Ầm!
Người Công Thúc Chỉ và Huyền Âm Lang mà hắn hợp thể đều bị nện nát thành huyết vụ, mấy tên hộ vệ, gia thần của Thiết phủ tưởng muốn ngăn cản giúp hắn cũng đều chấn tới phun máu bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất sống chết không rõ.
Lực lượng bá đạo tuyệt đối nhất thời làm chấn động rất nhiêu cường giả của Thiết phủ, lực lượng thế này thì đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của người bình thường rồi.
Hàn Sâm không hề dừng lại, ánh mắt hắn nhìn về Tư Đồ Nhã, làm Tư Đồ Nhã sợ tới mặt cắt không còn một giọt máu ngay tức khắc, chân hắn như nhữn ra vừa lui về phía sau vừa la lớn: “Đừng… Đừng giết ta…”
Hàn Sâm không nói một lời, lực lượng bá đạo của Huyết Long Thăng Thiên lại bị phát động, điên cuồng lao về phía Tư Đồ Nhã.
Lần này không có ai dám ra tay ngăn cản lực lượng kinh khủng kia thay Tư Đồ Nhã nữa, cả đám hộ vệ và gia thần của Thiết phủ thi nhau lui về phía sau. Tư Đồ Nhã bị lực lượng của Huyết Long Thăng Thiên cắn nuốt luôn, chỉ trong phút chốc đã biến thành huyết vụ.
Hàn Sâm còn muốn giết Lỗ Tam Trực thì Thiết Mạc lại lao đến, hắn giận giữ vô cùng, nói: “Ngươi đúng là chán sống rồi, giết hắn cho ta.”
Có mệnh lệnh của Thiết Mạc, những hộ vệ kia và gia thần kia không dám lui về sau nữa, đều điều động lực lượng vây giết Hàn Sâm.
Thiết Mạc mình cũng ngưng tụ lực lượng của Thần Băng Tuyết và chủng gen riêng Tuyết Sơn Thần Viên, lấy kỹ năng hợp thể gen - Tuyết Thần Gào Thét đón đầu Huyết Long Thăng Thiên của Hàn Sâm.
Đùng!
Huyết Long cuồng dại, bá đạo vô song phá hủy hết thảy, chấn cho Thiết Mạc và một đám cường giả của Thiết phủ đều hộc máu lui về phía sau, sắc mặt của cả đám cực kỳ khó coi.
Lực lượng của thần mạch Huyết Long phối hợp với chủng gen riêng Huyết Thần Long, cộng thêm cả sự gia trì của lực lượng Huyết Mị Linh nữa, đã sớm vượt qua cực hạn lực lượng mà người bình thường có thể đạt tới rồi.
“Giết hắn, giết hắn cho ta.” Trong lòng Thiết Mạc hận vô cùng, hắn ra
lệnh hộ vệ và gia thần vây giết Hàn Sâm, song bản thân lại nhanh chóng lui về phía sau, xông về phía Thần miếu Băng Tuyết. Hắn muốn hợp thể với Thần Băng Tuyết, muốn giết chết kẻ cuồng vọng Hàn Sâm này ở nơi đây, tuyệt đối không thể để hắn còn sống mà rời đi Thiết phủ.
Hết chương 3109.
Chương 3110. Nữ thần Băng TuyếtHàn Sâm cũng không vội vã đuổi theo Thiết Mạc làm gì, hắn vung một quyền về Lỗ Tam Trực.
Giờ Lỗ Tam Trực đã bị trọng thương, hoàn toàn không có năng lực ngăn cản, và rồi hắn vẫn bị một đòn Huyết Long Thăng Thiên đánh thành huyết vụ trong khi Hàn Sâm đang bị rất nhiều hộ vệ và gia thần vây giết.
Huyết Long Thăng Thiên đúng là kỹ năng hợp thể gen bá đạo cực kỳ, hiện giờ Huyết Thần Long vẫn chỉ trong trạng thái ấu sinh mà đã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trấn giết hết thảy thế này rồi. Nếu như đợi tới khi Huyết Thần Long tiến hóa tới trạng thái cuối cùng thì không biết là còn kinh khủng cỡ nào.
Rất nhiều hộ vệ và gia thần của Thiết phủ đều sợ hãi, mặc dù thành Băng Tuyết cách thành Ngọc Bích khá xa, phải sử dụng trạm truyền tống thì mới tới được nơi này.
Nhưng mà dù sao cũng là hành tinh trực thuộc của thành Ngọc Bích, lại là lãnh địa của Đại thống lĩnh cấm vệ quân, nên cho tới bây giờ vẫn chưa có ai dám gây chuyện ở chỗ này.
Mà hôm nay lại có người đánh thẳng vào Thiết phủ, còn giết tới quý tộc Thần Huyết Thiết Mạc phải trốn vào Thần miếu, đây là nhân vật khủng bố nhường nào cơ chứ, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Dù biết rõ là không địch lại nhưng hộ vệ và gia thần vẫn liều chết lao thẳng về phía Hàn Sâm, không ai lùi bước.
Đế quốc Đại Tân không giống với sáu đại đế quốc khác lắm, đế quốc Đại Tần đã từng gần như thống trị đại vũ trụ một lần, mặc dù nó đã chuyển từ hưng thịnh thành suy vong vì sự mất tích của Tần Tu, sau đó còn suýt nữa thì bị các đế quốc khác liên thủ tiêu diệt.
Sau đó đế quốc Đại Tần trọng dụng lý luận của Pháp gia, thực hiện pháp chế hiếm thấy của thời đại đế quốc, thưởng phạt phân minh thì mới khiến đế quốc Đại Tần từ suy chuyển mạnh. Ở trong dòng sông dài lịch sử đã có không biết có bao nhiêu đế quốc bị tiêu diệt, nhưng đế quốc Đại Tần vẫn phát triển cho đến ngày nay và trở thành một trong bảy đại đế quốc, việc kiên trì đi theo con đường pháp chế cũng có công lao trong đó.
Mặc dù quốc pháp của đế quốc Đại Tần không hoàn thiện cho lắm, mà quý tộc cũng có rất nhiều đặc quyền, nhưng khi so với đế quốc khác thì đã được coi là một ngoại tộc.
Dù là bình dân hay quý tộc, hễ mở miệng là sẽ nói tới pháp, lấy pháp luật làm niềm kiêu ngạo, đến cả là Hoàng đế của đế quốc hiện giờ cũng thường xuyên bị các đại thần lấy pháp luật khuyên nhủ.
Luật pháp của Đế quốc Đại Tần có mặt khoan dung, nhưng cũng có mặt tàn khốc. Nếu như những hộ vệ và gia thần này lâm trận lùi bước, thì thứ chờ bọn họ không chỉ là chính bản thân mình phải chịu hình, mà đến cả người nhà cũng phải chịu tội liên đới, sự tàn khốc của nó không tài nào tưởng tượng nổi.
Rất nhiều người thà chết trận, chứ cũng không muốn làm liên lụy tới người nhà của mình, cho nên dù họ biết thừa là không địch lại nhưng vân muốn tử chiến.
