Ầm!
Hàn Sâm ngưng tụ lực lượng, một quyền đánh bay hầu gái rồng ra ngoài, cả ngọn núi bị thân thể khổng lồ nện xuống chấn động một chút.
“Đừng giết nàng !” Lowe Kidd kêu lên.
“Cha, tha cho nàng một mạng đi.” Bảo Nhi chớp chớp mắt nói.
Hết chương 3189.
Chương 3190. Suy đoánKhi Hàn Sâm và Bảo Nhi trở về lâu đài cổ Phượng gia, hầu gái rồng vẫn đi theo phía sau, mặc dù biết rõ không địch lại, nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ.
Trong lòng Hàn Sâm có suy nghĩ, cũng không đuổi hầu gái rồng đi, vẫn để nàng đi theo về lâu đài cổ Phượng gia.
Cầm lấy người giấy Lowe Kidd từ chỗ Bảo Nhi, Hàn Sâm một mình đi tới hoa viên.
“Lowe Kidd, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Hàn Sâm đặt Lowe Kidd trên bàn đá, nhìn hầu gái rồng cũng theo tới nói.
“Long Long, ngươi trông chừng bên ngoài hoa viên giúp ta.” Lowe Kidd giấy dụa thân thể bằng trang giấy, hiển nhiên hắn cực kỳ không thoải mái, nhưng vẫn nói với hầu gái rồng một câu.
Lúc này hầu gái rồng mới đáp một tiếng, đi ra bên ngoài hoa viên trông chừng.
“Lowe Kidd, ngươi biết những gì, không ngại nói thẳng ra.” Sau khi hầu gái rồng đi ra ngoài, Hàn Sâm mới nói với Lowe Kidd.
Lowe Kidd võ vỗ thân thể của mình, lạnh giọng nói: “Ngươi có tư cách gì nói chuyện với bổn thần?”
“Ta là phụ thân của Bảo Nhi.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
Lowe Kidd lập tức nhảy dựng lên mắng: “Ngươi cũng xứng sao? Ngươi còn dám tự xưng là phụ thân của Bảo Nhi đại nhân, Lowe Kidd ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.”
Hàn Sâm cười nói: “Ngươi không thể phủ nhận chính tay ta đã nuôi lớn nàng như vậy đúng không?”
Miệng Lowe Kidd giật giật, lần này lại không nói gì.
“Ngươi đã không muốn nói, vậy thì ta đây đoán là được.” Hàn Sâm khẽ cười nói. Hắn đã trải qua quá nhiều câu đố, cũng có quá nhiều nghi vấn, suy nghĩ nhiều hơn, hiển nhiên cũng có chút kinh nghiệm suy đoán.
Thấy Lowe Kidd không nói lời nào, Hàn Sâm phối hợp bắt đầu nói: “Ngươi gọi Bảo Nhi đại nhân, cung kính với nàng như thế, cho thấy địa vị của nàng cao hơn ngươi, thực lực của nàng mạnh hơn ngươi. Nhưng một kẻ giống như ngươi, ngay cả thần linh cũng dám trở thành kẻ địch, có điều thực lực mạnh hơn ngươi, so sánh địa vị với ngươi, không thể nào khiến ngươi đối xử với nàng như thế. Như vậy chỉ có một khả năng, nàng và ngươi có quan hệ không tầm thường, ví dụ như có ân hoặc là có tình gì đó.”
“Hừ.” Lowe Kidd chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, từ chối bày tỏ ý kiến.
Hàn Sâm cười tiếp tục nói: “Bất kể ngươi và nàng có ân hay là có tình, một kẻ giống như ngươi nhất định sẽ nhớ rõ nàng, có chết cũng không quên, lúc đầu không thể không nhận ra một chút. Nhưng mà lúc đầu ngươi lại không nhận ra nàng, cho đến sau khi tiến hành khảo nghiệm, ngươi mới đột nhiên thay đổi thái độ, thế nên trong lúc khảo nghiệm, ngươi đã thấy được gì đó, cho nên mới nhận ra nàng.”
Lowe Kidd không nói một lời, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Hàn Sâm.
“Ta nghe Bảo Nhi nói, đỉnh thanh đồng kia là bảo vật của hội Thần Loạn các ngươi, là thần khí dùng để khảo nghiệm huyết mạch của thành viên, trên thế giới chỉ có một chiếc như vậy.” Hàn Sâm nói tới đây thì đưa mắt nhìn Lowe Kidd: “Chẳng qua đỉnh thanh đồng kia chỉ có thể kiểm tra huyết mạch, không thể kiểm tra kiếp trước. Nói như vậy, chưa có khả năng chuyển thế, cái ngươi thấy được chính là kiếp này của Bảo Nhi, cũng nhận ra kiếp này của nàng.”
“Nhưng tại sao khi mới bắt đầu ngươi lại không nhận ra, mà sau khi thấy được quang ảnh huyết mạch của Bảo Nhi mới nhận ra được?” Hàn Sâm nheo mắt lại nhìn Lowe Kidd nói: “Còn cần ta nói tiếp không?”
“Không hiểu ngươi đang nói cái gì” Lowe Kidd lạnh lùng nói.
“Bảo Nhi gặp nguy hiểm, hơn nữa còn có nguy hiểm rất lớn, điểm này †a nói không sai chứ?” Hàn Sâm nhìn Lowe Kidd hỏi.
“Đúng vậy, nếu như ta là ngươi, ta sẽ lập tức buông tay, để Bảo Nhi theo ta rời đi.” Lowe Kidd nói rất đương nhiên.
“Ta tin rằng những gì ngươi nói là thật, thế nên nếu như ta không để cho Bảo Nhi rời đi, mà ngươi lại không thể quay về, vậy ngươi cảm thấy sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Ta nghĩ hội Thần Loạn chắc sẽ không tùy ý để bộ trưởng đại nhân ngài đây biến mất mà không quan tâm đâu đúng không?”
Trái tim Lowe Kidd lập tức nhảy lên, không đợi hắn nói chuyện, Hàn Sâm lại nói tiếp: “Ta và Bảo Nhi không khác gì cha con ruột, bất kể ngươi có chấp nhận hay không, ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta, Bảo Nhi cũng sẽ không rời khỏi ta, mà ngươi cũng không có năng lực thay đổi mọi chuyện. Thế nên nếu như ngươi thật sự đứng về phía Bảo Nhi, ta nghĩ ngươi hẳn là có thể nói cho ta biết một số chuyện.”
Lần này Lowe Kidd không trực tiếp bác bỏ, hắn im lặng một lúc lâu không nói chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Sâm, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi nên biết rằng, nếu như thân phận của Bảo Nhi đại nhân bại lộ, thì đó chính là một đại tai nạn chấn động, ta không ngăn cản được, ngươi lại càng không ngăn cản được.”
“Thế nên ngươi hẳn là càng nên nói cho ta biết rốt cuộc xuất thân của nàng là gì, để cho chúng ta nhanh chóng chuẩn bị” Hàn Sâm nói.
Lowe Kidd lại lắc đầu nói: “Tên của nàng ta không thể nói, lai lịch xuất thân của nàng ta lại không dám nói, chỉ cần nói ra một chữ, đó chính là lúc vũ trụ sẽ long trời lở đất.”
“Chuyện thoạt nhìn quả thật rất nghiêm trọng, vậy ngươi có thể nói cho †a biết một chút?” Hàn Sâm nhìn Lowe Kidd hỏi.
Lowe Kidd hơi do dự nói: “Giấu nàng đi, không thể để cho thần linh phát hiện ra chân thân của nàng, cũng không thể để hội Thần Loạn phát hiện ra sự tồn tại của nàng, nếu không sẽ là tai họa ngập trời.”
“Ta không thể để nàng sống trốn tránh cả đời, Bảo Nhi sẽ không đồng ý. Cho dù nàng đồng ý, ta cũng không thể chấp nhận.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
“Ít nhất bây giờ không được, phải đợi nàng lớn lên, lúc đó có lẽ sẽ có thể” Lowe Kidd nói.
“Muốn lớn đến mức độ nào? Trọng Khải sao?” Hàn Sâm hỏi dò.
“Không biết, khả năng của Bảo Nhi đại nhân không phải là thứ chúng †a có thể hiểu hay suy đoán.” Vẻ mặt Lowe Kidd cổ quái nói.
“Được rồi, câu hỏi cuối cùng, trừ ngươi ra, còn có những sinh vật khác nào có thể nhìn ra xuất thân của Bảo Nhi?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Lowe Kidd hỏi.
“Có, cũng có thể đã không còn nữa.” Lời nói của Lowe Kidd rất kỳ lạ. “Nói dễ hiểu một chút.” Hàn Sâm cau mày.
Lowe Kidd thở dài nói: “Năm đó có lẽ có người có thể nhìn ra một chút manh mối, thế nhưng ta không chắc chắn tên đó còn sống hay không. Còn có vài tên mặc dù bình thường không nhìn ra điều gì, thế nhưng nếu như sử dụng đỉnh thanh đồng để thử nghiệm giống như Bảo Nhi đại nhân, rất có thể sẽ bị nhìn ra chút gì đó.”
“Nói như vậy, trên lý thuyết, Bảo Nhi tạm thời an toàn sao?” Trong lòng Hàn Sâm hơi thả lỏng một chút.
“Ngay cả ta cũng không nhận ra lai lịch của nàng, vậy thì trên đời này người có thể nhận ra lai lịch của nàng cũng không nhiều. Có điều tốt nhất ngươi vẫn đừng nên để nàng lộ diện quá nhiều, chỉ sợ không may thôi.” Lowe Kidd nghiêm nghị nói.
“Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi đi đi, cấm chế trên người ngươi, ta nghĩ tự ngươi có thể giải trừ được, không cần phải làm phiền Bảo Nhi nữa.” Hàn Sâm nói.
“Ngươi thực sự thả ta đi sao?” Lowe Kidd hơi ngẩn ra.
“Giữ ngươi ở lại đây sẽ chỉ phiên phức hơn thôi, ta lại không muốn giết ngươi, chỉ có thể thả ngươi về.” Hàn Sâm thuận miệng nói.
“Ngươi không sợ sau khi ta trở về sẽ tiết lộ bí mật của Bảo Nhi đại nhân sao?” Lowe Kidd hỏi.
“Sợ, nhưng ta tin ngươi sẽ không làm như vậy. Từ sau khi rời khỏi Bảo Nhi, ngươi đã có cơ hội trốn thoát, nhưng ngươi lại không làm vậy.” Hàn Sâm cười nói.
“Hừ.” Lowe Kidd lạnh lùng hừ một tiếng, lắc lắc thân thể bằng giấy rồi nhảy dựng lên, người trên không trung cũng đã khôi phục thành người thật, trong tay nắm người giấy kia, quăng cho Hàn Sâm: “Giao người giấy này cho Bảo Nhi đại nhân, nếu như khi nào nàng cần, chỉ cần lấy người giấy này ra, ta tự nhiên sẽ tới giúp nàng.”
