Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 393 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Hàng loạt cột sáng dâng lên từ trong hư không, đó là các Thần miếu tản mát khắp vụ trụ bên ngoài khi Thần Cung sụp đổ.

Hàng loạt thần quang trong những Thần miếu này phóng lên cao, xuyên qua hư không dung nhập vào Thần Điện Gen, khiến ánh sáng của Thần Điện Gen sáng hơn. Thể Thần Linh của Thần cũng dần trở nên rực rỡ trong sự chiếu rọi của rất nhiều lực lượng Thân Linh.

“Nếu các ngươi đã muốn chết như vậy, thì cùng nhau hủy diệt đi.” Tần Tu ôm lấy Uyển Nhi, giống như ác ma giáng thế đi từng bước áp bức về phía Thần Điện Gen.

Mặc dù có thần lực của chư thiên Thần Linh gia tăng, nhưng Thần Điện Gen vẫn không thể ngăn cản được áp bức của Tần Tu, Thần Điện Gen không ngưng nứt vỡ.

Mà Thần điện mỗi lần nứt vỡ một phần, thì tai họa của đại vũ trụ cũng nhiều thêm một phần, cả đại vũ trụ đã là một mảnh hỗn loạn, không biết đã có bao nhiêu sinh linh chết đi trong tai họa.

Trên một tinh cầu cổ xưa tầm thường trong đại vũ trụ, mặt đất nứt ra, núi lửa phun trào, rừng rậm nguyên thủy bị cắn nuốt một mảng lớn, hồng thủy đang tàn phá bừa bãi khắp mặt đất tan hoang.

Mà ở trong một mảnh hỗn loạn này, lại có một ngọn núi rừng yên bình như thường, rất nhiều tai họa cũng không hề lan đến gần ngọn núi nhỏ không đáng ý chú ý này.

Mà ở trên đỉnh núi của núi nhỏ, có một ngôi nhà cũ nát, ở trong hậu viện của ngôi nhà này, dựng một cột lá cờ vải trắng, trên lá cờ viết bốn chữ Toán Tận Thiên Mệnh.

Nhưng lá cờ vải vốn là màu trắng, lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ,ở trong hỗn hợp màu trắng cùng màu đỏ đó, bốn chữ Toán Tận Thiên Mệnh lộ ra đặc biệt chói mắt.

Mà ở đỉnh của lá cờ vải kia, thân thể của một đàn ông bị mũi nhọn của lá cờ vải đâm thủng, thân thể ngửa lên, tứ chỉ giang rộng, hai mắt trống rỗng, vô thần nhìn vào hư không.

Máu đỏ tươi chảy ra từ trong thân thể của hắn, không ngừng chảy lên trên lá cờ vải, rất nhanh đã hoàn toàn nhuộm đỏ nó.

Người này đương nhiên là Hàn Sâm bị Tần Tu đánh bay ra ngoài, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, cuối cùng hắn lại rơi vào trong một ngôi nhà cũ, hơn nữa còn bị lá cờ vải dựng ở hậu viện đâm xuyên qua thân thể.

“Bụi về với bụi, đất về với đất, con cháu nhà người khác hưởng phúc nhất, nhưng ai bảo ngươi sinh ở Hàn gia ta? Nếu sinh ở Hàn gia, nếu ngươi an phận làm người bình thường, vậy cũng có thể an ổn cả đời, nhưng ai bảo ngươi lại không an phận, hết lần này tới lần khác ra mặt chứ? Đây là mệnh, cũng là ngày đã định trước, có chút khổ ngươi cũng phải ăn, có chút mệnh ngươi cũng phải nhận. Lão già ta vô dụng, không cứu được mệnh của ngươi, cũng không có bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh, điều có thể làm, cũng chỉ là cho ngươi một chút biến số như vậy, có thể thay đổi vận mệnh của mình hay không, vậy còn phải xem chính bản thân ngươi. Người của Hàn gia không dựa trời, không dựa đất, chỉ dựa vào chính mình, nếu ngươi không muốn chết, nếu trong lòng ngươi còn chưa từ bỏ, vậy thì sử dụng sức mạnh của bản thân ngươi đứng lên, một lần nữa trở về, tranh giành một mạng vì bản thân ngươi, cũng vì sự không cam trong lòng ngươi giết ra một con đường sống.” Hàn Kính Chi đứng ở trong viện, nhìn Hàn Sâm bên trên lá cờ vải lẩm bẩm tự nói.

