Ầm!
Lực Phá Giới của Hàn Sâm đánh vào miếu Huyễn Thần, nhưng miếu Huyễn Thần cũng không bị đánh sập như trong dự liệu của hắn.
Lực Phá Giới màu đỏ đánh vào miếu Huyễn Thần nhưng lại bị Thần miếu giống như vô số tấm gương kia phản chiếu ngược lại, suýt nữa thì Hàn Sâm bị chính lực Phá Giới của mình đánh trúng.
May mà người Hàn Sâm phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh đi một kích kia, lực Phá Giới bị miếu Huyễn Thần phản chiếu ngược về vừa hay đánh về phía Uyển Nhi vừa tới đây, ai dè lại bị khua tay đánh tan.
“Ha ha, buồn cười chết ta mất, tên Hàn Sâm kia ngoài bản lĩnh chạy trối chết lấy sống có hơi lợi hại thì những bản lĩnh chẳng ra gì” Một vị trưởng lão cười to nói.
“Bản lĩnh chẳng ra gì, nhưng bản lĩnh gây chuyện thì lại không nhỏ, chọc vào hội Thần Loạn chúng ta còn chưa thôi, lại còn đi chọc vào một người phụ nữ khủng bố như thế nữa, đã thế còn muốn giá họa cho hội Thần Loạn chúng ta nữa chứ, đúng là đáng chết.”
“Các ngươi đừng khinh thường kẻ này, hắn không phá được miếu Huyễn Thần là vì hắn không biết đặc tính của miếu Huyễn Thần thôi, cũng không phải năng lực của hắn không mạnh đâu. Theo ta thấy, lực Phá Giới của hắn cũng kém gì bát đại Thiên Vương.” Có người lại đưa ra ý kiến khác.
“Các ngươi đừng có quên, hắn còn rút được kiếm Thốn Khôi ra, điều này đã chứng tỏ lực ý chí của hắn chắc chắn đủ mạnh. Kẻ như vậy, cho dù thực lực của bản thân có chút kém thì cũng vẫn là kẻ đáng sợ vô cùng, tuyệt đối không được khinh thường.”
Thành viên của hội Thần Loạn nghị luận xôn xao, hai mắt của Hàn Sâm cũng sáng ngời, miếu Huyễn Thần kia có hơi cổ quái, những gạch miếu trông như tấm gương kia có tác dụng phản xạ lực lượng, thậm chí đến cả lực Phá Giới cũng phản xạ được.
“Không biết miếu Huyễn Thần có thể phản xạ lực lượng của Uyển Nhi hay không. Nếu như có thể, vậy thì có cách để đối phó Uyển Nhi rồi.” Hàn Sâm chợt nghĩ, rồi bay về phía miếu Huyễn Thần.
Cũng Uyển Nhi không biết đang nghĩ gì, nàng cứ như nhắm chuẩn vào Hàn Sâm vậy, xuyên thẳng qua không gian tới phía sau của Hàn Sâm, phất tay chém về phía lưng của Hàn Sâm.
Hàn Sâm đã sớm có chuẩn bị, hoặc là nói nơi này vốn là vị trí mà hắn chọn, cố ý dẫn dụ Uyển Nhi đến nơi này, để nàng ra tay ở đây.
Khoảnh khắc mà Uyển Nhi ra tay thì người Hàn Sâm cũng đã nghiêng né, một luông kim quang bay sượt qua mặt hắn, chém về phía sau miếu Huyễn Thần.
Quang diễm màu vàng chém lên miếu thờ trông giống tấm gương ấy, ngay tức khắc bên trong vô số tấm gương chiếu ra kim quang kinh khủng, khiến cả miếu Huyễn Thần chiếu ra kim quang giống như mặt trời.
Nhưng mà những kim quang kia cũng không bị bắn ngược về, trong khi đó trên tấm gương xuất hiện hàng loạt vết nứt, những vết nứt đó đang nứt ra nhanh chóng.
Thấy miếu Huyễn Thần không thể phản xạ lại lực lượng của Uyển Nhị, còn bản thân miếu thờ thì sắp vỡ vụn, Hàn Sâm không nói hai lời, rút kiếm Thốn Khôi ra, chém về phía miếu Huyễn Thần nhanh như một tia sáng.
Rắc!
Miếu Huyễn Thần vốn đã bể thành mảnh nhỏ, chịu thêm một kiếm mà Hàn Sâm chém ra này nữa thì miếu thờ nát tan, thần đàn thì bị Hàn Sâm chém luôn thành hai nửa.
“Phá hủy Thần miếu cấp Hủy Diệt, phát hiện thần cơ cấp Hủy Diệt.”
Hàn Sâm thấy trong thần đàn bể tan tành xuất hiện một thần cơ thì lấy luôn, sau đó nhanh chóng dịch chuyển tức thời rời đi, cả quá trình nước chảy mây trôi làm liền một mạch, gọn gàng, không có một chút lề mề rườm rà nào, cứ như thể đã diễn luyện rất nhiều lần rồi vậy.
“Người này thật vô sỉ!” Một đám thành viên của hội Thần Loạn nhìn mà thấy phẫn nộ, bản thân Hàn Sâm không đánh nát được miếu Huyễn Thần thì lại đi lợi dụng Uyển Nhi để đánh nát miếu Huyễn Thần, rồi nhân cơ hội chém nát thần đàn, cướp đi thần cơ, làm cho người ta thấy căm hận.
“Tên khốn kia, thần cơ của Binh Thần chắc chắn là hắn lấy rồi.”
“Nhân loại quả nhiên đều là lũ vô liêm sỉ khốn kiếp, Tần Tu thế này, Hàn Sâm cũng giống thế, không một kẻ nào là người tốt cả.”
“Hội trưởng đại nhân, xin hãy cho phép thuộc hạ xuất chiến, làm thịt tên khốn kia.”
Hàn Sâm cũng không thấy hành vi của mình có gì sai, nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: “Khi ta phá hủy miếu Huyễn Thần, cũng không có nhắc nhở đã giết chết Huyễn Thần. Nói cách khác, Huyền Thần cũng không sống lại trong miếu Huyễn Thần, không biết là do thần đàn vẫn chưa kịp phục sinh hắn, hay là do lực lượng của Uyển Nhi có thể giết chết Thần Linh luôn?”
Nhưng đã không có thời gian cho Hàn Sâm suy nghĩ về vấn đề này nữa, Uyển Nhi ở phía sau lại lại đánh tới.
Hàn Sâm dùng hết tất cả vốn liếng mà vẫn không cắt đuôi được Uyển Nhi, thầm thấy buồn bực trong lòng: “Sao Uyển Nhi cứ bám theo ta không thôi thế nhỉ? Chẳng nhẽ là vì trông ta quá đẹp trai? Làm người †a chú ý quá mức rồi ư? Nếu không thì sao nàng bỏ người Tần gia ở đó không đi tìm, mà lại cứ muốn tới tìm ta?”
Nghĩ lại thì lòng Hàn Sâm giật thót: “Đừng nói là vì thể Thần Linh siêu cấp đấy nhé? Thể Thần Linh siêu cấp của ta và lực lượng của nàng tương sinh tương khắc, đừng nói vì điều này nên ở tiềm thức nàng, nàng muốn giết hết những tồn tại uy hiếp tới nàng, nên mới đuổi theo †a không bỏ nhé?”
Hàn Sâm càng nghĩ thì càng cảm thấy có khả năng, nếu không thì chẳng có lý gì Uyển Nhi lại luôn đuổi theo hắn không bỏ thế được.
Mỗi một Trọng Thiên của Tam Thập Tam Thiên đều rộng lớn vô cùng, nhưng ở đây lực lượng của Hàn Sâm không bị áp chế, nên khi hắn sử dụng Tinh Không Đại Na Di, thì nơi nào của Tam Thập Tam Thiên hắn cũng tới ngay được.
Điều đáng tiếc là, hắn không thể sử dụng Tinh Không Đại Na Di di chuyển giữa các thời không đoạn tầng khác nhau, nên chỉ đành đi tìm lối vào của tầng tiếp theo thì mới tầng tiếp theo được, cái này làm lãng phí một ít thời gian của Hàn Sâm.
Chẳng qua bao lâu, cuối cùng Hàn Sâm cũng tìm được lối vào tầng thứ tư, kế tiếp là tầng thứ năm, tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, nhưng mà Hàn Sâm vẫn lao xuống đi, nhưng Hàn Sâm luôn xông tới mà lại không có bất kỳ kẻ nào ngăn trở.
Đừng nói là những Thiên Vương và bộ trưởng của hội Thần Loạn, đến binh tôm tướng cua bình thường cũng chẳng thấy đâu nữa là. Cả Tam Thập Tam Thiên cứ như tan hoang vậy, ngoài những sinh vật chỉ Tam Thập Tam Thiên có kia thì đến cái bóng ma cũng còn chẳng thấy.
“Xem ra hội Thần Loạn đã biết ý đồ của ta rồi, không chịu xung đột chính diện với Uyển Nhi.” Hàn Sâm khế cau mày, bỗng hắn thấy hơi do dự, rốt cuộc có nên xông xuống tiếp không.
Hết chương 3218.
Chương 3219. Phàm Trần ThiênMỗi một Trọng Thiên là một thế giới, sau khi Hàn Sâm xuyên qua Cửu Trọng Thiên mà vẫn không có một cái bóng nào của hội Thần Loạn.
“Đến Cửu Trọng Thiên cũng đã đả thông rồi, xem ra những năm này hội Thần Loạn cũng không nhàn rỗi.” Hàn Sâm vẫn vọt xuống tới, vừa lúc mượn cơ hội này xem thử rốt cuộc hội Thần Loạn đã đả thông được mấy Trọng Thiên rồi.
Cũng không phải toàn vì Chủ của Thần điện cho hắn chỗ tốt, mà bản thân Hàn Sâm cũng muốn biết rốt cuộc hội Thần Loạn đã tiến triển tới đâu rồi.
Nếu như hội Thần Loạn đánh xuyên được Tam Thập Tam Thiên thật, vậy thì hắn cũng có thể lợi dụng lối đi này để về đại vũ trụ gen, không cần trông chờ vào thời gian mấy ngày về đại đại vũ trụ gen thông qua miếu Thần Tài nữa.
Nhưng lỡ đại vũ trụ gen bị đánh xuyên thật, vậy thì chưa chắc đã là chuyện tốt đối với đại vũ trụ gen.
Đại vũ trụ gen và đại vũ trụ đế quốc chắc là hai thế giới có địa vị ngang nhau, nhưng mà cường giả cấp Phá Giới của đại vũ trụ gen lại rất ít, Hàn Sâm trên cơ bản là chưa gặp ai.
Dù cho có người có năng lực sánh ngang với cường giả Phá Giới thì cũng không Phá Giới được.
Những kẻ như Cung chủ Trấn Thiên Cung kia, dù là về thiên phú hay năng lực, thậm chí là cảnh giới thì đều không kém gì cường giả của đại vũ trụ đế quốc, nhưng mà hắn cũng không Phá Giới.
Vì sao cường giả Phá Giới của đại vũ trụ gen lại ít như vậy, hơn nữa Phá Giới khó tới nhường nào, những vấn đề này Hàn Sâm cũng từng nghĩ tới rồi, hắn cảm thấy đế quốc vũ trụ có nhiều cường giả Phá Giới như vậy là vì năm đó hội Thần Loạn đại chiến với Thần Linh cuối cùng dẫn đến Chủ Thần điện tiền nhiệm khởi động lại đại vũ trụ đế quốc, thế nên đã khiến đại vũ trụ đế quốc sinh ra rất lỗ hổng. Có sự tồn tại của những lỗ hổng ấy thì Phá Giới mới trở nên khá dễ dàng.
