Coong!
Hàn Sâm cùng con viên hầu màu bạc kia va chạm một cái, viên hầu màu bạc bị hắn chấn bay lên, thân hình ở trên không trung bay ra xa hơn mười thước mới đứng vững, mà hai chân của Hàn Sâm cũng cắm sâu vào trong đất.
“CMN, con này đã có trình độ của sinh vật cấp nguyên thủy đi? ” Hàn Sâm âm thầm nhíu mày.
Chỉ thấy Ngọc Khâu Chi Chủ kia vẫn còn đang không ngừng vẽ tranh, không bao lâu sau lại vẽ ra một con viên hầu cánh màu bạc tương tự, trên trán cũng đã thấy đổ mồ hôi, hiển nhiên là hắn vẽ ra những con viên hầu cánh bạc này cũng vô cùng tiêu hao khí lực.
Một mực vẽ ra bốn con Ngân Dực hầu, Ngọc Khâu Chi Chủ mới ngừng lại.
Hàn Sâm cũng đã rơi vào bên trong khổ chiến, lực lượng của những con Ngân Dực hầu đã trên một vạn, Hàn Sâm sử dụng Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, cũng gần bằng chúng.
Lúc này Hàn Sâm vừa phải ứng phó với những con dị thú thông thường kia, vừa muốn chống cự bốn con Ngân Dực hầu công kích, lập tức rơi vào bên trong hoàn cảnh xấu.
Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật bị Hàn Sâm điên cuồng sử dụng, đồng thời lợi dụng Phượng Hoàng Phi Thiên bí kỹ, không ngừng thay đổi vị trí của mình, tận lực lợi dụng địch nhân làm yểm hộ cho mình, khiến chúng không thể vây công mình được.
Hàn Sâm một mực không sử dụng lực lượng Chích Thủ Già Thiên, chủ yếu là sợ hù dọa Ngọc Khâu Chi Chủ, nếu như vậy, Ngọc Khâu Chi Chủ càng sẽ không cho hắn cơ hội tới gần.
Hàn Sâm còn muốn tìm cơ hội tới gân Ngọc Khâu Chỉ Chủ, trực tiếp đem hắn tiêu diệt, chứ chỉ là giết một con Ngân Dực hầu thì cũng không có tác dụng gì, Ngọc Khâu Chi Chủ tiêu hao chút khí lực vẫn có thể vẽ ra tiếp.
Máu tươi từ bên trong vết thương chảy ra, khiến cho Hàn Sâm không khỏi khẽ nhíu mày, lực lượng của Ngân Dực hầu đủ mạnh, móng vuốt giống như là móc câu màu bạc vô cùng lợi hại, ở bên trên cơ thể của hắn xé rách ra vết thương.
Trải qua thời gian chiến đấu dài như vậy, Hàn Sâm đột nhiên cảm thấy ở bên trong thân thể có một luồng sức mạnh kỳ dị đang cuộn trào, giống như từng tế bào ở dưới sự điều động của Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật sống lại, bài tiết ra một loại vật chất kỳ dị hoặc nói đúng hơn là một loại năng lượng.
Trong lòng Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ, chuyện này cùng một loại tình huống mà Kỷ lão gia tử từng nói cho hắn biết rất tương tự.
“Chẳng lẽ là muốn ngưng tụ ra gen hạch rồi à? ” Trong lòng Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ.
Hết chương 1350.
Chương 1351. Bản mạng gien hạch thứ nhấtKhác với ngưng tụ khí tức, cảm giác lúc này rất kỳ dị, giống như trong thân thể thật sự bài tiết ra vật chất thần bí nào đó, loại vật chất thần bí này từ trong tế bào toàn thân bài tiết ra, hội tụ ở trong thân thể thành dòng suối nhỏ chảy tới trong hồn hải.
Sau khi những vật chất thần bí đó tụ tập thành lượng lớn, rốt cục Hàn Sâm đã nhìn rõ ràng đó là cái gì, là một loại vật chất trong suốt không tỳ vết giống như tinh thể như nước.