Máu tươi trong cơ thể Hàn Sâm bị lá cờ vải kia dẫn dắt, không ngừng nhỏ xuống theo lá cờ vải, máu của cơ thể gần như chảy hết.

Mà tinh thần của Hàn Sâm lúc này lại tỉnh táo lạ thường, nhưng hình như cơ thể lại có hơi không nghe sai khiến, cái loại cảm giác này giống như là tinh thần cùng thân thể bị chia lìa vậy.

Không biết tại sao, lúc này tâm trạng Hàn Sâm lại rất bình tĩnh, loại cảm giác yên tĩnh này tuyệt vời không nói nên lời.

“Đây chính là tĩnh lặng bất động mà Hàn Vũ Phi từng nói sao?” Hàn Sâm cảm nhận được sự yên tĩnh, trong cơ thể lại có một luồng sức mạnh đang thiêu đốt, ánh lửa màu trắng từ bên trong tế bào của toàn cơ thể Hàn Sâm tuôn trào ra, lá cờ vải đó cũng bị ánh lửa màu trắng đốt, giống như một bó đuốc bốc cháy hừng hực.

“Ta biết mà…Ta biết ngay mà…Đây chắc chắn không phải là kết cuộc…” Đôi mắt già nua của Hàn Kính Chi sáng lên, cả cơ thể đều đang run rẩy.

Hết chương 3031.

Chương 3032. Bại lộ

Răng rắc!

Cánh cửa của Thần Điện Gen đứt gãy, cửa lớn cũng theo đó sụp đổ, có thể nhìn thấy ánh lửa của tộc đăng trong cửa lớn chập chờn, một ngọn tộc đăng lúc sáng lúc tối, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió mạnh thổi tắt.

Theo sự sụp đổ của Thần Điện Gen, những thần quang tận trời trong

Thần miếu cũng bị đánh tan, những Thần miếu kia cũng sụp đổ theo. đại vũ trụ thành tử vực, ngoài tiếng kêu rên tuyệt vọng, thì dường như đã không cách nào nghe được âm thanh nào nữa.

Đến cả chư thiên Thần Linh cũng đã ảm đạm im lặng, chỉ còn lại âm thanh sụp đổ.

“Tai họa lớn như vậy, không biết còn có bao nhiêu sinh mệnh có thể sống sót..” Cung chủ Trấn Thiên Cung mặt trầm như băng, cho dù là bên trong Trấn Thiên Cung, cũng không ngừng xảy ra tai họa.

Ngọc Lâu và Ngọc Thành của Bạch Ngọc Kinh đều nổi lên, tiên khí bên trong tuôn trào, tiên khí vốn chỉ tồn tại bên trong Bạch Ngọc Kinh, lúc này chảy ngược vào Trấn Thiên Cung, khiến cho bên trong Trấn Thiên Cung tiếng kêu than dậy khắp trời đất, nếu không phải có rất nhiều cao thủ và Tiên Hồ đằng chống đỡ, chỉ sợ Trấn Thiên Cung đã bị tiên khí kia làm cho nổ tung.

Thiên Ngoại Thiên cũng không khá hơn chút nào, mặt đất nứt ra, từng cột linh khí giống như núi lửa phun trào, mạch đất rò rỉ, dị chủng điên cuồng chạy trốn, tất cả trật tự đều đã sụp đổ.

Trấn Thiên Cung và Thiên Ngoại Thiên còn như thế, thì càng đừng nói những không gian dị chủng khác và tinh cầu bình thường.

“Đại vũ trụ xong thật rồi!” Nỗi sợ hãi tuyệt vọng lan tràn trong lòng của mỗi sinh linh, không ai biết mình có thể sống sót qua đại kiếp lúc này hay không.

Oa oa… Bên trong dòng nước lũ, trẻ con của tộc Kate chập trùng lên xuống, tiếng khóc thảm thương đó, trong tiếng gầm gừ của dòng nước lũ căn bản nhỏ bé không đáng kể.

Dưới núi lửa phun trào, còn có mảng lớn thôn trang và thành thị bị hủy diệt, thậm chí còn có tinh cầu bị thiên thạch đâm vào trực tiếp xảy ra vụ nổ tinh cầu.