Mà đại vũ trụ gen lại không phải sân đánh chính, chỉ hứng chịu một chút liên lụy mà thôi, quy tắc vũ trụ cũng không bị phá hoại nghiêm trọng như bên đại vũ trụ đế quốc, nên muốn Phá Giới ở đại vũ trụ gen là rất khó khăn.
Khi Hàn Sâm tới Thập Trọng Thiên thì cuối cùng cũng thấy được nhân loại, tinh cầu bên trong Thập Trọng Thiên có rất nhiều, Trọng Thiên này giống như một vũ trụ đế quốc thu nhỏ vậy.
Có thể thấy nhân loại sinh sôi nảy nở ở chỗ này, có tinh cầu còn đang ở trong giai đoạn nguyên thủy, có tinh cầu thì đã tiến vào thời đại tinh tế, có không ít chiến hạm cỡ lớn bay ngang qua.
“Đây không phải ảo giác chứ?” Hàn Sâm khẽ cau mày, trong lực cảm giác của Động Huyền Kinh, hắn lại cảm thấy những nhân loại này là sinh mệnh thật, không phải những ảo giác mà Huyễn Thần tạo ra.
Nhưng nhân loại ở nơi này vô cùng kỳ quái, bọn họ không có huyết mạch Thần Linh, cũng không có lực lượng của chủng gen, năng lực của bản thân yếu tới đáng sợ, không khác mấy với nhân loại bình thường không tu luyện ở trong Tí Hộ Sở.
Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt Hàn Sâm thay đổi, hắn cảm giác được lực lượng của bản thân đang bị suy yếu nhanh chóng. Phạm vi của Động Huyền Khí Tràng vốn có thể đạt phủ được mấy tinh vực, nhưng chỉ trong chốc lát đã co lại đến mức không thể do tháng được hết một tinh hệ rồi.
Không chỉ Động Huyền Khí Tràng, tất cả lực lượng bên trong người hắn đều thế hết. Điều đáng sợ hơn là, hình như đến Uyển Nhi cũng bị ảnh hưởng, lực lượng của nàng đang suy yếu nhanh chóng, có thể nhìn ra được từ quang diễm màu vàng kim lờ mờ trên người nàng.
“Sao lại vậy? Đây là do lực lượng của ai thế?” Sắc mặt Hàn Sâm khó coi, xoay người muốn: chạy ra khỏi Thập Trọng Thiên, đến nghịch thể Siêu Thần của Uyển Nhi còn bị ảnh hưởng, loại lực lượng này quả thực quá kinh khủng.
Nhưng mà Hàn Sâm mới vừa chọn phương hướng, đang muốn lao ra khỏi Thập Trọng Thiên thì lại thấy một người đàn ông nhưng hùng tráng khí phách, giống như đế vương, đứng chỗ cửa ra vào của Thập Trọng Thiên và nhìn hắn.
“Đây không phải lực lượng của ai cả, đây là lực lượng quy tắc của chính Phàm Trần Thiên, không có bất kỳ sinh vật nào có thể sử dụng lực lượng ở chỗ này, cho dù Thần Linh có tới đây thì cũng phải biến thành sinh vật phàm trần không có bất kỳ lực lượng nào thôi.” Người đàn ông đó nhàn nhạt nói.
“Ngươi là ai?” Hàn Sâm cảm thấy lực lượng trong cơ thể đang nhanh chóng suy yếu, nếu cứ giảm theo tốc độ này thì e chỉ qua nửa giờ nữa thôi, hắn sẽ biến thành người bình thường trói gà không chặt.
“Táng Đạo Thiên, hội trưởng hội Thần Loạn.” Người đàn ông nhàn nhạt nói.
Hàn Sâm cũng đã đoán sơ sơ được mấy phần nên khi nghe thấy người đàn ông này nói như vậy, hắn cũng không thấy kinh ngạc, chỉ vừa tránh né công kích của Uyển Nhi, vừa quan sát Táng Đạo Thiên.
Hắn không thấy bất kỳ dao động lực lượng nào trên người của người đàn ông này, cứ như thể hắn chỉ là một người phàm bình thường, nhưng mà Hàn Sâm cũng không nghĩ hắn là một người phàm thật.
Tuy nói nơi này là Phàm Trần Thiên, lực lượng của nơi này có thể biến bất cứ sinh vật nào thành kẻ phàm trần. Nhưng đây cũng là hang ổ hội Thần Loạn, người đàn ông này lại là hội trưởng đương nhiệm của hội Thần Loạn, Hàn Sâm không tin hắn không thể ngăn cản lực lượng của Phàm Trần Thiên .
Nếu như hắn không thể ngăn cản lực lượng của Phàm Trần Thiên thì hắn sẽ chẳng xuất hiện ở chỗ này làm gì.
“Buộc phải nhân lúc lực lượng của ta còn chưa bị Phàm Trần Thiên làm hao mòn hết xông ra ngoài.” Trong lúc thân hình của Hàn Sâm chớp lóe né tránh công kích thì đột nhiên ánh mắt của hắn sáng lên, nhoáng cái hắn đã vọt về phía Táng Đạo Thiên, cùng lúc đó cầm thanh kiếm Thốn Khôi chém điên cuồng về phía Táng Đạo Thiên.
Hơn nữa cũng vì nước tính này của Hàn Sâm, một luồng kim quang của Uyển Nhi cũng đánh về phía của Táng Đạo Thiên.
“Cho dù bây giờ lực lượng của ta và Uyển Nhi đều bị suy yếu rất nhiều, nhưng nếu chỉ muốn hắn để lộ sơ hở rồi cưỡng chế lao ra khỏi Phàm Trần Thiên thì chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Suy cho cùng nghịch thể Siêu Thần của Uyển Nhi sau khi bị suy yếu thì vẫn rất mạnh.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Hàn Sâm không dám khinh thường vị hội trưởng đại diện này, dù hắn chỉ là hội trưởng đại diện những cũng là cường giả vô thượng từng đối kháng với cả một hệ thống Thần Linh.
Thấy Uyển Nhi và Hàn Sâm cùng đánh tới nhưng Táng Đạo Thiên lại chẳng có ý tránh né, hắn cứ như một ngọn núi cao sừng sững bất động vậy, mãi cho tới khoảnh khắc mà kiếm Thốn Khôi và kim quang sắp chém tới người hắn thì hắn mới cử động.
Hai ngón tay của hắn kẹp chặt lấy kiếm Thốn Khôi của Hàn Sâm, một bàn tay khác thì nắm chặt lấy lòng bàn tay mà Uyển Nhi bổ xuống.
Hàn Sâm chợt cảm thấy kiếm Thốn Khôi như bị kìm sắt kẹp chặt lại, hắn dồn hết toàn lực vào nhưng vẫn không làm kiếm Thốn Khôi nhúc nhích được tí nào.
“Nếu như là ở nơi khác, dù là bổn hội trưởng thì cũng sẽ không tùy tiện đánh một trận với các ngươi. Nhưng mà nơi này là Phàm Trần Thiên, lực lượng của các ngươi đã bị đánh rớt xuống phàm trần, rất khó chống lại được bổn hội trưởng, các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trò chuyện với bổn hội trưởng đi” Bàn tay của Táng Đạo Thiên khẽ dùng sức, Hàn Sâm và Uyển Nhi bị đẩy lui ra cùng lúc.
Hàn Sâm biết tình thế bây giờ vô cùng hung hiểm, lực lượng của hắn đã suy thoái đến mức còn không bằng một phần năm lúc bình thường rồi. Nếu như không nghĩ cách rời khỏi nơi này mau thì rơi vào trong tay của hội Thần Loạn chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Thần thải trong mắt Hàn Sâm biến ảo, hai màu đen trắng luân chuyển một cách quỷ dị, Động Huyền Kinh lại càng vận chuyển điên cuồng hơn, kết cấu trụ cột nhất của Phàm Trần Thiên xuất hiện ở trong mắt của Hàn Sâm.
Hắn không phải người thích lãng phí thời gian cho việc hối hận, bây giờ cũng không phải lúc cảm thấy hối hận khi đã tới đây, hắn buộc phải nghĩ ra cách phá giải sự phong tỏa của Phàm Trần Thiên đối với lực lượng, trước khi lực lượng của bản thân hắn bị hao mòn hết. Nếu không e hắn và Uyển Nhì đều không thoát được kiếp này.
May mà vì một kích ban nãy nên giờ Uyển Nhi cũng không đuổi theo đòi đánh Hàn Sâm nữa, kim quang trên người nàng tỏa ra rực rỡ, nàng †ấn công Táng Đạo Thiên vừa đánh văng nàng ra kia.
Hết chương 3219.
Chương 3220. Táng Đạo ThiênKhông thể không nói, nghịch thể Siêu Thần quả nhiên mạnh mẽ vô cùng, ngay cả khi phải chịu sự ảnh hưởng của Phàm Trần Thiên, nhưng vẫn không suy yếu quá nhanh như những loại lực lượng bình thường, nghịch thể Siêu Thần vẫn duy trì được lực phá hoại mạnh mẽ.
Mặc dù vẫn phải chịu sự ảnh hưởng không nhỏ, nhưng tình hình của Uyển Nhi tốt hơn Hàn Sâm rất nhiều.
Táng Đạo Thiên đứng sừng sững bất động, một tay ngăn lại kim quang của Uyển Nhi hết lần này tới lần khác, lực lượng của hắn mạnh tới mức đánh nát luôn kim quang kia. Mặc dù lực lượng bây giờ của Uyển Nhi rất yếu, e còn không bằng ba phần mười lực lượng lúc trước, nhưng mà Táng Đạo Thiên có thể làm được tới trình độ này thì e lực lượng của hắn đã sánh ngang được với Thần Linh cấp Trọng Khải rồi.
“Một phó hội trưởng mà đã mạnh như vậy rồi, không biết vị hội trưởng chân chính của hội Thần Loạn năm đó mạnh tới mức nào nữa. Chẳng trách Chủ của Thần điện tiền nhậm phải khởi động lại đại vũ trụ.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Hiển nhiên thần trí của Uyển Nhi vẫn chưa thanh tĩnh hoàn toàn, chiến ý trên người nàng không ngừng bộc phát, tấn công Táng Đạo Thiên liên tục. Nhưng vì bị lực lượng của Phàm Trần Thiên ảnh hưởng nên lực công kích của nàng cứ yếu dần đi, sự uy hiếp đối với Táng Đạo Thiên cũng càng ngày càng nhỏ.
Táng Đạo Thiên không biết có chủ ý gì, mặc dù Uyển Nhi vẫn luôn không ngừng công kích hắn, nhưng hắn lần nào hắn cũng chỉ ra tay vừa phải đủ để đánh văng Uyển Nhi ra thôi, cũng không đả thương Uyển Nhi.
Hàn Sâm biết chắc chắn Táng Đạo Thiên có âm mưu gì đó với Uyển Nhi, nhưng đây cũng là cơ hội của hắn, lợi dụng chút thời gian này, nếu như có thể phá giải được lực lượng của Phàm Trần Thiên thì có lẽ sẽ thay đổi được Càn Khôn.
Phạm vi của Động Huyền Khí Tràng đã co lại còn có chừng một tinh cầu, nhưng đến một cái tinh cầu phạm vi, nhưng Hàn Sâm vẫn ngưng tụ nó ở bên ngoài cách người hắn một tấc, hai mắt hắn kết cấu thế giới vi mô nhất của Phàm Trần Thiên.
Hàn Sâm từng quan sát kết cấu của đại vũ trụ gen và đại vũ trụ đế quốc, giữa hai vũ trụ này có chút khác nhau. Mặc dù cấu tạo trụ cột nhất đều là một loại phân tử hình tròn bé, nhưng phân tử tròn của đại vũ trụ gen tỏa ra một loại màu trắng, trông như hư thể trong suốt, còn đại vũ trụ đế quốc thì lại là một loại phân tử tròn thực chất màu đen.
Hơn nữa trật tự sắp xếp phân tử của hai vũ trụ không giống nhau, đều có đặc điểm và kết cấu sắp xếp riêng.
Tam Thập Tam Thiên là khu vực trung gian giữa hai vũ trụ, kết cấu của nơi này rất phức tạp, phân tử trụ cột nhất của chín Trọng Thiên mà hắn đã qua trước đó thì màu sắc gì cũng có, đến hình dạng cũng thiên kỳ bách quái, không bị giới hạn ở phân tử hình tròn, đã thế trật tự sắp xếp của phân tử ở đây là có điểm khác với cả hai đại vũ trụ nữa.
Điều càng khoa trương hơn đó là, kết cấu và phân tử của mỗi một Trọng Thiên đều khác nhau, rất khó để nắm được quy luật trong đó.
Mà kết cấu cơ sở vi mô của Phàm Trần Thiên hiện ra trong mắt Hàn Sâm thì càng cổ quái hơn nữa, kết cấu phân tử cơ sở của Phàm Trần Thiên lại giống như một Thái Cực hình tròn.
Một nửa đen một nửa trắng, một nửa là thật thể một nửa là hư thể, hơn nữa còn đang quay vòng nhanh nữa.
Ở trong tác dụng của Động Huyền Khí Tràng, Hàn Sâm có thể thấy được rõ ràng, lực lượng trên người mình đang bị những phân tử giống Thái Cực kia hấp thu.
Những phân tử kia đâu đâu cũng có, tất cả mọi thứ ở đây, cho dù là chân không thì cũng do những phân tử thái cực cơ sở nhất đó tạo thành. Những phân tử thái cực xoay tròn kia giống như một đám xoáy nước hoặc gọi là lỗ đen cũng được, đang nuốt chửng lực lượng tản ra từ trên người Hàn Sâm và Uyển Nhi một cách vô tình.
Ngay cả nghịch thể Siêu Thần của Uyển Nhi cũng không ngăn được hết loại cắn nuốt này, chỉ là làm tốc độ cắn nuốt chậm một chút mà thôi.
Nếu như nói lực lượng bình thường là chiếc bánh ngọt thơm ngon đối với phân tử thái cực,vậy thì nghịch thể Siêu Thần của Uyển Nhi giống như một khối xương khó gặm.
Nhưng dù có khó gặm tới đâu thì vẫn bị phân tử thái cực cắn nuốt dần, làm cho lực lượng của Uyển Nhi càng ngày càng yếu.
Hàn Sâm thử sử dụng lực Phá Giới của mình để ngăn cản sự cắn nuốt lực lượng của những phân tử thái cực kia, nhưng cũng không có tác dụng gì mấy. Bản thân phân tử thái cực chính là cơ sở quy tắc của Phàm Trần Thiên, đối kháng với những phân tử thái cực đó thì chẳng khác nào là đang đối kháng với cả Phàm Trần Thiên. Lực Phá Giới của Hàn Sâm vẫn chưa mạnh tới trình độ đối kháng được với Phàm Trần Thiên, huống hồ lực lượng bây giờ của hắn đã bị cắn nuốt rất nhiều rồi, nên càng khó đối kháng với quy tắc của Phàm Trần Thiên hơn.
“Tại sao lực lượng của Táng Đạo Thiên lại không bị quy tắc của Phàm Trần Thiên cắn nuốt nhỉ, hắn làm kiểu gì vậy?” Hàn Sâm nhìn về phía Táng Đạo Thiên thì phát hiện những phân tử thái cực tụ tập ở bên cạnh hắn cũng không cắn nuốt lực lượng của hắn, vẫn luôn ở trong trạng thái chung đụng hòa bình. Mà Táng Đạo Thiên thì cũng không làm ra chuyện gì đặc biệt cả, cũng không sử dụng bất kỳ lực lượng nào để bài xích những phân tử thái cực kia.
“Gia cố Vĩnh Hằng.” Hàn Sâm không tìm được phương pháp giải quyết †ừ chỗ của Táng Đạo Thiên nên chỉ đành thử tự mình giải quyết.
Gia cố Vĩnh Hằng có thể làm cho thân thể Hàn Sâm ở trong trạng thái gia cố không bị thay đổi, nhưng lực lượng này lại chỉ làm tốc độ Hàn Sâm bị cắn nuốt chậm đi chút thôi, không thể hoàn toàn ngăn lại sự thất thoát của lực lượng.
Cũng không phải là do lực lượng của Vĩnh Hằng vô dụng, gia cố Vĩnh Hằng quả thật khiến cơ thể của Hàn Sâm có thể đối kháng với lực lượng quy tắc của Phàm Trần Thiên. Nhưng bây giờ Hàn Sâm đang ở bên trong Phàm Trần Thiên, mỗi một cử chỉ hành động đều sẽ tiêu hao lực lượng của chính bản thân, nếu đối kháng với Phàm Trần Thiên thì những lực lượng phóng thích ra đó sẽ bị phân tử thái cực cắn nuốt hết.
Trừ phi Hàn Sâm hoàn toàn không sử dụng lực lượng, nếu không lực lượng của hắn sẽ bị cắn nuốt hết, mà không có bất kỳ bổ sung nào.
Chỉ cần Hàn Sâm sử dụng lực lượng để chiến đấu thì chỉ cần lực lượng rời khỏi cơ thể là sẽ bị cắn nuốt hết, nếu không giải quyết được vấn để căn bản thì tình hình của hắn sẽ chẳng khác tình hình bây giờ của Uyển Nhi là bao.
“Hàn Sâm, sao ngươi lại muốn trở thành kẻ địch của hội Thần Loạn ta chứ?” Táng Đạo Thiên vừa ứng phó công kích của Uyển Nhi vừa hỏi Hàn Sâm.
“Không phải là ta thành kẻ địch của hội Thần Loạn, mà là hội Thần Loạn các ngươi muốn giết ta, ta chỉ tự vệ mà thôi.” Hàn Sâm biết trì hoãn thời gian là sẽ bất lợi cho bản thân, nhưng đây cũng là cách có khả năng phá vỡ cục diện duy nhất, bây giờ hắn mà đánh với Táng Đạo Thiên thì càng không có cơ hội hơn.
Lực lượng của hắn còn dư lại không tới một phần mười, chắc chắn không thắng nổi Táng Đạo Thiên.
Táng Đạo Thiên cũng không bác bỏ ý kiến này của Hàn Sâm và cũng không định giải thích gì hết, hắn chỉ thản nhiên nói: “Nếu đã thế thì bổn hội trưởng sẽ cho ngươi một cơ hội sống, chỉ cần ngươi gia nhập hội Thần Loạn thì những ân oán trước kia sẽ được xóa bỏ.”
“Tại hạ đã ngưỡng mộ quý hội từ lâu, nhưng không biết nếu gia nhập quý hội thì còn có những yêu cầu khác nữa không?” Hàn Sâm nói bừa.
“Xem ra ngươi không sợ chết thật.” Táng Đạo Thiên hiển nhiên không phải loại người thích lãng phí nước bọt, hoặc là nói hắn không có hứng thú gì mấy với Hàn Sâm.
Nếu như không phải thấy Hàn Sâm còn có chút thực lực, có thể giết chết Binh Thần trong bát đại Thiên Vương, thì e hắn chẳng thèm nói câu nào với Hàn Sâm luôn ấy chứ.
Táng Đạo Thiên một tay đánh nát kim quang của Uyển Nhị, và rồi Kinh Hồng hiện ra trong tay còn lại của hắn, Kinh Hồng xuyên qua vòm trời nhanh như cực quang, chỉ trong phút chốc đã tới trước mặt Hàn Sâm.
Bảo Nhi bỗng cau mày, bàn tay nàng nắm lấy một hồ lô nhỏ bèn muốn ra tay nhưng lại bị Hàn Sâm đè lại.