Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 475 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Năm luồng lực lượng có thể hủy thiên diệt địa đánh vào trên cánh cổng, khiến cánh cổng hoàng kim phát ra từng hồi tiếng vọng, thế nhưng lực lượng của bọn họ lại không có khả năng đánh mở cánh cổng hoàng kim.

Năm người Điểu trưởng lão đều hơi ngẩn người, một vị trưởng lão lộ vẻ mặt cổ quái nói: “Sao có thể được? Dựa vào lực lượng của năm trưởng lão chúng ta, cho dù là cánh cổng thời gian Etch ngưng tụ ra, cũng bị chúng ta đánh vỡ, sao cảnh cổng hoàng kim kia lại không bị tổn thương chút nào? Đó rốt cuộc là loại lực lượng gì?”

Điểu trưởng lão cũng cảm thấy chuyện dường như không ổn lắm, thế nhưng không đợi bọn họ có hành động, đã nghe thấy một tiếng răng rắc, tất cả năm trưởng lão giật mình trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cổng hoàng kim, đã mở ra một cái khe.

Một vệt kim quang lọt ra từ bên trong khe hở của cánh cổng hoàng kim, giống như ánh chiều tà chiếu vào từ trong khe cửa.

Căn bản không đợi đám Điểu trưởng lão phản ứng, những nơi kim quang kia đi qua, hết thảy đều hóa thành hư vô. Tồn tại mạnh mẽ như Điểu trưởng lão, cũng trực tiếp hòa tan, biến mất trong kim quang, còn không kịp phát ra cả tiếng kêu thảm.

Năm vị cường giả Phá Giới có tỉ lệ Phá Giới đã khoảng chín mươi phần trăm, lại trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian như vậy, đến cả một chút vết tích cũng không để lại.

“Tiểu Kim Kim, có thể, thu hồi cánh cổng hoàng kim đi.” Kỷ Yên Nhiên lớn tiếng kêu gọi Kim Mao Hống, nàng rất rõ ràng nếu cánh cổng hoàng kim hoàn toàn mở ra sẽ có hậu quả gì, chỉ e toàn bộ Hoa Viên Không Trung đều bị hủy diệt.

May mà Kim Mao Hống dường như đã sớm có giác ngộ, không thật sự mở ra cánh cổng hoàng kim, há miệng ra nuốt xuống cánh cổng hoàng kim đã mở hé một khe.

Đệ tử các tộc vốn phóng tới nhà cũ, thấy vậy đều âm thầm thở dài một hơi, lần trước khi Tiểu Kim Kim mở ra cánh cổng hoàng kim, có không ít đệ tử đều chứng kiến một cảnh kinh khủng kia.

Mà vào thời điểm cánh cổng hoàng kim mở ra một khe, Nhân Đế ở Tam Thập Tam Thiên xa xôi lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Làm sao có thể? Làm sao lại có khí tức của loại lực lượng kia… Không có khả năng…” Vẻ kinh ngạc trên mặt Nhân Đế càng ngày càng đậm, tâm niệm vừa động, quang cảnh trong mắt biến ảo, dường như phong cảnh toàn bộ đại vũ trụ đều ánh vào trong đôi mắt của hắn.

Khi Nhân Đế nhìn thấy một tia sáng màu vàng lộ ra từ trong cánh cổng hoàng kim, lại không nhịn được mà chấn động thân thể, ánh sáng kỳ quái lấp lóe trong mắt hắn.

“Lại có loại chuyện này? Trong vũ trụ lại còn có sinh vật như thế, sau cánh cổng hoàng kim kia, có lẽ thật là…” Vẻ mặt Nhân Đế thay đổi không ngừng.

Hồi lâu sau, Nhân Đế dường như đã hạ quyết tâm, đứng dậy bước ra Tam Thập Tam Thiên.

Toàn bộ bên ngoài Hoa Viên Không Trung đã biến thành lò sát sinh, khắp nơi đều là giết chóc điên cuồng và sinh mệnh héo tàn, xương trắng và máu tươi đang thỏa thích nở rộ. Trong chiến đấu cuồng bạo, âm thanh xương vỡ vụn và âm thanh máu tươi chảy xuôi lại chẳng khiến người e ngại, mà lại làm cho người có loại xúc động sôi trào nhiệt huyết.

Quần áo của Tiểu Hoa vẫn trắng như tuyết, nhưng ánh mắt lại đã đỏ bừng, hắn đã giết không biết bao nhiêu thú Phá Giới, thế nhưng những con thú Phá Giới kia lại càng ngày càng nhiều, phảng phất giết thế nào cũng không giết hết được.

Không chỉ là Tiểu Hoa, lúc này, cường giả của Hoa Viên Không Trung đều toàn thân đẫm máu, có máu của mình, mà càng nhiều máu của kẻ địch.

Cường giả của hội Thần Loạn cũng giết đỏ cả mắt, thú tính hoàn toàn che giấu lý tính, chỉ có máu tươi của đối thủ mới có thể khiến dòng máu sôi trào của bọn họ lạnh đi.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện phía trên Hoa Viên Không Trung, toàn bộ chiến trường lập tức như bị đông kết.

Chỗ có sinh vật đều duy trì chiến đấu trạng thái, có tại há miệng gầm thét, có khuôn mặt vặn vẹo, có đang sợ hãi kêu to, có che mặt thút thít.

Sinh vật có ở đó đều duy trì biểu cảm và động tác một giây trước, đến cả máu tươi và chỉ gãy vẩy ra không trung đều đông kết, toàn bộ thế giới dường như bị đóng băng thời gian.