“Mở cho ta.” Trong đôi mắt Tần Tu là vẻ cuồng nhiệt, huyết diễm áp bức xuống, đề luôn sập cửa lớn của Thần Điện Gen, đá vụn bắn tung †óe ra bốn phía.

Người Thần bị ép trượt ngược vào trong Thần Điện Gen, thẳng đến trước vạn tộc đăng mới dừng lại, rất nhiều tộc đăng sau lưng hắn đã dập tắt.

Mỗi khi một tộc đăng bị dập tắt thì sẽ có một Thượng tộc bị trọng thương, khiến cho chủng tộc vốn đang lâm vào cảnh khốn khó tai họa lại càng thêm khó tự cứu.

“Vì một người mà khiến cho hàng tỉ chủng tộc bị diệt sạch, đây thật sự chính là điều ngươi muốn sao?” Thần nhìn Tần Tu nói.

Tần Tu lạnh nhạt nói : “Lúc ta đang bất lực tuyệt vọng nhất, thì chỉ có một người đứng ở bên cạnh ta, đối với ta thì thế giới này cũng chỉ có một người mà thôi, hàng tỉ hàng vạn sinh linh khác đối với ta cũng không hề có bất cứ nghĩa gì, cũng không cần quan tâm.”

Nói rồi, Tần Tu tiếp tục đi áp bức Thần Điện Gen, Tần Tu tiến một bước, thì Thần bị ép lùi một bước, sắp đụng vào ngọn lửa trên vạn tộc đăng tới nơi rồi.

Tất cả chủng tộc đều biết, một khi ánh lửa của vạn tộc đăng bị tắt, thì e Thần Điện Gen sẽ hoàn toàn xong đời, nhưng bây giờ hoàn toàn không ai ngăn cản được Tần Tu, đến Thần mạnh nhất cũng đã không có sức ngăn cản hắn phá hủy Thần Điện Gen.

Tần Tu đang định tiến thêm một bước, hoàn toàn đè sập Thần Điện Gen, thì lại đột nhiên dừng bước, ánh mắt ngưng lại, hắn xoay người nhìn vào trong hư không.

Cường giả các tộc vốn đã tuyệt vọng, lúc trong lòng đầy giật thót, không biết đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến Tần Tu dừng bước, trong lòng bọn họ không khỏi dâng lên một tia hi vọng.

“Nhưng vào lúc này, trong đại vũ trụ còn có ai có thể khiến Tần Tu để ý như vậy chứ?” Trong lòng các cường giả tràn đầy nghi hoặc và bất an.

Cường giả của các đại chủng tộc chủ yếu đều ở nơi này, nhưng ở dưới sức mạnh áp chế của Tần Tu, cho dù là cường giả cấp Chân Thần, cũng đã giảm xuống cấp Thần Hóa, hoàn toàn không có bất cứ sinh vật nào có thể đánh một trận với Tần Tu.

Mặc dù trong lòng bọn họ hy vọng xa vời rằng sẽ xuất hiện kỳ tích, nhưng cũng biết khả năng xảy ra kỳ tích rất nhỏ.

Nhưng bọn họ vẫn đưa ánh mắt nhìn về chỗ Tân Tu đang chăm chú nhìn, trong lòng vô cùng mong đợi một điều gì đó, nhưng cũng không hề phát hiện nơi đó có khí tức mạnh mẽ gì cả.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng nhẽ là ảo giác? Tại sao lại có cảm giác bất an nhỉ?” Tần Tu nhìn về hướng kia lẩm bẩm tự nói, bất an trong lòng lại càng phát ra mãnh liệt.

Đột nhiên, vài cường giả nhìn thấy một bóng dáng màu trắng lờ mờ đang từ nơi đó chậm rãi bay đến, tốc độ cũng không nhanh, cũng không hề có khí tức mạnh mẽ gì, trông giống như mặt trời sáng sớm, chậm rãi bay lên bầu trời, bước vào trong khu vực của Thần Điện Gen.

“Là Hàn Sâm…Hắn vẫn còn sống… Cung chủ Trấn Thiên Cung là tinh mắt nhất, sau khi nhìn thấy rõ bóng dáng màu trắng kia, nghẹn ngào kêu lên.

Các cường giả đều lần lượt nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên là Hàn Sâm đi vào phạm vi của Thần Điện Gen.

Nhưng lúc này Hàn Sâm hoàn toàn không giống trước đó, trên người đã không còn quang diễm màu đỏ, ngược lại là cả người màu trắng, cơ thể ở trong một loại trạng thái nửa trong suốt, trông có vẻ đã không giống sinh vật của đại vũ trụ, mà có mấy phần giống Thần Linh.

Tần Tu nhìn Hàn Sâm từng bước đạp không đi tới, nhưng sắc mặt thay đổi kịch liệt, nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, giống như nhìn thấy một chuyện khó tin nào đó.

“Không thể nào… Thí nghiệm của gen Thần Siêu Cấp hoàn toàn không thành công… Tại sao lại có sức mạnh như vậy tồn tại…Chắc chắn không phải gen Thần Siêu Cấp hoàn mĩ thật sự…Chắc là có chỗ thiếu sót nào đó giống như Uyển Nhi…” Tần Tu lẩm bẩm tự nói.

Hàn Sâm dừng lại ở phía xa, trạng thái thể Thần Linh Siêu Cấp, khi cách Uyển Nhi tương đối gần, vẫn có bóng dáng xuất hiện như cũ.

“Tần Tu, rời khỏi thân thể của Tiểu Hoa, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”

Tần Tu lại lạnh lùng nói : “Gen của ngươi vậy lại có thể tiến hóa đến trình độ này, là ta xem thường ngươi rồi, nhưng cho dù ngươi đã tiến hóa đến rất gần với gen Thần Siêu Cấp rồi thì cũng vô dụng, phế phẩm chung quy vẫn là phế phẩm, thì sức mạnh của ngươi sẽ hoàn toàn bị áp chế khi ở trước mặt Uyển Nhi, người tiến hóa càng gần với gen Thần Siêu Cấp hơn.”

“Vậy sao?” Hàn Sâm lạnh nhạt nói, gen vật ngữ lại đang vận chuyển trong cơ thể, theo sự vận chuyển của gen vật ngữ, cơ thể Hàn Sâm cũng tiến vào trạng thái dị chủng hóa.

Trạng thái dị chủng hóa và thể Thần Linh Siêu Cấp đồng thời tồn tại trên người Hàn Sâm, khiến khí tức của Hàn Sâm trở nên càng thêm kỳ dị.

“Kim Tệ…Hàn Sâm chính là Kim Tệ..” Trong thời gian ngắn toàn bộ sinh vật trong đại vũ trụ đều ngẩn người, lúc cơ thể Hàn Sâm ở trạng thái thể Thần Linh Siêu Cấp, bọn họ đã cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ lại biến thành dị chủng hóa chiến thể thì cuối cùng cũng hiểu rõ. Cho dù là ai thì cũng nhìn ra, Hàn Sâm và Kim Tệ là cùng một người.

“Hàn Sâm và Kim Tệ là cùng một người?” Vẻ mặt của Isa cực kỳ phức tạp, không thể tin được mở to hai mắt nhìn, nhớ lại nhiều chuyện đã qua, sắc mặt nàng càng phức tạp hơn, lúc thì xanh lúc thì trắng lúc thì đỏ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trên Vô Định sơn, Thanh Mao Hống cũng há to miệng, hồi lâu vẫn chưa khép lại.

Bây giờ cuối cùng nó đã hiểu, tại sao Kim Mao Hống lại tặng hạng nhất cho Kim Tệ, tại sao lại ngoan ngoãn nghe theo Kim Tệ như vậy.

“Ôi trời ơi, Hàn thần phụ và Kim Tệ đại thần lại là cùng một người!” “Cái này…Cái này quá khó tin rồi…” Ngay cả vũ trụ đang ở trong ngày tận thế, nhưng vẫn có nhiều sinh vật

phải trợn mắt há hốc mồm, như thể không dám tin vào hai mắt của mình.

“Cái tên đó, cuối cùng cũng bại lộ rồi!” Vương Vũ Hàng nhún vai, hắn sớm đã biết sẽ có chuyện như vậy.

Những người khác trong Hoa Viên Không Trung cũng không kinh ngạc lắm, mặc dù Hàn Sâm chưa từng nói, nhưng hầu hết bọn họ sớm đã đoán được rồi.

Hết chương 3032.