Trong lòng Hàn Sâm cũng hiểu điều này, hắn không muốn hai tay dính máu tươi không cần thiết, nên sau khi giết chết Lỗ Tam Trực thì cự long gầm thét trên nắm tay đánh ra một con đường, phóng về phía Thần miếu Băng Tuyết.
Ba ngàn thiết giáp cũng không ngăn được lực lượng bá đạo của Huyết Long Thăng Thiên, tất cả hộ vệ và gia thần ngăn chặn ở phía trước đều bị long khí cuồn cuộn đánh văng ra, không ai ngăn được đường mà Hàn Sâm đi.
Thiết Mạc đã trốn vào bên trong Thần miếu Băng Tuyết, hắn lau đi máu tươi trên mặt, sát ý trong lòng cuồn cuộn.
Thiết gia là quý tộc Thần Huyết cha truyền con nối, lại trấn thủ thành Ngọc Bích, làm Đại thống lĩnh của cấm vệ quân vương đình suốt ba đời, có thể nói là quyền thế ngập trời, nên sao hắn chịu sao nổi loại vũ nhục bị người ta giết tới tận cửa, còn bị đả thương này cơ chứ.
Thiết Mạc hận tới muốn điên, dồn cả tâm trí vào việc muốn giết Hàn Sâm, sau khi vào trong Thần miếu thì thẳng tay cắt bàn tay của mình, để máu tươi chảy vào trong thần lư trên thần án, đồng thời quỳ gối trước Thần Băng Tuyết và thỉnh cầu, còn kích phát cả huyết mạch Thần Băng Tuyết của bản thân nữa.
Tượng thần của Thần Băng Tuyết là được điêu khắc từ ngọc thạch trông giống băng tinh, Thần Băng Tuyết giống như tiên tử ở Quảng Hàn cung, nhưng lụa trắng đã che đi mặt mũi của nàng, nên không thấy rõ được nàng trông ra sao.
Mà ánh mắt lộ ra ngoài kia lại làm cho người cảm thấy nàng thần thánh và cao quý, khiến người ta không dám đối mặt với nàng, như thể chỉ liếc nhìn nàng một cái cũng là tỏ ra khinh nhờn nàng.
Khí băng tuyết trên người Thiết Mạc bay lên, nó vọt lên trời cao như một đống lửa, đồng thời bên trong thần lư cũng có băng diễm tuôn trào ra. Mà tượng thần kia giống như bị triệu hồi vậy, sinh ra cộng hưởng với Thiết Mạc và thần lư, cũng tản ra khí tức băng tuyết khủng bố.
Một quang ảnh trong suốt dần hiện ra từ tượng thần, trông giống như nữ thần Băng Tuyết đến từ Thần giới, mang theo lực lượng vô tận dần phủ xuống. Cả Thần miếu Băng Tuyết cũng bị đóng băng bởi lực lượng kinh khủng kia, trên tất cả mọi vật thể đều có một lớp hàn băng, đến cả không khí cũng như đọng lại.
Thiết Mạc mừng rỡ như điên khi cảm thụ được khí tức kinh khủng cực kỳ kia, hắn ngẩng đầu nhìn về tượng thần, chỉ thấy kia quang ảnh của nữ thần Băng Tuyết đã hiện ra rõ ràng tới nhìn thấy được, nàng đứng trôi nổi ở trên thần lư, đầy ngạo nghễ miệt thị chúng sinh.
“Con cháu đời thứ chín của Thiết gia Thiết Mạc, mong đại nhân hợp thể chém giết cường địch với ta.” Thiết Mạc vội vàng dập đầu bái lạy thỉnh cầu với quang ảnh của nữ thần Băng Tuyết.
Mặc dù nữ thần Băng Tuyết ban cho Thiết gia huyết mạch truyền từ đời này qua đời khác, trở thành người bảo vệ trên danh nghĩa của Thiết gia, cùng một giuộc với Thiết gia.
Nhưng mà trên thực tế, nữ thần Băng Tuyết càng giống Thần Minh mà Thiết gia cung phụng hơn. Ngoài tổ tiên Thiết gia đời thứ nhất được nữ thần Băng Tuyết công nhận thì những truyền nhân khác của Thiết gia, nếu muốn mời nữ thần Băng Tuyết tới hợp thể chiến đấu, thì phải cung kính thỉnh cầu, chứ không thể khống chế nàng một cách tự nhiên.
“Tuân theo khế ước thần từ viễn cổ, bổn thần ban cho ngươi thần lực tối cao, cho đến ngày sa đọa của thế giới này.” Thần âm lạnh như băng vang lên, song quang ảnh của nữ thần Băng Tuyết cũng phủ xuống người Thiết Mạc.
Thể Thần Linh của nữ thần Băng Tuyết tan thành hàng loạt băng quang tuyết khí, ngưng tụ về phía đỉnh đầu của Thiết Mạc. Thiết Mạc chịu đựng sự xâm lấn của lực lượng kinh khủng, người hắn không tự chủ được đứng lên, cả người tản ra khí diễm lạnh như băng.
Đúng lúc này Hàn Sâm cũng tiến vào Thần miếu Băng Tuyết, thấy Thiết Mạc đang dung hợp với nữ thần Băng Tuyết.
Thiết Mạc đứng ở trước thần án, băng diễm trên đỉnh đầu chập chờn, một pho tượng Thần Linh được biến thành từ băng quang đang phủ xuống, mà bên ngoài thân thể của hắn thì đang dần ngưng tụ ra một bộ băng giáp, trên đỉnh đầu còn xuất hiện một mũ miện có hình dáng đơn sơ trông giống ngọc tuyết băng tỉnh.
Thiết Mạc nghe thấy tiếng động thì bèn xoay người nhìn về phía cửa lớn, vừa liếc mắt thì đã thấy Hàn Sâm, sát ý trên người hừng hực, hắn nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói với giọng căm hận, gằn từng câu từng chữ: “Mới có được một huyết mạch Thần Linh mà đã hung hăng ngang ngược đến thế này rồi. Hôm nay bổn tọa phải cho ngươi biết, ai mới là thiên tuyển chỉ tử, mới là người Thần chọn thật sự. Quốc pháp Đại Tần không tha cho ngươi, và Thiết Mạc ta càng không muốn tha cho ngươi, ngươi phải sống cho lâu vào, sống để nhìn bổn tọa cắt đứt thần mạch của ngươi ra sao, lóc từng tấc từng tấc thịt của ngươi xuống kiểu gì…”
Thiết Mạc nói với vẻ cực kỳ phân nộ, trong lòng hận như muốn điên lên.
Chín đời của Thiết gia chưa từng chịu khuất nhục như thế bao giờ, thế mà giờ lại bị người giết tới tận cửa, cục tức này hắn có nuốt thế nào cũng không trôi được. Nếu không băm Hàn Sâm ra thành vạn đoạn thì e mặt mũi của nhà lão Thiết sẽ bị mất hết, sau này dừng chân sinh sống ở thành Ngọc Bích này thế nào cơ chứ?
Đường đường là chủ của cấm vệ quân vương đình mà đến nhà mình còn không bảo vệ được, thì bảo vệ sự an toàn của thành Ngọc Bích thế nào?
