Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 453 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Cửa lớn thanh đồng đóng cửa hoàn toàn, Hàn Sâm đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên thấy trên tượng ngọc kia lại tản ra vâng sáng thần bí, tượng ngọc đã nhắm mắt lại giờ lại từ từ mở mắt ra.

“Nếu đã tới, vì sao không ra gặp ta?” Tượng ngọc mặt mỉm cười, cặp mắt như lưu ly kia nhìn về phía hang chột mà Hàn Sâm ẩn thân.

Lòng Hàn Sâm chợt thấy hoảng sợ: “Vị này quả là lợi hại, giờ chỉ là một tàn linh mà có thể lừa cho ba người Đại Thiên Ma không biết đâu là Nam, đâu là Bắc. Đám người đó còn tưởng tàn linh này đã tan đi, đâu ngờ tàn linh vẫn còn ở đây, đã thế nàng chỉ còn là một tàn linh mà vẫn phát hiện được ra, quả thực lợi hại hơn đám người Đại Thiên Ma không biết gấp bao nhiêu lần.”

“Khụ, ban nãy có đám người Cổ Ma ở nên tại hạ không tiện tới quấy rầy.” Hàn Sâm đành ho nhẹ một cái, rồi đi ra từ trong hang chuột, khẽ hành lễ với tượng ngọc.

Tượng ngọc khá hứng thú đánh giá Hàn Sâm, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ngươi rất tốt.”

“Cái gì?” Hàn Sâm hơi ngẩn ra, lời này của tượng ngọc không đầu không đuôi quá, làm hắn không biết phải đáp thế nào.

“Ngươi chính là vị đã thu dưỡng con gái của ta, Hàn Sâm Hàn tiên sinh sao?” Tượng ngọc chưa trả lời Hàn Sâm, chỉ mỉm cười đánh giá hắn.

“Tại hạ chính là Hàn Sâm, nhưng hai chữ tiên sinh thì tại hạ không dám nhận” Ở trước mặt một trong những nhân vật vĩ đại nhất của vũ †rụ này, Hàn Sâm cũng không dám vô lễ.

“Ngươi có công ơn nuôi dưỡng với con gái của ta, nên ngươi xứng đáng được nhận hai chữ tiên sinh này, hơn nữa ta còn phải cảm ơn ngươi.” Tượng ngọc dừng lại một lúc, sau đó lại nói: “Nếu như ngươi có nguyện vọng gì thì có thể nói cho ta biết, ta sẽ cố hết sức thỏa mãn ngươi.”

Không đợi Hàn Sâm nói chuyện, tượng ngọc lại chớp mắt nói: “Nhưng bây giờ ta chỉ còn là một tàn linh thôi, nên nếu là chuyện quá khó thì e †a không thể làm ngươi thấy hài lòng trăm phần trăm được.”

Hàn Sâm cạn lời, nghĩ thầm vị hội trưởng hội Thần Loạn trong truyền thuyết này khác xa trong tưởng tượng của hắn.

“Ta coi Bảo Nhi như con gái ruột của mình, nguyện vọng thì thôi, nhưng tại hạ có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.” Hàn Sâm nói.

“Ngươi nói.” Tượng ngọc khẽ gật đầu.

“Sao ngươi nói Bảo Nhi không có hạt giống gen thì không sống được, còn có, sao cứ phải là Bảo Nhi đánh một trận với người nọ?” Hàn Sâm hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

Trên thực tế Hàn Sâm thấy có hơi oán giận với người này, cái gọi là số mệnh đó phần lớn đều là ân oán mà trưởng bối gán ép lên đời sau. Làm mẹ của Bảo Nhi, hình như hội trưởng hội Thần Loạn không nên để Bảo Nhi gánh vác nhiều thứ như vậy.

Tượng ngọc nhìn Hàn Sâm thấy có hơi bất ngờ, sau đó khẽ thở dài: “Bảo Nhi được ngươi thu dưỡng, là phúc khí của nàng và cũng là vận khí của ta.”

Dừng một chút, tượng ngọc thở dài nói: “Không phải là ta bắt Bảo Nhi đánh một trận với hắn, mà là nếu hắn biết Bảo Nhi là con gái của ta thì chắc chắn hắn sẽ tìm cách giết chết Bảo Nhi. Là một người mẹ, ta cũng chỉ mong con mình có thể sống hạnh phúc, sao lại muốn nàng đi liều mạng với người ta cơ chứ?”

Hết chương 3361.

Chương 3362. Ai là Nhân Tổ?

“Sao hắn lại muốn giết Bảo Nhi?” Hàn Sâm muốn biết rõ nguyên nhân trong đó.

Tượng ngọc nhìn thoáng qua Hàn Sâm rồi nói: “Nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa rồi, tóm lại ngươi phải biết rằng, Nhân Tổ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Bảo Nhi, mà nếu Bảo Nhi không có hạt giống gen thì nàng cũng sẽ không có năng lực để đánh một trận với Nhân Tổ. Thế nên dù có thế nào thì cũng phải đưa hạt giống gen đến tay Bảo Nhi, chỉ có vậy thì nàng mới có cơ hội sống sót.”

“Xin ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ đưa hạt giống gen đến tay Bảo Nhi, còn nữa, ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn Bảo Nhi, dù hắn có là ai” Hàn Sâm nói với ánh mắt kiên định.

Nhưng tượng ngọc lại lắc đầu nói: “Ngươi đã rất mạnh, nhưng vẫn không đánh thắng được Nhân Tổ, ngoài Bảo Nhi có hạt giống gen thì trong vũ trụ này không còn có sinh vật nào đủ sức đánh được với Nhân Tổ nữa. Đây là số mệnh đã được định sẵn của Bảo Nhi, thế nên ngươi buộc phải sống sót và đưa hạt giống gen đến tay Bảo Nhi, trước lúc đó thì có thế nào ngươi cũng phải nhịn.”

“Trong vũ trụ không có vô địch tuyệt đối mới đúng chứ? Rồi sẽ có cách đánh bại được hắn, nếu một mình ta không được thì vẫn có thể tìm thêm càng nhiều cường giả hơn tới giúp ta, chắc chắn sẽ có cách mà” Hàn Sâm nói.

“Chuyện không đơn giản như vậy, ngươi không rõ lai lịch của Nhân Tổ nên mới nghĩ thế thôi.” Tượng ngọc nói tới đây thì im lặng trong chốc

lát, sau đó mới thở dài nói: “Nếu như ngươi muốn bảo vệ Bảo Nhi thật, thì nhất định phải giao hạt giống gen cho nàng, đây là cơ hội lớn nhất của nàng rồi.”

Hàn Sâm thấy đến bây giờ rồi mà hội trưởng hội Thần Loạn vẫn không chịu nói ân oán giữa nàng và Nhân Tổ ra, thì biết chắc chắn nàng có điều khó mở miệng nói nên cũng không hỏi nữa.

“Ta thấy Bảo Nhi tiến vào Tam Thập Tam Thiên, nhưng mà ta không biết nàng tiến vào Trọng Thiên nào.” Hàn Sâm nhìn tượng ngọc rồi nói, đây là vấn đề lớn nhất mà hắn phải đối mặt lúc này, không tìm được Bảo Nhi thì hết thảy đều là nói suông.

“Bảo Nhi tới Tam Thập Tam Thiên? Thế thì phiên phức rồi, bia gen đã trở về như cũ, nếu chân thân của ta ở đây thì có cách tìm được vị trí của Bảo Nhi. Đáng tiếc giờ ta chỉ là một tàn linh, e là lực bất tòng tâm rồi. Điều bết bát hơn chính là, dựa vào ý của ngươi và đám Đại Thiên Ma thì tên Tần Tu rất có thể là chuyển thế của Nhân Tổ, hơn nữa rất có thể thực lực của hắn đã sắp khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, nếu bây giờ hắn thấy Bảo Nhi thì có khi sẽ đoán ra thân phận của Bảo Nhi.”

