẩy không còn gì, Thần Âm Ảnh tối hét lên một tiếng thảm thiết, biến mất tăm trong sự đan xen của ánh sao tím.

“Tử Đấu, nếu không phải bổn thần bị giới hạn bởi xác thịt, sao có thể cho phép ngươi càn rỡ” Giọng nói của Thần Âm Ảnh dần biến mất, bầu trời đây sao cũng trở lại bình thường.

Tử Đấu không nói gì, chỉ liếc Hàn Dư Phi, sau đó quay trở lại Thanh Đồng Chiến Xa, mười con Vân Long kéo Thanh Đồng Chiến Xa phá không rời đi, nhanh chóng biến mất giữa các vì sao.

“Tử Đấu đúng là mạnh mẽ, không hổ danh là người từng có thể đánh một trận với Thánh Chủ.” Hàn Sâm khen ngợi.

Trước đây hắn đã nghe nói Tử Đấu là là thân tướng có sức chiến đấu mạnh nhất ở Thánh vực, nhưng lại không có khái niệm nên hắn cũng không biết là mạnh đến mức nào, nhưng giờ hắn đã tận mắt chứng kiến sự kinh khủng của Tử Đấu.

Tử Đấu chỉ còn lại chấp niệm không có xác thịt, vẫn tự mình đánh bại Thần Linh cấp Hủy Diệt.

“Trở về đi, chắc tạm thời Thần không tới nữa đâu, bọn ta nhất định giúp ngươi khống chế sức mạnh của Thánh huyết càng sớm càng tốt.” Hàn Vũ Phi liếc mắt nhìn nơi Thanh Đồng Chiến Xa biến mất, vẻ mặt không thay đổi quay trở lại phòng thí nghiệm.

Hết chương 3018.

Chương 3019. Ngươi hiểu thật sao

Trong phòng thí nghiệm Băng bảo, sắc mặt của Hàn Sâm vô cùng kỳ quái.

“À thì, cô Hàn, làm vậy có thể khiến ta khống chế được sức mạnh của Lam Huyết thật sao?” Chân sau Hàn Sâm đứng trên một khối băng, hai †ay cung ra hai bên, đó là tư thế của chiêu thức Kim Kê Độc Lập.

Hắn đã duy trì tư thế đứng này mười mấy giờ, mà Hàn Vũ Phi cứ để cho hắn đứng như vậy, không để cho hắn làm gì cả, cũng không cho hắn tiêm các loại dịch gen, càng không dạy hắn thuật gen gì hết. Việc này khiến cho Hàn Sâm rất nghi ngờ.

“Cảm thấy chưa đủ sao? Vậy thêm vài giờ nữa.” Hàn Vũ Phi nói xong thì đặt một quả táo trong tay lên trên đỉnh đầu Hàn Sâm. Sau đó đỡ cặp kính đen của mình, nheo mắt lại nói: “Khống chế thân thể của chính mình, duy trì trạng thái tĩnh lặng.”

“Cô Hàn, như vậy có tác dụng thật ư?” Hàn Sâm vô cùng nghi ngờ rằng Hàn Vũ Phi đang giở trò với mình. Nếu chỉ cần đứng là có thể khống chế được sức mạnh của Lam Huyết, vậy còn cần những nhân viên nghiên cứu cao cấp kia làm gì? Thánh Chủ nghiên cứu suốt nhiều năm như thế cũng thành công cốc rồi.

Hàn Vũ Phi cũng thản nhiên hỏi: “Ngươi thật sự hiểu thế nào là tĩnh sao?”

Hàn Sâm nói: “Ta cũng từng học một chút công phu tu thân dưỡng tính, hơn nữa những thuật gen mà ta từng tu luyện trước kia, cũng có sở trường về kỹ thuật khống chế bản thân, ở phương diện này cũng coi là có chút tự tin.”

“Thật sao?” Trong tay Hàn Vũ Phi cầm một que chỉ bảng dài mảnh, nàng cầm que chỉ bảng đâm vào lồng ngực của Hàn Sâm, dồn sức chọt chọt.

Người Hàn Sâm vững vàng như núi, không nhúc nhích chút nào.

Hàn Vũ Phi thu que chỉ bảng về, sau đó nhìn Hàn Sâm hỏi: “Hai phát vừa rồi có cảm giác như thế nào?”

“Đau.” Hàn Sâm nói. “Còn gì nữa?” Hàn Vũ Phi hỏi tiếp. “Còn muốn có gì nữa?” Hàn Sâm nao nao.