Dứt lời, Lowe Kidd ném người giấy như phi thẻ bài cho Hàn Sâm, còn mình thì xoay người rời khỏi hoa viên, cùng hầu gái rồng rời khỏi nơi này.
Hết chương 3190.
Chương 3191. Phần thưởng của trận chiến Thần TiềnTrước khi xé mở thông đạo không gian để rời khỏi, Lowe Kidd quay đầu lại nói với Hàn Sâm: “Ngươi đừng tưởng rằng Phá Giới là rất giỏi. Phá Giới cũng có sự phân chia mạnh yếu, ngươi chỉ vừa mới Phá Giới mà thôi, tuy rằng không có nhiều cường giả có thể giết ngươi, thế nhưng cũng không chỉ có một hai người. Nếu như ta là ngươi, ta sẽ để Bảo Nhi đại nhân đi theo ta”
“Ta sẽ không đưa con gái của mình cho bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương nàng.” Hàn Sâm bình tĩnh nói.
Lowe Kidd hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào thông đạo không gian.
Nhìn thông đạo không gian đóng cửa, lúc này Hàn Sâm thì thào: “Nếu như quả thật giống như ta đoán, vậy thì rất phiền toái.”
Hàn Sâm tiến vào bán kết, Bảo Nhi cũng thuận lợi tiến vào bán kết, vận khí của bọn họ rất tốt, không bị phân vào cùng tổ, lần lượt đối đầu với hai người khác cũng lọt vào bán kết.
Nhưng mà ngoài dự liệu của Hàn Sâm, lúc diễn ra vòng bán kết, đối thủ của hắn và Bảo Nhi lại không xuất hiện, tất cả đều bỏ cuộc.
Đây có thể là trận bán kết và chung kết nhàm chán nhất trong những năm qua. Vòng bán kết không thi đấu, trận chung kết cũng không thi đấu, Bảo Nhi trực tiếp rút lui, để cho Hàn Sâm thuận lý thành chương giành được chức vô địch trận chiến Thần Tiền.
Hai người lọt vào bán kết khác cũng là những nhân vật lớn có tiếng †ăm lừng lẫy trong vũ trụ, nhưng mọi người không ai nói thêm điều gì về việc bọn họ bỏ cuộc.
Đổi lại là bất kỳ người nào, không ai dám tiếp tục chiến đấu với mấy người Hàn Sâm. Ngay cả quy tắc mà thần linh đặt ra cũng bị phá vỡ, nếu bọn họ thực sự ứng chiến mới là kỳ lạ. Không ai sẵn sàng chấp nhận rủi ro trong một trận chiến như thế này.
Bọn họ tiến vào chiến trường tinh không, cho dù nhận thua cũng chưa chắc có thể sống sót ra ngoài. Nhưng nếu không nhận thua, bọn họ cũng không thể sử dụng chủng gen Thần Linh, nếu sử dụng sẽ bị thần linh giáng tội, không sử dụng thì chắc chắn không phải là đối thủ của Kim Tệ và Bảo Nhị, vậy thì đó quả thực là trận chiến chịu chết. Chỉ cần không phải là người ngu dốt thì chắc chắn sẽ biết lựa chọn như thế nào.
Kim Tệ trở thành người đầu tiên chiến thắng mờ ám nhất trong trận chiến Thần Tiần, nhưng lại không có ai dám chất vấn thực lực của hắn.
Mặc dù có chút không rõ ràng, nhưng Hàn Sâm cũng cảm thấy rất hài lòng. Hắn không có tâm trạng để ý tới chuyện chiến thắng vẻ vang, hắn chỉ cần có kết quả là được.
Sau khi Hàn Sâm đạt được vị trí đứng đầu trong trận chiến Thần Tiền, một tia sáng bắn vào chiến trường tinh không, rơi vào người Hàn Sâm, khiến thân hình Hàn Sâm biến mất.
Hàn Sâm không giấy giụa, đây chẳng qua chỉ là một chùm sáng truyền tống mà thôi, nó không có bất kỳ nguy hiểm nào với hắn.
Quang cảnh trước mắt Hàn Sâm thay đổi, chờ đến khi hắn khôi phục thị giác thì đã thấy mình ở bên trong một thần điện khổng lồ rồi.
Điều dễ thấy nhất trong thần điện chính là chiếc đèn chùm cổ thần bí treo ở vị trí trung tâm kia. Trên chiếc đèn chùm đó có từng ngọn đèn dầu nhỏ, số lượng ước chừng hơn vạn chiếc.
Hàn Sâm không xa lạ gì với những ngọn đèn đó. Đó chính là ngọn đèn vạn tộc. Mỗi một chiếc đèn dầu nhỏ đều có tên các tộc khác nhau, đứng đầu vẫn là tộc Thái Thượng.
Hàn Sâm cẩn thận đưa mắt nhìn tất cả các ngọn đèn gia tộc, nhưng không phát hiện ra đèn gia tộc của nhân loại, hiển nhiên nhân tộc vẫn chưa thắp đèn.
Trên thần tọa tận cùng bên trong thần điện, chính là vị Thần đại nhân mà Hàn Sâm quen thuộc kia. Bây giờ hẳn nên gọi hắn là chủ của thần điện mới đúng, thần linh cấp Trọng Khải cường đại nhất trong vũ trụ.
“Nhân loại không thể đốt đèn, ta đã nói với ngươi từ trước. Nhân loại vốn không nên tồn tại trong đại vũ trụ gen.” Chủ của thần điện thờ ơ nói.
“Tồn tại là hợp lý. Nếu nhân loại đã tồn tại trong đại vũ trụ gen, tại sao lại không thể thắp đèn?” Hàn Sâm cười nói.
“Không thể chính là không thể, không có vì sao cả. Nếu như nhân loại thực sự thắp đèn trong đại vũ trụ gen, chưa nói những cái khác, thần linh chúng ta nhất định sẽ không thể ngồi yên không quan tâm. Để Tinh tộc đốt đèn đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.” Chủ của thần điện nói.
“Được rồi, chuyện nhân loại đốt đèn ta không quan tâm, phần thưởng của người chiến thắng trong trận chiến Thần Tiền có phải là nên cho ta rồi không?” Hàn Sâm cười híp mắt nhìn chủ của thần điện hỏi.
“Có thể” Chủ của thần điện không đề cập đến việc hắn phá vỡ quy tắc, hơn nữa còn đồng ý với hắn một cách sảng khoái. Sau đó hắn lấy ra một quả trứng gen, tiện tay ném, quả trứng lập tức rơi vào trong tay Hàn Sâm.
“Đây là trứng gen tuyệt thế Huyền Vũ Thánh Quy, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?” Chủ của thần điện cười híp mắt nhìn Hàn Sâm nói.
“Không phải nói người chiến thắng có thể tùy ý lấy trứng gen sao? Không cần con rùa được không?” Hàn Sâm nhìn trứng gen màu đen xấu xí không hề thu hút trong tay, nói.
“Có thể” Chủ của thần điện vỗ tay, một cái bàn xoay lớn lập tức xuất hiện trước mặt Hàn Sâm.
“Tại sao bên trong những ô vuông đều trống rỗng? Vậy thì ta làm sao biết được mình sẽ rút được cái gì?” Hàn Sâm nhìn bàn xoay hỏi.
Chủ của thần điện cười nói: “Ngươi chỉ cần xoay bàn xoay, xoay đến ô nào, ta sẽ viết Huyền Vũ Thánh Quy vào ô đó là được.”
“Như cũng được hả… Vậy thì còn cần bàn xoay làm gì?” Hàn Sâm trợn mắt nhìn chủ của thần điện.
“Mấu chốt là phải tham gia, như vậy mới có thể thỏa mãn tâm lý.” Chủ của thần điện chỉ vào bàn xoay nói: “Mau xoay đi.”
“Còn xoay cái gì mà xoay, tưởng ta nhàn rỗi lắm hả?” Khóe mắt Hàn Sâm giật giật.
“Cũng được, bớt được một chút thời gian.” Chủ của thần điện rất vui mừng vì Hàn Sâm hiểu chuyện như vậy, hắn võ tay, bàn xoay lập tức biến mất.
“Vốn dĩ không cần phải tới đây để nhận phần thưởng. Hôm nay để ngươi tới đây là có một việc muốn nói với ngươi.” Chủ của thần điện cười dài nhìn Hàn Sâm nói.
“Ta rất bận, còn phải về nhà trông con, không thì để lần sau rồi nói đi?” Hắn không tin chủ của thần điện chỉ đơn giản là muốn kể chuyện xưa cho hắn nghe như vậy.
“Cũng được, dù sao nhân loại diệt vong cũng không liên quan gì đến †a.” Chủ của thần điện ra vẻ không sao cả, nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hàn Sâm bất đắc dĩ đành thỏa hiệp.
“Ngươi đã từng đi qua Thiên Ngoại Thiên của tộc Thái Thượng, hẳn cũng biết đó là một nơi thế nào chứ?” Chủ của thần điện nói.
“Nghe nói đó là mảnh đất trung gian của thế giới phản vật chất, không biết là thật hay giả.” Hàn Sâm nói.
Chủ của thần điện gật đầu nói: “Đúng vậy, Thiên Ngoại Thiên đúng là vùng đệm của thế giới phản vật chất. Vùng đệm như vậy vốn dĩ không hề tồn tại lỗ thủng, giống như miệng hồ của Thiên Ngoại Thiên kia, trên thực tế nơi đó chính là sự rạn nứt của thế giới phản ngược, cho nên mới có thể câu được những thứ của thế giới phản vật chất trong hồ.” Điểm này Hàn Sâm đã sớm đoán được, có điều hắn thực sự rất tò mò, tại sao lại có sự tồn tại của lỗ thủng như vậy.
Dường như chủ của thần điện nhìn thấu được suy nghĩ của Hàn Sâm, hắn thở dài nói: “Chuyện này phải bắt đầu từ cuộc chiến của hội Thần Loạn và thần linh chúng ta. Quả thật mà nói, trải qua một trận đại chiến và trọng khải, đại vũ trụ vẫn chưa phục hồi lại như cũ, vẫn tồn tại không ít lỗ thủng, thế nên mới có những người xuyên qua luân hồi của thế giới chính phản như ngươi và Tần Tu, mới có những linh như Nguyệt Thần và Trác Đông Lai, mang theo ký ức của kiếp trước chuyển sinh.
“Không phải là ngươi muốn để ta sửa chữa những lỗ thủng kia đấy chứ? Ta không có năng lực đó.” Hàn Sâm vội vàng nói.
