Ầm!
Lực lượng của Táng Đạo Thiên và Đại Thiên Ma dây dưa với nhau, lưng hắn thì ăn trọn một kích của Cổ Ma, ba người ngay lập tức đánh lộn vào với nhau. Mái tóc dài của Táng Đạo Thiên quơ múa, trong miệng có máu tươi tràn ra, giờ hắn đang rơi vào cục diện một chọi hai.
Hàn Sâm chỉ cảm giác được ba luồng lực lượng đang va chạm giao kích ở trong đại điện thanh đồng, nhưng không thể thấy được tình huống chính xác một cách rõ ràng, ba luồng lực lượng kia phá tan hoang đại điện thanh đồng, Động Huyền Khí Tràng cũng khó thăm dò.
“Các ngươi dám kết phường ám toàn ta à? Không ngờ đường đường là Đại Thiên Ma và Cổ Ma, tử địch trời sinh lại liên thủ với nhau đối phó một mình bổn tọa.” Táng Đạo Thiên vừa giận vừa sợ, hắn vốn đang chiếm cục diện tốt, nhưng ai ngờ trong nháy mắt đã bị xoay ngược hoàn toàn.
Đại Thiên Ma không nhúc nhích, cười duyên nói: “Hết cách rồi, ai bảo nơi này là địa bàn của ngươi chứ. Ở bên trong Phàm Trần Thiên, muốn giết ngươi thì đúng là phải bỏ ra chút tâm tư.”
Cổ Ma cũng thản nhiên nói: “Ta chuyển kiếp trọng tu, hiện giờ mới Phá Giới không lâu, nên chuyện liên thủ đánh người khác đánh một trận cũng là hiển nhiên mà”
Táng Đạo Thiên giận cười nói: “Dù các ngươi có liên thủ thì muốn giết Táng Đạo Thiên ta cũng phải chuyện dễ dàng, cùng lắm thì kéo các ngươi chôn cùng cùng với bổn tọa.”
“Ngươi đâu cần phải vậy chứ đúng không? Hội trưởng đại nhân chỉ kêu ngươi trông giữ Phàm Trần Thiên, nhưng không cho ngươi vào bia Thiên Mệnh, đến cả lối vào bia Thiên Mệnh ở nơi đâu mà ngươi cũng còn không biết, liều cả cái mạng vì thứ vốn không thuộc về mình như thế có đáng không?” Đại Thiên Ma tận tình khuyên nhủ.
Táng Đạo Thiên thì lại hừ lạnh nói: “Đừng tưởng ta không biết, hai người các ngươi cũng chỉ là con chó giữ cửa mà thôi, mà thứ ở bên trong kia là để lại cho thiếu chủ nhân.”
Ba chữ thiếu chủ nhân này vừa nói ra thì cả Cổ Ma và Đại Thiên Ma đều biến sắc, mà Táng Đạo Thiên thấy sắc mặt của hai người thay đổi thì cười lạnh nói: “Đừng tưởng bí mật kia chỉ có các ngươi biết, Táng Đạo Thiên ta cũng không phải kẻ không biết gì. Hội trưởng đại nhân mạo hiểm lớn như thể là vì cốt nhục mà chính nàng sinh ra. Tất cả mọi thứ của nơi này đều là để lại cho thiếu chủ nhân, các ngươi cũng như †a thôi, chẳng hề có tư cách đụng vào.”
“Khà khà, Táng Đạo Thiên không hổ là Táng Đạo Thiên, trước kia là ta xem thường ngươi. Không ngờ ngươi cũng biết tới sự tồn tại của thiếu chủ nhân cơ đấy, đúng thế, những thứ kia là để lại cho thiếu chủ nhân, thế nên ngươi càng không có tư cách cướp đi.” Đại Thiên Ma nói.
Hàn Sâm nghe vậy thì cũng thấy khiếp sợ trong lòng: “Lúc trước Đại Thiên Ma và Cổ Ma nói những thứ kia là của Bảo Nhi, mà Táng Đạo Thiên còn nói là để lại cho thiếu chủ nhân, thế thì chẳng phải Bảo Nhi là con gái của hội trưởng hội Thần Loạn sao?”
Trong đầu của Hàn Sâm có vô số ý nghĩ xẹt qua: “Nếu Bảo Nhi là con gái của hội trưởng hội Thần Loạn, vậy thì Lowe Kidd và Đại Thiên Ma không muốn để Thần Linh phát hiện ra thân phận chân chính của Bảo Nhi thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng sao cả người của hội Thần Loạn mà bọn họ cũng giấu chứ?”
Lúc hắn đang nghĩ thì nghe thấy Táng Đạo Thiên nói: “Như thiếu chủ nhân là cốt nhục của những người khác thì cũng thôi, nhưng hắn lại là cốt nhục của tử địch với hội Thần Loạn ta. Thân phận như thế thì có tư cách gì đòi lãnh đạo hội Thần Loạn? Nên đương nhiên thứ của hội Thần Loạn cũng không tới lượt hắn tiếp quản.”
Hàn Sâm nghe đến đó thì cảm thấy đầu ong lên, cuối cùng hắn cũng biết cha mẹ ruột của Bảo Nhi là ai rồi, kẻ được hội Thần Loạn coi là tử địch, hơn nữa còn đả động được tới lão hội trưởng của hội Thần Loạn, e cũng chỉ có chủ Thần điện tiền nhiệm mà thôi.
“Cha mẹ của Bảo Nhi lại là hội trưởng hội Thần Loạn và chủ Thần điện tiên nhiệm, ra đời hào môn quá, Thần nhị đại mạnh nhất…” Bản thân Hàn Sâm cũng không dám tin vào suy đoán của bản thân nữa, nhưng ngoài khả năng này thì hắn cũng không nghĩ ra được khả năng nào khác nữa.
Bây giờ cuối cùng Hàn Sâm cũng hiểu, vì sao tất cả sinh vật lại có thiện cảm và thái độ thần phục trước Bảo Nhi, gen di truyền của nàng mạnh tới mức gần như có thể nói là đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của cả vũ trụ chính phản, không có bất kỳ sinh vật nào có thể sánh được với gen di truyền của nàng.
Hết chương 3355.
Chương 3356. Hồ lô đằngLực lượng bên trong đại điện thanh đồng không ngừng xao động, mặc dù Đại Thiên Ma và Cổ Ma chiếm thượng phong, nhưng mà trong một thời gian ngắn rất khó giết được Táng Đạo Thiên.
Dù sao Táng Đạo Thiên cũng là chủ của Phàm Trần Thiên, mà thực lực của Cổ Ma vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, rơi vào tình cảnh giằng co.
Hàn Sâm không ngừng sử dụng Động Huyền Khí Tràng xâm nhập vào trong đại điện thanh đồng, hắn muốn nghe thêm chút bí mật, đặc biệt là chuyện về Bảo Nhi.
Động Huyền Khí Tràng bị lực lượng trong đại điện thanh đồng đánh tan hết lần này tới lần khác, Hàn Sâm chỉ đánh xâm nhập tiếp, nghe thấy âm thanh lúc được lúc không ở bên trong.
“Nể mặt hội trưởng đại nhân, bổn tọa thừa nhận hắn là thiếu chủ nhân, nhưng để cho một kẻ có được huyết mạch Thần Linh thống trị hội Thần Loạn chúng ta thì tuyệt đối không.” Giọng của Táng Đạo Thiên truyền tới đứt quãng: “Hai người các ngươi nếu đã trung thành với thiếu chủ nhân như vậy thì e cũng sẽ chẳng tới đây cướp hạt giống gen, đúng chứ? Nếu đều là cá mè một lứa, thì các ngươi có tư cách gì mà đòi chỉ trích bổn tọa?”
Đại Thiên Ma cười duyên nói: “Nói rất hay, quả thật bọn ta không có tư cách chỉ trích ngươi, nhưng hạt giống gen thì không thể để ngươi mang đi được, nên chỉ đành xin lỗi thôi ha.”
Táng Đạo Thiên chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Không cần phải xin lỗi, hội Thần Loạn chúng ta vốn là người mạnh làm vua, có bản lĩnh thì cứ tới mà ta này. Nhưng bổn tọa chỉ thấy bất ngờ, hai vị phó hội trưởng nay luôn như nước với lửa lại thông đồng với nhau bắt chẹt ta, bày ra một vở kịch hay, đúng là thật tâm cơ”
Không đợi Đại Thiên Ma nói chuyện, Cổ Ma đã tiếp lời: “Quả thật ta và Đại Thiên Ma không ưa nhau, nhưng bọn ta không ưa nhau là vì chính kiến khác nhau thôi, cũng không có ân oán cá nhân. Lúc ở trong hội thì đương nhiên sẽ như nước với lửa. Nhưng hiện giờ hội Thần Loạn đã chỉ còn tồn tại trên danh kia nên đương nhiên bọn ta cũng không còn lý do để đối chọi nhau.”
Đại Thiên Ma lại không tán đồng cách nói của Cổ Ma, bèn cướp lời: “Cổ Ma, ngươi cũng không cần nói dễ nghe như thế. Ta và ngươi đều hận không thể giết chết đối phương, mỗi tội chúng ta đều có lợi ích chung ở trong chuyện hạt giống gen này thô. Nếu không diệt trừ Táng Đạo Thiên trước, thì chúng ta đừng nghĩ lấy được hạt giống gen, thế nên bắt buộc phải hợp tác.”
“Hừ, cho dù các ngươi có giết ta thì cũng chưa chắc đã lấy được hạt giống gen. Các ngươi đừng có quên, đó là thứ mà hội trưởng đại nhân để lại cho thiếu chủ nhân, các ngươi tưởng hội trưởng đại nhân không để lại hậu chiêu thật sao?” Táng Đạo Thiên hừ lạnh nói.
“Thế thì cũng không phiền ngươi phải quan tâm.” Đại Thiên Ma nói xong, lực lượng bộc phát ra càng cuồng bạo hơn, sau đó Hàn Sâm đã nghe thấy Táng Đạo Thiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, lực lượng trong đại điện thanh đồng càng xao động hơn, Động Huyền Khí Tràng của hắn vừa vào đại điện thì đã bị đánh tan ngay tức khắc, rất khó thám thính được thêm tin tức.
Do dự một chút, Hàn Sâm quay đầu nhìn về hồ lô đằng trong hồ, thấy chuột trắng nhỏ kia vẫn chưa hết hy vọng, muốn bò lên hồ lô đằng hết lần này tới lần khác nhưng đều thất bại.
Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng: “Hạt giống gen mà đám người Táng Đạo Thiên nói, có khi nào là gốc hồ lô đằng này không?”
Hàn Sâm quan sát hồ lô đằng, càng nghĩ thì càng thấy rất có thể, Bảo
Nhi sinh ra từ trong hồ lô, nếu như hội trưởng hội Thần Loạn có để lại
thứ gì cho nàng thật, thì nếu có để lại một gốc hồ lô đằng cũng là bình thường.
“Đáng tiếc Bảo Nhi không ở đây, nếu không mặc kệ có phải hay không, cũng đều có thể lấy trước rồi lại tính.” Hàn Sâm nghĩ tới đây thì chợt nghĩ: “Không biết sau này còn cơ hội tới đây nữa không, thôi thì ta cứ thử xem có lấy được không đã. Nếu lấy được thì sau này tìm Bảo Nhi rồi đưa cho nàng cũng không muộn.”
Trong lòng nghĩ vậy, Hàn Sâm bèn đi về phía hồ, thấy cảnh chuột trắng nhỏ bị hồ lô đằng hành cho ngất ngây, Hàn Sâm cũng không dám khinh thường, hắn xuống nước trước, sau đó mới tới gần hồ lô đằng.
Hàn Sâm đã tính rồi, nếu lực lượng của hồ lô đằng kia quá mạnh mẽ, đến hắn cũng không ngăn cản nổi thì hắn sẽ bắt chước chuột trắng nhỏ, mượn lực lượng của nước ao để chữa trị thân thể bị thương.
Đi tới trước hồ lô đằng, Hàn Sâm để thân thể của mình dị chủng hóa luôn, bốn loại thuật gen đồng thời Phá Giới, cả người bị áo giáp màu đen bao vây, bên ngoài cơ thể bốc lên một quang diễm màu trắng bán trong suốt, sau đó mới duỗi tay ra nắm lá của hồ lô đằng từng li từng tí một.
Thấy Hàn Sâm đi bắt lá hồ lô thì chuột trắng nhỏ ngừng lại động tác xông về phía hồ lô đằng, nó nổi bồng bềnh trên mặt nước, đôi mắt mở †o ra nhìn lòng bàn tay của Hàn Sâm không chớp mắt.
Khi ngón tay của Hàn Sâm sắp chạm vào lá hồ lô thì trong lòng hắn cũng có hơi thấp thỏm, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm duõi tay nắm lấy chiếc lá hồ lô kia, và cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu công kích của lực lượng khủng bố.
Nhưng là sự công kích của lực lượng khủng bố trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Hàn Sâm nắm chiếc lá hồ lô kia hệt như nắm một chiếc lá bình thường, không có bất kỳ lực nào bộc phát ra từ trên lá hồ lô.
Điều làm người ta thấy quỷ dị đó là, hồ lô đằng vẫn luôn không có động tĩnh, lúc này lại bắt đầu chuyển động như vật sống, dây leo màu lục nhẹ nhàng quấn lấy lòng bàn tay của Hàn Sâm, sau đó men theo cổ tay của hắn quấn dần lên, quấn trên tay hắn hệt như một con rắn.
Hàn Sâm vẫn không nhúc nhích, bởi vì hắn không cảm được sự ác ý từ trên người hồ lô đằng, thậm chí hắn còn thoáng cảm nhận được chút ý thân mật nữa.
“Hồ lô đằng này quả nhiên có liên quan tới Bảo Nhi!” Lúc này Hàn Sâm đã xác định, tám chín phần mười gốc hồ lô đằng này chính là hạt giống gen gì gì đó mà đám người Đại Thiên Ma đã nói.
Thảm trạng của chuột trắng nhỏ vẫn còn bày ra ở trước mắt hắn, Hàn Sâm không tin bản thân có thể lấy được vật mà hội trưởng hội Thần Loạn để lại dễ như thế, hồ lô đằng chủ động gần gũi với hắn, Hàn Sâm nghĩ tới nghĩ lui thì thấy chỉ có một loại khả năng thôi, đó là vì quan hệ của hắn và Bảo Nhi.
Mặc dù Hàn Sâm không phải cha ruột của Bảo Nhi, nhưng mà Bảo Nhi cũng là ra đời nhờ hấp thu máu và lực lượng của hắn. Sau đó khi cải †ạo bên trong cơ thể ở Tí Hộ Sở, hắn đã mượn lực lượng của Bảo Nhi để cải tạo cơ thể , nên trên người hắn có khí tức của Bảo Nhi cũng là chuyện rất bình thường.
Hồ Lô Đằng chậm rãi bò lên người Hàn Sâm, quấn quanh người hắn như một con rắn, cuối cùng nhánh dây leo kết ra quả hồ lô nhỏ màu xanh kia vươn tới trước mặt Hàn Sâm, hồ lô nhỏ trên nó lơ lửng ở trước trán của Hàn Sâm, lắc qua lắc lại ở trước mặt hắn, như thể đang ngửi mùi trên người hắn vậy.
Hàn Sâm không cảm nhận được ác ý của hồ lô đằng nhưng trong lòng vẫn thấy hơi hồi hộp. Dẫu sao thì hắn cũng không phải Bảo Nhi, cũng không biết cuối cùng hồ đằng có nhận hắn hay không.
Ngay lúc Hàn Sâm thầm thấy thấp thỏm trong lòng thì hồ lô nhỏ kia lại như một cái bóng đèn, bên trong hồ lô phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu cho cả quả hồ hô như đen thủy tinh màu xanh.
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào hồ lô nhỏ, không biết phản ứng thế này là tốt hay xấu, nhưng Hàn Sâm cảm ứng được một loại dao động khí cơ kỳ dị ở trong hồ lô kia, loại dao động khí cơ này làm hắn thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Loại dao động khí cơ này có chút tương tự với dao động lực lượng của áo giáp Hắc Tinh nhưng không giống hẳn, hơn nữa dao động của nó cũng không mãnh liệt như dao động áo giáp Hắc Tinh, mềm mại êm đềm như dòng nước nhỏ vậy.
Hết chương 3356.