Hàn Vũ Phi cầm que chỉ bảng chọt vào ngực Hàn Sâm: “Cho nên nói, vốn ngươi không hiểu thân thể của chính mình, thậm chí ngay cả cảm giác của chính mình cũng không mấy rõ ràng. Sinh vật càng cao cấp, chức năng thân thể của bản thân cũng càng phức tạp, tồn tại nhiều dạng cơ chế. Đau đớn đối với ngươi là một cảm giác tổng hợp. Trên thực tế sự biến hóa của nó còn có nhiều mức độ hơn, nhưng ngươi không dốc lòng cảm nhận mà thôi. Lúc que chỉ bảng hạ xuống, va chạm giữa quần áo và lông tơ, cùng ma xát với làn da, còn có cơ thể lõm xuống khi sinh ra lực đàn hồi, cũng như tổn thương của các tế bào, tan vỡ của các mao mảnh mạch máu, ngươi thật sự đều đã cảm nhận cẩn thận những cảm giác này sao?”

Hàn Sâm nuốt một ngụm nước miếng, tuy rằng trước kia hắn lợi dụng Động Huyền Khí Tràng là có thể khống chế hoàn mỹ từng tấc cơ thể, nhưng thật sự hắn chưa từng lưu ý cảm giác của chính mình tinh tế như vậy.

“Hãy dốc lòng cảm nhận tất cả những cảm giác tinh tế của cơ thể, hơn nữa để thân thể tiến vào trạng thái bất động tuyệt đối. Nếu chừng nào ngươi có thể làm được điều này thì có lẽ chính là lúc có thể khống chế Lam Huyết.” Hàn Vũ Phi nói một cách nghiêm túc.

“Thế nào là bất động tuyệt đối?” Hàn Sâm có chút tin tưởng Hàn Vũ Phi, còn nghiêm túc hỏi.

“Chính là ngăn tất cả các cơ quan trong thân thể ngươi hoạt động, đều duy trì ở trạng thái bất động. Đó chính là bất động tuyệt đối.” Hàn Vũ Phi giải thích.

“Nếu các chức năng của cơ thể hoàn toàn ngừng lại, không phải sẽ chết sao?” Hàn Sâm nhíu mày nói.

Tuy rằng làm cho trái tim ngừng đập, máu không hề chảy, cũng không phải chuyện khó khăn gì với Hàn Sâm. Nhưng nếu tất cả các chức năng của cả cơ thể ngừng hoạt động thì sẽ không khác gì người chết.

“Bất động cũng không có nghĩa là chết. bất động tuyệt đối là chỉ sự bất động của thân thể, mà không phải sự bất động của sức sống. Có nói thì ngươi cũng không hiểu được, phải tự mình cảm nhận mới được. Khi nào ngươi có thể làm được “Tâm lặng như nước, thân như gương sáng “ thì đó sẽ là lúc ngươi thành công.” Hàn Vũ Phi lại cầm que chỉ bảng quất một nhát vào mông Hàn Sâm: “Luyện tập cho tốt, thời gian của ngươi không còn nhiều.”

Khi một roi này quất tới, Hàn Sâm cố cảm nhận thử, que chỉ bảng quất vào quần áo, quần áo đè lên lông tơ, làm lông tơ ma xát với làn da, sinh ra một loại cảm giác ngứa ngáy. Sau đó lại cảm nhận được xúc cảm khi quần áo ma xát với làn da, cuối cùng mới là cơn đau xảy ra khi làn da và mao mạch bị tổn thương.

Mà đồng thời khi cảm giác được đau đớn, máu bên trong đã bị dồn ép, sinh ra cảm giác sưng và trướng, tất cả đều được phản ánh rõ ràng vào đại não Hàn Sâm.

Cái loại cảm giác phức tạp này, một chữ đau không bao giờ diễn tả được hết.

Hàn Vũ Phi đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó nói với Long Nữ bên cạnh: “Ngươi đánh người chắc là rất giỏi, đúng không?”

“Ta chỉ giỏi nấu ăn.” Long Nữ bình tĩnh nói.

“Vậy ngươi cứ coi hắn như một miếng thịt heo, làm thịt hắn tàn nhẫn vào.” Hàn Vũ Phi nhấc đùi đẹp thon dài, vừa uống trà vừa nói.

“Nhỡ nướng chín thì phải làm sao?” Long Nữ hỏi.

