Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 421 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

Kim quang đụng vào trên kiếm Thốn Khôi, Hàn Sâm lập tức cảm giác có một luồng lực lượng không tài nào chống lại được đánh tới, người hắn bị đánh bật ra như bị tàu hỏa chạy với tốc độ cao đụng trúng vậy.

May kiếm Thốn Khôi quả thật thần dị, không bị kim quang kia chém đứt, Hàn Sâm lại am hiểu cảnh mượn lực chế lực, hắn dựa vào lực lượng kia để chạy trốn, tốc độ nhanh hơn không ít.

“Cứ trốn mãi như vậy cũng không phải là cách, nếu không thể chuyển mục tiêu của Uyển Nhi lên người hội Thần Loạn, thì mình rất khó thoát.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.

Lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy ở vùng nước cách đó không xa xuất hiện một kiến trúc quỷ dị, một tòa cung điện giống thủy tinh tọa lạc trong thủy giới, không dựa vào trời, không dựa vào đất, cứ trôi lơ lửng như thế ở trong nước.

Hàn Sâm nhìn kỹ thì thấy trên tấm biển của cung điện đó có viết ba chữ “Miếu Dịch Thần”.

“Hóa ra người trấn thủ ở đây không phải Thủy Thần, mà là Dịch Thần, không biết Dịch Thần này có gì khác với Thủy Thần nhỉ?” Hàn Sâm nghĩ rồi, người đã xông về miếu Dịch Thần, đồng thời vung một quyền đánh về phía cửa lớn của miếu Dịch Thần.

Rầm!

Mặc dù lực Phá Giới Hàn Sâm không phải lực lượng có tính công kích, nhưng vẫn đánh sập cửa lớn và nửa cung điện của miếu Dịch Thần.

“là kẻ phương nào dám hủy Thần miếu của ta đấy!” Một giọng nói đầy giận dữ truyền ra từ trong Thần miếu, Hàn Sâm chẳng thèm nhìn xem trong miếu là ai, sử dụng luôn Tinh Không Đại Na Di dịch chuyển tức thời tới sau Thần miếu.

“Để Dịch Thần đó đụng độ với Uyển Nhi đi.” Hàn Sâm cầu nguyện trong lòng.

Chắc là vì dạo gần đây Hàn Sâm không làm chuyện gì xấu, ông trời thấy hắn biểu hiện rất tốt nên đã thành toàn hắn.

Dịch Thần nổi giận đùng đùng đi ra từ trong Thần miếu, liếc mắt thấy Uyển Nhi đuổi theo Hàn Sâm đang bơi tới, thì tưởng là Uyển Nhi đánh sụp Thần miếu của hắn, không nói hai lời, tung xúc tu cuốn lấy Uyển Nhi.

Vị Dịch Thần trông quái dị vô cùng, trông thì khá giống bạch tuộc, rồi lại có hơi giống sứa, cả người trong suốt như nước, mọc ra rất nhiều xúc tu, bên trong chất lỏng sặc sỡ muôn màu đang chuyển động.

Khi xúc tu của Dịch Thần sẽ quấn lấy Uyển Nhi, thì quang diễm màu vàng trên người Uyển Nhi sáng chói, như lưỡi dao sắc bén muốn cắt đứt xúc tu của Dịch Thần.

“Ngây thơ, chất lỏng là thứ vô cùng kín kẽ, nơi nào cũng có, công kích của lực nào đi chăng nữa thì đều không có tác…” Lời của Dịch Thần vẫn chưa nói hết thì người nó đã bị quang diễm màu vàng kia biến thành hư vô chỉ trong tích tắc, đến cả giọt nước cũng không còn.

Kim quang khủng bố kia vẫn không ngừng lại, nó biến tòa miếu Dịch Thần trông giống Thủy Tinh cung này thành hư vô luôn.

Cả tòa Thần miếu biến mất không còn tăm hơi, đến thần cơ cũng chẳng sót lại.

Trong lòng Hàn Sâm thấy kinh khủng, mặc dù thể Thần Linh siêu cấp của hắn có đặc tính vạn pháp bất xâm, cũng có sự tăng cường nhất định cho sức công kích, nhưng cũng không biến thái tới mức này.

Rất rõ ràng, lực lượng của Uyển Nhi thiên về tính công kích, vừa khéo lại ngược lại với thể Thần Linh siêu cấp.

Cho tới lúc này, ngoài kiếm Thốn Khôi trong tay Hàn Sâm, thì hắn chưa thấy có thứ nào ngăn được một kích của Uyển Nhi cả.

Hết chương 3216.

Chương 3217. Tam Trọng Thiên

Tam Trọng Thiên khác với hai Trọng Thiên trước đó, nếu không phải nơi này là Tam Thập Tam Thiên, thì Hàn Sâm còn tưởng nơi này là thế giới của nhân loại.

Thành phố, đường phố, cảng, trên khuôn mặt của những người qua lại đều có cảm xúc buồn hoặc vui, dù nhìn thế nào thì nó cũng giống thành phố của nhân loại.

Trên bầu trời còn đoàn tàu không trung và phi hành khí qua lại như con thoi, ở nơi mà Hàn Sâm nhìn thấy được còn có một nhóm học sinh đang đứng xếp hàng qua đường.

“Tam Trọng Thiên đúng là nằm ngoài dự đoán.” Trong lòng Hàn Sâm thấy kinh ngạc, hắn cứ tưởng Tam Thập Tam Trọng Thiên đều là nơi sinh sống của những quái vật đó.

Cho dù có nhân loại thì có lẽ cũng là cường giả trong nhân loại sau khi bị hội Thần Loạn dụ dỗ thì sa đọa đi tới nơi này.

Hiển nhiên Tam Trọng Thiên khác với trong tưởng tượng của Hàn Sâm, những người sinh sống ở nơi đây đều là bình dân, trên người bọn họ đều không có khí tức huyết mạch Thần Linh mãnh liệt, cũng không có lực lượng chủng gen mạnh mẽ.

Mặc dù nơi này trông thì tĩnh lặng và bình an, nhưng Hàn Sâm lại không nhịn được cau mày, nếu như nơi này đều là quái vật thì hắn lại thấy vui hơn ấy.

Hiện giờ chỗ này đều là người bình thường, nếu lực lượng của Uyển Nhi lan đến gần bọn họ, đó cũng không phải chuyện mà Hàn Sâm muốn thấy.

Hàn Sâm mới vừa tiến vào đệ Tam Trọng Thiên thì Uyển Nhi cũng đã đuổi tới nơi, quang diễm màu vàng trong lòng bàn tay lóe lên, phản ứng cơ thể của Hàn Sâm còn nhanh hơn suy nghĩ của hắn, hắn lắc mình né tránh một kích kia.

Quang diễm màu vàng trong phút chốc đã chém xuống mặt đất,chém ra một rảnh khổng lồ trong thành phố, đường cái nát tan, cao ốc ầm ầm sụp đổ, máy móc trông giống xe hơi cũng bị chém nát luôn.

Tiếng kêu thảm thiết và tiếng la khóc vang lên ầm ï, những nhân loại nhỏ yếu kia chạy trốn khắp nơi, nhưng đã có rất nhiều người vĩnh viễn ngủ say dưới lòng đất rồi.

Những nhân loại bị quang diễm màu vàng đó quét phải thì người đều bị chém đứt hết, máu tươi phun ra khắp nơi, nhưng không thấy chân cụt tay đứt vì tất cả mọi thứ đụng phải quang diễm màu vàng đó đều bị tiêu diệt phá hủy hết.

Một kích kia của Uyển Nhi gần như chém tới cuối đại địa, không biết đã phá hoại bao nhiêu nhà cửa của nhân loại và lấy đi bao nhiêu nhân mạng nữa.

Hàn Sâm nhìn vậy khẽ cau mày, bây giờ có làm gì thì cũng không cứu vãn được, chỉ có thể dụ Uyển Nhi đi chỗ khác, như vậy thì những nhân loại này mới không bị thương.

Dịch chuyển tức thời đi xuyên qua, nơi này đều là đô thị của nhân loại, khoảng cách dịch chuyển tức thời trong một lần của Hàn Sâm lại không vượt qua được cái rãnh mà Uyển Nhi chém ra.

Đang chuẩn bị dịch chuyển tức thời thêm lần nữa để rời đi thì ánh mắt của Hàn Sâm đảo qua, thấy ở trong rãnh sâu mà Uyển Nhi chém ra kia, đó vốn là một cây cầu lớn, nhưng một bên khác của cây cầu đã bị Uyển Nhi chém mất rồi.

Một nửa cầu lớn còn dư lại lư lửng trong không trung, phía dưới là cái rãnh sâu không lường được.