“Theo ta được biết, khi còn bé Tần Tu chẳng có chút thiên phú tu hành nào, hắn là chuyển thế của Nhân Tổ thật sao?” Hàn Sâm có chút nghi ngờ hỏi.

Mặc dù nói chuyển thế sẽ loại bỏ những thông tin trong linh, nhưng mà kẻ mạnh như Nhân Tổ, dù có chuyển thế sống lại thì chắc chắn vẫn sẽ có thông tin gen di truyền mạnh, không thể nào chuyển sang kiếp thành một phế vật đến tư chất tu hành cũng không có chứ nhỉ?

Nếu Tần Uyển Nhi không cưỡng chế chuyển huyết mạch của mình cho Tần Tu, thì Tần Tu chẳng có cơ hội tu hành luôn ấy chứ. Một người như vậy mà là chuyển thế của Nhân Tổ sao?

Tượng ngọc nói: “Điều này cũng rất bình thường, ta và cha của Bảo Nhi đã để lại chút mầm họa trong linh hồn của hắn, cho dù hắn có chuyển thế luân hồi thì cũng phải chịu hạn chế nhất định, luôn không thể vượt qua được cửa ải cuối cùng. Nhưng với năng lực của hắn thì thoát khỏi hạn chế này chỉ là vấn đề thời gian thôi, có lẽ đời này hắn đã thoát được khỏi hạn chế rồi, vậy thì hắn chắc chắn có thể vượt qua được ải cuối cùng. Đến lúc đó người có thể đánh một trận với hắn, cũng chỉ có Bảo Nhi được di truyền gen kép thôi.”

Mặc dù giọng điệu của hội trưởng hội Thần Loạn rất bình thản, nhưng hắn vẫn nghe ra được nàng rất kiêu ngạo và tự đắc về Bảo Nhi.

“Di truyền gen kép thôi mà? Bảo Nhi hấp thu tinh huyết của ta mới ra đời được, chắc trong gen di truyền của nàng cũng có một phần của ta mới đúng.” Lời này Hàn Sâm cũng chỉ dám nghĩ, đương nhiên hắn không dám nói ra rồi.

Tượng ngọc không nhìn Hàn Sâm, cũng không phát hiện tâm tư khác thường của hắn, nghĩ một lúc lâu mới nhìn Hàn Sâm nói: “Bây giờ biện pháp duy nhất tìm được Bảo Nhi cũng chỉ đành dựa vào ngươi thôi.”

“Cách gì?” Hàn Sâm vội vàng hỏi.

“Trên người của ngươi có một bộ phận thông tin gen của Bảo Nhi, sử dụng một chút thủ đoạn đặc biệt là có thể kích thích những thứ thông †in gen này liên lạc với Bảo Nhi, từ đó ngươi có thể cảm ứng được chỗ ở của nàng. Nhưng làm vậy thì sẽ có một tai hoạ ngầm rất lớn, sẽ tạo ra gánh nặng không nhỏ cho cơ thể của ngươi, nhẹ thì sẽ làm thông tin gen của ngươi hỗn loạn, nặng thì có khả năng sẽ thay đổi thông tin hạch tâm gen của ngươi.” Tượng ngọc cũng không định giấu Hàn Sâm.

“Nếu như không có phương pháp khác, vậy thì cứ làm thế đi. Còn nữa, cho dù ta có thể cảm ứng được chỗ của Bảo Nhi, nhưng ta cũng không thể xuyên qua bức tường cản trở của Tam Thập Tam Thiên, nên vẫn không tìm được nàng.” Hàn Sâm nói.

“Cái này cứ giao cho ta.” Tượng ngọc nói rồi, ở ấn đường dần tản ra một ít linh quang: “Đây là lực lượng cuối cùng của ta, sau đó ta sẽ tiêu tán hoàn toàn, sau này Bảo Nhi giao cho ngươi đó.”

