Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 451 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

Hình như có thứ gì đó chảy ra theo những chất lỏng kia nhưng lại bị kẹt ở bên trong cột thanh đồng, không lăn ra ngoài ngay được.

Hàn Sâm nhặt một khúc xương tới, chọc vào trong lỗ thủng đó vài cái, chỉ chốc lát sau hắn thấy một thứ trôi theo chất lỏng toàn mùi hôi thối rớt ra ngoài từ lỗ thủng.

Hàn Sâm lấy thứ kia từ trong đống chất lỏng màu tím đen kia ra, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn rõ nó là vật gì thì trong đầu đã vang lên âm thanh nhắc nhở: “Phát hiện gen Phá Giới.”

“Là gen Phá Giới, nói vậy thì có lẽ sinh vật chết ở trong cột thanh đồng này là một sinh vật Phá Giới ư?” Hàn Sâm thấy hoảng sợ, hắn lau khô thứ lấy từ trong chất lỏng kia ra, quả nhiên là gen Phá Giới hình giọt lệ trong suốt như ngọc.

Hàn Sâm lấy xương chọc vào trong lỗ thủng đó rất nhiều lần, để chất lỏng màu tím đen trong đó chảy hết ra, xem thử còn gặt hái thêm được gì không.

Khi bên trong cột thanh đồng không còn chất lỏng chảy ra nữa thì chuột trắng nhỏ lại chạy tới, rồi chui thẳng vào trong lỗ thủng.

“Đại ca à, ngươi chui vào được, nhưng ta không chui lọt được.” Hàn Sâm nhìn lỗ thủng chỉ to cỡ nắm tay kia, thấy có hơi buồn bực nói.

Hàn Sâm vốn còn tưởng chuột trắng nhỏ không nghe hiểu lời hắn nói, nhưng ai ngờ chẳng mấy chốc nó lại quay ra, tròn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên trong mắt nó bắn ra hai chùm sáng lên người Hàn Sâm.

Một giây sau, Hàn Sâm cảm thấy lỗ thủng con con trước mắt đang to lên một cách nhanh chóng, thoáng cái đã biến thành một động lớn cao hơn đầu người.

Nhưng đợi khi Hàn Sâm ngó nghiêng nhìn xung quanh, thì phát hiện tất cả mọi thứ trong mật thất đều lớn hơn thì mới hiểu ra, không phải do lỗ thủng đó lớn ra mà là do chùm sáng trong mắt của con chuột trắng nhỏ đó đã thu nhỏ hắn lại, trong lòng thấy ngạc nhiên vô cùng.

Chuột trắng nhỏ xoay người lại bò vào trong động, lần này Hàn Sâm không nói nhảm nữa, bò vào theo sau chuột trắng nhỏ, mùi hôi thối bên trong cột thanh đồng rất nặng, Hàn Sâm chỉ đành bịt mũi đi theo phía sau chuột trắng nhỏ.

Bên trong cột thanh đồng thậm chí còn có từng vòng hoa văn hình xoắn ốc, một người một chuột bò lên theo những hoa văn hình xoắn ốc kia, làm người Hàn Sâm dính không ít chất lỏng màu tím đen.

Khi bò tới đỉnh cột thanh đồng thì Hàn Sâm mới phát hiện, những thứ trong trong mật thất thanh đồng như cột thanh đồng và xà nhà thanh đồng gì gì đó đều là thứ ở trung tâm, hình thành mạch thông tới bốn phương tám hướng, không biết là thông tới nơi nào.

Hết chương 3352.

Chương 3353. Nghe lén

Hình như chuột trắng nhỏ rất quen thuộc với ống thanh đồng này, lắc cái mông bò về phía trước.

“Ê, ngươi muốn đi thế?” Hàn Sâm vừa chạy theo nó vừa hỏi.

Hắn vốn đã chạy chậm, giờ lại bị chuột trắng nhỏ thu nhỏ, đôi chân ngắn chạy càng chậm hơn, không theo kịp được tốc độ của chuột trắng nhỏ.

Đương nhiên chuột trắng nhỏ không biết nói chuyện, nhưng nó chạy được một khoảng thì dừng lại ở phía trước, sau khi thấy Hàn Sâm theo kịp thì mới chạy tiếp.

Cũng không biết chạy bao lâu, chuột trắng nhỏ khom lưng chui, rồi trượt ra từ trong một cột thanh đồng trống rỗng.

Hàn Sâm nhìn thoáng qua phía dưới thì phát hiện bên trong cây cột thanh đồng này trống rỗng không có gì cả, nhưng trên thành cột thì có một lớp bụi khô màu đen, chắc là sản phẩm khô sau khi những thi thể kia biến thành chất lỏng.

Men theo thành trong của cột thanh đồng trượt xuống, rất nhanh Hàn Sâm đã phát hiện ở dưới đáy của cột thanh đồng có một hang chuột, chuột trắng nhỏ đang ở đó nhìn quanh, rõ ràng là đang đợi hắn qua.

Chui ra khỏi hang chuột, Hàn Sâm phát hiện nơi này là một cái đại điện thanh đồng, trong đại điện có một cái hồ vuông, nước trong cao tới nửa hồ, bên trong nước có một gốc dây leo màu xanh, mà ở bên trên dây leo đó có kết một hồ lô nhỏ màu xanh lớn chừng cỡ bàn tay.

“Chít chít… Chít chít…” Chuột trắng nhỏ chạy tới bên cạnh hồ, quay đầu kêu mấy tiếng với Hàn Sâm, sau đó nhảy thẳng vào trong hồ luôn, như là tắm trong đó vậy.

Hàn Sâm không biết rốt cuộc chuột trắng nhỏ có ý gì, lôi hắn từ chỗ xa lắc xa lư tới đây là để tắm.

Hàn Sâm vừa đánh giá giàn dây hồ lô trong hồ, vừa đi đến bên cạnh hồ.

Chuột trắng nhỏ lượn qua lượn lại ở trong hồ, cũng không định đi tiếp, hiển nhiên nó là không định đi đâu nữa.

Trầm ngâm chốc lát, Hàn Sâm thử thò vào trong hồ, sau người hắn dính nước thì chợt cảm thấy cả người như bị lửa đốt, bị một nguồn nhiệt vô hình đốt cháy.

Hàn Sâm hoảng: “Đây rõ ràng là một hồ nước, nhưng sao lại có thuộc tính hỏa?”

Nhưng hắn còn chưa kịp nhảy ra khỏi hồ thì cơ thể nhỏ đi chợt biến lớn, khôi phục về kích thước ban đầu của hắn, hơn nữa lực lượng cơ thể vốn bị quy tắc của Phàm Trần Thiên áp chế giờ lại dần trở về với hắn.

“Có thể cảm giác được sự tồn tại của lực lượng!” Hàn Sâm ngâm mình ở trong nước, cảm giác cả người như sống lại trong dục hỏa, năng lực cảm giác đối với các loại lực lượng của vũ trụ lại trở lại với hắn.

Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ, hắn muốn ôm lấy chuột trắng nhỏ hôn luôn vài cái: “Người tốt có tốt báo, số thịt kia của ta cho ngươi ăn đáng lắm”

Nhưng rõ ràng chuột trắng nhỏ không cho hắn cơ hội thân thiết, nó bơi tới chỗ cách khá xa, nhích tới gần gốc hồ lô đằng kia.

Qua một lúc lâu, cảm giác lửa đốt người này trong nước hồ dần biến mất, như thể không còn tác dụng gì với hắn nữa thì Hàn Sâm mới đứng bật dậy, ngưng tụ Động Huyền Khí Tràng, quả nhiên không cảm nhận được chút trở ngại nào, thoáng cái đã sử dụng được, không khác gì với khi Hàn Sâm sử dụng lực lượng ngoại giới.

Tâm trạng của Hàn Sâm tốt vô cùng, có thể sử dụng lực lượng của bản thân, vậy hắn thì sẽ có chỗ dựa để tranh phong với bất kỳ cường giả nào, dù Tần Tu có tới thì hắn cũng có sức đánh một trận.

Nhìn về phía con kia chuột trắng nhỏ với vẻ cảm kích thì Hàn Sâm lại thấy nó đã bơi tới bên cạnh hồ lô đằng rồi, hình như đang do dự có nên leo lên hay không.

Hình như mãi nó mới hạ quyết tâm, giơ móng vuốt đụng vào lá của hồ lô đằng, bỗng người chuột trắng nhỏ run lên như bị điện giật, bắn thẳng ra ngoài.

Thậm chí Hàn Sâm còn thấy, lông trắng trên người chuột trắng nhỏ đang dần biến đen với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cứ như bị nướng cháy vậy.

Chuột trắng nhỏ bắn vào đáy hồ, người trông cứ như than cốc, nằm không nhúc nhích như đã chết rồi vậy.

Trong lòng Hàn Sâm hoảng sợ, vội vàng vận chuyển Động Huyền Khí Tràng đi xem chuột trắng nhỏ, thì phát hiện sức sống trên người nó cũng không biến mất, đã thế còn đang nhanh chóng khôi phục khi ở trong hồ.

Quả nhiên, chuột trắng nhỏ cháy như than cốc ngâm mình trong hồ, chỉ chốc lát sau màu nám đen kia dần rút đi, màu lông trắng của nó dần phục hồi lại, sức sống cũng càng ngày càng sung túc dồi dào.

“Nước hồ đó quả nhiên không tầm thường, thậm chí còn có năng lực khởi tử hồi sinh nữa.” Hàn Sâm thấy kinh ngạc trong lòng, và rồi càng thấy tò mò với hồ lô đằng sinh trưởng trong hồ hơn.

Sử dụng Động Huyền Khí Tràng để quan sát hồ lô đằng, nhưng chỉ nhìn thấy một đám sương mù, không thấy được kết cấu cơ sở của nó, trong lòng Hàn Sâm càng thấy khiếp sợ hơn.

“Rốt cuộc gốc hồ lô đằng này là thứ gì? Mà đến cả ta cũng không nhìn ra được chút manh mối nào.” Ngay lúc Hàn Sâm đang ngẫm nghĩ thì chuột trắng nhỏ đã khôi phục lại như cũ lại vọt về phía hồ lô đằng.

Lần này chuột trắng nhỏ dùng răng gặm luôn hồ lô đằng, nhưng mới đụng vào hồ lô đằng thì như bị điện giật biến thành than cốc, lại chìm xuống đáy hồ.

Qua không bao lâu, chuột trắng nhỏ lại khôi phục nguyên dạng, rồi lại tiếp tục xông về phía hồ lô đằng, cứ nhiều lần như thế mãi cuối cùng chuột trắng nhỏ minh biết mình không chống chọi được với lực lượng của hồ lô đằng, nhưng nó vẫn cứ xông lên hết lần này tới lần khác, như thể quyết tâm muốn cắn đứt hồ lô đằng vậy.

Hàn Sâm cũng thấy tò mò với hồ lô đằng, hắn đanh tính xuống nước thử xem có chạm được vào hồ lô đằng hay không, thì chợt nghe thấy loáng thoáng có âm thanh truyền tới.

Hàn Sâm cả kinh trong lòng, vội vàng đánh giá bốn phía, thấy cửa lớn của đại điện thanh đồng khép, bên trong không có bóng người, nhưng mà âm thanh kia lại rất rõ ràng, đã thế còn là giọng của Cổ Ma.

Quan sát một hồi thì Hàn Sâm phát hiện âm thanh kia truyền tới từ một cái hang chuột ở trong góc tường, đó là chỗ của một cột thanh đồng.

Hàn Sâm nhìn cái hiểu ngay, những cột thanh đồng này thông tới bốn phương tám hướng, giống như ống dẫn âm. Chắc chắn là Cổ Ma đang nói chuyện ở nơi nào đó, mà nơi đó có lẽ cũng có một cái hang chuột thế này, vậy nên tiếng của hắn mới truyền được tới đây.

Âm thanh kia không lớn, nhưng trải qua tác dụng phóng đại của đường ống thì vẫn khá là rõ ràng, Hàn Sâm nghiêng tai lắng nghe, muốn biết hắn đang nói cái gì.

“Ngươi cứ phải tranh với ta thì mới được à?” Âm thanh của Cổ Ma rất lạnh lùng, hơn nữa còn chứa cả sự tức giận.

Hàn Sâm thấy rất kinh ngạc, hắn giao tiếp với Cổ Ma nhiều rồi nhưng chưa thấy Cổ Ma tức giận như vậy bao giờ. Dù là lúc hắn bị nhốt thì hắn cũng chưa từng tức giận.

“Rốt cuộc Cổ Ma đang nói chuyện với ai nhỉ? Chẳng nhế là Táng Đạo Thiên?” Hàn Sâm nói thầm trong lòng.

Rất nhanh, Hàn Sâm đã biết được đáp án, có một giọng nói truyền ra †ừ trong hang chuột kia, đã thế còn là giọng nói Hàn Sâm quen thuộc vô cùng.

“Gì mà tranh với ngươi chứ? Vật mà hội trưởng đại nhân vật để lại vốn phải có một phần của ta. Hay là ngươi nghĩ vật mà hội trưởng đại nhân vật lưu lại, chỉ có Cổ Ma ngươi mới có tư cách có được?” Một giọng nữ tràn đầy từ tính và hấp dẫn, không phải là Đại Thiên Ma thì là ai.

“Trước kia ngươi luôn thích đối nghịch với ta, tới bây giờ cũng thế, xem ra đã tới lúc ta và ngươi chấm dứt rồi.” Giọng của Cổ Ma lạnh lùng lại truyền đến.

“Đại Thiên Ma lại ở Phàm Trần Thiên thật, hơn nữa còn tới nơi này, nếu như Táng Đạo Thiên cũng trở lại thì đúng là nhộn nhịp.” Sắc mặt của Hàn Sâm có hơi cổ quái, đột nhiên nhớ tới ban đầu Đại Thiên Ma nói nàng và một vị phó hội trưởng khác không hợp nhau, Hàn sâm vốn cứ nghĩ kẻ mà nàng nói tới là Táng Đạo Thiên, nhưng bây giờ xem, một vị phó hội trưởng khác mà Đại Thiên Ma nói tới là Cổ Ma rồi.

Hết chương 3353.

Chương 3354. Song Ma đại chiến

“Thế ngươi muốn giải quyết thế nào đây? Giết ta à? Không phải ta ta coi khinh ngươi đâu, nhưng với trình độ bây giờ của ngươi thì vẫn chưa đủ để làm thế” Đại Thiên Ma khinh thường nói.

Cổ Ma lạnh lùng nói: “Ta đúng là không giết được ngươi, nhưng chỉ cần có ta ở đây thì ngươi đừng mơ lấy được thứ mà lão hội trưởng để lại. Đây không phải thứ ngươi nên lấy, cẩn thận có mạng lấy nhưng không có mạng dùng.”

“Nếu ta không có tư cách lấy, thế thì ngươi lại càng không có hơn. Người đừng có quên, ta mới là đệ nhất phó hội trưởng của hội Thần Loạn nhé.” Đại Thiên Ma nói.

“Đệ nhất phó hội trưởng thì đã sao nào, đừng nói bây giờ hội Thần Loạn đã chỉ còn là trên danh nghĩa, cho dù vẫn còn thực quyền thì phó hội trưởng nên trông giữ thứ này cũng Táng Đạo Thiên, chứ không phải Đại Thiên Ma ngươi.” Cổ Ma khinh bỉ nói.

“Nói vậy thì, ngươi nhất quyết muốn tranh với ta đúng không?” Đại Thiên Ma hừ lạnh nói.

Hàn Sâm nghe đến đó, vốn đang tưởng hai người bọn họ chắc chắn sẽ có một trận đại chiến, ai ngờ Cổ Ma lại chuyển chuyển đầu mâu, nhàn nhạt nói: “Không phải ta muốn tranh với ngươi, nhưng ta đã tìm được chủ nhân của thứ kia rồi. Ta tới lấy thứ này là muốn nộp lại cho nàng, chẳng nhẽ ngươi muốn tranh giành với vị kia sao?”

“Ngươi nói tìm được là tìm được à? Sao ta phải tin ngươi? Ta vẫn còn chưa gặp được nàng đây.” Đại Thiên Ma xem thường nói.

Cổ Ma cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Ban đầu vũ trụ trọng khải, hội trưởng đại nhân đưa nàng tới đại vũ trụ gen để tránh cho vũ trụ trọng khải gây hại tới nàng. Lúc ấy ta biết chuyện này nên mới nhân cơ hội chuyển thế tới đại vũ trụ gen, tìm kiếm tung tích của nàng.”

“Nói thế thì ngươi tìm được rồi à? Vậy ngươi ra nghe thử, kẻ đó là ai, bây giờ đang ở đâu?” Đại Thiên Ma hỏi như đùa cợt.

“Nàng tên Bảo Nhị, cái tên này chắc ngươi vẫn chưa nghe nói qua, nhưng chắc tên người nuôi nấng nàng thì ngươi đã nghe thấy rồi, chính là Hàn Sâm.” Cổ Ma nói.

Hàn Sâm nghe xong thì cả kinh, không ngờ người mà bọn họ nói tới một hồi lâu lại là Bảo Nhi, hắn không kìm lòng được vểnh tai lên nghe, trái tim cũng nhảy lên thình thịch, hắn hy vọng có thể biết được nhiều bí mật về Bảo Nhi hơn từ chỗ bọn họ.

Đại Thiên Ma không nói gì một lúc lâu, rồi Cổ Ma lại nói: “Nhìn sắc mặt của ngươi, hình như ngươi đã gặp Bảo Nhi đại nhân?”

“Gặp qua thì đã sao?” Lúc này Đại Thiên Ma mới hừ lạnh nói.

“Ngươi đã biết Bảo Nhi đại nhân trở về, thì đâu cần tranh đoạt với ta nữa đúng không.” Cổ Ma nói.

Đại Thiên Ma khinh thường bĩu môi nói: “Cổ Ma à Cổ Ma, ngươi cũng xem thường Đại Thiên Ma ta quá rồi đấy nhỉ? Ai biết ngươi lấy thứ kia là vì Bảo Nhi đại nhân, hay là cho bản thân mình chứ? Cho dù muốn giao cho Bảo Nhi đại nhân, thì cũng nên do ta bảo quản mới đúng.”

“Ngươi không tin ta thì sao ta tin ngươi được?” Cổ Ma hỏi ngược lại.

“Nói đến nói đi, thì vẫn phải xem nắm đấm của ai cứng hơn, dù sao ta và ngươi đã chướng mắt đối phương từ lâu rồi, ở chỗ này quyết đấu sinh tử luôn đi.” Đại Thiên Ma lạnh lùng nói.

Kế tiếp, Hàn Sâm nghe được một loạt tiếng vang rầm, bịch linh tinh truyền đến, rõ ràng là Cổ Ma và Đại Thiên Ma đã đánh nhau.

“Các ngươi đừng vội đánh, nói cho rõ ràng trước đã có được không?” Hàn Sâm thấy sốt ruột, sử dụng Động Huyền Khí Tràng xuyên qua hang chuột, thông qua đường ống ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng phát hiện chỗ của Cổ Ma và Đại Thiên Ma.

Vị trí của bọn họ là ở trong một tòa cung điện thanh đồng khác cách cung điện thanh đồng Hàn Sâm đang ở không tới ba trăm mét, đang chiến đấu với nhau kịch liệt.

Bọn họ không biết đã sử dụng cách mà đều thoát khỏi sự áp chế của Phàm Trần Thiên, bóng dáng Đại Thiên Ma phiêu lơ lửng mơ hồ như quỷ my, mà Cổ Ma thì bất động như núi, vẫn duy trì thế phòng thủ.

Nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được, mặc dù thuật gen của Cổ Ma thay đổi liên tục, nhưng bởi vì tỷ lệ Phá Giới quá thấp nên bị Đại Thiên Ma áp chế sít sao, hoàn toàn không có cơ hội phản kích, bị thua là chuyện sớm muộn thôi.

Mà thuật gen của hai người đều quỷ dị khó lường, bọn họ sử dụng các loại thuật gen tự nhiên vô cùng như múa bút thành văn, đánh tới lúc này mà vẫn chưa dùng trùng thuật gen, Hàn Sâm nhìn mà thấy kinh ngạc với sự uyên ác trong sở học của hai người bọn họ.

“Đại Thiên Ma, ngươi đừng có khinh người quá đáng.” Cổ Ma bị áp chế càng ngày càng lợi hại, không nhịn được lớn tiếng quát.

“Ta cứ bắt nạt ngươi đấy, thì đã sao? Ngươi chuyển thế sống lại suốt nhiều trăm triệu năm như vậy rồi mà cũng chỉ tu luyện đến trình độ này, bị bắt nạt cũng đáng đời lắm.” Đại Thiên Ma cất tiếng giễu cợt.

“Được thôi, vậy ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc Cổ Ma ta có phải hạng người dễ bắt nạt hay không.” Cổ Ma xem chừng là tức thật, ma khí màu đen trên người dâng lên, thậm chí còn có một quang ảnh màu vàng trông giống một pho tượng Phật Đà viễn cổ phủ xuống người hắn, thoáng cái đã biến ma khí màu đen thành phật quang màu vàng lấp lánh.

Lực Thiên Ma màu xám tro như ma quỷ kia của Đại Thiên Ma đụng vào phật quang màu vàng nhưng lại không áp chế được như lúc trước, chỉ hơi chiếm thế thượng phong thôi.

“Linh hồn kép Phá Giới?” Đại Thiên Ma kinh ngạc bật thốt lên.

Cổ Ma lạnh lùng nói: “Chuyển thế sống lại mặc dù lãng phí rất nhiều thời gian của ta, nhưng không phải không thu hoạch được gì. Ngươi còn nhớ Tí Hộ Sở mà lúc trước hội trưởng đại nhân đề cập tới không, †a chuyển sinh vào trong Tí Hộ Sở đó.”

“Ngươi cũng may quá ha, lại chuyển sinh vào nơi sinh ra Thánh Linh, chẳng trách ngươi lại có được linh hồn kép, chắc đây cũng không phải tình cờ đâu ha?” Đại Thiên Ma và đánh với Cổ Ma vừa nói chuyện.

Cổ Ma cũng giống vậy, vừa chiến đấu vừa đáp: “Đương nhiên không phải tình cờ, nơi mà lão hội trưởng đưa Bảo Nhi đại nhân tới chính là chỗ đó, ta muốn tìm kiếm Bảo Nhi đại nhân nên đương nhiên chỉ có thể chuyển sinh tới đó thôi. Nhưng vì muốn chuyển sinh vào Tí Hộ Sở, mà ta đã phải bỏ ra cái giá không hề nhỏ, đến linh hồn cũng suýt tan thành mây khói luôn.”

“Đáng tiếc, cho dù ngươi đang chiếm được chỗ tốt từ nơi sinh ra Thánh Linh thì vẫn không phải đối thủ của ta.” Đại Thiên Ma cười lạnh nói.

“Quả thật ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta thì cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ. Nếu như Táng Đạo Thiên trở về vào lúc này thì ngươi nghĩ ngươi còn lấy được đồ sao? Khát vọng của hắn về thứ kia chắc chắn chẳng kém gì ta và ngươi đâu.” Có vẻ Cổ Ma muốn thuyết phục Đại Thiên Ma bằng ngôn ngữ.

Nhưng mà Đại Thiên Ma lại chẳng dao động tí nào, sát khí tỏa ra bốn phía: “Vậy thì ta sẽ giết chết ngươi trước khi Táng Đạo Thiên trở về.”

Trong lúc nói chuyện, hai tay của Đại Thiên Ma kết một thủ ấn cổ quái, một dao động lực lượng cổ quái chấn động lan ra từ tay của nàng. Hàn Sâm còn chưa nhìn rõ có chuyện gì xảy ra thì cảm thấy bỗng Động Huyền Khí Tràng bị đánh tan, hắn đã mất cảm ứng với nơi đó.

Đợi khi Hàn Sâm lại sử dụng Động Huyền Khí Tràng men theo con đường lúc trước thò tới nơi đó thì ngực của Cổ Ma đã bị đâm xuyên, lỗ máu xuyên qua tim đang chảy ra ma huyết màu vàng kim, trông vẻ hắn sắp chết tới nơi rồi.

Mà tình hình của Đại Thiên Ma cũng chẳng khá là bao, khí tức trên

người yếu đi rất nhiều, trông vẻ suy yếu vô cùng, khóe miệng của nàng cũng tràn ra một ít máu tươi.

“Âm oán giữa ta và ngươi cuối cùng cũng chấm dứt.” Hai tay của Đại Thiên Ma lại ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị cho Cổ Ma một kích cuối cùng.

Nhưng đúng lúc này, lại có một âm thanh lạnh lùng truyền tới: “Vất vả cho hai vị quá, không có các ngươi thì ta rất khó tìm được nơi này đấy.”

Hàn Sâm cả kinh, rồi thấy cửa thanh đồng của đại điện thanh đồng đó mở ra, Táng Đạo Thiên đi đến.

Hết chương 3354.

Chương 3355. Thân nhị đại mạnh nhất

“Táng Đạo Thiên?” Cổ Ma và Đại Thiên Ma đều biến sắc.

“Hai vị phó hội trưởng tới Phàm Trần Thiên mà lại chẳng báo với ta một tiếng gì cả, liệu có xa cách quá không?” Táng Đạo Thiên cười lạnh hỏi.

Đại Thiên Ma cười quyến rũ: “Táng phó hội trưởng ngươi tới chỗ bia gen, dù ta muốn chào hỏi thì cũng không tìm được người mà.”

Táng Đạo Thiên ung dung thản nhiên, nhưng người thì lại ép về phía Đại Thiên Ma, hắn biết thừa chắc chắn Đại Thiên Ma và Cổ Ma đã tới Phàm Trần Thiên từ lâu rồi, nhưng luôn ẩn núp không ra, chờ tới khi hắn tới chỗ bia gen thì mới hiện thân tìm kiếm nơi mai táng di thể của lão hội trưởng.

Đại Thiên Ma thấy khí thế trên người Táng Đạo Thiên kinh người, lực Táng Đạo như đám chân long uốn quanh người, mỗi khi hắn đi một

bước thì khí thế lại mạnh hơn một phần, hiển nhiên hắn muốn đánh

một trận đại chiến với nàng, sắc mặt của Đại Thiên Ma vô cùng khó coi.

“Táng Đạo Thiên, trước nay ta và ngươi không có có ân oán, vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, ngươi đâu cần làm khó ta như thế chứ?” Trong lòng Đại Thiên Ma mặc dù thấy hãi nhưng vẫn cười nói thản nhiên.

Táng Đạo Thiên tỉnh bơ, vẫn tới gần Đại Thiên Ma từng bước một, hắn là chủ của Phàm Trần Thiên, mặc dù bia thanh đồng có một chút tác dụng cản trở lực lượng của Phàm Trần Thiên, nhưng ở chỗ này, hắn vẫn có thể nhận được lực lượng gia trì lớn nhất, khi thế kinh người giống như Thần Linh.

“Đại Thiên Ma, ta cũng không muốn làm khó ngươi, nhưng đáng tiếc, hạt giống gen mà hội trưởng đại nhân để lại cũng chỉ có một hạt. Xin thứ cho bổn tọa không thể chia sẻ.” Táng Đạo Thiên nói rồi thì bước ra một bước, lực lượng kinh khủng lao về phía Đại Thiên Ma như chân long gầm thét.

Vô số hôi khí như chân long tàn sát bừa bãi ở trong đại điện thanh đồng, nếu không phải đại điện thanh đồng này không tầm thường, gần như là vật bất hủ thì e đã bị ăn mòn thành tro rồi.

Hàn Sâm cảm giác Động Huyền Khí Tràng của hắn bị lực lượng kinh khủng kia đánh tan, làm cảm giác của hắn đối với những gì xảy ra trong đại điện thanh đồng cũng trở nên mơ hồ.

Bóng hình của Đại Thiên Ma nhanh chóng bay lùi về sau, cùng lúc đó hóa thành vô số ảo ảnh. Những ảo ảnh đó nổ tung, kéo cả lực Táng Đạo như chân long kia cũng nổ theo, còn nàng thì xé rách không gian chạy về phía ngoài đại điện như quỷ mị.

“Đại Thiên Ma, thôi ngươi ở lại chôn cùng với hội trưởng đại nhân đi.” Táng Đạo Thiên nào chịu thả hổ về rừng, nhân vật khủng bố như Đại Thiên Ma, không nhân lúc nàng suy yếu lấy mạng nàng thì e đợi lúc nàng khôi phục, hắn sẽ gặp phiền phức lớn.

Lực Táng Đạo khủng bố gần như bao phủ hết thảy, chôn vùi tất cả thời gian, năm tháng và vạn vật vào trong hư vô, như thể muốn cắn nuốt hết thảy.

Đại Thiên Ma cố ngưng tụ lực lượng, nhưng lực lượng nàng bộc phát ra được yếu hơn Táng Đạo Thiên rất nhiều, nhìn hai luồng lực lượng sắp đúng vào nhau, Táng Đạo Thiên đã chiếm ưu thế áp đảo.

Bịch!

Đột nhiên, sau lưng Táng Đạo Thiên dâng lên một ma quang màu vàng sáng chói, mà Cổ Ma vốn đã bị trọng thương, nằm hấp hối kia không biết đã bật dậy từ lúc nào, kim quang trên người sáng chói như Ma Thần viễn cổ, một ma chưởng mang theo chú ngôn vô tận đánh mạnh vào sau lưng của Táng Đạo Thiên.

Gần như cùng lúc đó, lực lượng trông có hơi yếu kia của Đại Thiên Ma thoáng đã để lộ ra khí tượng kinh hồn, như chư thiên ma khí phủ xuống.

Sắc mặt của Táng Đạo Thiên thay đổi kịch liệt, muốn thu hồi một phần lực lượng để ứng phó Cổ Ma đánh lén từ phía sau, nhưng hắn lại bị lực lượng quỷ dị cực kỳ kia của Đại Thiên Ma cuốn lấy, làm lực lượng của hắn không thu về được.

Bình Luận (0)
Comment