Kengl
Hàn Sâm lại chặn tiếp một nhát chém của Uyển Nhi, người hắn lui về phía sau trong không trung, tay nắm kiếm Thốn Khôi khẽ run rẩy, lực lượng mà đụng nhau sinh ra thật sự quá mạnh mẽ, trong cuộc chiến mới diễn ra có vài phút ngắn ngủi này, lực lượng của Uyển Nhi hình
như lại tăng lên gấp đôi, đã thế còn đang không ngừng tăng lên nữa.
“Bảo Nhi, ngươi tới một bên chờ ta.” Hàn Sâm quăng thẳng Bảo Nhi ra ngoài, hắn buộc phải chiến đấu toàn lực, nếu không hôm nay có lẽ khó thoát một kiếp thật.
Bảo Nhi bị Hàn Sâm vứt thẳng ra ngoài, cùng Tiểu Phi Ngư và Tiểu Miêu lui về nơi xa, Bảo Nhi cưỡi ở trên lưng Tiểu Phi Ngư đã biến lớn, ôm Tiểu Miêu cùng xem cuộc chiến.
Hai tay của Hàn Sâm nắm kiếm Thốn Khôi, thần mang trong mắt nở rộ, cả thế giới trong mắt hắn đều như được tạo thành từ hạt, đồng thời lấy kiếm làm đao, chém ra đao pháp Thiên Chi Hạ.
Ở dưới trời, vạn vật đều là cờ.
Hàn Sâm bỏ qua phản ứng tự nhiên của bản thân để chiến đấu, đại não vận chuyển điên cuồng, kiếm và người, người và đất, đất và trời đều thành một chỉnh thể, người ở trong cục lấy bản thân làm trung †âm, ảnh hưởng tới sự biến hóa của cả thế cục.
Đao pháp của Hàn Sâm nhìn như lộn xộn, nhát đao đầu tiên cũng không đánh tới chỗ hiểm của Uyển Nhị, rất nhiều quỹ tích di chuyển đều có hơi khó hiểu.
Nếu như là phàm phu tục tử bình thường thì có lẽ sẽ cho rằng Hàn Sâm đang làm loạn.
Nhưng mà đao pháp này rơi vào trong mắt của Tần Tu trên Tam Thập Tam Thiên thì lại khiến Tần Tu phải nói một câu: “Đao pháp rất thú vị, nhưng đao pháp thế này cũng chỉ ngăn được nhất thời, không thể thắng được Uyển Nhi. Ân oán này nên do Uyển Nhi tự mình chấm dứt.”
Lúc nói, ánh mắt Tần Tu ánh nhìn thoáng qua tay trái của Uyển Nhi, ở trên ngón út trái của nàng có một chiếc nhẫn như được điêu khắc từ hắc tinh, lúc này nó đang tản ra ánh sáng thâm thúy rực rỡ.
Kiếm Thốn Khôi trong tay Hàn Sâm vung chém liên hồi, không biết đã chém ra bao nhiêu kiếm, thân hình trong lúc bất chợt lui về phía sau, rời khỏi vòng chiến, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.