Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 468 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Đôi tay Nguyệt Thần dường như bị đánh bật ra bởi thứ sức mạnh nào đó, thân thể mất kiểm soát, phải lùi lại vài bước mới đứng vững, nàng nhìn chằm chằm Hàn Sâm bằng ánh mắt đầy nỗi nghi ngờ, im lặng một lúc lâu.

Ánh mắt Hàn Vũ Phi cũng không ngừng loé sáng, cơ thể Hàn Sâm càng mạnh thì con cháu đời sau của nàng cũng sẽ mạnh theo.

“Rốt cuộc cơ thể ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Lúc lâu sau, cuối cùng Nguyệt Thần cũng không nhịn được phải mở miệng hỏi.

Nàng thực sự không thể tin Hàn Sâm có thể đánh bại nàng trên phương diện nàng thông thạo nhất. Đây là điều nàng có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.

“Ta cũng muốn biết chuyện gì đã xảy đến với cơ thể mình.” Hàn Sâm nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Nguyệt Thần trầm ngâm quan sát Hàn Sâm hồi lâu, sau đó mới quay sang phía Hàn Vũ Phi, hỏi: “Vũ Phi, chắc ngươi từng nghiên cứu cơ thể hắn nhỉ? Kết quả thế nào?”

“Từng nghiên cứu.” Hàn Vũ Phi thoải mái thừa nhận.

“Kết quả đâu, cho ta xem một chút.” Nguyệt Thần vươn tay, nói. “Không có kết quả.” Hàn Vũ Phi lắc đầu.

“Không có kết quả là sao?” Nguyệt Thần nhíu mày.

“Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt này. Thật sự không có kết quả, không †ài nào phân tích được gen của hắn, có dùng thiết bị tiên tiến nhất và sức mạnh của ta cũng vô dụng. Gen của hắn cứ như một tảng đá cứng, làm kiểu gì cũng không phá giải nổi.”

Hàn Vũ Phi suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Mặc dù ta không có đáp án, nhưng theo ta, gen của Tam Mộc đã tiến hoá đến một trình độ, có lẽ vượt qua Tần Tu rồi.

“Không thể nào.” Nguyệt Thần cau mày nói. “Tại sao không thể?” Hàn Vũ Phi hỏi vặn lại.

“Ngươi từng hợp tác với Tần Tu, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ lai lịch của hắn. Đồng thời sở hữu gen của Loạn và Thần Linh cấp Trọng Khải, gen của hắn đã đứng ở đỉnh chóp Kim Tự Tháp. Ngoài Bảo Nhi, dù có là Thái Nhất, ở một trình độ nào đó cũng không thể sánh ngang với hắn.” Nguyệt Thần thực sự không cho rằng gen của Hàn Sâm có thể sánh kịp Tần Tu.

“Ta lại không nghĩ thế, bản thân việc tiến hoá đã tràn đầy tính ngẫu nhiên. Gen của Tần Tu tốt thật đấy, nhưng không thể phủ nhận những sinh vật có trình độ tiến hoá vượt qua hắn. Có lẽ Hàn Sâm chính là trường hợp đặc biệt ấy.” Hàn Vũ Phi kiên định với suy nghĩ của mình.

Nguyệt Thần nhìn Hàn Sâm bằng ánh mắt kỳ quái: “Không phải là không thể có trường hợp đặc biệt. Nhưng các trường hợp đặc biệt ấy đều được tạo nên từ một cơ sở nhất định. Hàn Sâm không có gen di truyền từ kiếp trước, chỉ là gen tiến hoá đời đầu tiên, nếu muốn vượt qua Tần Tu thì thực sự quá khó khăn.”

Hết chương 3418.

Chương 3419. Trận chiến Bia Gen nổ ra

“Có lẽ thế” Hàn Vũ Phi không tranh cãi nữa, song ai cũng nhận ra Nguyệt Thần không đủ lý lẽ thuyết phục nàng.

Nguyệt Thần không tiếp tục đề tài này, quay đầu nói với Hàn Sâm: “Như vậy cũng tốt, hiện giờ cơ thể ngươi đúng là rất mạnh, rất khó xác định có bì kịp Tần Tu hay không. Nhưng trong đại vũ trụ có rất ít sinh vật có thể sánh bằng ngươi. Ngươi hãy đối chiến với Bảo Nhi bằng cơ thể này, sẽ giúp ích cho nó nhiều đấy.”

Hàn Sâm ngẫm một lúc, cảm thấy Nguyệt Thần nói có lý. Với thực lực của Bảo Nhi, đương nhiên có thể kích thích sức mạnh to lớn bên trong cơ thể Hàn Sâm, có lẽ còn xác định được cực hạn của thân xác này rốt cuộc đang ở đâu.

“Chưa đầy bốn ngày nữa là đến trận chiến Bia Gen. Hãy tận dụng khoảng thời gian này cho tốt. Ta phải đi rồi, hy vọng sau này vẫn có cơ hội gặp nhau khi các ngươi còn sống.” Nói xong, Nguyệt Thần lập tức quay người rời đi, không lưu luyến chút nào, đi mấy bước đã tan biến vào trong hư không.

“Hàn Sâm, ngươi có dự định gì không?” Hàn Sâm đang định về Tí Hộ Sở đi tìm Bảo Nhi, đột nhiên bị Hàn Vũ Phi gọi lại hỏi.

“Ta có thể có dự định gì chứ? Chuẩn bị về Tí Hộ Sở, như lời Nguyệt Thần nói, lấy cơ thể này giao đấu với Bảo Nhi, có lẽ sẽ giúp ích phần nào.” Hàn Sâm nửa thật nửa giả nói.

Đôi mắt Hàn Vũ Phi sắc bén như lưỡi dao cạo, dường như đang đâm xuyên qua trái tim Hàn Sâm, nàng cười lạnh: “Là ngươi giúp đỡ Bảo Nhi, hay Bảo Nhi giúp ngươi?”

“Có gì khác biệt à?” Hàn Sâm cả kinh, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

Hàn Vũ Phi nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt: “Với tính cách của ngươi, sao có thể để Bảo Nhi mạo hiểm như vậy. E rằng ngươi cơ bản chưa từng muốn cho Bảo Nhi tham gia trận chiến Bia Gen. Bảo Nhi giao chiến cùng ngươi, rõ ràng là để nó giúp ngươi, chứ không phải ngươi giúp nó.”

Vương Vũ Hàng đứng một bên, không ngừng cười khà khà, tuy không lên tiếng nhưng rõ ràng hắn cũng nghĩ vậy.

“Ta dễ bị người ta nhìn thấu vậy sao?” Hàn Sâm cười khổ.

Vương Vũ Hàng cười nói: “Còn cần nhìn hả? Chúng ta quen biết đã lâu, có ai không biết tính ngươi, chuyện này vốn chẳng cần đoán.”

Au”

“Được rồi, tuỳ các ngươi, ta phải về Tí Hộ Sở đây.” Hàn Sâm nói với vẻ bất đắc dĩ.

Hàn Vũ Phi võ vai hắn: “Ngươi yên tâm đi, nếu chết trận cũng không cần sợ, huyết mạch gen của ngươi sẽ được truyền lại mà.”

Hàn Sâm cho rằng Hàn Vũ Phi đang nhắc đến chuyện hắn đã có con gái, không để tâm đến lời này.

“Ta chưa muốn chết đâu, đừng trù ẻo ta như thế? Thôi đi, các ngươi đừng nói ra chuyện này.” Hàn Sâm dặn dò hai câu rồi mới về Tí Hộ Sở.

Hàn Sâm vốn muốn đối chiến với Bảo Nhi để nâng cao mức hiểu biết về bản thân, nhưng Loạn lại bác bỏ ý kiến của hắn, nàng nói sự dung hợp giữa Bảo Nhi và chủng gen đang ở thời kỳ mấu chốt, nhất định phải toàn tâm toàn ý dung hợp chủng gen, không có thời gian đấu với Hàn Sâm.

Hàn Sâm bó tay, đành phải từ bỏ suy nghĩ này, lại thử làm một vài việc khác để tìm hiểu cơ thể mình.

Nếu trước đây Hàn Sâm chỉ dựa vào vận may và nỗ lực thì hiện giờ gen của hắn lại là thiên tài siêu cấp hàng thật giá thật, dù có làm gì, chỉ mới vừa học đã biết.

Hàn Sâm thả Đạo Thánh ra, đánh tàn cuộc với Đạo Thánh, hắn thắng Đạo Thánh mười chín ván.

Thậm chí thứ trước đây hắn không hề am hiểu là âm nhạc cũng trở nên đơn giản hơn hẳn, vừa nhìn đã biết đủ loại bản nhạc, ca khúc, quả thực có thể sáng ngang với các bậc thầy âm nhạc.

Ngay cả Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm cũng tỏ vẻ khó tin trước thiên phú âm nhạc của Hàn Sâm, gần như cho rằng có kẻ đang giả mạo Hàn Sâm.

“Giỏi quá mức cũng là một nỗi sầu não!” Hàn Sâm chợt phát hiện mình có vẻ đang rất chán.

Trước đây hắn làm gì cũng thấy rất mới lạ, đôi khi thua chưa chắc là một chuyện xấu. Nhưng bây giờ bất kể Hàn Sâm làm gì cũng chẳng thể thua, trái lại còn có cảm giác tất cả mọi thứ đều trở nên tẻ nhạt vô vị.

Rất nhiều thứ vốn khiến Hàn Sâm thấy hứng thú, lúc này cũng mất đi cảm giác đó, hoàn toàn không có tinh thần chơi bời nữa.

Bốn ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, Hàn Sâm vẫn chưa biết gì nhiều thêm về cơ thể bản thân. Hắn chỉ biết cơ thể hiện giờ của mình làm gì cũng đạt được kết quả tốt nhất, nhưng cực hạn của nó nằm ở đâu thì hắn vẫn chẳng biết chút gì.

“Cũng được, khi đấu với Tần Tu, chắc sẽ biết giới hạn cao nhất của cơ thể này ở ngưỡng nào thôi.” Hàn Sâm nhìn đồng hồ, trận chiến Bia Gen sắp bắt đầu. Bảo Nhi vẫn chưa dung hợp với chủng gen xong, điều này làm Hàn Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Thế cũng tốt, Bảo Nhi không dung hợp thành công thì không thể tham

gia trận chiến Bia Gen, vậy ta cũng sẽ bớt rắc rối.” Hàn Sâm đưa mắt nhìn Bảo Nhi, sau đó mới rời khỏi Tí Hộ Sở.

Rất nhiều cường giả trong Hoa Viên Không Trung đang đợi Hàn Sâm. Hàn Sâm bế Linh Nhi, kéo Kỷ Yên Nhiên ra ngồi cạnh Tiểu Hoa, cùng chờ trận chiến Bia Gen bắt đầu.

“Bất luận thế nào, nhất định phải trở về, ngươi phải nhớ kỹ, nơi này vẫn có người đang đợi ngươi.” Kỷ Yên Nhiên nắm tay Hàn Sâm, cúi đầu nói.

“Yên tâm, nếu thực sự đánh không lại thì ta vẫn còn một chiêu Nhẫn Nhục Thâu Sinh đại pháp (nhẫn nhục sống tạm bợ qua ngày), trong thiên hạ này chưa ai phá giải được nó.” Hàn Sâm cười nói.

Kỷ Yên Nhiên mở to mắt nhìn hắn, lấy ra một cái bút, kéo tay Hàn Sâm lại, viết lên lòng bàn tay ba cái tên Kỷ Yên Nhiên, Hàn Phỉ và Hàn Linh Nhi.

“Hàn Phỉ là ai?” Ban đầu Hàn Sâm hơi sửng sốt, sau đó mới sực nhớ đó là tên của Tiểu Hoa, nếu Kỷ Yên Nhiên không viết ra thì hắn đã quên khuấy mất.

“Nếu thực sự gắng gượng không nữa nữa, hãy nhìn ba cái tên này một chút.” Nàng cúi đầu nói.

Hàn Sâm không cần nhìn cũng biết mắt Kỷ Yên Nhiên đã đỏ lên rồi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố kìm nén.

“Đừng lo lắng, có các ngươi ở đây, không ai có thể lấy mạng ta” Hàn Sâm hừng hực ý chí chiến đấu.

Trong hư không đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, Tam Thập Tam Thiên cùng chiếu ra thần quang chói lọi, giống như một phần mộ lập loè ánh sáng kỳ dị.

Trên đỉnh phần mộ là bia gen càng lúc càng toả thần quang rạng rỡ, để lộ vẻ tráng lệ kỳ dị rất khó tả.

Dường như cơ thể Hàn Sâm, Ninh Nguyệt và Vương Vũ Hàng đang được sức mạnh nào đó dẫn dắt, dưới hào quang xán lạn ấy, họ đã trở về Thiên Giới của riêng mình.

Tên của ba mươi hai vị chúa tể nằm trên bia gen đồng thời loé sáng. Chúng cùng chiếu rọi cư thiên vạn giới, được tất cả sinh vật thuộc vũ trụ chính phản ghi khắc trong lòng.

Hàn Sâm trở lại Thời Chi Thiên, chỉ thấy trong Thời Chi Thiên chứa rất nhiều đồng hồ đá cùng chỉ mười hai giờ, tiếng chuông ngân khắp đất trời.

“Cảnh tượng này xui xẻo quá, cứ như đánh chuông tiễn đưa ta vậy.”

Hàn Sâm buồn bực nghĩ.

Một chùm tia sáng rọi xuống từ Tam Thập Tam Thiên, chiếu thẳng lên người Hàn Sâm, dẫn cơ thể Hàn Sâm bay về nơi đặt bia gen là Tam Thập Tam Trọng Thiên.

Hết chương 3419.

Chương 3420. Chưởng nạp thiên địa

Tên của ba mươi hai chủ Thiên giới lần lượt được thắp sáng trên bia gen. Mỗi khi có một cái tên loé sáng cũng là lúc quang ảnh của vị chúa †ể ấy bay lên khỏi bia gen, xuất hiện trên bầu trời Tam Thập Tam Thiên, giống như những Ma Thần.

Trong đó có khá nhiều cường giả mà Hàn Sâm quen biết, Tần Tu thì khỏi nói, Nhân Đế, Đại Thiên Ma, Cổ Ma, Vương Vũ Hàng, Ninh Nguyệt, Ma Tổ,… đều là người quen của Hàn Sâm.

Trận chiến Bia Gen rất đơn giản, ba mươi hai chúa tể bị xé lẻ và phân tổ, chọn ra mười sáu chúa tể, sau đó mười sáu lấy tám, tám còn bốn, bốn thành hai, cuối cùng chính là hai người tranh hạng nhất.

Hàn Sâm hy vọng mình gặp Tần Tu ngay ở trận đầu tiên, xử nhanh gọn để tránh đụng độ người quen, đôi bên tương tàn một mất một còn, như vậy không hay lắm.

Nhưng không như mong đợi, khi Hàn Sâm được bia gen dẫn đến Tam Thập Tam Trọng Thiên, hắn phát hiện người đứng đối diện mình chính là Ma Tổ.

Nhìn thấy Hàn Sâm, Ma Tổ cũng hơi sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ rằng mình lại đụng độ Hàn Sâm ngay ở trận đầu.

Ba mươi chúa tể khác cũng có đối thủ của riêng mình. Tuy đều ở trong Tam Thập Tam Trọng Thiên nhưng họ bị sức mạnh của bia gen phân làm mười sáu chiến trường, không ai có thể tiến vào chiến trường của người khác.

Sinh vật của các tộc trong hai đại vũ trụ đổ dồn sự chú ý lên trận chiến này. Hầu hết sinh vật đại vũ trụ đế quốc đều theo dõi trận của Tần Tu. Tuy phần đông mọi người không biết Tần Tu là Vô Vi Đạo Tổ chuyển thế, nhưng tên tuổi của Tần Hoàng cũng đủ để toàn vũ trụ rúng động.

Các sinh vật thuộc đại vũ trụ gen lại tập trung để mắt đến phía Hàn Sâm. Cái tên Kim Tệ đã ăn sâu vào linh hồn mỗi chủng tộc trong đại vũ trụ gen từ rất lâu, đương nhiên họ luôn hy vọng Hàn Sâm giành chiến thắng.

Vận khí của Táng Đạo Thiên quá kém, lúc hắn thấy rõ đối thủ của mình, sắc mặt hắn không khỏi tối đi, người nọ chính là Tần Tu.

“Phó hội trưởng của ta, ngươi muốn đấu một trận với ta ư?” Tần Tu nhìn Táng Đạo Thiên, hờ hững nói.

“Nếu đã tới đây thì dù cho đối thủ là ai cũng không lý do nào để lùi bước.” Trong lúc lên tiếng, hai tay Táng Đạo Thiên khẽ vẫy lên, vô số thứ bay ra từ người hắn.

Lư, đỉnh, hũ, vạc và rất nhiều vật làm bằng đồng bay ra, trấn áp bốn phương tám hướng, hình thế kỳ lạ và ảo diệu của nó rất khớp với thế huyền ảo của Tam Thập Tam Thiên, cùng tản ra thần quang chói lọi, bao trùm toàn bộ chiến trường vào trong đó.

Nếu Hàn Sâm nhìn thấy những đồ vật ấy, chắc chắn hắn sẽ nhận ra chúng là bảo vật mà Loạn để lại, một nửa trong số đó đã bị Táng Đạo Thiên lấy đi.

Lúc này thần quang trên những đồ vật ấy đang lưu chuyển, hoá thành quầng sáng bảy màu trấn áp thiên địa, bao vây Tần Tu ở bên trong.

“Đạo Thiên, ngươi cho rằng mình có thể đấu với ta bằng những vật này ư?” Tần Tu chắp tay đứng thẳng giữa hư không, để mặc thần quang phát ra từ những đồ vật ki trút xuống người hắn, như thể không cảm nhận được gì.

Táng Đạo Thiên lạnh nhạt nói: “Đương nhiên những thứ này không thể chống lại ngươi, nhưng nó lại khác.”

Nói xong, Táng Đạo Thiên vung tay áo lên. Một cuộn da bay ra từ tay áo hắn, đó là một bức hoạ. Sau khi rời khỏi tay áo Tạng Đạo Thiên, bức tranh lập tức hoà làm một với đất trời.

Toàn bộ chiến trường dung hợp vào bức hoạ ấy, chiến trường nằm trong bức hoạ, bức họa chính là chiến trường.

“Thì ra Thiên Đạo đồ lục nằm trong tay ngươi.” Tân Tu đảo mắt nhìn quanh, nhưng vẫn không để lộ nét dao động cảm xúc nào.

“Thiên Đạo đồ lục do hội trưởng đại nhân sáng chế là thứ phù hợp nhất với ta. Bây giờ còn được rất nhiều tế khí hỗ trợ, Thiên Đạo đồ lục đã hoà làm một với đất trời. Lúc này đất trời đã nằm trong suy nghĩ của ta. Mặc dù ngươi có thần lực vô biên nhưng không có lực vũ trụ tương trợ, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân ngươi, e rằng chẳng đủ năng lực giao đấu với ta.”

Xích trật tự hoá thành từng con chân long, bay lên từ giữa đất trời, gầm thét ngoạm tới như vạn Long đoạt châu.

“Chiêu này của Táng Đạo Thiên lợi hại thật đấy, dám đoạt lấy trời đất để tự dùng riêng. Hiện giờ đồ lục đã ngăn cách trật tự và sức mạnh ở bên ngoài một cách triệt để, Tần Tu chẳng khác nào đang chiến đấu bên trong vũ trụ của Táng Đạo Thiên, bản thân hắn sẽ phải chịu sự áp chế và bài xích của quy tắc vũ trụ, không thể có được sức mạnh từ ngoài vào. Trận chiến này thực sự rất khó lường.” Một vị trưởng lão hội Thần Loạn không khỏi cả kinh trước khí thế của Táng Đạo Thiên.

Một số cường giả không thấy lạc quan về Táng Đạo Thiên cũng thầm ngạc nhiên.

“Táng Đạo Thiên lại đạt đến trình độ hợp nhất với Thiên Đạo rồi ư. Tuy phương pháp mượn ngoại lực là một thủ đoạn bất chính nhưng thế đã đủ khiếp vũ trụ rung động, xem ra Tần Tu gặp rắc rối rồi đây.”

“Cứ tưởng đây là một trận chiến tẻ nhạt, nhưng bây giờ nhìn lại thì Táng Đạo Thiên thực sự cũng có vài phần bản lĩnh, không hổ là phó hội trưởng hội Thần Loạn.”

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là một cuộc đại chiến. Nhưng chỉ thấy Tần Tu nâng một tay lên, khi lòng bàn tay mở ra cũng là lúc đám chân long được tạo nên từ xích trật tự bị hút vào trong đó, toàn bộ sức mạnh giữa trời đất đều ngưng tụ vào trong.

Dường như chỗ ấy không phải một bàn tay mà là một lỗ đen không đáy, tất cả sức mạnh trong đất trời đều bị hút vào lòng bàn tay Tần Tu.

Táng Đạo Thiên tỏ vẻ khiếp đảm, điên cuồng bộc phát sức mạnh của bản thân, muốn kiểm soát sức mạnh từ Thiên Đạo đồ lục và đống tế khí để ngăn chúng chảy về phía Tần Tu.

Tuy vậy, vẫn hoàn toàn vô dụng, những tế khí cổ xưa kia dường như đang bị một bàn tay khổng lồ vô hình kéo bay về phía lòng bàn tay Tần Tu, cả đám đều bị hút vào trong.

Ngay cả Thiên Đạo đồ lục cũng bị lực hút kia xé rách, dường như đất trời đều bị xé tan, cùng lao về phía bàn tay Tần Tu.

Điều đáng sợ hơn cả chính là thân thể Táng Đạo Thiên cũng bị kéo bay lại gần Tần Tu, đồng thời lực Táng Đạo trên người hắn cũng tràn ra bên ngoài cơ thể như dòng nước chảy, đổ dồn về bàn tay của Tần Tu.

“Không… Không thể nào…” Táng Đạo Thiên dốc hết sức lực những vẫn chẳng thể thoát khỏi lực hút kinh khủng kia, thậm chí lực Táng Đạo trên người hắn còn nhanh chóng trôi tuột đi, khiến sức lực của hắn càng lúc càng yếu.

Táng Đạo Thiên không có cơ hội chạy trốn, cơ thể hắn và Thiên Đạo đồ lục cùng bị hút vào lòng bàn tay Tần Tu. Chiến trường lập tức khôi phục vẻ bình yên.

Cường giả của hai dại vũ trụ nhìn mà ngẩn người, đó chính là phó hội trưởng hội Thần Loạn, sở hữu năng lực kinh thế hãi tục, là một trong số cường giả hiếm hoi trong đại vũ trụ, vậy mà lại không ngăn nổi sức mạnh từ một chưởng của Tần Tu.

“Quá kinh khủng!”

“Quả nhiên Tần Tu không hổ là kẻ đã từng suýt thống nhất vũ trụ đế quốc, quá hùng mạnh.”

Đến cả Táng Đạo Thiên cũng không chịu nổi một đòn của Tần Tu, e rằng không ai có thể tranh giành ngôi đầu cùng Tần Tu trong trận chiến Bia Gen lần này.

“Không biết cái vị trong Thần điện Gen ấy có thể đích thân cản bước Tần Tu hay không?”

“Có lẽ chỉ có vị kia ra tay thì mới có tư cách đấu với Tần Tu một trận.”

Trong bỗng chốc, tất cả sinh linh đều cảm thấy Tần Tu như một vị Thần Linh, rất khó có thể đánh bại hắn.

Hết chương 3420.

Chương 3421. Giao đấu Ma Tổ

Hàn Sâm và Ma Tổ đối mặt với nhau, không ai ra tay trước.

“Không ngờ đối thủ đầu tiên của ta lại là ngươi.” Ma Tổ đeo lụa đen che mặt, khẽ thở dài.

“Ngươi là một trong Bát Ma Tướng từng đứng dưới trướng Cổ Ma?” Hàn Sâm hỏi Ma Tổ.

“Đúng vậy, tên thật của ta là A Tu La, từng là một trong Bát Ma Tướng, là thủ hạ của Cổ Ma.” Ma Tổ thẳng thắn thừa nhận, không định giấu giếm.

“Nếu các hạ chính là A Tu La thì tại hạ có chuyện cần thỉnh giáo. Năm ấy Bát Ma Tướng bọn ngươi hợp lực với Cổ Ma cùng giết một vị thần đang bị thương, rốt cuộc đó là sinh vật gì? Có thể nói cho ta biết không?” Đây là điều Hàn Sâm vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nhưng chính Cổ Ma, kẻ triệu hồi Thần Linh giáng thế cũng không biết mình đã triệu hồi vị thần nào.

Bản thân lần triệu hồi ấy chỉ là một sự tình cờ. Cổ Ma không triệu hồi được sinh linh mình mong muốn nhưng lại vô tình triệu hồi một vị thần đang bị thương.

“Chính ngươi đã nói đó là một vị thần bị thương, vậy mà còn hỏi ta đó là sinh vật gì? Đấy chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi hay sao?” Ma Tổ hờ hững đáp.

Hàn Sâm hơi sửng sốt: “Ý ngươi là người các ngươi giết chết chính là Thần Linh ư?”

“Ngoài đám Thần Linh ấy thì còn chủng tộc ngạo mạn nào dám tự xưng là thần?” Ma Tỏ tỏ vẻ khinh miệt.

Hàn Sâm cân nhắc một hồi rồi hỏi: “Không biết vị Thần Linh kia ở cấp nào? Thần hiệu là gì?”

“Nếu ngươi đánh bại ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết.” Ma Tổ nheo mắt, bàn tay ngọc ngà khẽ nâng lên, dựng đứng nó như đao, chém xuống Hàn Sâm trong hư không.

Dường như một đao kia của nàng không chứa chút sức mạnh nào, giống như chỉ tuỳ tiện khua tay mà thôi.

Nhưng cơ thể Hàn Sâm đột nhiên nảy sinh cảm ứng, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng kỳ lạ. Hắn nhìn thấy nền tảng cơ bản cấu thành vũ trụ, cũng thấy cả bánh răng lực Nhân Quả đang chuyển động.

Từ khi cơ thể tiến hoá, Hàn Sâm không tài nào vận hành được Động Huyền Kinh, vậy nên hắn không thể thấy bánh răng vũ trụ nữa. Nhưng hiện giờ hắn có thể thấy nó rất rõ, song có vẻ nó hơi khác với trước đây.

Trước đây, có thể thấy rõ bên trong Động Huyền Khí Tràng bị che phủ, còn hôm nay nó lại hiện ra trước mắt, toàn bộ các mối liên kết của bánh răng vũ trụ đều xuất hiện trong mắt Hàn Sâm.

Hàn Sâm vươn tay nhấn một cái, bánh răng nhân quả vũ trụ lập tức ngừng chuyển động. Mất đi mối liên hệ với lực Nhân Quả, lực A Tu La của Ma Tổ cũng trở nên vô dụng.

Vì vậy, cái vung tay tùy hứng của Ma Tổ lập tức trở thành một cái khua †ay thực sự, không phát huy được bất cứ tác dụng gì, cũng không khơi ra tình tiết gây cấn nào.

Sinh linh các tộc đang theo dõi trận chiến chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao họ chỉ thấy A Tu La tuỳ tiện phất tay, sau đó chẳng có chuyện gì xảy đến, như thể đó là một trò đùa.

“Không ngờ ngươi lại tinh thông lực Nhân Quả.” Ma Tổ kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, song nét ngạc nhiên đó chỉ là một chút thôi.

Sức mạnh của nàng không đơn giản chỉ là lực Nhân Quả mà thôi, hiện giờ nàng có thể đạt đến trình độ này, cũng không chỉ là nhờ vào A Tu La Kinh.

“Biết một chút.” Hàn Sâm có rất nhiều thắc mắc xoay quanh A Tu La, hắn không ra tay ngay, thấy nàng không tiếp tục tấn công, bèn hỏi: “Tộc Tu La là hậu duệ của ngươi ư?”

“Có thể nói là vậy.” Ma Tổ đáp.

“Có thể nói vậy là cái gì? Chẳng nhẽ còn có thể nói là không phải?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Ma Tổ, không ngờ đáp án là như thế.

“Tộc Tu La là thứ ta sáng tạo nên dựa theo gen gốc của mình.” Ma Tổ nhìn Hàn Sâm, nói tiếp: “Ta mong ngươi có thể rút lui. Tuy ngươi rất mạnh nhưng ngươi không phải đối thủ của Tần Tu.

“Ta không phải đối thủ của Tần Tu, chẳng nhẽ ngươi có thể thắng hắn chắc?” Hàn Sâm nhìn Ma Tổ.

“Ít nhất ta vẫn còn cơ hội, còn ngươi không có cái nào.” Ma Tổ nói.

“Cơ hội ở đâu ra thế?” Hàn Sâm không tỏ ra tức giận, vẫn bình tĩnh hỏi lại.

“Không liên can đến ngươi, ngươi chỉ cần biết giúp ta chính là giúp bản thân ngươi. Thay vì làm lãng phí tinh lực của ta ở đây, không bằng ngươi nhường một bước, để ta giữ gìn thực lực, như vậy cơ hội chiến thắng Tần Tu của ta cũng sẽ tăng lên vài phần.” Ma Tổ đáp.

Hàn Sâm hơi sững sờ mà nhìn Ma Tổ, hắn không biết sự tự tin của Ma Tổ xuất phát từ đâu.

“Lui hay không lui?” Ma Tổ hờ hững hỏi.

“Muốn ta rút lui cũng được thôi, nhưng ngươi phải cho ta xem thực lực ngươi nhắc tới mới được.” Hàn Sâm nhìn Ma Tổ một lượt, muốn biết sự tự tin của nàng đến từ đâu.

“Nói như vậy nghĩa là không thể không đánh?” Ma Tổ cau mày.

“Đương nhiên là phải đấu rồi, bằng không sao ta biết ngươi có hù doạ †a hay không?” Dừng một chút, Hàn Sâm lại nói: “Ta còn một vấn đề muốn thỉnh giáo, chẳng biết các hạ có thể giải đáp thắc mắc của ta hay không?”

“Vậy phải xem ngươi hỏi gì.” Ma Tổ dửng dưng đáp.

“Ta biết một Tu La hỗn huyết trông rất giống ngươi? Ngươi biết xuất thân của nàng chứ?” Hàn Sâm nhìn Ma Tổ, ánh mắt sáng rực.

“Chẳng phải ta vừa nói cho ngươi nghe sao? Tộc Tu La là chủng tộc được tạo nên từ gen gốc của ta, hậu duệ có vẻ ngoài giống ta thì có gì lạ?’ Ma Tổ nói.

“Nhưng người kia thực sự quá giống ngươi, vả lại nàng còn là hỗn huyết giữa nhân loại và tộc Tu La? Chẳng phải tộc Tu La như thế rất hiếm hay sao?” Hàn Sâm kiên nhẫn hỏi.

“Hỗn huyết giữa nhân loại và Tu La sao? Chuyện này cũng hiếm đấy, nhưng không đặc biệt cho lắm, có lẽ đó là sản phẩm của thí nghiệm hỗn huyết giữa nhân loại và tộc Tu La” Ma Tổ cau mày nói.

Hàn Sâm thấy vẻ mặt Ma Tổ không giống đang nói dối, thầm nghĩ: “Lạ thật, chẳng nhẽ Ma Tổ thực sự không biết lai lịch của Linh? Vậy rốt cuộc ai là người đã tạo ra Linh?

“Nếu ngươi không muốn rút lui thì đành đấu thôi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Ma Tổ cất lời, lại vung tay chém về phía Hàn Sâm.

Đôi tay ngọc của Ma Tổ vung lên chém liên tục, từng luồng lực A Tu La chém về phía Hàn Sâm.

Nếu thay bằng một sinh vật khác, dù có là sinh vật Phá Giới đỉnh cấp cũng khó lòng né tránh đám lực Nhân Quả này.

Song Hàn Sâm chỉ cần đè bánh răng nhân quả vũ trụ xuống thật chặt, khiến lực Nhân Quả không thể truyền đến người hắn, toàn bộ nhát chém của Ma Tổ trở nên vô tác dụng.

Trước mặt Hàn Sâm, lực A Tu La mạnh mẽ và khủng bố bị mất sạch hiệu quả.

Vẻ mặt của các cường giả đang theo dõi cuộc chiến cũng trở nên hết sức kì quái, bởi vì chằng ai hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Hàn Sâm và Ma Tổ đứng cách nhau nghìn mét, Ma Tổ liên tục khua hai tay, nhưng không có sức mạnh nào xuất hiện, Hàn Sâm không bị thương tổn chút nào, cứ như thể đang diễn trò.

“Hai ngươi này làm trò gì thế?” Không phải đang đánh trận giả chứ?” Các cường giả trong đai vũ trụ đế quốc sắp chịu hết nổi rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy họ đang tỏ vẻ đánh nhau nghiêm túc.

Ma Tổ biết lực A Tu La của mình không có tác dụng với Hàn Sâm, bèn không chém tiếp nữa, nàng nhìn Hàn Sâm bằng cặp mắt đen huyền: “Ta vốn không muốn lấy mạng ngươi, sao ngươi cứ chắn đường ta như thế. Nếu ta ra đòn kia thì thần hồn của ngươi sẽ bị tiêu diệt, không còn cơ hội tái sinh chuyển thể. Nếu bây giờ ngươi chịu rút lui thì còn kịp đấy”

Hết chương 3421.

Chương 3422. Thân Linh Nhân Quả

“Đang muốn lĩnh giáo.” Hàn Sâm mặt không đổi sắc.

“Nếu ngươi cố tình trở thành kẻ địch của ta, vậy đừng trách ta không khách khí.” Ma Tổ hờ hững nhìn Hàn Sâm, ánh mắt ấy như thể đang nhìn một xác chết.

Hàn Sâm im lặng không nói gì, càng không định chủ động ra tay, không phải là hắn không muốn, mà vì cơ thể này chưa được kích thích bởi sức mạnh từ đối phương, hắn hoàn toàn không có năng lực tiêu diệt Ma Tổ.

Ma Tổ vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, nhưng không vung tay nữa, song trong mắt Hàn Sâm, trên người Ma Tổ đang xảy ra biến hóa cực lớn.

Một sức mạnh kinh khủng bay lên từ cơ thể Hàn Sâm, sức mạnh đó hết sức kỳ dị, nó không phải sức mạnh thuần túy, càng chẳng phải sức mạnh Phá Giới.

Hàn Sâm không xa lạ với sức mạnh ấy, các Thần Linh trong Thần điện Gen đều sử dụng loại sức mạnh thuần túy này.

“Ma Tổ không phải Thần Linh, tại sao nàng lại có sức mạnh Thần Linh ghê gớm như vậy? Chẳng nhẽ nàng chính là người thôn tính sức mạnh của vị Thần Linh kia?” Hàn Sâm âm thầm cau mày, chăm chú quan sát Ma Tổ.

Ở một nơi nào đó, sức mạnh Thần Linh khủng khiếp đã ngưng tụ thành quang ảnh của một người đàn ông, quanh ảnh kia thần thánh và huy hoàng, trút xuống vô số linh lực, tựa như Thần Linh giáng thế để bảo vệ cơ thể Ma Tổ.

Quang ảnh kia rạng rỡ quá đỗi, chỉ có thể nhìn ra đó là thân hình của một nam thần, rốt cuộc bộ dạng người đó ra sao thì Hàn Sâm không thấy rõ lắm, nhưng căn cứ vào từ hình dáng, rõ ràng rất khác với các Thần Linh mà Hàn Sâm biết.

“Lực Nhân Quả thật hùng mạnh, quả nhiên vị thần mà Ma Tổ hấp thụ chính là Thần Linh hệ nhân quả, thảo nào nàng có thể sáng chế ra A Tu La Kinh dựa trên lực Nhân Quả. Hàn Sâm thấy lực Nhân Quả trên quang ảnh càng lúc càng mạnh, trong lòng cũng hơi rung động.

Hàn Sâm vốn rất xem trọng Ma Tổ, nhưng hiện giờ xem ra hắn vẫn đánh giá thấp thủy tổ tộc Tu La. Linh lực trên người này còn mạnh hơn cả nữ thần Kshana, thậm chí còn nhỉnh hơn không ít.

“Sức mạnh Thần Linh trên người nàng còn mạnh hơn nữ thần Kshana, rốt cuộc Thần Linh mà nàng thôn phệ đứng ở cấp độ nào?” Trong lòng Hàn Sâm lóe lên vô số ý nghĩ.

Nữ thần Kshana nằm trong mười hai vị chính thần cấp Hủy Diệt, mặc dù không phải người mạnh nhất nhưng chắc chắn không phải kẻ yếu nhất, có thể nói nàng là một trong số những vị chính thần cấp Hủy Diệt mạnh nhất.

Sức mạnh Thần Linh mà Ma Tổ thể hiện ra lúc này vượt qua cả nữ thần Kshana, Hàn Sâm thực sự không nghĩ ra những vị thần nào có sức mạnh Thần Linh mạnh đến vậy.

Theo Hàn Sâm biết, hình như trong Thần điện Gen chỉ có một vị thần có thể mạnh hơn nữ thần Kshana, nhưng vị ấy sao có thể dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, đó chính là Thần Linh cấp Trọng Khải, gần như đạt tới ngưỡng bất tử.

Đừng nói đến đám A Tu La và Cổ Ma trong Tí Hộ Sở, tính cả trong đại vũ trụ gen và đại vũ trụ đế quốc cũng không có sinh vật nào có thể thôn tính hắn.

“Không phải vị trong Thần điện Gen, vả lại còn có sức mạnh Thần Linh khủng bố như vậy, liệu Thần Linh ấy có thực sự tồn tại hay không? Cho dù tồn tại thật thì vì sao vị thần ấy lại bị một A Tu La yếu đuối hơn hấp

thu?” Hàn Sâm nhíu mày suy ngẫm, không thể nghĩ ra đáp án ngay.

Cơ thể A Tu La đã được bao phủ hoàn toàn bởi quang ảnh Thần Linh, nhưng quang ảnh Thần Linh lại được ngưng tụ và tạo thành từ lực Nhân Quả, đừng nói đến các sinh vật bình thường, dù là Thần Linh trong Thần điện Gen hoặc các cường giả Tam Thập Tam Thiên khác, nếu không tinh thông lực Nhân Quả thì họ cũng chẳng nhận ra sự tồn †ại của quang ảnh.

Có thể nói rằng lực Nhân Quả là thứ sức mạnh đặc biệt nhất trong vũ trụ, rất ít sinh vật có thuộc tính sức mạnh này, kể cả các điện chủ Thần điện Gen cũng khó lòng kiểm soát được nó.

Trong số mười hai vị chính thần cấp Huỷ Diệt có một vị chính thần cấp Huỷ Diệt phụ trách chấp chưởng luật nhân quả đã nhìn thấy quang ảnh Thần Linh trên người Ma Tổ, vẻ mặt hắn lập tức trắng bệch ra.

“Sao có thể như thế? Trên đời sao lại có lực Nhân Quả hùng mạnh đến vậy, hơn nữa còn là sức mạnh Thần Linh thuần khiết… Rốt cuộc Ma Tổ có lai lịch thế nào? Vì sao nàng lại sở hữu linh lực nhân quả đáng sợ như thế?” Tâm mắt của vị Thần Linh nọ sáng chói lên, hắn vận hành sức mạnh của bản thân đến mức cực hạn nhưng không tài nào thấy rõ quang ảnh Thần Linh nọ.

Nguồn linh lực nhân quả khi thực sự quá mạnh, sức mạnh của hắn chỉ đủ để nhìn thấy một phần linh lực quang ảnh, hắn thua cả Hàn Sâm, thậm chí không thấy bóng dáng đàn ông trong quang ảnh.

“Ngươi còn một cơ hội cuối cùng, bây giờ rút lui còn kịp, bằng không linh hồn và thể xác đều sẽ bị tiêu diệt, thậm chí không có cơ hội tái sinh chuyển thế.” Đôi mắt Ma Tổ loé như điện, nhìn Hàn Sâm một cách trịch thượng.

“Chẳng phải Ma Tổ quá tự cao tự đại hay sao? Tuy nàng là người đứng đầu Ma tộc, nhưng nàng có thể bì kịp Kim Tệ đại nhân chắc?”

“Kẻ ngông cuồng và ngu dốt kia thật sự quá đáng thương, dám nói mấy lời kia với Kim Tệ đại nhân.”

Trong đại vũ trụ gen có nhiều Thượng tộc, họ đều cảm thấy Ma Tổ quá đôi ngông cuồng, bọn họ cơ bản không thấy được quang ảnh Thần Linh trên người Ma Tổ, họ đều cảm thấy Ma Tổ ăn nói hàm hồ, bắt Hàn Sâm nhận thua bằng được, đúng là quá ngạo mạn.

Rõ ràng danh tiếng của Kim Tệ vang dội hơn Ma Tổ nhiều. Đại vũ trụ gen có nhiều Thượng tộc, không ai cho rằng Ma Tổ có thể đánh bại Hàn Sâm.

Chỉ có một vị chính thần cấp Huỷ Diệt đang run bần bật. Linh lực nhân quả của Ma Tổ quá mạnh, đến nỗi một chính thần cấp Huỷ Diệt như hắn cũng phải run sợ.

“Sao lại như vậy? Trên đời này có thứ linh lực nhân quả hùng mạnh hơn cả của ta ư?” Thần Linh nọ nhìn chằm chằm Ma Tổ, muốn tìm hiểu ngọn nguồn, song lại chẳng có dũng khí đối mặt với sức mạnh khủng bố kia.

Hàn Sâm vẫn dán mắt dò xét quang ảnh Thần Linh trên người Ma Tổ, hắn luôn cảm thấy bóng dáng trong quang ảnh rất thân quen, nhưng không thể nhớ ra đã gặp nó ở đâu.

“Nếu ta thắng trận này thì ngươi sẽ chịu nó cho ta biết ngươi đã thôn tính vị Thần Linh nào thật chứ?” Lúc này Hàn Sâm càng lúc càng tò mò, muốn biết đáp án.

“Đương nhiên rồi, bổn tôn đã nói thì chắc chắn không nuốt lời. Nhưng ngươi không có cơ hội tìm được đáp án đâu.” Nói xong, quang ảnh Thần Linh trên người Ma Tổ lập tức phất tay lên, chém về phía Hàn Sâm.

Lực A Tu La của Ma Tổ đã rất khủng khiếp, nhưng nếu so với lực chém của quang ảnh Thần Linh thì chênh lệch chẳng khác nào đom đóm với trăng sáng.

Lực chém của quang ảnh Thần Linh làm bánh răng nhân quả vũ trụ trong không gian quay tròn điên cuồng. Đây không phải sức mạnh mà bánh răng vũ trụ gia tăng lên Ma Tổ, mà là sức mạnh đáng gờm của Ma Tổ đang thôi thúc lên bánh răng nhân quả vũ trụ trên toàn thế gian.

Tất cả bánh răng nhân quả vũ trụ, dù đang chuyển động hay nghịch chuyển, lúc này đều xoay tròn theo quang ảnh Thần Linh, thậm chí lực chém này còn có thể nghịch chuyển nhân quả.

Rắc rắc!

Hàn Sâm ấn tay lên bánh răng vũ trụ hệ nhân quả. Bởi vì không chịu nổi hai luồng sức mạnh khủng khiếp của hai người, nên nó đã nổ tung khi đôi bên đấu sức. Ngay cả khi bánh răng vũ trụ vỡ tan thì lực Nhân Quả khủng khiếp vẫn giáng xuống như lưỡi đao do trời phạt, dường như đang chặt đứt hết nhân quả vô tận đời đời kiếp kiếp, chấm dứt vận mệnh muôn đời tại đây.

Hết chương 3422.

Chương 3423. Ba khả năng

Bên trong Thần miếu Huỷ Diệt, chính thần hệ nhân quả run bần bật. Các sinh linh khác không thể nhìn ra nhát chém này, nhưng hắn lại thấy rất rõ. Nếu bị chém trúng, đừng nói là sinh linh bình thường, ngay cả chính thần cấp Huỷ Diệt trong Thần miếu cũng sẽ bị xoá sổ trong vũ trụ, không có cơ hội tái sinh.

Thậm chí năng lực phục sinh của Thần miếu cũng chẳng thể hồi sinh một sinh mệnh cơ bản không tồn tại trên thế gian.

Lực chém của Ma Tổ đã đạt tới trình độ xoá bỏ nhân quả, nhân đã không còn tồn tại thì làm sao có thể kết thành quả.

Sinh vật bị loại trừ bởi đòn này không thể chuyển thế phục sinh, thậm chí ấn ký hắn để lại trên đời cũng bị xoá sạch.

Mọi kí ức xoay quanh hắn nằm trong đầu các sinh vật khác cũng sẽ bị xoá bỏ, như thể một sinh linh như vậy chưa từng tồn tại trong đất trời.

“Lực Nhân Quả đáng sợ này chính là cảnh giới mà ta theo đuổi cả đời cũng không sánh kịp. Vậy mà nó lại không xuất hiện trên người một kẻ không phải Thần Linh, rốt cuộc lai lịch của Ma Tổ là thế nào?” Nét mặt của chính thần cấp Huỷ Diệt trông hết sức khó coi.

Hàn Sâm cũng nhìn thấu sự đáng sợ của nhát chém này, bình thường cơ thể hắn không có tác dụng gì, nhưng dưới sự kích thích từ sức mạnh khủng khiếp kia, hắn có thể thâu triệt hết thảy, dường như lòng hắn đã hiểu rõ tất cả, thân thể ứng đối một cách rất tự nhiên.

Hàn Sâm không định đánh trả, bởi hắn vẫn muốn moi đáp án từ miệng Ma Tổ, vậy nên giết Hàn Sâm là chuyện không có ích gì với Hàn Sâm, hắn cần Ma Tổ sống sót để nói ra câu trả lời.

Cơ thể Hàn Sâm không thể vận hành thuật gen, nhưng khi hắn cần sức mạnh thì nó vẫn đáp lại Hàn Sâm, hơn nữa còn sản sinh ra sức mạnh mà Hàn Sâm cần, giống như đây là bản năng của cơ thể.

Thân thể Hàn Sâm vẫn không nhúc nhích, song sức mạnh hùng mạnh vô hình vẫn ào ra ngoài. Tất cả bánh răng vũ trụ bên người Hàn Sâm cùng ngừng chuyển động, khiến Hàn Sâm đứng trong không gian Bất Động Tuyệt Đối.

Bất kể là gió, lửa, sấm sét hay thời gian, không gian, chúng cùng bị mất †ác dụng trước sức mạnh của Hàn Sâm, mọi thứ đều cách biệt khỏi cơ thể hắn.

Nó cũng khá giống Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm, tuy nhiên nó vẫn có một chút khác biệt, nó mạnh hơn Động Huyền Khí Tràng rất nhiều, đồng thời cũng không còn là khí tràng đứng riêng biệt mà đã trở thành bản năng của Hàn Sâm.

Khi rơi xuống người Hàn Sâm, đòn chém huỷ diệt nhân quả khủng bố kia biến mất không còn tăm hơi, giống như cuồng phong đang bay quét đến một nơi thì đột ngột dừng lại.

Dừng mà không có dấu hiệu báo trước, nhưng nó không bị miễn cưỡng chút nào, cứ như thể nó nên ngừng lại.

Con ngươi của Ma Tổ và Thần Linh hệ nhân quả cấp Huỷ Diệt như sắp văng ra ngoài, họ hoàn toàn không thể tin vào điều mình chứng kiến. Lực Nhân Quả mạnh mẽ như vậy lại không thể làm tổn hại một sợi tóc Hàn Sâm, cứ thế tan biến.

“Ngươi… Ngươi đã làm gì..” Ma Tổ không thể tin nổi, nàng nhìn Hàn Sâm, không tài nào chấp nhận kết quả này.

Ma Tổ biết rất rõ sức mạnh kia mang ý nghĩa gì, nàng không tin trên đời có ai có thể xem nhẹ một kích dùng toàn lực của nàng, ngay đến Tần Tu cũng không là ngoại lệ.

Nhưng bây giờ Hàn Sâm đã cưỡng chế chặn đứng một kích mang toàn lực của nàng, thậm chí hắn còn không hề thủ thế phòng ngự.

“Muốn tiếp tục không?” Hàn Sâm hỏi Ma Tổ.

Ban đầu Hàn Sâm vốn hơi lo lắng liệu mình có ngăn chặn được toàn bộ lực Nhân Quả lớn lao kia hay không, nhưng bây giờ hắn biết rõ rằng lực Nhân Quả vô dụng với mình.

Động Huyền Kinh đã biến thành bản năng trên cơ thể hắn, hắn có thể dễ dàng kiểm soát tất cả bánh răng vũ trụ và quy tắc trật tự, thậm chí một thứ mạnh như lực Nhân Quả còn không thể đột phá đến trước mặt hắn.

“Quả nhiên cơ thể ngươi rất có vấn đề, thậm chí lực Nhân Quả cấp Trọng Khải còn không có ảnh hưởng lên người ngươi.” Giọng nói của bia gen vang lên trong đầu Hàn Sâm.

“Gì cơ? Ngươi bảo lực Nhân Quả mà Ma Tổ sử dụng là cấp Trọng Khải hả?” Hàn Sâm buột miệng thốt lên.

“Nếu không phải cấp Trọng Khải thì sao có thể xoá sổ nhân quả? Mặc dù những Thần Linh kia có khả năng đảo lộn nhân quả nhưng cũng chỉ có thể mưu lợi bằng cách xem trộm một chút, chẳng bao giờ sử dụng được nó, càng không thể thực sự kiểm soát nó, càng chẳng thể thay đổi nó. Ngoài Thần Linh cấp Trọng Khải, không sinh linh nào có thể thực hiện đến trình độ này, đương nhiên, sau khi kí chủ tương lai của ta trở thành Thần Linh thế giới mới thì cũng sẽ sở hữu quyền lực như vậy.”

“Ngươi chắc chắn đó là sức mạnh cấp Trọng Khải?” Hàn Sâm lại hỏi.

“Đúng vậy, nhưng sức mạnh cấp Trọng Khải của nàng vẫn chưa toàn vẹn lắm. Nếu đây là lực Nhân Quả trọn vẹn, dưới một đòn toàn lực của nó, có lẽ Tam Thập Tam Thiên sẽ bị quét sạch.” Bia gen đáp.

Vẻ mặt Hàn Sâm lúc sáng sủa lúc u ám, lúc trước Nguyệt Thần đã nói với hắn chỉ có năm sinh linh mang huyết mạch cấp Trọng Khải, hơn nữa đều bắt đầu từ chủ nhân tiên nhiệm của Thần điện Gen.

Người A Tu La hấp thụ chắc chắn không thể là đương kim điện chủ, cũng không phải Bảo Nhị, vậy chỉ còn lại ba khả năng.

Kiếp trước của Thái Nhất và Đế Tuấn, một kiếp của Tần Tu, hoặc điện chủ tiền nhiệm.

Bất luận là người nào, Hàn Sâm cũng cảm thấy rất khó tin. A Tu La thực sự quá bé nhỏ, bất kể là ai trong ba người này, e rằng chỉ cần thổi một hơi là có thể tiêu diệt bọn A Tu La và Cổ Ma vô số lần.

Khi đó, A Tu La đã thôn tính một trong số họ, nghĩ thế nào cũng khiến người ta cảm thấy không có khả năng này.

“Chắc không phải là điện chủ tiền nhiệm nhỉ? Khi điện chủ tiền nhiệm giáng thế thì đám A Tu La chắc chưa được sinh ra, Vu Tổ chết thế nào, hắn quên không hỏi Loạn. Có khả năng nhất chính là một kiếp nào đó của Tần Tu, hắn chuyển thế nhiều lần nhất, tỷ lệ cao nhất… Không đúng…” Hàn Sâm suy đi nghĩ lại, đột nhiên cả kinh: “A Tu La bảo người nàng hấp thụ chính là Thần Linh. Vu Tổ là Vu tộc, có chuyển thế cũng không trở thành Thần Linh mới phải, Tân Tu càng không có khả năng chuyển thế thành Thần Linh… Chẳng nhẽ… Người A Tu La thôn tính đúng là chủ nhân Thần điện tiền nhiệm?”

“Không đúng, tuyến thời gian không khớp, điện chủ tiền nhiệm giáng thế là vì khởi động lại đại vũ trụ, lúc hắn giáng lâm cũng là khi bọn A Tu La và Cổ Ma được chuyển thế. Sau khi chuyển thế, họ phải trải qua rất nhiều năm mới mạnh đến mức có cơ hội giết thần. Nghĩ kiểu gì cũng không phải điện chủ tiền nhiệm mới đúng chứ… Chẳng nhẽ A Tu La nhận nhầm… Nhận nhầm Vu Tổ và Nhân Tổ chuyển thế mang huyết mạch Thần Linh thành Thần Linh…” Vô số ý nghĩ nảy ra trong đầu Hàn Sâm, khó lòng nghĩ ra đáp án ngay lập tức, hắn nhìn Ma Tổ bằng ánh mắt phức tạp.

“Vậy phải xem ngươi có thực sự mạnh như vậy hay không.” Ma Tổ không chịu từ bỏ, quang ảnh Thần Linh trên người nàng phóng ra thần quang kinh khủng, một lần nữa bộc phát sức mạnh nhân quả hùng mạnh, đánh về phía Hàn Sâm.

Sinh linh chư thiên vạn giới không thể nhìn ra linh lực nhân quả, thấy hai người chỉ nói và nói, cơ bản không hề ra tay, không khỏi kêu ầm lên: “Các ngươi đánh nhanh chút đi, đừng chỉ nói mà không làm được không? Đây là trận chiến Bia Gen chứ không phải nơi mãi nghệ đầu đường, các ngươi tâm sự làm cái đéo gì thế?”

Hết chương 3423.

Chương 3424. Bí mật của Ma Tổ

Quang ảnh Thần Linh chém xuống những lực Nhân Quả kinh khủng hết lần này đến lần khác, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm tổn thương Hàn Sâm dù chỉ một chút. Khi đến trước mặt Hàn Sâm, từng đợt lực Nhân Quả lập tức tan biến không còn tăm hơi, chẳng thể làm tổn hại cơ thể Hàn Sâm.

“Ma Tổ, ngươi muốn tiếp tục không?” Hàn Sâm vừa nhận lấy từng nhát đao mang lực Nhân Quả, vừa nói với Ma Tổ.

Trong mắt Ma Tổ tràn đầy vẻ kinh hãi, thật sự không thể tin nổi lực Nhân Quả của mình hoàn toàn vô dụng trước Hàn Sâm.

“Không cần nữa.” Ma Tổ lấy lại tinh thần, thu lại sức mạnh Thần Linh trên người, nhìn Hàn Sâm bằng ánh mắt phức tạp.

“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết lai lịch của Thần Linh kia chưa?” Hàn Sâm nhẹ nhàng nói với Ma Tổ.

Ma Tổ hơi do dự, sau đó sử dụng một pháp môn kỳ lạ, in giọng nói vào trong đầu Hàn Sâm: “Nếu ta nói ta cũng không biết vị thần ấy là ai thì ngươi có tin không?”

Hàn Sâm cau mày nhìn Ma Tổ, song không lên tiếng, hắn không tin Ma Tổ, nhưng nếu một nhân vật Ma Tổ nói ra những lời này thì hẳn là có lý do sâu xa.

Ma Tổ lại tiếp tục: “Năm đó Cổ Ma dẫn dắt Bát Ma Tướng bọn ta đi triệu hồi Thần Linh, triệu hồi được một Thần Linh đang hôn mê, sắp chết. Ngay chính Cổ Ma còn không biết vị thần ấy là ai, huống hồ là bọn ta. Bọn ta và Cổ Ma đã dùng hết mọi cách, nhưng chẳng thể gây chút ảnh hưởng nào lên vị thần hôn mê sắp chết kia.”

Hàn Sâm khẽ gật đầu, những lời Ma Tổ A Tu La nói khá trùng khớp với chuyện Cổ Ma kể.

Ma Tổ khẽ cười gượng, nói tiếp: “Chắc ngươi sẽ tò mò nếu bọn ta không thể gây thương tổn lên vị thần sắp chết kia thì tại sao cuối cùng †a lại hấp thụ được hắn? Thật ra lý do rất đơn giản, bởi vì ta không hề thôn tính hắn, thay vì nói vậy thì thà rằng cứ bảo hắn đã chọn ta.”

“Nghĩa là sao?” Hàn Sâm tỏ ra kích động, hỏi Ma Tổ.

“Chính là ý mà ngươi nghe thấy, Cổ Ma và những Ma Tướng khác cũng nghĩ rằng ta đã thôn tính Thần Linh, nhưng họ không biết vị thần ấy đã đích thân lựa chọn dung hợp với ta.” Nhìn nét mặt Hàn Sâm, Ma Tổ biết hắn đang nghĩ gì, nàng khẽ lắc đầu, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ta vẫn là ta, không bị Thần Linh đoạt xá. Vị thần kia thực sự rất mạnh, nếu hắn muốn đoạt xá thì ta khó lòng chống cự, nhưng hắn không làm vậy mà lại tặng toàn bộ sức mạnh cho ta. Ngặt nỗi sức mạnh ấy to lớn quá, ban đầu ta chỉ dung hợp được một phần rất nhỏ. Khi ta tiến hoá từng bước, ta mới có thể dần dần hấp thụ hoàn toàn sức mạnh ấy để sử dụng, mãi đến gần đây mới sử dụng một cách tự nhiên.”

“Lễ nào ngoài sức mạnh kia thì ngươi chưa từng tiếp nhận một vài thứ khác?” Hàn Sâm rất khó có thể tin lời Ma Tổ.

Có cho là Thần Linh nọ hào phóng và rộng lượng, một vị thần hoàn mỹ đến độ không hề ích kỷ chút nào, không mưu tính gì với Ma Tổ.

Nhưng hắn tặng hết sức mạnh cho Ma Tổ, hiển nhiên là không cam lòng biến mất trên đời mới đúng, vậy thì hắn phải để lại thứ gì đó, chẳng hạn là di ngôn chứ nhỉ?

Nếu bảo chẳng để lại bất cứ thứ gì thì Hàn Sâm tuyệt đối không tin.

Ma Tổ đáp: “Đúng là hắn có để lại một vài thông tin cho ta, nhưng trong đó không có thông tin nào nói về bản thân hắn mà chỉ có một chút bí mật xoay quanh Nhân Tổ.

Lưỡng lự một chút, Ma Tổ mới nói tiếp: “Chắc ngươi cũng đã biết Tần Tu chính là chuyển thế của Nhân Tổ. Dù sao ta cũng thua rồi, chẳng có cơ hội giao đấu với Tần Tu trước khi hắn kiểm soát bia gen, nói cho ngươi biết bí mật này cũng chẳng sao. Nếu ngươi có cơ hội đánh bại Tần Tu, đó cũng không phải là một tin xấu với ta”

Hàn Sâm mừng thầm, không ngờ chuyện này lại dính dáng đến Nhân Tổ, quả là thu hoạch ngoài dự liệu, hắn càng tò mò hơn, không biết bí mật kia là gì.

Ma Tổ trầm ngâm một chốc rồi nói với Hàn Sâm: “Căn cứ vào thông †in ta nhận được, mặc dù Nhân Tổ gần như bất tử bất diệt, nhưng trước khi hắn ra ngoài đã mắc phải một khuyết điểm rất nhỏ, nếu có thể nắm chắc khuyết điểm này, chưa chắc ngươi không thể đánh bại hắn.”

“Khuyết điểm gì?” Hàn Sâm không nhịn được, hỏi.

Giọng nói của Ma Tổ vang lên trong đầu Hàn Sâm: “Gen của Nhân Tổ bắt nguồn từ chính Thần Linh cấp Trọng Khải và hội trưởng hội Thần Loạn, gen của hai người không thể dung hợp một cách hoàn mỹ. Nếu Nhân Tổ cưỡng chế dung hợp chiến giáp nguyên thể gen và huyết mạch Trọng Khải, cho dù hắn thành công thì đôi bên chắc chắn sẽ để lộ chút sơ hở, nếu nắm bắt được kế hở này thì nó có thể sẽ giáng một đòn trí mạng lên Tần Tu. Nhưng không dễ tìm ra kẽ hở này đâu, cần phải sử dụng lực Nhân Quả của ta, vả lại sợ hở ấy chỉ có thể tự hiểu chứ không diễn tả được bằng lời. Nếu không có lực Nhân Quả mà ta được thừa hưởng, có lẽ sẽ không nhìn ra kẽ hở đâu, vì vậy chắc hẳn bí mật này hoàn toàn vô dụng với ngươi.”

Hàn Sâm càng nghe càng kinh ngạc, không phải vì khuyết điểm mà Ma Tổ nhắc tới, mà là vì người biết chuyện này thậm chí còn muốn đối phó với Nhân Tổ, hiển nhiên đó không phải Nhân Tổ chuyển thế.

Biết bí mật của Nhân Tổ tường tận đến thế, Thần Linh dung hợp với Ma Tổ, càng lúc càng giống chủ Thần điện tiền nhiệm.

“Nếu đúng là vị đại thần nọ, vậy thì tại sao hắn lại bị bọn Cổ Ma triệu hồi đến tầng thấp của Tí Hộ Sở?” Trong lòng Hàn Sâm ngổn ngang trăm mối nhưng không nghĩ ra lời giải đáp.

Ma Tổ lại nói: “Ta còn có cảm giác hình như Thần Linh mà ta dung hợp là một cái xác rỗng, có lẽ đó cũng không phải tất cả của hắn.”

“Nghĩa là sao?” Hàn Sâm hỏi.

“Đó chỉ là một cảm giác thôi. Thần Linh vốn là linh thể, nếu hắn thực sự dung hợp hoàn toàn với ta thì ta phải ấy được vài mảnh vụn ký ức từ linh hồn hắn chứ, nhưng không hề có.” Dứt lời, Ma Tổ cười nhạt rồi tiếp tục lên tiếng, song lần này nàng không ghim giọng nói vào đầu Hàn Sâm nữa, mà cất tiếng để tất cả mọi người cùng nghe thấy: “Nói đến thế thôi, ta thua mất rồi, ta tạm biệt nhau từ đây, hy vọng còn cơ hội thấy ngươi sống sót.”

Nói xong, Ma Tổ lập tức nhận thua, rời khỏi Tam Thập Tam Thiên.

“Đù má, chuyện gì thế này? Bọn họ chưa hề ra tay luôn? Thế thì giả tạo quái”

“Ta phản đối, rõ là một cuộc thi bịp bơm!”

“Này này, có muốn giả vờ thì các ngươi cũng phải làm bộ làm tịch động thủ đi chứ, chẳng thèm đánh đấm tí nào, cứ đứng vung tay vài cái rồi nhận thua, chẳng chuyên nghiệp gì cả.”

“Điêu, thật sự quá điêu, kỹ năng diễn xuất chỉ ở trình độ tiểu thịt tươi.”

Nhất thời, vô số ý kiến dị nghị nảy sinh, họ đều cảm thấy trận này Hàn Sâm thắng không vinh quang cho lắm, ngay đến các chủng tộc lớn trong đại vũ trụ gen vốn luôn sùng bái Hàn Sâm cũng để lộ thần sắc kì quái, không nói nên lời.

Hàn Sâm không quan tâm nhiều đến thế, bí mật mà Ma Tổ nói cho hắn

biết khiến hắn nảy sinh rất nhiều liên tưởng nhưng không thể xác nhận, điều này khiến lòng hắn như bị mèo cào, ngứa ngáy đến khó chịu.

Cùng với sự rút lui của Ma Tổ, Hàn Sâm trở thành một trong mười sau người mạnh nhất, song hắn không thể rời khỏi Tam Thập Tam Thiên mà chỉ có thể chờ đợi đến trận chiến kế tiếp.

Trận chiến này dù thắng hay thua cũng chỉ có thể chiến đấu đến cùng, không có con đường khác.

Hết chương 3424.

Chương 3425. Hiến dâng hết thảy

Tình hình của Vương Vũ Hàng cực kỳ tệ, thể Siêu Thần của hắn không có lực sát thương trực tiếp, chỉ có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của đối phương, nhưng rất khó kết liễu đối thủ.

Chuyện gay go là trong chiến trường chỉ có hai sinh vật duy nhất là hắn và đối thủ, điều này làm giảm hiệu quả đạt được của thể Siêu Thần xuống mức thấp nhất.

Tệ nhất chính là việc đối thủ của hắn là một sinh vật kim loại, lạnh lùng vô tình như người máy. Sức mạnh Hormone siêu cấp của hắn dường như không có quá nhiều ảnh hưởng với sinh vật kim loại ấy.

Xe máy hạng nặng gầm vang, Vương Vũ Hàng lái xe như hung thần xa lộ cướp đường. Trong mắt sinh vật kim loại trông giống người máy bắn ra từng đường xạ tuyến, hình như là laser, cắt xẻ không gian. Vương Vũ Hàng tả xung hữu đột, suýt nữa bị xạ tuyến bắn trúng, lập tức bị lột mất một lớp thép lá.

Xe máy hạng nặng đã bị trầy xước mấy chỗ, vỏ ngoài bị cắt xẻ, để lộ động cơ bên trong, nhiều chỗ còn tóe tia lửa điện.

“Chết tiệt!” Vương Vũ Hàng cúi đầu né một đường xạ tuyến xẹt qua đỉnh đầu, hắn cảm thấy đầu hơi lành lạnh, đưa tay sờ tóc, mái tóc dài đã bị gọt thành đầu đinh, không khỏi thâm rủa xả trong lòng.

Nhưng trước khi hắn xổ ra nội dung thực sự, mất đường xạ tuyến đan xen vào nhau mà bắn tới, cứt banh không gian hư ảo.

“Mẹ ơi, ta không tin một thể sinh mệnh như ngươi không có cảm xúc đấy, nếu có cảm xúc chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi Hormone siêu cấp của ta…” Vương Vũ Hàng ngấm ngầm quyết tâm, nảy sinh ý định liều mạng, vận hành thể Siêu Thần đến cực hạn.

Toàn thân xe máy hạng nặng bừng lên hào quang màu tím, động cơ bên trong phun ra năng lượng màu tím, khiến toàn bộ chiếc xe được chiếu sáng, trông như một viên pha lê tím long lanh.

Ống bô lại xả ra thêm nhiều quang vụ màu tím, xe máy hạng nặng lao qua nơi nào là quang vụ màu tím lại tan vào hư không, khiến hư không ánh lên sắc tím xinh đẹp, giống như một màn sương mù mịt chứa các hạt kim loại nặng vượt quá tiêu chuẩn một cách trầm trọng.

Thể sinh mệnh kim lại khổng lồ truy đuổi vào trong sương mù, giống như quái thú kim loại lẩn giữa làn sương, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng đôi mắt lại lập lòe ánh sáng, bắn ra những tia sáng đáng Sợ.

Hình như quang vụ màu tím hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào lên sinh vật kim loại, lập tức bị bốc hơi lên.

“Ngươi vùng vẫy kiểu gì cũng vô ích thôi, ngoan ngoãn chịu chết đi, từ khi ngươi trở thành kẻ thù của hội Thần Loạn, vận mệnh của ngươi đã định rồi.” Sinh mệnh kim loại phát ra những tiếng nói vô tình, rõ ràng hắn chính là một thành viên của hội Thần Loạn, hơn nữa còn là thủ hạ trung thành của Tần Tu.

“Ngu si.” Vương Vũ Hàng mắng, tiếp tục vặn ga, không ngừng dồn sức mạnh của mình vào trong xe máy hạng nặng, khiến động cơ hạng nặng chuyển động càng lúc càng nhanh, quang vụ màu tím được xả ra cũng đậm màu hơn, vận tốc chiếc xe tăng không ngừng.

Nhưng ngay cả thế thì hắn vẫn không thể cắt đứt sự đeo bám của sinh mệnh kim loại, làn đạn giăng khắp nơi. Vương Vũ Hàng bất cẩn để nửa sau xe máy hạng nặng bị bắn trúng, thân xe và một nửa bánh sau bị

thổi bay, Vương Vũ Hàng và đoạn sườn xe còn lại bị ngã văng ra ngoài.

“Gay rồi, chú trẻ gặp nguy hiểm!” Đám Lâm Phong giật mình thon thót.

“Chết đi!” Đôi mắt sinh vật kim loại bộc phát tia đạn, giống như mặt trời chiếu ra từng tia sáng, cắt về phía Vương Vũ Hàng mới văng ra xa.

Đột nhiên, từ trong cơ thể Vương Vũ Hàng bộc phát một ánh sáng tím huyền ảo, một chiếc vương miện nữ hoàng hiện ra trên đầu hắn, sau lưng mọc ra cánh bướm, mái tóc dài bị gọt lại dài như cũ, hoá thành một màu tím đẹp chói loá, đong đưa theo hào quang màu tím kỳ lạ đang điên cuồng trào dâng trên người hắn.

Lúc này, Vương Vũ Hàng trở nên vô cùng xinh đẹp, đúng vậy, chỉ có thể miêu tả hắn bằng từ xinh đẹp. Nếu nói khi Hàn Sâm hợp thể với Băng Ngọc Yêu Cơ vẫn còn vài nét khí khái nam tính thì Vương Vũ Hàng hiện giờ hoàn toàn không mang một chút khí chất đàn ông nào, đẹp như một nữ hoàng, toàn thân dạt dào vẻ quyến rũ yêu nghiệt.

Cánh bướm sau lưng khẽ động, thân mình Vương Vũ Hàng lùi về sau như một ảo ảnh, tránh hết những đường đạn gần như bách phát bách trúng, cơ thể quyến rũ lả lướt giữa không trung, toàn thân như đang toát ra hào quang màu tím.

“Ngươi… Có bằng lòng hiến dâng hết thảy cho ta không?” Vương Vũ Hàng nhìn sinh vật kim loại bằng một ánh mắt mơ màng, nói ra một câu.

Sinh vật các tộc trong hai đại vũ trụ đều cho rằng Vương Vũ Hàng điên rồi, tuy bây giờ Vương Vũ Hàng trong rất quyến rũ, khiến sinh vật giống đực cảm thấy tim đập nhanh, nhưng sinh vật có thể leo lên vị trí chúa †ể hùng mạnh làm sao có thể từ bỏ chiến thắng vì điều này.

Sinh mệnh kim loại lạnh lùng đáp: “Chết đến nơi mà còn có hơi để kể chuyện cười, nhưng trò này chẳng buồn cười tí nào, ngươi có thể chết rồi”

Nói xong, hai mắt sinh mệnh kim loại sáng lên, định bắn ra tia đạn.

Nhưng sinh mệnh kim loại đã mở mắt mà vẫn không thể bắn ra tia sáng.

“Sao… Chuyện gì đang xảy ra..Sinh mệnh kim loại kinh hãi phát hiện hình như cơ thể hắn đã bị khống chế mất rồi, hắn chẳng thể tấn công Vương Vũ Hàng, cứ như trên bảo dưới không nghe.

Điều khiến sinh mệnh kim loại càng kinh sợ hơn chính là việc cơ thể hắn đang nhích từng bước lại gần Vương Vũ Hàng.

Sinh mệnh kim loại muốn kiểm soát cơ thể, nhưng cơ thể lại chống đối tư tưởng của hắn, làm tư thái của hắn trở nên cực kỳ quái đản, giống như rất muốn dốc sức rời xa Vương Vũ Hàng, song vẫn vô thức bước tới trước Vương Vũ Hàng, trông chẳng khác gì kỹ nữ giở trò lập lờ nước đôi khi bị khách chơi.

“Sao lại… Gì… Ngươi đã làm gì…” Sinh mệnh kim loại cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng mất kiểm soát, mò từng bước lại gần Vương Vũ Hàng.

Vô số sinh linh chư thiên vạn giới cùng trợn mắt há hốc mồm khi thấy cảnh sinh vật kim loại quỳ gối trước mặt Vương Vũ Hàng.

Ánh mắt hắn hoàn toàn mất đi vẻ cay nghiệt, ánh sáng bên trong vẫn †ỏ tường,không không chứa đựng sát ý và sức mạnh nữa.

“Có vẻ… Ngươi đã sẵn sàng dâng hiến hết thảy cho ta… Vậy ngươi còn chờ gì nữa?” Vương Vũ Hàng giống như một nữ hoàng, nhìn xuống sinh vật kim loại một cách trịch thượng, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, như thể đang nhịn một nô lệ ngu dốt.

Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, sinh mệnh kim loại run rẩy đưa hai tay lên đầu, tự giật cái đầu kim loại một cách mạnh bạo, “rắc, rắc” đứt khỏi cổ.

Rầm!

Sinh mệnh kim loại tự ôm đầu, thân thể đổ ầm xuống,chết tức tưởi.

Sinh linh hai đại vũ trụ quan sát trận chiến cùng hoá đá, mất một lúc lâu sau vẫn chẳng biết nói gì. Vương Vũ Hàng tiến vào top mười sáu người mạnh nhất, thân thể

Vương Vũ Hàng cũng khôi phục nguyên trạng, nhìn xuống xác sinh mệnh kim loại, trên mặt không có vẻ đắc ý hay vui mừng nào.

Nếu được quyền lựa chọn, hắn tình nguyện không sử dụng sức mạnh này cả đời, thứ này khiến hắn cảm thấy mình không còn là người, mà chính là một con quái vật.

Hết chương 3425.

Chương 3426. Nhân duyên tốt
Bình Luận (0)
Comment