Chương 3033. Cùng nhau thưởng thức phong cảnh địa ngục

Hàn Sâm khẽ động, chưa nhìn thấy được động tác của hắn thì người đã đi tới trước mặt Tần Tu, một tay đặt trên đỉnh đầu Tần Tu, dùng sức đè mạnh xuống.

Rầm!

Đỉnh đầu Tần Tu bị tay của Hàn Sâm đè thẳng xuống phiến đá trên mặt đất, đầu đập mạnh vào thần thạch không thể phá vỡ của Thần Điện Gen đang nằm trên mặt đất kia, đập bể thần thạch bất hủ chia năm xẻ bảy, cả đầu của Tần Tu đều lọt vào trong thần thạch vỡ vụn.

Tần Tu trợn to mắt, hình như con ngươi đã mất đi tiêu điểm, vẻ mặt không thể tin, Uyển Nhi trong ngực cũng bay ra ngoài, ngã xuống một bên trên mặt đất.

Một tay Hàn Sâm ấn trán Tần Tu, đè lên hắn, làm Tân Tu không có cách nào ngẩng đầu, cả người Tần Tu huyết diễm cuộn trào, hai tay chống đất, muốn đứng lên nhưng lại bị một tay của Hàn Sâm đè xuống, làm thế nào cũng không nhấc đầu lên nổi, cặp mắt không thể tin nhìn chằm chằm Hàn Sâm: “Không thể nào… Tại sao ngươi lại không bị Uyển Nhi ảnh hưởng…”

“Gen vật ngữ là ngươi nghiên cứu ra sao? Chẳng nhẽ ngươi không biết nó có sức mạnh vĩnh hằng, sẽ không bị bất kỳ sức mạnh nào ảnh hưởng sao?” Hàn Sâm lạnh lùng nói.

Sức mạnh gen vật ngữ khởi động mỗi tế bào trong thân thể hắn, nếu như lúc trước Hàn Sâm không có cách nào thúc đẩy giới hạn của gen vật ngữ, thì sau khi lĩnh ngộ, Hàn Sâm cũng hiểu được cái gì là vĩnh hằng chân chính, đã khống chế được thân thể của mình, cho dù là Uyển Nhi cũng không có cách nào ảnh hưởng hắn.

“Không… Không thể nào… Gen vật ngữ căn bản không có cách nào thành lập… Phải có gen Thần Siêu Cấp mới có thể luyện thành gen vật ngữ… Nếu như có gen Thần Siêu Cấp… Vậy cần gì phải đi luyện gen vật ngữ… Cái này là một vòng tuần hoàn chết chóc không được thành lập mới đúng…. Không thể nào thành công…” Tần Tu vừa nói, huyết diễm trên người điên cuồng bộc phát, muốn nhấc cơ thể lên đánh bay Hàn Sâm.

Nhưng đầu của hắn vừa mới ngẩng lên được một tấc lại bị bàn tay Hàn Sâm đè thẳng xuống, lại đâm vào trong đá vụn, nhưng lần này đâm vào còn sâu hơn lần trước, cả thân thể cũng bị vùi vào.

Huyết diễm khủng bố đánh lên người Hàn Sâm, nhưng không tài nào làm thân thể Hàn Sâm tổn thương chút nào, lực nghịch chuyển Huyết Mệnh có thể đánh Thần Linh rơi xuống phàm trần kia lại không có hiệu quả đối với Hàn Sâm.

“Tần Tu, thiếu nợ thì nên trả.” Hàn Sâm ấn người Tần Tu, trong mắt lóe ra hào quang kỳ dị.

Toàn thân Tần Tu huyết diễm bạo tẩu, giống như núi lửa phun trào, nhưng làm sao cũng không giấy dụa nổi, nhưng lại mỉm cười: “Không ngờ cái loại thuật gen gen vật ngữ này vốn không có khả năng thành công lại bị ngươi luyện thành? Nhưng vậy thì thế nào? Ngươi có thể giết ta sao? Ta chết, chẳng khác nào Tiểu Hoa chết, ngươi vẫn không giết được ta?”

“Vậy sao?” Vẻ mặt Hàn Sâm không đổi, hào quang kỳ dị trong mắt lại càng lúc càng sáng.

Sức mạnh Động Huyền Kinh lẳng lặng chảy xuôi theo cơ thể Hàn Sâm, cả vũ trụ cũng phân giải ra trong mắt Hàn Sâm, chia thành hạt mịn nguyên thủy nhất.

