Ầm!
Lỗ Tam Trực và Công Thúc Chỉ là kẻ đứng mũi chịu sào, bị lực lượng bá đạo của Huyết Long Thăng Thiên đánh bay ra ngoài, đập đổ vách tường của phòng tiếp khách, Tư Đồ Nhã phun máu liên tiếp lui về phía sau.
Lực lượng của Huyết Long Thăng Thiên và Thiết Mạc lực Thần Băng Tuyết đụng vào nhau, chỉ trong chớp mắt đã đánh bay nóc phòng khách, đại sảnh lớn như cung điện trong nháy mắt tan tác.
“Hàn Sâm, ngươi dám ra tay thất đấy à?” Sắc mặt của Thiết Mạc âm trầm, hắn đứng ở trên phế tích của phòng khách, mái tóc trắng tung bay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hàn Sâm.
Rất nhiều cường giả của Thiết phủ đều lao đến, trên người người nào người nấy đều tản ra luồng khí tức chủng gen mạnh mẽ, vây cả đống phế tích lại.
Công Thúc Chỉ và Lỗ Tam Trực cũng bị người ta đỡ dậy, nhưng vết thương của bọn họ quá nặng, vẫn hộc máu không ngừng, có người sử dụng chủng gen có sức mạnh chữa lành để trị liệu vết thương trên người bọn họ, nhưng mà tác dụng cũng không rõ ràng lắm.
“Mạc đại nhân, ta đã nói không muốn dính máu tươi rồi, nhưng đáng tiếc Mạc đại nhân ngươi vẫn khăng khăng làm theo ý mình, tại hạ đây cũng là hết cách rồi.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
Thiết Mạc giận quá mà cười: “Ngươi tưởng ngươi có quý tộc Thần Huyết thì muốn làm gì thì làm sao? Ta vốn nể mặt Thái tử nên định để cho ngươi toàn thây, nhưng xem vẻ là không cần rồi.
Nói rồi Thiết Mạc lập tức hành động, ma chủng Tư Mệnh đã biến thành dáng dấp của Hàn Sâm bỗng dưng xuất hiện, trên người giống như băng tuyết của Thiết Mạc tuôn trào ra làn sương đen quỷ dị. Một †ay của hắn bỗng đặt lên đỉnh đầu của ma chủng Tư Mệnh, sương đen kinh khủng rót thẳng vào bên trong cơ thể ma chủng Tư Mệnh từ đỉnh đầu.
“Đây là chủng gen đã hại Phượng Phi Phi à?” Hàn Sâm nhìn ma chủng Tư Mệnh, khi thấy dáng dấp của ma chủng Tư Mệnh là hình dáng của mình thì hắn chợt hiểu ra điều gì đó.
“Hàn Sâm, hôm nay ngươi ra tay ở thành Băng Tuyết của ta, đây đã là tội chết rồi. Nhưng bổn tọa sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu.” Thiết Mạc nhìn chằm chằm Hàn Sâm đầy lạnh lùng, sương đen trên người không ngừng tuôn về phía ma chủng Tư Mệnh.
Lúc này ma chủng Tư Mệnh bỗng dưng lại thất khiếu chảy máu, trông †hê thảm như ma quỷ, đã thế nó còn duỗi hai tay ra, mười ngón tay của nó giống như cái dùi sắc, vung lên cắm vào mặt mình.
Răng rắc!
Mười ngón tay đâm thẳng vào trong mặt, đâm thủng luôn hai mắt, để lại trên mặt mười lỗ máu, và máu tươi tuôn ra như suối từ những lỗ máu ấy.
“Hôm nay bổn tọa sẽ khiến ngươi tự lột da, tự dóc xương của mình, để người trong thiên hạ này biết, kết cục của việc làm kẻ địch với Thiết Mạc ta.” Giọng nói thâm trầm của Thiết Mạc vừa ngớt thì ánh mắt hắn nhìn về phái Hàn Sâm cũng ngây ra.
Nếu là tình huống bình thường thì lúc này Hàn Sâm phải làm ra động tác giống y như ma chủng Tư Mệnh rồi, lấy mười ngón tay đâm thủng hai mắt và khuôn mặt của hắn rồi mới đúng.
Nhưng lúc này Hàn Sâm vẫn đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thiết Mạc, trên khuôn mặt của hắn không hề có chút thay đổi nào và cũng càng không lấy hai tay của mình cắm vào trong hai mắt và da thịt trên mặt của mình.
“Không thể nào…” Thiết Mạc thấy kinh hãi trong lòng, Thiết gia nắm giữ cấm vệ quân vương đình suốt ba đời, đến cả những huyết mạch hoàng tộc, kia cũng phải kiêng ky Thiết gia ba phần, và điều này cũng làm Thiết Mạc bá đạo quen rồi.
Nếu là cường giả nổi tiếng khắp thiên hạ thật, thì có lẽ Thiết Mạc sẽ kiêng ky phần nào, và không muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung. Tiếc rằng Hàn Sâm chỉ là kẻ vô danh từ bên ngoài tới, dù may mắn có được truyền thừa của quý tộc Thần Huyết thì hắn cũng chỉ là một tân quý tộc không có bối cảnh mà thôi, Thiết Mạc hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Nhưng mà hôm nay đến ma chủng Tư Mệnh cũng không ảnh hưởng được đến Hàn Sâm, đã buộc Thiết Mạc phải nhìn thẳng vào con người của Hàn Sâm.
“Chết đi cho ta!” Thiết Mạc nổi giận gầm lên một tiếng, sương đen trên người ồ ạt đổ về phía ma chủng Tư Mệnh như thủy triều, mười ngón †ay của ma chủng Tư Mệnh kia dồn sức đâm xuyên qua xương đầu, như thể muốn xé đầu lâu của mình thành hai nửa vậy.
“AI” Đột nhiên Thiết Mạc hét thảm lên một tiếng, máu tươi trong miệng phun ra như xối, người hắn như bị một lực lượng vô hình đánh bay, đập mạnh vào vách tường của cung điện, đạp sập luôn một tòa cung điện.
Lực lượng của ma chủng Tư Mệnh lực lượng là thuộc về hệ số mệnh, dù là quý tộc Thần Huyết tới đây thì với sự gia trì của huyết mạch Âm Ty mà Thiết Mạc sở hữu thì hắn cũng có thể cho kia quý tộc Thần Huyết ăn thiệt lớn.
Đáng tiếc Hàn Sâm lại khác, hắn vốn không thuộc về thế giới này, mà thế giới này cũng không có số mệnh thuộc về hắn, nên đương nhiên lực lượng của ma chủng Tư Mệnh chẳng có hiệu quả gì với hắn.
Lúc này mặt Thiết Mạc thất khiếu chảy máu, trông giống như lệ quỷ, hắn lao ra từ trong đống phế tích của cung điện, máu tươi trên mặt vẫn chảy không ngừng.
Mà lúc này cả người ma chủng Tư Mệnh kia lại tản ra hắc khí, biến từ dáng dấp Hàn Sâm về một thành một cổ nhân thanh đồng không có mặt chỉ trong phút chốc, rõ ràng là lực lượng bị phá, đã mất tác dụng.
“Hôm nay ta chỉ đến vì bốn người Công Thúc Chỉ, Tư Đồ Nhã, Lỗ Tam Trực và Thiết Mạc, không muốn làm tổn thương tính mạng của những người khác. Nhưng nếu có ai dám ngăn trở thì ta cũng không ngại cả hai tay đều bị dính vong hồn đâu.” Huyết khí trên người Hàn Sâm bùng nổ, vung một quyền nện về phía Công Thúc Chỉ đang bị trọng thương.
Huyết Long gầm thét cuộn người, hùng hổ vọt về phía Công Thúc Chỉ với phong thái vô cùng bá đạo, lướt ngang bầu trời.
“Mạc đại nhân cứu mạng…” Công Thúc Chỉ quá sợ hãi, vội vàng muốn rút lui và đồng thời còn lớn tiếng cầu cứu.
Nhưng tiếc là đã không còn kịp rồi, trong chớp mắt lực lượng của Huyết Long Thăng Thiên đã đến trước mặt hắn, Công Thúc Chỉ chỉ đành liều mạng ngưng tụ lực lượng để ngăn cản.