“Nếu thân thể có Thánh huyết bị nướng chín dễ dàng như vậy, thì hắn cũng là do hắn đáng đời.” Hàn Vũ Phi nói.

Long Nữ không nói gì nữa, đi về phía Hàn Sâm đồng thời duỗi tay nắm chặt, trên hai tay đều xuất hiện một thanh đao. Đao trong tay trái nhọn mảnh cong như nguyệt câu, đao tay trong phải thì lại như bán nguyệt.

Hai thanh đao này, một thanh là đao róc xương, một thanh là đao chặt thịt. Đối với đầu bếp thì chúng nó có tác dụng khác nhau.

“Này… Các người không nghiêm túc, đúng không?” Hàn Sâm thấy Long Nữ không hề đổi sắc mặt bước lại đây tiêu sái, trong lòng cũng không khỏi có chút ớn lạnh.

Tuy cơ thể hiện giờ của hắn rất mạnh, nhưng Long Nữ có huyết mạch Cổ Thần Vương, còn đã thăng cấp lên Chân Thần thì cũng chẳng kém gì hắn. Nếu chém từng đao xuống thật thì người có khỏe đến đâu cũng không thể chống nổi.

“Đương nhiên là nghiêm túc rồi. Mặc dù cơ thể thuộc về ngươi, nhưng cảm giác giác không thể tự nó kích hoạt được, phải có ngoại lực ảnh hưởng tới thân thể của ngươi mới có thể kích hoạt các phản ứng khác nhau trong thân thể. Như thế ngươi mới hiểu được thân thể của chính mình một cách chân chính. Việc này giống như một đứa ngốc chưa từng ra ngoài nhìn ngắm thành phố, chưa ăn uống, chơi bời, cờ bạc bao giờ, vậy thì làm sao biết được đâu là tốt đâu là xấu được?” Hàn Vũ Phi nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hàn Sâm cảm thấy những gì Hàn Vũ Phi nói có vẻ có chút đạo lý, nhưng sao cách ví von lại nghe thấy hơi là lạ.

“Cởi quần áo của hắn ra trước đã, tránh cho lãng phí đồ đạc.” Hàn Vũ Phi nói với Long Nữ đang chạy tới trước mặt Hàn Sâm.

Long Nữ cũng không nói gì trực tiếp khua đao, chỉ trong nháy mắt đã cởi lam bào Hàn Sâm mặc bên ngoài ra, nhìn áo choàng trượt xuống.

Sau đó lại vung thêm vài nhát, cởi hết quần áo trên người Hàn Sâm xuống luôn, từng món một rơi xuống đất.

“Được rồi… Được rồi…” Hàn Sâm thấy bản thân chỉ còn lại có một cái quần lót, vội vàng kêu lên.

Long Nữ nhìn về phía Hàn Vũ Phi, Hàn Vũ Phi cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lúc ngươi nấu cơm có để lại mảnh vải nào bên ngoài miếng thịt lợn không?”

“Sẽ không.” Long Nữ đáp một câu, trực tiếp khua đao, lập tức cắt đứt quần lót của Hàn Sâm.

“Không hổ là thân thể dung hợp Thánh huyết, cũng không tệ lắm.” Hàn Vũ Phi nheo mắt, như đánh giá Hàn Sâm tán thưởng nói.

Hàn Sâm đang định nói gì thì đao róc xương trên tay trái Long Nữ đâm vào xương sườn của hắn, nhất thời khiến Hàn Sâm nhịn không được hít một hơi dài, mi mắt hắn run lên vì đau đớn, suýt nữa nhịn không được kêu thành tiếng.

“Đừng nhúc nhích, dốc lòng mà cảm nhận thân thể của chính mình đi.” Hàn Vũ Phi vẫn bình tĩnh nói.

Hết chương 3019.

Chương 3020. bất động tuyệt đối

Hàn Sâm cảm thấy mình thực sự đã trở thành một con cá trên thớt rồi, quả thực đúng kiểu mặc người xâu xé.

Long Nữ đổi cách khác để hành hạ hắn, chẳng hạn như cắt bằng dao và rìu, hay là nướng lửa đun sôi. Nói chung các loại biện pháp khác nhau đều được nàng dùng đến, còn kém mỗi nước nêm thêm chút gia vị, khiến Hàn Sâm vô cùng nghỉ ngờ liệu có phải Long Nữ đã nhằm vào hắn từ sớm, muốn ăn thịt hắn, nếm xem mùi vị của hắn ra sao rồi hay không.