Hàn Sâm ấn bàn tay trong suốt xuống trán Tần Tu, lại giống như hư ảo vậy, trực tiếp xuyên thấu vào bên trong mũ giáp, xuyên qua thân thể Tiểu Hoa.

Một bóng dáng đẫm máu, bị một tay Hàn Sâm đẩy mạnh ra từ bên trong thân thể Tiểu Hoa, đập thẳng xuống mặt đất.

Người Tiểu Hoa bị đánh bay đi, nền nhà thần thạch như mạng nhện chia năm xẻ bảy lan ra bên ngoài, tạo thành một hố đá lớn, một quang ảnh đỏ thẫm nằm ở giữa trung tâm của hố đá mà Hàn Sâm tạo ra kia có diện mạo giống Tần Tu như đúc.

Bóng dáng Tiểu Hoa ngã trên mặt đất, người đã tỉnh táo lại, ho khan bò dậy từ trên đất, vui mừng nhìn Hàn Sâm gọi: “Cha…”

“Ngươi không sao chứ?” Hàn Sâm ấn Tần Tu hỏi. “Không sao.” Tiểu Hoa vội vàng lắc đầu.

“Không có chuyện gì là tốt rồi, ngươi rời khỏi đây trước, Hoa Viên Không Trung sẽ có người tới đón ngươi, chút nữa ta còn có chuyện

án”

cần tính sổ với hắn.” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Tần Tu nói.

“Cha, ngươi tự mình cẩn thận.” Tiểu Hoa biết mình ở lại chỉ ảnh hưởng Hàn Sâm, sau khi nói một câu đã bay ra khỏi Thần Điện Gen.

“Tần Tu, ngươi nói không sai, chúng ta đều là cùng một loại người, vì người mình để ý mà có thể không tiếc hy sinh hết tất cả, thế nên ngươi nhất định phải chết.” Hàn Sâm nói xong, đột nhiên tăng thêm sức mạnh trên tay, sức mạnh Chích Thủ Già Thiên muốn triệt để chôn vùi Tần Tu thành tro.

Linh thể màu đỏ thẫm của Tần Tu không ngừng hóa thành tro bụi màu đỏ rồi trôi mất trong sức mạnh Chích Thủ Già Thiên ấy, nhưng trên mặt Tần Tu vẫn còn duy trì nụ cười.

“Đúng, là ta quên mất chúng ta đều cùng một loại người, ta có thể hiểu ngươi, ngươi cũng có thể hiểu ta.” Nói xong, Tần Tu đảo mắt, nhìn thoáng qua Uyển Nhi nằm ở một bên khác nói: “Cả đời Tần Tu ta chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai, bây giờ ta có thể nhờ ngươi một chuyện không?”

“Nói.” Miệng Hàn Sâm vừa nói xong, sức mạnh trên tay lại không hề yếu đi, vẫn tiếp tục nghiền ép cơ thể Tần Tu, làm linh thể của hắn tan nát càng lúc càng nhanh.

“Nếu như ta thắng, vậy hiển nhiên không cần nhắc lại, nếu như ta thua thì các ngươi chăm sóc Uyển Nhị, tất cả tội nghiệt đều do ta gây ra, Uyển Nhi không làm gì sai, nàng cũng không nên chịu tổn thương, nhờ các ngươi chăm sóc nàng.” Tần Tu nói.

“Có thể, chỉ cần nàng không làm tổn thương người khác, có Hàn Sâm †a còn đây một ngày, cũng sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt nàng.” Hàn Sâm nói.

“Cảm ơn” Lông mày Tần Tu giãn ra, khí tức trên người dần thay đổi, vẻ mặt khác thường tiếp tục nói: “Thế giới này đối với ta không khác gì địa ngục, nhưng mà đây cũng là thế giới của Uyển Nhị, thế giới này có người thân và bạn của nàng, nàng muốn ta có làm gì thì cũng không được hủy diệt thế giới này, cho dù là thấy nàng chết đi.”

“Nhưng mà, ta thật sự không làm được, “ Tần Tu nhắm hai mắt lại, bên trong linh thể đỏ thẫm kia hiện ra một mặt trời yêu dị.

Bình Luận (0)
Comment