Đến cả cường giả Phá Giới mạnh mẽ như Etch và Ninh Nguyệt cũng giống như vậy, bị đông cứng đương trường, không cách nào động đậy.

Thế nhưng tất cả mọi người rất rõ ràng, đây cũng không phải thời gian ngừng lại, nếu thời gian thật sự ngưng lại, suy nghĩ của bọn họ cũng sẽ đứng im theo, nhưng bây giờ, bọn họ có thể nhìn, có thể nghĩ, lại không thể động đậy cả mí mắt chút nào.

“Nhân Đế!” Ninh Nguyệt nhìn thấy bóng người đi tới từ trong hư không bị ngưng kết, đồng tử lập tức co rụt lại.

Nhân Đế đi tới từ trong hư không, giữa vũ trụ ở phảng phất chỉ còn lại một vật sống là hắn, hết thảy cái khác đều quy về yên tĩnh. Cho dù kẻ mạnh như cường giả tỷ lệ Phá Giới một trăm phần trăm cũng như vật chết ở trước mặt hắn.

Đường Chân Lưu cũng nhìn thấy Nhân Đế, hắn rất muốn lên tiếng rống †o: “Buông lão tử ra, có giỏi thì một mình đấu cùng lão tử.”

Thế nhưng hắn lại không có chút năng lực động đậy nào, chớ nói chỉ là khiêu khích Nhân Đế.

Nhân Đế vẫn chưa từng nhìn bọn họ một lần, chỉ đi qua từng bước một, cũng chưa để ý đến những cường giả của hội Thần Loạn, phảng phất bọn họ đều không tồn tại, chỉ đi thẳng vào bên trong Hoa Viên Không Trung.

Kết giới lớn bên ngoài Hoa Viên Không Trung không chút tác dụng nào đối với Nhân Đế, tựa như không khí, bị Nhân Đế đi vào như thế.

Bên trong Hoa Viên Không Trung, hết thảy đầu đứng im, mỗi sinh vật đều đứng im bất động với vẻ mặt kỳ quái, chỉ có thể đưa mắt nhìn Nhân Đế đi về phía sân mà Hàn Sâm đang ở.

Cùng lúc khi Nhân Đế giáng lâm, Bảo Nhi bên trong Tí Hộ Sở đột nhiên sợ hãi trong lòng, không khỏi ngừng động tác trong tay.

“Đứng ngốc ở đó làm gì? Tiếp tục luyện tập đi, ngươi còn cách thành công một khoảng cách, nhất định phải mau chóng dung hợp cùng hạt giống gen” Loạn thấy Bảo Nhi đứng ở nơi đó, bất động, không khỏi nhíu mày thúc giục.

“Ta muốn về đại vũ trụ.” Bảo Nhi cúi đầu nói. “Bảo bối, bây giờ ngươi còn không thể trở về. Mẹ đáp ứng ngươi, chỉ

cần ngươi dung hợp thành công, ngươi muốn đi đâu cũng được.” Loạn nói. Bảo Nhi ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên định, nói ra từng chữ: “Ta muốn về đại vũ trụ, ngay lúc này, cho dù ngươi có đồng ý hay không.” “Vì sao?” Loạn nao nao, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bảo Nhi dùng vẻ mặt và giọng điệu như thế nói chuyện với nàng. “Bởi vì mẹ của ta gặp nguy hiểm, ta nhất định phải đi cứu nàng.” Bảo Nhi nói rồi đi đến ngoài cửa lớn, không có chút do dự nào. “Ta không phải ở đây…” Loạn nói, sắc mặt dần dần thay đổi, bởi vì nàng đã hiểu, mẹ mà Bảo Nhi nói không phải là nàng, mà là vợ của Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên.

Hết chương 3446.

Chương 3447. Nhân Đế giáng lâm.

Bên trong Hoa Viên Không Trung, Nhân Đế bước đi một mình, đi tới trước sân nhỏ sụp đổ.

“Ô…” Kỷ Yên Nhiên và một đám sủng vật đều bị đọng lại trong sân nhỏ, Kim Mao Hống lại như không bị ngưng kết hoàn toàn, ngăn phía trước Kỷ Yên Nhiên, phát ra âm thanh mang theo cảnh cáo và lòng thù địch với Nhân Đế đang chậm rãi đi tới, dường như đang cảnh cáo Nhân Đế, không nên tiến vào sân nhỏ.

“Quả nhiên bất phàm.” Nhân Đế nhìn Kim Mao Hống một chút, lại bước thẳng vào tiểu viện.

“Rống!” Kim Mao Hống như có chút e ngại, lại phát ra âm thanh gầm dữ dội như cũ, hé miệng phun ra cánh cổng hoàng kim lần nữa.

Nhưng bởi vì bị lực lượng của Nhân Đế ảnh hưởng, mặc dù nó không bị ngưng kết hoàn toàn, động tác lại trở nên vô cùng chậm chạp, cánh cổng hoàng kim kia chậm rãi phun ra từ trong miệng của nó, cản trước mặt Nhân Đế.

“Chính là nó sao?” Ánh mắt Nhân Đế nhìn cánh cổng hoàng kim hơi kỳ quái, cũng không định ra tay.

Trên thực tế, nếu Nhân Đế thật sự ra tay, Kim Mao Hống căn bản không có cơ hội phun ra cánh cổng hoàng kim, e là sẽ trực tiếp bị giết chết.

Cánh cổng hoàng kim thật lâu chưa thể mở ra, Nhân Đế chờ đến không kiên nhẫn lắm, vừa động tâm niệm, Kim Mao Hống lập tức khôi phục trạng thái thân thể bình thường, không còn bị lực lượng ngưng kết kia ảnh hưởng.

“Rống!” Kim Mao Hống vốn đang cố gắng mở ra cánh cổng hoàng kim, hiện tại khôi phục trạng thái thân thể, cánh cổng hoàng kim lập tức mở ra một khe hở.

Chỉ thấy tia sáng màu vàng như ánh chiều tà bắn ra từ bên trong cánh cổng, trực tiếp chiếu xạ trên thân Nhân Đế đối diện.

Trong khoảnh khắc Nhân Đế nhìn thấy kim quang kia, giơ tay lên ngăn trở mặt mình, kim quang kia dường như một sợi dây nhỏ như chiếu thẳng trên người hắn, trong chốc lát đã đốt ra một vết cháy dọc trên Áo Giáp Hắc Tinh, còn bốc lên khói trắng xì xì.

Người có thể thấy cảnh này đều hơi kinh ngạc, một tia sáng trong cánh cổng hoàng kim kia lại có thể đốt cháy chiến giáp nguyên thể gen.

Càng thêm đáng sợ là, dưới kim quang chiếu rọi, vết bỏng kia vẫn đang kéo dài đến phía trong, dường như chẳng mấy chốc sẽ đốt xuyên Áo Giáp Hắc Tinh.

Cảm thụ được từng hồi cảm giác bỏng truyền đến từ trên Áo Giáp Hắc Tinh, hào quang trong mắt Nhân Đế lại càng lấp lánh. Hắn nhìn cánh cổng hoàng kim mở ra một khe hở với ánh mắt phức tạp: “Lực lượng này… quả nhiên hơi giống với những lực lượng ta cảm nhận được… Chẳng lẽ sau cánh cổng này thật sự là nơi đó sao?”

Góc độ cánh cổng hoàng kim mở ra càng lúc càng lớn, tia sáng kia cũng càng lúc càng lớn, Nhân Đế đứng bên trong chùm sáng màu vàng óng, Áo Giáp Hắc Tinh toàn thân phảng phất bị hòa tan, đang dần dần tan rã.

Mà hết thảy nơi khác bị chùm sáng màu vàng óng chiếu đến đều trực tiếp hóa thành hư vô, thứ gì cũng không thể để lại.

Ánh mắt Nhân Đế lóe lên, nhìn khe hở cánh cổng hoàng kim từ phía sau mu bàn tay, với thị lực của hắn, cũng nhìn không thấy bên trong bộ phận kim quang óng ánh mở ra rốt cuộc có cái gì.

Mắt thấy Áo Giáp Hắc Tinh đã sắp bị phá hủy, Nhân Đế không cách nào tục sát tiếp, liền muốn lao ra từ bên trong kim quang.

Thế nhưng Nhân Đế đột nhiên phát hiện, thân thể của mình giống như bị chùm sáng màu vàng đó cố định, lại không cách nào sử dụng dịch chuyển tức thời rời đi.

Trong lòng kinh ngạc, Nhân Đế không do dự nữa, cưỡng ép di chuyển thân thể, phóng tới lực lượng bên ngoài kim quang.

Dưới sự áp chế của kim quang, loại cường giả như Nhân Đế lại cất bước khó khăn, Áo Giáp Hắc Tinh trên người hắn bị chùm sáng màu vàng óng đốt đến hỏng nặng, nơi bị soi sáng chính diện đã sắp bị đốt xuyên.

“Rống!” Kim Mao Hống lại gầm dữ dội, cánh cổng hoàng kim theo Nhân Đế di động mà di động, không để hắn đi ra khỏi phạm vi kim quang chiếu đến.

Nhân Đế khẽ nhíu mày, lại động ý niệm, lập tức hội tụ lực lượng giữa thiên địa, Kim Mao Hống bị lực lượng ảnh hưởng lần nữa, động tác trở nên chậm chạp.

Tốc độ di chuyển của cánh cổng hoàng kim cũng theo đó mà chậm lại, Nhân Đế mau chóng đi ra từ bên trong phạm vi kim quang chiếu đếna.

Chỉ thấy lúc này, Áo Giáp Hắc Tinh toàn thân Nhân Đế đều đang bốc lên khói trắng, lại có nhiều chỗ đã bị đốt xuyên, để lại vết tích cháy đen trên người Nhân Đế, dường như chỉ cần lại thêm một chút thời gian, Nhân Đế sẽ bị tiêu tan sạch.

Càng khiến người ta kinh hãi là chiến giáp nguyên thể gen có được năng lực khôi phục bản thân, lại không có có thể nhanh chóng khôi phục. Sau khi Nhân Đế đi ra, nó vẫn luôn bốc lên khói trắng như cũ, có nhiều chỗ còn đang từ từ tan rã, dường như lực lượng nóng rực của kim quang còn chưa hoàn toàn tiêu tán.

“Đây là hậu duệ của huyết mạch Hống sao? Thế nhưng bản thân Hống chắc hẳn không có năng lực như vậy mới đúng, chẳng lẽ con Hống hỗn huyết có điểm đặc biệt nào hay sao? Trong huyết mạch của nó, ngoài gen Hống ra, còn có gen gì nữa?” Nhân Đế nhìn Kim Mao Hống với vẻ mặt kỳ quái, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng bằng mắt thường của hắn, cũng không thể nhìn ra Kim Mao Hống rốt cuộc đã lẫn lộn gen của những sinh vật nào.

“Được rồi, mang về trước rồi từ từ nghiên cứu đi.” Nhân Đế như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt Kim Mao Hống, một tay đặt đỉnh đầu Kim Mao Hống.

Kim Mao Hống há mồm muốn kêu, thế nhưng còn chưa kêu ra đã hôn mê bất tỉnh, cánh cổng hoàng kim mở ra gần một nửa cũng tiêu tán theo.

Mặc dù Nhân Đế cũng muốn nhìn bên trong cánh cổng hoàng kim rốt cuộc có cái gì, thế nhưng thậm chí đến cả thân thể của hắn cũng không chịu nổi kim quang trong cánh cổng, muốn đi vào trong đó là gần như không thể nào, chỉ có thể mang Kim Mao Hống về trước.

Đánh ngất xỉu Kim Mao Hống, Nhân Đế lại liếc mắt nhìn Kỷ Yên Nhiên ôm Linh Nhi, tự lẩm bẩm một câu: “Đã đến, vậy thì thuận tiện mang các nàng về. Lẽ nào nhiều năm như vậy, hội Thần Loạn vẫn không thể chân chính uy hiếp được địa vị thống trị của Thần điện Gen, không phải không có đạo lý. Ngay cả một chút chuyện nhỏ như thế cũng không làm được, không biết hội Thần Loạn làm sao có thể sinh tồn đến hôm nay.”

Nói rồi, Nhân Đế đi về hướng về Kỷ Yên Nhiên, mới đi hai bước đã đi tới trước mặt Kỷ Yên Nhiên, đưa tay muốn bắt Kỷ Yên Nhiên.

Thế nhưng ngay trong khoảnh khắc kia, Nhân Đế lại e ngại trong lòng, chỉ thấy một vầng trắng rực rỡ bùng nổ từ trong lòng Kỷ Yên Nhiên, một bàn tay trong suốt như quang ảnh, đặt trên ngực hắn.

Đồng tử Nhân Đế đột nhiên co rụt lại, cảm giác linh hồn của mình chấn động, thân thể lập tức liên tiếp lui về sau, phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn hấp thu Tần Tu lực lượng linh hồn và máu thịt, lực lượng máu thịt tương đối dễ dung hợp, thế nhưng lực lượng linh hồn kia lại còn thể hoàn toàn dung hợp.

Một chưởng này là đòn tấn linh lực thuần túy, tạm thời làm linh hồn Nhân Đế chấn động, linh hồn vốn sắp dung hợp thành công, suýt nữa bị đánh tan.

“Không cho phép bắt nạt Tiểu Kim Kim và mẹ ta.” Giọng nói của một cô bé thở phì phì vang lên.

Nhân Đế thấy rõ ràng người làm hắn bị thương, không khỏi nao nao. Ấy thế mà là con gái Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên. Nhưng lúc này toàn thân Hàn Linh Nhi như được thánh quang ngưng

kết mà sinh ra, thánh khiết giống như thần linh, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ của thân thể máu thịt.

“Sao Hàn Sâm lại sinh con gái thần linh kế tiếp, chẳng lẽ Hàn Linh Nhi này cũng giống như Hàn Bảo Nhi, đều có có lai lịch lớn hay sao?” Nhân Đế nghi hoặc trong lòng.

Hết chương 3447.

Chương 3448. Người một nhà này.

Với lực lượng hiện tại của Nhân Đế, cho dù mười hai vị chính thần cấp Hủy Diệt tới đây, e là cũng không thể hành động tự nhiên dưới sức mạnh của hắn.

Thế nhưng Hàn Linh Nhi lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đứng ở đó, trừng mắt một đôi mắt to, hung dữ nhìn chằm chằm Nhân Đế.

“Mấy đứa con gái của Hàn Sâm, ai cũng bất phàm.” Nhân Đế nhìn Hàn Linh Nhi, lực lượng trong cơ thể biến hóa, từ lực lượng máu thịt biến thành một loại lực lượng thần linh kỳ dị.

Đó là thần linh chỉ lực thuộc về huyết mạch Trọng Khải, mặc dù Nhân Đế còn chưa dung hợp hai loại sức mạnh làm một, nhưng vận dụng riêng hai loại sức mạnh lại không khó.

Lực lượng linh hóa trải rộng bàn tay, khiến bàn tay kia biến thành linh thể, đưa tay bắt tới phía Hàn Linh Nhi.

Hàn Linh Nhi nhảy lên một cái, né tránh bàn tay của Nhân Đế, thân ở không trung, một chân giãm lên đầu Nhân Đế, còn thở phì phì quát: “Để ngươi bắt nạt Tiểu Kim Kim, giãm chết ngươi.”

Nhưng động tác của Nhân Đế hiển nhiên nhanh hơn Hàn Linh Nhi nhiều không biết khi nào, bàn tay linh hóa kia đã di động đến bên cạnh mắt cá chân của Hàn Linh Nhi, bắt lấy mắt cá chân nàng, trực tiếp kéo Hàn Linh Nhi xuống, ôm Hàn Linh Nhi vào trong lòng.

“Trẻ con chém chém giết giết thì không đáng yêu đâu, hơn nữa con gái nên ôn nhu một chút mới có thể làm người khác ưa thích.” Nhân Đế sử dụng thần linh chỉ lực giam cầm Hàn Linh Nhi, khiến Hàn Linh Nhi không cách nào tránh thoát.

“Thả ta ra… Ngươi, tên bại hoại này…” Hàn Linh Nhi hơi sợ hãi, giãy dụa kêu to.

Thế nhưng nàng vốn chưa từng tu luyện, chỉ dựa vào lực lượng di truyền của Hàn Sâm, nào là đối thủ của Nhân Đế. Nếu không phải ngay †ừ đầu Nhân Đế đã không đề phòng nàng, nàng cũng không có khả năng lợi dụng lực lượng linh thể làm Nhân Đế bị thương.

“Nếu ngươi lại gọi bậy, ta sẽ nhốt ngươi vào trong một cái quan tài, để một mình ngươi bị vây ở bên trong hang tỷ năm.” Nhân Đế không có cách nào với Hàn Linh Nhi.

Lực lượng của hắn có thể giam cầm Hàn Linh Nhị, lại không có cách nào làm Hàn Linh Nhi hoàn toàn mất đi năng lực hành động và nói chuyện.

Thấy Hàn Linh Nhi vẫn đấm đá lung tung, cào loạn gọi bậy, Nhân Đế đưa tay liền muốn phong bế ý thức của Hàn Linh Nhi, thế nhưng lại đột nhiên nghe thấy một tiếng quát chói tai.

“Thả em gái ta ra.” Chỉ thấy một người đàn ông toàn thân tỏa ánh hào quang trắng lóa đi tới từng bước một, như đang gánh vác núi cao, hai chân của hắn đều đang run rẩy, thế nhưng vẫn đi tới như cũ.

Nhân Đế nhìn thấy người kia, không khỏi nao nao: “Con trai Hàn Sâm, Hàn Tiểu Hoa? Con cái của tên này đều xảy ra chuyện gì vậy? Dưới lực lượng quy tắc của ta, lại có thể đi từ tinh không trở về Hoa Viên Không Trung, bọn họ thật sự là con cái ruột thịt của Hàn Sâm sao?”

“Ta để ngươi thả em gái ta ra, ngươi không nghe thấy sao?” Tiểu Hoa thở hồng hộc đi tới, ánh mắt lại vô cùng hừng hực, nhìn chòng chọc vào Nhân Đế, quát.

Nhân Đế không muốn lãng phí thời gian nữa, vì quan sát tình huống bên trong cánh cổng hoàng kim, chiến giáp nguyên thể gen trên người hắn bị hao tổn nghiêm trọng, phải cần một khoảng thời gian mới có thể chữa trị. Việc này khiến thời gian dung hợp của hắn lại phải đẩy về sau một chút.

Nhân Đế tiện tay vung lên, một luồng lực lượng đánh lên trên thân Tiểu Hoa, thân thể như gánh vác núi non kia của Tiểu Hoa lập tức bị đánh bay ra ngoài, đụng sập mấy tòa kiến trúc gần đó.

Thế nhưng còn không đợi Nhân Đế xoay người đi bắt Kỷ Yên Nhiên, đã thấy Tiểu Hoa lại bò ra từ bên trong phế tích, đi ra lần nữa.

Nhân Đế nhìn thấy quần áo trên người Tiểu Hoa đã vỡ vụn, lồng ngực bị lực lượng của hắn đập đến xương ngực sụp xuống, thế nhưng khi hắn trở về, tổn thương kia đã tự động khép lại. Ngoài quần áo vỡ vụn, đã không nhìn thấy vết tích tổn thương trên lồng ngực.

“Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng nếu như ngươi khăng khăng muốn chết, thì chớ trách bản đế không niệm tình xưa.” Nhân Đế nhìn Tiểu Hoa lại đi tới từng bước một, nói.

Theo Nhân Đế, Hàn Tiểu Hoa rõ ràng không bằng Hàn Linh Nhi, Hàn Linh Nhi có thể hoàn toàn miễn dịch lực lượng quy tắc của hắn, mà Hàn Tiểu Hoa lại chỉ có thể cưỡng ép chống đỡ lực lượng quy tắc đi về. Đây là chênh lệch về cấp bậc trời sinh.

“Ngươi động đến em gái ta, thì chính là tử địch của Hàn Tiểu Hoa ta, ai có tình cũ gì với ngươi.” Hàn Tiểu Hoa cắn răng, đi tới từng bước một. Dưới áp lực nặng nề, thân hình lại ưỡn lên thẳng tắp như cũ, ánh hào quang trắng lóa trên thân cũng chập chờn càng kịch liệt hơn.

“Thôi được, hai người là đủ rồi, không cần nhiều thêm một người như ngươi nữa.” Nhân Đế lại đấm một quyền. Nhưng lần này, Nhân Đế lại xuống nặng tay, mà không giống vừa rồi, chỉ vì đánh lui Tiểu Hoa, vẫn chưa có sát ý trong lòng.

Oành!

Lực lượng của một quyền này giống như lực lượng hủy diệt thiên địa, Tiểu Hoa đan hai tay vào nhau, ngăn trở quyền kình của một quyền này, thế nhưng thân thể lại như bị lực lượng kinh khủng va chạm, cứng rắn kéo ra một rãnh sâu trên mặt đất, chia tất cả kiến trúc cản đường thành hai nửa, vẫn đụng vào trong rừng rậm, cắt rừng rậm ra thành một vết rách.

“Anh!” Hàn Linh Nhi vừa vội vừa giận, liều mạng giãy dụa trong lòng Nhân Đế, hận không thể cắn mấy ngụm lên người Nhân Đế.

Nhân Đế hơi phiền, ra tay đặt trên đỉnh đầu Hàn Linh Nhi, phong bế bảy giác quan của nàng, khiến nàng không kêu được cũng không thể động đậy.

Chính lúc muốn quay người đi về hướng Kỷ Yên Nhiên, trong lòng lại đột nhiên hơi động, hắn quay người nhìn sang, chỉ thấy bên trong vùng rừng rậm kia, một luồng sáng trắng rực rỡ như núi lửa phun trào chọc thủng chân trời.

Nơi ánh sáng trắng lóa kia chiếu rọi, lực lượng quy tắc của Nhân Đế lại mất đi tác dụng, vật thể bị đọng lại đều khôi phục quỹ tích vận động vốn có lần nữa.

Chỉ thấy Tiểu Hoa đi ra từ trong rừng rậm, nhưng lúc này Tiểu Hoa có một số khác biệt so với trước kia.

Tiểu Hoa kế thừa thể Đế Linh siêu cấp từ chỗ Hàn Sâm, nhưng điều đó không có nghĩa là, lực lượng của hắn bị giới hạn trong thể Đế Linh.

Tiểu Hoa học Thánh thể chỉ lực của Thánh Chủ, lại đi Tí Hộ Sở một chuyến, thăng cấp gen Thần siêu cấp viên mãn lên từng tầng từng †ầng, nhưng bởi vì gen di truyền Hàn Sâm cho hắn quá mạnh, hắn luôn không thể hình thành thể Siêu Thần của mình.

Nhưng lực lượng và cá tính của hắn luôn ấp ủ trong thân thể, vẫn chờ đợi một thời cơ đột phá gien di truyền.

“Buông tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng đụng vào em gái ta.” Tiểu Hoa đi tới từ trong rừng rậm, hắn cũng không tiến hóa thành linh thể thuần †úy giống như Hàn Sâm và Hàn Linh Nhi.

Thế nhưng ở trên người hắn, ánh sáng trắng rực rỡ lại ngưng tụ trở thành một quang ảnh thần thánh, như một vị thiên sứ thánh khiết, che chở thân thể của hắn.

Loại cảm giác nặng nề như gánh vác núi cao kia đã biến mất không thấy gì nữa trên thân thể Tiểu Hoa, thay vào đó là một loại thánh khiết mạnh mẽ vô song.

“Người một nhà này rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ một nhà Hàn Sâm không phải là huyết mạch loài người của Tí Hộ Sở…” Nhân Đế nhìn Tiểu Hoa, trong lòng tràn đầy nghỉ hoặc.

Nhân Đế tin tưởng vững chắc con đường tiến hóa của mình là chính xác nhất, hắn lợi dụng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh thuần hóa huyết mạch một đời tiếp một đời, hoàn toàn xóa đi huyết mạch Tinh tộc vốn chiếm cứ phần lớn gien di truyền của nhân loại Tí Hộ Sở, chiết xuất huyết mạch Giới Vương thần và Tần Tu, mới có được thân thể hiện tại.

Hắn thấy, huyết mạch Tinh tộc căn bản là cấp thấp mà vô dụng. Nếu Hàn Sâm thật sự là huyết mạch loài người của Tí Hộ Sở, thì với huyết mạch Tinh tộc làm chủ, sao hắn lại có thể sinh ra nhiều con cái mạnh mẽ như vậy?

Hết chương 3448.

Chương 3449. Thể Siêu Thần của Tiểu Hoa.

“Cho dù gien di truyền của Hàn Sâm ưu tú đến mức nào, từ đầu đến cuối cũng không thể sánh bằng gen mạnh nhất thế gian này. Người có thể bước ra một bước kia, từ đầu đến cuối chỉ có ta mà thôi.” Nhân Đế nghĩ thầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hoa cũng hòa hoãn rất nhiều, khẽ cười nói: “Thật ra, tính toán nghiêm túc, các ngươi và cha của các ngươi, Hàn Sâm, đều là huyết mạch truyền thừa của ta, đều là con cháu đời sau của ta, chúng ta mới là người một nhà. Bảo Nhi cũng không phải là con gái ruột của cha ngươi, không có gen loài người, cũng không có bất cứ quan hệ huyết mạch gì với các ngươi, các ngươi cần gì phải tự giết lẫn nhau với ta vì một người ngoài đây? Chỉ cần các ngươi giao Bảo Nhi ra, làm tổ tiên của các ngươi, sao bản đế lại tổn thương những đứa trẻ các ngươi?”

Tiểu Hoa không hề bị lay động, lực lượng thánh khiết trên thân càng ngày càng mạnh. Khu vực bị lực lượng của hắn phóng xạ đến, thế giới giống như được tinh lọc, chẳng những khôi phục quy tắc trật tự vốn có, mà kiến trúc và thực vật bị hư hao lại đang nhanh chóng tự chữa trị.

Kiến trúc tổn hại khôi phục như mới, cây cao lớn bị chém đứt một lần nữa khép lại, vạn vật đều khôi phục sức sống mới.

“Nhân Đế, ta mặc kệ ngươi là tổ tiên của ai, nhưng Bảo Nhi là chị của †a, dù nàng có quan hệ máu mủ với ta hay không, nàng đều là chị ruột duy nhất của ta.” Tiểu Hoa vừa đi về phía Nhân Đế vừa nói: “Dù nàng không phải chị của ta, ta cũng tuyệt đối không để nụ cười xinh đẹp như vậy biến mất vì các ngươi.”

“Còn nữa, ta lặp lại lần nữa, buông tay bẩn thỉu của ngươi ra.” Nói rồi, Tiểu Hoa đánh một quyền về hướng Nhân Đế, lực lượng thánh khiết kinh khủng ngưng tụ thành cực quang trên nắm tay.

“Vậy thì hết cách rồi. Huyết mạch của ta đang chảy xuôi trên người ngươi, vốn muốn cho các ngươi một cơ hội, mà chính các ngươi lại không biết quý trọng.” Một tay Nhân Đế nắm lấy Hàn Linh Nhi, một tay khác nắm thành quả đấm, đón lấy lực quyền của Tiểu Hoa: “Như vậy, thì để các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì mới thật sự là lực lượng.”

Mặc dù Áo Giáp Hắc Tinh bị kim quang trong cánh cổng hoàng kim đốt bị thương, nhưng lực lượng nó bộc phát ra vẫn có năng lực khó tin như cũ.

Lực lượng của chiến giáp nguyên thể gen gần như bao gồm tất cả ảo diệu của sinh mệnh gen, có được chiến giáp nguyên thể gen thì có thể sử dụng gần như tất cả năng lực sinh mệnh.

Nó có thể khiến sinh mệnh gen tiến hóa, đương nhiên cũng có thể phá giải hủy diệt tất cả gen.

Một quyền này của Nhân Đế ngưng tụ lực lượng của chiến giáp nguyên thể gen. Dưới quyền quang màu đen, tất cả mọi thứ đều bị phân giải hủy diệt, cho dù là linh hồn cũng sẽ bị phân giải thành phân tử nguyên thủy nhất.

Hai ánh quyền một trắng một đen đụng vào nhau, lập tức dẫn phát kỳ cảnh kỳ lạ.

Những nơi ánh sáng đen đi qua, hết thảy đều bị phân giải hủy diệt, mà những nơi ánh sáng trắng lóa đi qua, vật chất bị phân giải lại tái sinh.

Hai luồng ánh quyền tiếp tục va chạm, không phát sinh vụ nổ lớn, thế nhưng cảnh tượng tạo thành lại càng kinh khủng, càng kỳ dị vụ nổ lớn.

Sắc mặt Nhân Đế lại hơi thay đổi, hắn cắn nuốt thân thể và linh hồn của Tần Tu, mặc dù còn chưa hoàn toàn dung hợp thành công, nhưng đã tự xưng là vô địch vũ trụ. Cho dù đương kim chủ nhân vũ trụ, Tử Vị, cũng không có khả năng có lực lượng mạnh hơn hắn.

Thế nhưng trong cú va chạm giữa hai luồng ánh quyền một đen một trắng, ánh quyền màu trắng của Tiểu Hoa lại dần dần đè ép ánh quyền màu đen, ép Nhân Đế từng tấc từng tấc một, khiến khu vực ánh sáng trắng càng ngày càng nhiều, mà khu vực ánh sáng đen càng ngày càng nhỏ.

Ánh mắt Nhân Đế chớp lên, thực sự khó mà tin được, lực lượng của Tiểu Hoa lại có thể đến loại tình trạng này.

“Không có khả năng, hắn, một con cháu hỗn huyết, lại có huyết mạch Tinh tộc làm chủ, vì sao có thể đi đến một bước này?” Nhân Đế nhìn ánh sáng trắng đè ép đến, và thế giới như mới sinh bên trong ánh sáng trắng, nghi ngờ trong lòng thực sự khó mà giải đáp.

Oành!

Thân thể Nhân Đế lại bị chấn lui một bước, mà Tiểu Hoa vẫn áp bách về phía trước như cũ.

Ánh mắt Nhân Đế ngưng lại, Áo Giáp Hắc Tinh trên một nắm tay bị linh hóa, ánh quyền màu đen kia cũng biến hóa theo đó, biến thành một loại tia sáng như tro đen.

Chùm sáng màu đen xám dường như có thể cắt hết thảy, cứng rắn cắt ra ánh quyền màu trắng lóa của Tiểu Hoa, chợt lóe lên từ bên trong khu vực ánh sáng trắng.

Thân thể thiêu đốt ánh sáng trắng lóa của Tiểu Hoa bị tia sáng màu đen kia cắt ra từ giữa, thân thể bị cắt thành hai nửa.

“Ngươi rất mạnh, nhưng dù ngươi mạnh hơn nữa, cuối cùng chỉ là con cháu đời sau của ta.” Nhân Đế liếc mắt nhìn thân thể Tiểu Hoa bị chém thành hai khúc, đang nghiêng ngả đi, nói.

Kỷ Yên Nhiên vẫn đang nhìn xem, thế nhưng nàng lại không thể nói, thấy cảnh này, gần như bất tỉnh đi.

Thế nhưng một giây sau, nàng lại nhìn thấy thân thể bị chém thành hai khúc của Tiểu Hoa giống như bị lực lượng gì kéo lại, hợp lại với nhau một lần nữa, phảng phất chưa bao giờ có vết thương kia.

Tiểu Hoa hoạt động tay chân một chút, nhìn Nhân Đế với vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Đừng nói ta không biết ngươi có phải là Thủy Tổ thực sự của loài người hay không. Cho dù ngươi thật sự là vậy, dựa theo quy luật tiến hóa của vũ trụ, thì một đời càng mạnh hơn một đời, ngươi sớm nên bị đào thải rồi.”

Nhân Đế khẽ nhíu mày, hắn còn không thể hoàn toàn dung hợp chiến giáp nguyên thể gen và lực lượng của cấp Trọng Khải, nhưng một đòn vừa rồi đã là sự dung hợp bước đầu. Cho dù là Tử Vi, cũng không dám lấy thần thể cứng rắn đối kháng một đòn kia. Nếu thần thể bị nó gây thương tích, chỉ e rất khó khép lại.

Sau khi thân thể Tiểu Hoa bị lực vũ trụ của hắn cắt ra, lại còn có thể khép lại, chuyện này thực sự khiến Nhân Đế hơi kinh ngạc.

“Nhà các ngươi thật sự đã cho ta quá nhiều kinh ngạc, hiện tại nếu các ngươi chịu giao Bảo Nhi ra, thì chuyện lúc trước, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, còn có thể lập ngươi làm Thánh Tử của Huyết Mệnh Giáo †a, sau này ngươi sẽ có cơ hội tiếp nhận vị trí của ta, trở thành giáo chủ Huyết Mệnh Giáo.” Nhân Đế nhìn Tiểu Hoa, nói, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia sát cơ.

Hắn vốn chỉ muốn giết chết Bảo Nhi có uy hiếp với hắn, nhưng bây giờ hắn phát hiện, trong người một nhà Hàn Sâm không chỉ Bảo Nhi có uy hiếp với hắn.

Lực lượng của Tiểu Hoa lại có thể đối kháng cùng cấp Bán Bộ Vũ Trụ như hắn, điều này thực sự khiến hắn hơi giật mình.

“Cho dù ngươi hay Huyết Mệnh Giáo, ta đều không có hứng thú gì, ta lại nói một lần cuối cùng, thả em gái ta ra.” Ánh sáng trắng lóa lại ngưng tụ trên quyền của Tiểu Hoa.

“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Nhân Đế nói, Áo Giáp Hắc Tinh trên bàn tay linh hóa lần nữa, đánh một quyền về phía Tiểu Hoa.

Lồng ngực Tiểu Hoa trực tiếp bị một quyền kia đánh xuyên, thế nhưng gần như lại khôi phục ngay lập tức, bước chân phóng tới Nhân Đế căn bản không hề dừng lại.

Nhân Đế không khỏi nhíu mày, liên tục đánh mấy quyền về phía Tiểu Hoa, thế nhưng dù thân thể Tiểu Hoa bị thương thế nào, đều sẽ lập tức khôi phục. Lực vũ trụ thành hình sơ bộ của Nhân Đế lại không cách nào giết chết thân thể của Tiểu Hoa.

“Đó rốt cuộc là lực lượng gì?” Ánh mắt Nhân Đế như đao, nhìn chăm chú quang ảnh như thiên sứ trên thân Tiểu Hoa. Hắn nhìn rõ ràng, là lực lượng của quang ảnh kia đang ảnh hưởng thân thể của Tiểu Hoa, thế nhưng khi lực vũ trụ của hắn cắt về phía quang ảnh thiên sứ, lại không thể làm quang ảnh bị thương, phảng phất quang ảnh kia căn bản không tồn tại, vô cùng kỳ dị.

Với lực lượng của Nhân Đế, cho dù quang ảnh kia thật sự là Thần chỉ

linh, lực vũ trụ của hắn cũng có thể hủy diệt nó hoàn toàn, giống như

lực lượng của hắn có thể ảnh hưởng đến Hàn Linh Nhi dưới trạng thái thể Thần Linh siêu cấp vậy.

Thế nhưng quang ảnh thiên sứ trên thân Tiểu Hoa lại hoàn toàn không bị lực lượng của hắn ảnh hưởng, khiến Nhân Đế cũng khó có thể thấy rõ, quang ảnh kia rốt cuộc là cái gì.

Mắt thấy Tiểu Hoa đã vọt tới trước mặt hắn, đánh một quyền trực tiếp lên mặt hắn, ánh mắt Nhân Đế khẽ động, một tay khác nâng thân thể của Hàn Linh Nhi lên trước nắm đấm của Tiểu Hoa.

Hết chương 3449.

Chương 3450. Thánh Linh Thủ Hộ.

Ý định ban đầu của Nhân Đế chỉ là muốn ngăn cản Tiểu Hoa, cũng không có thật dự định lấy mạng của Hàn Linh Nhi để cản Tiểu Hoa.

Thế nhưng ai biết một quyền này của Tiểu Hoa lại hoàn toàn không định ngừng lại, trực tiếp đánh vào trên bụng Hàn Linh Nhi, lập tức chỉ thấy vầng sáng trắng trên bụng Hàn Linh Nhi lấp lánh. Theo một lực lượng của quyền kia, quang ảnh thiên sứ trên thân Tiểu Hoa lại đánh vào bên trong thân thể Hàn Linh Nhi.

Oành!

Nhân Đế nắm lấy tay Hàn Linh Nhị, lại bị một luồng lực lượng chấn ra, thân thể không khỏi lùi lại mấy bước.

“Quên nói cho ngươi, thể Siêu Thần của ta tên là Thánh Linh Thủ Hộ, chính như niềm tin của ta, chỉ sinh ra vì bảo vệ.” Tiểu Hoa thu hồi nắm đấm, nhìn Hàn Linh Nhi trước mặt.

Chỉ thấy Hàn Linh Nhi đã hóa thành linh thể thể Thần Linh siêu cấp, sau khi dung hợp Thánh Linh, lớn lên trong khoảnh khắc, từ một cô bé biến thành dáng vẻ phụ nữ trưởng thành. Một đôi cánh ánh sáng mở rộng ra phía sau lưng nàng, tóc dài trắng lóa như thác nước ánh sáng bồng bềnh thả xuống, khí tức thánh khiết tràn ngập trên người.

“Ức hiếp Tiểu Hoa ca ca của ta, đánh chết ngươi.” Thân thể Hàn Linh Nhi biến hóa thành lớn, nhưng tư tưởng lại chưa thay đổi, vẫn là Hàn Linh Nhi trước kia.

Thánh Linh Thủ Hộ của Tiểu Hoa chỉ vì bảo vệ, sẽ không cưỡng ép thay đổi tín niệm và tâm ý của người được bảo vệ. Dù tâm ý của người được bảo vệ vốn là thiện lương hay tà ác đều sẽ được bảo vệ như nhau, bởi vì yêu thương không phân biệt thiện lương hay tà ác.

Nhân Đế nhìn Hàn Linh Nhi tức giận, vừa muốn nói điều gì, lại chỉ thấy linh quang lóe lên, Hàn Linh Nhi đã đến trước mặt hắn, nắm đấm đã nên lên cằm của hắn.

Bình Luận (0)
Comment