Nói là tinh thể, nhưng mà nó lại lưu động giống như là nước, nói là nước, nhưng mà tựa hồ lại có chút vô cùng nồng đặc.
Có chút giống như là chất lỏng phi Newton, nhưng lại có điểm khác biệt, Hàn Sâm cũng không hình dung ra đây rốt cuộc là một loại vật chất như thế nào, làm cho người ta cảm thấy thần bí cùng khó có thể miêu tả.
Hàn Sâm biết là Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật khác nhau kích phát gien trong thân thể ngưng tụ thành gien hạch đều sẽ khác nhau, bây giờ
hắn đang dùng Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật kích phát ngưng tụ ra gien
hạch, vật chất kia cũng giống như Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật.
Từng chút vật chất trong suốt tụ tập ở trong Hồn Hải, dần dần hóa thành một đoàn, còn không ngừng diễn biến.
Hàn Sâm ở trong bầy thú xung phong liều chết, cũng không có thời gian một mực quan sát chúng, chỉ để cho chúng nó tự mình biến hóa, xem cuối cùng chúng có thể biến thành bộ dáng gìs.
Nhưng mà cho dù Hàn Sâm muốn khống chế loại vật chất thần bí này biến hóa cũng không thể làm được, gien hạch hình thành chỉ chịu ảnh hưởng của gien thân thể cùng Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật lúc ngưng tụ, trừ ra chưa từng nghe nói qua có lực lượng nào có thể ảnh hưởng tới nó.
Lúc Hàn Sâm đang xung phong liều chết, đột nhiên cảm giác trong hồn hải có chút không đúng, gien hạch hình thành tựa hồ có một ít biến cố.
Hàn Sâm vội vàng một lần nữa nhìn vào trong Hồn Hải, trong lòng lập tức cả kinh, chỉ thấy viên tinh thể màu đen đang lơ lửng ở bên trong Hồn Hải kia, lúc này đang tản ra vầng sáng kỳ dị, từ đó bài tiết ra một loại vật chất màu đen như màn đêm, chảy tới gien hạch của Hàn Sâm.
Gien hạch bản thân Hàn Sâm ngưng tụ ra trong suốt không tỳ vết, nhìn không thấy một tia tạp chất nào, nhưng mà tinh thể màu đen bài tiết ra vật chất kia nhưng lại cực kỳ đen, so với nước mực còn đen hơn vạn lần.
Cả hai trộn lẫn lại ở cùng một chỗ, ngoài dự đoán của mọi người lại hóa thành một loại màu trắng sữa, cũng không bị nhuộm vi màu đen.
Chất lỏng màu đen bài tiết ra từ trong tinh thể màu đen càng ngày càng nhiều, sau khi nhiễm vào gien hạch, không làm thể tích của gien hạch gia tăng, màu trắng sữa càng ngày càng đậm.
Hàn Sâm muốn ngăn cản tinh thể màu đen dung nhập vào trong gien hạch của hắn, nhưng lại phát hiện ra không thể nào ngăn cản, căn bản là hắn không thể can thiệp vào biến hóa của gien hạch, càng không có cách nào khống chế tinh thể màu đen.
Theo chất lỏng màu đen bài tiết ra càng ngày càng nhiều, Hàn Sâm phát hiện tinh thể màu đen đã trải qua ba nơi ẩn núp đều không có bất kỳ biến hóa nào, vậy mà lúc này đã rõ ràng nhỏ đi một vòng, bài tiết ra chất lỏng màu đen, tựa hồ chính là bản thể của nó biến thành.
Hàn Sâm không có cách nào khống chế gien hạch hình thành, cũng chỉ có thể mặc cho chúng tiếp tục phát triển, kết quả là tinh thể màu đen đại khái cũng chỉ nhỏ đi khoảng một phần mười, liền không bài tiết ra chất lỏng màu đen nữa.
Gien hạch đã hóa thành màu sữa đang kịch liệt biến hóa, giống như là đóa hoa nở rộ, từng tầng một từ trên cao nở ra, cuối cùng lại ở phía dưới thu nạp ngưng tụ lại.