Ngay lúc Thiết Mạc đang tức giận, thì chợt cảm thấy lực lượng của nữ thần Băng Tuyết đặt ở trên người hắn đang rút vê một cách quỷ dị, băng giáp và mũ miện ngưng tụ ra ở trên người đều đang tan ra nhanh chóng.
Mà nữ thần Băng Tuyết Nguyên vốn đã sắp giáng trần hoàn thành, giờ lại tách ra khỏi người hắn, trôi nổi trên thần án.
“Đại nhân, ngươi làm gì vậy?” Thiết Mạc thấy hoảng sợ trong lòng, nhìn về phía quang ảnh của nữ thần Băng Tuyết đang lơ lửng ở trên thần án. Trong lịch sử của Thiết gia, hình như chưa xuất hiện tình huống như thế bao giờ.
Nữ thần Băng Tuyết không trả lời, thậm chí còn chẳng thèm liếc hắn một cái, nàng đáp xuống đất, đi tới trước mặt Hàn Sâm, hành đại lễ vạn phúc và cúi đầu nói: “Tiểu thần Băng Tuyết, bái kiến đại nhân.”
Hết chương 3110.
Chương 3111. Cứu ngươi kiểu gì?Cả người Thiết Mạc như bị người ta đâm mạnh cho một đao vào ngực, hắn mở to hai mắt ra nhìn Hàn Sâm và quang ảnh của nữ thần Băng Tuyết đang đứng ở trước cửa lớn của Thần miếu đầy vẻ hoảng sợ.
Thần Linh là tối cao, loại ý niệm này đã ăn sâu bén rễ vào trong tư tưởng của người thuộc các đế quốc. Dù khi có khế ước với Thần Băng Tuyết, có thể coi như là đồng bạn, nhưng Thiết gia chưa bao giờ có chút ý nghĩ khinh nhờn nào với Thần Băng Tuyết, bọn họ vẫn luôn tôn thờ, coi là thần hộ mệnh của Thiết gia.
Nhưng mà hôm nay vị thần hộ mệnh của Thiết gia, đường đường là nữ thần Băng Tuyết, giờ lại hành đại lễ với Hàn Sâm, đã thế còn như bề dưới bái kiến bề trên, cung kính gọi tiếng đại nhân. Điều này đã khiến Thiết Mạc gần như không dám tin tất cả những gì đang xảy ra là thật.
“Trời ạ! Rốt cuộc ta đã kết thù với quái vật khủng bố nhường nào thế này?” Chỉ trong nháy mắt, Thiết Mạc cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa thì đứng không vững, ngã ra đất.
Gia thần và hộ vệ của Thiết phủ cũng đã đuổi tới bên ngoài của Thần miếu, nhưng lúc này Thần miếu bị băng quang tuyết khí bao phủ, làm bọn họ không tài nào tới gần được và cũng không thấy rõ được tình huống bên trong.
Có một gia thần có được chủng gen cấp Thần ngưng tụ lực lượng, muốn xông thẳng vào trong băng quang tuyết khí, và rồi suýt nữa bị đóng bằng thành khối chỉ trong chớp mắt, hắn hoảng sợ lùi về phía sau, mà hai tay tiếp xúc với băng quang tuyết vụ đầu tiên cũng đã bị đông lạnh tới mất đi tri giác.
Mọi người ai nấy đều sợ hãi, không dám tiếp xúc với băng quang tuyết vụ nữa, chỉ đành vây Thần miếu lại.
Bên trong Thần miếu Băng Tuyết, người Thiết Mạc run rẩy, trong đôi mắt hắn hẳn toàn tơ máu, nhìn Hàn Sâm đầy vẻ hoảng sợ, nỗi sợ hãi cái chết dần dấy lên trong lòng hắn.
“Không thể nào… Nữ thần Băng Tuyết là thần bảo vệ của Thiết gia bọn †a… Ta có huyết mạch Băng Tuyết… Nàng không vứt bỏ ta được… Không thể nào…”
Hàn Sâm chẳng thèm nhìn Thiết Mạc, hắn đưa mắt ngắm nữ thần Băng Tuyết đang ở trước mặt hỏi: “Hắn là người của ngươi à?”
Mặc dù lúc trước nữ thần Băng Tuyết không ở chỗ này, nhưng lúc này nàng cũng đoán sơ sơ được là đã xảy ra chuyện gì, thản nhiên nói: “Ta từng ký khế ước thần với tổ tiên Thiết gia, cho phép Thiết gia có huyết mạch Thần của ta”
“Người này muốn giết ta, nếu hắn đã là người của ngươi thì ngươi nói xem, nên xử trí hắn thế nào?” Hàn Sâm nhìn nữ thần Băng Tuyết hỏi.
Trong lòng Thiết Mạc thấy khủng hoảng cực kỳ, vội vàng kêu lên: “Đại nhân… Ngươi là thần bảo vệ của Thiết gia ta… Ngươi phải cứu ta…”
Nhân loại trong đại vũ trụ đế quốc đều mượn những ngoại lực như Thần Linh và chủng gen, không hề coi trọng việc tu hành của bản thân. Mặc dù Thiết Mạc ngồi ở địa vị cao, có phong thái kiêu hùng, nhưng sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong là không ngăn cản nổi, hắn quyền cao chức trọng, thê thiếp thành đoàn, phú khả địch quốc, sao mà nỡ chết được có chứ.
Nhưng mà một câu mà nữ thần Băng Tuyết nói ra này lại đánh Thiết Mạc rơi vào địa ngục khôn cùng trong nháy mắt.
Nữ thần Băng Tuyết liếc Thiết Mạc một cái, khẽ thở dài: “Ngươi lại muốn giết người mà đến Thần cũng không dám đắc tội, ngươi muốn ta cứu ngươi kiểu gì đây?”
Thiết Mạc bỗng như rớt vào hầm băng, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhưng dù sao thì hắn cũng là người có địa vị cao, hơn nữa còn là đại tướng tay nắm binh quyền. Giờ đây rơi vào tuyệt cảnh thì hắn bất chấp luôn, bộc phát hết lực lượng trên người.
Nhưng mà ngay lập tức Thiết Mạc đã phát hiện ra, huyết mạch Thần Băng Tuyết trên người hắn đã biến mất vô tung trong nháy mắt, hiển nhiên là nữ thần Băng Tuyết đã thu hồi lực lượng huyết mạch mà nàng đã ban cho hắn.
Trong lòng Thiết Mạc thấy bi thương cực kỳ, nhưng mà sự tàn nhẫn trong lại chẳng hề giảm đi tí nào, tuy đã không còn lực lượng của Thần Băng Tuyết, nhưng hắn vẫn còn huyết mạch Âm Ty có được từ địa mạch. Mặc dù có rồi băng tuyết của thần, nhưng hắn còn có được từ địa mạch, mặc dù nó không phải huyết mạch Thần hoàn chỉnh nhưng cũng mạnh hơn huyết mạch được Thần Linh ban cho ở trong Thần miếu rất nhiều.
Lúc này Thiết Mạc chỉ nghĩ sống sót, vận chuyển huyết mạch Âm Ty toàn lực, hắc khí quanh thân lượn lờ, xông ra ngoài Thần miếu như lệ quỷ.
Trong lòng hắn có muôn vàn oán hận, nhưng hắn chẳng dám đối kháng với Hàn Sâm nữa. Đây là nhân vật khủng bố có thể khiến Thần Linh cũng phải cúi đầu, hắn đâu dám chiến đấu chứ.
Lúc này Thiết Mạc chỉ muốn chạy ra khỏi Thần miếu Băng Tuyết, trốn về thành Ngọc Bích, giờ chỉ có về tới nơi đó thì hắn mới giữ được tánh mạng của mình.
Nhưng Thiết Mạc còn chưa chạy ra khỏi Thần miếu Băng Tuyết thì đã nghe thấy giọng của nữ thần Băng Tuyết vang lên lần nữa: “Đại nhân,
xin ngươi hãy nể mặt tiểu thần, cho hắn được chết toàn thây.
Bên trong thành Băng tuyết, mấy vị thống lĩnh của cấm vệ quân vội vã dẫn người chạy tới, còn người nhà Thiết gia thì đón bọn họ tới trước Thần miếu Băng Tuyết.
Nhìn thoáng qua Thần miếu Băng Tuyết đang bị băng quang tuyết vụ bao phủ, thống lĩnh của Phượng linh vệ Liễu Tiêm Tiêm nhìn em họ của Thiết Mạc - Thiết Nghênh Đường hỏi: “Nghênh Đường đại nhân, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Thiết Nghênh Đường thầm chờ Thiết Mạc chết ở trong Thần miếu Băng Tuyết, có vậy thì hắn sẽ có khả năng cao được tiếp quản Thiết gia, trở thành chủ Thiết gia, nhưng mà mặt ngoài thì hắn vẫn vờ ra vẻ phẫn nộ nói: “Có một thích khách xông vào Thiết phủ, dám ám sát anh họ của ta. Bây giờ bọn họ đang bị vây ở bên trong Thần miếu Băng Tuyết nên cũng không biết rốt cuộc tình huống ra sao rồi nữa.”
Liễu Tiêm Tiêm và mấy vị thống lĩnh khác liếc nhau, trong lòng ai cũng đều cảm thấy hoảng sợ và kinh ngạc. Ban ngày ban mặt, mà lại có người dám tới tận cửa ám sát Đại tướng của Tần quốc, kiêu ngạo quá rồi đó.
Nhưng giờ Thần miếu Băng Tuyết bị lực lượng của Thần Băng Tuyết bao phủ, bọn họ muốn xông vào cũng không xông vào nổi nên Liễu Tiêm Tiêm chỉ đành hỏi thăm tình hình chỉ tiết từ chỗ bọn họ.
Đồng thời còn an ủi: “Mạc đại nhân là huyết mạch Thần Băng Tuyết, hắn vào trong Thần miếu thì đương nhiên sẽ hợp thể với Thần Băng
Tuyết. Dù thích khách kia có mạnh tới đâu thì e cũng khó làm hắn bị thương được. Xin các vị đừng kinh hoảng, chúng ta nên bảo vệ Thần miếu trước, đừng để tên thích khách kia chạy. “
Dứt lời, Liễu Tiêm Tiêm lại thuận miệng hỏi một câu: “Các ngươi biết thích khách là ai không?”
Chính bản thân Liễu Tiêm Tiêm cũng không ngờ sẽ có người trả lời nàng, nếu là thích khách thì đương nhiên sẽ không để bại lộ dễ dàng rồi.
“Là Hàn Sâm, là kẻ ở trong nhà của Phượng Phi Phi, hắn không những ám sát Mạc đại nhân mà còn giết chết cả Công Thúc Chỉ, Tư Đồ Nhã và Lỗ thống lĩnh…” Người hầu già ở bên cạnh kêu lên với giọng căm hận.
Đám người Liễu Tiêm Tiêm ngây hết cả người, gặng hỏi thêm một lát thì sắc mặt càng trở nên cổ quái hơn. Không ai trong số họ ngờ tới có người dám đánh Thiết phủ quang minh chính đại như vậy.
Đương nhiên cái tên Hàn Sâm này bọn họ biết, Lỗ Tam Trực đã trở thành trò cười ở thành Ngọc Bích vì bị Thái tử vả mặt, đám đồng liêu như bọn họ sao lại không biết cơ chứ.
Nhưng dù còn họ có nghĩ tới nát óc thì cũng không ngờ tới Hàn Sâm dám đánh tới tận Thiết phủ, đã thế còn giết chết Lỗ Tam Trực và Công Thúc Chỉ.
Liễu Tiêm Tiêm còn muốn hỏi gì đó nhưng chợt thấy băng quang tuyết vụ bên ngoài Thần miếu Băng Tuyết ngoài tản đi, khôi phục về dáng vẻ trong suốt như ngọc vốn có của nó.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào phía bên trong của Thần miếu Băng Tuyết, sau đó đều cảm thấy nặng nề, trên khuôn mặt lộ ra hoảng Sợ.
Chỉ thấy Thiết Mạc quỳ gối ở cửa lớn của Thần miếu Băng Tuyết, thất khiếu chảy máu, cả người đỏ ngầu, giống như con tôm bị chưng chín, trên người hắn đã không còn khí tức và sức sống từ lâu.
“Mạc đại nhân… Mạc đại nhân… Chết rồi…” Có người nhích tới gần Thiết Mạc, duỗi tay dò thử hơi thở của hắn rồi chợt hoảng sợ kêu lên thành tiếng.
“Hàn Sâm… Hàn Sâm đâu?” Đám người Liễu Tiêm Tiêm vừa sợ vừa giận, nhưng vẫn còn nhớ tới nhân tố quan trọng của sự việc, lập tức dẫn người vọt vào trong Thần miếu Băng Tuyết.
Nhưng mà điều làm bọn họ cảm thấy không thể tin nổi đó là, bên trong Thần miếu Băng Tuyết ngoài thi thể của Thiết Mạc thì chẳng có cái bóng ma nào cả. Mà tên thích khách Hàn Sâm đã vào Thiết phủ hành hung một cách quang minh chính đại ở trong lời của những người Thiết gia, lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng.
Hết chương 3111.
Chương 3112. Tân Bạch làm chứngTin tức Thiết Mạc ở bị giết Thần miếu Băng Tuyết, Công Thúc Chỉ, Tư Đồ Nhã và Lỗ Tam Trực cũng bị chém ở trong Thiết phủ của thành Băng Tuyết đã truyền khắp cả thành Ngọc Bích trong nháy mắt.
Đại thống lĩnh của cấm vệ quân là người có máu có mặt ở trong thành Ngọc Bích, lại còn chịu trách nhiệm liên quan tới sự an toàn của thành Ngọc Bích, mà giờ bị chém giết ở ngay trong nhà mình, đã hơn trăm năm rồi thành Ngọc Bích chưa từng xảy ra loại sự kiện ác tính này.
Hơn nữa chuyện thích khách của đế quốc khác ám sát đại thần Tần quốc cũng không hiếm thấy, nhưng mà chuyện như Hàn Sâm giết tới tận cửa đường đường chính chính, giết chết quý tộc Thần Huyết Thiết Mạc ở trong Thần miếu thì chưa có bao giờ, thế nên ảnh hưởng mà nó †ạo thành có thể nói là cực kỳ ác liệt.
