Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 82 - Chương 1408. Chân Huyết

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Xoetl

Cơ thể Hạ Trực bỗng chia năm xẻ bảy giống như tượng đá bị rạn nứt, hóa thành tro bụi.

Gần như là song song, hạch gen bản mệnh của hắn là con sói kim loại kia cũng hóa thành tro bụi, thanh Quang Phù Kiếm không hề bị tổn hại kia rơi trên mặt đất.

Hàn Sâm nhặt Quang Phù Kiếm lên, quả nhiên là một hạch gen cấp Hoàng Kim, thế là hắn bèn tiện tay cất vào bên trong Hồn Hải.

Hàn Sâm đang chuẩn bị rời khỏi đó thì lại bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, âm thanh ấy giống hệt như là có thứ gì đó đang đi lại trên cát.

Hắn đảo mắt nhìn sang thì lập tức biến sắc, chỉ thấy một cây cổ thụ hình người đang di chuyển trên đất, đi về phía Hàn Sâm.

“Lẽ nào đó không phải là thực vật mà là một sinh vật sống sờ sờ ư?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm cổ thụ hình người kia rồi từ từ lùi về phía sau.

Sức sống của cổ thụ hình người cũng không mạnh mẽ lắm, không khác gì với cây cối bình thường, nhưng bây giờ Hàn Sâm cũng không thể nhìn nhận nó như cây cối bình thường được.

Cổ thụ hình người lết từng bước một, tốc độ cũng không nhanh lắm, đi thẳng đến chỗ đám bụi mà cơ thể Hạ Trực biến thành rồi dừng lại ở chỗ đó.

Bây giờ Hàn Sâm mới biết mục tiêu của cổ thụ hình người không phải là hắn, mà là Hạ Trực đã bị Hàn Sâm xé đứt chuỗi kết cấu trật tự gen, biến thành phân tử nguyên thủy nhất.

Cổ thụ hình người cắm rễ vào bên trên đám bụi của Hạ Trực, sau đó một cảnh tượng kì lạ đã xảy ra, Hàn Sâm nhìn thấy đám bụi mà Hạ Trực hóa thành biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cứ như là bị cây cổ thụ hình người kia hấp thu vậy.

Hết chương 1406.

chương 1407. Chờ Đợi Một Bóng Dáng Trong Năm Tháng Vô Tậr

Chẳng bao lâu sau, đám bụi bặm kia đã bị cổ thụ hình người hấp thu xong. Hàn Sâm nhìn cây cổ thụ hình người từ xa, phát hiện sức sống trên người nó lại tăng lên nhanh chóng, không bao lâu đã gần giống với Hạ Trực lúc còn sống.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, Hàn Sâm nhìn vào mặt của cổ thụ hình người, gần như cũng hơi giống như Hạ Trực.

Hàn Sâm cảnh giác nhìn cổ thụ hình người, nhưng nó lại không làm việc dư thừa, sau khi hấp thu đám bụi Hạ Trực biến thành xong thì cắm rễ ở nơi đó không chuyển động, dường như định sinh trưởng ở nơi đó.

Hàn Sâm thấy nó bất động, cũng từ từ lùi ra, Tí Hội Sở này thực sự rất kì dị, có thể không cần phải trêu chọc nó thì Hàn Sâm cũng không muốn động vào nó làm gì.

Sau khi lùi lại, Hàn Sâm đi đến rừng tượng đá để nhìn xem bầy sói kia còn ở đó hay không, nếu như không còn thì hắn có thể trở về bằng đường cũ và đi tìm đám người Lệ tiên sinh.

Nhưng hắn vừa định trở về thì lại nghe thấy tiếng động xung quanh, những cái đầu giống như củ cải trồng trên đất kia lại di chuyển trên đất, chặn kín lối đi khi đến của Hàn Sâm.

Ngay cả cây cổ thụ hình người cũng di chuyển cơ thể, chắn trước mặt Hàn Sâm.

Vẻ mặt Hàn Sâm thay đổi thất thường, một lúc sau mới cắn răng xoay người tiếp tục đi vào bên trong, trong lòng thầm nghĩ: “Ta muốn nhìn xem rốt cuộc chúng nó đuổi ta vào trong này để làm gì?”

Hàn Sâm đi vào trong vườn hoa, những cây cối kia cũng chưa có động Tĩnh gì, những cây cối trước đó chặn con đường trở về của Hàn Sâm cũng đã trở về vị trí của mình.

Đi sâu vào bên trong thêm một đoạn nữa, cây cối bên trong vườn hoa thay đổi càng ngày càng kỳ dị, nhưng trông cũng không quá đáng sợ, trái lại còn vô cùng xinh đẹp.

Có đóa hoa giống như hồ điệp tiên tử, có cây cối giống như ngọc thạch điêu khắc, toàn bộ vườn hoa lộng lẫy dị thường, gần như không phải là nơi con người nên đến.

Giữa lùm cỏ bụi hoa, Hàn Sâm nhìn thấy một hồ nước tinh khiết giống như bầu trời, mà ở giữa hồ nước ấy dựng thẳng một khối bia đá, Hàn Sâm nhìn từ xa đã thấy một người chắp tay đứng trước tấm bia đá, giống như là đứng trên mặt hồ.

Mây mù trên hồ mỏng manh, Hàn Sâm không thấy rõ rốt cuộc người kia là ai. Hắn cắn răng tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến bên hồ, lúc này mới nhìn thấy rõ người kia mặc toàn thân áo trắng, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy phiêu dật xuất trần tới cực điểm, đứng trên mặt hồ giống như thanh linh, không giống người trong hồng trần.

“Con của ta, ta chờ đợi ngươi trong tháng năm vô tận, ngươi cuối cùng đã tới.” Hàn Sâm đang đánh giá nam tử mặc áo trắng đưa lưng về phía hắn thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của nam tử mặc áo trắng truyền tới.

“Ngươi đang nói chuyện với ta?” Hàn Sâm biết lúc này sợ hãi cũng vô dụng, chỉ đành miễn cưỡng trả lời.

“Đương nhiên là ngươi, con của ta.” Nam tử mặc áo trắng đứng trước †ấm bia đá, mặc dù rất giống như đang nói chuyện với Hàn Sâm, nhưng vẫn không quay đầu lại, dường như đang nhìn chằm chằm vào bia đá.

Hàn Sâm nghe thế nào cũng cảm thấy nam tử mặc áo trắng nói chuyện rất là khó chịu, cái gì mà con của ta chứ, đây chẳng phải là chiếm hời của hắn hay sao?

“Ngươi là ai? Hình như ta không quen biết ngươi?” Hàn Sâm cau mày nói.

Hắn khẳng định bản thân chưa từng nghe giọng nói của nam tử đó bao giờ, nhìn dáng vẻ cũng không quen thuộc, hoàn toàn chưa từng gặp hắn.

“Ta cũng không quen biết ngươi, nhưng ngoại trừ con của ta, ai cũng không thể đi tới nơi này, cho dù là thần.” Giọng nói của nam tử mặc áo trắng vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng lại có một loại khí phách khiếp người khiến người ta không thể không tín phục.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Nếu như còn nói chuyện như vậy thì đừng trách †a không khách khí.” Sắc mặt Hàn Sâm khá khó coi, cho dù đối thủ có lợi hại như thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể bị người khác chỉ thẳng vào mũi nói ngươi là con trai của ta mà vẫn còn tiếp tục nhẫn nhịn không tức giận được.

“Ta là bóng hình, một bóng hình ở lại chỗ này trong năm tháng vô tận, chỉ vì chờ đợi ngươi đến.” Nam tử mặc áo trắng lại tiếp tục nói.

“Ngươi biết ta là ai sao?” Hàn Sâm có chút không hiểu gì cả, thực sự cái tên này quá kì lạ, nói chuyện không hề có bài bản chút nào.

Nếu không phải có mây mù lượn lờ trên hồ khiến Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm không thể kéo dài qua đó được thì hắn thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc cái tên giả thần giả quỷ này là sinh vật gì.

“Ngươi là ai không quan trọng, nếu ngươi có thể đi tới nơi này, vậy thì nhất định là con của ta.” Nam tử mặc áo trắng nói.

Hàn Sâm lập tức giận dữ, cái tên này nói qua nói lại, cuối cùng cũng là dùng miệng lưỡi để chiếm hời của hắn cả.

Hàn Sâm đưa tay kêu gọi Tinh Đản, đang chuẩn bị ném Tinh Đản về phía nam tử mặc áo trắng kia.

Cho dù đã đến bước này, chết sống Hàn Sâm đều chấp nhận, nhưng không thể nuốt xuống cơn giận này.

Nhưng không đợi Hàn Sâm ném Tinh Đản qua, nam nhân mặc áo trắng lại nói: “Đây là thứ duy nhất ta để lại cho ngươi, ngươi đã nhìn rõ chưa”

Nói xong, nam nhân mặc áo trắng chậm rãi đi vào bia đá trước mặt hắn, cứ như vậy mà đi vào trong bia đá, thân thể của hắn giống như hư ảo.

Sau đó Hàn Sâm nhìn thấy trên bia đá vốn trống không lại xuất hiện từng luồng từng luồng ánh sáng phù văn kết thành chữ.

“Mệnh chỉ sở ký, thần chỉ sở quy…”

Trong lòng Hàn Sâm lập tức kinh ngạc, chữ viết xuất hiện phía trên đó lại là lời mở đầu của “Mệnh Môn”

Hàn Sâm vội vàng nhìn chăm chú quan sát, chỉ thấy chữ không ngừng hiện lên, không lâu sau cả quyển “Mệnh Môn” hoàn toàn hiện ra, không sai một chữ so với những gì Hàn Sâm đã học.

Hơn nữa dòng chữ vẫn liên tục tiếp tục nổi lên không ngừng.

Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, nghiêm túc ghi nhớ dòng chữ phía dưới, rõ ràng đó là phần tiếp theo của “Mệnh Môn”.

Nhưng sau khi hắn đọc xong dòng chữ phía dưới lại bỗng nhiên cảm thấy khí tức trong cơ thể phun trào, “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” lại tự động hoạt động khiến tế bào bên trong cơ thể làm hắn tiết ra chất thần bí, lại bắt đầu muốn ngưng kết hạch gen rồi.

Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ, hắn cứ cảm thấy “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” muốn ngưng kết hạch gen, nhưng vẫn không thể ngưng kết được, hình như có một bức tường vô hình ngăn cản hắn.

Bây mờ mới nhìn thấy một phần phía sau “Mệnh Môn” mà đã khiến “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” tự động ngưng kết hạch gen, thực sự vượt ra ngoài dự đoán của Hàn Sâm.

“Quả nhiên nơi này có liên quan rất lớn đến Huyết Mệnh Giáo, e là nam nhân mặc áo trắng này đã nhận nhầm ta thành người kế thừa Huyết Mệnh Giáo, cho nên mới bày ra bí mật của đoạn phía sau ‘Mệnh Môn” Trong lòng Hàn Sâm suy nghĩ tìm tòi, ánh mắt đang nhanh chóng ghi nhớ những dòng chữ đã kết tụ thành ánh sáng rực rỡ kia, khắc từng câu từng chữ vào sâu trong lòng.

Sau khi dòng chữ kết tụ thành ánh sáng rực rỡ kết thúc, “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” đã hoạt động đến cực hạn, mà vật chất thần bí do tế bào tiết ra đã cùng đi vào Hồn Hải, bắt đầu ngưng kết hạch gen thật SỰ.

Tinh thể màu đen lại bị kích thích tiết ra chất lỏng màu đen hòa vào bên trong hạch gen, khiến hạch gen xảy ra một vài biến hóa kỳ dị.

Đây là lần đầu tiên Hàn Sâm có cơ hội quan sát cẩn thận quá trình hình thành hạch gen, chỉ thấy chất thần bí kia biến hóa không ngừng, giống như tế bào đang nút ra, vừa giống như vũ trụ đang co rút lại trước vụ nổ lớn.

Bên trong sự lột xác kỳ dị ấy, một hạch gen dần dần ngưng kết thành hình, mà hình dạng của hạch gen này lại làm cho Hàn Sâm sợ hết hồn.

Hết chương 1407.

Chương 1408. Chân Huyết

Hạch gen được ngưng tụ bằng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh trông giống bản thân Hàn Sâm y nhứ đúc, hệt như là mô hình thu nhỏ của Hàn Sâm.

Giữa lúc Hàn Sâm đang hoảng sợ thì hạch gen lại thay đổi.

Hàn Sâm giống như đang xem đoạn phim chiếu lại, Hàn Sâm do hạch gen hóa thành từ từ biến thành thanh niên, từ diện mạo thanh niên biến thành thiếu niên, từ thiếu niên lại thành trẻ em, từ trẻ em lại thành trẻ sơ sinh, từ trẻ sơ sinh lại thành phôi thai, cuối cùng biến thành một giọt máu đỏ tươi, cuối cùng không biến hóa nữa.

Hạch gen bản mệnh: Chân huyết Thanh Đồng.

Hàn Sâm hơi sửng sốt một lúc không thể nào thốt lên lời, không cần

nói đến hạch gen ngưng tụ ra mạnh mẽ tới mức nào, bây giờ căn bản Hàn Sâm không biết chân huyết rốt cuộc có ích lợi gì, chỉ là nhìn thấy quá trình sinh mệnh của bản thân bị đảo ngược, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy chấn động.

“Con à, con đường của mình cuối cùng vẫn phải do chính mình tự đi, điều ta có thể giúp đỡ ngươi cũng chỉ có những thứ này.”

Những nét chữ phát sáng cùng nhau kết tụ trên tấm bia đá kia hóa thành hình bóng nam tử mặc áo trắng, chỉ là lần này bóng dáng kia lại quay về phía Hàn Sâm, Hàn Sâm có thể thấy rõ mặt mũi hắn.

Hàn Sâm khẳng định mình chưa từng gặp nam nhân này, hắn vô cùng thanh tú tuấn nhã, còn có cả sự cứng rắn và kiêu ngạo khó có thể diễn †ả, không giống với cha, ông nội và ông cố của Hàn Sâm.

Dĩ nhiên cũng không có quá nhiều điểm giống với Hàn Sâm, xem ra cũng không giống như có bất cứ quan hệ máu mủ nào.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Giáo chủ Huyết Mệnh Giáo?” Hàn Sâm biết thứ trước mặt chỉ là một lưu ảnh, không phải là chân thân của người này, cho nên không kiêng ky quá nhiều, lớn tiếng hỏi trực tiếp.

Nam tử mặc áo trắng cười tửm tỉm khẽ gật đầu: “Nhớ kỹ, mệnh do trời định, việc do người làm, mạng ngươi do ngươi không do trời.”

Sau khi nói xong câu nói này, bóng người do ánh sáng kết tụ đã lờ mờ tản đi, nhanh chóng biến mất không còn tung tích, trên tấm bia đá cũng không còn lưu lại bất cứ thứ gì.

Trong chớp mắt, toàn bộ cây cối ở Tí Hội Sở hệt như những người còn sống, cúi đầu về hướng bia đá rồi chảy huyết lệ, giống như đang thương tiếc người thân nhất rời bỏ cõi trần.

“Hóa ra giáo chủ của Huyết Mệnh Giáo lại không khác một người bình thường chút nào cả, nhưng khí tức của hắn không giống con người mà giống dị linh hơn. Xem ra Huyết Mệnh Giáo thực sự là nơi do dị linh sáng lập ra chứ không phải do loài người như ta sáng lập.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy tư.

Hơn nữa Hàn Sâm cũng âm thầm vui mừng, cũng may hắn đã từng tu luyện “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” và “Mệnh Môn”, bởi vậy mới bị nhận nhầm là người kế thừa của Huyết Mệnh Giáo, nếu không đi vào nơi kinh khủng này thì hoàn toàn khó có thể giữ được tính mạng.

Điều duy nhất khiến Hàn Sâm có chút khó hiểu là, Cửu Mệnh Huyết Miêu là thánh vật của Huyết Mệnh Giáo, tại sao nó lại không có phản ứng đặc biệt gì đối với nơi này?

Nếu nam tử mặc áo trắng kia thực sự là Huyết Mệnh giáo chủ, Cửu Mệnh Huyết Miêu chính là đồ vật của hắn, với sự thông minh của Cửu Mệnh Huyết Miêu thì làm sao có chuyện không có chút phản ứng nào được chứ.

Mặc dù trong lòng Hàn Sâm có chút nghi ngờ, nhưng lưu ảnh của Huyết Mệnh giáo chủ đã biến mất, hắn cũng không thể đến để đưa ra câu trả lời nữa.

Hàn Sâm quay người nhìn về phía những cây cối đang cúi đầu nhỏ huyết lệ kia rồi suy nghĩ sau đó phải đi hướng nào, những cây cối kia lại chuyển động, tự nhường ra một con đường, giống như đang chỉ dẫn phương hướng cho Hàn Sâm.

“Nếu nam tử mặc áo trắng đã cho rằng ta là người kế thừa của Huyết Mệnh Giáo, chắc những cây cối này sẽ không làm hại ta đâu nhỉ?” Hàn Sâm nghĩ thầm, sau đó đi dọc theo con đường mà cây cối đã rẽ ra.

Hàn Sâm đi dọc theo con đường nhỏ, chẳng bao lâu sau đã đi ra khỏi ngoài vườn hoa. Chẳng qua nơi Hàn Sâm đi ra đó lại không phải là phía hắn tiến vào. Hắn ta khỏi cổng vòm vườn hoa không bao xa thì nhìn thấy phía trước là một cung điện to lớn.

Mà ở phía trước cung điện kia bất ngờ bày một bộ quan tài đồng thau cổ, phía trên quan tài cổ điêu khắc rất nhiều phù văn thần bí, Hàn Sâm không hiểu có có ý nghĩa gì, nhưng Hàn Sâm lại nhìn thấy rõ một con thú nhỏ đang nằm phía trên quan tài đồng thau cổ.

Bộ lông toàn thân con thú nhỏ kia hệt như lửa, toàn bộ cơ thể nằm trên quan tài cổ, giống như đang ngủ say.

“Đây chắc hẳn là Tí Hội Sở mà một nhóm người nhắc đến lúc trước, hình như con thú nhỏ trên quan tài cổ thật sự là Cửu Mệnh Huyết Miêu.” Trong lòng Hàn Sâm ngạc nhiên.

Lúc Hàn Sâm đang nghi ngờ, mặt dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu ở †rước ngực truyền ra từng đợt cảm giác nóng rực, dường như đang thúc giục hắn đi tới nhanh một chút.

Hàn Sâm đang muốn cầm mặt dây chuyền từ trong áo giáp che trước ngực ra nhìn kĩ một chút, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng bước chân, quay đầu nhìn sang, phát hiện lại là Lệ tiên sinh, Lão Thu, Hứa Ngôn Mộng, Vương Chiếu và Chung Tam Tiếu, mấy người bọn họ lại ở cùng nhau, đi vào từ một cái cổng lớn gần đây.

“Hàn Sâm?” Lệ tiên sinh bọn họ nhìn thấy Hàn Sâm nên có chút kinh ngạc, dường như rất sợ hãi.

“Tiểu Hàn, ngươi không sao thì tốt quá, ta vẫn luôn lo lắng ngươi đã chết trong bầy sói.” Lệ tiên sinh vui mừng nói.

“Cám ơn sự lo lắng của Lệ tiên sinh, may thay ta thoát được một kiếp.” Hàn Sâm nói.

Lệ tiên sinh lại hỏi: “Sao ngươi có thể tránh được sự truy sát của bầy sói? Ngươi đến nơi này kiểu gì thế?”

“Ta cũng không rõ lắm, lúc đó rất nhiều sói, ta bèn liều mạng chạy trốn, chạy vào trong một rừng tượng đá, may mắn tránh được sự truy sát của bầy sói, băng qua một vườn hoa đi tới nơi này.” Hàn Sâm nói xong lại hỏi ngược một câu: “Lệ tiên sinh, các ngươi đến chỗ này kiểu gì thế?”

“Bọn ta cũng như thế, dọc đường trốn chạy sự truy sát của bầy sói, vất vả lắm mới đến được nơi này, nhưng mà một Bán Thần hạch gen Thanh Đồng như ngươi lại có thể tránh được sự truy sát của bầy sói thì đúng là vận may tốt thật đấy.” Hứa Ngôn Mộng hừ lạnh nói, rõ ràng không tin lời nói của Hàn Sâm là mấy.

Thực lực của những con sói kia rất mạnh, tuy rằng còn chưa đạt tới trình độ sinh vật thần huyết, nhưng chúng vẫn mạnh hơn sinh vật biến dị bình thường.

Nếu một chọi một thì những con sói kia cũng không phải là đối thủ của đám người Lệ tiên sinh, nhưng chúng lại tấn công theo bầy, hơn nữa hình như còn hiểu được trận pháp, điều đó khiến đám người Lệ tiên sinh suýt chút nữa chết ở trong bầy sói, tuy trốn thoát nhưng trên người cũng bị thương ít nhiều.

Nhưng Hàn Sâm là một kẻ có hạch gen Thanh Đồng, hắn không những trốn thoát mà trên người cũng không có vết thương nào. Không chỉ có Hứa Ngôn Mộng, những người khác cũng có chút nghi ngờ Hàn Sâm.

Đương nhiên Hàn Sâm không hề có ý định giải thích, hắn chỉ vào quan tài đồng thau cổ kia rồi nói: “Kia chắc là quan tài đồng thau cổ mà một nhóm người lần trước đã nhắc tới đúng không?”

Ánh mắt của mấy người Lệ tiên sinh đều nhìn sang quan tài đồng thau cổ, bọn họ vừa mới đến nơi này, nhìn thấy Hàn Sâm đã hết sức kinh ngạc, ai nấy đều chưa kịp quan sát xung quanh.

Bây giờ nhìn thấy quan tài đồng thau cổ kia, phía trên nó còn có một con thú nhỏ đang ngủ say, tất cả đều biến sắc.

Đám người lần trước đi tới nơi này đã chết hết, bây giờ bọn họ cũng đến nơi này, cũng không một ai biết mình còn có mạng sống trở về hay không.

“Xem ra đúng là nó.” Ánh mắt Lệ tiên sinh nhìn chăm chằm vào con thú nhỏ trên quan tài đồng thau cổ, sắc mặt dao động nói.

“Lệ tiên sinh, ngươi nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Chung Tam Tiếu nhìn về phía Lệ tiên sinh nói, lời nói khá cung kính, có vẻ không giống với lúc trước. Hình như trên đoạn đường trước đó kia đã xảy ra chuyện gì khiến cho bọn họ thay đổi, bỗng trở nên cung kính với Lệ tiên sinh hệt như Hứa Ngôn Mộng.

Hết chương 1408.

Chương 1409. Ai Đi Mở Quan Tài?

“Thiên Ngoại và Thần Vực đều yêu cầu chúng ta làm rõ xem rốt cuộc bên trong quan tài đồng cổ có gì, chắc chắn phải mở quan tài này, nếu không quay về cũng không thể bàn giao được.” Lệ tiên sinh thở dài nói.

Vương Chiếu và Chung Tam Tiếu liếc mắt nhìn nhau, Chung Tam Tiếu mở miệng nói: “Lệ tiên sinh, chúng ta nhất định phải mở quan tài đồng cổ này, nếu không quay về cũng chỉ có con đường chết, nhưng mà ta nghĩ không cần tất cả chúng ta qua đó đâu.”

“Ý của ngươi là gì?” Lệ tiên sinh nhìn Chung Tam Tiếu hỏi.

Chung Tam Tiếu liếc thoáng qua Hàn Sâm, sau đó mới lên tiếng: “Lần trước đám người đến Tí Hội Sở Thần Vực chỉ có một người sống sót quay về, hắn cũng nhìn thấy một chiếc quan tài đồng cổ hệt như vậy, theo lời hắn nói thì bởi vì hắn cách quan tài đồng cổ khá xa, không hề tới gần nên mới có thể chạy về được. Thật ra chúng ta nhiều người như vậy thì cũng không cần phải qua đó hết, tìm một người qua đó mở quan tài đồng cổ kia rồi xem cũng được mà.”

“Mẹ nó, cái tên này Chung Tam Tiếu này nham hiểm thật đấy, muốn ta đi làm quỷ chết thay đến vậy cơ à.” Làm gì có chuyện Hàn Sâm không hiểu được ý trong lời nói của hắn chứ, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Tuy Hàn Sâm vốn muốn xem thử vết máu con thú con phía trên quan tài đồng cổ, nhưng việc tự hắn muốn đi và bị người khác ép đi là hai việc khác nhau.

“Hàn lão đệ, vận may của ngươi tốt như vậy, chỉ bằng lần này ngươi cực khổ một chút, qua đó mở quan tài đồng cổ xem bên trong có gì đi. Ngươi có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần bọn ta có thể làm được thì nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.” Chung Tam Tiếu quay đầu nhìn Hàn Sâm, giọng điệu hắn không được tự nhiên lắm, cũng không hề có ý thương lượng gì cả, rõ ràng là đã quyết muốn ép Hàn Sâm đi mở quan tài đồng cổ.

Sắc mặt Hàn Sâm sa sầm, hắn đang định nói gì đó thì Lệ tiên sinh lại mở miệng nói: “Như vậy sao được, thực lực của Tiểu Hàn vốn đã kém rồi, sao có thể để hắn một mình đi mạo hiểm được cơ chứ? Hơn nữa bên trên quan tài đồng cổ còn có con thú con màu máu, chắc hẳn là dị thú trông coi quan tài đồng cổ. E rằng Tiểu Hàn mới là hạch gen Thanh Đồng không phải là đối thủ của nó, qua đó chỉ uổng phí cả tính mạng, cuối cùng cũng không nhìn thấy được bên trong quan tài cổ có cái gì”

Hàn Sâm có ấn tượng rất tốt với Lệ tiên sinh, quả thật trên đường đi Lệ tiên sinh đã chăm sóc hắn rất chu đáo.

“Đa tạ Lệ tiên sinh, quả nhiên ngươi không giống một số súc sinh ngay cả tiếng người cũng không biết nói.” Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Chung Tam Tiếu rồi nói, tình hình đã tiến triển tới mức này rồi thì hắn cũng không cần phải khách khí với Chung Tam Tiếu làm gì nữa.

Chung Tam Tiếu gẳn giọng nói: “Hạch gen Thanh Đồng? Hạch gen Thanh Đồng mà cũng có khả năng sống sót trong bầy sói sao? Có khả năng tới đây nhanh hơn chúng ta sao? Ta thấy hắn bụng dạ khó lường, không biết trong bụng có đang nghĩ cách hại chúng ta không nữa.”

Hàn Sâm đang định nói gì đó nhưng Lệ tiên sinh lại nói trước: “Tuy ta quen biết Tiểu Hàn chưa lâu, nhưng ta có thể nhìn ra được Tiểu Hàn không phải loại người như vậy.”

“Lệ tiên sinh, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Lần trước lúc chúng ta ở trước mặt Tường Vận Mệnh, tại sao hắn có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ đẩy được Tường Vận Mệnh chứ? Ta không tin trên đời này thật sự có người may mắn đến như vậy, cửa ải sống hay chết trước mắt hắn cũng không do dự, chẳng phải điều này rất kỳ lạ sao? Ta đoán rằng hắn đã biết phía sau Tường Vận Mệnh có bầy sói từ sớm, nhất định muốn đưa chúng ta qua đó chịu chết.” Chung Tam Tiếu lạnh lùng nói.

“Không phải lời Tam Tiếu nói cũng không có lý, ta cũng cảm thấy hắn hơi kỳ lạ.” Vương Chiếu cũng mở miệng nói, tuy không có nói rõ, nhưng hiển nhiên hắn cũng đồng ý với ý của Chung Tam Tiếu, muốn để một mình Hàn Sâm đi qua đó mở quan tài đồng cổ.

“Ta vẫn luôn cảm thấy hắn có gì đó không đúng, một kẻ có hạch gen Thanh Đồng thì làm sao có thể từ trốn thoát bầy sói được chứ?” Hứa Ngôn Mộng cũng nói.

“Các ngươi không cần nói nữa, nếu như các ngươi khăng khăng để Tiểu Hàn một mình đi mở quan tài đồng cổ, vậy ta cùng đi theo hắn là được.” Lệ tiên sinh kiên quyết nói.

Nói xong, Lệ tiên sinh bước đến gần Hàn Sâm rồi võ vai hắn rồi nói: “Tiểu Hàn, ngươi yên tâm đi, ta đã đưa ngươi vào thì cũng sẽ không để một mình ngươi đi mạo hiểm đâu. Ta có thể sống sót đi ra ngoài thì tuyệt đối cũng sẽ không để ngươi chôn thây ở đây đâu.”

“Lệ tiên sinh.” Trong lòng Hàn Sâm rất cảm động.

£”

“Lệ tiên sinh, ngài cần gì phải như thế…” Chung Tam Tiếu thấy Lệ tiên sinh như vậy thì cũng hơi khó xử.

“Các ngươi không cần nói nữa. Nếu như các ngươi đã không muốn đi, vậy thì ta và Tiểu Hàn cùng đi, cũng xem như có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu như bọn ta gặp nguy hiểm gì thì các ngươi cũng không cần qua đó, cứ quay về là được.” Lệ tiên sinh bình tĩnh nói.

“Lệ tiên sinh, nếu ngươi muốn đi thì chắc chắn ta cũng đi, ta không thể nhìn ngươi đi mạo hiểm còn bản thân chẳng làm gì hết được.” Hứa Ngôn Mộng bước thẳng đến bên cạnh Lệ tiên sinh rồi nói.

“Nếu không tận mắt nhìn xem rốt cuộc bên trong quan tài đồng cổ có cái gì thì lúc trở về cũng không bàn giao được.” Lão Thu vừa nói xong cũng đi tới bên cạnh Lệ tiên sinh.

Vương Chiếu và Chung Tam Tiếu liếc mắt nhìn nhau, Vương Chiếu bất đắc dĩ nói: “Vậy thì cùng nhau đi, Lệ tiên sinh đã cứu mạng chúng ta, chúng ta cũng không thể nhìn Lệ tiên sinh đi mạo hiểm mà không ngó ngàng gì tới được.”

“Các ngươi không cần phải như vậy đâu” Lệ tiên sinh thở dài nói.

“Lệ tiên sinh, ngươi cũng đừng nói nữa, cứ làm vậy đi, sống hay chết đều do số cả.” Hứa Ngôn Mộng nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Sâm một cái: “Tiểu tử, Lệ tiên sinh đối xử tốt với ngươi như vậy, nếu để †a phát hiện ngươi thật sự muốn giở trò muốn hại hắn thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Hàn Sâm bất đắc dĩ nhún vai nói: “Trước đây ta còn chẳng quen biết các ngươi, tại sao phải làm hại các ngươi chứ?”

“Hừ!” Hứa Ngôn Mộng không nói gì nữa, hiển nhiên cũng không tin lời Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm cũng bất đắc dĩ, thứ khó đoán nhất trên đời chính là lòng người, lúc trước hắn đẩy Tường Vận Mệnh, tuy rằng chủ yếu là muốn kiếm một ít Quả Thực Gen, nhưng quả thật cũng có ý cứu người, không muốn nhìn bọn họ chết một cách vô ích, nhưng không ngờ rằng trái lại còn bị bọn họ hoài nghi.

Nếu không phải Lệ tiên sinh thì e rằng Hàn Sâm bị ép tới đường cùng cũng chỉ có thể trở mặt thành thù với bọn họ. Quan tài đồng cổ còn chưa mở ra mà bọn họ đã phải phân chia kẻ sống người chết trước.

Lệ tiên sinh thương lượng với bọn họ một lúc, ai nấy đều triệu hồi hạch gen của mình ra. Hứa Ngôn Mộng cầm một cây súng lớn trong tay rồi chỉ Hàn Sâm nói: “Ngươi đi trước, đừng để ta phát hiện ngươi tâm tư quỷ kế gì, nếu không súng của ta sẽ không tha ngươi đâu.”

Lệ tiên sinh lắc đầu thở dài, đi tới bên cạnh Hàn Sâm, vỗ vai Hàn Sâm rồi nói: “Tiểu Hàn, chúng ta cùng nhau đi.

thích thế nào cũng không rõ ràng được. Việc hắn không chết trong bầy sói đã là một việc không tài nào giải thích được với đám người Hứa Ngôn Mộng, cũng không thể cứu vãn sự tin tưởng của bọn họ.

Mấy người từ từ đi về phía quan tài đồng cổ, chiếc quan tài kia lẳng

lặng nằm im nơi đó, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả con thú con trên quan tài cổ ấy cũng không phát âm thanh nào. Bộ lông như lửa như ngọc, trông có vẻ không giống một sinh vật còn sống mà là giống như một pho tượng hơn.

Càng tới gần quan tài đồng cổ, phản ứng của mặt dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu cũng càng ngày càng mãnh liệt, giống như lò lửa nhỏ không ngừng toả nhiệt ở trước ngực.

Hết chương 1409.

Chương 1410. Mở Quan Tài

Hàn Sâm đưa tay vuốt ve mặt dây chuyền, hắn thấy hơi phỏng tay một chút.

“Mặt dây chuyền này không hề có một chút phản ứng với người tự xưng giáo chủ Huyết Mệnh Giáo kia, nhưng ở đây phản ứng nhưng mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ phía trên quan tài đồng cổ kia là bản thể của Cửu Mệnh Huyết Miêu ư? Hay thứ được chôn cất bên trong quan tài đồng cổ chính là hài cốt Huyết Mệnh giáo chủ?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy tư.

Chẳng qua nếu nói bên trong là thi thể của Huyết Mệnh giáo chủ thì lại không đúng lắm, hắn chưa từng thấy một kẻ đường đường là một giáo chủ mà lại đặt quan tài của bản thân ở trước cửa lớn cung điện đâu.

Trong lúc Hàn Sâm suy tư, mọi người đã đi tới chỗ cách quan tài đồng cổ khoảng hai ba mét, ai nấy đều đã thể thấy rõ dáng vẻ con thú nhỏ trên quan tài đồng cổ.

Đầu của nó vùi vào trong đuôi, bộ lông toàn thân giống như ngọc, thoạt nhìn cực kỳ lộng lẫy. Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào nó, nhưng hắn không cảm nhận được hơi thở trên người nó, cứ như chỉ là một con vật đã chết vậy.

Đuôi con thú nhỏ đột nhiên nhúc nhích, thần kinh đám Vương Chiếu vốn đã căng thẳng, giờ đây trong lòng lại còn lạnh run, ai nấy đều lập tức dừng lại, không dám đi lên phía trước nữa, gắt gao nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ trên quan tài đồng cổ kia.

“Thứ kia còn sống!” Hứa Ngôn Mộng nhìn chằm chằm con thú nhỏ rồi nói.

Hắn vừa dứt lời, đuôi con thú nhỏ kia lập tức phe phẩy hai cái, lần này tất cả mọi người đều nhìn rõ cái đuôi đầy lông đang động đậy, xuyên

qua cái đuôi có thể nhìn thấy một đôi mắt dài nhỏ màu đỏ đang lạnh

lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

“Đúng là còn sống!” Chung Tam Tiếu nhìn thấy cặp mắt màu đỏ ấy, không khỏi lùi lại hai bước.

Mặt con thú nhỏ ấy giống như con mèo, thế nhưng đôi mắt lại không tròn mà là một hình dáng hẹp dài, trong đôi mắt ấy hiện lên đôi con ngươi dựng thẳng màu máu, trông có vẻ hết sức lạnh lùng và tàn nhãn, cứ như là coi thường tất cả sinh mệnh thế gian này vậy.

Tất cả mọi người lập tức không dám nhúc nhích gì, theo tin tức bọn họ nghe được, nhóm người trước đó chết là do nhìn thấy nó, cũng không ai biết nó sẽ tấn công thế nào. Tất cả mọi người đều tập trung đề phòng, sức mạnh bên trong cơ thể cũng đều đã được vận chuyển cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức mạnh mạnh nhất.

Nhưng con thú nhỏ kia lại chỉ nằm ở đó nhìn bọn họ giống như đang xem mấy con kiến đang bò, vẻ mặt không quan tâm, hệt như kiểu như đám người Lệ tiên sinh không khiến nó hứng thú.