Nhưng Hàn Sâm của hiện giờ, tuy rằng không thể sử dụng thuật gen, nhưng thân thể lại rất mạnh mẽ. Dao nhỏ trong tay Long Nữ cũng chỉ có thể cắt ra được một vết thương nông, rất khó cắt đứt hoàn toàn.

Hơn nữa tốc độ khôi phục của miệng vết thương cực nhanh, ngay cả vết sẹo cũng không để lại một cái.

Long Nữ ra tay cũng cực có chừng mực, vài đao đó thật sự không nguy hiểm đến tính mạng. Đao róc xương chém hơn một trăm nhát đã sắp đâm vào bụng Hàn Sâm, đáng kinh ngạc là không một nhát đao nào làm tổn thương đến bộ phận quan trọng của hắn.

Nếu Hàn Sâm là một con trâu thật, vậy thì Long Nữ chính là đầu bếp, có thể róc sạch thịt của hắn, không thừa một chút nào.

Cảm giác đau đớn kịch liệt ập đến, khiến người có tâm hồn kiên cường như Hàn Sâm đau tới mức phải cắn chặt răng, suýt nữa sẽ hét lên.

“Thực ra đau đớn chính là một loại cơ chế báo động của cơ thể, hơn nữa lượng tin tức báo động sẽ thay đổi khác nhau tùy theo tình huống. Và có nhiều chế độ báo động khác nhau, ví dụ như đau, ngứa, xót, tê. Người bình thường chỉ có thể cảm nhận được một loại cơ chế báo động mạnh nhất. Ví dụ như phía sau lưng ngươi ngứa, nhưng nếu lúc này chân của ngươi bị đinh đâm thủng, như vậy người bình thường cũng chỉ cảm giác được sự đau đớn của chân, mà xem nhẹ phía sự ngứa phía sau lưng. Mà ngươi, phải cảm nhận một cách tỉ mỉ thì mới thực sự hiểu rõ về thân thể của mình được, sau đó mới khống chế được nó một cách chân chính.” Hàn Vũ Phi đứng bên cạnh nói.

Hàn Sâm cố bình tĩnh lại, cảm nhận cảm giác thân thể sau khi bị thương. Vốn đau đớn cũng đã rất đả thương người rồi, Hàn Sâm lại còn phải cảm nhận cẩn thận đó là cảm giác như thế nào, cảm giác chua xót trong đó không cần phải nói.

Trong tình trạng như vậy, Hàn Vũ Phi còn yêu cầu Hàn Sâm đạt được trạng thái “tâm lặng như nước, thân như gương sáng “ quả thực còn ác hơn cả ma quỷ.

Cũng may Hàn Sâm cũng không phải người bình thường, chỉ mất hơn một ngày, hắn đã quen cảm giác bị thương, và đã có thể bình tĩnh lại, cẩn thận cảm nhận cảm giác của chính mình.

Trong loại cảm giác này, quả nhiên hắn phát hiện có một chút khác. Ngay cả cùng là một cảm giác đau, cũng có những khác biệt rất nhỏ về mức độ. Đau khác nhau đại diện cho phản ứng khác nhau của thân thể, cũng đại diện cho những tổn thương khác nhau trên thân thể, và thân thể có thể sẽ sinh ra thay đổi sau đó.

Khi đau thì đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng nếu cảm nhận kỹ thì sẽ thấy một số cơn đau thực ra còn đi kèm với vài cảm giác rất nhỏ khác, khiến người ta khó phân biệt rốt cuộc là khó chịu hay là dễ chịu.

“Hình thức tiến hóa của sinh vật bình thường là làm cho thân thể cứng rắn cường tráng, cho rằng đó mới là mạnh mẽ. Tuy nhiên lại thường bỏ qua việc tăng cường các giác quan, khiến cho thân thể càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng năng lực cảm ứng lại càng ngày càng giảm sút. Thật ra đây là chiều hướng tiến hóa sai lầm. Không đau không có nghĩa là thân thể sẽ không bị thương, nhưng cảm ứng nhạy bén của cơ thể mới có thể khiến phản ứng tự nhiên của cơ thể nhanh hơn, mới có thể tạo ra nhiều phản ứng nhỏ bé hơn. Phản ứng thân thể như thế còn nhanh hơn suy nghĩ của ngươi nhiều.”