Hàn Sâm biết rõ gien hạch ngưng tụ đã đến thời điểm mấu chốt, không biết đến cùng là gien hạch hỗn hợp tinh thể màu đen sẽ biến thành bộ dáng gì.
Hàn Sâm không thể mỗi thời mỗi khắc đều chú ý tới gien hạch, bốn con Ngân Dực hầu mang đến áp lực cực lớn cho Hàn Sâm, vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều, hắn phải tập trung hoàn toàn tinh thần để ứng chiến.
Xung phong liều chết một trận, Hàn Sâm đột nhiên cảm giác ở trong Hồn Hải chấn động, giống như có một ngọn núi lửa ở trong hồn hải bạo phát, vội vàng nhìn thoáng qua Hồn Hải.
Sau khi nhìn rõ ràng bộ dáng bây giờ của gien hạch, Hàn Sâm không khỏi nao nao.
“Đây là cái quỷ gì? ” Lòng Hàn Sâm tràn đầy hồ nghi.
Chỉ thấy ở bên trong hồn hải lơ lửng một thứ lớn chừng quả đấm có màu sữa, toàn thân óng ánh bóng loáng, thật đúng là băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp giống như là đồ sứ.
Thế nhưng mà ngoại hình của thứ này thật sự lại để cho Hàn Sâm im lặng, hiện lên hình bầu dục, đầu trên hơi nhỏ hơn một chút, phần dưới có chút lớn hơn một chút, thấy thế nào cũng giống như là một quả trứng.
“Chẳng lẽ là còn chưa ngưng tụ hoàn thành? Cần phải phá trứng mà ra mới có thể xem như là chân chính thành công? ” Hàn Sâm âm thầm suy †ư, nhưng mà gien hạch lại hoàn toàn không có biến hóa gì.
Nhìn liếc qua, cũng đã có thể nhìn thấy giới thiệu của nó. Bổn mạng gien hạch: Tinh Hạch thanh đồng.
Hàn Sâm xem trợn cả mắt lên rồi, thứ này cũng quá bình thường đi, Hàn Sâm cũng không cầu thần kỳ giống như Gien hạch của Ngọc Khâu Chi Chủ, ít nhất thì cũng phải ra dáng một chút chứ?
Tên không bá khí thì cũng thôi đi, Hàn Sâm cũng không cầu có một cái †ên thần thánh trâu bò gì đó, nhưng mà chỉ có hai chữ Tinh Hạch thì có phải là quá qua loa một chút hay không?
Hơn nữa tự nhiên có một quả trứng làm cái gì? Dù kém cỏi như thế nào, cũng có thể giống như Long tộc nữ đầu bếp, cho ra một cái nĩa hoặc là dao phay các thứ, dầu gì cũng là một món vũ khí.
Thế nhưng mà lại cho ra một quả trứng, đây không phải là vãi cả trứng à?
Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, nhưng mà trong lòng còn tồn lấy một †ia hi vọng, nghĩ thầm: “Có khả năng chỉ là trông tương đối kém, trên thực tế là một loại Gien hạch rất mạnh mẽ, chỉ là thứ này hơi khiêm tốn mà thôi.”
Trong lòng hơi động, trực tiếp đem Gien hạch dạng quả trứng kia gọi ra.
Chỉ thấy một quả trứng giống như tinh như ngọc màu sữa xuất hiện ở †rước mặt Hàn Sâm, lơ lửng ở đó cũng không nhúc nhích.
‘Tâm niệm của Hàn Sâm vừa động, viên Tinh Đản này lập tức giống như là sao băng xông về một con dị thú ở cách Hàn Sâm gần nhất.
Nhìn thấy quả Tinh Đản kia trực tiếp đập vào đỉnh đầu con dị thú kia, trong lòng Hàn Sâm tràn đầy chờ mong: “Đồ vật này sẽ không phải là giống như lựu đạn, trực tiếp sẽ nổ lớn chứ? Hoặc là giống như viên đạn, có thể nổ đầu dị thú?”
Hàn Sâm đối với Gien hạch của mình vẫn có mong đợi rất lớn, dù sao cũng là thứ mà Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật cộng thêm gien bản thân ngưng tụ ra, nghĩ như thế nào đều khó có khả năng sẽ yếu.