Đợi một lúc lâu thấy con thú nhỏ từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, Chung Tam Tiếu không nhịn được nói: “Trông dáng vẻ của nó giống như là không có ý định công kích chúng ta, chỉ bằng chúng ta cùng nhau ra tay…”

Chung Tam Tiếu còn chưa nói hết, nhưng mà ai nấy đều hiểu phải liên thủ giết chết con thú nhỏ này.

“Không được.” Lệ tiên sinh lắc đầu nói: “Hiện tại nó không có thể hiện địch ý với chúng ta, nếu như bây giờ chúng ta ra tay, không giết chết nó thì sẽ chọc giận nó, nhỡ đâu chúng ta không phải đối thủ của nó vậy không phải tự tìm đường chết hay sao.”

“Nhưng chúng ta cũng đâu thể đứng mãi ở chỗ này chứ?” Chung Tam Tiếu nói.

Lệ tiên sinh nhìn chằm chằm con thú nhỏ một lát rồi mới chậm rãi nói: “Xem ra dường như nó không hề có sát ý với chúng ta, chúng ta đến gần thêm một chút nữa xem sao, nếu nó không có phản ứng gì chúng †a cứ mặc kệ nó, trực tiếp nhấc nắp quan tài đồng cổ lên là được rồi.”

Trong lòng mọi người cứ do dự mãi, nghe Lệ tiên sinh nói như vậy thì ai nấy đều nhìn nhau mấy cái rồi gật đầu, từ từ đi theo hướng khác nhau tới gần quan tài đồng cổ.

Cùng với mỗi một một bước đi của bọn họ là trái tim đập đang thình thịch, ai nấy chỉ sợ con thú nhỏ kia sẽ đột nhiên tấn công. Mọi người đều cảm nhận được sự kinh hãi của bản thân tới từ từng thớ cơ thớ

thịt.

Nhưng mãi đến lúc bọn họ đi tới bên cạnh quan tài đồng cổ, con thú nhỏ kia cũng không hề nhúc nhích, cứ hệt như lười để ý đến bọn họ, chỉ khẽ lắc cái đuôi đầy lông rồi thờ ơ nhìn bọn họ.

Chẳng qua sáu người Vương Chiếu chia ra các hướng khác nhau, còn mắt con thú nhỏ lại đang nhìn về hướng Hàn Sâm ở đối diện, Hàn Sâm không biết đây là trùng hợp hay là nó thật sự đang nhìn mình nữa.

“Chúng ta cùng nhau nhấc nắp quan tài lên đi.” Mọi người đứng bên cạnh quan tài nhìn một lúc, thấy thú nhỏ vẫn không có phản ứng, Lệ tiên sinh bèn nói.

Đám người Vương Chiếu đều nhìn chằm chằm con thú nhỏ, bàn tay sờ lên phía trên quan tài đồng cổ, hai tay nắm lấy bên dưới nắp quan tài.

Mặc dù là nhấc nắp quan tài nhưng tâm tư bọn họ không đặt ở nắp quan tài, ai nấy sợ con thú nhỏ kia lại đột nhiên tấn công mình hơn nhiều.

“Một… hai… ba…” Lệ tiên sinh cũng nhìn con thú nhỏ, sau khi trong miệng đếm tới ba, tất cả mọi người bắt đầu dùng sức.

Ngoài dự liệu của bọn họ, nắp quan tài đồng cổ dễ dàng bị bọn họ nhấc lên, con thú nhỏ bên trên vẫn không có phản ứng gì, bọn họ từ từ nhấc quan tài lên, tốc độ cực kỳ chậm chạp, giống như là sợ dọa đến con thú nhỏ.

Con thú nhỏ trên nắp quan tài vẫn thờ ơ như cũ, giống như việc nhấc nắp quan tài lên không ảnh hưởng gì đến nó, ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn sang hướng phía dưới nắp quan tài.

Nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là nhìn xem rốt cuộc bên trong quan tài đồng cổ có cái gì, hiện tại cơ bản đã coi như là hoàn thành nhiệm vụ, sau khi xem qua một chút, bọn họ hoàn toàn có thể trở về.

Không cần tiếp tục mạo hiểm nữa.

Ánh mắt của vài người đều tập trung vào bên trong quan tài đồng cổ, sau khi nhìn thoáng qua, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bên trong quan tài đồng cổ lại trống không chẳng có gì cả. “Sao lại trống không chứ?” Vương Chiếu giật mình nói.

“Cái… cái con… thú nhỏ… không thấy nữa…“Giọng nói Lão Thu hơi run lên.

Vừa nãy đám người Vương Chiếu đều nhìn vào bên trong quan tài, nghe thấy Lão Thu nói như vậy thì trong lòng lập tức cả kinh, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía bên trên nắp quan tài.

Mới vừa rồi con thú nhỏ còn nằm ở trên đó, vậy mà trong chớp mắt không thấy đâu, ngay cả bóng dáng của nó cũng hoàn toàn không thấy đâu nữa.

“Nó đi đâu rồi?” Hứa Ngôn Mộng vừa nói vừa đánh giá xung quanh, nhưng cũng không thấy bóng dáng con thú nhỏ.

Ánh mắt những người khác cũng tìm tòi khắp nơi như thế, nhưng cũng không nhìn thấy con thú nhỏ đâu cả, giống như nó biến mất không còn tăm hơi vậy.

“Mặc kệ nó đã đi đâu, đi rồi thì tốt, dù sao chúng ta cũng đã nhìn xem bên trong quan tài đồng cổ có gì rồi, xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ, hiện tại chúng ta lập tức đi ra ngoài, tránh sinh thêm nhiều rắc rối.” Vương Chiếu nói.

“Được, mau thả nắp quan tài về lại chỗ cũ, chúng ta lập tức đi ra ngoài.” Lệ tiên sinh gật đầu nói.

Vài người lại chậm rãi thả nắp quan tài xuống, để cho nó trở lại vị trí ban đầu, nhưng đợi đến lúc bọn họ buông tay thì ai nấy đều biến sắc.

Hứa Ngôn Mộng trực tiếp sợ hãi kêu lên: “Chuyện gì thế này, cứ như trên nắp quan tài này có một lực hút mạnh mẽ vậy, ta không rút tay ra được.”

“Ta cũng như thế, đúng là gặp quỷ rồi!” Chung Tam Tiếu cũng la lên, thấy mặt của hắn đỏ bừng, rõ ràng là muốn dùng sức rút tay về nhưng chưa thành công được.

Tất cả mọi người cũng giống như bọn họ, bàn tay hệt như là bị quan tài nắp hút lại, ai cũng không buông tay được.

Tuy rằng Hàn Sâm cũng cầm lấy nắp quan tài, nhưng mà hắn lại không hề cảm nhận được lực hút như đám người Chung Tam Tiếu nói, hắn cũng lén lút thử buông tay ra nhưng không hề phát hiện lực hút gì.

Nhưng mà trong lòng Hàn Sâm hơi dao động, hắn không hề buông tay, cũng cầm lấy nắp quan tài như kiểu bị hút lại không thể bỏ ra được như đám người Hứa Ngôn Mộng.

Hết chương 1410.

Chương 1411. Thánh Quan Sống Lại

Mọi người đột nhiên hoảng sợ, từng người một đều ngưng kết sức mạnh của bản thân lại, muốn phá vỡ quan tài đồng cổ, hoặc là muốn đánh nát quan tài cổ ấy.