Chương 3357. Hạt giống của hồ lôRắc!
Ngay lúc Hàn Sâm đang cẩn thận đánh giá hồ lô kia, đột nhiên thấy cành hồ lô tách ra, hồ lô nhỏ như cái đèn kia rớt khỏi hồ lô đằng.
Hồ lô tách khỏi dây leo, hồ lô đằng vốn có màu lục thoáng cái đã khô héo, rơi tán loạn xuống trong hồ như khói bụi , trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Mà hồ lô nhỏ kia, lơ lửng trôi ở trước mặt Hàn Sâm, ánh sáng rực rỡ bên trong lấp lóe chập chờn, giống như trái tim đang đập rồi lại như đom đóm đang lóe lên.
Khi Hàn Sâm đang đang do dự có nên duõi tay đi lấy hồ lô nhỏ không, thì chuột trắng nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh ngắm nhìn cuối cùng không nhịn được nữa nhảy bật lên từ trong nước, cắn về hồ lô nhỏ.
Động tác của chuột trắng nhỏ quả thực là quá nhanh, hơn nữa quá mức đột nhiên, mà Hàn Sâm lại đang dồn sự chú ý lên hồ lô, đợi sau khi hắn phát hiện ta thì đã không kịp ngăn rồi.
Chuột trắng nhỏ há to miệng, một ngụm ngoạm luôn hồ lô nhỏ lớn chừng cỡ bàn tay vào trong miệng, nhưng mà nó còn chưa kịp nuốt hồ lô nuốt xuống bụng, thì một loạt tiếng rắc rắc vang lên, hàm răng của chuột trắng nhỏ vỡ rơi đầy đất, người thì bị bắn bay ra ngoài, tùm một cái rơi vào trong hồ, làm bọt nước bắn lên cao tới vài thước.
Khác với những lần bị hồ lô đằng biến thành than đen trước, lần này người chuột trắng nhỏ không đổi thành than đen, nhưng nó còn đáng sợ hơn than đen, thân thể huyết nhục của nó giống như được làm từ tuyết vậy, vào nước là tan. Chỉ trong phút chốc, người con chuột trắng nhỏ đã tan hết thành nước, hòa vào cùng nước trong hồ.
Hàn Sâm nhìn mà thấy rợn tóc gáy, chuột trắng nhỏ kia không phải phàm vật, tỷ lệ Phá Giới khá cao, nhưng chỉ có mới cắn hồ lô một cái thì đã hóa thành nước luôn, chuyện này cũng đáng sợ thật.
Hàn Sâm vốn còn đang do dự có nên nắm lấy hồ lô nhỏ hay không, bây giờ thì càng dè chừng không dám ra tay.
Rắc! Rắc!
Sau khi hòa tan con chuột trắng nhỏ thì trên hồ lô nhỏ lại xuất hiện biến hóa mới. Trên vỏ hồ lô trông như thủy tinh kia, xuất hiện rất nhiều vết nứt, hơn nữa vết nứt còn đang lan ra nhanh chóng, trông như sắp nát tới nơi.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc trên vỏ hồ lô đã toàn là vết nứt, cuối cùng rắc một cái võ tan.
Hàn Sâm mở to hai mắt nhìn chăm chú vào hồ lô vỡ tan tành kia, thì thấy một hạt giống hồ lô màu đỏ sậm lơ lửng ở đó, sau khi hồ lô nát thì hạt giống kai bèn rơi xuống chỗ Hàn Sâm.
Hàn Sâm duỗi tay nhận theo bản năng, hạt giống hồ lô màu đỏ sậm rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, vẻ sáng bóng trên nó dần biến mất, rất nhanh đã biến thành một hạt giống trông hết sức bình thường.
“Hạt giống hồ lô này chắc là hạt giống gen mà đám người Đại Thiên Ma muốn cướp nhỉ? Nhưng mà vật này thì có tác dụng gì? Thôi coi là hạt dưa cắn luôn chắc được chứ nhỉ?” Hàn Sâm cầm lấy nhìn quanh hạt giống hồ lô một hồi những vẫn không biết nên xử lý thế nào.
Loại mầm mống này trông thì có hơi giống với hạt bí đỏ, nhưng vỏ ngoài lại có màu đỏ sậm, trông thì óng ánh mịn màng, cứ như được điêu khắc từ huyết ngọc vậy.
Cầm hạt giống hồ lô lăn qua lộn lại nghiên cứu một lúc lâu những vẫn không tìm ra được cái gì, nên Hàn Sâm đành cất tạm nó đi, rồi lại đi tới bên cạnh hồ.
Thấy chuột trắng nhỏ không thể tái sinh thì Hàn Sâm biết nó chết rồi thật rồi, trong lòng thấy nao nao, dầu gì thì chuột trắng nhỏ cũng đã giúp hắn một chuyện lớn, không ngờ lại chết như thế.
“Cũng không biết rốt cuộc con chuột trắng nhỏ kia có lai lịch gì, mà có thể đi qua đi lại tự nhiên ở trong thanh đồng nhỉ, chắc là có quan hệ với hội trưởng hội Thần Loạn.” Hàn Sâm thầm suy đoán, nhưng đáng tiếc hắn không có cơ hội đi chứng thực.
Lại đi tới trước hang chuột, Hàn Sâm thử sử dụng Động Huyền Khí Tràng xuyên qua phần trống rỗng bên trong cột thanh đồng, dần thâm nhập tới trong đại điện thanh đồng mà ba người Đại Thiên Ma chiến đấu.
“Không biết bọn họ đã đánh xong chưa.” Hàn Sâm nghĩ, sau Động Huyền Khí Tràng vào đại điện thì lại không gặp bất kỳ trở ngại nào, làm hắn thấy được tình hình bên trong đại điện một cách dễ dàng.
Đại Thiên Ma, Cổ Ma và Táng Đạo Thiên vẫn còn ở bên trong đại điện, nhưng mà bây giờ tình huống có hơi quỷ dị, ba người tạo thành thế chân vạc, ai cũng nắm mỗi người kia một tay, có một luồng lực lượng vô hình đang vờn quanh bọn họ, tạo thành một trạng thái cân bằng vi diệu vô cùng.
“Đại Thiên Ma, bây giờ ngươi thấy vui chưa, kết quả vốn là tất thắng, mà ngươi cứ phải hại người hại mình.” Cổ Ma lạnh mặt nói.
“Ta và ngươi kiểu gì mà chẳng phải đánh một trận, ta cũng là lo trước tính sau thôi mà. Nếu trong lòng ngươi không có ý nghĩ giống thế thì sao ngăn cản kịp Thiên Ma Giải Thể đại pháp của ta chứ?” Tuy trên khuôn mặt của Đại Thiên Ma vẫn vẫn còn vương mị sắc, nhăng sắc mặt đã khó coi vô cùng, còn trắng bệch nữa.
Cổ Ma nói: “Ít nhất trước khi diệt trừ được Táng Đạo Thiên, ta sẽ không ra tay với ngươi.”
Căn cứ vào tình huống hiện trường và cuộc đối thoại của bọn họ, Hàn Sâm có thể đoán ra được sơ sơ, chắc chắn là Đại Thiên Ma đột nhiên trở mặt ở ngay thời điểm mấu chốt giết Táng Đạo Thiên, muốn giết luôn cả Cổ Ma và Táng Đạo Thiên, nhưng không ngờ Cổ Ma đã có phòng bị từ sớm, kết quả biến thành cục diện tam bên đều bị kiêm chế.
Táng Đạo Thiên trầm giọng nói: “Nếu cứ tiếp tục như thế này thì cả ba người chúng ta đều sẽ không vớt được thứ tốt gì, hay dừng tay ở đây thôi? Coi chuyện của hôm nay chưa hề xảy ra, sau này chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình để lấy hạt giống gen. “
“Ngươi nghĩ hay thật đấy, không nói tới Phàm Trần Thiên là địa bàn của ngươi, chắc gì ngươi đã thả cho bọn ta rời đi an toàn, mà cho dù ngươi có thả cho bọn ta rời đi an toàn thật, thì ngươi đã ở trong Tần Phàm Thiên tìm tòi được một tháng, bọn ta nào có cơ hội tranh đoạt hạt giống gen với ngươi.” Đại Thiên Ma bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói.
Cổ Ma cũng im lặng không nói, hiển nhiên hắn cũng không định buông bỏ.