Mặc dù ngoại hình thật sự là có chút làm cho người ta nhịn không được muốn chửi bậy, trên thực tế lại là một thứ tốt.
Trong lòng Hàn Sâm đổi qua vô số ý nghĩ, Tinh Đản cũng đã đập lên trên đầu con dị thú kia, khiến cho Hàn Sâm không tự chủ được mở to hai mắt nhìn cùng đợi kỳ tích phát sinh.
Bảo nhi cưỡi trên cổ của Hàn Sâm, ôm đầu Hàn Sâm, cũng trợn to mắt nhìn viên Tinh Đản này, tựa hồ giống như Hàn Sâm, cũng đang đợi đại sự kiện phát sinh.
Trong nháy mắt, con mắt của hai người đã trừng lớn đến cực hạn, vậy mà không thể tin tưởng lại trừng lớn hơn một vòng, quả thực giống như là gặp ma.
Tinh Đản đập lên trên trán con dị thú kia, quả trứng thoạt nhìn giống như như là tinh ngọc kia, không đem đầu lâu dị thú đập nát, càng không xảy ra bạo tạc nổ tung, thậm chí ngay cả một điểm sưng đỏ tổn thương đều không có.
Không chỉ như thế, đầu dị thú cũng không có việc gì, chính Tinh Đản lại xẹp xuống, sau đó giống như là quả bóng nhảy nhót, dùng tốc độ nhanh hơn bắn trở về.
Hàn Sâm ngây người, không thể tin được Gien hạch do chính mình ngưng tụ ra vậy mà sẽ là một món đồ như vậy.
Tinh Đản bởi vì hình dạng, cũng không phải là hoàn toàn có hình tròn, cho nên lúc bị bắn trở lại, ở trên không trung xoay tròn vô cùng không ổn định, cũng không dựa theo tuyến đường vốn có bay trở về, từ bên cạnh đầu Hàn Sâm bay đi.
Hết chương 1351.
Chương 1352. Trứng nhảy nhótSau lưng Hàn Sâm vừa vặn cũng có một con dị thú đánh tới, viên Tinh Đản này lại nện ở trên cánh tay con dị thú kia, một lần nữa bị bắn ra ngoài.
Chỉ thấy một quả cầu nhảy nhót lớn chừng quả đấm, ở trong đàn thú bắn tới bắn lui, căn bản là một chút tác dụng cũng không có, đừng nói là đả thương người rồi, liền một chỗ sưng đỏ đều không ném ra được.
“CMN, mình hao tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, bỏ ra nhiều †âm huyết như vậy, tu luyện thời gian lâu như vậy, liền ngưng tụ ra một thứ như thế này? Con mẹ nó mình cũng không phải là vú em, không cần tạo món đồ chơi cho con gái à? ” Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, hắn thật sự là không nhìn ra thứ này đến cùng là làm được cái gì.
“Được rồi, vẫn dựa theo kế hoạch đã định đi tới cái khe nứt kia đi. ” ‘Tâm niệm của Hàn Sâm vừa động, đem Tinh Đản bắn ra thu hồi lại vào trong Hồn Hải.
Hắn đã xem trong chốc lát, Tinh Đản đập lên trên người những con dị thú kia, dị thú vẫn sinh long hoạt hổ phóng tới chỗ hắn, căn bản là không có tác dụng gì.
Hàn Sâm tiếp tục hướng tới phía cái khe lớn kia phóng đi, những nơi đi qua không biết đã chém giết bao nhiêu dị thú, chỉ có điều giết nhiều dị thú thông thường hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
Móng vuốt của một con Ngân Dực hầu lại ở dưới tình huống Hàn Sâm né tránh không kịp, trực tiếp cào trúng phía sau lưng hắn.
Hàn Sâm đã làm tốt chuẩn bị bị thương, nhưng mà con Ngân Dực hầu kia chộp lên trên lưng của hắn, Hàn Sâm cũng không hề cảm thấy có đau đớn giống như là trong dự đoán.