Chủ của thần điện liếc hắn một cái: “Ta biết ngươi không có năng lực như vậy, có điều bây giờ hội Thần Loạn đã tiến vào vùng đệm, ý đồ muốn đả thông hai giới chính phản. Mặc dù bọn họ tạm thời vẫn không thể nào làm được, nhưng tốt hơn hết là nên ngăn chặn kịp thời, vậy cho nên…”
Nói tới đây, chủ của thần điện cười híp mắt, ánh mắt rơi trên người Hàn Sâm.
Hết chương 3191.
Chương 3192. Hang ổ của hội Thân LoạnLúc trở lại lâu đài cổ Phượng gia, trong lòng Hàn Sâm không khỏi có chút buồn bực.
Huyền Vũ Thánh Quy quả thật là đồ tốt, là chủng gen tuyệt thế hiếm thấy, chỉ là con non vừa mới nở đã có lực phòng ngự cực kỳ khủng bố, sau khi hợp thể có Huyền Vũ Thánh Thể, cũng có thể làm sức mạnh của cơ thể tăng lên đang kể, hơn nữa còn có năng lực phản chấn.
Huyền Vũ Thánh Quy cái gì cũng tốt, vấn đề duy nhất là, Huyền Vũ Thánh Quy là chủng gen lực lượng hệ thổ, không hợp với Động Huyền Kinh và Băng Cơ Ngọc Cốt, không cách nào sử dụng hai chủng gen nghịch nhau được.
Hàn Sâm hết sức hoài nghi, Thần đang cố ý trả thù
“Xem ra đúng là phải tới không gian đệm kia một chuyến, nếu không muốn dùng một con chủng gen tuyệt thế thật sự quá khó khăn.” Hàn Sâm thở dài trong lòng, nhưng vẫn dùng Áo Giáp Hắc Tinh tiến hóa
Huyền Vũ Thánh Quy.
Mặc dù không thể dùng làm chủng gen nghịch, nhưng dù sao đây cũng là con chủng gen tuyệt thế đầu tiên của Hàn Sâm. Trong trường hợp tìm được huyết mạch Thần Linh tương xứng, tiến hóa thành chủng gen Thần Linh cũng rất hữu ích.
Mắt thấy Huyền Vũ Thánh Quy đã nuốt Áo Giáp Hắc Tinh ở trong hồn hải, sau đó biến thành một quả cầu màu đen, Hàn Sâm vừa nhớ lại những lời mà chủ của thần điện nói với hắn.
Căn cứ theo cách nói của chủ thần điện, mặc dù lực Phá Giới tên là Phá Giới, nhưng cường giả chân chính có thể phá giới lại càng ít. Hội trưởng của hội Thần Loạn trước kia là một, sau đó có Tần Tu cũng miễn cưỡng được coi là một nửa, không còn ai khác nữa.
Sở dĩ Tần Tu chỉ được tính là nửa, là bởi vì hắn đã lợi dụng lỗ hổng của đại vũ trụ mới có thể tiến vào đại vũ trụ gen, chứ không phải hoàn toàn dựa vào lực lượng của chính mình.
Bản thân Hàn Sâm căn bản không thể phá giới. Hắn có thể đi được tới đại vũ trụ đế quốc chính là vì lực lượng của Giới Vương Thần.
Mặc dù Thể Thần Linh siêu cấp rất mạnh, nhưng cũng không thể phá vỡ để tiến vào thế giới khác. Mà Hàn Sâm mới vừa tiến vào Phá Giới cảnh, vẫn chỉ có thể coi là sơ cấp, khoảng cách đến Phá Giới viên mãn chân chính còn rất xa.
Trên thực tế không chỉ Hàn Sâm không thể phá giới, ngay cả hội trưởng hội Thần Loạn hiện nay, cũng chính là phó hội trưởng hội Thần Loạn trước kia, cũng chưa thể đạt tới Phá Giới cảnh viên mãn.
Chẳng qua do mối quan hệ giữa cuộc đại chiến lần trước và sự khởi động lại của vũ trụ, vũ trụ xuất hiện một vài lỗ hổng, thế nên hội trưởng hội Thần Loạn hiện tại có ý định lợi dụng chỗ thủng đó để xâm nhập vào lối đi giữa hai giới.
Hàn Sâm không biết việc xuyên qua lối đi giữa hai giới có lợi ích gì đối với hội Thần Loạn, đồng thời hắn cũng hỏi vấn đề này.
Chủ của thần điện lúc ấy nhìn Hàn Sâm một cái, bĩu môi nói: “Hai thế giới đối lập nhau, đối với đại vũ trụ gen, đại vũ trụ đế quốc chính là thế giới phản vật chất. Mà đối với đại vũ trụ đế quốc, đại vũ trụ gen chính là thế giới phản vật chất. Nói cách khác, đối với mỗi vũ trụ, một vũ trụ khác chính là cõi âm, sau khi lối đi giữa hai thế giới được đả thông, sinh vật của hai vũ trụ tiến vào một vũ trụ khác, chẳng khác nào là ma quỷ từ trong địa ngục bò ra dương giới, đến lúc đó hai vũ trụ sẽ đại loạn”
Hàn Sâm sờ sờ mũi, hắn biết chủ của thần điện đang nói hắn là ma quỷ, nhưng hắn cũng không phản bác. Sau khi hắn đi tới đại vũ trụ đế quốc, quả thật cũng chưa làm được chuyện gì tốt.
Chủ của thần điện vừa nói cho Hàn Sâm, vốn dĩ sinh vật hai vũ trụ muốn luyện thành lực Phá Giới là chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng nếu hai thế giới được đả thông với nhau, như vậy sẽ xuất hiện rất nhiều sinh vật tương tự như Hàn Sâm và Tần Tu, rất dễ dàng lĩnh ngộ được lực Phá Giới. Mà những sinh vật này đều là đối tượng hấp thu đối với hội Thần Loạn.
Nếu quả thật loại tình huống đó xuất hiện, có quá nhiều Phá Giới giả xuất hiện, chỉ sợ cho dù là thần linh cũng không có cách nào áp chế được, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
May mắn thay, cho dù có lỗ hổng trong quy tắc, muốn đánh xuyên hai thế giới cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hội Thần Loạn chỉ mới mưu đồ, thực sự muốn mở thông, chưa nói đến chuyện có thể làm được hay không, cho dù có thể thì e rằng cũng phải mất hàng trăm triệu năm mới có thể mở ra một lỗ hổng.
Chủ của thần điện cũng không trông cậy Hàn Sâm thật sự có thể tiêu diệt hết được hội Thần Loạn, chẳng qua hắn để Hàn Sâm đi cho hội Thần Loạn có thêm chút cản trở mà thôi.
Sau khi trọng khải, vùng đệm ban đầu của hai vũ trụ bị vỡ thành nhiều lớp, hơn nữa các lớp không được kết nối với nhau. Thiên Ngoại Thiên mà tộc Thái Thượng chiếm cứ chính là một trong số đó, và nó cũng là lớp gần với đại vũ trụ gen nhất.
Có tổng cộng ba mươi lớp đứt gãy không gian đệm giống như Thiên Ngoại Thiên. Nơi đó ngay cả thần linh cũng không cách nào chạm tới. Nếu như thần linh tiến vào nơi đó thì chính thần linh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vì nơi đó là khe nứt giữa hai vũ trụ, lực lượng của Thần điện Gen và †hần miếu không có tác dụng ở đó. Nếu thần linh chết ở nơi đó thì căn bản sẽ không thể quay lại thần miếu để tái sinh.
Căn cứ vào tin tình báo trước kia, hội Thần Loạn đã đánh xuyên qua †ầng thứ bảy gần đại vũ trụ đế quốc, còn một khoảng cách rất xa nữa để hoàn toàn đánh xuyên qua lối đi. Có điều tầng thứ bảy kia hiện tại đã là địa bàn của hội Thần Loạn, cho dù thần linh có tiến vào nơi đó cũng phải cẩn thận, ở đó đã lâu không có tin tức gì rồi.
Chủ của thần điện có ý muốn để Hàn Sâm đánh vào đó, tốt nhất là có thể giết được thành viên hội Thần Loạn. Nếu như không giết được thì
cũng có thể thăm dò được chút tin tức tình báo, xem hiện tại hội Thần Loạn đã đánh qua bao nhiêu tầng.
Chủ của thần điện còn đồng ý, nếu Hàn Sâm có thể dò thăm tin tức chính xác, hắn có thể cho Hàn Sâm một con chủng gen tuyệt thế vô cùng đặc biệt, Hàn Sâm nhất định sẽ cực kỳ thích nó.
Nghe có vẻ rất hấp dẫn, có điều địa bàn của hội Thần Loạn cũng chẳng phải nơi có thể tự do qua lại. Điều duy nhất khiến Hàn Sâm khá vui mừng chính là, bên trong không gian đệm, lực lượng của hai vũ trụ đều sẽ không bị áp chế. Nói cách khác, ở nói đó, Hàn Sâm có thể bộc phát hết hỏa lực mà không bị bất kỳ áp chế nào.
Dĩ nhiên, điều càng khiến Hàn Sâm động lòng chính là những thần miếu của hội Thần Loạn kia. Chỉ cần phá hủy thần miếu là có thể đạt được Gen Thần, chẳng ai ngại việc có nhiều Gen Thần cả.
Hàn Sâm cũng đã hỏi chủ của thần điện, tại sao thành viên hội Thần Loạn không phải là thần linh nhưng lại có thần miếu và Gen Thần, chủ của thần điện vẫn chưa trả lời hắn, chẳng qua chỉ nói cho hắn biết cách tiến vào nơi đó mà thôi.
Hàn Sâm quả thực có hứng thú đi xem một chút, có điều trước đó, Hàn Sâm càng muốn muốn đi tổ miếu ở Tần quốc.
“Tần quốc tất nhiên có thể có cường giả Phá Giới tồn tại, chưa nói những người khác, Kiếm Bất Cô chắc chắn là một vị cường giả Phá Giới. Mà lực lượng của ta dù sao cũng bị quy tắc vũ trụ áp chế, muốn xông vào tổ miếu sợ là khó có kết quả.” Hàn Sâm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn có ý định lén lút đi vào tổ miếu nhìn một chút.
Vì để tránh phiền toái, Hàn Sâm còn đặc biệt tìm Tần Bạch tới đây, muốn nghĩ cách lôi kéo Tần Bạch cùng đi tổ miếu. Đến lúc đó cho dù có bị phát hiện, có vị hoàng đế tương lai của Tần quốc là Tần Bạch này, chuyện lớn cũng có thể hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, có thể tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
“Hàn Sâm, Bảo Nhi nhà ngươi có ở đây không?” Lúc Tần Bạch đi tới lâu đài cổ Phượng gia, hắn không dám đi vào, mà để hạ nhân gọi Hàn Sâm ra, vẻ mặt giống như bên trong có chó dữ vậy.
“Đang chơi với Âm Âm ở vườn hoa rồi. Nếu thái tử nhớ nàng thì để ta gọi nàng ra ngoài.” Hàn Sâm cười nói.
“Đừng đừng đừng.” Sắc mặt Tần Bạch lập tức tái đi, vội vàng kéo Hàn Sâm.
Hết chương 3192.
Chương 3193. Giếng Thiên Mệnh“Hàn Sâm, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?” Tần Bạch kéo Hàn Sâm đến chõ cách xa cửa lâu đài cổ Phượng gia một chút, lúc này mới hỏi.
“Thái tử điện hạ, ngài đã từng đến tổ miếu chưa?” Hàn Sâm nhìn Tần Bạch hỏi.
“Dĩ nhiên là đã đến rồi. Hằng năm vào ngày tế tổ phải quỳ rất lâu, vừa phải dập đầu vừa phải hành lễ, rất phiền.” Tần Bạch dường như có ký ức rất xấu về tổ miếu, tỏ ra chán ghét, rồi kỳ quái hỏi: “Ngươi hỏi ta chuyện này để làm gì?”
Hàn Sâm cười nói: “Ta nghe nói trong tổ miếu có cất giấu một bảo bối vô cùng lợi hại, thái tử điện hạ có biết đó là cái gì không?”
“Ngươi nghe ai nói hươu nói vượn vậy? Cái nơi như tổ miếu sao có thể có bảo bối gì được? Nơi đó chỉ là một ngôi miếu với một pho tượng thần Thủy Tổ, còn có một số đồ dùng tế lễ, ngoài ra không có cái gì khác, sao có thể có bảo bối gì được?” Hàng năm Tần Bạch đều tham gia tế tổ, hiển nhiên biết rõ trong tổ miếu có những gì.
“Trừ những thứ này ra, thực sự không có gì khác sao?” Hàn Sâm nghe xong cảm thấy hơi thất vọng. Nếu như năm đó Tần Tu quả thật giấu thi thể của Uyển Nhi trong tổ miếu thì cũng phải có dấu vết mới đúng, không thể nào không có gì cả.
Tần Bạch suy nghĩ một lúc nói: “Kỳ thật có đồ vật kỳ quái, nhưng không phải bảo bối gì cả, mà là một cái giếng.”
“Giếng gì?” Ánh mắt Hàn Sâm lập tức sáng ngời.
Tần Bạch suy nghĩ một lúc nói: “Tổ miếu có một chính điện, hai điện phụ và ba đại điện, bên trong chủ điện thờ tượng thần Thủy Tổ, trong điện bên trái thờ cúng bài vị hoàng đế các đời, mà điện bên phụ bên phải lại không thờ gì cả. Trong điện bên phải chỉ có một cái giếng cổ hình bát giác, trên thành giếng có hai chữ Thiên Mệnh do đích thân Thủy Tổ khắc lên. Thế nên cái giếng đó được đặt tên là giếng Thiên Mệng, còn có một tên gọi khác là giếng Quốc Vận.”
Dừng một chút, Tần Bạch nhìn khắp nơi, thấy không có người ngoài mới nhỏ giọng nói với Hàn Sâm: “Nghe nói cái giếng kia rất quỷ dị, trên thành giếng có một cái khóa sắt còn to hơn cả cánh tay, xích sắt rũ xuống giếng. Truyền thuyết kể rằng bên dưới khóa sắt chính là thần thú trấn mạch của đế quốc Đại Tần ta. Khi còn nhỏ ta đã nghe ngươi †a nói, thần thú trấn mạch kia trấn áp số mệnh của nước Đại Tần chúng ta, bảo vệ đế quốc Đại Tần ta muôn đời hưng thịnh.”
Hàn Sâm nghe đến đây, trong lòng vui mừng, nghĩ thầm: “Nếu như thân thể Uyển Nhi thật sự ở trong tổ miếu, vậy nơi có khả năng nhất chính là trong giếng Thiên Mệnh.”
Nghĩ tới đây, Hàn Sâm nói với Tần Bạch: “Món bảo bối lợi hại mà ta nghe nói, hẳn là ở trong giếng Thiên Mệnh.”
Tần Bạch lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, ta không biết trong giếng Thiên Mệnh có thần thú trấn mạch hay không, nhưng chỗ đó đúng là một nơi cực kỳ tà dị. Theo truyền thuyết, Thủy Tổ đại hưng Tần quốc ta, đến thế hệ thứ hai, con trai của Nhị Tổ đã nghịch ngợm và lén đi tiểu vào giếng Thiên Mệnh trong lúc tế tổ, từ đó về sau, Đại Tần quốc ta suy tàn không biết bao nhiêu năm, gần như mất nước. Chính vì sự kiện này, hoàng đế các triều đại đều dùng câu chuyện này để giáo dục các thành viên trong hoàng tộc, nhớ kỹ không được làm chuyện khinh nhờn đối với giếng Thiên Mệnh. Nếu như không phải lúc tế tổ có nghỉ thức tế giếng, ta căn bản sẽ không đến nơi đó.”
Mặc dù Tần Bạch có chút bướng bỉnh phá gia, nhưng có một số chuyện hắn cũng không dám làm.
“Hàn Sâm, không phải là ngươi có ý đồ gì với cái giếng kia đấy chứ? Ta khuyên ngươi tốt nhất hãy bỏ suy nghĩ này đi.” Tần Bạch nhìn khắp nơi một chút, sau đó kéo Hàn Sâm đến góc tường, mới nói khẽ với hắn: “Tuyệt đối không được đi đến đó. Chỗ đó có cường giả cực kỳ khủng bố canh giữ, là nơi vững vàng nhất trong đế quốc Đại Tần ta. Ngay cả khi thành Ngọc Bích này bị công phá, nơi đó cũng sẽ không hề bị hư hại. Không có sự cho phép của phụ hoàng, ngay cả ta cũng không thể tùy ý đến gần nơi đó, mặc dù ngươi lợi hại, nhưng nếu như ngươi tự ý đến đó, e rằng cũng không còn mạng trở về.”
Tần Bạch quả thực là muốn tốt cho Hàn Sâm, nếu không hắn cũng sẽ không tiết lộ bí mật của tổ miếu.
“Ồ, là nhân vật khủng bố gì?” Hàn Sâm hỏi.
Tần Bạch lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, chuyện này là do phụ hoàng nói cho ta biết. Lúc tế giếng ta chưa từng thấy có ai canh giữ ở nơi đó, nhưng chuyện này đúng là có thật, chính miệng phụ hoàng đã nói cho ta, vả lại còn không cho ta nói cho bất kỳ kẻ nào biết. Hơn nữa còn nói, nếu sau này gặp phải nguy hiểm thực sự không có cách nào giải quyết, có lo lắng về tính mạng thì có thể chạy vào trong tổ miếu xin trợ giúp, tự nhiên sẽ có người cứu ta.”
Hàn Sâm nghe Tần Bạch nói như vậy, đại khái có thể khẳng định, bên trong tổ miếu tất nhiên là có thứ gì đó không tầm thường. Cho dù không phải là thân thể Uyển Nhi thì chắc chắn là có liên quan đến Tần quốc.
“Trong tổ miếu chắc chắn có cường giả mạnh nhất Tần quốc thủ hộ, nếu như cứng rắn xông vào, chỉ sợ chưa chắc sẽ có kết quả tốt.” Mặc dù Hàn Sâm rất mạnh, thế nhưng dưới sự áp chế của quy tắc thế giới, chưa chắn hắn đã có thể chống lại cả đế quốc Đại Tần.
“Thật là nhức đầu mài!” Trong lòng Hàn Sâm có chút buồn bực.
“Nếu Hàn Sâm ngươi thực sự muốn nhìn giếng Thiên Mệnh, chờ đến khi tế tổ ta dẫn ngươi đi xem là được, còn bình thường không thể tùy tiện xông vào.” Tần Bạch lại nói.
“Lúc tế tổ ngươi có thể dẫn ta vào sao?” Ánh mắt Hàn Sâm sáng lên, nhìn Tần Bạch hỏi.
“Có thể là có thể, chẳng qua khi đó chỉ có người hoàng tộc, quan lễ và tùy tùng được chỉ định là có thể đi vào. Nếu như ngươi thật sự muốn đi thì có thể cải trang thành tùy tùng của ta” Tần Bạch cười nói.
“Những tùy tùng kia không phải đều là thái giám chứ?” Vẻ mặt Hàn Sâm cổ quái hỏi.
“Quả thật đều là hoạn quan.” Tần Bạch gật đầu nói.
Mặc dù Hàn Sâm không muốn cải trang thành thái giám, nhưng ngoài cách này thì không còn cách nào khác có thể đến gần giếng Thiên Mệnh kia, nên hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi thương lượng với Tần Bạch, lần tế tổ sau sẽ đi cùng hắn, lúc này Hàn Sâm mới tạm thời bỏ đi ý nghĩ muốn xông vào tổ miếu Tần quốc trong đầu.
“Hàn Sâm, gần đây Bách Lý thái phó và Giả thái phó rất nghiêm khắc với ta, cuộc sống của ta vô cùng bi thảm. Ngươi có cách gì để bọn họ đừng nhắm vào ta nữa được không?” Vẻ mặt Tân Bạch nhìn Hàn Sâm đầy mong đợi.
“Bọn họ nhằm vào ngươi, cũng là hy vọng ngươi có thể học giỏi. Ngươi học xong hết những bài học mà họ giao thì không phải là không còn vấn đề gì sao.” Hàn Sâm cười nói.
“Ngươi nói nghe thật dễ dàng, chỉ riêng thái phó đã có sáu vị, còn có hơn mười vị thái tử thái bảo. Nhiều người dạy ta như vậy, cái này ta phải học, cái kia ta cũng phải học, cho dù không ăn không ngủ, mệt đến chết cũng không học xong.” Tần Bạch vẻ mặt đưa đám nói.
Hàn Sâm nghe cũng cảm thấy Tần Bạch đáng thương, hắn là một người ham chơi như vậy, nhưng lại sinh ra trong gia đình hoàng đế, còn là độc định, có thể hiểu Cảnh Chân đế hy vọng hắn có thể thành †ài đến mức nào, tương lai sẽ thừa kế sự nghiệp sự nghiệp thống nhất đất nước.
Người bình thường chẳng qua chỉ học kỹ năng điều khiển chủng gen mà tôi, nhưng Tần Bạch là hoàng đế tương lai của Tần quốc, chỉ học khống chế chủng gen thì tuyệt đối không đủ, thứ mà hắn cần phải học quả thật có quá nhiều.
“Như vậy đi, gần đây ta chuẩn bị phải đi xa nhà một chuyến, ngươi hỏi hoàng đế bệ hạ xem ngài có đồng ý để ngươi theo ta du học hay không.” Hàn Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói với Tần Bạch.
Hết chương 3193.