Táng Đạo Thiên thấy bản thân không thuyết phục được bọn họ, dừng một chút rồi lại nói: “Các ngươi biết người tên Tân Tu không?”
“Có nghe qua thì sao nào?” Cổ Ma và Đại Thiên Ma không biết đột nhiên Táng Đạo Thiên nhắc tới Tần Tu vào lúc này là có ý gì.
“Các ngươi không cảm thấy người này có hơi cổ quái sao? Ra vào hai đại vũ trụ chính phải với thân thể nhân loại, tu vi của hắn ngang ngửa với lão hội trưởng, tu vi cao nhường thế, trên đời này liệu có mấy người?” Táng Đạo Thiên nói từ từ.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Đại Thiên Ma như thể nghĩ ra gì đó, đảo mắt nhìn Táng Đạo Thiên hỏi.
Táng Đạo Thiên cũng không nóng nảy, chậm rãi nói: “Sau khi đại vũ trụ trọng khải, nhân loại dần quật khởi và xuất hiện một vị cường giả khủng khiếp vô cùng là Vô Vi Đạo Tổ, trời sinh đã bất phàm, dù là bổn †ọa thì cũng rất khó chống lại được hắn. Ta đã từng thấy nghi ngờ, hắn là chuyển thế của hội trưởng đại nhân hoặc là chuyển thế của chủ Thần điện tiền nhiệm.”
“Không thể nào, cho dù hội trưởng đại nhân chuyển thế cũng phải là ở đại vũ trụ gen. Chết ở đại vũ trụ đế quốc thì làm sao mà chuyển thế ở ngay đại vũ trụ đế quốc được?” Đại Thiên Ma nói.
“Về mặt lý luận thì đúng là thế, nhưng có một điều kỳ lạ là khối nguyên
a”
thể gen kia của Vô Vi Đạo Tổ.” Táng Đạo Thiên tiếp tục nói.
Lần này sắc mặt của cả Đại Thiên Ma và Cổ Ma đều hơi đổi, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, Cổ Ma trầm giọng hỏi: “Ngươi xác định trong tay của hắn có nguyên thể gen ư?”
Hết chương 3357.
Chương 3358. Chân dung của hội trưởngTáng Đạo Thiên gật đầu: “Ta không những xác định được trong tay của Vô Vi Đạo Tổ có nguyên thể gen, mà còn nghỉ ngờ Tần Tu chính là chuyển thế của Vô Vi Đạo Tổ.”
Đại Thiên Ma và Cổ Ma cũng ngẫm nghĩ, Táng Đạo Thiên không nói gì thêm, thoáng cái cả đại điện đều yên tĩnh lại, yên lặng tới mức nếu như có cây kim rơi xuống thì cũng có thể nghe được rõ ràng rành mạch.
“Tần Tu là Vô Vi Đạo Tổ sao?” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ, nhưng hắn không có cách nào tìm được đáp án, hiểu biết của hắn về Vô Vi Đạo Tổ có hạn, không thể mang ra so sánh đối lập được.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ thì đại điện thanh đồng xảy ra biến cổ, một lực lượng kinh khủng bùng nổ ở bên trong đại điện thanh đồng, nhất thời làm Hàn Sâm Động Huyền Khí Tràng tan, không thể quan sát bên trong tình huống nữa.
Đợi khi Hàn Sâm lại quan sát được tình hình trong đại điện thanh đồng thì thấy trong đại điện đã không còn một bóng người, Đại Thiên Ma, Cổ Ma và Táng Đạo Thiên đều biến mất, chỉ còn vết máu là còn vương lại trên nền đất không ít, cũng không biết là máu ai trong ba người bọn họ, hay là cả ba luôn.
Hàn Sâm vội vàng thăm dò cả đại điện, phát hiện bốn bề đại điện đều có cửa, có ba cánh cửa thanh đồng đều bị mở ra, không biết ba người bọn họ rời đi từ cánh cửa nào.
Nơi này là bên trong bia Thiên Mệnh, có lực lượng kỳ dị quấy nhiễu, Hàn Sâm không thể sử dụng Tinh Không Đại Na Di để vào thẳng trong đó, mà Động Huyền Khí Tràng thì cũng bị vách tường thanh đồng ngăn cản, trong lúc nhất thời rất khó tra xét được hướng đi của ba người bọn họ.
“Xem ra chỉ đành quay về nhờ đường tới thôi.” Hàn Sâm lấy Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh thay đổi cơ thể của bản thân thành không xương như rắn rồi chui vào trong hang chuột, bò men lên theo thành bên trong của cột thanh đồng, mở ra lối vào trong đại điện mà đám Đại Thiên Ma vừa mới rời đi để xem thử.
Nhưng mà Hàn Sâm vừa vào trong hang chuột, vẫn chưa kịp rời đi thì lại nghe thấy tiếng có bánh răng cơ quan chuyển động. Cánh của lớn của toàn điện thanh đồng hắn đang ở này lại đang từ từ mở ra.
Hàn Sâm vội vàng núp ở trong hang chuột nhìn về phía cửa thanh đồng, thì thấy cánh của đó dần mở rộng ra, để lộ một bóng dáng yểu điệu sau nó, kẻ tới rõ ràng là Đại Thiên Ma.
“Sao Đại Thiên Ma lại tới nơi này tìm nhanh thế?” Hàn Sâm thấy kinh ngạc trong lòng, lại co rút thêm chút để tránh bị Đại Thiên Ma phát hiện.
Sau khi Đại Thiên Ma tiến vào đại điện thì lập tức nhìn về phía hồ nước, thấy một cái hồ rỗng tuếch, chỉ có nước dâng lên tới nửa ai, thì câm lòng không đặng bèn nhíu mày: “Sao lại không có cơ chứ, ban đầu rõ ràng hội trưởng đại nhân đã nói, sẽ trồng hạt giống gen ở trong hồ này, sao giờ lại không có nhỉ?”
Đại Thiên Ma lầm bầm lầu bầu đi tới bên cạnh hồ, cúi đầu nhìn xuống đáy hồ, thấy nước hồ trong suốt như không có gì, liếc mắt một cái là thấy được cả đấy, hoàn toàn không có hạt giống gì.
“Thế thì quái quá, hội trưởng đại nhân sẽ không gạt ta, hơn nữa nơi này có nguyên dịch gen, hạt giống gen cũng chỉ ở đây thì mới sống được, sao lại không thấy nhỉ? Chẳng nhẽ là vì lúc vũ trụ trọng khải, thời gian quá mức khẩn cấp nên hội trưởng đại nhân vẫn chưa kịp bỏ hạt giống gen vào trong ao sao? Vậy hạt giống gen đó đang ở đâu?” Đại Thiên Ma đứng dậy nhìn ngó khắp nơi, rồi ánh mắt nàng nhìn vào trong hang chuột.
Hàn Sâm thầm rùng mình, mặc dù đã sớm biết Đại Thiên Ma chắc chắn sẽ chú ý tới hang chuột, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy hơi thấp thỏm, người lại co lại một chút.
“Bên trong bia Thiên Mệnh mà còn có hang, xem ra con Bảo Nhãn Thử mà hội trưởng đại nhân nuôi vẫn còn sống. Nhưng với năng lực của Bảo Nhãn Thử thì chắc vẫn chưa đủ để lấy hạt giống gen.” Đại Thiên Ma thì thào tự nói rồi đi về phía hang chuột, rõ ràng nàng muốn tìm tòi đến tột cùng.
Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Khí Tràng che giấu dao động của bản thân, lặng lẽ bò lên phía trên của cột thanh đồng phía, chuẩn bị trở về theo đường cũ.
Hàn Sâm có thể xác định được hạt giống hồ lô mà hắn lấy được đó, chính là hạt giống gen mà hội trưởng hội Thần Loạn để lại từ những lời lẩm bẩm của Đại Thiên Ma. Món hời lớn nhất đã lấy được rồi, lúc này không đi thì còn đợi tới khi nào.
Nhưng mà Đại Thiên Ma chưa đi đến trước hang chuột thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn về phía bức tường ở sâu nhất trong đại điện.
“Lạ thật, ta nhớ trước kia không có bức tường này mới đúng.” Đại Thiên Ma xoay người đi tới, đi tới trước vách tường đó thì dừng lại, nàng đứng đó không nhúc nhích một hồi lâu, như thể đang quan sát thứ gì vậy.
Hàn Sâm vốn đã muốn rút đi thấy vậy thì lòng tò mò lại bị dấy lên, thế là hắn không rời đi ngay, cũng từ từ nhìn về phía vách tường.
Lúc trước sự chú ý của Hàn Sâm đều dồn lên hồ lô đằng và hồ nước nên hắn không chú ý vách tường này, chỉ biết phía trên điêu khắc chút hoa văn. Lúc này hắn cẩn thận đánh giá thì mới phát hiện ngoài điêu khắc hoa văn thì trên vách tường này vẫn còn một phù điêu hình đầu †hú, mà trên mũi của phù điêu hình đầu thú thì lại có một vòng đá.
Đại Thiên Ma quan sát một hồi thì vươn tay, cầm chặt vòng đá với vẻ thận từng li từng tí, nhẹ nhàng kéo một chút.
Vòng đá đó bị nàng kéo ra, sau đó thì nghe thấy tiếng bánh răng chuyển động, còn vách tường đó thì lại chậm rãi kéo lên, để lộ ra một †òa điện thanh đồng khác ở phía sau nó.
Nói là một tòa điện thanh đồng khác thì cũng không đúng, bởi vì thực †ế điện thanh đồng ở phía sau nối liền với điện thanh đồng ở phía trước, mỗi tội lại thêm một vách tường ở giữa, tác một điện ra làm hai.
Bây giờ này mặt tường bị kéo lên, một điện thanh đồng hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt thế nhân.
“Hội trưởng đại nhân!” Vách tường thanh đồng vẫn chưa kéo lên hết nên Hàn Sâm cũng không nhìn thấy rõ bên trong điện có cái gì, thì chợt nghe thấy Đại Thiên Ma kinh sợ thốt lên một tiếng, hai chân gập xuống quỳ gối ở trong đại điện.
“Không thể nào? Lão hội trưởng của hội Thần Loạn vẫn chưa chết ư?” Hàn Sâm sợ tới đổ mồ hôi lạnh cả người, hắn vội vàng quan sát cung điện phía sau, chỉ thấy ở phía sau cung điện có một chiếc giường, trên giường có một người phụ nữ khoác lụa trắng, đẹp như tượng ngọc đang nằm.
Khuôn mặt của nàng có chút giống với Bảo Nhi, xinh đẹp tới không gì sánh được. Lúc này nàng đang nằm nghiêng ở nằm trên giường, một †ay nâng mặt, nhắm mắt lại như ngủ thiếp đi vậy.
Nhưng mà Hàn Sâm nhìn kỹ một hồi thì lại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trông nàng rất sống động, nhưng chỉ là một pho tượng ngọc, không phải người sống thật.
“Không ngờ hội trưởng hội Thần Loạn lại là một người phụ nữ xinh đẹp như thế” Hàn Sâm quan sát tượng ngọc rồi thầm khen trong lòng.
Hiển nhiên Đại Thiên Ma cũng phát hiện bí mật này, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi mới từ trên mặt đất đứng dậy.
“Hội trưởng đại nhân, ngươi hù chết ta luôn rồi đó.” Đại Thiên Ma vỗ bộ ngực nói, mặc dù biết đây chỉ là một pho tượng ngọc nhưng nàng cũng không dám có điều gì bất kính, sau khi khẽ hành lễ thì ánh mắt nàng bắt đầu quan sát phía trên giường.
Hàn Sâm cũng đang đánh giá giường và tượng ngọc, chỉ thấy một cánh tay khác ở dưới tượng ngọc đang đè lên một quyển sách, quyền sách đó đã được mở ra sẵn rồi nên Hàn Sâm không nhìn thấy được bìa mặt của nó, nhưng hắn nhìn thấy được một chút nội dung.
Hàn Sâm vội vàng sử dụng Động Huyền Khí Tràng nhìn chăm chú, sua khi thấy rõ ràng nội dung bên trong trên sách thì sắc mặt hắn trở nên cổ quá ngay tức khắc.
“Trên trời Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu năm thành, tiên nhân sờ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh… Không thể nào… Sao bài thơ này lại xuất hiện ở đây… Chẳng nhẽ nói người lúc trước biến tiên ngọc trở thành thành Bạch Ngọc Kinh, rồi sáng tạo ra ngọc tiên chính là vị hội trưởng hội Thần Loạn… Hàn Sâm thấy kinh ngạc trong lòng.
Hết chương 3358.
Chương 3359. Số mệnh của Bảo Nhi“Nếu như lão hội trưởng của hội Thần Loạn chính là tiên nhân trong miệng của đám người Bạch Đế, nói cách khác có lẽ ở thời đại cách đây rất lâu, lão hội trưởng đã đánh xuyên qua vũ trụ chính phản, tiến vào đại vũ trụ gen… Khoan đã…” Hàn Sâm đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn nghĩ tới một loại khả năng càng đáng sợ hơn.
“Nếu như … Lão hội trưởng của hội Thần Loạn vốn là sinh vật của đại vũ trụ gen thì sao?” Hàn Sâm cảm thấy ý nghĩ của bản thân có phần điên cuồng, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Nhưng cuối cùng chỉ là suy đoán không có bất kỳ căn cứ gì, Hàn Sâm cũng không nghĩ nữa.
Lão hội trưởng của hội Thần Loạn đến từ nơi nào hình như không quan trọng lắm, bây giờ Hàn Sâm chỉ muốn biết, hạt giống hồ lô mà nàng để lại cho Bảo Nhi rốt cuộc có tác dụng gì, là tốt hay là xấu với Bảo Nhi.
Đại Thiên Ma hiển nhiên cũng nhìn thấy quyển sách kia, nàng chỉ nhìn một chút cái trang mở ra kia, cũng không dám duỗi tay đi lấy quyển sách kia, trong lòng nàng vẫn còn sự kính sợ với lão hội trưởng, dù cho đó chỉ là một pho tượng ngọc thì nàng cũng không dám tùy ý khinh nhờn.
Đại Thiên Ma cẩn thận từng li từng tí đi qua giường, tìm tòi khắp nơi. Nói là tìm tòi thôi, chứ thật ra Đại Thiên Ma chẳng dám đụng vào thứ gì, chỉ dám đưa mắt nhìn quanh.
Bên trong đại điện bày không ít đồ, đồng lư đồng đỉnh, tượng đồng nhạc cụ, giá sách thẻ tre v.v… Chủng loại hết sức phong phú, Đại Thiên Ma quan sát cẩn thận một lượt, vẫn luôn không đụng chạm vào bất kỳ một vật nào.
Cho đến khi Đại Thiên Ma thấy một vật thì người run rẩy cả lên, nghẹn ngào hô ra tiếng: “Ma Tâm lư!”
Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Khí Tràng nhìn sang, phát hiện thứ làm Đại Thiên Ma kích động thất thố, run rẩy cả người là một lư hương kim loại màu đen có đường kính hai mươi centimet.
Kiểu dáng của lư hương kia rất giống một hình cầu bầu dục có hoa văn chạm rỗng, toàn thân màu đen, cũng không biết là được chế tạo từ nguyên liệu gì, trong hoa văn thần bí chạm rỗng tản ra khói khí màu trắng.
Hàn Sâm không phát hiện được lư hương này có điểm gì đặc biệt mà Đại Thiên Ma lại kích động tới run rẩy cả người, hai tay không tự chủ được chộp về phía Ma Tâm lư.
Từ biểu cảm do dự và vẻ và bàn tay đang duỗi ra chầm chậm kia của nàng, đủ để biết lúc này trong nội tâm nàng đang rối rắm nhường nào, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của lư hương đó, cầm hai tai quai lên.
“Tiểu Niếp Niếp, ngươi đã đến rồi.” Gần như cùng lúc với Ma Tâm lư bị nâng lên, một giọng nữ êm tai lại không mất tao nhã đang vang lên trong đại điện.
“Choang!” Đại Thiên Ma nghệt người ra, Ma Tâm lư đang cầm trong tay rơi trên mặt đất mà nàng cũng như không biết, xoay đầu lại nhìn với vẻ mặt không thể tin, nhìn về phía pho tượng ngọc.
Tượng ngọc vẫn là nằm ngang trên giường, người vẫn là một pho tượng ngọc, nhưng mà trong cặp mắt kia lại ẩn chứa sinh cơ, khuôn mặt nàng cũng tràn đầy sức sống, nàng như thể sống lại vậy, nàng cười mỉm nhìn Đại Thiên Ma.
“Hội trưởng… Đại nhân…” Đại Thiên Ma nhào thẳng tới trước mặt tượng ngọc, quỳ gối trước giường, duỗi tay nắm lấy tay của tượng ngọc, kích động tới không nói ra lời.
“Tiểu Niếp Niếp, đừng như thế, đây chỉ là một tàn linh mà ta để lại thôi. Ngươi kích động quá thổi tắt luôn tàn linh này của ta thì ta không còn cách gì để nói chuyện với ngươi nữa rồi.” Tượng ngọc giơ một tay lên, vuốt ve mái tóc của Đại Thiên Ma, giống như người mẹ cưng chiều con vậy.
“Đại nhân, ngươi không thể trở về được nữa thật sao?” Đại Thiên Ma bình thường yêu mị vô cùng, có thể đùa bốn chúng sinh, nhưng lúc này lại giống một cô bé, hai mắt trong suốt, ngẩng đầu nhìn tượng ngọc, như đang cầu một đáp án.
“Chắc vậy, ta chỉ là một tàn linh mà thôi, có một số việc ta cũng không rõ lắm.” Tượng ngọc thở dài, sau đó nói với Đại Thiên Ma: “Tiểu Niếp Niếp, ngươi có gặp con của ta không?”
“Thấy rồi, nàng rất khỏe, rất xinh đẹp, nàng rất giống đại nhân ngươi, hơn nữa còn có thiên phú không ai sánh kịp nữa. Nàng thừa kế tất cả ưu điểm của ngươi, trong cả đại vũ trụ, không có một ai ưu tú hơn nàng.” Đại Thiên Ma nói.
“Ưu tú cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt, ta thà rằng nàng là một đứa trẻ bình thường, sống an ổn hết đời còn hơn.” Tượng ngọc nghe Đại Thiên Ma nói vậy, vẻ mặt trở nên vô cùng cổ quái, có vui mừng, có kiêu ngạo, nhưng lo lắng chiếm phần nhiều hơn.
“Đại nhân, ngươi đang lo Thần điện Gen không tha cho thiếu chủ sao? Thật ra thì ngươi không cần lo về vấn đề này, nếu như ta đoán không lầm, chủ Thần điện tân nhiệm hẳn đã đoán được thân phận của Bảo Nhi thiếu chủ rồi, nhưng hắn cũng không làm gì Bảo Nhi thiếu chủ, nên †a nghĩ ngươi đừng lo làm gì.” Đại Thiên Ma an ủi.
“Bảo Nhi là tên của đứa trẻ sao?” Vẻ mặt của tượng ngọc tràn đầy sự dịu dàng, tình mẹ chợt lóe mà qua.
“Vâng, có một nhân loại hỗn huyết thu dưỡng Bảo Nhi thiếu chủ, rồi đặt cho nàng cái tên này.” Đại Thiên Ma nói.
“Người nọ đối xử với Bảo Nhi có tốt không?” Tượng ngọc lại hỏi.
“Tốt, tốt vô cùng, hắn đối xử với Bảo Nhi thiếu chủ như con gái ruột vậy, mà Bảo Nhi thiếu chủ cũng rất ỷ vào hắn, cũng vì thế nên ta không cố mang Bảo Nhi thiếu chủ đi.” Câu trả lời của Đại Thiên Ma làm tâm trạng của Hàn Sâm khá hơn chút.
“Vậy thì tốt.” Tượng ngọc nói tới đây thì khẽ thở dài: “Nếu như Bảo Nhi chỉ là một đứa trẻ nhân loại bình thường thì tốt biết bao, nàng sẽ không cần gánh vác nhiều như vậy.”
“Đại nhân, ngươi nó vậy là sao?” Đại Thiên Ma nhìn tượng ngọc hỏi với vẻ khó hiểu.
Tượng ngọc thở dài thườn thượt: “Suy cho cùng bên trong người Bảo Nhi cũng có gen của hắn. Thần Linh bên trong Thần điện Gen dù có hận ta tới đâu thì cũng sẽ nể mặt hắn, không làm khó Bảo Nhi, ta chưa bao giờ thấy lo lắng về bọn họ.”
“Vậy ngươi đang lo nội bộ của hội Thần Loạn ta có người gây bất lợi cho thiếu chủ sao?” Đại Thiên Ma hỏi.
Tượng ngọc lại lắc đầu: “Mặc dù cường giả trong hội Thần Loạn nhiều như mây, người có dã tâm nhiều không kể xiết, nhưng tất cả đều là hạng người tâm cao khí ngạo. Dù là Cổ Ma và Táng Đạo Thiên thì cùng lắm cũng chỉ chiếm vị trí hội trưởng thôi, sẽ không thật làm khó con ta”
Dừng một chút, trên mặt tượng ngọc lộ vẻ đắc ý và kiêu ngạo, nói tiếp: “Hơn nữa với gen của con ta thì trong vũ trụ này, kẻ có thể đảnh thương được nàng cũng không có mấy ai.”
“Vậy đại nhân ngươi đang lo lắng về điều gì?” Đại Thiên Ma nhìn tượng ngọc, thấy vô cùng khó hiểu.
Ngoài hội Thần Loạn và Thần điện Gen, thì quả thật nàng không nghĩ ra được còn ai sẽ làm khó Bảo Nhi.
“Ta đang lo một người.” Tượng ngọc trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: “Chỉ có người kia mới thương tổn được Bảo Nhi, mà cho dù hắn không thương tổn Bảo Nhi thì cuối cùng Bảo Nhi và hắn vẫn sẽ đánh với nhau một trận, đây là số mệnh của Bảo Nhi, nàng không trốn được.”
“Sao lại thế, người kia là ai vậy?” Đại Thiên Ma trợn mắt há hốc mồm hỏi, tất cả điều này đều đã vượt qua sự tưởng tượng của nàng.
“Nhân Tổ.” Tượng ngọc chậm rãi hộc ra hai chữ.
Đại Thiên Ma nghe vậy ngẩn ngơ, nàng chưa nghe qua có một nhân loại như thế bao giờ, có thể hiểu từ nghĩa mặt chữ của hai chữ này, là chỉ tổ tiên của nhân loại.
Nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết của Đại Thiên Ma về lịch sử của nhân loại thì nhân loại không có chung một tổ tiên, nhân loại của thất đại đế quốc đều có tổ tiên riêng của mình để thờ phụng, không phải là cùng một người.
Có vẻ tượng ngọc biết nghi ngờ trong lòng Đại Thiên Ma, lại nói tiếp: “Chưa chắc hắn đã dùng cái tên này, thậm chí có thể đã chuyển thế sống lại từ sớm, không biết kiếp này hắn có tên là gì, nhưng dù có chuyển thế sống lại ra sao, dù thiên phú có kém tới đâu, lực lượng mạnh hay yếu thì hắn đều có thể dùng bộ chiến giáp nguyên thể gen kia của ta, kẻ đó chắc chắn là Nhân Tổ”
Hàn Sâm nghe tới đây thì tim hắn như thắt lại, trong đầu bỗng hiện ra một cái tên: “Tần Tu!”
Hết chương 3359.
Chương 3360. Mất“Tần Tu?” Gần như cùng lúc đó Đại Thiên Ma cũng bật thốt lên.
Tượng ngọc khẽ nói: “Ta không biết đời này hắn tên gì, cũng không biết Tần Tu mà ngươi nói là ai, nhưng những điều này đều không quan trọng, chắc chắn hắn sẽ trở về thời kỳ đỉnh phong, đến lúc đó cũng chỉ có Bảo Nhi là đánh được một trận với hắn thôi. Tiểu Niếp Niếp, ngươi đưa Bảo Nhi tới đây, để nàng hái hạt giống gen, chỉ có như thế thì nàng mới có cơ hội thắng.”
“Đại nhân, hạt giống gen ở nơi đâu?” Đại Thiên Ma nghỉ ngờ hỏi.
Tượng ngọc nghe vậy thì cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía hồ nước ở bên ngoài, rồi sắc mặt chợt đổi: “Không thể nào… Ngoài con của ta thì không có ai hái được hạt giống gen…
Đại Thiên Ma lập tức kinh hãi: “Chẳng nhẽ nói, trước đó hạt giống gen ở trong hồ thật sao?”
Tượng ngọc gật đầu, tỏ ra trầm tư: “Ta đúng là để ở đó, không có gen của Bảo Nhi làm mật mã, dù Nhân Tổ có tới thì cũng không thể mang nó đi, rốt cuộc là ai đã lấy nó chứ?”
“Nếu tượng ngọc là mẹ của Bảo Nhị, vậy thì mọi người cũng coi như là thân thích, ta nên giải thích cho rõ ràng mới đúng.” Hàn Sâm suy nghĩ một lúc, quyết định đi ra giải thích cho rõ ràng, tiện thể còn nhờ tượng ngọc kia giải đáp cho hắn một vài vấn đề.
Nhưng mà còn không đợi Hàn Sâm chui từ hang chuột ra thì lại thấy có người tiến vào đại điện thanh đồng, người lần này tới rõ ràng là Táng Đạo Thiên.
“Hội trưởng đại nhân?” Táng Đạo Thiên thấy tượng ngọc thì phản ứng giống Đại Thiên Ma y như đúc, lập tức một gối quỳ xuống hành lễ.
“Tiểu Táng Táng, ngươi cũng tới rồi” Tượng ngọc mỉm cười nhìn Táng Đạo Thiên nói.
Hàn Sâm nghe mà thấy người như nổi da gà, trình đặt tên của vị hội trưởng hội Thần Loạn này hình như ngang cơ với hắn luôn rồi.
Nhìn kẻ to lớn mạnh mẽ như Táng Đạo Thiên lại bị gọi là Tiểu Táng Táng, Hàn Sâm cảm thấy không tài nào chấp nhận nổi.
Táng Đạo Thiên lại không để ý tới cái này, sau khi hành lễ thì đứng lên nói: “Hội trưởng đại nhân, quả nhiên ngươi vẫn còn sống.”
Tượng ngọc lắc đầu nói: “Đây chỉ là một tàn linh của ta mà thôi, sắp tiêu tán rồi, ngươi đến đúng lúc lắm, sau này con ta mong ngươi chăm sóc nàng nhiều chút.”
Táng Đạo Thiên nghiêm nghị nói: “Đại nhân, Táng Đạo Thiên ta bảo đảm, dù là kẻ nào thì cũng thể bắt nạt con của ngươi ở trước mặt ta được. Nhưng xin ngươi hãy tha thứ, ta không thể phụng hắn làm chủ của Tam Thập Tam Thiên và hội Thần Loạn được.”
Tượng ngọc cười nhạt: “Không sao cả, những thứ kia cũng không phải quan trọng, chỉ cần nàng có thể sống như vậy là đủ rồi.”
Dứt lời, tượng ngọc chỉ vào cái giá làm bằng thanh đồng ở một bên trong cung điện nói: “Nơi đó có thứ ta để lại cho ngươi, chắc ngươi nhìn cái là nhận ra được, đi lấy đi.”
Táng Đạo Thiên ngẩng đầu nhìn thì trong mắt có một tia sáng lóe qua, cầm lòng không đặng thốt lên đầy kinh ngạc: “Thiên Đạo đồ lục? Đại nhân, ngươi muốn cho ta thứ này thật sao?”
Giọng của Táng Đạo Thiên cũng run rẩy luôn rồi, hiển nhiên trong lòng hắn đang kích động vô cùng.
“Ngươi muốn thì nó sẽ là của ngươi.” Tượng ngọc nhàn nhạt nói.
Người như Táng Đạo Thiên cũng không nhịn được hớn hở ra mặt, bàn †ay run rẩy nâng cuốn đồ lục này lên, rồi lại quỳ một gối xuống hành lễ với tượng ngọc nói: “Xin đại nhân yên tâm, chỉ cần Táng Đạo Thiên ta còn sống một ngày, thì chắc chắn sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt thiếu chủ nhân.”
“Ngươi có lòng vậy thì tốt, nhưng thiên ý khó đoán, thuận theo tự nhiên đi.” Tượng ngọc nhàn nhạt nói.
Táng Đạo Thiên còn muốn nói gì đó thì lại nghe thấy một âm thanh truyền tới từ cửa điện thanh đồng: “Cổ Ma bái kiến hội trưởng đại nhân.”
Cuối cùng Cổ Ma cũng vào trong tòa điện thanh đồng này, hắn cũng quỳ gối hành lễ với tượng ngọc như Táng Đạo Thiên, mặc dù đây chỉ là tượng ngọc có chứa tàn linh, nhưng hắn cũng không dám khinh nhờn.
“Ngươi đến thì tốt quá.” Tượng ngọc khẽ than nói: “Thời gian của ta đã không mấy, trước khi đi có thể nhìn thấy ba người các ngươi thì đó cũng là trời cao chiếu cố ta. Cổ Ma, bên kia cũng có một vật để lại cho ngươi, ngươi đi lấy trước đi, sau đó ta còn có lời gì muốn nói với các ngươi.”
Cổ Ma cũng không từ chối, đi về phía án thanh đồng, lấy một vật từ án thanh đồng rồi bỏ vào trong tay áo, sau đó hành lễ bái tạ với tượng ngọc.
Từ đầu tới đuôi Cổ Ma cũng không kích động như Táng Đạo Thiên và Đại Thiên Ma, nhưng Hàn Sâm vẫn phát hiện khóe mắt của Cổ Ma toát ra cảm xúc khác thường.
“Đại nhân, ngươi có lời gì muốn nói thì xin cứ việc nói ra.” Đợi khi Cổ Ma trở về trước tượng ngọc, Đại Thiên Ma mở miệng nói.
Tượng ngọc nhìn mặt của ba người, khẽ than: “Ba người các ngươi đều lớn lên bên cạnh ta, mặc dù không có quan hệ huyết thống với ta, nhưng mà nói các ngươi là con ta cũng không quá đáng.”
“Đại nhân, chúng ta đã coi ngươi là người thân nhất từ lâu rồi.” Đại Thiên Ma nói.
Mặc dù Táng Đạo Thiên và Cổ Ma không nói, nhưng nhìn từ ánh mắt của bọn họ thì cũng đủ biết, những lời này của tượng ngọc làm cảm
xúc của bọn họ chập chờn vô cùng, nhưng đám bọn hắn không thích biểu đạt bằng ngôn ngữ mà thôi.
Tượng ngọc lại nói: “Cả đời ta không cầu xin một ai cả, cho dù là kẻ đó thì ta cũng chưa lên tiếng thỉnh cầu hắn bất cứ điều gì, nhưng hôm nay †a có một chuyện muốn cầu ba người các ngươi.”
“Xin hội trưởng đại nhân phân phó.” Ba người Cổ Ma cùng hành lễ đầy nghiêm nghị.
Người khác không hiểu vị hội trưởng đại nhân này, nhưng sao bọn họ lại không hiểu cơ chứ. Năm đó nếu vị này chịu nói nửa câu mềm mỏng thì chuyện năm đó cũng sẽ không rơi vào cục diện như thế.
Hiện giờ nàng lại chịu nói ra hai chữ thỉnh cầu này, thật sự là hiếm có vô cùng, dù là vị nắm giữ cả đại vũ trụ ở trong tay, sống trong Thần điện Gen năm đó kia thì e cũng không được nghe nàng nói hai chữ này.
“Tìm hạt giống gen rồi giao nó cho con ta, không có nó thì con ta không sống nổi.” Sắc mặt của tượng ngọc ngưng trọng nói.
“Hạt giống gen không ở chỗ ngươi sao?” Táng Đạo Thiên và Cổ Ma cũng không nghe thấy cuộc đối thoại lúc trước nên không biết hạt giống gen đã bị mất.
“Ta đã không còn thời gian nữa, để Tiểu Niếp Niếp nói cho các ngươi biết đi.” Tượng ngọc nói xong thì khẽ mỉm cười với ba người: “Đời này gặp được các ngươi, thật là tốt.”
Người của cả ba đều run lên, bọn họ còn muốn nói gì đó nhưng lại thấy tượng ngọc đã nhắm hai mắt lại, hình như có linh quang tan biến khỏi tượng ngọc, trong nháy mắt tượng ngọc kia đã mất hết sức sống, biến thành một pho tượng chết.
“Đại nhân!” Đại Thiên Ma rưng rưng nước mắt, không nhịn được kêu ra tiếng.
Táng Đạo Thiên và Cổ Ma liếc mắt nhìn nhau, đều hành lễ với tượng ngọc.
“Đại Thiên Ma, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, là ai đã lấy mất hạt giống gen?” Sau khi hành lễ, Táng Đạo Thiên đứng dậy nhìn về phía Đại Thiên Ma hỏi.
Đại Thiên Ma kể một lượt đầu đuôi câu chuyện, Táng Đạo Thiên và Cổ Ma nghe rồi nhìn nhau.
“Đại Thiên Ma, ngươi cũng ôm ý muốn độc chiếm hạt giống gen rồi gạt
bọn ta, vật kia là của thiếu chủ nhân, chúng ta không ai được phép lấy. Táng Đạo Thiên nói.
Đại Thiên Ma lạnh lùng hừ một tiếng: “Không tin thì thôi, không có ngươi thì ta vẫn có thể tìm hạt giống gen về cho Bảo Nhi đại nhân.”
Cổ Ma không nói gì, nhưng ánh mắt hắn lại quan sát bên trong cung điện, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
“Nếu hạt giống gen không có ở đây thì xin mời các ngươi về, Phàm Trần Thiên không hoan nghênh hai vị” Ánh mắt của Táng Đạo Thiên cũng nhìn về phía những thứ trong đại điện, lạnh lùng nói với hai người.
“Táng Đạo Thiên, ngươi ăn mảnh như vậy, không sợ căng chết à?” Đại Thiên Ma khinh thường bĩu môi nói, hiển nhiên nàng cũng rõ ràng giá trị của những thứ đó.
Hết chương 3360.
Chương 3361. Vấn đềHàn Sâm vốn định ra ngoài, nhưng sau khi Táng Đạo Thiên và Cổ Ma xuất hiện thì hắn bỏ ý định này.
Mặc dù ngoài miệng Táng Đạo Thiên và Cổ Ma đồng ý tìm hạt giống gen trả lại cho Bảo Nhi, nhưng trong lòng bọn bọ nghĩ thế nào thì cũng chỉ có chính bọn họ mới biết được.
Nếu lúc này Hàn Sâm đi ra ngoài, để bọn họ đoán được hạt giống gen ở chỗ của hắn thì hậu quả sẽ rất khó nói.
“Bảo Nhi đáng thương của ta, đến cơ hội gặp mẹ ruột của chính mình một lần cũng không có.” Hàn Sâm thở dài trong lòng, nấp trong chỗ tối tiếp tục quan sát tình huống bên ngoài.
Hàn Sâm không biết những thứ đó mà hội trưởng hội Thần Loạn để lại kia là gì, cũng không biết có ích lợi gì, nhưng nhìn dáng vẻ kích động kia của đám Táng Đạo Thiên và Cổ Ma khi lấy được đồ thì đủ để biết đó chắc chắn không phải vật tầm thường.
Ngoài ba thứ bị bọn họ lấy đi thì trong đại điện ít nhất thì cũng phải còn hơn trăm món. Mặc dù chưa chắc tất cả đều đều có giá trị, nhưng chỉ cần một, hai món có giá trị thôi, thì cũng đủ để khiến người ta phạm tội rồi.
Đang lúc giương cung bạt kiếm thì Cổ Ma lại xoay người đi về phía ngoài đại điện.
“Cổ Ma, ngươi đi đâu vậy?” Đại Thiên Ma nói với bóng lưng Cổ Ma.
“Thứ nên cho ta, hội trưởng đại nhân đã cho ta rồi, thứ nàng không cho †a thì hiển nhiên không phải thứ của ta.” Cổ Ma nói xong thì cũng không để ý tới phản ứng của hai người, hắn bước nhanh rời khỏi đại điện, chẳng mấy chốc đã mất bóng.
Táng Đạo Thiên và Đại Thiên Ma đều tỏ ra trầm tư, không biết Cổ Ma là muốn lấy lùi làm tiến, đợi sau khi hai người bọn họ lưỡng bại câu thương thì lại tới vớt của hời, hay là đã phát hiện ra gì đó nên không dám động vào những thứ kia.
Đại Thiên Ma nhìn thoáng qua những thứ bên trong cung điện, đột nhiên nở nụ cười: “Cổ Ma nói đúng, hội trưởng đại nhân như mẹ ta, thứ nên cho ta thì nàng đã cho ra rồi, đồ mà nàng không cho ta, ta cũng không nên lấy, ngươi muốn thì để lại cho ngươi đó.”
Dứt lời, Đại Thiên Ma cũng xoay người rời đi, bước nhanh rời khỏi đại điện, thoáng cái trong đại điện chỉ còn lại mình Táng Đạo Thiên.
Tình thế trong điện trông thì rất rõ ràng, nhưng Hàn Sâm lại thầm than, Cổ Ma và Đại Thiên Ma quả thật đều là nhân vật cực kỳ khó dây dưa.
Bọn họ đều sợ hội trưởng hội Thần Loạn động tay động chân trên những thứ đó, nên không dám đi lấy, đành lùi bước trước, cố ý để đồ lại cho Táng Đạo Thiên, để Táng Đạo Thiên làm vật thí nghiệm cho bọn họ.
Nếu Táng Đạo Thiên cầm những thứ đó mà không xảy ra chuyện gì thì e chưa chắc Táng Đạo Thiên đã mang được đồ đi.
Táng Đạo Thiên hiển nhiên cũng nhìn thấu tâm tư của Cổ Ma và Đại Thiên Ma, hừ lạnh nói: “Các ngươi sợ nhưng Táng Đạo Thiên ta lại không sợ, vả lại thứ mà Táng Đạo Thiên ta đã nắm trong tay thì không người nào cướp được.”
Không hề do dự, Táng Đạo Thiên đi về phía những di vật kia, hắn nói trông khí phách hào hùng, nhưng động tác thì lại cẩn thận cực kỳ. Hắn rút một thanh kiếm ra, lấy kiếm khều một bầu rượu cẩn thận từng li từng tí một, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Bầu rượu từ từ bị khều lên, cho đến khi rơi vào Táng Đạo Thiên trong †ay vẫn không có chuyện gì xảy ra, Táng Đạo Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp Táng Đạo Thiên thu dần từng món một, mà tay áo của hắn thì giống như cái động không đáy vậy, vật gì bỏ vào trong đó cũng không thấy phồng lên.
Nhưng lúc Táng Đạo Thiên lấy bất kỳ vật gì thì cũng cẩn thận cực kỳ, phải qua ước chừng hơn nửa giờ hắn mới cất được hết mọi thứ vào trong tay áo.
“Đại nhân, những đồ này để ở đây cũng không dùng được, thôi thì cứ để cho ta dùng cho đỡ lãng phí, tương lai cũng có thể dốc thêm một phần lực cho thiếu chủ nhân.” Táng Đạo Thiên khẽ hành lễ với tượng ngọc, rồi mới mang theo đồ rời khỏi cung điện.
Táng Đạo Thiên ra khỏi đại điện, cửa lớn của đại điện thanh đồng cũng dần đóng lại theo, Hàn Sâm đang do dự có nên ra ngoài vào lúc này không, nhưng rồi cuối cùng vẫn bỏ qua, định trở về từ hang chuột.
“Đại Thiên Ma, bổn tọa biết ngay ngươi sẽ dở trò này mà.” Cửa lớn vẫn chưa khép lại hoàn toàn, Hàn Sâm nghe thấy tiếng quát lạnh của Táng Đạo Thiên đã đi ra bên ngoài truyền đến, sau đó lại có tiếng va chạm của lực lượng kinh khủng truyền đến nữa.
Hàn Sâm khẽ lắc đầu, nếu là lúc trước thì hắn cũng muốn đi ra cướp đoạt những bảo vật kia, nhưng bây giờ hắn có hạt giống gen trong người, không muốn bại lộ chính mình.
Hội trưởng hội Thần Loạn đã nói, vật này có quan hệ tới mạng của Bảo Nhi, không có hạt giống gen thì Bảo Nhi có lẽ sẽ không sống nổi, bây giờ Hàn Sâm chỉ muốn mang hạt giống gen về cho Bảo Nhi một cách an toàn thôi, tốt nhất đừng có sai lầm gì.