Hắn vậy mà không hề có một chút cảm giác đau đớn nào, trong lòng không khỏi khẽ giật mình, dùng Động Huyền Kinh nhìn thoáng qua chỗ mình bị Ngân Dực hầu cào trúng.
Sau khi nhìn rõ ràng không khỏi càng thêm cảm thấy ngoài ý muốn, chỗ đó vậy mà một chút tổn thương cũng không có, ngay cả áo giáp đều không bị tổn hại.
“Tại sao lại có thể như vậy? ” Hàn Sâm trong lòng kinh ngạc.
Móng vuốt của Ngân Dực hầu lợi hại vô cùng, trước đó Hàn Sâm đã lĩnh giáo rất nhiều lần, áo giáp Ốc Sên Ngọc căn bản ngăn là không được uy lực của móng vuốt kia, mỗi một lần móng vuốt của Ngân Dực hầu đều có thể lưu lại vết thương chảy máu ở trên người hắn.
Mặc dù bởi vì Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của Hàn Sâm vô cùng mạnh mẽ, chỉ là vết thương trên da thịt, nhưng cũng đã vô cùng dọa người.
Lúc này đây lại vô cùng kỳ quái, Ngân Dực hầu rõ ràng đã cào lên phía sau lưng Hàn Sâm rồi, nhưng lại một chút vết thương cũng không có.
“Chẳng lẽ là Ngân Dực hầu nhường rồi hả? ” Hàn Sâm mới nghĩ thoáng qua đã bỏ đi ý nghĩ này.
Ngân Dực hầu chỉ là sinh vật được vẽ ra, bản thân cũng không có hỉ nộ, cũng không có dư thừa cảm tình, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân để làm việc, căn bản là không tồn tại khả năng nhường, trừ phi là Ngọc Khâu Chi Chủ mệnh lệnh cho nó làm như vậy.
Thế nhưng mà Ngọc Khâu Chi Chủ căn bản chính là muốn mạng của Hàn Sâm, như thế nào lại ra lệnh cho Ngân Dực hầu không làm hắn bị thương?
Trong lòng Hàn Sâm có chút không nghĩ ra, lúc đang nghỉ hoặc, lại một con Ngân Dực hầu từ bên cạnh giết tới đây, lại để cho hắn không kịp trốn tránh, chỉ có thể giơ cánh tay lên chống đỡ.
Mặc dù chặn lại cú vồ của Ngân Dực hầu, nhưng trên cánh tay vẫn lưu lại vài vết cào, chuyện này để cho Hàn Sâm biết rõ, tuyệt đối là Ngân Dực hầu không hề hạ thủ lưu tình đối với hắn.
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì vừa rồi phía sau lưng lại không bị thương? ” Trong lòng Hàn Sâm hết sức nghỉ hoặc.
Vừa xung phong liều chết vừa đem lực chú ý đều tập trung lên trên người con Ngân Dực hầu không tổn thương mình kia, nhưng mà Hàn Sâm cũng không nhìn ra thứ gì khác thường, đều giống như ba con Ngân Dực hầu khác.
Trước đó con Ngân Dực hầu này đã từng lưu lại vết thương ở trên người Hàn Sâm, chỉ có một lần vừa rồi kia là ngoại lệ.
“Nếu như có cái gì khác biệt, thì hình như vừa rồi Tinh Đản bắn ra, đã bắn trúng một cái lên trên người một con Ngân Dực hầu, không phải là một con Ngân Dực hầu này đấy chứ? ” Hàn Sâm âm thầm suy tư.
Vừa rồi số lần Tinh Đản bắn ra quá nhiều, Hàn Sâm cũng không có tâm tình đi chú ý, chỉ nhớ rõ hình như là đã bắn trúng một con Ngân Dực hầu, còn là một con nào cũng không rõ.