Chương 3194. Du họcTần Bạch nghe vậy cười khổ nói: “Ta bây giờ liên tục rời khỏi hoàng cung rất khó khăn. Lần này vất vả lắm mới tìm được nhiều cớ để xuất cun gặp ngươi, phụ hoàng sao có thể cho phép ta với ngươi đi ra ngoài du học?”
“Thử một chút xem, có thể cha ngươi sẽ đồng ý thì sao? Đúng rồi, lúc ngươi cầu xin phụ hoàng có thể nói cho hắn biết, nói Kiếm tiên sinh cũng sẽ cùng đi.” Hàn Sâm cười nói.
“Ai, lời này ta cũng không dám nói với phụ hoàng, hắn sẽ mắng ta không biết phấn đấu.” Tần Bạch thở dài nói.
“Thử một lần sẽ có cơ hội, không thử thì chắc chắn sẽ không có cơ hội. Dù sao ta đã gợi ý cho ngươi, còn có làm hay không thì phải xem
Ai”
chính bản thân ngươi thôi.” Hàn Sâm dang tay nói. “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?” Tần Bạch cắn răng hỏi.
“Năm mươi phần trăm.” Hàn Sâm lừa gạt nói, dù sao cũng có năm mươi phần trăm cơ hội cho đến khi chẳng có chuyện gì có kết quả.
Tần Bạch nghe xong tinh thần chấn động: “Đã có năm mươi phần trăm cơ hội, ta đây sẽ liều mạng chịu bị mắng một trận, thử một chút xem.”
Sau khi tiễn Tần Bạch đi, Hàn Sâm trở lại lâu đài cổ, thấy Bảo Nhi đang cầm một thanh kiếm gỗ chơi đùa, chính là thanh kiếm của Kiếm Bất Cô.
“Không phải là bảo ngươi trả lại cho Kiếm tiên sinh sao?” Hàn Sâm kỳ quái hỏi.
Bảo Nhi nói: “Kiếm tiên sinh nói hắn không cần nữa, vốn dĩ đây là quà dành cho ta, không cần phải trả lại.”
Hàn Sâm trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới đi về phía gian phòng của Kiếm tiên sinh.
Hàn Sâm gõ cửa, giọng của Kiếm tiên sinh từ bên trong truyền tới: “Cửa không có khóa, công tử mời vào.”
Hàn Sâm đẩy cửa đi vào, thấy Kiếm tiên sinh đang cầm kim chỉ may vá quần áo, không khỏi cảm thấy hết sức cổ quái.
Vị đệ nhất cường giả đế quốc Đại Tần này, là nhân vật thậm chí có thể dùng kiếm ý áp chế thần linh, sao lúc này lại giống như một người đàn ông nội trợ vậy.
“Công tử mời ngồi.” Kiếm tiên sinh vừa khâu vá quần áo vừa nói.
“Kiếm tiên sinh, gần đây ta định đi xa, không biết có thể mời tiên sinh đồng hành không?” Hàn Sâm nghiêm nghị hỏi.
“Tại hạ là nô bộc mà công tử đã mua, công tử có chuyện gì chỉ cần phân phó là được.” Kiếm Bất Cô lại không để ý nói.
“Nơi ta muốn đi là Tam Thập Tam Thiên, chắc tiên sinh cũng không xa lạ gì đúng không?” Hàn Sâm nhìn Kiếm Bất Cô nói.
Kiếm Bất Cô nghe vậy buông kim chỉ trong tay xuống, nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói: “Ngươi muốn dẫn Tần Bạch đi Tam Thập Tam Thiên?”
“Mặc dù Tam Thập Tam Thiên nguy hiểm trùng trùng, nhưng ta tự có biện pháp bảo vệ, không cần quá lo lắng. Tần Bạch là thái tử Tần quốc, cũng là tương lai của Tần quốc, đối với hắn, có thêm chút kinh nghiệm chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, Kiếm tiên sinh nghĩ sao?” Hàn Sâm thuận miệng nói.
“Mặc dù nói như vậy, nhưng nơi đó quả thực quá nguy hiểm. Ta đã từng đi qua Thất Trọng Thiên, suýt nữa đã không còn mạng quay về, huống chỉ ngươi và hội Thần Loạn còn có ân oán, đến đó không khác nào dê vào miệng cọp.” Kiếm Bất Cô nói.
“Nếu tiên sinh đã từng tới đó, vậy thì hẳn là hiểu rất rõ nơi đó. Ta chưa từng đến đó bao giờ, không biết tiên sinh có thể giới thiệu một chút không?” Hàn Sâm cười nói.
Kiếm Bất Cô nhớ lại chốc lát nói: “Bên trong Thất Trọng Thiên đều là người lưu lạc, tất cả các vị thần được tôn thờ đều là tà thần của hội Thần Loạn. Nơi đó khác với đại vũ trụ đế quốc, nhân loại lưu lạc và chủng gen đều cực kỳ hung ác. Hơn nữa bởi vì chịu ảnh hưởng của lực lượng thần bí từ Tam Thập Tam Thiên, con người và chủng gen nơi đó cũng xảy ra chút dị biến. Ngươi đã chứng kiến sức mạnh của Lowe Kidd, hẳn là hiểu rõ chủng gen nơi đó đáng sợ đến mức nào.”
“Trừ những điều này ra, ở đó còn có rất nhiều thứ đáng sợ chưa được biết đến. Ngay cả thần linh ở đó cũng có thể mất mạng, huống chỉ là Tần Bạch.” Mặc dù Kiếm Bất Cô đã từ bỏ ước nguyện, không hề để ý đến chuyện Tần quốc nữa, nhưng dù sao hắn cũng là người Tần, trong lòng vẫn một lòng hướng về Tần quốc.
“Ân oán của ta và hội Thần Loạn không cần phải lo lắng, ta tự có cách giải quyết, chắc sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến lần này.” Dừng một chút, Hàn Sâm lại nói: “Hơn nữa lần này đi, ta cũng chỉ muốn xem Nhất Trọng Thiên, sẽ không tiến sâu vào bên trong, cho nên cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Nếu như tiên sinh bằng lòng đi cùng, có thể trông coi Tần Bạch một chút, vậy hiển nhiên là không gì tốt hơn nữa rồi.”
Kiếm Bất Cô nhìn Hàn Sâm không nói gì, chẳng qua là trong mắt mang theo chút ý tứ kỳ quái: “Ta đã sớm nói rồi, mạng này của ta là do công †ử mua về, công tử có lệnh xin cứ phân phó là được.”
“Vậy được, xin tiên sinh chuẩn bị một chút, bất kể Tần Bạch có đi hay không, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Hàn Sâm dứt lời liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Buổi tối hôm đó, có người đêm khuya xông vào lâu đài cổ Phượng gia, đánh một vật vào trong gian phòng của Kiếm Bất Cô. Không lâu sau, Kiếm Bất Cô rời khỏi lâu đài cổ Phượng gia, nửa đêm đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.
Hàn Sâm đã sớm nhìn thấy tất cả, nhưng hắn không đuổi theo để điều tra.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm đã nghe thấy giọng nhảy nhót vui sướng của Tần Bạch: “Hàn Sâm, ngươi ở đâu? Sao còn chưa thức dậy? Nhanh nhanh chuẩn bị một chút, chúng ta phải lên đường rồi.”
“Sao ngươi lại tới sớm vậy?” Hàn Sâm ngáp đi ra, thấy Tần Bạch với dáng vẻ cực kỳ hưng phấn, cũng biết Cảnh Chân đế đã cho phép hắn đi du học rồi.
“Hàn Sâm, ngươi đúng là thần, lúc trước phụ hoàng còn không đồng ý, nhưng mà ta nghe theo lời ngươi, nhắc tới Kiếm tiên sinh, phụ hoàng lại không lập tức từ chối ta, nhưng mà cũng không đồng ý, ta còn tưởng không có hy vọng. Ai biết sáng sớm hôm nay, phụ hoàng để Bách Lý thái phó truyền lời, cho phép ta với ngươi cùng đi du học.” Tần Bạch nhìn Hàn Sâm bằng vẻ mặt sùng bái.
“Trong dự liệu.” Hàn Sâm vô cùng thản nhiên nói.
Tần Bạch còn muốn nói gì đó, lại thấy Bảo Nhi cũng đi ra, hắn lập tức sợ hãi núp phía sau Hàn Sâm, cười gượng gạo chào hỏi: “Bảo Nhi, xin chào.”
“Thái tử, xin chào, đã lâu không đánh cờ cùng nhau rồi, hay là chúng ta chơi vài ván đi?” Bảo Nhi nháy mắt nói.
“Không… Không… Ta và Hàn Sâm còn có chuyện quan trọng phải làm, hôm nay không chơi cờ được rồi, để hôm khác đi.” Sắc mặt Tần Bạch lập tức tái nhợt, vội vàng lắc đầu nói.
“Bảo Nhi, đồ đạc của ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Hàn Sâm cố nén cười hỏi.
Bảo Nhi cúi đầu nhìn một chút, tay trái ôm Tiểu Phi Ngư, tay phải ôm Tiểu Miêu, sau đó gật đầu nói: “Đã sắp xếp xong rồi.
Tần Bạch nghe thế sắc mặt lập tức thay đổi, sợ hãi nói: “Bảo Nhi còn nhỏ như vậy mà cũng đi du học cùng sao?”
“Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đưa nàng đi ra ngoài học thêm kiến thức cũng rất tốt.” Hàn Sâm cười nói.
Bảo Nhi không nói chuyện, chẳng qua là nhìn Tần Bạch cười như không cười.
Bây giờ Tần Bạch đã có chút hối hận, sớm biết tiểu ma đầu này cũng đi, hắn đã chẳng hưng phấn như vậy.
Trong lòng Tần Bạch đã quyết định, dọc đường đi nên bớt trêu chọc tiểu ma đầu này, hơn nữa tuyệt đối không thể đồng ý chơi cờ với nàng.
Mọi người thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị lên đường, nhưng chưa rời khỏi lâu đài cổ Phượng gia đã trông thấy hai người một nam một nữ chờ ở bên ngoài lâu đài.
Tần Bạch nhìn kỹ, một người chính là Bách Lý Thiên Nhai - vị thái phó mà hắn kính nể nhất, một người khác là người mà hắn sợ nhất - thái phó Cổ Tự Chân, hắn lập tức cảm giác chuyện này không ổn.
Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân cùng nhau hành lễ với Hàn Sâm, có điều ánh mắt bọn họ đều không tự chủ được mà nhìn thoáng qua Tiểu Phi Ngư trong lòng Bảo Nhi.
Hiện nay Tiểu Phi Ngư này đã chấn động đại vũ trụ, gần như không người nào không biết. Chỉ có cái tên ngu si dốt nát Tần Bạch này là không xem trận chiến, nên không biết Tiểu Phi Ngư, còn tất cả những người khác đều biết rất rõ.
“Hàn tiên sinh, bệ hạ ra lệnh cho chúng ta đi du học cùng thái tử điện hạ, sẽ không quấy rầy đến tiên sinh chứ?” Bách Lý Thiên Nhai vừa nói xong, khuôn mặt Tần Bạch lập tức hoàn toàn xụ xuống.
Hết chương 3194.
Chương 3195. Binh Nhẫn ThiênCho dù là vùng đệm vũ trụ thì cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào.
Hàn Sâm lợi dụng lực Phá Giới, đánh xuyên không gian ở vị trí mà chủ của thần điện nói cho hắn, tạo thành một thông đạo không gian, lúc này hắn mới dẫn theo rất nhiều người cùng nhau tiến vào trong đó.
Tất cả mọi người tận mắt chứng kiến đều chấn động. Cảnh tượng hùng vĩ kia quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đao thương kiếm kích, búa rìu móc xiên, tên thuẫn đao chùy, tất cả các loại binh khí lớn nhỏ với những hình thù kỳ quái chất đầy khắp nơi. Dùng mắt thường có thể thấy được, đó là một rừng đao sắc bén trải dài vô tận không nhìn thấy điểm cuối.
Trên mặt đất cũng cắm đầy đao kiếm, có những thanh đao to lớn như ngọn đồi, có những thần thương giống như thông thiên phù đồ, cũng có những thanh đao kiếm được làm từ gõ, đồng xanh, sắt thép, gỗ đá, các loại binh khí rực rỡ muôn màu làm từ đủ loại chất liệu với những hình dáng khác nhau.
Mặc Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai trước kia cũng đã từng nghe được những tin đồn về nơi này, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy, trong lòng vô cùng chấn động.
“Trọng Thiên thứ nhất trong truyền thuyết là Binh Nhẫn Thiên, là thiên đường của binh khí, lời ấy quả nhiên không giả.” Bách Lý Thiên Nhai nhìn biển binh khí mà sợ hãi thán phục.
Tần Bạch luôn tỏ ra không vui vẻ dọc theo đường đi lúc này cũng lộ vẻ ngạc nhiên: “Binh khí nơi này đều là thật sao? Có thể dùng để giết địch sao?”
Bách Lý Thiên Nhai giải thích: “Tam Thập Tam Thiên là chỗ kỳ diệu vượt ngoài đại vũ trụ, quy tắc của nơi này tự hình thành một cách riêng, không thể giải thích bằng quy tắc và lý luận của đại vũ trụ. Tất cả binh khí của Binh Nhẫn Thiên giống như hoa cỏ cây cối trong đại vũ trụ, đều có tính mạng và linh hồn của mình. Trừ khi bọn chúng tình nguyện đi cùng ngươi, nếu không, cho dù ngươi có cưỡng ép rút chúng ra thì bọn chúng sẽ hóa thành bụi phấn.”
Dừng một chút, Bách Lý Thiên Nhai lại nói tiếp: “Chẳng qua nếu bọn chúng bằng lòng đi theo ngươi, sau khi rút ra sẽ là một món binh khí rất tốt. Dĩ nhiên, những binh khí này giống như cây cối hoa cỏ, có nhiều chủng loại khác nhau, phẩm chất và năng lực hiển nhiên cũng không giống nhau, phần lớn cũng chỉ là binh khí bình thường, đại khái là tương đương với vũ khí cấp Nam Tước và cấp Tử Tước của Tần quốc chúng ta.”
“Thế thì không tệ. Nếu như có thể đem một lượng lớn về, quân đội của đế quốc Đại Tần ta sẽ không cần lo lắng đến chuyện binh khí nữa.” Tần Bạch nói một cách ngây thơ.
“Không đơn giản như vậy đâu. Chưa nói đến việc người bình thường căn bản không vào được Binh Nhẫn Thiên, cho dù có thể đi vào thì cũng chỉ có thể rút từng món binh khí ra mà thôi. Nếu như cưỡng ép rút ra toàn bộ, đến lúc đó phần lớn binh khí cũng sẽ hóa thành tro bụi, căn bản không thể nào mang đi. Huống chỉ bên trong những binh khí này còn có sự tồn tại cực kỳ khủng bố, lực lượng đó có thể so với thần linh. Nếu như kinh động đến bọn họ, đến lúc đó đừng nói mang binh khí trở về, có sống sót trở về được hay không cũng là một vấn đề.” Bách Lý Thiên Nhai nói.
“Nói như vậy, thật ra thì những binh khí này chính là chủng gen sao?” Hàn Sâm nói.
“Cũng có thể nói như vậy, chẳng qua những binh khí này vẫn có chút khác so với những chủng gen bình thường. Bọn họ không có trạng thái noãn hóa, cũng không thể thu thập lạc ấn thần linh, chỉ có thể coi là nửa binh khí nửa chủng gen. Hơn nữa bản thân chúng không thể di động, cho dù ở trong trạng thái ngủ say, chỉ có ngoại lực tác động chúng mới có thể thức tỉnh.” Bách Lý Thiên Nhai suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Nói như vậy, nếu như có thể tìm rút được một thanh binh khí có thể so với thần linh thì chẳng phải là đã có được một thanh thần khí sao?” Hứng thú của Tần Bạch tăng lên rất nhiều, ánh mắt đánh giá binh khí ở khắp bốn phía, có xúc động nóng lòng muốn thử.
“Nếu như có thể nhận được sự thừa nhận của binh khí, thế thì điều đó cũng không sai.” Bách Lý Thiên Nhai nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Có điều tốt nhất là không nên thử, nếu không có được sự thừa nhận của binh khí, ngươi rút nó ra thì sẽ dẫn đến cục diện không chết không thôi. Cho dù nó không địch lại ngươi thì cũng sẽ tự bạo hóa thành tro bụi, tuyệt đối sẽ không để ngươi sử dụng.”
“Thì ra là như vậy.” Tần Bạch lập tức rụt cổ, bỏ suy nghĩ rút thần khí ra khỏi đầu.
Mặc dù thần khí rất tốt, có điều Tần Bạch cảm thấy đồ vật đó chơi cũng không vui lắm, huống chỉ trong nhà hắn cũng có, không cần phải vì thế mà mạo hiểm tính mạng.
Hàn Sâm không nói gì, ánh mắt đánh giá khắp mọi nơi, hắn ngược lại cảm thấy rất hứng thú với những binh khí này. Nếu như thật sự có thể so với binh khí mạnh mẽ của thần linh, hắn sẽ không ngần ngại thử rút một lần.
Chẳng qua những binh khí này đều đang trong trạng thái ngủ say, không cách nào phân biệt được là tốt hay xấu. Hơn nữa số lượng cũng quá nhiều, không thể nào đi quan sát cẩn thận từng cái một được, nếu không cho dù chết già cũng không xem được mấy cái.
Hứng thú của Bảo Nhi rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Nàng chạy tới bên cạnh một thanh tiểu kiếm bảo thạch đang cắm trên mặt đất, vươn tay muốn rút nó ra.
“Cẩn thận!” Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân đều hoảng sợ.
Quả nhiên, sau khi Bảo Nhi rút thanh đoản kiếm lục bảo thạch này ra, tiểu kiếm lục bảo thạch lập tức phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, từ trong tay Bảo Nhi tự động bay lên.
Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân trong lòng căng thẳng, chuẩn bị ra †ay cứu viện. Bọn họ nhận ra Tiểu Phi Ngư, biết Tiểu Phi Ngư lợi hại, nhưng bọn họ lại không cho rằng một đứa nhỏ như Bảo Nhi sẽ có lực lượng cường đại.
Nhỡ đâu Tiểu Phi Ngư bên cạnh Bảo Nhi không phản ứng kịp, Bảo Nhi sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Nhưng mà không chờ bọn họ ra tay, chỉ nghe thấy Bảo Nhi nói: “Xoay vòng…”
Tiểu kiếm lục bảo thạch kia lập tức nghe lời quay chung quanh Bảo Nhị, lấy nàng làm trung tâm vẽ ra một vòng tròn.
Bảo Nhi càng cảm thấy thú vị hơn, chỉ huy tiểu kiếm lục bảo thạch bay tới bay lui, chơi vui đến quên trời đất.
Hình như cảm thấy có phần chưa đã ghiền, hai tay Bảo Nhi nhanh chóng rút nhiều tiểu kiếm lục bảo ra.
Trong nháy mắt nàng đã rút ra ba bốn mươi thanh, khiến cho Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân nhìn thấy mà sợ mất vía, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng mà thấy Hàn Sâm cũng không có phản ứng gì, bọn họ chỉ đành nuốt mấy lời định nói xuống.
Cứ rút ra như vậy, nhỡ đâu có một thanh tiểu kiếm lục bảo thạch không hàng phục, Bảo Nhi sẽ lập tức gặp nguy hiểm. Bọn họ cũng ngưng thần chuẩn bị, nếu thực sự chẳng may xảy ra vấn đề gì cũng có thể ra tay cứu giúp.
Nhưng mà tất cả những thanh tiểu kiếm lục bảo thạch kia lại đều hàng phục Bảo Nhi, không có thanh kiếm nào trở mặt. Sau khi bị Bảo Nhi nhổ sạch, từng thanh tiểu kiếm lục bảo thạch nghe theo lệnh của Bảo Nhị, lúc thì xếp thành hình chữ nhân, lúc lại xếp thành hình chữ đại, bay tới bay lui trên không trung, giống như một tiểu đội binh sĩ đang luyện tập vậy.
Tần Bạch nhìn thú vị, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra Bách Lý thái phó căn bản là chỉ hù người ta, Bảo Nhi rút nhiều kiếm như vậy cũng chẳng có chuyện gì, rõ ràng là những binh khí này rất dễ rút ra.”
“Ta cũng muốn rút một thanh.” Tần Bạch thấy một đám tiểu kiếm lục bảo thạch bị Bảo Nhi chỉ huy bay tới bay lui, cảm tháy vô cùng thú vị, hắn nào có chịu đựng được nữa, đưa mắt đánh giá khắp nơi, nghĩ xem nên rút thanh nào ra.
“Thái tử điện hạ phải cẩn thận mới được” Bách Lý Thiên Nhai vội vàng
nói.
“Đệ tử biết rồi” Tần Bạch đáp một tiếng, nhưng hiển nhiên không để lời nói của hắn trong lòng, ánh mắt tập trung vào một thanh đại kiếm kim
cương dài hơn một mét, còn cao hơn cả hắn.
“Bảo Nhi nhỏ như vậy, chỉ có thể rút được tiểu kiếm, bổn thái tử đương nhiên phải rút một thanh thật lớn mới uy phong.” Tần Bạch nghĩ trong lòng, lập tức đi tới chỗ đại kiếm kim cương kia.
Hết chương 3195.