Không ít quan to quý tộc có chút hiểu biết về sự kiện này, biết nội tình trong đó, bọn họ vốn tưởng rằng lần này Phượng Phi Phi và Hàn Sâm ắt gặp khó khăn nhưng ai ngờ Hàn Sâm chẳng bị sao mà còn đánh tới tận Thiết phủ, giết chết Thiết Mạc. Lúc nghe được tin tức thì bọn họ đều kinh ngạc tới nói không ra lời.
Ảnh hưởng của chuyện này thật sự quá lớn, đám người Liễu Tiêm Tiêm nhanh chóng báo lên trên, hơn nữa còn triệu tập cả quân tinh nhuệ của cấm vệ quân, vội vàng chạy tới lâu đài cổ của Phượng Phi Phi.
Cấm vệ quân tổng cộng có mười bốn đội, mặc dù Thiết Mạc là thủ lĩnh của cấm vệ quân nhưng lại không phải đệ nhất cao thủ trong cấm vệ quân, sức chiến đấu đứng đầu của cấm vệ quân chân chính là Triệu Long của Long Chiến vệ và Liễu Tiêm Tiêm của Phượng Linh vệ. Hai người mới là phái thực lực đích thực của cấm vệ quân, và nhất là Triệu Long, có thể nói hắn là đệ nhất cao thủ chân chính của cấm vệ quân vương đình.
Nhưng vì bối cảnh của hai người khá bình thường cho nên dù thực lực đã vượt qua Thiết Mạc, nhưng vẫn bị xếp dưới Thiết Mạc và hai vị phó thủ lĩnh.
Nhưng khu vực mà Long Chiến vệ và Phượng Linh vệ do bọn họ thống lĩnh có trách nhiệm bảo vệ lại là hai khu vực gần hoàng cung nhất, chiến lực của hai đội ky vệ cũng là mạnh nhất trong Thập Tứ ky.
Hôm nay Thiết Mạc lại bị giết, Thập Tứ ky đều hành động, Triệu Long và Liễu Tiêm Tiêm cũng tự mình dẫn ky vệ chạy tới lâu đài cổ của Phượng Phi Phi.
Bọn họ vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì quá lớn trong lòng, vì dù là ai thì sau khi phạm vào án lớn như vậy, chắc chắn sẽ không trở lại nơi hung hiểm như vậy.
Nhưng sau khi bọn họ tới lâu đài cổ của Phượng Phi Phi thì kinh ngạc phát hiện ra rằng, Hàn Sâm không những còn đang ở bên trong lâu đài cổ của Phượng Phi Phi, mà còn tỏ ra như thể không có chuyện gì, đánh cờ nhảy với Thái tử Tân Bạch đầy nhàn nhã.
“Hàn Sâm, trò cờ nhảy gì gì đó này của ngươi hay thật đó, chúng ta lại chơi ván nữa đi.” Khi Triệu Long và Liễu Tiêm Tiêm đi tới trước mặt Hàn Sâm, Thái tử Tân Bạch đang nói chuyện hăng hái bừng bừng với Hàn Sâm.
“Thái tử điện hạ” Cả đám thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Long và Liễu Tiêm Tiêm hành lễ với Tần Bạch trước, rồi Triệu Long nói: “Hàn Sâm xông vào Thiết phủ, ám sát Đại thống lĩnh của cấm vệ quân Thiết Mạc Thiết đại nhân và thống lĩnh của Lôi Sư ky Lỗ Tam Trực, Công Thúc Chỉ, Tư Đồ Nhã, bọn ta muốn bắt hắn về quy án, làm theo quốc pháp.”
Vẻ mặt của Tần Bạch tràn đầy kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, rồi hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Long hỏi: “Còn có chuyện vậy à? Chuyện này xảy ra khi nào?”
Triệu Long đáp: “Ngay nửa giờ trước.”
Tần Bạch chợt lắc đầu nói: “Chắc chắn là các ngươi lầm rồi, hôm nay Hàn Sâm vẫn luôn đánh cờ cùng với ta và chưa rời đi dù chỉ một bước, sao hắn có thể chạy tới Thiết phủ giết người được chứ?”
Đám người Triệu Long nghe vậy thì sắc mặt cũng thay đổi, nếu như là người khác nói ra những lời này thì bọn họ sẽ chẳng cần để ý tới, và thậm chí là còn bắt cả người nói chuyện về thẩm vấn.
Nhưng bây giờ người nói lời này lại là Thái tử Tân Bạch của Tần quốc, đã thế còn là người thừa kế duy nhất của Tần quốc, nên đương nhiên bọn họ không thể làm như vậy được.
“Thái tử điện hạ, ngươi chắc chắn rằng hôm nay hắn vẫn luôn ở chung một chỗ với ngươi, không hề rời khỏi tâm mắt của ngươi lần nào ư?” Triệu Long cau mày hỏi.
“Đương nhiên rồi, hắn luôn đánh cờ với ta, chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của ta luôn. Theo ta thấy thì chắc chắn là có người muốn vu oan hãm Hàn Sâm rồi, thôi các ngươi mau cút đi tra đi, đừng để thích khách chân chính nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật, thế thì chẳng phải Thiết đại thống lĩnh sẽ chết không nhắm mắt sao?” Tần Bạch tỏ vẻ muốn đuổi người.
Triệu Long rõ ràng không tin lời của vị Thái tử quần áo lụa là nổi danh này, nhưng vì thân phận của đối phương thực sự là quá tôn quý, nên hắn chỉ đành cố kìm chế lại tính tình, nói rằng: “Thái tử điện hạ, hơn ngàn hộ vệ, gia thần và trực hệ của Thiết gia ở trong Thiết phủ đều tận mắt nhìn thấy Hàn Sâm giết người. Cho dù là có người hãm hại thật thì bọn ta cũng phải mời hắn về để giúp điều tra cho rõ ràng, nếu có người hãm hại thật thì chắc chắn bọn thần sẽ trả lại trong sạch cho hắn.”
“Khốn kiếp, cấm vệ quân các ngươi đều là phế vật ngu ngốc à? Cấm vệ quân chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của đế đô, đường đường là Đại thống lĩnh của cấm vệ quân mà lại bị người ta giết chết ở trong nhà, các ngươi còn chẳng bảo vệ nổi mình thì còn làm ăn được gì nữa? An nguy của thủ đô Đại Tần ta giao cho những tên phế vật như các ngươi bảo vệ, có khi có người xông vào trong hoàng cung lấy đầu của ta và phụ hoàng ta, thì các ngươi cũng vẫn chẳng hay biết gì ấy chứ…” Tần Bạch mắng đám người Triệu Long xối xả.
“Thần biết tội.” Đám người Triệu Long chỉ đành quỳ xuống xin tội, Đại thống lĩnh của cấm vệ quân lại bị người giết chết, đây đúng là sỉ nhục xưa nay chưa từng có của cấm vệ quân.
“Cút hết cho ta, bổn thái tử đã nói rồi, Hàn Sâm vẫn luôn ở chung một chỗ với ta, nên hắn không thể nào là hung thủ được, đám phế vật các ngươi còn không mau cút đi tìm hung thủ thật sự cho ta.” Tân Bạch phẫn nộ quát.