Hàn Vũ Phi tiếp tục giải thích: “Ví như lúc đang ngủ, đùi của ngươi bị lửa đốt cháy, đó là báo động đau của thân thể truyền vào đại não của ngươi. Sau đó đại não mới có thể cân nhắn và cho ra phản ứng, nghĩ xem phải làm như thế nào. Tuy nhiên bởi vì cảm giác đau của bản thân chính là cơ chế báo động của thân thể, căn bản không cần phải nghĩ nên làm như thế nào, sẽ phản ứng bằng trực giác nên loại phản ứng này là nhanh nhất. Nếu ngươi có thể chiến đấu hoàn toàn bằng cách dựa vào phản ứng của cơ thể, như vậy ngươi sẽ nhanh hơn tất cả mọi người. Bởi vì ngươi vốn chẳng cần suy nghĩ, cho nên tiết kiệm rất nhiều thời gian phản ứng hơn những người khác.”

Hàn Sâm thầm oán trong lòng: “Đó không phải là kẻ lỗ mãng ngốc ngếch, đầu óc ngu sỉ tứ chi phát triển sao?”

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Sâm, Hàn Vũ Phi cười nói: “Đừng xem thường phản ứng tự nhiên của cơ thể, ngốc nghếch không có nghĩa là ngu ngốc thật. Nếu ngươi thật sự có thể chiến đấu thuần bằng phản ứng của thân thể, hơn nữa với sức mạnh của Thánh huyết, hoàn toàn có thể ngốc nghếch lật đổ tất cả sinh vật.”

Tuy Hàn Vũ Phi nói có vẻ rất có đạo lý, nhưng Hàn Sâm cũng không hoàn toàn đồng ý. Hắn vẫn cảm thấy được tình huống nào được đầu óc suy nghĩ một chút sẽ tốt hơn.

Tuy nhiên nếu có thể làm chủ được loại năng lực phản ứng này theo lời của Hàn Vũ Phi, cũng không phải là một chuyện xấu.

Thật ra cảm giác theo lời của Hàn Vũ Phi cũng không khó. Nhưng người bình thường bao gồm cả Hàn Sâm đều sẽ xem nhẹ vấn đề này.

Hiện giờ Hàn Sâm dốc lòng cảm nhận, hơn nữa với sự trợ giúp của Long Nữ, chỉ cần hai ba ngày là có thể nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả những cảm giác nhỏ bé của thân thể.

Nhưng cho dù là vậy, Hàn Sâm cũng không cảm thấy mình đã khống chế được Lam Huyết, vẫn cứ trong tình trạng chuyện ta ta làm, cũng không có dấu hiệu dung hợp với xích huyết.

Sau khi Hàn Sâm nói ra nghi vấn của bản thân, Hàn Vũ Phi nói: “Hiểu được cảm xúc của chính mình chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo mới là bước khởi đầu thực sự. Còn nhớ rõ lời ta nói gì không? Ngươi phải đạt tới mức độ bất động tuyệt đối thì mới thực sự khống chế được Lam Huyết. Khiến cho toàn bộ cơ thể của ngươi đều bất động.

Cẩn thận cảm nhận thân thể của mình, có thể hiểu được hay không thì phải dựa cả vào bản thân, không ai giúp ngươi được.”

Từ đó về sau, Long Nữ không làm hắn bị thương nữa, Hàn Sâm chỉ một mình đứng bất động ở đấy thôi.

Rất nhanh Hàn Sâm đã phát hiện, muốn đạt tới trạng thái bất động tuyệt đối gần như là một việc bất khả thi.

Hắn có thể làm cho tim mình ngừng đập, có thể làm cho phổi mình ngừng hô hấp, có thể ngăn máu lưu chuyển, nhưng trong cơ thể vẫn có rất nhiều cơ năng đang vận hành.

Ví dụ như đại não, ví dụ như phân chia tế bào. Vốn Hàn Sâm nghĩ rằng bất động vô cùng dễ, nhưng càng muốn tĩnh lặng thì Hàn Sâm lại phát hiện thân thể của chính mình càng tranh cãi ầm ï, có vô số sự hoạt động của tế bào, quả thực giống như một bữa tiệc tối ca múa liên hoan.

Bởi vì trước đó, cảm giác đã đạt tới mức độ tinh tế, cảm giác quá mức nhạy cảm, khiến Hàn Sâm cảm giác thân thể càng ngày càng khó bất động tuyệt đối.

Bình Luận (0)
Comment