Chương 3196. Rút kiếm“Thái tử điện hạ, trước tiên triệu hồi chủng gen hộ thể rồi hãy rút kiếm.” Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân cũng không dám chậm trễ, một trái một phải đi theo bên cạnh Tần Bạch, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay cứu viện.
“Không cần.” Tần Bạch đi tới bên cạnh đại kiếm, duõi tay cầm chuôi kiếm, nhưng đại kiếm này quá cao, hắn cầm chuôi kiếm sẽ rất khó dùng sức.
Thấy đại kiếm không có mũi nhọn, Tần Bạch trực tiếp hai tay ôm lấy †hân kiếm, dùng sức rút ra.
Điều này khiến Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân làm cho sợ hãi. Cách rút kiếm như vậy, nhỡ đâu đại kiếm kia không thừa nhận Tần Bạch, nó sẽ lập tức công kích thân thể Tần Bạch, không cho hắn chút thời gian phản ứng nào.
Hai người muốn ngăn cản, nhưng mà hai tay Tần Bạch đã rút đại kiếm kim cương kia ra. Vừa nghe vù một tiếng, trên đại kiếm bộc phát ra kiếm mang sáng chói, trong khoảnh khắc đã cắt rách áo giáp trên người Tần Bạch, máu tươi lập tức nhiễm đỏ một mảng lớn áo giáp.
Cổ Tự Chân phản ứng cực nhanh, đánh ra một luồng kiếm quang nhanh như tia chớp, đánh bay đại kiếm kim cương kia ra ngoài.
Bách Lý Thiên Nhai thì phi thân ôm lấy Tần Bạch, lập tức xem xét thương thế của Tần Bạch. Cũng may Cổ Tự Chân phản ứng rất nhanh, không để đại kiếm chém vào xương ngực Tần Bạch, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Cổ Tự Chân lại chém ra một luồng kiếm mang, trực tiếp chém đại kiếm kim cương thành hai đoạn. Đại kiếm kim cương sau khi gãy đôi lâp tức tự bạo, bốc lên thành một đám mây hình nấm, hóa thành tro bụi bay đầy trời.
Nếu như vừa rồi Cổ Tự Chân trực tiếp chém đứt đại kiếm ngay trước ngực Tần Bạch, chỉ sợ một chiêu này có thể khiến Tần Bạch tan xương nát thịt.
Tần Bạch trợn to mắt nhìn máu tươi chảy ròng ròng từ vết thương †rước ngực mình, lúc này mới phản ứng kịp, đau đớn kêu to: “Đau… đau chết mất…”
Tần Bạch trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Bách Lý Thiên Nhai triệu hồi ra một chủng gen có năng lực chữa trị, trị liệu vết thương trên người Tần Bạch.
“Thái tử điện hạ, chút vết thương nhỏ như vậy, không cần phải kêu thảm thiết như thế chứ?” Hàn Sâm đứng ở bên cạnh Tần Bạch cười hì hì nói.
“Người bị thương không phải là ngươi, tất nhiên ngươi không đau rồi.” Tần Bạch vừa chảy nước mắt vừa nói.
Hàn Sâm cười mà không nói, vết thương mà hắn từng chịu còn nhiều hơn số vết thương mà cả đời Tần Bạch gặp phải, chút vết thương nhỏ này quả thật chẳng đáng là gì.
Chẳng qua Hàn Sâm hiển nhiên sẽ không nói những thứ này với Tần Bạch, chỉ cười híp mắt nói với hắn: “Cũng đúng, đổi lại là ta, ta chắc chắn sẽ không tùy tiện rút kiếm ra như vậy. Những thanh kiếm đó, nếu không dùng chủng gen ta sẽ càng không rút chúng ra. Thái tử điện hạ ngài quả thật quá anh dũng.”
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi còn nói mỉa ta…” Tân Bạch cả giận nói.
Hàn Sâm nở nụ cười, Bảo Nhi ở bên cạnh bồi thêm một câu: “Anh dũng thì rất anh dũng, đáng tiếc là quá yếu, ngay cả một thanh kiếm cũng không chinh phục được, quá kém.”
“Ai nói ta không chinh phục được, chỉ là nhất thời thất thủ mà thôi.” Tần Bạch lập tức tức giận nói, vốn dĩ hắn muốn nổi giận, thế nhưng vừa nhìn thấy người nói chuyện chính là Bảo Nhị, khí thế lập tức yếu đi.
“Nhất thời thất thủ sao? Vậy ngươi rút mấy thanh kiếm lại lần nữa xem” Bảo Nhi tràn đầy hứng thú nhìn Tần Bạch nói.
“Rút thì rút.” Trong lòng Tần Bạch mặc dù có chút sợ hãi, thế nhưng hắn rất sĩ diện, lập tức mạnh miệng nói.
Bảo Nhi lại không chịu buông tha cho hắn, cười híp mắt nói: “Được, vậy ngươi rút đi, chỉ sợ ngươi bị dọa đến tè ra quần.”
Vết thương trên người Tần Bạch đã được Bách Lý Thiên Nhai chữa khỏi, nghe Bảo Nhi nói như vậy, vẻ mặt thật sự không nhịn được: “Hừ, Bảo Nhi ngươi nhìn cho kỹ, bổn thái tử sẽ rút ra cho ngươi xem.”
Bách Lý Thiên Nhai nhìn về phía Hàn Sâm, hy vọng hắn ngăn cản, nhưng mà Hàn Sâm lại xem như chẳng nhìn thấy gì, phối hợp đứng một bên nói chuyện phiếm với Kiếm Bất Cô.
Tần Bạch ngoài miệng thì nói vậy, nhưng chân lại không di chuyển, đưa mắt cầu cứu Hàn Sâm, lại phát hiện Hàn Sâm căn bản không nhìn sang bên này, mà hắn đang hăng say nói chuyện với Kiếm Bất Cô.
“Sao thế? Ngươi thực sự không dám hả?” Bảo Nhi quệt miệng nói.
“Thiên hạ này chưa có chuyện gì mà bổn thái tử không dám làm” Tần Bạch cắn răng một cái, ánh mắt đánh giá bốn phía, rồi đi về phía một cái dùi cui thoạt nhìn đầy màu xanh gỉ đồng, vừa ngắn vừa nhỏ.
Bởi vì có bóng ma lần trước, lần này Tần Bạch không dám chọn những thứ hung khí sáng loáng kia, cảm giác cây gậy đồng này thoạt nhìn tương đối an toàn, lực sát thương hẳn là rất nhỏ.
Có sự dạy dỗ trước đó, trước tiên Tân Bạch triệu hoán chủng gen mạnh nhất trên người mình ra, sau khi hợp thể mới đi về phía cây gậy đồng kia.
Mặc dù chủng gen cấp Thần trên người hắn cũng không thiếu, chẳng qua bởi vì năng lực của bản thân hắn có hạn, lại tập luyện chẳng ra sao, cho nên cũng chỉ có thể hợp thể với một chủng gen, không có cách nào hợp thể nhiều hơn.
Hắn cẩn thận đi tới trước gậy đồng, thận trọng mà ngưng tụ lực lượng chủng gen, để ánh sáng màng vàng kim kia bảo vệ thân thể và hai tay, lúc này Tần Bạch mới dùng sức rút gậy ra.
Gậy đồng lập tức bị hắn rút ra, tuy nhiên nó lại run lên trong tay hắn, dường như muốn giãy giụa thoát khỏi bàn tay của hắn.
“Ngươi đã là của ta rồi.” Tân Bạch cầm chặt cây gậy, lớn tiếng quát.
Cây gậy đồng kia không thoát được, lập tức tự bạo, mặc dù lực lượng của nó kém xa so với chủng gen trên người Tần Bạch, nhưng khi tự bạo, bản thân nó bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, hất Tần Bạch về phía sau khiến hắn ngã lăn trên mặt đất. Mặc dù hắn không bị thương, nhưng hai tay cũng bị chấn tê dại.
“Quả nhiên vẫn còn quá yếu, ngay cả một cây dùi cui ngắn như vậy cũng không chinh phục nổi.” Bảo Nhi lắc đầu thở dài nói.
Khuôn mặt Tần Bạch lập tức đỏ lên, không nói một lời bò dậy vọt tới chỗ một thanh binh khí khác.
Bây giờ hắn phát hiện, có chủng gen hộ thể cấp Thần, những binh khí kia cũng không đáng sợ như vậy, chỉ có thể làm hắn đau một chút, nhịn một chút thì không thành vấn đề.
Nhưng mà vận may của Tần Bạch hiển nhiên không tốt lắm, thậm chí rút ra bảy vũ khí, nhưng không có cái nào thừa nhận hắn, tất cả đều lựa chọn tự bạo.
May mắn thay, hắn là Tần Bạch, thái tử của đế quốc Đại Tần, chủng gen trên người vô cùng cường đại, binh khí bình thường tự bạo khó có thể thực sự làm hắn bị thương.
Nhưng đả kích như vậy lại làm cho Tần Bạch có chút không chấp nhận nổi.
“Rõ ràng Bảo Nhi rút ra nhẹ nhàng như vậy, nhiều tiểu kiếm lục bảo thạch công nhận nàng như vậy, tại sao ta rút được nhiều như thế nhưng thậm chí không có lấy một món nào thừa nhận ta? Chẳng lẽ ta thật sự vô dụng như vậy?” Tâm trạng của Tần Bạch vô cùng uể oải.
“Hàn Sâm, có phải ta thật sự rất vô dụng không? Tại sao những binh khí kia cũng không ủng hộ ta?” Tần Bạch đã có phần nghi ngờ cuộc sống của mình.
Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân đều thở dài trong lòng, khí tâm cũng như nhân tâm, bản thân Tần Bạch còn khá ham chơi, chưa có định tính, những binh khí kia sao có thể công nhận hắn.
Hàn Sâm lại cười nói: “Thái tử ngươi chỉ là không nắm bắt được phương pháp chính xác mà thôi. Chỉ cần dùng đúng phương pháp, muốn đạt được sự công nhận của những binh khí kia là chuyện không hề khó.”
Ánh mắt Tần Bạch lập tức sáng lên: “Thì ra là như vậy, vậy phải dùng phương pháp gì?”
“Bảo Nhi, đưa kiếm gỗ của ngươi cho thái tử dùng thử một chút.” Hàn Sâm nói với Bảo Nhi.
Bảo Nhi lấy ra kiếm gỗ nhỏ đưa cho Tần Bạch, Hàn Sâm lại nói: “Ngươi cầm lấy thanh kiếm này, lại qua bên kia thử rút một thanh kiếm xem.”
Tần Bạch nửa tin nửa ngờ cầm lấy kiếm gỗ đi tới chỗ thanh kiếm mà Hàn Sâm chỉ, rõ ràng đó là một thanh đại kiếm kim cương.
“Thật sự có thể sao?” Tần Bạch có chút không dám tin nhìn Hàn Sâm. “Thử một chút không phải là biết ngay sao?” Hàn Sâm cười nói.