Bọn họ không sử dụng sức mạnh thì còn tốt, bây giờ dùng sức một cái là ngay lập tức cảm thấy sức mạnh trên người lao vào quan tài đồng cổ một cách không tài nào kiểm soát nổi, hệt như bị máy hút nước hút vào vậy.

Đám người Vương Chiếu vô cùng kinh hãi, trừng mắt nhìn sức mạnh của mình chảy vào trong quan tài đồng cổ mà không thể dừng lại được, hai tay cũng không thể buông ra khỏi quan tài đồng cổ.

Chung Tam Tiếu triệu hồi ra một hạch gen hình thanh kiếm rồi mạnh mẽ chém lên mặt của quan tài đồng cổ, nhưng hạch gen kia vừa động vào nắp quan tài thì lại không phát ra tiếng gì nữa cả, hệt như bị hút vào vậy, sức mạnh bên trong hạch gen cũng bị hút vào trong quan tài đồng cổ.

Tình huống của những người khác cũng giống như vậy, triệu hồi hạch gen ra hoàn toàn không có tác dụng, chỉ cần chạm đến quan tài đồng cổ thì ngay lập tức bị hút vào.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn sức mạnh của bản thân tràn vào trong quan tài đồng cổ, những phù hiệu kỳ lạ trên quan tài đồng cổ lóe lên từng chút một, trong lòng ai nấy đều hoảng sợ.

“Tại sao sức mạnh của ngươi lại không bị hút đi?” Đột nhiên Hứa Ngôn Mộng nhìn Hàn Sâm nói, sức mạnh trên người mọi người đều bị rút đi, nhưng sức mạnh trên người Hàn Sâm lại không thay đổi gì cả. Hứa Ngôn Mộng vẫn luôn nghi ngờ rằng Hàn Sâm có vấn đề, lúc này phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn lướt qua Hàn Sâm, kết quả phát hiện Hàn Sâm chẳng bị sao hết.

Hứa Ngôn Mộng vừa nói như vậy, tâm mắt của mọi người đều hướng về phía Hàn Sâm, quả nhiên vẫn thấy hắn vẫn bình an vô sự.

“Mẹ nó, quả nhiên hắn có vấn đề.” Chung Tam Tiếu mắng to, triệu hồi hạch gen ra chém về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm buông tay lùi về phía sau né tránh công kích của hạch gen hình thanh kiếm kia, hắn bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng ta không bị quan tài đồng cổ vây hãm lại, có điều ta cũng chẳng sợ các ngươi, bởi lẽ ta cũng chẳng liên quan gì đến quan tài đồng cổ.”

Đáng tiếc rằng bây giờ đám người Vương Chiếu hoàn toàn không tin Hàn Sâm nữa, từng người một triệu hồi hạch gen giết Hàn Sâm.

Hàn Sâm chỉ có thể lùi về phía sau, hạch gen của bọn họ đều là cấp Bảo Thạch, hạch gen thấp nhất cũng đã là cấp Hoàng Kim, Hàn Sâm cũng không dám chống lại mấy hạch gen lao qua cùng một lúc đâu.

“Ta biết ngay tên tiểu tử này không phải thứ tốt đẹp gì mà, phải giết hắn từ sớm mới đúng.” Hứa Ngôn Mộng nghiến răng nói.

“Cơ thể của các ngươi…” Đột nhiên Lão Thu kêu lên.

Mọi người nhìn nhau, liền phát hiện cơ thể của bọn họ bắt đầu già yếu, hơn nữa còn lão hóa cực kỳ kinh khủng.

Dáng vẻ của Hứa Ngôn Mộng vốn là thanh niên, bây giờ tóc đã thành hoa râm, trên mặt hiện lên nếp nhăn, trông giống như cụ già sáu mươi bảy mươi tuổi.

Mọi người đều cùng cảnh ngộ, trong lòng thầm kinh hãi, Vương Chiếu đột nhiên lại kêu lên một tiếng: “Lệ tiên sinh, sao ngươi lại không lão hóa?”

Không chỉ có Vương Chiếu, những người khác đều nhìn thấy rồi, Lệ tiên sinh vẫn là dáng vẻ thanh nhã ấy, không già đi như bọn họ.

Trong ánh mắt sợ hãi của bọn họ, Lệ tiên sinh khẽ mỉm cười, thả tay ra lùi về sau hai bước, sau đó thản nhiên nói: “Ta không bị Thánh Quan này vây hãm, tất nhiên sẽ không già đi rồi.”

“Lệ tiên sinh, ngươi biết đây là thứ gì không?” Sắc mặt đám người Vương Chiếu đều biến đổi, vẻ mặt không thể tin nổi, ai cũng không tin Lệ tiên sinh có thể nói ra câu này.

“Đây là Thánh Quan của Huyết Mệnh Giáo, Cửu Mệnh Huyết Miêu vừa nãy là Trấn Quan Thú, có Trấn Quan Thú ở đây, Thánh Quan sẽ ngủ say liên tục. Nhưng chúng ta mở Thánh Quan ra, khiến Trấn Quan Thú rời đi, Thánh Quan có thể khôi phục sức mạnh, lúc này cần sức sống mới có thể hoàn toàn bình phục.” Lệ tiên sinh bình tĩnh nói.

“Lệ tiên sinh, sao ngươi lại biết những thứ này? Ngươi có cách cứu bọn †a rồi có đúng không?” Lão Thu hoảng sợ nói to với Lệ tiên sinh như thể van xin.

Vốn dĩ hắn cũng đã rất già rồi, lúc này đã già đến mức nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây, lưng cũng đã còng đi, nhìn giống như một cụ già hấp hối sắp gần đất xa trời.

Đám người Vương Chiếu cũng nhìn Lệ tiên sinh, mặc dù biết Lệ tiên sinh có chút gì đó sai sai nhưng lại vẫn nuôi hy vọng đó.

“Quả thật là ta biết làm thế nào để cứu các người, nhưng đây vốn dĩ là mục đích ta tới đây, làm sao có khả năng để ngăn Thánh Quan sống lại chứ?” Lệ tiên sinh thản nhiên nói.

“Ngươi… là ngươi cố ý đưa bọn ta đến đây… ngươi đã tính kế bọn ta từ sớm..” Vương Chung kêu gào lên.

“Đừng nói khó nghe như thế, mạng của các ngươi là do ta cứu đấy, không phải bây giờ trả lại cho ta là điều rất bình thường sao? Chính bản thân các ngươi từng nói, nếu như sau này hữu dụng, tất sẽ lấy cái chết báo đáp, bây giờ chính là lúc để các ngươi báo đáp đấy, lẽ nào lời các ngươi từng nói chưa bao giờ xem là thật sao?” Lệ tiên sinh dửng dưng nói.

Đám người Vương Chiếu sớm đã nghe đến há mồm trợn mắt, hơn nữa sức sống cũng bị Thánh Quan hút cạn kiệt, cơ thể ngày càng suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng thở hổn hển kinh khủng, lúc này một câu lại càng không nói ra được.

Hàn Sâm ở một bên cũng nhìn đến ngơ người, không thể tin được một người được tôn kính như Lệ tiên sinh, vậy mà lại có một mặt như thế, ngay cả Hàn Sâm cũng có phần không dám tin.

Đám người Hứa Ngôn Mộng tín nhiệm Lệ tiên sinh đến như thế, vậy mà lại không ngờ rằng chính Lệ tiên sinh lại đưa bọn họ vào chỗ chết.

Lệ tiên sinh cũng không quan tâm bọn họ nữa, quay đầu về phía Hàn Sâm: “Tiểu Hàn, ngươi là đệ tử của mạch nào?”

Hàn Sâm biết Lệ tiên sinh cũng xem hắn là tín đồ của Huyết Mệnh Giáo, có điều trong lúc nhất thời, Hàn Sâm không biết nên trả lời ra Sao.

Theo sự hiểu biết của Hàn Sâm, Huyết Mệnh Giáo có ít nhất hai dòng thế lực, một dòng là hệ Nam Ly Thiên, hình như là dòng trung thành với Huyết Mệnh giáo chủ, mà một dòng khác lại bị cho là phản đồ, Hàn Sâm biết có thánh đồ Thiên Tru và Hàn Kính Chỉ.

Hàn Sâm không biết Lệ tiên sinh là người thuộc dòng thế lực nào, nên hồi lâu cũng không biết trả lời như thế nào.

Có điều Lệ tiên sinh cũng không chú ý hỏi chỉ tiết, thấy Hàn Sâm cũng không trả lời ngay lập tức, hắn lại nói tiếp: “Thánh Quan sống lại vẫn cần một ít thánh huyết, tuy rằng thánh huyết trên người ngươi rất nhạt, nhưng cũng có chút tác dụng, hiến tế thánh huyết cùng ta để giúp Thánh Quan sống lại.”

Lệ tiên sinh nói xong rồi đi tới phía trước Thánh Quan, ngón trỏ bên tay phải rạch ra một vết trong lòng bàn tay trái, huyết dịch màu xanh lam bất ngờ chảy ra từ miệng vết thương.

Màu xanh lam kia đẹp đến nỗi máu của Nam Ly Thiên cũng hoàn toàn không thể sánh cùng, nó lộng lẫy hệt như huyết lam của thánh đồ Thiên Tru vậy.

“Lệ tiên sinh, ngươi là vị thánh đồ nào vậy?” Hàn Sâm nhìn Lệ tiên sinh hỏi.

Lệ tiên sinh nghe thấy câu hỏi của Hàn Sâm thì hơi cau mày: “Ngươi là con cháu của dòng nào, ngay cả chuyện của bản giáo chủ mà trưởng bối nhà ngươi cũng không nói cho ngươi biết sao?”

“Ngươi là giáo chủ Huyết Mệnh Giáo?” Hàn Sâm lập tức trợn to mắt nhìn Lệ tiên sinh.

Trước đây Hàn Sâm hao phí tâm trí,muốn biết giáo chủ của Huyết Mệnh Giáo là ai, nhưng bây giờ xuất hiện cùng lúc những hai người, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

Một kẻ tự xưng là lưu ảnh của giáo chủ, nhìn kiểu gì cũng là dị linh, bây giờ Lệ tiên sinh lại nói hắn là giáo chủ, nhưng hắn rõ ràng là một nhân loại thuần túy.

“Chuyện gì thế này? Sao lại xuất hiện nhiều giáo chủ thế?” Suy nghĩ

trong đầu Hàn Sâm quay mòng mòng, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra được chút manh mối nào.

Hết chương 1411.

Chương 1412. Đại Chiến Với Huyết Mệnh Giáo Chủ

Lúc này đám người Vương Chiếu tóc trắng bạc phơ nằm liệt bên cạnh Thánh Quan, trong mắt tràn ngập sự đau khổ và tuyệt vọng, đừng nói đến việc sử dụng hạch gen, giờ đây đến đứng dậy mà họ cũng không có sức nữa rồi.

“Còn không mau hiến huyết thánh?” Lệ tiên sinh nhẹ nhàng nói.

“Nếu Thánh Quan sống lại thì làm sao?” Hàn Sâm không hề đi qua đó, nhưng hắn lại cố ý đóng giả là một tín đồ của Huyết Mệnh, nhưng nếu để hắn hiến huyết thánh thì có ma mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, có khi hắn sẽ mất mạng ấy chứ.

Lần này Lệ tiên sinh không trả lời Hàn Sâm, ánh mắt nhìn vào Hàn Sâm, bóng người lướt qua rồi di chuyển nhanh chóng đến trước mặt Hàn Sâm, một tay túm lấy cổ áo của Hàn Sâm, trực tiếp xách Hàn Sâm đến trước Thánh Quan.

Đến cơ hội để tránh mà Hàn Sâm cũng không có, mặc dù đã ý thức được nhưng cơ thể lại không theo kịp phản ứng của nhận thức.

Bị Lệ tiên sinh túm lấy cổ áo, Hàn Sâm chỉ cảm thấy giống như đang bị một cái khoá sắt khóa lại vậy, cả cơ thể như có một dòng điện chạy qua, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể để cho Lệ tiên sinh tuỳ ý xách đến trước quan tài bằng đá.

Lệ tiên sinh xách Hàn Sâm đến trước Thánh Quan, ấn hắn lên trên nắp quan tài, lấy ngón tay quẹt qua cổ Hàn Sâm, muốn trực tiếp dùng máu của Hàn Sâm nhỏ lên trên đó.

Trong mắt Hàn Sâm ánh lên một luồng thánh quang màu trắng, ánh sáng đó nhanh chóng từ trong mắt chạy dài ra ngoài, mái tóc ngắn màu đen cũng dần biến thành màu trắng toát, còn dài ra nhanh chóng, †oàn thân đều đã bị thánh quang quấn lấy.

Cuối cùng Hàn Sâm cũng có thể thoát ra khỏi trói buộc luồng sức mạnh kì lạ đó, hắn dùng một quyền đón lấy ngón tay của Lệ tiên sinh rồi sử dụng sức mạnh Chích Thủ Già Thiên của mình.

Bùm!

Lệ tiên sinh lùi về sau hai bước, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Hàn Sâm.

Trong lòng Hàn Sâm còn sợ hãi hơn, hắn dùng Chích Thủ Già Thiên để phá vỡ được chuỗi trật tự gen của Lệ tiên sinh, vậy mà cứ như phá vỡ cốt thép vậy, hoàn toàn không tài nào phá vỡ được. Thật không thể tưởng tượng được rốt cuộc cơ thể của Lệ tiên sinh dũng mãnh đến mức nào, rất có thể đã đạt đến trình độ của sinh vật siêu cấp Thần hoặc Đại Đế.

Hàn Sâm không nói lời nào mà xoay người bỏ chạy, cách biệt sức mạnh quá lớn, hoàn toàn không phải là người cùng đẳng cấp, nếu tiếp tục đánh tiếp thì sẽ chỉ có đường chết.

“Không thể ngờ được trong Huyết Mệnh Giáo của ta lại có một đệ tử lợi hại như vậy, tuy rằng nồng độ huyết thánh hơi thấp, nhưng nếu hiến †ế cho Thánh Quan cũng không tính là xúc phạm Thánh Quán.” Lệ tiên sinh nhẹ nhàng nói, nhưng bóng dáng hắn đã lại ở sau lưng Hàn Sâm, dùng một tay muốn bắt lấy Hàn Sâm.

Nhưng lần này Hàn Sâm đã có sự chuẩn bị sẵn, hơn nữa với ưu thế của thân thể của Đế Linh cao cấp, tốc độ phản ứng của cơ thể cũng nhanh hơn vừa nấy rất nhiều.

Già Thiên Tán mở ra chặn lại được bàn tay của Lệ tiên sinh, đồng thời †ay còn lại cũng tung Tỉnh Đản ra.

Bình Luận (0)
Comment