“Ngươi yên tâm, ta nói rồi, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm thương tổn tới Bảo Nhi, bởi vì nàng cũng là con gái của ta.” Hàn Sâm đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Ngươi có phải tiên nhân ở Bạch Ngọc Kinh không?”

Tượng ngọc mỉm cười nói: “Bạch Ngọc Kinh là vật bầu bạn của ta.”

Mặc dù Hàn Sâm đã sớm đoán được có khả năng hội trưởng của hội Thần Loạn có xuất thân là người của đại vũ trụ gen, nhưng khi chính †ai nghe nàng nói thì trong lòng vẫn thấy hơi khiếp sợ.

Ở trong dòng thời gian dài vô tận lúc trước, vị này đã đánh xuyên vũ trụ chính phản, và còn suýt phá hủy sự thống trị của Thần Linh ở vũ trụ phản ngược này, quả là một nhân vật muôn đời khó gặp.

Hàn Sâm còn muốn hỏi gì nữa, nhưng đốm linh quang kia của tượng ngọc đã bay ra khỏi cơ thể của tượng ngọc, rồi bắn thẳng về phía trán của Hàn Sâm, đồng thời một cái âm thanh truyền vào trong tai Hàn Sâm: “Ta không có thứ gì để lại được cho ngươi, nhưng mà ta tin, ngươi có dùng hết mọi lực lượng để giúp Bảo Nhi, bây giờ người mà ta có thể tin tưởng hoàn toàn cũng chỉ có ngươi thôi. Nhưng mà trước đó, ngươi nhất định phải nhẫn nại, nhất định phải giao hạt giống gen cho Bảo Nhi. Còn có, nếu như ngươi thấy một thứ có hai nguyên thể gen một trắng hai loại hoàn toàn nhau kết hợp với nhau, mà người có vật này chính là Nhân Tổ. Nếu như vật mà nguyên thể gen kết hợp không còn ở trên người hắn nữa thì chứng tỏ hắn đã thoát khỏi hạn chế, ngươi và Bảo Nhi càng phải cẩn thận hơn…”

Nói xong câu đó thì linh quang kia đã rơi xuống trán Hàn Sâm, Hàn Sâm bỗng cảm thấy như có một luồng lực lượng mềm mại tan ra ở trong đầu hắn, thoáng cái người hắn như bị nhiệt lượng mà núi lửa bùng nổ sinh ra hòa tan, tế bào khắp cả người đều như biến thành

nước sắt.

“Vật mà hai nguyên thể gen một đen một trắng kết hợp?” Trong đầu Hàn Sâm vẫn đang suy nghĩ về câu cuối của hội trưởng hội Thần Loạn, song trong đầu hắn cũng hiện ra hình dáng trứng Vô Cực: “Chẳng nhẽ Vô Vi Đạo Tổ chính là Nhân Tổ… Vậy trứng Vô Cực chính là thứ hạn chế mà hội trưởng hội Thần Loạn và chủ Thần điện tiền nhiệm đã để lại ở bên trong linh hồn của hắn?

Nhưng thời gian lại không cho Hàn Sâm cơ hội để suy nghĩ, chút linh lực này của hội trưởng hội Thần Loạn giống như đốm lửa đã châm lửa cho thùng thuốc súng vậy, nó làm cho thông tin gen của Hàn Sâm nổ tung chỉ trong nháy mắt, và một phần thông tin gen trong đó bị cường hóa phóng đại.

Hết chương 3362.

Chương 3363. Đánh với chúa tể

Đợi khi loại cảm giác nổ tung này dần biến mất thì người Hàn Sâm dần bình phục lại, hắn cảm thấy cũng không nghiêm trọng như hội trưởng hội Thần Loạn đã nói, chút linh lực cuối cùng của hội trưởng hội Thần Loạn chỉ có tác dụng ưu hóa gen thôi, cũng không làm thông tin gen của Hàn Sâm hỗn loạn.

Sau khi ưu hóa, Hàn Sâm vốn đã có năng lực cảm nhận mơ hồ, giờ nó lại trở nên càng mạnh hơn, làm hắn cảm nhận được vị trí đại khái của Bảo Nhi một cách rõ ràng.

Loại năng lực cảm giác này chỉ hữu hiệu giữa hắn và Bảo Nhi, những năng lực cảm giác ở phương diện khác thì không được tăng cường, nói nó là sự liên hệ gen sâu sắc hơn cũng không quá.

“Hội trưởng hội Thần Loạn không gạt ta, quả nhiên có thể cảm giác đến vị trí của Bảo Nhi.” Trong lòng Hàn Sâm mừng như điên, hắn thoáng thoáng cảm giác được, Bảo Nhi cũng đã cảm ứng được sự hiện hữu của hắn, đang đi về phía hắn.

“Hội trưởng hội Thần Loạn nói nàng có thể giải quyết vấn đề xuyên qua Tam Thập Tam Thiên của ta, không biết là đã giải quyết chưa nữa.” Hàn Sâm không do dự nữa, hành lễ với tượng ngọc một cái, rồi chui ra ngoài theo hang chuột.

Hàn Sâm không để ý tới đám người Đại Thiên Ma nữa, trở về thẳng theo con đường khi tới, chẳng mấy chốc hắn đã tới lối vào bị Tà Thần Chi Tu che lại.

Nhưng mà lần này, Hàn Sâm vẫn chưa đến gần những Tà Thần Chi Tu kia thì chúng nó lại tự động dạt ra, trông cứ như gặp phải ôn thần vậy, cả đám muốn tránh còn không kịp.

Hàn Sâm lao ra khỏi bia thanh đồng, nhìn thoáng qua hư không của Phàm Trần Thiên rồi thoáng cái đã tung người bay lên, dịch chuyển tức thời vào trong hư không, hắn muốn phà vỡ bích chướng của Phàm Trần Thiên và tiến vào Trọng Thiên tiếp theo.

Hàn Sâm cảm giác được Bảo Nhi đang Trọng Thiên phía trên này, mặc dù không biết cụ thể là nàng đang ở tầng thứ mấy, nhưng chắc chắn là ở trên.

Khi mà Hàn Sâm tiếp xúc với bích chướng của Phàm Trần Thiên thì chợt cảm nhận được một áp lực cực kỳ lớn, hình như lực lượng quy tắc của Phàm Trần Thiên áp chế hắn.

Nhưng rồi Hàn Sâm chợt cảm thấy trong tế bào của cơ thể tuôn ra một luồng khí tức thanh linh, đột nhiên cảm giác thân thể tế bào bên trong chảy ra vẻ kỳ dị trong suốt linh khí tức, lực lượng quy tắc của Phàm Trần Thiên lập tức tan rã, để Hàn Sâm đột phá bích chướng, tiến vào Thập Nhất Trọng Thiên một cách thuận lợi.

Thập Nhất Trọng Thiên là một thế giới tràn ngập hoa, khắp nơi đều là bụi hoa và cành hoa uống quanh tới chân trời, những tinh linh trống giống ong mật hoặc bươm bướm bay múa, chăm chỉ thu thập mật hoa ở chân trời.

Hàn Sâm mới vừa tiến vào Thập Nhất Trọng Thiên thì đã cảm giác được có một loại lực lượng quy tắc kỳ dị phủ xuống người hắn, nhưng vì trên người hắn có một luồng khí tức linh lực kỳ dị kia bảo vệ nên lực lượng quy tắc không xâm lấn được cơ thể của hắn, mà còn dần đón nhận hắn trong sự điều hòa của khí tức linh lực kia.

“Hội trưởng hội Thần Loạn quả nhiên không phải người tầm thường,

chỉ còn là một tàn linh mà lại có thực lực như thế” Hàn Sâm tán thưởng trong lòng.

Thật ra thì Hàn Sâm đã đánh giá cao thực lực của luồng tàn lực này của hội trưởng hội Thần Loạn rồi. Có được hiệu quả như vậy thì ngoài việc quả thật trưởng hội Thần Loạn có đại thần thông, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là nàng đã từng là chủ nhân của bia gen, Tam Thập Tam Thiên cũng là nàng chia ra dựng lên, nên không có ai hiểu nơi này hơn nàng. Dù cho hiện giờ nàng đã không phải chủ nhân của bia gen nữa, nhưng vẫn có thể sử dụng chút ít lực lượng để Hàn Sâm có thể ở qua lại trong Tam Thập Tam Thiên mà không gặp trở ngại.

Hàn Sâm không hề dừng lại, tiếp tục phóng tới Trọng Thiên cao hơn, vị trí của Bảo Nhi vẫn còn đang ở những Trọng Thiên phía trên, không ở trong Thập Nhất Trọng Thiên.

Hàn Sâm đột phá hết Trọng Thiên này đến Trọng Thiên khác, bức tường cản trở của Tam Thập Tam Thiên không ngăn được bước chân của hắn. Luồng khí tức linh lực đó hiển nhiên là hòa vào làm một với bức tường cản trở, làm bức tường cản trở coi Hàn Sâm thành một bộ phận của cơ thể nó, và rồi hắn có thể xông qua một cách dễ dàng.

Cảm ứng về Bảo Nhi càng ngày càng mãnh liệt, Hàn Sâm cơ hồ cảm ứng được, Bảo Nhi đang vui vẻ lao về phía của hắn, khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ còn một Trọng Thiên nữa thôi.

Lại đột phá Thiên Giới bức tường cản trở, Hàn Sâm tới Thập Ngũ Trọng Thiên, lúc này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Bảo Nhi đang ở gần đây.

Quả nhiên, Hàn Sâm còn chưa thấy Bảo Nhi thì đã nghe thấy giọng của Bảo Nhi truyền đến: “Cha, cuối cùng Bảo Nhi cũng tìm được ngươi.”

Khi Hàn Sâm thấy Bảo Nhi thì nàng đã lao tới rồi, phi ngư bay bên nàng, còn Tiểu Miêu thì nằm trên đỉnh đầu của nàng. Hàn Sâm ôm nàng, oán giận nói: “Đã bảo ngươi ở lâu đài cổ của Phượng gia chờ ta rồi cơ mà, sao ngươi lại chạy tới đây một mình thế hả? Đúng là đáng đánh”

Hàn Sâm nói xong thì giơ tay lên đánh một cái vào cái mông nhỏ của Bảo Nhị, tay hắn giơ lên trông thì hùng hổ, nhưng lúc đánh xuống thì lại nhẹ nhàng.

Khuôn mặt nhỏ của Bảo Nhi đỏ lên: “Thì tại lão lừa đảo đó nói cha sẽ gặp phải nguy hiểm ở nơi này, kêu ta tới giúp ngươi. Hắn rõ ràng là gạt người, cha vẫn khỏe mạnh đâu có bị gì, cái lão lừa đảo kia lại dám nguyền rủa ngươi, lần sau nhìn thấy hắn thì ta phải véo sưng tai hắn lên mới được.”

“Lão lừa đảo? Ngươi nói Hàn Kính Chi?” Trong lòng Hàn Sâm thấy kinh ngạc, nhìn Bảo Nhi hỏi.

“Ừ, chính là lão lừa đảo đó đó.” Bảo Nhi gật đầu nói.

Sắc mặt của Hàn Sâm có hơi khác thường, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Rốt cuộc Hàn Kính Chi có ý gì? Sao hắn lại lừa Bảo Nhi tới Tam Thập Tam Thiên? Hắn có biết thân phận thật sự của Bảo Nhi không? Còn nữa, rốt cuộc Hàn Kính Chỉ là ai?”

Hàn Sâm vẫn có đủ loại nghi vấn về Hàn Kính Chi, mãi cho tới bây giờ hắn vẫn chưa xác định được, rốt cuộc Hàn Kính Chi có phải trưởng bối người thân của hắn hay không.

Đột nhiên, Hàn Sâm thấy rùng mình, vội vàng ôm Bảo Nhi dịch chuyển tức thời rời đi.

Bình Luận (0)
Comment