Sắc mặt của đám người Triệu Long rất khó coi, nhưng bọn họ cũng biết bây giờ không mang Hàn Sâm đi được rồi. Thân phận của Tần Bạch không tầm thường, hắn nếu làm người nhân chứng cho Hàn Sâm thì dù là thật hay là giả, chuyện cũng sẽ không do bọn họ quyết định nữa rồi.
Triệu Long và Liễu Tiêm Tiêm liếc mắt nhìn nhau, chỉ đành hành lễ rồi lui ra khỏi lâu đài cổ của Phượng gia.
Nếu như đổi thành đế quốc khác, khi người thừa kế duy nhất của hoàng tộc, Hoàng đế của Tần quốc tương lai lên tiếng thì khả năng cao chuyện này là không giải quyết được gì.
Nhưng mà Tần quốc lại có hơi khác với những quốc gia khác, dù cho thân phận của Tần Bạch tôn quý, nhưng xưa nay Tần quốc luôn coi trọng pháp luật, vậy nên Thái tử Tần Bạch cũng không thể muốn làm gì thì làm được.
Sau khi đám người Triệu Long ra ngoài thì cũng không rời đi ngay, bọn họ sắp xếp cấm vệ quân cố thủ ở ngoài lâu đài cổ, vây chặt lâu đài cổ như nêm cối, nước chảy không lọt, hơn nữa còn báo cáo tình huống bây giờ lên trên và đợi quyết định từ cấp trên.
Khi quyết định vẫn chưa truyền xuống thì tuyệt đối không thể để Hàn Sâm rời khỏi phạm vi khống chế của bọn họ được.
Tin tức truyền vào trong cung, có rất nhiều Ngự sử đại phu đều mắng Tần Bạch là tên giá áo túi cơm ngu ngốc, tương lai chắc chắn là hôn quân.
Nếu là ở đế quốc khác, chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra, vì dù người của hoàng gia có sai tới đâu thì cũng không phải chuyện mà thần tử được phép phê bình, chỉ trích, càng không có chuyện há mồm là mắng như vậy.
Nhưng mà Tần quốc thật sự có hơi khác người, mặc dù ai cũng biết luật pháp của Tần quốc có quá nhiều điều không công bằng và dị thường, nhưng mà đại thần của Tần quốc cũng là đám thần tử coi trọng pháp nhất và dám nói nhất.
Đến cả đương kim Hoàng đế nếu làm ra chuyện trái pháp luật thì cũng sẽ bị những Ngự sử đại phu mắng to là ngu ngốc. Mà Hoàng đế dù khi nghe thấy phãn nộ thật đấy nhưng mặt ngoài vẫn phải khích lệ đối phương là thần tử tốt coi trọng pháp nhất và dám nói thật, nếu không sẽ là hôn quân, bạo quân làm trái pháp luật của tổ tiên.
Thần tử của Tần quốc cũng thường thấy tự đắc vênh váo vì điều này, cộng thêm đương kim Hoàng đế nhân hậu khoan dung nên đã khiến bầu không khí bàn pháp luật và coi trọng pháp luật ở Tần quốc càng thịnh hành hơn.
Có thể nói sự hiểu hiểu biết về pháp luật của Tần quốc đã đạt đến trình độ cố chấp và điên cuồng, pháp luật bất thường đã tạo ra Tần quốc và cũng đã hạn chế Tần quốc.
Chuyện Thiết Mạc bị giết quá lớn, mà hành động lần này của Tần Bạch lại càng chọc giận một đám đại thần. Thâm chí, đám đại thần tự xưng là cương trực công chính ấy còn dâng thư lấy cái chết để can gián luôn, tuyên bố nếu Hoàng đế không đánh chết Hàn Sâm thì bọn họ sẽ đâm chết ở trên triều đường.
Đương nhiên, ý thì ý vậy nhưng lời can gián thì không viết như thế.
Hết chương 3112.
Chương 3113. Dũng khíTrên long án của Cảnh Chân hoàng đế chất đầy tấu chương của đại †hần, cho dù hắn không mở ra nhìn thì cũng biết nội dung trong đó đều là những lời như trách cứ Thái tử, yêu cầu xử lý nghiêm vụ án của Thiết Mạc, cách diễn tả trong đó đều vô cùng kịch liệt.
Cứ như thể chỉ cần hắn không giết Hàn Sâm thì sẽ là hôn quân vô đức, mà tên Hàn Sâm kia nếu không diệt trừ thì tương lai ắt sẽ là gian nịnh làm rối loạn triều cương ấy.
“Bệ hạ, Thái tử điện hạ không chịu hồi cung.” Một thái giám vào trước bẩm báo.
Trên khuôn mặt của Cảnh Chân hoàng đế lộ ra vẻ kinh ngạc , hắn biết
rõ tính nết của đứa con trai kia của hắn ra sao, dù có tùy hứng làm bậy tới đâu thì vẫn kính sợ người cha như hắn vô cùng, nên mệnh lệnh của hắn, Tần Bạch không dám không nghe.
Nhưng mà lần này, Tần Bạch lại chống lại mệnh lệnh của hắn, chuyện này trước kia chưa xảy ra bao giờ.
“Thái tử điện hạ còn nói…” Thái giám ấp a ấp úng. “Nói thẳng đi, không sao.” Cảnh Chân hoàng đế nói.
Thái giám nghe vậy thì mới nói: “Thái tử điện hạ nói, nếu như đến sự trong sạch của mà hắn cũng không bảo vệ được thì chức vị Thái tử này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, không làm cũng được.”
“Càn quấy.” Cảnh Chân hoàng đế quát lên một tiếng, nhưng trong lòng thì lại thấy hơi hứng thú với con người tên Hàn Sâm này.
Hắn hiểu Tần Bạch rất rõ, trong lòng của thằng oắt ranh còn chưa được khai hóa tư tưởng chân chính kia chẳng có điểm mấu chốt thật gì đâu, mà không có điểm mấu chốt thì đương nhiên là cũng không có sự kiên trì rồi.
Bình thường mặc dù nổi hứng làm bậy, nhưng mà nếu làm hắn thấy bất an thật thì chắc chắn Tần Bạch sẽ lui.
Nhưng mà lần này, Tần Bạch lại cãi lại lời hắn, đã thế còn nói ra lời như vậy vì kẻ trên Hàn Sâm này. Đây là một hành động rất hiếm thấy của Tần Bạch, và cũng là sự kiên trì ít có với hắn.
“Đi mời Bách Lý thái phó, kêu hắn đi một chuyến, đưa hoàng nhi về.” Cảnh Chân hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi nói.
Thái phó Bách Lý Thiên Nhai đã dạy Tần Bạch từ nhỏ, nếu nói tới sợ thì sự kính sợ mà Tần Bạch dành cho Bách Lý Thiên Nhai còn trên cả Cảnh Chân.
Chuyện nhỏ thế này vốn không cần Bách Lý Thiên Nhai phải ra mặt, nhưng Cảnh Chân hoàng đế muốn xem thử ranh giới kiên trì cuối cùng của Tần Bạch là ở đâu, cho nên hắn mới phái Bách Lý Thiên Nhai tự mình đi một chuyến, dẫn Tần Bạch về.