Tần Bạch cắn răng một cái, dùng lực lượng chủng gen bảo vệ thân thể xong, hắn ôm lấy đại kiếm dùng sức rút ra, đại kiếm kim cương lập tức bị hắn rút ra.
Có điều thanh đại kiếm kim cương này không có tấn công hắn, mà là hàng phục, bị hắn cầm trong tay, tản ra thần quang sáng chói, khiến Tần Bạch vừa mừng vừa sợ: “Thực sự có thể này!”
Hết chương 3196.
Chương 3197. Phương pháp“Hàn Sâm, tại sao phải như vậy? Tại sao cầm thanh kiếm gỗ nhỏ này là có thể khiến đại kiếm kim cương công nhận ta?” Tần Bạch không hiểu nhìn về phía Hàn Sâm hỏi.
“Chuyện gì cũng có cách giải quyết, chỉ xem ngươi có thể dùng đúng phương pháp hay không thôi. Thanh kiếm gỗ nhỏ này chính là một phương pháp, chẳng qua nó chỉ có thể làm ngươi chinh phục kiếm khí bình thường mà thôi.” Hàn Sâm dĩ nhiên sẽ không nói cho hắn biết, kiếm ý của kiếm gỗ nhỏ này tương đương với Kiếm Bất Cô đích thân đến, kiếm trong thiên hạ không công nhận Kiếm Bất Gô, quả thật là ít đến đáng thương.
“Thì ra là như vậy, khó trách Bảo Nhi có thể chinh phục nhiều tiểu kiếm lục bảo thạch như vậy.” Tần Bạch chợt hiểu ra.
Hàn Sâm cũng sẽ không nói cho hắn biết, Bảo Nhi căn bản không có dùng kiếm gõ, cũng không cần dùng kiếm gõ.
“Ta muốn chinh phục những vũ khí khác thì phải dùng phương pháp gì? Còn có đao gỗ và thương gỗ không?” Tần Bạch lại hiếu kỳ hỏi.
Hàn Sâm cười nói: “Biện pháp giải quyết không chỉ có mỗi kiếm gõ, chỉ cần ngươi có thể tìm đúng phương pháp, muốn chỉnh phục bất kỳ binh khí nào cũng rất đơn giản, ngươi trả lại kiếm gỗ nhỏ cho Bảo Nhi.”
Tần Bạch trả kiếm gỗ lại cho Bảo Nhi. Binh khí nơi này khác với con người, chúng không có nhiều suy nghĩ như vậy. Đại kiếm kim cương đã †hần phục, ngay cả khi không có kiếm gỗ nhỏ thì nó cũng sẽ không hai lòng.
Ánh mắt Hàn Sâm đánh giá khắp nơi, cuối cùng rơi vào một thanh đao, hắn chỉ vào thanh đao đó nói với Tần Bạch: “Ngươi thử đi rút thanh đao kia ra xem sao.”
“Cứ rút ra như thế sao? Có cần chuẩn bị vật gì không?” Tần Bạch đánh giá cây đao kia nói.
Đó là một thanh Liên Sáo Trường Đao hoa lệ, trên vỏ đao và chuôi đao được khảm nhiều bảo thạch, thoạt nhìn vô cùng chói mắt, hết sức rực rỡ.
“Đúng vậy, không cần gì cả, ngươi chỉ cần cầm lấy rút ra, ta đảm bảo nó sẽ thần phục ngươi.” Hàn Sâm khẳng định.
“Có thật không?” Tần Bạch có chút không dám tin.
“Thử một chút không phải là sẽ biết sao? Hay là ngươi không dám?” Hàn Sâm mỉm cười nói.
Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng đều có chút nghi ngờ đánh giá thanh đao này. Bọn họ có thể đoán được một chút dụng ý của Hàn Sâm, chỉ có điều họ vẫn không thể tin được, Hàn Sâm lại có ánh mắt lợi hại như vậy.
Kiếm Bất Cô chỉ mỉm cười, im lặng mà nhìn tất cả.
Tần Bạch không thể chịu nổi phép khích tướng, cho nên lập tức chạy tớ, thử rút cây đao kia ra.
Tần Bạch mới vừa cầm chặt chuôi đao, cũng cảm giác trong thanh đao kia truyền đến một luồng ý chí, dường như nóng lòng muốn chạy vào trong ngực của hắn, bị hắn rút ra một cách dễ dàng, hơn nữa căn bản không hề có ý phản kháng hắn.
Nhìn thanh đao vui vẻ xoay tròn nhảy múa xung quanh Tần Bạch, luồn lên nhảy xuống theo ý của hắn, không chỉ có Tần Bạch, ngay cả Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng đều cảm thấy kinh ngạc trong lòng, đại khái cũng hiểu ra một chút, ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm có thêm vài phần khâm phục.
“Hàn Sâm, tại sao lại như vậy?” Tần Bạch vui mừng hỏi.
Hàn Sâm giải thích: “Lúc trước ta đã nói với ngươi, bất kỳ khó khăn nào cũng có cách giải quyết, chẳng qua là xem ngươi có thể dùng đúng phương pháp hay không thôi. Lúc trước những binh khí kia sở dĩ không thừa nhận ngươi là vì ngươi chưa nhận thức rõ bản thân mình, cũng không thể hiểu được bọn chúng, dùng phương pháp sai lầm, cho nên dĩ nhiên là thất bại.”
“Là ý gì?” Tân Bạch nghe không hiểu.
“Muốn giải quyết khó khăn, đầu tiên nhất định phải hiểu rõ bản thân mình gặp phải khó khăn gì, khó khăn của ngươi chính là ở đó, ý niệm của ngươi và ý niệm của binh khí không cùng đường, thế nên bọn chúng sẽ không hàng phục ngươi. Mà ý niệm của ngươi và ý niệm của thanh đao này hoàn toàn phù hợp, thế nên khi ngươi rút đao, thanh đao này sẽ tự nguyện đi theo ngươi.” Hàn Sâm nói.
“Thì ra là như vậy, ta phải làm thế nào mới có thể nhìn ra ý niệm của một binh khí tương hợp với ta?” Tân Bạch rất có hứng thú hỏi. Hắn cũng muốn rút được binh khí bằng chính bản lĩnh của mình.
“Cái này phải dùng đến thuật quan khí. Bách Lý thái phó là bậc thây trên phương diện này, mời hắn giảng giải cặn kẽ cho mọi người đi.” Hàn Sâm cười nói.
“Không dám, lão hủ còn kém xa Hàn tiên sinh.” Bách Lý Thiên Nhai nói mấy lời này từ tận đáy lòng, không hề có ý khen tặng.
Những binh khí này đều ở trong trạng thái ngủ say, ý chí của bản thân chúng đã thu liễm đến cực hạn, chỉ dựa vào đặc thù bên ngoài thì khó có thể tìm ra một thanh đao có tâm tính phù hợp với Tần Bạch trong số nhiều binh khí như vậy. Bách Lý Thiên Nhai tự nhận không thể làm được.
“Bách Lý thái phó, ngài đừng khiêm tốn, nói cho ta một chút đi.” Lúc này Tần Bạch đang có hứng thú, chủ động nói.
Trong lòng Bách Lý Thiên Nhai cảm khái, hắn dạy Tần Bạch nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu tiên thấy Tần Bạch chăm chỉ học hỏi như thế, không khỏi càng thêm kính nể Hàn Sâm.
Cổ Tự Chân cũng mang vẻ mặt cổ quái nhìn Hàn Sâm. Hàn Sâm có kiến thức, năng lực và tâm tính bực này đều khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Khó trách lúc trước hắn có thể dạy Tần Bạch kiếm ý trong thời gian ngắn như vậy.
“Khó trách Kiếm tiên sinh cũng ở bên cạnh hắn, tên Hàn Sâm này quả thực sâu không lường được.” Cổ Tự Chân thầm nghĩ trong lòng.
Bách Lý Thiên Nhai vừa đi vừa giảng giải thuật quan khí cho Tần Bạch, lúc này Tần Bạch nghe rất chăm chú, còn thỉnh thoảng đặt câu hỏi, nói lên nghi ngờ trong lòng, chuyện này trước kia chưa từng có.
Trước kia khi Tần Bạch nghe hắn giảng bài, quả thực là đau khổ giống như ngồi tù vậy, hỏi một câu đáp một câu, giống như người máy, căn bản học không vào, làm gì có chuyện chủ động học hỏi như hiện tại.
Hàn Sâm quả thật có ý định dạy Tần Bạch. Suy cho cùng người này cũng là một trong số ít bạn xấu của hắn sau khi đến đại vũ trụ đế quốc, có thể giúp hắn một chút, Hàn Sâm hiển nhiên sẽ không keo kiệt. Hàn Sâm cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn xáo trộn đế quốc Đại Tần trong tương lai, thậm chí biến thành một hoàng đế mất nước.
Hơn nữa nếu nói chính xác thì Tần Bạch là hậu thế của Tần Tu, bên trong thân thể Hàn Sâm cũng có một ít gen của Tần Tu, bọn họ cũng được cho là có quan hệ huyết mạch.
Chẳng qua sự giúp đỡ của người ngoài dù sao cũng có hạn, tương lai có thể thực sự trở thành minh quân hay không thì còn phải xem bản thân hắn có thể thức tỉnh không.
“Kiếm tiên sinh, thần miếu của Binh Nhẫn Thiên ở nơi nào?” Hàn Sâm đi song song cùng Kiếm Bất Gô, đi ở phía sau cùng của đoàn người.
“Từ chỗ này đi về phía trước, đại khái hơn ba ngàn dặm có thể nhìn thấy một ngôi thần miếu.” Kiếm Bất Cô vừa nói, ánh mắt nhìn về phía trước, có chút hoài niệm nói: “Không biết thanh kiếm kia có còn ở chỗ đó hay không?”
“Kiếm gì?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Có một thanh kiếm cắm ở phía trước cách đây một dặm. Ban đầu ta đã chịu khổ ở đó, nhưng cuối cùng cũng không thể rút nó ra. Có điều
đã nhiều năm trôi qua như vậy, không biết nó có còn ở đó hay không.” Kiếm Bất Cô nói.
“Ngay cả Kiếm tiên sinh ngài cũng phải chịu khổ, nói vậy nhất định là có chỗ kỳ diệu, không bằng tiên sinh dẫn chúng ta đi xem một chút.” Hàn Sâm lập tức hứng thú.
Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân đều lên tiếng phụ họa, Tần Bạch lại càng nóng lòng muốn thử, nghĩ phải thử thuật quan khí mà mình vừa học một chút.
Kiếm Bất Cô chỉ điểm phương hướng, đoàn người đi thẳng tới đó, thậm chí không trông thấy bất cứ một nhân loại nào, dường như nơi này ngoại trừ binh khí ra thì không còn thứ gì khác.