Kengl
Trong giây phút mà thạch châu bị đặt xuống ấy, cứ như thể có một luồng lực lượng vô hình bỗng khuếch tán ra với thạch châu là trung tâm, không gian cũng vặn vẹo theo.
Hàn Sâm ngồi trước bàn cờ, chợt cảm thấy không gian trước mặt dao động và chẳng biết bản thân đã đứng ở trên bàn cờ lúc nào không hay.
Bàn cờ này là bàn cờ hắn khắc ở trên trên bàn đá nhưng giờ nó trở nên vô cùng khổng lồ, viên thạch châu cũng lớn hơn người hắn, mà chỗ hắn đứng đúng là vị trí hắn vừa hạ thạch châu.
Mà ở đối diện của bàn cờ, Bách Lý Thiên Nhai lại đứng ở vị trí mà chính hắn vừa hạ thạch châu.
Ngoài bàn cờ và hai người thì bốn phía đều biến thành bóng tối và sương mù, cứ như thể thế giới bàn cờ này xoay vờn ở trong hỗn độn vậy.
“Thủ đoạn của tiên sinh thật cao minh.” Hàn Sâm vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhìn Bách Lý Thiên Nhai ở đối diện nói.
Bách Lý Thiên Nhai giống như Thần Linh, người hắn lơ lửng bồng bềnh trên bàn cờ, nhìn xuống Hàn Sâm trên cao nói: “Kỳ đạo tức là Thiên Đạo, đánh cờ như liều mạng, lão phu có huyết mạch của Kỳ Thần cấp Tai Nạn, còn có cả chủng gen Kỳ Giới Đạo Sư thể chung cực, ngươi nếu đỡ được lực lượng ở Kỳ giới này thì lão phu sẽ cho Thái tử ở lại.”
Trong lúc nói chuyện, một ngón tay của Bách Lý Thiên Nhai nhấn về phía Hàn Sâm, một quân cờ khổng lồ ở sau lưng hắn bay lên và nện về phía Hàn Sâm giống như sao băng.
Long khí màu tím trên người Hàn Sâm bộc phát ra, đồng thời những miếng vảy màu tím quỷ dị sinh ra ở trên người, chỉ trong phút chốc hắn khởi động lực lượng của thần mạch Huyết Long và Huyết Thần Long.