Vụ án của Thiết Mạc có ảnh hưởng quá lớn, dù là Cảnh Chân hoàng đế thì cũng không thể tùy tiện đưa ra kết án cho chuyện này được, nên đương nhiên Tần Bạch cũng không dính vào được.
“Bệ hạ, nếu như Bách Lý thái phó cũng không mang được Thái tử điện hạ về thì sao?” Trước khi gã thái giám kia ra ngoài thì vẫn do dự hỏi một câu.
“Vậy thì triệu cả Hàn Sâm kia vào cung cùng luôn.” Cảnh Chân hoàng đế cười nhạt nói.
Hắn cũng hy vọng loại chuyện kia sẽ xảy ra, có, có sự kiên trì thì đó là dấu hiệu của một người bắt đầu trưởng thành một cách chân chính, chứng tỏ trong lòng hắn đã có kinh vĩ quy tắc của bản thân, cho dù kinh vĩ của những quy tắc kia là sai thì nó cũng đã chứng tỏ Tần Bạch đang trưởng thành .
Đáng tiếc Cảnh Chân rất rõ ràng, trong lòng Tần Bạch còn không biết ranh giới cuối cùng của quy tắc là thứ gì, ít nhất thì khi hắn đứng ở †rước mặt Bách Lý Thiên Nhai mà hắn kính sợ nhất thì sự kiên trì ấy sẽ không vững chắc như vậy nữa.
Bách Lý Thiên Nhai là một quốc học đại sư tráng niên nghiêm cẩn chính trực, cực kỳ tuân theo đạo của Thánh Nhân.
Hắn được Cảnh Chân hoàng đế tự mình mời tới làm Thái phó dạy dỗ Tần Bạch, nhưng khổ nỗi Tần Bạch thật sự là quá thảm hại, đầu óc thì ngu ngơ, đến cả đại sư một đời cũng bó tay không dạy hắn thành tài được.
Nhưng Tần Bạch cũng bị Bách Lý Thiên Nhai làm cho sợ thật, từ nhỏ đến lớn, Tần Bạch không biết đã ăn bao nhiêu thước của Bách Lý Thiên Nhai rồi. Có một một lần Tần Bạch phạm phải sai lầm lớn và bị Bách Lý Thiên Nhai đánh ba mươi thước, hai tay sưng tới không cầm nổi đồ để ăn cơm nữa.
Vì thế nên khi Tân Bạch đang chơi cờ nhảy với Hàn Sâm bỗng nhìn thấy Bách Lý Thiên Nhai, hắn suýt nữa thì bị dọa nhảy dựng lên.
“Thái phó… Sao ngươi lại tới đây…” Tần Bạch vội vàng đứng bật dậy, người cứng ngắc hành lễ với Bách Lý Thiên Nhai, cơ mặt co quắp lại, hắn cúi đầu không dám nhìn Bách Lý Thiên Nhai, như học sinh tiểu học đã làm sai chuyện vậy.
Bách Lý Thiên Nhai liếc Hàn Sâm liếc ở bên, tính cách của hắn cực kỳ nghiêm cẩn, và hắn cũng có nghe thấy một vài về chuyện mà Hàn Sâm phạm vào nên vô cùng không thích.
Lúc này lại thấy Hàn Sâm chẳng hề hấn gì ngồi ở nơi đó thì tỏ ra lạnh nhạt với Hàn Sâm và càng không thích Hàn Sâm hơn.
Nhưng dù Bách Lý Thiên Nhai không thích Hàn Sâm thì cũng không nói gì thêm. Hắn không phải cấm vệ quân, cũng không phải Ngự sử, không cần xử án bắt người, chỉ cần mang Tần Bạch về là đủ rồi.
“Thái tử điện hạ, ngươi đã không làm bài tập hai ngày rồi, Nghiệp học tinh thông nhờ chuyên cần, dở dang do qua loa hời hợt, đức hạnh thành tựu nhờ suy nghĩ sâu xa, đức hạnh bị huỷ hoại do cẩu thả tùy tiện. Ngươi là vua của đế quốc Đại Tần tương lai, thật sự không nên bỏ bê việc học như thế, càng không nên làm ra loại chuyện hoang đường như thế này, bây giờ về với lão hủ đi.” Bách Lý Thiên Nhai vừa nói vừa kéo tay Tần Bạch, muốn rời khỏi lâu đài cổ của Phượng gia.
Mặt Tần Bạch cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm như đang cầu cứu, hắn cũng không muốn đi, nhưng mà hắn sợ Bách Lý Thiên Nhai hoàn toàn không dám phản kháng.
Mà Hàn Sâm thì chỉ mỉm cười nhìn Tần Bạch, cũng không định lên tiếng ngăn cản.
Nếu Tần Bạch ở lại thì đúng là tốt không còn gì bằng, nhưng nếu bị mang đi thì cũng chẳng sao.
Mặc dù Hàn Sâm mời Tần Bạch hỗ trợ, nhưng hắn cũng không đặt hết mọi thứ lên người một đứa con trai ngốc nhà địa chủ như Tần Bạch. Hắn đã có dự định khác ở trong lòng từ lâu rồi, vậy nên dù Tần Bạch bị mang đi thật thì hắn cũng không để tâm.
Tần Bạch bị Bách Lý Thiên Nhai kéo ra ngoài, luôn cẩn thận nhìn về phía Hàn Sâm, mong Hàn Sâm lên tiếng giữ hắn lại. Nhưng Hàn Sâm lại không nói gì, chỉ cười dài nhìn hắn.
Không biết tại sao, Tân Bạch thấy Hàn Sâm cười như vậy thì trong lòng thấy khó chịu vô cùng, cũng không biết hắn lấy dũng khí từ đâu, đứng ì tại chỗ không đi nữa.
Bách Lý Thiên Nhai chỉ khẽ kéo Tần Bạch thôi, cũng không dùng sức gì, thế nên khi Tần Bạch dừng lại như vậy thì Bách Lý Thiên Nhai cũng ngừng tho, hắn nhìn về phía Tần Bạch hỏi: “Thái tử điện hạ, còn có chuyện gì sao?”
Tần Bạch bị hai mắt của Bách Lý Thiên Nhai nhìn chăm chú thì lập tức cúi đầu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn cắn răng rồi nói: “Thái phó, ta đã hứa với Hàn Sâm ở lại đây chơi với hắn rồi, ngươi luôn dạy đệ tử rằng một lời hứa của quân tử đáng giá nghìn vàng, tiểu nhân nói chuyện không giữ lời, lời của Hoàng đế nặng tựa giang sơn, sao đệ tử có thể làm một tên tiểu nhân nói chuyện không giữ lời cơ chứ?”
Những lời mà Tần Bạch nói này trông rất thiếu tự tin, sau khi nói xong hắn cúi đầu cũng không dám nhìn Bách Lý Thiên Nhai, nhưng mà trong mắt của Bách Lý Thiên Nhai lại toát ra sự kinh ngạc.
Từ trước đến giờ Tần Bạch luôn sợ hắn cực, chưa bao giờ tần bạch dám nói ra những lời như vậy ở trước mặt hắn.
