Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 450 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Cổ Ma và Hàn Sâm đều đập thẳng mặt vào trên bia thanh đồng, đều bị đập tới máu mũi chảy dài, mặt cũng biến hình luôn, e là xương mặt bị đập cho nứt luôn rồi.

Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện ra rằng, ở gần bia thanh đồng không có nước, Hàn Sâm vừa định giấy dụa thì lại nghe thấy Cổ Ma thấp giọng nói: “Đừng cử động, đây là Tà Thần Chi Tu, ngươi càng cử động mạnh thì càng nhanh chết.”

Hàn Sâm thấy Cổ Ma đứng thẳng tắp ở nơi đó, mặc cho những thứ cổ quái kia quấn quanh, vẫn luôn không nhúc nhích thì Hàn Sâm biết hắn không lừa gạt mình đứng im bất động luôn.

Nhưng mà những Tà Thần Chi Tu kia cũng không bỏ qua cho bọn họ vì bọn họ đứng im không nhúc nhích, chúng vẫn quấn quanh người bọn họ, đã thế có bó càng chặt, Hàn Sâm cảm giác xương cốt cả người sắp bị xoắn nứt tới nơi rồi.

Cổ Ma cũng không khá hơn hắn là bao nhiêu, Hàn Sâm thấp giọng nói: “Cứ thế này mãi thì cũng không phải là cách, có kế sách thoát thân gì không?”

“Nếu bia Thiên Mệnh và Tà Thần Chi Tu đều xuất hiện ở nơi này thì rất có thể di thể của hội trưởng đại nhân ở đây, chúng ta tìm đúng chỗ rồi.” Ánh mắt của Cổ Ma sáng ngời, hắn nói.

“Sao ngươi cứ hỏi một đẳng, trả lời một nẻo thế, ta hỏi ngươi có cách nào thoát được khỏi những thứ đáng chết này không, nếu không thì dù cho di thể của hội trưởng gì gì đó ở ngay trước mặt chúng ta cũng không lấy được.” Hàn Sâm buồn bực nói.

Cổ Ma bị xiết tới có hơi khó thở rồi, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: “Ngươi có biết giả chết không?”

“Giả chết?” Hàn Sâm không biết Cổ Ma có ý gì.

“Biết giả chết là sống, nếu không thì cũng chỉ còn nước chết thôi.” Cổ Ma nói xong thì nhắm mắt lại, ngoẹo đầu giống như chết rồi vậy, cả người không có tí khí tức nào.

Hết chương 3350.

Chương 3351. Giả chết

Hàn Sâm ở một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Cổ Ma quả nhiên nói chết thì chết, chỉ trong tích tắc khí tức đã chẳng còn, tứ chỉ cứng ngắc, giả chết còn thật hơn người đã chết thật.

Kỹ năng diễn cao siêu, bộ dáng chết như thật, dù là Triều Vĩ, lão La thì cũng xách dép đuổi không kịp, mà ngay người biết chuyện như Hàn Sâm cũng không phân biệt ra được rốt cuộc hắn chết thật hay chết giả.

Nói cũng kỳ quái, Cổ Ma vừa chết thì những Tà Thần Chi Tu quấn quanh người hắn kia buông lỏng ra nhiều, mặc dù vẫn chưa rời khỏi người hắn nhưng cũng không buộc chặt nữa.

“Giả chết thôi mà, ta cũng làm được.” Hàn Sâm cắn răng cố khống chế cơ năng của thân thể, thu lại tất cả khí tức và phản ứng, đến tim cũng gần như ngừng đập.

Mặc dù các loại năng lực đều bị Phàm Trần Thiên áp chế, nhưng năng lực khống chế bản thân là bản năng của cơ thể rồi, không phải lực lượng đặc biệt gì, mà Hàn Sâm cũng là chuyên gia ở phương diện này.

Quả nhiên, Tà Thần Chi Tu vốn đang cố thắt chặt lại, sau khi thấy khí tức và nhiệt độ của người Hàn Sâm không còn thì không bó chặt nữa, đã thế còn nới lỏng ra chút.

“Có tác dụng thật kìa, nhưng cũng không thể luôn giả chết thế này chứ? Bây giờ chúng ta đều là thân thể phàm thân, nếu cứ giả chết ở đây thì cũng không chịu nổi sự tiêu hao của cơ thể” Hàn Sâm muốn hỏi Cổ Ma nhưng lại sợ sau khi bản thân cử động thì sẽ thu hút sự chú ý của Tà Thần Chi Tu, chỉ đành nhẫn nhịn, đợi Cổ Ma có hành động trước.

Hàn Sâm biết chắc chắn Cổ Ma là có chuẩn bị rồi mới tới, nếu hắn biết tới sự tồn tại của Tà Thần Chi Tu mà vẫn muốn tới nơi này thì ắt có cách để ứng đối, hắn chỉ việc chờ Cổ Ma hành động là được.

Hai người không nhúc nhích giả làm xác chết, Tà Thần Chi Tu từ từ buông bọn họ ra, hai người đều rơi xuống cái bệ của bia thanh đồng. Hàn Sâm ngã đau nhưng không dám có phản ứng gì.

Qua chừng hơn hai giờ, hình như Tà Thần Chi Tu bốn phía đều đã thu về dưới bệ bia thanh đồng. Nhưng bây giờ Hàn Sâm đã thu khí tức lại rồi nên năng lực cảm giác đã trở nên vô cùng yếu, hắn cũng không biết còn Tà Thần Chi Tu ở gần bọn họ hay không.

Đột nhiên, Hàn Sâm nghe thấy bên Cổ Ma truyền đến âm thanh, rõ ràng là có người ở bò dậy, ngoài Cổ Ma thì không còn ai vào đây nữa.

Hàn Sâm không dám cử động quá lộ liễu, chỉ hơi hé mắt ra nhìn về phía Cổ Ma. Quả nhiên thấy Cổ Ma đã ngồi dậy, hắn khoanh chân ngồi đó giống như Cổ Phật nhập định, tay niết ấn quyết, đôi môi khẽ nhấp, nhưng không phát ra âm thanh.

Cổ Ma làm thế, nhưng Tà Thần Chỉ Tu ở bốn phía lại không vọt về phía hắn, ngược lại bên Hàn Sâm, hình như hắn hơi hé mắt đã khiến cho những Tà Thần Chi Tu kia chú ý tới hắn, một loạt Tà Thần Chi Tu như rắn biển vọt về phía hắn.

Hàn Sâm biết thừa Cổ Ma đã có chuẩn bị từ trước, nhưng hắn cũng không nhìn ra rốt cuộc Cổ Ma đã làm bằng cách nào.

Cổ Ma chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, động tác tùy ý như lúc bình thường, nhưng những Tà Thần Chi Tu kia lại không công kích hắn nữa.

Cổ Ma mỉm cười nói với Hàn Sâm: “Hàn tiên sinh, tại hạ đi trước một bước ha, có duyên thì sẽ gặp lại.”

Dứt lời, Cổ Ma bèn đi vòng qua phía sau của bia thanh đồng, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.

Hàn Sâm muốn đi theo hắn nhưng những Tà Thần Chi Tu kia đều vọt về phía hắn từ bốn phía, nên Hàn Sâm chỉ đành cố kìm lại cảm xúc trong lòng, thu khí tức lại giả chết tiếp.

“E là cách ban nãy của Cổ Ma ta không học được rồi, phải làm mới thoát được sự dây dưa của đám Tà Thần Chi Tu kia nhỉ? Phía sau bia thanh đồng lại có những gì nhỉ? Chẳng nhẽ là lối vào phần mộ nơi mai táng lão hội trưởng của hội Thần Loạn?” Trong đầu Hàn Sâm có vô số suy nghĩ xẹt qua.

Mặc dù hắn rất muốn biết bây giờ Cổ Ma đi đâu, tìm được thứ gì rồi, nhưng Hàn Sâm cũng biết bây giờ có gấp cũng vô dụng, chỉ đành tĩnh †âm lại tìm kiếm kế sách thoát thân.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹtI

Khi Hàn Sâm đang nghĩ xem phải thoát khỏi Tà Thần Chỉ Tu rồi đuổi theo Cổ Ma thế nào, thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm kỳ quái, giống tiếng nghiến răng lúc đêm ngủ.

“Thứ gì thế?” Khi tức và ngũ giác của Hàn Sâm đều đã thu lại, giả bộ thành người chết nên hoàn toàn không cảm giác ra được gì, nhưng nếu hắn không thu lại thì sẽ kích thích tới Tà Thần Chỉ Tu.

Trong lòng Hàn Sâm thấy do dự, không biết có nên mở mắt ra nhìn thử là thứ gì phát ra âm thanh hay không, thì lại nghe thấy âm thanh kia cách hắn càng ngày càng gần, rất nhanh đã như vang lên bên cạnh hắn vậy.

Nghe thấy tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên bên tai, hình như có thứ gì đó đụng vào tóc hắn, Hàn Sâm quả thực là không nhịn nổi nữa bèn mở mắt ra nhìn, xong hắn cũng sợ hết cả hồn.

Cái bóng trắng toát ngồi xổm ở trước mắt hắn là một con thú con trông giống chuột trắng nhỏ rồi lại giống chồn màu trắng. Lúc này nó đứng ở trước mặt Hàn Sâm, hàm răng hơi nghiến vào nhau, phát ra âm thanh kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Điều khiến Hàn Sâm thấy vui mừng hơn đó là, chuột trắng nhỏ vừa mài răng vừa quơ móng trèo tới trèo lui ở bên cạnh hắn nhưng cũng không khiến những Tà Thần Chi Tu có phản ứng. Những Tà Thần Chi Tu đó chỉ uốn éo quơ múa ở chỗ ngoài kia nhưng không tới gần, như thể rất kiêng ky con chuột trắng nhỏ đó vậy.

Dù cho Hàn Sâm mở mắt, không giả bộ xác chết nữa thì những Tà Thần Chi Tu kia cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, không xông lại như lúc trước, điều này làm Hàn Sâm thấy hơi kinh ngạc trong lòng: “Quả nhiên con chuột trắng nhỏ này không tầm thường.”

Chuột trắng nhỏ thấy Hàn Sâm mở mắt thì quay đầu bò về phía mặt bên của bia thanh đồng, hướng nó đi giống y như đúc với Cổ Ma.

Hàn Sâm vội vàng bò dậy, xông về phía trước theo chuột trắng nhỏ.

Những Tà Thần Chi Tu kia cảm nhận được khí tức của Hàn Sâm thì đều xao động, hình như không kìm nén được nữa muốn xông tới, nhưng mới vọt lên được một đoạn thì đều ngừng lại hết, hình như bọn nó không dám tới gần con chuột trắng nhỏ quá.

Trong lòng Hàn Sâm mừng rỡ, bước đuổi theo chuột trắng nhỏ càng nhanh hơn.

Tốc độ của chuột trắng nhỏ còn nhanh hơn cả Hàn Sâm, thoáng cái đã tới phía sau của bia thanh đồng. Hàn Sâm đuổi tới thì phát hiện phía sau bia thanh đồng không có bóng dáng của Cổ Ma, cũng không có cửa động gì gì đó như trong tưởng tượng của Hàn Sâm, đây là một bia thanh đồng hoàn chỉnh, không có chút kẽ hở nào.

“Lạ thật, bia thanh đồng không có lối vào, thế Cổ Ma đi đâu rồi?” Hàn Sâm khẽ cau mày.

Ngay lúc Hàn Sâm đang suy nghĩ thì con kia chuột trắng nhỏ kia đã nhảy xuống khỏi cái bệ của bia thanh đồng, rơi vào trong nước gợn đen kịt phía dưới. Ở trong nước gợn đó có rất nhiều Tà Thần Chi Tu đang quơ múa, nhưng sau khi chuột trắng nhỏ nhảy xuống thì những Tà Thần Chi Tu lập tức lui ra khắp nơi, không có cái nào dám đụng tới nó.

Hàn Sâm cũng không có đường khác để đi nên cắn răng nhảy xuống †heo chuột trắng nhỏ, sau đó lắm mông nhỏ lặn xuống dưới nước.

Hàn Sâm cũng lặn xuống theo nó thì chợt thấy những Tà Thần Chi Tu kia sinh trưởng ở dưới cái bệ của bia thanh đồng, cắm rễ ở trong cái bệ của bia thanh đồng giống như hải tảo, rồi lại như rắn độc giấu nửa người trong trong động, phía dưới nhiều chi chít không biết có bao nhiêu Tà Thần Chi Tu ký sinh.

Chuột trắng nhỏ lặn xuống chừng bảy, tám mét. Nơi mà nó lặn qua đều là phần bệ mà những Tà Thần Chi Tu kia mọc, chúng mọc chỉ chít tới mức đã không nhìn ra được dáng vẻ thực của cái bệ bia thanh đồng nữa rồi.

Hết chương 3351.

Chương 3352. Mật thất thanh đồng

Chuột trắng nhỏ cứ chui mãi trong đám Tà Thần Chi Tu, Tà Thần Chi Tu bốn phía hoảng loạn vội vàng lui ra. Lúc này Hàn Sâm mới nhìn thấy trong đám Tà Thần Chi Tu đó còn có một cái động lớn chừng thùng nước, lúc trước bị Tà Thần Chi Tu dày chỉ chít cản trở nên hắn không nhìn không thấy.

Thấy chuột trắng nhỏ đã chui vào, mà những Tà Thần Chi Tu kia cũng đang có chiều hướng khép lại, Hàn Sâm vội vàng đuổi theo. Nhưng hắn vừa mới vào cửa động được một nửa thì Tà Thần Chi Tu ở bên cạnh bèn quấn tới, trói chặt hai chân của hắn.

Trong lòng Hàn Sâm biết có giãy dụa cũng vô dụng, nên bèn giở trò giả chết, định đợi sau khi đám Tà Thần Chi Tu kia buông lỏng thì lại chui vào.

Hình như trong động không có Tà Thần Chi Tu nên hắn cũng không lo lắng.

Hàn Sâm đang giả chết thì lại cảm thấy đỉnh đầu bị thứ gì đó dẫm lên, sau đó lại nghe thấy âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt kia, âm thanh đó là do chuột trắng nhỏ phát ra.

Thanh âm kia vừa vang lên thì Hàn Sâm cảm thấy Tà Thần Chi Tu quấn trên đùi buông lỏng ra luôn, hắn vừa khôi phục tự do thì không do dự gì nữa, vội vàng chui vào trong động.

Chuột trắng nhỏ cũng nhảy xuống khỏi đỉnh đầu của hắn, bốn cái móng vuốt nhỏ quơ loạn, cái mông nhỏ lắc lắc bơi về phía trước.

Hàn Sâm bơi vào trong theo chuột trắng nhỏ, động này gập ghềnh vô cùng, trông như bị động vật nào đó bào ra vậy, trông kiểu gì cũng không giống không gian nhân tạo.

Đột nhiên, chuột trắng nhỏ bơi ở phía trước biến mất không còn bóng dáng, cứ như dịch chuyển tức thời vậy.

Khi Hàn Sâm đang nghĩ chuột trắng nhỏ đi đâu thì người hắn lại trâm xuống, té thẳng xuống luôn.

Bịch!

Hàn Sâm cảm thấy cái mông của hắn bị thứ gì đó sắc nhọn đâm phải, đau tới mức hắn nhảy phắt dậy, sau đó hắn mới phát hiện nơi này là một gian mật thất được đúc từ thanh đồng, mà trong mật thất thì toàn xương cốt nằm rải khác khắp nơi.

Nơi mà hắn rơi xuống vừa khéo ở trên một khối xương sắc nhọn và rồi cục xương đó đâm luôn vào mông hắn.

Hàn Sâm nhổ cục xương đó ném xuống đất, rồi thấy chuột trắng nhỏ đang chuyển động loanh quanh chỗ tường của mật thất thanh đồng, cũng không biết nó định làm gì.

Hàn Sâm cẩn thận đánh giá mật thất thì phát hiện nơi này không có cửa, chỉ có một cái lố ở trần nhà phía trên đỉnh đầu. Nhìn qua cái lỗ đó thì bên ngoài toàn là vằn nước lăn tăn, đó là nơi lúc Hàn Sâm tới.

Bên trong mật thất cũng chỉ có một vài đống xương, ngoài những thứ này thì chẳng còn gì khác.

Hàn Sâm cẩn thận đánh giá những đống xương kia, vừa nhìn vừa thì thào tự nói: “Nhìn kết cấu của những khúc xương này thì chắc không phải sinh vật giống người, chắc là một loại thú bốn chân, đoán chắc nó không phải di thể của hội trưởng hội Thần Loạn, vậy sao nó lại ở chỗ này nhỉ?”

Hàn Sâm cầm một khúc xương lên rồi đẩy đống xương ra, hắn muốn xem thử có tìm được thứ gì hữu dụng không.

Khẩy một hồi thì Hàn Sâm đột nhiên nghe thấy tiếng leng keng vang lên, giống như tiếng của kim loại vậy, khác hẳn với tiếng va chạm với xương.

Hàn Sâm vội vàng khẩy vài cái thì quả nhiên thấy đầu khớp xương lộ ra một đoạn giống kim loại, có màu gỉ đỏ, trông như cây côn sắt đầy gỉ sét vậy.

Hàn Sâm rút côn sắt gỉ sét kia ra thì mới mới phát hiện nó cũng chẳng phải côn sắt gì sét gì, mà là một vỏ kiếm được làm bằng sắt, nhưng vì thời quá lâu nên đã gỉ sét tới không còn ra dáng ra hình, cả vỏ kiếm toàn màu gỉ đỏ, đã mất đi màu sắc vốn có của nó.

Nhưng vỏ kiếm có hơi nặng , Hàn Sâm cầm vỏ kiếm coi như cây gậy để dùng, rồi lại khẩy trong đống xương một hồi nữa, nhưng rồi chẳng tìm được thứ gì.

“Sao lại có một vỏ kiếm nằm lẫn trong đống xương cốt này nhỉ? Mà những xương cốt này là của sinh vật nào?” Lúc Hàn Sâm đang thấy nghỉ hoặc thì lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Hắn quay đầu trông qua thì thấy con chuột trắng nhỏ kia đang cắn thứ gì đó ở trong một góc của mật thất thanh đồng, cái mông nhỏ thỉnh thoảng còn lắc lắc nữa.

Hàn Sâm đi tới bên cạnh chuột trắng nhỏ nhìn vào trong, chỉ thấy nó đang lấy răng gặm một cây cột thanh đồng ở một góc của cung điện, cây cột kia bị nó cắn ra một lỗ thủng lớn chừng quả táo rồi nhưng chuột trắng nhỏ vẫn còn đang hì hục cắn tiếp.

Nhìn qua lỗ thủng mà chuột trắng nhỏ cắn ra thì Hàn Sâm mới phát hiện bên trong cây cột thanh đồng kia là rỗng ruột. Sau khi bị chuột trắng nhỏ cắn thủng thì còn có một loại chất lỏng màu tím đen chảy ra từ bên trong, trông cứ dầu bẩn tích tụ lại qua nhiều năm tháng trên bếp lò vậy.

Mũi của Hàn Sâm ngửi thấy một mùi hôi thối, rõ ràng đó là mùi bốc ra †ừ những chất lỏng màu tím đen kia, mà hình như chuột trắng nhỏ cũng có hơi không chịu nổi mùi thối của những chất lỏng đó, nó không gặm cây cột thanh đồng nữa rồi lùi ra một chỗ hơi xa xa, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào lỗ thủng bị nó gặm ra kia.

Lỗ thủng đó vẫn còn chất lỏng bốc mùi hôi thối kia chảy ra, Hàn Sâm che mũi nhìn một hồi và rồi sắc mặt hắn chợt thay đổi, như thể đã đoán được những chất lỏng kia là thứ gì.

“Chẳng nhẽ những chất lỏng này là vật chất của những thi thể kia sau khi lên men rồi phân giải sao?” Hàn Sâm nhìn những chất lỏng màu tím đen kia với vẻ mặt cổ quái, càng xem thì hắn càng thấy giống.

Theo sự kiến giải của Liên Minh thì loại chất lỏng hình thành sau khi thi thể phân giải này được gọi là thi du.

Nhưng Hàn Sâm không biết rốt cuộc những thi du này là được phân giải từ cơ thể của sinh vật nào, sao lại nó chết ở trong cột thanh đồng, nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, chỗ này hung hiểm vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment