Ầm!
Cánh cổng đóng sầm lại rồi biến mất, thần quang chói lọi trong chiến trường cũng biến mất.
Các cường giả của các tộc theo dõi trận chiến đã khôi phục được tầm nhìn, sau đó phát hiện ra rằng trong chiến trường Tam Thập Tam Thiên, chỉ còn lại Tử Vi, Hàn Sâm thì lại biến mất.
“Tam Mộc thua rồi…” Sắc mặt Đường Châu Lưu thay đổi rõ rệt.
Chỉ thấy trên bia gen đã không có tên Hàn Sâm, chỉ có Tử Vi, rõ ràng là Hàn Sâm đã thất bại.
Mặt của Kỷ Yên Nhiên tái mét như thể không còn một giọt máu, giá như chỉ là thua thôi thì còn tốt, nhưng nếu như là ngay cả mạng cũng không còn, vậy thì thực sự không xong rồi.
“Ta đã nói rồi, trước đó Hàn Sâm có thể đi đến bước này thì đều là nhờ vào sự hy sinh của người khác, khi thực sự cần chiến đấu, thì ngay lập tức bị lộ căn nguyên.”
“Cứ nghĩ là Thần Tài tài giỏi lắm, hóa ra cũng chỉ có vậy.”
Trong đại vũ trụ đế quốc có không ít người hả hê, nhưng trong đại vũ trụ gen thì lại là một khoảng im lặng, không ai có thể tin được rằng Kim Tệ lại bị đánh bại như vậy.
Chiến trường còn lại đã bước vào trận đấu thứ hai, vậy mà lại là Nhân Đế đấu với Cổ Ma.
Cổ Ma đánh bại Đại Thiên Ma rồi mới đến trước mặt Nhân Đế.
“Cổ Ma, cũng là cựu phó hội trưởng của hội Thần Loạn, Táng Đạo Thiên đã chọn chiến đấu với Tần Tu, nhưng đã bị Tần Tu đàn áp bằng một tay, ngươi cũng muốn bắt chước tên Táng Đạo Thiên kia sao?” Nhân Đế nhìn Cổ Ma và nói.
“Ngươi đánh bại Tần Tu?” Cổ Ma khẽ cau mày, hắn căn bản là chưa từng nghĩ đến việc cần này người hắn gặp lại không phải là Tần Tu.
“Có thể xem là vậy, ngươi chọn thế nào?” Nhân Đế cười nói.
“Nếu đã đến nơi này rồi, thì tuyệt đối không có lý do gì để rời khỏi đây. Cổ Ma nhìn chằm chằm vào Nhân Đế và nói.
“Ngươi cho rằng ngươi mạnh hơn Tần Tu sao?” Nhân Đế nhìn Cổ Ma với sự thích thú.
“Ta không hẳn là mạnh hơn Tần Tu, nhưng ta là người khá cố chấp, không đụng phải bức tường nam thì không quay đầu, dù sao thì ta cũng phải thử.” Cổ Ma nói.
“Nếu như bây giờ ngươi từ bỏ, ta có thể tha mạng ngươi, nếu như ngươi chọn ra tay, ta càng cần phải tha mạng ngươi, ngươi muốn chọn cách nào?” Hắn vẫn nói chuyện một cách chậm rãi, như thể đang trò chuyện với một ngươi quen cũ, nhưng thật ra hắn không có tiếp xúc nhiều với Cổ Ma.
“Ta cũng đã nói rồi, ta là người có tính cố chấp, không đụng phải tường nam thì không quay đầu, đối với ta mà nói thì không có quá nhiều lựa chọn, hoặc cũng có thể nói là ông trời đã chọn giùm cho ta rồi” Cổ Ma vừa nói vừa nắm chặt tay.
Hàn Sâm bị một sức mạnh cưỡng ép hút vào cánh cổng của Thần điện Gen, trước đây hắn chỉ đứng ở ngoài cổng nhìn vạn tộc đăng, cũng đã từng là người thắp đèn cho Tinh tộc, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào Thần điện Gen.
Bước vào Thần điện Gen, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là vạn tộc đăng, hàng vạn ngọn tộc đăng sừng sững hai bên hành lang, tạo cho người ta một cảm giác rất lạ, như thể đèn dẫn đường ở bên đường Hoàng Tuyền, nhìn kiểu nào cũng thấy hơi âm u đáng sợ.
“Những Thượng tộc kia đều nghĩ rằng tộc đăng của bọn họ được cung phụng bên trong Thần điện Gen, nhưng bọn họ nào có biết rằng tộc đăng của bọn họ chỉ giống như đèn đường, đừng nói cái gì mà được cung phụng, không bị người ta dẫm lên đã là tốt lắm rồi” Hàn Sâm đi dọc theo lối đi được bao quanh bởi tộc đăng.
Bên trong Thần điện Gen thật sự rất quỷ dị, rõ ràng đây chỉ là một đại điện, nhưng Hàn Sâm đang đứng bên trong cổng, thì lại không thể nhìn thấy điểm cuối của đại điện, chỉ có ánh sáng của tộc đăng ở hai bên chỉ dẫn phương hướng.
Cánh cổng Thần điện Gen đã đóng, hiện giờ Hàn Sâm có muốn trở về thì cũng không thể, chỉ có thể đi theo chỉ dẫn của tộc đăng đi về phía trước, muốn xem xem rốt cuộc thì Thần đại nhân kia muốn cho hắn xem cái gì.
“Hắn nói ở đây có thứ ta cần, nhưng không biết rốt cuộc là gì?” Hàn Sâm không muốn lãng phí thời gian, vì vậy hắn bước về phía trước.
Khoảng cách được chiếu sáng bởi vạn tộc đăng cũng không dài, Hàn Sâm chỉ mới đi một lúc thì đã có thể nhìn thấy tộc đăng cuối cùng, chỉ thấy ở chỗ của tộc đăng cuối cùng kia cũng là một bức tường.
Bức tường được tạc từ ngọc cổ, nhưng lại hết sức kỳ lạ, Hàn Sâm nhìn nó, nhưng không thể nhìn thấy điểm cuối của bức tường, cũng không nhìn thấy đỉnh tường, cứ như là bức tường ngọc này kéo dài đến vô tận vậy.
Điều kỳ lạ hơn nữa là mặc dù bức tường ngọc không có điểm cuối cùng, nhưng Hàn Sâm có thể nhìn thấy mọi thứ được chạm khắc trên bức tường ngọc này, cảm giác này kỳ lạ này không thể nào diễn tả được.
Có rất nhiều chữ được chạm khắc trên bức tường ngọc, Hàn Sâm liếc qua thì thấy được rất nhiều chữ quen thuộc, như tinh, như thiên, như Phật,..
Rõ ràng đây chính là những Thượng tộc đã thắp tộc đăng trong Thần điện Gen, nhưng điều khiến Hàn Sâm có hơi khó hiểu chính là những chữ trên bức tường ngọc lại có nhiều hơn vạn.
Hàn Sâm nhìn kỹ một hồi, liền thấy một chữ quen thuộc, đó là chữ Vũ, nhưng Hàn Sâm nhớ rõ ràng Vũ tộc đã bị đá ra khỏi hàng ngũ Thượng tộc, vậy thì tại sao chữ Vũ của Vũ tộc vẫn được khắc trên bức tường ngọc?
“Chẳng nhẽ, chỉ cần là tên của một tộc đã từng trở thành Thượng tộc thì đều sẽ được khắc trên tường ngọc mãi mãi?” Ánh mắt Hàn Sâm †ìm kiếm xung quanh, thấy rất nhiều chữ quen thuộc cũng như xa lạ, nhưng hắn vẫn không tìm thấy chữ “Nhân kia, trong lòng không khỏi thất vọng.
“Không cần nhìn, không có tên Nhân tộc trên bức tường ngọc.” Một giọng nói truyền vào tai Hàn Sâm, đồng thời một bóng dáng quen thuộc bước tới bức tường ngọc, đứng song song với Hàn Sâm.
“Là ngươi? Vậy người ở trong chiến trường Tam Thập Tam Thiên là ai?” Hàn Sâm không khỏi sững sờ khi nhìn thấy người bước tới, người này chính là Thần đại nhân mà hắn quen thuộc .
Hết chương 3438.
Chương 3439. bức tường tiến hóa“Không cần phải ngạc nhiên, với tư cách là chủ Thần điện Gen, dù sao thì cũng không thể để mọi người biết rằng ta tham gia vào trận chiến Bia Gen, đúng không? Đối với ta thì làm ra một cái thế thân cũng không khó.” Thần nói với một nụ cười.
Hàn Sâm chợt hiểu ra mối quan hệ giữa Thần điện Gen và bia gen giống như đảng cầm quyền và đảng đối lập. Bây giờ chủ Thần điện Gen là tổng thống thực sự, tổng thống đi tham gia tranh cử trong nội bộ của một đảng khác, chuyện này rõ ràng là rất không phù hợp.
“Tử Vi có phải là tên mà ngươi tùy tiện đặt không?” Hàn Sâm hỏi.
Thần lắc đầu nói: “Không, ta của tên vốn chính là Tử Vi, chỉ là trước giờ không có ai biết được tên ta mà thôi.”
“Ta nói nè Tử Vi đại ca, rốt cuộc thì ngươi có ý gì vậy? Tại sao lại kéo †a vào Thần Điện vào lúc này?” Hàn Sâm thật sự không có tâm tình cùng Tử Vi tán gẫu quá nhiều.
Tử Vi nói: “Sức mạnh hiện giờ của ngươi còn chưa đủ để đánh bại người đó, ít nhất là cho đến khi ngươi có thể kiểm soát hoàn toàn cơ thể của mình, tốt hơn là không nên chiến đấu với hắn.”
“Nếu như ta không chiến đấu, vậy thì tới lúc đó người phải chiến đấu sẽ là Bảo Nhi.” Hàn Sâm nói.
“Vì vậy, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, chúng ta nên bắt đầu ngay bây giờ đi.” Tử Vi nói.
“Ý ngươi là gì?” Mặc dù Hàn Sâm đã đoán được một chút, nhưng hắn hoàn toàn không biết chính xác thì Tử Vi sẽ làm gì.
Tử Vi chỉ vào bức tường ngọc và nói: “Ngươi có biết tại sao đại vũ trụ đế quốc có Thần miếu nhưng không có tộc đăng, trong khi đại vũ trụ gen có tộc đăng nhưng không có Thần miếu không?”
“Ta đang muốn hỏi đây.” Hàn Sâm hỏi.
“Sự chuyển hóa năng lượng là sự luân phiên của âm dương. Nói một cách thô thiển hơn thì chính nếu ngươi ăn bánh, ngươi sẽ không thể rút cái bánh đó ra được nữa.” Tử Vi cười híp mắt nói.
Hàn Sâm không nói gì nhìn Tử Vi, thật khó có thể tin rằng một nhân vật như Tử Vi mà lại nói ra những điều như vậy.
“Khụ khụ, đây là câu mà một người rất thú vị đã nói cho ta nghe khi ta đi du lịch thế gian, tuy lời nói hơi thô nhưng lại cực kỳ có lý.” Tử Vi ho nhẹ rồi tiếp tục nói: “Sinh mệnh luân hồi trong hai vũ trụ cũng vậy, cho nên sinh linh trong hai vũ trụ đều phân thành âm dương, tuy âm dương đối lập nhau, nhưng lại không có sự khác biệt thực sự giữa âm giới và dương thế, nhưng nếu như ngươi khăng khăng muốn phân biệt, vậy thì ngươi nghĩ vũ trụ nào giống với âm giới hơn?”
Hàn Sâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đại vũ trụ gen giống với âm giới hơn phải không?”
“Tại sao ngươi lại nghĩa như vậy?” Tử Vi nhìn Hàn Sâm với vẻ thích thú.
“Bởi vì không có con người thuần túy trong đại vũ trụ gen.” Hàn Sâm nói.
“Ngươi nói như vậy thì cũng không sai, đại vũ trụ gen thực sự giống với âm giới hơn, nhưng không phải vì ở đó không có con người, mà bởi vì sinh mệnh ở đó gần với bản chất hơn.” Tử Vi nói.
“Bản chất?” Hàn Sâm không hiểu ý của Tử Vi.
Tử Vi không giải thích: “Không có thời gian để chậm rãi giải thích cho ngươi, nói tóm lại, ngươi có thể hiểu rằng khi sinh mệnh ở trong đại vũ trụ đế quốc, tất cả đều mang một bộ da người, khi tới đại vũ trụ gen thì đã lột bỏ lớp da người kia đi.”
Vừa nói, Tử Vi vừa chỉ vào bức tường ngọc: “Bức tường ngọc này ghi lại tất cả các tộc chủng gen đã trở thành Thượng tộc, tất nhiên, nó không chỉ ghi lại tên của các Thượng tộc, mà còn ghi lại quá trình phát triển tiến hóa gen của các Thượng tộc đó, tên của bức tường ngọc này là bức tường tiến hóa.”
“Ngươi đưa ta đến đây, không phải chỉ muốn nói với ta điều này thôi, phải không? “Hàn Sâm nói trong khi nhìn vào bức tường tiến hóa.
“Quá trình tiến hóa cơ thể của ngươi hơi khác so với các sinh vật khác trong vũ trụ, điều này khiến ngươi mất đi phương hướng, chỉ có thể tự mình tìm ra con đường mới, không ai có thể cho ngươi lời khuyên, chỉ có thể tự mình tiến lên trong vùng hoang dã. Nhưng bức tường tiến hóa này có thể giúp ngươi một chút, hay nói cách khác, nó có thể khiến ngươi hiểu rõ hơn về bản thân.” Tử Vi nói, đặt lòng bàn tay vào bức tường tiến hóa.
Ngay lập tức nhìn thấy rất nhiều chữ trên bức tường tiến hóa kia sáng lên, tỏa ra thần vận độc đáo của riêng chúng.
Trước đây, mỗi một chữ đều bình thường, nhưng bây giờ những chữ đó dường như đã trở nên sinh động hơn, mang khí chất của riêng mình, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta không thể quên được, dường như nó không còn là chữ nữa, mà là một sinh vật sống.
Khi Hàn Sâm nhìn vào chữ Vũ thì thấy một thiên thần có đôi cánh trắng, khi nhìn vào chữ Phật thì thấy một vị Phật trang nghiêm.
Mỗi một chữ đều thể hiện thần vận của một chủng tộc, đó không phải là người thật, mà là mô hình thu nhỏ của các gen xuất sắc của một tộc.
Hàn Sâm đang xem thì thấy một chữ trên bức tường tiến hóa sáng rực như mặt trời thiêu đốt.
Hàn Sâm nhận ra đó là chữ Thiên, hẳn là dùng để chỉ Thiên tộc, mà Thiên tộc là một nhánh của Thái Thượng tộc, trông rất giống với con người, nhưng lại có khí chất độc đáo của Thiên tộc.
Giữa khung cảnh tráng lệ đó, Hàn Sâm dường như nhìn thấy một người đàn ông của Thiên tộc bước ra từ bức tường tiến hóa, người đàn ông đó trông hơi giống cung chủ Thần Thiên Cung, lại hơi giống Ngọc Thiện Tâm, cũng hơi giống Cô Trúc.
Người đàn ông này có tất cả những ưu điểm của Thiên tộc, mạnh mẽ, độc ác, cố chấp, không sợ hãi, trên người hắn có tất cả những thiên phú của Thiên tộc mà Hàn Sâm biết cũng như không biết.
Mà hào khí tức tỏa ra từ hắn thực sự khiến cho Hàn Sâm có cảm giác như đang đối mặt với cường giả vô thượng.
Tử Vi tiếp tục: “Bức tường tiến hóa có thể hình thành nên dạng tiến hóa cuối cùng của một chủng tộc, mặc dù nó chỉ là một kiểu suy luận, không phải là sự tồn tại thực sự, nhưng tám mươi đến chín mươi phần trăm các sinh vật sẽ tiến hóa theo quỹ đạo này, trừ phi xảy ra tai nạn khác lạ, không thì đây chính là kết quả tiến hóa cuối cùng của chủng tộc này.”
“Đây có phải là hình dạng sau khi đến cấp Vũ Trụ của Thiên tộc không?” Hàn Sâm nhìn người đàn ông của Thiên tộc do bức tường tiến hóa tính ra.
“Không, không hẳn là vậy, từ xưa đến nay, đã có không dưới hàng chục nghìn chủng tộc trở thành Thượng tộc, nhưng dù có tính toán thế nào đi nữa thì cũng không có chủng tộc nào có thể thực sự trở thành cấp Vũ Trụ. Mặc dù các chủng tộc khác nhau, tiềm năng cũng khác nhau, độ cao có thể đạt đến cuối cùng cũng khác nhau, nhưng ngay cả chủng tộc kiệt xuất nhất từ thời cổ đại cũng chỉ có thể đạt đến cấp độ của hội trưởng Thần Loạn, vẫn còn cách cấp Vũ Trụ nửa bước nữa.”
Tử Vi nhìn thoáng qua chữ Thiên kia và nói: “Thiên phú và tiềm năng của Thiên tốc cũng rất tốt, nếu như bọn họ có thể phát huy tối đa tiềm năng của mình, sau khi trải qua sự tiến hóa vô tận của từng thế hệ Thiên tộc, cuối cùng sẽ có thể đạt đến bước này, tính ra thì không tệ hơn nhiều so với ta hiện giờ. Tất nhiên, Thiên tộc hiện giờ còn kém xa so với cấp độ đó, đây cũng chỉ là một giả định mà thôi.”
“Ngươi muốn bức tường tiến hóa tính toán hướng tiến hóa của ta sao?” Hàn Sâm vừa nói vừa nhìn vào bức tường tiến hóa.
Tử Vi cười khổ lắc đầu: “Kỳ thực ta cũng đã thử qua, nhưng kết quả là không thể tính được, phương hướng tiến gen của ngươi hiện giờ đã đi lệch quỹ đạo tiến hóa của sinh vật bình thường, khả năng của bức tường tiến hóa đã vô dụng với co thể của ngươi.”
“Vậy ý ngươi là gì?” Hàn Sâm không hiểu rốt cuộc thì Tử Vi muốn làm gì.
“Bức tường tiến hóa đã vô dụng đối với ngươi, nhưng khả năng trong tương lai của các chủng tộc mà nó đã tính toán sẽ có ích cho ngươi, ngươi có thể từ từ lĩnh hội, nhớ đừng bắt ta phải chờ đợi lâu.” Tử Vi cười nhìn Hàn Sâm, sau đó Hàn Sâm cảm thấy trước mặt lóa lên, thân thể bị hút vào trong bức tường tiến hóa.
Hết chương 3439.
Chương 3440. Trận chiến Bia Gen kết thúcHình bóng của Thiên tộc dần dần to lớn trong mắt Hàn Sâm, một khí tức kinh người khó tả cũng đồng thời giáng xuống người Hàn Sâm.
Mặc dù khí thế đó rất đáng sợ, nhưng đối với Hàn Sâm thì khí thế như vậy không đủ để lay chuyển ý chí của hắn.
Tuy nhiên, khí thế trên người của Thiên tộc vẫn khiến cho Hàn Sâm cảm thấy hơi kinh ngạc, chỉ là nhân vật ảo được tính toán ra mà lại có khí thế như vậy, căn bản là không thể nhìn ra được là Thiên tộc này không phải là một dạng sống thực sự, chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Hàn Sâm thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, thì đã nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ khác đi ra từ thân quang, đó là một người đàn ông kỳ lạ với ba đầu và sáu tay, rõ ràng chính là một người thuộc tộc Hủy Diệt.
Chỉ là tộc Hủy Diệt này mạnh mẽ hơn bất kỳ cường giả tộc Hủy Diệt nào mà Hàn Sâm từng thấy, giống như Ma thần đứng giữa trời đất, khí thế đáng sợ kia như biển như tù, đi về phía Hàn Sâm một cách áp bức.
Cường giả của từng chủng tộc khác nhau lần lượt bước ra từ bức tường tiến hóa, tỏa ra khí tức mạnh mẽ áp chế Hàn Sâm.
Ý chí của Hàn Sâm rất mạnh mẽ, nhưng khi càng ngày càng có nhiều thân ảnh của các cường giả xuất hiện, hắn cũng dần cảm thấy áp lực.
Nếu là cường giả thực sự của các tộc, thì dù có bao nhiêu người đến cũng sẽ không làm được gì Hàn Sâm.
Nhưng những thứ này đều bắt nguồn từ bức tường tiến hóa, mỗi chủng tộc khác nhau đều đã phát triển đến mức cực kỳ đáng sợ, mặc dù họ không có cơ thể thật và không thực sự tồn tại, nhưng khí thế của bọn họ hoàn toàn không phải là giả, sự độc nhất vô nhị như thể thực sự phát ra từ cơ thể thật.
Bóng dáng của từng cường giả xuất hiện khiến Hàn Sâm cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, đây chỉ là ảo ảnh của khoảng hơn trăm cường giả thuộc nhiều chủng tộc.
“Có phải Tử Vi đang muốn dùng khí thế của bọn họ để trấn áp ý chí của ta, khiến ý chí của ta mạnh thêm không?” Hàn Sâm đã hiểu ý của Tử Vi, nhưng hắn không biết về phương pháp này liệu nó có hiệu quả không, cho nên ôm thái độ hoài nghi.
Càng ngày càng có nhiều bóng dáng xuất hiện, khí thế tích lũy được đã là không thể tưởng tượng nổi, nếu là người khác, e rằng ý chí đã sụp đổ rồi, cho dù là Hàn Sâm thì cũng cảm thấy toàn thân căng thẳng.
Trong chiến trường Tam Thập Tam Thiên, cơ thể giống như ma ảnh của Cổ Ma trong nháy mắt đã tiếp cận Nhân Đế.
Biểu cảm của Nhân Đế không thay đổi, cơ thể cũng không nhúc nhích chút nào, nhưng không gian xung quanh thay đổi theo ý muốn của hắn, khoảng cách giữa hai người dường như dài ra vô hạn.
Tuy nhiên, hình dáng giống như bóng ma của Cổ Ma đã bỏ qua không gian bị kéo dài, vẫn đến trước mặt Nhân Đế.
“Thật đáng tiếc.” Nhân Đế nhẹ giọng nói, cũng không biết là có ý gì, sau đó vươn một bàn tay ra, vỗ về phía Cổ Ma giống như đang đập ruồi.
Một chưởng đó dường như bao phủ cả trời đất, khiến cho Cổ Ma không thể nào né tránh, bàn tay còn chưa chạm đến cơ thể của Cổ Ma, chỉ cần áp lực thôi mà đã đè nát cơ thể của Cổ Ma, biến thành bụi đen bắn khắp nơi.
Chỉ với vẻn vẹn một chưởng, cơ thể của Cổ Ma đã bị nổ tung, trận chiến cũng vậy mà kết thúc, ngay cả tên của Cổ Ma trên bia gen cũng bị xóa đi, chỉ còn lại tên của Nhân Đế.
“Đây là kết cục sao?” “Nhân Đế thực sự quá mạnh!”
“Đây là cường giả thực sự bất khả chiến bại, Hàn Sâm là so với trận đấu vừa rồi còn kém xa lắm.”
“Cùng là bốn người đứng đầu, nhưng chênh lệch lại quá lớn.
Trong đại vũ trụ đế chế, có rất nhiều âm thanh cảm thán vang lên, tất cả đều kinh ngạc trước sức mạnh của Nhân Đế.
Nhân Đế chỉ cần một chưởng đã giết Cổ Ma, lại cau mày một cách khó mà nhận ra được, tự lẩm bẩm: “Cổ Ma cứ như đang tự đi vào đường chết vậy, rốt cuộc thì hắn đang làm gì?”