Bách Lý Thiên Nhai thấy rằng, mặc dù Tần Bạch sợ hãi nhưng có vẻ không định đi cùng với hắn nên hắn không nhịn được liếc Hàn Sâm vài lần.
Đương nhiên hắn sẽ không cưỡng chế dẫn Tần Bạch đi, vì nếu như muốn cậy mạnh thì chẳng cần Bách Lý Thiên Nhai hắn tới đây làm gì.
Bách Lý Thiên Nhai khẽ gật đầu, buông cánh tay của Tần Bạch mà hắn kéo ra, rồi đi về phía Hàn Sâm đang ngồi ở trước bàn cờ.
Hắn biết, một mình bản thân Tần Bạch là sẽ không có dũng khí như vậy, mà nếu nói có người cho hắn dũng khí thì cũng chỉ có thanh niên độ hơn hai mươi tuổi ở trước mặt này thôi. Hắn chỉ cần chấn nhiếp được Hàn Sâm thì dũng khí của Tần Bạch sẽ biến mất không còn tăm hơi ngay tức khắc, khi đó đương nhiên sẽ dẫn Tần Bạch rời đi một cách dễ dàng rồi.
Hết chương 3113.
Chương 3114. Kỳ giớiBách Lý Thiên Nhai biết Hàn Sâm không phải nhân vật đơn giản, có thể chém giết Thiết Mạc ở Thần miếu Băng Tuyết thì không còn gì để nghi ngờ nữa, Hàn Sâm chắc chắn cũng là một vị quý tộc Thần Huyết, hơn nữa trình độ của huyết mạch và chủng gen còn mạnh hơn Thiết Mạc.
Nhưng mà thế thì đã sao? Hắn đường đường là Thái phó của đế quốc Đại Tần, là cường giả tối cao chân chính, đã vượt xa Thiết Mạc rồi. Nếu không thì thành đế sư thế nào được.
Điều mà Bách Lý Thiên Nhai luôn hướng tới là trở thành đế sư tuyệt thế như Kiếm Bất Cô, không những bồi dưỡng Hoàng đế thành minh quân của một thế hệ, mà còn lập được chiến công phi thường cho đế quốc Đại Tần.
Nhưng đáng tiếc mãi tới tận bây giờ, Bách Lý Thiên Nhai vẫn chưa có được thành tựu gì quá lớn trong việc dạy bảo Tần Bạch, còn về chiến công thì càng không có cơ hội luôn.
Cái danh Thái phó của hắn khi mang ra so sánh với Kiếm Bất Cô đã dạy bảo Cảnh Chân hoàng đế, đại phá Vô Vi Đạo Cung năm ấy thì là có danh nhưng không công lao gì.
Bách Lý Thiên Nhai luôn lấy Kiếm Bất Cô làm tiêu chuẩn mà hắn muốn, hiển nhiên là dù thế nào hắn cũng muốn dạy bảo Tần Bạch cho tốt, để hắn trở thành minh quân một đời có thể sánh ngang với Cảnh Chân đế.
“Ngươi chính là Hàn Sâm?” Bách Lý Thiên Nhai nhìn ngồi Hàn Sâm ở chỗ đó, hỏi.
“Đúng.” Hàn Sâm ngồi ở đó, cũng chẳng định đứng dậy.
Bách Lý Thiên Nhai khẽ cau mày, chức vị Thái phó tôn quý nhường nào, đến cả đương kim Hoàng đế cũng phải cung kính gọi một tiếng tiên sinh khi nhìn thấy hắn.
Nhưng mà Hàn Sâm lại ngồi lì chỗ đó nói chuyện với hắn, theo hắn thì là vô lễ cực kỳ.
Bách Lý Thiên Nhai nhìn thoáng qua bàn cờ trên mặt bàn, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với Hàn Sâm, thản nhiên nói với Hàn Sâm rằng: “Có muốn đánh một ván cờ với lão phu không?”
“Tiên sinh cũng biết chơi cờ nhảy ư?” Hàn Sâm nhìn Bách Lý Thiên Nhai hỏi.
Đại vũ trụ đế quốc không có trò cờ nhảy này, bàn cờ này là sử dụng chỉ lực vẽ ra ở trên bàn đá, rồi vê đá thành hạt, làm ra một bộ cờ nhảy như vậy để dụ Tần Bạch chơi.
Khi ở trong nhà ở Liên Minh, Hàn Sâm cũng sẽ chơi cờ nhảy với con gái Tiểu Linh hoặc với đám Bảo Nhi, Hàn Sâm am hiểu thuật bố cục, nên cờ gì hắn chơi cũng được.
Dù là cờ nhảy thì cũng chỉ có Bảo Nhi là chơi được với hắn, còn những người khác thì thắng được hắn ít lắm.
Nếp nhăn của Bách Lý Thiên Nhai giật giật, thậm chí đến tên của hắn Hàn Sâm cũng chẳng thèm hỏi, thật sự là vô lễ vô cùng. Nhưng hắn bây giờ cũng chẳng có hơi đâu đi so đo những thứ này với Hàn Sâm, chỉ thản nhiên nói: “Đạo lý rất đơn giản, tới cuối cùng thì đều là trăm sông đổ về một biển cả thôi. Ban nấy ta thấy ngươi đánh cờ với Thái tử thì đã biết quy tắc đánh cờ rồi.”
“Nếu tiên sinh có nhã hứng như vậy thì đương nhiên tại hạ cũng xin hầu.” Hàn Sâm không để ý tới ánh mắt của Tần Bạch đang ở một bên, cười nhạt nói.
Tần Bạch ở một bên gấp không chịu được, điên cuồng liếc mắt ra hiệu cho Hàn Sâm, trình độ của Bách Lý Thiên Nhai ở phương diện kỳ đạo nổi tiếng là lợi hại, đến cả Cảnh Chân đế cũng khen hắn là Cờ Thánh đương đại.
Hàn Sâm đánh cờ với Bách Lý Thiên Nhai, Tân Bạch không phải là sợ hắn thua, mà là sợ sau khi hắn thua thì bắt buộc phải đồng ý với một vài điều kiện của Bách Lý Thiên Nhai.
Nhưng mà điều nằm ngoài dự liệu của Tần Bạch là Bách Lý Thiên Nhai hoàn toàn không bàn điều kiện với Hàn Sâm như những gì hắn đã nghĩ, Bách Lý Thiên Nhai bày cờ xong thì đánh cờ với Hàn Sâm luôn.
Bách Lý Thiên Nhai tự xưng là thánh thủ của cờ đạo nên đương nhiên kỳ nghệ cũng không kém, nhưng hắn cũng không định làm Hàn Sâm kinh sợ bằng kỳ nghệ của mình.
“Xin mời các hạ trước.” Bách Lý Thiên Nhai thản nhiên nói.
Hàn Sâm cũng không khách sáo gì, hắn cầm một hạt châu tròn lên, di chuyển một bước trên bàn cờ.
Đấn lượt Bách Lý Thiên Nhai đánh cờ thì hắn lấy một hạt thạch châu lên bằng ngón tay, rồi từ từ đánh xuống vũng trên bàn cờ.