Ầm!
Hàn Sâm tung mạnh một đòn Huyết Long Thăng Thiên, cự long gầm thét màu tím đụng quân cờ tròn bằng đá kia, mây tía nổ tan, bụi đá mù mịt. Mà Hàn Sâm thì không khống chế được lùi về sai một bước trong sự phản chân của lực lượng mạnh mẽ ấy, hắn cảm giác hai tay tê rần, bị chấn không hề nhẹ.
“Huyết mạch Thần Linh cấp Phá Hoại, dung hợp với chủng gen riêng cấp Thần hiếm thấy, đáng tiếc chỉ là cấp ấu sinh, nếu có thể thăng cấp tới hình thái cuối cùng thì có lẽ sẽ chống đỡ được lực lượng của lão phu trong một thời gian ngắn.” Bách Lý Thiên Nhai thản nhiên nói.
Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng: “Một Thái phó đã có năng lực thế này rồi, quả nhiên đại vũ trụ đế quốc ngọa hổ tàng long. Đây mới chỉ là huyết mạch Thần Linh cấp Tai Nạn phối hợp thêm chủng gen cấp Thần, nếu như là Thần Linh cấp Hủy Diệt hay thậm chí là cấp Trọng Khải phối hợp thêm chủng gen tuyệt thế, thì không biết sẽ mạnh đến loại trình độ nào nhỉ? Đế quốc Đại Tần có nhân vật như vậy không?”
Hàn Sâm nhìn Bách Lý Thiên Nhai ở trước mặt, trong lòng thấy có hơi do dự. Nếu chỉ dựa vào lực lượng của chủng gen và huyết mạch Thần Linh thì lực lượng của hắn kém Bách Lý Thiên Nhai quá nhiều.
Nhưng nếu cố đột phá hạn chế mà phép tắc của thế giới tạo ra cho hắn, thì chắc chắn sẽ kinh động tới rất nhiều cường giả khủng bố của thành Ngọc Bích, e đến Thần Linh cũng phải giáng thế.
Mặc dù rất nhiều Thần Linh tỏ ra kính sợ hắn, nhưng thái độ của những Thần Linh đó khá mập mờ, cũng không nói nguyên nhân với hắn. Hàn Sâm cảm thấy chuyện này không đơn giản, nếu làm kinh động tới Thần Linh cao cấp thật thì chưa chắc hắn đã vớt được chỗ tốt gì.
Huống hồ nếu hắn đột phá phép tắc của thế giới thì quá hao thể lực, lực lượng đủ cho hắn kiên trì chiến đấu quá ít, chưa chắc đã chống đỡ sự vây công của nhiều cường gia thuộc đế quốc Đại Tần.
“Nếu đã không thể đánh bại ngươi bằng lực lượng, vậy thì cũng chỉ đành lấy khéo thắng vụng vậy.” Hàn Sâm nhìn Bách Lý Thiên Nhai ở phía đối diện, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“Vẫn chưa nhận thua à?” Cùng với lời nói cuồn cuộn như thần âm kia của Bách Lý Thiên Nhai, thì hai tay của hắn giơ lên, tất cả quân cờ thạch châu trong không gian của cả bàn cờ đều giống như những quả bom khổng lồ trôi nổi trong không trung, và vọt về phía Hàn Sâm với đủ loại quỹ tích quỷ dị.
Hết chương 3114.
Chương 3115. Trên trời dưới đất, duy ngã độc tônThạch châu như ngôi sao đầy trời, vọt tới trấn áp Hàn Sâm với quỹ tích huyền ảo, những thạch châu nhiều chỉ chít như sao trời ấy đã chặn lại hết tất cả khả năng né tránh của Hàn Sâm.
Mắt Hàn Sâm híp lại, định nhích người xuyên qua quỹ đạo của những sao trời kia và tới thẳng trước mặt Bách Lý Thiên Nhai.
Dù lực lượng của Bách Lý Thiên Nhai có mạnh tới đâu thì thân thể xác thịt của hắn cũng không bằng Hàn Sâm được, chỉ cần tới được trước mặt hắn thì Hàn Sâm có thể đập cho tên này một trận ra trò rồi.
Nhân loại của thế giới này khi so với Hàn Sâm thì chẳng khác gì pháp sư và chiến sĩ. Dù thân thể của Hàn Sâm có bị quy tắc thế giới áp chế tới đâu thì cường độ cơ thể vẫn còn đó, nên đánh cận chiến với Bách Lý Thiên Nhai cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nhưng mà Hàn Sâm vừa ngưng tụ lực lượng, người hơi di động một tí thì đột nhiên ánh mắt hắn ngưng lại, nhìn chằm chằm vào những viên thạch châu bay thấp kia, như thể phát hiện ra điều gì đó.
Bởi vì do bị quy tắc thế giới áp chế nên năng lực cảm ứng của hắn ở đại vũ trụ đế quốc rất yếu, ngoài trình độ thị lực và thính lực giống người bình thường thì gần như không có năng lực cảm ứng quá mạnh mẽ.
Theo đạo lý thì, khi Hàn Sâm sử dụng lực lượng cơ thể thì sẽ cảm nhận được lực lượng của quy tắc thế giới áp chế rất mạnh, giống như đi ngược với thác nước vậy.
Nhưng mà lần này hắn ngưng tụ lực lượng để di chuyển thì lại không cảm ứng được loại lực cản ấy.
“Thì ra Kỳ giới cũng không phải là thế giới không gian chân chính, chỉ như thế giới tinh thần mà thôi.” Hàn Sâm chợt hiểu ra, nơi này chỉ là một ảo cảnh tinh thần, không phải thế giới tồn tại thật. Mà giờ chắc cơ thể của hắn đang ngồi trước bàn cờ và đánh cờ với Bách Lý Thiên Nhai, người hắn cũng không bị kéo vào thế giới này thật.
“Năng lực thế giới tinh thần thế này trông cũng lạ thật, đáng tiếc muốn đấu tinh thần lực với ta thì dù là Thần Linh tự mình tới đâu cũng chưa chắc đã thắng được.” Hàn Sâm thầm thả lỏng.
Nếu như nói tới loại lực lượng nào mà Hàn Sâm còn có thể sử dụng ở trong thế giới này thì ngoài cơ thể, cũng chỉ còn ý cảnh mà hắn tu luyện trước kia, mỗi tội không giải phóng ra được mà thôi.
Kiểu công kích của lực lượng thế giới tinh thần, kéo thẳng hắn vào thế giới tinh thần thế này, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, nếu đã bị Hàn Sâm phát hiện ra thì nó sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa.
Thạch châu tản ra ánh sao sáng chói bay xuống, Hàn Sâm đứng ở nơi đó không hề tránh né, chỉ đứng yên rồi nhìn thôi.
Bách Lý Thiên Nhai nhìn khóe miệng của Hàn Sâm nở nụ cười, thì chẳng biết tại sao trong lòng lại thấy hơi hoảng hốt, như thể có một loại cảm giác bất an đang lan ra vậy.
“Chắc là không đâu, hắn đã bị ta kéo vào Kỳ giới, ở chỗ này thì ta chính là Thần, ta có thể khống chế hết thảy ở trong tay…” Bách Lý Thiên Nhai thầm ngHĩ.
Khi nhưng thạch châu kia sắp đập xuống người Hàn Sâm thì hắn lại thản nhiên nói: “Thiên địa là bàn, thân ta là cờ, nhưng thế thì đã sao chứ. Không có cờ thì sẽ không có bàn cờ, không có ta thì thiên địa cũng chẳng còn, ta là thiên địa mà thiên địa cũng là ta.”
Lời nói ấy thực sự là quá kiêu căng ngạo mạn, Bách Lý Thiên Nhai lạnh lùng hừ một tiếng, hắn đang định nói gì đó thì chợt thấy những thạch châu kia lại không chịu sự khống chế của hắn, đều dừng lại hết, chúng nó giống như vô số ánh sao sáng chói vô ngần vây quanh Hàn Sâm.
Bách Lý Thiên Nhai thấy kinh hãi trong lòng, vội vàng điều động lực lượng của chủng gen Kỳ Giới Đạo Sư, muốn điều khiển lực lượng của Kỳ giới. Nhưng chẳng mấy chốc hắn bèn hoảng sợ phát hiện ra rằng, lực lượng tinh thần của chủng gen Kỳ Giới Đạo Sư ở trong sự gia trì của Kỳ giới lại không làm dao động nổi ý chí của Hàn Sâm.
“Điều này sao có thể chứ… Chẳng nhẽ lực lượng tinh thần của hắn còn mạnh hơn cả Thần Linh cấp Tai Nạn…” Bách Lý Thiên Nhai nhìn Hàn Sâm đầy vẻ kinh hãi, không dám tin.
“Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.” Giọng nói của Hàn Sâm vang lên như thần dụ. Bên trong của cả Kỳ giới thay đổi bất ngờ, thạch châu biến thành hàng loạt ánh đao khủng bố, xé rách không gian và chém về phía Bách Lý Thiên Nhai như hải triều muốn hủy diệt thiên địa.
Quả nhiên giống như những gì Hàn Sâm đã nghĩ, người của Hàn Sâm và Bách Lý Thiên Nhai vẫn ngồi ở trước bàn cờ, cả hai vẫn duy trì tư thế ban nãy.
“Lão Dương, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao chỉ đi một nước cờ thôi thế, sao Hàn Sâm và Thái phó lại không động đậy tí nào vậy?” Tần Bạch giương mắt nhìn hai người bọn họ, cũng không biết rốt cuộc tình huống bây giờ là thế nào.
“Thái tử, lão hủ cũng không biết.” Dương phu tử cười khổ nói.
Mà Lý Băng Ngữ ở một bên thì nhìn thoáng qua bóng lưng nho nhỏ của Tần Bạch, đấu tranh trong lòng: “Bách Lý Thiên Nhai có huyết mạch Kỳ Hồn, là quý tộc Thần Huyết cao cấp, công thêm chủng gen cấp Thần Kỳ Giới Đạo Sư đã có hình thái cuối cùng. Sức mạnh của hắn chắc chắn không phải thứ mà Hàn Sâm địch lại được. Hàn Sâm gây ra †ai họa lớn như thế, nếu như tinh thần bị thương thì Thái tử Tần Bạch sẽ bị mang đi, đây gần như đã là kết cục chết rồi, và cũng là cơ hội cuối cùng để mình ám sát Tần Bạch.”
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lâu đài cổ của Phượng gia đã bị cấm vệ quân bao vây cả rồi, cao thủ ở ngoài kia nhiều như mây, dù giờ nàng có ám sát được Tần Bạch thì chắc chắn cũng không toàn thân mà lùi được.
Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì e sau này nàng sẽ không còn cơ hội thứ hai tốt như vậy nữa.
“Nếu có thể cắt đứt huyết mạch của Tần quốc thì dù có phải hy sinh cái mạng này ta cũng không tiếc.” Lý Băng Ngữ thầm quyết định trong lòng, đang định liều chết ám sát Tần Bạch thì đột thấy nhiên kinh hãi,
nàng không nhịn được xoay người nhìn lại.
Nàng thấy Kiếm Bất Cô tay bưng khay trà, đi tới từ trong lâu đài cổ nơi xa, trên khuôn mặt của hắn mang theo nụ cười mỉm đầy vô hại.
Lý Băng Ngữ lập tức thu sát ý lại, trong khoảng thời gian này nàng chưa hề ra tay là vì kiêng ky Hàn Sâm và Kiếm Bất Cô, bây giờ Hàn Sâm bị Bách Lý Thiên Nhai kiềm chế, nhưng Kiếm Bất Cô vẫn còn
đang nhởn nhơ kia kìa.
Mặc dù Kiếm Bất Cô đã nói sẽ không bao giờ sử dụng tới sức mạnh
nữa, nhưng dầu gì thì hắn cũng từng là Thái phó Tần quốc, thầy giáo của Cảnh Chân Đế. Lý Băng Ngữ không tin hắn sẽ trơ mắt nhìn huyết mạch hoàng thị duy nhất của Tần quốc chết ở trước mắt hắn.
“Nhưng nếu lúc này không liều mạng thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa…” Ngay lúc Lý Băng Ngữ do dự thì bên chỗ ván cờ lại có động tĩnh.
Lý Băng Ngữ bèn quay đầu nhìn lại thì thấy Bách Lý Thiên Nhai vốn ngồi ở chỗ đó, một tay ấn cờ, nhưng lúc này lại đột nhiên phun ra máu tươi, nhuộm đỏ cả bàn cờ, thoáng cái hắn đã ngã ngồi ra đất.
Mặt mũi Bách Lý Thiên Nhai trắng bệch ngồi dưới đất, trên những sợi râu bạc cũng dính máu tươi, hắn mở to hai mắt, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn Hàn Sâm.
Đám người đứng vây xem đánh cờ ở một bên thấy vậy thì đều kinh ngạc, không hiểu sao Bách Lý Thiên Nhai mới chỉ đánh một nước cờ thì đột nhiên lại thành ra thế này.
“Thái phó, ngươi chưa gặp loại cờ nhảy này bao giờ nên không biết đánh cũng là chuyện bình thường, đừng gấp ha.” Tần Bạch vội vàng chạy tới đỡ Bách Lý Thiên Nhai lên, ngoài miệng thì an ủi nhưng trong lòng thì lại thấy vui mừng quá đõi: “Hàn Sâm lợi hại thật đó, đến Thái phó cũng bị hắn dọa cho thành thế này. Ngày sau có Hàn Sâm ở bên cạnh ta thì để ta xem hắn còn dám đánh tay ta nữa không.”
Bách Lý Thiên Nhai men theo cái nâng của Tần Bạch để đứng lên, hắn chỉ vào Hàn Sâm định nói gì đó thì chợt thấy có một người bưng khay trà đi tới bên Hàn Sâm.
“Đại nhân, trà pha xong rồi.” Kiếm Bất Cô lấy chén trà trong khay đặt ở trước mặt Hàn Sâm.
Sau khi Bách Lý Thiên Nhai thấy rõ là Kiếm Bất Cô thì run rẩy cả người, con ngươi như muốn lồi ra, cứ như gặp phải quỷ. Hắn tránh khỏi sự dìu đỡ của Tần Bạch, tiến lên hành đại lễ với Kiếm Bất Cô và hỏi: “Kiếm thái phó? Sao ngươi lại ở đây?”
“Đại nhân ngươi nhận lầm người rồi, tại hạ chỉ là người hầu của Hàn Sâm công tử thôi, không phải Thái phó gì đâu.” Kiếm Bất Cô đặt một chén trà khác ở trước mặt Bách Lý Thiên Nhai, nói một tiếng mời đại nhân dùng rồi xoay người rời đi.
Hết chương 3115.
Chương 3116. Thái phó Kiếm Bất CôTrong lòng Bách Lý Thiên Nhai thấy chấn động, suýt nữa thì không biết bản thân đã ra khỏi lâu đài cổ của Phượng gia thế nào luôn.
“Người kia chắc chắn là Kiếm thái phó, không thể nào sai được, chắc chắn là Kiếm thái phó, nhưng sao hắn lại…” Trong đầu Bách Lý Thiên Nhai hỗn loạn vô cùng.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, sao người mà hắn coi là mục tiêu của cuộc đời - Thái phó của Đại Tần Kiếm Bất Cô lại tự xưng là người hầu của Hàn Sâm, chuyện này làm người ta hãi hùng quá.
Đó là Kiếm Bất Cô đó, là cường giả mà khắp đế quốc Đại Tần ai cũng biết, là cường giả đỉnh cấp mà đến thể lực khổng lồ như Vô Vi Đạo Cung cũng bị hắn quét khỏi Tân quốc, không dám công khai lập giáo bên trong ở Tần quốc nữa.
Bách Lý Thiên Nhai mang theo lòng ngờ vực trở về hoàng cung, phục mệnh với Cảnh Chân hoàng đế.
“Bệ hạ, Thiên Nhai bất tài, không đưa được Thái tử điện hạ về.” Bách Lý Thiên Nhai cười khổ nói.
“Ồ, lần này Bạch Nhi cố chấp tới bất ngờ đấy nhỉ?” Cảnh Chân hoàng đế có hơi kinh ngạc.
“Quả thật là Thái tử điện hạ vô cùng cố chấp, dù Hàn Sâm không có lên tiếng xin hắn, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn ở lại lâu đài cổ của Phượng gia.” Bách Lý Thiên Nhai đáp.
Cảnh Chân hoàng đế khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn Bách Lý Thiên Nhai, thấy có hơi kỳ lạ: “Thái phó, hình như sắc mặt của ngươi không tốt lắm thì phải?”
“Bẩm bệ hạ, thần lấy Kỳ giới dò xét thử Hàn Sâm thì bị Hàn Sâm gây thương tích, theo thần suy đoán, khả năng cao là hắn có huyết mạch Thần Linh đặc biệt, hơn nữa rất có thể là huyết mạch Thần Linh cấp
Hủy Diệt có liên quan tới tinh thần lực.” Bách Lý Thiên Nhai nói với vẻ chua sót.
Theo hắn thấy thì người ở trong Kỳ giới của hắn mà có thể khống chế ngược lại Kỳ giới bằng tinh thần lực thì chắc chắn là kẻ có huyết mạch Thần Linh mạnh hơn hắn, nếu không thì chẳng thể nào giải thích nổi.
“Huyết mạch Thần Linh cấp Hủy Diệt à?” Cảnh Chân hoàng đế khẽ cau mày.
Ở khắp đại vũ trụ đế quốc, hiện giờ cũng mới chỉ phát hiện được tổng cộng mười hai toà Thần miếu chính cấp Hủy Diệt. Tần đế là cường thế nhất, một nước một nước có tận bốn tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt, đây cũng là cội nguồn của Tần quốc mạnh mẽ.
Mà sáu đại đế quốc khác, bình thường thì đều chỉ có một, hai tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt thôi, nước nào mạnh nhất thì cũng chỉ có ba tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt là cùng.
Nhưng trong bốn tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt của Tần quốc này, nhưng Thần miếu thực sự nằm trong tay của hoàng tộc thì cũng chỉ có hai tòa mà thôi, còn hai tòa khác thì nằm trong tay của hai vị đại quý tộc trong tay. Bọn họ vốn không phải người của Tần quốc, cũng vì sau khi quốc gia của bọn họ bị tiêu diệt nên bọn họ tới Tần quốc an cư lạc nghiệp, trở thành trụ cột của Tần quốc.
Trên thực tế thì từ sau khi Tần quốc cải cách chính trị, thực hiện pháp chế thì mới có nhiều cường giả tới Tần quốc, làm Tần quốc càng ngày càng lớn mạnh. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho việc vì sao Tần quốc lại kiên trì thực hiện pháp chế như vậy, từ Hoàng đế đến đại thần cứ hở ra là lại nói tới pháp luật.
Nhưng ngoài mười hai toà Thần miếu cấp Hủy Diệt này, không phải là không có cách có được huyết mạch Thần Linh cấp Hủy Diệt khác. Ở trong một vài thần mạch siêu cấp có sinh ra dị tượng có thần mạch nguyên thủy, nếu vận may tốt thì có lẽ sẽ lấy được huyết mạch Thần Linh cấp Hủy Diệt, loại thần mạch này được gọi là thân mạch hoang dã.
Bởi vì không có sự tồn tại của Thần miếu, cũng không có sự gia trì của Thần Linh hợp thể, nên có vẻ thần mạch hoang dã yếu hơn thần mạch chính một ít.
Nhưng mà dù có yếu tới đâu thì thần mạch cấp Hủy Diệt cũng đều vô cùng kinh khủng, đủ để Cảnh Chân Đế coi trọng.
“Tên Hàn Sâm kia có thần mạch cấp Hủy Diệt, lại thân thiết với Thái tử như thế, phải chăng trong chuyện này có huyền cơ gì đó?” Cảnh Chân Đế cau mày thì thào.
Vẻ mặt của Bách Lý Thiên Nhai ở bên trông cổ quái, hắn nói: “Bẩm bệ hạ, Hàn Sâm có vấn đề hay không thì thần không biết, nhưng thần lại thấy Kiếm thái phó ở bên cạnh hắn.”
“Cái gì? Ý của ngươi là thầy giáo ư?” Thoáng cái Cảnh Chân Đế đã đứng bật dậy, mắt cũng trừng lớn.
Với Cảnh Chân Đế, Kiếm Bất Cô không chỉ là Thái phó, quan hệ của hắn và Kiếm Bất Cô giống y chang như quan hệ của Bách Lý Thiên Nhai và Tần Bạch vậy. Kiếm Bất Cô nhìn Cảnh Chân Đế lớn lên từ nhỏ, thay vì nói là quân thần thì nói tình cảm giữa bọn họ giống cha con thì đúng hơn. Ở sâu trong nội tâm của Cảnh Chân Đế, hắn có một sự ỷ mà người khác rất khó hiểu được vào Kiếm Bất Cô.
Kiếm Bất Cô khác với Bách Lý Thiên Nhai, hắn cũng không phải là một vị Thái phó nghiêm nghị gì, nhưng hắn lại dậy dỗ Cảnh Chân Đế trở thành minh quân thời thịnh thế.
Nhưng mà vào mười mấy năm trước, Cảnh Chân Đế đã ép Kiếm Bất Cô có quan hệ sâu xa với Vô Vị Đạo Cung ra tay với Vô Vi Đạo Cung, chỉ vì hắn muốn đuổi Vô Vi Đạo Cung ra khỏi Tần quốc.
Mà Kiếm Bất Cô cũng đã phụng mệnh của hắn vào Vô Vi Đạo Cung, đuổi Vô Vi Đạo Cung ra khỏi Tần quốc. Nhưng sau đó, Kiếm Bất Cô chỉ để lại một bức thư rồi từ quan rời đi, còn phát đại nguyện trong vòng hai mươi năm sẽ không hề dùng tới vũ lực.
Cảnh Chân Đế không thấy hối hận khi làm như vậy, Vô Vi Đạo Cung có ảnh hưởng quá lớn tới lòng dân, nếu hắn không diệt bỏ nơi đó thì hoàng gia rất khó thu được lòng dân. Mà lúc ấy người có năng lực làm được chuyện này cũng chỉ có mình Kiếm Bất Cô thôi.
Mặc dù không hối hận, nhưng Cảnh Chân Đế lại thấy rất áy náy với Kiếm Bất Cô, những năm này hắn vẫn luôn phái người âm thầm điều tra tung tích của Kiếm Bất Cô nhưng chẳng thu được tin tức gì. Không ngờ giờ phút này lại nghe được tin tức về Kiếm Bất Cô.
“Thầy… Thầy giáo… Hắn có khỏe không?” Giọng Cảnh Chân Đế run run.
Bách Lý Thiên Nhai nghe vậy thì sắc mặt càng cổ quái hơn, hắn hé miệng nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Chẳng nhẽ thầy giáo đã xảy ra chuyện gì rồi?” Người Cảnh Chân Đế chợt run rẩy, hắn hiểu rất rõ về Kiếm Bất Cô, Kiếm Bất Cô đã nói hai mươi năm không động võ thì chắc chắn sẽ làm vậy. Dù cho có chết thì hắn cũng cũng tuyệt đối không động võ.
Hắn vẫn luôn lo lắng về chuyện này, là hắn ra lệnh cho Kiếm Bất Cô xử lý kẻ địch mạnh như Vô Vi Đạo Cung, mà Kiếm Bất Cô lại rời khỏi sự bảo vệ của Tần quốc, đã thế còn không dùng tới vũ lực thì thật sự là làm người ta rất tưởng tượng được, hắn rất lo Kiếm Bất Cô sẽ chết đi.
“Không không không, bệ hạ ngươi hiểu lầm rồi, Kiếm thái phó hắn rất khỏe, cũng không bị thương gì, nhưng mà…” Bách Lý Thiên Nhai do dự mãi, không biết có nên nói ra hay không.
“Bách Lý tiên sinh, ngươi đừng nữa thừa nước đục thả câu nữa, nhưng mà cái gì?” Cảnh Chân Đế nghe Kiếm Bất Cô vẫn còn sống khỏe thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vội hỏi như cũ.
Bách Lý Thiên Nhai cắn răng rồi mới lên tiếng: “Nhưng Kiếm thái phó tự xưng là người hầu của tên Hàn Sâm kia.”
“Cái gì?” Phản ứng đầu tiên của Cảnh Chân Đế là ngẩn người, rồi sau đó là nổi giận, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt: “Hay cho một tên Hàn Sâm, hắn lại dám sỉ nhục thầy giáo của ta như thế, trẫm phải diệt cửu tộc của hắn…”
“Bệ hạ bớt giận.” Bách Lý Thiên Nhai vội mở miệng khuyên nhủ: “Kiếm thái phó là nhân vật thế nào chứ, nếu bản thân hắn không muốn thì dù là chư thiên Thần Linh cũng chẳng thể làm hắn cúi đầu. Theo ta thấy thì Kiếm thái phó cũng không bị ép buộc, hơn nữa Hàn Sâm cũng rất khách sáo với hắn, có lẽ hành động này của Kiếm thái phó là có ý sâu xa gì đó.”
Cảnh Chân vốn không phải bạo quân, khi hắn nghĩ lại cẩn thận thì lửa giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
“Nếu Kiếm thái phó ở bên cạnh Hàn Sâm, hơn nữa hôm nay còn cố ý cho ta thấy vậy, chắc là muốn bảo vệ Hàn Sâm. Nếu bệ hạ xử trí Hàn Sâm thì có lẽ sẽ làm hỏng kế hoạch của Kiếm thái phó.” Bách Lý Thiên Nhai nhân cơ hội bèn nói.
Cảnh Chân Đế khẽ gật đầu: “Nếu đã có thầy giáo ở bên cạnh Hàn Sâm thì dù người này có vấn đề gì, thây giáo đều sẽ có thu xếp tính toán. Nếu đến thầy giáo cũng bảo vệ hắn, lại còn không ngăn Bạch Nhi qua lại gần gũi với hắn thì chắc vấn đề của Hàn Sâm không có gì lớn.”
Nói đến đây, trên khuôn mặt của Cảnh Chân Đế toát ra vẻ cười khổ: “Nhưng mà phiền phức do Hàn Sâm gây ra thì lại làm trãm thấy có hơi khó xử rồi.”
Hết chương 3116.
Chương 3117. Thân mạch siêu cấp hiện thếCả đế quốc Đại Tần đều chờ đợi Hàn Sâm nhận lấy cái chết, nhưng ai ngờ Hàn Sâm không bị bắt vào đại lao, mà cấm vệ quân vương đình bao vây ở bên ngoài lâu đài cổ của Phượng gia đều bị quân bảo vệ thành thay thế.
Mặc dù Thiết gia có được sự an ủi từ Hoàng đế nhưng Hoàng đế cũng không đề cập tới chuyện Hàn Sâm giết Thiết Mạc, mà quan viên phụ trách xử lý án này thì cũng chỉ nói đang trong quá trình điều tra, kiểm chứng.
Thấy chuyện này không được giải quyết, những đại thần tự cho là lấy quốc pháp làm trọng kia sao có thể ngồi đó mà nhìn được. Cả đám bi phẫn dâng thư, yêu cầu Cảnh Chân Đế xử lý nghiêm khắc vụ án này, không thể để gian nịnh nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được, nếu không có nước mà như không nước, ắt có đại loạn.
Thậm chí còn có đại thần quỳ gối chờ lệnh ở bên ngoài cửa cung, hô to khẩu hiệu giết gian nịnh bảo vệ quốc pháp, cứ như thể không giết Hàn Sâm thì Đại Tần sẽ mất nước vậy.
Những tấu chương trắng phau như bông tuyết chồng chất ở trên đầu án thư của Cảnh Chân Đế, nếu là lúc bình thường, nhiều đại thần dâng thư như vậy thì e Cảnh Chân Đế đã nghĩ tới việc nhượng bộ.
Nhưng mà lần này hoàng cung đại nội mãi vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có quan viên phá án đưa ra một câu trả lời chắc chắn sau mấy ngày, nói là sau khi kiểm chứng từ nhiều phương diện thì người đã ám sát Thiết Mạc là người khác, Hàn Sâm chỉ là bị hãm hại mà thôi.
Đại thần trong triều ai mà chẳng là hạng người có thủ đoạn ngập trời cơ chứ, ai trong số họ cũng biết vụ án này đâu có điều tra cái gì, Hàn Sâm vẫn luôn ở trong lâu đài cổ của Phượng gia, chưa hề bị thẩm vấn thì sao lại kết án cơ chứ?
Trong lúc nhất thời cả thành Ngọc Bích xôn xao hết cả lên, mà Hàn Sâm đã trở thành gian nịnh lớn nhất nước Đại Tần chỉ trong một đêm, còn Thái tử Tần Bạch cũng đã trở thành Thái tử ăn chơi trác táng nhất, ngu ngốc nhất, hoang đường nhất trong miệng của chúng nhân.
Cũng không biết là ai đang âm thầm xúi giục, có rất đông con cháu quý tộc tụ tập nhau kháng nghị ở bên ngoài lâu đài cổ của Phượng gia, thậm chí còn có con em quý tộc chỉ thẳng vào cửa cung mắng to trời cao không có mắt, lại để nước Đại Tần có một vị Thái tử hoang đường như vậy.
Chuyện như vậy rất ít xảy ra ở đế quốc khác, nhưng mà ở nước Đại Tần nước thì càng ngày càng nghiêm trọng, dù là Cảnh Chân Đế thì cũng rất khó ra tay xử trí những con em quý tộc và đại thần kia.
Pháp điều méo mó trong quốc pháp Đại Tần khác với nơi khác, chính sự méo mó ấy đã đưa Tần quốc từ suy bại lại trở về với sự huy hoàng trước kia, nhưng cũng chính nó đã sự huy hoàng của cho Tần quốc không thể rạng rỡ hơn được.
Thực lực của tầng lớp của quý tộc Tần quốc thật sự là mạnh vô cùng, thậm chí có thể chống lại được hoàng quyền, nên dù là Cảnh Chân Đế thì cũng không thể muốn làm gì thì làm, khi làm việc có nhiều cố ky.
Hoàng gia có hai tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt thì tầng lớp quý tộc cũng có, hoàng gia có cao thủ thì cao thủ của tầng lớp quý tộc còn nhiều hơn. Có đôi khi Cảnh Chân Đế buộc phải thỏa hiệp về rất nhiều chuyện, điều này cũng khiến cho triêu đình của Đại Tần sinh ra một loạt cần bằng kỳ dị.
Nhưng mà lần này, Cảnh Chân Đế lại không muốn thỏa hiệp, dù cho những đại thần kia có dâng thư thế nào, hay thậm chí có đại thần trung thành khóc hô muốn đâm đầu chết ở trong triều thì Cảnh Chân Đế vẫn không bày tỏ điều gì, chỉ nói án này đã kết.
Những quý tộc và các đại thần kia cũng không vì thế mà buông bỏ, bọn họ đang tạo thế điên cuồng, mà Hàn Sâm cũng chẳng thèm để ý tới, núp ở trong lâu đài cổ của Phượng gia, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
“Hàn Sâm, chờ sau khi ta trở về hoàng cung thì phụ hoàng có đánh chết ta không nhỉ?” Tân Bạch sợ vô cùng, vì chuyện lần này quá rầm rộ ầmïĩ.
“Ngươi yên tâm đi, nếu bệ hạ không bắt ngươi về, mà cũng không phái người đến bắt ta, vậy thì chứng tỏ hắn đã ngầm đồng ý cho ngươi ở lại đây rồi.” Hàn Sâm cười nói.
Lúc này Tần Bạch nghe vậy thì mới tươi tắn hơn chút, nhưng sẻ mặt vẫn tràn đầy lo lắng. Tầng lớp quý tộc ở Tần quốc là mạnh nhất trong bảy đại đế quốc, thậm chí có thể chống lại được hoàng quyền. Tần Bạch cũng hiểu biết sơ sơ về điều này, nên hắn mới thấy lo lắng khi hôm nay thấy rất nhiều con cháu quý tộc vây ở bên ngoài lâu đài cổ của Phượng gia, mãi không rút.
Hàn Sâm lần đầu tiên biết, tầng lớp quý tộc của Tần quốc lại có quyền thế như vậy, đến hoàng quyền cũng không trấn áp được hoàn toàn.
Lần này hắn giết Thiết Mạc, có thể nói là đã đụng vào lợi ích của tầng lớp quý tộc và dấy lên một hồi va chạm giữa hoàng quyền và tầng lớp quý tộc.
Nhìn từ kết quả thì thấy, hoàng quyền cũng không chiếm hết thế thượng phong, thậm chí còn thoáng lộ ra kém cạnh.
Nhìn thoáng qua Kiếm Bất Cô dịch dàng như như ngọc, đang làm việc một mình kia, Hàn Sâm rất muốn đánh một trận với Kiếm Bất Cô, hắn muốn xem thử cường giả đỉnh cấp nhất của thế giới này mạnh tới mức nào.
Đáng tiếc loại người đã phát đại nguyện như Kiếm Bất Cô này, cho dù có chết thì cũng sẽ không ra tay với hắn, đương nhiên Hàn Sâm cũng chẳng đi ép buộc hắn làm gì.
Hàn Sâm vốn tưởng những con cháu quý tộc kia còn muốn làm ầm ĩ một hồi nữa, nhưng ai ngờ không tới hai ngày thì tất cả những con cháu quý tộc kia đều chạy hết.
“Những tên kia không có kiên nhãn tới vậy à? Không nên như vậy mới đúng!” Hàn Sâm cảm giác có hơi kỳ lạ, với những gì hắn hiểu biết về người của Tần quốc trong khoảng thời gian này, thì không bao giờ có chuyện bọn họ lùi bước dễ dàng như vậy.
Sau khi Phượng Phi Phi tìm người hỏi thăm thì mới biết, ở tinh vực Kim Tinh xuất hiện cực quang vô tận, nó bao phủ cả tinh vực, chiếu rọi khắp cả tinh vực như một mặt trời bảy màu khổng lồ.
Dù là ai cũng biết, đó là dị tượng mà thần mạch siêu cấp chiếu ra, vậy nên tạm thời những quý tộc kia không có hơi đâu đi tìm Hàn Sâm gây phiền phức, bởi vì bọn họ đều chạy tới tinh vực Kim Tinh đào trứng gen hết rồi.
Vả lại căn cứ vào suy tính của đệ nhất phu tử của Tần quốc Vệ phu tử, cũng chính là sư phụ của Đầu Trọc thì bên trong thần mạch kia đã sinh ra dị tượng làm kinh hãi thế tục, hơn rất có khả năng đã ngưng tụ ra thần mạch cao cấp.
Điều này đã khiến những quý tộc kia càng thêm điên cuồng, ngộ nhỡ là †hần mạch cấp Hủy Diệt, chỉ cần có được huyết mạch cấp Hủy Diệt thì có thể một bước lên trời rồi.
Mà bàn lùi lại thì dù không chiếm được thần mạch cấp Hủy Diệt, nhưng kiểu thần mạch cỡ lớn như thế xuất hiện thì kiểu gì cũng sẽ có một lượng lớn trứng gen chôn sâu ở trong đó, hơn nữa chắc chắn sẽ có chủng gen cấp Thần.
“Ta chưa thấy loại thần mạch lớn tới thế bao giờ, chúng ta cùng qua xem đi.” Hàn Sâm biết, trong một khoảng thời gian ngắn những quý tộc và đại thần kia sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, thay vì bị vây ở trong lâu đài cổ của Phượng gia không có việc gì để làm thì thôi thà ra ngoài thăm thú một chút.
Hơn nữa sau khi được chứng kiến lực lượng của Bách Lý Thiên Nhai, thì hắn cũng cảm thấy có thêm một vài huyết mạch Thần Linh hoặc là chủng gen khá mạnh cũng không phải chuyện gì xấu, chúng nó cũng sẽ cung cấp rất nhiều trợ giúp cho hành động trước kia của hắn.
Suy cho cùng đột phá quy tắc thế giới quá phiền phức, lượng tiêu hao cũng vô cùng lớn, rất khó chiến đấu trong thời gian dài.
Nếu những con cháu quý tộc kia đều đã rút thì Hàn Sâm cũng đuổi Tần Bạch về. Hắn không muốn dẫn theo Tần Bạch đi thăm dò khắp nơi đâu, lỡ có gì sơ xuất thì sau này muốn về thành Ngọc Bích cũng khó.
Dương Phu Tử và mẹ con Giang thị phải kinh doanh bán hàng qua mạng, nên đương nhiên sẽ không đi chung với Hàn Sâm được, Kiếm Bất Cô không thể chiến đấu nên cũng chỉ có thể ở lại.
Hàn Sâm vốn nghĩ đi một mình nhưng lại khăng khăng muốn đi cùng hắn, Hàn Sâm cũng không từ chối.
Hàn Sâm hiểu về đại vũ trụ đế quốc không nhiều, nếu có người ở bên phổ cập tri thức cho hắn thì cũng là một chuyện tốt.
Sử dụng trang bị truyền tống lượng tử tới tinh vực hậu thổ ở lân cận tinh vực Kim Tinh, có thể nhìn thấy mặt trời bảy màu khổng lồ lơ lửng ở trong tinh không từ xa, dù cho đứng cách xa nhau một vùng tinh vực lớn thì vẫn có thể thấy được rõ ràng, cứ như thể nó ở ngay trên đỉnh đầu vậy.
Hàn Sâm biết đây không phải là mặt trời thật, mà là một tinh vực khổng lồ, nhưng vì tia sáng quá mạnh nên mới khiến nó trông giống một một vòng mặt trời.
Hết chương 3117.
Chương 3118. Tỉnh vực Kim Tỉnh“Mực Tinh thú… Bán Mực Tinh thú đây…” Trên đường phố, có không ít người đang rao bán chủng gen, đặc biệt là một loại chủng gen tên Mực Tỉnh thú là dễ bán nhất.
Hàn Sâm hỏi thăm thì mới biết, bởi vì hào quang của tinh vực Kim Tinh quá mạnh mẽ, sẽ tạo ra tổn thương vô cùng lớn cho mắt. Nếu như có một con Mực Tinh thú bảo vệ mắt thì không những có thể bảo vệ đôi mắt không vị những hào quang kia ảnh hưởng, mà còn có thể nhìn được vật ở trong những hào quang chói mắt ấy, đã thế còn nhìn được xa hơn.
Chỉ cần là quý tộc tới tinh vực Kim Tinh đào trứng gen thì trên cơ bản đều có chủng gen tương tự, nếu như không có thì cũng chỉ đành bỏ tiền mua, không thì sau khi tiến vào tinh vực Kim Tinh sẽ thành người mù ngay tức khắc.
Mực Tỉnh thú vốn chỉ là một chủng gen cấp Nam Tước, giờ lại bị nâng giá cao tới mười ngàn một con, con đắt hơn cả chủng gen cấp Tử Tước.
Ánh mắt của Hàn Sâm còn mạnh hơn chủng gen cấp Thần nên đương nhiên hắn không cần Mực Tinh thú, hắn nhìn Lý Băng Ngữ ở một bên hỏi: “Quỷ La Sát, ngươi cần Mực Tinh thú không?”
Lý Băng Ngữ lắc đầu nói: “Ta có chủng gen có chức năng tương tự, không cần loại chủng gen cấp thấp này. Nếu như ngươi cần thì tốt nhất đừng mua Mực Tỉnh thú, loại chủng gen này cấp bậc quá thấp, năng lực cũng quá yếu, tới một vài khu vực bình thường thì còn được, nhưng nếu muốn vào sâu trong thần mạch thì chỉ mình con Mực Tỉnh thú này là không đủ để ngăn cản những hào quang chói lóa kia đâu, đã thế còn chiếm mất một danh ngạch hợp thể nữa.”
Hàn Sâm gật đầu, đang định xuất phát tới tinh vực Kim Tinh thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên của hắn.
“Hàn Sâm… Chờ ta một chút…” Một tên Đầu Trọc đặc biệt nổi bật ở trong đám người, hắn vừa xông về phía Hàn Sâm, vừa khoát tay.
“Đầu Trọc, sao ngươi lại ở đây?” Hàn Sâm hỏi.
Đầu Trọc nói với vẻ dương dương tự đắc: “Ta là đệ tử của Vệ phu tử, †hần mạch siêu cấp như thế xuất thế, sao ta lại không tới cho được?”
“Vệ phu tử cũng tới à?” Lý Băng Ngữ nghe vậy thì vội vàng nhìn Đầu Trọc hỏi.
Đầu Trọc gật đầu: “Sư phụ và mấy vị sư huynh đều đi hết, lần này bọn †a chuẩn bị chơi lớn một phen, kiểu gì cũng phải đào được mấy quả trứng gen cấp Thần mang về, hay là các ngươi cũng nhập hội với bọn †a đi ha?”
Hàn Sâm còn chưa trả lời thì nghe thấy có người ở cách đó không xa châm trọc mỉa mai: “Đầu Trọc sư đệ, ngươi đừng có nói lung tung, người ta là sủng thần của Thái tử đó, thân phận tôn quý vô cùng, chúng ta đâu có tư cách đi chung với hắn.”
Một nhóm mười mấy người đi tới, người cầm đầu là một ông già râu bạc trắng, mà người nói chuyện là một người trung niên người mặc áo giáp, bộ áo giáp ấy lộng lẫy phi thường, nhìn là biết không phải hàng rẻ tiền.
“Tam sư huynh, sao ngươi lại nói thế?” Sắc mặt của Đầu Trọc có chút khó coi.
Người đàn ông trung niên kia bĩu môi nói: “Đầu Trọc sư đệ, lời của ta ngươi nghe không hiểu sao? Vậy để ta đây nói cho rõ chút, bản thân làm bạn với gian nịnh thì cũng thôi, nhưng đừng làm bại hoại danh tiếng của sư phụ. Ngươi muốn đi cùng hắn bọn ta không có phản đối, nhưng muốn lôi bọn ta xuống nước thì ta sợ sẽ chết đuối trong nước bọt của người khác đó.
Đầu Trọc giận dữ muốn nói gì đó thì ông già râu bạc trắng kia lại lên tiếng nói vào đúng lúc này: “Được rồi Vũ Phi, đừng nghịch nữa, thời gian báu, chúng ta còn phải đi tra xét địa mạch, không có thời gian ở đây quậy đâu.”
Sắc mặt của Đầu Trọc có hơi khó coi, hắn cắn răng nói: “Mời Vị sư huynh cứ tự nhiên, ta đi chung với Hàn Sâm.”
Ông già râu bạch trắng kia nghe vậy thì khẽ cau mày, đang định nói gì đó thì tam sư huynh lại nói: “Đại sư huynh, ngươi đừng quản hắn nữa, dù sao cũng chỉ có tí trình độ đó, chẳng giúp được gì đâu nên có hắn cũng như không thôi ấy mà. Hắn thích làm bạn với sủng thần thì sao chúng ta lại đi cản đường thăng quan phát tài của người ta làm gì?”
Ông già râu bạc trắng lắc đầu nói: “Vũ Phi, nơi mà chúng ta đi người cũng biết, sau đó nhớ đuổi kịp.”
“Đại sư huynh, các ngươi không cần chờ ta đâu, xin hãy thay ta nói với sư phụ một tiếng, ta tới tinh vực Kim Tinh thử vận may với bạn.” Đầu Trọc nói.
“Thôi được rồi, vậy thì tam sư huynh ta chúc vận may của ngươi bạo lầu, đào được trứng gen cấp Thần ha.” Người đàn ông trung niên nói như bốn cợt.
“Tam sư đệ chớ có nói vậy.” Ông già râu bạc trắng quát người đàn ông trung niên nhân rồi thở dài, dẫn người của bọn họ rời đi.
Chờ khi bọn họ đi xa, Đầu Trọc mới cười nói với Hàn Sâm: “Hàn Sâm, có Đầu Trọc ta ở đây thì ngươi cứ yên tâm, bảo đảm ngươi sẽ có thu hoạch.”
“Điều này thì ta tin” Hàn Sâm cũng không có trông cậy vào việc Đầu Trọc đào trứng gen cho hắn, nhưng ngay tại lúc này mà Đầu Trọc còn muốn nhận người bạn này như hắn, làm cho lòng người thấy có hơi ấm áp.
Dấu sao thì bây giờ Hàn Sâm là gian nịnh mà người người đều đòi đánh, có thể nói là tử địch của cả tầng lớp quý tộc, quen người bạn này như hắn không những có hại cho danh tiếng, mà còn còn có thể sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
Ba người cùng lên đường, suốt dọc đường đi Đầu Trọc giảng giải cho Hàn Sâm nghe sự không tầm thường của thần mạch ở nơi này.
Bởi vì sự thay đổi của từ trường trong trời đất nên tinh vực Kim Tinh mới có thần mạch siêu cấp. Căn cứ vào suy tính của Vệ phu tử thì rất có thể ở trong thần mạch nơi này có huyết mạch cấp Hủy Diệt ngưng kết, hơn nữa còn sinh ra không ít trứng gen cấp Thần.
Đầu Trọc cười khà khà nói: Nơi huyết mạch ngưng kết thì với trình độ của ta e là không tìm được, nhưng tìm vị trí của trứng gen cấp Thần thì không khó, các ngươi đi theo ta là không sai đâu.”
Bởi vì lực lượng từ trường quá mức mạnh nên các thiết bị ở tinh vực Kim Tinh đều không nhạy, phi thuyền cũng không vào trong đó được, Đầu Trọc triệu hồi là một chủng gen trông giống cự long rồi khoe với Hàn Sâm: “Hì hì, đây là chủng gen Thần Phong Cự Long cấp Vương đã tiến hóa đến thể chung cực, tốc độ bay xếp hạng nhất, nhì trong ở chủng gen cấp Vương đó.”
“Trông vẻ chủng gen này cũng uy phong thật đấy.” Hàn Sâm nhìn Thần Phong Cự Long cao hơn mười mét cười nói.
“Cái gì mà trông rất uy phong chứ, trên thực tế cũng rất uy phong đó nha. Lần này chúng ta vào tinh vực Kim Tinh thì phải nhờ nó để di chuyển hết đó, cùng lên nào.” Đầu Trọc ngồi ở trên lưng Thần Phong Cự Long, dương dương tự đặc nói.
Hàn Sâm cũng không từ chối, ngồi lên lưng của Thần Phong Cự Long với Lý Băng Ngữ, hai cánh của Thần Phong Cự Long vung lên rồi bay vọt lên trời như một cơn lốc, nó bay về phía tinh vực Kim Tinh đang tỏa ra hào quang chói lóa kia, chỉ trong chốc lát đã xông vào trong tinh không rồi.
Hàn Sâm thấy không ít nhân loại cưỡi trên lưng của đủ loại chủng gen bay về phía tinh vực Kim Tinh, mà loại chủng gen nhiều nhất đúng là thuộc loài chim, còn có một vài chủng gen kỳ dị như Tráp Sí Hổ, hoặc là con dơi gì gì đó, chủng gen kỳ lạ quý hiếm, cổ quái gì đều có hết.
Đầu Trọc chỉ vào những chủng gen kia và giới thiệu cho Hàn Sâm: “Con Tứ Sí Hổ kia cũng khá được đấy, nhưng vẫn kém Thần Phong Cự Long của ta…
Hàn Sâm cũng cảm thấy rất hứng thú, đang nghe hăng say thì đột nhiên cảm giác bên trong hồn hải bên của bản thân có dao động khí †ức mãnh liệt. Kim Sí Khổng Tước Vương sau khi nuốt áp giáp Hắc Tỉnh rồi vẫn luôn trong giai đoạn tiến hóa, lại hoàn thành quá trình tiến hóa vào đúng lúc này.
Phía trên bề mặt của quang kén màu vàng trông giống quả trứng ấy xuất hiện hàng loạt vết nứt, để lộ ra kim quang sáng chói. Khi tiếng kén vỡ càng lớn thì kim quang cũng càng càng chói mắt, cuối cùng nó giống như mặt trời ban trưa màu vàng trôi nổi ở trong hồn hải, qua một hồi lâu mới thu lại những ánh sáng rực rỡ ấy.
Lúc này Hàn Sâm mới thấy rõ được Kim Sí Khổng Tước Vương đã tiến hóa xong, đập vào mắt hắn là một con thần điểu lông vàng tựa như ảo mộng, cả người tản ra thần quang lấp lánh, như thể đi ra từ trong thần thoại vậy.
Mà ở phía trên Kim Sí Khổng Tước Vương có một bộ áo giáp Hắc Tinh đang lơ lửng bất động một cách lặng lẽ, trên nó không có chút khí cơ nào, giống như một vật chết.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua tài liệu về Kim Sí Khổng Tước Vương thì thầm thấy vui mừng trong lòng, hắn phát hiện nó đã tiến hóa tới thể chung cực rồi.
Hết chương 3118.
Chương 3119. Chủng gen thiên phú đỉnh cấpKim Sí Khổng Tước Vương: Chủng gen cấp Thần biến dị
Kỹ năng gen: Hoàng Kim Thần Sí, Khổng Tước Vương Nhãn, Mãn Thiên Phi Vũ.
Sau khi xem tư liệu chỉ tiết về Kim Sí Khổng Tước Vương thì Hàn Sâm còn thấy vui hơn, con Kim Sí Khổng Tước Vương này lại có tới tận ba kỹ năng gen, chắc chắn là thiên phú cao cấp nhất rồi.
Chủng gen thể ấu sinh bình thường có thể sẽ có một kỹ năng gen, hoặc cũng có thể là không có. Nếu như không có kỹ năng gen thì phải chờ tới khi thăng cấp lên thể trưởng thành thì mới thức tỉnh được kỹ năng gen.
Mỗi một lần thăng cấp cũng là một cơ hội thức tỉnh kỹ năng gen, nhưng mà tỷ lệ thức tỉnh cũng không cao, nói cách khác chủng gen thể chung cực cùng lắm thì chỉ có ba kỹ năng gen.
Nhưng mà chủng gen bình thường dù có thể tiến hóa đến thể chung cực thì cũng rất ít chủng gen có tới ba kỹ năng gen, có tới hai đã được coi là cực phẩm rồi, hầu hết là chỉ có một kỹ năng gen, thậm chí còn có chủng gen chẳng có kỹ năng gen nữa cơ.
Kim Sí Khổng Tước Vương có tới ba, chắc chắn là đỉnh cấp trong đỉnh cấp rồi.
Nếu như muốn bán lấy tiền, thường thì chủng gen cùng chủng loại cùng đẳng cấp có nhiều hơn bình thường một kỹ năng thì giá sẽ cao lên gấp mấy lần, thậm chí còn gấp mười mấy lần, mấy chục lần.
Đặc biệt là chủng gen có ba kỹ năng, nếu như bản thân nó là chủng gen hi hữu lại có kỹ năng gen thực dụng thì đúng là giá trên trời trong giá trên trời.
Hàn Sâm mới thấy kỹ năng gen Hoàng Kim Thần Sí của thể ấu sinh thôi, sau khi hợp thể nó sẽ cho Hàn Sâm một đôi cánh như hoàng kim, sau khi sử dụng thì có được năng lực bay phá không mạnh mẽ, hơn nữa đôi cánh hoàng kim đó còn có phá hoại kinh khủng, có thể xé rách hết thảy như lưỡi đao.
Còn Khổng Tước Vương Nhãn và Mãn Thiên Phi Vũ thì đầu là kỹ năng gen được thức tỉnh sau khi thăng cấp, Hàn Sâm vẫn chưa biết hai kỹ năng gen này có tác dụng gì.
Hiện giờ đang tới gần tinh vực Kim Tinh, hào quang càng ngày càng kinh khủng, Lý Băng Ngữ và Đầu Trọc đã hợp thể với chủng gen để ngăn hào quang từ sớm, mà Hàn Sâm vốn không cần hợp thể với chủng gen, nhưng bây giờ vừa hay có thử một lần, nên hắn triệu hồi Kim Sí Khổng Tước Vương ra hợp thể.
Chỉ thấy thần quang lưu ly màu vàng mông lung phủ lên người Hàn Sâm, sau lưng có một đôi cánh Khổng Tước như được đúc từ hoàng kim ngưng tụ thành hình, đôi mắt của Hàn Sâm cũng bị nhuộm kim quang lưu ly, trông cứ như có xoáy nước màu vàng chuyển động ở trong đó vậy, yêu dị đẹp đế vô cùng.
Mái tóc vàng dài xõa tung ra, tản mạn khắp nơi như thác nước, sợi tóc nào cũng lóng lánh trong suốt, như thể có kim quang óng ánh vờn quanh vậy.
Sau khi hợp thể thì bị gen và khí chất của Kim Sí Khổng Tước Vương ảnh hưởng, khuôn mặt và đường cong cơ thể của Hàn Sâm đều trở nên có hơi mềm mại thon dài, càng làm hắn thêm phần âm nhu gợi cảm, trông như Yêu Vương hóa thành vậy.
Đầu Trọc ngơ ngác nhìn Hàn Sâm, qua một hồi lâu mới nuốt nước miếng hỏi: “Hàn Sâm, chủng gen này của ngươi là gì thế? Kiếm ở đâu vậy? Còn con nào không?”
Lý Băng Ngữ cũng nhìn Hàn Sâm, trong mắt nàng toát ra vẻ khác thường, sau khi hợp thể với Kim Sí Khổng Tước Vương thì hình tượng của Hàn Sâm trở nên khôi ngô đẹp đếẽ lạ thường, y như Tà Thần hạ phàm, cả người tản ra một loại mỹ cảm xấu xa, tà mị mỹ cảm, có sức hấp dẫn người khác phái.
“Kim Sí Khổng Tước Vương, tự mình đào nên cũng không biết có chủng gen cùng loại hay không.” Hàn Sâm thuận miệng đáp.
“Thế thì tiếc thật đó, sau khi hợp thể với chủng gen này, ngươi trông phong cách thật luôn đó. Nếu mà Đầu Trọc ra mà có , nếu là ta một chủng gen như vậy thì có khi mơ ước của ta sẽ thành sự thật, cua được Thần Thiên Liên ấy chứ.” Đầu Trọc nhìn Hàn Sâm với vẻ mong đợi vô cùng, hắn hỏi: “Chủng gen này của ngươi bán không? Nếu như bán thì giá tiền không là vấn đề, dù có táng gia bại sản thì Đầu Trọc ta cũng muốn mua lại.”
Hàn Sâm đã nghe nói về cái tên Thần Thiên Liên này, nàng giống Phượng Phi Phi đều là một trong ba ca cơ nổi tiếng hiện giờ của Tần quốc. Đầu Trọc rất thích nàng, thường xuyên nhắc tới nhưng mà chỉ Thần Thiên Liên người ta lại chướng mắt hắn.
“Không bán” Vất vả lắm Hàn Sâm mới có được một chủng gen thể chung cực như vậy, giờ hắn còn trông cậy vào nó sẽ ra sức đây, tạm thời không có ý bán.
Hơn nữa Huyết Thần Long ban nãy đã nuốt áo giáp Hắc Tinh theo lệnh của Hàn Sâm và tiến vào trạng thái tiến hóa, trong một khoảng thời gian ngắn là không ấp ra được. Vì thế chủng gen mà Hàn Sâm sử dụng được cũng chỉ còn lại có Kim Sí Khổng Tước Vương và Huyết Mị Linh thôi.
Đáng tiếc hai chủng gen không thể trở thành chủng gen riêng như huyết mạch Huyết Long Thần, rất khó đạt được sự gia trì của huyết mạch Huyết Long Thần, nên về phương diện uy lực chắc chắn sẽ kém Huyết Thần Long không ít.
Đầu Trọc tỏ ra tiếc hận, hắn cũng không hỏi Hàn Sâm về cấp bậc và năng lực của Kim Sí Khổng Tước Vương, vì đây đều là điều cấm ky của mỗi người. Nếu không phải tình huống đặc biệt thì người bình thường sẽ không chủ động đi hỏi làm gì.
Sau khi đến gần tinh vực Kim Tinh thì thấy nơi này cũng không phải một mặt trời khổng lồ, mà được tạo thành từ rất nhiều tinh hệ tản ra hào quang rực rỡ.
Vốn hầu hết hành tinh sẽ không phát sáng, chỉ có những hành tinh như hằng tinh mới sẽ phát ra tia sáng, con những tinh cầu khác thì chỉ là phản xạ ánh sáng mà thôi.
Nhưng mà hiện giờ tất cả tinh cầu bên trong tinh vực Kim Tinh đều tản ra ánh sáng chói lọi kinh khủng. Nham thạch cây cối vốn bình thường trên tinh cầu, lúc này cũng đều lấp lánh hào quang, giống như bảo vật lộng lẫy vậy.
Đến cả những kiến trúc và máy móc vốn là nhân tạo giờ đây đều như tản ra hào quang mung lung, cả thế giới như được điêu khắc từ đá quý, trông thần thánh lộng lẫy vô cùng.
Đầu Trọc chỉ huy Thần Phong Cự Long tới gần tới một hành tinh vốn là nơi cứ trú của nhân loại, nhưng sau khi thấy ánh sáng phát ra từ vật kiến trúc thì sắc mặt bèn thay đổi: “Thần mạch đúng là làm người ta thấy quá kinh ngạc rồi. Thậm chí đến thứ không có kinh hồn do con người tạo ra cũng bị khí tức của thần mạch ăn mòn, còn đáng kinh ngạc hơn trong tưởng tượng, có khi sẽ chủng gen tuyệt thế ra đời luôn ấy chứ”
“Chủng gen tuyệt thế à?” Hàn Sâm chợt nghĩ tới gì đó, mấy ngày gần đây hắn không nhìn thấy Đại Thiên Ma xuất hiện, cũng không biết nàng còn đi theo hắn không.
Bởi vì tinh cầu này nằm ở khu vực biên giới của tinh vực Kim Tỉnh nên quý tộc nhân loại xuất hiện ở nơi này khá nhiều, từ xa có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang đào bới xung quanh.
Đầu Trọc ngó lơ những chỗ đó, hắn vừa điều khiển Thần Phong Cự Long bay về nơi sâu trong tinh vực Kim Tinh vừa nói: “Chẳng hiểu chút gì về thuật thần mạch mà còn chạy tới nơi này đào trứng gen, đào ra được thì mới đúng là gặp phải quỷ. Thần mạch này kinh khủng vô cùng, nhưng không phải chỗ nào cũng sinh ra trứng gen.”
Hàn Sâm hỏi: “Thế nơi nào mới có trứng gen?”
Đầu Trọc tỏ ta trịnh trọng nói: “Thần mạch ở đây có rất nhiều dị tượng hào quang, bình thường thì ánh sáng và nhiệt độ là hai thuộc tính phụ trợ. Mặc dù dị tượng hào quang ở đây trông kinh người nhưng lại không có chút thay đổi nhiệt độ nào, rồi lại nhìn từ tình huống phần bố của nguồn sáng, nếu như ta không đoán lầm thì chắc thần mạch này giống với kết cấu bố cục của Hàm Quang Uyên.”
“Cái ngươi nói tới là thần mạch Hàm Quang Uyên đã xuất hiện ở Tề quốc vào hai mươi năm trước ư?” Đột nhiên Lý Băng Ngữ cất tiếng hỏi.
Đầu Trọc hưng phấn gật đầu nói: “Đúng thế, nơi này quả thật rất giống với Hàm Quang Uyên đã xuất hiện ở Tê quốc. Hàm Quang Uyên lần đó sản sinh ra một thần mạch hoang dã cấp Hủy Diệt, và đã bồi dưỡng ra
một đại tướng kinh hãi thế tục cho Tề quốc tên Điền Thiện, bố cục kết
cấu của nơi này rất giống Hàm Quang Uyên, có lẽ sẽ sinh ra thân mạch hoang dã cấp Hủy.”
Hết chương 3119.
Chương 3120. Địa mạch kinh thiên“Nói một hồi lâu rồi cuối cùng ngươi cũng có nói tới trọng điểm đâu, nơi nào mới đào được trứng gen thế?” Hàn Sâm không hiểu Hàm Quang Uyên gì gì đó và cũng chưa nghe qua cái tên Điền Thiện, hắn chỉ muốn biết nơi nào thì đào được chủng gen thôi.
Đầu Trọc cười hì hì: “Ngươi đừng gấp, mặc dù bố cục có hơi giống nhưng trên thế giới không có chuyện sẽ hai loại bố cục thần mạch giống hệt nhau, dù cho có xấp xỉ thì cũng sẽ có chút khác biệt, cái này còn phải quan sát suy tính cẩn thận nữa. Chúng ta đi thêm một đoạn nữa, nếu có nơi mà trứng gen sinh ra thì chắc chắn ta sẽ nhìn ra được.”
Hàn Sâm nghe vậy thì hiểu được ngay, mấy kẻ này học nghệ không tinh, không biết căn cứ vào hướng của thần mạch để suy tính ra nơi sinh ra trứng gen, bọn họ chỉ có thể tới gần quan sát khí thế vận tượng thì mới biết được đôi chút.
Nhưng dù là thế thì cũng giỏi hơn Hàn Sâm nhiều, nên đương nhiên là nghe theo hắn.
Thần Phong Cự Long bay thẳng tới nơi sâu trong tinh vực Kim Tinh, trong lúc đó bọn họ đi qua rất nhiều tinh cầu nhưng tất cả đều bị Đầu Trọc phủ nhận. Mãi cho đến ngày thứ tư, ánh mắt của Đầu Trọc bỗng sáng ngời, hắn chỉ vào một tinh cầu phía trước nói: “Tinh cầu kia chắc chắn có sinh ra gen cao cấp.”
Hàn Sâm đưa mắt qua nhìn thì thấy đó là một tinh cầu không có sự sống, khắp nơi toàn nham thạch và bụi đất, còn có không ít hố thiên thạch nữa.
Nhưng lúc này dù là nham thạch và bụi đất thì cũng lộng lẫy như đá quý, tản ra ánh sáng mung lung.
Một tinh cầu như thế này, suốt bốn ngày nay Hàn Sâm đã thấy quá nhiều, hắn thật sự không nhìn ra được tinh cầu này có gì đặc biệt.
Đầu Trọc điều khiển Thần Phong Cự Long bay vào trong tinh cầu, vừa làm nhỏ bay ở tầng trời thấp vừa ngó nghiêng đánh giá khắp mọi nơi, chẳng qua bao lâu thì hắn hưng phấn kêu lên: “Không sai được, nơi này chắc chắn có trứng gen.”
Mặc dù thần mạch này khủng bố nhưng vì mới hình thành nên chủng gen chôn ở trong thần mạch vẫn chưa bị ấp ra, vì thế cũng không cần lo lắng quá.
Nguy hiểm lớn nhất tới từ người tới nơi này đào trứng gen, còn cả những chủng gen còn sinh sống ở đây.
Thần mạch kinh khủng như thế ra đời, nếu như nơi này vốn có chủng gen sinh sống thì sau khi bọn chúng phát hiện và ăn một lượng lớn trứng gen, rất có thể sẽ sinh ra sự tiến hóa kinh khủng.
Nhưng đây là một tinh cầu không có sự sống, đến chủng gen cũng chẳng thấy con nào nên cũng không cần lo lắng quá.
Còn những nhân loại khác, tạm thời đám người Hàn Sâm vẫn chưa phát hiện ra ai, sau khi ba người đáp xuống thì bắt đầu đào móc theo vị trí đánh dấu của Đầu Trọc.
Đào chừng được một mét thì đã thấy dưới có một quả trứng gen phát ra ánh sáng trắng ở dưới lớp nham thạch, nó to chừng quả bóng rổ, cả quả trứng trắng nõn như ngọc.
Đầu Trọc mừng rỡ ôm trứng gen ra ngoài, nhưng mà nhìn trái nhìn phải một hồi vẫn không nhận ra đây là trứng gen gì.
“Mặc dù không biết chủng loại cụ thể, nhưng căn cứ vào khí tức và bề ngoài của nó thì chắc chắn bên trong không phải chủng gen cấp thấp, ít nhất cũng là chủng gen cấp Hầu Tước trở lên. Chúng ta đào tiếp đi, địa mạch này không phải chỉ có một quả trứng gen mới đúng.” Đầu Trọc vừa nói vừa đặt trứng gen ở một bên rồi lại đào tiếp.
Quả nhiên như lời Đầu Trọc đã nói, bọn họ tổng cộng đào được bốn quả trứng gen từ địa mạch này, trông vẻ là cùng một loại.
Đầu Trọc một người hai quả, Hàn Sâm và Lý Băng Ngữ mỗi người một quả.
Ba người tìm kiếm địa mạch đào trứng gen ở trên tinh cầu này, không
thể không nói đây đúng là một thần mạch siêu cấp, địa mạch và trứng gen được sinh ra rất nhiều, bọn họ chỉ tốn có nửa ngày là đã tìm được bốn địa mạch, đào được mười mấy quả trứng gen.
Nhưng tất cả đều là cấp Hầu Tước và cấp Công Tước, mặc dù cấp bậc không thấp lắm, cũng đáng giá rất nhiều tiền, nhưng tiếc là nó không có tác dụng gì với Hàn Sâm.
Trong lúc đó cũng thấy không ít nhân loại cưỡi chủng gen bay qua trên bầu trời, nhưng bọn họ vừa thấy Thần Phong Cự Long thì hầu hết đều lựa chọn rời đi, cũng không dừng lại ở nơi này.
Thần Phong Cự Long thể chung cực vẫn có chút lực chấn nhiếp, điều này làm Đầu Trọc thấy đắc ý vô cùng.
Hàn Sâm và Lý Băng Ngữ đi theo Đầu Trọc, được chia không ít trứng gen, Đầu Trọc không ngừng cưỡi Thần Phong Cự Long tìm kiếm địa mạch, sau khi tìm được thì giao cho Hàn Sâm và Lý Băng Ngữ đào bới, còn hắn tìm kiếm địa mạch tiếp, ba người phối hợp khá là ăn ý.
Hàn Sâm không cảm thấy gì, nhưng trong lòng Lý Băng Ngữ thì lại thấy rất khinh thường: “Bản lĩnh chém gió của tên Đầu Trọc này giỏi nhưng tiếc là thuật thần mạch thì chẳng học được nên thân. Bố cục kết cấu của tinh vực Kim Tinh đúng là giống với với Hàm Quang Uyên, nhưng bản thân tinh vực Kim Tinh là được tạo thành từ bảy tinh hệ, có bố cục Thất Tinh Phá Đẩu, nó và các cục của Hàm Quang Uyên ảnh hưởng lẫn nhau, và sẽ phát triển thành cách cục Khôi Tinh Đấu Quang. Ở trong bố cục này thì nơi có thể sinh ra trứng gen cấp Thần chỉ có bảy chỗ, chia nhau nằm ở trên bảy tinh hệ sao Khôi, mà tinh cầu này lại không nằm trong nhóm đó.”
Lý Băng Ngữ là một tông chủ, có hiểu biết rất sâu về thuật thần mạch, mặc dù kém người có tài học chân chính Vệ phu tử, nhưng mà giỏi hơn cái tên nửa vời Đầu Trọc này rất nhiều.
“Phải dẫn Hàn Sâm tới bảy tinh cầu đó kiểu gì đây?”
“Mục đích chủ yếu nhất mà lần này Lý Băng Ngữ theo Hàn Sâm tới đây cũng không phải là vì đào trứng gen.
Nàng rất muốn biết, rốt cuộc thực lực chân chính của Hàn Sâm ra sao, mặc dù ngoài kia cũng đồn hắn giết Thiết Mạc ở bên trong Thần miếu Băng Tuyết, nhưng dầu gì thì đó cũng chỉ là lời đồn thôi, hoàn toàn không có ai được chứng chiến thực lực chân chính của Hàn Sâm.
“Lão Hàn đừng đào nữa, ngươi mau qua bên này mà xem, ta tìm được thứ tốt nè.” Đầu Trọc vô cùng lo lắng cưỡi Thần Phong cự Long bay tới, hét lớn với Hàn Sâm còn đang đào bới.
“Bên của ta sắp đào xong rồi, đợi đào được trứng gen rồi lại đi cũng không muộn mà.” Hàn Sâm vừa đào vừa nói.
Đầu Trọc lại nhảy thẳng xuống kéo Hàn Sâm, kéo hắn ra khỏi hầm: “Còn đào cái gì nữa mà đào, ta phát hiện một địa mạch kinh thiên, biết đâu chừng sẽ có trứng gen cấp Thần đó, cứ bỏ nơi này trước đã, sau đó lại về đào cũng đâu có muộn.”
Nói rồi Đầu Trọc kéo Hàn Sâm lên người Thần Phong Cự Long, gọi cả Lý Băng Ngữ cùng đi, rồi hắn bay vào trong một khu núi đá thấp bé nhấp nhô trông như đồi núi với vẻ hứng thú bừng bừng.
Lý Băng Ngữ thầm nghĩ trong lòng: “Đào được trứng gen cấp Thần ở nơi này thì đúng là gặp quỷ.”
Thần Phong Cự Long đã bay tới phía trên vùng núi đá nhỏ đó, Đầu Trọc chỉ vào một nơi trong núi đá hoie: “Các ngươi nhìn xem nơi đó là gì?
Hàn Sâm và Lý Băng Ngữ cùng nhìn về hướng mà ngón tay của Đầu Trọc đã chỉ thì thấy ở vị trí trung ương của những ngọn núi đá nhỏ đó lại mọc một cây cổ thụ.
Cho dù Hàn Sâm không hiểu thuật địa mạch và cũng không cảm ứng được khí tức của cây cổ thụ kia, nhưng hắn cũng biết chắc chắn cây cổ thụ đó không tầm thường.
Tinh này không phải tinh cầu có sự sống, đừng nói là cây cổ thụ, đến cả vi khuẩn cũng rất khó sống được ở tinh cầu này, thế thì sao lại mọc ra được một gốc cây cổ thụ cơ chứ?
Hàn Sâm đánh giá cẩn thận, thấy cây cổ thụ này uốn lượn thành vòng, trên nhánh cây mọc toàn những đóa hoa màu hồng, trông giống một gốc cây mai.
Cả tinh vực Kim Tinh đều bị dị tượng hào quang của thần mạch nhuộm lên, nhưng mà gốc cổ thụ kia lại không có một tia hào quang nào, cứ như thể chỉ là một cái cây bình thường, cả cây nở đầy hoa, trông bình thường vô cùng.
Nhưng một gốc cây mai bình thường như thế mọc ở một nơi như thế này lại làm người ta thấy có hơi không tin nổi.
Hết chương 3120.
Chương 3121. Dưới cây mai“Gốc cây mai là dị tượng địa mạch nào?” Hàn Sâm nhìn về phía Đầu Trọc hỏi.
Đầu Trọc gãi cái Đầu Trọc to của hắn, có hơi lúng túng nói: “Mặc dù ta không nhìn ra được đây là dị tượng gì nhưng ta có thể khẳng định rằng nơi này chắc chắn có một dị tượng cực kỳ thần diệu.”
Hàn Sâm thầm khinh bỉ trong lòng, tên Đầu Trọc này quả thực chẳng đáng tin chút nào, dù hắn không học thuật thần mạch thì cũng nhìn ra được đây không phải dị tượng tâm thường.
Lý Băng Ngữ cũng thấy kinh ngạc, vì với khả năng quan sát của nàng thì tinh cầu này cũng không phải chỗ mấu chốt của thần mạch ở tinh vực Kim Tinh, không nên sinh ra dị tượng mạnh mẽ mới đúng.
Nhưng mà gốc cây mai này quả thật quá thần dị cổ quái, khiến người †a không tưởng tượng nổi.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ đào đã rồi tính tiếp. Nơi này chắc chắn là có thứ tốt, biết đâu chừng lại đào ra được huyết mạch Thần Linh” Đầu Trọc vừa nói vừa đào, hắn cũng không định đi tìm địa mạch khác nữa.
Hàn Sâm và Lý Băng Ngữ cũng cùng tới hộ, bốn phía đều là núi đá nhưng khu vực chỗ cây mai lại là mặt đất, đào lên cũng dễ hơn nhiều.
Nhưng cũng chỉ là dễ hơn chút mà thôi, bùn đất phía bên dưới còn cứng hơn cả sắt sa khoáng, mặc dù rời rạc nhưng rất khó đào được ra nhiều bùn đất trong một lần.
Hàn Sâm bỏ chút đất vào trong bàn tay rồi quan sát, phát hiện những bùn đất này có hình bi màu trắng, lộ ra kim loại sáng bóng, cứ như thể là mỏ cát khoáng kim loại vậy.
Đào hơn ba mét, đột nhiên cảm giác phía dưới đụng phải vật cứng, đẩy bùn đất ra nhìn thì thấy đó là rễ cây ngoằn ngoèo như một con Giao Long.
Rễ cây đen như mực, trên rễ cây như là có vảy trông rất kỳ dị, nhìn qua thì còn tưởng là loài rắn, loài mãng xà đã chết khô.
Ba người đào tiếp xuống men theo rễ cây, Đầu Trọc vừa đào vừa nói: “Phải cẩn thận một chút, bây giờ vẫn chưa biết được nơi này có chuyện gì, đào mỗi lần đừng sâu quá, nhỡ đào phải suối phun ác linh thì không ổn”
Càng ngày càng nhiều rễ cây bị đào lên, đám người Hàn Sâm phát hiện rễ của cây mai còn khổng lồ hơn thân cành của nó, những rễ cây như Giao Long rắc rối phức tạp, đan xen vào nhau ở dưới lòng đất, phạm vi nó bao trùm ít nhất cũng phải có đường kính hơn mười mét, còn lớn hơn phạm vi bảo phủ của nhánh cây rất nhiều.
Đám người Hàn Sâm chỉ đành dần mở rộng phạm vi đào bới, cuối cùng phải đào ra hơn mười ba mét thì mới phát hiện không còn rễ cây nữa.
Bọn họ đào tiếp xuống theo rễ cây, một lượng lớn rễ cây đan xen vào nhau ở cùng một chỗ giống như hàng tường rào vậy, Đầu Trọc đào có hơi gấp, đâm mạnh cái xẻng xuống cái rễ chỉ to bằng ngón út, kết quả đến cái dấu trắng cũng chẳng để lại được.
“Rễ cây cứng quá!” Đầu Trọc giật nẩy người, trên người hắn dung hợp chủng gen cấp Vương mạnh vô cùng, cái xẻng hắn cầm cũng là vật phi phàm, nhưng lại không thể để lại dấu vết trên rễ cây.
“Cây mai này càng thần dị thì chứng tỏ phía dưới càng không bình thường, đào tiếp đi.” Lòng tò mò của Hàn Sâm cũng bị khơi lên, hắn vừa đào vừa nói.
Ba người đào một hồi lâu, đào ra một cái hố sâu chừng ba mươi mét, một phần ba rễ cây của cây mai lộ ra bên ngoài. Nhìn một phần lộ ra ấy thì thấy rễ cây giống một đồ bện hình bán cầu, che kín mít phần bên dưới tới mức không lọt nổi gió.
“Đừng đòi nữa, theo ta thấy phía dưới chẳng có gì đâu, thứ tốt ở trong rễ cây mai này này.” Đầu Trọc để cái xẻng xuống, lau mồ hôi trán nói.
Những bùn đất giống như cát mỏ kim loại thực sự là quá khó đào, dù đã hợp thể với chủng gen có lực lượng mạnh mẽ nhưng khi đào vẫn mệt chết đi được.
Hàn Sâm và Lý Băng Ngữ cũng đồng ý với phán đoán của Đầu Trọc, bọn họ đã đào sâu hơn ba mươi mét. Dù trứng gen vẫn còn ở bên dưới nữa thì cũng nên để lộ dị tượng rồi, nhưng ai dè đến bây giờ lại chẳng xảy ra gì cả, nên khả năng cao bên dưới không có gì, mà nếu có thứ tốt thì chắc chắn là đang ở trong số rễ cây này.
Hơn nữa rễ cây này trông vô cùng không bình thường, chúng đan vào nhau như vách tường, rõ ràng là đang bảo vệ thứ gì đó.
“Lão Hàn, ngươi nghĩ xem có cách gì cắt đứt vào cái rễ cây để xem rốt cuộc bên trong có cái gì không?” Đầu Trọc cầm cái xẻng đâm vài cái nhưng lại không để lại được dấu vết gì trên rễ cây, cuối cùng hắn bất lực nhìn về phía Hàn Sâm.
“Quỷ La Sát, ngươi xem thử đi.” Hàn Sâm nói với Lý Băng Ngữ.
Lý Băng Ngữ không từ chối, chuyện tới bây giờ, nàng cũng thấy tò mò về cây mai này, quang diễm trên người nàng bốc lên, trên đỉnh đầu mọc ra đôi tai mèo, sau lưng cũng mọc ra một cái đuôi mèo, còn trên ngón tay thì mọc ra những chiếc móng sắc nhọn như lưỡi dao, hơn nữa còn cháy rực.
“Chủng gen này của ta là một con Hỏa Diễm Thần Trảo Miêu thể trưởng thành cấp Thần, bình thường hệ hỏa khắc sinh vật hệ mộc nên chắc sẽ có tác dụng.” Lý Băng Ngữ nói rồi vung một móng vuốt về những rễ cây kia.
Chỉ thấy trên móng tay của nàng hình thành hỏa nhận chém mạnh lên rễ cây, nhưng tia lửa văng khắp nơi mà rễ cây vẫn không bị chặt đứt, cũng không bốc cháy. Hai tay Lý Băng Ngữ khẽ run, ngọn lửa trên móng tay cũng chập chờn theo.
Trông như nàng bị chấn không nhẹ.
“Cứng quá.” Lý Băng Ngữ khẽ cau mày, nàng rất muốn triệu hồi chủng gen mạnh nhất của chính mình ra thử một lần, nhưng nếu làm vậy thì thân phận của nàng sẽ bại lộ, nên nàng đành đè ý nghĩ này xuống.
Hàn Sâm lấy tay sờ chỗ bị Lý Băng Ngữ chém qua, phía trên có ba vết chém mỏng tới rất khó nhìn ra, lực lượng của Hỏa Diễm Thần Trảo Miêu vẫn có chút tác dụng với rễ cây, nhưng tác dụng không lớn mà thôi.
Không do dự nữa, đôi cánh Khổng Tước màu vàng khổng lồ sau lưng Hàn Sâm giang ra, thần mang màu vàng lập lòe trên cánh, khiến đôi cánh vàng này như thần nhận để lộ ra mũi nhọn vậy.
Kỹ năng hợp thể gen Hoàng Kim Thần Sí phát động, chỉ trong nháy mắt Hoàng Kim Thần Sí cắt qua rễ cây, giống như ánh sáng lung linh màu vàng kim.
Răng rắc!
Tiếng đứt gãy truyền vào trong tai của ba người, ngay tức khắc Đầu Trọc thấy vui mừng không thôi, nhìn về phía rễ cây. Một loạt mười mấy sợi rễ đã bị chém một vết sâu nửa thước, nhưng lại không đứt hẳn.
Hàn Sâm thầm thấy kinh hãi, Lý Băng Ngữ và Đầu Trọc không biết, nhưng hắn thì lại rất rõ ràng, chủng gen cấp Thần biến dị ở trong hình thái cuối cùng, cộng thêm lực lượng cơ thể của hắn mà chỉ chém sâu được có nửa thước, quả thực là cứng tới đáng sợ.
Nhưng nếu chém được rễ cây thì cũng là chuyện tốt, Hàn Sâm liên tục phát động Hoàng Kim Thần Sĩ, đôi cánh Khổng Tước nhanh như chớp, hàng loạt tia sáng màu vàng chém qua, cắt dần rễ cây ra.
Sau vài lần liên tiếp thì đã có không ít rễ cây bị chém đứt, để lộ ra bóng hình bên trong, nhìn từ nơi rễ cây bị đứt thì thấy bên trong đám rễ cây bao lấy một khối hàn băng lạnh tới khiếp người.
Ánh mắt của ba người nhìn xuyên qua khối băng thì phát hiện bên trong khối băng đó lại đóng băng một cô gái mặc đồ trắng. Cô gái mặc đồ trắng ấy ngồi xếp bằng trong hàn băng không hề nhúc nhích, nhưng khi nhìn thì lại không giống người chết, như thể nàng chỉ ngủ say thôi vậy.
Trong lòng Hàn Sâm thấy kinh ngạc vô cùng, điều làm hắn kinh ngạc không phải là bên trong hàn băng có một người phụ nữ, mà là khí tức tản ra từ hàn băng.
“Băng Cơ Ngọc Cốt… Không đúng… Chắc là Nghiễm Hàn Kinh…” Sắc mặt của Hàn Sâm đầy cổ quái, hắn duỗi tay vuốt ve hàn băng, suýt nữa thì kêu ra tiếng.
Hết chương 3121.
Chương 3122. Nguyệt ThầnThuật Băng Cơ Ngọc Cốt mà Hàn Sâm tu luyện, là bắt chước theo Nghiễm Hàn Kinh - Truyền thừa của Nguyệt Thần, ở Liên Minh và đại vũ trụ gen đều có truyền thừa về Nghiễm Hàn Kinh.
Hàn Sâm vẫn không rõ người sáng tác chân chính của Nghiễm Hàn Kinh là ai, nhưng qua suy đoán thì là một người được gọi là Nguyệt Thần, còn về chuyện rốt cuộc Nguyệt Thần thuộc chủng tộc gì, hay nàng là Thần Linh thì Hàn Sâm cũng không đoán được.
Nhưng mà ở đại vũ trụ đế quốc, hắn lại phát hiện ra loại lực lượng giống với Băng Cơ Ngọc Cốt, ngoài Nghiễm Hàn Kinh thì Hàn Sâm không nghĩ được loại khả năng nào khác nữa.
Khác với lực lượng hệ băng thuần túy, lực lượng của Nghiễm Hàn Kinh cũng không phải băng hàn thuần túy, băng hàn chỉ là biểu tượng thôi, trên thực tế Nghiễm Hàn Kinh chân chính là một loại thuật gen tu luyện chí thể thuần khiết, ưu hoá gen của bản thân, làm nó trở nên thuẩn túy vô cùng, đạt tới cảnh giới chí thuần.
Nhưng nơi này là vũ trụ đế quốc, đối với Liên Minh thì nơi này là thế giới phản vật chất, nên lực lượng của Nghiễm Hàn Kinh không thể có tác dụng ở nơi này mới đúng, nhưng mà khối hàn băng trước mặt này rõ ràng là được ngưng tụ từ lực lượng của Nghiễm Hàn Kinh, cũng không bị thế giới bài xích.
Hàn Sâm thấy ngờ vực trong lòng, cẩn thận đánh giá người phụ nữ ở trong hàn băng, mặc dù cách một tầng hàn băng dày nên không nhìn rõ lắm, nhưng xem đường nét thì chắc là một người phụ nữ đẹp tuyệt trần, hơn nữa chắc Hàn Sâm cũng gặp qua người này.
“Không đúng… Đây không phải là Nghiễm Hàn Kinh…” Bàn tay của Hàn Sâm ấn lên khối băng, cảm giác lực lượng ở trên khối băng đó thì lại thấy có gì đó sai sai. Mặc dù rất giống nhau nhưng nếu cảm nhận kỹ thì vẫn có chút khác biệt nhở.
“Phát tài rồi, đừng nói trong này là chủng gen hình người gái xinh nhé? Các ngươi đừng ai tranh với ta, chủng gen hình người gái xinh này ta lấy chắc rồi, phần của các ngươi ra giá bao nhiêu cũng được hết.” Đầu Trọc hưng phấn nhìn mỹ nữ trong hàn băng kêu lên.
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi nhìn khối hàn băng này có giống trứng gen không hả?” Lý Băng Ngữ lạnh lùng nói.
“Băng xà và rất nhiều trứng gen hệ băng đều có xác ngoài là hàn băng mà đúng không? Biết đâu chừng chủng gen hình người này cũng giống thế.” Đầu Trọc nhìn mỹ nữ trong hàn băng, chảy nước miếng ròng ròng.
Không hải là hắn chưa gặp mỹ nữ bao giờ, mà là vì chủng gen hình người quá hiếm thấy.
Lý Băng Ngữ nói: “Nếu ta mà là ngươi thì sẽ không lạc quan như vậy.”
Đầu Trọc còn muốn nói gì đó thì lại thấy có lẽ vì hàn băng lộ ra dưới ánh mặt trời nên đã bắt đầu tan ra, một lượng lớn hàn khí bốc lên, tạo ra, đại lượng hàn khí bay lên, tạo thành sương mù màu trắng dày đặc.
“Cẩn thận!” Lý Băng Ngữ vừa nói vừa lui, như thể rất sợ những hàn khí kia.
Hàn Sâm đã lui về phía sau, đồng thời còn kéo theo cả Đầu Trọc, hắn biết sự lợi hại của Nghiễm Hàn Kinh, mà thứ được ẩn chứa ở bên trong khối băng này không phải chỉ có mỗi hàn khí.
Đầu Trọc lui lại có hơi chậm nên hàn khí đã bám lên góc áo của hắn. Góc áo bị hàn khí bám lên ấy đã hóa thành tinh thể trong nháy mắt, bị Đầu Trọc hơi kéo một cái thì vỡ tan rơi đầy đất.
Đầu Trọc sợ tới mặt cắt không còn một giọt máu, nào dám do dự nữa, hắn nhanh chóng lui về phía sau, rời khỏi khu vực đó.
Chỉ thấy sương lạnh màu trắng bốc lên từ trong rễ cây đã bao phủ cả cây mai vào trong, trông giống thất thải hà quang ở trong sự chiếu rọi của ánh sáng xung quanh.
Theo hàn khí bay lên, đóa hoa trên cây mai cũng dần héo tàn, từng đóa hoa màu hồng bay lên bầu trời theo hàn khí, đẹp đẽ và tráng lệ lạ thường, giống như quỷ dị xinh đẹp vừa tráng lệ, giống như một màn mưa hoa bay ngược lên trời vậy.
“Đêm dài muôn đời còn lại hận, chỉ mong mãi say không nguyện tỉnh.” Trong màn mua hoa đầy trời ấy, một giọng nữ thăm thẳm truyền đến từ trong màn sương lạnh.
“Người phụ nữ kia sống…” Đầu Trọc trợn to mắt nhìn sương lạnh thì thấy có một bóng người màu trắng đang dần đi ra từ trong đó.
Lý Băng Ngữ nghe thấy âm thanh của người phụ nữ kia thì sắc mạnh thay đổi dữ dội: “Không ổn, nàng là Dạ Thần Vô Nguyệt của đế quốc Đại Tần, chạy mau.”
Hàn Sâm và Đầu Trọc đều ngẩn người, bọn họ cũng không chưa nghe nói Dạ Thần Vô Nguyệt gì đó, nhưng nghe giọng của Lý Băng Ngữ thì hình như là nhân vật khó lường. Đang lúc bọn họ muốn rút theo Lý Băng Ngữ thì lại nghe thấy giọng nói mập mờ của người phụ nữ kia truyền đến: “Không ngờ vẫn còn người nhớ được tên của ta.”
Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ đã đi ra từ trong sương lạnh, nàng là cô gái mặc đồ trắng trong hàn băng, chân ngọc để lộ ra ngoài kia của nàng giãm nhẹ xuống đất, chợt có một luồng băng quang khủng bố khuếch tán ra trên không trung, đã đóng băng hết thảy mọi thứ ở xung quanh chỉ trong phút chốc.
Ngay cả Lý Băng Ngữ đang xé rách hư không để chạy trốn cũng bị đông lại ở trong không trung, Đầu Trọc thì vẫn còn duy trì cái dáng vẻ trợn tròn mắt, há hốc miệng, cứ như biến thành tượng băng vậy.
Kim quang trên Hàn Sâm sáng chói, nhưng nó cũng bị băng quang áp cho gần như không thể rời khỏi cơ thể, một luồng hàn khí lạnh khủng khiếp chạy khắp trong cơ thể. May là người hắn rất mạnh, lại thêm bản thân còn tu luyện thuật gen giống với Nghiêm Hàn Kinh là thuật Băng Cơ Ngọc Gốt, nếu không thì dù có Kim Sí Khổng Tước Vương hộ thể, e cũng bị đóng băng thành tượng băng rồi.
“Ngươi từng tu luyện Nghiễm Hàn Kinh ư?” Người phụ nữ áo trắng nhìn Hàn Sâm với vẻ có hơi kinh ngạc, nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi.
“Thứ ngươi tu luyện cũng là Nghiễm Hàn Kinh, ngươi là ai?” Hàn Sâm nhìn chăm chú vào người phụ nữ áo trắng hỏi.
Người phụ nữ áo trắng cũng không đáp, mũi chân nàng nhón nhẹ, nàng như thiên ngoại phi tiên bay trước mặt Hàn Sâm chỉ trong phút chốc, ngón tay ngọc ngà của nàng ấn vào ấn đường của Hàn Sâm.
Phong thái của nàng tao nhã tới cực điểm, nhưng Hàn Sâm lại cảm thấy rợn hết tóc gáy, như bị loài mãnh hổ mông muội theo dõi vậy.
Hoàng Kim Thần Sí sau lưng chấn động, ánh sáng màu vàng chuyền vờn, đồng thời có một loạt quang vũ ngưng tụ thành hình ở sau người Hàn Sâm, chúng biến thành lông bay đầy trời trút xuống người của người phụ nữ áo trắng.
Nhưng những chiếc lông Khổng Tước màu vàng ấy mới đến giữa không trung thì đã bị hàn băng đông lại và cứ dừng ở giữa không trung như vậy. Mà thân hình vội vàng bay trốn của Hàn Sâm cũng dần chậm lại vì hai cánh sau lưng của hắn đã bị băng quang khủng bố kia đóng băng.
Động tác của người phụ nữ áo trắng như chẳng hề thay đổi, ngón tay ngọc ngà vẫn còn nhấn về phía ấn đường của Hàn Sâm, cách càng ngày càng gần.
Sắc mặt của Hàn Sâm trầm xuống, lực lượng Nghiễm Hàn Kinh trên người của người phụ nữ kia quá mạnh, đã vượt xa tưởng tượng của Hàn Sâm, đến cả Kim Sí Khổng Tước Vương thể chung cực cũng không đối đầu được với nàng.