“Nếu thật là con Ngân Dực hầu bị bắn trúng kia, vậy không phải là Tinh Đản sẽ có được năng lực làm bằng hữu với dị thú? Chỉ cần bị nó bắn trúng, mình cùng dị thú sẽ là bạn tốt cả đời rồi, từ nay về sau ai cũng sẽ không thương hại ai, cho nên Ngân Dực hầu mới có thể hạ thủ lưu tình đối với mình? ” Hàn Sâm nghĩ lại lại cảm thấy ý nghĩ này thật sự là quá hoang đường.
Nếu thật là như vậy, con Ngân Dực hầu kia cũng không giống như bây giờ, hung thần ác sát lần lượt lao tới tấn công hắn.
“Thế nhưng mà xác thực là nó không thương tổn đến mình? Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ Ngân Dực hầu còn biết diễn Vô Gian đạo, biết rõ nếu như nó không xuất lực, Ngọc Khâu Chi Chủ sẽ tiêu diệt nó, cho nên mới phải ở đó diễn kịch? Thoạt nhìn là đang dốc sức liều mạng với mình, kỳ thật là đang âm thầm hạ thủ lưu tình?”
Hàn Sâm nhìn thoáng qua bộ dáng hung ác của Ngân Dực hầu, cảm thấy ý tưởng này cũng không thực tế, nếu nó thật sự là làm như vậy, hành động kia tuyệt đối có thể đạt được giải thưởng vua màn ảnh rồi.
Hàn Sâm nghĩ không ra là nguyên nhân gì, vừa chạy vừa quan sát con Ngân Dực hầu kia.
Ngọc Khâu Chi Chủ chỉ vẽ ra được bốn con Ngân Dực hầu, những con khác đều là dị thú bình thường, hiển nhiên bản sách cổ do gien hạch biến thành, cũng không phải là hoàn toàn không có hạn chế, ít nhất hắn cũng không có cách nào vô hạn vẽ ra sinh vật như Ngân Dực hầu.
Ngọc Khâu Chi Chủ thấy bốn con Ngân Dực hầu cộng thêm nhiều dị thú như vậy lại vẫn không thể chém giết Hàn Sâm, không khỏi khẽ nhíu mày.
Ngẩng đầu nhìn phương hướng Hàn Sâm phóng đi, chân mày của Ngọc Khâu Chi Chủ nhíu sâu hơn, cơ hồ nhăn trở thành chữ Xuyên, hiển nhiên là bên kia có thứ mà ngay cả hắn đều có chút kiêng ky.
Suy tư một lát, Ngọc Khâu Chi Chủ cắn răng một cái, một lần nữa lật ra sách cổ, ở bên trong ánh sáng màu bạc kia, ngưng chỉ vẽ lên phía trên.
Lúc này Ngọc Khâu Chi Chủ vẽ càng thêm chậm, mỗi một nét bút rơi xuống, trên trán đều hiện ra lượng lớn mồ hôi, theo gương mặt của hắn không ngừng rơi xuống.
Đã qua mấy phút, rốt cục Ngọc Khâu Chi Chủ mới thu ngón tay về, mà sắc mặt của hắn đã hơi có chút trắng bệch, nhưng lại thở ra một hơi thật dài.
Chỉ thấy ở trong sách cổ có vầng sáng màu bạc tỏa ra, một sinh vật toàn thân hiện ra ánh sáng màu bạc từ trong đó hiện lên đi ra.
Sinh vật kia giống như là ác quỷ được miêu tả trên bích hoạ ở trong thần miếu, thân thể cường tráng diện mục ghê tởm, trong hai tay còn nắm một thanh dĩa ăn nhuốm máu, giống như lệ quỷ đòi mạng trong truyền thuyết.
Sau khi ác quỷ từ trong sách cổ đi ra, một đôi mắt hiện ra ánh sáng màu lục đã nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, trường xiên trong tay cắm xuống, cũng đã đâm tới Hàn Sâm.
Lực lượng cùng tốc độ của ác quỷ đều mạnh mẽ đến cực điểm, một xiên đâm ra, thân thể giống như nối liền với cái xiên thành một thể, mơ hồ mang theo tiếng xé gió, trong chốc lát đã đến trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm một tay ôm Long tộc nữ đầu bếp, chỉ có thể dùng một tay nắm lấy sừng thú đón đỡ.