Lúc này có bé gái khoảng năm, sáu tuổi hai tay nắm một đoạn cốt thép, người treo lơ lửng trên không sắp rơi xuống tới nơi rồi, đang khóc lóc không ngừng: “Mẹ ơi… Mẹ ơi…”

Hàn Sâm liếc cô bé kia một cái thì dịch chuyển tức thời tới bế cô bé lên luôn.

Cô bé bị Hàn Sâm ôm vào trong ngực, trong mắt toát ra vẻ đắc ý và âm tàn, trong lòng thầm đắc ý: “Ta còn tưởng là kẻ giỏi giang nào cơ, thì ra cũng chỉ tới thế. Nhân loại đều như thế, cứ tự cho đây là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân, tên nào cũng giống tên nào. Hội trưởng đại nhân, ngươi xem cho kỹ nha, xem ta giết chết kẻ xâm lấn này thế nào.”

Huyễn Thần biến thành bé gái đang định nhân lúc Hàn Sâm không đề phòng thì hạ tử thủ với hắn. Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy hai tay của Hàn Sâm dồn sức và rồi người nàng bị quăng ra ngoài như đạn pháo.

Huyễn Thần ngây ra như phông, nàng không ngờ Hàn Sâm lại quăng hắn về phía Uyển Nhi như đạn thịt.

Đợi khi nàng kịp phản ứng lại thì Uyển Nhi đã đến trước mặt nàng, kim quang trong tay vung về phía nàng.

Quang ảnh trên người Huyễn Thần bộc phát, chỉ trong tích tắc đã biến thành rất nhiều bóng người nhỏ, nhiều tới mức không phân biệt nổi đâu mới là thân phận thật của nàng, đâu là ảnh ảnh.

Những ảo ảnh trông giống phân thân kia, mỗi một ảo ảnh đều trông như người sống, hơn nữa còn trốn về rất nhiều phương hướng khác nhau.

Nhưng mà bàn tay của Uyển Nhi vung lên, kim quang cắt qua bóng người nho nhỏ đó, bóng người bị cắt qua ấy hét thảm lên một tiếng, †hần huyết phun ra như mưa.

“Sao ngươi lại phát hiện được vị trí chân thân của ta?” Huyền Thần thân thể bị chém thành hai nửa của mình thì hoảng sợ hô lên một tiếng, đầu và người mỗi thứ một nơi.

Không chỉ Huyễn Thần chết thảm, mà rất nhiều cường giả trong tổng bộ hội Thần Loạn đều nhìn trợn mắt há hốc mồm, Huyễn Thần là một trong bát đại Thiên Vương của hội Thần Loạn, đều là bát Vương với Binh Thần và Dịch Thần.

Mặc dù không phải cường giả đỉnh cấp, nhưng cũng là chủng gen Thần Linh cấp Phá Giới, có thể sánh ngang với Chính Thần cấp Hủy Diệt, sau khi hắn dùng tới lực Ảnh Cảnh mạnh nhất của hắn mà vẫn bị một kích giết chết dễ như chém rau, quả thật làm cho bọn họ không tin nổi.

“Người phụ nữ kia là ai thế? Sao lại có lực lượng khủng bố tới vậy? Trong nhân loại có một cường giả như thế tứ khi nào thế?” Một vị trưởng lão của hội Thần Loạn sau khi phản ứng lại thì hoảng sợ hỏi.

“Chưa nghe nói trong nhân loại có cường giả như thế bao giờ.” “Rốt cuộc nàng là ai?”

“Đó là loại lực lượng gì thế? Trông hình như vẫn chưa Phá Giới, lực lượng chưa Phá Giới sao lại mạnh tới mức có thể chém chết Huyễn Thần ngay tức khắc như thế chứ?”

Trong lúc cả đám nghị luận xôn xao, thì hội trưởng hội Thần Loạn lại nhìn Uyển Nhi trong màn sáng với vẻ đầy hứng thú, nheo mắt lại nói: “Ta biết nàng là ai.”

“Hội trưởng đại nhân biết nàng là ai ư?” Rất nhiều thành viên của hội Thần Loạn đều nhìn về phía hội trưởng.

Hội trưởng hội Thần Loạn nhàn nhạt nói: “Truyền mệnh lệnh của ta xuống, tất cả thành viên của hội Thần Loạn đều rút về bản bộ, không được xung đột với người phụ nữ kia.”

“Hội trưởng đại nhân, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Mà đáng để ngươi làm như thế?” Mọi người càng thêm kinh ngạc.

