Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 459 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Đằng chùy nện trên hòn đá lớn và tạo ra một tiếng vang rất lớn, sau đó Hàn Sâm bàn trợn tròn mắt.

Hắn trợn tròn mắt không phải vì uy lực khổng lồ của đằng chùy, mà là hòn đá kia chẳng hề có lấy một vết rạn, trong khi đó đằng chùy lại bị bắn ngược trở về, đập cho Bảo Nhi ngồi bệt xuống đất, cái đầu nhỏ của nàng lắc vài cái, trông có vẻ đầu quay đơ rồi.

“Vãi, hội trưởng hội Thần Loạn lừa trẻ con à, sao lại để lại một thứ thế này cho con gái của mình cơ chứ?” Hàn Sâm nhìn mà dở khóc dở cười.

Nhưng mà hắn cũng biết, trong chuyện này chắc chắn là sai ở đâu đó rồi, hội trưởng hội Thần Loạn không tài nào sẽ để lại thứ vô dụng cho con gái của mình được.

Bảo Nhi lắc đầu, bò dậy lại giơ đằng chùy lên với vẻ có hơi tức giận, nàng lại đập xuống tảng đá với lực còn lớn hơn lần trước.

Một tiếng ầm vang lên, tảng đá không có chút vết tích nào, còn đằng chùy thì lại bị chấn bay ra khỏi tay của Bảo Nhị, rơi xuống khu đất xa tít †ắp, nó nảy lên nhiều lần mới ngừng lại được.

Hàn Sâm và Bảo Nhi đều ngây người, một món vũ khí không có tác dụng như vậy, bọn họ đúng là lần đầu tiên được thấy.

Dù là một thanh kiếm làm bằng sắt thường, với lực lượng của Bảo Nhi thì cũng đủ để chặt đứt tảng đá lớn kia, nhưng mà đằng chùy kia lại không để lại dấu vết nào trên tảng đá.

Bảo Nhi chưa từ bỏ ý định, nàng gọi đằng chùy về, bắt nó biến thành các loại vũ khí như đao, kiếm, súng, xiên v.v… Thí nghiệm hết một lượt luôn, nhưng kết quả vẫn vậy, đằng chùy trông thì trâu bò này đến một tảng đá cũng không đập vỡ được.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế này?” Hàn Sâm biết có lẽ Bảo Nhi vẫn chưa †ìm được cách dùng chân chính của nó, nên chỉ đành kêu Bảo Nhi cất đi trước, sau này nữa từ từ nghiên cứu sau.

Bảo Nhi tức giận vứt roi mây trên mặt đất, nhưng roi mây lại tự mình bò tới, hóa thành giáp Đằng bao trùm lấy người Bảo Nhi.

“Bảo Nhị, về trước đã rồi tính, không có sự đồng ý của ta thì lần sau không được vào Tam Thập Tam Thiên nữa đâu đấy.” Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhi và Tiểu Miêu, Tiểu Phi Ngư rồi chuẩn bị đưa các nàng ra Tam Thập Tam Thiên.

Bây giờ hắn là chủ của Xích Phần Thiên, có thể dẫn người ra vào Xích Phần Thiên tự do, bản thân cũng có thể rời đi.

Nhưng mà còn không có đợi Hàn Sâm rời đi thì hắn đột nhiên cảm giác được có một khí tức kinh khủng phủ xuống Xích Phần Thiên, uy áp kinh khủng vô biên trong nháy mắt đã bao trùm cả Xích Phần Thiên.

Sắc mặt của Hàn Sâm chợt đổi, mặc dù vẫn chưa nhìn thấy người tới là ai, nhưng uy áp khủng bố như vậy, hắn cũng chưa gặp qua mấy lần, kẻ có được thực lực nhường này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

Nhưng khi Hàn Sâm thấy rõ ràng người đáp xuống là ai thì sắc mặt của hắn chợt thay đổi, thậm chí có thể nói khó coi vô cùng.

Một ánh sáng vàng rủ xuống từ trên trời, một thiếu nữ tóc vàng mặc cung trang trắng tinh như một thiên sứ chậm rãi đáp xuống, trông nàng cứ như nữ thần thánh khiếp giáng trần từ Thần giới vậy.

Hàn Sâm liếc mắt một cái là đã nhận ra, đó là Uyển Nhi tóc vàng, nhưng mà lúc trước rõ ràng hắn đã biến Uyển Nhi về trạng thái tóc đen rồi, sao giờ lại biến thành tóc vàng nữa.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Uyển Nhi tóc vàng thì Hàn Sâm biết lần này lại gặp phải phiền phức rồi.

“Tên Tần Tu khốn kiếp này, lại biến Uyển Nhi thành dáng vẻ cỗ máy giết người lạnh như băng này. Chẳng nhẽ hắn không biết Uyển Nhi tóc đen mới là lúc nàng vui vẻ nhất sao?” Hàn Sâm biết chắc chắn là do Tần Tu động tay động chân nên Uyển Nhi mới sẽ biến về trạng thái tóc vàng, trong lòng thấy tức giận vô cùng.

Gần như là cùng lúc đó, trong lòng Hàn Sâm cũng dấy lên hồi chuông báo động: “Bạch tiên sinh tính ra được, ta vào Tam Thập Tam Thiên ắt có một kiếp, đừng nói một kiếp này là ứng ở trên người Uyển Nhi đấy nhé?”

Hết chương 3367.

Chương 3368. Đánh với Uyển Nhi

Sắc mặt của Uyển Nhi tóc vàng không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng tựa như vô hồn, khi nàng nhìn về phía Hàn Sâm, hình như tiêu điểm không dừng ở trên người hắn.

“Uyển Nhi.” Hàn Sâm khẽ kêu một tiếng, nhưng khi nhìn thấy mặt Uyển Nhi không có chút biểu cảm nào thì hắn biết Uyển Nhi tóc vàng không quyến luyến hắn giống như Uyển Nhi tóc đen.

Quang diễm màu vàng trên người Uyển Nhi dâng lên, mái tóc vàng tức khắc dựng ngược lên, chỉ trong tích tắc nàng như từ một thiên sứ biến thành một ma nữ vậy.

Hàn Sâm thầm giật mình, lần này Uyển Nhi tóc vàng có chút khác với trước kia, mặc dù lực lượng của nàng vẫn là Nghịch thể Thần Linh, vẫn chưa Phá Giới, nhưng mà ở trong Nghịch thể Thần Linh của nàng, Hàn Sâm thoáng cảm nhận được một chút lực lượng quen thuộc, đó là lực lượng của áo giáp Hắc Tinh.

Ánh mắt của Uyển Nhi nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, nàng chậm rãi giơ tay lên, chém thẳng về phía Hàn Sâm như một thanh kiếm thẩm phán.

Một quang diễm màu vàng ngưng tụ thành lưỡi dao từ trên cánh tay của nàng và giáng xuống như trời phạt ở trong nhát chém ấy, chỉ trong phút chốc đã chém nát tất cả quy tắc cấm chế, chém thẳng xuống đầu Hàn Sâm.

Hàn Sâm rút kiếm Thốn Khôi ra, đồng thời khởi động chiến thể dị chủng hóa, mũi kiếm của kiếm Thốn Khôi đụng vào kim quang của Uyển Nhị, lập tức bộc phát ra kinh khủng sóng xung kích.

Hàn Sâm nắm kiếm Thốn Khôi, người hắn kéo ra một rãnh dài trên mặt đất tới tận trăm dặm, sắc mặt hắn thay đổi: “Uyển Nhi, Tần Tu đã làm gì ngươi rồi?”

Hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, một kích kia của Uyển Nhi không còn thuần lực lượng của Nghịch thể Thần Linh nữa rồi, trong đó còn chứa cả một loại lực lượng của áo giáp Hắc Tinh, mặc dù Nghịch thể Thần Linh của Uyển Nhi vẫn chưa Phá Giới, nhưng trong sự gia trì của lực lượng áo giáp Hắc Tinh, nhưng nó lại bộc phát ra chiến lực còn đáng sợ hơn sinh vật Phá Giới bình thường.

Dù con Hỏa Vĩ thú kia sống lại, thì e chưa chắc đã đỡ được một kiếm này.

Uyển Nhi không nói không rằng, người nàng thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Hàn Sâm, chém hắn như một cỗ máy giết chóc.

Hàn Sâm bộc phát hết lực lượng của chiến thể dị chủng hóa, kiếm mang của kiếm Thốn Khôi trong tay bùng nổ, hắn dốc hết toàn lực rồi mà cũng chỉ ở vào thế giằng co với Uyển Nhi thôi.

Uyển Nhi gần như là đang chiến đấu theo bản năng, mà cách chiến đấu thì lại cực kỳ giống cách chiến đấu vượt qua phản ứng cực hạn của bản thân Hàn Sâm, không ai chiếm được chỗ tốt.

Phản ứng của song phương đều nhanh tới chỉ trong tích tắc, bộ não còn chưa kịp suy nghĩ thì kiếm quang và kim quang đã bộc phát va chạm chiến đấu không ngừng rồi.

Kỹ xảo giống nhau, nhưng lực lượng của Hàn Sâm lại không mạnh bằng Uyển Nhi nên bị đè ở thế hạ phong.

Nhưng kỹ xảo của Hàn Sâm lại trên cơ Uyển Nhi, hắn lợi dụng đủ loại kỹ xảo để duy trì cục diện không thắng không bại, nhưng Hàn Sâm có thể cảm giác được rất rõ ràng, lực lượng của Uyển Nhi đang không ngừng trở nên mạnh mẽ khi chiến đấu. Cả người nàng như chìm trong ánh sáng thánh khiết, thần thể phát ra thần huy, cứ như thể mỗi khi lực lượng va chạm, thì đều có thể khiến cơ thể của nàng càng thêm sáng chói, càng đánh càng mạnh.

“Rốt cuộc Tần Tu đang làm gì với nàng? Sao trên người nàng lại có lực lượng của áo giáp Hắc Tinh?” Hàn Sâm chau mày, hắn biết áo giáp Hắc Tinh thần diệu vô cùng, nhưng lại không biết phải làm sao thì mới làm lực lượng của áo giáp Hắc Tinh phục vụ cho hắn.

Trước kia khi Hàn Sâm có áo giáp Hắc Tinh thì hắn cũng chỉ lợi dụng lực lượng của áo giáp Hắc Tinh để xúc tiến dị chủng tiến hóa. Nhưng mà có hơi lạ, lực lượng của áo giáp Hắc Tinh hình như cũng có tác dụng với dị sinh vật, dị chủng và chủng gen, nhưng nó lại không có tác dụng gì với nhân loại.

Cho dù Hàn Sâm nuốt nó thì lực lượng của nó cũng không giúp Hàn Sâm tiến hóa được, chỗ tốt duy nhất chỉ có giúp Hàn Sâm luyện thành gen vật ngữ thôi, cũng chỉ có như thế mà thôi.

“Nếu như áo giáp Hắc Tinh là đồ của hội trưởng hội Thần Loạn thật, thế thì tại sao Tần Tu lại sử dụng được áo giáp Hắc Tinh? Hắn chính là Nhân Tổ mà hội trưởng hội Thần Loạn đã nói sao?” Trong lòng Hàn Sâm thấy nghi ngờ và khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment