AI
Hàn Sâm đột nhiên cảm giác cổ họng cũng truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó theo từ cổ họng xuống, khí quản và dạ dày, đều vô cùng đau đớn, giống như có người ở bên trong dùng châm đâm vào nội tạng của hắn vậy, cảm giác đau khiến Hàn Sâm vặn vẹo, mồ hôi lạnh từ trên trán xông ra.
Hàn Sâm đã ý thức được cái gì, thần sắc lạnh lẽo, trực tiếp mở ra Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, khiến cả người biến thành băng ngọc, ngay cả nội tạng và mạch máu cũng đều như thế.
Hàn Sâm vẫn có thể cảm giác được trong thân thể không ngừng truyền đến cảm giác nội tạng bị kim đâm, nhưng có Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật cường hóa, cảm giác đau đớn kia đã không có ý nghĩa, không thể ảnh hưởng tới hắn.
Cùng lúc đó, Hàn Sâm cũng mở ra mười đạo khóa gen Động Huyền Kinh, bắt đầu quan sát chính thân thể của mình.
Rất nhanh, Hàn Sâm đã nhìn thấy trong dạ dày của hắn một thứ còn nhỏ hơn cả hạt bụi, dưới Động Huyền Khí đã mở ra mười khóa, Hàn Sâm cũng nhìn rõ ràng đó là vật gì.
Đó là một côn trùng cực kỳ nhỏ màu xám, có điểm giống tằm, nhưng đầu nhọn hơn, hơn nữa nhỏ như hạt bụi, không có Động Huyền Khí mở ra mười đạo khóa gen thì sẽ không thể phát hiện ra nó, chỉ coi nó thành là hạt bụi, căn bản không thể nhìn thấy nó.
Con côn trùng thật nhỏ này như cây kim, mang theo hàn quang đâm tới dạ dày hắn, vừa rồi cảm giác như bị kim đâm kia chính là do nó tạo thành.
Hàn Sâm nhìn kỹ một lát, cuối cùng cũng biết đây là cái gì, đó cũng không phải sinh vật Bán Thần, mà là gen hạch Bán Thần của con châu chấu vừa rồi.
Từ trên người côn trùng như hạt bụi này, Hàn Sâm còn có thể nhìn thấy kết cấu tổng hợp như con châu chấu kia, không cần nghi ngờ giữa hai loại này có quan hệ cực kỳ chặt chẽ.
Nhìn thấy con châu chấu kia từ trong đám cây cỏ lặng lẽ ló đầu ra nhìn hắn, giống như đang rất đắc ý, Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngưng tụ sức mạnh, lấy tay làm đao, bổ tới một U Linh Trảm.
Con châu chấu trong động cỏ lập tức bị Hàn Sâm chém thành hai nửa, máu tươi vung đầy đất, mà côn trùng ở trong dạ dày Hàn Sâm chơi đùa cũng lập tức bất động.
“Săn giết sinh vật bình thường Hậu Thổ Hoàng Trùng, không thu được thú hồn, thu được gen hạch đồng Trần Ai Chi Trùng, có thể ăn thịt, hấp thu có thể ngẫu nhiên tăng từ 0 đến 10 điểm gen trụ cột.”
Hết chương 1340.
Chương 1341. Cừu non‘Tâm niệm Hàn Sâm vừa động, viên gen hạch Trần Ai Chi Trùng này đã rơi vào ngón tay của hắn, bởi vì thật sự quá nhỏ, mắt người bình thường không nhìn thấy, Hàn Sâm phải dùng Động Huyền Khí mới có thể nhìn thấy được.
Trần Ai Chi Trùng: Gen hạch hệ thổ đồng.
Hệ thổ thì nhất định phải có lực lượng hệ thổ, mới có thể dùng gen hạch này.
Mà đồng chính là đẳng cấp gen hạch, đồng, bạch ngân, hoàng kim, bảo thạch là bốn loại đẳng cấp gen hạch mà nhân loại quen thuộc, tuy có suy đoán trên gen hạch bảo thạch có lẽ còn có một loại, nhưng phần lớn Bán Thần nhân loại đều chưa từng thu được gen hạch như vậy, cũng không biết đến cùng là dạng cấp bậc gì.
Hàn Sâm có rất nhiều gen Dị Linh hệ thổ, thiên phú hệ thổ cũng khá tốt, chỉ cần sử dụng Động Huyền Kinh chuyển khí tức thành hệ thổ, tất nhiên có thể dùng Trần Ai Chi Trùng này.
Nhưng đây không phải gen hạch mà bản thân Hàn Sâm ngưng tụ ra, hơn nữa bản thể ngưng tụ nó đã chết, cho nên Trần Ai Chi Trùng đã cố hóa, cũng không thể tiếp tục phát triển.
Nếu như là gen hạch chính Hàn Sâm ngưng tụ ra, thì có thể không ngừng tiến hóa theo sự phát triển của Hàn Sâm.
Hàn Sâm thử khống chế Trần Ai Chi Trùng, phát hiện Trần Ai Chi Trùng nhỏ mà có võ, có thể xuất kỳ bất ý chui vào trong cơ thể đối phương, chỉ cần tố chất thân thể của đối phương không quá mạnh, sẽ rất dễ dàng trúng chiêu.
Hiện tại Hàn Sâm mới khắc sâu một đạo lý là lời Kỷ lão gia tử nói không sai, không nên khinh thường bất kỳ một sinh vật Bán Thần là có ý gì, chỉ là một sinh vật Bán Thần bình thường, đã có năng lực đáng sợ như vậy, nếu như không phải Hàn Sâm có Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật đủ mạnh, chỉ sợ đã trực tiếp ngỏm rồi.
Những nhân loại thông qua ao tiến hóa để tấn chức thành Bán Thần, tỷ lệ sinh tồn ở không gian thứ tư Tí Hộ Sở thấp đến mức đáng thương, nếu như không có vận khí nhất định, tỷ lệ có thể sống để trở lại Liên Minh thấp đến đáng thương.
Khó trách Liên Minh nhiều Siêu Việt Giả tấn chức thành Bán Thần như vậy, cho đến hiện tại có thể trở lại Liên Minh cũng chỉ có ba con số, đa số đều bị chết ở trong thế giới kinh khủng này.
Đương nhiên, cũng có khả năng là có một số người vẫn còn bị giam ở trong không gian thứ tư Tí Hộ Sở, không thể tìm được Truyền Tống Trận trở về.
Khác với ba tầng Tí Hộ Sở trước, nhân loại truyền tống vào không gian thứ tư Tí Hộ Sở, không xuất hiện ở trong Tí Hộ Sở, bọn họ muốn truyền tống về, phải đánh xuống Tí Hộ Sở, hoặc là tìm được người khác đánh xuống Tí Hộ Sở, hơn nữa người khác nguyện ý để cho họ sử dụng Truyền Tống Trận mới được.
Nhân loại khống chế Tí Hộ Sở, ở không gian thứ tư Tí Hộ Sở đã không thể nói tới tình cảm nữa, có thể gặp được một tòa, vậy thì thật sự là đời trước đã tích đại đức mới có vận khí như vậy.
Hàn Sâm thu hồi Trần Ai Chi Trùng, đánh giá hoàn cảnh bốn phía, đang suy nghĩ để tìm địa điểm an toàn để đặt chân, trước tiên kiếm chút gen trụ cột, ngưng tụ ra gen hạch rồi tính nói sau.
Mặc dù nói gen hạch cần thông qua tu luyện Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, kích phát năng lực gen để ngưng tụ ra, nhưng căn cứ kinh nghiệm của tiền nhân, có thể đạt được 100 điểm gen Bán Thần, trên cơ bản sẽ trăm phần trăm có thể thành công ngưng tụ ra gen hạch.
Hàn Sâm cũng không hy vọng xa vời chính mình sẽ mạnh hơn người khác, vì để sớm ngưng tụ ra gen hạch, hắn định thành thành thật thật đi săn giết dị sinh vật để ăn, tích góp từng chút gen trụ cột.
Đương nhiên, còn có một số dị sinh vật hoặc là Dị Linh có thiên phú rất mạnh, lực lượng chỉ thuần túy một loại, khi đi trên Thiên Giai có thể trực tiếp ngưng tụ ra gen hạch.
Hàn Sâm hiển nhiên không có thiên phú như vậy, hắn cũng không có một thuộc tính đặc thù.
Nhặt con châu chấu kia về, hiện tại trên người Hàn Sâm không có vật gì cả, ngay cả Tuyệt Tình Bình hắn cũng không dám mang, sợ bị thần hỏa đốt hỏng.
Cũng may là hắn không có mang, nếu không thần hỏa bị hắn và Bảo Nhi cùng nhau dẫn tới khủng bố như thế, Tuyệt Tình Bình tám chín phần mười sẽ bị đốt thành mây khói.
Nhìn thi thể con châu chấu này, trong tay Hàn Sâm trực tiếp bắn ra một ngọn lửa, nướng chín châu chấu, trước tiên nếm thử một chút, ngoại trừ hơi nhạt, hương vị cũng không tệ lắm.
“Ăn Hậu Thổ Hoàng Trùng, gen trụ cột +1.”
Tiếng thông báo gen trụ cột không ngừng tăng lên liên tục vang lên trong đầu Hàn Sâm, Hàn Sâm chia một nửa khác cho Bảo Nhi, Bảo Nhi lại tỏ vẻ ghét bỏ liên tục khoát tay, hiển nhiên là bé không thèm ăn đồ ăn như vậy.
Hàn Sâm lại tự mình xử lý toàn bộ con châu chấu kia, tổng cộng thu được 8 điểm gen trụ cột.
Gen trụ cột cấp Bán Thần giúp tố chất thân thể tăng lên không ít, Hàn Sâm rõ ràng có thể cảm giác được khí lực của mình tăng lên một ít, tế bào toàn thân dường như cũng nhẹ nhàng không ít.
- Hay là đi tìm một địa phương an toàn để cư trú trước, ở lại những nơi như thế này thật sự quá nguy hiểm, nếu không may mắn đụng phải sinh vật khủng bố thì xong luôn
Hàn Sâm trèo lên sườn núi, muốn đi lên chỗ cao để xem xét hoàn cảnh bốn phía.
Hàn Sâm rất cẩn thận, Động Huyền Kinh không ngừng nhìn quanh bốn phía, hiện tại hắn rất sợ đột nhiên có con kiến, con nhện hay mấy côn
trùng nhỏ, vật lớn còn có thể phòng bị, những vật nhỏ này thật sự khó
lòng phòng bị.
Cũng may đến khi Hàn Sâm bò lên trên sườn núi, cũng không gặp phải dị sinh vật nào khác, cũng không biết là vận khí của hắn tốt, hay dị sinh vật ở không gian thứ tư Tí Hộ Sở tương đối thưa thớt.
Sau khi leo lên sườn núi, Hàn Sâm vẫn không thể nhìn rất xa, nơi này là một vùng chập trùng cây cỏ, những sườn núi đầy cây cỏ này không được tính là đồi núi, nếu như thấp hơn một chút, sẽ không khác gì thảo nguyên.
Hàn Sâm cũng không dám bay lên trên bầu trời để nhìn, hắn không muốn biến thành cái đích cho mọi người nhắm vào, không cẩn thận bị dị sinh vật hung ác nhìn chằm chằm vào, vậy thì rất phiền toái.
Hàn Sâm dò xét xung quanh, nhìn thấy một thân ảnh cách đó không xa đang bò lên.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Hàn Sâm trực tiếp nằm xuống, ghé vào trong bụi cỏ, hai mắt nhìn chằm chặp vào sinh vật từ xa đang từ từ bò lên trên cây.
Chờ Hàn Sâm nhìn rõ ràng, hơi thoáng buông lỏng một chút, con dị sinh vật kia giống như là một con cừu, lớp lông trên người trắng như bông, trên đỉnh đầu mọc ra hai sừng cong màu đen, thân thể mập mạp, đi đường uốn éo uốn éo, nhìn cũng không giống như sinh vật có tính công kích rất mạnh.
Nhưng Hàn Sâm cũng không dám xem thường con cừu kia, dù sao bề ngoài xinh đẹp cũng có thể dễ dàng khiến người ta buông lỏng hơn loại sinh vật có bề ngoài đáng ghê tởm.
- Tiểu tử kia, chú mày nằm rạp trên mặt đất làm gì thế? Hàn Sâm đang đánh giá đầu cừu non kia, lại đột nhiên thấy khóe
miệng cừu non giật giật, thế mà nó lại nói tiếng người.
Hàn Sâm nhìn xung quanh một chút, nhưng không có phát hiện có sinh vật gì khác, lúc này mới xác định là con cừu kia đang nói chuyện cùng hắn.
- Chú mày nhìn cái gì, đang hỏi chú mày đấy?
Cừu non đứng ở trên sườn núi, không nhịn được tiếp tục nói.
- Tao mệt mỏi nên nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi một chút.
Hàn Sâm từ trên đồng cỏ đứng lên, trong lòng âm thầm cảnh giác, ngoài miệng lại thoải mái mà nói.
Cừu non khinh bỉ nhìn hắn một cái, bĩu môi nói:
- Chú mày yên tâm, tao không có hứng thú với máu thịt, mày là giống gì… mà thôi… không cần biết mày là giống gì. .. tao hỏi mày…mày có năng lực gì, nếu như năng lực tạm được, tao có thể cho mày gia nhập đội ngũ của tao, về sau đi theo tao lăn lộn. …
Hàn Sâm trợn mắt nhìn cừu non, tuy đã sớm nghe nói dị sinh vật ở không gian thứ tư Tí Hộ Sở rất trâu bò, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.
Hết chương 1341.
Chương 1342. Bạch Y Thiên Sứ- Tao biết rất nhiều. Hàn Sâm vội vàng nói.
Hiện tại vừa đến, chưa quen cuộc sống ở đây, tuy đi theo một con cừu lăn lộn cũng không quá có mặt mũi, nhưng đây cũng là đường tắt nhanh nhất để dung nhập vào không gian thứ tư Tí Hộ Sở, Hàn Sâm rất tình nguyện.
€ó lão cừu dẫn đầu, tuy có thể sẽ chết không rõ ràng, nhưng cũng sẽ không đi nhầm vào mấy chỗ nguy hiểm.
- Tao hỏi mày am hiểu nhất cái gì? Cừu non tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Hàn Sâm suy nghĩ một chút, hiện tại hắn thật sự muốn tận lực biểu hiện một chút, nên không chút khiêm tốn nói:
- Lực phá hoại của tao rất mạnh.
Động Huyền Kinh đã mở ra mười đạo khóa gen, lực phá hoại cũng không phải giả dối.
Cừu non sau khi nghe xong vô cùng thất vọng, quay đầu rời đi. - Ấy, mày đừng đi mà? Có ý gì thế? Hàn Sâm nao nao, không biết đây là tình huống gì.
- Mày là sinh vật yếu ớt như gà bệnh, ngay cả gen hạch còn chưa kịp ngưng tụ đúng không? Lực phá hoại cường đại đến mức nào được? Tao cần chính là lực lượng đặc thù hữu dụng, ví dụ như trị tiệu, quầng sáng cũng có thể, lực phá hoại? Tao tùy tiện tìm một sinh vật đã ngưng tụ ra gen hạch đều mạnh hơn mày nhiều lắm, mày thì làm được cái gì?
Cừu non nói xong đã uốn éo uốn éo rất nhanh chạy đi.
Hàn Sâm hơi giật mình mà đứng ở đó mãi vẫn không thể phục hồi tỉnh thần lại, sau nửa ngày mới nghi ngờ nhìn Bảo Nhi ngồi trên vai hắn rồi hỏi:
- Bảo Nhi, nó đang khinh bỉ cha sao?
- Đúng vậy, ba ba.
Bảo Nhi rất chân thành gật đầu. Hàn Sâm có chút phiên muộn, chính mình lại bị một con cừu khinh bỉ.
Nhưng Hàn Sâm đại khái cũng đã nhìn ra, thực lực con cừu kia không yếu, trong sinh vật bình thường cũng tính là đạt trình độ cao nhất rồi, hơn nữa nó còn có đội ngũ, có lẽ không chỉ có một người, Hàn Sâm thật sự không chọc nổi.
- Này. .. Dương huynh đệ. .. chớ đi mà. .. tôi nói sai rồi. .. tôi am hiểu nhất là lực lượng trị liệu…
Hàn Sâm vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi.
Thật vất vả mới gặp được một dị sinh vật không ăn thịt, Hàn Sâm cảm giác mình vẫn nên đi theo nó hỗn trước đi, trước tiên làm quen hoàn cảnh một chút rồi nói sau.
- Mày có lực lượng trị liệu?
Cừu non dừng bước lại, xoay đầu lại nhìn xem Hàn Sâm với vẻ không tin.
Lực lượng trị liệu dù ở một tòa Tí Hộ Sở nào cũng đều thập phần hiếm thấy, ai cũng mơ tưởng có được đồng bọn như vậy, vừa rồi cừu non cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cũng không trông cậy Hàn Sâm thật sự có được lực lượng trị liệu.
- Đúng vậy, ở quê quán của chúng tao, tao được xưng là Bạch Y Thiên Sứ đấy.
Hàn Sâm võ ngực nói.
Cừu non nhìn Hàn Sâm, có vẻ không tin lời hắn nói, đột nhiên thấy nó khẽ ngẩng đầu, lập tức có một loan đao hắc thiết bay ra, xoay tròn trên không trung, giống như một cơn gió lốc bay tới bụi cỏ.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, loan đao hắc thiết kia chém trúng một sinh vật giống chuột trên đồng cỏ.
Con chuột kia liều mạng giấy dụa, nhưng mãi vẫn không giãy dụa thoát được, hơn nữa thân thể còn bị mũi loan đao ghim chặt lấy, nên cũng không dám kịch liệt vận động.
Hàn Sâm rùng mình, lực công kích của con cừu này thoạt nhìn rất mạnh, chuôi loan đao hắc thiết này chắc là gen hạch của nó, lực phá hoại thật sự có chút kinh người.
- Mày thử xem có thể trị cho nó hay không.
Cừu non giơ chân chỉ chỉ con chuột bị ghim trên đồng cỏ đang đổ máu kia.
Hàn Sâm không dám chậm trễ, mô phỏng ra lực lượng Thánh Tê, dùng thánh quang trị liệu cho con chuột kia.
Không biết do đang ở không gian thứ tư Tí Hộ Sở, hay là do con chuột này, hiệu quả Trì Dũ Thuật của Hàn Sâm dùng trên người con chuột cũng không tốt lắm, tốn vài phút, mới khiến vết thương trên người con chuột khép lại.
- Đúng là lực lượng trị liệu, nhưng quá yếu. .. được rồi. .. mày đi theo tao đi…
Cừu non do dự một chút, vẫn quyết định cho Hàn Sâm đi theo.
Hàn Sâm vội vàng đi theo, cừu non đi khoảng nửa giờ, rốt cục thấy được phía trước có một rừng cây không quá lớn, sau khi đi vào rừng cây, Hàn Sâm lại thấy vài con dị sinh vật.
Hàn Sâm tùy tiện nhìn qua, phát hiện dị sinh vật nơi này đúng là rất đa dạng, có một con chim khổng lồ màu đen, ánh mắt lạnh như băng đang nhìn hắn.
Còn có bốn con Lục Túc Thú nhìn không khác nhau nhiều lắm, mỗi một con đều lớn cỡ một chiếc xe tăng, nhìn vô cùng cường tráng.
Mà ở bên trái, thậm chí có một Dị Linh ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, ánh mắt cũng đang quan sát Hàn Sâm.
Cừu non và Hàn Sâm đều đối mặt với một cự thú như tàu lớn, có chút
giống lợn rừng, nhưng trên lưng lại có gai xương, toàn thân như huyền thiết, nhìn vô cùng bá khí, lúc này nằm ở đó, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn Hàn Sâm.
Dị sinh vật nơi này và Dị Linh đều do đầu huyền thiết cự thú này cầm đầu.
- Đây là đồ ăn mày mang về?
Dị Linh kia tự tiếu phi tiếu hỏi cừu non.
Cừu non vội vàng lắc đầu, tiến tới trước mặt lợn rừng kia nói: - Lão đại, đây là tiểu đệ mà tôi tìm trở về.
- Hình như còn chưa ngưng tụ gen hạch? Tiểu đệ như thế thì làm được gì? Để làm lương thực dự trữ sao?
Dị Linh lại cười nói một câu.
Đôi mắt đỏ như máu, to như đôi đèn lồng của huyền thiết cự thú nhìn về phía cừu non, thân thể cừu non lập tức run lên, vội vàng nịnh nọt ton hót nói:
- Lão đại, mặc dù hiện tại hắn rất yếu, nhưng hắn có lực lượng trị liệu, hiệu quả hơi kém một chút, nhưng vẫn có tác dụng, về sau bồi dưỡng một chút là có thể dùng được.
Nghe nói Hàn Sâm có được lực lượng trị liệu, huyền thiết cự thú lại quay đầu nhìn về phía Hàn Sâm, sau đó gầm nhẹ một tiếng, thanh âm rất thấp, nhưng tràn đầy dã tính và bá khí, nếu là dị sinh vật yếu nhược nghe xong, chỉ sợ sẽ bị dọa tới mức hai chân run lên.
- Mày còn ngơ ra đấy làm gì, còn không mau đi qua trị thương cho lão đại.
Cừu non quay sang kêu Hàn Sâm.
Hàn Sâm đi theo cừu non tới bên cạnh huyền thiết cự thú, lúc này mới nhìn bên sườn nó có một vết thương dài gần mét, hiện tại vẫn còn có máu không ngừng thấm ra ngoài.
Hàn Sâm vội vàng mô phỏng lực lượng Thánh Tê, bắn ra thánh quang rơi vào trên vết thương, hiệu quả tự nhiên không tốt đẹp gì, còn chậm hơn lúc trị liệu cho chú chuột kia.
Hàn Sâm đại khái đoán ra đầu huyền thiết cự thú này hẳn là một sinh vật nguyên thủy, sinh cơ của nó rõ ràng mạnh hơn cừu non và Lục Túc Thú rất nhiều.
Dị Linh nhìn thấy hiệu quả Hàn Sâm trị liệu, nhịn không được cười hắc hắc:
- Thế này mà mày cũng gọi là lực lượng trị thương?
Mặt già của cừu non đỏ lên, ho nhẹ nói:
- Dù sao có cũng hơn không mà, bồi dưỡng một chút là được rồi.
Huyền thiết cự thú lại không thèm để ý đến bọn họ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sau khi Hàn Sâm đi tới không gian thứ tư Tí Hộ Sở, cũng coi như đã có một nơi để yên ổn sống, mà chuyện duy nhất hắn cần phải làm, chính là mỗi ngày sử dụng thánh quang trị liệu vết thương trên người huyền thiết cự thú.
Tuy Hàn Sâm đối với chuyện làm Bạch Y Thiên Sứ không có hứng thú quá lớn, nhưng theo thời gian hắn đã rất nhanh hiểu được tình huống vùng này, khiến Hàn Sâm bỏ đi ý nghĩ rời đi, chuẩn bị tạm thời ở tại chỗ này một thời gian ngắn.
Hết chương 1342.
Chương 1343. Kẻ hủy diệt lão đạiHàn Sâm từ trong miệng cừu non biết rõ, khu vực này tên là Ngọc Khâu, ở gần đây không có nhiều dị sinh vật cường đại lắm, huyền thiết cự thú kia được coi như một trong mấy dị sinh vật cường đại nhất, cũng là một trong mấy sinh vật nguyên thủy ở gần đây.
Cừu non và Lục Túc Thú là sinh vật bình thường, Dị Linh kia cũng chỉ là cấp người hầu, cùng bậc với sinh vật bình thường.
Hàn Sâm vốn còn muốn đi theo huyền thiết cự thú hỗn vài ngày, trước tiên tìm hiểu rõ tình huống ở khu vực Ngọc Khâu này rồi nói sau, nhưng ai ngờ hắn mới tới được hai ngày, huyền thiết cự thú đi uống nước bên hồ sau đó mãi mà chưa về, khi Hàn Sâm và đám cừu non đi tới bên hồ, chỉ thấy huyền thiết cự thú chỉ còn lại khung xương thôi.
Máu tươi nhuộm bãi cỏ và hồ nước thành màu đỏ như máu, khiến sắc mặt Hàn Sâm không khỏi biến đổi.
Gần như không chút do dự, cừu non và một đám dị sinh vật cùng Dị Linh đi theo huyền thiết cự thú, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ngay cả huyền thiết cự thú đều bị người ta giết, chúng nào dám dừng lại ở chỗ này.
Hàn Sâm cũng chạy theo cừu non, hiện tại hắn còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh, đi theo cừu non quen đường sẽ không sai.
Cừu non chạy rất xa mới dừng lại, thở hồng hộc, nhìn thấy Hàn Sâm chạy theo sau lưng nó, thoáng kinh ngạc, con ngươi đảo một vòng rồi nói với Hàn Sâm:
- Hiện tại lão đại chết rồi, về sau mày đi theo tao đi.
- Được, hiện tai chúng ta đi đâu?
Hàn Sâm chỉ muốn làm quen hoàn cảnh nơi này một chút, đi theo ai cũng giống nhau.
- Đương nhiên là đi lại tìm một lão đại khác, nếu không thì làm thế nào để sống tiếp ở một nơi hung hiểm như vậy?
Cừu non tỏ vẻ đã tính trước, ngẩng đầu nói với Hàn Sâm: - Mày yên tâm, đi theo tao nhất định không sai.
Cừu non mang theo Hàn Sâm tiếp tục lên đường, đi được hơn nửa ngày, đi tới bên cạnh một tòa núi nhỏ, mang theo Hàn Sâm tìm một sinh vật nguyên thủy làm nơi nương tựa.
Con sinh vật nguyên thủy là một Đại Xà Thanh Lân, căn cứ vào lời cừu non, đại xà thanh lân này còn lợi hại hơn cả huyền thiết cự thú, nó sớm đã muốn xin tới nương tựa, chỉ là sợ huyền thiết cự thú vẫn còn, nên mãi không có cơ hội gì.
Dựa vào chiếc lưỡi ba tấc không nát của cừu no, cộng thêm năng lực trị liệu của Hàn Sâm, đại xà thanh lân kia chấp nhận để cừu non và Hàn Sâm nhập vào đội ngũ, coi như là trở thành tiểu đệ của nó.
‘Thế nhưng đêm hôm ấy, đại xà thanh lân kia cũng không biết bị ai chém rụng đầu, thân thể cũng không biết đi đâu mất, chỉ còn lại có một đầu rắn máu me đầm đìa ở trong huyệt động.
Đại xà thanh lân bị chém, những dị sinh vật đi theo nó lập tức lại tan ra, trong lòng cừu non mặc dù có chút buồn phiền, nhưng nó vẫn không nhụt chí, hơn nữa còn nói với Hàn Sâm, nó còn biết một sinh vật cấp đại lão khác ở Ngọc Khâu, bọn hắn còn có thể tiếp tục đi tìm nơi nương tựa.
Hàn Sâm cũng chỉ muốn làm quen với hoàn cảnh, cừu non dẫn hắn đi bốn phía, đúng là rất hợp tâm ý của hắn, cũng không nói gì, tiếp tục cùng cừu non lên đường.
Nhưng sau khi theo chân cừu non đi, sắc mặt Hàn Sâm lại càng ngày càng cổ quái.
Ngắn ngủn hơn mười ngày, Hàn Sâm đi theo cừu non tìm tới sáu sinh vật cấp đại lão để làm nơi nương tựa, kết quả nhiều thì ba ngày, ít thì một ngày, những đại lão này hết bị giết đi, một đám đều chết không toàn thây.
- Đây là tình huống gì? Rốt cuộc là ai giết những sinh vật nguyên thủy đó? Chẳng lẽ là nhằm về mình sao?
Trong lòng Hàn Sâm đầy nghi ngờ.
Chuyện này thực sự quá trùng hợp, tại sao bọn hắn đi đầu quân cho ai, thì kẻ đó sẽ chết, kiểu này còn lợi hại hơn cả Conan, khiến Hàn Sâm vô cùng hoài nghi, đây cũng không phải trùng hợp, mà là có người cố ý.
Nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, ở vùng Ngọc Khâu này một nhân loại cũng không có, căn bản không có người biết hắn, tại sao có thể có người nhằm vào hắn chứ?
Hơn nữa nếu thật sự muốn nhằm vào hắn, trực tiếp xuống tay với hắn là được rồi, cần gì phải phiền toái như vậy, đi giết những sinh vật nguyên thủy đó chứ?
Với khả năng của đối phương có thể thần không biết quỷ không hay chém giết sinh vật nguyên thủy, có lẽ không cần cố ky Hàn Sâm là nhân loại mà một điểm gen hạch còn chưa ngưng tụ ra mới đúng.
- Không phải làm thế vì mình, như vậy cũng quá trùng hợp rồi? Chẳng lẽ mình thật sự xui xẻo như vậy?
Hàn Sâm thầm nghĩ.
Cừu non hiển nhiên cũng phi thường phiền muộn, vừa tìm đến một lão đại thì kẻ đó lại lập tức bị giết chết, cũng may ở Tí Hộ Sở không có
cộng đồng bạn bè gì, nếu không thanh danh của nó đã sớm thối hoắc, nói không chừng còn được phong danh hiệu “Kẻ hủy diệt lão đại” luôn.
Cừu non nằm rạp trên đất nghỉ ngơi cả buổi, sau đó mới đứng lên, nói với vẻ chả còn chút sức lực nào:
- Tao nói này huynh đệ, hiện tại Ngọc Khâu chỉ còn lại một lão đại sinh vật nguyên thủy cuối cùng, chúng ta đi nhìn thử một chút đi, có lẽ còn có cơ hội.
- Cứ theo mày là được. Hàn Sâm mỉm cười gật đầu.
Mười mấy ngày nay hắn luôn đi theo cừu non tìm lão đại làm nơi nương tựa ở bốn phía, gần như đã đi khắp khu vực Ngọc Khâu này một lượt, cũng hiểu đại khái về khu vực này, cho dù không có ai chiếu cố, một người sinh tôn ở đây có lẽ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cừu non vẫn kiên quyết muốn tìm một vị lão đại để làm nơi nương tựa, Hàn Sâm nghĩ thầm dù sao cũng đã dạo qua một vòng rồi, đi xem sinh vật nguyên thủy cuối cùng ở Ngọc Khâu cũng không sao.
Hơn nữa những sinh vật nguyên thủy đó một con tiếp một con tử vong, cũng khiến Hàn Sâm có chút bất an.
Cừu non mang theo Hàn Sâm tiếp tục lên đường, lần này tìm tới sinh vật nguyên thủy kia là một đầu tam giác thú, nhìn khá giống trâu, nhưng trên đỉnh đầu lại có ba sừng đỉnh ốc.
Cừu non đúng là thiên tài trong việc đầu nhập vào đội ngũ của một vị lão đại, nó rất dễ dàng đã thuyết phục được tam giác thú, cho nó mang theo Hàn Sâm cùng nhập bọn, trở thành tiểu đệ của tam giác thú.
Sau khi nhập bọn, cừu non vẫn còn có chút lo lắng, trong đêm không ngừng ghé vào trên đồng cỏ, trong miệng vẫn đang dùng âm thanh chỉ có chính nó mới có thể nghe được khẽ lẩm bẩm:
- Tuyệt đối đừng chết. .. tuyệt đối đừng chết. ..
Tuy Hàn Sâm cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ của cừu non, hắn vẫn thấy quá buồn cười.
Tam giác thú khác với huyền thiết cự thú, thủ hạ của nó chỉ là dị sinh vật rất đơn giản, là một đám tam giác thú bình thường, mà nó chính là vương của bầy tam giác thú này.
Ngoại trừ tam giác thú, trong đám tiểu đệ của tam giác thú Vương, cũng chỉ có cừu non và Hàn Sâm là hai kẻ dị chủng mà thôi.
Cho nên Hàn Sâm thật sự rất bội phục năng lực của cừu non, ngay cả một đàn đơn chủng tộc mà nó cũng có thể xin gia nhập, quả thực chính là đóa hoa giao tiếp trong giới dị sinh vật.
Hàn Sâm đi theo nó tuy không kiếm được chỗ tốt gì, ngay cả đồ ăn đều là ăn bữa nay không có bữa mai, nhưng đã tích lũy được không ít kiến thức.
Tam Giác Thú Vương không ở một mình, nó luôn ở cùng đàn tam giác †hú, Hàn Sâm và cừu non cũng ở trong bầy thú, cách Tam Giác Thú Vương cũng chỉ hai mươi, ba mươi mét mà thôi.
Cho nên lúc này Hàn Sâm đã tắng tới mười hai phần tinh thần, một mực mở ra Động Huyền Khí, muốn nhìn xem Tam Giác Thú Vương có bị giết chết hay không, nếu như bị giết thì rốt cuộc là kẻ nào giết nó.
- Nhất định có nguyên nhân gì, có lẽ không phải vì vận rủi của mình đâu?
Trong nội tâm Hàn Sâm âm thầm hi vọng.
Đến gần nửa đêm về sáng, khi Hàn Sâm đang có chút mệt mỏi, lại đột nhiên cảm giác ở chỗ Tam Giác Thú Vương xuất hiện sóng sức mạnh dị thường, Hàn Sâm vội vàng nhìn sang, chỉ thấy đầu Tam Giác Thú Vương đã bị trảm xuống dưới.
Mà Hàn Sâm cũng nhìn rõ ràng thân ảnh của kẻ chém giết Tam Giác Thú Vương, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ khó tin, thân ảnh kia vậy mà vô cùng quen mắt.
Hết chương 1343.
Chương 1344. Nhặt được một cái đầu bòMặc dù hiện tại là ban đêm, nhưng ánh trăng trên bầu trời vân chiếu sáng bãi cỏ như ban ngày, Hàn Sâm nhìn rõ ràng, thân ảnh dùng đao chém xuống đầu Tam Giác Thú Vương kia, nhìn rất giống một người, hơn nữa thân ảnh kia Hàn Sâm còn thấy rất quen mắt.
- Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Hàn Sâm mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, đó là một người phụ nữ ở trên đầu có một cặp sừng, sau lưng có hai cánh, trên người mặc giáp long lân, trong tay còn cầm một dao phay cực lớn cổ quái.
Hàn Sâm vô cùng quen thuộc với thân ảnh này, trước khi tấn chức Bán Thần, gần như mỗi ngày Hàn Sâm đều ăn món do cô làm.
Đúng vậy, thân ảnh này giống như đúc nữ đầu bếp Long tộc do Xà Thần Tọa biến thành khôi lỗi, ngay cả đầu lông mày kia và khí chất đều giống như đúc, chỉ là Xà Thần Tọa biến thành là khôi lỗi đồng, mà thân ảnh kia lại là người sống sờ sờ, da của cô non đến mức có thể véo ra nước.
Lúc người phụ nữ kia chém đầu Tam Giác Thú Vương xong, một tay xách thân thể Thú Vương lên, trực tiếp đi ra bên ngoài.
Người phụ nữ đó và nhân loại không khác nhau nhiều lắm, một tay mang theo thân thể Tam Giác Thú Vương lớn hơn cô không biết bao nhiêu lần, lại giống như không có chút trọng lượng nào, nhìn vô cùng quỷ dị.
Cô đi rất nhanh, trong nháy mắt đã rời khỏi đó, khi những tam giác thú đó kịp phản ứng, nhìn đầu Tam Giác Thú Vương còn đang chảy máu trên mặt đất mở to hai mắt nhìn, cũng kêu lớn rồi chạy vội đào tẩu.
Cừu non cũng tỉnh lại, nhìn thấy đầu Tam Giác Thú Vương thì sắc mặt lập tức đại biến, quay người muốn chạy.
Hàn Sâm đưa tay bắt được cái đuôi của cừu non, cừu non lại cũng không quay đầu, căn bản không dám xem rốt cuộc là ai ở sau lưng bắt lấy cái đuôi của nó, nó chỉ vung chân liều mạng bỏ chạy.
Hàn Sâm dùng một tay lại không có thể giữ được nó, dưới chân cừu non dường như sinh ra như gió, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài 100 mét, vừa chạy vừa kêu to:
- Sắp chết rồi. .. sắp chết rồi. …
Thấy cừu non chạy xa, Hàn Sâm cũng lười đuổi theo nó, quay đầu lại đi đến đầu Tam Giác Thú Vương.
Trước kia hắn không biết những sinh vật nguyên thủy đó chết như thế nào, đương nhiên muốn chạy, hiện tại hắn đã biết xảy ra chuyện gì, cũng không nghĩ đến chuyện chạy nữa.
Tính tình nữ đầu bếp Long tộc kia, Hàn Sâm coi như cũng quen thuộc, cô ta đã có thể dễ dàng săn giết sinh vật nguyên thủy, hơn nữa trước kia cũng không giết sinh vật bình thường, vậy khẳng định là chướng mắt.
Giống như là một đầu bếp, có bào ngư vây cá để dùng, ai còn biết đến sợi mì chứ.
Hiện tại đám Hàn Sâm trong mắt nữ đầu bếp Long tộc chính là sợi mì, cho nên tạm thời còn không gặp nguy hiểm.
Hàn Sâm đi đến bên cạnh đầu Tam Giác Thú Vương, đầu này giống như đầu bò, hắn cầm lấy sừng trâu trực tiếp bỏ chạy, thứ này khẳng định ăn ngon hơn đầu bò nhiều, nói không chừng còn có thể gia tăng mấy điểm gen nguyên thủy ấy chứ, không chiếm lấy thì phí.
Về phần chuyện đi tìm Nữ đầu bếp Long tộc, Hàn Sâm không có ý định kia.
Hắn cũng không phải thật sự quen biết người ta, nhỡ không may trong mắt nữ đầu bếp Long tộc chỉ có đồ ăn, lại coi hắn và Bảo Nhi trở thành nguyên liệu nấu ăn, vậy thì thật sự thảm rồi.
Nhìn nữ đầu bếp Long tộc dùng một đao chém xuống đầu của Tam Giác Thú Vương, Hàn Sâm đoán mình tám chín phần không phải là đối thủ của cô.
Đầu thú cũng đã nhặt được, hắn cũng không nên không có việc gì tự đi †ìm phiền phức, tìm một chỗ nướng đầu thú ăn mới là đứng đắn.
Những ngày này đi theo cừu non chạy ngược chạy xuôi, cùng lắm cũng chỉ có thể ăn chút khoai tây hay rễ cây thực vật cho đỡ đói, máu thịt dị sinh vật thì không ăn được miếng nào, rốt cục đã có cơ hội ăn cho đỡ thèm.
Hiện tại Hàn Sâm coi như đã rất quen khu vực này, mang theo đầu thú nhanh chóng chạy đến một rừng cây nhỏ không người, mô phỏng ra lực lượng thủy hệ, dùng nước rửa sạch sẽ đầu thú kia, sau đó dựng lên cành cây trực tiếp nướng.
Thịt trên đầu bò vừa nhiều vừa béo, bị nướng dưới lửa như vậy, mỡ không ngừng chảy ra, mùi hương bay ra khiến bụng Hàn Sâm và Bảo Nhi sôi lên.
Hàn Sâm vội vàng che giấu mùi ở gần, tránh để mùi hương truyền đi †hu hút sinh vật khủng bố nào tới.
Những ngày này Bảo Nhi cũng chịu không ít khổ cực, lúc này bé đang ngồi bên cạnh đống lửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào thịt nướng, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nuốt nước miếng.
- Ba ba… có thể ăn chưa…
Bảo Nhi chỉ một lát đã không nhịn được hỏi một tiếng, hận không thể lập tức xông lên ôm đầu thú để gặm thịt.
Hàn Sâm còn gấp hơn cả Bảo Nhi, nhưng hiện tại trên người hắn lại không có gia vị, nếu thịt này không nướng chín, thật sự không thể nào nuốt được, cho nên chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục nướng, vừa nướng vừa lau nước miếng cho Bảo Nhi nói:
- Nhanh lắm, sắp được ăn rồi, rụt rè chút đi, thục nữ một chút, đừng tỏ vẻ đói khát thế, giống như tám đời chưa được ăn qua thịt vậy, Hàn gia chúng ta không gánh nổi.
- Hừm…. Bảo Nhi là thục nữ…
Bảo Nhi giơ tay nhỏ, thể hiện mình là thục nữ, nhưng ngửi hương thịt nướng kia, chỉ chốc lát sau đã xụ xuống, không tự chủ được tới gần thịt nướng, mắt to lóe tặc quang, trên khóe miệng còn chảy ra một tia nước miếng.
Hàn Sâm cũng không có tâm tình giáo dục Bảo Nhi, chính hắn cũng nhìn chằm chằm vào thịt nướng, hai mắt lóe lên tia sáng xanh lè, giống như đã nhịn đói vài ngày rồi.
Cũng không đợi được cả khối thịt được nướng chín, Hàn Sâm trực tiếp dùng tay thành đao, cắt xuống một phần bên ngoài nướng xong trước, cho Bảo Nhi một khối, sau đó lại tự mình đưa một miếng vào trong miệng.
- Ba ba. .. ngon… ăn ngon…
Hai cha con chẳng quan tâm tới chuyện bị phỏng, vừa thổi thổi vừa đưa miếng thịt lên miệng để gặm, vừa ăn vừa khen không dứt miệng.
Hai cha con vừa ăn vừa nướng, không khác gì kiểu ăn thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, thịt trên đầu này có không ít, hai cha con ăn tới mức bụng đã căng tròn, cuối cùng mới giải quyết xong, Bảo Nhi còn chưa đã thèm tiếp tục ôm một cục xương để hút tủy.
Hàn Sâm ăn rất ít, phần lớn đều vào bụng Bảo Nhi, hơn nữa đầu thú này so với thân thể Thú Vương thì chiếm tỉ lệ rất nhỏ, cho nên dù ăn hết cả cái đầu mà vẫn không tăng được điểm gen nguyên thủy nào.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lợi, Hàn Sâm nhìn tới ba chiếc sừng dài hơn một thước trên đầu lâu kia dù bị nướng lâu như vậy, mà vẫn không chút thay đổi, bên trong lớp sơn màu đen lộ ra một vầng sáng màu đỏ, có lẽ là đồ tốt.
Hàn Sâm vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật dùng tay thử đánh xuống một cái, với lực lượng của Hàn Sâm thế mà đánh xuống mấy chiếc sừng đó lại không có dấu vết gì, nhìn có vẻ vô cùng cứng rắn, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Sừng thú cứng rắn như vậy, nếu dùng làm binh khí thì khá tốt, hiện tại trong tay Hàn Sâm không có vũ khí, mấy chiếc sừng này đúng lúc là đồ tốt.
Sừng thú tuy cứng rắn, nhưng Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Kinh vẫn cũng có thể phá được, nhưng nếu muốn lấy được sừng thú hoàn chỉnh chỉ sợ sẽ hơi khó, cho nên Hàn Sâm không dám dùng, chỉ ngưng tụ lực lượng Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, từ từ gỡ sừng thú với chỗ nối với xương đầu, gỡ được ba cái sừng thú hoàn chỉnh ra.
Chỗ nối sừng thú với xương sọ nhìn giống như hình chùy, cũng khá vừa †ay, Hàn Sâm nắm thử hai cái, cũng khá thuận tay đấy, không khác gì vũ khí lạnh ở thời đại viễn cổ, hơn nữa đỉnh sừng vô cùng bén nhọn, cũng có thể coi nó thành gai để sử dụng.
Khi Hàn Sâm đang vui vẻ vuốt vuốt ba chiếc sừng thú, đột nhiên cảm giác có khí tức xa lạ tiếp cận, hắn xoay người lại nhìn, trong nội tâm cả kinh, nữ đầu bếp Long tộc cách bọn họ chưa đầy 10m, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, trong tay còn cầm dao phay sáng loáng.
Hết chương 1344.
Chương 1345. Sống là của dê sống, chết là của dê chếtHàn Sâm nhìn thấy nữ đầu bếp Long tộc, trong lòng lập tức lộp bộp một chút, thầm kêu không ổn:
- Không phải cô ta lại trở về tìm đầu thú kia chứ? Như vậy thì thảm rồi, thịt trên đầu đều bị mình và Bảo Nhi giải quyết hết rồi, muốn trả cũng không trả nổi.
- Cái kia… tôi nghĩ rằng cô không cần thứ này nữa, nên mới lấy về ăn.
Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhi, vừa nói vừa chậm rãi lui về phía sau.
Hắn hiểu rất rõ sự lợi hại của nữ đầu bếp Long tộc, Xà Thần Tọa hóa thân thành khôi lỗi đã lợi hại như vậy, huống gì người trước mặt này là chính chủ, đã tấn chức thành Bán Thần rất lâu rồi, khẳng định là rất lợi hại, nếu có thể không trở mặt Hàn Sâm cũng không muốn chiến đấu với cô ta.
Nữ đầu bếp Long tộc nhìn Hàn Sâm, lại nhìn đầu Thú Vương bị gặm chỉ còn lại có đầu khớp xương, trực tiếp cầm dao phay bổ tới Hàn Sâm.
Hàn Sâm không nói hai lời xoay người chạy, hắn biết rõ nữ đầu bếp Long tộc có một kỹ xảo Long Thực Bát Pháp, có thể coi người bình thường như nguyên liệu nấu ăn, trực tiếp ghim lại mặc cô ta đùa bốn, Hàn Sâm không biết mình có thể chống đỡ hay không, cho nên vẫn chạy trước rồi nói sau.
Hiện tại tố chất thân thể của Hàn Sâm cơ bản khoảng bảy ngàn năm, toàn lực bộc phát cũng không khó đạt tới một vạn, lực lượng một vạn, mới chỉ đạt tới tiêu chuẩn cấp nguyên thủy.
Nữ đầu bếp Long tộc dùng một đao đã dễ dàng chém giết Tam Giác Thú Vương cấp nguyên thủy, Hàn Sâm thật sự không dám liều mạng.
Tuy Động Huyền Kinh có thể nhìn thấu bản chất thế giới, có năng lực trực tiếp hóa giải vật chất, nhưng năng lực này cũng chỉ có tác dụng khi tay của hắn có thể trực tiếp chạm vào đối thủ.
Hiện tại Hàn Sâm còn chưa ngưng tụ ra gen hạch của mình, lại không biết gen hạch của nữ đầu bếp Long tộc có năng lực gì, thật sự không dám mạo hiểm.
Triển khai Phượng Hoàng Phi Thiên bí kỹ, Hàn Sâm chạy nhanh chóng.
Nằm ngoài tưởng tượng của Hàn Sâm, tốc độ của nữ đầu bếp Long tộc cũng không phải rất nhanh, cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn cấp nguyên thủy, có lẽ cũng là tương đương với Tam Giác Thú Vương, trong lúc nhất thời cũng không đuổi kịp Hàn Sâm.
Hàn Sâm vừa chạy vừa nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ người phụ nữ này vừa mới tấn chức thành Bán Thần không được bao lâu? Ngẫm lại cũng có khả năng, lúc trước người đàn ông nhân loại kia dựa vào cổng gỗ của Tí Hộ Sở dưới mặt đất chết đi, nếu như nữ đầu bếp Long tộc tấn chức thành Bán Thần trước đó, thì thời gian cũng được mấy chục năm, nhiều lắm cũng chỉ trên trăm năm. Nếu như vận khí cô ta không tốt, không thể đạt được cơ hội và tài nguyên phát triển, thì cũng có khả năng tính như vậy.
Suy nghĩ của Hàn Sâm tuy không hoàn toàn đúng, nhưng cũng trúng vài phần, thời gian nữ đầu bếp Long tộc tấn thăng lên đúng là không quá lâu, hơn nữa khi vừa tấn thăng lên, cô ta đã bị truyền tống tới một khu vực vô cùng nguy hiểm, bị vây ở đó rất nhiều năm, không nói đến mức thân thể không thể tiến hóa, còn thiếu chút nữa chết ở bên trong, thật vất vả mới sống sót trốn ra ngoài, thời gian cô ta thực sự có có cơ hội săn giết để tiến hóa cũng chỉ mới một hai năm.
Hàn Sâm không ngừng chạy, đột nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đám mây trắng, nhìn kỹ lại chính là cừu non đang uốn éo cái mông cúi đầu không biết đang ăn cái gì.
Cừu non nghe được tiếng động nên quay đầu nhìn lại, trong mồm vẫn đang nhai một thứ giống như nấm hương, nhìn thấy Hàn Sâm thì nói:
- Làm sao mày lại chạy đến nơi này? Trước đó tao cứ đi tìm mày, còn tưởng rằng mày đã chết rồi cơ, tới đây nào, đúng lúc chỗ này có thứ ăn, hai người chịu khó nhét đầy bụng đi, sau đó chúng ta lại đi đầu quân cho lão đại khác, lúc này tao nghĩ kỹ rồi, nhất định phải đầu quân cho một lão đại kiên cường chút, không thể tùy tiện chết được…
Cừu non vẫn đứng đó không ngừng lảm nhảm, Hàn Sâm đã lướt qua bên cạnh nó, đồng thời hô:
- Chạy mau.
Một con cừu to béo như vậy, rơi vào trong tay nữ đầu bếp Long tộc kia thì chỉ phút đồng hồ là biến thành thịt cừu nướng rồi, Hàn Sâm dùng mông cũng có thể nghĩ đến kết cục sau khi cừu non bị tóm.
Thế nhưng khi cừu non nhìn thấy nữ đầu bếp Long tộc, lại giống như bị dọa sợ đến mức choáng váng, vẫn không dám nhúc nhích đứng im tại chỗ.
- Mày còn ngơ ra đấy làm gì, còn không mau chạy?
Hàn Sâm thấy cừu non bị dọa sợ ngây người, quay đầu hét to một tiếng.
Thế nhưng ai biết được cừu non kia lại bịch một tiếng, móng trước mềm nhữn quỳ trên mặt đất, dập đầu kêu to với nữ đầu bếp Long tộc kia:
- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân nguyện thuần phục đại nhân, đi theo làm tùy tùng cúc cung tận tụy, sống làm cừu của đại nhân, chết cũng làm cừu của đại nhân. ..
Mắt thấy cừu non dập đầu ầm ầm, nói còn hay hơn hát, Hàn Sâm nhìn mà ngây người.
Nhưng trong lòng Hàn Sâm không cho là đúng, mày là một con cừu béo, nữ đầu bếp Long tộc khẳng định sẽ không bỏ qua cho mày, mày có kinh sợ cũng vô dụng, cứ xác định sẽ ngay lập tức biến thành một nồi thịt cừu hầm cách thủy hoặc là thịt cừu nướng đi, nói không chừng người ta đã sớm muốn nướng quả thận cừu để bồi bổ thận.
Thế nhưng Hàn Sâm rất nhanh đã phát hiện, chính mình thật sự đã đánh giá thấp năng lực bái lão đại của cừu non, nữ đầu bếp Long tộc kia căn bản không thèm nhìn nó, chỉ lạnh lùng nói một câu:
- Cản bọn họ lại.
- Lão đại yên tâm, tiểu nhân dù có liều mạng cũng sẽ không để cho bọn họ chạy.
Cừu non mới vừa rồi còn kinh sợ đã lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, như ninja xoay một vòng trên không trung, đã lập tức rơi vào đằng sau Hàn Sâm, trực tiếp cúi đầu, chỉ thấy một thanh đao như sừng dê từ mi †âm của nó bay ra, giống như gió lốc cuốn về phía Hàn Sâm, tốc độ nhanh kinh người.
- CMN, con cừu này thực quá vô sỉ.
Hiện tại Hàn Sâm mới hiểu được, tiểu tử này chẳng những có thủ đoạn bái lão đại, hơn nữa còn trở mặt nhanh hơn lật sách, so về hèn hạ vô sỉ, Hàn Sâm tự nhận kém nó ba phần.
Mắt thấy đao sừng dê như gió lốc cuốn tới, tốc độ thật sự quá nhanh, tốc độ thân thể không thể so sánh được, Hàn Sâm đành phải rút ra một chiếc sừng thú đinh ốc, trực tiếp chém xuống thành đao kia.
U Linh Trảm phối hợp thêm sừng thú đinh ốc cứng rắn, hung hăng chém tới thành đao sừng dê, vậy mà lại không thể khiến đao sừng dê bị đứt.
Chịu một kích cuồng bạo này, tốc độ xoay tròn của đao sừng dê ngược lại nhanh hơn, xẹt trên không trung một đường vòng cung, bắn về Hàn Sâm.
- Thứ quỷ quái kia còn có thể mượn lực?
Trong lòng Hàn Sâm cả kinh, hắn luôn tự phụ là thuật mượn lực của hắn đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, một tay cầm sừng thú, một lần nữa hung hăng đánh tới đao sừng dê, muốn nhờ Đại Âm Dương Từ Lực Pháo khiến đao sừng dê không mượn được lực của hắn, đồng thời cũng có thể đánh nát đao sừng dê.
Thế nhưng rất nhanh sau đó Hàn Sâm đã phát hiện, hắn đã đánh giá thấp đao sừng dê của cừu non, hắn dùng âm kình đánh lên thân đao, thế mà chiếc đao kia ngay cả âm kình cũng có thể hấp thu, tốc độ xoay tròn lại nhanh hơn, một chút nữa đã khiến Hàn Sâm không thể né tránh.
Hàn Sâm bị đao sừng dê kéo chân, nữ đầu bếp Long tộc đã đuổi kịp, chỉ thấy tay trái cô ta hất lên, một dĩa ăn lớn bay ra ra, bắn tới Hàn Sâm.
Hàn Sâm lách mình né tránh nĩa thép còn cao hơn người kia, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, thân thể bị bao phủ trong một bóng ma, sau đó chợt nghe bịch một tiếng, một cái chén thủy tinh trong suốt chụp, vây Hàn Sâm và Bảo Nhi bên trong.
- Lão đại, tiểu nhân may mắn không làm nhục mệnh.
Cừu non giống như chó xù, vẻ mặt nịnh nọt chạy tới bên người nữ đầu bếp Long tộc tranh công.
Nữ đầu bếp Long tộc không để ý tới nó, đi về phía Hàn Sâm đi đến.
- Xem ra đành phải sử dụng lực lượng Chích Thủ Già Thiên.
Hàn Sâm thoáng giơ bàn tay lên, lực lượng Động Huyền Kinh mười khóa gen ngưng tụ trên tay phải.
Hết chương 1345.
Chương 1346. Chủ ở Ngọc KhâuNữ đầu bếp Long tộc cầm theo dao phay đi đến chỗ Hàn Sâm bị vậy trong chén, khi Hàn Sâm đang chuẩn bị sử dụng Chích Thủ Già Thiên để phá vỡ chén lớn trong suốt, lại đột nhiên nghe được trên không trung truyện tới một giọng nói lãnh khốc.
- Là mày săn giết sinh vật nguyên thủy ở Ngọc Khâu?
Nghe được giọng nói này, nữ đầu bếp Long tộc dừng bước, quay người nhìn lên lên bầu trời.
Hàn Sâm cũng nao nao, tạm thời để tay xuống, xuyên qua chén lớn nhìn tới nơi truyền tới tiếng nói.
Chỉ thấy một nam Dị Linh đang lơ lửng giữa trời, lúc này đang tức giận nhìn chằm chằm vào nữ đầu bếp Long tộc.
Trong lòng Hàn Sâm lập tức lộp bộp một chút, thầm nghĩ:
- Không trùng hợp như vậy chứ? Cừu non vừa bái nữ đầu bếp Long tộc làm lão đại, cô ta đã gặp phải xui xẻo? Tiểu tử này không thật sự có độc đấy chứ?
- Mày là ai?
Nữ đầu bếp Long tộc nhìn chằm chằm vào nam Dị Linh trên không trung, vô cùng lạnh nhạt hỏi.
- Giết sinh vật ở Ngọc Khâu, nhưng ngay cả chủ Ngọc Khâu là tao cũng không nhận ra sao?
Nam Dị Linh lạnh lùng nhìn nữ đầu bếp Long tộc tiếp tục nói:
- Mày giết dị sinh vật của tao, vậy thì dùng mạng của mày để đền đi.
Nam Dị Linh nói xong, trên người lóe lên vầng sáng, trước mặt y lập tức xuất hiện một dị quang, hóa thành một bản sách cổ đồng, ngoài bìa sách cổ điêu khắc rất nhiều hoa văn thần bí quỷ dị.
Nam Dị Linh đưa tay trực tiếp lật bìa bìa đồng ra, sau đó trên ngón tay xuất hiện một điểm hào quang, nhanh chóng chạm vào trong quyển kia.
Bởi vì bị chén lớn giam ở bên trong, Động Huyền Khí của Hàn Sâm không quan sát được đến chỗ nam Dị Linh kia, hắn chỉ có thể nhìn thấy mặt bìa bên này, nhìn không tới trên đó vẽ cái gì.
Nhưng trong nháy mắt, chỉ thấy trong quyển sách đồng kia tỏa sáng hào quang, từ bên trong có một móng vuốt dị thú khiến người ta sợ hãi chui ra, sau đó là đầu và thân thể.
Một dị thú thân dài hơn ba mét từ trong sách đồng chui ra, gào lên một tiếng, rồi khẽ đập cánh nhào tới nữ đầu bếp Long tộc.
Nhìn tốc độ và khí thế của Dị Linh này, chỉ sợ còn mạnh hơn Tam Giác Thú Vương rất nhiều.
Nữ đầu bếp Long tộc khẽ nhíu mày, tay trái đánh một quyền tới dị thú đang bay nhào đến kia, trong nháy mắt khi nắm đấm vừa đánh tới, một dĩa sắt lớn phá quyền bay ra, trực tiếp xuyên qua thân thể dị thú.
Thân hình nữ đầu bếp Long tộc nhanh chóng bay tới, một tay nắm lấy dĩa ăn, trong tay kia cầm dao phay điên cuồng chém xuống thân thể dị thú.
Thân thể dị thú kia bị nĩa xỏ xuyên qua, lại giống như không hề đau đớn, vẫn quơ móng vuốt muốn công kích nữ đầu bếp Long tộc, nhưng vì bị nĩa ăn xuyên qua thân thể, nên nó không đến gần được nữ đầu bếp Long tộc.
Mà dao phay cực lớn trong tay nữ đầu bếp Long tộc kia lại khẽ động, lập tức chém thân thể dị thú kia ra thành từng mảnh, chỉ chớp mắt đã chém thành một đống.
- Đúng là có vài phần bản sự đấy, nhưng mày chết chắc rồi.
Chủ nhân Ngọc Khâu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục vẻ bướng bỉnh.
Chỉ thấy ngón tay của chủ nhân Ngọc Khâu lại chạm lên trên sách cổ đồng, có lẽ là tranh vẽ trên trang sách, trong chớp mắt có rất nhiều dị thú khác nhau từ trong sách xưa bay ra, không ngừng đánh về phía nữ đầu bếp Long tộc.
Nữ đầu bếp Long tộc một tay cầm nĩa một tay cầm dao phay, liên tục chém giết một đám dị thú đang bay tới, nhưng những dị thú kia thật sự quá nhiều, cô giết một con, chủ nhân Ngọc Khâu lại vẽ thêm mấy con, tốc độ chém giết của nữ đầu bếp Long tộc thậm chí còn không kịp tốc độ y vẽ ra dị thú.
Cừu non nhìn thấy tình huống này, lén lút lui về sau, nhưng sau đó xoay người, vung bốn vó chạy trốn, tốc độ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Hàn Sâm ở bên trong cái chén trong suốt nhìn thấy thế thì hơi kinh ngạc, gen hạch của người tự xưng là chủ nhân Ngọc Khâu kia thực sự quá kỳ lạ, lại có thể vẽ ra nhiều dị thú như vậy.
Hiện tại Hàn Sâm rất muốn nhanh chóng ngưng tụ ra gen hạch của mình rồi, cũng không biết gen hạch của hắn sẽ có hình thức gì, cũng không biết sẽ có dạng năng lực gì.
- Tình huống của Long Nữ không tốt lắm, cô ta giết nhiều hơn nữa, cũng không nhiều bằng người kia vẽ ra, đợi tới khi hết sạch sức lực thì chỉ có một con đường chết.
Hàn Sâm nhìn trận chiến rồi thâm nghĩ.
Ở không gian thứ tư Tí Hộ Sở, nếu như Dị Linh không đánh rớt xuống được Tí Hộ Sở, không thể đặt Linh Hồn Chi Thạch của mình vào tượng thần Dị Linh, vậy thì cũng giống như nhân loại, cũng chỉ có một mạng.
Nếu nữ đầu bếp Long tộc không có Tí Hộ Sở của mình, chỉ sợ hôm nay cô ta gặp phải nguy hiểm rồi.
Nữ đầu bếp Long tộc dường như cũng ý thức được điểm này, sát ý trong mắt lóe lên, thân hình đánh về phía người chủ nhân Ngọc Khâu, muốn tiêu diệt chủ nhân Ngọc Khâu trước.
Chủ nhân Ngọc Khâu đứng trên lưng một quái điểu mà mình vẽ ra, khinh thường nhìn nữ đầu bếp Long tộc, quái điểu dưới chân tự động né tránh, mà chủ nhân Ngọc Khâu vẫn không ngừng vẽ ra dị thú đánh về phía Nữ đầu bếp Long tộc.
Nữ đầu bếp Long tộc phải chiến đấu với rất nhiều dị thú, sao có thể đuổi kịp chủ nhân Ngọc Khâu, cô ta lại một lần nữa rơi vào khổ chiến.
- Có vẻ như cô ta không được rồi, mình vẫn nên nhanh chạy đi, để tránh tên chủ nhân Ngọc Khâu kia lại đối phó với mình.
Hàn Sâm nhìn thấy càng ngày càng nhiều dị thú, cũng thấy đau đầu, trực tiếp đánh một quyền vào chén lớn trong suốt, muốn đánh bay chén lớn ra để chạy.
Bởi vì không sử dụng lực lượng Chích Thủ Già Thiên, dùng lực lượng Băng Cơ Ngọc Cốt đánh liên tục hơn mười quyền, mà cái chén kia vẫn không hề hãn gì.
- Chén này sao lại cứng như vậy? Thứ này cũng gen hạch sao?
Hàn Sâm thầm suy đoán.
Không có biện pháp khác, Hàn Sâm chỉ có thể chuẩn bị sử dụng lực lượng Chích Thủ Già Thiên để phá vỡ chén lớn, nhưng trước mắt hắn đột nhiên lóe lên một vầng sáng, chén lớn trong suốt lại tự bay đi, trở về bên người nữ đầu bếp Long tộc đang ở trong bầy dị thú.
Hàn Sâm đã khôi phục tự do, lập tức nhanh chóng bỏ chạy, giết được Dị Linh cũng không kiếm được chỗ tốt gì, không cẩn thận mà chết đi thì không đáng chút nào, Hàn Sâm vẫn chọn chạy trước rồi tính.
Phân biệt phương hướng một chút, Hàn Sâm chọn một hướng ngược lại với cừu non, tiểu tử kia có độc, Hàn Sâm quyết định vẫn nên cách nó xa một chút thì tốt hơn, để tránh lại trêu chọc phải phiền toái.
Rời xa chiến trường, Hàn Sâm thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy ở phía sau truyền đến tiếng thú gào và lực lượng va chạm, nhưng hắn không quan tâm những chuyện này, trước tiên cứ tìm cách tăng lực lượng của mình lên thì hơn.
Ít nhất cũng phải ngưng tụ ra gen hạch đã, nếu không ở không gian thứ tư Tí Hộ Sở này thật sự quá thiệt thòi.
Người ta đều sử dụng gen hạch để chiến đấu, hắn lại phải lấy máu thịt trên người để liều mạng với người ta, Hàn Sâm cho rằng như thế vô cùng không hợp lý.
Với hiểu biết của hắn về Ngọc Khâu thời gian này, Hàn Sâm chạy thẳng tới một sơn cốc.
Trong sơn cốc này vốn là chỗ nghỉ ngơi của một con nanh độc thú cấp nguyên thủy, nhưng bởi vì bị cừu non và Hàn Sâm đầu phục, sau đó đã bị nữ đầu bếp Long tộc giết đi ăn thịt, hiện tại ở chỗ này không có chủ nhân.
Hàn Sâm chạy tới nơi này, là vì trong cốc có một loại sinh vật bình thường là “Ngọc Oa Ngưu”, hành động vô cùng chậm, lực công kích cũng không mạnh, nhưng gen hạch và thú hồn của bọn chúng đều không tệ, Hàn Sâm chuẩn bị săn giết bọn nó, kiếm chút điểm gen hạch va thú hồn, võ trang cho mình một chút.
Hết chương 1346.
Chương 1347. Ngọc Oa NgưuTrong sơn cốc có không ít Ngọc Oa Ngưu, có hơn mười con, nhưng hành động của bọn nó quá chậm, số lượng có nhiều hơn cũng không thể uy hiếp tới Hàn Sâm.
Hơn nữa gen hạch của Ngọc Oa Ngưu chính là xác ốc sên, không có tính công kích, nhưng lực phòng ngự khá mạnh, nếu như không có lực lượng công kích cực mạnh, cho dù là sinh vật cấp nguyên thủy cũng rất khó đánh vỡ được lớp vỏ của chúng.
Hàn Sâm định kiếm một cái vỏ làm chỗ ở cho mình, đồ vật này khẳng định tốt hơn lầu vải, nếu có nó thì sau này không cần màn trời chiếu đất nữa, đi tới đâu cũng có một địa phương an toàn để nghỉ ngơi, trong lúc mấu chốt còn có thể ngăn cản công kích của địch nhân.
Đương nhiên, Hàn Sâm muốn nhất vẫn là thú hồn Ngọc Oa Ngưu, trước đó lúc xin gia nhập vào đội của đại lão này, cừu non đã nói với Hàn Sâm, thú hồn Ngọc Oa Ngưu là loại áo giáp.
Hiện tại Hàn Sâm và Bảo Nhi vẫn phải dùng cây cỏ để xâu thành quần áo, không khác gì tarzan cả, có thể làm được một bộ giống như áo giáp, quả thực chính là tiến bộ vượt thời đại.
Đi vào trong sơn cốc, từ xa xa đã thấy trên thác có mấy con ốc sên lớn cỡ căn phòng đang chậm rãi bò, vỏ ốc sên là màu trắng như đồ sứ, óng ánh long lanh nhìn rất đẹp.
Hàn Sâm và Bảo Nhi đi tới bên cạnh một con Ngọc Oa Ngưu, thân thể Ngọc Oa Ngưu lập tức rút vào trong vỏ ốc sên, trên miệng cũng bị vỏ ngăn chặn, ngay cả một khe hẹp cũng không có.
Ngọc Oa Ngưu gần như không có tính công kích nào, đây cũng là nguyên nhân Hàn Sâm lựa chọn săn giết bọn nó, dù sao an toàn là quan trọng nhất.
Đương nhiên, cũng đừng tưởng rằng đám Ngọc Oa Ngưu này thật sự vô hại, tuy chúng bò chậm, nhưng lúc bò, thân thể sẽ tiết ra một loại nọc độc, dính trên cây cỏ.
Nếu có những dị sinh vật khác ăn phải những cỏ cây dính độc đó, chẳng mấy chốc sẽ độc phát thân vong, thân thể bắt đầu hư thối, Ngọc Oa Ngưu sẽ ăn những thịt thối đó.
‘Từ miệng cừu non, Hàn Sâm biết thủ đoạn Ngọc Oa Ngưu kiếm thức ăn, đương nhiên sẽ không đụng vào những cỏ cây đó, trực tiếp bay đến bên cạnh Ngọc Oa Ngưu, hóa chưởng thành đao, chém ra một chiêu U Linh Trảm lên lớp vỏ ốc sên.
Chỉ nghe coong một tiếng, giống tiếng va chạm kim ngọc vang lên, vỏ ốc sên kia không chút tổn hại.
U Linh Trảm có thể xuyên qua thời không, nhưng lực công kích cũng không được tăng cường, không chém vỡ được vỏ ốc sên đã nằm trong dự liệu của Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng không có ý định dùng nắm đấm để đánh nát vỏ ốc sên, trên vỏ ốc sên cũng có độc, Hàn Sâm không xác định Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của mình có thể chống đỡ được loại độc này hay không, cho nên cũng không muốn mạo hiểm.
Từ bên hông rút ra một sừng thú đinh ốc, sau đó mở ra lực lượng Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, trực tiếp đâm tới vỏ ốc sên.
Hàn Sâm sử dụng kỹ xảo đỉnh ốc tiễn pháp, để sừng thú mang theo lực lượng xoay tròn mãnh liệt, giống như một máy khoan điện đánh vào lớp vỏ ốc sên.
Lập tức chỉ thấy bột phấn màu trắng bay tán loạn, sừng thú từng tấc một chui vào vỏ ốc sên, không bao lâu sau đã trực tiếp chui vào vỏ, hơn một nửa đoạn sừng thú đã xuyên vào.
Ngọc Oa Ngưu bị đau, lập tức khế lắc thân thể, kéo theo vỏ ốc sên lăn tới, dụng về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm tránh ra, sừng thú trong tay cũng nhân cơ hôi đâm về một chỗ khác trên vỏ ốc sên.
Những con Ngọc Oa Ngưu khác cũng bắt đầu chuyển động, cả đàn đều xoay tròn như con thoi về phía Hàn Sâm, muốn đâm chết Hàn Sâm.
Nhưng tốc độ của Hàn Sâm nhanh hơn bọn chúng nhiều lắm, lực lượng cũng lớn hơn chúng nó, gen hạch của Ngọc Oa Ngưu cứng rắn dưới sừng thú cũng khó có thể bảo hộ an toàn.
Không bao lâu sau, Hàn Sâm đã giết được một con Ngọc Oa Ngưu, nhưng sau khi giết chết nó, lớp vỏ ngoài của nó cũng bị nghiền nát.
“Săn giết sinh vật bình thường Ngọc Oa Ngưu, không thu được thú hồn, gen hạch bị nghiền nát, có thể ăn thịt, hấp thu có thể ngẫu nhiên tăng từ 0 đến 10 điểm gen trụ cột.”
Hàn Sâm có chút phiền muộn, cho dù hắn có thể giết chết Ngọc Oa Ngưu, nhưng lớp vỏ của nó đều bị phá hỏng, gen hạch cũng không lấy được.
- Được rồi, trước tiên cứ kiếm hai bộ khôi giáp thú hồn rồi tính, mình với Bảo Nhi cũng không thể mặc quần áo cây cỏ mãi được.
Hàn Sâm tiếp tục giết tới phía những con Ngọc Oa Ngưu khác.
Thế nhưng trong lòng Hàn Sâm khẽ động, giống như nghĩ tới điều gì, khi giết tới bên cạnh Ngọc Oa Ngưu, Hàn Sâm lại ngừng lại, quay người bay về phía bên ngoài sơn cốc.
Hàn Sâm núp ở ngoài thung lũng, đợi một hồi lâu, đã thấy những con Ngọc Oa Ngưu đó từ trong vỏ ốc sên chui ra, thi nhau bò về phía con Ngọc Oa Ngưu đã chết đi kia, chúng lại xé xác ăn thịt đồng loại.
Hàn Sâm cũng không có tâm tình để cảm thán những con Ngọc Oa Ngưu này vô tình, đưa tay triệu hoán ra một vật.
Đó là một tiểu côn trùng còn nhỏ hơn cả hạt bụi, toàn thân màu xám, đúng là gen hạch đồng Trần Ai Chi Trùng mà Hàn Sâm lấy được.
Hàn Sâm nhìn những con Ngọc Oa Ngưu đang ăn uống kia, dùng Động Huyền Kinh mô phỏng ra lực lượng hệ thổ rót vào Trần Ai Chi Trùng, †âm niệm vừa động, Trần Ai Chi Trùng lập tức bay về phía đám Ngọc Oa Ngưu kia.
Tốc độ bay của Trần Ai Chi Trùng rất chậm, khiến Hàn Sâm nhìn cũng thấy gấp thay, nhưng đây là chuyện không có biện pháp, dù sao mỗi loại gen hạch đều có khuyết điểm và ưu điểm riêng, ưu điểm của Trần Ai Chi Trùng chính là nhỏ và cứng rắn, khuyết điểm thì có nhiều lắm, dù sao chỉ là gen hạch đồng.
Nhưng hiện tại Hàn Sâm cần dựa vào ưu điểm của nó, khuyết điểm có thể tạm thời bỏ qua.
Những con Ngọc Oa Ngưu không có Động Huyền Khí, không thể phát hiện Trần Ai Chi Trùng, cho nên Trần Ai Chi Trùng bay có chậm hơn cũng không có ảnh hưởng gì.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Trần Ai Chi Trùng cũng bay đến một bên người con Ngọc Oa Ngưu, trực tiếp dính trên thân thể Ngọc Oa Ngưu như nhựa plastic trong suốt kia.
Ngọc Oa Ngưu lập tức giống như là bị kim đâm, thân thể run lên một cái, sau đó thật nhanh rút về bên trong vỏ ốc sên.
Chỉ là hiện tại nó có rụt về cũng không có tác dụng, Trần Ai Chi Trùng đã chui vào bên trong thân thể của nó, từ thân thể của nó cùng tiến vào vỏ ốc sên.
Rất giống Hàn Sâm khi mới tới không gian thứ tư Tí Hộ Sở, Trần Ai Chi Trùng trong thân thể Ngọc Oa Ngưu không ngừng chui vào, đâm thủng cơ thể Ngọc Oa Ngưu.
Chỉ là dù sao Trần Ai Chi Trùng quá nhỏ, khả năng tạo thành vết thương cũng cực kì nhỏ, giằng co hai giờ, trong đầu Hàn Sâm mới vang lên tiếng săn giết thành công.
“Săn giết sinh vật bình thường Ngọc Oa Ngưu, thu được thú hồn Ngọc Oa Ngưu, đạt được gen hạch đồng Ngọc Oa Xác, có thể ăn thịt, hấp thu có thể ngẫu nhiên đạt được từ 0 đến 10 điểm gen trụ cột.”
Hàn Sâm vô cùng vui mừng, lần này không chỉ thu được gen hạch, lại thu được cả thú hồn.
Hàn Sâm trực tiếp lột quần áo cây cỏ trên người xuống, đồng thời gọi thú hồn Ngọc Oa Ngưu ra, lập tức chỉ thấy một áo giáp màu trắng như đồ sứ bọc toàn thân Hàn Sâm lại, chỉ có đầu là lộ ở bên ngoài.
Tuy nhiên áo giáp Ngọc Oa Ngưu không có mũ bảo hiểm, nhưng Hàn Sâm vẫn rất hài lòng, như thế này tốt hơn cởi chuồng nhiều lắm.
- Ba ba. .. Bảo Nhi cũng muốn… .
Bảo Nhi nhìn áo giáp trên người Hàn Sâm, bé năn nỉ nói, tiểu gia hỏa cũng rất thích chưng diện, đã sớm chán váy rơm trên người.
- Đợi chút, cha lập tức tìm cho con một bộ.
‘Tâm niệm Hàn Sâm vừa động, Trần Ai Chi Trùng lập tức bay về phía một con Ngọc Oa Ngưu khác.
Hết chương 1347.
Chương 1348. Lão đại tha mạngGiằng co mười mấy tiếng, lúc giết con Ngọc Oa Ngưu thứ tám, rốt cục Hàn Sâm đã một lần nữa lấy được một cái thú hồn Ngọc Oa Ngưu, trực tiếp đưa cho Bảo Nhi, để cho Bảo Nhi thoát khỏi kiếp mặc váy cỏ khó coi.
Hàn Sâm không có ý định tiếp tục giết chóc, mục đích đã đạt tới, không cần phải tiếp tục giết chóc nữa, hơn nữa thịt của Ngọc Oa Ngưu quá nhiều, chỉ sợ hắn và Bảo Nhi ăn không hết.
Trong tay Hàn Sâm nhiều hơn bảy cái xác Ngọc Oa Ngưu xinh xắn, đây chính là bảy cái vỏ Ngọc Oa Ngưu thanh đồng gen hạch hắn lấy được, trạng thái nhỏ nhất tương đương với hạt đậu, nếu như rót lực lượng vào bên trong đó, có thể biến lớn giống như gian phòng.
Giống như là Trần Ai Chi Trùng, vỏ Ngọc Oa Ngưu cũng là gen hạch hệ thổ, cần lực lượng hệ thổ mới có thể sử dụng.
Hàn Sâm dùng sừng thú chia cắt một khối thịt ốc sên ra, sau khi dùng nước rửa sạch sẽ, ở bên ngoài cốc đốt lửa nướng, hắn cũng không xác định được đến cùng là đồ vật này có thể ăn được hay không.
Mặc dù nói là có thể ăn, nhưng mà trên thân con ốc sên này dính đầy nọc độc, mặc dù đã rửa sạch sẽ, nhưng mà Hàn Sâm vẫn không dám khẳng định, thứ này còn có độc hay không.
Mắt thấy thịt đã nướng xong, hơn nữa đã bắt đầu ngửi thấy vô cùng thơm, Bảo Nhi muốn đi ăn, lại bị Hàn Sâm ngăn cản, dưới tình huống hắn không xác định được đến cùng là có độc hay không, không thể tùy tiện để cho Bảo Nhi ăn.
Nắm lấy sừng thú đang gác ở trên lửa, tính cả thịt ốc sên nướng cắm ở phía trên sừng thú cùng một chỗ mang đi, sau khi đi ra ngoài sơn cốc, Hàn Sâm trực tiếp quăng thịt nướng về phía bãi cỏ xa xa.
Sau đó Hàn Sâm liền ở trong bụi cỏ bên cạnh ẩn núp xuống, ở xa xa nhìn chằm chằm vào khối thịt nướng kia.
Không bao lâu sau, liền thấy bụi cỏ bên cạnh thịt nướng lắc lư, sau đó liền thấy một con bọ lớn cỡ quả bóng rổ từ trong bụi cỏ chui ra, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định là không gặp phải nguy hiểm, mới từ trong động bò ra, bò tới chỗ khối thịt nướng thơm ngào ngạt kia.
Loại bọ này tên là Xà Trùng, đừng nhìn dáng vẻ của nó đần đần, đó chỉ là những biểu hiện giả dối mà thôi, đầu của nó có thể giống như rắn vươn dài ra một hai xích, tốc độ vừa nhanh vừa độc, liền sắt thép đều có thể bị nó trực tiếp cắn thủng.
Vừa rồi lúc đi qua nơi này, cừu non còn nói cho hắn biết nhất định phải coi chừng Xà Trùng, thứ này cắn trúng sẽ không há miệng, hơn nữa nó cũng có răng nọc giống như rắn, vô cùng đáng sợ.
Hàn Sâm cũng không tính săn giết Xà Trùng, chỉ là muốn thử nhìn một chút xem, sau khi Xà Trùng ăn xong thịt của Ngọc Oa Ngưu có thể bị trúng độc hay không.
Xà Trùng leo đến bên cạnh thịt nướng, cổ lập tức duỗi dài ra, nhìn ra giống như là từng đoạn roi bằng sắt vậy.
Xà Trùng cắn xé thịt nướng, ăn vô cùng ngon lành, Bảo Nhi nhìn chảy cả nước miếng, hận không thể nhào tới giành ăn với Xà Trùng.
Thế nhưng mà mắt thấy Xà Trùng đã sắp ăn xong thịt nướng, lại đột nhiên lăn lộn ở trên mặt đất, thoạt nhìn là vô cùng thống khổ, trên thân thể của nó vậy mà nổi lên nguyên một đám bong bóng.
Theo nó lăn lộn ở trên mặt đất, những bong bóng đó cũng vỡ tan ra, bắn ra nước mủ tràn ngập mùi hôi thối, thoạt nhìn khiến cho người ta rất buồn nôn.
Hàn Sâm nhìn thấy thế âm thầm kinh hãi, bản thân Xà Trùng cũng có độc, đối với độc tố đã có được kháng tính nhất định, thậm chí ngay cả nó cũng bị độc thành dạng này, đủ biết là độc tính của thịt Ngọc Oa Ngưu mãnh liệt tới đâu.
Vùng vây chưa đầy một lát, Xà Trùng đã bất động ở trên mặt đất.
“Săn giết sinh vật bình thường Xà Trùng, không đạt được thú hồn, không đạt được gen hạch, thịt có thể ăn, hấp thu có thể ngẫu nhiên đạt được 0 đến 10 điểm gen bình thường.”
Hàn Sâm nhịn không được cảm thấy nao nao, không thể tưởng được như vậy cũng coi như là hắn đã săn giết Xà Trùng, kể từ đó, trên mặt Hàn Sâm lại lộ ra nét mừng rỡ.
Vội vàng chạy trở về sơn cốc, nhìn thấy đám Ngọc Oa Ngưu còn lại đang nuốt ăn thi thể đồng bạn, Hàn Sâm đi lên đuổi chúng đi, sau đó đều lấy thịt Ngọc Oa Ngưu ra, liền dùng lửa sấy thành thịt khô.
Thoạt nhìn thì thịt của Ngọc Oa Ngưu rất nhiều, nhưng mà cũng rất nhiều nước, sau khi nướng thành thịt khô cũng không còn lại bao nhiêu, hơn nữa đã bị những con Ngọc Oa Ngưu khác cắn nuốt không ít, cuối cùng Hàn Sâm nướng xong, cũng chỉ còn lại khoảng một hai trăm cân.
Dùng cây cỏ bện thành dây thừng buộc thịt khô lại, Hàn Sâm cầm lên liền trực tiếp đi ra bên ngoài sơn cốc.
Săn giết sinh vật bình thường đối với Hàn Sâm mà nói thì có độ khó không lớn, chỉ là cần phải cẩn thận gen hạch của bọn chúng, đừng để không rõ ràng trúng chiêu, bình thường sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng mà nếu muốn săn giết sinh vật nguyên thủy, vậy sẽ không hề đơn giản nữa, tố chất thân thể hơn vạn không phải là chuyện đùa giốn, hơn nữa còn lực lượng gen hạch, liền Hàn Sâm cũng không dám tùy tiện ra tay.
Hiện tại đã có thịt Ngọc Oa Ngưu độc, cũng để cho Hàn Sâm nổi lên một ý nghĩ.
Con cừu kia bản lĩnh khác quá bình thường, nhưng mà bảnh lĩnh bái lão đại lại rất lợi hại, nhưng mà ở bên trong Ngọc Khâu này, lại có một con sinh vật nguyên thủy mà cừu cũng không dám đi trêu chọc.
Đó là một con sinh vật nguyên thủy vô cùng hung tàn, mặc kệ là ai tiến vào địa bàn của nó, trên cơ bản đều bị săn giết, căn bản liền cơ hội nói chuyện đều không có, cho nên cừu cũng không dám đi tìm nó nương tựa.
Hiện tại Hàn Sâm mang theo những khối thịt độc này đi qua, chính là muốn thử nhìn một chút xem có thể độc chết con sinh vật nguyên thủy kia hay không, có thể độc chết là tốt nhất, độc giết không được thì hắn cũng không có tổn thất gì.
Nếu như có thể thành công độc chết, nói không chừng còn có cơ hội lấy được gen hạch cùng thú hồn cấp nguyên thủy, hơn nữa còn có một chỗ cực tốt.
Con dị sinh vật kia đang thủ hộ một cây gen thực vật, đem nó độc chết, cây gen thực vật kia chính là của Hàn Sâm rồi.
Kéo lấy hơn hai trăm cân thịt độc khô, Hàn Sâm đi tới bên cạnh một cái khe, cái khe kia uốn lượn đi ra ngoài mấy dặm, nhưng mà độ rộng cũng chỉ có không đến 2m.
Ở bên cạnh quan sát, ban ngày mà phía dưới vẫn tối om, căn bản là nhìn không thấy đáy, giống như là địa ngục mở ra một miệng vậy.
Hàn Sâm cũng không nhìn nhiều, trực tiếp đem hơn hai trăm cân thịt độc khô cầm lên ném vào bên trong cái khe lớn kia, hồi lâu sau mới nghe được tiếng vọng của thịt khô rơi xuống đất.
Cũng không ở nơi này dừng lại, Hàn Sâm xoay người rời đi, dù sao nếu thực sự có thể độc chết, hắn tự nhiên là sẽ nghe được âm thanh săn giết, độc không chết thì ở lại chỗ này cũng vô dụng.
Hàn Sâm quay người đi không bao xa, đột nhiên nhìn thấy một cái bóng màu trắng, trong lòng lập tức hơi lộp bộp một cái, nhìn kỹ, quả nhiên là con cừu mất dạy kia đang ăn cái gì đó ở đám cây cỏ bên trên sườn núi.
“Con cừu khốn nạn nhà mày, cũng dám hại tao, xem tao có đem mày sống sờ sờ lột da ra làm thành thịt cừu nướng không. ” Hàn Sâm trực tiếp rút sừng thú ra, nhanh chóng vọt tới chỗ cừu.
Cảm giác của cừu thật là nhạy cảm, quay đầu lại thấy được Hàn Sâm, trong lòng lập tức cả kinh, nó cũng biết lần trước mình làm hơi quá đáng, Hàn Sâm sẽ không bỏ qua cho nó, trực tiếp xoay người chạy.
Thế nhưng mà tốc độ của nó vẫn chậm hơn một chút so với Hàn Sâm, Hàn Sâm mắt thấy đã sắp đuổi kịp nó, vừa mài răng vừa la lớn: “Con cừu khốn nạn, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của mày.”
Cừu thấy mình chạy không thoát, trong lòng khẩn trương, liền quay người bịch một tiếng quỳ đối trước mặt Hàn Sâm, vừa vài vừa la lớn: “Lão đại tha mạng. . “
Hàn Sâm lập tức rùng mình một cái, trong lòng thâm mắng: “Tên khốn kiếp nhà mày, còn muốn hại tao, xem tao làm thịt mày thế nào.”
Hàn Sâm đang định lập tức đem cừu giết chết, miễn khỏi mình bị nó †ai họa chết, nhưng mà ai biết còn chưa kịp vọt tới bên người cừu, liền thấy đám cây cỏ bên cạnh bên trên sườn núi xuất hiện một bóng người màu đỏ ngòm.
Hết chương 1348.
Chương 1349. Dùng tà xông tàHàn Sâm bị làm cho hoảng sợ, còn tưởng rằng đã tới nhanh như vậy, nguyền rủa do con cừu khốn bái lão đại lại muốn phát tác nữa rồi.
Ai biết là nhìn kỹ lại, bóng người màu đỏ ngòm xuất hiện ở trong đám cây cỏ bên trên sườn núi dĩ nhiên là nữ đầu bếp Long tộc, chỉ là hiện †ại tình trạng của cô ta vô cùng không tốt, toàn thân cao thấp đều đầy máu, đi đường đều có chút lay động, thoạt nhìn đã bị tổn thương vô cùng nặng.
Bành !
nữ đầu bếp Long tộc lay động thân thể lập tức ngã rầm xuống mặt đất, theo sườn núi đầy cây cỏ lăn xuống dưới.
Hàn Sâm thấy loại tình huống này của nữ đầu bếp Long tộc, lập tức vui mừng nhíu mày, có oan báo oan có thù báo thù, là thời điểm biểu hiện ra lực lượng chân chính rồi.
Hàn Sâm mới vừa đi tới trước mặt nữ đầu bếp Long tộc, rút sừng thú ra muốn đánh, đã thấy nữ đầu bếp Long tộc giống như đã sắp hôn mê, con mắt nửa nhắm nửa mở, đã có chút không tỉnh táo nữa rồi, có chút mơ mơ màng màng nhìn Hàn Sâm, bờ môi giật giật, âm thanh cơ hồ khiến người nghe không rõ ràng, mơ hồ gọi một tiếng: “Hàn. .. Kính… Chi.. “
Thân thể Hàn Sâm mạnh mẽ run lên, mạnh mẽ thu lại sừng thú trong †ay sắp đâm trúng nữ đầu bếp Long tộc, lập tức xông đi lên bắt lấy nữ đầu bếp Long tộc hỏi “Cô nói cái gì?”
Ánh mắt của nữ đầu bếp Long tộc có chút tan rã, lầm bầm lại nói một câu: “Hàn. .. Kính… Chỉi..
Lúc này Hàn Sâm đã nghe rành mạch, tuyệt đối là không nhầm rồi, chính là ba chữ Hàn Kính Chi.
Hàn Sâm lại nghĩ tới lúc trước ở bên ngoài Tí Hộ Sở của nữ đầu bếp Long tộc, một người đàn ông dựa vào cổng gỗ của Tí Hộ Sở chết đi, ở †rong ngực người đàn ông kia, Hàn Sâm còn phát hiện ra một cái đồng hồ bỏ túi.
Bên trong còn có một tấm hình cũ, bên trên có hai người, một đứa bé trai trong đó chính là cha của Hàn Sâm, mà người đàn ông trung niên ốm bé trai kia, Hàn Sâm lại chưa từng thấy qua.
Hàn Sâm đã từng hỏi qua mẹ hắn, La Lam cũng không biết người đàn ông trung niên kia là ai, Hàn Sâm vẫn một mực rất nghi hoặc, không biết rốt cuộc thì người đàn ông ở trong tấm ảnh là ai.
Hôm nay nữ đầu bếp Long tộc đột nhiên hô lên ba chữ Hàn Kính Chị, lại để cho Hàn Sâm giống như bị sét đánh, trong lòng lập tức dâng lên vô số ý nghĩ: “Chẳng lẽ nữ đầu bếp Long tộc có quan hệ gì với Hàn Kính Chi? Người đàn ông ôm cha mình ở trong tấm ảnh kia, sẽ không phải là Hàn Kính Chi chứ?”
Hàn Sâm còn muốn hỏi lại cái gì, nữ đầu bếp Long tộc cũng đã hôn mê rồi.
Hàn Sâm muốn đem cô ta làm cho tỉnh lại để hỏi tiếp, nhưng lại đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức kinh khủng từ sườn núi cây cỏ bên kia truyền tới, ngẩng đầu nhìn lên, tên Ngọc Khâu Chi Chủ kia đã từ trên không trung bay tới.
Hơn nữa bên cạnh hắn còn có rất nhiều dị thú đi theo, giống như nước thủy triều bay qua sườn núi cây cỏ, hướng về chỗ nữ đầu bếp Long tộc cùng Hàn Sâm bên này lao đến.
Hàn Sâm cắn răng một cái, ôm nữ đầu bếp Long tộc xoay người chạy, nếu như là vừa rồi, hắn sẽ chẳng muốn đi quan tâm sự chết sống của nữ đầu bếp Long tộc, chết còn tốt hơn.
Nhưng mà hiện tại mặc kệ như thế nào hắn cũng không thể lại để cho nữ đầu bếp Long tộc chết đi, nếu như người đàn ông ở trong tấm ảnh kia thật sự là Hàn Kính Chi, như vậy nhà bọn họ cùng với Hàn Kính Chi thật sự có quan hệ, cho nên Hàn Sâm phải làm rõ ràng, chuyện này rất quan trọng đối với hắn.
Ôm nữ đầu bếp Long tộc đang hôn mê chạy băng băng, đằng sau dị thú như thủy triều cũng đang liều mạng đuổi theo, trong lúc nhất thời vậy mà Hàn Sâm cũng không bỏ rơi được chúng, mà Ngọc Khâu Chi Chủ kia cũng một mực ở trên trời đi theo, thoạt nhìn là muốn vứt bỏ bọn họ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Chạy trong chốc lát, liền thấy cừu đang chạy ở phía trước, nó chạy sớm hơn Hàn Sâm, lúc Hàn Sâm nhìn thấy nữ đầu bếp Long tộc, nó cũng đã thừa cơ chạy mất.
Chỉ có điều nó chạy không nhanh bằng Hàn Sâm, đã qua lâu như vậy nhưng vẫn bị Hàn Sâm đuổi theo kịp.
“Lão đại, không nên a, anh muốn tôi làm gì cũng được. … ” cừu nhìn thấy Hàn Sâm đuổi theo, càng là liều mạng chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa cầu xin tha thứ.
“Mày đứng lại đó cho tao. .. ” Hàn Sâm vừa đuổi vừa gọi.
“Lão đại, tôi không dám đứng lại a, đằng sau có nhiều tên đòi mạng như vậy, đứng lại thì tôi sẽ chết a. ” cừu không nghe theo mệnh lệnh của Hàn Sâm, ngược lại còn bỏ ra khí lực bú sữa, tiếp tục chạy thục mạng về phía trước.
“CM mày. ” Hàn Sâm thầm mắng một tiếng, cũng dùng hết toàn lực, ôm nữ đầu bếp Long tộc đuổi theo.
Chỉ thấy ở trên sườn núi cây cỏ không bến bờ dưới bầu trời xanh, một con cừu ở phía trước nhất liều mạng chạy, Hàn Sâm ở phía sau liều mạng đuổi, mà ở đằng sau Hàn Sâm lại là một đám dị thú kinh khủng như sói như hổ đuổi theo, còn phát ra từng tiếng kêu hung ác.
“Mày đứng lại đó cho tao !” “Tôi không đứng !”
“Đứng lại !”
“Không đứng !”
Hàn Sâm thấy nó quyết tâm muốn chạy, cũng không tiếp tục kêu gọi đầu hàng nữa, cắn chặt hàm răng liều mạng đuổi theo, dần dần kéo gần lại khoảng cách với cừu.
Mà những dị thú sau lưng Hàn Sâm kia cũng cách Hàn Sâm càng ngày càng gần, chúng tựa hồ căn bản không biết rõ mệt mỏi là cái gì, ở phía dưới Ngọc Khâu Chi Chủ thúc giục càng chạy càng nhanh.
Cừu nhìn thấy Hàn Sâm đã sắp đuổi kịp nó, bị hù cho thân thể khế run rẩy, sau đó cắn răng một cái, lập tức đem cây đao sừng dê kia của nó kêu gọi ra, hóa thành một cơn gió lốc cuốn tới chỗ Hàn Sâm ở sau lưng.
Lần trước Hàn Sâm đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của đao sừng dê, sao còn có thể lại mắc bẫy, mắt thấy đao sừng dê thổi tới trước mặt hắn, Phượng Hoàng Phi Thiên bí kỹ triển khai, giống như là Phượng Hoàng Phi Thiên từ bên trên đao sừng dê chợt lóe lên, căn bản là không đụng tới thanh đao sừng dê kia, chốc lát đã vọt tới sau lưng cừu.
Năng lực chiến đấu của bản thân cừu rõ ràng là không tốt, hơn nữa đang một lòng đào tẩu, căn bản không hề có chiến ý, bị Hàn Sâm tóm lấy cổ, cầm lên trực tiếp hất ra phía sau, quăng về phía Ngọc Khâu Chi Chủ ở trên bầu trời.
“Đi bái người kia làm lão đại đi. ” Hàn Sâm còn hô lớn một tiếng.
Mặc dù Hàn Sâm cũng không tin tưởng thần tiên, nhưng mà con cừu khốn kiếp này thật sự là có chút tà môn, có lẽ dùng tà xông tà sẽ có chút hiệu quả cũng khó nói.
Cừu như là viên đạn bị ném bay về phía Ngọc Khâu Chi Chủ ở trên bầu trời, nước mắt đều sắp tràn hết đi ra, vừa thân bất do kỷ bay về phía Ngọc Khâu Chi Chủ, mắt thấy Ngọc Khâu Chi Chủ đã giơ tay lên nhắm tới nó, cừu lập tức kêu to: “Lão đại, là người một nhà, không nên, tiểu nhân là muốn nương tựa vào ngài đó a !”
Nhắc tới cũng quá tà môn, sau khi cừu kêu to, Ngọc Khâu Chi Chủ khẽ nhíu mày, một tay nắm lấy cừu bay tới, tiện tay đem cừu ném đang một bên, vậy mà không giết nó.
Hàn Sâm thấy cừu láo toét đã bái lão đại, trong lòng âm thầm kỳ vọng, hy vọng có thể hiện ra một con quái vật gì đó, đem Ngọc Khâu Chi Chủ giết chết, hắn có thể thừa cơ chạy trốn.
Kỳ quái là, lần này cũng không có dị trạng gì xuất hiện, Ngọc Khâu Chi Chủ vẫn thúc giục những con dị thú kia liều mạng đuổi theo hắn.
Hàn Sâm nguyên bản cũng không trông cậy vào cừu thực sự có năng lực như vậy, thấy không có hiệu quả gì, cũng chỉ đành tiếp tục trốn chạy khỏi chết.
Chạy trước, đã có dị thú đuổi kịp hắn, trọng lực ở trong không gian thứ tư Tí Hộ Sở thật sự là quá mạnh mẽ, Hàn Sâm cũng chạy không nhanh, những dị thú kia lại giống như là không hề chịu ảnh hưởng gì vậy càng
chạy càng nhanh.
Mắt thấy chạy không thể thoát, Hàn Sâm nhìn thoáng qua đàn thú sau lưng cùng Ngọc Khâu Chi Chủ ở trên bầu trời, cắn răng một cái, trực tiếp quay người mạnh mẽ đạp một cái lên trên mặt đất, thân thể lập †ức giống như đạn pháo phóng lên trời, bay giết tới chỗ Ngọc Khâu Chi Chủ.
Hết chương 1349.
Chương 1350. Sơ ngưng gen hạchTrong lòng Hàn Sâm âm thầm mặc niệm: “Đừng ngăn cản tao… Lại để cho tao tới gần một chút. .. Gần một chút nữa. . “
Đàn thú của Ngọc Khâu Chi Chủ thật sự là quá lợi hại, nếu như bị nhốt ở bên trong, tám chín phần mười Hàn Sâm sẽ rơi vào kết quả giống như nữ đầu bếp Long tộc.
Nhưng mà nếu như Hàn Sâm có thể đụng tới Ngọc Khâu Chi Chủ, vậy thì khác nhau rồi, trực tiếp một chiêu Chích Thủ Già Thiên, nói không chừng liền có thể trực tiếp tiêu diệt hắn.
Duy nhất để cho Hàn Sâm lo lắng chính là, Chích Thủ Già Thiên thì nhất định phải để tay hắn đụng tới Ngọc Khâu Chi Chủ mới được, hắn chỉ sợ chính mình còn chưa kịp xông tới nơi, đã bị những con dị thú kia ngăn lại.
Nhưng mà chuyện xấu liền xảy ra, lúc Hàn Sâm còn cách Ngọc Khâu Chi Chủ rất xa, Ngọc Khâu Chi Chủ cũng đã mệnh lệnh cho mảng lớn phi thú bốn chân vọt tới chỗ hắn, giống như là mây đen quét tới, căn bản không cho Hàn Sâm có cơ hội tới gần hắn.
Hàn Sâm một tay ôm nữ đầu bếp Long tộc, một tay nắm lấy một cái sừng thú, đem dị thú phi hành tới gần hắn từng con chém giết, nhưng mà bởi vì số lượng thật sự là quá nhiều, giết một con xong lại có thêm càng nhiều con khác xông lại, thật sự là giết không xuể.
“CMN, tương tự đều là bái lão đại, như thế nào chỉ có mình xui xẻo, Ngọc Khâu Chi Chủ lại một chút việc cũng không có? ” Trong lòng Hàn Sâm có chút buồn bực.
Ngọc Khâu Chi Chủ có chút kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, sức chiến đấu của Hàn Sâm vậy mà mơ hồ đã đạt tới trình độ sinh vật cấp nguyên †hủy, nhưng mà hắn lại không có gen hạch, chuyện này có vẻ vô cùng quái dị.
Nhưng mà điều này cũng làm cho sát cơ của Ngọc Khâu Chi Chủ càng †ăng lên, nguyên bản hắn chỉ muốn giết nữ đầu bếp Long tộc, nhưng hiện tại đã đem Hàn Sâm cũng trở thành mục tiêu săn giết.
Sức chịu đựng của Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của Hàn Sâm rất mạnh, chiến đấu mấy ngày mấy đêm cũng không có vấn đề, nhưng mà những con dị thú này lại vô cùng vô tận, cho dù sức chịu đựng của hắn tốt, cuối cùng vẫn sẽ có lúc mệt mỏi.
“Như thế nào mới có thể lao ra được đây? ” Hàn Sâm vừa chiến đấu vừa dò xét xung quanh.
Muốn chém giết Ngọc Khâu Chi Chủ thì rất không có khả năng rồi, hắn ở cách chiến trường có chút quá xa, hơn nữa còn đang không ngừng vẽ ra dị thú, trước người không ngừng có dị thú lao ra, căn bản là Hàn Sâm không có cơ hội gì tiếp cận hắn.
Muốn từ trong vòng vây Dị Linh lao ra, tựa hồ cũng không phải là chuyện dễ dàng, không gian thứ tư Tí Hộ Sở có một loại lực áp bách mạnh mẽ, không chỉ là để cho Hàn Sâm cảm thấy trọng lực gia tăng, liền sử dụng lực lượng khác đều có vẻ như là cố sức hơn rất nhiều so với lúc ở trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở.
Trước kia lúc ở trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở thì lực lượng có thể chặt đứt núi cao, ở chỗ này cũng chỉ có thể chém một tảng đá lớn mà thôi.
nhân loại Bán Thần có tố chất thân thể không đủ, sau khi tiến vào không gian thứ tư Tí Hộ Sở, không cần phải gặp gỡ dị sinh vật, chỉ là lực áp bách kinh khủng này, đã có thể để cho bọn họ bạo thể mà chết.
Mặc dù Hàn Sâm cũng biết một ít Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật phạm vi lớn, nhưng mà ở chỗ này cũng không tiện dùng, hiệu quả kém xa Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật mười khóa có.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có phương pháp gì hay, chủ yếu là hắn chưa ngưng tụ ra gen hạch, toàn bộ đều phải nhờ vào thân thể để chiến đấu, thật sự là có chút chịu thiệt thòi.
“Đành phải như vậy. ” Hàn Sâm cắn răng một cái, quơ sừng thú trong †ay, hướng về phương hướng khe nứt lớn kia phóng đi.
Trước đó hắn còn muốn hạ độc chết con sinh vật nguyên thủy ở bên trong khe nứt kia, nhưng hiện tại lại khẩn cầu con sinh vật nguyên thủy kia không bị hạ độc chết, hắn có thể mượn nhờ lực lượng của con sinh vật nguyên thủy này, tránh được đại nạn lúc này đây cũng khó nói.
Sừng thú không ngừng vung vẩy, tất cả dị thú đều bị Hàn Sâm đập gấy xương đứt đầu, hoặc là trực tiếp đâm xuyên qua cổ họng, không có một con nào lúc đối mặt có thể sống nổi ở trước mặt hắn.
Thế nhưng mà sau khi những con dị thú này bị giết chết, lại trực tiếp hóa thành khói đen biến mất, lại có dị thú mới bị Ngọc Khâu Chi Chủ vẽ ra, giết thế nào cũng không hết.
Hàn Sâm sơ ý một chút, trên cánh tay đã bị móng vuốt của một con dị thú vồ một cái, còn may là Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của hắn cực kỳ mạnh mẽ, chỗ bị vồ trúng cũng chỉ để lại một vết xước, chỉ giống như mèo cào, liền máu cũng không chảy ra.
Hiện tại Hàn Sâm hơi có chút hối hận lúc trước hắn chạy quá nhanh, khoảng cách tới khe nứt có chút xa, hiện tại chém giết đàn thú xông về, sẽ phải phí không ít thời gian.
Ngọc Khâu Chi Chủ nhìn thấy đàn thú của mình ở trong khoảng thời gian ngắn có chút không ngăn được Hàn Sâm, không khỏi khẽ nhíu mày, lực lượng trên người bộc phát ra như tơ, hóa thành từng tia sáng màu bạc chui vào trong sách.
Cuốn sách cổ kia nguyên bản có màu vàng xanh nhạt, lại đang dần dần chuyển biến về màu bạc ở trong hào quang kia.
Hàn Sâm thấy một màn như vậy, trong lòng thầm kêu không ổn, đối phương là Dị Linh cấp ky sĩ, gen hạch của hắn rất có thể đã tiến hóa thành cấp Bạch Ngân.
Dưới trạng thái gen hạch cấp bạch ngân, vẽ ra dị thú chỉ sợ so với những Dị Linh hiện tại còn mạnh hơn rất nhiều.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hàn Sâm, Ngọc Khâu Chi Chủ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, vẽ cũng không tùy ý giống như vừa rồi nữa, mỗi một nét vẽ đều hết sức chăm chú.
Một hồi lâu về sau, mới chỉ thấy trên cuốn sách cổ kia hóa thành vầng sáng màu bạch ngân xông lên trời, một con dị thú giống như viên hầu màu bạc, sau lưng sinh ra hai cánh từ trong sách vọt ra, bay nhào tới chỗ Hàn Sâm, tốc độ nhanh tới đáng sợ.