Hội trưởng hội Thần Loạn cười nói: “Chắc các ngươi còn nhớ chàng thiếu niên áo quần rách rưới đi tới Loạn thần điện, muốn làm giao dịch với chúng ta chứ?”

Mọi người nghe thấy hội trưởng nhắc tới người thiếu niên kia, thì sắc mặt đều trở nên khó coi ngay lập tức.

Một vị trưởng lão sắc mặt xanh mét nói: “Người hội trưởng đại nhân nói là Tần Tu?”

“Đúng thế” Hội trưởng hội Thần Loạn khẽ gật đầu.

“Vậy thiếu nữ này có quan hệ gì với tên Tần Tu đó?” Trưởng lão lại hỏi tiếp.

Ánh mắt của hội trưởng hội Thần Loạn sâu thẳm, nhìn Uyển Nhi trong màn sáng nói: “Chẳng nhẽ các ngươi đã quên mất, lúc ấy Tần Tu muốn giao dịch với chúng ta cũng là vì muốn phục sinh em gái của hắn Tần Uyển Nhi rồi ư2”

Cả đám cứng đờ cả người, trên khuôn mặt toát ra vẻ không tin nổi, trưởng lão kia thì còn hoảng sợ thốt lên: “Không thể nào… Em gái của hắn đã chết rồi… Không thể nào sống lại nữa… Trừ phi… Chuyện này không thể nào…”

Hội trưởng hội Thần Loạn lại chỉ nhàn nhạt nói: “Không có gì là không thể, bây giờ xem ra đúng Tần Tu đã thành công rồi, đúng là một kẻ tài giỏi. Nhưng đáng tiếc, Uyển Nhi sau khi phục sinh xảy ra một vài vấn đề, hình như thần trí vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn.”

“Hội trưởng đại nhân, nếu nàng là em gái của Tần Tu, vậy chúng ta có cần bắt nàng…” Ánh mắt của một vị trưởng lão sáng lên, nhìn chằm chằm Tần Uyển Nhi trong màn sáng nói.

“Không cần, tên kia chắc là Hàn Sâm đúng chứ? Nếu hắn đã dẫn dụ Tần Uyển Nhi tới đây thì là muốn giá họa cho chúng ta rồi. Ta đây sẽ chiều ý hắn, để bọn họ lên đi.” Khóe miệng của hội trưởng hội Thần Loạn khẽ nhếch, nở một nụ cười quỷ dị.

Hết chương 3217.

Chương 3218. Không ai ngăn cản

Sau khi Huyễn Thần bị chém giết thì những đô thị, đường phố, phi hành khí, nhân loại v,v… Đều biến mất hết, chỉ trong phút chốc Tam Trọng Thiên đã từ một khu vực mà nhân loại sinh sống phát đạt biến thành một vùng đất cháy đen.

Khắp nơi đều là mặt đất rạn nứt và dung nham, thi thoảng còn thấy được núi lửa ở xa xa phun trào, trong không trung đâu đâu cũng có tro núi lửa bay, thứ đen nghìn nghịt trên bầu trời cũng không phải mây đen, mà là khói bụi mà núi lửa phun trào tạo thành.

Ở vùng đất như tới ngày tận thế này, ở trong phạm vi mà Hàn Sâm có thể nhìn thấy được, hắn thấy một tòa Thần miếu, kia Thần miếu đó được hợp thành từ một loại những tấm gương, trông cứ như một mê cung gương vậy.

Trên tấm biển của cung điện gương ấy có khắc ba chữ “Miếu Huyễn Thần”, chắc là miếu thờ của vị Huyền Thần kia.

Hàn Sâm chợt nghĩ tới, nếu miếu Huyễn Thần vẫn còn ở đây, vậy thì dù Huyễn Thần có sống lại hay không thì thần cơ của miếu đều vẫn sẽ ở đây.

Khả năng cao thần cơ này cũng là cấp Hủy Diệt, Hàn Sâm nghĩ vậy thì nắm chặt nắm tay, vọt về phía miếu Huyễn Thần.

Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và Huyền Hoàng Kinh đồng thời vận chuyển,hai luồng lực lượng khủng bố đan vào nhau tạo thành lực Phá Giới, Hàn Sâm vùng một quyền nện về phía miếu Huyễn Thần.

“Thần cơ, ta tới đây.” Đồng thời Hàn Sâm hô to trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment